TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 10 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 46

Chủ đề: Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 5
    Quyển 1 : Tử Du


    Phía dưới tường, Tiểu Tam lắc đầu vẻ mặt đầy hâm mộ. “Lưu công tử đúng là Lưu công tử, quả thật trâu bò.” Nói xong, hắn đưa hai ngón tay lúc nãy đâm vào mông Lưu Hiển chà qua chà lại dưới đất.


    “Bịch.” tiếng cái bụng to tròn, của Lưu Hiển chạm vào đất trước tiên, hai chân sau co lại, hai tay dang ra ,với dáng nằm sấp nhìn thật giống con cóc.


    Hạo Thiên nhìn qua Bạch Tư Thành, Bạch Tư Thành hiểu ý liền tới đỡ hắn, Lưu Hiển khoác tay tỏ ý không cần rồi lồm cồm bò dậy,

    sau khi đứng lên, hai tay hắn liền che lấy cái mông, hai chân nhón gót, đứng thành một tư thế rất kỳ dị .


    Bạch Tư Thành cùng Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào Lưu Hiển, có cùng một suy nghĩ … “Con mẹ nó, hắn lại phát bệnh à?”


    Vì những lần trước trèo tường, gã đều có cùng một loại tư thế này , Lưu Hiển giải thích là lúc nhỏ, phụ thân hắn bắt hắn tập võ công bị tẩu hỏa nhập ma, về sau mỗi khi tiếp đất từ trên cao, liền phát bệnh hai tay phải đưa ra sau hai chân phải nhón gót mới di chuyển được.


    Lưu Hiển thấy hai người nhìn hắn liền hiểu hai người đang nghĩ gì mặt đỏ lên liền cười trừ nói.

    “Không sao, không sao, bệnh cũ tái phát ,phải đi nhanh một chút nếu Lý tiểu thư tắm xong. Đại sự không thành thì chính là khổ tận mà không được cam lai.” Hắn cũng không thể nói là mông của mình bị cưỡng …. được nên đành bịa ra một lý do.


    Hai người ngơ ngác nhìn hắn “Cái gì cam lai?”


    Hắn lắc đầu. “Không có gì, lão nhị dẫn đường đi, phải rồi lão đại ngươi nhìn thấy qua Lý tiểu thư chưa, ta chỉ là nghe đồn rất đẹp, nhưng chưa từng thấy qua, chỉ là không biết là khi cởi bỏ lớp quần áo đi, có đẹp hơn so với A Nguyệt ở Di Hồng Viện không?” Lưu Hiển liếm môi ánh mắt hiện lên đầy vẻ dâm tà.


    Hạo Thiên lắc đầu. “Ta cũng chưa gặp bao giờ, nàng cũng không phải lớn lên ở Thủy Thành cũng là mới chuyển đến đây không lâu, ta cũng chỉ là nghe qua lời đồn, cũng mong là đừng làm ta thất vọng.”


    “Chẳng phải xem xong liền biết sao, lão đại yên tâm nếu Lý tiểu thư dung mạo bình thường, thì tuyệt nhiên sẽ không có những lời đồn thổi đó” Bạch Tư Thành quay đầu lại nói.


    Bạch Tư Thành đi trước, Hạo Thiên theo sau, Lưu Hiển chắp tay sau mông nhón gót đi cuối, sau một thời gian đi qua hai cái đình viện. Hạo Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi Bạch Tư Thành. “Lão nhị, ta thấy có chút không ổn, Lý phủ tuy không bằng Hạo phủ nhưng dù gì cũng là đệ nhị thế gia ở Thủy Thành. Từ lúc trèo tường vào đến giờ ngoài hai tên gác cổng, một bóng gia đinh hay nha hoàn ta đều không thấy qua, có phải hay không có vấn đề.”


    Bình thường, mỗi cái địa phương hắn đột nhập vào không trốn đông cũng né tây, huống hồ ở đây là gia tộc nhất nhì Thủy Thành. Số lượng gia đinh cùng người hầu cũng không dưới một trăm, mà ba người bọn hắn đi một vòng mà một bóng người cũng không có.

    “Đúng , đúng … ta thấy Lý phủ cũng quá dễ đột nhập đi. “ Lưu Hiển nghe Hạo Thiên hỏi Bạch Tư Thành hắn liền ý thức được có vấn đề liền xen vào.


    Bạch Tư Thành liền đứng lại nhìn trước nhìn sau một hồi rồi quay đầu nhỏ giọng giải thích. “Có chuyện này sợ lão đại không biết, Lý gia không biết từ đâu phát hiện ra bảo vật, hiện tại chắc là đang tập trung gần hết người của Lý phủ ra cổng Tây để áp tải bảo vật.”


    Hạo Thiên nghe thế ánh lộ vẻ khinh thường, Hạo gia là một đại tộc nên loại bảo vật gì mà hắn chưa từng thấy qua, không phải dạ minh châu thì là bảo thạch, ngọc bội, bảo kiếm hoặc tranh vẽ.


    “Bảo vật gì?” Lưu Hiển liền hỏi.


    Thấy được vẻ mặt khinh thường của Hạo Thiên, Bạch Tư Thành liền nở một nụ cười bí hiểm nói. “Cũng không phải là loại bảo vật như lão đại đang nghĩ, nếu đơn giản thế thì cũng không tới mức gần hết người trong Lý phủ kéo ra cổng Tây đi nha.”


    Hạo Thiên nghe thế ý thức được vấn đề, khinh thường trong mắt liền mất đi thay vào đó là chút hiếu kỳ “Cái gì bảo vật ,đừng úp úp mở mở?”


    “Là bảo vật tiên gia.”


    “Tiên gia? cái nào tiên gia, có phải hay không tiên gia đạp trên kiếm bay qua lại, lật tay một cái là làm người chết sống lại.” Lưu Hiển liền hỏi, Hạo Thiên cũng tò mò. “Tiên nhân có thật sao?”

    Lúc nhỏ Hạo Thiên thích nhất là nghe những chuyện này, mỗi tối trước khi ngủ mẫu thân hắn đều kể cho nghe, lúc đó mỗi lần ra vườn hắn đều cầm một cành cây miệng lầm bầm giả vờ niệm cái gì đó, hoặc bắt gia đinh bế hắn lên cao tưởng tượng là đang bay.


    Chỉ là sau thời gian dài dần lớn lên, hắn dần trưởng thành được đôi chút, có chính kiến riêng của mình, những đều đó đều quá xa xôi, mờ ảo đến mức hẳn chẳng thể thấy được, nên dần không tin vào nữa. Đến bây giờ khi Bạch Tư Thành nhắc lại vẻ mặt hắn tràn đầy hứng thú và tò mò, liền hỏi “Lão nhị, làm sao ngươi biết.”


    “Lão đại, ngươi biết rõ nhà ta kinh doanh dược liệu, dược thảo. Hôm trước nhị thúc nhà ta đang áp tải một kiện dược thảo đi Triệu Quốc về, trên đường có gặp qua người của Lý gia đi ngược hướng áp tải một cái rương, được bọc kỹ bằng hai lớp vải, bên ngoài miếng vải buộc chằn chịt dây thừng, vốn cũng chả có gì đặc biệt nhưng trời đang đổ mưa…”


    “Trời mưa thì sao.“ Lưu Hiển lúc này đã hết “bệnh” tư thế trở về bình thường liền chen vào hỏi. Hạo Thiên bực tức đá hắn một cái vào mông “Để yên hắn kể tiếp.”


    Lưu Hiển sắc mặt nhăn nhó vết thương cũ vừa bớt đau bị đá vào liền “bệnh” trở lại, hai chân nhón gót , hay tay che mông.


    Bạch Tư Thành liền kể tiếp “Trời mưa nhưng lạ ở đây là không một giọt mưa chạm vào được tới chiếc rương, rơi gần tới lại bốc hơi mất , miếng vải che không ướt lấy một chút nào. Trong khi đó kiện dược thảo nhà ta bỗng dưng nhẹ đi rất nhiều, nhị thúc liền dừng lại cho người mở ra kiểm tra, lão đại ngươi đoán xem bên trong thế nào?”


    “Như thế nào?” Hạo Thiên đầy tò mò hỏi.


    “Là héo sạch toàn bộ, nhị thúc ta sau một đêm suy nghĩ liền khẳng định là bảo vật của tiên gia, mới có thể khiến mọi chuyện kì dị như vậy.”


    Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, ba người liền đi đến một gian phòng rất rộng, cả ba người ngó trước ngó sau rồi đẩy cửa đi vào trong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp Ý ở đây
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tiếu Ngạo Nhân,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 6
    Quyển 1 : Tử Du



    Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, ba người liền tới một gian phòng rất rộng, cả ba ngó trước ngó sau rồi đẩy cửa tiến vào trong.


    Bên trong chia làm hai hồ, một lớn, một nhỏ nằm ở cuối hai góc phòng. Hồ lớn thì có hàng loạt những viên đá màu đỏ bọc theo bờ hồ, trên mặt hồ có từng làn khói mỏng bốc lên nghi ngút. Hồ nhỏ thì khá bình thường chỉ khác biệt ở chỗ những viên đá bọc xung quanh hồ là màu xanh.


    Ở một góc phòng khác, là một cái thùng gỗ rất lớn kèm một tấm bình phong nhỏ, dùng để treo quần áo.


    Lưu Hiển chỉ vào cái hồ to hỏi. “Lão đại nhìn xem kia có phải là hồ nước nóng không, ta thấy có khói bốc lên kìa?”


    Vừa hỏi xong, chưa ai kịp trả lời, Lưu Hiển chạy một mạch tới, đưa ngón tay ngâm vào nước. Còn chưa tới một giây, gã vội rút ngón tay ra thổi phù phù.

    “Lý gia phong thủy thật là tốt, ngay bên trong phủ có cả một cái hồ nước nóng, thật đáng ganh tị. Ở nhà ta mỗi lần muốn tắm nước nóng đều phải nấu qua, nhưng chỉ hạn chế tắm trong thùng gỗ cũng không thoải mái bằng ở đây, không hổ là đệ nhị thế gia.” Lưu Hiển nói đầy vẻ hâm mộ .


    Hạo Thiên cảm thấy khó hiểu, hắn lớn lên từ nhỏ ở Thủy Thành, là con trai thành chủ cái gì chưa từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ nghe qua có cái gì mạch nước nóng ngầm bên dưới, vì căn bản hiện tại hồ nước nóng loại này Hạo phủ nhà hắn còn không có.


    Cắt đứt suy nghĩ của Hạo Thiên là tiếng bước chân của một vài người đang đi đến.

    “Nhanh, nhanh, có người tới.“

    Bạch Tư Thành lên tiếng cả ba chạy vào một góc sau tấm bình phong, cũng may là tấm bình phong khá cao, cả ba người ngồi xuống ở giữa có một kẻ hở có thể nhìn được.


    Nhìn theo kẽ hở, tiến vào gian phòng gồm ba nữ nhân. Theo trang phục, thì có lẽ là hai nha hoàn và Lý tiểu thư nổi tiếng Lý Mạn. Chỉ tiếc là kẽ hở hơi nhỏ, nên nhìn có chút không rõ ràng.


    Hai nha hoàn thì tới gần thùng gỗ pha nước, sau khi pha xong nhẹ nhàng bước đến bên nữ nhân còn lại nói. “Tiểu Thư nước đã pha xong.” rồi giúp nàng cởi chiếc áo ngoài vắt lên trên tấm bình phong gần đó, để lộ làn da bụng nhìn mịn màng trắng trẻo như trứng gà mới bóc vỏ.


    Hạo Thiên cúi người xuống, nhìn theo kẻ hở đi lên, dần dần từ bụng đi lên một tí đập vào mắt là vòng eo thon gọn, hắn thầm nghĩ chỉ cần đưa hai tay ra là gần như có thể ôm trọn nó vào lòng.

    Lên dần phía trên, là một lớp vải màu đỏ. thêu hình hai con uyên ương song song hai bên, mà tại ngay phần hai con uyên ương bắt đầu nhô lên cao hơn so với bình thường.

    Đặc biệt ngay hai con mắt được đính bằng ngọc, lại là nơi nhô lên cao nhất như một hòn đá giữa ngọn đồi tròn cong đều, nhìn vừa lấp lánh lại đầy mị hoặc.



    Hạo Thiên đưa hai bàn tay ra trước mặt, rồi lại nhìn vào khe hở ngay tấm bình phong một lần nữa thầm nghĩ “Nhất định là vừa tay.”


    Bỗng nhiên Hạo Thiên cảm thấy có gì đó ươn ướt phía dưới, nhìn xuống thì thấy những giọt màu đỏ đang rơi xuống chân mình. Hạo Thiên dùng tay quẹt rồi đưa lên nhìn. “Máu?”

    Hắn lập tức liền sờ lên mũi mình, “Cũng không phải của ta.”


    Hạo Thiên nhìn sang bên phải, thì thấy Bạch Tư Thành đang chăm chú vào khe hở tấm bình phong, có vẻ rất ổn ngoại trừ mặt hơi đỏ hơi thở có chút gấp gáp.

    Hắn quay đầu, nhìn bên trái sát trong góc tường, một nam tử béo lùn chính là Lưu Hiển, gã đang ngồi chồm hổm nhìn qua khe hở tấm bình phong, mũi đang chảy máu từng giọt từng giọt rơi xuống chân Hạo Thiên.


    Hạo Thiên cau mày thầm mắng. “Di Hồng Viện cũng không phải là chưa đi, nhìn trộm cũng không phải là lần đầu có cái gì mà phải chảy máu mũi.” Bỗng dưng Hạo Thiên ý thức được điều gì một lần nữa hắn quay qua nhìn Lưu Hiển .


    “Con mẹ nó, lùn đôi lúc cũng là một cái lợi.”

    Bởi vì Lưu Hiển lùn, nên có thể thấy hết được toàn bộ, từ khuôn mặt đến cơ thể của thiếu nữ sau bức bình phong. Nhìn đôi mắt đầy mãn nguyện của hắn, giống như bây giờ kêu hắn đi chết, chắc chắn hắn sẽ gật đồng đồng ý.


    Hạo Thiên nhìn Lưu Hiển, cảm giác bây giờ chính là muốn đấm cho hắn một cái, trước giờ cuộc sống của Hạo Thiên rất đầy đủ, muốn gì có đó nên rất ít khi ghen tị với ai, nhưng lần này thì lại khác. Hắn phải thừa nhận là có chút ghen tị với tên mập chết bầm này, y tự hỏi không biết lần sau có nên rủ tên này theo nữa hay không, thì nghe âm thanh vang lên.


    “Kẽo kẹt, kẽo kẹt.” đó là tiếng của cánh cửa khép lại, sự chú ý của Hạo Thiên dời lên hai nha hoàn, hai nàng bắt đầu rời đi cho đến lúc âm thanh cửa đóng lại.



    Bỗng Bạch Tư Thành khuếch nhẹ khủy tay vào người Hạo Thiên, dùng hai mắt ra hiệu tiếp tục nhìn vào khe hở tấm bình phong, hắn cúi sát người nhìn vào, thì phát hiện thân hình kia đã xoay người lại, bước dần tới hồ nước lớn. Vì lúc nãy hắn cúi sát người nên giờ lại phải nhìn từ trên xuống.


    Thay thế cái eo thon gọn, lần này lại là đôi vai nhỏ nhắn trắng muốt, chạy dọc theo một đường cong, nó khiến Hạo Thiên cảm tưởng, chỉ cần đặt bất cứ vật gì lên tấm lưng gầy đó đều sẽ trôi tuột xuống phía dưới. Tất nhiên là vật đó sẽ rơi thẳng một đường xuống đất nếu không bị bờ mông tròn trịa cản lại.

    Lý Mạn từng bước, từng bước một đi xuống hồ nước, mỗi lần nào di chuyển, chân co lên thì cặp mông to tròn, đều đặn kia như hai trái bóng tranh giành nhau, một bên ép vào thì bên kia nhô ra.

    “Ực.” Hạo Thiên nuốt nước bọt một cái rồi thầm than. “Cực phẩm a.” Một trong những sở thích khác của hắn ngoài nhìn trộm nữ nhân tắm ra thì đó là thường so sánh, ước lượng những bộ phận đặc biệt bằng hai bàn tay mình.

    Hơi thở có chút gấp gáp, lại lần nữa đưa hai tay ra, hắn xòe bàn tay ra hết cỡ để tưởng tượng. “Lần này … lần này nhất định là không vừa tay, cơ thể phát triển thật tốt.”


    Trong lúc hắn ngây người xòe tay ra nhìn xuống, Bạch Tư Thành lại dùng khủy tay đẩy vào người hắn một cái, dùng mắt ra hiệu lần nữa. Hạo Thiên lại tập trung nhìn vào khe hở tấm bình phong.


    Lần này tuy là hắn vẫn chưa thấy được mặt Lý Mạn, nhưng đã thấy được nửa người của nàng đã chìm trong hồ lớn. Được một lúc bỗng nhiên mặt hồ sôi lên ùng ục, xung quanh nàng xuất hiện sáu tia nước bắn lên không, rồi xoay đều theo vòng tròn xung quanh cơ thể, lượng hơi nước bốc lên càng dày đặc nhìn mờ mờ ảo ảo.


    Lần này, Hạo Thiên phải đưa sát đầu xuống đất nhìn qua khe hở mới thấy được.


    Ở giữa hồ xuất hiện một cột nước lớn, phía trên cột nước là Lý Mạn đang ngồi gập hai chân lại chéo vào nhau, còn hai tay nàng thì để trước mảnh yếm đỏ thêu uyên ương, ngón tay xen nhau làm ra cái hình thù kỳ dị, căn bản Hạo Thiên nhìn không ra được là hình gì, mà cũng không hiểu được nó đại biểu cho thứ gì.


    “Không lẽ nàng thật sự biết võ công, tuy ta trước giờ chưa từng luyện võ nhưng ta cũng có nghe qua đôi chút nếu võ công luyện tới mức thượng thừa liền có thể làm được vài thứ kỳ lạ.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp Ý ở đây

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tiếu Ngạo Nhân,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 7
    Quyển 1 : Tử Du


    Bên phía hồ nhỏ, trên mặt hồ xuất hiện một tia nước bắn qua bên hồ lớn, nhắm thẳng vào Lý Mạn cuộn tròn xung quanh cơ thể, song song với dòng nước vốn có ban đầu. Từ khi tia nước bên hồ nhỏ bắn qua hơi nước xung quanh liền biến mất, tất cả mọi thứ hiện ra rõ mồn một , tràn đầy sắc xuân.


    Bỗng nhiên có thứ gì đó đập vào đầu hắn, dị vật này bọc trong tấm vải, áp vào trán khiến hắn cảm thấy nóng hổi và cứng cáp dị thường. Hạo Thiên quay đầu lại thì thấy hai chân Lưu Hiển, đưa ánh mắt lên trên một chút nữa, hắn thấy trong quần Lưu Hiển có vật gì đó nhô ra một đoạn rất dài và căng.


    Hạo Thiên thất thần trong giây lát, mặt hắn chuyển sang màu đỏ, nhìn chằm chằm vào cái vật trong quần Lưu Hiển, Hạo Thiên gầm lên.

    “Con mẹ ngươi tên mập chết bầm.”


    Vừa hét lên xong, Hạo Thiên dồn hết sức lên đầu húc thẳng vào dị vật trong quần của Lưu Hiển.


    Khi hơi nước tan hết, Lưu Hiển thấy rõ toàn bộ cả cơ thể của Lý Mạn chỉ trừ hai ngọn núi nhỏ sau chiếc yếm, kết hợp với khuôn mặt của nàng thì đó đúng là hơn cả lời đồn đại, hơn A Nguyệt ở Di Hồng Viện rất nhiều lần, khiến “tiểu” Lưu Hiển cũng dần “tỉnh giấc”.


    Đang chăm chú xem thì hắn nghe tiếng gầm lê,n sau đó hắn liền bị húc vào góc tường, cảm nhận được cơn đau mà mọi nam nhân trong thiên hạ đều sợ hãi. Lưu Hiển đưa hai tay xuống dưới che lại kèm lăn qua lăn lại luôn mồm gào thét.


    “Người nào?” bên trên hồ nước vang lên tiếng hỏi. Không có lời nào đáp trả, bỗng nhiên sau hai hồ lớn nhỏ phóng lên mười tia nước xoay xung nàng, phía ngoài vòng xoáy nước, là vô số tảng đá xanh đỏ xếp thành tấm thuẫn che lấy Lý Mạn. Y phục lúc nãy nàng cởi ra, treo trên bình phong giống như có thứ gì đó nắm lấy, bay thẳng lên trên không, rồi chui ra phía sau tấm thuẫn hai màu xanh đỏ.


    “Bị phát hiện, chia nhau ra trốn.” Hạo Thiên hét lên cùng Bạch Vô Thành hất đổ tấm bình phong trước mặt chạy thẳng ra cửa, bên góc phòng Lưu Hiển thì mặt tím ngắt, miệng sùi bọt mép hai tay che hạ bộ, không vùng vẫy dữ dội như lúc nãy nữa.


    “Muốn chạy?” Hai viên đá với tốc độ kinh khủng bắn thẳng vào lưng Hạo Thiên cùng Bạch Vô Thành khiến cả hai cong người lại, rồi như mũi tên phá cửa bay ra ngoài, rồi nằm úp mặt vào đất mẹ.


    Sau khi ngã xuống Hạo Thiên cảm thấy một cảm giác nóng rát đến từ lưng của mình, cổ họng nghẹn lại rồi phun một búng máu.


    “Lý gia mà các ngươi cũng dám đến, tốt. Ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn” dứt lời, hàng chục viên đá thay phiên nhau bay thẳng tới phía sau đầu của hai người.


    Tuy không thể quay mặt lại, nhưng Hạo Thiên vẫn cảm giác được nguy hiểm, tiếng những viên đá liên tục va vào nhau làm hắn hoảng sợ liền hét lên. “Không, ngươi không được giết ta, ta là Hạo Thiên con trai của…..” Hắn chưa nói hết câu liền âm thanh trong phòng vang ngược ra.


    “Là ai cũng phải chết”.


    “Quách bá bá, nhanh cứu mạng.”


    “Keng keng keng keng keng.”

    Hàng chục viên đá cách sau đầu của Hạo Thiên chừng một gang tay, thì bị một tấm thuẫn trong suốt cản lại rơi đầy dưới đất, phía sau tấm thuẫn là một lá bùa màu vàng đầy những nét nghệch ngoặc màu đỏ. Tiếp đến là một bóng người xuất hiện nhìn Hạo Thiên lắc đầu than thở “Thiên nhi, lần này chỉ sợ ngươi tạo cho mình phiền phức lớn rồi.”


    Hạo Thiên nghe được lời này liền thở phào, ít nhất thì tính mạng hắn vẫn là giữ được. Quách Hy là huynh đệ với phụ thân hắn, trước giờ vẫn luôn theo dõi hắn. Nếu không phải rắc rối gì lớn hoặc nguy hiểm tới tính mạng thì Quách Hy sẽ không ra mặt.

    Quách Hy nhìn vào căn phòng, lúc này Lý Mạn cũng đã mặc lại y phục nàng nhìn chằm chằm vào lão giả râu dài trước mặt, lão giả lên tiếng. “Lý cô nương, hai gia tộc chúng ta trước giờ nước sông không phạm nước giếng, lần này tuy là Hạo Thiên không đúng nhưng cũng không cần phải ra tay ác độc như vậy đi.”


    Lý Mạn trầm giọng hỏi. “Ban đêm lẻn vào Lý phủ làm chuyện không đúng đắn, thanh danh của ta sao có thể rửa sạch?”

    “ Lý gia ngươi không xem ra gì cũng được, nhưng ngươi có bản sự xem thường Phi Vân môn?” dứt lời sau lưng nàng hai cái hồ liền nổi lên hai cột nước lớn bắn thẳng vào Quách Hy.


    Nghe được Phi Vân Môn, trong mắt Quách Hy hiện đầy vẻ phức tạp, giơ một chân lên dẫm mạnh xuống đất, một bức tường bằng đất xuất hiện chắn ngay cửa gian phòng, hai luồng nước bắn tới liền bật ngược trở lại, lão giả xoay người lại mang theo Hạo Thiên bay đi, dần biến mất trong màn đêm.


    Lý Mạn bước từng bước đến cửa phòng ,nàng giận dữ cắn chặt đôi môi đến chảy máu, đưa nhẹ tay lên liền trong hồ nhỏ lại xuất hiện hai tia nước bay về phía góc phòng và trước cửa, có hai người đang nằm là Bạch Vô Thành và Lưu Hiển…


    “Ti ti ti tii tii tiii” hai tia nước dần ngưng lại thành băng, đầu nhọn hoắt sáng loáng bay về hướng hai tên đang nằm còn cách một tí nữa thì xuyên thủng bỗng nhiên tan ra thành nước.


    “Tiểu Mạn,đủ rồi.” Trong màn đêm, xuất hiện một thân ảnh đang bước từng bước tiến về phía Lý Mạn, nàng nhìn về phía có giọng nói liền lao tới ôm lấy thân ảnh trước mặt khóc nức nở “Phụ thân.”


    Bước ra khỏi màn đêm là một trung niên nam tử, bên má phải chằn chịt vết sẹo. Là Lý Bá, phụ thân của nàng và Lý Sự. Trung niên nam tử ôm Lý Mạn vào lòng, xoa nhẹ đầu nàng nói.

    “Mạn nhi ngoan ,ủy khuất cho ngươi rồi, lần này là tổ phụ quyết định ta cũng không cản được.” nói xong lão chỉ có thể thở dài thầm than.

    “Phụ thân lần này ngươi làm như vậy cũng không nghĩ tới cảm xúc của Mạn nhi, chỉ mong Mạn nhi vượt qua được không để lại tâm ma ảnh hưởng đến tiền đồ.”

    Lý Bá nhìn xuống hai người đang nằm dưới đất nói. “Xem như các ngươi may mắn.”

    …..


    Thủy thành về đêm rất yên tĩnh, trên bầu trời đen như mực có một vệt đen đang lượn quanh rồi đậu xuống một cành cây. Là một con cú mèo với cặp mắt to nhìn thấu đêm đen, đang tập trung vào con chuột đang gặm một mẩu bánh nhỏ dưới đất.

    Bắt đầu đập cánh bay lên cao rồi phóng xuống như một mũi tên, gần tới mục tiêu, nó cong người lại xòe rộng đôi cánh rồi đưa hai chân ra. Lúc này con chuột vẫn mải mê gặm mẩu bánh mà không biết phía sau nó là cặp móng sắc nhọn, đang không một tiếng động từ trên đầu vồ xuống.


    “Choang” âm thanh của một vật bằng sứ bị vỡ vang lên phá đi sự tĩnh lặng của màn đêm.


    Con chuột nghe được âm thanh phát ra từ gian phòng cạnh bên, liền xoay lại chạy thẳng vào cái hang gần đó. Nó vừa chạy được vài bước, thì từ đằng sau, liền xuất hiện cặp vuốt sà vào chỗ nó vừa đứng gặm mẩu bánh. Cú mèo chụp hụt con mồi, nhìn qua gian phòng vừa phát ra âm thanh, điệu bộ đầy bất mãn kêu lên hai tiếng “cú cú.” rồi bay đi mất.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp Ý ở đây
    Lần sửa cuối bởi Stexxa, ngày 11-06-2018 lúc 16:51.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tiếu Ngạo Nhân,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 8
    Quyển 1 : Tử Du

    Cú mèo chụp hụt con mồi, nhìn qua gian phòng vừa phát ra âm thanh, điệu bộ đầy bất mãn kêu lên hai tiếng “cú cú.” rồi bay đi mất.


    Lúc này trong gian phòng có sáu người, hai nam tử quỳ giữa phòng là Hạo Thiên, phía sau là Tiểu Tam, trước mặt là từng mảnh vỡ của tách trà, bên phải là hai người đang ngồi trên ghế gồm Hàn quản gia cùng Quách bá bá của hắn, phía trên hai người một nam một nữ, là phụ thân cùng mẫu thân của hắn.


    “Ngươi tới Viên gia nhìn trộm Viên tiểu thư tắm, ta phạt ngươi quỳ gối năm canh giờ, chưa tới một canh giờ ngươi than đau chân mẫu thân ngươi phải cầu xin cho ngươi.”

    “ Ngươi nói muốn học võ công ta cho người dạy, chưa được hai ngày ngươi liền chạy đến sòng bạc, chơi chưa đủ ngươi liền đốt cả sòng bạc. Phạt giam ngươi trong phòng năm ngày, được hai ngày ngươi trốn ra ngoài gây chuyện với Lý gia, cảm thấy chưa đủ đêm tới ngươi còn tới Lý gia nhìn trộm.”

    “ Nếu không phải Quách huynh âm thầm theo sau ngươi, vạn nhất … có người mang ý đồ muốn giết ngươi rồi phủi tay đi mất, dù ta có là thành chủ đi nữa cũng chưa chắc là tìm tới được. Ngươi …. ngươi có phải hay không muốn làm ta tức chết.” Hạo Lâm nói xong bàn tay đang đặt trên ghế bóp nhẹ, ngay lập tức một mảng lớn của cái ghế tan thành bụi, hòa vào trong gió bay đi mất.


    Theo kinh nghiệm chịu phạt của Hạo Thiên, hiện tại tâm trạng của phụ thân hắn hẳn là đang rất tức giận, những lúc như vầy thì tốt nhất nên im lặng chịu tội thì sẽ có người giúp hắn.


    “Phu quân bớt giận,Thiên nhi đang tuổi còn nhỏ ham chơi quậy phá là chuyện có thể hiểu được, vẫn nên từ từ dạy bảo.”

    Liễu Phi Yến vừa nói vừa đưa qua một tách trà, thấy Hạo Lâm cầm lấy tách trà, sắc mặt có hòa hoãn đi đôi chút, nàng liền nháy mắt ra hiệu với Hạo Thiên.


    Hạo Thiên hiểu ý lập tức nói : “Hài nhi biết tội, xin phụ thân bớt giận”.


    Thấy Hạo Lâm mở miệng tính nói tiếp thì Liễu Phi Yến liền cắt ngang. “Còn ngươi tiểu Tam” .


    Nghe đến đây trong lòng Tiểu Tam thầm hô không ổn, miệng run lập cập vì hắn đoán được tiếp theo Liễu Phi Yến muốn nói gì .


    “Ngươi theo Thiên nhi bao nhiêu năm. Lớn như vậy rồi mà còn không phân biệt đúng sai, không khuyên bảo còn dung túng làm điều xằng bậy, nếu không ngăn cản được thì đúng ra, ngươi phải về đây báo lại cho lão gia hoặc cho ta, đằng này lại còn tiếp tay. Nếu Thiên nhi có mệnh hệ gì ngươi làm sao chịu?” Liễu Phi Yến lạnh lùng nói.


    Nghe đến đây, Tiểu Tam trong lòng ân cần đào mười tám đời tổ tông của nàng lên hỏi thăm từng người một. “con mẹ nó đi so tuổi.”

    Năm nay Tiểu Tam mười tám tuổi hơn Hạo Thiên chỉ đúng một tuổi thì hiểu biết cái gì, phân biệt cái gì, còn kêu hắn khuyên bảo Hạo Thiên, hắn liền sờ tay lên mặt, cảm nhận cả bàn tay Hạo Thiên vả vào đó lúc ở ngoài Lý phủ, vẫn còn in lại năm ngón đỏ chót trên gò má.


    Vì đây cũng không phải là lần đầu, thanh danh của Hạo Thiên ở Thủy Thành thì gần như ai ai cũng đều biết, nhưng không phải cái nào cũng truyền đến tai phụ thân, mẫu thân hắn. Những chuyện nhỏ thì không nói đến, còn những chuyện hậu quả lớn hơn bình thường thì phải có nơi trút giận, đổ lỗi và người nhận lỗi. May mắn thay Tiểu Tam chính là cái nơi đó.


    Bình thường, sau mỗi lần “nhận lỗi” chính là một đến hai ngày nằm liệt trên giường, tiếp đến là một câu nói quen thuộc đến mức Tiểu Tam thuộc lòng, không bỏ sót một chữ. “Lần này ngươi làm tốt lắm, chỉ cần mọi chuyện trôi qua, đi theo ta, nghe lời ta, đảm bảo ta không bạc đãi ngươi.” Quăng cho hắn mấy mươi lượng bạc coi như là để mua thuốc và thưởng chịu đòn thay.

    Nhưng lần này tiểu Tam có linh cảm là mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, cũng không chỉ “nhận lỗi” nằm giường là xong, hắn lắp bắp hướng về Liễu Yến Phi nói. “ Nhưng … nhưng mà ….”

    Chưa kịp nói tiếp, Tiểu Tam cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ của Liễu Phi Yến, khiến những lời sắp nói ra lại nuốt ngược trở về, lập tức dập đầu xuống đất. “ Là lỗi của tiểu nhân, là tiểu nhân không tốt, không khuyên nhủ thiếu gia, xin lão gia trách phạt.”

    Hạo Lâm vừa nghe tiểu Tam nói xong liền đưa tay phất một cái. Giống như có vật gì đó được hình thành hướng bay thẳng đến Tiểu Tam. Trong chốc lát bụng hắn bị thứ gì đó ép lấy khiến cả người bị đẩy thật mạnh ra phía sau đâm thẳng vào cột nhà.

    “ Rầm.“ Là âm thanh cả người Tiểu Tam chạm vào cây cột to lớn, tiếp đến cả người hắn rơi xuống đất, vang lên ba tiếng xương gãy. “Rắc rắc rắc.” Hắn liền bất tỉnh.

    Từ bên ngoài, hai gia đinh tiến vào trong kéo Tiểu Tam ra khỏi phòng.

    Hạo Lâm liền nhìn qua Hạo Thiên, cả người Hạo Thiên không rét mà run, vì hành động vừa rồi của phụ thân hắn chính là từ nhỏ đến bây giờ chính là lần đầu tiên thấy qua, mỗi lần phạm lỗi đều chỉ là la mắng hoặc dùng roi.


    “ Còn ngươi, về phòng tự ngẫm lại lỗi lầm của bản thân,nếu ta chưa cho phép, thì không được bước chân ra khỏi phòng một bước.” Bỗng nhiên cả giống như vừa nghĩ ra cái gì sắc mặc Hạo Lâm liền thay đổi, cả người run lên như tức giận liền bồi thêm câu nữa. “ Ra ngoài nhân phạt ba mươi roi rồi trở về phòng, nếu bước chân ra ngoài liền đánh gãy chân.”

    Liễu Phi Yến thấy Hạo Lâm mặt thay đổi liền hỏi. “Phu quân chàng làm sao, có phải hay không cảm thấy chỗ nào không khỏe?”

    “Còn không phải tại hắn.” Hạo Lâm đứng dậy nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên, lần này cả chiếc ghế làm bằng ngọc thạch đổ sụp xuống đất đều hóa thành bụi. Rồi quay đầu lại nói với Liễu Phi Yến .

    “Nàng đi nghỉ trước đi , ta còn có việc cần bàn lại với Quách huynh. Hàn Lương ngươi đi pha hai ly trà mang đến thư phòng.” Nói xong Hạo Lâm bước thẳng ra khỏi phòng, theo sau là Quách Hy và Hàn Lương.



    Lúc này trong thư phòng có ba người , một đang ngồi trên ghế tay cầm tách trà nhấm nháp, hai người còn lại đang quỳ dưới đất vẻ mặt đầy cung kính pha chút sợ hãi.

    Một trong hai người đang quỳ dưới đất lên tiếng. “ Chuyện lần này hài tử có chút lỗ mãng mong tiền bối có thể bỏ qua cho.”

    Người đang ngồi trên ghế cầm tách trà ngừng lại nhìn xuống nói.

    “Trước giờ cả ba tông môn đều đồng ý là chuyện của tiếu bối nên để tự bọn hắn giải quyết miễn là không gây hậu quả gì to lớn hoặc phạm vào cái gì môn quy là được huống chi hắn chỉ là cái phàm nhân. Vừa rồi chẳng phải ba mươi roi là diễn cho ta xem hay sao?”


    Người đang quỳ dưới đất vừa lên tiếng lúc nãy nghe xong mặt liền có một chút đỏ lên.

    “Sao ngươi không đưa hắn vào tông môn để hắn cống hiến, học chút bản sự, ngươi có thể giúp hắn nhất thời nhưng cũng không thể che chở cho hắn cả đời đi.“

    Nghe đến đây người đang quỳ liền thở dài. “Tiền bối cũng biết tư chất Thiên nhi chỉ là bình thường, thậm chí có chút kém cỏi trong khi con đường tu tiên hiểm trở, gian khổ như thế nào. Tiền bối hẳn là người rõ nhất … Chỉ sợ hài tử bước lên con đường đó, chính là mạng của mình đều không giữ được, chi bằng để hắn yên phận làm một phàm nhân, ít ra có thể sống vui vẻ, lưu lại huyết mạch cho Hạo gia.” Người đang quỳ này là Hạo Lâm thành chủ của Thủy Thành, còn người ngồi trên ghế lại là quản gia của hắn Hàn Lương.

    “Phàm nhân? sống vui vẻ ? ta thấy hắn được ngươi nuông chiều, đi gây thị phi, tự tạo cho bản thân không biết bao nhiêu kẻ thù, đến lúc ngươi chết đi ai bảo vệ cho hắn. Lúc đó mới tính là cả cái xương đều không còn. Mà thôi đó là chuyện của ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nói xong Hàn Lương lấy ra một cái bình sứ hướng tới Hạo Lâm ném tới.


    Hạo Lâm đón lấy bình sứ vẻ mặt ngẩn ra pha chút sợ hãi. Hắn thầm nghĩ. “ Liệu có phải mình làm sai cái gì, thứ trong bình có phải không là…?”

    Người đang quỳ còn lại là Quách Hy, gã lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Hạo Lâm. “ Hạo đệ nghĩ nhiều rồi, nếu ta không nhầm đây là đan dược trị thương Ngọc Xuy. Là bản môn đan dược dùng để chữa các vết thương do 《Băng Hỏa Trùng 》của Phi Vân Môn gây nên.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp Ý ở đây

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tiếu Ngạo Nhân,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 9
    Quyển 1 : Tử Du




    《Băng Hỏa Trùng》 Là công pháp độc nhất của Phi Vân Môn, người nào trúng phải thì cứ năm ngày phát tác một lần. Nếu là băng trùng thì cứ đêm xuống cả người liền phát lạnh cảm giác như trong hầm băng, thẩm thấu tận xương tủy tạo cảm giác đau đớn, mỗi lần phát tác thì lần sau, thời gian lẫn độ đau đớn kéo dài hơn lần trước. Còn nếu là hỏa trùng thì phát tác lúc mặt trời giữa trưa, khiến cả người như trong hỏa ngục, đốt nóng tận kinh mạch, nếu để lâu dài không chữa trị thì hậu quả chính là tàn phế.

    “Lúc ở Lý gia ta chậm tay nên khiến Thiên nhi trúng phải hỏa trùng, sư đệ còn không mau cảm tạ tiền bối.”

    Lúc này Hạo Lâm mới hiểu rõ liền dập đầu cảm tạ, thấy Hàn Lương phất tay hắn liền hiểu ý đi ra ngoài, trước khi đi Hàn Lương còn nhắn hắn một câu. “Tốt nhất nên để hắn chịu một chút đau khổ, thì mới có thể trưởng thành.”

    Hạo Lâm gật đầu xoay người ra khỏi phòng, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Hàn Lương nhìn Quách Hy hỏi : “Sự tình lần này ngươi thấy thế nào?”

    “Vãn bối thấy không đơn giản.”

    Hàn Lương đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn.

    “Nói tiếp.”

    “Nếu có thể luyện ra hỏa trùng, băng trùng chí ít tu vi cũng phải luyện khí tầng thứ sáu trở lên, để ba phàm nhân mà có thể âm thầm lén lút nhìn trộm không bị phát hiện chỉ có hai khả năng. Một là bọn họ cố tình để Hạo Thiên nhìn trộm … Hai là có người giúp bọn hắn dùng bùa chú hoặc bảo vật để che đậy khí tức. Lúc vãn bối xuất hiện đểu không có chút cảm nhận nào về dấu vết bùa chú, nên nhất định là sử dụng bảo vật hoặc là sự tình thứ đầu tiên.


    “Lúc vãn bối mang theo Hạo Thiên rời đi, liền cảm nhận được xung quanh có bốn người hướng đến, tu vi không thấp hơn vãn bối, may mắn là rời đi kịp lúc nếu không chỉ e là …”

    Nói tới đây Hàn Lương nhìn hắn nhẹ gật đầu.

    “Nếu không phải lần trước tông môn thí luyện, Hạo Lâm liều chết lấy được chút điểm cống hiến, mang về thể diện cho tông môn thì cái vị trí thành chủ này hẳn là của ngươi đi.”

    “Lần đó Hạo sư đệ không quản sống chết vì tông môn nên được như vầy cũng thỏa đáng.”

    Trong lòng Hàn Lương hừ lạnh, biết Quách Hy nghĩ gì nhưng cũng không nói thẳng ra, dù sao không phải chuyện của hắn, hắn liền lười quản.

    “Lần này Phi Vân Môn tung tin phát hiện được bảo vật, lại âm thầm hạ thủ với Hạo Thiên, ngươi mấy ngày này để ý Hạo Thiên cho tốt nếu bọn chúng ra tay liền chỉ có thể bắt đầu từ hắn, tốt nhất đừng để hắn bước chân ra ngoài. Trong vài ngày tới ta sẽ không có ở đây nếu có chuyện gì thì bóp nát miếng ngọc.” Nói xong Hàn Lương vứt lên bàn một miếng ngọc rồi biến mất.


    Trong khi đó Hạo Thiên vẫn đang chịu đòn, gia nhân chỉ dám đánh thật mạnh ở mười roi đầu, còn mấy roi sau thì bớt đi rất nhiều lực đạo, vì bọn hắn biết danh tiếng Hạo Thiên nhất là thù dai, mà lãnh đủ ba mươi roi đến khi hắn bình phục chính là trả thù khốc liệt. Cho nên trước giờ tuy là có tiếng bị phạt roi nhưng chỉ tầm vài ngày là hết .

    Hạo Thiên biết rõ là bọn hắn không dám nặng tay, nhưng dù sao ăn những roi đầu, thì vẫn là một cảm giác đau khó tả, đối với một người trước giờ chỉ có ăn chơi. Tuy về sau hai tên hạ nhân có nhẹ tay, nhưng roi thì vẫn đánh vào cùng một chỗ, vào ngay những lằn đỏ được gây ra từ những lần đánh đầu thì độ đau đớn cũng không khác gì nhau.

    Hạo Thiên cắn môi đến chảy máu, lầm bầm trong miệng. “Lý gia, các ngươi đợi đó.”

    Hai tên hạ nhân thấy hắn cắn môi chảy cả máu lại lầm bầm gì đó trong miệng thì hết cả hồn, run cả người thầm nghĩ có phải hay không đánh hắn đau quá mà hắn tính trả thù. Hai tên nhìn nhau gật đầu , mặc dù chỉ mới tới roi thứ hai mươi nhưng bọn hắn liền báo đủ gọi người đến dìu Hạo Thiên về phòng.


    Vừa mới nằm sấp được một lúc, thì Liễu Phi Yến vào mang theo thuốc cho Hạo Thiên, thấy y nằm thê thảm như vậy thì nàng cũng có chút đau xót nói.

    “Phụ thân tuy là muốn tốt cho ngươi, nhưng đánh đến độ nằm cũng không được thì cũng thật quá mức.”

    Hạo Thiên nghe vậy liền nằm giả vờ rên rỉ vẻ mặt đầy đau đớn , nhìn thật thảm. Mục đích là sau này có trốn ra ngoài mẫu thân hắn nhất định sẽ che dấu cho hắn.

    Liễu phu nhân nhẹ nhàng đi đến đầu giường kéo quần Hạo Thiên xuống, thì đập vào mắt là những lằn đỏ chằng chịt in trên mông, thì rơi cả nước mắt . Nàng nhẹ nhàng mở hộp thuốc ra, nhưng nghĩ lại với tình trạng như vậy thì chỉ biết lấy vải sạch băng lại rồi mai tìm đại phu bốc thuốc mà chữa cho lành. Nghĩ là làm nàng liền bảo nha hoàn lấy vải sạch và ít nước muối loãng để rửa đi vết thương.

    Đồ được mang đến nàng liền mang vào tự làm. Hạo Thiên, đứa trẻ này từ bé vốn được cha quan tâm dạy dỗ đủ điều, nhưng bỗng dưng khi hắn lên tám thì vì bận rộn xử lý một số việc, mà bỏ bê không chỉ dạy điều gì nữa. Cho nên hắn muốn làm gì thì làm, thế là Hạo Thiên liền ra đường đi chơi gặp đủ thứ bạn bè quậy phá cho gà bay chó sủa, mà cũng chả mang lại hậu quả to lớn gì cho bản thân, nên càng ngày tính nết lại xấu đi đến mức chịu đòn như hôm nay.

    Nàng thấy thế cũng vô tâm lo nghĩ dù sao Thiên nhi cũng là đứa bé, có làm được chuyện gì ác độc cơ chứ, với lại phu quân nàng là thành chủ không lẽ không gánh được chút chuyện vặt ấy sao, nhưng trong tâm nàng cũng mong hắn mau trưởng thành, bớt phá phách .

    Lại về cái mông thê thảm của Hạo Thiên, mẫu thân hắn mới đem ít nước muối loãng ấm tưới nhẹ lên mông hắn thì liền chịu không được hét nếu mà lúc này còn sức chắc chắn hắn sẽ bật cả người dậy. “ Rát quá , mẫu thân”.

    Mất cả nửa canh giờ vừa khuyên bảo, vừa nhẹ nhàng băng bó thì rốt cuộc cái mông của Hạo Thiên mới được tự do. “Giờ Thiên nhi nghỉ ngơi đi, mai mẫu thân sẽ cho người mời đại phu đến bốc thuốc, vài ngày sau lại có thể bay nhảy như bình thường.”

    Nói xong liền xem hắn phản ứng như thế nào liền thấy Hạo Thiên im lặng thì nghĩ chắc hắn mệt rồi nên nàng ra khỏi phòng.

    Sau khi mẫu thân hắn rời đi, Hạo Thiên lại lên cơn chửi thề. “Con bà nó,tất cả đều do cái Lý gia chết tiệt, chẳng qua cũng chỉ là cái gia tộc đệ nhị, đợi đến khi ra khỏi hẳn các ngươi liền biết tay ta .

    Chửi rủa một hồi hắn cũng mệt liền lăn ra ngủ, bên ngoài nghe tiếng ngáy của Hạo Thiên , hai tên gia nhân vừa nãy đánh hắn liền thở phào.

    “Ra là lúc nãy lầm bầm trong miệng là ám chỉ Lý gia, làm hai chúng ta run muốn chết.”

    Ngày hôm sau, vì quá mệt nên Hạo Thiên ngủ một giấc lâu đến trưa mới mở mắt ra, mơ màng tính ngồi dậy nhưng cái mông bỗng nhói lên từng cơn khiến hắn thiếu chút nữa la lớn, đành chịu khó gọi tiểu Tam. Lúc này mới sực nhớ hôm qua Tiểu Tam chịu trận thay cho hắn, tới cả xương liền gãy, đành phải gọi một người khác vào đỡ dậy.

    Đại phu đã đến từ sớm kê đơn thuốc sẵn cho hắn rồi, mỗi ngày chỉ cần bôi thuốc vào vài hôm sau là khỏi, mà mới đi vài bước hắn phát hiện lưng mình nóng ran lên như đang có người dùng lửa đốt vào đó, mồ hôi bắt đầu úa ra, hắn chỉ kịp hét lên rồi ngã xuống vô lực cảm nhận sự đau đớn tột cùng mà trước giờ hắn chưa từng trải qua.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp Ý ở đây
    Lần sửa cuối bởi Stexxa, ngày 18-06-2018 lúc 17:17.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tiếu Ngạo Nhân,
Trang 2 của 10 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status