TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 15

Chủ đề: Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

  1. #1
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

    Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
    逍遥小书生

    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
    Thể loại: Giá Không Lịch Sử

    _๑۩۞۩๑_Link_๑۩۞۩๑_
    https://book.qidian.com/info/1004175804

    Giới thiệu tác phẩm:
    Lý Dịch - một kỹ sư sống ở thế kỷ 21, xuyên không về cổ đại. trở thành một thư sinh nghèo.

    Đột nhiên trong đầu lại chứa một cái thư viện bách khoa, không thiếu bất kỳ tri thức gì.

    "Đời này, cho dù không phong hầu bái tướng cũng phải làm một vị quan tai to mặt lớn a?"
    Dưới ánh bình minh, Lý Dịch phát ra ý nguyện vĩ đại, dũng cảm bước một bước đầu tiên ra thế giới này.

    Nhưng...

    - Dừng lại!
    Trên lưng tuấn mã, một cô gái tuyệt sắc thân mang trang phục hoang dã, cẩn thận đánh giá một phen, sau đó bàn tay trắng nõn của nàng vung khẽ:
    - Trói lại!

    Đám sơn tặc hung ác phía sau nàng đồng loạt xông lên...

    Đêm động phòng hoa chúc, nhìn mỹ nhân đẩy cửa tiến vào, ý nguyện vĩ đại của Lý Dịch sinh ra cải biến "nho nhỏ":
    - Quan cư nhất phẩm thì có là gì? Phong hầu bái tướng cũng không có ý nghĩa! Ta muốn trở thành Sơn tặc vương!!!
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 23-06-2019 lúc 18:05.
    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,toiday4974,
  3. #2
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định


    Chương 1: Thư sinh tuấn tú
    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh

    Editer: Tiếu Ngạo Nhân
    Thời gian: 01 : 26 : 35

    Lông mi run rẩy mấy lần, bỗng nhiên con mắt mở ra, Lý Dịch bừng tỉnh trong cơn ác mộng.

    Sau khi ngồi dậy từ trên giường, chuyện làm thứ nhất chính là cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút... Cánh tay vẫn còn, chân vẫn còn, nên có đều có ------ còn tốt, không có thiếu khuyết linh kiện gì.

    Sau khi kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, ngay cả trong đũng quần cũng ngắm vài lần, Lý Dịch mới thở dài một hơi.

    Ai biết thư viện tỉnh lớn như vậy, hệ thống phòng cháy chữa cháy lại quá kém. Thời tiết ba mươi bảy ba mươi tám độ, trong nhà căn bản chịu không nổi, Lý Dịch chẳng qua là muốn đi muốn đi thư viện ăn ké máy điều hoà nhiệt độ, thuận tiện đọc trộm một chút sách, không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi, đợi đến thời điểm hắn nóng, chịu không được tỉnh lại, bên người đã không có một người.

    Địa phương ánh mắt hắn có khả năng nhìn thấy, tất cả đều là ngọn lửa, thậm chí thế lửa đã lan tràn đến giá sách bên cạnh hắn. Nếu không phải vào thời khắc nguy cấp hắn bị nóng tỉnh lại, trang đầu tin tức ngày mai khả năng liền sẽ là “ thư viện tỉnh X xảy ra hỏa hoạn ngoài ý muốn, một nam độc giả ngủ quên, táng thân trong biển lửa...”.

    Phản ứng trước tiên của Lý Dịch đương nhiên là lập tức chạy trốn, bất quá ngay tại thời điểm hắn đứng lên chạy hướng đường hầm phòng cháy, một cái giá sách to lớn đổ xuống. Sau khi mắt tối sầm lại, Lý Dịch liền không có bất kỳ ý thức nào...

    Ở dưới tình huống như vậy, bản thân lại không có chết, trên thân thể không có bất kỳ thương thế gì, Lý Dịch thầm khen chú cảnh sát cứu hỏa vài trăm lần.

    Nói như vậy, nơi này hẳn là bệnh viện?

    Không biết là bệnh viện nào, ván giường lại cứng như vậy, nằm ở phía trên cộm đến sợ, trong không khí lại còn lan tràn mùi nấm mốc, cái chăn không biết bao lâu không có giặt... Lý Dịch quyết định sau khi ra viện phải cho bệnh viện này gặp xui xẻo, trải nghiệm người dùng quá kém!

    Nhìn xung quanh một chút, hai tấm ván gỗ biến thành giường chiếu thô sơ, một cái bàn thấp cũ nát không nhìn ra hình dạng, trên bàn đặt mấy quyển sách đóng chỉ rách nát... Ngay cả đài TV cũng không có, bệnh viện này quả thực cũ nát ghê gớm... chờ một chút? Góc bàn đó là vật gì, ngọn đèn?

    Bệnh viện này sao... Con mẹ nó, nơi này là bệnh viện sao?

    Lý Dịch vừa mới tỉnh lại, phản ứng còn có chút chậm chạp, cho tới bây giờ mới nghĩ ra, nơi này đâu có giống như là bệnh viện!

    Dù sao mình cũng là bệnh nhân, lại đối xử với một bệnh nhân như thế, trong lòng Lý Dịch bùng lên một luồng lửa cháy vô danh, nhảy xuống khỏi giường, chân trần chạy ra ngoài, ngay cả giày cũng không kịp xỏ.

    ------

    ------

    Lý Dịch đứng bên dòng suối nhỏ thanh tịnh thấy đáy chảy qua cửa nhà mình, vẻ mặt đờ đẫn.

    Suối nước trong, hình bóng người tuổi trẻ phản chiếu trong nước, hù dọa đàn cá đang chơi đùa ở đây.

    Người trẻ tuổi dưới nước mày kiếm mắt sao, như cây ngọc trước gió, làn da trắng nõn, người mặc một thân văn nhân trường bào màu xanh nhạt, búi tóc vén lên thật cao, quả nhiên là một thiếu niên rất có phong độ, công tử đẹp trai như thế, không biết được bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân coi trọng.

    Chính ngay cả Lý Dịch cũng không thể không thừa nhận dáng dấp cái tên này quả thực là quá dễ nhìn, Lý Dịch đứng ở chỗ này nhìn nửa giờ, cảm thấy mình cũng sắp có khuynh hướng bị uốn cong.

    Nhưng vấn đề là hắn không biết tuyệt thế mỹ nam này a!

    Cái này còn chưa phải là nghiêm trọng nhất.

    Càng nghiêm trọng là, rõ ràng cái tên này là cái bóng của mình!

    Lý Dịch vỗ vỗ mặt mình, người trẻ tuổi trong nước cũng vỗ vỗ mặt mình, Lý Dịch nhíu nhíu mày, người trẻ tuổi trong nước cũng nhíu lông mày đẹp mắt lại, vẻ mặt Lý Dịch đờ đẫn, biểu lộ của người tuổi trẻ cũng giống chó Husky Nhật Bản.

    "Ha ha, ta đã biết, đây là mộng, nhất định là ta đang nằm mơ!"

    Lý Dịch cười ha ha, bàn tay hung hăng vả vào trên mặt của mình, đau rát làm cho nước mắt của hắn cũng sắp chảy ra.

    Một lão giả tóc hoa râm chắp tay sau lưng đi qua bên cạnh Lý Dịch, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Dịch đang tự vả chính mình.

    "Cái thằng nhóc Lý gia này, chẳng lẽ đọc sách choáng váng, bị hóa điên hay sao?"

    Hiện tại Lý Dịch không đếm xỉa tới lão đầu tử đi qua phía sau hắn, trên thực tế ở trạng thái vẫn còn chấn kinh cực độ, hắn không thấy được lão đầu, thử véo bàn tay cũng không có tỉnh lại từ trong mộng, rốt cục hai chân Lý Dịch mềm nhũn, co quắp ở bờ sông.

    Không lâu sau đó, Lý Dịch ngồi dậy, một cái tay chống cằm, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn mặt nước.

    Giờ phút này, hắn rất giống một triết học gia.

    "Ta là ai?"

    "Ta từ đâu tới đây?"

    "Ta muốn đi đâu?"

    -----

    -----

    Từng cái vấn đề thâm ảo phức tạp bắt đầu hiển hiện trong đầu của hắn, thời điểm hắn đã sắp suy nghĩ đến "Sinh tồn hay là hủy diệt", rốt cục Lý Dịch thanh tỉnh lại.

    Đến từ thế kỷ hai mươi mốt, hắn xem qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết cùng phim truyền hình, sau khi tỉnh táo lại suy tư một chút, trong nội tâm đã có một suy đoán mà ngay cả mình cũng không dám tin tưởng.

    Bất quá, trước đó hắn còn phải đi chứng thực một chút.

    Cúi đầu nhìn cái bóng trong nước một lần nữa, thấy không phải khuôn mặt đã nhìn hơn hai mươi năm, Lý Dịch có một loại cảm giác quái dị không nói ra được.

    "Phi, tiểu bạch kiểm!"

    Khinh bỉ nhìn người trẻ tuổi trong nước một chút, sau đó hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.

    Lão giả sau lưng Lý Dịch thấy cảnh này, biểu lộ trên mặt càng thêm hoảng sợ.

    Đời này sống mấy chục năm, lần đầu tiên lão giả nhìn thấy người vả chính mình, cuối cùng còn nhổ nước miếng vào cái bóng của mình trong nước.

    "Cái thằng nhóc Lý gia này, không phải là điên thật rồi chứ“

    Lý Dịch đang định tìm người hỏi một chút tình huống, vừa quay đầu liền thấy một lão đầu râu tóc bạc phơ đứng trên đường nhỏ sau lưng hắn, dùng một ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.

    Lý Dịch thấy thế trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống!

    Trên mặt lộ ra một nụ cười hắn tự cho là rất hòa thuận, chậm rãi đi đến bên người lão giả, hỏi:
    "Đại gia, xin hỏi hiện tại là năm nào, nơi này là địa phương nào là địa phương nào?"

    Lý Dịch mới mở miệng, sắc mặt của lão giả biến đổi lần nữa.

    Xong xong, xem ra thằng nhóc Lý gia thực sự điên rồi, ngay cả mình cũng không nhận ra, lời nói càng là nói bậy nói bạ, lão giả hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.

    Lý Dịch thấy biểu lộ trên mặt lão giả, còn tưởng rằng hắn không nghe thấy, dù sao lão nhân gia nghễnh ngãng cũng rất bình thường. Vừa muốn mở miệng, giống như là nghĩ đến cái gì, sau khi suy nghĩ một chút, hắn mới mở miệng hỏi lần nữa:
    "Xin hỏi vị lão nhân gia này, bây giờ là năm nào tháng nào, nơi đây là chỗ nào?"

    Lần này rốt cục lão giả nghe hiểu lời nói của Lý Dịch.

    Thở dài một hơi, trên mặt lão giả biểu lộ sự tiếc hận vô cùng.

    Thật sự là nghĩ không ra, thằng nhóc hoạt bát như vậy, bộ dáng cũng vô cùng tuấn tú, lại đọc sách choáng váng, thậm chí ngay cả những vật này cũng quên.

    Vốn cho là về sau hắn nếu có thể có tiền đồ, vinh quang cửa nhà, Lý gia thôn cũng có vinh quang, mình sẽ gả cháu gái chưa xuất giá cho hắn, nhưng bây giờ... Ôi, lão thiên gia, đây là tạo nghiệt gì a!

    Nhìn thấy hai vị tráng hán khiêng cuốc đi tới, lão giả vội vàng hướng vẫy vẫy tay với bọn hắn, la lớn:
    "Đại Tráng, hai huynh đệ các ngươi mau chạy tới đây, cái thằng nhóc Lý gia này sợ là mắc bệnh điên, tuyệt đối đừng để hắn chạy loạn, mau bắt hắn lại!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 21-08-2018 lúc 12:11.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,Kiếm Du Thái Hư,toiday4974,vantura,
  5. #3
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định


    Chương 2: Sơn tặc hung mãnh
    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh

    Editer: Tiếu Ngạo Nhân
    Thời gian: 01 : 26 : 35

    Nhìn thằng nhóc Lý gia dùng một bộ biểu lộ ngơ ngác nhìn lấy mình, lão giả lui ra phía sau mấy bước, trong lòng càng thêm cảnh giác.

    Loại vẻ mặt này hắn cũng từng thấy qua trên mặt Lưu quả phụ, nghĩ đến vài ngày trước Lưu quả phụ thôn Đông Thủ cũng là dạng này, tỉnh lại sau giấc ngủ cũng không biết mình là ai, cả ngày ngồi ở trong sân cười ngây ngô, một khi có người tới gần nàng, lập tức liền kêu to lên, cắn người vừa tới.

    Về sau người quan phủ tới, nói là Lưu quả phụ mắc bệnh điên, cầm lên dây xích sắt khóa nàng trong nhà, đồng thời khuyên bảo thôn dân trông giữ tốt, nếu là nàng chạy đến đả thương người, bọn hắn phải chịu trách nhiệm liên quan.

    Lý Dịch mắt thấy lão giả trở mặt trong một nốt nhạc, hắn quay đầu, nhìn thấy hai cái đại hán thể hình tráng kiện đang đi qua bên này.

    Sau khi ngây người vài giây, Lý Dịch không hề do dự, co cẳng liền chạy!

    Nói đùa, vừa rồi hắn nghe được rõ ràng, lão đầu kia nói mình cái gì bị điên, Cái này nếu như bị bắt lấy, không chừng bị xem như tà ma nhập thể, trói vào trên cây cột dùng hỏa thiêu.

    Lý Dịch chết qua một lần, càng thêm trân quý mạng nhỏ của mình hơn so với bất kì ai khác, không thể nghi ngờ là giờ khắc này hắn bạo phát tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay.

    Sau lưng lão giả cùng hai tên tráng hán trợn mắt hốc mồm nhìn Lý Dịch một đường nhanh chóng chạy đi, kém chút kinh ngạc đến rơi cả cằm.

    Ai cũng không nghĩ tới, thằng nhóc Lý gia tay trói gà không chặt, đi hai bước là muốn nghỉ lại có thể chạy nhanh như vậy!

    “Xem ra người mắc bệnh điên thật đúng là không thể tính toán theo lẽ thường!”

    Lão giả vuốt vuốt sợi râu thật dài, không khỏi cảm thán nói.

    Lo lắng bị đại hán bắt về thiêu chết, Lý Dịch phi nhanh một đường, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy thôn trang. Khi tầm mắt cũng không thấy người đuổi theo mới đặt mông ngồi trên đất.

    Thở hồng hộc, cảm giác toàn thân đều muốn hư thoát.

    Toàn lực chạy hết tốc lực lâu như vậy, cơ hồ hao hết toàn bộ khí lực của hắn, nếu như bây giờ hai đại hán kia đuổi tới, liền khí lực đứng lên chạy trốn Lý Dịch đều không có.

    Cũng không cần xác định cái gì, Lý Dịch cơ hồ vững tin mình là xuyên việt.

    Mặc dù không biết hiện tại là niên đại nào, địa phương nào, nhưng dù sao cũng tốt hơn dù sao cũng tốt hơn bị thiêu chết dưới đáy giá sách, tối thiểu nhất là mình còn sống.

    Sau khi ngồi dưới đất hơi khôi phục một chút thể lực, trong lòng Lý Dịch lại thêm sầu.

    Khẳng định là không trở về được gian phòng kia, không nói ở trong đó tứ phía là vách tường, một cái bàn một cái giường, ngay cả đồ ăn đều không có, nói không chừng chờ hắn trở về, toàn thôn nhân đều lấy bó đuốc nghênh đón hắn tại cửa thôn, sau đó hắn liền có thể hy sinh quang vinh lần nữa.

    Khác nhau chỉ là bị thiêu chết ở nơi đó mà thôi.

    Thế nhưng là không quay về thì ban đêm ngủ ở đâu?

    Lý Dịch mới vừa tới thế giới này, vấn đề đầu tiên phải giải quyết là sinh tồn.

    Ầm ầm!!!

    Đúng lúc này, Lý Dịch bỗng nhiên cảm giác được đất đai dưới chân chấn động.

    “Làm sao vậy, động đất sao?”

    Lý Dịch đau khổ trong lòng, vừa qua khỏi kiếp thiếu chút nữa thiêu chết lại gặp được địa chấn, đời trước mình tạo nghiệt gì a!

    Bất quá rất nhanh, Lý Dịch liền phát hiện đây không phải địa chấn.

    Phương xa cuối tầm mắt, một dòng lũ do bụi mù tạo thành cuồn cuộn đến bên này, đứng tại xa mấy bước trước người Lý Dịch dưới ánh mắt kinh hãi của hắn.

    “Khục Khục!”

    Lý Dịch không kịp đề phòng, hít một miệng lớn “đồ ăn”, sặc đến chảy ra nước mắt.

    Thật vất vả tỉnh táo lại, vừa định mắng vài câu là ai không có tố chất như thế, lúc ngẩng đầu lên, thần sắc không khỏi khẽ giật mình.

    Phía trên con ngựa cao to, một vị nữ nhân tuyệt sắc thân mang trang phục màu trắng đang cúi đầu nhìn hắn.

    Lông mày kẻ đen như núi xa có chút nhíu lên, tựa hồ là đang suy tư điều gì, nhìn dung nhan vô cùng xinh xắn kia, Lý Dịch chỉ cảm thấy yết hầu yết hầu hắn khô khốc, còn chưa chờ hắn mở miệng, chỉ thấy nữ tử kia khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra biểu lộ hài lòng, khẽ phủi hắn một chút, bàn tay trắng nõn vung khẽ: ”Trói lại!”

    Trong ánh mắt đờ đẫn của Lý Dịch, đám sơn tặc hung ác sau lưng nữ tử kia tung người xuống ngựa, xông lên...

    “Hắc hắc, là thư sinh!”

    “Bộ dáng tuấn tú, xứng với trại chủ chúng ta!”

    “Muốn ta nói, vẫn là Nhị tiểu thư có ánh mắt tốt.”

    “Tất cả im miệng cho ta!”

    Hai tay Lý Dịch bị trói sau lưng, nằm ngang ở trên lưng ngựa, đời trước hắn ngồi xe buýt cũng choáng, rõ ràng cũng không có thích ứng phương tiện giao thông thời đại này. Trên đường đi bị lắc chóng mặt, ý thức cũng từ từ mơ hồ, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười thô kệch của nam nhân, cực kỳ ồn ào, ngược lại là về sau mơ hồ nghe được một tiếng quát, những âm thanh này ngưng bặt, Lý Dịch cũng hoàn toàn không có ý thức.

    Thời điểm tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là màn lụa màu hồng phấn, Lý Dịch lẩm bẩm đứng lên, cảnh giác đánh giá hết thảy chung quanh.

    Thành giường chạm trổ, chăn mền tản ra hương thơm nhàn nhạt, màn lụa hồng phấn, mười phần là phòng của thiếu nữ, bên ngoài trưng bày đơn giản vài đồ dùng trong nhà bằng gỗ, bàn, ghế dựa, ngăn tủ...

    Sơn tặc!

    Một đoạn ngắn ký ức còn sót lại trong đầu khiến sắc mặt Lý Dịch biến đổi, quay đầu chung quanh một chút, phát hiện trong phòng trừ hắn cũng không có người khác, mới hơi yên tâm.

    Chẳng lẽ mới vừa rồi là đang nằm mơ?

    Trong lòng Lý Dịch bỗng nhiên toát ra một cái ý nghĩ may mắn.

    Sau một khắc, Lý Dịch liền hiểu, có ý nghĩ này mới là nằm mơ.

    Bởi vì đau.

    Vẻ mặt Lý Dịch nhăn nhó, che lấy bụng dưới, trong quần áo truyền đến cảm giác nóng bỏng, khiến hắn nhịn không được không ngừng hít hà, ở trong lòng thầm mắng một câu, một đám gia hỏa thô lỗ kia, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định cái này là do nằm lâu trên lưng ngựa.

    Cũng không biết loại quần áo này là do là ai phát minh, một tầng lại một tầng, Lý Dịch phí hết thời gian nửa ngày thời gian nửa ngày mới cởi ra,

    cúi đầu xem xét, quả nhiên bụng dưới đỏ lên một mảnh.

    Lúc này, Lý Dịch ngược lại không có tâm tư đi mắng những tặc nhân kia, hắn không thể không nhìn thẳng vào tình cảnh mình bây giờ.

    Xem ra, mình hẳn là bị những sơn tặc kia bắt đến địa phương này, thời điểm hắn ghé vào lưng ngựa, mơ hồ nghe được những người kia nói cái gì “Trại chủ”, “Thành thân”...

    Sau khi Lý Dịch động não liên tưởng một phen, trên mặt bỗng nhiên biểu lộ hoảng sợ mười phần.

    Thành thân!

    Lần nữa cúi đầu nhìn thoáng qua, Lý Dịch mới phát hiện quần áo hắn mặc đã không phải là quần áo buổi sáng, không biết lúc nào đổi lại kiện áo choàng đỏ chót, trước ngực còn đeo một đóa hoa, nhìn qua đúng hỷ phục.

    Trong ý thức còn sót lại, tựa hồ đã từng bị người đỡ lấy, quỳ xuống dập đầu...

    Sau khi từng cái mảnh vỡ ý thức xuất hiện ở trong đầu của hắn, sắc mặt Lý Dịch trắng bệch.

    Hắn đúng là bị người đoạt trở về trở thành áp trại phu nhân?

    Không đúng, là áp trại tướng công!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
  7. #4
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định


    Chương 3: Áp trại tướng công
    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh

    Editer: Tiếu Ngạo Nhân
    Thời gian: 03 : 19 : 35

    Trước khi xuyên không đến đây, thế giới của Lý Dịch rất là phổ biến xuyên việt.

    Bất kể là tác phẩm tiểu thuyết hay là truyền hình điện ảnh, cũng tranh nhau nhét vào trong đó tình tiết này. Mức phổ cập cũng cực kỳ cao, từ nhi đồng tám tuổi đến lão thái tám mươi đều biết xuyên việt nghĩa là gì.

    Lý Dịch cũng đã từng nghĩ qua, nếu một ngày nào đó bản thân cũng xuyên việt, nếu là ở thái bình thịnh thế, vậy nhất định phải sinh ở nhà quan lại, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì dẫn mấy cái chó săn đến đường lớn đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, nếu là ở trong loạn thế, vậy liền cầm vũ khí nổi dậy, chiếm một cái đỉnh núi, tự lập làm vương, hăng hái mang theo tiểu đệ xuống núi cướp mấy vị áp trại phu nhân...

    Sự thật chứng minh, hồ đồ luôn luôn phải trả giá.

    Lý Dịch chỉ là vừa YY một chút, loại chuyện này lại rơi ngay trên người hắn.

    Càng làm cho Lý Dịch sợ hãi chính là, nếu như hắn không nghe lầm thì những người kia nói qua, Trại chủ bọn hắn muốn thành thân...

    Nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ nào đó, ngay cả bờ môi Lý Dịch đều có chút trắng bệch.

    Chẳng lẽ trại chủ kia lại yêu thích nam phong?

    Lý Dịch đã sớm nghe nói, cổ đại rất phổ biến đồng tính luyến ái, nhất là đồng tính nam, có cái tên rất hay ho là "Long dương chi hảo". Đối với Lý Dịch thà chết cong mà nói, đây chính là một trong những sự tình khó tiếp nhận nhất.

    Trong lòng Lý Dịch chợt lạnh, thoáng cảm nhận một chút, phát hiện cái bộ phận nào đó trên thân thể vẫn rất tốt, không khỏi thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

    Còn tốt, trinh tiết vẫn còn ở đó.

    Sau khi cẩn thận nhìn trang phục trên người mình một chút, Lý Dịch lại lâm vào trong trầm tư.

    Trên người hắn rõ ràng là quần áo tân lang... Chẳng lẽ trại chủ kia là tiểu thụ hay sao?

    Nếu như là tiểu thụ, ngược lại là có thể... Tiểu thụ cũng không được!

    Hắn chính là nam nhân, thẳng đến mức không thể thẳng hơn!

    Đường đường nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên đội trời đạp đất, bẻ trăm lần cũng không cong!

    Ngay tại lúc suy nghĩ của Lý Dịch không biết bay tới nơi nào, cửa gỗ của căn phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, lại nhẹ nhàng đóng lại.

    Vào tai lý Dịch tựa như là thanh âm từ Địa Ngục truyền đến vậy, cả người cũng rụt vào phía trong giường gỗ, thậm chí hắn còn không dám ngẩng đầu nhìn một chút.

    Chuyện hắn lo lắng nhất chính là sau khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một đại hán cao lớn thô kệch, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, lông ngực lộ ra, vẻ mặt thẹn thùng nói với hắn một câu:
    "Tướng công, chúng ta mau mau viên phòng đi!"

    "A, thật buồn nôn..."
    Lý Dịch không khỏi run một cái, cũng không dám nghĩ nữa.

    Bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng gần, Lý Dịch đã có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này rất quen thuộc, giống hệt hương vị bên trên cái chăn.

    "Được rồi, cùng lắm thì là chết, lão tử dù chết cũng sẽ không để hắn được như ý!"
    Vẻ mặt Lý Dịch bi phẫn, ngẩng đầu vừa muốn mở miệng, trông thấy người trong phòng, miệng há một nửa, con mắt bỗng nhiên trợn to, lời muốn nói cũng tắc trong cổ họng.

    Da như mỡ đông, mắt như thu thuỷ, mũi ngọc cao cao tinh xảo, môi đỏ trơn bóng, hàm răng như ngọc...

    Cổ nhân luôn yêu thích dùng những từ ngữ này để miêu tả mỹ nữ, Lý Dịch vẫn luôn cho rằng chẳng qua là một loại bút pháp phóng đại của văn học, từ ngữ thông dụng thì gọi là bốc phét.

    Làn da giống mỡ đông, con mắt giống thu thuỷ... từ ngữ gì cổ nhân cũng dám dùng, ai lại không biết bốc phét a!

    Hơn nữa, lấy thẩm mỹ quan của bọn hắn, cái gọi là mỹ nữ còn phải xem lại.

    Lý Dịch từng tại thấy qua trên mạng ảnh chụp hậu cung của Hoàng đế Thanh triều, phải gọi là vô cùng thê thảm. Nghe nói những phi tử kia còn là chọn ra từ bên trong ngàn ngàn vạn vạn tú nữ, Lý Dịch rất hoài nghi, thời gian lâu dài, những hoàng đế kia sẽ có chướng ngại tâm lý gì hay không.

    Nhưng khi nữ tử này đứng ở trước mặt hắn, Lý Dịch cho rằng dùng bất kỳ từ ngữ ca ngợi nào cũng không không hề quá.

    Nàng chính như vậy, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

    Váy trắng lượn lờ, mái tóc như mây, dáng người thon dài thướt tha, Lý Dịch nhìn ra chiều cao của nàng chí ít cũng phải một mét bảy. Nếu không phải thân thể này mặc dù văn nhược một chút nhưng lại cao đến một mét bảy tám, chỉ cần nữ tử này mang giày cao một chút cũng đủ để Lý Dịch không ngẩng đầu lên được.

    "Ngươi đã tỉnh?"

    Nữ tử khẽ mở miệng, thanh âm phảng phất từ đám mây truyền đến, thanh tịnh dễ nghe.

    Cái này rõ ràng là một câu nói nhảm.

    Lý Dịch rất muốn nói một câu "Có phải ngươi mù hay không?", nhưng là lời đến khóe miệng lại bị hắn cố nuốt xuống.

    Hắn sợ bị đánh.

    Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đại trượng phu biết co biết duỗi, chịu nhục nằm gai nếm mật... Sau khi an ủi bản thân vài câu, Lý Dịch nhẹ gật đầu.

    Ngay tại trong khoảnh khắc kia, thậm chí hắn còn sinh ra xúc động muốn đánh ngất xỉu mỹ nữ trước mắt này, sau đó chạy trốn bán sống bán chết.

    Mặc dù thân thể này hơi yếu một chút, nhưng đối phó một cô gái yếu đuối, Lý Dịch vẫn rất có lòng tin.

    Nhưng hắn lo lắng chỉ cần vừa có hành động khác thường, một đám sơn tặc ngoài cửa sẽ ngay lập tức xông tới, tựa như lúc sáng vậy...

    Cảm giác đau rát trên bụng vẫn chưa biến mất, Lý Dịch cũng không muốn lại trải qua một lần tàn phá như vậy.

    "Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn ngươi."
    Cô gái kia dường như nhìn ra tâm tư của Lý Dịch, môi hồng hé mở, thế là Lý Dịch lại được nghe thanh âm êm tai lần nữa.

    Nếu như đối diện là sơn tặc hung ác, Lý Dịch nghe được câu này, trong lòng sẽ vô cùng vui sướng, nhưng từ trong miệng một vị nữ tử nhu nhược nói ra không khỏi khiến Lý Dịch cảm thấy một loại sỉ nhục nhân cách.

    Đối với một nam nhân nói, sao có thể chịu đựng...

    Được rồi, vũ nhục thì vũ nhục đi, dù sao cũng tốt hơn gặp lại những sơn tặc kia... Nếu như là tổn thương phương diện này, Lý Dịch còn có thể tiếp nhận.

    "Khoảng thời gian này, ngươi cứ an tâm đợi ở bên trong trại, nếu là muốn đọc sách thì thông báo một tiếng, ta sẽ sai người mang tới cho ngươi."
    Cô gái kia nhìn Lý Dịch, khẽ mở miệng:
    "Sau này ở trước mặt người ngoài, ngươi ta liền xưng với nhau là phu thê, ngươi có thể đi chung quanh trại. Chờ thêm một đoạn thời gian, thời cơ đã đến, tự ta sẽ thả ngươi rời đi."

    "Phu... Phu thê tương xưng?"

    Lý Dịch ngẩn người, tận đến giờ phút này hắn mới nghĩ ra, cho tới nay tựa hồ hắn sai lầm một việc.

    Chẳng lẽ những người kia nói cái gì "Trại chủ", chính là vị tuyệt thế mỹ nữ trước mặt hắn này?

    Trong chốc lát, ý nghĩ trong đầu Lý Dịch về cái hình tượng hán tử cẩu thả cao lớn thô kệch kia chính đang từ từ mơ hồ, thay vào đó là một cái nữ tử dung nhan vô cùng xinh đẹp, yểu điệu thướt tha khom người vén áo thi lễ đối với hắn, nhẹ giọng nói:
    "Tướng công, thiếp thân hữu lễ..."

    Phạch! Phạch! Phạch!

    Đừng nghĩ lung tung, đây chẳng qua là âm thanh gõ cửa mà thôi.

    Bỗng nhiên truyền đến thanh âm. Kéo Lý Dịch từ ảo tưởng về thực tế, sau đó hắn nhìn thấy then cửa làm bằng gỗ tựa hồ là hứng chịu chấn động gì đó, trực tiếp đứt gãy, một người phụ nữ eo bánh mì cùng một vị thanh niên nam tử khoảng hai mươi tuổi từ ngoài cửa xông vào.

    "Như Nghi, hắn là ai?"

    Nhìn thấy Lý Dịch ngồi ở trên giường, quần áo nửa hở nửa kín, sắc mặt nam tử kia bỗng nhiên biến đổi, bật thốt lên hỏi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
  9. #5
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định


    Chương 4: Vợ ta là sơn tặc!
    Tác giả: Vinh Tiểu Vinh

    Editer: Tiếu Ngạo Nhân
    Thời gian: 06 : 50 : 19

    Nhìn thanh niên kia chỉ mình, vẻ mặt thâm thù đại hận giống như là chính mình hái được quả đào nhà hắn vậy, trong lòng Lý Dịch phiền muộn mười phần.

    Anh em, chúng ta quen biết sao?

    Có cần vừa thấy mặt đã bày ra một bộ mặt này hay không, giống như chính mình hái mất quả đào mà hắn đã nhìn chằm chằm thật lâu vậy, chúng ta không quen a!

    Tuyệt mỹ nữ tử cũng không để ý tới thanh niên này, nhìn phụ nhân vòng eo thô to như thùng nước kia, quay đầu nói với Lý Dịch:
    "Tướng công, thiếp thân giới thiệu một chút cho ngươi, vị này là thím hai."

    "Tướng công!"

    Nghe được tuyệt sắc mỹ nữ xưng hô, sắc mặt thanh niên kia bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lý Dịch. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lý Dịch không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

    "Như Nghi, ngươi không thể..."
    Thanh niên nam tử vừa muốn mở miệng, đã thấy gương mặt xinh đẹp của nữ tử được xưng là Như Nghi kia phát lạnh, một chưởng vỗ lên trên bàn gỗ lim ở bên người.

    "Thế nào, ta làm việc còn phải bẩm báo ngươi sao?".

    Ầm!

    Giữa ánh mắt hoảng sợ của Lý Dịch, tấm bàn gỗ nhìn qua rắn chắc mười phần kia nháy mắt chia năm xẻ bảy, biến thành tro bụi đầy đất.

    Chén trà trên bàn, chén dĩa, đồ sứ,... cũng đồng loạt vỡ nát.

    Thấy cảnh này, Lý Dịch dần dần biến thành đực ra, nhân sinh quan thế giới quan cùng giá trị quan đều có chút bị lật nhào.

    Lúc này hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu:
    "Cái này con mẹ nó là đang quay phim võ hiệp a?".

    Nghĩ đến vừa rồi chính mình lại muốn bắt lấy nữ tử này rồi trốn bán sống bán chết, Lý Dịch không khỏi run một cái, yên lặng di chuyển một chút về cuối giường.

    Cũng run một cái không phải chỉ có Lý Dịch, còn có phụ nhân có hình thể mười phần "Tráng kiện" kia.

    "Như Nghi, ngươi..."
    Sắc mặt mụ trắng bệch, chỉ vào nữ tử vừa mới đập nát cái bàn, đứng ở nơi đó điềm nhiên như không có việc gì, vốn là răn dạy, lúc này đầu lưỡi lại thắt nút, nói không nên lời.

    "Không biết thím hai còn có chỉ giáo gì?" Cô gái kia phủi tay rất tùy ý, nhìn mụ, thản nhiên nói.

    "Ngươi, một cái cô gái như ngươi, sao có thể làm ra cỡ này, cỡ này nhục..."
    Sắc mặt trung niên phụ nhân đỏ lên, lời nói một nửa, mắt thấy tay của cô gái kia lại giơ lên, không khỏi run một cái, vội vội vàng vàng lôi kéo người tuổi trẻ kia chạy ra gian phòng.

    Một chưởng có thể đập nát cả bàn gỗ, nếu là rơi vào trên người mụ, vậy còn không phải muốn mệnh mụ a!

    Không nghe thấy tiếng bước chân thảng thốt, nháy mắt trong phòng yên tĩnh trở lại.

    "Còn không biết tính danh tướng công?"

    "Lý... Lý Dịch."
    Lý Dịch hít sâu một hơi nói.

    Chỉ chốc lát sau, thanh âm êm tai nhưng lại không có mảy may tình cảm truyền đến bên tai Lý Dịch lần nữa:
    "Không còn sớm, tướng công sớm đi ngủ đi!"

    Tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần đi xa, sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện ngoài cửa có một cái bóng nhàn nhạt ngừng chân, mấy giây sau mới có thanh âm truyền tới:
    "Thiếp thân... Liễu Như Nghi."

    ------

    ------

    Sau khi cô gái kia rời đi, trừ một loại côn trùng không biết tên nào đó kêu vang bên ngoài, trong phòng liền không có bất kỳ âm thanh nào.

    Lý Dịch ngơ ngác nhìn qua nóc nhà đơn sơ, hồi lâu sau thở dài một hơi, nằm thẳng tắp ở trên giường, ánh mắt không có nhắm lại.

    Mặc dù bây giờ hắn đã rất mệt mỏi, nhưng thần kinh Lý Dịch vẫn chưa từng trải nhiều chuyện như vậy, còn có thể không thèm nằm xuống ngủ say...

    Thư viện hỏa hoạn, xuyên việt không thể tưởng tượng, suýt chút nữa bị lão đầu không quen biết bắt lấy thiêu chết, may mắn trốn thoát, lại bị sơn tặc bắt lại làm áp trại tướng công, còn không biết ngày mai sẽ như thế nào...

    Lý Dịch cảm thấy nếu như có thể viết thành một quyển sách về quá trình từng trải của mình, chắc chắn sẽ bán chạy mười phần, bất quá bây giờ cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám viết, trong đầu có loại ý nghĩ kỳ quái này, nếu như bị người khác biết, tuyệt đối sẽ không khen hắn có ý tưởng tuyệt hay, không chừng còn gác lên nướng trên lửa...

    Được rồi, không nghĩ những thứ này, tâm thần mệt mỏi.

    Việc cấp bách là, trước làm rõ ràng đây rốt cuộc là triều đại gì, địa phương nào, sau đó mới làm những tính toán khác.

    Trong óc trống rỗng, không có bất cứ trí nhớ gì liên quan tới những chuyện này, Lý Dịch rất oán hận tên tiểu bạch kiểm này, ngoài cỗ thân thể này ra cũng không lưu cho mình thứ gì.

    Bất quá, dù nói thế nào, trên đầu người xuyên việt dù sao cũng nên đội lên hào quang nhân vật chính a?

    Trong đầu chứa tri thức thế giới hơn mấy trăm mấy ngàn năm nhiều như vậy, bằng vào chính mình thông minh tài trí, còn sợ lăn lộn không dễ?

    Không nói phong hầu bái tướng, làm cái đại quan luôn luôn là sự tình rất nhẹ nhàng a?

    Đến lúc đó lên như diều gặp gió, dẫn mấy tên chó săn, không có việc gì thì trêu đùa phụ nữ đàng hoàng trên đường cái một chút, sinh hoạt vô cùng tiêu sái, hài lòng biết bao...

    Cúi đầu xuống nghĩ nghĩ, hốc mắt Lý Dịch có chút ướt át.

    Khoa cử?

    Một cái sinh viên ngành kỹ thuật như hắn, không biết viết Bát Cổ văn, không biết đọc Tứ thư Ngũ kinh, ngành nào cũng học không tới, con đường khoa cử này chắc chắn không đi thông...

    Tạo thuốc nổ?

    Tuy nói ở đời sau, phương pháp phối chế thuốc nổ có thể tra được rất dễ dàng ở trên mạng, nhưng người nào con mẹ nó nhàn rỗi không chuyện gì làm lại đi tra cái thứ đó?

    Bằng vào tri thức khoa học tiên tiến?

    Thiên văn địa lý, công trình sinh vật, cho dù trong lòng Lý Dịch hết sức rõ ràng những vật này, cũng không giải thích được. Trước khi xuyên việt, hắn vẫn chưa thể thuyết phục mẹ thay đổi đối tượng xem mặt, chớ nói chi là vọng tưởng cải biến cổ nhân.

    Đoán chừng đến lúc đó khả năng bị biến thành thịt nướng càng lớn hơn một chút.

    Lý Dịch bi ai phát hiện, hình như cái gì hắn cũng không cải biến được, cái gì cũng không dám thay đổi.

    Ngay tại buổi sáng, hắn còn đang phát sầu về sau ăn cái gì, trong nhà không có một hạt gạo, xác thực nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mùng tơi... Lý Dịch cũng hoài nghi chủ nhân cũ cỗ thân thể này chính là bị chết đói.

    Có thể nguyên nhân là bởi vì không có tâm trạng, bây giờ hắn còn không thế nào cảm giác được đói, nhưng tóm lại là phải đối mặt vấn đề thiếu khuyết đồ ăn này.

    Ngẩng đầu nhìn nóc nhà mục nát, Lý Dịch thở dài một hơi.

    Không có xuyên qua nhà đại phú thì cũng thôi đi, tốt xấu cũng phải không lo ăn mặc, ngược lại hiện tại tốt rồi, làng cũng không trở về được, ngay cả chỗ ở...

    Ồ!

    Lý Dịch bỗng nhiên bật lên như tôm khỏi giường.

    Chỗ ở?

    Nơi này không phải sao? Mặc dù đơn sơ một chút, nhưng là so với căn phòng hắn trước đó tốt hơn không biết bao nhiêu.

    Đồ ăn?

    Nói đùa, cái này cũng cần ưu sầu? Sơn tặc sẽ thiếu khuyết đồ ăn sao? Mỹ nữ kia còn phải nhờ tới sự giúp đỡ của hắn, tự nhiên không để hắn chết đói.

    Lão bà?

    Không cần bị mẹ bắt đi xem mặt, không cần mua phòng, không cần mua xe, mặc dù là ở rể nhưng dáng dấp thê tử trên danh nghĩa của mình thì ngay cả đại minh tinh hậu thế cũng không sánh nổi, nghĩ như vậy, làm một áp trại tướng công dường như... cũng không phải một chuyện có hại.

    Không cần làm việc liều mạng mỗi ngày mệt như chó chết, về nhà còn phải bấm đốt ngón tay tính toán tiền lương ít ỏi, rốt cuộc còn phải bao nhiêu năm nữa mới có thể mua lấy một căn phòng ở thuộc về mình.

    Phòng ở?

    Lão bà của mình chính là trại chủ sơn tặc, cả đỉnh núi bên ngoài đều là của ta!

    Nghĩ tới đây, Lý Dịch đột nhiên sáng tỏ thông suốt.

    Quan cư nhất phẩm, tính là gì?

    Phong hầu bái tướng, không có ý nghĩa!

    Ta muốn trở thành phu quân của Sơn tặc vương!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 17-07-2018 lúc 19:02.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    toiday4974,vantura,
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status