Chương mở đầu: (1)
Rìa thái dương hệ.
Trong không gian vũ trụ dừng ba chiếc khinh hạm Corvette mẫu G. Chúng lẳng lặng, bất động, và nằm gần như song song với nhau; nếu không phải chiếc khinh hạm ở giữa hơi nhô lên một chút, biến đường thẳng thành một hình tam giáp bẹp.
Thứ kim loại làm nên những chiếc khinh hạm vốn có màu gần như trong suốt, cho phép ánh sáng có thể đi xuyên qua; ít nhất, hai chiếc khinh hạm hai bên là như thế, riêng chiếc ở giữa lại có màu vàng rực.
Không khó để đoán được rằng, chiếc khinh hạm ở giữa cũng là kì hạm.
Màu sắc cũng là điều khác biệt duy nhất giữa một kì hạm và một chiến hạm thông thường. Còn hình dạng của chúng thì đều tương tự nhau, có chung một mẫu thiết kế mà Liên minh đã sử dụng hàng thập kỉ qua, đó là hình cá kiếm. Trong vũ trụ không có lực chắn, hình dạng của tàu vũ trụ do vậy mà đều thon dài. Những chiếc chiến hạm của Liên mình thì thon và dài tới nỗi đã không thể xem như là cá kiếm nữa mà trở thành giống một cây kim, một cây kim khổng lồ.
Trong trường hợp một kì hạm bị bắn hạ, một chiếc chiến hạm khác có thể lập tức đổi màu và trở thành kì hạm mới. Với màu sắc nổi bật, việc kì hạm bị bắn hạ có tỉ lệ tương đối cao, đặc biệt là khi đó lại chỉ là một chiếc khinh hạm giáp mỏng như giấy.
Ngồi trong khoang lái của kì hạm là Trần Vũ. Bởi vì khung cảnh vũ trụ chỉ là một màn đen tuyền điểm xuyến những đốm sáng nhấp nháy, hắn dĩ nhiên là suy nghĩ mông lung. Ý tưởng trong đầu bay bổng từ việc mường tượng cảnh mình bị bắn hạ đột ngột nhảy trở lại hiện thực. Hắn không biết tại sao mình lại ở đây, trong khoang lái của chiếc khinh hạm này, hay lí do mà hắn được chọn trở thành Vàng.
Cũng không hẳn là Trần Vũ hoàn toàn mù tịt.
Hai thuộc cấp của hắn đương nhiên cũng có cùng ý nghĩ với Trần Vũ. Cứ dòm sang hai bên trái phải là sẽ thấy. Mũi hai chiếc chiến hạm đều vượt đội hình chuẩn khoảng năm mét, thiếu một tí nữa là sẽ đứng ngang, thậm chí là vượt lên trên mũi kì hạm.
Một cách để biểu lộ sự bất mãn. Nhưng hai thuộc cấp của Trần Vũ không dừng lại ở đó.
Màn hình nhỏ bên trái khoang lái nhấp nháy, hiện lên gương mặt của một nam thanh niên. Đó là một gương mặt khá điển trai, với cái cằm nhọn và cặp mày sắc. Một gã khó tính, và cũng khó ưa nữa, khi mà bạn là cái đích cho gã chỉ trích.
"Đồng chí Trần Vũ," Tuấn khó ưa mở lời. Tên này từ chối gọi Vũ là Đội trưởng. "Anh thực sự không biết khi nào thì tàu vận chuyển sẽ tới?"
"Không." Vũ đáp. "Anh đã hỏi tôi câu này đến lần thứ ba rồi!"
Gương mặt trên màn hình cau lại, càng thêm lạnh lùng, càng thêm khắc nghiệt. "Nếu vậy, nếu đây không phải một trò đùa dai không đúng chỗ, đồng chí, với tư cách là người lãnh đội và nhận nhiệm vụ trực tiếp từ thượng cấp, lại đã không chú ý lắng nghe và nắm rõ thông tin về nhiệm vụ được giao phó?"
"Không." Vũ đáp. Thực là một tên dông dài! "Tôi tin rằng anh sẽ có một bản báo cáo dài sau khi nhiệm vụ này kết thúc!"
"Chắc chắn sẽ như vậy!"
Màn hình liên lạc tắt phụt, trong khoang lái lại trở nên im lặng. Vũ không thích sự phiền nhiễu của Tuấn, lại cũng không thích cảnh nhàm chán. Quân đội là một chỗ cứng ngắc và nhạt nhẽo. Nếu có lựa chọn, Vũ đã không ở đây. Nếu có thể, hắn đã đẩy cần điều khiển và cho chiếc khinh hạm phóng với độ cận ánh (sub-light), bắn toàn bộ vũ khí và..., khỉ thật, thực hiện luôn bước nhảy ngẫu nhiên!
Tiếc là hắn không thể! Không, nói thẳng ra thì là hắn không dám! Trần Vũ hắn cuối cùng cũng chỉ là một kẻ tham sống sợ chết mà thôi!
Nhân tiện, còn mười phút nữa thì tàu vận chuyển sẽ tới.
Và đúng vậy, Trần Vũ hắn đã có một trò đùa dai rất không đúng lúc và không đúng chỗ. Hắn cũng đã, dẫn tiểu đội tới tọa độ nhiệm vụ trước thời điểm những ba tiếng.
Hiện tại, so sánh một chút, Trần Vũ cũng cảm thấy hơi hơi hối hận. Việc đợi chờ chán có thể chảy ra nước được, chán tới nỗi sự khó chịu của Nguyễn Tuấn cộng với một cơ hội có thể bị đuổi khỏi quân đội cũng dường như không đáng giá nữa.
Nếu ba giây nữa hắn phải chết, Trần Vũ rõ ràng đã lãng phí rất nhiều thời gian quý giá! Tương lai không thể đoán trước được, và chỉ có hiện tại là cần phải trân trọng!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile