TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 15

Chủ đề: Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

  1. #6
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 5 : Một thế giới khác

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân


    Ầm!

    Thanh niên nam tử nện một quyền ở trên cây liễu, một quyền của người thành niên khiến thân cây to lớn run rẩy kịch liệt, lá cây rơi xuống rì rào.

    “Tiện nhân, sao dám đối xử với ta như thế!”

    Trong bóng đêm, sắc mặt nam tử đỏ tía, gân xanh trên trán cuồn cuộn, có chút dữ tợn đáng sợ.

    Trung niên phụ nhân ở bên cạnh thở dài một hơi, nói ra:
    “Như Nghi từ nhỏ đã quật cường, chuyện nó đã quyết, ai cũng không thể sửa đổi... Ngày mai ta lại nhờ Nhị thúc công nói một chút, lão nhân gia ông ta hẳn là sẽ có chút tác dụng.“

    “Nếu như vẫn không được, vậy cái sự kiện này coi như thôi đi... Ta xem nha đầu Như Ý kia cũng không tệ, nếu như ngươi… “

    Trung niên phụ nhân nói cái tên này ra, giống như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến thành có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện.

    Nghe được hai chữ “Như Ý”, trong óc nam tử trẻ tuổi cũng nổi lên một cái nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ không kém nữ tử vừa nãy, cảm thấy có chút động tâm, nhưng cảm giác kích động này cũng chỉ là kéo dài một cái chớp mắt, đã lập tức tan thành mây khói, sắc mặt hơi trắng bệch, không suy nghĩ chuyện này thêm nữa.

    “ Sớm biết, chuyện này nên từ từ tính kế, Như Nghi tuổi cũng không nhỏ, tóm lại là phải lập gia đình, nếu là kết hợp mấy người tạo áp lực cho nàng cũng có thể thành sự.”
    Trên mặt trung niên phụ nhân tràn đầy ảo não:
    “ Ai biết, thúc giục quá, nàng lại làm ra chuyện như thế, sai người xuống núi cướp áp trại tướng công, một nữ tử… cái này quả thực là làm nhục đức hạnh của người phụ nữ!”

    Nghĩ đến tiểu bạch kiểm vừa rồi quần áo không chỉnh tề, nằm ở bên trên khuê sàng của Liễu Như Nghi, trên mặt thanh niên nam tử nổi lên vẻ tàn độc nhưng biến mất rất nhanh trong màn đêm.

    ------

    ------

    “A!”
    Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên chói tai từ cổng, nam nhân muốn làm Vua Hải Tặc hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

    Lý Dịch lại hét một tiếng rất dài, ác mộng này thực khiến người ta sợ hãi.

    Nhìn bốn phía một chút, vẫn là kiểu kiến trúc phỏng theo kiểu cổ đại, bên giường thiếu nữ trang trí tim hồng, mùi thơm quen thuộc…

    Ồ, không phải là mộng!

    Một đợt gió lạnh không tên thổi qua, Lý Dịch không khỏi run một cái, thói quen ngủ trần cộng thêm đạp chăn mền chính là không tốt, vội vàng cầm lấy quần áo bên cạnh, trước mặc vào cái quần giống như là đồ lót, trên thực tế không hề khác gì quần đùi - tạm thời liền xem như đồ lót đi.

    Đúng rồi, cái áo choàng này mặc thế nào?

    Áo tân lang đỏ chót, hôm qua lúc cởi đã phí hết sức lực, sau khi mặc lên người mới phát hiện y phục này tạo hình rất là cổ quái, Lý Dịch lại là không biết làm sao mặc.

    Một cái đầu nho nhỏ từ ngoài cửa đi vào.

    Búi tóc buộc hai bên, thiếu nữ sợ hãi chạy chậm vào, nhỏ giọng thì thầm: “ Cô gia, nô tỳ hầu hạ ngươi thay quần áo…”

    Lúc này Lý Dịch mới chú ý tới trong ngực nha hoàn này ôm một chồng quần áo, thầm nghĩ đêm qua mỹ nữ kia cũng là cẩn thận, mặc áo tân lang đỏ chót ra ngoài quả thực là có chút quá kiêu căng. Lại tưởng tượng tiếng kêu sợ hãi vừa rồi tiểu nha đầu này phát ra, về phần nguyên nhân, mặt mo Lý Dịch không khỏi đỏ lên.

    Ngủ truồng bị người ta nhìn thấy, thật đúng là chuyện mất mặt.

    Như là đã chấp nhận hiện thực, Lý Dịch cũng dứt khoát hào phóng đứng lên, duỗi ra hai tay, mặc cho thiếu nữ có khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng kia giúp hắn mặc áo choàng.

    Thời đại này dĩ nhiên là không có gương soi, thậm chí ngay cả tấm gương đúng nghĩa cũng không có, Lý Dịch giơ một khối gương đồng nho nhỏ đánh giá qua, trường sam màu xanh nhạt vừa người, búi tóc mặc dù có chút lộn xộn nhưng dáng dấp tiểu bạch kiểm tuấn tú phi thường, làn da trắng nõn, đứng tại phía trước gương có một phong độ của người trí thức nhàn nhạt tốc thẳng vào mặt.

    Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thanh tú động lòng người đứng hầu ở một bên, len lén ngắm cô gia tuấn tú tiểu thư nhà mình vừa cướp được một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức càng đỏ.

    “ Cô gia thật sự là tuấn tú… so với cháu trai của thím hai thì đẹp mắt hơn nhiều!”
    Ngay tại lúc Lý Dịch đang nhớ cái gương, giống như là nghĩ đến cái gì, tiểu nha hoàn chạy ra ngoài thật nhanh, chỉ chốc lát sau lại ôm một chồng sách thật dày chạy vào.

    “ Cô… Cô gia, tiểu thư nói… nói nếu cô gia muốn đọc sách, thì nói cho nô tỳ…”
    Bàn gỗ duy nhất trong phòng đã anh dũng hy sinh đêm qua, tiểu nha đầu nhìn chung quanh một chút, cuối cùng đem sách trong ngực đặt cái ở ghế đẩu bên cạnh, thở hồng hộc nói.

    Văn tự cổ đại vẫn là có khác biệt rất lớn với văn tự hiện đại, Lý Dịch liếc quyển sách phía trên cùng, vẻn vẹn đọc tên sách liền biết kia tuyệt đối không phải chữ giản thể.

    Cái này khiến hắn càng thêm kiên định không tham dự cái loại bàng môn tà đạo như thi cử, giống như bây giờ tốt bao nhiêu, không cần cố gắng không cần phấn đấu, mười bảy tuổi đã ở nhà dưỡng lão, đẹp trời đi dạo đỉnh núi, tuần sát địa bàn một chút, còn có cái gì đáng hài lòng hơn?

    Tiện tay cầm lấy một quyển sách, lật ra tờ thứ nhất, Lý Dịch chỉ cảm thấy ong một tiếng ở trong đầu, đầu óc trống rỗng.

    Ý thức dường như đang không ngừng rời xa, trước mắt có chút mơ hồ, Lý Dịch có thể thấy rõ lần nữa, không thấy gian phòng phỏng theo kiểu cổ, không thấy tiểu nha hoàn xinh đẹp bên người, trước mắt là từng dãy giá sách quen thuộc, Lý Dịch ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy từng dãy thư tịch đánh số hiệu chỉnh tề.

    “ Ta lại trở về rồi?”
    Đứng tại bên trong thư viện tỉnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Lý Dịch tự lẩm bẩm.

    Có điều, tiếp đó, ý thức của hắn lại lần nữa bị một đoạn tin tức hỗn loạn bao phủ.

    Trong phòng, tiểu nha hoàn nhìn cô gia bưng lấy thư tịch nghiêm túc nghiên cứu, bên trong mắt to xinh đẹp nổi lên ánh nhìn hâm mộ, lặng lẽ đóng cửa lại lui ra ngoài.

    “ Cảnh Quốc chí!”
    Chỉ chốc lát sau, Lý Dịch đứng tại trong phòng, quyển sách trong tay có tên là “Cảnh Quốc chí”, mỗi một chữ trong sách cũng khắc ở sâu trong đầu của hắn, mà văn tự trước đó hắn chưa thấy qua bao giờ lại cũng trở nên hết sức quen thuộc.

    “ Đây là cái quỷ gì?”
    Vẻ mặt Lý Dịch đực ra, thư tịch trong tay nặng nề rơi trên mặt đất.

    May mắn hai ngày này đã gặp nhiều sự tình không thể tưởng tượng được, Lý Dịch mới không bị dọa cho ngã ngồi trên mặt đất, xác nhận tất cả nội dung quyển sách kia đều in dấu trong đầu, tâm niệm vừa động, tràng cảnh vừa rồi lại xuất hiện ở trước mắt của hắn.

    Lúc này, ở bên cạnh giá sách vừa rồi hắn thấy lại tăng thêm một loạt, chỉ là trên giá sách mới tăng thêm kia chỉ có một quyển sách lẻ loi trơ trọi.

    Ánh mắt Lý Dịch quét qua, không phải “ Cảnh Quốc chí” thì là cái gì?

    Cảnh Quốc?

    Mặc dù Lý Dịch là một con mọt ngành kỹ thuật, dốt sử tới mức khiến người khác phải tức giận, nhưng hắn cũng biết, Trung Hoa trên dưới năm ngàn năm nào có cái quốc hiệu “ Cảnh” này?

    Đây là địa phương nào?

    Vì sao thư viện tỉnh lại ở trong đầu của hắn?

    Cái này con mẹ nó… rốt cuộc là một thế giới ra sao a!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 15-08-2018 lúc 16:46.
    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
  3. #7
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 6 : Nhà sơn tặc cũng không thừa lương thực

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, Lý Dịch lại không tìm được bất kỳ yếu tố nào giống như trong ký ức, từng cái quốc hiệu chưa từng nghe qua, từng đoạn đại sự ký xa lạ, không biết bắt đầu từ lúc nào đã đi chệch bánh xe lịch sử…

    Không đúng, đâu phải là đi chệch, đây rõ ràng chính là hai chiếc xe ngựa lái về hai phương hướng khác nhau.

    Rõ ràng… là xuyên không!

    Vốn nghĩ tất cả quỹ tích phát triển lịch sử đều ở trong lòng bàn tay của mình, có lẽ có thể ôm một cái đùi vô cùng thô to của nhân vật lớn nào đó, về sau lên như diều gặp gió không thành vấn đề, hiện tại, đây hết thảy đều trở thành ảo ảnh trong mơ.

    Duy nhất để hắn hơi cảm thấy an ủi là rốt cuộc người xuyên việt vẫn là có được phúc lợi, dù sao bên trong đầu hắn chứa trọn sách vở tư liệu của một cái thư viện tỉnh, mặc dù đại bộ phận tri thức trong đó đều không làm được cái chim gì ở thế giới này, nhưng có một cái công năng vẫn khiến hắn vô cùng hài lòng.

    Lý Dịch đã phát hiện, bất kỳ thư tịch gì hắn lấy tay sờ đến cũng có thể xuất hiện trong đầu ngay lập tức, mà nội dung trong sách hắn cũng có thể nắm giữ trong thời gian cực ngắn, cũng sẽ nhớ vững vàng mười phần.

    Cứ như vậy, chí ít văn tự thế giới này cũng không phải là việc khó gì với hắn.

    Mặc dù không nghĩ đi con đường khoa cử, nhưng là Lý Dịch cũng không muốn làm một người mù chữ, bằng không thì thật uổng gương mặt trắng nhỏ này.

    Kém nhất cũng có thể ngâm thơ đối đáp, quyến rũ một ít tiểu nữ sinh… Đương nhiên, những chuyện này trước mắt cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, bằng không thì khả năng kết cục của hắn cũng giống tấm bàn gỗ đêm qua kia.

    Tiểu nha hoàn khuôn mặt có chút trẻ con lập tức xuất hiện ở trước mặt Lý Dịch.

    “Cô gia, ăn cơm.” Vừa rồi không có cảm giác gì, khi tiểu nha hoàn bưng khay đứng ở trước mặt hắn, Lý Dịch mới cảm giác được trong bụng đói khó nhịn, có vẻ như từ buổi sáng hôm qua cũng chưa có ăn cái gì, lúc ánh mắt trông đi qua, lập tức mắt trợn tròn.

    Phía trên khay đặt vào một bát sứ con lẻ loi trơ trọi.

    Trong bát có cháo, chỉ có một chút hạt gạo dưới đáy bát, ít thậm chí có thể phản chiếu ra khuôn mặt tuấn tú của Lý Dịch.

    “Bình thường… Các ngươi ăn cái này?” Lý Dịch nhìn tiểu nha hoàn, có chút không tin mà hỏi.

    Tiểu nha hoàn nhẹ gật đầu, hoàn toàn đập nát hi vọng của Lý Dịch.

    Vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể trải qua thời gian hạnh phúc không lo ăn không lo mặc, nhưng bây giờ xem ra… ngay cả nhà sơn tặc cũng không có lương thực a!

    ------

    ------

    Sự thật chứng minh, cháo loãng cũng là cháo, đối với Lý Dịch đói ngực dán đến lưng, đây không phải cháo mà là mạng!

    Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Dịch lại cho rằng đây là cháo ngon nhất đời hắn.

    Sau hai hớp, cháo trong chén đã thấy đáy, Lý Dịch buông bát xuống, trơ mắt nhìn tiểu nha hoàn.

    Thiếu nữ bị ánh mắt của hắn nhìn có chút đỏ mặt, lui về phía sau môt bước, thanh âm thỏ thẻ nói ra:
    “Cô gia, hết rồi…”

    Lý Dịch nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi. Cuộc sống ở nơi này so với hắn tưởng tượng có chút không giống a!

    Xem ra từ giờ trở đi phải thay đổi suy nghĩ dưỡng lão một ít, tối thiểu phải giải quyết vấn đề ăn uống đã, là một kẻ tham ăn chính cống, cả ngày uống cháo loãng, Lý Dịch cảm thấy mình sẽ điên mất.

    Một bát cháo loãng vào trong bụng, ít nhất cũng không cảm thấy đói bụng, tinh thần Lý Dịch cũng hơi tốt một chút.

    “Nhị tiểu thư!” Trong lúc Lý Dịch thất thần, tiểu nha hoàn lơ đãng quay đầu, bỗng nhiên cúi chào người ở cửa.

    Lý Dịch quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhìn thấy một thiếu nữ tướng mạo cực đẹp, mặc trang phục màu trắng từ ngoài cửa đi đến.

    Nhìn thấy thiếu nữ này, sắc mặt Lý Dịch đột biến, không khỏi lui lại hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng, mở miệng nói:
    “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

    Thiếu nữ dung mạo xinh xắn, cũng không chút thua kém so với tuyệt mỹ nữ tử Lý Dịch thấy đêm qua, một thân trang phục màu trắng càng lộ dáng người linh lung, nhìn thấy biểu lộ cùng động tác của Lý Dịch, thiếu nữ dùng ánh mắt khinh thường đánh giá hắn.

    Lý Dịch thế nào cũng sẽ không quên, nữ tử này ngồi ở trên ngựa, vung tay lên sai những cái sơn tặc hung ác kia, sau đó… bi kịch nhân sinh của hắn bắt đầu.

    Cho tới bây giờ, bụng dưới của hắn còn mơ hồ có chút thấy đau.

    Hắn có tình cảnh hiện tại, tất cả đều do thiếu nữ ác ma này ban tặng.

    Nếu không phải nàng, hiện tại Lý Dịch hẳn là còn bị hai gã đàn ông đuổi theo trói trở về thiêu chết, hoặc là phát sầu bởi vì đói bụng ở nơi hoang vu nào đó, khả năng còn phải suy nghĩ một chút ban đêm phải ở nơi nào mới không bị sói tha đi.

    Nào giống hiện tại, không chỉ có chỗ ở, có cháo loãng uống, có lão bà mỹ nữ, còn có nha hoàn sai sử, cho nên đối với thiếu nữ này, kỳ thật Lý Dịch hẳn là… cám ơn nàng!

    Nghĩ như vậy, Lý Dịch cho rằng thiếu nữ trước mắt dường như cũng không phải ghê tởm lắm.

    Bây giờ hắn chỉ hi vọng làm một thiếu niên ăn dưa an tĩnh, sau khi giải quyết hết phiền não về đồ ăn liền có thể về hưu dưỡng lão, trông coi mấy cái đỉnh núi…

    Lý Dịch còn đang nằm mơ lấy mỹ nữ đã nhìn thấy nữ tử tên gọi là Liễu Như Nghi, cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn đang dìu lấy một cái lão giả hoa râm, vóc người còng xuống đi đến.

    Lão giả mặc một bộ quần áo màu trắng, thân thể yếu đuối, nếp nhăn dày đặc trên mặt, nhìn cũng là hiền lành, lúc này đang hơi híp mắt lại quan sát hắn.

    Ở trong lòng Lý Dịch duy trì đầy đủ cảnh giác đối với cái lão nhân này, hắn thấy, bất kỳ lão đầu mặt mũi hiền lành nào cũng có thể là tên điên hô người tới bắt hắn gác lên nướng ở trên lửa.

    Suýt chút nữa bị lão gia hỏa kia bẫy chết, loại ý nghĩ này của hắn hẳn là không thể sửa được trong thời gian ngắn.

    “Khụ… Khụ…” Lão nhân đánh giá thật lâu, trong ánh mắt đục ngầu rốt cục lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói: “Người đọc sách tốt, người đọc sách tốt…”

    “Cái bộ dáng tuấn tú này, tốt hơn cháu trai họ của bà dì hai kia nhiều, chậc chậc, vẫn là người đọc sách… Bên trong trại chúng ta chính là thiếu người đọc sách.” Lão giả tựa hồ có chút hài lòng đối với Lý Dịch, lẩm bẩm nói: “Cả ngày chém chém giết giết có cái gì tốt, thô bỉ không chịu nổi, thô bỉ không chịu nổi… Nhớ năm đó tổ gia gia các ngươi cũng xuất thân là người đọc sách, một đám gia hỏa không thành tài này không có kế thừa nổi một chút bản sự của lão nhân gia ông…”

    Thiếu nữ áo trắng đắc ý nhìn lão giả, nói ra: “Đó là dĩ nhiên, cũng không nhìn một chút là ai chọn người…”

    “Tốt, tốt!” Lão giả cười ha ha, khoát tay áo: “Mấy tháng trước Tần tiên sinh ngã gãy chân, sợ là về sau cũng không đứng lên nổi nữa, lũ tiểu gia hỏa cả ngày gây loạn bên trong trại, lão đầu tử nhìn cũng phiền, lần này đúng lúc, trại Liễu Diệp chúng ta không nuôi người rảnh rỗi, để hắn đi học đường làm tiên sinh dạy học cũng tốt, bớt những tên nhóc con luôn quấy phá ở trước mặt ta.”

    “Nghe nhị thúc công.” Nữ tử tên là Liễu Như Nghi nhẹ nhàng nói.

    Lý Dịch sững sờ đứng tại chỗ, có một loại cảm giác bị trở thành không khí, sự tồn tại thấp tới cực điểm.

    Chuyện này có quan hệ với mình a, cứ quyết định qua loa như vậy, cũng không hỏi xem chính mình có ý kiến gì hay không?

    Tiên sinh dạy học?

    Hắn cũng chuẩn bị kỹ càng về hưu dưỡng lão, ai muốn đi làm loại chuyện nhàm chán này a!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 18-08-2018 lúc 11:51.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
  5. #8
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 07: Hoàn cảnh khó khăn

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Chương 07: Hoàn cảnh khó khăn

    Sự việc làm tiên sinh dạy học ở học đường Liễu Diệp trại cứ quyết định vui vẻ như vậy.

    Vừa đến, không quá quen thuộc đối với nơi này nên Lý Dịch cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối gì.

    Đương nhiên đối với sự việc bên trong trại sơn tặc lại có lớp học, ở trong lòng hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

    Là một sơn tặc, hẳn là phải học những các loại kiến thức chuyên nghiệp kiểu như chém chém giết giết, chặn đường cướp bóc… đi học cái gì đường a? Có thể học một chút là tốt à?

    Học những thứ này, tương lai bọn họ có thể trở thành một sơn tặc chính cống sao?

    Chẳng lẽ còn mong đợi bọn họ đi thi Trạng Nguyên?

    Không thể không nói, quan niệm giáo dục của cổ nhân còn lạc hậu mười phần, tuy rằng giáo dục chính là phải dạy từ tấm bé, nhưng bọn hắn rõ ràng là đi lầm đường.

    Vả lại… Lý Dịch làm sao mà biết dạy thế nào? Dạy bọn họ cái gì?

    Trình độ bản thân của một tên sơn tặc?

    Lễ nghi cơ bản khi chặn đường cướp bóc?

    Nguyên lý phân phối tang vật theo kinh tế học?




    Hiện tại chính hắn còn là một người mù chữ đây này!

    Lý Dịch cảm thấy mình sống ở đây rất không có nhân quyền, lão đầu tử một nửa cơ thể sắp phải xuống mồ kia sau khi chỉ vào hắn nói một tràng, quyết định để hắn đi làm tiên sinh dạy học bèn chắp tay sau lưng thoải mái nhàn nhã rời đi, lão bà mỹ nữ trên danh nghĩa của hắn sau khi khẽ gật đầu với hắn cũng rời khỏi nơi này.

    Mà thiếu nữ ma quỷ kia thì là dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá Lý Dịch rất lâu, sau đó mới yêu kiều nghiêng đầu, để lại một bóng lưng lạnh lùng càng lúc càng xa dần.

    “Áp trại tướng công… Cũng là có tôn nghiêm a!” Lý Dịch đứng tại chỗ, vẻ mặt đau buồn.

    Thật lâu sau…

    “Ấy…” Lý Dịch quay đầu nhìn một chút tiểu nha hoàn thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, gãi đầu một cái, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

    “Cô gia gọi nô tỳ là Tiểu Hoàn là được rồi.” Thiếu nữ tóc búi hai bên xoa xoa góc áo lo lắng, nhỏ giọng nói.

    “Tiểu nha hoàn này thật dễ thẹn thùng…” Lý Dịch hứng thú nhìn thiếu nữ một chút, sau đó mới mở miệng hỏi: “Ấy… Tiểu Hoàn, trong phòng bếp còn có đồ ăn gì không?”

    Đối với một người đói bụng không biết bao lâu mà nói, một bát cháo loãng ngay cả lót dạ cũng không đủ, chỉ trong chốc lát, bụng Lý Dịch đã đói sôi lên.

    Tiểu nha hoàn nghe vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lắc đầu nói ra: “Trong nhà vốn cũng không có nhiều lương thực, ngày bình thường đều là một ngày hai bữa ăn, tiểu thư nói cả ngày hôm qua cô gia cũng chưa hề ăn cái gì, sợ là sẽ phải đói, cho nên buổi sáng mới dặn dò Tiểu Hoàn là nấu một chút cháo loãng cho cô gia…”

    Lý Dịch thở dài một hơi.

    Đây rõ ràng là một thế giới mà ngay cả nhà sơn tặc cũng không có lương thực, dường như… tình huống còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng một chút.

    “Bình thường Tiểu Hoàn ngươi làm những gì?”

    Trong lúc rảnh rỗi, khó khăn lắm bên người mới có người có thể nói một chút, Lý Dịch dứt khoát cầm hai cái ghế đẩu, kéo Tiểu Hoàn ngồi nói chuyện phiếm ở bên ngoài.


    Tiểu nha hoàn xem ra vẫn còn có chút e dè, ngồi ở chỗ đó có chút lo lắng, thỏ thẻ mà nói: “Ngày bình thường Tiểu Hoàn phụng dưỡng bên người tiểu thư, cô gia vừa đến, tiểu thư nói để Tiểu Hoàn hầu hạ cô gia một đoạn thời gian.”

    Thật lòng mà nói, trừ biểu hiện chẳng phải nhiệt tình bên ngoài, vị thê tử trên danh nghĩa này đối với mình vẫn là rất không tệ, Lý Dịch không thể không thừa nhận điểm này.

    Trước mắt hắn còn ở vào trạng thái hoàn toàn không biết gì cả đối với nơi này, lúc này Tiểu Hoàn trở thành đường tắt duy nhất để nhận biết sơn trại này của hắn.

    Dường như là cho rằng vị cô gia này không những đẹp trai mà còn bình dị gần gũi mười phần, tiểu nha hoàn từ từ yên tâm, thế là từ trong miệng của nàng, Lý Dịch hiểu được nhiều thứ hơn.

    Tạm thời không nói thế giới bên ngoài, vị trí mình bây giờ gọi là trại Liễu Diệp.

    Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu một nơi gọi là “câu” gì gì đó hoặc “trại” gì gì đó thì chắc chắn không phải địa phương tốt đẹp gì.

    Mặc dù trại Liễu Diệp này không khí phách như “trại Hắc Phong”, nhưng cơ bản thì tính chất giống nhau, tất cả mọi người là sơn tặc thổ phỉ. Yêu thích phong cách thô kệch chính là trại Hắc Phong, hơi văn nhã trong sạch một chút thì gọi là trại Thanh Phong, trại Liễu Diệp… nghe có vẻ có văn hóa hơn.

    Nhưng tình huống trại Liễu Diệp lại có chút khác biệt.

    Nghe nói là trước kia khi Cảnh quốc còn ở vào loạn thế, quần hùng cát cứ, bách tính trôi dạt khắp nơi, đời sống nhân dân ở vào trong nước sôi lửa bỏng, tiên tổ họ Liễu cầm vũ khí nổi dậy, tự lập môn hộ, chiếm núi làm vua, trở thành bá chủ một phương trong núi Lục Liễu này. Dưới tay tụ tập một đám tiểu đệ, bên ngoài là thay trời hành đạo, kì thực là nghề sơn tặc thổ phỉ.

    Về sau trải qua mấy chục năm, cuối cùng cũng có một một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thống nhất Cảnh quốc, kết thúc loạn thế, giải phóng toàn Cảnh quốc, bách tính rốt cục có thể yên tâm sinh sôi nảy nở.

    Sau khi mấy chục thế lực sơn tặc quật khởi trong loạn thế bị quan binh tiêu diệt, vì bảo tồn hương hỏa, Liễu thị nhất tộc đương nhiên cũng phải tìm kiếm con đường sinh tồn mới…

    Lúc này, nếu còn bám lấy ngọn cờ “Thay trời hành đạo” mà làm sơn tặc, vậy cũng chỉ có thể nói là quá không có tầm nhìn.

    Lúc ấy tộc trưởng Liễu thị vô cùng cơ trí thông minh, lựa chọn hành quân lặng lẽ, trong thời gian rất ngắn từ sơn tặc xoay người thành lương dân, bắt rễ trại Liễu Diệp, ngươi cày ruộng ta dệt vải, ngươi gánh nước ta tưới vườn, biến thành dân thường.

    Mà đám tiểu đệ dưới tay trước đây chỉ đâu đánh đó, đi thì đi, ở thì ở, cuối cùng tạo thành trại Liễu Diệp quy mô như bây giờ.

    Có điều, cho dù người cầm quyền trại Liễu Diệp vẫn là Liễu thị nhất tộc, nhưng kỳ thật bên trong Liễu thị cũng sớm đã sụp đổ, khó mà đồng lòng.

    Gia chủ thuộc dòng chính của Liễu thị chết sớm, bây giờ chỉ còn lại hai tỷ muội Liễu Như Nghi và Liễu Như Ý. Mặc dù bề ngoài Liễu Như Nghi vẫn là trại chủ nhưng kỳ thật mấy chi Liễu thị dòng phụ đã sớm không phục nàng, âm thầm lập mưu chiếm đoạt tài nguyên của dòng chính.

    Nếu không phải bản thân Liễu Như Nghi có thủ đoạn cường ngạnh cùng với một đám lão huynh đệ trung với dòng chính Liễu thị, chỉ sợ dòng chính đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa.

    Lúc tiểu nha hoàn nói lên những thứ này, miệng nhỏ tức giận, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bi phẫn.

    Lúc này Lý Dịch hiểu, Liễu Như Nghi chính là thê tử trên danh nghĩa bây giờ của hắn, còn Liễu Như Ý thì là thiếu nữ ma quỷ bắt hắn lên núi hôm qua.

    Sở dĩ hắn bị trói đến làm áp trại tướng công là bởi vì dòng phụ tạo áp lực lên Liễu Như Nghi để buộc nàng lấy chồng, xuất giá tòng phu, một khi nàng gả đi, tài nguyên của dòng chính chẳng phải sẽ bị bọn họ chia cắt hết sao?

    Cho nên, Lý Dịch liền trở thành nạn nhân của vụ làm ăn đầu tiên của các nàng trong nghề sơn tặc.

    Cũng khó trách đêm hôm đó ánh mắt người thanh niên kia nhìn hắn là như vậy… Quả nhiên là mình đã hái được quả đào của hắn.

    Không đúng, đây là hắn bị quả đào hái!

    Tiểu nha hoàn rời đi rồi, Lý Dịch ngửa đầu nhìn trời, trong lòng hơi có chút lo lắng.

    Tình thế… không thể lạc quan nổi a!

    Trong lúc vô tình, hắn đã tự đưa mình vào thân phận bây giờ.

    Trước khi trở thành trượng phu của Sơn Tặc vương, tung hoành đường núi vĩ đại, trước khi thực hiện mộng tưởng về hưu sớm, an hưởng tuổi già không lo ăn mặc, dường như còn một đoạn đường rất dài phải đi…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 15-08-2018 lúc 16:47.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
  7. #9
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 08: Thi kế trộm gà

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Chương 08: Thi kế trộm gà

    Một cái bàn phân ra ngồi bốn phía.

    Đối diện Lý Dịch là cô em vợ ma quỷ Liễu Như Ý, hai bên theo thứ tự là nha hoàn Tiểu Hoàn và lão bà mỹ nữ chỉ được nhìn mà không được ăn Liễu Như Nghi.

    Bên cạnh bàn sáng rực, ba vị mỹ nữ lớn nhỏ, ai ai cũng đều quốc sắc thiên hương, nghiêng thành nghiêng nước. Còn Lý Dịch lại chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, hắn đang ngẩn người nhìn một bát mì trắng trước mặt mình.

    Nói là mì trắng… chính là chỉ có mì trắng mà thôi.

    Trong chén trừ mì sợi trắng bóng thì không có một chút màu sắc nào khác, Lý Dịch cầm đũa nếm một miếng nhỏ, không có mùi vị gì, bên trong miệng cũng nhạt nhẽo vô vị…

    Đây chính là cơm trưa của bốn người.

    Lý Dịch có một chút khuynh hướng của kẻ tham ăn, yêu cầu đối với đồ ăn vốn là không thấp, đối với một bát mì trắng trước mắt, cho dù hắn đã rất đói bụng cũng không nhấc lên được quá nhiều ham muốn.

    Quay đầu nhìn ba người bên cạnh một chút, rõ ràng còn có thể ăn say sưa ngon lành như vậy, tiểu nha hoàn mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, dường như chỉ cần có thể nhét đầy cái bao tử thì chính là một chuyện đáng để cao hứng vậy.

    Tiểu Hoàn trừ là nha hoàn thiếp thân của Liễu Như Nghi còn kiêm chức bảo mẫu, nữ đầu bếp cùng với nhân viên quét dọn, có lẽ còn là nha đầu làm ấm giường mùa đông, Lý Dịch nhìn mì sợi trong bát nàng ít đến mức đáng thương, bèn trút một nửa mì trong bát mình cho nàng.

    Tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi đang là tuổi lớn, sao ăn ít như vậy được?

    Bỗng nhiên bị Lý Dịch cướp bát đi, tiểu nha đầu sửng sốt một chút, “Cô gia…” Hai chữ vừa mới nói ra miệng, Lý Dịch đã trút mì xong, đặt bát ở trước mặt của nàng.

    “Ta không đói bụng, ngươi ăn nhiều một chút…” Đưa tay vuốt vuốt đầu tiểu nha hoàn, vừa nói ra miệng một câu, trong bụng bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh quái lạ.

    Ba người đều ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, sắc mặt Lý Dịch không khỏi đỏ lên, bưng lên bát của mình giải quyết gọn ghẽ hết đồ ăn ở bên trong bát, “ Ta ăn no rồi!”

    Nhìn bóng dáng rời đi chật vật của Lý Dịch, Liễu Như Nghi chăm chú nhìn thật lâu, trong đôi mắt đẹp có thêm một vẻ khác lạ chưa từng nhìn thấy.

    Liễu Như Ý bên cạnh nhếch miệng, nhìn thấy tiểu nha hoàn cảm động chực khóc, gương mặt xinh đẹp từ trước đến nay đều là không quan tâm điều gì cũng vô tình vẽ ra một nét nhu hòa.

    ……

    ……

    Nha hoàn Tiểu Hoàn trừng một đôi mắt to, nhìn cô gia vừa cơm nước xong xuôi đã tiến vào phòng bếp, không biết bận rộn cái gì, trong lòng có chút lo lắng nho nhỏ.

    Ở trong tâm linh nho nhỏ của nàng, cô gia là người đọc sách, người đọc sách sẽ phải rời xa địa phương chỉ có nữ tử mới thích hợp xuất hiện như phòng bếp. Đương nhiên, tiểu nha đầu càng sợ cô gia lãng phí lương thực, lương thực trong nhà vốn cũng không nhiều, không chịu được bất kỳ sự lãng phí nào nữa.

    Cũng may tiểu nha hoàn đứng ở cửa ra vào liếc trộm cũng không nhìn thấy cử động gì của cô gia hắn, lúc cảm thấy an tâm một chút thì Lý Dịch đã đi ra rồi.

    Lý Dịch ngồi trên một tảng đá lớn ở trước cửa, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn lên bầu trời.

    Hắn cũng không nghĩ tới, một cái sơn trại to như vậy mà ngay cả trong nhà trại chủ cũng vô cùng khó khăn như thế, hẳn là đời sống những người khác cũng chẳng khác bao nhiêu, có lẽ còn kém hơn một chút.

    Có điều suy nghĩ một chút thì tình huống như vậy cũng không lạ. Không cố gắng làm sơn tặc mà nhất định phải đi làm dân lành, trước kia không có thứ gì có thể cướp, hiện tại chỉ có thể tự mình ra tay, ở niên đại này dân chúng bình thường hoàn toàn dựa vào trồng trọt để sinh sống, có thể đấu tranh sống sót không đến mức chết đói cũng đã là lý tưởng tối cao của bọn họ rồi.

    “Phì…!”

    Đang lúc Lý Dịch thầm nghĩ làm như thế nào mới có thể cải thiện đời sống trước mắt một ít, ít nhất cũng phải bước đến trình độ không lo ăn mặc, đột nhiên một cục đờm đặc bay tới từ bên cạnh, nếu không phải né tránh nhanh, chỉ sợ đồ vật làm người buồn nôn đó sẽ rơi xuống trên người hắn.

    Quay đầu xem xét, phát hiện đó là người đàn bà trung tuổi đã gặp một lần đang đứng ở một bên, vẻ mặt khinh thường nhìn qua hắn, dường như là bởi vì Lý Dịch né tránh một bãi nước bọt kia nên trên khuôn mặt hình tròn tiêu chuẩn hơi có chút thất vọng.

    Hừ!

    Người đàn bà trung tuổi chỉ là đi ngang qua, sau khi hừ lạnh một tiếng, vặn vẹo vòng eo hình trụ tròn đi vào căn phòng kế bên.

    Lý Dịch nhìn người phụ nữ eo bánh mì đi xa, trên mặt có chút khó coi.

    Đối với người đàn bà hình tròn dám có ý đồ với lão bà của mình này, đương nhiên Lý Dịch không có ấn tượng tốt gì, bây giờ thấy mình không chủ động trêu chọc mụ, mụ lại muốn chơi xấu mình, là người đàn ông cũng không chịu đựng nổi sỉ nhục như vậy.

    Ầm!

    Cách đó không xa, người phụ nữ kia đi ra khỏi phòng, vác ra một bó lúa mì lớn ném trên sân, miệng chửi kháy vài câu: “Năm ngoái mất mùa, mọi người đều không có dư thừa đồ ăn, nếu lại không đẻ trứng, ta sẽ làm thịt cả đám các ngươi!”

    Sau khi người đàn bà kia vào phòng, Lý Dịch nhìn đàn gà thả rông trước cửa nhà đối phương, khóe miệng từ từ nhếch lên một đường cong.

    “Tiểu Hoàn, trong nhà có chỉ để may quần áo hay không? Mang đến cho ta một chút!”

    Tiểu nha hoàn sửng sốt một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói ra: “Có… có…”

    Một khắc đồng hồ sau…

    Mấy con gà mái nuôi trong nhà đung đưa cơ thể vụng về, miệng mổ mổ, tìm kiếm lúa mì sót lại trên mặt đất, có lẽ trong lòng còn đang mắng chủ nhân keo kiệt, đã phải đẻ trứng còn không cho ăn cơm, ngươi cho rằng trứng tự dưng xuất hiện à?

    Đột nhiên một nắm mì màu trắng bay ra từ trong góc nào đó, sau khi lăn trên mặt đất mấy vòng, rốt cục cũng ngừng lại.

    Một con gà mái thân hình to béo, ánh mắt nhỏ bỗng nhiên bắn ra ánh sáng, quay đầu nhìn chung quanh một ít, phát hiện vẫn chưa có đồng bạn chú ý tới sự khác thường ở đây, trong lòng vui mừng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ung dung nện bước đi thong thả tới.

    Lúc đi đến trước nắm mì kia, vừa muốn mổ mổ thăm dò, nắm mì kia chợt lăn một đoạn về phía trước.

    Cứ như vậy, một con gà của thím hai nào đó, trước sự dẫn dụ của nắm mì nho nhỏ, rốt cục đi lên con đường không có lối về.

    Khe núi phía sau trại…

    Thuần thục vặt lông giết gà, rửa sạch nội tạng, cách xa nhau mấy ngàn năm, Lý Dịch lại không có ngượng tay chút nào, duy nhất có chút không quá thuận lợi chính là không có nước nóng, hao phí thời gian không ít để vặt lông, cũng may tổng quá trình coi như thuận lợi.

    Ăn hai bữa cơm không có chất béo, rốt cục lần này đã có thể ăn một chút thức ăn mặn.

    Trải qua hành động lần này, mùi trên người có chút không ổn lắm, Lý Dịch tắm qua loa một cái ở bên dòng suối. Sau khi đợi cho sắc trời tối xuống, mới dùng vải thô chuẩn bị sẵn từ trước bọc con gà đã xử lý xong lại, xách trên tay, thoải mái nhàn nhã đi về trại.

    “Cô gia, ngươi đã đi đâu?” Vừa vừa đi vào sân nhỏ, Tiểu Hoàn ở chỗ này chờ đã lâu lập tức chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

    “Trong lúc rảnh rỗi, ra ngoài đi dạo một chút.”

    “Đây là cái gì?” Tiểu nha hoàn chỉ vào bao vải trong tay Lý Dịch, hiếu kì hỏi.

    “Ây… Vừa rồi ra ngoài tản bộ, nhặt được một con gà rừng.” Lý Dịch thuận miệng trả lời qua loa.

    “Gà rừng?” Trên gương mặt xinh đẹp của tiểu nha hoàn hiện ra vẻ tò mò, gà rừng ven trại sớm đã bị bắt hết, cô gia cũng không ra khỏi trại, nhặt được ở đâu?

    Trong phòng bếp, chờ Lý Dịch mở bao vải ra, tiểu nha hoàn lập tức trợn tròn mắt.

    Có gà rừng… mập như thế sao?

    Hơn nữa, chẳng những không có lông vũ trên thân thể, ngực và bụng còn bị phanh ra hết, sau khi chết, con gà rừng này còn bị tra tấn như nào nữa?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 15-08-2018 lúc 16:47.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
  9. #10
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 09: Đầu gấu nhỏ trong lớp học.

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Chương 09: Đầu gấu nhỏ trong lớp học.

    “Thả đùi gà vào trong nước ngâm một giờ cho tan hết máu còn sót, sau đó vớt ra cạo xương, cắt thành khối nhỏ, ngâm nấm hương khô trong nước ấm, bỏ cuống cắt thành khối nhỏ…”

    Trong đầu Lý Dịch lật qua lại một bản “Bách khoa toàn thư Bánh bột”, lần theo món “Mì gà hầm nấm hương” bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

    Không phải hắn không muốn làm món ăn ngon hơn, chỉ bất quá trong căn trong phòng bếp này, nguyên liệu nấu ăn thật sự là ít đáng thương, trừ một túi bột mì nhỏ ra, Lý Dịch cũng chỉ có thể tìm được mấy cây nấm ở trong góc.

    Bột mì cũng khác rất lớn so với hậu thế, không đạt được tinh tế như vậy, bên trong có rất nhiều trấu cám, vị rất tệ. Điểm này Lý Dịch cũng đã có chỗ trải nghiệm lúc ăn cơm buổi sáng.

    Có điều, xét về góc độ dinh dưỡng, ăn lương thực thô sơ loại này rất có ích lợi đối với cơ thể, đương nhiên càng quan trọng hơn là căn bản hắn không tìm được bột mì tốt hơn để thay thế.

    Thư viện tỉnh trong đầu, vốn là “bỏ thì thương, vương thì tội” rốt cục cũng phát huy ra một chút tác dụng. Lý Dịch rất dễ dàng tìm được một bản “Bách khoa toàn thư Bánh bột” trong mục “Thực đơn”.

    Hiện tại hắn muốn làm “Mì gà hầm nấm hương”!

    “Mì gà hầm nấm hương” có tác dụng bổ thận kiện tỳ, chỗ tốt không nhỏ với thân thể người, Lý Dịch lựa chọn loại mì này, đương nhiên… chỉ là bởi vì hắn không tìm được nguyên liệu nấu ăn nào khác ngoài nấm hương và bột mì mà thôi.

    Một quyển sách chỉ có chính Lý Dịch mới có thể nhìn thấy lơ lửng trước mắt của hắn, sau khi xé xuống hai chân con gà, xử lý tuần tự dựa theo trên sách nói, nấm hương cắt thành con chì hắn mới bắt đầu nhào bột mì.

    Tiểu Hoàn sớm đã bị hắn đuổi ra khỏi phòng bếp, sau khi ăn mì nàng làm lúc trưa, Lý Dịch quyết định về sau trừ nấu cháo thì đều không cho nàng nhúng tay vào việc nào khác.

    Kỳ thật nhào bột mì cũng là việc cần có kỹ thuật.

    Mì phải mềm đều mới ngon, đầu tiên phải tuyển chọn bột mì cho tốt, đương nhiên… điểm này có thể tạm thời bỏ qua.

    Lúc nhào bột mì, thêm nước thêm muối, cùng với sức lực và phương pháp nhào bột mì, cái nào cũng ảnh hưởng tới sợi mì cả. Ở phương diện muối Lý Dịch cũng không có yêu cầu cao, ngay cả bột mì cũng vậy, còn trông chờ thế giới này có thể có muối gì tốt?

    Về phần những phương diện kỹ thuật khác, căn bản không có gì khó, phàm là nội dung hắn xem qua đều sẽ khắc vào trong đầu, dưới tay cũng giống như có thần trợ… Phía ngoài phòng bếp, tiểu nha hoàn ngồi trên ghế, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy cô gia mình thành thạo kỹ xảo nhào bột mì, đôi mắt to xinh đẹp không khỏi tròn vo.

    Cô gia này dường như… không giống người đọc sách trong tưởng tượng của nàng lắm.

    Cách làm “Mì gà hầm nấm hương” thực sự là đơn giản, phía trước phòng bếp chính là một mảnh vườn rau nho nhỏ, Lý Dịch vừa tìm được một chút rau xà lách trong đó, sau khi bắc nồi, rải lên một cọng hành lá, một mùi thơm nồng đậm tốc thẳng vào mặt.

    Mặc dù nguyên liệu nấu ăn có hạn, thế nhưng Lý Dịch vẫn hết sức hài lòng đối với tác phẩm của mình.

    Bởi vì là lần thứ nhất, lo lắng lãng phí lương thực, Lý Dịch chỉ làm thử một phần, lấy nước ở chum rửa tay qua loa, đang định tiến về phía trước nhấm nháp hương vị đã lâu kia, sau khi quay đầu, nhìn thấy bếp lò rỗng tuếch, Lý Dịch sửng sốt một chút, sắc mặt đột biến!

    “Con mẹ nó, mì của ta đâu?”

    Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên trong phòng bếp.

    ……

    ……

    Vào đêm, thím hai thân mật kêu gọi con gà mái đẻ trứng duy nhất trong nhà, không bao lâu, tiếng gọi thân mật biến thành tiếng chửi độc ác.

    “Tên trời đánh nào trộm gà của ta?”

    “Đừng để ta bắt được, ta đánh gãy chân của ngươi!”

    “Ông trời ơi…!”

    Lý Dịch đứng ở cổng, nhìn thấy người phụ nữ đứng ở trước cửa, hai tay chống nạnh, tức miệng mắng to vì bị mất gà, nhớ tới mình mất đi một tô mì kia một cách kỳ dị, lắc đầu, trên mặt hiện ra một cái biểu lộ đồng tình, đóng cửa lại đi trở về căn phòng.

    Hiện tại là thời gian cơm tối, không thể phụ lòng đồ ăn ngon được, Lý Dịch cũng không muốn vừa ăn cơm vừa nghe mụ đàn bà đanh đá kia chửi.

    Liễu Như Nghi ngồi đối diện Lý Dịch, trên mặt tuyệt mỹ hiện ra vẻ khác lạ.

    Mì sợi dai giòn, chất thịt tươi non, hương vị nước súp cũng là rất tốt, trên thực tế, lúc lần đầu tiên nhìn thấy bữa cơm tối, trong lòng Liễu Như Nghi đã liền có chút nghi ngờ, cơm tối hôm nay không giống như là Tiểu Hoàn nấu.

    Chẳng những mùi thơm nồng đậm, trong bát cũng không chỉ có màu trắng giống trước kia, có đỏ có xanh, nhìn qua cũng làm người ta muốn ăn nhiều hơn, càng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là, cũng không phải ngày lễ ngày tết, vậy mà trong bát có một chút thức ăn mặn.

    Sau khi thưởng thức một miếng nhỏ, đôi mắt đẹp của Liễu Như Nghi có chút sáng lên, nhìn tiểu nha hoàn hỏi: “Tiểu Hoàn, ngươi nấu cơm tối hôm nay à?”

    Tiểu nha hoàn đang chìm đắm bên trong bát mì sợi ngon nhất đời nàng, nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, nói ra: “Không phải, là cô gia…”

    Nói xong mới nhớ tới vừa rồi cô gia nói không nói chuyện này cho tiểu thư, khuôn mặt nhỏ hơi đổi, lúc ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên mặt tiểu thư nổi lên biểu lộ kinh ngạc cực độ.

    “Khụ, khụ…” Lý Dịch ho khan hai tiếng, lén trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn một chút, nói ra: “Trước kia đều sống một mình, những chuyện này đã thành thói quen rồi.”

    Sự khác lạ trên mặt Liễu Như Nghi vẫn còn, hiển nhiên vẫn chưa chấp nhận nổi chuyện này, đưa ánh mắt đến khối thịt trong bát: “Thịt này…”

    “Thịt gà rừng, nhặt trên đường…”

    ……

    ……

    Sau một hồi lâu, Liễu Như Nghi mới nhẹ gật đầu, nói khẽ: “Tướng công là người đọc sách, về sau… những chuyện thô tục này cứ giao cho Tiểu Hoàn làm nhé!”

    Lý Dịch liếc Tiểu Hoàn một chút, tiểu nha hoàn thè lưỡi tinh nghịch rồi nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn hắn hắn.

    Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, chính là lúc hồn nhiên ngây thơ, dường như là phát hiện cô gia nhà mình không giống những nam nhân bên ngoài kia, tiểu nha hoàn cũng dần có thể phóng khoáng ở trước mặt hắn một chút.

    Liễu Như Ý một mực yên lặng bên cạnh Lý Dịch, ngẫu nhiên dùng ánh mắt như vừa phát hiện đại lục mới để quan sát hắn, thỉnh thoảng đưa chiếc lưỡi thơm tho liếm láp khóe miệng trong vô thức, tựa hồ là đang thưởng thức dư vị sót lại.

    “Đúng rồi, ngày mai lớp học trong trại sẽ mở lại, tướng công cần chuẩn bị một chút!” Sau bữa ăn, lúc Tiểu Hoàn đi rửa sạch bát đũa, giống như là nhớ đến cái gì, Liễu Như Nghi mở miệng nói.

    Lý Dịch nghe vậy gật gật đầu, nhưng cũng không để ở trong lòng. Không phải là một đám đầu gấu sao, ngày mai tìm bừa vài cuốn sách dạy bọn họ đọc mấy câu, sau đó để bọn họ gật gù lắc lắc đầu đọc thuộc lòng, không đọc được thì không cho phép về nhà ăn cơm, chẳng phải lớp học cổ đại cũng như vậy sao?

    Đối phó mấy tên đầu gấu, Lý Dịch căn bản không có gánh nặng gì trong lòng, sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ, còn chưa kịp ăn sáng, Tiểu Hoàn lại tới báo tin cho hắn, phải đi lớp học…

    Đến bây giờ Lý Dịch còn cho rằng vật như lớp học không nên xuất hiện ở bên trong trại sơn tặc, Tiểu Hoàn dẫn hắn đi qua hơn phân nửa trại, mới ngừng lại trước một căn phòng rộng rãi hơn một chút so với nơi khác.

    Còn chưa đi vào phòng đã nghe được một tràng tiếng ồn ào xen lẫn vui cười của đám đầu gấu nhỏ truyền đến từ bên trong. Khi Lý Dịch đi tới, bầu không khí bỗng nhiên im ắng, chung quanh yên tĩnh trở lại.

    Trên từng cái khuôn mặt bẩn thỉu mang theo con ngươi đen láy hiếu kì quan sát hắn từ trên xuống dưới, có rất nhiều ánh mắt mang theo ý dò xét.

    Sau khi yên tĩnh mấy giây…

    “Ngươi chính là tướng công của Như Nghi tỷ ư?” Lý Dịch còn chưa mở lời, một thanh âm non nớt mang theo vẻ bất mãn truyền tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 15-08-2018 lúc 16:47.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status