TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 67

Chủ đề: Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác - Nghịch Thủy Chi Diệp - 逆水之叶

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 6: Tiền Không Phải Là Tất Cả

    - WTF?

    Tống Thanh Phong choáng váng, cảm xúc của mình vừa tuôn trào, đang dự định làm chuyện lớn một phen, thế mà đã hết thời gian?

    Mình mới chơi bao lâu? Không phải mới chơi một lúc thôi sao?

    - Chủ quán, trò chơi còn có giới hạn thời gian?


    - Cửa viết rõ đấy! Mỗi người mỗi ngày 6 giờ.

    - 6 giờ?

    Hắn nhìn quanh một chút.

    - Làm sao ta đã chơi được 6 giờ? Mới đánh được vài con quái...

    Lúc hắn đánh nhau với zombie và chó zombie, vì không để va chạm cùng lúc cho nên mỗi lần suy tính cực lâu, tất nhiên là sẽ tốn không ít thời gian.

    - Không được!

    Tống Thanh Phong lập tức nói.

    - Làm gì có quy định nào như vậy, chẳng lẽ có tiền cũng không được chơi?

    - Quy định chính là quy định.

    -....

    Làm gì có kiểu buôn bán nào như vậy? Có khách còn muốn đuổi đi?

    Hắn đang chơi đến thời điểm sảng khoái, giống như nữ nhân sắp đến đỉnh, bỗng nhiên đối phương "rút ra" bỏ đi, quả thật là ngược đãi tâm hồn.

    Hắn cắn răng, duỗi ra 2 ngón tay:

    - Ta trả gấp đôi, thế nào?

    Phương Khải không ngẩng đầu.

    - Gấp 5 lần!

    Tống Thanh Phong đưa lên 5 ngón tay.

    - Năm...

    Phương Khải trợn trừng mắt, phải biết ở thời điểm hắn chưa cài hệ thống, cả gia tài cộng lại cũng không đủ 1 Linh Tinh! Làm sao thấy được số tiền lớn như vậy!

    Phương Khải vội vàng hỏi hệ thống:

    - Có thể sửa quy định một chút hay sao? 1 giờ 10 Linh Tinh đấy!

    - Không thể!

    Hệ thống lập tức bác bỏ đề nghị của Phương Khải.

    - Làm túc chủ của hệ thống, tuyệt đối không thể vì 5 đấu gạo mà khom lưng.

    -Ta xxx!

    Phương Khải buồn bực muốn thổ huyết, ta cmn là chủ quán nét cũng cần cao thượng như vậy sao?

    Hắn nhìn không rời 10 viên Linh Tinh trong tay Tống Thanh Phong mà lưu luyến:

    - Thật sự không được?

    Hệ thống không trả lời.

    - Ký chủ lỳ vãi!

    Phương Khải cắn răng, từ chối đề nghị của Tống Thanh Phong.

    - Không được?

    Vương mập mạp đã hết thời gian từ lâu, mở miệng nói:

    - Khải tử, lai lịch của gia hỏa này có vẻ không đơn giản, thật sự không thể dàn xếp một chút?

    Phương Khải lắc đầu.

    - Thiếu gia!

    Thanh niên áo xám hừ một tiếng.

    - Tiểu tử này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hay là để cho ta...

    - Ngươi nghĩ ngươi là ai? Lui ra!

    Tống Thanh Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới nhìn về phía Phương Khải.

    Mà Phương Khải cũng hết cách, hắn nhìn về phía bảng đen. Chỉ thấy trên bảng viết, kẻ gây chuyện vĩnh viễn không tiếp đón.

    Tống Thanh Phong cũng thuận theo ánh mắt của Phương Khải mà thấy hàng chữ này, khuôn mặt anh tuấn của hắn bỗng trở nên khó coi.

    Chủ quán này làm việc, thật đúng là để cho người ta... (muốn thiến hắn ).

    - A Mãn! Chúng ta đi! Ngày mai lại đến!

    - Thiếu gia... Chúng ta cứ như thế mà đi?

    Vừa nói xong, hắn đã nhìn thấy Tống Thanh Phong đi ra ngoài cửa.

    Sau khi đi ra khỏi quán, Tông Thanh Phong thấp giọng nói:

    - Tra rõ lai lịch chủ quán.

    - Rõ!

    Nhìn thấy hai người rời đi, Vương mập mạp mới cười hắc hắc nói:

    - Khải tử.. Ngươi xem, ngày mai ta phải thi rồi, nhưng mà bây giờ còn có chút chưa chắc chắn, có phải hay không...

    A, con hàng này còn biết giả bộ đáng thương.

    - Vậy mà còn không qua được, ngươi còn không biết xấu hổ đi làm võ giả?

    Vương mập.

    -....

    Quả thật là khó chơi! Hắn vô cùng buồn bực, xem ra đành phải quay về chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai.

    ----------------------------------

    Cả quán nét chỉ còn lại mỗi mình Phương Khải, không có ai quấy rầy, Phương Khải lại tiếp tục chơi game.

    Bên trong Arklay toàn là cơ quan cùng quái vật, đồng thời zombie cũng là quái vật có sức chiến đâu thấp nhất.

    Tất cả cả Zombie mà không đánh vỡ đầu thì nó đều cuồng bạo, ở cuối game toàn là Hunter cùng với Chimera, làm cho khả năng thông quan của trò chơi được hệ thống remake càng thêm khó khăn.

    Bởi vì bản remaster này giết quái sẽ có kinh nghiệm, bởi vậy sẽ phải giết hết tất cả các Zombie, cứ như vậy đến cuối game sẽ thiếu đạn. Muốn thông quan, không những phải dùng một súng bắn vỡ đầu, mà nhất định phải có năng lực dùng dao găm để giết zombie!

    Thậm chí giết chết Hunter mới được!

    Điều đáng nói đến chính là, đánh vỡ đầu không phải đánh trúng đầu là xong, mà nhất định phải đánh nát óc của zombie. Bởi vậy nếu mà dùng súng ngắn thì phải bắn mấy phát mới có thể giết chết được Zombie.

    Còn nếu như dùng dao găm....

    Chỉ thấy Phương Khải cong lưng lại, giống như một con báo săn, lặng lẽ tiếp cận một con zombie ở phía trước.

    Ngay khi mục tiêu chỉ còn cách 1m, Zombie chuẩn bị quay lại, bỗng nhiên Phương Khải bộc phát, đâm một đao vào huyệt thái dương của zombie.

    Nhưng với một dao như vậy, con zombie kia vẫn chưa chết. Phương Khải nắm chặt chuôi dao, dùng sức xoắn một cái! Lúc này con Zombie mới ngã gục xuống đất.

    Một luồng nước ấm nhỏ xíu từ thi thể Zombie đi vào trong thân thể Phương Khải, hắn mở giao diện nhân vật ra: Lv 9.

    Đẳng cấp nhân vật càng về sau càng khó tăng lên, mà đẳng cấp hiện tại của Phương Khải lại cao hơn rất nhiều so với bọn Vương mập.

    Nếu như tính tất cả thực lực ảnh hưởng đến bản thân, thì tốc độ cùng lực lượng của Phương Khải bây giơ so với những người ở trong danh môn, đồng thời từ nhỏ đã được sử dụng các loại dược liệc trân quý như Tống Thanh Phong cũng còn cao hơn môt chút.

    Phương Khải vẩy dòng máu đen ra khỏi con dao, tiếp tiến sâu vào Arklay để thăm dò, đúng lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một đầu quái vật được lân giáp bao trùm toàn thân, có đôi móng vuốt vô cùng cường tráng.

    Hunter!

    Tinh thần Phương Khải run lên, đây là quái vật khó chơi nhất ở giai đoạn cuối của Resident Evil 1.

    Phương Khải nhớ lại hồi mới chơi Resident Evil 1, máu vàng trở xuống mà gặp quái vật này, không cẩn thận sẽ bị 1 hit 1 kill, một hit về làng! Cực kì nguy hiểm!

    Hắn nuốt nước miêng một cái, nắm chặt cây dao găm trong tay! Hắn không đổi súng, mà trực tiếp dùng dao găm....

    Cũng không phải ai cũng có thể nhịn được lòng hiếu kỳ, sau khi bọn Tống Thanh Phong cùng Vương mập mạp rời đi, buổi tối lại có một người áo đen đi vào.

    - Chủ quán!

    Thanh niên áo đen đẩy cửa tiến vào.

    - Quán của ngươi là làm cái gì?

    - Chơi một trò chơi gọi là Resident Evil.

    Phương Khải chỉ vào máy tính.

    - Có muốn thử một chút hay không?

    - Trò chơi?

    Thanh niên áo đen nhìn Phương Khải một cách kỳ quái.

    - Chơi như thế nào? Tiền tính như nào?

    Phương Khải chỉ vào bảng đen trên cửa.

    - Linh Tinh?

    Thanh niên mặc áo đen sầm mặt lại, lập tức đi ra, trước khi đi vẫn không quên mắng một câu.

    - Hắc điếm!(cái này không biết dịch ra như thế nào. Ai có cao kiến có thể cho tui mươn )

    Về sau lại tiếp tục có vài người tới, nhưng không phải ai cũng giống như Tống Thanh Phong, bởi vậy sau một buổi tối, không có cuộc làm ăn nào thành công.

    Phương Khải cũng đành thở dài một hơi, quay về chỗ tiếp tục chơi game.

    Lần này chơi một mạch đến 3h sáng.

    Chỉ thấy trên màn hình, Chris nằm trên mặt đất, máu me be bét khắp người, trên người có vô số vết thương lớn nhỏ! Thậm chí có mấy vết thương đều là trí mạng!

    Mà ở trước người hắn, là một đầu Hunter cũng bị chém cho máu thịt be bét!

    Nhưng Hunter vẫn còn đứng!

    Thời gian đã rất muộn, liên tục chiến đấu sinh tử nửa ngày làm cho Phương Khải cảm thấy có chút mệt mỏi. Vì có thể trải nghiệm đầy đủ phương thức đi săn của Hunter mà hắn không chết thì không rời khỏi trò chơi. Chỉ là bây giờ... Có tiếp tục đánh thì cũng không có kết quả tốt gì.

    Sau khi rời khỏi game, Phương Khải cảm giác mình rất mệt, mặc dù chỉ là ngồi trước máy tính, nhưng ở trong game chém giết một ngày, làm cho tinh thần cùng thể xác vô cùng mệt mỏi.

    Bởi vậy hắn không có khả năng một ngày ngồi chơi 24h được, cho nên hắn bắt đầu đóng tiệm lên lầu đi ngủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 7: Gặp Nguy Không Loạn, Trước Khi Thi CHơi Game Là Thường

    - Tống thiếu, mới sáng sớm mà ngươi đều gọi chúng ta đến,

    ngươi nói cái kia chơi hay vậy sao?

    Buổi sáng người cũng không đông, cửa cũng mới mở,

    trên đường phố rộng rãi chỉ thấy hai tên thiếu niên trẻ tuổi một trắng một đỏ, vội vã đi theo sau Tống Thanh Phong, mặc dù cố gắng đi nhanh nhưng thiếu chút là không theo kịp bước chân của Tống Thanh Phong.

    - Chậm một chút! Ta nói Tống thiếu này, ngươi vội vã như vậy làm gì?

    Người trẻ tuổi mặc áo đỏ cầm trong tay là một cái quạt xếp, vội vàng gấp quạt lại rồi nhanh chóng đi theo.

    - Ta nói Tống thiếu này, chỉ là một cửa hàng nhỏ, chơi chút trò chơi, làm sao phải nghiêm túc như vậy?

    Người mặc áo đỏ đong đưa cái quát, điệu bộ như một công tử văn nhã.

    - Ngay cả yến hội hôm qua ngươi cũng lỡ hẹn, như vậy có chút không đúng đấy?

    - Đúng là như thế!

    Người mặc áo trắng phụ họa nói:

    - Chuyện này Tống thiếu ngươi là không đúng.

    - Mà hôm nay là ngày gì chẳng lẽ ngươi không biết?

    Người mặc áo đỏ lại nói.

    - Là thời gian mà Lăng Vân học phủ khảo hạch! Coi như thực lực của Tống huynh tinh thâm, có thể không để ý, nhưng hai người chúng ta đều muốn có một cái thứ hạng tốt, cuối cùng lại mặc kệ chuyện khảo hạch, kéo chúng ta đi chơi trò chơi?

    - Việc khảo hạch không phải là cả ngày sao? Gấp cái gì?

    Tống Thanh Phong lộ ra một vẻ gặp nguy không loạn

    -....

    Tống Thanh Phong nói cũng không sai, Lăng Vân học phủ khảo hạch đúng là cả ngày, lấy thân phận cùng thực lực của bọn hắn, đi muộn một chút cũng không có vấn đề gì.

    - Nói là nói như thế.

    Người mặc áo trắng cười khan một tiếng, nhưng mà chỉ vì lí do này mà sáng sớm đã chạy tới đây chơi?

    - Được rồi, được rồi.

    Người mặc áo đỏ đứng ra hòa giải nói.

    - Nếu như Tống huynh đã đề cử, chúng ta cứ đi xem một chút đi.

    --------------------------

    Ngày hôm sau Phương Khải dậy rất sớm, nhìn đồng hồ còn chưa đến 8 giờ.

    Nhưng không sao, hôm nay dậy sớm liền mở cửa sớm một chút.

    Hắn đi xuống lầu mở của, chuẩn bị đi mua hai cái bánh bao, nào ngờ vừa mở cửa...

    - Tống thiếu, làm sao tiệm này còn chưa mở cửa? Nếu không kêu chủ quán ra?

    A Mãn đứng sau lưng Tống Thanh Phong, giọng ồm ồm nói.

    Đúng lúc này, mấy người nhìn thấy cửa tiệm mở.

    Phưởng Khải thò đầu ra ngoài nhìn, ngẩn ra.

    Nhìn thấy Tống Thanh Phong mang theo mấy tên thiếu niến đứng ở bên ngoài.

    - Các ngươi đến sớm thế?

    Giờ vẫn còn sớm sao?

    Tống Thanh Phong cười khổ nói:

    - Bây giờ có thể chơi chứ?

    Phương Khải vui vẻ.

    - Hóa ra là ngươi vẫn chờ ở đây?

    Tống Thanh Phong nói:

    - Không phải là trò chơi này thú vị sao?

    - Vẫn còn chưa đến thời gian mở cửa đâu...

    Phương Khải sờ mũi, không thể nghĩ tới là gia hỏa này có thể tới sớm thế.

    - Vào đi.

    Tống Thanh Phong gật đầu đi vào.

    Hai người phía sau hắn nhin nhau một chút, cảm thấy cuộc nói chuyện giữa Phương Khải cùng Tống Thanh Phong có chút mùi vị không được bình thường.

    Rốt cuộc là trò chơi gì mà khiến Tống Thanh Phong như vậy? Phải đợi cả một đêm?

    Điều này khiến cho bọn hắn cảm giác được mình vẫn đánh giá thấp độ coi trọng của Tống Thanh Phong với trò chơi này.

    Hai người vội vàng vào theo.

    Vừa vào cửa liền nhìn ngay thấy cái bảng đen.

    - Đắt như thế?

    Hai người nhìn nhau, chỉ vào Phương Khải nói.

    - Ngươi khẳng định là tiểu từ này không lừa tiền chúng ta chứ?

    Chỉ thấy Tống Thanh Phong thuần thục mở Resident Evil ra, cũng không nhìn hai người:

    - Thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?

    Phương Khải nhắc nhở:

    - Nhớ là trả tiền.

    Nhất thời hai người tối sầm mặt:

    - Chúng ta giống như không trả nổi tiền cho ngươi?

    - Trả nổi là được rồi.

    Phương Khải nói.

    - Quy định của quán là trả tiền trước lên máy sau.

    - Làm lão bản kiểu như ngươi có tin là ta đập cửa hàng của ngươi ra hay không?

    Hai người trợn mắt nhìn.

    Tống Thanh Phong đem một túi Linh Tinh đặt lên bàn, mở miệng nói:

    - Ta mời khách, coi như bồi tội việc lỡ hẹn hôm qua.

    Hai người này, người mặc áo đỏ gọi là Hứa Lạc, áo trắng gọi là Lâm Thiệu. Hai người có giao tình không tệ với Tống Thanh Phong, bởi vậy Tống Thanh Phong mới gọi hai người này đầu tiên.

    Hai người nhìn túi tiền, giật mình nói:

    - Làm sao lại nhiều như vậy?

    Coi như là 7 Linh Tinh một người, 2 người là 14 Linh Tinh, nhưng cái túi này cũng phải nhiều hơn gấp đôi.

    - Kích hoạt tài khoản cho 2 người, rồi thêm ta nữa, mỗi người 6 giờ, tổng cộng là 46 Linh Tinh.

    Phương Khải trợn trừng cả mắt, từ lúc mở quán đến giờ mới được mấy ngày, thu nhập đã lên đến 50 Linh Tinh!

    50 Linh Tinh là bao nhiêu? Như quán rượu của nhà Vương mập mạp có quy mô cũng không nhỏ, nhưng cũng phải vất vả mấy tháng mới kiếm được nhiều như vậy!

    Nhưng số tiền này Phương Khải cầm còn chưa nóng tay, hắn phát hiện ra số tiền trong tay mình biến mất!

    Biến mất!

    - MK! Hệ thông, ngươi làm gì?

    Phương Khải như một con gà mái mất con, làm sao còn không biết chuyện gì xảy ra.

    - Chế tạo game cùng với máy tính đều cần năng lượng, bản hệ thồng cần đầy đủ năng lương.

    Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu.

    - Cho nên những Linh Tinh này phải chụy lấy trước, cưng có ý kiến .

    - Tại sao ngươi lại trơ trẽn như thế?

    Phương Khải buồn bực, trực tiếp giơ ngón giữa lên.

    - Vậy ngươi nói đi, lúc nào ta mới có thể kiếm được tiền?

    - Bản hệ thống đã lưu lại cho túc chủ một phần nhỏ, đủ cho túc chủ sử dụng.

    Phương Khải nhìn số Linh Tinh còn thừa:

    -... Ngươi giỏi .

    - 6 giờ?

    Lâm Thiệu lập tức kêu lên.

    - Đến trưa ta còn có hẹn với người khác, không thể tiếp Tống thiếu ngươi lâu như vậy được.

    Tốt xấu gì thì hôm nay cũng là ngày học viện Lăng Vân thi, để tâm vào thi cử không làm, lại chạy đến đây chơi 6 giờ trò chơi trước? Loại chuyện như này, coi như Lâm Thiệu muốn cho Tống Thanh Phong chút mặt mũi cũng phải suy nghĩ một chút.

    - Được, được.

    Hứa Lạc mở miệng nói:

    - Ngay cả tiền Tống thiếu cũng đã trả, chúng ta không thể không cho Tống thiếu chút mặt mũi, chúng ta chơi thử xem cái tiền này tiêu có đáng hay không! Đáng, vậy thì không có gì, nhưng nếu như là không đáng....

    Hắn lạnh lùng nhìn Phương Khải nói:

    - Vậy đừng trách mấy người chúng ta không cho Tống huynh mặt mũi!

    - Nếu như các ngươi cảm thấy không đáng, đem cửa hàng ta đập cũng không sao.

    Phương Khải mở miệng, tỏ ra vẻ rất tự tin.

    - Chính ngươi nói đấy!

    Nghe được câu này của Phương Khải, cuối cùng hai người cũng an phận.

    Dưới sự hướng dẫn của Tống Thanh Phong, hai người đều tiến vào game.

    Hình ảnh có thể chạm tay vào, còn có pháp khí kỳ quái, cùng với một cái thế giơi hoàn toàn khác bắt đầu hiện ra trước mắt hai người.

    - Cái trò chơi này, giống như là một bộ tiểu thuyết mà có thể sờ được, nhìn thấy được.

    Tống Thanh Phong lấy cách lý giải của mình để giải thích cho hai người.

    - Vai trò của các ngươi bây giờ, chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết.

    Nhìn cảnh tượng vô cùng chân thật hiện lên mặt mình, hai người cảm thấy khiếp sợ:

    - Chúng ta... Chuyện gì thế này?

    Loại tình cảnh này trong mắt hai người là kỹ thuật không thể nào tưởng tượng ra được.

    - Các ngươi không phải muốn biết thực lực ta làm sao tăng lên một khoảng hay sao?

    Tống Thanh Phong thần bí nói.

    - Chờ các ngươi chơi thử đi rồi biết.

    - Hóa ra... Là nhờ cái này?

    Hai người nhìn nhau, đều có thể thấy được sự kinh hoàng trong mắt đối phương.

    Thấy thần sắc của hai người, khóe miệng Tống Thanh Phong nhếch lên, hôm qua mình cũng bị kinh hoàng như thế!

    - Chẳng qua các ngươi phải cẩn thận, quái vật trong này vô cùng lợi hại.

    Hắn nhắc nhở.

    - Ngay cả ta hôm qua cũng mất nửa ngày công phu mới giết được năm, sáu con, trong đó còn chết không dưới mười lần!

    - Chết!?

    Hai người vội vàng quay lại nhìn Tống Thanh Phong.

    - Trò chơi mà thôi, chết có thể chơi lại.

    Tống Thanh Phong giải thích như chuyện đương nhiên.

    - Thế mà còn có thể như vậy? Trò chơi này làm cũng giống thật quá a?

    Nghe đến đây, ánh mắt hai người nhìn về phía Phương Khải, lập tức cảm thấy cao thâm khó dò, may là vừa nãy không đắc tội hắn, tên này không phải tu sĩ chứ? Nếu là thật, chỉ sợ không phải là một tên tiểu tu sĩ!

    Hai người bắt đầu tiến vào nhân vật, nhưng cũng rất nhanh không ngoài dự đoán, bị con zombie đầu tiên trong toàn bộ zombie của Resident Evil 1 gặm cho hài cốt không còn.

    - Thứ này làm sao mà đánh mãi không chết? Hơn nữa càng đánh càng khó, giống như là nổi điên vậy!

    Bầu không khí trong Resident Evil vốn rất kinh khủng, mặc dù có thể rời khỏi game, nhưng hai người tận mắt nhìn thấy zombie đem mình từng miếng từng miếng cắn chết, loại chuyện này cũng đủ kinh khủng rồi.

    Bọn họ cảm thấy có chút run sợ, cũng bắt đầu e ngại đối với zombie.

    Ánh mắt 2 người lại một lần nữa nhìn về Tống Thanh Phong, không thể dùng sự kính nể để hình dung.

    - Tống... Tống thiếu... Ngươi nói ngươi giết chết năm, sáu con quái vật như này?

    - Phải chăng ở dưới áp lực như này cho nên thực lực ngươi mới tăng nhanh như vậy?

    Hiển nhiên Tống Thanh Phong rất hài lòng với ánh mắt như vậy, nhẹ gật đầu, có chút thần bí khó lường nói.

    - Quái vật này rất lợi hại, chẳng qua không phải là không có cách đối phó.

    - Có biện pháp đối phó?

    Hai người lập tức ngạc nhiên, quái vật này căn bản là đánh không chết, cho dù giết thế nào đi nữa một lúc sau lại đứng lên, vậy mà Tống Thanh Phong lại có biện pháp đối phó?

    Tống Thanh Phong gật đầu nói:

    - Đương nhiên, đây là bí quyết mà ngày hôm qua ta phải nghiên cứu một khoảng thời gian mới tìm ra được.

    Hai người lập tức nghiêm mặt nói:

    - Còn xin Tống huynh cho biết!

    - Thấy các ngươi thành tâm như thế, ta nói cho các ngươi biết cũng không sao.

    Tống Thanh Phong gật đầu thỏa mãn nói.

    - Cũng là hôm qua ta đối phó với quái vật, trong lúc vô tình phát hiện ra bí quyết này.

    Hắn vẫy vẫy tay với hai người, ra hiệu ghé lỗ tai lại đây...

    Lâm Thiệu cùng Hứa Lạc dưới sự chỉ điểm của Tống Thanh Phong lập tức như có thần trợ lực, hai người đều sinh ra trong thế gia, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng bản thân đều có võ kỹ võ giả thượng lưu. Cho dù để né tránh móng vuốt của zombie tốn chút thơi gian, nhưng sau tầm mười phút, hai người đã có thể đánh được vỡ đầu zombie.

    Lần đầu tiên bọn hắn chơi Resident Evil, kịch bản còn chưa mở ra hết, nhưng loại quái vật đáng sợ như zombie đã khắc sâu trong đầu bọn họ!

    Nhìn thấy "Cường địch" chết trên tay mình, lòng tin của mấy người được tăng lên rất nhiều, tuy còn e ngại đối với quái vật này nhưng khi đánh chết lại cảm giác đầy thành công:

    - Hóa ra zombie là giết như thế này!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 8: Hắc Điếm

    - Những con quái vật này có lai lịch như thế nào? Quá lợi hại! Nhất định phía sau chuyện này ẩn dấu một âm mưu to lớn!

    Hai người chỉnh lại thân thể cho ngay ngắn, dự định sẽ tiếp tục thăm dò, khám phá kịch bản ẩn dấu trong Resident Evil.

    Nhưng hai người không biết dùng súng, đến khi gặp được chó zombie liền bị shut down.

    Dưới tình huống tay không muốn giết chết chó zombie, còn làm cho chó zombie không thể chạm tới, thật sự quá khó khăn!

    Gặp một, hai con nếu như có vận khí tốt thì có thể làm được, nhưng gặp nhiều lần thì cũng sẽ có lúc bị cắn.

    Hai người bị kẹt ở đoạn này gần 2h, quay đầu lại nhìn thì thấy Tống Thanh Phong cầm một cây súng lục bắn quên cả trời đất, 2 người hoảng sợ nói:

    - Tống huynh! Vũ khí này ngươi lấy ở đấu ra?

    Lâm Thiệu trợn to mắt:

    - Ngay cả chó zombie cũng không đến gần được, quá trâu bò đi!

    - Chẳng lẽ là pháp khí do tu sĩ chế tạo? Tống huynh, món này chúng ta có thể có không?

    Tống Thanh Phong đắc ý nói:

    - Lúc mở màn không phải có hai lựa chọn sao? Chọn 1 là có thể cầm súng.

    - Chỉ đơn giản như vậy?

    - Làm sao ngươi lại không nói sớm cho chúng ta biết?

    Vốn hai người vô cùng tự tin, khi mở màn liền chọn cái thứ 2, ngay cả đồng đội cũng không có, cho nên chơi rất khó khăn.

    - Các ngươi không phải có hẹn sao?

    Tống Thanh Phong liếc bọn hắn một cái.

    - Không đi, không đi! Tống huynh, ngươi nói trò chơi này hay như vậy, còn hẹn với chả hò!

    Hai người đồng thời kêu.

    Tống Thanh Phong lập tức xem thường:

    - Bản thiếu đã nói nhiều lần như vậy, các ngươi không tin?

    Hai người cảm thấy có chút xấu hổ, dứt khoát không lên tiếng, phát hiện ra còn có kiểu dùng súng như thế này, hai người lập tức chơi lại, mở ra hành trình dùng vũ khí kiểu mới giết quái.

    - Hệ thống, coi như bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành chứ?

    Phương Khải nhìn một chút, ba máy khác đã có người ngồi, còn máy thứ 4 là bản thân hắn đang ngồi, như vậy cũng tính là ngồi đầy đi?

    - Đùa với trẫm à. Ngươi là chủ quán nét, không phải khách hàng.

    Phương Khải trực tiếp dựng ngón giữa.

    - Nếu không thì ta ra ngoài tìm?

    - Thân là chủ quán, xin đừng nên ra ngoài kiếm khách?

    Phương Khải tối sầm mặt lại:

    - Cái gì gọi là kiếm khách(Anh không phải là trai bao)?

    Cái này cũng không được cái kia cũng không xong, Phương Khải tức giận đặt mông ngồi xuống.

    Đúng lúc này, ở bên ngoài quán nét xuất hiện một tráng hán khôi ngô đang đi tới.

    - Có người đến?

    Ánh mắt Phương Khải sáng lên, đúng là ngủ gật lại có người đưa gối.

    - Hôm trước nghe nói ở con đường này mở một cái hắc điếm, hôm qua lại còn chém mấy người khách? Lương Thạch ta không thể nhịn được chuyện này!

    Trang hán nhìn bảng hiệu của cửa hàng.

    - Khởi Nguyên? Khẩu khí thật lớn! Đúng là nhà này đi! Ta muốn xem xem tiệm này chém ta như thế nào!

    Hắn đẩy cửa vào, quát lớn:

    - Ai là chủ quán?

    Phương Khải vội vàng đứng lên:

    - Là ta.

    Lương Thạch nhếch miệng, dáng người còn cao hơn Phương Khải nửa cái đấu, cơ bắp trên người khi đứng trước Phương Khải trông như một tòa núi lớn.

    Lương Thạch nhìn thấy Phương Khải hai mắt sáng lên, toét miệng cười nói:

    - Tiệm này của ngươi làm cái gì?

    - Chơi game.

    Phương Khải chỉ vào máy tính.

    - Có muốn chơi thử một chút hay không?

    - Thử? Đương nhiên muốn thử!

    Lương Thạch cười hắc hắc, thầm nghĩ trong lòng, "Nghĩ ta là dê béo sao? Ta lại muốn xem trong hồ lô của ngươi có cái gì?"

    Hắn bệ vệ ngồi xuống vị trí của Phương Khai chỉ:

    - Ngươi nói cho ta một chút, trò chơi này là cái gì, chơi như thế nào?

    Phương Khải chỉ vào tấm bảng đen:

    - 2 viên Linh Tinh 1h, 5 viên Linh Tinh kích hoạt game, tổng là 7 viên Linh Tinh.

    - Khá lắm.

    Lương Thạch thầm mắng trong lòng, quả nhiên là hắc điếm!

    Lương Thạch nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một cái đầy nguy hiểm, hắn lấy 7 viên Linh Tinh ra đập lên bàn:

    - Vậy ngươi dậy ta thử chơi trò này đi!

    Phương Khải không muốn nói nhiều, nhẹ gật đầu.

    Đang định đưa tay lấy Linh Tinh. Chỉ thấy Lương Thạch đưa tay ngăn lại, cười lạnh nói:

    - Nhưng trò chơi của ngươi, nếu không thú vị, không đáng nhiều Linh Tinh như vậy thì làm sao bây giờ?

    Phương Khải vui vẻ, loại người này không phải mới gặp ngày một ngày hai, Phương Khải chỉ vào đám người Tống Thanh Phong:

    - Làm sao có thể không đáng, ngươi hỏi bọn hắn xem có đáng hay không?

    Tống Thanh Phong liếc qua bên này, bật cười nói:

    - Tất nhiên là đáng! Nếu như giá tiền của tiệm này không đáng, thì chẳng cửa tiệm nào đáng!

    - Đây là cách tiệm này gạt người?

    Lương Thạch lườm mấy người một cái, trong lòng cười thầm

    - Tìm mấy tiểu tử cọng lông cũng chưa đủ đến tâng bốc?

    Hắn cười nhạo một tiếng:

    - Người khác nói gì ta đều tin? Nghĩ ta là trẻ con lên 3 hay sao?

    - Vậy ngươi muốn thế nào?

    Phương Khải khẽ nhíu mày.

    Lương Thạch đập bàn, cười lạnh nói:

    - Nếu như ta cảm thấy không đáng, đập cửa tiệm này của ngươi!

    - Phá tiệm?

    Phương Khải cười.

    - OK men.

    - Tốt!

    Lương Thạch chờ chính là câu này, trong lòng thầm nghĩ, "Đợi chút nữa nhìn người định làm gì!"

    Lương Thạch chiếm lấy cái máy tính của Phương Khải, dù sao cũng không có chuyện gì làm, Phương Khải kéo một cái ghế ngồi ở một bên:

    - Đeo mũ VR lên, song kích vào Resident Evil 1 trên màn hình, tiến vào game.

    Lương Thạch rất nhanh phát hiện ra có chút không đúng, nhìn quang cảnh xung quanh chân thực đến vô cùng, kinh ngạc nói:

    - Đây là đâu? Một cái thế giới khác sao?

    - Cái này gọi là giả lập hiện thực.

    Phương Khải đã sớm nghĩ đến cái vẻ mặt này.

    - Phương pháp rời khỏi trên bảng đen có viết.

    Lương Thạch lập tức theo phương pháp ấy để rời khỏi, quả nhiên phát hiện ra mình đã ra khỏi trò chơi.

    Sau đó hắn lại một lần nữa tiến vào game, cảm giác như mình đang ở một thế giới khác!

    Cmn đây chính là hắc điếm?!

    Hắn khiếp sợ nhìn chủ quán có bề ngoài xấu xí ở bên cạnh, đây là của hàng thần kì còn nghe được!

    Hắn nuốt một ngụm nước miếng, mở miệng nói:

    - Ngươi nói đây là trò chơi?

    - Đương nhiên là trò chơi.

    Phương Khải thấy hắn đến giao điện tuyển người chơi, thế là mở miệng nói.

    - Nếu ngươi không muốn tiến vào thế giới trò chơi, có thể điều khiển bằng bàn phím.

    Dứt lời hắn liền biểu diễn một vài thao tác.

    - Còn có thể như vậy...?

    Mới vừa rồi Lương Thạch còn đang suy nghĩ đem nhà hắc điếm này đập thế nào.

    - Không biết... Tên chủ quán xấu xí này làm sao lại lợi hại như vậy?

    Trong lòng hắn vẫn có chút khó tin, rõ ràng đây là một nhà hắc điếm, vốn mình tới để giáo huấn tên chủ quán này, nhưng bây giờ dường như có gì đó là lạ?

    - Không! Khẳng định đây là trò lừa bịp.

    Hắn vội vàng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

    - Ta thử nhìn một chút xem có gì sơ hở!

    - Chủ quán... Bây... Ta giờ nên làm thế nào?

    - Trong trò chơi không có nhắc nhở à?

    Phương Khải nói.

    - Kịch bản vừa rồi ngươi không nhìn thấy?

    - Kịch bản...?

    Giờ hắn mới nhớ tới, lúc nãy có đề cập tới chuyện một tiểu đội khác bị mất tích, mà bọn hắn đến đây để tìm cách cứu.

    - Chẳng lẽ là để ta đóng vai tiểu đội đến nơi này cứu đội viên bị nạn?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tenkoaidat, ngày 10-05-2018 lúc 14:22.
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 9: Nhiệm Vụ Mới

    Lương Thạch bắt đầu trò chơi, hắn phát hiện ra ở trong này còn có thể chiến đấu một cách chân thật, mà Tại Arklay cơ quan trùng trùng điệp điệp, giống như là đang thi hành một nhiệm vụ đặc thù trong chiến tranh, bất kể là phương diện nào đi nữa đều vô cùng thật!

    - Nơi này lại có thể mô phỏng một trận chiến thực sự?

    Hắn càng thăm dò thì càng trải qua nhiều, trong lòng vô cùng chấn động!


    Hắn phát hiện ra bên trong toà nhà Arklay vô cùng hoa lệ đơn giản này lại có vẻ không đơn giản như vậy! Nơi này trùng điệp cơ quan, đồng thời khắp nơi đều là quái vật đánh mãi không chết!

    Hắn là một võ giả chính thức, nhưng không lệ thuộc vào bất kỳ thế lực nào. Ở Đại Tấn, võ giả có thân phận giống như hắn cũng không ít, dù sao không phải tất cả võ giả đều có thể chịu được sự trói buộc của các thế lực lớn, hoặc là không muốn sống cuộc sống khom lưng cúi đầu. Nhưng vào một số thời diểm không có tiền, vì duy trì sinh kế, bọn hắn phải đi làm thuê, làm những công việc nguy hiểm mà người khác không muốn làm.

    Hắn đã từng nhận một nhiêm vụ nguy hiểm, là cứu một con tin từ trong tay đám cướp núi, nghĩ lại một chút thì tình hình trong trò chơi bây giờ không khác khi đó là mấy.

    Hắn càng chơi càng giật mình, chiến đấu chân thật, quái vật dường như bất tử, cơ quan âm hiểm, khiến cho hắn mấy lần cửu tử nhất sinh. Nhưng điểm trọng yếu là, sau khi chết mình có thể sống lại! Nhớ kỹ bài học, sao đó lại làm lại! Không thể nghi ngờ, cái trò chơi tên là Resident Evil thật sự quá hữu ích.

    Hắn nhớ lại lần làm nhiệm vụ kia, bởi vì chủ quan mà trúng ám toán của đám sơn phỉ, thiếu chút là bỏ mình! Nếu không phải vận khí tốt thì có thể đã bỏ mạng tại đó! Cũng là do lúc ấy không đủ kinh nghiệm, tính cảnh giác cũng kém, mới xuất hiện tình huống như thế! Phải biết rằng những thời khác sinh tử như thế đều là lấy mạng đổi lấy kinh nghiệm!

    Có tiền có thể mua được lịch luyện thời khác sinh tử sao?

    Tất nhiên là không thể rồi!

    Rồi hắn lại phát hiện ra, sau khi giết chết vài con zombie, tu vi của hắn có chút biến hóa rất nhỏ! Lại còn có thể tăng tu vi? Việc này khiến hắn liên tưởng tới thánh địa tu luyện Tháp Võ Công của học viện Lăng Vân .

    Nhưng đây là trò chơi!? Huống chi mình cũng không tu luyện trong này!

    Trong lòng hắn chấn động, chẳng lẽ món đồ này là do tu sĩ tạo ra?

    Nếu như cái này được gọi là trò chơi, như vậy thì không có bất kỳ cái trò chơi nào bây giờ có thể so sánh!

    Thế mà lúc trước mình lại muốn trừng phạt tên chủ quán ghê tởm có lòng dạ độc ác này?

    Xem ra lúc đó đầu óc mình quả thật là bị lừa đá! Nghe vài tin đồn nhảm mà đã tin là thật!

    - Nơi này nếu như thu phí đắt hơn nữa, Lương Thạch ta cũng nhất định sẽ tới.

    - Chơi thì chơi, còn chiếm vị trí của ta!

    Phương Khải lèm bà lèm bèm.

    Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ của hệ thống đưa ra cũng đã hoàn thành.

    Sau khi Tống Thanh Phong chết thêm mấy lần, vô cùng buồn bực, lui ra khỏi trò chơi, quay lại nhìn thấy Phương Khải đang ngồi nhìn, không khỏi cười ha ha:

    - Chủ quán, ta thấy tiệm này của ngươi nên làm thêm mấy cái máy tính.

    Phương Khải liếc qua nhiệm vụ của hệ thống.

    Trong vòng ba ngày khiến quán nét ngồi đầy: Hoàn thành.

    Nhiệm vụ ban thưởng: 7 bộ máy tính.

    Phần thưởng sẽ phát khi quán đóng cửa.

    Nhiệm vụ mới: Doanh thu quán nét đạt tới 800 Linh Tinh.

    Tiến độ nhiệm vụ: 87/800.

    Phần thưởng: Phim Resident Evil 1.

    Còn có phim Resident Evil 1? Ngồi internet 1h tốn 2 Linh Tinh, còn có người chạy đến quán nét xem phim?

    - Cái này có thể làm được gì?

    Mặc dù không thể công nhận là bộ phim Resident Evil 1 xem cũng không tệ.

    Có thể coi là kịch bản trò chơi của phần đầu tiên, nhưng ai sẽ lãng phí nhiều tiền như vậy đến quán nét xem phim?

    - Ngươi xác định là không phải troll ta?

    Phương Khải buồn bực nói.

    - Xoạc thử mới biết còn zin hay không..

    -....

    Chẳng qua việc đáng mừng là ngày mai sẽ có tổng cộng là 11 cái máy tính.

    - Yên tâm, ngày mai sẽ có.

    Phương Khải sờ mũi, nhìn Tống Thanh Phong, cười nói:

    - Mấy người các ngươi có phải là sắp hết thời gian hay không?

    Tống Thanh Phong đang đắc ý, nghe thấy Phương Khải nói vậy liền tối sầm mặt lại.

    Hắn chưa kịp nhìn thời gian, đã nghe thấy tiếng Lâm Thiều cùng với Hứa Lạc chỉ vào nhắc nhở trên máy tính hỏi:

    - Chủ quán, giới hạn thời gian chơi là sao?

    Phương Khải dựa vào ghế, ung dung mở miệng nói:

    - Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể chơi nhiều nhất 6 giờ, đây là quy định của quán nét.

    - Quy định chó má gì? Có tiền còn không được chơi?

    Lâm Thiệu không cho là đúng.

    - Ta trả gấp đôi!

    Nhìn thấy hai người buồn bực, Tống Thanh Phong cười thầm trong lòng, hôm qua không phải mình cũng như thế này?

    Chỉ thấy Phương Khải nhún vai:

    - Quy định chính là quy định.

    - Có ý gì?

    Hứa Lạc tức giận nói:

    - Chê ít sao? Gấp 5 lần thì sao?

    Hai người đều gấp 5 lần, như vậy là một giờ có thể kiếm 20 Linh Tinh!

    Phương Khải cảm thấy đau trứng.

    - Hệ thống?

    - Nani ?

    Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Phương Khải.

    - Có thể suy nghĩ một chút hay không? Sau đó chia ta một thành là được.

    - How about "Đéo", mong túc chủ đừng hỏi lại cái vấn đề này lãng phí năng lượng của hệ thống, về sau bản hệ thống sẽ không trả lời.

    - Ngươi ngon quá à sao không lên trời mà ở đi!

    Phương Khải ngồi xổm vẽ vòng tròn nguyền rủa hệ thống, nhưng... nguyền rủa = niềm tin à ? Ta cũng rất tuyệt vọng đấy.

    - Ngày xưa chúng ta có một câu, nhà mà không có quy định thì không phải là nhà, đã có quy định, tất nhiên là phải tuân thủ.

    Phương Khải đành phải lắc đầu.

    - Có tiền cũng không cho chơi?

    Hai người nổi giận:

    - Ngươi biết thân phận chúng ta là ai không? Có tin ta đập cửa hàng của ngươi hay không?

    Phương Khải co miệng lại, quả nhiên trong đầu đám võ giả toàn là cơ bắp, làm sao ai cũng nghĩ đến chuyện phá tiệm.

    Đồ trong tiệm này, mỗi tấc đất hay mỗi mảnh sứ đề là xuất phẩm từ hệ thống đấy, Phương Khải nhếch miệng nhìn mấy người nói:

    - Nếu ngươi có bản sự, đập thành tro cũng được.

    Phương Khải chỉ vào bảng đen:

    - Nhừng đừng trách ta không nhắc nhở, về sau cửa hàng sẽ không tiếp đón những loại khách hàng này.

    Tống Thanh Phong nhíu mày, cuối cùng vẫn là ngăn cản 2 người:

    - Hứa huynh, Lâm huynh, chủ quán là người nó quy củ, đã như vậy, chúng ta cứ theo quy định mà làm.

    - Bây giờ cũng đã xế chiều, còn không đi Lăng Vân học phủ khảo hạch, cẩn thận lại lỡ thời gian.

    Tống Thanh Phong đã điều tra qua thân phận của Phương Khải, là con của võ giả. Nhưng cũng không phải đại võ giả gì. Thân phận như vậy, thật sự là quá bình thường!

    Nhưng cũng chính vì quá bình thường, bình thường đến mức dùng chân cũng có thể nghĩ, với thân phận của Phương Khải thì không thể làm ra được những đồ vật lợi hại như này.

    Những món đồ này được làm ra như thế nào? Sau lưng hắn là ai? Không ai có thể đoán được. Tóm lại là tự nhiên xuất hiện!

    Bởi vậy, mặc dù đã điều tra rõ ràng, hắn lại càng cảm thấy Phương Khải bao phủ một lớp sương mù thần bí. Cái gì không biết mới khiến cho người ta kiêng kị!

    Chủ quán là người nói quy định, như vậy là đãi ngộ của mọi người như nhau, không có việc gì phải bất mãn, nháo sự? Chỉ vì cái trò chơi mà nháo sự? Nói ra chỉ sợ người ta cười rơi cả hàm! Không cần thiết.

    Ngay cả Tống Thanh Phong cũng đã lên tiếng, mặc dù trong lòng hai người còn khó chịu, nhưng cũng đành thôi:

    - Được rồi, Tống thiếu đã nói như vậy, ngày mai chúng ta lại đến!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 10: Giỏi thì vào đây

    Phương Khải lại tiếp tục đánh quái, đối thủ của hắn vẫn là Hunter!

    Vẫn chỉ dùng dao găm để liều mạng chiến đấu!

    Tử vong cùng đau đớn làm cho hắn nhớ kỹ từng bài học bằng máu!

    Hắn dùng cách này để đem kỹ xảo cách đấu của Chris vận dụng đến tối da, lựa chọn Chris, hắn có thể đạt được tất cả tri thức của Chris, nhưng hắn lại không thể vận dụng thuần thục.

    Mà bây giờ, hắn dùng cách này để học cấp tốc từng cái kỹ xảo cách đấu của Chris!

    Đồng thời cũng đem từng chiêu thức của Hunter khắc sâu trong đầu!

    Vương mập mạp tận buổi chiều mới tới, nhìn bước đi hình chữ bát của hắn, trên mặt lại có một mảnh xuân phong đắc ý,

    Phương Khải không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra.

    - Ha ha! Khải tử, ngươi đoán thử hôm nay ta có vượt qua khảo hạch hay không?

    Phương Khải bật cười:

    - Đều viết ở trên mặt, còn cần phải đoán sao?

    Vương Thái cảm thấy xấu hổ, chẳng qua việc này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn:

    - Chẳng những qua, còn đạt được thứ hạng cao !

    Hắn lập tức đem từng viên Linh Tinh đặt lên bàn, tổng cộng là 10 viên:

    - Hôm nay tiếp tục giết zombie.

    - Ngươi lấy đâu ra nhiều Linh Tinh như vậy?

    Phương Khải nhìn Linh Tinh trên bàn, hơi ngẩn ra.

    Tài lực của Vương mập mạp hắn rất rõ, mặc dù nhà bán rượu cũng kiếm lời không ít, nhưng đây chính là Linh Tinh!

    Hôm qua mười mấy viên, hôm nay lại 10 viên, cũng quá nhiều rồi!

    Vương Thái nhìn thấy Phương Khải miệng há đến mang tai, cười nói:

    - Sau khi thành tích của ta được công bố, lão cha quyết định ủng hộ ta làm võ giả, không phải ngươi không biết, những dược liệu dùng để rèn luyện thân thể kia cũng không hề rẻ.

    - Ngươi dùng tiền rèn luyện để chơi trò chơi?

    - Tất nhiên!

    Vương Thái coi như là chuyện đương nhiên, nói:

    - Ta chơi trò chơi thăng cấp, thực lực tăng lên so với việc đau khổ rèn luyện kia nhanh hơn nhiều!

    - Ta cần gì phải cầm số tiền này đi chịu khổ?

    Nói cũng có lý, không phải mình cũng thế sao? Thông qua trò chơi để thăng cấp, không cần phải rèn luyện làm gì.

    Thực lực của hắn bây giờ đã đạt đến Đoán Thể đỉnh phong!

    Vương mập mạp bắt đầu cười khổ:

    - Khải tử này, ngươi thật xự không thể dàn xếp một chút sao?

    - Cũng may hôm nay lão đầu tử trong nhà cao hứng, ta mới có thêm mấy viên Linh Tinh, nếu cứ tiếp tục cái giá tiền này, mỗi ngày 6 giờ ta chơi không nổi.

    - Nhiều lắm cũng chỉ có thể chơi 3,4 giờ.

    Phương Khải nhún vai:

    - Không phải ta không giúp ngươi, mà thật sự không có cách nào.

    - Quá keo kiệt.

    Mặc dù biết chắc chắn câu trả lời của Phương Khải, Vương Thái vẫn có chút phiền muộn. Nhưng tốt xấu gì hôm nay cũng có thể chơi 5 giờ, hắn vội vàng lên máy.

    ----------------------------------

    Ở trong trò chơi, Phương Khải điên cuồng cùng Hunter chém giết, vừa để quen thuộc thói quen công kích của Hunter, đồng thời không ngừng học tập phương thức cách đấu linh hoạt và gọn gàng của Chris.

    Khảo hạch của Lăng Vân học phủ bây giờ đã kết thúc, một vài người đi sớm giống như Vương mập mạp thì thủ tục nhập học cũng đã làm xong.

    - Tại sao có thể như vậy... Tại sao lại là ở thời điểm này!

    Một thiếu nữ mặc chiếc váy tím tinh xảo, ước chừng 19 tuổi đi ra khỏi Lăng Vân học phủ.

    Từ Tử Hinh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, vốn kế hoạch của nàng là mượn Võ Công Tháp của học viện Lăng Vân để tu luyện, trước khi Lăng Vân bảng công bố đạt tới Võ Sư cảnh hậu kỳ để chiếm lấy thành tích tốt.

    Nào biết được lại gặp phải bình cảnh, bất kể cố gắng tu luyện như thế nào cũng không thể đột phá đến Võ Sư cảnh hậu kỳ được. Nàng vất vả tích góp thời gian vào Võ Công Tháp để tu luyện, nhưng bây giờ thì hay rồi, tu vi của nàng vẫn không nhúc nhích.

    - Chẳng lẽ không còn cách nào?

    Nàng cảm thấy khẩn trương nhưng lại không có biện pháp.

    Nàng đi dạo trong thành. Vốn định giải sầu một chút, từ từ thả lỏng áp lực, nhưng trong mắt lại có chút thất vọng.

    - Thành Cửu Hoa lớn như vậy, lại không có cái gì đáng xem, đã mấy năm rồi vẫn y như cũ.

    Quả thật là thành Cửu Hoa không có chỗ nào tốt để đi dạo, nàng lại là nữ sinh, không thể đi vào một số địa phương giống nam nhân, nhiều nhất là đi ăn chút quà vặt, rồi lang thang một chút.

    Nhiều năm đều như vậy, quả thật là phát chán.

    Đúng lúc này nàng nhìn thấy hai chữ "Khởi Nguyên" ở phía trước.

    - Làm sao chưa từng thấy cửa hàng này?

    Nàng hơi nghi hoặc một chút, mà cái tên này cũng quá cuồng vọng đi. Lại có người dám lấy cái tên này đặt cho cửa tiệm của mình? Nàng có chút mong chờ nhìn xem chủ quán này là ai, làm sao mà to gan như thế.

    Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong tiệm rất gọn gàng sạch sẽ, bày bốn cái dụng cụ không biết là cái gì, có ba nam tử đang ngồi bên trong, cũng không biết đang làm cái gì.

    - Ai là chủ quán?

    Nàng mở miệng hỏi một tiếng.

    Nhìn thấy khách tới, Phương Khải đành out ra khỏi trò chơi, quay đầu lại nhìn, thì thấy một nữ tử mặc bộ đồ màu tím, mắt ngọc mày ngài, tự nhiên trang nhã, là một mỹ nhân hiếm thấy.

    Nàng chưa kịp mở miệng, Phương Khải đã biết nàng muốn hỏi gì:

    - Có phải muốn hỏi quán này của ta là làm cái gì không?

    Nữ tử nói:

    - Đương nhiên, chẳng qua cửa tiệm này của ngươi không lớn, lại dám lấy cái tên như vậy, không sợ cây to đón gió sao?

    Chỉ thấy Phương Khải cầm phấn viết lên cái bảng đen hai câu:

    Tiệm này làm cái gì? Lên máy tính chơi trò chơi.

    Trò chơi là cái gì? Mời nhìn khách hàng khác.

    Nàng đọc hai hàng chữ này tỏ ra vẻ nghi ngờ:

    - Trò chơi?

    Nàng không khỏi có chút buồn cười, nàng ở thành Cửu Hoa thời gian dài như vậy, còn chưa bao giờ thấy chuyện kỳ quái như này, một gian phòng thì có thể chơi trò chơi gì?

    - Hẳn là đủ rồi!

    Viết xong mấy dòng chữ này, Phương Khải phủi tay:

    - Sợ cây to đón gió sao? Nếu không có chút năng lực, tất nhiên là lấy cái tên này không được mấy ngày thì đã có người đập.

    Phương Khải có chút thờ ơ nói tiếp:

    - Chẳng qua là đi ra từ quán ta, đến bây giờ còn chưa xuất hiện người muốn đập biển hiệu này của ta.

    - Khẩu khí rất lớn!

    Vậy mà đối phương có lòng tin không bị người đập, Từ Tử Hinh có chút ngoài ý muốn, nàng lại nhìn về tấm bảng đen của Phương Khải:

    - Tiền chơi cũng cao quá đi.

    - Không, cái này đã rất thấp.

    Phương Khải cười nói:

    - Ngươi không tin thì hỏi bọn hắn.

    - Đúng là cái này rất thấp.

    Lương Thạch đã tắt máy, sau khi thấy tu vi của mình tăng lên một chút, làm sao còn đi chất vấn về vấn đề giá cả?

    Hắn thậm chí còn cảm thấy cái giá này đã thấp tới cực điểm! Hắn đang chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Phương Khải chỉ hướng hắn, thế là thuận miệng trả lời một câu.

    Sau đó Lương Khải nhìn Từ Tử Hinh một chút:

    - Ngươi cũng là võ giả? Ta chỉ có thể nói, đây là một quán thần kỳ, chi phí 2 viên Linh Tinh 1 giờ, rất rẻ.

    - Thật sao?

    Từ Tử Hình từ chối cho ý kiến, hiển nhiên là không tin tưởng lắm, ánh mắt ngược lại là nghi ngờ hai người.

    7 viên Linh Tinh không phải là con số nhỏ, võ giả bình thường không thể trả nổi số tiền đấy, xem như võ giả có chút của cải, cũng không dễ dàng đem số Linh Tinh này vứt xuống sông xuống biển.

    Nàng đi đến sau lưng Vương Thái, nhìn màn hình thấy Vương Thái đang điều khiển Chris lục xoát bốn phía, nhíu mày nói:

    - Đây là cái gì?

    - Ở chỗ này, ngươi có thể coi như bản thân mình đang tham gia vào một cuộc chiến.

    Lương Thạch cảm thấy hổ thẹn vì lúc trước còn nghĩ quán này là một hắc điếm, bởi vậy Phương Khải chưa kịp giải thích thì hắn đã làm thay công việc này:

    - Ngươi sẽ tự tay điều khiển người ở bên trong, đi hoàn thành cuộc chiến này, nếu như ngươi không tin thì có thể thử một chút, lúc đấy sẽ biết vì sao Lương mỗ lại nói quán này thu phí không đắt.

    Nào biết được Từ Tử Hinh chẳng những không nghe lời hắn nói mà lại càng thêm nghi ngờ, hắn cảm thấy nữ tử trước mắt này coi hắn là đồng bọn của Phương Khải, Lương Thạch cười khổ một, cái có chút không cam lòng, hướng về phía Phương Khải ôm quyền:

    - Ta cũng không muốn nói nhiều, khiến cho người khác lại hoài nghi ta có ý gì khác.

    Phương Khải nhún vai, chỉ vào tấm bảng đen nói:

    - Nếu ngươi cảm thấy đắt, có thể rời đi, nhưng thử cũng chưa thử đừng có mà ra ngoài nói ta hắc.

    Từ Tử Hinh lập tức cười:

    - Muốn dùng phép khích tướng này để lừa bản cô nương mắc câu?

    Phương Khải khoát tay một cái, trực tiếp ngồi về vị trí, tiếp tục tiến vào trò chơi.

    - Có ý gì?

    Từ Tử Hinh ngẩn ra.

    - Ngươi cứ tự nhiên.

    Phương Khải không nhạt không mặn trả lời.

    - Ngươi ----!

    Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tử Hinh cũng méo đi, gặp qua chủ quán chảnh chó, nhưng chưa từng thấy chảnh chóa như tên này!

    - Tốt tốt tốt!

    Nàng tức giận nói:

    - Vậy ta chơi thử một chút, xem có lợi hại như lời người kia vừa nói hay không!

    Phương Khải đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng là một muội tử xinh đẹp, đành hỏi một câu:

    - Có sợ quỷ không?

    - Có ý gì?

    Từ Tử Hinh bị Phương Khải hỏi như vậy nhất thời không nghĩ ra.

    Phương Khải chỉ vào màn hình của Vương mập mạp, thấy lúc này Vương mập mạp đang đối phó với 2 con zombie.

    Phương Khải mở miệng nói:

    - Khắp các nơi trong phòng đều là quái vật như vậy, nếu ngươi sợ thì thôi.

    Từ Tử Hinh nhìn lại, thấy khuôn mặt mục nát của zombie đúng là làm cho người ta có chút sợ hãi, nhưng thứ này lại ở trong màn hình, không cắn mình được, có gì phải sợ?

    Nàng cười nhạt một tiếng:

    - Cái này có gì phải sợ? Không phải là ngươi đổi ý không dám cho ta thử đấy chứ?

    - Không sợ thì tốt.

    Lúc này Phương Khải mới dạy nàng cách tiến vào trò chơi.

    Nhưng chưa được bao lâu, Phương Khải liền nghe thấy một tiếng kinh hô:

    - Làm sao ta lại vào đây?!

    Phương Khải nói:

    - Ta nhớ là ở cửa có ghi phương pháp thoát ra ngoài.

    - Phương pháp ra ngoài?

    Nàng nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu được ý nghĩa của câu nói trên bảng đen kia.

    Nàng lập tức rời khỏi trò chơi, lúc này mới hỏi:

    - Ngươi nói là ta phải đi đối phó những con quái vật kia?

    -... Không phải ngươi nói không sợ sao?

    Phương Khải không nhìn nàng, nói.

    Tốt xấu gì mình cũng là thiên tài của học viện Lăng Vân, thế mà bị một tên chủ quán xem thường? Từ Tử Hinh tức giận, vội vàng nói:

    - Ai sợ? Giết vài con quái thú mà thôi! Ta đang lo không có nơi thi triển quyền cước đây.

    - Yên tâm, ngươi chết trong này một vạn lần thì lông tóc ngươi cũng không hao tổn gì, dù sao đây cũng chỉ là một cái trò chơi.

    Phương Khải tiện thể nhắc nhở.

    - Thật... Thật không?

    Lúc này Từ Tử Hinh mới an tâm một chút, một màn vừa nãy quá giống thật, thật đến nỗi làm cho nàng cảm thấy đã đến một thế giới khác.

    - Đương nhiên.

    Phương Khải nói:

    - Chẳng lẽ ngươi nghĩ quán này của ta cứ hai ba giờ lại chết một người?

    Đúng lúc này nàng nhìn thấy nhân vật của Vương Thái bị chết, sau đó hắn rời khỏi trò chơi rồi lại tiếp tục tiến vào, không làm sao cả.

    - Quả nhiên là như thế?

    Nàng thở dài một hơi, xem ra đây đúng là một cái trò chơi!

    Mặc dù không biết làm sao lại làm được như vậy, nhưng thế giới này có tu chân giả tồn tại, thủ đoạn của tu chân giả biến ảo khó lường, không phải một người bình thường có thể biết được.

    Nàng vội vã theo hướng dẫn của Phương Khải tiến vào trò chơi.

    Rất nhanh đã xuất hiện 2 cái lựa chọn:

    1. Lựa chọn Jill

    2. Đội viên bộ đội đặc chủng.

    "Hóa ra là người chơi nữ mới có thể chọn Jill?" Phương Khải giật mình, vốn ở phần nguyên bản có thể tùy chọn Jill hoặc Chris, nhưng bản remake của hệ thống không có chức năng này, hóa ra là do phân biệt giới tính.

    Khác biệt với Chris bắt đầu chỉ có dao găm, ngay từ đầu Jill đã có súng, vì thế cũng thu được tri thức về súng ống của Jill.

    Đồng thời, Từ Tử Hinh phát hiện ra ở đây không thể sử dụng võ khí trong thể nội.

    Võ khí, chính là khí của võ giả, cũng là từ sau Đoán Thể kỳ đỉnh phong bước vào hàng ngũ võ giả mới có thể khống chế, đồng thời là tiêu chuẩn để đánh giá một người có phải là võ giả chính thức hay không.

    Chẳng qua bản thân nàng chỉ muốn giải sầu, có thể sử dụng võ khí hay không nàng cũng không để ý, nàng nhìn súng ngắn trong tay, lựa chọn Jill giúp cho nàng biết thứ này để làm gì. Bởi vậy nàng cảm thấy mình không cần phải sợ hãi.

    Rất nhanh nàng đã bắt đầu lục soát toà nhà Arklay này.

    Trong hành lang tối om, nàng đi qua một chỗ rẽ, lập tức phát hiện ra một người đang ngồi xổm.

    - Có phải đội viên của tiểu đội bị mất tích kia không nhỉ?

    Nàng mừng thầm trong lòng:

    - Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được một người, cũng quá đơn giản!

    Nàng vội vàng tiến đến vỗ vai của "Đội viên" kia:

    - Ta tới cứu ngươi đây, đi cùng ta mau.

    Đúng lúc này nàng nhìn thấy "Đội viên" kia từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt hư thối trắng bệch theo đó mà hiện ra trước mặt nàng, trên miệng vẫn còn dính đầy máu tươi với thịt nát.

    Nếu như chuẩn bị tâm lý từ trước còn đỡ, nhưng thử nghĩ mà xem, vốn cho rằng là người sống bỗng nhiên lại lộ ra một khuôn mặt nát như vậy, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ hoảng sợ.

    - A----------!

    Từ Tử Hinh vừa còn mạnh miêng như vậy giờ đã bị dọa cho trắng bệch cả mặt, vội vàng chạy lại chỗ xuất phát.

    - Không phải ngươi bảo ngươi không sợ sao?

    Phương Khải cười nói.

    Từ Tử Hinh bây giờ mới nhớ đến, đây không phải là quái vật lúc trước mình cảm thấy không đáng sợ hay sao?

    Nằng lập tức đứng lại, hừ lạnh một tiếng, cố gắng bình tĩnh nói:

    - Ai bảo là ta sợ?

    Nàng thấy tốc độ của zombie cũng không nhanh, càng khẳng định là quái vật này chỉ có bộ dạng dọa người mà thôi, lập tức bắn mấy phát vào con zombie. Bởi vì nhận quá lượng sát thương cho nên zombie ngã trên mặt đất.

    Lúc này nàng mới đắc ý nói:

    - Ngươi xem, có gì mà phải sợ?

    Nàng đi ra phía trước, hung hăng đạp mấy cước lên con zombie, giống như là đang phát tiết về chuyện mình bị con quái vật yếu xìu này hù dọa, giọng còn nhẹ nhàng trách mắng:

    - Mày có giỏi lại dọa chụy hộ cái !

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
Trang 2 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status