TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Tôi tìm thấy vài mẩu giẩy lạ trong cái balo mới mua

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2018
    Bài viết
    1
    Xu
    0

    Mặc định Tôi tìm thấy vài mẩu giẩy lạ trong cái balo mới mua

    Mình mới tập dịch thôi nên là mong các anh em cứ thoải mái góp ý nhé
    Trên diễn đàn này mình thấy hầu hết là truyện Trung Quốc, nên có chút lo sợ là thể loại truyện tiếng Anh sẽ không được đón nhận nhiều... Những truyện mình mong muốn dịch và gửi tới các bạn hầu hết là thuộc phân mục nosleep của trang Reddit, tức là các câu chuyện kinh dị ngắn do các thành viên kể lại từ trải nghiệm thật (hoặc bịa). Truyện mình chuẩn bị dịch đây cũng là một trong số đó, là một tác phẩm khá hay, tuy nhiên chắc chắn qua việc dịch thuật sẽ làm cái chất của câu chuyện ít nhiều không được giữ trọn vẹn. Mong là các bạn có thể góp ý và ủng hộ cho mình. Đây là phần 1 mình dịch trước, 6 phần còn lại nếu được ủng hộ mình sẽ tiếp tục dịch.




    Chẳng là mấy hôm trước, mình có đi dạo qua mấy khu estate sale (trans: là loại hình các nhà ở khu ngoại ô hay đem đồ đạc trong nhà ra bày ngoài sân để bán, thường xuất hiện trong các bộ phim của Mỹ, Việt Nam mình không có nhé ) thì có mua được một cái balo để dùng đi cắm trại. Lúc mua thì mình không để ý lắm, nhưng về tới nhà, mình có kiểm tra túi kĩ hơn thì phát hiện thấy có một xấp giấy nhìn rất lạ.

    Thật sự là từ lúc mua tới lúc mang về mình không để ý, về mới thấy. Sau mình có quay lại hỏi chị bán hàng thì chị bảo không rõ chủ cũ là ai và cũng không biết mấy tờ giấy này là gì. Toàn bộ đồ đạc được đem bán, chị kể, là của người bà mới mất của chị. Liệu cái balo và mấy tờ giấy đó có phải của bà chị hay không, chị không biết. Không một chút manh mối, thật khó để biết được mấy thứ này thuộc về ai, tại thực sự tôi cũng khá là tò mò. Dẫu vậy, từ giờ tới lúc tìm được người chủ, tôi nghĩ mình nên xem qua xấp giấy ấy viết gì. Chữ viết khá là nhỏ và có vẻ đã bị hư hại nhiều, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng dịch lại rõ ràng nhất cho các bạn.

    Ngày 5 tháng 9

    Anh ta chết rồi, cái người đàn ông đang nằm trên đường ấy. Tôi nghĩ là mình nên đến và kéo cái xác đi. Nó khó hơn tôi tưởng nhiều, việc kéo cái xác của một gã đàn ông dường như là bất khả thi đối với một người phụ nữ cao có hơn nửa mét như tôi. Tôi phát hiện ra anh ta vào sáng nay, và cho từ ấy tới giờ, dù đã cố hết sức, tất cả những gì tôi có thể làm là xoay cái xác lại và vặn chéo hai cái chân lại với nhau. Nó nhìn thật kinh khủng. Khi cảm giác đau đớn biến mất, cái đống mà nó để lại nhìn thật sự rất đáng sợ. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có nhiều trải nghiệm như vậy với người chết, nhưng từ lúc ở ngọn hải đăng tới giờ, tôi chưa khóc trước cái chết của bất kì ai. Người này đã đụt ra quần trước khi anh ấy chết. Cái mùi thật kinh dị. Kéo lê anh ta càng khiến cho cái mùi buồn nôn ấy nồng nặc hơn. Lũ sói thích cái mùi này, bọn chúng sẽ kéo tới nhanh thôi. Vẫn không có dấu hiệu gì của Ira và Bill.

    Ngày 6 tháng 9

    Tôi đặt anh ta lên cái thảm ngủ của Ira và dùng nó như một cái ván để kéo đi dễ dàng hơn. Dẫu vậy, tôi vẫn mất cả tiếng đồng hồ để lết gần ba chục mét. Tồi tệ hơn là cái thảm đã rách tan tành rồi. Một tiếng, ba chục mét, và một cái thảm rách, liệu tôi có đang cố quá không?

    Gary Law. Đó là tên của người đàn ông này. Bằng lái xe của anh ta vẫn còn trong ví. Anh ta tới từ Utah. Ban đầu, tôi coi sự xuất hiện của anh ta là một điềm may vì nó có nghĩa chúng tôi đã rất gần với một khu dân cư nào đó, nhưng giờ thì tôi thấy lo hơn là may. Anh ta làm gì một mình ngoài này, và tại sao? Tôi không chắc cái gì đã giết anh ta. Không có vết cào, không có vết thương nào trên hai bàn tay. Anh ta trông có vẻ khá to con, nhưng cơ thể lại có chút gì đó mảnh khảnh và hốc hác của một kẻ ốm đói. Anh ta chết mở miệng, toàn thây chuyển một màu xám đặc. Tôi không nghĩ anh ta bị tấn công. Đó là một điều tốt - nếu anh ta bị mất một hay hai cái tay hoặc chân thì tôi nghĩ mình nên rời cái trại đi chỗ khác, nhưng nếu thế thì Ira và Bill sẽ không tìm thấy tôi khi họ quay lại. Tôi sợ bị tách rời khỏi họ. Tôi sợ điều đó hơn bất kì thứ gì trên đời. Vẫn đang đợi họ trở về.

    Ngày 8 tháng 9

    Tôi dành cả ngày hôm qua vật lộn với cái xác. Tôi đã phải lột sạch quần áo của Gary Law và sau đó thì chôn cất anh ta cẩn thận. Thực ra thì Gary khá là thấp, nhưng tôi nghĩ quần áo của anh ta sẽ vừa với Bill. Gary có hai bàn chân khá nhỏ, nên tôi sẽ giữ đôi tất cho riêng mình. Chúng còn rất mới, dày, và được đan bằng len xanh nước biển. Tôi cho rằng Gary không phải tuýp người thích giao tiếp bên ngoài. Tất cả đồ đạc khác đều còn rất mới: dây giày mới, giày thể thao mới, một cái áo khoác gió mới, mọi thứ đều không phù hợp lắm với một người hay thích đi dạo xa thế này. Và cả chiếc quần hãng Banana Republic nữa. Nó không được mới như những thứ khác, nhìn có vẻ đã từng được thợ may viền lại ở hai bên. Dẫu sao thì nhìn vẫn khá gọn gàng. Tôi đã giặt nó rất kĩ dưới một con lạch nhỏ, nhưng buồn thay nó vẫn ám đầy mùi phân và chết chóc. Thực ra thì tôi nghĩ cũng sẽ tới lúc nào đó người tôi sẽ có cái mùi y như vậy thôi. Tôi phơi cái quần lên một phiến đá gần vách núi, nơi có nhiều ánh nắng rọi vào nhất. Tôi nhớ bột giặt. Hôm nay tôi đã cố tạo tín hiệu bằng khói lửa ( trans: smoke signal ), nhưng không có hồi âm nào. Tôi lo cho Ira hơn là Bill. Bill là người tìm được con đường này. Anh ta luôn tìm được cách.

    Ngày 9 tháng 9

    Hôm nay Bill đã quay trở lại. Lúc thấy anh ta lững thững đi giữa mấy cái cây ở đằng xa, tôi đã suýt bắn anh ấy. Nhưng anh ta đã vỗ tay, và tôi vỗ tay lại, và anh ta ra hiệu đang bị thương. Bill bị trượt chân ở một sườn đá phiến sét nằm trên đồi giữa khu trại và cái hang nơi Lillian bị giết. Vết thương kéo dài lên tận hông, và một bên chân bị kẹt giữa hai tảng đá lớn. Anh ta cứ kẹt vậy, cho tới khi nó xuất hiện và làm lăn mất mấy tảng đá. Đêm đó, Bill đã được giải thoát khỏi mấy tảng đá chết tiệt, nhờ có nó, Kẻ Huýt Sáo. Bill quả quyết rằng nó không hề thấy anh ấy. Anh ấy mất hai ngày để hồi phục gần cái hang của Lillian trước khi có thể tiếp tục đi lại. Hai đêm một mình ngoài đó.

    Tôi vừa đun nước vừa nghe anh ta kể lại câu chuyện. Sau đó tôi có đưa anh một vài viên giảm đau trong balo của người đàn ông đã chết kia. Dù cái chân đau của Bill cần phải được băng bó, tôi không nghĩ là nó bị gãy hay gì.

    "Chúng ta nên ngừng cái vụ chia nhau ra như thế này," tôi nói.

    Anh ta chỉ gật đầu và đẩy cái túi của anh lại phía tôi. Trong đó có cá hồi và dâu rừng và vài cây nấm mà tôi không tin cậy cho lắm.

    "Chúng ta nên đi sớm thôi," Bill nói. "Chọn lấy một hướng rồi cứ thế mà đi theo. Đã bốn tuần rồi. Chúng ta đang sắp kiệt sức ở cái chỗ này."

    "Đúng vậy, nhưng chỉ khi Ira quay trở lại," tôi đồng tình. Bill mím môi, như thể có gì đó anh không thể nói ra.

    Nhưng anh ta chỉ lắc đầu.

    Ira đã đi được mười ngày rồi.

    Ngày 11 tháng 9

    Sáng nay tôi đã bị đánh thức bởi tiếng của một Kẻ Huýt Sáo, ít nhất là tôi nghĩ như vậy, cho tới khi tôi nhận ra đó là tiếng khóc của Bill. Anh ấy đang quỳ trước mộ của Gary Law. Và khóc. Tôi có mắng anh ta vài câu - đại loại là vì anh ta đã đánh thức tôi dậy quá sớm với mấy tiếng rên rỉ như vậy. Nhưng nhìn sự đau khổ trên khuôn mặt ấy, tôi lại thấy có lỗi. Có lẽ một phần là vì tôi đã quá lo lắng cho Ira, một phần là vì sợ hãi. Thời tiết đang dần lạnh hơn và tôi không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Nếu đợi lâu hơn thì sẽ không thể đi xa được. Vẫn không có dấu hiệu gì của một cuộc giải cứu - không máy bay, không trực thăng, không khói. Không âm thanh, ngoại trừ tiếng sói hú và tiếng huýt sáo từ đằng xa, gần giống như tiếng gọi bạn tình của nai sừng tấm. Nếu có Ira ở đây, anh ta sẽ kể chuyện và khiến chúng tôi quên đi mọi nỗi âu lo và sợ hãi này. Anh ta là một y tá. Anh ta không bao giờ hoảng loạn.

    Ngày 12 tháng 9

    Tôi đã xin lỗi Bill về chuyện tối qua. Anh ta chỉ lắc đầu và nói không có gì đâu, nhưng tôi thật sự muốn xin lỗi anh ta. Tôi đặt tay lên vai anh, và xin lỗi một lần nữa.

    "Tôi xin lỗi vì đã để cô một mình," anh ta nói. "Chúng tôi lẽ ra không nên bỏ cô một mình như vậy."

    Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy buồn bã, và tôi nghĩ rằng anh ta đang nhớ lại tất cả những chuyện tồi tệ trong vài tuần vừa qua, và cảm thấy có lỗi hệt như tôi vậy. Đó là lỗi của chúng tôi. Chính cuộc tìm kiếm của chúng tôi đã đẩy mọi người tới đây, và chính sự mạo hiểm lẫn tò mò một cách ngu xuẩn của chúng tôi là nguồn cơn cho mọi tai hoạ.

    Rồi anh ta hôn tôi, hôn không ngừng, và rồi tới lượt tôi cũng bị cuốn vào những nụ hôn ấy. Lâu rồi tôi mới có lại cảm giác ấy. Không hẳn là dục vọng đâu. Giống như là nỗi nhớ nhà vậy. Đó là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà chúng tôi có thể tìm lại được cảm giác muốn sống sau tất cả những đắng cay và đau khổ và lạnh giá. Hai chúng tôi đã trút bỏ tất cả và làm tình trong căn lều. Tôi cũng không biết tại sao nữa. Tôi chưa từng lừa dối Ira, thậm chí chưa từng nghĩ tới việc ấy. Nhưng chuyện này, dù chỉ trong phút chốc, có vẻ không sai tẹo nào. Cơ mà giờ tôi lại thấy thật khó để viết lại. Nó cảm giác như là một điều mà cả hai chúng tôi đều cần. Chúng tôi hoàn toàn không nói về chuyện ấy nữa. Bill sau đó ra ngủ cạnh đống lửa, dường như anh ta không thể chịu nổi cảm giác ở gần tôi thêm được nữa. Sáng nay anh dậy sớm và đi kiếm nước và củi, hầu như không hề để ý tới tôi. Tôi nghĩ chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại. Tôi nghĩ không ai trong số hai chúng tôi sẽ kể cho Ira về chuyện này.

    Ngày 15 tháng 9

    Trời đã muộn rồi. Chúng tôi nghe thấy tiếng của những Kẻ Huýt Sáo, về phía bắc, như thể có cả một dàn hợp xướng vậy. Bill nói rằng anh ta nghe được tám tông khác nhau, nhưng thực tình thì tôi không biết nữa. Có thể lên tới hàng tá. Chúng tôi dập lửa và ngồi gọn trong lều với dao và súng cầm chặt trong tay. Bill rướn tới chỗ tôi, ngồi chắn giữa tôi và đống âm thanh kia khi chúng ngày càng to hơn. Tôi không nghĩ anh ta biết tại sao mình lại làm vậy. Tôi không biết liệu như vậy có khác biệt gì hay không. Tối nay chúng tôi sẽ không ngủ.

    Ngày 21 tháng 9

    Ira đã quay trở lại. Cái áo khoác của anh ta đã rách nát bươm, và chiếc mũ thì đã biến mất. Anh ta không nói gì cả. Tôi đoán là do bị sốc, nhưng anh ấy là người duy nhất được huấn luyện về y tế, nên thực tình tôi không thể biết được anh ta đang bị làm sao. Anh ta đi lại và cử động bình thường. Anh ta không nhìn tôi. Dường như không thấy tôi vậy.

    Tôi thấy thật có lỗi. Tôi chính là lí do anh ta ở ngoài đó. Giờ đây mỗi lần tôi ngước lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Bill đang nhìn thẳng vào tôi. Anh ta cố gắng giao tiếp với tôi bắng ánh mắt, nhưng tất cả những gì tôi hiểu được là sự xấu hổ và sợ hãi. Ira không ăn gì cả. Chúng tôi cho anh ta mặc cái áo khoác của người đàn ông đã chết kia và để anh ta ngủ, nhưng cả chiều nay anh ta cứ run lên bần bật và không ngừng lẩm bẩm. Có vẻ anh ta đã kiệt sức, nhưng chẳng thể chợp mắt được phút nào. Tất cả là tại tôi.

    Ngày 26 tháng 9

    Tình hình của Ira vẫn không khả quan hơn là mấy, mặc dù bây giờ anh ta đã ngủ được rồi, và đã ăn một chút. Trước đây tôi từng thấy anh ấy ốm một lần duy nhất do bị ngộ độc thức ăn trong tuần trăng mật của chúng tôi. Anh ta kiên quyết không cho tôi giúp. Giờ thì anh ấy không còn nhiều sự lựa chọn nữa rồi. Sau khi đi bộ một dặm về phía bắc, tôi đã săn được một con nhím, và Bill thì đang chuẩn bị gỗ dương tía để xông khói chỗ thịt này, như vậy có thể giữ thịt lâu hơn. Anh ta ngày càng trở nên nghiêm túc hơn về việc chúng tôi phải khởi hành càng sớm càng tốt, nhưng tôi thì không chắc về việc ấy cho lắm vì Ira còn đang rất là ốm. "Anh ta đã sống sót được ở ngoài kia, phải vậy không?" Bill nói. "Rồi anh ta sẽ ổn thôi."

    Có lẽ vậy. Không ai trong chúng tôi biết được liệu Ira đã nhìn thấy những gì. Tất cả những gì chúng tôi biết là anh ấy đã đi tới phía nam của ngọn núi. Bill đề xuất rằng chúng tôi nên đi về phía tây men theo dòng sông, rồi tiếp tục men theo nó qua hướng nam. Nếu như anh ta thật sự đúng, thì chúng tôi sẽ tới được Đồi Đỏ trước khi tuyết bắt đầu rơi. Có một cái nhà trọ và một vài hộ dân sinh sống ở đó. Đó là những gì phi công trực thăng đã nói với chúng tôi. Nếu có ai đó đang đi tìm chúng tôi, nhất định họ sẽ ghé hỏi thăm quanh vùng Đồi Đỏ. Tôi mừng là giờ chúng tôi đã có thịt để ăn. Tôi đã yếu đi nhiều rồi.

    Ngày 30 tháng 9

    Ira đang dần hồi phục, ngay trong lúc chúng tôi đang dần mất hi vọng. Tôi thức dậy sáng nay trong vòng tay của anh ấy, và cách anh ấy nhìn tôi, ánh mắt ấy, tôi biết rằng anh ta đã lấy lại được ý thức, biết được mình đang ở đâu, biết được tôi là ai, và chực chờ chỉ muốn vỡ oà ra những câu nói anh chẳng thể chuyển hoá thành lời. "Không sao đâu mà anh," tôi nói với anh. "Hãy kiên nhẫn với bản thân nào."

    Đêm qua có một đợt lạnh bất ngờ tràn qua và khiến cho chúng tôi nằm đông cứng như những viên đá trên nền đất sáng nay. Cả ba chúng tôi cuộn tròn vào nhau mà ngủ, Ira nằm giữa tôi và Bill, và rồi có lúc nào đó Bill với tay sang bên tôi và nắm lên vai tôi. Tôi nghĩ là hai chúng tôi đã có thể gạt sự ngại ngùng kia sang một bên được rồi. Tôi nghĩ là cả hai đều hiểu rằng cả hai đã đều quá sợ hãi.

    Lượng thức ăn còn lại là không đủ cho cuộc hành trình, nhưng dù sao thì ngày mai chúng tôi vẫn sẽ phải lên đường. Bill bị cảm lạnh.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2019
    Bài viết
    1
    Xu
    0

    Mặc định Tôi tìm thấy vài mẩu giẩy lạ trong cái balo mới mua

    Bill kéo ghế ngồi xuống quầy rượu ưa thích rồi báo : Suzie vợ tôi hẳn yêu tôi hơn bất kỳ phụ nữ nào từng biết yêu

    Sao anh nghĩ vậy? người phục vụ quầy rượu hỏi

    Tuần trước, Bill giải thích,

    Tôi xin nghỉ ốm vài ngày Suzie mừng khi có tôi bên cạnh đến mức hễ thấy người giao sữa và giao thư đi ngang qua là cô ấy chạy ra vẫy tay la lớn, Chồng em ở nhà đấy Chồng em ở nhà đấy

    Bill pulled up a stool at his favourite bar and announced: My wife Suzie must love me more than any woman has ever loved any man

    torrent-katochka com/priklyucheniya/curious-expedition img torrent-katochka com/curious-expedition php?img jpg ;-)

  3. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2019
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định

    Hay quá, cảm ơn bạn nhiều, tiếp tục dịch tiếp phần còn lại đi bạn ơi

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status