TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 67

Chủ đề: Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác - Nghịch Thủy Chi Diệp - 逆水之叶

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác - Nghịch Thủy Chi Diệp - 逆水之叶

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác
    系统的黑科技网吧最新章节


    Chướng 1: Hệ Thống Siêu Quán Nét Xuất Hiện


    Arc 1: Resident Evil



    Nguồn convert: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147150.

    Ở một thế giới kỳ lạ có một quán net lạ kỳ.

    Tiền giờ cực cao, tự đóng tiền tự chơi, 6h mỗi ngày.

    Chủ net thường xuyên trong tình trạng " farm ", để khách hàng tự phục vụ, đến giờ là đóng cửa, trên thông báo có viết " Thích thì chơi, không thích thì té"

    Quán nét này có bán Sprite, hay là các đồ ăn vặt như Kem, nhưng như một điều tất nhiên, giá của chúng đều trên trời.

    Điên rồi? Quán nét kiểu này sẽ có người đến sao?

    Rất xin lỗi, quán nét này mấy lần cự tuyệt lời mời của Hoàng Đế đương triều, hiện tại đông như trẩy hội!

    Võ Đế nào đó đứng trước cửa quán hô: " Sản phẩm của Blizzard, đỉnh cao của chất lượng. "

    Tiên tử nào đó chơi xong Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, ở trước quán nét khóc bù lu bù loa!

    Hệ Thống: cái con gà này.

    Tất cả còn phải bắt đầu từ ngày có Resident Evil...

    Làm vì đam mê thôi nhá. Lâu lâu có 1 tác phẩm hay mà mấy ông convert chuối quá nên tui làm riệng cho tui coi thôi. Sai sót gì anh em comment bên dưới. Tui sẽ sửa. Còn ý kiến thì xin mời coi phương chậm của Phương lão ma " Thích thì coi, không coi mời nhẹ nhàng lượn đi."
    Nguồn: http: Www. uukanshu. net

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đại Tấn sừng sững, Cửu Hoa oai hùng!

    Thành Cửu Hoa, nơi tập trung vũ lực, văn hóa, thương nghiệp cũng là đầu mối nòng cốt và quan trọng của toàn bộ phía Nam nước Đại Tấn.

    Trên cao, mặt trời chói chang, ngoài cửa thành, từng chiếc từng chiếc xe ngựa chở những đồ vật nằng nề, trong xe chứa hàng hóa, xa xỉ phẩm, porn phẩm và hàng cho quân đội đến từ khắp các nơi.

    Đi qua tường thành là từng cửa hàng san sát nhau, người đi đường đông đúc. Dưới hàng liễu xanh ven đường, có hai ba gã võ giả ngồi nghỉ ngơi. Trên đường lớn là từng chiếc xe (dĩ nhiên là có động vật kéo ) lao vun vút, ngồi bên trong là những tu sĩ tu chân đạt được chút thành tựu, lúc rèm xe bay lên lộ ra khuôn mặt có vài phần tiên phong đạo cốt.

    Nơi này võ giả nhiều như rác, tu sĩ khắp nơi, người qua đường đi tới đi lui, cho dù là ở toàn bộ nước Đại Tấn cũng là cảnh hiếm gặp. Càng không cần nói tới việc học viện Lăng Vân sắp khai giảng, vô số võ giả ở khắp nơi mộ danh mà đến, càng làm cho thành Cửu Hoa lộ ra vẻ phồn hoa náo nhiệt!

    Mà ngay lúc này đây, ở một khu hẻo lánh phía Đông thành, có một cửa hàng nhỏ, chủ quán vác chiếc ghế ra ngay đầu cửa ngồi, tay cầm chiếc quạt Hương Bồ quạt quạt cho khỏi nóng.

    Thành thị mặc dù phồn hoa, nhưng bên cạnh cửa hàng lại vắng vẻ, quanh cảnh vắng vẻ như vậy thì quả thật đây không phải là vị trí tốt cho lắm, chẳng qua đây là khối tài sản duy nhất mà người cha đã mất để lại cho Phương Khải từ khi hắn sống lại ở thế giới này

    Cửa hàng ban đầu kinh doanh một số hàng sida ve chai như Kim Sang Dược, hay các loại vũ khí bình thường, ngoại trừ một vài đồ vật không ai muốn thì bây giờ cũng đã xử lý hết bảy tám phần.

    Vốn Phương Khải tính toán bán luôn của hàng này đi. Chẳng qua bây giờ hắn đã từ bỏ ý nghĩ đó.

    Bởi vì...

    Nhìn tấm biển hiệu ở trên đầu hắn: Quán Nét Khởi Nguyên.

    Tên nghe rất khí phách, nhưng đây lại là một cửa hàng net!

    Quán internet ở thế giới khác ?

    Vấn đề này phải bắt đầu vào ngày hôm qua.

    ------------------------------

    Quay lại thời gian vào sáng sớm ngày hôm trước.

    - Lại là một ngày nhàm chán...

    Phương Khải duỗi lưng một cái, gãi gãi cái đầu giống như tổ chim, bò xuống từ trên giường.

    Đúng lúc này hắn nghe được loáng thoáng một vài âm thanh kỳ quái.

    Những âm thanh này không biết truyền tới từ nơi nào, giống như là từ trong đầu mình nói ra!

    Hắn kinh hãi lèm bèm:

    - Hay là nghe nhầm?

    Sau khi lấy lại tinh thần, cẩn thận lắng nghe thì nghe được:

    - Hệ thống kích hoạt thành công, mở hay không?

    - Hệ thống?

    Phương Khải mừng rỡ, đây quả thật là đói gặp được cái gối (gặm cho đỡ đói ), không cần biết là hệ thống gì, cứ mở ra rồi nói!

    - Tích! Hệ thống mở thành công!

    - Oh Yeah!

    Phương Khải vung nắm đấm, vô cùng hưng phấn, xem ra mình sắp trở thành Saitama.

    Chỉ là không biết hệ thống này có thể làm gì.

    - Hệ thống kiêu hãnh bán hành cho thiên hạ?

    - Hệ thống siêu luyện đan ?

    - Hay là hậ thống siêu chiến binh?

    Nhớ tới việc ngày sau bán hành thiên hạ, thấy ai khó chịu liền đánh người đó, 1 tiếng hét rung chuyển trời đất, anh hùng hảo hớn khắp nơi tìm tới, Loli, Góa phụ, gái chưa chồng lẫn có chồng, LCD, bưởi, ổi gì toàn bộ xuất hiện trong mắt, hắn bắt đầu cảm thấy thật Yomost.

    Đúng lúc này, có một thanh âm vang lên trong đầu hắn.

    - Hệ thống siêu quán net khởi động thành công.

    - Nani the Fuck?

    Gió lạnh thổi qua con Tr.... Tim.

    Người đóng băng,não shut down, khô lời.

    Sau 1 phút 30s restar mới mở miệng nói:

    - Ngươi nói là hệ thống gì?

    - Hệ thống siêu quán net .

    Thanh âm điện tử trong đầu trả lờii.

    -!!

    - Ngươi nói cái gì ()!?

    Phương Khải nghĩ mình nghe nhầm, vội vàng hỏi lại.

    - Hệ thống siêu quán nét.

    Bên kia vẫn không nóng không lạnh trả lời.

    -....

    Phương Khải trợn tròn mắt, ngươi nói rằng là hệ thống cửa hàng vũ khí hay hệ thống cửa hàng đan dược còn nghe được, quán net? CMN ở thế giới khác mở quán nét?

    Mà ở thế giới kháci có internet à?

    - Bớ người ta lừa đảo!

    Phương Khải thầm mắng.

    - Xin đừng xỉ nhục hệ thống.

    Đúng lúc này âm thanh điện tử lại vang lên.

    - Nể tình kí chủ vi phạm lần đầu chỉ cảnh cáo, nếu lần sau còn xỉ nhục hệ thống coi chừng nát ass.

    -...

    Phương Khải hoàn toàn bó tay, chẳng qua hệ thống trừng phạt vẫn làm cho hắn có chút kiêng kị. Hắn đành mở miệng hỏi:

    - Ngươi nói thử một chút xem ngươi có thể làm gì.

    - Hệ thống đã ban bố nhiệm vụ thứ nhất, kí chủ có thể đi đến giao điện nhiệm vụ để kiểm tra.

    - Giao điện nhiệm vụ?

    Phương Khải hơi động suy nghĩ, lập tức được chuyển đến giao diện nhiệm vụ, quả nhiên là có một cái nhiệm vụ

    Nhiệm vụ tân thủ: Mở một cái quán nét.

    Nhiệm vụ ban thưởng: Bốn bộ máy tính, Residen Evil Remaster phên bản giả lập.

    Nhiệm vụ không hoàn thành: Xóa bỏ.

    --------------------------

    Sự việc chính là như vậy, bây giờ hắn trở thành một chủ quán nét, quán nét chẳng những được mở ở thế giới khác hơn nữa lại dựa vào hệ thống siêu cấp để mở ra.

    Hôm trước hắn bố trí quét dọn rồi ngồi chơi một ngày, nói cách khác hôm nay chính thức khai trương.

    Nhìn qua cửa kính, không gian bên trong quán nét bố trí cũng không tệ, sàn nhà được làm bằng gỗ, tường được gắn sứ trắng, bốn bộ máy tính được đặt trên bàn, phản xạ ra ánh kinh loại đen nhánh, thậm chí còn nhìn thấy đầu đội VR được bố trí.

    Nhờ hệ thống giải thích Phương Khải mới biết được cái này là mấu chốt để chơi trò chơi giả lập hiện thực.

    Thế giới này không có điện, máy tính cũng không có ổ điện, lại cũng không cần nguồn điện.

    Bên trên màn hình máy tính, không có cái gì khác ngoài một ô biểu tượng Resident Evil 1.

    Trên tường cạnh cửa ra vào quán nét có treo một cái bảng đen, bên trên có viết giá cả lướt nét, cùng với luật của quán nét.

    Mở quán net ở dị giới cũng không vấn đề gì, dù sao cũng là cái mới, tóm lại cũng sẽ có người đến thử.

    Nhưng cũng chính là do mấy hàng chữ nhỏ ở trên tấm bảng đen khiến cho toàn bộ quán nét ngoài trừ Phương Khải ra thì không có một bóng người.

    1. Thởi gian mở cửa từ 8h sáng đến 12h đêm.

    2. Thời gian lên máy 2 Linh Tinh/h, kích hoạt tài khoản trò chơi Resident Evil 1, 5 Linh Tinh, mỗi người mỗi ngày được chơi nhiều nhất là 6h.

    3. Thích thì chơi, không thích thì bơi chỗ khác. Cấm gây sự ở quán, cấm nhục mạ chủ quán, người vi phạm banner zone forever.

    4. Người chơi cần có tố chất, nếu không bị thiến ráng chịu.

    Nếu chỉ cần mấy cái đồng tiền hay mấy ngân tệ thì vẫn có người nguyện ý chơi thử, nhưng giá quán nét của Phương Khải lại 2 Linh Tinh một giờ! Không chỉ như thế, lại còn phải tốn 5 Linh Tinh để kích hoạt tài khoản trò chơi.

    5 Linh Tinh là nhiều hay ít? Ít lắm 5000 vàng thôi !

    Ai đó giết tui đi

    Chơi game thôi mà tốn 2000 vàng một giờ? Kích hoạt tài khoản cần 5000 vàng?

    Đồng thời hệ thống còn cho một cái nhiệm vụ: Trong ba ngày khiến cho quán nét ngồi full máy?

    Đối với điều kiện hà khắc như vậy Phương Khải không biết nói gì cho phải, mặc dù hệ thống nói, hệ thống xuất phẩm chính là tinh phẩm, nhưng cũng chỉ nói mà thôi, vấn đề là một người nguyện ý chơi thử cũng không có.

    Phương Khải đẩy cửa kính đi vào quán, ngồi trước bàn máy tính:

    - Hay mình.... test hàng thử cái nhỉ?

    Ngay khi Phương Khải đang cân nhắc, một thiếu niên béo tốt tầm 15,16 tuổi mặc một bộ cẩm y màu xanh ngọc, vội vàng đẩy cửa đi vào.

    Bộ quần áo kia dường như là đặc chế, nhưng vẫn siết chặt đống thịt trên người hắn, cúc áo căng ra, làm cho người nhin có cảm giác toàn bộ cái cúc kia có thể bung ra bất cứ lúc nào.

    Nhưng trên thực tế tên mập này lại di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, hiển nhiên không phải giống như mấy kiểu mập mạp do không chịu rèn luyện mà thành.

    Mập mạp đi vào cửa, đôi mắt lập tức nhìn lên người Phương Khải:

    - Khải tử, hôm nay là lúc nào rồi mà ngươi vẫn có tâm trạng ở đây trông quán? Còn nữa, làm sao đổi cửa hàng mà cũng không nói với ta một tiếng? Tốt xấu gì thì ca cũng tới trợ trận cho ngươi một cái chứ?

    Tất nhiên Phương Khải nhận ra tên mập này, Vương Thái con trai của chủ quán rượu Hoa Tiên Cư ở phố bên cạnh, cũng là số ít bằng hữu của nguyên chủ cỗ thân thể này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tenkoaidat, ngày 15-12-2020 lúc 18:08.
    ---QC---
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cuchuoidaica,kungai,nhbinhdbp,ronkute,Tieu Lan,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác
    Chường 2: Resident Evil 1

    Phương Khải vén tay áo lên, liếc nhìn hắn một cái rồi tức giận nói:

    - Có chuyện gì?

    Vương mập hỏi:

    - Ngươi có nhớ ngày mai là ngày Lăng Vân học phủ khảo thí hay không? Đến giờ này còn không đi báo danh?

    Phương Khải lắc tay:

    - Ta không đi được, còn phải trông tiệm.

    - Trông tiệm?

    Vương mập ngẩn ra, quan sát cẩn thận Phương Khải từ trên xuống dưới.

    - Bỏ cuộc rồi hả?

    Hắn cười cười, tùy ý ngồi lên một cái ghế:

    - Bỏ cuộc cũng tốt, không có cơm còn có phở, như người ta nói, chân tại sao phải đạp 1 thuyền?

    Hắn dựng lên ngón tay cái tròn vo rồi nói tiếp:

    - Theo ta nhìn thì mấy năm nay, học võ không bằng về nhà làm ruộng, cha ta đã sớm nhìn thấy chân lý, cũng đưa ra tối hậu thư cho ta, chỉ cần thi không đạt, sẽ cho ta đi đọc sách, thì lấy công danh.

    Mập mạp nói một thôi một hồi, nước bọt đều phun ra hết một chỗ, chỉ thấy Phương Khải cười ha ha một tiếng:

    - Không phải bỏ, mà là không muốn đi.

    - Là sao?

    Vương mập mạp không hiểu chuyện gì, nhưng hắn nhớ rõ, năm đó có người nào đó thề son thề sắt là nhất định tiến vào học viện Lăng Vân rồi trở thành thần. Bây giờ thay đổi rồi?

    Phương Khải ngồi một chỗ, chỉ cái máy vi tính:

    - Nhìn thử xem.

    Mập mạp gãi đầu một cái:

    - Ta quên không hỏi, cửa hàng mới mở của người bán cái gì? Là cái này hả? Cái này là cái gì?

    Phương Khải trả lời:

    - Cái này là máy tính, ngươi có thể coi như nó là pháp khí. Tác dụng rất đơn giản, chơi Resident Evil.

    - Trò chơi?

    Vương mập mạp nhớ tới những trò chơi khi còn bé, cười mắng:

    - Lớn như vậy rồi còn chơi trò chơi?

    Phương Khải nhất thời không thể giải thích rõ ràng, chỉ vào bảng đen nói:

    - Hay ngươi đến chơi thử một chút?

    - Đương nhiên là vẫn lấy tiền.

    - Bao nhiêu?

    Vương mập mạp nhìn bảng đen:

    - 7 Linh Tinh? Ngươi không phải là đùa ta đấy chứ?

    Nhà mập mạp không tính là nghèo, ở tòa thành lớn như thế này mở một quán rượu, như thế nào đi nữa cũng không thể coi là nghèo, nhưng một lần lấy ra 7 Linh Tinh, đối với một thiếu niên không làm ra tiền, đúng là số tiền không nhỏ.

    - Không nói đùa, đúng là nhiều như vậy.

    Phương Khải nghiêm túc nói.

    Nhìn Phương Khải giống như không nói đùa, sắc mặt Vương mập mạp lập tức trở nên khó coi:

    - Ta nói Khải tử này! Ta đến cổ vũ cho ngươi, cuối cùng ngươi lại đánh chủ ý lên đầu ta?

    Phương Khải dường như đã sớm dự đoán được phản ứng của hắn, giải thích nói:

    - Ta có rảnh đâu mà đánh chủ ý lên ngươi làm gì? Nếu ngươi tin ta thì thử một chút, nếu không hài lòng ta sẽ đem tiền trả lại cho ngươi?

    Nghe nói như thế, Vương mập mạp cũng an tâm mấy phần. Nhưng hắn vẫn nghi ngờ Phương Khải, nửa tin nửa ngờ ngồi vào chỗ. Hắn lấy ra 7 viên Linh Tinh óng ánh để lên bàn:

    - Ta tuyên bố trước, không quan tâm đây là trò khỉ gì, cho dù chơi tốt thì cũng chỉ là trò vặt, nhất thời cũng chỉ vui vẻ mà thôi, muốn ta ngoan ngoãn trả 7 Linh Tinh, không có chuyện tốt như vậy đâu!

    Số tiền này vốn là hắn để chuẩn bị cho cuộc khảo thí ngày mai, hắn cũng không sợ Phương Khải sẽ cướp của hắn, Phương Khải còn không đủ cho hắn đập một hit, căn bản là rác rưởi 5 điểm sức mạnh .

    Hắn không tin chơi một cái trò chơi mà lại tốn nhiều như thế, chẳng qua chỉ muốn xem Phương Khải định làm gì.

    Ngược lại, Phương Khải chỉ cười nói:

    - Thành giao, chỉ cẩn về sau ngươi có một chút không tình nguyện, ta liền đem tiền này trả lại cho ngươi.

    - Không chém gió nhá!

    Mập mạp lập tức vui vẻ.

    Nhìn thoáng qua cái "pháp khí" đen thui, hắn liếc nhìn Phương Khải:

    - Vương Thái ta thật sự muốn nhìn xem cái trò khỉ này như thế nào mà khiến ngươi sinh ra lòng tin như vậy?

    Hắn nhấc cái ghế, cảm giác cũng không nặng, mở miệng hỏi:

    - Cái này sẽ không gãy chứ hả? Còn nữa, hơi nhỏ một chút!

    - Nhỏ?

    Chỉ thấy thân thể gầy gò của Phương Khải lại có thể nhấc cái ghế lên một cách nhẹ nhõm. Hai cái ghế chập lại, lấy cái thanh chắn ở hai bên xuống, lập tức trở thành một cái ghế lớn hơn.

    Mập mạp cười gian:

    - Cái này còn tạm được.

    Mập mạp đặt mông lên ghế, phát hiện ra cái ghế này rất linh hoạt, ngồi xuống lại chắc chấn vô cùng. Nói ra thì những cái bàn này cùng cái biển hiệu kia đều là do hệ thống mang đến. Cái gọi là "hệ thống xuất phẩm chính là tinh phẩm" không phải là câu nói xuông. Bởi vậy cái bộ bàn ghế này cũng rắn chắc một cách hơi thái quá.

    Con người ở thế giới này không biết máy tính là cái gì, chơi game như thế nào, càng không cần nói tới mấy loại như giả lập.

    Dù sao quán net mới khai trương, Phương Khải cũng nhàn rỗi, tiện tay chỉ mập mạp cách sử dụng.

    Phương Khải chỉ đạo mập mạp mở ra Resident Evil, đeo lên mũ VR.

    Resident Evil

    Mở đầu là âm nhạc cùng hoạt cảnh, tất cả cảnh tượng dường như đều do chính bản thân mình nhìn thấy. Ngôn ngữ bên trong mặc dù là tiếng Anh, nhưng người chơi lại nghe thành ngôn ngữ quen thuộc nhất, bởi vậy mập mạp hoàn toàn có thể hiểu được những cuộc đối thoại.

    Resident Evil 1 là bắt đầu của Resident Evil, cũng chính là "Sự kiện Arklay" nổi tiếng.

    Arklay chính là nơi tĩnh dưỡng của công ty Umbrella được đặt tại vùng ngoài thành thành phố Raccoon. Nhưng phía dưới nó chính là phòng thí nghiệm bí mật của công ty Umbrella.

    Hoạt cảnh lúc đầu là tiểu đội Alpha ngồi trên máy bay tiến về Arklay tìm kiếm tiểu đội Bravo hiện đang mất tích.

    - Đây là cái gì? Pháp khí phi hành kiểu mới?

    Mập mạp nhìn máy bay trực thăng hô to.

    - Món đồ này chẳng lẽ là pháp khí kiểu mới do mấy lão tu sĩ chế tạo ra?

    Trong lòng hắn thầm nghĩ "Chẳng lẽ tiểu tử này lại nhận biết mấy nhân vật tu chân lợi hại? Cái món đồ này nhìn rất thật, nhưng mà để Bàn gia can tâm tình nguyện xuất ra 7 Linh Tinh thì vẫn không được!"

    Ngay sau đó có một tiếng nhắc nhở:

    - Chấp nhận giả lập hiện thực?

    - Hả?!

    - Chọn đồng ý.

    - Được!

    Vương mập mạp dựa theo Phương Khải nhắc nhở lựa chọn đồng ý. Hắn bỗng nhiên thấy cảnh tượng xung quanh biến đổi. Ngay sau đó hắn thấy mọi thứ xung quanh đều hết sức chân thật! Thậm chí có thể chạm tay đến!

    Hắn như một cái linh hồn phiêu đãng trong bóng đêm, mà trước mắt hắn là nơi hoang dã tối om, ở nơi hoang dã ấy nhìn thấy 5 bóng người, hình dạng bọn hắn chính là tiểu đội Alpha trong Resident Evil 1.

    - Mẹ ơi!

    Mập mạp lập tức kêu lên:

    - Làm sao ta lại đi vào trong này?

    - Đừng có kêu!

    Phương Khải lườm hắn một cái.

    - Trong lòng đọc thầm rời khỏi cái này thì là sẽ ra khỏi đấy.

    Vương mập lập tức lẩm nhẩm rời khỏi, quả nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một màn ánh sáng kì lạ "Quit game ?"

    Vương mập mạp lập tức lựa chọn rời khỏi.

    Hắn tháo mũ giả lập xuống, nhìn bốn phía xung quanh:

    - Đã... Đã đi ra ngoài rồi?

    Hắn ngây ngốc nhìn Phương Khải:

    - Ngươi khẳng định vừa rồi không phải là một cái thế giới khác?

    Phương Khải lập tức chỉ vào cái mũi của mình nói:

    - Ta có bản lãnh tạo ra một cái thế giới để chơi hay sao?

    Mập mạp lập tức lắc đầu:

    - Không có!

    Mập mạp nào đã bao giờ nhìn thấy đồ vật thần kì như vậy, lập tức hứng thú nói:

    - Nói như vậy, cái này chỉ là môt cái trò chơi?

    - Đương nhiên là trò chơi, giả lập hiện thực Resident Evil 1 Full HD bản Remaster

    Mặc dù Resident Evil 1 là loại game cổ nhưng dù sao cũng do hệ thống xuất phẩm, khiến cho Phương Khải cảm giác hoa mỹ hơn nhiều so với phiên bản ở thế kỷ 20 trước kia.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tenkoaidat, ngày 10-05-2018 lúc 12:09.
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,BachCa,cuchuoidaica,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    SIêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 3: Anh Béo chơi game



    Đối với Vương Thái mà nói, trò chơi như này đúng là chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy!

    Một lần nữa đeo mũ VR tiến vào game, lúc này tiểu đội Alpha đã đi xuống từ máy bay.

    Đi phía trước là đội trưởng Wesker, mà hai nhân vật chính là Chris cùng Jill đi ở phía sau.

    Mặc dù bọn họ là nhân vật trong trò chơi nhưng đến gần mà nhìn thì không khác người bình thương chút nào.

    Làn da, lông, tóc, thậm chí tinh tế đến từng cái lỗ chân lông!

    Đưa tay ra sờ, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể!

    Không những thế, trong mắt họ còn nhìn thấy sắc thái rất linh động!

    Mập mập giống như linh hồn phiêu đãng bên người bọn họ, cẩn thận quan sát:

    - Làm sao đám người này giống bọn mọi rợ ở nước Đại Lăng như vậy? Nhưng cũng không giống lắm, trang phục Đại Lăng không giống như này. Với lại nữ nhân của Đại Lăng cao to vạm vỡ, không xinh đẹp như này.

    Trong Resident Evil 1, nữ chính là Jill, cũng là một trong 2 nữ chính, Jill Valentine.

    Hình dáng của Jill vốn không tệ, so với trong phim thì nhân vật trong trò chơi có nét đẹp của cả phương Đông lẫn phương Tây, một thân quân phục lại càng lộ ra vẻ hiên ngang, Phương Khải nhớ lúc trước chơi Resident Evil 1 thì đây là nhân vật cấp nữ thần.

    Mà ở trong bản remake này thì Jill lại càng thêm xinh đẹp, đây là trò chơi của hệ thống nên nhân vật cũng không cần phải nói nhiều, khó trách mập mạp lại trừng mắt ra như vậy.

    Mập mạp không phải là hạng người nhát gan, sau khi thấy rằng không có gì nguy hiểm, lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn, nơi đây như là một thế giới khác, phiêu đãng ở bốn phía có thể nhìn chằm chằm lên đối phương, mà đối phương lại không nhìn thấy mình, cảm giác như là Thần vậy! Mỗi giờ mỗi khắc đều dòm ngó chúng sinh.

    Cảm giác này thật sự quá mới lạ, cũng quá thần kỳ:

    - Đây quả thật là trò chơi?

    Vương mập không nhịn được lại hỏi thêm một lần.

    - Đương nhiên là trò chơi!

    Phương Khải ngồi khoanh tay ở bàn bên cạnh, cười cười, trò chơi giá trị 7 viên Linh Tinh, cũng không chỉ có đơn giản như thế này.

    Chẳng qua để tiện cho việc giải thích, Phương Khải đành so sánh:

    - Ngươi có thể hiểu như là trò chơi Săn Yêu thú mà đám vương công quý tốc kia hay tiến hành.

    - Săn Yêu thú? Hí Hí! Cái này tốt!

    Vương mập nghe xong, tinh thần càng tỉnh táo, đây chính là trò chơi mà các quý tốc cao cấp mới có thể thể nghiệm à nha.

    Vì không để cho mập mạp cái gì cũng không biết, Phương Khải liền nói cho hắn biết một chút kiến thức liên quan đến Resident Evil, như súng ống dùng để làm gì, Zombie là cái gì, còn công ty Umbrella là làm cái gì.

    Đối với việc này mập mạp cũng không có dị nghị gì, dù sao dám Đại Lăng kia cũng rất kỳ quái.

    Ngược lại là cái gì nước Mỹ, cái gì công ty nghiên cứu, cái gì virus, hùng vĩ mà lại mới lạ, so với những truyện ký tiểu thuyết đang lưu truyền bên ngoài hùng vĩ hơn mới lạ hơn không biết bao nhiêu lần!

    Theo như kịch bản, rất nhanh có một đội viên đi riêng lẻ bị bốn con chó zombie cắn chết.

    Tê----!

    Mặc dù luyện võ từ nhỏ, không phải là chưa từng thấy máu, nhưng người đứng trước mặt mình vừa còn sống, chớp mắt bị cắn đến máu thịt be bét, cảnh tượng như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi(kích thích lắm đó ), Vương mập hít sâu một hơi.

    - Chết... Chết rồi!?

    Barry cùng các đổi viên khác chạy trốn, còn hai tên nhân vật chính cùng với Wesker xâm nhập vào bên trong Arklay!

    "Xin mời chọn người chơi trong vòng một phút."

    Đúng lúc này máy tính vang lên một tiếng nhắc nhở, cùng lúc đó, trước mặt Vương mập mạp hiện ra 2 sự lựa chọn.

    1. Lựa chọn Chris

    2. Đội viên bộ đội đặc chủng.

    Bản này khác với bản mà Phương Khải từng chơi, không thể lựa chọn Jill mà lại có một lựa chọn khác.

    - Cái này...? Chọn như thế nào?

    Vương mập mạp vội vàng hỏi.

    - Ngay cả súng ngươi cũng không biết dùng, trước cứ chọn Chris đi.

    Dù sao cũng là người chơi đầu tiên, Phương Khải nhắc nhở một chút.

    - Lựa chọn thứ 2 là hình thức đại sư, không có đồng đội trợ giúp, thuộc tính cũng bị điều chỉnh.

    Ánh mắt thay đổi, chỉ thấy thân thể cường tráng của Chris chấn động mạnh một cái.

    - Làm sao vậy?

    Toàn bộ tiểu đội thấy dị trạng của Chris lập tức quay đầu lại nhìn!

    Vương mập mạp cảm thấy tầm nhìn của mình bị thay đổi, tầm nhìn của hắn lúc này chính là tầm nhìn của Chris!

    Nhìn thấy tất cả mọi người đều chĩa họng súng đen ngòm sang, lông tơ của hắn lập tức dựng hết lên!

    Lúc nãy, khi đánh chó zombie hắn đã được chứng kiến uy lực của những thứ này!

    Nhận thấy đang bị tử vong đe dọa! Một luồng khí lạnh chạy từ sống lưng lên đến đại não!

    Cmn đây còn là game à?!

    Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu đối phương thật sự nổ súng, có phải mình cũng sẽ ẹo ở trong trò chơi này!

    - Phương Khải!

    Vương mập mạp vội vàng gọi Phương Khải.

    - Ta đây!

    Phương Khải ung dung trả lời một tiếng.

    - Nếu như chết ở trong trò chơi, có ảnh hưởng gì không?

    Hắn mở miệng hỏi.

    - Không ảnh hưởng gì, chỉ làm ngươi rời khỏi trò chơi.

    Phương Khải trả lời.

    Nghe Phương Khải nói như vậy, Vương mập nuốt nước miếng một cái:

    - Cmn cũng quá là giống thật đi.

    Chẳng qua, có thể thám hiểm khắp nơi, khiêu chiến quái vật, mà mình lại không chết? Đây quả thật là thiên đương của võ giả!

    - Chỗ tốt không chỉ có những cái này, ngươi chơi nhiều thì biết.

    Phương Khải thích ý, duỗi lưng một cái, ống tay áo tuột xuống, lộ ra một mảng cơ bắp vô cùng rắn chắc, khiến cho người ta cảm thấy cánh tay này tùy thời có thể xuất ra lực lượng làm cho người khác phải kinh ngạc.

    Khoa học kỹ thuật của hệ thống tuyệt đối không đơn giản, nếu không phải như thế, với điều kiện hà khắc mà hệ thống đưa ra Phương Khải đã không làm.

    Trong đầu mập mạp vẫn còn run rẩy, nhưng đây không phải thời điểm ngẩn người, thấy ánh mắt của các đội viên khác thường, Vương mập mạp vội vàng mở miệng nói:

    - Không... không có gì!

    - Chris, ngươi kiểm tra khu vực này một chút, ta cùng với Jill bảo vệ cửa lớn.

    Đội trường Wesker coi như không có chuyện gì, phân phó Vương mập mạp đi kiểm tra.

    - Bây giờ ta đã biến thành người khác?

    Mập mạp nghĩ thật thần kỳ, nhìn cảnh tượng xung quanh, không khỏi cảm thán một câu:

    - Thật sự sẽ không chết?

    - Chết cũng là hắn, không phải ngươi.

    Phương Khải chỉ vào màn hình.

    - Đúng vậy! Đúng vậy!

    Vương mập mạp lập tức phản ứng.

    Nhìn thấy Vương mập mạp đã vào chơi, Phương Khải cũng lười xem hắn, chuẩn bị tự thân mình chơi.

    Nào biết được vừa mở game, thì ngay bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt!

    Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương mập mạp đang chui dưới gầm bàn.

    Trên màn hình máy tính, ở góc rẽ phía hành lang, một con zombie đang gặm nhấm một cái thi thể mập mạp, máu tươi, thịt nát vung ra cùng một chỗ, ở phía trên hiện ra một hàng chữ to bằng máu: Game over!

    - Ta nói Vương mập này, ngươi chơi trò chơi tại sao lại chơi dưới gầm bàn thế?

    Phương Khải cảm thấy buồn cười.

    Vương mập tháo mũ VR, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy Phương Khải đang ở trước mắt mới thở dài một hơi, vỗ vỗ bộ ngực toàn thịt mỡ, mở miệng nói:

    - Ta cmn còn tưởng đấy là người, ta cmn! Làm ta sợ muốn chết!

    Nghĩ lại một màn vừa rồi, Vương mập vẫn còn chút sợ hãi, lực lượng của vật kia vô cùng lớn, đã bị mình chọc mấy đao mà không bị làm sao, quá mạnh!

    Chẳng quá, vừa rồi không phải mình bị cắn chết rồi sao?

    Nhìn quanh thân thể mình, phát hiện ra một chút vết thương cũng không có!

    - Quả thật là không có việc gì?!

    Rõ ràng vừa nãy bị cắn chết, bây giờ lại không bị sao!

    Cái này chẳng phải là mình có thể tùy ý mạo hiểm ở cái thế giới này mà không sợ tử vong?

    Vậy là mình hoàn toàn có thể buông tay buông chân?

    Tốt xấu gì thì mình cũng luyện võ nhiều năm như vậy, mình còn sợ cái gì?

    Sau khi xác định bản thân không bị làm sao, Vương mập mạp cảm thấy một luồng hưng phấn:

    - Vậy mà ta không chết? Nhìn lão tử quay lại giết nó.

    Vừa dứt lời, liền đeo lên mũ giả lập, kích động tiến vào trò chơi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tenkoaidat, ngày 10-05-2018 lúc 12:10.
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,BachCa,cuchuoidaica,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,Tieu Lan,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    SIêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 4: Zombie thật đáng sợ quá đi

    Đây quả thật là thế giới thuộc về võ giả!

    Vương mập điều khiển Chris lưng cong lại như mèo, cầm dao găm trong tay, rón rén đi đến góc tường.

    Ở góc tường bên kia, chỉ thấy một con zombie đang gặm thi thể ở trên mặt đất, lưng quay về phía mập mạp.


    Con zombie kia dường như ngửi thấy mùi người sống, từ từ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt nát bét trắng bệch, trên miệng còn dính đầy thịt nát cùng với vết máu.

    Đây chính là loại zombie nổi tiếng nhất trong Resident Evil 1 "Nụ cười nàng Zombielina"!

    Vốn ở trong game thì đoạn này được biểu hiện bằng CG, sau đó là người chơi đối phó con zombie này.

    Nhưng bây giờ nó xuất hiện chân thật ở trước mặt mập mạp.

    Khuôn mặt nát bét kinh khủng, lại thêm ánh sáng mờ tối ở xung quanh cùng bầu không khí ngột ngạt khắp cả phòng. Khó trách lúc nãy mập mạp bị hù cho ngã lăn xuống đất.

    Phải biết rằng khi Resident Evil vừa ra, cảnh này đã khiến không biết bao nhiêu người hoảng sợ!

    Phương Khải đã nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần, tất nhiên cũng có chút miễn dịch, nhưng một cảnh này vẫn dọa cho Vương mập mạp run hết cả tay chân.

    Giết không chết, lực lượng lớn, không có cảm giác đau, người bình thường thì làm sao có thể gặp được loại quái vật như vậy?

    Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng độ chân thật của game giả lập hiện thực hơn rất nhiều so với các game bình thường khác, cảm giác kích thích cùng khẩn trương kích thích tuyến thượng thận của Vương mập, trong sự sợ hãi lại mang theo từng tia hưng phấn, hắn lập tức cầm dao găm xông tới!

    Lần này, biểu hiện của Vương mập mạp tốt hơn lần trước rất nhiều, hai tay nắm chặt dao găm, hung hăng đâm một đao vào ngực zombie.

    Nhưng mà hắn đã phạm vào một cái sai lầm trí mạng!

    Hắn không phải Phương Khác, làm sao biết giết zombie là phải nhắm vô đầu!

    Môt dao kia không những không giết chết zombie, mà lại khơi dậy hung tính của nó, zombie gầm lên một tiếng, điên cuồng nhào về phía Vương mập mạp!

    Sau khi con người bị biến thành zombie, sức mạnh cũng phải gấp hai ba lần người bình thường, cú bổ nhào này khiến cho Vương mập mạp ngã xuống đất, rồi con zombie hung hắng cắn vào động mạch chủ trên cổ của hắn.

    - Quái vật này làm sao đánh mãi không chết?

    Vương mập mạp điên cuồng kêu lên, đâm một dao vào chỗ yếu hại như thế mà không việc gì, lại còn nổi điên?

    So với lần trước không kịp làm gì thì lần này hắn đã có chút chuẩn bị, một tay giữ chặt cổ zombie không cho nó cắn, một tay cầm dao găm đâm điên cuồng vào huyệt thái dương của nó.

    Hắn đâm liên tục mấy dao, lúc này mới thấy con zombie dường như đã mất hết sức lực, từ từ ngã xuống mặt đất.

    - Cuối cùng cũng chết!

    Hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi mà loại quái vật kinh khủng này mang đến, nằm trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm, nghĩ đến việc mình đã giết được một đầu sinh vật bất tử có lực lượng vô cùng to lớn, hắn cảm giác mình đã có chút thành công!

    Hắn là võ giả! Huống chi đại đa số người ở cái thế giới này sinh ra đã sùng bái vũ dũng! Cái cảm giác giết chết cường địch, cái cảm giác có chút thành công, quả thật là quá sung sướng!

    Hắn từ từ bò dậy khỏi mặt đất, tìm tòi xung quanh một lúc, phát hiện ra không có gì đáng giá để lục soát, liền quay người chuẩn bị rời đi.

    - Loại quái vật kinh khủng này là zombie mà Khải tử nói?

    Cùng lúc đó, Vương mập sinh ra hứng thú đối với kịch bản của trò chơi, cái thế giới này chưa từng nghe thấy, ngay cả trong tiểu thuyết truyện ký cũng chưa gặp được, rốt cuộc đây là một cái thế giới như nào?

    Hắn cảm thấy không thể chờ được nữa, muốn tiếp tục thăm dò thêm!

    - Chẳng qua những quái vật này lợi hại có chút thái quá, cũng may là chết trong trò chơi chỉ phải ra ngoài rồi lại có thể tiếp tục.

    Vương mập mạp có chút tiếc nuối, hắn cảm thấy trò chơi này quá khó, dù sao đối với người mới mà nói, phần lớn là bị zombie làm cho hoảng sợ.

    Ngay lúc đó, mập mạp nhìn thấy trong cơ thể zombie có một dòng khí màu trắng chui vào trong thân thể mình, hắn cảm thấy toàn thân có một chút ấm áp, thậm chí ngay cả lực lượng của bản thân cũng tăng thêm mấy phần.

    Sau một thời gian ngắn.

    Dưới kinh nghiệm giết chết con zombie đầu tiền, Vương mập mạp lại chết thêm mấy lần, rốt cuộc cũng nghiên cứu ra phương pháp là đánh vỡ đầu, lại nhờ vào việc nhặt được khẩu súng ngắn ở trong đại sảnh mà giết thêm được mấy con zombie nữa.

    Mặc dù zombie vừa cường đại vừa kinh khủng, nhưng dưới sự khích thích của sợ hãi và khiêu chiến, mỗi lần giết chết một con lại cảm thấy mình tiến thêm một bước, loại cảm giác kích thích này quả thật là làm cho người ta muốn ngừng mà không được!

    Đúng lúc này trên máy tính xuất hiện nhắc nhở: "Khách hàng thân mến, số dư còn lại của ngài hiện tại không đủ, mời nạp thêm."

    - Đã hết rồi?

    Vương mập mạp tháo mũ VR xuống, trực tiếp ngồi dậy.

    - Ta thừa nhận là trò chơi này của ngươi chơi rất hay, một hai viên Linh Tinh ta còn có thể cân nhắc, nhưng 7 viên Linh Tinh, cũng quá đắt đi?

    Mặc dù hắn bị cái trò chơi này hấp dẫn, nhưng vấn đề là số tiền này hắn dùng để chuẩn bị cho khảo thí.

    Bình thường thì không tính, nhưng bây giờ không thể phung phí số tiền này được.

    Chưa nói hết lời, Vương mập mạp bỗng nhiên nheo mặt lại.

    Lúc này Phương Khải cũng out ra khỏi trò chơi, nhìn biểu lộ của mập mạp, nói:

    - Cảm nhận được chưa?

    - Cảm nhận...?

    Vương mập mạp dùng sức vung lên nắm đấm, lại đá thêm mấy cước, khuôn mặt béo lại nhăn vào sâu hơn.

    - Lực lượng với tốc độ của ta, vậy mà lại tăng lên? Đây là chuyện gì?

    - Đều tăng lên? Thăng cấp hả?

    Có vẻ Phương Khải cũng đoán được, mở ra bẳng nhân vật của mập mạp, chỉ thấy dưới hình ảnh của Chris có thanh kinh nghiệm nho nhỏ, trước thanh kinh nghiệm có một hàng chữ: Lv2

    Vớn ở trong Resident Evil không có đẳng cấp, nhưng bản này của hệ thống lại khác biệt, nhân vật ở trong sẽ thăng cấp, sau khi thăng cấp, các phương diện như lực lượng hay phản ứng đều tăng lên, mà tăng lên những loại này, sẽ tác dụng đến một trình độ nhất định nào đấy đối với bản thân người chơi.

    Đây mới là khoa học kỹ thuật của hệ thống!

    Trong đầu Vương Thái bắt đầu rung động!

    Bây giờ hắn đang trong giai đoạn Đoán Thể Kỳ của võ giả, tố chất thân thể tăng lên toàn diện có nghĩa là như thế nào? Có nghĩa là hắn có thể nhanh chóng bước vào hàng ngũ võ giả chính thức!

    Đối với hắn mà nói, ở đây còn một chỗ tốt khác, mai là ngày mà Lăng Vân học phủ khảo hạch.

    Ở đây chơi trò chơi không những thú vị mới lạ, làm cho người ta say mê, lại còn có thể tăng thực lực lên!

    Phải biết rằng, võ giả muốn tăng thực lực, ngoài trừ mỗi ngày rèn luyện tinh thần cùng thể xác buồn tẻ vô cùng ra thì không còn cách nào khác.

    Mà bây giờ, hắn cảm thấy cái này giống như cốt truyện trong tiểu thuyết, còn mình là nhân vật chính.

    Vào trong tiểu thuyết để phiêu lưu, cái cảm giác này quá sung sướng! Quá thần kỳ!

    Quan trọng nhất là mình đã tự nghiên cứ ra nhược điểm của loại quái vật kinh khủng này, cảm giác thoải mái khi đạt được thành công như muốn bùng nổ!

    Vừa kích thích lại vừa có thể tăng lên thực lực, ngay cả di chứng cũng không có! Quá Yomost!

    Mặc dù không biết đại nhân vật tu chân nào chế tạo ra đồ tốt như thế này, nhưng xem ra 1 giờ 2 viên Linh Tinh cũng không cao, ngược lại còn có chút rẻ!

    Sau khi bỏ đi những lo lắng. Vương Thái, người ở dị giới đầu tiên đã nhận thức được mị lực của game!

    Chỉ là sờ lên túi thì Linh Tinh cũng không còn nhiều...

    Đây chính là phí dụng để chuẩn bị cho cuộc khảo thí ngày mai!

    Hắn vội vàng kéo Phương Khải, thấp giọng nói:

    - Khải tử, ca thương lượng với ngươi một vấn đề, ta chơi cái này nhiều giờ, có thể cho chút ưu đãi hay không?

    Hắn biết rõ việc hối lộ giám khảo không nhất định có tác dụng, bây giờ mà đi về luyện công thì khác nào "Lâm thời ôm chân phật", càng thêm vô dụng, hơn nữa lại còn nhạt nhẽo nhàm chán.

    Chẳng bằng ở chỗ này chơi game thêm mấy giờ!

    Chỉ thấy Phương Khải khẽ thở dài, lắc đầu:

    - Không phải ta không ưu đãi, mà là không thể.

    Hắn chỉ vào cái bảng đen:

    - Trên kia viết rất rõ ràng, không có ưu đãi.

    - Không được... Khải tử, với tình cảm anh em chúng ta, ngươi làm sao lại keo kiệt như thế được chứ?

    Vương Thái không còn gì để nói.

    - Ta mà keo kiệt thì vừa nãy cũng không chỉ điểm cho ngươi.

    Mị lực của game là tự mình trải nghiệm, Phương Khải vốn là người đã biết rõ kịch bản, vừa mở miệng chỉ điểm, lại còn giảng một bộ phận nhỏ tri thức, đã rất phúc hậu rồi, hắn thản nhiên nói:

    - Nếu là người khác, không có cửa đâu cưng(trừ khi là gái ).

    Thấy Phương Khải quá gắt, Vương Thái đành thôi, hậm hực nói:

    - Vậy mai lấy tiền trả cho ngươi được chứ?

    Phương Khải liếc qua cái bảng đen.

    Vương Thái làm sao còn không hiểu ý của hắn, đành lẩm bẩm nói:

    - Tiểu tử thối tha.

    Hắn đành lấy ra mấy viên Linh Tinh đập lên bàn:

    - Tiếp tục!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tenkoaidat, ngày 10-05-2018 lúc 12:10.
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cuchuoidaica,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,Tieu Lan,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    SIêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác
    Chương 5: Hết Giờ Chơi Rồi Cưng

    Phương Khải thu Linh Tinh, thông báo thu phí trên màn hình máy tính lập tức biến mất.

    Ngay thời điểm mà Vương mập chơi quên cả trời đất, thì ngoài của lớn có một thiếu niên mặc áo xanh, đi sau lưng là một tráng hán có dáng người vạm cỡ, hắn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu một chút rồi lập tức đi vào.

    Hắn đẩy cửa kính ra, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo xem xét xung quanh, rồi mở miệng nói:

    - Tiệm này ai là chủ quán?


    - Có chuyện gì?

    Phương Khải tùy ý nhìn hắn một cái.

    - Khởi Nguyên?

    Thiếu niên lườm Phương Khải một cái đầy khinh miệt, chỉ tấm biển hiệu ngoài cửa.

    - Có phải bây giờ ai cũng có thể tùy tiện lấy cái tên này? Tiệm của ngươi làm cái gì?

    Phương Khải không giải thích nhiều, chỉ về phía Vương mập đang chơi game.

    - Tự nhìn đi.

    Thiếu niên kia đi đến phía sau Vương mập , nhìn thoáng qua màn hình máy tính, hình ảnh trong màn hình nhìn vô cùng chân thật!

    Hắn cảm thấy giật mình:

    - Đây là cái gì? Mập mạp này đang làm gì?

    - Điều khiển nhân vật trên màn hình này.

    Phương Khải giải thích.

    Thiếu niên có chút không tin:

    - Người ở trên đây đang cử động, dựa vào cái gì mà nói mập mạp này điểu khiển?

    Phương Khải xem thường, ngay cả máy vi tình còn chưa từng nhìn thấy, ngạc nhiên như vậy.

    Mặc dù không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, nhưng nghĩ về nhiệm vụ mà hệ thống giao, hắn vẫn vỗ vai mập mạp nói:

    - Rời khỏi game cho hắn nhìn một chút.

    Vương mập đang chơi cao hứng, nghe thấy Phương Khải nói vậy, không tình nguyện rời khỏi game, quay đầu lại hỏi:

    - Làm gì?

    Thiếu niên mặc áo xanh nhìn thấy người trong màn hình ngừng lại.

    Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ đúng là tên mập này?

    Hắn nửa tin nửa ngờ chỉ vào màn hình hỏi

    - Có phải là ngươi điều khiển? Cảm giác thế nào?

    - Sướng lắm! Mạo hiểm trong thế giới này, chết có thể làm lại! So với GIết Yêu Thú của đám vương công quý tộc kia chơi vui hơn gấp trăm lần!

    Dù sao thì hiểu biết của mập mạp cũng có giới hạn, cũng chỉ có thể lấy cái này ra làm so sánh.

    Nói đến việc này, Vương mập mạp hưng phấn đến nỗi khoa chân múa tay, chẳng qua hắn nhớ tới thời gian của mình cực kì đáng quý, vội vàng khoát tay nói:

    - Ngươi muốn thì tự mình chơi thử, ta chơi trước.

    Nhìn điệu bộ như vậy, lòng hiếu kì của thanh niên lập tức bị gợi lên.

    Có ý gì? Mình có thể mạo hiểm trong thế giới này?

    Nếu quả thật như vậy, cũng quá thần kỳ đi, có chuyện tốt như vậy sao?

    Hắn lập tức nói với Phương Khải:

    - Ta muốn thử một chút, phải làm như thế nào?

    Phương Khải chỉ vào bảng đen:

    - Tiêu chuẩn thu phí đều viết ở trên.

    - 7 Linh Tinh?

    Thiếu niên mặc áo xanh sầm mặt lại, cười lạnh một tiếng:

    - Coi ta là đồ ngốc hả? Pháp khí rẻ một chút cũng chỉ năm sáu viên Linh Tinh, cái này của ngươi chơi thử 1 giờ lại muốn 7 Linh Tinh?

    - 5 Tinh Linh là phí kích hoạt tài khoản, về sau chỉ có 2 Linh Tinh 1 giờ.

    Phương Khải lạnh nhạt nói.

    - Làm sao ta biết có phải hai ngươi kết hợp với nhau lừa ta hay không?

    Số tiền này đối với thiếu niên không tính là nhiều, nhưng cũng không thể tùy tiện vứt xuống sông xuống biển.

    Hai ngày nay Phương Khải cũng gặp không ít khách hàng kiểu như này, cảm thấy hứng thú nhưng chê đắt.

    - Cửa hàng ta mở ở đây, lừa ngươi thì cũng không chạy được.

    Phương Khải nhún vai.

    - Nếu ngươi không tin thì coi như thôi, không thử thì ta tự chơi!

    - Ta xxx!

    Các quán khác nhìn thấy khách hàng có thân phận như này thì quán nào chả cung khính cúi đầu khom lưng, không nghĩ tới cái quán không biết làm cái gì này, chủ quán làm sao lại trâu bò như vậy?

    Hằn trừng mắt nhìn Phương Khải một cái, muốn nhìn ra một chút dấu vết làm bộ nhưng rất tiếc là không có! Đồng thời hắn nhìn thấy tên chủ quán này cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp ngồi lại chơi game!

    - Được!

    Cuối cùng hắn đành mở miệng, sắc mặt của hắn càng trở lên lạnh lùng:

    - Ta muốn xem xem, rốt cuộc đây là thứ thần kì gì mà chơi thử một chút lại tốn nhiều Linh Tinh như vậy!

    - Tiểu Mãn! Trả tiền!

    - Ta đây thiếu gia!

    Tên hán tử áo xám kia lập tức đứng khom lưng trước mặt thiếu niên áo xanh, đề nghị:

    - Hay là để ta chơi thử trước?

    - Không! Ta sẽ tự chơi.

    Hắn khoát tay, nhìn Phương Khải đầy kiêu ngạo.

    - Nếu ta phát hiện ra đồ chơi này của ngươi không đáng tiền như vậy, có tin ta đập cửa tiệm này của ngươi hay không?

    Phương Khải cười nói:

    - Ngươi cứ việc thử, chơi xong mà cảm thấy không đáng tiền, cửa tiệm này của ta mặc cho ngươi đập.

    - Tốt! Đây chính là ngươi nói!

    Thiếu niên lạnh lùng nói:

    - Đến lúc đó, đừng trông cậy ta sẽ hạ thủ lưu tình!

    - Thoải mái.

    Sau khi ấn vào biểu tưởng Resident Evil, đeo mũ giả lập lên, thiếu niên mặc áo xanh cũng thuận lợi đăng nhập vào trò chơi.

    - Bên trong thứ này quả nhiên là một thế giới!

    Nhìn thấy hình ảnh vô cùng chân thật, thiếu niên cảm thấy vô cùng rung động.

    Chẳng lẽ ta lại có thể điều khiển một người ở thế giới khác từ xa?

    Chẳng lẽ hai người này không phải kết hợp lừa gạt mình?

    " Trong thành phố Raccoon gần đây phát sinh không ít vụ án mưu sát nghe rợn cả người. Có rất nhiều báo cáo kỳ lạ, có nhiều gia đình bị hơn mười người tập kích, nạn nhân bị ăn tươi nuốt sống. Thế là tiểu đội B được phái đi điều tra, nhưng bọn họ lại mất tích!"

    Kịch bản bắt đầu giới thiêu.

    - Đây là một trò chơi?

    Thiếu niên mặc áo xanh khiếp sợ, trải nghiệm vô cùng chân thật, giống như một con người bình thường ở trong một thế giới hoàn toàn mới.

    - Không phải thì ngươi nghĩ đây là cái gì?

    Phương Khải mở miệng nói.

    - Thật ra còn có thể điều khiển bằng con chuột cùng với bàn phím.

    Dứt lời, hắn biểu diễn một chút phương pháp điều khiển bằng key board & mouse.

    - Phương pháp thao tác này thì độ tự do sẽ kém đi, chỉ có thông qua phương pháp giả lập hiện thực mới có thể đạt được hiểu quả tốt nhất, chơi thế nào thì tùy ngươi.

    Thiêu niến áo xanh há mồm trợn mắt.

    Hắn nhìn máy vi tính của Phương Khải cùng với Vương mập mạp, thấy hình ảnh và nhân vật giống mình như đúc, đều là một cái thế giới, đều là một người, nhưng 3 người lại không thể gặp nhau, giống như là sau mỗi cái màn hình là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

    - Đây quả thật là quá thần kỳ!

    Làm sao trên thế giới này lại có đồ vật thần kỳ như vậy?

    Cuối cùng hắn cũng tin tưởng đây là trò chơi.

    Đồ vật như này đừng nói là 7 Linh Tinh, 70 Linh Tinh cũng không nhất định có thể gặp được.

    Hắn chỉ chỉ vào máy tính:

    - Sử dụng thứ này có tác dụng phụ không?

    - Nếu như bị quái vật dọa coi là....

    Nghe được lời này của Phương Khải, hắn không thể chờ được nữa mà vào chơi tiếp.

    Sau khi thăm dò, cái thế giới này hoàn toàn khác với cái thế giới bên ngoài, zombie đánh không chết sẽ lại sống lại.

    Arklay chứa đầy zombie, đểu để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc!

    Tình cảnh chiến đấu vô cùng chân thật, càng làm cho tâm lý của hắn cảm thấy thoải mái!

    Tự nhiên có một luồng linh quang lóe lên trong đầu hắn:

    - Đúng rồi! Đây không phải kịch bản mà chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể nhìn thấy hay sao?

    Nghĩ đến tiểu thuyêt, hắn chợt nghĩ đến vấn đề khác:

    - Nói cách khác, những người này là... Nhân vật chính trong tiểu thuyết?

    Tiểu thuyết chỉ có thể đọc bằng chữ, có rất nhiều cái miêu tả bằng chữ không làm cho người ta thỏa mãn, mà cái kết lại nằm trong tay người viết sách, cái tiệm này thế mà lại để cho chính bọn hắn đóng vai nhân vật chính?

    Đây chẳng phải nói rằng, vận mệnh nhân vật chính sau này nằm trong bàn tay mình?

    Nói cách khác, chính là mình tự thay đổi tiểu thuyết?

    Khó trách chủ quán này gọi nó là trò chơi! Đây đúng là trò chơi! Trò chơi độc nhất vô nhị mà bọn hắn chưa từng nghĩ tới.

    Ở cái thời đại này, trò chơi ngoài trừ cược xúc xắc, đi dạo thanh lâu, đi săn, còn có trò gì vui?

    Trò chơi này so với những thứ mà hắn từng biết thì không thể nào so sánh nổi.

    - Rốt cuộc là ai thiết kế ra vậy!

    Tay của hắn vì hưng phấn quá mức mà hơi run rẩy.

    Hiện nay tiểu thuyết rất phổ biến, nhưng chất lượng lại không đều, kịch bản mới lạ như này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

    - Nếu như ta là nhân vật chính, như vậy Tống Thanh Phong ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng âm mưu trong này, sau đó mang đồng đội thoát khỏi cái địa phương này.

    Là nam nhân, ai lại không muốn mình có một cuộc mạo hiểm sôi trào đầy nhiệt huyết?!

    Hắn cảm thấy nếu như mình dùng tới loại vũ khí đặc thù kia để đối phó những con quái vật này thì tuyệt đối không có vấn đề! Bây giờ chỉ cần thử một chút.

    Đúng lúc này, có một tiếng nhắc nhở vang lên: "Hết giờ chơi rồi cưng."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tenkoaidat, ngày 10-05-2018 lúc 13:11.
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,BachCa,cuchuoidaica,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,Tieu Lan,
Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status