TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789 ... CuốiCuối
Kết quả 31 đến 35 của 46

Chủ đề: Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

  1. #31
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định

    Tên Truyện : Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

    Tác giả: Stex , Leo

    Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Đô Thị, ...



    Thảo luận, góp ý: Tại Đây


    Chương 30
    Quyển 1 : Tử Du



    “ Chẳng qua ở cổng Đông có một cái gai không nhổ được, nên nơi đó cũng không thể phân chia như ba cổng còn lại. Cỡ ngươi trong mắt ba người bọn ta chỉ là một đống rác chưa cần dọn mà thôi.”

    “Ba người bọn ta.” mà gã đề cập tới là ba tên đứng đầu ở ba cổng. gã là một trong ba tên đó.


    Lúc này đôi mắt đỏ ngầu của Lý Hào không còn nữa, thay vào đó là vẻ phức tạp kèm chút bối rối.

    “ Huỳnh Thanh …. ngươi muốn thế nào?” Lý Hào hỏi tên vạm vỡ, mũi hếch trước mặt.
    Huỳnh Thanh nở một nụ cười nham hiểm nói. “ Quỳ xuống rồi bò qua háng ta.” Nói xong gã đang rộng hai chân ra, tay siết lấy cổ Tiểu Hắc càng thêm chặt. Tới mức Tiểu Hắc mặt tím tái lại, cả người giật giật.

    Trong lòng Lý Hào rối bời, nguyên nhân cũng vì từ khi biết được chuyện Tử Du cứu Hạo Thiên khỏi đám người vây đánh thì đã cảm thấy không ổn, trước đó y cũng tẩn Hạo Thiên một trận, e ngại nàng trả thù nên cùng vài người rời đi nơi khác. Chỉ là không nghĩ ngày đầu tiên ở nơi khác đã gặp chuyện.

    Cầm lấy bàn tay của Lý Hào lắc liên tục là tên còn lại trong nhóm. “ Đại ca… Tiểu Hắc… hắn sắp trụ không nổi rồi.”

    Cắn răng Lý Hào hướng tới Huỳnh Thanh nói. “ Được rồi, ta làm là được.”

    Gã bước tới trước mặt Huỳnh Thanh, buông xuôi hai bàn tay đang nắm thật chặt đang run run ra, cúi rạp người xuống đất, từ từ bò qua hai chân của tên cao to vạm vỡ trước mặt.

    Thấy thế đám ăn mày còn lại cười òa lên, cả những người đứng xem xung quanh ấy cũng cười hùa theo.

    Khi bò đến dưới chân Huỳnh Thanh, bất ngờ Lý Hào hất đầu lên rất nhanh và mạnh. Nếu trúng phải hạ bộ của Huỳnh Thanh thì chỉ sợ thương tổn không nhỏ.

    Chỉ tiếc là lúc đầu Lý Hào vừa hất lên cũng là lúc Huỳnh Thiên nhảy lùi lại giống như đã đoán trước được hành động của Lý Hào vậy, trên miệng y lại nở một nụ cười mỉa mai, khinh miệt.

    Trong thâm tâm, với kinh nghiệm của mình Lý Hào hiểu rõ nếu làm theo lời y cũng không thể nào thoát được, chắc chắn y sẽ không giữ lời, chi bằng liều một phen. Nhưng tiếc rằng Huỳnh Thiên cũng hiểu rõ điều đó, y biết chắc chắn Lý Hào sẽ không buông bỏ chấp nhận, nếu có hắn cũng sẽ không giữ lời.

    Lập tức những tên ăn mày còn lại vây tròn lấy hai người Lý Hào, theo hiệu lệnh của Huỳnh Thiên những tên đó lập tức lao vào đánh túi bụi hai người Lý Hào. Trong khi cánh tay đầy sẹo ấy vẫn đang siết chặt cổ Tiểu Hắc, chỉ đứng ngoài quan sát.


    Còn về phía Lý Hào, lúc này đang rất chật vật chống cự vì thua thiệt về số lượng người. Hắn chặn được một cú đấm từ trước mặt chưa kịp trả đòn thì cảm nhận được nỗi đau từ cú đá bên hông của tên đằng sau, hắn chụp lấy chân tên vừa đá thì lại bị một tên khác đấm ngay mặt.

    Tuy là tướng tá to con hơn bình thường, cùng kinh nghiệm lăn lộn của Lý Hào vẫn không giúp bản thân được gì trong hoàn cảnh này, trong thời gian ngắn thân thể hắn đầy vết bầm dập, thâm tím. Tên còn lại thì không phải nói, nằm rạp cả người ra đất giống như là đã bất tỉnh.

    Chống cự thêm một lúc, có lẽ vì kiệt sức gã chỉ có thể ôm đầu chịu trận nhưng vẫn không than vãn rên rỉ dù chỉ là một tiếng.


    Huỳnh Thiên đưa tay ra hiệu, cả đám ăn mày dừng tay lại, gã ném Tiểu Hắc cho đám ăn mày rồi tiến tới cạnh Lý Hào. “Sáu phần thu nhập cổng Đông, còn vị huynh đệ của ngươi ta tạm thời giữ hắn lại để chữa trị cho cánh tay đang gãy, ngươi yên tâm ta nhất định sẽ không đối xử tệ với hắn.”

    Ở phía bên ngoài, Hạo Thiên nghe được toàn bộ sự việc xảy ra. Hắn suy nghĩ một lúc rồi hướng về Tử Du cầu xin. “Cô… cô có thể giúp huynh ấy không?”

    “Ngươi thật sự muốn giúp hắn?” Tử Du nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng.

    Hạo Thiên không trả lời mà chỉ gật đầu. Thấy thế nàng thở dài rồi đi vào trong đám đông đang vây quanh.

    Trong khi mọi người đang bình luận thì một bóng người đội nón với rèm đen che cả khuôn mặt, bước ra từ trong đám đông thu hút lấy mọi sự chú ý. Huỳnh Thiên cũng không ngoại lệ, gã là người phát hiện ra đầu tiên.

    Ngay tức khắc, Huỳnh Thiên cúi người xuống lấy từ bên hông ra một con dao nhỏ tầm ba ngón tay, rồi cả thân hình nhào lộn một vòng phóng thẳng con dao tới Tử Du một cách quyết đoán. Trong chớp mắt con dao bay đến gần trước ngực Tử Du, cách tầm năm bước chân thì con dao bật ngược trở lại, đâm vào bàn chân của một tên ăn mày trong đám người của Huỳnh Thiên, khiến hắn ôm bàn chân la hét trong đau đớn, trước sự ngỡ ngàng của những tên còn lại và cả những người đang xem xung quanh vì không hiểu chuyện gì xảy ra.

    Huỳnh Thiên thấy cảnh đó thì nhíu mày giống như đã đoán ra người trước mặt là ai, gã trầm giọng hỏi . “Ngươi muốn gì?”

    Tử Du không trả lời, mà thay vào đó là chỉ ngón tay hướng về phía Lý Hào.

    “Chúng ta trước nay nước sông không hề phạm nước giếng, cũng chưa hề xâm phạm gì đến chỗ của ngươi, Còn bọn chúng tới giành bát cơm của huynh đệ ta trên địa bàn của ta, ngươi muốn ta thả bọn hắn? Có phải hay không xem ta như quả hồng mềm muốn bóp thế nào cũng được.” Huỳnh Thiên nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.

    Tử Du tháo nón xuống để lộ bộ mặt xinh đẹp không chút tì vết được che bằng những vết bẩn của mình ra, nàng nhìn tên cao to vạm vỡ phía đối diện từ tốn nói. “ Nếu ngươi muốn, có thể thử.”

    Vừa nghe nàng nói xong, cũng không cần suy nghĩ hay nói nhiều. Huỳnh Thiên ra hiệu thả Tiểu Hắc rồi lập tức rời đi trong sự khó hiểu của đám ăn mày cùng những người đang xem.

    Thấy lão đại như thế những tên khác cũng lẽo đẽo theo sau. Hiện trường chỉ còn lại đám người Lý Hào cùng Tử Du và những người đang xem, bọn họ đang bàn luận sôi nổi về cô nương xinh đẹp này là ai, mà có thể khiến cho một trong những tên cầm đầu bọn ăn mày có tiếng ở Thủy Thành phải rút lui.

    Lý Hào thì đang chật vật gượng dậy, y cùng Tiểu Hắc dìu tên còn lại mặt mũi đầy máu đang bất tỉnh nằm dưới đất lên, rồi từng bước chậm chạp rời khỏi đây.


    Lúc này Hạo Thiên vừa đi tới, hắn dựa theo tiếng thở hổn hển của Lý Hào để xác định vị trí, hắn vội vàng chạy đến trước mặt ba người rồi hỏi giọng đầy lo lắng. “ Lý huynh, không sao chứ.”

    Nhưng đáp lại câu hỏi đầy vẻ quan tâm của Hạo Thiên là sự thờ ơ của Lý Hào, mặc dù Hạo Thiên đang dùng nón che mặt nhưng y vẫn biết rõ đó là ai, Lý Hào không thèm liếc mắt lấy một cái, y xem như không nghe thấy gì, cứ lạnh lùng bước qua người Hạo Thiên.

    Trong khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau, Hạo Thiên cảm giác được một thứ gì đó rất khó chịu trong lòng ngực, giống như mất đi thứ gì đó, thậm chí cả lúc hắn bị Lý Hào đánh, cũng không có cảm giác khó chịu này.

    Cách đó không xa, một tên ăn mày chân cà nhắc vì vết thương từ chiếc dao ghim vào, với vẻ mặt khó chịu gã hướng tới người to con tay đầy sẹo hỏi. “Lão đại, chúng ta đông người hơn sao lại sợ cô ta, không lẽ cứ như vậy dễ dàng bỏ qua hay sao, sau này mặt mũi đâu mà nhìn những tên ăn mày khác của hai cổng còn lại.”

    “Uỳnh.” Là âm thanh của Huỳnh Thiên đấm vào bức tường, lún sâu vào tận bên trong như muốn xuyên thủng cả những viên gạch.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #32
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định

    Tên Truyện : Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

    Tác giả: Stex , Leo

    Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Đô Thị, ...



    Thảo luận, góp ý: Tại Đây


    Chương 31
    Quyển 1 : Tử Du



    “Uỳnh.” Là âm thanh của Huỳnh Thanh đấm vào bức tường, lún sâu vào tận bên trong như muốn xuyên thủng cả những viên gạch. “Ngươi thì biết cái gì, nếu thật có thể chống lại được cô ta thì ngươi nghĩ ta sẽ bỏ đi hay sao. Huỳnh Thanh trả lời tên kia với đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.


    Thở một hơi dài, lấy lại bình tĩnh Huỳnh Thanh ra lệnh cho hai tên ăn mày. “Các ngươi đến chỗ hai tên kia thông báo là tối mai gặp nhau ở chỗ cũ, chuyện quan trọng.” Hai tên ăn mày lập tức phân ra hai hướng chạy đi, còn Huỳnh Thanh nhìn về chỗ đánh nhau với Lý Hào vừa rồi, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

    Từ khi trở về trên mặt Hạo Thiên bày ra bộ mặt buồn bã, đôi lúc lại thất thần. Tử Du nhìn thấy chỉ có thể thở dài ngao ngán. Nghĩ ra thứ gì đó làm đôi mắt đen tròn của nàng sáng lên, miệng nở một nụ cười tinh nghịch. Nàng nắm lấy cánh tay Hạo Thiên kéo đi.

    Giờ này đã là xế chiều, người bên đường dần thưa thớt, cũng không cần quản bọn họ có nhận ra cả hai hay không, Tử Du kéo Hạo Thiên chạy một mạch liên tục, đôi lúc Hạo Thiên ở phía sau có va phải vài người cũng không khiến tốc độ của Tử Du chậm lại.

    Một lúc sau cả hai ra khỏi thành, băng qua cánh đồng hoa màu tím, đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ bên cạnh dòng suối, tiếp đến là phía ngoài bìa rừng thì dừng lại, Tử Du nhìn đi nhìn lại như đang tìm kiếm cái gì đó, nàng chạy đến một nơi bắt đầu đem đất ở khu vực đó đào lên, còn Hạo Thiên thì vẫn đang thở dốc vì phải chạy một chặng đường dài liên tục.

    Vài phút sau trong tay Tử Du là một cái túi bằng da thú, đặt nó xuống đất nàng mở ra, bên trong bao gồm một chiếc hộp tròn bằng gỗ. Một quyển sách màu xanh lá. Một miếng gỗ tròn hơi dẹt, cỡ lòng bàn tay, được xuyên qua bằng thanh gỗ lớn ở giữa, xung quanh là năm thanh gỗ nhỏ khác trông rất giống đồ chơi cho mấy đứa bé, hai lá cờ một trắng một đen, ngoài ra còn có những hộp nhỏ hình vuông khác bằng ngọc

    Cầm lấy hai lá cờ kèm chiếc hộp tròn bằng gỗ, Tử Du lại kéo Hạo Thiên trở lại ngôi nhà nhỏ, bên hông là kho chứa củi, trong đó chất đầy những miếng gỗ đã được chẻ ra và những khúc gỗ còn nguyên.

    Từ Du chọn lấy một khúc gỗ còn nguyên, nàng và Hạo Thiên cùng kéo nó ra khỏi kho, đặt gần bên bờ suối. Lúc này Tử Du mới đem cái hộp hình tròn ra, cho tay vào bốc lên từ trong đó là một nhúm bụi màu trắng, dưới ánh nắng buổi chiều chiếu lên, nhìn lấp lánh rất đẹp mắt.

    Tử Du rắc đều nhúm bụi màu trắng lên xung quanh khúc gỗ.


    Vẫn còn đang chưa hiểu nàng tính làm gì thì Hạo Thiên bị Tử Du kéo đến, bảo hắn ngồi lên khúc gỗ và bám chặt vào trong sự ngơ ngác. Tiếp theo nàng cắm lá cờ màu đen lên trên đó ngay phía trước mặt Hạo Thiên, kỳ lạ ở chỗ lá cờ dính chặt vào khúc gỗ như có thứ gì đó hút lấy nó vậy.

    Tử Du đưa lá màu trắng đang cầm trong tay chĩa thẳng lên trên trời, xoay theo hình tròn liên tục ba lần. Bỗng nhiên khúc gỗ run lên bần bật làm Hạo Thiên đang ngồi trên đó cũng giật mình.

    Sau đó là một cảm giác rất là lạ, Hạo Thiên không còn cảm nhận được mặt đất từ đôi chân của mình nữa. Dùng chân đạp liên tục mấy lần hắn mới xác định được rõ ràng là hắn đang lơ lửng. Không, là khúc gỗ đang lơ lửng.

    “Còn không mau ôm chặt vào.” Khi mà Hạo Thiên nghe được câu này của Tử Du là lúc tay cầm lá cờ của nàng lại vung lên lần nữa, cũng là lúc khúc gỗ bắt đầu chuyển động lao tới phía trước.

    Vì quá bất ngờ, mặc dù Tử Du đã nhắc trước đó, nhưng vì hắn không hiểu nàng tính làm gì nên cũng chưa có sự chuẩn bị. Hạo Thiên ngã nhoài người ra phía sau làm mặt hắn trắng bệch do sợ hãi, may mắn là hai chân vẫn đang kẹp chặt lấy khúc gỗ nên không bị rớt xuống.

    Gượng cả người dậy hướng về phía trước, Hạo Thiên ôm lấy khúc gỗ trong tư thế nằm, khi đã bình tĩnh lại hắn mới bắt đầu cảm nhận được vài thứ. Đầu tiên là gió, từng cơn gió ù ù thổi xông thẳng vào mặt Hạo Thiên, xuyên qua kẽ tai cùng những cọng tóc, khiến chúng bay phấp phới. Tiếp theo là cảm giác rất kỳ lạ xen lẫn chút thích thú, cảm giác này có lẽ là bay, tuy không phải tự bản thân mà phải dựa vào một khúc gỗ nhưng có lẽ cũng không khác là mấy.

    Khi đã quen dần, gương mặt Hạo Thiên lúc này nở một nụ cười lớn như rất thích thú với chuyện này.

    “Xoay lá cờ đi.” Ở phía dưới Tử Du nhắc nhở.

    Hạo Thiên nghe thế liền làm theo, hắn nghiêng lá cờ qua bên phải, khúc gỗ liền rẽ sang bên phải, nghiêng về trước thì khúc gỗ bay nhanh hơn khiến cho hắn càng thêm cao hứng.

    Cứ như thế bay lượn trên bầu trời trong một lúc lâu. Tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời mà hắn từng ao ước lúc còn bé.

    “Đủ rồi, hạ xuống đây đi.” Tử Du nói.

    Nhưng ở phía trên, tốc độ của Hạo Thiên vẫn không giảm đi tí nào, không biết vì hắn quá tập trung với sự thích thú của mình nên không nghe được lời của Tử Du, hay là đang cố tình phớt lờ đi lời nói của nàng.

    Lúc này, những hạt bụi màu trắng bám vào khúc gỗ cũng đã dần dần biến mất mà Hạo Thiên không hề hay biết. Hắn vẫn vô tư bay lượn giữa bầu trời.

    Tử Du thấy thế nhíu đôi lông mày lại, cất tiếng gọi hắn một lần nữa, đến lần thứ ba Hạo Thiên mới nghe thấy. Hắn xoay lá cờ rồi đẩy về phía phát ra âm thanh, khiến khúc gỗ hướng về phía Tử Du mà bay tới.

    Bỗng nhiên cả khúc gỗ bắt đầu run lên, giật liên hồi làm Hạo Thiên xém tí nữa thì bị hất ra khỏi đó, hắn xoay lá cờ liên tục nhưng có vẻ như là đã không còn tác dụng nữa. Khúc gỗ bắt đầu rơi tự do từ trên trời xuống phía dưới, nhằm ngay chỗ Tử Du đang đứng.

    Khi mà chỉ còn cách Tử Du tầm năm bước chân nữa thôi, bỗng khúc gỗ như bị thứ gì đó chặn lại và bắn ngược ra xa, khiến Hạo Thiên rơi xuống dòng suối cạnh đó.

    Vừa rơi xuống mặt nước chỉ vài giây, Hạo Thiên trồi người lên tay chân đạp nước bắn tung tóe, miệng thì hét lớn. “Cứu, cứu ta với, ta không biết bơi.”


    Tử Du thấy cảnh đó thì nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên bằng ánh mắt có chút kỳ quái, khó hiểu.

    Cho đến khi Hạo Thiên kêu cứu lần thứ hai, từ ánh mắt khó hiểu, kỳ quái của Tử Du được thay bằng một nụ cười mỉm trên khuôn mặt.


    Lần thứ ba Hạo Thiên vùng vẫy dưới nước cầu cứu thì Tử Du cười lớn thành tiếng, Hạo Thiên nghe thế thì tức giận, rõ ràng mình cầu cứu như vậy mà nàng thì ở trên bờ cười cợt mình.

    Lúc này khi đã bình tĩnh lại, nhìn kỹ thì rõ ràng con suối này cũng không có sâu, nước chỉ tới ngực của hắn. Biết rõ vì sao Tử Du cười thì mặt hắn đỏ như trái gấc, không phải vì tức giận mà là vì xấu hổ. Hiện tại hắn rất muốn đâm đầu xuống dưới nước để khỏi bị nàng cười nhạo.

    Một lúc sau, bên cạnh ngôi nhà nhỏ là hai người ngồi vây lấy đống củi với ánh lửa đang cháy bập bùng.

    “Sao, hôm nay được bay cảm giác có thích không?” Tử Du nhìn hắn rồi hỏi.

    Nếu không tính lúc hạ cánh bị “lỗi” kia thì đúng là trong lòng Hạo Thiên rất thích, thậm chí là rất vui, hắn liền gật đầu kèm theo một nụ cười nhẹ.

    “Những lúc tâm trạng không tốt hay chán ta thường lấy ra để chơi, của tổ phụ ta tặng đấy, ngươi thấy có lợi hại hay không?” Tử Du khoe.

    Nghe thế Hạo Thiên lại tò mò hỏi. “Mà làm sao khúc gỗ bay lên được, là do lá cờ phải không?”

    “Lá cờ chỉ để điều khiển thôi, cờ màu trắng là chính còn màu đen là phụ. Chủ yếu là bột được chế từ hoa Lan Bá, nó có tác dụng làm cho một số vật có thể trôi nổi giữa không trung miễn là không quá nặng. Kết hợp với hai lá cờ để điều khiển phương hướng nữa là xong.” Tử Du giảng giải cho hắn.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Ngại quá, mấy bữa SG trời mưa laptop vô nước bị hư, mới sửa xong. Mong mọi người thông cảm.

  3. #33
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định

    Tên Truyện : Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

    Tác giả: Stex , Leo

    Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Đô Thị, ...



    Thảo luận, góp ý: Tại Đây


    Chương 32
    Quyển 1 : Tử Du



    “Lá cờ chỉ để điều khiển thôi, cờ màu trắng là chính còn màu đen là phụ. Chủ yếu là bột được chế từ hoa Lan Bá, nó có tác dụng làm cho một số vật có thể trôi nổi giữa không trung miễn là không quá nặng. Kết hợp với hai lá cờ để điều khiển phương hướng nữa là xong.” Tử Du giảng giải cho hắn.

    Vì liên quan đến những thứ kỳ lạ nên Hạo Thiên chăm chú nghe nàng giải thích, trong lòng thì đang mường tượng lại. Phải chi nếu mắt hắn không bị mù như trước thì nhất định sẽ càng thêm phấn khích với trải nghiệm bay lượn trước đó. Nhưng dù sao Hạo Thiên cũng biết hài lòng với hiện tại bởi vì ít ra hắn vẫn còn sống.


    “Cảm ơn.” Hạo Thiên nói.


    Tử Du không trả lời cũng không có hỏi lại, có lẽ nàng lờ mờ đoán ra được lý do.


    Hạo Thiên lại hỏi tiếp. “Vì sao cô lại giúp ta?”


    Tử Du nhìn về phía xa, sâu trong ánh mắt là một chút gì đó đau thương, nàng không trả lời, cứ thế mọi thứ chìm vào im lặng, lâu lâu chỉ nghe tiếng lách tách của đống củi đang cháy.


    Rất lâu sau đó Tử Du lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, ảm đạm ấy. “Nhìn ngươi đêm đầu tiên ở ngôi miếu… khiến ta nhớ tới phụ thân,mẫu thân của ta…”


    “Không nghĩ tới nàng cũng giống mình, đều phải xa phụ mẫu, không lẽ cũng bị ai đó bắt đi, nhưng chẳng phải nàng thường khoe tổ phụ của nàng lợi hại lắm hay sao? Thì ra đều là người cùng hoàn cảnh giống nhau.”


    “Không phải tổ phụ của cô lợi hại lắm sao? Nhất định sẽ giải quyết được hết.” Hạo Thiên không hiểu nhưng vẫn cố an ủi nàng.


    “Không…ngươi không hiểu, họ xa ta…xa mãi.” Nói tới đây khóe mắt nàng rưng rưng, Hạo Thiên không thấy được điều đó, chỉ có thể cảm nhận qua lời nói có chút nghẹn ngào của nàng.


    Câu trả lời của Tử Du khiến hắn càng thêm bất ngờ, cứ ngỡ hiện tại bản thân hắn đã rất thê thảm nhưng nàng còn thảm hơn. Tuy phụ mẫu Hạo Thiên bị bắt đi, lành ít dữ nhiều nhưng vẫn có thể còn sống mà làm cho hắn còn chút hi vọng. Nhưng còn nàng...Hạo Thiên không dám nghĩ tiếp, Hạo Thiên không biết nói lời gì, an ủi nàng thế nào, bởi vì hắn không phải là nàng, không phải sống từng ấy năm một mình, không có người thân bên cạnh. Bỗng dưng trong lòng lại có chút khó chịu.



    Thời gian cứ thế trôi đi, qua một lúc Tử Du nói “Thật thoải mái, có nhiều thứ không thể cưỡng cầu, trở về thôi.” giọng Tử Du nhỏ đi, có chút khan khan trong giọng nói. Hạo Thiên cũng không nói gì thêm chỉ gật nhẹ đầu.


    Ngoài trời tối đen như mực nhưng nhờ có ánh trăng mà dịu nhẹ đi hẳn, chốc lát lại vang lên tiếng hắt hơi của ai đó phá tan sự tĩnh mịch của màn đêm.

    Hai ngày sau, vào một buổi tối tại Viên phủ, Viên Lục Tường đang ngồi ở cạnh chiếc bàn đá bên trong vườn hoa, mấy ngày gần đây tâm trạng hắn không được tốt, luôn cáu gắt khó chịu, dễ nổi nóng có khi còn chửi bới đám người gia đinh chỉ vì vài lỗi nhỏ.


    Đang nâng chén rượu chuẩn bị đưa lên miệng thì một tên gia đinh chạy đến báo.

    “Công tử, phía bên ngoài có hai tên ăn mày nói là có chuyện rất quan trọng cần gặp.”

    Viên Lục Tường ném luôn cái chén trên tay vào người tên gia đinh rồi quát. “Ngươi có bị ngu hay không, thân phận của ta thế nào, loại người nào cũng có thể gặp hay sao, lần sau xảy ra chuyện như thế này thì không cần báo, cứ đuổi đi hết.”

    Tên gia đinh bị chén rượu làm ướt hết cả áo vội vâng dạ lia lịa quay đầu rời đi. Vừa mới bước được mấy bước chân thì lại nghe tiếng công tử nhà hắn gọi lại, bảo cho hai tên kia vào gặp.


    Vài phút sau tên gia đinh kia quay trở lại, phía sau hắn là hai người, một tên to con vạm vỡ, tay đầy sẹo với một tên gầy còm lưng gù điểm chung duy nhất của hai người đó là quần áo rách rưới còn phảng phất một mùi hôi thối.


    Viên Lục Tường nhìn chằm chằm vào hai tên trước mặt, một lúc sau y cất tiếng hỏi. "Hai người các ngươi là ai, tìm đến ta là có chuyện gì?"


    Tên to con trả lời. "Ta tên Huỳnh Thanh, công tử không biết chúng ta nhưng ngược lại uy danh của công tử ở Thủy Thành này không ai mà không biết tới..."


    "Không cần dông dài. Nói, các ngươi tìm ta có mục đích gì." Viên Lục Tường mang theo chút nóng nảy ngắt lời Huỳnh Thanh.


    "Nếu công tử đã nói thế thì ta vào thẳng vấn đề. Mấy ngày trước có xảy ra một vụ ẩu đả, giữa những người dân gần đó và một tên ăn mày trong ngôi miếu đổ nát, không biết công tử có nghe nói tới hay không?"

    Viên Lục Tường nhíu mày, lạnh nhạt trả lời. "Chưa nghe."


    Huỳnh Thanh cũng không bất ngờ với câu trả lời của công tử nhà họ Viên, y cười rồi nói tiếp. "Vậy mà theo chúng ta biết những tên hô hào cầm đầu trong đám người đó vô tình lại là gia đinh,người hầu ở trong Viên Phủ."


    Nghe tới đây Viên Lục Tường mặt nhăn lại, trầm giọng hỏi. "Thì sao?"


    "Hahaha công tử đừng hiểu lầm, chúng ta tìm tới đây cũng không phải để gây sự, mà là hợp tác."


    Viên Lục Tường nhướng đôi lông mày, cảm thấy khó hiểu liền hỏi. "Ngươi cũng muốn đối phó với hắn."


    Nhưng đáp lại lời của y là cái lắc đầu của Huỳnh Thanh, suy nghĩ một lúc đôi mắt viên Lục Tường sáng lên. "Là yêu nữ kia?"


    Lúc này Huỳnh Thanh mới gật đầu. "Công tử không biết, hai ngày trước bọn ta vừa chạm trán với nhau, ta biết mình đánh không được nàng nên bỏ đi. Cục tức này ta nuốt không trôi được."


    "Ngươi còn không đánh được yêu nữ đó thì có tác dụng gì mà hợp tác với ta."


    Huỳnh Thanh chậm rãi nói. "Thứ nhất, ta biết điểm yếu của yêu nữ đó, thứ hai công tử có thể cho người giả trang thành ăn mày, nếu có gây sự chú ý đến các gia tộc lớn khác thì ta có thể đứng ra thay công tử nhận trách nhiệm. Chẳng phải đó là lý do khiến công tử đến tận bây giờ chưa ra tay hay sao?”

    “Chưa hết, để tỏ thành ý, bọn ta cũng sẽ mang theo một số huynh đệ thân thủ không tầm thường để trợ giúp. Ngoài ra ta cũng sẽ tham gia trực tiếp.”

    Dứt lời tay Huỳnh Thanh đưa xuống phía thắt lưng rút thứ gì đó phóng thẳng đến hướng Viên công tử.

    Viên Lục Tường chỉ kịp nghe âm thanh xé gió, tiếp sau đó là những cọng tóc bên tai hắn bị cắt đứt, cứ thế đong đưa rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng, gã vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

    Phải vài giây sau, Viên Lục Tường mới thoát khỏi sự ngỡ ngàng, vẻ khó chịu trên mặt gã lúc ban đầu đã biến mất, thay vào đó ở khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười có chút âm hiểm trên khuôn mặt.

    “Hahaha được lắm, ngồi xuống đi rồi nói chuyện” Viên Lục Tường đưa tay ra hiệu.

    Không thể phủ nhận là Huỳnh Thanh nói không sai, ngoại trừ phủ thành chủ còn lại trong thành bất kỳ gia tộc nào cũng không được phép xây dựng quân đội hay thế lực nào khác. Vậy nên khi sử dụng một số lượng lớn người trong phủ đi làm bất kỳ việc gì đều rất dễ gây chú ý. Đối với Viên gia hiện tại điều đó không có lợi khi mà Lý Gia vừa đoạt lấy vị trí thành chủ. Mối quan hệ trước giờ của hai bên vốn dĩ cũng không mấy thân thiết.


    Ngoài ra còn một lý do khác mà Viên Lục Tường không dám làm to chuyện, gây ồn ào, đó là bởi vì gã sợ Bạch Tư Thành hoặc ai đó có quan hệ tốt với Hạo Gia, sẽ phá hư kế hoạch của hắn. Thậm chí có thể ảnh hưởng ít nhiều đến Viên Gia.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #34
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định

    Tên Truyện : Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

    Tác giả: Stex , Leo

    Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Đô Thị, ...



    Thảo luận, góp ý: Tại Đây


    Chương 33
    Quyển 1 : Tử Du



    Ngoài ra còn một lý do khác mà Viên Lục Tường không dám làm to chuyện, gây ồn ào, đó là bởi vì gã sợ Bạch Tư Thành hoặc ai đó có quan hệ tốt với Hạo Gia, sẽ phá hư kế hoạch của hắn. Thậm chí có thể ảnh hưởng ít nhiều đến Viên Gia.

    Thời gian cứ thế trôi qua đã ba ngày. Vào buổi tối, ngồi cạnh bên giếng nước. Hạo Thiên vẫn đang tập luyện lắng nghe mọi thứ xung quanh với sự hướng dẫn của Tử Du trước đó cùng dụng cụ kỳ lạ mà nàng đã nghĩ ra.

    Trên hai tay Hạo Thiên cầm hai sợi dây, kéo dài từ chỗ hắn chạy ngược về sau lưng đến cái cây lớn. Có một cành chìa ra gần mặt đất, trên đó treo một cái lồng đầy những viên đá, ngay cửa lồng có buộc một sợi dây. Xuống phía dưới nữa là một miếng gỗ nhỏ cũng được buộc bằng một sợi dây khác, cả hai sợi kéo dài đến chỗ hai bàn tay của Hạo Thiên.

    Hạo Thiên dùng tay giật mạnh sợi dây đầu tiên, sợi dây căng lên kéo cánh cửa lồng mở ra, từng viên đá thay nhau rơi ra khỏi đó, tiếp đó hắn giật tiếp sợi dây còn lại, miếng gỗ hất mạnh lên khiến những viên đá vừa thoát khỏi cái lồng chia thành nhiều hướng mà rơi xuống đất.

    Hạo Thiên tập trung vào đôi tai, khi âm thanh từng viên đá chạm vào mặt đất cứng rồi nhảy thêm hai đến ba lần nữa thì dừng hẳn lúc này hắn mới tính nhẩm. “Bảy, không là tám bước.”.

    Buông hai sợi dây ra, Hạo Thiên bước tới hướng mà hắn cho rằng một trong những viên đá rơi ở đó. Chừng bảy đến tám bước chân, hắn cúi người xuống dùng tay mò mẫm, rất nhanh sau đó trong tay hắn là một viên đá được mài nhẵn. Quay về lại chỗ cũ cạnh giếng nước, sau đó Hạo Thiên lại đi tới một hướng khác, lúc trở về trên tay lại thêm một viên đá.

    Đây là một trong những biện pháp mà Tử Du nghĩ ra, bình thường thì Hạo Thiên sẽ sử dụng nó để luyện tập vào ban ngày, riêng hôm nay thì lại khác. Là ngày mà thể chất của Tử Du lại bộc phát một lần nữa.

    Bởi vì không nhìn thấy được nên Hạo Thiên cũng rất tò mò, không biết lúc đó Tử Du sẽ như thế nào, có gì đặc biệt hay không. Thứ duy nhất hắn nhận biết được là cảm giác lạnh đến thấu xương, từ lần bị đuổi ra ngoài trước đó mà thôi.
    Trở về ngồi bên cạnh giếng nước, Hạo Thiên lại nghĩ về những chuyện đã xảy ra, nhất là phụ thân và mẫu thân của mình, lại có cảm giác chua xót, đau khổ kèm hối hận. Những thứ cảm xúc mà hầu như đêm nào trước khi ngủ hắn đều trải qua, cũng là động lực duy nhất khiến hắn cố gắng để thức dậy mọi ngày.

    Bỗng phía ngoài tường cách đó không xa, âm thanh của vô số tiếng bước chân dồn dập thay nhau vang lên. Giật mình Hạo Thiên sững người trong giây lát rồi chạy vội vào bên trong miếu với ý định thông báo cho Tử Du. Vì hắn cảm thấy bất an, bình thường có bao giờ tụ tập đông người như vậy, huống chi bây giờ lại là ban đêm.

    Vừa chạy tới trước cửa thì cảm giác lạnh thấu xương ập tới ngăn cản bước chân của hắn. Thực sự quá lạnh không thể tiến vào nên Hạo Thiên chỉ có thể đứng ở ngoài gọi vào với âm thanh vừa đủ, nhưng không thấy Tử Du trả lời.

    Cúi người xuống nhặt một viên đá ném vào bên trong để tạo âm thanh, cũng là để gây sự chú ý tới nàng, chỉ tiếc là không giống như Hạo Thiên có thể ngờ tới, viên đá từ lúc rời tay hắn bay vào bên trong, xung quanh bắt đầu đông kết lại, từng lớp băng xuất hiện ở các góc cạnh của viên đá, càng bay vào phía trong lớp băng lan ra càng nhanh, chốc lát cả viên đá được bao phủ bởi lớp băng.

    Khi còn cách mặt băng dưới đất tầm một bàn tay thì viên đá rơi chậm dần lại, đến khi chỉ còn tầm một nấc ngón tay, mặt băng trên sàn gạch lót của ngôi miếu vươn lên từng tia như rễ cây, ôm chầm lấy viên đá rồi giữ nó tại không trung, nhìn giống như viên đá là một phần của mặt băng vậy.

    Không thấy âm thanh phát ra từ viên đá mình ném vào, Hạo Thiên sốt ruột không biết phải làm sao, lúc thì xoay đầu vào trong miếu, lúc thì lại hướng ra phía cổng. Trong khi đó, bên ngoài những tiếng bước chân của rất nhiều người đang đến gần càng làm cho hắn thêm lúng túng.

    Hạo Thiên khép hai cánh cửa lại, vội vàng chạy đến cái cây to lớn cũng là duy nhất trong khuôn viên ngôi miếu, bởi vì không nhìn thấy được nên cũng không biết vị trí nào ổn thỏa nhất, hắn chỉ có thể leo càng cao càng tốt, trong lòng cầu mong không có chuyện gì. Lúc Hạo Thiên vừa mất dạng vào trong tán cây cũng là lúc chủ nhân của những bước chân vừa vào tới cổng, tầm phải ba mươi đến bốn mươi người.

    Tên nào cũng khuôn mặt dữ tợn, tay cầm vũ khí, từ gậy gộc cho đến những thanh đao sáng loáng, tay còn lại thì cầm những ngọn đuốc đang cháy rừng rực.


    Hàng người tách ra hai bên, lộ ra bóng dáng hai người đang đi từ từ tới trước là Viên Lục Tường, bước theo sau là Huỳnh Thanh.

    Một tên từ trong đám người bước ra, đi tới gần Viên Lục Tường, tên đó cúi đầu nói.

    “Công tử, chúng ta bố trí người xung quanh đây theo dõi cả ngày, xác định là cả hai người bọn chúng chưa rời đi nhất định vẫn còn ở bên trong.”

    Nghe thế, Viên Lục Tường bóp chặt bàn tay, miệng gằn từng chữ một với ánh mắt đầy đường gân đỏ. “Hạo Thiên, lần này thì ngươi có chạy lên trời cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta. Ta sẽ không dễ cho ngươi được chết dễ dàng.”

    Sực nhớ ra điều gì, Viên Lục Tường quay đầu lại hỏi Huỳnh Thanh.

    “Chuyện ngươi nói, có chắc hay không? Yêu nữ kia chỉ sợ không đơn giản.”

    “Chắc chắn, công tử yên tâm, không phải hiện tại chúng ta cùng ngồi chung một chiếc thuyền sao?” Huỳnh Thanh lạnh nhạt nói.

    Nghe gã khẳng định chắc chắn như vậy cũng khiến Viên Lục Tường an tâm hơn, hắn ra hiệu cả đám người bước dần về phía trước, hướng tới hai cánh cửa đang đóng của ngôi miếu.

    Đi ngang qua cái cây duy nhất tại đó, Huỳnh Thanh cảm nhận được gì, y nhíu đôi lông mày lại, nhìn lên trên. Sau đó vẻ mặt của y lại trở về bình thường như không có gì xảy ra.

    Viên Lục Tường hiển nhiên không thấy được, gã đứng phía trước nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngôi miếu. Duy nhất chỉ có tên lừng gù lần trước đến Viên Phủ cùng Huỳnh Thanh thấy được sự khác lạ từ lão đại của mình.

    Tên gù ngước đầu nhìn lên cây thì thấy Hạo Thiên một tay ôm lấy thân, tay còn lại cầm một tán lá che trước người, hắn vẫn không biết mình đã bị phát hiện. Với thanh đao cầm sẵn trên tay, y định phóng thẳng nó đến chỗ Hạo Thiên thì bị một cánh tay to lớn đầy sẹo chắn lại trước mặt.

    “Lão đại …” Chưa kịp dứt câu thì Huỳnh Thanh đưa tay lên miệng ra hiệu y giữ im lặng, sau đó là một cái lắc đầu.

    Gã xoay người lại, thấy Viên Lục Tường vẫn đang chăm chú nhìn vào hai cái cánh cửa trước ngôi miếu, thì Huỳnh Thanh mới hạ giọng nói nhỏ với tên gù.

    “Mặc kệ hắn, nếu hiện tại để tên họ Viên kia bắt được hắn trước thì chắc chắn tên Viên công tử kia sẽ không để tâm đến ả yêu nữ, mục đích của Viên Lục Tường khác với chúng ta, cứ để bọn chúng tự cắn lẫn nhau, đến khi phụ thân của y biết được con trai mình chết dưới tay cô ta thì … hắc hắc hắc.” Huỳnh Thanh nói tới đó thì dừng lại cười, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc.

    Tên gù nghe thế thì gật đầu, đi sau Huỳnh Thanh tiến về phía trước, nơi mà Viên Lục Tường vẫn đang đứng ở đó.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #35
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    67
    Xu
    0

    Mặc định

    Tên Truyện : Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

    Tác giả: Stex , Leo

    Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Đô Thị, ...



    Thảo luận, góp ý: Tại Đây


    Chương 34
    Quyển 1 : Tử Du


    Tên gù nghe thế thì gật đầu, đi sau Huỳnh Thanh tiến về phía trước, nơi mà Viên Lục Tường vẫn đang đứng ở đó.

    Sau lưng y, khoảng mười tên ăn mày khác, mỗi tên ở bên hông đều mang một cái chai khá lớn,cũng theo sau.

    Viên Lục Tường quay sang nói với Huỳnh Thanh. “Tất cả giao lại cho ngươi, nhớ phải bắt bằng được tên Hạo Thiên, hắn nhất định phải còn sống.”

    Huỳnh Thanh chỉ gật đầu, gã thấy thế liền lùi ra.

    “Mở cửa ra.” Huỳnh Thanh ra lệnh, một toán người lao lên đẩy cánh cửa ra. Khi mà khe hở giữa hai cánh cửa vừa mở ra thì lập tức một luồng khí lạnh xông ra ngoài, khiến những tên đó cả người gần như cứng đờ vội lùi lại ra phía sau trong tình trạng run lập cập.

    Huỳnh Thanh quay đầu lại phía sau, nhìn đám ăn mày. Giống như hiểu ý, cả bọn bước tới phía trước lấy cái chai từ bên hông đưa ra trước mặt, chầm chậm nghiêng miệng chai hướng xuống đất.

    Từng giọt chất lỏng màu bạc chảy ra, vừa tiếp xúc với mặt băng, âm thanh xèo xèo phát lên, theo đó là từng cụm khói bốc lên nghi ngút, nhiệt độ tăng dần cái lạnh cũng theo đó mà giảm bớt.

    Hiện tại, xung quanh mọi người trước cửa miếu đều được bao phủ bởi một lớp khói mờ mờ ảo ảo, cảnh tượng cứ như đang ở trên đỉnh núi.

    Không lâu sau, những khối băng đóng lại trên nền sàn đá ngay cửa đã bị bào mòn mỗi khi tiếp xúc với thứ chất lỏng màu bạc kia. để lộ ra một lối đi để tiến vào bên trong.

    Không vội bước vào trong, Huỳnh Thanh ra hiệu một lần nữa, những tên vừa nãy hướng miệng chai vào ngôi miếu, đổ hết thứ chất lỏng đó chảy vào bên trong. Đợi một lúc sau, khi tiếng xèo xèo không còn nữa ,cùng những cụm khói đã tan hết, sắc mặt Viên Lục Tường mới hòa hoãn trở lại, ban đầu vừa mở cửa ra hắn cũng cảm nhận được cái lạnh buốt giá đó, khiến các khớp ngón tay tê rần mặc dù đã đứng khá xa hai cánh cửa.


    Dẫn đầu là Huỳnh Thanh, hắn tiến vào đầu tiên, những người còn lại cứ thế tiếp bước theo sau. Bên trong ngôi miếu không giống như bên ngoài, tuy ở giữa có không ít gạch vụn vỡ nát kèm một bức tượng đã mất phần đầu cũng không được rộng cho lắm nhưng vẫn đủ sức chứa tất cả bọn họ.

    Khi vừa vào trong cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt bọn họ là một nữ nhân đang lơ lửng giữa không trung trong tư thế ngồi xếp bằng hai chân, đôi mắt thì đang nhắm chặt.

    Trên người nàng có năm điểm nhỏ đang phát ra ánh sáng rực, xuyên qua cả lớp vải đang che đậy cơ thể. Một dải khí dài màu trắng lượn lờ xung quanh người.

    Còn ở phía dưới, những giọt chất lỏng màu bạc như đang giằng co với chỗ băng còn sót lại nhưng có vẻ như không thể lấn tới thêm được nữa.

    Lấy nàng làm trung tâm tạo thành hai lớp vòng tròn, ở trong vẫn là một lớp băng dày, ở ngoài là lớp chất lỏng.

    Cả đám người vẫn còn đang ngẩn ngơ vì cảnh tượng kỳ lạ, nhưng rất đẹp mắt ở phía trước mặt. Chỉ có Viên Lục Tường và Huỳnh Thanh, hai người duy nhất không bị ảnh hưởng. Huỳnh Thanh vẫn đang cảnh giác, lùi ra sau vài bước, nhìn chằm chằm vào nàng với ánh mắt đề phòng, còn Viên Lục Tường thì lia đôi mắt dáo dác đảo xung quanh ngôi miếu như đang tìm thứ gì, y quay qua hỏi Huỳnh Thanh. “ Tên súc sinh kia đâu, tại sao hắn lại không có ở đây?”

    Huỳnh Thanh tuy không rời mắt khỏi Tử Du nhưng vẫn trả lời. “Nhất định là ở lân cận đây mà thôi, huống hồ muốn bắt được hắn thì cũng phải đối phó với ả yêu nữ trước mặt, hiện tại chỉ có một mình ả ta, cũng là cơ hội tốt, đến lúc diệt trừ cái gai này rồi thì chẳng phải tên đó nằm chắc trong tay công tử rồi hay sao.”

    Viên Lục Tường nghe thế thì nhíu mày, rất nhanh sau đó liền gật đầu.


    Ở bên ngoài, Hạo Thiên đang tập trung lắng nghe từng tiếng động để có thể hình dung ra diễn biến phía bên trong, nhưng lại chẳng có một chút động tĩnh gì, im lặng đến mức hắn có thể nghe được cả tiếng tim mình đang đập liên hồi.

    Mặc dù biết Tử Du không phải là người bình thường nhưng trong hoàn cảnh như thế này, gần ba mươi đến bốn mươi người vây như thế cũng làm cho lòng tin của hắn có chút dao động.

    Bất ngờ hơn đám người này cả hai hắn đều biết, vì khi nãy hai người gọi tên nhau hắn đều nghe được. Là Viên Lục Tường và tên gây sự với Lý Hào cách đây mấy ngày, tại sao bọn họ lại đi cùng nhau, bọn chúng mang nhiều người như vậy đến đây lúc nửa đêm như này nhằm mục đích gì, muốn trả thù hay sao?

    “A a a cứu ta.” Là giọng la hét thất thanh của một tên từ trong ngôi miếu phát ra khiến Hạo Thiên giật cả mình, tiếp đó là tiếng những bước chân chạy vội từ phía bên trong,

    Dẫn đầu là Viên Lục Tường với khuôn mặt hốt hoảng, tiếp đó là Huỳnh Thanh và hơn mười tên khác, nhưng hầu hết những tên này đều là người của Huỳnh Thanh, còn bọn người của Viên phủ dường như không tới vài mống.

    Cả đám ùa ra chắn ngay hai cánh cửa, bỗng từ bên trong còn ba tên gia đinh của Viên phủ đang vội vã chạy ra ngoài thì bị cả đám ngoài cửa cản lại.

    Mặc kệ cho ba tên đó có gào thét ra sao đi nữa thì đám người vẫn nhất quyết không bọn họ bước ra. Lúc này ở phía sau lưng họ dải khí màu trắng xuất hiện, lượn lờ giữa không trung, từ trong đó tách ra thành ba tia khí nhỏ tiến tới ba tên đang bị chặn.

    Cả ba tên nhìn thấy cảnh đó thì mặt trắng bệch càng cố gắng dùng hết sức lực để đẩy đám người chặn cửa với hy vọng có thể ra bên ngoài, nhưng đã chậm, ba tia khí đã đến ngay phía sau đỉnh đầu. Lập tức một lớp băng dần đông kết lại, những sợi tóc mỏng manh bỗng biến thành những mũi băng nhọn hoắc, lan dần xuống phía dưới.

    Chỉ trong chốc lát, lớp băng bao phủ hết toàn bộ cơ thể khiến bọn họ trở thành ba bức tượng, bên trong vẫn giữ nguyên khuôn mặt sợ hãi cùng đau đớn của ba người.

    Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng ấy, mỗi người ở đó đều có một biểu hiện khác nhau. Toàn bộ những tên đang chặn ở cửa cùng Huỳnh Thanh sắc mặt vẫn không đổi, giống như không đặt nó vào trong mắt, chỉ có Viên Lục Tường cùng hai tên gia đinh còn lại biểu lộ vẻ sợ hãi đến cùng cực, miệng gã run run hướng về Huỳnh Thanh mà hỏi.

    “Chuyện...chuyện này không bình thường… Hay là chúng ta trở về thôi, ta cảm thấy yêu nữ đó rất đáng sợ.”

    “Viên công tử không cần sợ, nhìn vào trong xem, có phải giống như ta đã nói từ trước rồi hay không?”

    Nghe thế Viên Lục Tường liền đưa mắt nhìn kỹ vào bên trong miếu, Tử Du nàng vẫn ở đó, ngoài ra còn có thêm gần hai mươi bức tượng bằng băng,còn lại cũng không có gì khác. Nhưng không, nhìn kỹ lại thì dải khí màu trắng chạy quanh cơ thể của nàng đã mờ đi rất nhiều, hơn nữa trên người nàng năm điểm sáng đã không còn như ban đầu, vẫn phát sáng nhưng là ánh sáng le lói giống như có thể tắt đi bất cứ lúc nào, chưa hết cả người nàng đang run nhẹ, mồ hôi túa ra như tắm.

    Tiếp đó Huỳnh Thanh lại hỏi hắn một lần nữa.

    “Thế nào? ta nói có sai không, ả ta sắp chịu hết nổi rồi, công tử không muốn trả thù hay sao?”

    Nhắc đến trả thù đôi mắt của hắn lại lóe sáng, cắn chặt đôi môi,gã nhìn lại đám người đang đứng như đang nghĩ gì đó. Thở dài một hơi Viên Lục Tường nói. “Được, ta đặt lòng tin ở ngươi.”

    Dứt lời, từ trong đám người lại tiếp tục có ba tên bị đẩy vào trong, cũng là số người cuối cùng còn sót lại của Viên Lục Tường mang theo.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 7 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status