TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 15 của 15

Chủ đề: Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

  1. #11
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 10: Phương pháp đối phó đầu gấu nhỏ.

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Chương 10: Phương pháp đối phó đầu gấu nhỏ.

    Cậu bé mập mạp khoảng chừng mười tuổi, lúc Lý Dịch quay đầu nhìn sang, đối phương đang nhìn hắn với vẻ không phục, trong mắt lại có một chút dò xét.

    Ánh mắt như vậy cũng không hiếm thấy, trong ánh mắt mấy bé trai chung quanh hắn đều có đồ vật như vậy.

    Dù là Lý Dịch làm người hai đời, cũng không hiểu trong lòng những đầu gấu nhỏ này nghĩ gì.

    Thái độ thù địch kia là chuyện gì xảy ra?

    Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lúc trước hắn căn bản không biết những đầu gấu nhỏ này a!

    “Ngươi dựa vào cái gì mà làm tướng công của Như Nghi tỷ?“

    Lúc này, chỉ thấy cậu bé thân thể to béo kia ngửa đầu nhìn Lý Dịch, nói ra: “Chờ ta trưởng thành, ta muốn cưới Như Nghi tỷ làm vợ!“

    Lý Dịch nghe vậy hơi sững sờ, trong lúc nhất thời đầu óc có chút chậm chạp, một đứa đầu gấu nhỏ chưa đủ lông đủ cánh vậy mà nghĩ cưới người ta làm vợ?

    Lại nhìn mấy đứa đầu gấu nhỏ bên cạnh rõ ràng cùng chung mối thù với hắn, cuối cùng Lý Dịch đã rõ ràng thái độ thù địch của bọn chúng đối với mình là từ đâu tới rồi.

    Xem ra hắn còn đánh giá thấp sức hấp dẫn của nương tử nhà mình a!

    Bất quá suy nghĩ kỹ một chút cũng coi như bình thường, những đầu gấu nhỏ này chỉ biết cởi truồng chạy bên trong trại cả ngày, nói chung là nhìn thấy cô gái xinh đẹp cũng đều lớn tiếng nói lớn lên sẽ cưới người ta về làm vợ.

    Lời trẻ vô tư, người lớn bên trong trại tất nhiên sẽ không so đo cùng bọn chúng, dần dà, ý nghĩ như vậy trong đầu của bọn chúng sẽ ngày càng sâu thêm, chính bọn chúng cũng không ý thức được chỗ nào không ổn.

    Nhưng mà Lý Dịch xuất hiện lại làm cho những đầu gấu nhỏ tâm hồn chưa trưởng thành này bị đả kích nghiêm trọng.

    Nghĩ đến nữ thần mà mình muốn cưới sau này lại làm nương tử của người khác, dĩ nhiên là trong lòng không phục mười phần. Đầu gấu nhỏ

    Cũng may chỉ là một chút ý nghĩ đơn thuần của trẻ con, nếu đổi thành người khác, sợ rằng sẽ xách dao phay quyết đấu với hắn cũng không chừng.

    Liếc nhìn đám đầu gấu nhỏ giống như là gà trống hiếu chiến này một cái, tất nhiên hắn sẽ không so đo thứ gì vói đám đầu gấu nhỏ này, ho nhẹ một tiếng: “ Đều trở lại ngồi xuống vị trí của mình, nếu hôm nay đồ đạc của các ngươi không có ghi nhớ những gì đã dạy hôm nay thì không cho phép về nhà ăn cơm.”

    Lần đầu tiên gặp mặt nhóm đầu gấu nhỏ không tính là hài hòa cho lắm, Lý Dịch lập tức lấy ra một chút uy nghiêm của thầy giáo ra.

    Hắn đã hiểu một chút về các loại phong tục tập quán cùng với chuẩn mực lễ nghi của thế giới này, nói chung tương đương với Trung Quốc cổ đại, vẫn chủ yếu là tư tưởng tôn sư trọng đạo như cũ.

    Loại tư tưởng này xâm nhập đến mọi tầng lớp, cho nên cho dù là trong lòng những đầu gấu nhỏ này không phục hắn đi nữa, cũng đều trở về vị trí của mình ngồi đàng hoàng.

    Trước kia nếu như chúng nó nghịch ngợm phá phách trên lớp, Tần tiên sinh nói lại cho người lớn nhà chúng nó, sau khi trở về khó tránh khỏi cái mông phải nở hoa.

    Dùng roi vọt mới có trẻ ngoan, đối với những người vẫn chưa khai hóa này mà nói, vẫn là tín điều giáo dục con cái duy nhất.

    Vì suy nghĩ cái mông của mình, những đầu gấu nhỏ này cũng không dám làm càn quá mức trong lớp học, có điều mặc dù bọn họ đều ngồi xuống vị trí của mình, trên mặt vẫn là biểu lộ kiêu ngạo như cũ, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy khinh bỉ.

    Suy nghĩ của đầu gấu nhỏ cũng mười phần đơn thuần, trong lòng nghĩ gì đều viết tất cả lên mặt, Lý Dịch vẫy khẽ bọn chúng một chút, chậm rãi nói: “Buổi sáng là lần đầu tiên lên lớp, chúng ta không dạy khác, kể chuyện xưa trước, mọi người thư giãn một tí!”

    Nghe được hai chữ “Chuyện xưa” này, khuôn mặt một đám đầu gấu nhỏ ngay lập tức đổi lại một bộ mặt khác, toát ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú.”

    Từ nhỏ lớn lên ở trại Liễu Diệp, người có thể tiếp xúc đều là người thô kệch không có đọc qua sách, kể cả người trong nhà, đâu có biết được chuyện xưa là gì?

    Khi nhàm chán lại quấn lấy Nhị thúc công để nghe ông ta giảng một chút truyền thuyết của tổ tiên Liễu gia năm đó, nhưng nghe chuyện như vậy nhiều cũng sẽ phiền… Tần tiên sinh là người đọc sách duy nhất bên trong trại, nhưng ông ta lên lớp luôn là một bộ khuôn mặt lạnh như quan tài băng, đám đầu gấu nhỏ bị dọa đến thở mạnh cũng không dám, hi vọng trong miệng của hắn nói ra chuyện xưa thú vị gì đó chỉ có thể là mơ mộng hão huyền.

    Còn chưa chính thức bắt đầu bài giảng, Lý Dịch đã gợi lên được sự tò mò của đám đầu gấu nhỏ.

    Ngồi ở phía trên cùng là cậu bé dáng người to béo nhất, mặc dù trong ánh mắt mơ hồ có chút chờ mong, nhưng vẫn là bĩu môi khinh thường: “Chuyện xưa rách rưới, có gì mà hay…“

    Lý Dịch thu hết vào mắt tất cả biểu lộ của đám đầu gấu nhỏ, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vòng đường cong.

    Đối phó những đầu gấu nhỏ đơn thuần này, hắn có một vạn loại phương pháp có thể dùng.

    “Chuyện xưa hôm nay muốn kể liên quan tới một con khỉ.”

    Trước mắt Lý Dịch có một quyển thư tịch hư ảo trôi lơ lửng, trên đó viết ba chữ “Tây Du Ký” to.

    “Hỗn độn chưa phân, thiên địa hỗn loạn, mênh mông mịt mờ. Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, phân rõ đục trong, khai phá từ đây…” Lý Dịch đọc hai câu, đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng, quay đầu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của đám đầu gấu nhỏ, lúc này mới ý thức được vừa rồi tiện tay cầm một quyển Tây Du Ký nguyên bản, ngôn ngữ tương đối tối nghĩa, lấy trí thông minh của đám đầu gấu nhỏ này, chắc chắn không lý giải được.

    Tâm niệm vừa động, đã đổi một quyển Tây Du Ký bản tiếng Phổ thông ở trước mắt.

    “Hỗn độn chưa phân, thiên địa hỗn loạn… mênh mông mịt mờ, từ khi Bàn Cổ phá… phá Hồng Mông, phân rõ đục trong… khai phá từ đây…” Lý Dịch lại là cũng không biết, vừa rồi hắn đọc ra hai câu này, giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu đám đầu gấu nhỏ.

    Mặc dù nghe không hiểu vị tiên sinh mới tới này đang nói cái gì, nhưng là… hình như dáng vẻ rất lợi hại.

    Cũng chính là ở thời điểm này, giọng nói trầm ấm truyền cảm của Lý Dịch truyền đến bên tai đám đầu gấu nhỏ lần nữa.

    “Tương truyền trước kia cực kỳ lâu, thiên hạ chia làm Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Bắc Câu Lô Châu. Ở Ngạo Lai quốc thuộc Đông Thắng Thần Châu có một ngọn Hoa Quả Sơn, trên núi có một hòn Tiên thạch, một ngày Tiên thạch nứt toác, một con khỉ đá bật ra từ bên trong Tiên thạch, con mắt bắn ra từng tia kim quang…”

    Sau khi Lý Dịch mở miệng mấy giây, biểu lộ trên mặt của tất cả đầu gấu nhỏ đều thay đổi, từng cái miệng há to, trong mắt to bắn ra ánh nhìn khó có thể tin.

    Hầu Vương xuất thế, bái sư Bồ Đề, Long cung mượn bảo, đại náo Thiên Cung…
    Theo Lý Dịch nói liên tục, một cái thế giới kỳ quái mới từ từ mở ra trước mặt đám đầu gấu nhỏ.

    Đây là một thế giới bọn chúng chưa có tiếp xúc qua từ trước đến nay, nơi này thần tiên cầm quyền, yêu ma ngang ngược.

    Hoá ra sấm nổ chớp giật là bởi vì Lôi Công Điện Mẫu gõ cái chiêng ở trên trời. Hoá ra sau khi người ta chết, linh hồn sẽ đi một nơi gọi là Địa Phủ, nơi đó có Diêm Vương, Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường. Hoá ra có người có thể phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ. Hoá ra vượt qua mấy tầng mây dày trên đỉnh đầu của bọn họ còn có vô số cung điện vô cùng rộng lớn…

    Một con khỉ chỉ mặc kim giáp, dần dần rõ ràng trước mắt của bọn trẻ. Bằng vào một cây gậy có thể biến lớn thu nhỏ, khuấy gió nổi mưa ở giữa thiên địa này…

    Trong học đường, đám đầu gấu nhỏ đã sớm đắm chìm trong cái thế giới thần kỳ này, mỗi người đều trừng to mắt nghe cẩn thận, an tĩnh không có chút tạp âm nào.

    Nghe tới lúc con khỉ kia một mình đánh lên ba mươi ba tầng trời, mười vạn thiên binh thiên tướng cũng không làm gì được hắn, khuôn mặt cậu bé Trương Tiểu Bàn ngồi ở phía trên cùng đỏ lên, hô hấp cũng biến thành dồn dập, trong mắt bắn ra hào quang mãnh liệt chưa bao giờ có.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 18-08-2018 lúc 11:53.
    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
  3. #12
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 11: Đầu gấu nhỏ khác thường

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Chương 11: Đầu gấu nhỏ khác thường.

    “Xong, buổi sáng kể đến nơi đây.” Lúc kể Tây Du Ký đến đoạn Đại Náo Thiên Cung, Lý Dịch đoán chừng cũng không còn nhiều thời gian nữa, rất phúc hậu lựa chọn im bặt ở chỗ tình tiết khẩn yếu quan đầu nhất.

    Đám đầu gấu nhỏ đang nghe được Tôn hầu tử đại sát tứ phương, lấy sức một người địch vạn thiên binh thiên tướng, đại chiến Tứ Đại Thiên Vương, Cự Linh thần, Nhị Lang thần, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt, hận không thể hóa thân thành Tôn Ngộ Không, tiến vào thế giới thần kỳ ấy, vung gậy Như Ý Đại Náo Thiên Cung… Tiếc là chuyện xưa đang đến cao trào, bỗng nhiên không có đoạn sau, từng cái sắc mặt lo lắng đỏ bừng, trong lòng khó chịu tới cực điểm.

    Lý Dịch lại giống như không có thấy cảnh này, đi đến bàn cát bên cạnh, dùng ngón tay viết một chữ “Liễu” ở phía trên, sau đó nói: “Buổi chiều đến lớp học, các ngươi nhất định phải viết được cái chữ này, chờ lúc nào tất cả mọi người đều viết được chữ ‘Liễu’, ta lại kể tiếp chuyện xưa.”

    Dứt lời, hắn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã đi ra lớp học.

    Hắn vừa bước ra khỏi một bước, một đám đầu gấu nhỏ chính là vây ở phía trước bàn cát.

    “Tiên sinh nói muốn tất cả chúng ta học được cái chữ này?”

    “Cái chữ này chính là chữ ‘Liễu’ sao?”

    “Tránh ra tránh ra, để ta xem một chút viết như thế nào?”

    ……

    ……

    Lúc này, đám đầu gấu nhỏ giống như quên đi bọn chúng còn có “Thâm cừu đại hận” với Lý Dịch, con mắt nhìn chòng chọc vào chữ bên trên bàn cát, cố gắng ghi nhớ nó trong lòng.

    Lòng tự trọng của đầu gấu nhỏ cũng rất cao, bọn chúng không muốn bởi vì mình không có ghi nhớ mà kéo chân mọi người, huống chi, đối với tiến triển kế tiếp của chuyện xưa về con khỉ thần kỳ ấy, trong lòng mỗi người đều có chờ mong nồng đậm.

    “Đều ghi nhớ cái chữ này thật tốt cho ta, nếu buổi chiều có ai không biết viết, cẩn thận ta đánh ngươi!” Cậu bé dáng người cường tráng, có một cái mặt tròn nhỏ kia, một bên đưa ngón tay ra ra dấu cách viết chữ “Liễu” trong không trung, một bên làm ra một bộ biểu tình hung ác, uy hiếp đầu gấu nhỏ chung quanh.

    Vừa nghĩ tới con khỉ có thể lên trời xuống đất, hiểu được bảy mươi hai phép biến hóa, trên trời dưới đất không gì làm không được kia, trong lòng của hắn xuất hiện một loại kích động không nén được.

    Mà lúc này, Lý Dịch đứng ở cửa nhà mình, nhìn một đám gà mái đang kiếm ăn bên trên sườn đất nhỏ cách đó không xa, trong lòng không khỏi bắt đầu nhớ nhung bát “Mì gà hầm nấm hương” ngày hôm qua.

    “Đám nhóc kia rất bướng bỉnh, không được dạy dỗ tốt, ngày đầu tiên tướng công làm tiên sinh, có thích nghi được không?”

    Đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm, Lý Dịch giật nảy mình, quay đầu lại mới phát hiện Liễu Như Nghi đã đứng ở bên cạnh hắn từ lúc nào.

    Trên mặt Lý Dịch vẫn còn kinh hãi, nữ nhân này đi đường không có tiếng sao?

    Hơn nữa, nàng lại có thể biết chủ động trò chuyện cùng mình, cũng làm cho trong lòng Lý Dịch có chút cảm giác yêu quá hóa sợ.

    Mặc dù Hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng kỳ thật càng giống như là người xa lạ, Liễu Như Nghi lợi dụng Lý Dịch để ngăn chặn miệng những người kia, Lý Dịch dựa vào nàng mà … kiếm cơm.

    Nếu như không ở lại trong sơn trại, chỉ sợ hắn không phải chết đói chính là bị trói trên cây cột thiêu chết.

    Khó khăn lắm mới sốc lại tinh thần, lúc này mới lên tiếng nói ra: “Ngang bướng một chút, nhưng bọn chúng cũng coi như lễ phép đối với tiên sinh, nương tử không cần lo lắng.”

    Nói xong, Lý Dịch liền nghĩ tới một việc, ngẩng đầu nhìn Liễu Như Nghi, hỏi: “Xin hỏi nương tử, không biết làm tiên sinh ở lớp học, tiền tiêu vặt hàng tháng bao nhiêu? Thúc Tu… Thì có quy tắc gì không?”

    Lúc trước Lý Dịch đặc biệt hiểu rõ quy củ lớp học, không nói lễ bái sư hay nghi thức nhập học gì đó, bỏ qua cũng không sao, đều không phải chuyện khẩn yếu, nhưng là không thể thiếu được học phí a!

    Không có cách, trong nhà đều đã nghèo, lại không suy nghĩ chút biện pháp, về sau cũng chỉ có thể ăn rau ăn trấu thôi.

    Cái gọi là Thúc Tu, cũng chính là phí bái sư, lúc học sinh cùng tiên sinh gặp mặt lần đầu, cần dâng lên lễ vật để bày tỏ kính ý, trong lòng Lý Dịch còn đang mong đợi dựa vào những Thúc Tu nho nhỏ này để cải thiện đời sống.

    Dường như là không nghĩ tới Lý Dịch sẽ hỏi vấn đề này, Liễu Như Nghi hơi khựng lại, chỉ chốc lát sau, nhìn Lý Dịch một chút, biểu lộ biến thành cổ quái, lắc đầu nói ra: “Tiên sinh lớp học trong trại không có tiền tiêu vặt hàng tháng, cũng không có… Thúc Tu.”

    Cái gì?

    Lý Dịch nghe vậy, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, cho là mình nghe lầm, sững sờ nơi đó.

    Không có tiền công? Không có học phí?

    Đó không phải là làm không công sao?

    Từ xưa đến nay, cái có chuyện dạy học này, coi như là lột da đầy tớ cũng phải cho người ta tiền công a!

    Huống chi, thầy giáo là một ngành nghề thần thánh mười phần, liền xem như không có tiền công, thu chút lễ vật cải thiện đời sống một ít cũng là nên làm chứ?

    Những sơn tặc này, ngay cả lễ phép làm người căn bản nhất cũng đều không hiểu… không có chú trọng chút nào!

    Lý Dịch thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm giác được tâm tư có chút mệt mỏi, vẻ mặt cô đơn xoay người trở về.

    Nửa con gà còn thừa lại ngày hôm qua, làm chút ăn ngon an ủi một ít tâm linh bị tổn thương.

    ……
    ……

    Đối với phần lớn người bên trong trại Liễu Diệp mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ phổ thông.

    Hoàn toàn lao động như trước đây, suy nghĩ lương thực trong nhà không nhiều lắm, về sau phải ăn tằn ăn tiện một chút, năm ngoái thu hoạch không tốt, còn phải cố gắng nhịn một đoạn thời gian mới có thể tới mùa lương thực năm nay.

    Có điều, tộc nhân Liễu thị nào có hài tử trong nhà thì lại cảm thấy có chút gì đó là lạ.

    Trước kia , đám đầu gấu nhỏ đều quậy ở bên trong trại cả ngày, lúc ăn cơm không kêu lên ba lần thì dứt khoát không trở về nhà, bỗng nhiên nguyên một đám biến thành an tĩnh lại, không có chạy loạn khắp nơi mà ngồi xổm ở trên đất trống trước cửa nhà mình, cầm một cái nhánh cây trong tay tô tô vẽ vẽ, không biết đang làm gì.

    Cứ như vậy, trong lòng phụ huynh đám đầu gấu nhỏ ngược lại lại bắt đầu thấp thỏm không yên.

    Ở niên đại đại đa số người đều ngu muội vô tri này, bất kỳ cái cử động không giống bình thường gì đều sẽ bị cho là trúng tà, tà ma nhập thể.

    Hài tử nhà mình đều là bảo vật, đương nhiên sẽ không phân tốt xấu mà gác nướng trên lửa, sau khi đứng ở một bên quan sát hài tử nhà mình hồi lâu, một người đàn ông trung tuổi rốt cục không nhịn được đi tới, đá một cước vào cái mông đầu gấu nh: “Tủng Oa, làm gì đây vậy?”

    Quay đầu thấy cha đứng ở phía sau, đầu gấu nhỏ vuốt một cái nước mũi, chỉ chỉ chữ xiêu xiêu vẹo vẹo vừa mới viết xong trên mặt đất, vẻ mặt tự hào nói ra: “ Cha, đây là chữ ‘Liễu’, sáng nay tiên sinh dạy cho chúng con, nhất định cha không biết đâu.”

    Người đàn ông trung tuổi cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy trên mặt đất bị nhánh cây viết nguệch viết ngoạc, về phần chữ ‘Liễu’ gì đó mà đầu gấu nhỏ nhà mình chỉ kia, hắn thấy, chẳng qua là một đống chữ như gà bới mà thôi.

    Nhìn vẻ mặt của đầu gấu nhỏ, tựa hồ có chút dáng vẻ khinh bỉ mình không biết chữ, trong lòng người đàn ông bùng lên một ngọn lửa cháy vô danh, nhấc chân đạp tới cái mông của đầu gấu nhỏ: “Mới lên lớp học nửa ngày, đã dám chế giễu lão tử, lão tử không có đọc qua sách cũng là cha ngươi!”

    Lý Dịch ở trong phòng bếp, vừa mới cắt thịt gà thành sợi nhỏ, chuẩn bị nguyên liệu làm cháo thịt gà, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía cửa cửa sổ, ngưng thần lắng nghe một hồi, lẩm bẩm nói một câu: “Đầu gấu nhỏ nhà ai, khóc thật khó nghe…”

    Lắc đầu, tiếp tục làm việc.

    ……

    ……

    “Ăn từ từ, không ai giành với ngươi.”

    Lúc cơm trưa, người đàn bà trung tuổi nhìn thấy đầu gấu nhỏ nhà mình thái độ khác thường, đang dùng sức và cơm vào trong miệng, đồ ăn bình thường thích ăn nhất trên bàn lại không thèm đụng đũa, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.

    Hôm nay hài tử nhà mình bị làm sao vậy?

    Vội vàng và cơm xong, đầu gấu nhỏ quăng bát ra trên bàn, co cẳng chạy ra bên ngoài, dường như thế giới bên ngoài có lực hấp dẫn vô tận đối với hắn.

    “Vừa cơm nước xong xuôi, làm cái gì đây?” Người phụ nữ lo lắng đuổi theo hô một câu.

    “Đi học đường!” Đầu gấu nhỏ lớn tiếng trả lời một câu chính là không thấy bóng dáng.

    Người phụ nữ đứng tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên.

    Trước kia thằng ranh con này đuổi cũng không đi lớp học, làm sao hôm nay lại đổi tính?

    Những chuyện tương tự trình diễn rất nhiều trong gia đình ở trại Liễu Diệp.

    Trưa hôm nay, tất cả phụ huynh của đầu gấu nhỏ đều đờ đẫn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 21-08-2018 lúc 11:51.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,
  5. #13
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 12: Sợ là thật sự có mấy phần bản lãnh.

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Chương 12: Sợ là thật sự có mấy phần bản lãnh.

    Buổi chiều, lúc Lý Dịch đi vào lớp học, tình hình nhìn thấy hoàn toàn không giống buổi sáng.

    “Tiên sinh tốt lành!”

    Tất cả đầu gấu nhỏ đều ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở trên vị trí của mình, thi lễ một cái đối với hắn, biểu lộ trang nghiêm mười phần, thanh âm giòn giã êm tai mười phần.

    Giờ khắc này, Lý Dịch vậy mà thật sự có một loại cảm giác thỏa mãn cùng tự hào của một người làm vườn cho Tổ quốc.

    Đám đầu gấu nhỏ chính là tốt, đơn thuần, dễ bị lừa, không mang thù…

    “Đã nhớ chữ ta dạy các ngươi buổi sáng chưa?” Lý Dịch không có ngồi ở vị trí tiên sinh phía trên, rất tùy ý ngồi xuống bên cạnh một đầu gấu nhỏ, hỏi.

    “Nhớ kỹ!” Thấy Lý Dịch hỏi, đám đầu gấu nhỏ trăm miệng một lời.

    Đầu gấu nhỏ ngồi bên cạnh Lý Dịch có chút co quắp, có điều lại cảm thấy tiên sinh này không giống Tần tiên sinh trước kia, Tần tiên sinh luôn luôn xụ mặt nghiêm túc ngồi ở phía trước, giống như là người khác thiếu hắn mấy quan tiền vậy, xưa nay sẽ không ngồi cùng cùng bọn chúng.

    “Vậy thì tốt, chúng ta kiểm tra một chút, ai nguyện ý đi lên đầu tiên?” Lý Dịch nhìn đám đầu gấu nhỏ hỏi.

    Có can đảm làm người đầu tiên luôn luôn cần dũng khí rất lớn, đầu gấu nhỏ nhìn nhau vài lần, vẫn là không ai nguyện ý lên trước.

    “Ta tới trước!” Đột nhiên, một thanh âm truyền đến từ bên cạnh Lý Dịch, nghe giống như là khó khăn lắm mới lấy dũng khí.

    Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy nhìn thấy chính là tên đầu gấu nhỏ nói về sau lớn lên muốn cưới Liễu Như Nghi làm vợ, đứng lên từ chỗ ngồi, dáng vẻ có chút kích động.

    “Tốt, chính là ngươi, ngươi tên là gì?” Lý Dịch nhìn nó, vừa cười vừa hỏi.

    “Tiên sinh, ta gọi Liễu Tiểu Hổ…” Dường như là dáng tươi cười của Lý Dịch lây nhiễm đầu gấu nhỏ, nét mặt của nó cũng buông lỏng, đi đến bên cạnh bàn cát, móc từ trong tay áo ra một nhánh cây nhỏ, viết phía trên bàn cát.

    Lý Dịch đứng dậy đi tới, cúi người xem, mặc dù chữ viết của đầu gấu nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo có chút ngây thơ, nhưng có thể nhìn ra nó cũng bỏ công sức, gật đầu sờ lên đầu đầu gấu nhỏ, nói ra: “Rất không tệ, về sau mọi người phải học tập Tiểu Hổ, dũng cảm một chút.”

    Đầu gấu nhỏ cũng có lòng hư vinh, ngay trước mặt nhiều tiểu đồng bọn như vậy, tiên sinh nói bọn chúng học tập mình, trong lòng Liễu Tiểu Hổ ngọt giống như ăn mật, trên mặt béo nhỏ hiện ra kích động đỏ ửng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống.

    Có Liễu Tiểu Hổ mở đầu, chuyện kế tiếp chính là biến thành đơn giản rất nhiều, đám đầu gấu nhỏ lần lượt đi lên chấp nhận kiểm tra. Kết quả khiến Lý Dịch cũng hơi kinh ngạc, hắn biết trước khi Tần tiên sinh chỉ có thể khiến đám đầu gấu nhỏ này gật gù lắc lắc đầu đọc một vài thứ, còn xa xa chưa nói tới biết chữ, nhưng lần này tất cả mọi người viết được chữ “Liễu”.

    Lực hấp dẫn của Tôn hầu tử đối với bọn chúng lớn như thế sao?

    Rất khó đoán suy nghĩ của đầu gấu nhỏ, Lý Dịch cũng lười đoán, chỉ cần bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời chính là được, đợi sau khi bọn chúng ngồi xuống ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện dáng vẻ bé ngoan, Lý Dịch mới mở miệng hỏi: “Buổi sáng chúng ta kể tới chỗ nào?”

    “Mau tới Tây Thiên mời Như Lai phật tổ!”

    Đám đầu gấu nhỏ trăm miệng một lời trả lời.

    ……

    ……

    Cử động khác thường gần đây của đám đầu gấu nhỏ trong trại Liễu Diệp đã khiến cho tất cả phụ huynh chú ý.

    Có đôi khi bọn họ sẽ thấy hài tử nhà mình cầm một cây gậy gỗ trong tay, đuổi theo một con chó đen bên trong trại, miệng la hét: “Hạo Thiên khuyển, chạy đi đâu?”, “Hạo Thiên khuyển, chịu chết đi!”. Hiện tại, chó đen kia nhìn thấy bọn đầu gấu nhỏ này, sẽ kêu thảm một tiếng né tránh xa xa.

    Đây chỉ là triệu chứng ban đầu, về sau thậm chí còn nói lẩm bẩm với một con nhện, một con rết, một con bọ cạp, đám đầu gấu nhỏ chộp tới những vật này, chỉ cây gậy vào, nói thầm hồi lâu sau, lại một cước giẫm chết, cười ha ha hai tiếng, nói là trảm yêu trừ ma gì gì đó.

    Thậm chí, không biết trộm được một cái hồ lô từ nơi nào, vây quanh sau lưng người khác, quát to một tiếng: “ Liễu X X, ta gọi ngươi một tiếng ngươi dám đáp không?”

    Đổi lại người khác làm ra cử động như vậy, bọn họ đã sớm gác đối phương nướng ở trên lửa, nhưng tiếc là không làm gì được, nổi điên chính là con của mình, bất kể như thế nào cũng không xuống tay được, mấy ngày gần đây một số người đã ưu sầu, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn không ít.

    Đương nhiên, đối với đầu gấu nhỏ trước kia một chữ cũng không biết nhà mình, đến bây giờ vậy mà có thể sử dụng gậy gỗ viết ra tên của mình trên mặt đất, thuận miệng là nói ra những lời nói mà họ nghe mơ hồ không hiểu nhưng có vẻ rất cao thâm, cũng làm cho những phụ huynh đầu gấu nhỏ này kinh ngạc há mồm.

    Mà hết thảy ngọn nguồn này, đều là bởi vì tiên sinh mới tới kia.

    Nghe nói là áp trại tướng công Như Nghi xuống núi cướp về, có người nhìn thấy xa xa, dáng dấp tuấn tú, cơ thể gầy gò, giống như là một trận gió liền có thể thổi ngã, nhưng hình như cũng có mấy phần bản lãnh, đám đầu gấu nhỏ mà ngay cả Tần tiên sinh cũng không trị được, vậy mà ngoan ngoãn dưới tay hắn, quả thực là tà môn tới cực điểm.

    Có chút phụ huynh đầu gấu nhỏ thậm chí đang lo lắng có phải thư sinh kia dùng tà thuật gì với hài tử nhà mình hay không? Dù sao những người đọc sách kia cũng cực kỳ tà dị, trong lòng cảnh giác, không cho đầu gấu nhỏ lại đi lớp học.

    Nhưng không nghĩ tới chính là, vừa mới nói cấm chỉ đầu gấu nhỏ lại đi lớp học, hài tử nhà mình lập tức nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm, nước mắt nước mũi chảy khắp mặt, đòi sống đòi chết, không cho đi học chính là không thèm đứng dậy.

    Lý Dịch ngược lại là không nghĩ tới, bản lãnh áp dụng của đám đầu gấu nhỏ mạnh như vậy, học được bản lãnh lăn lộn khóc lóc om sòm trên Lăng Tiêu Bảo Điện của Tôn hầu tử nhanh như vậy, chiêu thức kiểu mới này, người lớn chưa từng có loại kinh nghiệm căn bản là không có biện pháp ứng đối a!

    Rơi vào đường cùng, đám người đành phải liên hợp lại đi tìm Nhị thúc công, khuyên lão nhân gia đổi lại một tiên sinh khác, còn tiếp tục như vậy, cũng không biết hài tử nhà mình sẽ biến thành hình dáng ra sao?

    “Các ngươi vội cái gì, vội cái gì, người ta là người đọc sách, còn phải để các ngươi dạy nên giảng bài thế nào?” Lão giả râu tóc bạc trắng nằm phơi nắng ở cửa ra vào, không nhịn được khoát tay áo với đám người: “ Nên làm gì thì làm đi, một đám đồ bị thịt, về sau cũng đừng có quan tâm chuyện này nữa!”

    Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi bất đắc dĩ, lão giả mới duỗi cái lưng mệt mỏi thật dài, trên khuôn mặt già nua hiện ra một nụ cười hài lòng, lẩm bẩm nói: “ Không có đám oắt con tới phiền cả ngày, thật sự là dễ chịu…”

    Mặc dù nội bộ Liễu thị rất nhiều bất hoà, nhưng rất nhiều sự việc quan trọng bên trong trại, trừ Liễu Như Nghi, bọn họ nghe nhiều nhất chính là vị lão giả này.

    Làm trưởng bối lớn tuổi nhất của Liễu thị nhất tộc, Nhị thúc công có quyền uy tuyệt đối ở bên trong trại.

    Nhị thúc công đã lên tiếng, đám người cũng không còn cấm chỉ đám đầu gấu nhỏ đi học, nhớ đến thay đổi trước sau của đám đầu gấu nhỏ trong khoảng thời gian này, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm thán.

    Thư sinh anh tuấn kia, tuy rằng chỉ là áp trại tướng công Như Nghi cướp về, nhưng sợ là… cũng có mấy phần bản lĩnh thật sự…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 21-08-2018 lúc 11:51.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,
  7. #14
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    Chương 13: Thư sinh kỳ quái.

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Editer: Tiếu Ngạo Nhân

    Chương 13: Thư sinh kỳ quái.

    Lúc này, vị thư sinh anh tuấn có mấy phần bản lãnh trong mắt phụ huynh đầu gấu nhỏ kia đang buộc lên tạp dề, rên lên điệu hát dân gian, bận rộn trong phòng bếp.

    Cùng là hủ tiếu, cùng là nguyên liệu nấu ăn, Lý Dịch làm ra luôn luôn ngon hơn Tiểu Hoàn, đây là kết luận của Liễu Như Nghi sau khi so sánh.

    Vốn chỉ là hai bữa ăn nhét đầy cái bao tử mỗi ngày, vậy mà cũng khiến người ta chờ mong, cháo loãng và bột mì phổ thông, dưới tay hắn, mỗi lần cũng có thể biến ra đa dạng, có đôi khi vẻn vẹn nhìn một cái hoặc là ngửi được mùi thơm, cũng làm người ta muốn ăn nhiều hơn.

    Lý do ăn cơm rốt cuộc không chỉ là vì nhét đầy cái bao tử, dường như toàn bộ đời sống cũng biến thành mỹ hảo.

    Mấy lần sau, rốt cuộc Liễu Như Nghi không nói những câu như “Quân tử tránh xa nhà bếp” nữa.

    Có đôi khi nàng cũng sẽ hiếu kì, một người đọc sách vì sao lại thích việc bếp núc như vậy? Ở thời đại mọi loại đều hạ phẩm, duy có đọc sách là thanh cao này, thực sự là khó có thể tưởng tượng một người thư sinh lại có thể tự hạ thân phận đi làm một đầu bếp…

    Tôn nghiêm người đọc sách của hắn đâu?

    Liễu Như Nghi cũng gặp qua không ít người đọc sách, nói chung đều là cho nàng ấn tượng là một loại cậy tài khinh người, không hề nghi ngờ, vị tướng công này của mình không hề giống người đọc sách chính thống, nhưng lại rõ ràng khác với những người khác.

    Rốt cuộc hắn có tài hoa hay không? Liễu Như Nghi cũng không rõ ràng, nhưng thầm nghĩ cũng không quá kém.

    Đám hài tử vô pháp vô thiên, ai cũng không trị được kia, hết lần này tới lần khác ngoan ngoãn ở dưới tay hắn, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, chính là sinh ra biến hóa làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi than, cũng xa xa ngoài dự kiến của Liễu Như Nghi.

    Đương nhiên, từ trong miệng Tiểu Hoàn biết được, ở trên lớp học Lý Dịch kể chuyện xưa cho những hài tử kia, cũng làm cho trong lòng Liễu Như Ý có chút kinh ngạc.

    Những thứ đó hắn nghĩ ra như thế nào?

    Đoạn thời gian này, dường như toàn bộ trại cũng sinh ra một chút biến hóa nho nhỏ.

    Ngay từ đầu, đối với Liễu Như Nghi mà nói, Lý Dịch chỉ là áp trại tướng công cướp về để tạm thời bịt miệng một ít người không ngừng bức hôn mà thôi, chỉ là vợ chồng giả hữu danh vô thực, thầm nghĩ qua một đoạn thời gian, sự việc lắng đọng xuống, nếu hắn muốn đi thả hắn rời đi là được.

    Kỳ thật trong lòng Liễu Như Nghi có chút chuẩn bị từ trước, đoán rằng hắn sẽ chống lại, sẽ chạy trốn…

    Nhưng bất kể như thế nào cũng không có dự liệu được, từ đầu đến cuối hắn cũng không có toát ra một chút ý nghĩ như vậy, ngược lại hòa vào nơi này với một loại tốc độ bất khả tư nghị…

    Mặc dù mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng Liễu Như Nghi lại cảm thấy giống như mình chưa từng nhìn thấu qua hắn.

    Thật là một tên thư sinh… kỳ quái…

    ……

    ……

    Trên nguyên tắc mà nói, Lý Dịch vẫn là tương đối hài lòng đối với cuộc sống bây giờ.

    Đây là nhàn nhã và thoải mái đời trước chưa bao giờ có, mỗi ngày làm một chút cơm, dạy đầu gấu nhỏ một tiết học, không có độ khó gì, nhẹ nhõm khó nói lên lời.

    Về phần chạy trốn…

    Vì sao phải trốn?

    Sau khi chạy thì ăn cái gì, ở chỗ nào, đi nơi nào tìm nàng dâu xinh đẹp như vậy?

    Hắn không ngốc, nếu gần như đã trải qua tháng ngày tiêu dao xin nghỉ hưu sớm, làm sao tự làm khổ mình?

    Lý Dịch vẫn cảm thấy mình là một người dễ dàng thỏa mãn, điểm này rất tốt.

    “Tiên sinh tốt lành!” Đi vào lớp học, đám đầu gấu nhỏ đã nghiêm túc ngồi đó, lễ nghi chu toàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ có chút chờ mong.

    Hôm qua trước khi kết thúc, Lý Dịch lại để lại một cái hồi hộp lớn ở phần cuối chuyện xưa, chỉ sợ trong lòng đầu gấu nhỏ sớm đã vội vã không nhịn nổi, từ quầng thâm trên ánh mắt của bọn chúng cũng có thể thấy được đến, chắc chắn đêm qua ngủ không được ngon giấc.

    Điều này cũng làm cho trong lòng Lý Dịch có một loại thỏa mãn xấu xa nho nhỏ nào đó.

    Rút ngắn quan hệ với đầu gấu nhỏ là một sự tình đơn giản mười phần, mỗi ngày Lý Dịch chỉ cần kể một hồi chuyện xưa cho bọn chúng, tiện thể sẽ dạy bọn chúng viết tên của mình, hoặc là chữ khác mà bọn chúng nguyện ý học như “Tôn Ngộ Không“, “Ngọc Hoàng đại đế”, “Như Lai phật tổ”… các cái tên mà bọn chúng cảm thấy hứng thú, hiệu quả cực kỳ tốt, chí ít đến bây giờ mỗi một đầu gấu nhỏ đã hiểu rõ mười chữ.

    Lý Dịch từng có vài chục năm làm học sinh, khơi lên điều mà ai cũng hứng thú mới là thầy tốt nhất, truyền thụ bị động vĩnh viễn không bằng chủ động cố gắng, mặc dù phương pháp của hắn có chút dụ dỗ vị thành niên, nhưng hiệu quả lại là rõ ràng tới cực điểm.

    Lúc này lớp học lại có thêm một bộ phận đầu gấu nhỏ so với lúc ban đầu, thậm chí trong đó có mấy cô bé.

    Dựa theo khuynh hướng lịch sử bình thường, tư tưởng trọng nam khinh nữ hẳn là sẽ còn lưu truyền ở cái thế giới này hơn mấy trăm mấy ngàn năm nữa, cho dù là ở trại Liễu Diệp, lúc trước cũng chưa từng nghĩ cho những cô bé kia cùng ngồi trong lớp học như đám con trai.

    Nhưng sức hấp dẫn của chuyện xưa về con khỉ kia thực sự quá lớn, cho dù là các cô bé cũng không thể ngoại lệ, có lẽ là đầu gấu nhỏ nào đó nghe chuyện xưa trên lớp, sau đó khoe khoang trước mặt đám tiểu đồng bọn không được đi học, về sau mỗi khi Lý Dịch ên lớp, ngoài cửa hoặc phía trước cửa sổ chắc chắn sẽ có mấy thân ảnh nho nhỏ sợ hãi đứng ở nơi đó, không dám tiến đến.

    Lý Dịch nhưng không có nhận qua tư tưởng độc hại trọng nam khinh nữ, các nàng đã thích, liền cho mấy cô bé kia đi vào cùng nghe, đã mấy ngày rồi.

    Có điều, có đôi khi vẫn phát sinh một chút chuyện lúng túng.

    Trong lòng mỗi một đầu gấu nhỏ đều có mộng anh hùng, ai cũng khát vọng biến thành Tôn hầu tử lên trời xuống đất không gì làm không được, lúc Liễu Tiểu Hổ tranh luận cùng một cô bé xem ai mới là Tôn Ngộ Không, bởi vì cãi lộn vô cùng vụng về, cũng không biết là linh cảm từ đâu tới, vậy mà trực tiếp cởi quần của mình xuống, chỉ một vật nhỏ vừa mới bắt đầu phát dục nào đó, hùng hồn nói ra: “Tiên sinh nói con khỉ kia là đực, có tiểu JJ! Ta có tiểu JJ ngươi không có, cho nên ta mới là Tôn đại thánh!”

    Lý do của Liễu Tiểu Hổ đầy đủ, khiến cho người ta không tìm được một câu phản bác gì, cho dù là Lý Dịch cũng không phản bác được, sau khi cô bé kia sửng sốt một chút, không biết có phải là đau lòng vì mình không làm được Tôn hầu tử hay không, “Oa” một tiếng, khóc lên nức nở.

    Liễu Tiểu Hổ cũng khóc, bởi vì sau khi cô bé kia về nhà, nói ngọn nguồn sự tình cho cha mẹ.

    Bị phụ huynh người ta tìm tới cửa, nghe xong quá trình, thím hai Ngô thị lúc này giận dữ, bàn tay to như cái lá chuối rơi vào trên mông Liễu Tiểu Hổ.

    Vào lúc ấy Lý Dịch đang đứng cách đó một bức tường, cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, mặc niệm một hồi cho đầu gấu nhỏ, làm sao lại có một bà mẹ như thế, sau đó hắn… phải làm gì đó…

    “Lại nói nhóm người Đường Tăng đi tới Nữ Nhi quốc, uống lầm nước của sông Tử Mẫu, tất cả đều biến thành bụng lớn…”

    Thói quen của Lý Dịch là trước kể một hồi chuyện xưa cho đám đầu gấu nhỏ, sau đó lại dạy bọn họ một vài thứ, rất tùy ý ngồi ở giữa đám đầu gấu nhỏ, nói tiếp chuyện xưa lần trước.

    Trong học đường, đầu gấu nhỏ vểnh tai, tập trung tinh thần nghe, ngoài cửa sổ, Liễu Như Ý khoanh tay dựa nghiêng ở trên mép cửa sổ, gương mặt xinh đẹp hiện ra biểu tình thích thú.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 21-08-2018 lúc 11:54.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,
  9. #15

    Mặc định

    sao trắng trơn vậy, mình ko đọc được, đây là truyện ngôn tình hay
    Lần sửa cuối bởi nhatnam2016, ngày 03-08-2019 lúc 09:42.

    ---QC---


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status