TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: Đại Minh Quan Đồ - Cao Nguyệt

  1. #1
    phanhitek Đang Ngoại tuyến Lãng tích thiên nhai Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Bài viết
    154
    Xu
    0

    Mặc định Đại Minh Quan Đồ - Cao Nguyệt



    Đại Minh Quan Đồ
    大明官途
    https://www.piaotian.com/html/0/511/

    Tác giả: Cao Nguyệt

    Lý Duy Chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ngày thường y rất thích mua vé số. Mua hơn 10 năm, từ lúc học cấp 3 đến giờ vẫn trắng tay! Một ngày đẹp trời (hay xấu trời?) y bỗng trúng độc đắc! Những tưởng cuộc đời lên hương, nhưng cảm xúc bộc phát làm y lên cơn đau tim, hồn về địa phủ. Chết rồi y mới biết địa phủ là có thật, Mạnh Bà cũng là một người mê vé số! Bất ngờ hơn là xổ số ở địa phủ cũng xài cùng kết quả với dương gian, Mạnh Bà vô tình biết được họ Lý biết được con số trúng độc đắc nên đáp ứng với y 2 điều kiện: không bắt y uống canh Mạnh Bà và cho y hồi dương. Đổi lại, y phải nói con số trúng độc đắc cho Mạnh Bà. Chồng Mạnh Bà là phán quan nên dễ dàng qua mặt địa phủ đưa Lý Duy Chỉ hồi dương, nhưng đến cổng luân hồi thì Phán Quan mới phát hiện Lý Duy Chỉ chưa uống canh Mạnh Bà, hắn bèn chơi tiểu xảo, không cho Lý Duy Chỉ hồi dương mà đẩy y xuyên không về thời Minh sơ, trở thành Lý Duy Chính - con của một gia đình phú hộ nhỏ. Không thân thế, không học vấn, không hậu trường, Lý Duy Chính làm thế nào để tồn tại trong thời đại đầy biến đổi này? Chu Nguyên Chương chuyên quyền độc đoán, quyết tâm giết hết công thần khai quốc để loại trừ mối nguy cho con cháu, thái tử Chu Tiêu tuy nhân từ nhưng ốm yếu nhiều bệnh, Ninh, Yến, Tề, Tần chư vương chen nhau đoạt đích, vụ án Lam Ngọc chỉ chực bùng nổ, sự kiện Tĩnh Nan gió nổi mây phun, Triều Tiên, Cao Lệ luân phiên, Nam Bắc triều Nhật Bản tranh đoạt thần khí... vô vàn sự kiện ùn ùn kéo đến, liệu một Lý Duy Chính nhỏ nhoi sẽ gợn lên được bọt nước gì? Làm gì để thỏa ước mơ vẫy vùng bốn biển khi mà lệnh cấm biển của Chu Nguyên Chương cứ treo mãi trên đầu? Mời các bạn theo dõi qua ngòi bút lão luyện của Cao Nguyệt chuyên về lịch sử.
    Góp ý truyện giúp tại hạ ở đây.
    Lần sửa cuối bởi phanhitek, ngày 06-06-2018 lúc 14:46.
    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,bactruy75,gautruc01,namkyland,Tieu Lan,vantura,
  3. #2
    phanhitek Đang Ngoại tuyến Lãng tích thiên nhai Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Bài viết
    154
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngoại thiên
    ----------------------
    Mạnh Nhị Bà bán vé số

    ----o0o----
    Tác giả: Cao Nguyệt
    Translator:Wolverie
    Thời gian: 01 : 31 : 05


    Âm tào địa phủ, trên cầu Nại Hà quỷ đi qua đi lại, quỷ buôn bán nhỏ cũng không ít, gồng gánh, bày quầy bán hàng, cao giọng rao hàng. Đầu cầu vô cùng náo nhiệt, có Viagra uống 1 viên dương khí tràn đầy, có thể sinh ra mộng đẹp đầu thai làm nhà giàu 20 năm, cũng có bán thần du Ấn Độ bôi lên đầu có thể bay thẳng từ tầng 18 địa ngục đến tầng thứ nhất địa ngục đi thăm họ hàng mà không cần leo từng bậc thang quỷ. Đương nhiên, được quỷ quan xã khu mỗi tầng phê duyệt hay không lại là một chuyện khác.

    Bên cạnh cầu Nại Hà quỷ mới đến chờ báo cáo đứng chật ních. Dựa theo quy củ, mỗi tên quỷ mới đến lĩnh một tấm thẻ cơm ở chỗ nhân viên quản lý cầu Nại Hà Mạnh Nhị Bà, sau đó lại đến nhà ăn cạnh cầu Nại Hà ăn một bữa cơm âm dương. Đương nhiên trong thức ăn sẽ có đồ ăn đặc trưng của âm phủ là canh Mạnh Bà. Vốn canh Mạnh Bà chỉ uống trước khi đầu thai, nhưng xét thấy mấy năm nay rất nhiều ông chủ nhà giàu chết rồi nhưng bản tính ở dương gian vẫn không thay đổi, tiếp tục đút lót lôi kéo, suy đồi tập tục âm phủ, cấp trên bèn sửa lại quy củ: trước khi qua cầu Nại Hà phải uống canh Mạnh Bà.

    "Uống canh Mạnh Bà, từ nay quên quê nhà!"

    Mạnh Nhị Bà cũng không phải có quan hệ máu mủ gì với Mạnh Bà, chỉ là vì hâm mộ mà đổi tên, giống như có người hâm mộ tổng thống Mỹ mà đổi tên Ba Mã Áo (Obama). Mạnh Nhị Bà là nhân viên cấp thấp, không thuộc biên chế, không thể ăn cơm biên chế. Bởi vậy mụ phải nghĩ đủ biện pháp kiếm tiền, thế là bên cầu Nại Hà liền mọc lên một điểm bán vé số âm phủ, chủ tiệm dĩ nhiên là Mạnh Nhị Bà. Mặc dù không phù hợp với tinh thần rạch ròi của cấp trên, nhưng Mạnh Nhị Bà có lão công làm quan lớn hậu thuẫn nên Bạch Chủ nhiệm Bạch Vô Thường của khu kinh tế cầu Nại Hà cũng đành mắt nhắm mắt mở, coi như không biết.

    "Mua nhanh đê! Xổ số âm phủ kỳ 1114 ngày cuối đây." Mạnh Nhị Bà hướng về phía mấy tên quỷ sai trên đường Hoàng Tuyền gọi lớn.

    "Mạnh đại tỷ, cho 10 cái vé số, dãy số tùy ý." Quỷ sai Lý Ngưu Đầu lấy 20 đồng minh tệ quăng cho Mạnh Nhị Bà. Thông thường thì quỷ mới đến đều không có tiền, Mạnh Nhị Bà cũng không buôn bán với bọn hắn. Mụ cười hì hì thu tiền, bật máy xuất ra 10 tấm vé số đưa cho Lý Ngưu Đầu "Ngày mai sẽ mở thưởng, giải nhất lần này đến 2 triệu minh tệ, chúc Ngưu Đầu trúng thưởng lớn."

    "Đa tạ đại tỷ chúc mừng, nếu trúng ta nhất định mời khách." Lý Ngưu Đầu cầm vé số, lại thấy bầy quỷ đều rướn cổ nhìn vé số của hắn bèn vung roi quỷ quát: "Cầm thẻ cơm rồi đi ăn cơm nhanh, không được lề mề."

    Bọn quỷ mới bị ánh mắt như điện của hắn dọa đến run rẩy, sau khi nhận thẻ cơm ở chỗ Mạnh Nhị Bà liên đi về phía nhà ăn. Hôm nay Mạnh Nhị Bà buôn bán ảm đạm, nhìn bọn quỷ mới lấm la lấm lét tâm trạng cũng trở nên khó chịu, mụ hùng hổ ném từng cái thẻ có đánh số cho bọn quỷ mới.

    "Bà chủ, có thể bán cho ta một tấm vé số hay không?" Mạnh Nhị Bà khẽ giật mình, chỉ thấy một tên quỷ mới tuổi trẻ đứng trước mặt, dáng người gầy gò cao cao, dáng dấp cũng khá thanh tú, đứng cùng đám quỷ xung quanh trông như hạc giữa bầy gà. Hắn nhìn máy bán vé số chằm chằm, mặt mũi đầy vẻ hưng phấn.

    Người này chính là nhân vật chính của chúng ta, hắn tên là Lý Duy Chỉ, năm nay 25 tuổi, là viên chức nhỏ của một công ty chứng khoán, từ cấp 3 đã thích mua vé số, mua 8-9 năm rồi nhưng cũng không trúng được một đồng. Nhưng 5 ngày trước vận mệnh hắn thay đổi, bất ngờ trúng giải lớn 2 ngàn vạn. Đáng tiếc vui quá hóa buồn, cùng ngày lĩnh thưởng hắn bị phát bệnh tim bẩm sinh, phải đến âm tào địa phủ trình diện.

    Mới đến địa phủ, Lý Duy Chỉ có chút đau lòng, nhưng lại có chút chờ mong. Đau lòng vì cha mẹ sẽ không còn được gặp mình. Cũng may hắn chưa có gia đình, bạn gái cũng không, giải thưởng trúng được đến gần 1600 vạn đồng có thể để lại cho cha mẹ dưỡng lão. Chỉ mong đại ca có thể thay mình hiếu thảo với cha mẹ. Mà mong đợi là hắn có thể trùng sinh, hắn muốn ra sức xây dựng sự nghiệp lớn một lần. Trên đường đi có quỷ mới lo lắng đầu thai làm lợn dê nhưng hắn lại không lo, cuộc đời hắn không làm chuyện gì xấu. Chỉ là khi còn bé dùng ná thun bắn chết mấy con kiến, lúc cấp 3 nhìn lén Vương đại tỷ nhà bên cạnh tắm rửa mà thôi.

    Về phần công việc trên thị trường chứng khoán có lúc tạo nghiệt, cũng không không thể trách hắn. Muốn trách thì trách cấp trên chỉ thị, hắn chỉ nhận một phần lương ít ỏi, hốt bạc là ông chủ, hơn nữa thị trường chứng khoán có mạo hiểm đã được nhà nước nhắc nhở, chỉ trách các ngươi quá tham lam, trúng một lần lại muốn lần nữa. Muốn tính cũng phải tính bọn tham quan ô lại kia, không tới phiên hắn.

    Vì sự nghiệp lớn kiếp sau hắn đã chuẩn bị kỹ càng, hắn ghi nhớ kỹ dãy số trúng thưởng trong 3 năm liền. Nếu như có thể trùng sinh sớm lại mấy năm mình sẽ có thể phát tài lớn. Không cần mỗi lần đều trúng, chỉ cần trúng 10 lần là được rồi! Lý Duy Chỉ càng nghĩ càng sướng, miệng há càng lớn. Đáng tiếc giấc mộng đẹp bị ánh mắt như đuốc của Lý Ngưu Đầu đánh thức, "Nằm mơ hả! Uống canh Mạnh Bà xong ngươi còn nhớ cái đầu ngươi á!" Canh Mạnh Bà, đúng rồi! Hắn nhớ rồi, uống canh Mạnh Bà thì tất cả chuyện kiếp trước đều quên hết. Lý Duy Chỉ lại trở nên lo lắng, có cách nào không phải uống cái canh đáng chết kia đây? Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay, mấu chốt là hắn không có thứ gì đáng giá để hối lộ tên Lý Ngưu Đầu này.

    Bây giờ Lý Duy Chỉ hưng phấn đến độ muốn kêu to. Âm phủ thế mà cũng có bán vé số, mình chết có giá trị a! Hắn thấy Mạnh Nhị Bà đang ngẩn ra, bèn lườm quỷ sai một cái, thấp giọng nói: "Cho ta một tấm vé số."

    Cửa hàng nhỏ không ép khách, Mạnh Nhị Bà lập tức tươi cười hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"

    Địa phủ có quy định mua vé số phải dùng tên thật để phòng ngừa gian lận trong khi phát hành. Lý Duy Chỉ nói: "Ta tên Lý Duy Chỉ, Lý (李) ghép từ "mộc tử" (木子), Duy trong "duy sinh tố" (vitamin), Chỉ trong "đình chỉ"."

    Nói đến đây Lý Duy Chỉ chợt nhớ một điểm chết người là trên người mình không có tiền! Hắn sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Vị đại tỷ này có thể bán thiếu không?"

    Sắc mặt Mạnh Nhị Bà lúc này liền trầm xuống. "Đùng" một tiếng, mụ xóa tên hắn trong máy xổ số. "Thiếu"? Hắn giỡn mặt mình sao? Lát nữa uống canh Mạnh Bà, quỷ mới nhớ chuyện hắn đã mua vé số!

    "Đi! Đi! Đi! Đừng ở đây quấy rồi, coi chừng ta nói Lý Ngưu Đầu đập ngươi!" Mụ ném thẻ cơm cho Lý Duy Chỉ, đuổi hắn đi. Lý Duy Chỉ lưu luyến nhìn máy bán vé số, đành phải bất đắc dĩ đi theo đội ngũ.

    Không bao lâu sao tất cả quỷ mới đều lĩnh xong thẻ cơm, trước máy bán vé số lại trở nên quạnh quẽ. Tâm trạng Mạnh Nhị Bà cực kém, mụ tắt máy, cả tháng nay không bán được tới 1 vạn minh tệ, lại còn muốn nói kiếm tiền, lão chồng biết lại cười chết! Hắn đi làm ngay bên cạnh, một tháng còn có 7 vạn minh tệ tiền xe, còn mình cả ngày bận rộn kiếm chút tiền lẻ làm gì để chịu khổ? Hay là trở về làm phu nhân quan lớn đi thôi!

    "Leng keng!" Tiếng chuông xe thanh thúy vang lên, người đưa thư Tôn Mã Diện cưỡi một chiếc xe tự hành vĩnh cửu màu xanh lá chạy như bay đến. Hắn giẫm một chân lên quầy xổ số, lớn tiếng hỏi: "Mạnh đại tỷ, tên quỷ mới gọi là Lý Duy Chỉ có tới chưa? Có thư cho hắn ở đây!"

    "Lý Duy Chỉ?" Mạnh Nhị Bà chợt nhớ tới tên quỷ trẻ tuổi muốn mua vé số lại không có tiền, mụ chỉ nhà ăn cách đó không xa, "Hắn chuẩn bị ăn cơm âm dương, uống canh Mạnh Bà trong kia!"

    "Vậy ta lấy thư của người nhà đốt cho hắn đưa cho tỷ, làm phiền đại tỷ chuyển cho hắn dùm!" Người đưa thư Mã Diện vô trách nhiệm ném thư tín xuống quầy, dùng sức đạp một cái, xe tự hành chạy xa như một làn khói.

    "Bệnh chung của đơn vị hành chính sự nghiệp!" Mạnh Nhị Bà căm giận phàn nàn: "Chuyện lớn thì không làm được, chuyện nhỏ lại không muốn làm, tự dưng lại thêm việc cho lão nương này."

    Mụ vừa mắng, vừa tiện tay bóc thư ra xem. Đôi khi dương gian sẽ đốt vài tờ 100 đồng xuống, nếu như bị mụ nhin thấy sẽ coi như đền bù cho khối lượng công việc gia tăng!

    Mở thư ra, bên trong là một tờ giấy A4, hay thật ra là một bản sao của một tờ vé số. Bên trên có một dãy số, "Đã đổi giải nhất 2 ngàn vạn", Mạnh Nhị Bà bỗng nhiên kêu to "A!" một tiếng, 2 chân nhảy lên cao 2-3 trượng, đôi mắt trừng thành hình vuông. Trên tờ vé số ghi rõ ràng, kỳ 1114! Không phải ngày mai mở thưởng kỳ này sao? Âm phủ với dương gian sử dụng chung một hệ thống xổ số nhưng do nguyên nhân chênh lệch, thời gian mở thưởng ở âm phủ chậm hơn dương gian 1 tuần lễ, mà con số trúng thưởng hoàn toàn giống nhau. Mặc dù có khả năng gian lận, nhưng ngăn cách 2 tầng sinh tử cho dù Diêm Vương gia cũng không có cách nào đi thăm dò tình huống ở dương gian.

    "Giải nhất 2 triệu đồng a!" Mạnh Nhị Bà hưng phấn đến mức khoa tay múa chân, tựa như mụ đã trúng giải thưởng lớn. Giống như mụ đang uống thuốc lắc, ảo giác trong não đã hoàn toàn mất khống chế, trúng thưởng xong trước tiên mụ nhất định phải mua 10 cái giỏ LV mới nhất, cho dù trong nhà có tiến nhưng lão công lại nói phải khiên tốn, không thể để cho cơ quan điều tra liêm chính hoài nghi khai báo tài sản của nhà bọn hắn là giả, kết quả khiến mụ phải chịu khổ. Mụ đã xài cái giỏ rách Baleno hơn 20 năm, thật quá khó coi. Đúng, mụ còn muốn mua 20 lọ Chanel No.5, quyết không thể tiếp tục xài Bách Tước Linh. Đương nhiên nhà ở cũng không thể thiếu, năm ngoái công ty bất động sản khe Cửu U giới thiệu khu biệt thự tên gọi "Biệt thự xa hoa nhất địa phủ", 40 vạn minh tệ một thước vuông, mình phải mua một căn! Đơn vị lão công cấp cho 2 căn phòng thì để người nhà mụ ở là được rồi! Còn phải nâng ngực tẩy trắng, đi du lịch Long cung Địa Trung Hải, mua một cái hộ chiếu đi thế giới tây thiên cực lạc...

    ......

    Không biết quỷ mộng này kéo dài bao lâu, cuối cùng Mạnh Nhị Bà mới dần dần tỉnh táo lại, trở về hiện thực âm phủ, mụ còn chưa trúng thưởng đây! Hiện tại vẫn chỉ là một nhân viên quản lý nhỏ ngoài biên chế, không được! Trước hết phải mua tấm vé số này, 2 ngàn vạn ở dương gian chính là 2 triệu ở âm phủ, đây chính là cơ hội nghìn năm để phát tài lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua. Nói là làm liền, mụ lập tức mở máy bán vé số, lấy dãy số trên lá thư gõ vào. "Chờ một lát!" mụ chợt phát hiện dãy số trúng thưởng hình như thiếu mất 2 số. Cẩn thận đếm lại, chính xác là thiếu mất 2 số. Mạnh Nhị Bà chớp chớp mắt, nguyên nhân có lẽ do người nhà Lý Duy Chỉ không đốt hết vé số.

    "Uy!" Mạnh Nhị Bà bỗng nhiên ngửa đầu lên phía trên hô to phẫn nộ: "Nhà các ngươi đốt vàng mã kiểu gì vậy? Đồ quan trọng như vậy mà không đốt hết, không biết như vậy sẽ hại ma quỷ nhà các ngươi sao?"

    Nhưng đây là giải nhất 2 triệu minh tệ a! Trong lòng Mạnh Nhị Bà như lửa đốt, mụ chắp tay sau lưng đi qua đi lại quanh máy bán vé số, làm sao bây giờ? Cuối cùng nên làm gì đây? Bỗng nhiên, mụ tự tát mạnh mình một cái, tên Lý Duy Chỉ kia nhất định còn nhớ rõ dãy số này, sao lại không nghĩ tới hắn đây?

    Thế nhưng hắn đang uống canh Mạnh Bà a! Mạnh Nhị Bà quýnh quáng đến mức mặt mày xanh mét, mụ giống như một trận gió xông vào nhà ăn cầu Nại Hà. A Di Đà Phật! Cầu Địa Tạng Vương Bồ Tát phù hộ mình đến kịp, mụ sợ tên Lý Duy Chỉ kia uống xong canh Mạnh Bà thì mọi việc đều quên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    	作品相关
    
    	大明官途 作品相关
    
    	外篇 - 李维正的穿越
    
    	上一章 返回目录 下一章 返回书页
    
    	一, 卖彩票的孟二婆
    
    	阴曹地府, 奈何桥上鬼来鬼往, 做小买卖的鬼也不少, 挑担的, 摆摊的, 高声叫卖, 桥头显得颇为热闹, 有的卖伟哥, 吃一颗阳气旺盛, 能做二十年的投胎富贵人家美梦, 也有卖印度神油, 抹在头上可以直接从第十八层地狱飞到第一层地狱走走亲戚, 而不用一层一层去爬鬼梯, 当然, 能不能得到本层社区鬼官的批准就是另一回事了.
    
    	奈何桥边挤满了前来报道的新鬼, 按照规矩, 每个新鬼将在奈何桥管理员孟二婆那里领一块饭牌, 然后再去旁边的奈何桥食堂吃一顿阴阳饭, 饭菜中当然就有阴间的招牌菜孟婆汤了, 孟婆汤本应在投胎前才喝, 但鉴于这几年许多过世的老板大富阳间本性不改, 依旧行贿拉网, 败坏了阴间风气, 上面便改了规矩, 过奈何桥前先喝孟婆汤.
    
    	'喝了孟婆汤, 从此忘家乡!'
    
    	孟二婆和孟婆并无血缘关系, 只是倾慕而改名, 就像有人倾慕美国总统而改名巴马奥一样, 名字略象而已, 孟二婆是个低层办事员, 属于编外人员, 不能吃财政饭, 因此, 她必须想尽办法创收, 于是奈何桥边便多了一个阴间彩票点, 卖彩票的掌柜当然就是孟二婆, 虽然和上面政企分开的精神不符, 但孟二婆有个高官老公作后盾, 奈何桥经济开发区白无常白主任也只好睁只眼闭只眼, 只当不知道此事了.
    
    	"快来买啊! 1114 期阴彩最后一天." 孟二婆向黄泉路上的几个鬼差大声招手叫喊.
    
    	"孟大姐, 来十张彩票, 号码随意." 鬼差李牛头将二十块冥币扔给了孟二婆, 一般而言, 新鬼身上都没有钱, 孟二婆也不做他们生意, 她笑嘻嘻收了钱, 从彩票机里打出十张连号彩票递给李牛头道: "明天就开奖, 这次头奖可是两亿冥币, 祝牛头能中大奖."
    
    	"多谢大姐口彩, 中了奖我一定请客." 李牛头收了彩票, 他见众鬼都伸长脖子看他的彩票, 便一挥鬼鞭喝骂道: "拿了饭牌就赶快吃饭去, 不准磨蹭."
    
    	众新鬼被他如电的目光吓得唯唯诺诺, 从孟二婆这里领了饭牌就向旁边食堂走去, 孟二婆今天生意清淡, 看了这些鬼头鬼脑的新鬼心情也变得奇差, 她骂骂咧咧地将一只只号牌掼给了众新鬼.
    
    	"老板娘, 能不能给我也来一张彩票." 孟二婆一怔, 只见眼前站着一个年轻的新鬼, 身材瘦瘦高高, 模样儿倒也清秀, 在周围一群老鬼中显得鹤立鸡群, 他紧紧地盯着彩票机, 满脸激动之色.
    
    	这自然就是我们的主角了, 他叫李维止, 今年二十五岁, 是某证劵公司的小职员, 从高中起就最喜欢买彩票, 买了八, 九年, 连两元钱也没有中过, 但五天前他却时来运转, 竟一下子中了二千万的巨奖, 可惜乐极生悲, 领奖的当天他便先天性心脏病发作, 来阴曹地府报道了.
    
    	初到地府, 李维止有点伤心, 可又有点期盼, 伤心是父母再也见不到自己了, 好在他没有成家, 连女朋友都没有, 中彩得的近一千六百万元遗产可以全部留给父母养老, 但愿大哥能好好替自己孝顺他们; 而期盼是他又可以重生, 他想大展拳脚做一番事业, 路上有新鬼担心投胎为猪羊, 可他却不担心自己, 他生平没有干过什么坏事, 就是小时候用橡皮筋弹死过几只蚂蚁, 高中时偷看过隔壁王大姐洗澡罢了.
    
    	至于当操盘手时造得那些孽, 也不能怪他, 要怪就怪上司的指示, 他只拿份小工资而已, 肥的可是老板, 再者股市有风险, 国家早就提醒过, 也怪小散户们太贪心, 赚一个涨停又想得下一个涨停, 不亏死才怪, 所以想来想去他也不可能投胎成猪羊, 要投也是那些贪官污吏们去投, 轮不到他.
    
    	他已经为来生干大事业做好了准备, 他记住了整整三年的体彩头奖号码, 如果能重生再早几年, 那自己岂不是发了大财, 不用每次都中, 只要能中十次头奖就够了, 李维止越想越美, 嘴咧得多大, 可惜美梦被眼光如炬的李牛头一拳打醒了, "做梦呢! 喝了孟婆汤, 你还记得个头." 孟婆汤, 对! 他是知道的, 喝了孟婆汤前世的一切都会忘记, 李维止又变得忧心忡忡, 有什么办法不喝那该死的汤呢? 想了一路都没有想出什么好法子来, 关键是他没有值钱的东西贿赂这个李牛头.
    
    	此刻, 李维止激动得几乎要叫起来, 阴间居然也有彩票卖, 自己死得值啊! 他见孟二婆在发怔, 便迅速地瞥了鬼差一眼, 低声道: "给我来一张彩票."
    
    	店小不欺客, 孟二婆立刻满脸堆笑, 当即问他道: "你叫什么名字?"
    
    	地府规定, 彩票须用实名制, 以防止发行机构弄假作弊, 李维止道: "我叫李维止, 木子李, 维生素的维, 停止的止."
    
    	说到这, 李维止立刻想起了一件最要命的事情, 自己身上分文皆无, 他愣了一下, 喃喃道: "这位大姐, 钱能不能先欠着."
    
    	孟二婆的脸当即便沉了下来, 她'啪' 地一下将他的名字从彩票机上删掉, '欠着', 这不是耍自己吗? 等会儿喝了孟婆汤, 鬼才记得自己买过彩票之事.
    
    	"去! 去! 去! 不要在这里捣乱, 当心我告诉李牛头揍你." 她把一块饭牌扔给李维止, 将他撵走了, 李维止恋恋不舍地望了一眼彩票机, 只得跟着队伍无奈而去.
    
    	没多久所有的新鬼都领牌吃饭去了, 彩票机前又冷清下来, 孟二婆心情极差, 一下子关掉了彩票机, 这一个月连一万冥币的彩票都没卖出, 更不要提赚钱了, 被老公知道要笑死, 他就在自己家的隔壁上班, 一个月还有七万冥币的车贴, 自己忙碌一天赚这点小钱又是何苦? 还是回去做官太太吧!
    
    	'叮铃!' 一声清脆的车铃声, 邮差孙马面骑着一辆深绿色的永久自行车飞速驶来, 他一脚踩在彩票柜台上, 大声问道: "孟大姐, 叫李维止的新鬼有没有到来? 这里有他的信."
    
    	'李维止?' 孟二婆忽然想起了刚才那个想买彩票却没钱的年轻鬼, 她指了指不远处食堂, "他在那里准备吃阴阳饭, 喝孟婆汤呢!"
    
    	"那我就把他家人烧来的信件给你了, 麻烦大姐转给他吧!" 马面邮差不负责任地将信件扔下, 用力一蹬自行车, 一溜烟地跑远了.
    
    	"事业单位的通病!" 孟二婆忿忿地抱怨道: "大事干不了, 小事不想干, 却给老娘增加工作量."
    
    	她一边骂, 却顺手拆开了信, 有时候阳间经常会烧些百元大钞下来, 若被她看见了, 也就算她增加工作量的补偿吧!
    
    	打开信, 里面是一张 A4 纸, 确切说是一张彩票的复印件, 上面盖了个戳, '头奖两千万已兑', 孟二婆忽然'啊!' 地一声大叫, 两脚跳起三丈高, 两只眼睛瞪成了孔方形, 彩票上面写得清清楚楚, 1114 期! 不就是明天开奖的这一期吗? 阴间和阳间使用同一个彩票系统, 因为时差的缘故, 开奖时间要晚阳间一个星期, 而且奖号完全一致, 虽然有作弊的可能, 但生死两重天, 就算是阎王爷也无法去探知阳间的情况.
    
    	"两亿元头奖啊!" 孟二婆兴奋得手舞足蹈, 就仿佛她已经中了大奖, 她就像磕了药, 头脑中的幻想已完全不能控制, 中了奖她一定先买十个最新款的 LV 皮包, 尽管家里有的是钱, 但老公说要低调行事, 不能让廉政公署怀疑他们家申报的财产是假的, 结果就让她受苦, 她那个班尼路破包已经用了二十年, 实在是寒碜之极, 对了, 她还要买二十瓶夏奈尔五号, 彻底不再用百雀羚, 当然房子也少不了, 去年九幽涧房地产公司推出了号称'地府最豪华别墅' 的汤臣二品天价别墅群, 四十万冥币一平方, 自己怎么样也得买上一栋吧! 老公单位分的两居室家属院她是住够了, 还要隆胸拉皮, 去地中海龙宫旅游, 买个西天极乐世界的护照. . . .
    
    	. . . . .
    
    	也不知这个鬼梦做了多久, 孟二婆才总算渐渐清醒过来, 回到了阴间现实, 她还没中奖呢! 现在还只是个编外小管理员, 不行! 得先把这张彩票买下来, 阳间的两千万就是阴间的两亿, 这可是个发大财的千载良机, 绝不能放过, 说干就干, 她迅速打开彩票机, 将号码一个个敲进去, '等等!' 她忽然发现中奖号似乎少了两位, 再仔细一数, 确实少了两个号码, 孟二婆眨巴眨巴眼睛, 这种情况大多是这个李维止的家人没有把彩票烧干净的缘故.
    
    	"喂!" 孟二婆忽然仰头向上面愤怒大喊: "你们家是怎么烧纸的, 这么重要的东西都烧不干净, 不知道这样会害了你们家的死鬼吗?"
    
    	可这是两亿冥币的头奖啊! 孟二婆的心中似火烧一般, 她背着手在彩票机前来回转圈, 怎么办! 到底该怎么办! 忽然, 她狠狠给了自己一巴掌, 那个李维止一定还记得这组号码, 怎么没想到他呢?
    
    	可是他在喝孟婆汤啊! 孟二婆急得脸都绿了, 她一阵风似的冲进奈何桥食堂, 阿弥陀佛! 求地藏王菩萨保佑还来得及, 她就害怕那个李维止喝下孟婆汤, 把什么都忘了.
    
    	. . . . .
    
    	二, 老谋深算的崔判官
    
    	还好, 运气非常不错, 她一眼便看见了瘦瘦高高的李维止正在排队领饭, 正好要排到他了, 见他正要接饭盘, 孟二婆鬼影一闪, 冲到他的面前, 一巴掌拍下他的饭盘, 抓住他的胳膊道: "你过来, 我有事问你!"
    
    	"孟大姐, 你这是做什么?" 旁边的李牛头急忙上前来阻拦, 孟二婆杏眼一瞪, 恶狠狠道: "什么做什么, 我和他说说话也不行吗?"
    
    	尽管孟二婆是个编外小办事员, 可她的老公却是地府判官, 正厅级高官, 李牛头这种小人物哪里敢惹, 他眼睁睁地望着孟二婆将李维止拉走了, 只得无可奈何地将这口气憋进肚子里, 他看了看李维止的孟婆汤, 这可是有编号的, 少一碗都不行.
    
    	"你!" 他狠狠踢了旁边一个正盯着女鬼屁股的老色鬼一脚, 一指多出来的孟婆汤道: "便宜你了, 把这碗也喝掉."
    
    	至于连喝两碗孟婆汤会有什么后果他也不知道, 但那不重要, 重要的是要有人喝掉眼前这碗多出来的孟婆汤.
    
    	且说孟二婆将李维止拉到自己的彩票机前, 指着彩票机的号码问道: "这个头奖号码还记得吗? 说出来, 阴间大奖我们一人一半."
    
    	李维止是个近视眼, 他凑近看了半天, 却也愣住了, 这不是自己的头奖号码吗? 她怎么会知道? 不过似乎少了两位, 他正说出来, 却猛地咬住了舌头, 等一下, 现在可千万, 千万不能说出来, 李维止回头打量孟二婆一下, 见她是个发了福的中年女鬼, 腰比犀牛的还粗, 而且好像还只是个小办事员, 美色是没有了, 可牛头为何那般怕她呢? 难道他们当年是初恋情人, 李维止连忙甩甩脑袋, 甩去这个荒唐的念头, 他忽然想起自己刚进证劵公司那会儿, 公司有个胖大婶出纳, 人人都似乎很讨好她, 他原以为是大家要找胖大婶报销的缘故, 后来才知道, 原来那个胖大婶竟然是大老板的老婆, 所以女人不能看她做什么, 关键是要看她老公做什么, 而眼前这个大婶呢? 她居然又当差又卖彩票, 对鬼差态度恶劣, 也不见领导来管管, 莫非她的老公也是. . . . .
    
    	虽然只是猜测, 但李维止决定赌这一把, 他立刻笑道: "号码我当然记得, 不过我有两个小小的心愿, 如果大姐能达成我的愿望, 这个大奖归你独有."
    
    	孟二婆忽然发现自己开始喜欢上这个小伙子了, 很会说话呀! 明明是讲条件, 却不说条件, 而改说达成心愿, 不让自己下不了台, 他还叫自己大姐呢!
    
    	孟二婆呵呵一笑, "你说吧! 大姐还是有点社会关系, 或许能帮帮你."
    
    	"第一我不想喝那孟婆汤."
    
    	他话没说完, 孟二婆便打断了他, "你放心, 李牛头这个面子还是会给我, 你不用去喝了."
    
    	潜台词她却没有说出来, 喝了孟婆汤, 他还能记住号码吗? 孟二婆又急不可耐道: "那你快说第二个心愿."
    
    	"第二个小心愿嘛! 我想还阳."
    
    	. . . . .
    
    	孟二婆将李维止安置在奈何桥临时收容所内, 心事重重去找自己的老头子去了, 还阳不比投胎, 有严格的指标限制, 而且要阎罗王特批, 更重要的是必须阳寿未尽, 她只是个小小管理员, 没有这个能耐, 只能去找老公商量, 孟二婆老公是阴曹地府的崔判官, 掌管生死薄, 他或许有办法让李维止还阳.
    
    	崔判官是唐朝人, 在判官这个位子上已经做了一千三百年, 一直没有升迁过, 不过他做得似乎也很安逸, 这也难怪, 判官只有一个, 可上级领导却有十套班子, 什么秦广王, 初江王, 宋帝王, 伍官王, 阎罗王, 变成王, 泰山王, 平等王, 都市王, 五道轮转王等等, 大多是无实权的虚职, 哪有他手握人事大权实惠, 一本阴阳生死簿让他一千三百年来捞足了油水.
    
    	不过最近几年地府刮起廉政风暴, 要健全权力监督机制, 比如财产申报制, 开发监察系统, 成立廉政公署, 阎罗王亲自担任廉政领导小组组长等等, 这些崔判官也不太放在心上, 他早已捞饱, 再者一千三百年卷宗堆积如山, 怎么去查? 当事者要么还阳, 要么喝了孟婆汤, 哪里还记得他们曾行过的贿, 清廉几年其实也无妨, 至少可以修身养性, 所以这些年他从不会为小钱而冒险, 不少小鬼悄悄塞钱, 都被他严厉斥责, 或者上交给廉政公署, 因此他连续三年被评为'清正廉洁先进个人' .
    
    	听了老婆的述说, 崔判官开始迅速评估这其中的风险与收益比, 首先这个李维止还没有过奈何桥, 自己的阴阳簿上有, 但地府的社区户籍还没有登记, 也就是说主管监察的阎罗王还不知道他的到来, 风险不大, 而且收益竟然是两亿冥币, 收益要远远大于风险啊! 崔判官捋着山羊胡老奸巨猾地笑了, 这个机会他当然不会放过.
    
    	崔判官是此道的老手了, 操作计划外还阳驾轻就熟, 他摸出了阴阳生死电子簿, 用模糊查询找到'李维' 二字, 出现几万条记录, 他又在性质一栏上, 筛选了'阳寿未满' 和'待遣返' 两个选项, 一下子只剩下一百多行.
    
    	崔判官一边查找, 一边喃喃念道: "李维维, 李维平, 李维码, 李维它. . . . 李维正. . . 李维和, 等一等!"
    
    	崔判官目光回调, 盯住了上面一个'李维正', 明朝洪武年间人, 被人暗害来到阴间, 还有五十年阳寿未尽, 他忽然嘿嘿地笑了, 他要找的就是此鬼, 他提笔将李维止的'止' 上添了一横, 这样就出现了两个李维正, 判官又将两人的生死码换了, 旁边的孟二婆究竟是女人, 她明白丈夫是在职务犯罪, 不由有些紧张地问道: "我听说阎王殿电脑部正在更换彩票监查系统, 如果被新系统查出来买彩票的是我们, 又顺藤默瓜查出你. . ."
    
    	"我当然知道!"
    
    	不等婆娘说完, 崔判官便一摆手打断了她的话, 安慰她道: "你放心, 上面有政策, 我有对策, 那个新系统只查三代直系家属, 我们只要让你三姑妈的二舅舅去买这张彩票, 不就躲过监察了吗? 他是乡下种菜的老农, 谁也不会把他和我这个正厅级官员联系起来, 再者他们技术部开发的系统向来不稳定, 经常把人名混淆, 我把两个李维正搞混只能算是不察, 这不是什么大错, 即使查到了最多也是内部警告, 和两亿大奖比起来, 这点风险实在不值一提! 不值一提!"
    
    	. . .
    
    	"好了." 崔判官操作完毕人名替换, 又对老婆道: "明天就要开奖了, 这件事要立即办妥, 绝不能拖, 我这就去把他处理掉."
    
    	不等老婆说话, 他立刻切换了系统, 笔轻轻在屏幕上一点, 时光刹那间回到了六百多年前, 他已经置身于一个大殿之上, 这里叫回阳殿, 是阴间返回阳间的一个 VIP 通道, 专供前世的高官巨贾使用, 还有就是李维止, 不, 李维正这种阳寿未满的鬼魂使用, 一般都是鬼差带他们前来, 但今天情况特殊, 崔判官亲自操作, 他瞥了一眼跟在身后的李维止鬼影, 冷声道: "你随我来!" 便快步向殿内走去.
    
    	这时李维止头脑中的眩晕感渐渐消失了, 他记得自己明明在收容所电脑前和几个刚认识的网鬼聊天打屁, 怎么一下子到了这里, 他好奇地打量这座大殿, 大殿虽然宽阔, 但空空荡荡, 只在殿两边挂着几十个大牌子, 什么唐, 宋, 元, 明, 清, 49 年以前, 49 年以后等等.
    
    	"大叔, 我能附身在一九七八年自己的肉身上吗?" 李维止有些不放心地低声问道, 卖彩票的大婶应承得太爽快, 让他心生怀疑.
    
    	崔判官心事重重, 没有听清楚他说什么, 他指了指一块大牌下面道: "你站到那块牌子下面."
    
    	李维止走过去, 抬头看了看牌子, 只见上面写着'明', 虽然不知道这名鬼官要做什么, 却知道他肯定是弄错了, 他连忙指了指'49 年以后' 那块牌子道: "大叔, 我应该站那里才对吧!"
    
    	'他没有忘记前世!' 崔判官背上忽然惊出了一身冷汗, 指着李维止颤声问道: "你, 你没有喝孟婆汤吗?"
    
    	李维止忽然笑了, 笑得十分暧 mei, 甚至还有点心虚, "如果喝了孟婆汤, 我又怎么告诉你中奖号呢?"
    
    	"糟糕!" 崔判官急得一跺脚, 自己竟忘了此事, 不喝孟婆汤还阳会搅乱历史进程, 罪名很重, 如果被地藏菩萨发现了, 可是要被开除公职的, 可是再带他回去补喝, 就等于同一个人使用了两回时光系统, 地藏菩萨的电脑上会出现'警告' 提示, 风险太大了.
    
    	不过. . .
    
    	崔判官忽然想起他尚未过奈何桥, 阎罗王无论如何也不会发现他的存在, 阎罗王不知道, 地藏菩萨就更不会知道了, 再者, 就算阎罗王知道了也会替自己瞒住, 他的老底自己可清清楚楚呢! 这才是问题的关键, 思来想去, 直接放他带前世记忆还阳要比带他再回去喝孟婆汤的风险小得多, 况且这小子能斗得过朱元璋?
    
    	崔判官沉吟一下, 两亿冥币大奖的诱惑终于使他下定了决心, 回去后立即就要让另一个李维正喝下孟婆汤, 彻底忘掉前世, 冒充这个中了大奖的李维止.
    
    	想到这, 他一脸严肃道: "你从哪里来, 就会回哪里去, 这是阴曹地府还阳的铁律, 这和你站在哪个入口无关, 今天只开这一个入口, 你快站过去, 说出你的中奖号, 只剩下十秒钟时间了, 你只有这一次机会."
    
    	明牌下的时间开始倒计时, 九, 八, 七. . . . .
    
    	李维止虽然十分怀疑, 但他也无可选择, 没有时间了, 只得站在'明' 入口前, 对崔判官大声道: "缺的两个中奖号就是我的出生日, 你自己去查吧!"
    
    	"好, 我们达成交易." 崔判官用电子笔选中李维正那一行, 轻轻点下了还阳键. . . . .
    
    	"等等!" 李维止突然大喊, "如果我的身体已被火化了该怎么办?"
    
    	但他已经没有时间了, 明牌计时从五突然归零, 一道刺亮的青光从明牌中射出, 李维止的鬼魂霎时便不见了踪影, 空旷的大殿里传来崔判官喋喋的笑声, "放心吧! 你现在是李维正, 就算李维止被烧成灰也和你没有关系了, 祝你和朱元璋相处愉快, 拜拜!"
    
    	第二天, 阴彩开奖, 两亿头奖被第十六层地狱一个种菜的老头只花两冥币就买中了, 轰动了地府, 奈何桥彩票机前一时生意火爆, 经监察机构复查, 这个老头的三代直系亲属中没有权力机构人员, 中彩有效.
    
    	. . . . .
    
    	(快捷键 ←) 上一章 | 返回目录 | 加入书签 | 推荐本书 | 返回书页 | 下一章 (快捷键 →)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi phanhitek, ngày 06-06-2018 lúc 18:01. Lý do: chia làm 2, ngoại thiên dài quá post ko hết

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,bactruy75,chieu ly,thanhviet170906,Tieu Lan,vantura,
  5. #3
    phanhitek Đang Ngoại tuyến Lãng tích thiên nhai Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Bài viết
    154
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngoại thiên
    ----------------------
    Thôi Phán Quan đa mưu túc trí

    ----o0o----
    Tác giả: Cao Nguyệt
    Converter:Wolverie
    Thời gian: 00 : 00 : 38




    Còn may, vận khí không tệ, mụ liếc mắt liền nhìn thấy Lý Duy Chỉ gầy gò cao cao đang xếp hàng lãnh cơm, đúng lúc đến lượt hắn, thấy hắn đang muốn cầm mâm cơm, quỷ ảnh của Mạnh Nhị Bà chợt lóe một cái, vọt tới trước mặt hắn, chụp lấy mâm cơm của hắn, nắm lấy cánh tay hắn nói: "Ngươi qua đây, ta có việc muốn hỏi ngươi!"

    "Mạnh đại tỷ, ngươi làm cái gì vậy?" Lý Ngưu Đầu bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn lại, Mạnh Nhị Bà trừng mắt hung ác nói: "Cái gì là cái gì, ta muốn hỏi chuyện hắn cũng không được sao?"

    Mặc dù Mạnh Nhị Bà là một nhân viên nhỏ ngoài biên chế nhưng chồng mụ lại là phán quan địa phủ, quan lớn chính thức. Loại tiểu nhân vật như Lý Ngưu Đầu nào dám gây sự, hắn trơ mắt nhìn Mạnh Nhị Bà lôi Lý Duy Chỉ đi, không thể làm gì đành nuốt cơn giận vào bụng. Hắn liếc nhìn chén canh Mạnh Bà của Lý Duy Chỉ, mỗi chén đều có đánh số, thiếu một chén cũng không được.

    "Ngươi!" Hắn hung hăn đá một lão sắc quỷ đang thèm thuồng nhìn cái mông nữ quỷ, chỉ phần canh Mạnh Bà dư ra nói: "Tiện nghi cho ngươi, uống luôn chén này đi."

    Hắn cũng không biết uống liền 2 bát canh Mạnh Bà sẽ có hậu quả gì, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là phải có người uống hết chén canh Mạnh Bà dư ra này.

    Lại nói Mạnh Nhị Bà kéo Lý Duy Chỉ đến máy bán vé số, chỉ vào dãy số hỏi: "Còn nhớ dãy số giải nhất này không? Nói đi, chúng ta chia mỗi người một nửa giải thưởng lớn âm phủ."

    Lý Duy Chỉ bị cận thị, hắn xích lại gần nhìn hồi lâu, cũng ngây ngẩn cả người. Đây không phải là dãy số trúng thưởng của mình sao? Sao mụ lại biết? Bất quá hình như thiếu mất 2 số, hắn muốn nói ra lại bỗng bỗng nhiên cắn đầu lưỡi. Chờ một lát, bây giờ nhất quyết không thể nói ra được! Lý Duy Chỉ quay lại dò xét Mạnh Nhị Bà một lát, thấy mụ là một nữ quỷ trung niên bụng béo, eo thô còn hơn tê giác, lại giống như chỉ là một nhân viên quèn, không có sắc đẹp, nhưng tại sao Ngưu Đầu lại sợ mụ? Không lẽ ngày xưa bọn hắn là tình nhân mối tình đầu? Lý Duy Chỉ lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ hoang đường này, hắn chợt nhớ tới lúc mình vừa vào công ty chứng khoán, công ty có một bà cô mập làm tài vụ, dường như mọi người đều cố gắng lấy lòng bà. Hắn vốn tưởng là mọi người muốn tìm bà cô mập để thanh toán hóa đơn, về sau mới biết được bà cô mập chính là lão bà của ông chủ lớn. Bởi vậy mới nói nữ nhân không thể chỉ nhìn nàng đang làm cái gì, mấu chốt là phải xem lão công nàng làm cái gì? Vậy bà cô trước mắt này đây? Mụ vừa làm phục vụ vừa bán vé số, thái độ với quỷ sai lại hung dữ, cũng không thấy lãnh đạo để ý đến quản, hẳn là lão công của mụ cũng vậy....

    Mặc dù chỉ mới suy đoán nhưng Lý Duy Chỉ quyết định đánh cược một ván, hắn lập tức cười nói: "Dãy số này ta dĩ nhiên nhớ rõ, bất quá ta có 2 cái tâm nguyện nho nhỏ, nếu như đại tỷ có thể giúp ta đạt thành, giải thưởng lớn này dành riêng cho một mình ngươi."

    Mạnh Nhị Bà chợt phát hiện mình bắt đầu thích tên tiểu tử này, rất biết cách nói chuyện nha! Rõ ràng là ra điều kiện, lại không nói là ra điều kiện, mà đổi thành tâm nguyện, không có khiến mình xuống nước không được, hắn còn gọi mình là đại tỷ đây!

    Mạnh Nhị Bà cười ha ha, "Ngươi nói đi! Đại tỷ có chút quan hệ, có lẽ có thể giúp ngươi."

    "Thứ nhất ta không muốn uống canh Mạnh Bà."

    Hắn còn chưa nói dứt lời, Mạnh Nhị Bà liền cắt lời, "Ngươi yên tâm, Lý Ngưu Đầu vẫn sẽ cho ta thể diện, ngươi không cần uống."

    Còn ý ngầm mụ lại không có nói ra, uống canh Mạnh Bà rồi hắn sao có thể nhớ được dãy số? Mạnh Nhị Bà vừa vội vừa không kìm được nói: "Ngươi nói nhanh tâm nguyện thứ hai đi."

    "Tâm nguyện thứ hai sao! Ta muốn hoàn dương."

    ......

    Mạnh Nhị Bà an bài Lý Duy Chỉ trong sở thu nhận lâm thời ở cầu Nại Hà, tâm trạng nặng nề đi tìm lão chồng già của mình. Hoàn dương không thể so sánh với đầu thai, có hạn chế chỉ tiêu nghiêm khắc, còn phải được Diêm La Vương đặc phê, quan trọng hơn là tuổi thọ nhất định phải còn. Mụ chỉ là một nhân viên nho nhỏ, không có năng lực này nên chỉ có thể đi tìm lão công thương lượng. Lão công của Mạnh Nhị Bà là Thôi Phán Quan của âm tào địa phủ, chưởng quản Sinh Tử bạc. Có lẽ hắn có biện pháp giúp Lý Duy Chỉ hoàn dương.

    Thôi Phán Quan là người triều Đường, đã làm vị trí phán quan này 1300 năm, vẫn chưa từng được lên chức. Bất quá dường như hắn làm việc cũng cực kỳ an nhàn. Điều này cũng khó trách, phán quan chỉ có một người, nhưng lãnh đạo cấp trên lại có 10 ban ngành, nào là Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ Quan Vương, Diêm La Vương, Biến Thành Vương, Thái Sơn vương, Bình Đẳng Vương, Đô Thị Vương, Ngũ Đạo Luân Chuyển Vương v.v... Phần lớn là hư chức không có thực quyền, không như hắn có lợi ích thực tế tay nắm quyền lớn về nhân sự, một quyển sổ Âm Dương Sinh Tử khiến hắn kiếm bộn suốt 1300 năm qua.

    Bất quá mấy năm gần đây địa phủ nổi lên làn sóng trong sạch hóa bộ máy, muốn kiện toàn cơ chế giám sát quyền lực, ví dụ như chế độ báo cáo tài sản, hệ thống giám sát thanh toán, thành lập cơ quan liêm chính, Diêm La Vương tự mình đảm nhiệm tổ trưởng ban lãnh đạo trong sạch hóa bộ máy v.v... Những việc này Thôi Phán Quan cũng không mấy quan tâm, hắn đã sớm kiếm đủ, hơn nữa hồ sơ suốt 1300 năm chồng chất như núi, làm sao kiểm tra? Người trong cuộc lớp thì hoàn dương, lớp thì uống canh Mạnh Bà, ai còn nhớ được bọn hắn từng đi hối lộ? Thanh liêm mấy năm cũng không sao, ít nhất cũng có thể tu thân dưỡng tính, cho nên mấy năm nay hắn chưa từng mạo hiểm vì vài đồng tiền lẻ. Không ít tiểu quỷ âm thầm đưa tiền đều bị hắn nghiêm khắc trách cứ, hoặc nộp lên cho cơ quan liêm chính. Bởi vậy liên tục 3 năm hắn đều được bầu làm "Cá nhân tiên tiến thanh chính liêm khiết".

    Nghe lão bà kể lại, Thôi Phán Quan bắt đầu nhanh chóng so sánh ước lượng giữa nguy hiểm và lợi ích. Trước tiên tên Lý Duy Chỉ này vẫn chưa qua cầu Nại Hà, trong sổ Âm Dương của mình có tên nhưng vẫn chưa đăng ký hộ tịch xã khu ở địa phủ. Nói cách khác Diêm La Vương chủ quản giám sát vẫn chưa biết đến hắn, mạo hiểm không lớn mà lợi ích lại là 2 triệu minh tệ, lợi ích vượt xa nguy hiểm a! Thôi Phán Quan vuốt vuốt chòm râu dê rừng cười nham hiểm. Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

    Thôi Phán Quan là tay già đời trong chuyện này, kế hoạch thao tác việc hoàn dương ngoài sổ sách này là xe nhẹ đường quen. Hắn lấy sổ ghi chép điện tử Âm Dương Sinh Tử, dò tìm 2 chữ "Lý Duy" thì được mấy vạn ký lục. Hắn lại tìm trên cột thuộc tính 2 giá trị "Tuổi thọ chưa hết" và "Đợi trả về", lại chỉ còn có hơn 100 cái.

    Thôi Phán Quan vừa tìm, vừa thì thầm: "Lý Duy Duy, Lý Duy Bình, Lý Duy Mã, Lý Duy Tha... Lý Duy Chính... Lý Duy Hòa, khoan!"

    Ánh mắt Thôi Phán Quan tập trung vào ký lục "Lý Duy Chính", người trong năm Hồng Vũ triều Minh, bị người ám hại đến âm phủ, còn lại 50 năm tuổi thọ chưa hết. Hắn bỗng cười hắc hắc, con quỷ này chính là con hắn muốn tìm. Hắn nâng bút thêm một nét ngang vào chữ "Chỉ" (止) trong Lý Duy Chỉ, vậy là liền xuất hiện 2 tên Lý Duy Chính (正). Phán quan lại đem mã sinh tử của 2 người hoán đổi. Mạnh Nhị Bà bên cạnh rốt cuộc vẫn là đàn bà, mụ rõ ràng đức ông chồng đang phạm tội trong công việc, không khỏi hồi hộp hỏi: "Ta nghe nói Bộ Máy tính điện Diêm Vương đang nâng cấp hệ thống giám sát xổ số, nếu như bị hệ thống mới điều tra ra chúng ta là người mua vé số, lại theo đường dây tra ra ngươi..."

    "Đương nhiên ta biết!"

    Không đợi mụ vợ nói xong, Thôi Phán Quan liền khoát tay cắt lời mụ, an ủi nói: "Ngươi yên tâm, cấp trên có chính sách, ta có đối sách. Hệ thống mới chỉ kiểm tra gia đình trực hệ đời thứ ba, chúng ta chỉ cần nhờ cậu hai của cô ba của ngươi đi mua tấm vé số này, chẳng phải thoát được kiểm tra sao? Hắn là lão nông trồng rau ở nông thôn, ai cũng sẽ không liên hệ hắn với ta vốn là quan viên chính thức. Hơn nữa bộ phận kỹ thuật của hệ thống thanh toán xưa giờ không ổn định, hay ghi nhầm tên người ta, ta lẫn lộn 2 cái tên Lý Duy Chính chỉ có thể coi là bất cẩn, không phải là lỗi gì to tát. Dù tra ra được tối đa cũng chỉ là cảnh cáo nội bộ. So sánh với 2 triệu tiền thưởng, chút mạo hiểm ấy không đáng nhắc tới! Không đáng!"

    "Xong rồi." Thôi Phán Quan hoàn tất thao tác thay tên người, lại nói với lão bà: "Ngày mai mở thưởng rồi, chuyện này phải lập tức làm thỏa đáng tuyệt đối không thể kéo dài. Ta phải đem hắn đi xử lý."

    Không đợi lão bà nói gì, hắn lập tức thao tác trên hệ thống, cây bút chạm nhẹ lên màn hình, chỉ chốc lát thời gian đã quay về hơn 600 năm trước. Hắn đưa thân lên một cái đại điện gọi là điện Hồi dương, là một cái thông đạo VIP từ âm phủ trở về dương gian, chuyên dành cho đại gia quan lớn kiếp trước sử dụng, ngoài ra còn dành cho loại quỷ hồn tuổi thọ chưa hết như Lý Duy Chỉ, không, là Lý Duy Chính, sử dụng. Thông thường đều do quỷ sai dẫn bọn hắn đến đây, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, Thôi Phán Quan tự mình thao tác. Hắn liếc quỷ ảnh Lý Duy Chỉ sau lưng, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo ta!" Liền bước nhanh vào trong điện.

    Cảm giác hôn mê trong đầu Lý Duy Chỉ dân dần biến mất. Hắn nhớ lại mình rõ ràng đang ở trước máy vi tính trong sở thu nhận cùng nói chuyện phiếm với mấy tên quỷ mạng, sao lại đến nơi này? Hắn tò mò dò xét tòa đại điện này, dù đại điện rộng lớn nhưng lại trống rỗng. Ở hai bên điện treo mười mấy cái bảng hiệu điện tử, ghi cái gì Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, 49 năm trước kia, 49 năm về sau v.v....

    "Đại thúc, ta có thể nhập vào thân thể của ta năm 1978 sao?" Lý Duy Chỉ hơi không yên tâm mà thấp giọng hỏi. Bà thím bán vé số nhận lời quá sảng khoái khiến lòng hắn sinh nghi.

    Thôi Phán Quan tâm sự nặng nề nên không nghe rõ hắn nói gì, y chỉ vào một cái bảng hiệu nói: "Ngươi tới đứng dưới cái bảng hiệu kia."

    Lý Duy Chỉ đi tới, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu thấy có viết chữ "Minh" phía trên. Dù không biết tên quỷ quan này muốn làm gì nhưng rõ ràng là y đã tính sai, hắn vội vàng chỉ chỉ bảng hiệu "49 năm về sau" nói: "Đại thúc, ta đứng ở chỗ kia mới đúng chứ!"

    "Hắn không có quên kiếp trước!" Trên lưng Thôi Phán Quan bỗng ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ vào Lý Duy Chỉ run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi không uống canh Mạnh Bà sao?"

    Lý Duy Chỉ bỗng cười, cười đến mười phần ám muội, thậm chí còn có chút chột dạ, "Nếu ta uống canh Mạnh Bà thì sao nói cho ngươi số trúng thưởng đây?"

    "Hỏng bét!" Thôi Phán Quan quýnh quáng giậm chân một cái, mình lại quên việc này. Không uống canh Mạnh Bà mà hoàn dương sẽ đảo loạn tiến trình lịch sử, tội danh rất nặng! Nếu bị Địa Tạng Bồ Tát phát hiện có thể bị đuổi khỏi biên chế! Thế nhưng lại dẫn hắn về uống lại, chẳng khác nào cùng một người lại sử dụng 2 lần hệ thống thời gian. Trên máy vi tính của Địa Tạng Bồ Tát sẽ hiện ra thông báo "Cảnh cáo", mạo hiểm quá lớn.

    Bất quá...

    Thôi Phán Quan chợt nhớ hắn chưa qua cầu Nại Hà, Diêm La Vương sẽ không phát hiện tồn tại của hắn. Diêm La Vương không biết, Địa Tạng Bồ Tất lại càng không biết. Hơn nữa, Diêm La Vương biết rồi thì cũng sẽ che giấu thay mình, nội tình của hắn mình vẫn rõ ràng đây! Vấn đề mấu chốt ở chỗ này, nghĩ lại so với trực tiếp hoàn dương cho hắn có mang trí nhớ kiếp trước thì dẫn về uống lại canh Mạnh Bà quá nguy hiểm, huống hồ tên tiểu tử này có thể thắng được Chu Nguyên Chương sao?

    Thôi Phán Quan trầm ngâm một hồi nhưng sự hấp dẫn của giải thưởng 2 triệu minh tệ cuối cùng cũng khiến hắn hạ quyết tâm. Sau khi quay về sẽ tìm một tên Lý Duy Chính khác cho uống canh Mạnh Bà để hắn quên mất kiếp trước, giả mạo tên Lý Duy Chỉ trúng giải này.

    Nghĩ đến đây y tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ngươi từ đâu tới đây thì sẽ đi về nơi đó. Đây là thiết luật hoàn dương của âm tào địa phủ. Điều này không liên quan tới chuyện ngươi đứng ở cánh cửa nào. Hôm nay chỉ mở một cái cửa này, ngươi nhanh chóng đứng vào đó đi rồi nói ra số trúng thưởng. Thời gian chỉ còn lại 10 giây đồng hồ, ngươi chỉ có một cơ hội này thôi."

    Ở dưới chữ "Minh" thời gian bắt đầu đếm ngược, 9 - 8 - 7...

    Mặc dù Lý Duy Chỉ mười phần nghi ngờ nhưng hắn cũng không có lựa chọn. Không có thời gian! Hắn đành đứng trước cửa có chữ "Minh", to tiếng nói với Thôi Phán Quan: "2 số thiếu trong dãy số là ngày sinh của ta, ngươi tự tìm đi!"

    "Tốt, giao dịch của chúng ta đã xong." Thôi Phán Quan dùng bút điện tử chạm vào tên Lý Duy Chính một cái, nhẹ nhàng ấn vào nút "hoàn dương"...

    "Khoan đã!" Lý Duy Chỉ đột nhiên la to, "Nếu như xác ta đã bị hỏa táng thì phải làm sao?"

    Nhưng hắn đã hết thời gian, đồng hồ đếm ngược đang ở số 5 đột nhiên nhảy về 0, một luồng ánh sáng màu xanh chói lòa từ trong đồng hồ bắn ra, quỷ hồn của Lý Duy Chỉ bỗng biến mất, trong đại điện trống trải vang lên tiếng cười ha hả của Thôi Phán Quan, "Yên tâm đi! Bây giờ ngươi là Lý Duy Chính, cho dù Lý Duy Chỉ có bị đốt thành tro cũng không có liên quan tới ngươi. Chúc ngươi với Chu Nguyên Chương ở chung vui vẻ, bái bai!"

    Ngày thứ hai, xổ số cõi âm mở thưởng. Một lão đầu trồng rau ở tầng 16 địa ngục tốn 2 minh tệ mua được giải nhất 2 triệu, oanh động địa phủ. Quầy vé số trước cầu Nại Hà buôn bán đột nhiên sôi động. Sau khi cơ cấu giám sát phúc tra, trong 3 đời trực hệ của lão đầu này không có nhân viên trong cơ cấu quyền lực, trúng thưởng lập tức có hiệu lực.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi phanhitek, ngày 07-06-2018 lúc 10:39. Lý do: hoàn tất

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,bactruy75,thanhviet170906,Tieu Lan,vantura,
  7. #4
    phanhitek Đang Ngoại tuyến Lãng tích thiên nhai Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Bài viết
    154
    Xu
    0

    Mặc định

    Bị cuốn vào đại án
    ----------------------
    Trở lại Đại Minh

    ----o0o----
    Tác giả: Cao Nguyệt
    Converter:Wolverie
    Thời gian: 04 : 26 : 53

    Tháng 9 năm thứ 22 Hồng Vũ, trời vào cuối thu hơi lạnh bao phủ khắp đất Hoài Nam. Trong các thành ở Hoài Nam nổi danh nhất chính là Trung Đô Phượng Dương. Nơi đây là đất long hưng, sau khi Chu Nguyên Chương đăng cơ vào năm thứ 2 Hồng Vũ sai người xây Trung Đô ở chân núi phía nam Phượng Hoàng Sơn Hào Châu. Bởi vì tân đô nằm ở sườn núi phía nam Phượng Hoàng Sơn có tên cổ là Phượng Dương, Chu Nguyên Chương bèn rộng rãi phong vương hầu, đồng thời dời 14 vạn hộ nhà giàu từ Giang Nam đến đây khiến cho tòa thành nhỏ vốn cằn cỗi bỗng trở nên phồn hoa hưng thịnh.

    Huyện Lâm Hoài nằm ở 20 dặm về phía đông của Trung Đô Phượng Dương, vốn tên là huyện Trung Lập, vì tiếp giáp với sông Hoài nên đổi tên là huyện Lâm Hoài. Vùng này đất đai tươi tốt, nguồn nước dồi dào, từ xưa chính là vùng lương thực có năng suất cao. Lại thêm nơi này là đất long hưng, được nhờ đủ loại ưu đãi của triều đình nên bách tính nơi này đa số giàu có, sinh hoạt hàng ngày cũng rất dễ chịu.

    Phía đông huyện Lâm Hoài có một gò núi rất giống một khối nguyên bảo nên dân bản xứ đều gọi là Nguyên Bảo Sơn. Dưới chân núi có một xóm nhỏ gọi là Lý gia thôn. Tên như ý nghĩa, phần lớn người trong thôn đều họ Lý. Ngày hôm nay nhà Lý viên ngoại một địa chủ ở Lý gia thôn có chuyện lớn, thiếu gia Lý gia nhảy giếng tự tử.

    "Vớt lên! Vớt lên!" Mấy lên người ở ba chân bốn cẳng kéo từ dưới giếng lên một người ướt sũng, "Con của ta ơi!" Lý viên ngoại kêu to một tiếng, giống như nổi điên xông tới. Hắn ra sức vỗ mặt của con trai, nhưng vỗ nửa ngày đứa con từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích. Lý viên ngoại cực kỳ đau thương, hắn khóc lớn: "Con ơi! Ngươi tuyệt đối không thể chết, ngươi chết rồi Lý gia chúng ta coi như mất gốc."

    Bọn người ở đều im lặng không nói. Đã chìm 2 canh giờ làm sao có thể cứu sống được? Đáng thương lão gia, đời thứ 3 đơn truyền chỉ có một đứa con trai, lần này Lý gia thật sự tuyệt hậu.

    Lúc này một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi tiến đến an ủi Lý viên ngoại: "Lão gia, người chết không thể sống lại, người bảo trọng thân thể đi!"

    Lý viên ngoại bỗng nhảy dựng lên chỉ vào người phụ nữ chửi ầm lên: "Tiện nhân! Ngươi còn mặt mũi nào để nói? Nếu không phải tại người ép buộc, con ta sao lại nhảy giếng?"

    Tất cả mọi người trong nhà sợ ngây người. Lão gia lại dám mắng phu nhân? Thời thế đã thay đổi thật sao? Nét mặt người phụ nữ kia phát lạnh, mắt trợn lên, tát Lý viên ngoại một cái, hung ác nói: "Vừa rồi ngươi gọi là gì?"

    Dường như bị một cái tát làm thức tỉnh, Lý viên ngoại ngơ ngác nhìn người phụ nữ, trong lòng vừa sợ hãi vừa thương tâm. Nghĩ đến con trai từ đây đã không còn, nỗi buồn dâng lên, hắn bụm mặt ngồi xổm xuống đất khóc ồ ồ.

    Lúc này một đứa ở chợt phát hiện mí mắt thiếu gia dường như nhúc nhích, lập tức hắn kích động kêu to, "Lão gia, thiếu gia hình như còn thở."

    Lý viên ngoại giống như bị điện giật, lập tức nhảy dựng lên bổ nhào vào con trai, tay run rẩy đưa đến trước mũi. Hắn bỗng mệt mỏi ngồi sập xuống đất, hai mắt đẫm lệ ngửa mặt lên trời thở dài, "Trời xanh có mắt a! Lý gia ta được cứu rồi."

    ......

    "Mau đi mời y sĩ!"

    "Nâng cẩn thận! Trên đầu thiếu gia bị thương."

    Trong nhà loạn thành một bầy, có người chạy đi mời y sĩ, còn Lý viên ngoại đỡ đầu con trai cùng bọn người làm cẩn thận mang con vào phòng. Người phụ nữ kia cũng nhẹ nhõm thở ra một cái thật dài, sai nha hoàn: "Đi, sai nhà bếp nấu 2 con gà cho tên ma đầu này. Hắn đã không chết, ngày mai lão nương nhảy giếng."

    ......

    Thiếu gia Lý gia mặc dù chưa chết nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Liên tiếp mấy ngày cứ nghe thấy trong hôn mê hắn lẩm bẩm những lời quái dị cùng với cảm thán bi thương:

    "Lục quản lý, đây là đơn từ chức của ta. Không có lý do gì cả, ta quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi mấy năm."

    .....

    "Lão Vương, không phải là ngươi vẫn muốn quản mấy cái cổ phiếu kia sao? Ta đề cử ngươi với quản lý, 2 ngày nay Đại Bàn hạ xuống, Lưỡng Dũng Du lại lên cao, chỉ sợ là sắp bán ra, ngươi nên cẩn thận."

    ......

    "A Mai, ta muốn đi du lịch, đi Vân Nam, Lệ Giang. Nếu có thể ta còn muốn đi Áo với Anh quốc để tham quan nông trường và bầu trời nơi đó. Hy vọng lúc trở về ta có thể thấy ngươi ăn kẹo mừng."

    ......

    Những lời trăn trối vụn vặt kỳ lạ của hắn giống như u linh quanh quẩn trên bầu trời Lý phủ. Bọn hạ nhân có người che miệng cười trộm, nhưng đa số người lại than thở, thiếu gia sống lại thì có ích gì, vốn là người như điên như cuồng, giờ thì càng giống một người điên. Sau này mọi người đều phải tội.

    Rốt cuộc đến ngày thứ tư thì Lý phủ yên tĩnh trở lại, không nghe thấy thiếu gia lảm nhảm yêu ngôn hoặc ngữ. Trong phòng, thiếu gia Lý gia cả người trần trụi, trên lưng cắm đầy kim châm, lặng im nằm trên giường. Cao y sĩ là danh y được mời từ trong huyện tới, thần sắc nghiêm túc, động tác nhanh chóng dán thuốc châm kim cho hắn. Lý viên ngoại lo lắng đứng bên cạnh, mắt lom lom nhìn y sĩ châm cứu cho nhi tử. Nhi tử được vớt từ dưới giếng lên đã 4 ngày, ngày đầu tiên Lý viên ngoại mời cao tăng từ Đại Long Hưng tự đến trừ tà, ngày thứ hai mời thiên sư từ Tử Lâm quan đến bắt quỷ. Qua lại suốt 3 ngày, cơn điên của nhi tử cũng không có chuyển biến tốt đẹp mà lại có xu thế xấu đi. Bất đắc dĩ Lý viên ngoại đành phải nghe theo khuyến cáo của người nhà đến trong huyện mời về Cao y sĩ nổi danh nhất. Cao y sĩ tay đến bệnh trừ, chỉ một chén thuốc đã khiến thiếu gia Lý gia yên tĩnh lại.

    Người đã ngủ thật say, hô hấp đều đều. Cao y sĩ thoa xong cho hắn liều thuốc cuối cùng, lau vệt mồ hôi rồi nháy mắt với Lý viên ngoại. Hai người ra gian ngoài ngồi xuống, Cao y sĩ mệt mỏi thở dài, trong lòng Lý viên ngoại giật một cái, nôn nóng hỏi: "Sao vậy! Con ta còn có gì không ổn sao?"

    "Lệnh lang thân thể cường tráng, chỉ là rơi xuống giếng bị lạnh, hiện tại đã không có gì đáng ngại, nhưng chỗ này của lệnh lang dường như có chút tật xấu." Cao y sĩ chỉ chỉ đầu, "Viên ngoại cũng nghe thấy, miệng hắn nói mê, cái gì là trúng thưởng lớn, rồi hưởng thụ nhân sinh, cưới thêm mấy người lão bà thì ta có thể hiểu được, nhưng cái gì gọi là du lịch vòng quanh thế giới thì ta không hiểu được, cổ quái ly kỳ, đúng là lần đầu trong đời ta nghe nói."

    "Vậy hắn còn sinh con được không?" Lý viên ngoại chỉ quan tâm Lý gia còn có đời sau hay không, chuyện khác không quan trọng.

    "Có thể được. Tốt rồi, trời đã tối, đã châm xong lần này ta cũng nên về." Cao y sĩ đứng dậy, sai dược đồng thu dọn rương thuốc, thấy vẻ mặt Lý viên ngoại rầu rĩ, hơi không yên lòng bèn nhắc nhở hắn: "Lệnh lang chỉ cần tĩnh dưỡng tốt mấy ngày, thân thể có thể hồi phục, sau này ta cũng không cần tới."

    Lý viên ngoại cuống quýt lấy trong tay áo ra một xấp tiền giấy, cảm kích vạn phần đưa cho Cao y sĩ, "Đây là 100 xâu tiền xem bệnh, không hết kính ý xin Cao danh y nhận cho."

    Cao y sĩ cười ha ha nhận tiền, hắn đi ra cửa nhìn sang 2 bên một lát rồi bỗng nói khẽ với Lý viên ngoại: "Ta nghe nói lệnh lang tính tình cực doạn, hình như không hòa thuận với người nhà, vì đề phòng lần sau lại có chuyện, viên ngoại vẫn nên nghĩ cách tìm chuyện cho hắn làm mới được."

    Lý viên ngoại bi nói trúng tâm sự, nhất thời cúi đầu do dự.

    ......

    Mấy ngày lại trôi qua, thiếu gia Lý gia dần dần hồi phục lý trí, nhưng hắn lại luôn im lặng, cũng không chịu xuống giường, cả ngày nằm trên giường không chịu hé răng. Điều kinh người là y như lời của Cao y sĩ, dường như trí nhớ của hắn đã mất hết. Người trong nhà đều nói nhất định là thiếu gia lúc nhảy giếng bị đá dưới đáy giếng đập, nhưng Lý viên ngoại cũng không thèm để ý. Mỗi ngày hắn đều đến trò chuyện với nhi tử, nói một chút chuyện nhà. Thời gian không phụ người có lòng, 10 ngày sau, thiếu gia Lý gia cuối cùng cũng mở miệng, dường như đã khôi phục thái độ bình thường.

    Trong phòng thiếu gia Lý gia lẳng lặng nằm trên giường. Hắn chừng 20 tuổi, mặt mày cũng thanh tú, nhưng sắc mặt trắng bệch, thân thể trông hết sức yếu ớt. Người này dĩ nhiên là nhân vật chính của chúng ta, hắn tên là Lý Duy Chỉ năm nay 25 tuổi. Linh hồn hắn xuyên qua 600 năm, nhập vào người triều Minh Lý Duy Chính.

    Trong lòng Lý Duy Chính đầy nghi ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều. Thật ra thương thế của hắn đã sớm hồi phục hơn nửa, bất quá giả bệnh có thể giúp hắn che giấu việc hắn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ tội Lý viên ngoại lo lắng cho hắn nửa tháng trời.

    Trong nửa tháng này, từ đôi lời trò chuyện Lý Duy Chính dần dần hiểu được rất nhiều chuyện. Hiện tại là năm thứ 22 Hồng Vũ, thời kỳ Chu Nguyên Chương chấp chính. Nói cách khác hắn lại xuyên qua đến những năm đầu triều Minh. Điều này khiến hắn vừa nổi nóng vừa thấy may mắn. Nổi nóng là vì bị vận mệnh đùa cợt, không chỉ mất đi giải thưởng 1000 vạn, lại còn cho hắn sống lại vào 600 trước. Vì sao ông trời không cho hắn trở về thời đại Thịnh Đường cường thịnh phồn hoa đây?

    Còn thấy may mắn là vì bây giờ cách thời Minh vong còn xa, hắn không cần lo bị quân tóc bím giết chết. Khi an toàn sinh mệnh được đảm bảo, hắn bắt đầu quan tâm người nam tử hắn nhập xác này. Nghe nói người này là một thư sinh thi huyện 5 năm không đậu, giống như thi rớt đại học 5 lần đời sau, tính tình vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, nhạy cảm lại hấp tấp. Đoán chừng là do 5 năm thi không đậu nên tâm lý có chút biến thái. Bất quá chuyện này đã không còn liên quan đến mình. Hắn quan tâm chính là gia thế tướng mạo của người này. Dáng dấp người này trông cũng có phần thanh tú, thân người cực kỳ cao lớn cường tráng, không giống với hắn ở kiếp trước. Hai cánh tay vừa dài vừa to, bàn tay to như cái quạt hương bồ. Nghe nói thời niên thiếu hắn luyện võ mấy năm.

    Nhà hắn là một hộ địa chủ ở huyện Lâm Hoài phủ Phượng Dương. Hắn là con trai độc nhất trong nhà, phụ thân là một địa chủ không lớn cũng không nhỏ, trong nhà có 4-5 mẫu ruộng tốt cùng mấy chục mẫu đất rừng. Ở thời Minh sơ đã là rất khá.

    Mặc dù không hài lòng lắm với thân phận một tiểu nhân vật nhưng Lý Duy Chính vẫn cảm thấy may mắn. Không phải sao? Ít ra người này mới chừng 20 tuổi, hào hoa phong nhã, nếu như thần vận mệnh trêu đùa cho hắn sống lại vào thân một ông lão 80 tuổi run run rẩy rẩy, vậy không bằng chết luôn cho xong.

    Huống hồ hắn còn có một thân thể cường tráng. Kiếp trước bị bệnh tim bẩm sinh tra tấn đủ điều, giờ đây hắn có thể cảm nhận được trái tim mạnh mẽ đầy sức sống, cảm thấy sinh mệnh đúng là tốt đẹp như vậy. Chỉ với điều này cũng khiến hắn hài lòng.

    Cửa kêu két một tiếng rồi mở ra, một người đi vào, dường như không phải là tiếng bước chân quen thuộc của Lý viên ngoại. Lý Duy Chính nghiêng đầu, một làn hương phấn ập tới, một người phụ nữ trẻ khoảng ba mươi mấy tuổi đứng trước mặt hắn, dáng người không cao, mặc một quần áo xanh thêu hoa, trông cũng có vẻ thon dài cân đối. Nhưng thấy vẻ mặt nàng lạnh như tuyết, đôi mắt như sương, cười lạnh một tiếng nói: "Phụ thân ngươi hôm nay đã đi lên huyện, ta đặc biệt tới để thăm ngươi."

    ......

    (Chú thích: Chu Nguyên Chương không cho phép gọi bác sĩ là lang trung, chỉ có thể xưng hô là y sĩ).

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Đại minh quan đồ quyển nhất quyển tiến đại án đệ nhất chương trọng hồi đại minh

    Thượng nhất chương phản hồi mục lục hạ nhất chương phản hồi thư hiệt

    Hồng vũ nhị thập nhị niên cửu nguyệt, thâm thu đích hàn ý lung tráo tại hoài nam đại địa thượng, tại hoài nam các thành trung, tối hữu danh đích tựu thị trung đô phượng dương liễu, giá lý thị long hưng chi địa, tại chu nguyên chương đăng cơ hậu đích hồng vũ nhị niên tại hào châu tây nam phượng hoàng sơn nam lộc kiến trung đô, nhân vi tân đô tại phượng hoàng sơn chi dương, cố danh phượng dương, chu nguyên chương quảng phong vương hầu, tịnh thiên giang nam thập tứ vạn phú hộ vu thử, sử đắc nguyên bản bần tích đích tiểu thành lập khắc biến đắc phồn hoa xương thịnh.

    Lâm hoài huyền tại trung đô phượng dương dĩ đông ước nhị thập lý, nguyên danh trung lập huyền, nhân khẩn kháo hoài hà nhi cải danh lâm hoài huyền, giá nhất đái thổ địa phong du, thủy nguyên sung phái, tự cổ tựu thị lương thực cao sản khu, tái gia thượng giá lý khẩn lân long hưng chi địa, các chủng triêu đình ưu đãi triêm quang bất thiếu, cố nhi giá lý bách tính phổ biến phú dụ, sinh hoạt quá đắc đảo dã tư nhuận.

    Tại lâm hoài huyền đích đông diện hữu nhất tọa khốc tự nguyên bảo đích tiểu sơn khâu, đương địa nhân đô xưng chi vi nguyên bảo sơn, sơn cước hữu nhất phiến thôn lạc, khiếu tố lý gia thôn, cố danh tư nghĩa, thôn tử lý đích nhân gia đại đa tính lý, giá nhất thiên, lý gia thôn đích địa chủ lý viên ngoại gia phát sinh liễu nhất kiện đại sự, lý gia thiếu gia khiêu tỉnh tự sát liễu.

    "Lao khởi lai liễu! Lao khởi lai liễu!" Kỷ danh trường công thất thủ bát cước tòng tỉnh lý điếu khởi nhất cá thấp lộc lộc đích nhân, "Ngã đích nhi a!" Lý viên ngoại nhất thanh đại khiếu, phát phong tự địa trùng liễu thượng khứ, tha bính mệnh phách đả nhi tử đích kiểm, khả phách đả liễu bán thiên, nhi tử thủy chung một hữu động tĩnh, lý viên ngoại bi thống dục tuyệt, tha phóng thanh đại khốc: "Nhi a! Nhĩ khả thiên vạn bất yếu tử, nhĩ tử liễu, ngã môn lý gia khả tựu đoạn căn liễu."

    Chúng trường công đô mặc mặc vô ngữ, đô yêm liễu lưỡng cá thì thần liễu, chẩm yêu hoàn năng cứu đắc hoạt, khả liên lão gia tam đại đan truyện tựu giá yêu nhất cá nhi tử, giá hạ lý gia chân đích tuyệt hậu liễu.

    Giá thì, nhất cá tam thập dư tuế đích phụ nhân thượng tiền an phủ lý viên ngoại đạo: "Lão gia, nhân tử bất năng phục sinh, nhĩ bảo trọng thân tử ba!"

    Lý viên ngoại hốt nhiên khiêu khởi lai chỉ trứ phụ nhân phá khẩu đại mạ: "Tiện nhân! Nhĩ hoàn hữu kiểm thuyết, nhược bất thị nhĩ khổ khổ tương bức, ngã nhi hội khiêu tỉnh mạ?"

    Viện tử lý sở hữu nhân đô kinh ngốc liễu, lão gia cư nhiên cảm mạ phu nhân, giá cá thế đạo chân đích biến liễu, na phụ nhân phấn diện nhất hàn, hạnh nhãn viên tĩnh, phách thủ tựu cấp liễu lý viên ngoại nhất ký nhĩ quang, ác ngoan ngoan đạo: "Nhĩ cương tài khiếu ngã thập yêu?"

    Lý viên ngoại phảng phật bị nhất ba chưởng đả tỉnh, tha ngốc ngốc vọng trứ phụ nhân, tâm trung hựu thị hại phạ hựu thị thương tâm, tưởng trứ nhi tử tòng thử một liễu, tha bi tòng trung lai, ô trứ kiểm tồn tại địa thượng ô ô địa khốc liễu khởi lai.

    Giá thì, nhất danh trường công hốt nhiên phát hiện thiếu gia đích nhãn bì tự hồ động liễu nhất hạ, tha đốn thì kích động đắc đại khiếu khởi lai, "Lão gia, thiếu gia hảo tượng hoàn hữu khí." .

    Lý viên ngoại tựu tượng bị điện liễu nhất hạ, nhất hạ tử khiêu liễu khởi lai, phác đáo nhi tử diện tiền, thủ chiến đẩu trứ thân tại nhi tử tị tiền, tha hốt nhiên vô lực địa điệt tọa tại địa thượng, lệ nhãn mô hồ địa ngưỡng thiên trường thán, "Thương thiên hữu nhãn a! Ngã lý gia hữu cứu liễu."

    . . . . .

    "Khoái khứ thỉnh y sĩ!"

    "Tiểu tâm sĩ! Thiếu gia đầu thượng hữu thương."

    Viện tử lý loạn thành nhất đoàn, hữu nhân bào khứ thỉnh y sĩ, lý viên ngoại phù trứ nhi tử đích đầu, hòa gia nhân môn nhất khởi tiểu tâm dực dực bả nhi tử sĩ tiến liễu ốc, na phụ nhân dã trường trường tùng liễu nhất khẩu khí, phân phù nha hoàn đạo: "Khứ! Nhượng trù phòng sát lưỡng chích kê đôn liễu, cấp giá cá ma đầu tống khứ, tha ký nhiên bất tử, lão nương minh thiên khiêu tỉnh."

    . . . .

    Lý gia thiếu gia tuy nhiên vị tử, đãn nhất trực hôn mê bất tỉnh, nhất liên kỷ thiên, tổng thính kiến tha tại hôn mê trung thuyết ta quái dị đích ngôn luận hòa bi phong mẫn nguyệt bàn đích cảm thán:

    "Lục kinh lý, giá thị ngã đích từ chức thư, một hữu thập yêu lý do, ngã thái luy liễu, ngã tưởng hưu tức kỷ niên."

    . . . .

    "Lão vương, nhĩ bất thị nhất trực tưởng tố ngã na kỷ chi cổ mạ? Ngã hướng kinh lý thôi tiến liễu nhĩ, giá lưỡng thiên đại bàn súc lượng, lưỡng dũng du khước lạp cao, khủng phạ thị chủ lực xuất hóa, nhĩ khả yếu đương tâm."

    . . . .

    "A mai, ngã tưởng xuất khứ tẩu nhất tẩu, khứ vân nam, khứ lệ giang, như quả hữu khả năng ngã hoàn tưởng khứ áo địa lợi hòa anh cách lan, khán khán na lý đích mục tràng hòa thiên không, hi vọng ngã hồi lai đích thì hậu năng cản thượng cật nhĩ đích hỉ đường."

    . . .

    Tha tế toái giao đại hậu sự bàn đích kỳ ngôn dị ngữ tại lý phủ thượng không u linh bàn hồi đãng, hạ nhân môn hữu đích ô chủy thiết tiếu, đãn canh đa đích nhân khước thị ai thanh thán khí, thiếu gia cứu hồi lai hựu hữu thập yêu dụng, bản lai tựu như điên tự cuồng, hiện tại tựu canh thành liễu nhất cá phong tử, tương lai đại gia đô hữu đắc tội thụ liễu.

    Đệ tứ thiên, lý phủ chung vu an tĩnh hạ lai, tái dã thính bất kiến thiếu gia đích yêu ngôn hoặc ngữ, phòng gian nội, lý gia thiếu gia hồn thân xích lỏa, bối thượng trát mãn liễu kim châm, tiễu nhiên vô thanh địa bát tại sàng thượng, tòng huyền lý thỉnh lai đích danh y cao y sĩ thần tình lãnh túc, động tác tấn tật địa vi tha thiếp dược thi châm, nhi lý viên ngoại thu tâm địa trạm tại nhất bàng, nhãn ba ba địa khán trứ y sĩ vi nhi tử châm cứu, nhi tử tòng tỉnh trung lao khởi dĩ kinh thị đệ tứ thiên liễu, đệ nhất thiên lý viên ngoại tòng đại long hưng tự thỉnh lai cao tăng khu tà, đệ nhị thiên tòng tử lâm quan thỉnh lai thiên sư tróc quỷ, chiết đằng liễu tam thiên, nhi tử đích phong điên tịnh vô hảo chuyển, phản nhi hữu ác hóa đích xu thế, lý viên ngoại vô nại, chích đắc thính tòng gia nhân khuyến cáo tòng huyền lý thỉnh lai tối hữu danh đích cao y sĩ, cao y sĩ thủ đáo bệnh trừ, nhất tề thang dược tiện nhượng lý gia thiếu gia an tĩnh hạ lai.

    Nhân dĩ kinh trầm trầm thụy khứ, hô hấp quân quân nhi hương điềm, cao y sĩ cấp tha phu hoàn tối hậu nhất thiếp dược, sát liễu nhất bả hãn, tiện cấp lý viên ngoại sử liễu nhất cá nhãn sắc, lưỡng nhân lai đáo ngoại gian tọa hạ, cao y sĩ bì bại địa thán liễu khẩu khí, lý viên ngoại đích tâm trừu liễu nhất hạ, khẩn trương địa vấn đạo: "Chẩm yêu! Ngã nhi hoàn hữu bất thỏa mạ?"

    "Lệnh lang đích thân thể cường tráng, chích thị lạc tỉnh thụ liễu hàn, hiện tại dĩ kinh vô đại ngại liễu, đãn lệnh lang đích giá nhi hảo tượng xuất liễu điểm mao bệnh." Cao y sĩ chỉ liễu chỉ tự kỷ đích não đại, "Viên ngoại dã thính kiến liễu, tha mãn khẩu hồ thoại, thập yêu khiếu trung liễu đại tưởng, hưởng thụ nhân sinh, đa thú kỷ cá lão bà ngã năng lý giải, đãn thập yêu khiếu hoàn du thế giới ngã tựu bất đổng liễu, cổ quái ly kỳ, cánh thị ngã bình sinh đệ nhất thứ thính văn."

    "Na tha hoàn năng sinh nhi tử mạ?" Lý viên ngoại chích quan tâm lý gia thị phủ hữu hậu, kỳ tha đô bất trọng yếu.

    "Ứng cai khả dĩ, hảo liễu! Thiên sắc dĩ vãn, đẳng dụng hoàn giá nhất luân kim châm, ngã dã cai tẩu liễu." Cao y sĩ trạm liễu thân, mệnh dược đồng thu thập tương tử, kiến lý viên ngoại mãn kiểm ưu sắc, hữu điểm tâm bất tại yên, tiện đề tỉnh tha đạo: "Lệnh lang chích yếu hảo hảo tương dưỡng kỷ nhật, thân thể đương năng khôi phục, dĩ hậu ngã tựu bất dụng lai liễu."

    Lý viên ngoại hoảng mang tòng tụ tử lý thủ xuất nhất điệp bảo sao, vạn phân cảm kích địa đệ cấp cao y sĩ, "Giá thị nhất bách quán chẩn kim, bất thành kính ý, thỉnh cao danh y thu hạ."

    Cao y sĩ a a nhất tiếu, thu hạ liễu chẩn kim, tha tẩu đáo môn khẩu, hướng tả hữu khán liễu khán, hốt nhiên đê thanh đối lý viên ngoại đạo: "Ngã thính thuyết lệnh lang tính tử thiên kích, tự hồ hòa gia nhân tương xử bất mục, vi phòng chỉ hạ thứ xuất sự, viên ngoại hoàn thị yếu tưởng tưởng pháp tử cấp tha hoa cá sự tố tài hành."

    Lý viên ngoại bị thuyết trung tâm sự, nhất thì đê đầu trù trừ khởi lai.

    . . .

    Hựu quá liễu kỷ thiên, lý gia thiếu gia tài tiệm tiệm khôi phục liễu lý trí, đãn tha thập phân trầm mặc, dã bất khẳng hạ sàng, chỉnh thiên thảng tại sàng thượng nan thuyết nhất ngôn, nhất ngữ tất kinh nhân, chính như cao y sĩ sở ngôn, tha đích ký ức chân đích hảo tượng toàn một liễu, gia lý nhân đô thuyết thiếu gia nhất định thị khiêu tỉnh thì đầu bộ bị tỉnh để đích nham thạch chàng liễu, đãn lý viên ngoại tịnh bất tại ý, tha mỗi thiên đô lai bồi nhi tử thuyết thoại, thuyết thuyết gia trường lý đoản, công phu bất phụ hữu tâm nhân, thập thiên hậu, lý gia thiếu gia đích thoại chung vu khai khẩu liễu, dã tự khôi phục liễu thường thái.

    Phòng gian nội, lý gia thiếu gia tĩnh tĩnh địa thảng tại sàng thượng, tha đại ước nhị thập xuất đầu, mi nhãn đảo dã thanh tú, chích thị kiểm sắc thảm bạch, thân thể hiển đắc thập phân hư nhược, giá tự nhiên tựu thị ngã môn đích chủ giác liễu, tha khiếu lý duy chính, kim niên nhị thập ngũ tuế, thị mỗ chứng quyển công ti đích tiểu chức viên, tòng cao trung khởi tựu tối hỉ hoan mãi thải phiếu, mãi liễu bát, cửu niên, liên lưỡng nguyên tiền dã một hữu trung quá, đãn bán cá nguyệt tiền tha khước thì lai vận chuyển, cánh nhất hạ tử trung liễu nhất thiên vạn đích cự tưởng, khả tích nhạc cực sinh bi, tại từ chức đích đương thiên tha tiện tiên thiên tính tâm tạng bệnh phát tác tử liễu, linh hồn bất diệt, phiêu phiêu du du xuyên việt lục bách niên, phụ thân tại liễu giá cá minh triêu lý duy chính đích thân thượng.

    Lý duy chính tâm trung sung mãn liễu các chủng nghi hoặc, khả hựu bất cảm đa vấn, kỳ thực tha đích thương thế tảo tựu hảo liễu đại bán, bất quá trang bệnh tối năng yểm sức tha đích nhất vô sở tri, tác tính tựu trang đáo để liễu, chích khả liên lý viên ngoại vi tha đam tâm liễu bán cá nguyệt.

    Giá bán cá nguyệt lý, lý duy chính tòng chích ngôn phiến ngữ đích đối thoại trung mạn mạn liễu giải đáo liễu hứa đa sự tình, hiện tại thị hồng vũ nhị thập nhị niên, chu nguyên chương chấp chính thì kỳ, dã tựu thị thuyết tha cánh xuyên việt đáo liễu minh triêu sơ niên, giá nhượng tha hựu thị não hỏa hựu thị khánh hạnh, não hỏa thị bị mệnh vận tróc lộng, bất cận thất khứ nhất thiên vạn đại tưởng, nhi thả hựu tương tha trọng sinh tại lục bách niên tiền, lão thiên vi thập yêu bất nhượng tha hồi đáo cường thịnh phồn hoa đích thịnh đường thì đại ni?

    Nhi khánh hạnh thị hiện tại ly minh vong hoàn tảo, tha bất dụng đam tâm bị biện tử binh sát tử, tùy trứ sinh mệnh an toàn đắc đáo bảo chứng, tha khai thủy quan tâm phụ thân đích giá cá nam tử, cư thuyết thử nhân thị cá khảo liễu ngũ niên huyền thí bất trung đích lạc đệ thư sinh, tựu như đồng hậu thế cao khảo ngũ niên lạc bảng nhất dạng, tỳ khí hựu cưỡng hựu quật, mẫn cảm nhi bạo táo, cổ kế thị ngũ niên khảo bất trung, tâm lý hữu ta biến thái liễu, bất quá giá hòa tự kỷ dĩ một hữu quan hệ, tha quan tâm đích thị thử nhân đích trường tương gia thế, thử nhân trường đắc hoàn toán hữu kỷ phân thanh tú, thân tài cực vi cao tráng, hòa tha tiền thế nhất điểm dã bất tượng, lưỡng chích ca bạc hựu trường hựu thô, ba chưởng như bồ phiến nhất bàn, thính thuyết tha thiếu niên thì hoàn luyện quá kỷ niên vũ.

    Tha gia thị phượng dương phủ lâm hoài huyền đích nhất hộ địa chủ, tha thị gia trung độc tử, phụ thân thị cá bất đại bất tiểu đích địa chủ, gia lý hữu tứ ngũ bách mẫu thượng điền hòa kỷ thập mẫu lâm địa, tại minh sơ giá dĩ kinh thị ngận bất thác liễu.

    Tuy nhiên bất thái mãn ý phụ thân tại nhất cá tiểu nhân vật đích thân thượng, đãn lý duy chính hoàn thị cảm đáo khánh hạnh, bất thị mạ? Chí thiếu giá cá nhân tài nhị thập xuất đầu, phong hoa chính mậu, như quả mệnh vận chi thần tróc lộng, bả tha trọng sinh đáo chiến chiến nguy nguy đích bát tuần lão ông thân thượng, na tha hoàn bất như trực tiếp tử liễu đích hảo.

    Huống thả tha hoàn hữu nhất phó cường tráng đích thân thể, nhượng tiền thế bão thụ tiên thiên tính tâm tạng bệnh chiết ma đích tha, năng cảm thụ đáo tâm tạng đích bồng bột hữu lực, cảm giác đáo sinh mệnh cánh thị như thử mỹ hảo, tựu bằng giá nhất điểm, tha dĩ kinh tâm mãn ý túc liễu.

    Môn chi dát nhất thanh khai liễu, tẩu tiến liễu nhất nhân, tự hồ bất thị lý viên ngoại thục tất đích cước bộ thanh, lý duy chính vi vi trắc đầu, nhất cổ hương phấn vị phác lai, tha diện tiền trạm trứ nhất cá niên khinh đích phụ nhân, ước tam thập dư tuế, thân tài bất cao, xuyên trứ nhất kiện lục để tú hoa đích bỉ giáp, đảo hiển đắc thân tài tu trường miêu điều, chích kiến tha phấn diện ngưng tuyết, hạnh nhãn hàm sương, lãnh tiếu nhất thanh đạo: "Nhĩ phụ thân kim thiên đáo huyền lý khứ liễu, ngã đặc lai khán khán nhĩ."

    . . .

    (chú minh: Chu nguyên chương bất doãn hứa y sinh khiếu lang trung, chích năng dụng y sĩ đích xưng hô)


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    	大明官途 卷一 卷进大案 第一章 重回大明
    
    	上一章 返回目录 下一章 返回书页
    
    	洪武二十二年九月, 深秋的寒意笼罩在淮南大地上, 在淮南各城中, 最有名的就是中都凤阳了, 这里是龙兴之地, 在朱元璋登基后的洪武二年在濠州西南凤凰山南麓建中都, 因为新都在凤凰山之阳, 故名凤阳, 朱元璋广封王侯, 并迁江南十四万富户于此, 使得原本贫瘠的小城立刻变得繁华昌盛.
    
    	临淮县在中都凤阳以东约二十里, 原名中立县, 因紧靠淮河而改名临淮县, 这一带土地丰腴, 水源充沛, 自古就是粮食高产区, 再加上这里紧邻龙兴之地, 各种朝廷优待沾光不少, 故而这里百姓普遍富裕, 生活过得倒也滋润.
    
    	在临淮县的东面有一座酷似元宝的小山丘, 当地人都称之为元宝山, 山脚有一片村落, 叫做李家村, 顾名思义, 村子里的人家大多姓李, 这一天, 李家村的地主李员外家发生了一件大事, 李家少爷跳井自杀了.
    
    	"捞起来了! 捞起来了!" 几名长工七手八脚从井里吊起一个湿漉漉的人, "我的儿啊!" 李员外一声大叫, 发疯似地冲了上去, 他拼命拍打儿子的脸, 可拍打了半天, 儿子始终没有动静, 李员外悲痛欲绝, 他放声大哭: "儿啊! 你可千万不要死, 你死了, 我们李家可就断根了."
    
    	众长工都默默无语, 都淹了两个时辰了, 怎么还能救得活, 可怜老爷三代单传就这么一个儿子, 这下李家真的绝后了.
    
    	这时, 一个三十余岁的妇人上前安抚李员外道: "老爷, 人死不能复生, 你保重身子吧!"
    
    	李员外忽然跳起来指着妇人破口大骂: "贱人! 你还有脸说, 若不是你苦苦相逼, 我儿会跳井吗?"
    
    	院子里所有人都惊呆了, 老爷居然敢骂夫人, 这个世道真的变了, 那妇人粉面一寒, 杏眼圆睁, 劈手就给了李员外一记耳光, 恶狠狠道: "你刚才叫我什么?"
    
    	李员外仿佛被一巴掌打醒, 他呆呆望着妇人, 心中又是害怕又是伤心, 想着儿子从此没了, 他悲从中来, 捂着脸蹲在地上呜呜地哭了起来.
    
    	这时, 一名长工忽然发现少爷的眼皮似乎动了一下, 他顿时激动得大叫起来, "老爷, 少爷好像还有气." .
    
    	李员外就像被电了一下, 一下子跳了起来, 扑到儿子面前, 手颤抖着伸在儿子鼻前, 他忽然无力地跌坐在地上, 泪眼模糊地仰天长叹, "苍天有眼啊! 我李家有救了."
    
    	. . . . .
    
    	"快去请医士!"
    
    	"小心抬! 少爷头上有伤."
    
    	院子里乱成一团, 有人跑去请医士, 李员外扶着儿子的头, 和家人们一起小心翼翼把儿子抬进了屋, 那妇人也长长松了一口气, 吩咐丫鬟道: "去! 让厨房杀两只鸡炖了, 给这个魔头送去, 他既然不死, 老娘明天跳井."
    
    	. . . .
    
    	李家少爷虽然未死, 但一直昏迷不醒, 一连几天, 总听见他在昏迷中说些怪异的言论和悲风悯月般的感叹:
    
    	"陆经理, 这是我的辞职书, 没有什么理由, 我太累了, 我想休息几年."
    
    	. . . .
    
    	"老王, 你不是一直想做我那几支股吗? 我向经理推荐了你, 这两天大盘缩量, 两桶油却拉高, 恐怕是主力出货, 你可要当心."
    
    	. . . .
    
    	"阿梅, 我想出去走一走, 去云南, 去丽江, 如果有可能我还想去奥地利和英格兰, 看看那里的牧场和天空, 希望我回来的时候能赶上吃你的喜糖."
    
    	. . .
    
    	他细碎交代后事般的奇言异语在李府上空幽灵般回荡, 下人们有的捂嘴窃笑, 但更多的人却是唉声叹气, 少爷救回来又有什么用, 本来就如癫似狂, 现在就更成了一个疯子, 将来大家都有得罪受了.
    
    	第四天, 李府终于安静下来, 再也听不见少爷的妖言惑语, 房间内, 李家少爷浑身赤裸, 背上扎满了金针, 悄然无声地趴在床上, 从县里请来的名医高医士神情冷肃, 动作迅疾地为他贴药施针, 而李员外揪心地站在一旁, 眼巴巴地看着医士为儿子针灸, 儿子从井中捞起已经是第四天了, 第一天李员外从大龙兴寺请来高僧驱邪, 第二天从紫林观请来天师捉鬼, 折腾了三天, 儿子的疯癫并无好转, 反而有恶化的趋势, 李员外无奈, 只得听从家人劝告从县里请来最有名的高医士, 高医士手到病除, 一剂汤药便让李家少爷安静下来.
    
    	人已经沉沉睡去, 呼吸均匀而香甜, 高医士给他敷完最后一贴药, 擦了一把汗, 便给李员外使了一个眼色, 两人来到外间坐下, 高医士疲惫地叹了口气, 李员外的心抽了一下, 紧张地问道: "怎么! 我儿还有不妥吗?"
    
    	"令郎的身体强壮, 只是落井受了寒, 现在已经无大碍了, 但令郎的这儿好像出了点毛病." 高医士指了指自己的脑袋, "员外也听见了, 他满口胡话, 什么叫中了大奖, 享受人生, 多娶几个老婆我能理解, 但什么叫环游世界我就不懂了, 古怪离奇, 竟是我平生第一次听闻."
    
    	"那他还能生儿子吗?" 李员外只关心李家是否有后, 其他都不重要.
    
    	"应该可以, 好了! 天色已晚, 等用完这一轮金针, 我也该走了." 高医士站了身, 命药童收拾箱子, 见李员外满脸忧色, 有点心不在焉, 便提醒他道: "令郎只要好好将养几日, 身体当能恢复, 以后我就不用来了."
    
    	李员外慌忙从袖子里取出一叠宝钞, 万分感激地递给高医士, "这是一百贯诊金, 不成敬意, 请高名医收下."
    
    	高医士呵呵一笑, 收下了诊金, 他走到门口, 向左右看了看, 忽然低声对李员外道: "我听说令郎性子偏激, 似乎和家人相处不睦, 为防止下次出事, 员外还是要想想法子给他找个事做才行."
    
    	李员外被说中心事, 一时低头踌躇起来.
    
    	. . .
    
    	又过了几天, 李家少爷才渐渐恢复了理智, 但他十分沉默, 也不肯下床, 整天躺在床上难说一言, 一语必惊人, 正如高医士所言, 他的记忆真的好像全没了, 家里人都说少爷一定是跳井时头部被井底的岩石撞了, 但李员外并不在意, 他每天都来陪儿子说话, 说说家长里短, 功夫不负有心人, 十天后, 李家少爷的话终于开口了, 也似恢复了常态.
    
    	房间内, 李家少爷静静地躺在床上, 他大约二十出头, 眉眼倒也清秀, 只是脸色惨白, 身体显得十分虚弱, 这自然就是我们的主角了, 他叫李维正, 今年二十五岁, 是某证劵公司的小职员, 从高中起就最喜欢买彩票, 买了八, 九年, 连两元钱也没有中过, 但半个月前他却时来运转, 竟一下子中了一千万的巨奖, 可惜乐极生悲, 在辞职的当天他便先天性心脏病发作死了, 灵魂不灭, 飘飘悠悠穿越六百年, 附身在了这个明朝李维正的身上.
    
    	李维正心中充满了各种疑惑, 可又不敢多问, 其实他的伤势早就好了大半, 不过装病最能掩饰他的一无所知, 索性就装到底了, 只可怜李员外为他担心了半个月.
    
    	这半个月里, 李维正从只言片语的对话中慢慢了解到了许多事情, 现在是洪武二十二年, 朱元璋执政时期, 也就是说他竟穿越到了明朝初年, 这让他又是恼火又是庆幸, 恼火是被命运捉弄, 不仅失去一千万大奖, 而且又将他重生在六百年前, 老天为什么不让他回到强盛繁华的盛唐时代呢?
    
    	而庆幸是现在离明亡还早, 他不用担心被辫子兵杀死, 随着生命安全得到保证, 他开始关心附身的这个男子, 据说此人是个考了五年县试不中的落第书生, 就如同后世高考五年落榜一样, 脾气又犟又倔, 敏感而暴躁, 估计是五年考不中, 心理有些变态了, 不过这和自己已没有关系, 他关心的是此人的长相家世, 此人长得还算有几分清秀, 身材极为高壮, 和他前世一点也不像, 两只胳膊又长又粗, 巴掌如蒲扇一般, 听说他少年时还练过几年武.
    
    	他家是凤阳府临淮县的一户地主, 他是家中独子, 父亲是个不大不小的地主, 家里有四五百亩上田和几十亩林地, 在明初这已经是很不错了.
    
    	虽然不太满意附身在一个小人物的身上, 但李维正还是感到庆幸, 不是吗? 至少这个人才二十出头, 风华正茂, 如果命运之神捉弄, 把他重生到颤颤巍巍的八旬老翁身上, 那他还不如直接死了的好.
    
    	况且他还有一副强壮的身体, 让前世饱受先天性心脏病折磨的他, 能感受到心脏的蓬勃有力, 感觉到生命竟是如此美好, 就凭这一点, 他已经心满意足了.
    
    	门吱嘎一声开了, 走进了一人, 似乎不是李员外熟悉的脚步声, 李维正微微侧头, 一股香粉味扑来, 他面前站着一个年轻的妇人, 约三十余岁, 身材不高, 穿着一件绿底绣花的比甲, 倒显得身材修长苗条, 只见她粉面凝雪, 杏眼含霜, 冷笑一声道: "你父亲今天到县里去了, 我特来看看你."
    
    	. . .
    
    	(注明: 朱元璋不允许医生叫郎中, 只能用医士的称呼)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ...Thảo luận: tại đây!

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,bactruy75,thanhviet170906,Tieu Lan,vantura,
  9. #5
    phanhitek Đang Ngoại tuyến Lãng tích thiên nhai Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Bài viết
    154
    Xu
    0

    Mặc định

    Bị cuốn vào đại án
    ----------------------
    Đi con đường nào

    ----o0o----
    Tác giả: Cao Nguyệt
    Translator:Wolverie
    Thời gian: 02 : 00 : 34

    Người vừa đến chính là tục huyền của Lý viên ngoại, mẹ kế của Lý Duy Chính, là chủ nhân chân chính nắm đại quyền của Lý gia. Nàng tên là Dương Anh, con gái của một gia đình giàu có ở huyện Lâm Hoài, sau khi trượng phu chết nàng tái giá với người trung niên chết vợ Lý viên ngoại. Mấy năm trước nàng sinh một đứa con gái. Mặc dù nàng không biết được mấy chữ nhưng khôn khéo tài giỏi, khiến Lý gia từ trên xuống dưới phục tùng ngoan ngoãn, à không! Quản lý ngay ngắn rõ ràng.

    Lý viên ngoại thuộc giai cấp địa chủ "căn chính miêu hồng"(*), đời này qua đời khác đều là đại địa chủ. Sau khi người Mông Cổ đồ sát 4 họ Trương, Vương, Lưu Lý chỉ còn lại một phòng này là tổ tiên của hắn, luôn làm người khiêm tốn, gia sản chỉ truyền trưởng tử, đời này qua đời khác không rời quê hương, bảo vệ gia đạo không suy. Bất quá đến đời Lý viên ngoại tình huống lại có thay đổi, hắn chỉ có một đứa con trai, dòng dõi đơn chiếc. Vì thế 4 năm trước hắn cưới vợ sau, vốn trông cậy nàng có thể sinh thêm cho hắn mấy đứa con trai, nhưng có lẽ chính hắn cũng đã lực bất tòng tâm, đến bây giờ cũng chỉ thêm được một đứa con gái. Mà trước khi cưới hắn nghe bà mối nói Dương Anh ôn nhu trầm tĩnh , gia đạo phúc hậu nên hắn mới động lòng, không ngờ lại cưới phải một con sư tử Hà Đông, chuyện kia lại có ham muốn cao độ khiến cho mấy năm nay hắn khổ không thể tả.

    Đàn ông chính là như vậy, một khi hùng phong không tiếp tục thì sẽ sợ hãi nhượng bộ, lại thêm phải khó xử đứng giữa nhi tử với vợ sau, hắn lại hay sĩ diện không muốn phô trương chuyện xấu trong nhà. Cứ như vậy hắn càng ủy khuất cầu toàn thì càng bị lão bà từng bước ép sát, 3 năm qua phòng thủ của Lý viên ngoại đã hoàn toàn sụp đổ. Quyền lực tài chính trong nhà mất hết, hắn nổi danh sợ vợ truyền khắp mười dặm tám thôn. Đến lúc này, vợ chồng bọn họ lại đảo ngược trở thành Dương Anh sĩ diện, không muốn phô trương chuyện xấu trong nhà mà Lý viên ngoại lại giống như lợn chết không sợ nước sôi, lão bà vừa động thủ hắn liền bỏ chạy, ồn ào cả thôn đều nghe. Cuối cùng lão bà nhượng bộ, sai người tìm hắn về.

    "Ta nghe nói chuyện trước kia ngươi đều không nhớ nổi, vậy ngươi còn nhớ ta không?"

    Mặc dù là hỏi thăm nhưng trong khẩu khí Dương Anh rõ ràng mang theo địch ý. Lúc đầu quan hệ của Lý Duy Chính với nàng vô cùng ác liệt. Nàng cũng xem thường tên thiếu gia Lý gia này, tuổi còn trẻ, thân thể lại cao lớn tráng kiện nhưng cả ngày chơi bời lêu lỏng, nói là đọc sách nhưng lại không chịu cố gắng, ngay cả tú tài cũng thi không đậu, thi rớt 5 năm liên tục, trở thành một câu chuyện cười ở huyện Lâm Hoài. Theo ý Dương Anh Lý Duy Chính tốt nhất đi giúp nhà tính toán sổ sách, không cần phải đi thi công danh vớ vẩn, tú tài cũng không phải là cơm ăn được. Nhưng nàng mới mở miệng liền chạm tự ái vị thiếu gia vốn tinh lại nhạy cảm, hắn nhảy dựng lên cãi nhau với nàng, quăng bồn đập bát, khiến trong nhà gà chó không yên. Hơn nửa tháng trước Lý viên ngoại nhắc đến một mối hôn sự của hắn vốn ước hẹn từ nhỏ, muốn cho hắn thành thân xong lại tính sau, nhưng không ngờ phạm vào chỗ nhược của con trai, hắn hô to đại trượng phu không thể nịnh hót bợ đỡ, thà cưới thấp không cưới cao, đòi hủy hôn. Dương Anh không nhịn được nữa, liền sai người đánh hắn một trận, hắn liền giống như bị đốt cháy cái đuôi, sau khi nổi điên náo loạn một lúc lại nhảy giếng. Dương Anh cũng hơi ảo nảo, hôm nay thừa dịp Lý viên ngoại không có ở nhà liền đến thăm tên ma đầu này.

    Đây là lần thứ nhất Lý Duy Chính nhìn thấy người phụ nữ này, bất quá hắn biết đây là mẹ kế của hắn. Nghe phụ thân nói lúc trước khi Dương Anh vào nhà ngày đầu tiên, suýt chút nữa hắn thiêu chết nàng trong kiệu. Mấy năm qua hai người trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, quan hệ vô cùng ác liệt. Hắn cũng không khỏi thống hận tên thiếu gia Lý gia trong quá khứ không hiểu chuyện, mang tới phiền toái lớn như vậy cho hắn. Trong nhà hòa thuận mọi việc mới hưng thịnh chứ!

    Lý Duy Chính cười khổ một tiếng nhân tiện nói: "Chuyện đã qua ta không còn nhớ gì cả! Bất quá ta đã biết sai, không nên tranh cãi với kế nương khiến phụ thân khó xử. Ta xin lỗi ngươi."

    "A!" Trong ánh mắt lạnh như băng của Dương Anh hiện lên một tia kinh dị, vậy mà hắn gọi mình là kế nương! Đây là chuyện chưa từng có từ khi mình vào Lý gia 4-5 năm qua. Mà hắn còn nhận sai, đây càng là chuyện chưa từng nghe thấy. Nàng vốn muốn thừa dịp không có Lý viên ngoại ở nhà, tranh thủ chửi hắn một trận, không ngờ hắn lại nhận sai trước. Điều này khiên trong lòng Dương Anh có chút đắc ý, lại có chút cảm giác hụt hẫng, bất quá đấu với hắn mấy năm, cừu hận tích lũy trong lòng cũng không phải cười một tiếng như thế thì có thể xóa đi. Kinh dị trong mắt Dương Anh vừa lóe lên liền biến mất, nàng giữ nguyên vẻ lạnh lùng nói: "Ta tới muốn hỏi ngươi một chút, tương lai ngươi dự định làm gì? Nếu như muốn tiếp tục thi công danh, ta có thể cho ngươi tiền đi Tô Châu đọc sách, không phải ngươi thích người cậu mở cửa hàng bánh sao? Có thể đến ở với hắn, nhưng ta chỉ cho người 2 năm, nếu vẫn không đậu thi huyện, ngươi phải về nhà làm nông, ngươi hiểu chưa? Trong nhà này cũng không nuôi người làm biếng."

    "Ta cũng không biết tương lai có thể làm gì, để ta suy nghĩ vài ngày được không?" Lời nói của Lý Duy Chính là thật lòng, đối với tiền đồ của mình hắn vẫn còn thấy mờ mịt.

    Dương Anh nhìn hắn hồi lâu, miễn cưỡng gật đầu, "Tốt, chờ ngươi tịnh dưỡng tốt thân thể xong lại nói tiếp."

    Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng hô nhỏ của một nữ tử: "Phu nhân, lão gia đã về."

    Dương Anh khẽ giật mình, nàng lập tức đi ra cửa như một cơn gió, đi tới cửa nàng bỗng quay lại dặn dò: "Đừng nói cho phụ thân ngươi ta có tới đây, biết không?"

    Lý Duy Chính gật gật đầu, đợi Dương Anh đi trong phòng yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng Lý Duy Chính lại loạn, đúng a! Sau này hắn muốn làm gì? Đến Đại Minh đã được 20 ngày, vấn đề này càng ngày càng như lửa sém lông mày. Lúc trước học vấn của hắn là kinh tế công nghiệp, chuyên ngành Vạn Tinh Dầu(**). Nhưng lúc học đại học lại sa đà vào các trò chơi, ngay cả Vạn Tinh Dầu cũng không xoa một miếng. Sau khi tốt nghiệp vốn là không tìm được việc làm, cũng may hắn là người địa phương, cha mẹ nhờ vả mới xin cho hắn một công việc ở công ty chứng khoán, tiền lương 1800 đồng, không nhà cũng không xe, chen lấn cùng cha mẹ anh trai trong một căn nhà cũ hai gian, bạn gái cũng không có. Không ngờ đến lúc vận mệnh thay đổi, hắn trúng thưởng lớn, đang lúc hùng tâm vạn trượng bỗng nhiên bệnh tim tái phát. Chết rồi, dù ông trời chiếu cố cho hắn sống lại ở thời Minh sơ, nhưng hắn có thể làm gì chứ? Không phát minh được cái gì khoa học kỹ thuật tiên tiến, khó khăn lắm mới nhớ được mấy bài thơ Đường từ Tống thì thời này người người đều đã biết. Hình như hắn còn nhớ mang máng cái gì mà "Tự ngã hoành đao hướng thiên khiếu", lại còn "Ngã khuyến thiên công trọng đẩu tẩu", nhưng mấy thứ này có ý nghĩa gì đây? Ngay cả Tứ thư Ngũ kinh hắn cũng đọc không được, ngoại trừ chứng minh hắn đạo văn, không lẽ còn có người nào sùng bái hắn sao?

    "Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân"(***), Lý Duy Chính thở dài một hơi, nhưng để hắn an tâm làm một địa chủ nông thôn, cưới một người lão bà làm ấm giường, sinh một bầy em bé, hắn lại không cam tâm. Đây chính là thời đại Chu Nguyên Chương a! Hắn biết sang năm sẽ bùng nổ vụ án Lý Thiện Trường, mấy năm sau còn có vụ án Lam Ngọc, sau đó là Yến Vương Chu Lệ cùng cháu trai tranh đoạt thiên hạ. Lịch sử khắc ghi trong đầu hắn rõ ràng mạch lạc, hắn có thể hòa vào giai đoạn lịch sử này hay không? Có thể coi như muốn hòa vào, hắn lại nên bắt đầu từ đâu, không lẽ giống như thằng đần chạy đến nói với Chu Lệ, "Ta biết ngươi sau này có thể làm hoàng đế, để ta làm mưu sĩ cho ngươi đi!"

    Cho dù Chu Lệ không giết hắn, Chu Nguyên Chương cũng sẽ lột da hắn. Nhất thời Lý Duy Chính do dự. Lúc này hắn bỗng nghe gian ngoài truyền tới thanh âm hung tợn của Dương Anh, "Ngươi nói thật đi, rốt cuộc trộm của lão nương bao nhiêu tiền"?

    "Phu nhân, ta đã nói mấy lần, chỉ có 500 xâu."

    "Hừ! 500 xâu còn ít lắm sao? Thu nhập 1 năm của nhà chúng ta chỉ có hơn 1000 xâu, ngươi thật không tiếc a!"

    "Phu nhân bớt giận, chuyện này cũng không có cách khác, hiếu kính Lý huyện thừa, đút lót Mã sư gia, còn phải mời bọn nha dịch ăn cơm. Những thứ này đều phải tốn tiền, hơn nữa, để hắn ra ngoài không phải ngươi cũng thấy dễ chịu sao? Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi!"

    "Hừ! Nói còn hay hơn hát, chỉ lần này, lần sau còn dám trộm tiền của lão nương, xem ta thu thập ngươi thế nào."

    "Vâng! Vâng! Vâng! Phu nhân yên tâm, vi phu lần sau cũng không dám nữa."

    ......

    Dường như Lý Duy Chính nghe hiểu ý của phụ thân. Hình như tìm việc làm cho hắn, cũng tốt, hắn không hiểu cái gì Tứ thư Ngũ kinh, không phải đi thi tú tài là tốt nhất. Màn cửa vén lên, Lý viên ngoại đi vào. Hắn thấy nhi tử muốn xuống giường, sợ đến hai tay cuống quýt, "Nằm xuống! Nằm xuống nhanh!"

    "Hài nhi nằm mãi thấy mệt, muốn đi một chút." Chân Lý Duy Chính vừa chạm đất, lập tức trời đất quay cuồng, thân thể lung lay muốn ngã. Lý viên ngoại vội vàng đỡ lấy nhi tử. Hắn cũng nhớ lời Cao y sĩ dặn dò, đi nhiều một chút thì thân thể càng nhanh hồi phục.

    "Tốt a! Cha dìu ngươi đi một lát."

    Lý viên ngoại đỡ nhi tử từ từ ra khỏi phòng, xuyên qua cái cửa nhỏ, đi vào một tòa nhà lớn. Đây là lần thứ nhất Lý Duy Chính trông thấy nhà mình. Trong tưởng tượng của hắn, nhà của người địa chủ nhất định là phòng ốc rộng rãi, mỗi bước đều có cảnh đẹp, khắp nơi tô điểm hòn non bộ chậu cá, vô vàn đình đài lầu các thấp thoáng trong hoa hồng cây xanh. Nhưng tình hình trước mắt lại lằm cho hắn có chút ngây dại, cây lúa chất đầy góc sân, giữa sân xếp mười mấy cái giỏ lớn chứa đầy hạt thóc, mấy người nông dân đang đứng trước cái giỏ lớn đập mạnh bó lúa. Càng khiến hắn không thể tưởng tượng chính là ở một góc sân lại còn có một mảnh vườn rau, dựng 2 cái giàn trồng dưa, một con gà mái dẫn theo một đám gà con đang nhàn nhã kiếm ăn trong sân. Thế này mà là nhà địa chủ gì, rõ ràng là một cái sân lớn nhà nông.

    Lý viên ngoại thấy hắn ngẩn ra, liền chỉ vào cái giỏ lớn cười nói: "Mấy ngày nữa phải giao lương trên huyện, trong nhà đang chuẩn bị đây! Đây chính là đại sự hàng năm."

    "Phụ thân tìm việc gì cho ta làm?" Lý Duy Chính đột nhiên hỏi.

    "Sao ngươi lại biết?" Đôi mắt Lý viên ngoại chớp chớp, hắn lập tức hiểu ra, chắc hẳn là nhi tử trong phòng nghe thấy. Hắn hơi đỏ mặt nói: "Cha nhờ người ta trong huyện nha tìm việc cho ngươi, đến đó học một ít đạo lý đối nhân xử thế. Thi cử mấy năm nay đã khiến ngươi thi đến mức ngu người."

    "Huyện nha", ý nói là hắn đi làm công chức a?

    ......

    (Huyện Lâm Hoài thật ra được miễn thuế, điều này trong truyện khác với lịch sử, nên phải nói rõ).

    ----------------------------------------

    Chú thích của người dịch:

    (*) Căn chính miêu hồng: thuật ngữ trong thời kỳ Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, chỉ người có nền tảng gia đình tốt.

    (**) Vạn Tinh Dầu: dầu con hổ, một loại dầu cù là của Trung Quốc.

    (***) Tứ chi không chuyên cần, không có gạo mà ăn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Đại minh quan đồ quyển nhất quyển tiến đại án đệ nhị chương hà khứ hà tòng

    Thượng nhất chương phản hồi mục lục hạ nhất chương phản hồi thư hiệt

    Lai nhân tiện thị lý viên ngoại đích tục huyền, lý duy chính kế mẫu, dã thị lý gia chân chính chưởng ác đại quyền đích chủ nhân, tha danh khiếu dương anh, thị lâm hoài huyền nhất cá đại hộ nhân gia nữ nhi, trượng phu tử hậu cải giá cấp trung niên tang thê đích lý viên ngoại, tiền kỷ niên sinh liễu nhất cá nữ nhi, tha tuy nhiên đại tự bất thức kỷ cá, khước tinh minh năng cán, tương lý gia thượng hạ thu thập đắc phục phục thiếp thiếp, bất! Đả lý đắc tỉnh tỉnh hữu điều.

    Lý viên ngoại chúc vu căn chính miêu hồng đích địa chủ giai cấp, tổ tổ bối bối đô thị đại địa chủ, mông cổ nhân đồ sát trương, vương, lưu, lý tứ tính hậu chích thặng hạ tha tổ tiên giá nhất phòng, nhất trực đê điều tố nhân, gia sản chích truyện trường tử, thế thế đại đại bất ly hương thổ, bảo trụ liễu gia đạo bất bại, bất quá đáo lý viên ngoại giá nhất bối, tình huống hựu phát sinh liễu biến hóa, tha chích hữu nhất cá nhi tử, tử tự đan bạc, vi thử tha tứ niên tiền hựu thú liễu nhất phòng hậu thê, nguyên chỉ vọng tha năng cấp tự kỷ đa sinh kỷ cá nhi tử, khả tha tự kỷ khước dĩ lực bất tòng tâm, chí kim chích thiêm liễu nhất cá khuê nữ, nhi thả thú thê tiền tha thính môi nhân thuyết dương anh ôn nhu trầm tĩnh, gia đạo hậu thực, tha giá tài động liễu tâm, bất liêu khước thú tiến lai nhất đầu hà đông sư tử, tại na phương diện vị khẩu hựu đại, lộng đắc tha giá kỷ niên khổ bất kham ngôn.

    Nam nhân tựu thị giá dạng, nhất đán hùng phong bất kế, tựu hội úy súc thối nhượng, gia thượng giáp tại nhi tử hòa hậu thê chi gian nan tố nhân, tái gia thượng tha hảo diện tử, bất nguyện ngoại dương gia sửu, tựu giá dạng tha việt ủy khuất cầu toàn tựu việt bị lão bà bộ bộ khẩn bức, tam niên lai lý viên ngoại đích phòng thủ dĩ kinh toàn tuyến băng hội, gia đình tài chính đại quyền tẫn thất, tha phạ lão bà đích danh thanh truyện biến liễu thập lý bát hương, đáo liễu giá thì, tha môn phu thê khước điên đảo quá lai, biến thành dương anh yếu diện tử, bất tưởng gia sửu ngoại dương, nhi lý viên ngoại khước thị tử trư bất phạ khai thủy năng, lão bà nhất động thủ tha tựu đào, nháo đắc mãn thôn giai tri, tối hậu lão bà nhượng bộ, phái nhân bả tha hoa hồi khứ liễu sự.

    "Ngã thính thuyết nhĩ dĩ tiền đích sự tình đô tưởng bất khởi lai liễu, na nhĩ hoàn nhận thức ngã mạ?"

    Tuy nhiên thị tuân vấn, đãn dương anh đích khẩu khí trung khước minh hiển đái hữu địch ý, nguyên lai đích lý duy chính hòa tha quan hệ cực vi ác liệt, tha dã tiều bất khởi lý gia giá cá thiếu gia, niên kỷ khinh khinh, thân bản hựu trường đắc cao đại thô tráng, khước chỉnh nhật du thủ hảo nhàn, thuyết thị độc thư khước hựu bất khẳng dụng công, liên cá tú tài đô khảo bất thượng, liên tục ngũ niên lạc bảng, thành vi lâm hoài huyền đích nhất đại tiếu đàm, án chiếu dương anh đích tưởng pháp tối hảo lý duy chính năng bang tha quản quản trướng, biệt khứ khảo na cá lao thập tử công danh liễu, tú tài hựu bất năng đương phạn cật, khả tha nhất khai khẩu, tựu thứ thống liễu giá vị thiếu gia tiêm tế nhi mẫn cảm đích thần kinh, khiêu khởi lai hòa tha đại sảo đại nháo, suất bồn tạp oản, bả gia lý nháo đắc kê khuyển bất ninh, bán cá đa nguyệt tiền lý viên ngoại cấp tha đề khởi tòng tiểu đính hạ đích nhất môn hôn sự, tưởng nhượng tha thành thân hậu chuyển chuyển tính, khả tha bất tri phạm liễu na môn mao bệnh, cánh đại hảm đại trượng phu bất xu viêm phụ thế, thú đê bất thú cao, khiếu nhượng trứ yếu thối hôn, dương anh nhẫn vô khả nhẫn, tựu mệnh nhân tương tha ngoan tấu nhất đốn, tha tựu phảng phật thiêu liễu vĩ ba nhất dạng, phong nháo nhất trận hậu cánh khiêu liễu tỉnh, dương anh dã pha vi áo não, kim thiên sấn lý viên ngoại bất tại gia, tiện quá lai tiều tiều giá cá ma đầu.

    Lý duy chính xác thực thị đệ nhất thứ kiến giá cá phụ nhân, bất quá tha tri đạo giá tựu thị tha đích kế mẫu, thính phụ thân thuyết tòng tiền đích tha tại dương anh thượng môn đệ nhất thiên, tựu soa điểm bả tha thiêu tử tại kiệu tử trung, kỷ niên lai lưỡng nhân hoành mi lãnh đối, quan hệ thập phân ác liệt, tha dã bất do thống hận quá khứ đích lý gia thiếu gia bất đổng sự, cấp tha nhạ hạ giá yêu đại đích ma phiền, gia hòa vạn sự tài hưng ma!

    Lý duy chính khổ tiếu liễu nhất thanh tiện đạo: "Quá khứ đích sự tình ngã thị ký bất khởi lai liễu, bất quá ngã dĩ tri thác, bất cai hòa kế nương sảo nháo, nhượng phụ thân vi nan, ngã hướng nhĩ đạo khiểm."

    "Nga!" Dương anh băng lãnh đích nhãn thần lý thiểm quá nhất ti kinh dị, tha cư nhiên khiếu tự kỷ kế nương, giá thị tha tiến lý gia tứ ngũ niên lai tòng vị hữu quá đích sự tình, nhi thả tha hoàn nhận thác, giá canh thị văn sở vị văn liễu, tha bản lai thị tưởng sấn lý viên ngoại bất tại, hảo hảo xú mạ tha nhất đốn, bất liêu tha khước tiên nhận thác liễu, giá nhượng dương anh tâm trung ký hữu ta đắc ý, hựu hữu điểm thất khứ mục tiêu đích cảm giác, bất quá, hòa lý duy chính đấu liễu giá yêu kỷ niên, tâm trung tích luy đích cừu hận dã bất thị giá yêu nhất tiếu tiện năng mân điệu đích, kinh dị chích tại dương anh nhãn trung nhất thiểm tiện tiêu thất liễu, tha y nhiên lãnh lãnh đạo: "Ngã lai thị tưởng lai vấn vấn nhĩ, nhĩ tương lai đả toán tố thập yêu, như quả tưởng kế tục khảo công danh, ngã khả dĩ xuất tiền nhượng nhĩ khứ tô châu độc thư, nhĩ bất thị hỉ hoan nhĩ na cá khai bính điếm đích cữu cữu mạ? Khả dĩ khứ đầu kháo tha, đãn ngã chích cung nhĩ lưỡng niên, hoàn khảo bất thượng huyền thí, nhĩ tựu hồi gia vụ nông, nhĩ minh bạch mạ? Gia lý khả bất dưỡng lại hán."

    "Ngã dã bất tri đạo ngã tương lai năng tố thập yêu, nhượng ngã khảo lự kỷ thiên hảo mạ?" Lý duy chính thuyết đích thị chân tâm thoại, tha đối tự kỷ đích tiền đồ nhất phiến mê mang.

    Dương anh khán liễu tha bán thưởng, miễn cường điểm liễu điểm đầu, "Hảo ba! Đẳng nhĩ tiên bả thân thể dưỡng hảo liễu tái thuyết."

    Hốt nhiên, môn ngoại truyện lai liễu nhất cá nữ tử đích đê hảm: "Phu nhân, lão gia hồi lai liễu."

    Dương anh nhất chinh, tha lập khắc nhất trận phong tự đích hướng môn ngoại tẩu khứ, tẩu đáo môn khẩu, tha hốt nhiên hựu hồi đầu đinh chúc đạo: "Biệt cáo tố nhĩ phụ thân ngã lai quá, tri đạo mạ?"

    Lý duy chính điểm điểm đầu, đãi dương anh tẩu liễu, phòng gian lý hựu an tĩnh liễu hạ lai, khả lý duy chính đích tâm khước loạn liễu, thị a! Tha dĩ hậu tưởng tố thập yêu, lai đại minh dĩ kinh khoái nhị thập thiên liễu, giá cá vấn đề tự hồ việt lai việt lai bách tại mi tiệp, tha tòng tiền học đích chuyên nghiệp thị công nghiệp kinh tế, vạn tinh du chuyên nghiệp, đại học lý hựu trầm nịch vu các chủng du hí, tựu toán thị vạn tinh du dã một hữu mạt thượng nhất điểm, tất nghiệp hậu căn bản tựu hoa bất đáo công tác, hảo tại tha thị bản địa nhân, phụ mẫu thác liễu nhân tình tài cấp tha tại chứng quyển công ti hoa liễu nhất cá công tác, nguyệt tân nhất thiên bát bách nguyên, ký vô phòng dã vô xa, hòa phụ mẫu ca ca nhất khởi tễ tại lưỡng gian lão lộng đường đích bình phòng lý, liên nữ bằng hữu dã một hữu, đãn bất liêu thì lai vận chuyển, tha cánh trung liễu đại tưởng, tựu tại tha hùng tâm vạn trượng thì, hốt nhiên tâm tạng bệnh phát tác, tử liễu, tẫn quản lão thiên thùy liên, nhượng tha trọng sinh vu minh sơ, khả thị tha hựu năng tố thập yêu ni? Bất hội phát minh thập yêu tiên tiến khoa kỹ, hảo dung dịch ký đắc đích kỷ thiên đường thi tống từ giá thì đại tảo dĩ nhân nhân giai tri, hảo tượng tha hoàn ký đắc thập yêu'Tự ngã hoành đao hướng thiên khiếu', thập yêu'Ngã khuyến thiên công trọng đẩu tẩu', khả thị giá hựu hữu thập yêu ý nghĩa ni? Tha liên tứ thư ngũ kinh đô bối bất liễu, trừ liễu chứng minh tha hỉ hoan phiếu thiết, nan đạo hoàn hội hữu nhân sùng bái tha bất thành.

    'Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân', lý duy chính thán liễu nhất khẩu khí, khả yếu tha an tâm tố cá hương hạ thổ địa chủ, thú nhất cá nhiệt kháng lão bà, sinh nhất đôi trư oa, tha hựu bất cam tâm, giá khả thị chu nguyên chương đích thì đại a! Tha tri đạo minh niên hội bạo phát lý thiện trường án, quá kỷ niên hoàn hữu lam ngọc án, nhiên hậu tựu thị yến vương chu lệ dữ điệt tử tranh đoạt thiên hạ, lịch sử đích mạch lạc thanh thanh sở sở ấn tại tha đích não hải trung, tha năng bất năng dung nhập giá đoạn lịch sử ni? Khả tựu toán tưởng dung nhập, tha hựu cai tòng hà nhập thủ, nan đạo tượng sỏa tử nhất dạng bào khứ đối chu lệ thuyết, 'Ngã tri đạo nhĩ dĩ hậu năng đương hoàng đế, nhượng ngã đương tố nhĩ đích mưu sĩ ba!'

    Tựu toán chu lệ bất sát tha, chu nguyên chương dã hội bác liễu tha đích bì, lý duy chính nhất thì trù trừ liễu, giá thì, tha hốt nhiên ẩn ẩn thính kiến ngoại gian truyện lai dương anh ác ngoan ngoan đích thanh âm, "Nhĩ thuyết lão thực thoại, đáo để thâu liễu lão nương đa thiếu tiền?"

    "Phu nhân, ngã dĩ kinh thuyết quá kỷ thứ liễu, chích nã liễu ngũ bách quán."

    "Hanh! Ngũ bách quán hoàn thiếu mạ? Cha môn gia nhất niên tài bất quá nhất thiên đa quán thu nhập, nhĩ đương chân xá đắc a!"

    "Phu nhân tức nộ, giá dã thị một bạn pháp, hiếu kính lý huyền thừa, đả điểm mã sư gia, hoàn yếu thỉnh chúng nha dịch cật phạn, giá ta đô yếu hoa tiền, tái thuyết, tha xuất khứ liễu, nhĩ bất dã thư tâm liễu mạ? Ngã giá dã thị vi nhĩ hảo a!"

    "Hanh! Thuyết đắc bỉ xướng đích hảo thính, tựu giá nhất thứ, hạ thứ tái cảm thâu lão nương tiền, khán ngã chẩm yêu thu thập nhĩ."

    "Thị! Thị! Thị! Phu nhân phóng tâm, vi phu hạ thứ tái dã bất cảm liễu."

    . . .

    Lý duy chính tự hồ thính minh bạch liễu phụ thân đích ý tư, hảo tượng cấp tha hoa liễu nhất kiện soa sự, dã hảo, tha dã bất đổng thập yêu tứ thư ngũ kinh, bất khảo tú tài tối hảo, môn liêm nhất hiên, lý viên ngoại tẩu liễu tiến lai, tha kiến nhi tử yếu hạ sàng, hách đắc liên liên huy vũ song thủ, "Thượng khứ! Khoái thượng khứ!"

    "Hài nhi thảng đắc luy liễu, tưởng tẩu tẩu." Lý duy chính cước nhất triêm địa, đốn thì nhất trận thiên toàn địa chuyển, thân tử dao dao hoảng hoảng yếu đảo, lý viên ngoại liên mang phù trụ nhi tử, tha dã tưởng khởi cao lang trung đích chúc phù, đa tẩu tẩu, thân tử hảo đắc canh khoái.

    "Hảo ba! Đa đa phù nhĩ tẩu nhất tẩu."

    Lý viên ngoại phù trứ nhi tử mạn mạn tẩu xuất phòng gian, xuyên quá nhất cá tiểu môn, lai đáo nhất tọa đại viện tử lý, giá thị lý duy chính đệ nhất thứ khán kiến tự kỷ đích gia, tại tha tưởng tượng trung, địa chủ nhân gia nhất định thị viện trạch khai khoát, di bộ diệc cảnh, xử xử hữu giả sơn trì ngư điểm chuế, các chủng đình đài lâu các yểm ánh tại lục thụ hồng hoa chi trung, khả nhãn tiền viện trung đích tình hình khước nhượng tha hữu ta ngốc trụ liễu, đạo ngạnh đôi mãn viện giác, viện tử chính trung phóng liễu thập kỷ chích trang mãn cốc tử đích đại la thương, kỷ cá hương nông chính trạm tại đại la thương tiền luân đạo suất đả, canh nhượng tha phỉ di sở tư đích thị viện tử đích nhất giác cánh hoàn hữu nhất huề thái địa, đáp liễu lưỡng cá qua bằng, nhất chích mẫu kê đái trứ nhất quần kê tể chính du nhàn địa tại viện trung mịch thực, giá na lý thị thập yêu địa chủ nhân gia, phân minh tựu thị nhất cá nông gia đại viện.

    Lý viên ngoại kiến tha phát chinh, tiện chỉ trứ la thương tiếu đạo: "Quá kỷ thiên huyền lý tựu yếu giao lương liễu, gia lý tại chuẩn bị ni! Giá khả thị mỗi niên đích đại sự."

    "Phụ thân cấp ngã hoa liễu nhất kiện thập yêu soa sự?" Lý duy chính hốt nhiên vấn đạo.

    "Nhĩ chẩm yêu tri đạo?" Lý viên ngoại trát ba trát ba nhãn tình, tha lập khắc minh bạch quá lai, nhất định thị nhi tử tại phòng nội thính kiến liễu, tha đích kiểm vi vi nhất hồng đạo: "Đa đa thác nhân tình tại huyền nha lý cấp nhĩ hoa liễu phân soa sự, khứ na lý học học nhân tình thế cố, giá kỷ niên khảo thí bả nhĩ nhân đô khảo sỏa liễu."

    'Huyền nha, ' ý tư thị thuyết, tha thị yếu khứ đương công vụ viên yêu?

    . . .

    (lâm hoài huyền kỳ thực miễn phú thuế đích, bản thư giá nhất điểm hòa lịch sử bất phù, đặc thử thuyết minh. )

    (khoái tiệp kiện ←) thượng nhất chương | phản hồi mục lục | gia nhập thư thiêm | thôi tiến bản thư | phản hồi thư hiệt | hạ nhất chương (khoái tiệp kiện →)


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    	大明官途 卷一 卷进大案 第二章 何去何从
    
    	上一章 返回目录 下一章 返回书页
    
    	来人便是李员外的续弦, 李维正继母, 也是李家真正掌握大权的主人, 她名叫杨缨, 是临淮县一个大户人家女儿, 丈夫死后改嫁给中年丧妻的李员外, 前几年生了一个女儿, 她虽然大字不识几个, 却精明能干, 将李家上下收拾得服服帖帖, 不! 打理得井井有条.
    
    	李员外属于根正苗红的地主阶级, 祖祖辈辈都是大地主, 蒙古人屠杀张, 王, 刘, 李四姓后只剩下他祖先这一房, 一直低调做人, 家产只传长子, 世世代代不离乡土, 保住了家道不败, 不过到李员外这一辈, 情况又发生了变化, 他只有一个儿子, 子嗣单薄, 为此他四年前又娶了一房后妻, 原指望她能给自己多生几个儿子, 可他自己却已力不从心, 至今只添了一个闺女, 而且娶妻前他听媒人说杨缨温柔沉静, 家道厚实, 他这才动了心, 不料却娶进来一头河东狮子, 在那方面胃口又大, 弄得他这几年苦不堪言.
    
    	男人就是这样, 一旦雄风不继, 就会畏缩退让, 加上夹在儿子和后妻之间难做人, 再加上他好面子, 不愿外扬家丑, 就这样他越委屈求全就越被老婆步步紧逼, 三年来李员外的防守已经全线崩溃, 家庭财政大权尽失, 他怕老婆的名声传遍了十里八乡, 到了这时, 他们夫妻却颠倒过来, 变成杨缨要面子, 不想家丑外扬, 而李员外却是死猪不怕开水烫, 老婆一动手他就逃, 闹得满村皆知, 最后老婆让步, 派人把他找回去了事.
    
    	"我听说你以前的事情都想不起来了, 那你还认识我吗?"
    
    	虽然是询问, 但杨缨的口气中却明显带有敌意, 原来的李维正和她关系极为恶劣, 她也瞧不起李家这个少爷, 年纪轻轻, 身板又长得高大粗壮, 却整日游手好闲, 说是读书却又不肯用功, 连个秀才都考不上, 连续五年落榜, 成为临淮县的一大笑谈, 按照杨缨的想法最好李维正能帮他管管帐, 别去考那个劳什子功名了, 秀才又不能当饭吃, 可她一开口, 就刺痛了这位少爷纤细而敏感的神经, 跳起来和她大吵大闹, 摔盆砸碗, 把家里闹得鸡犬不宁, 半个多月前李员外给他提起从小订下的一门婚事, 想让他成亲后转转性, 可他不知犯了哪门毛病, 竟大喊大丈夫不趋炎附势, 娶低不娶高, 叫嚷着要退婚, 杨缨忍无可忍, 就命人将他狠揍一顿, 他就仿佛烧了尾巴一样, 疯闹一阵后竟跳了井, 杨缨也颇为懊恼, 今天趁李员外不在家, 便过来瞧瞧这个魔头.
    
    	李维正确实是第一次见这个妇人, 不过他知道这就是他的继母, 听父亲说从前的他在杨缨上门第一天, 就差点把她烧死在轿子中, 几年来两人横眉冷对, 关系十分恶劣, 他也不由痛恨过去的李家少爷不懂事, 给他惹下这么大的麻烦, 家和万事才兴嘛!
    
    	李维正苦笑了一声便道: "过去的事情我是记不起来了, 不过我已知错, 不该和继娘吵闹, 让父亲为难, 我向你道歉."
    
    	"哦!" 杨缨冰冷的眼神里闪过一丝惊异, 他居然叫自己继娘, 这是她进李家四五年来从未有过的事情, 而且他还认错, 这更是闻所未闻了, 她本来是想趁李员外不在, 好好臭骂他一顿, 不料他却先认错了, 这让杨缨心中既有些得意, 又有点失去目标的感觉, 不过, 和李维正斗了这么几年, 心中积累的仇恨也不是这么一笑便能抿掉的, 惊异只在杨缨眼中一闪便消失了, 她依然冷冷道: "我来是想来问问你, 你将来打算做什么, 如果想继续考功名, 我可以出钱让你去苏州读书, 你不是喜欢你那个开饼店的舅舅吗? 可以去投靠他, 但我只供你两年, 还考不上县试, 你就回家务农, 你明白吗? 家里可不养懒汉."
    
    	"我也不知道我将来能做什么, 让我考虑几天好吗?" 李维正说的是真心话, 他对自己的前途一片迷茫.
    
    	杨缨看了他半晌, 勉强点了点头, "好吧! 等你先把身体养好了再说."
    
    	忽然, 门外传来了一个女子的低喊: "夫人, 老爷回来了."
    
    	杨缨一怔, 她立刻一阵风似的向门外走去, 走到门口, 她忽然又回头叮嘱道: "别告诉你父亲我来过, 知道吗?"
    
    	李维正点点头, 待杨缨走了, 房间里又安静了下来, 可李维正的心却乱了, 是啊! 他以后想做什么, 来大明已经快二十天了, 这个问题似乎越来越来迫在眉睫, 他从前学的专业是工业经济, 万精油专业, 大学里又沉溺于各种游戏, 就算是万精油也没有抹上一点, 毕业后根本就找不到工作, 好在他是本地人, 父母托了人情才给他在证劵公司找了一个工作, 月薪一千八百元, 既无房也无车, 和父母哥哥一起挤在两间老弄堂的平房里, 连女朋友也没有, 但不料时来运转, 他竟中了大奖, 就在他雄心万丈时, 忽然心脏病发作, 死了, 尽管老天垂怜, 让他重生于明初, 可是他又能做什么呢? 不会发明什么先进科技, 好容易记得的几篇唐诗宋词这时代早已人人皆知, 好像他还记得什么'自我横刀向天啸', 什么'我劝天公重抖擞', 可是这又有什么意义呢? 他连四书五经都背不了, 除了证明他喜欢剽窃, 难道还会有人崇拜他不成.
    
    	'四体不勤, 五谷不分', 李维正叹了一口气, 可要他安心做个乡下土地主, 娶一个热炕老婆, 生一堆猪娃, 他又不甘心, 这可是朱元璋的时代啊! 他知道明年会爆发李善长案, 过几年还有蓝玉案, 然后就是燕王朱棣与侄子争夺天下, 历史的脉络清清楚楚印在他的脑海中, 他能不能融入这段历史呢? 可就算想融入, 他又该从何入手, 难道像傻子一样跑去对朱棣说, '我知道你以后能当皇帝, 让我当做你的谋士吧!'
    
    	就算朱棣不杀他, 朱元璋也会剥了他的皮, 李维正一时踌躇了, 这时, 他忽然隐隐听见外间传来杨缨恶狠狠的声音, "你说老实话, 到底偷了老娘多少钱?"
    
    	"夫人, 我已经说过几次了, 只拿了五百贯."
    
    	"哼! 五百贯还少吗? 咱们家一年才不过一千多贯收入, 你当真舍得啊!"
    
    	"夫人息怒, 这也是没办法, 孝敬李县丞, 打点马师爷, 还要请众衙役吃饭, 这些都要花钱, 再说, 他出去了, 你不也舒心了吗? 我这也是为你好啊!"
    
    	"哼! 说得比唱的好听, 就这一次, 下次再敢偷老娘钱, 看我怎么收拾你."
    
    	"是! 是! 是! 夫人放心, 为夫下次再也不敢了."
    
    	. . .
    
    	李维正似乎听明白了父亲的意思, 好像给他找了一件差事, 也好, 他也不懂什么四书五经, 不考秀才最好, 门帘一掀, 李员外走了进来, 他见儿子要下床, 吓得连连挥舞双手, "上去! 快上去!"
    
    	"孩儿躺得累了, 想走走." 李维正脚一沾地, 顿时一阵天旋地转, 身子摇摇晃晃要倒, 李员外连忙扶住儿子, 他也想起高郎中的嘱咐, 多走走, 身子好得更快.
    
    	"好吧! 爹爹扶你走一走."
    
    	李员外扶着儿子慢慢走出房间, 穿过一个小门, 来到一座大院子里, 这是李维正第一次看见自己的家, 在他想象中, 地主人家一定是院宅开阔, 移步亦景, 处处有假山池鱼点缀, 各种亭台楼阁掩映在绿树红花之中, 可眼前院中的情形却让他有些呆住了, 稻梗堆满院角, 院子正中放了十几只装满谷子的大箩仓, 几个乡农正站在大箩仓前抡稻摔打, 更让他匪夷所思的是院子的一角竟还有一畦菜地, 搭了两个瓜棚, 一只母鸡带着一群鸡崽正悠闲地在院中觅食, 这哪里是什么地主人家, 分明就是一个农家大院.
    
    	李员外见他发怔, 便指着箩仓笑道: "过几天县里就要交粮了, 家里在准备呢! 这可是每年的大事."
    
    	"父亲给我找了一件什么差事?" 李维正忽然问道.
    
    	"你怎么知道?" 李员外眨巴眨巴眼睛, 他立刻明白过来, 一定是儿子在房内听见了, 他的脸微微一红道: "爹爹托人情在县衙里给你找了份差事, 去那里学学人情世故, 这几年考试把你人都考傻了."
    
    	'县衙, ' 意思是说, 他是要去当公务员么?
    
    	. . .
    
    	(临淮县其实免赋税的, 本书这一点和历史不符, 特此说明. )
    
    	(快捷键 ←) 上一章 | 返回目录 | 加入书签 | 推荐本书 | 返回书页 | 下一章 (快捷键 →)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ...Thảo luận: tại đây!

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,bactruy75,gautruc01,thanhviet170906,Tieu Lan,vantura,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status