Chương 5:
"Nếu anh không thu lại vẻ mặt bỉ ổi của mình, tôi sẽ phải ra tay tự vệ đấy!"
Nụ cười mỉm trên mặt Trần Vũ khựng lại, rồi, chậm rãi héo úa luôn. Cô gái ở trước mặt hắn không phải bất cứ ai, mà là một Tinh giả. Và cô ta cũng không phải chỉ là một Tinh giả mà thôi.
Phụ nữ quá lợi hại thì không còn đáng yêu nữa!
"Anh đi đâu đấy?"
"Về phòng, ngủ một giấc. Tinh thần của tôi mỏi mệt, và tôi cần nghỉ ngơi cho việc khởi hành vào ngày mai."
"Anh vẫn chưa giải thích cho tôi rốt cuộc là chiếc khinh hạm này là như thế nào?"
"Đó là một bí mật..." Trần Vũ nói. Hắn không thể nói nốt câu, khi mà Hạ Băng đã bốc hơi khỏi tầm nhìn của hắn. Và một lần nữa, Trần Vũ có thể cảm nhận được ai đó đang đứng ngay phía sau mình. Hắn quay lại, chỉ để thấy là không thấy ai cả. Cảm giác có người đứng sau lưng vẫn tồn tại.
Trần Vũ lại quay người, và lại quay người. Tới lần thứ năm thì hắn đầu hàng.
Mắt không thấy, vậy xem như không tồn tại. Trần Vũ rảo bước về phòng mình. Hắn vừa nhắc chân là đã có một bàn chân nhỏ xinh nhưng cứng như sắt ngáng cẳng hắn. Vì bất ngờ, Trần Vũ ngã chúi tới trước. Rồi thì, lưng hắn bị người ta đè lên, cổ bị kẹp cứng trong một gòng kiềm rắn chắc ngoài sức tưởng tượng.
Trần Vũ vùng vẫy trong vô vọng. Hắn không thở được. Khi mà nước mắt nước mũi của hắn sắp vỡ đê thì gọng kiềm trên cổ được nới ra. Hắn nôn khan, há mồm hút lấy hút để không khí. Mất một lúc để Trần Vũ định thần lại. Lúc này, một giọng êm dịu nhưng lạnh tanh vang lên sát gáy hắn:
"Sẽ không có bí mật gì giữa chúng ta cả."
"Hẳn rồi!"
"Anh nói đi, vũ khí trên chiếc khinh hạm này rốt cuộc là thế nào?"
"Tôi có thể đứng lên trước được không?"
Một thoáng im lặng. Khi mà Trần Vũ nghĩ rằng bạo lực nữ sẽ không đồng ý, áp lực đè trên lưng hắn đột ngột biến mất.
Trần Vũ phủi bụi đứng dậy. Hắn nhìn về phía Hạ Băng, cô gái đứng thẳng cao ngạo, váy áo trên người không có lấy một nếp nhăn nào. Nếu có người thứ ba đi vào, nào sẽ biết được chính cô gái liễu yếu đào tơ kia vừa cho Trần Vũ no đòn chứ.
Mà, cô ta ra tay cũng thật nhanh, chẳng có dấu hiệu báo trước nào!
Tính cách bất ổn, Trần Vũ nghĩ, tất nhiên là do tuổi thơ bất hạnh!
Hạ Băng khẽ nhướn mày. Rất khẽ, nhưng Trần Vũ đang quan sát vô cùng cẩn thận nên nhận thấy ngay. Hắn vội vã giơ tay về phía trước và nói:
"Tôi nói. Chúng ta động khẩu không động thủ!"
"Tôi đang nghe đây."
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile