TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 16

Chủ đề: Thiếu niên Tứ đại danh bộ - Ôn Thuỵ An

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    11
    Xu
    0

    Mặc định Chương 6: Ta chính là loại người giết hại bằng hữu

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu

    Chương 6: Ta chính là loại người giết hại bằng hữu


    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn


    Kế hoạch “thu dọn” đang tăng tốc.

    Hành động “thanh lý” cũng bừng bừng khí thế kỳ quái.

    Đang ngày hè, bỗng nhiên có một trận bão tuyết và một trận mưa đá hột nào hột nấy to hơn quả trứng gà đổ ập xuống Thiên Triều Sơn Trang, Tổng bộ của Đại Liên Minh.

    Sau đó không lâu, gia đinh của sơn trang phát hiện ra một cặp gián kích cỡ to hơn chuột, dẫn đầu hàng ngàn hàng vạn côn trùng chiếm lĩnh phòng bếp.

    - Ta cho rằng trong Đại Liên Minh có kẻ phản bội.

    Kinh Bố Đại tướng quân trấn tĩnh nói.

    - Đây là lời cảnh báo của thần linh.

    Ba ngày sau khi hắn nói câu đó, đột ngột truyền ra tin Kinh Bố Đại tướng quân chết bất đắc kỳ tử.

    Ai nấy vừa lo vừa sợ, vừa mừng vừa nghi. Rất nhiều người nói Kinh Bố Đại tướng quân trước khi chết, thân thể vốn đã nhiễm mùi tử thi quá nặng, ông ta chết cũng là hợp tình hợp lý.

    Hắn bị hạ độc chết ngay bên cạnh cỗ quan tài hắn tự chuẩn bị cho mình, chính tay ái tướng Tiêu Kiếm Tăng đặt xác hắn vào.

    Nghe nói từ lúc khâm liệm cho đến khi hạ táng, chỉ mang xác hắn đến rồi đặt xuống, thế là xong.

    Nghe nói xác hắn hôi thối đến độ bên cạnh quan tài, hoa nhài xếp thành một vườn.

    Nhưng hoa nhài không ngăn được cảm giác buồn nôn của khách đến viếng.

    Lúc đó Trang Vô Tụ và Tống Vô Hư, hai người phụ trách kiểm tra cơm nước của Đại tướng quân kiêm hộ vệ của Thiên Triều Sơn Trang, một người thì kinh hãi kiên quyết tìm đường xin chết, có điều nhất thời chết không nổi, trong lúc đau buồn khôn xiết đã cắt mạch máu định tự vẫn nhưng không chết, sau đó lại cắt cổ tay và yết hầu, lúc đó mới tuyệt khí. Người còn lại chỉ còn nước liều mạng đào vong, sau dó bị Tiêu Kiếm Tăng - kẻ mang mặt nạ quỷ - đuổi theo giết chết ở nơi cách Thiên Triều Sơn Trang một trăm chín mươi dặm.

    Đêm tế lễ hôm đó, Ngũ minh minh chủ gồm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, tâm trạng vừa mệt mỏi vừa phấn khích, bắt đầu đóng cửa bàn bạc trong Bát Nghịch Thính (sảnh) để thảo luận xem nên chọn ai làm Tổng minh chủ mới.

    Quần long vô chủ, ai nấy mồm năm miệng mười, vỗ bàn đập ghế, bàn mãi không ra lý do chính đáng, chủ đề thảo luận dần đá sang các chuyện vô thưởng vô phạt như: “Nếu ta làm minh chủ, nhất định sẽ đổi tên mấy chỗ ‘Tam Bạn Trai,’ ‘Bát Nghịch Thính’ này đi, toàn chữ không may mắn*.”

    * “Bạn” trong “Tam Bạn Trai” nghĩa là “phản bội,” “Nghịch” trong “Bát Nghịch Thính” nghĩa là phản nghịch.

    Có người chợt ngửi thấy mùi hôi quen thuộc.

    - Lẽ nào Đại tướng quân hiện hồn về?

    Kẻ khác trêu chọc hắn.

    - Phỏng chừng Đại tướng quân sát nghiệp quá nặng, cho nên chết rồi mà vẫn hôi thối thế này!

    - Ai bảo thế? Lúc còn sống ông ta cũng thối um lên rồi!

    Có người vô tình đá phải thứ gì đó dưới gầm bàn.

    Đó là một cái giỏ trúc lớn.

    - Cái gì đấy?

    Vài người vừa ngửi thấy mùi hôi quen thuộc, lo lắng nghển cổ ra nhìn.

    Đúng lúc đó, một tiếng ầm vang lên.

    Trong giỏ giấu thuốc nổ.

    Sức công phá cực mạnh.

    Đáng sợ hơn cả thuốc nổ là ba ngàn năm trăm hai mươi bảy mũi “Cửu Thiên Thập Địa, Quỷ Thích Thần Châm” giấu trong giỏ, còn có hai mươi tư quả “Lôi Chấn Tử” phát nổ cùng lúc. Đây là tuyệt môn ám khí hoả dược và độc lực do Lôi Đại Cung khổ cực suốt mười năm mới chế ra được.

    “Mộc minh” minh chủ “Mộc Nhân,” một thân công lực luyện đến cảnh giới “Nhập Mộc Tam Phân,” “Hành Tương Tựu Mộc,” nếu bị đao kiếm đâm, ông ta sẽ dùng “Hủ Thi Công” đảo hô hấp, tựa như biến thành một thân gỗ.

    Nhưng “Mộc Nhân” dẫu sao vẫn là người.

    Ông ta mất hai cánh tay sau vụ nổ.

    “Thổ minh” minh chủ “Thổ Nhân,” khi giao thủ với kẻ địch, ông ta có thể chui xuống đất, tấn công đối phương từ bên dưới, trừ phi chân không chạm đất, nếu không tất sẽ dính đòn của ông ta.

    Nhưng “Thổ Nhân” dẫu sao vẫn là người.

    Ông ta còn chưa kịp chui xuống đất đã trúng một châm. Ba ngàn năm trăm hai mươi bảy mũi, ông ta chỉ trúng một mũi.

    Chỉ một mũi châm, nhưng khoảnh khắc trúng châm đó đủ làm ông ta mất mạng.

    “Kim minh” minh chủ “Kim Nhân,” minh của ông ta giàu nhất trong Ngũ minh, “Kim Bảo Kỳ Ngoại” của ông ta còn mạnh hơn so với “Thập Tam Thái Bảo Hành Luyện,” “Tiên Thiên Nhất Sát,” “Kim Cương Bất Hoại Thần Công,” mấy thứ như “Kim Chung Tráo,” “Thiết Bố Sam,” “Thiết Giả Quy Nguyên” đều không đáng một xu trong mắt ông ta.

    Thủ lĩnh Ngũ minh đều ghi nhớ đạo lý trên giang hồ trước phải cầu sinh, sau mới cầu thắng, trước tiên luyện tuyệt kỹ “đao thương bất nhập,” đã đến cảnh giới không bại, nhưng trong số năm người mới chỉ có Kim Nhân thực sự luyện được “Vô Kiên bất tồi, Vô Kiên khả nhập” (không cứng mà vững, uyển chuyển linh hoạt). Toàn thân hắn chính là một khối vàng.

    Có điều, vàng sợ lửa.

    Hai mươi chín quả Lôi Chấn Tử tẩm thuốc không bao giờ bị tắt, đã khiến toàn thân ông ta “tan chảy.”

    “Thuỷ Nhân” của “Thuỷ minh” tuy có thể “dùng thuỷ khắc hoả,” ông ta bị bỏng hai mươi bảy chỗ nhưng trong tích tắc khi đạn dược phát nổ, ông ta “trôi” ra ngoài như nước trữ trong một căn mật thất bị phong kín.

    Nếu không gặp phải Tiêu Kiếm Tăng, hẳn là ông ta đã chạy thoát.

    Tiêu Kiếm Tăng một đao chém đứt đầu ông ta.

    Hắn dùng chính thanh đao đầy rỉ sét hắn vẫn đeo bên hông.

    “Hoả minh” minh chủ “Hoả Nhân” lấy lửa chế lửa, nhưng tai ông ta đã bị điếc sau vụ nổ.

    Ông ta không nghe được tiếng kêu la thảm thiết của Mộc Nhân bị nổ đứt hai tay.

    Khói bay mù mịt trong căn mật thất, đột nhiên cửa lớn mở ra, một đám đệ tử của Đại Liên Minh ùa vào, khí thế như hùm như hổ, khoái đao chém lia lịa, băm Mộc Nhân thành một đống thịt vụn.

    Hoả Nhân không nghe được, nhưng ông ta nhìn được.

    Ông ta vừa điên cuồng dập lửa, vừa giết những kẻ đến gần, mở đường máu ra ngoài, khi đánh đến đại sảnh của Thiên Triều Sơn Trang, đột nhiên từ linh đường truyền ra một tràng âm thanh, nắp quan tài bật ra, Kinh Bố Đại tướng quân ngồi thẳng dậy, tiện tay vơ một chiếc đũa trên bàn để đồ cúng, phi một phát trúng giữa mi tâm của Hoả minh minh chủ đang trợn mắt há mồm ngây ra như phỗng.

    Ba mươi năm sau, có kẻ trộm mộ đào được thi thể của họ ra, đào được một cái đầu lâu, trong đó có hai con chuột chạy ra, chính giữa trán đầu lâu vẫn ghim một cây đũa.

    Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ Ngũ minh minh chủ, trong lúc nghị sự toàn bộ đều vong mạng.

    - Ta không thể không giết các ngươi, ta còn có thê tử, gia nghiệp, con cái. Các ngươi đấu không lại ta vì các ngươi không giỏi chiếm tiên cơ bằng ta, thủ đoạn không tàn nhẫn bằng ta.

    Hắn thu thập từng mảnh đầu, ngũ quan, tứ chi, nội tạng của thủ hạ tâm phúc, thấp giọng lẩm bẩm:

    - Ta khi hành sự, một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu. Các ngươi chết cũng đáng tiếc, sống cũng đáng sống!

    Thế nhưng khi đối mặt với chúng đệ tử Đại Liên Minh và các nhân sĩ võ lâm đến phúng viếng, đương nhiên hắn sẽ nói kiểu khác.

    - Ta là người có thê thất, gia nghiệp, nhi nữ, ta cũng rất đau lòng khi thấy các bằng hữu trong minh chết thảm như vậy. Nhưng họ tàn sát huynh đệ của ta, còn âm mưu đầu độc ta, xâu xé cơ nghiệp này, khiến ta không thể không báo thù cho các huynh đệ...

    Hắn bày những mảnh thi hài của bảy huynh đệ kết bái lên bàn, giọng nghẹn ngào đau thương.

    - Ta cũng không nhẫn tâm đi đến bước này, hẳn đây chính là báo ứng của họ? Tuy ta chiến đấu vì chính nghĩa, nhưng dẫu sao chính tay ta đã sát hại bằng hữu của mình!

    Chúng nhân nghe xong, ai nấy nước mắt lưng tròng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 25-10-2018 lúc 10:03. Lý do: Chỉnh sửa lại tiêu đề.
    ---QC---
    https://legendarymania.wordpress.com
    Seek peace in melodies, seek beauty in words


  2. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,aolong,avalon21,daitango,demonweapon,dochanh96,fastdeath,glook,linh123,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,org117,Piglet,thanhviet170906,Tieu Lan,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    11
    Xu
    0

    Mặc định Chương 7: Ta họ Lãnh

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu

    Chương 7: Ta họ Lãnh

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn


    Trong thời gian này, kế hoạch “thu dọn” đã gần hoàn tất, mùi hôi thối trên người Kinh Bố Đại tướng quân càng lúc càng nặng, đứng từ xa ngửi liền biết ngay là hắn, có điều bản thân hắn lại càng ngày càng không ngửi ra.

    Có người nghi ngờ hắn bị điếc mũi.

    Thực ra không phải.

    Những ngày này, hắn từng suýt bị ám sát ba lần (không tính người chưa đến gần hoặc chưa ra tay, không thì không tài nào đếm xuể).

    Một lần khi hắn nửa đêm đi vệ sinh.

    Vừa bước vào nhà xí, đột nhiên hắn cảm thấy trên nóc có người, nhưng cái mũi hắn lại nói với hắn, dưới hố phân có mùi hôi của người, cho nên hắn lập tức nhảy lên trên, cùng lúc tung song chưởng tấn công kẻ trốn trên nóc nhà và tránh được một kích của sát thủ nấp dưới hố phân.

    Lần khác xảy ra vào dịp tết Nguyên Tiêu khi hắn đang ngắm hoa đăng.

    Hắn đứng giữa đám đông, chúng đệ tử của Đại Liên Minh lần lượt đến chào. Trên đường đi, hắn say mê thưởng thức hoa đăng, tâm tình thư thái. Đột nhiên trong đám đông, một tiểu cô nương rụt rè hỏi mẹ.

    - Cái kia là gì thế ạ? Vì sao trong hố lại có chiếc đèn sáng như bạc?

    Kinh Bố Đại tướng quân chợt cảm thấy sát khí.

    Hắn tức thì quay đầu lại, chỉ thấy một người đang đặt một ống tiêu bên thân ngựa, đuôi tiêu chĩa thẳng vào cổ hắn.

    Hắn vội nghiêng đầu, là một mũi Hàn Mang, không đâm trúng chỗ yết hầu yếu hại trên thân thể hắn.

    Hắn lập tức hạ lệnh:

    - Phải tóm được hắn bằng mọi giá, bất kể sống chết!

    Kết quả sau đêm Nguyên Tiêu đó, mười một người vô tội chết oan, ba mươi bảy người bị thương, có ba thai phụ, sáu trẻ em (bao gồm cả bé gái khi nãy chỉ ra trong ống tiêu giấu ám khí).

    Gã thích khách kia bị Tiêu Kiếm Tăng chém chết tại trận.

    Đao pháp của Tiêu Kiếm Tăng chỉ biết giết người, không biết đả thương người.

    Lần thứ ba là khi Kinh Bố Đại tướng quân lên miếu Phật tổ dâng hương.

    Hương vòng cháy đượm, hắn đang định rút một quẻ, chợt lờ mờ nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ pho tượng Phật tươi cười cầm hoa trên điện thờ.

    Hắn ra quyết định trong gang tấc, ném thẻ trúc trong tay đi, xuyên qua cặp mắt khép hờ của bức tượng, đâm trúng cổ họng tên sát thủ nấp sau bức tượng.

    Hắn cầm tấm thẻ dính máu đi so số, rút lời phán, lúc đó mới biết đó là quẻ “gặp hung hoá cát.”

    Dĩ nhiên hắn cao hứng vô cùng, lệnh cho toàn bộ hoà thượng, khách đến dâng hương và các thủ hạ truyền ra ngoài rằng:

    - Không ai giết được Kinh Bố Đại tướng quân, ông ta có thê tử, có nhi nữ, có gia nghiệp, có thế lực, lại có Bồ Tát phù hộ.

    Sau khi “thanh lý” sạch sẽ đám người này, mỗi lần nhìn thấy ánh mặt trời, hắn lại nhớ tới tiểu cô nương kia, xinh đẹp, dịu dàng, tinh khiết, rụt rè, ngây thơ.

    Tiểu cô nương tên Ân Động Nhi.

    Nàng đến từ kinh thành.

    Nàng là người Tiêu Kiếm Tăng yêu thương hết mực.

    Kinh Bố Đại tướng quân sai Lý Các Hạ và Đường Đại Tông đi dò la về tiểu cô nương, họ tra được chừng đó.

    Như vậy đủ rồi.

    Đại tướng quân không đợi được nữa, hễ nghĩ đến thân thể trẻ trung mơn mởn, toả nắng ấm áp kia, hắn cảm giác như cạo đầu tái sinh.

    Hắn có rất nhiều thiếp thất. Ngoại trừ phu nhân Tống Hồng Nam có cưới hỏi đàng hoàng, những người còn lại hễ hắn thấy xinh đẹp là bắt về, đương nhiên hắn chơi chán rồi thì không đoái hoài gì đến họ nữa.

    Có lần một sủng thiếp kém hắn bốn mươi lăm tuổi lén dẫn nam nhân về, hắn làm như không biết, sau đó trực tiếp bắt gian tại trận.

    Hắn sai người lột sạch quần áo của đôi gian phu dâm phụ, lôi ra phố thị, bắt làm chuyện ô nhục, sau đó mới hạ lệnh dùng đá ném chết, trừ phi hán tử kia chịu dùng roi đánh chết nữ tử trước bàn dân thiên hạ.

    Hán tử quả nhiên đồng ý để bảo toàn tính mạng của mình, nữ tử bị roi đánh đến chết.

    Tất nhiên hán tử đó về sau cũng mất mạng.

    Lần này hắn hạ lệnh cho Lôi Đại Cung, Thố Hoà Thượng và Cẩu Đạo Nhân bắt Tiêu Kiếm Tăng lại.

    “Xạ Nhật Thiên Vương” Lôi Đại Cung, “Nhất Liễu Bách Liễu” Thố Đại Sư, “Nhất Tử Bách Liễu” Cẩu Đạo Nhân, cả ba tuy hết sức im hơi lặng tiếng, nhưng vẫn không ám toán được Tiêu Kiếm Tăng.

    Họ vừa đến gần, Tiêu Kiếm Tăng tức thì rút đao:

    - Các ngươi toả ra sát khí.

    Sau đó hắn chợt ngửi thấy mùi hôi.

    Quả nhiên là Kinh Bố Đại tướng quân, hắn giậm chân bước tới như một con gấu.

    - Ta biết Ô Cung Thố Cẩu không chế trụ được ngươi.

    Khi hắn nói chuyện, hai mắt sáng rực, tựa như mọi sự xấu xa trên người hoàn toàn không làm lu mờ thị tuyến của hắn.

    - Trừ phi ngươi tự nguyện bó tay chịu trói.

    - Nếu ngươi muốn giết ta...

    Tiêu Kiếm Tăng nói.

    - Ta chỉ còn cách liều mạng đối phó.

    - Ngươi đấu không lại ta đâu. Chống đối ta sẽ không có kết cục tốt. Đầu hàng mới là thông minh. Ngươi vất vả công cao, ta sẽ không làm khó ngươi.

    - Rất nhiều người vất vả công cao hơn ta, kết cục vẫn là chết không chỗ chôn!

    Tiêu Kiếm Tăng đáp.

    - Ta chỉ không ngờ ngay cả ta ngươi cũng không tha.

    - Ta chỉ sai ba người họ đánh lạc hướng ngươi thôi.

    Kinh Bố Đại tướng quân nói.

    - Ân Động Nhi đã rơi vào tay ta rồi.

    Đúng lúc này, Đường Tiểu Ô xuất hiện.

    Ân Động Nhi nằm trong tay hắn, yếu ớt vô lực, sai lầm ở chỗ không biết chuyện gì đang xảy ra.

    Tiêu Kiếm Tăng cắn môi dưới đến bật máu.

    - Thế nào? - Kinh Bố Đại tướng quân nhướng mày, - Ngươi đầu hàng, ta thả cô ả.

    Ân Động Nhi kêu lên:

    - Không được! Huynh đừng nghe lời hắn! Hắn khống chế huynh rồi nhất định sẽ giết muội! Hắn là tên hỗn đản!

    Kinh Bố Đại tướng quân một tay bóp cổ Ân Động Nhi, khẽ dụng lực, nghe “cách” một tiếng, Tiêu Kiếm Tăng điên cuồng thét lên:

    - Đợi đã!

    Kinh Bố Đại tướng quân dừng tay, hỏi hắn:

    - Thế nào?

    Tay Tiêu Kiếm Tăng run rẩy không ngừng.

    Đột nhiên Kinh Bố Đại tướng quân rút chuỷ thủ ra, cứa một vết lên má Ân Động Nhi, máu đỏ chảy xuống, tương phản trên làn da có lúm đồng tiền trắng như tuyết.

    - Quyết nhanh lên - Kinh Bố Đại tướng quân nói - Trước giờ ta không biết nhẫn nại là gì đâu.

    Tiêu Kiếm Tăng như bị đao cứa vào tim, nghiến răng ken két.

    - Ngươi thân là một Đại tướng quân mà lại dùng thủ đoạn này...

    Kinh Bố Đại tướng quân giơ dao, huơ huơ trên mặt Ân Động Nhi.

    - Dừng tay!

    Tiêu Kiếm Tăng hốt hoảng kêu lên.

    - Hửm?

    Dao của Kinh Bố Đại tướng quân dừng giữa không trung nhưng tay trái vẫn bóp cổ Ân Động Nhi.

    - Ta có thể đầu hàng - Tiêu Kiếm Tăng giọng nói đứt quãng - Nhưng ta có điều kiện.

    - Nói đi.

    - Thứ nhất, ngươi không được giết Ân Động Nhi, - Tiêu Kiếm Tăng vắt óc nghĩ ngợi, muốn giành chút lợi thế - cũng không được làm cô ấy bị thương.

    - Được thôi! Điều thứ hai là gì?

    - Không được giết ta, - Tiêu Kiếm Tăng nói, - Ta sẽ đưa Động Nhi cao chạy xa bay, tuyệt đối không oán giận ngươi.

    - Được! - Kinh Bố Đại tướng quân nói, - Ta chỉ cần ngươi không chống đối ta.

    - Ngươi lấy gì bảo đảm?

    Tiêu Kiếm Tăng nghi ngờ.

    - Ngươi muốn ta bảo đảm thế nào?

    - Ngay hôm nay ngươi hãy lập thệ - Tiêu Kiếm Tăng nói - Ta không tin lời nói miệng của ngươi, vô căn vô cứ.

    - Được ta sẽ không giết Tiêu Kiếm Tăng hay phương hại Ân Động Nhi, trời cao làm chứng, nếu làm trái lời thề, nguyện bị trời phạt sét đánh, ngũ lôi giáng xuống đỉnh đầu, một nhà lớn bé không được chết yên ổn. Ngươi vừa lòng chưa?

    Kinh Bố Đại tướng quân chầm chậm buông từng chữ.

    - Ngươi không được oán giận ta! Nếu ngươi không đầu hàng, ta sẽ giết Ân Động Nhi trước, sau đó sẽ tự tay giết ngươi, ngươi có bay lên trời cũng đừng hòng thoát!

    Chuyện đến nước này, Tiêu Kiếm Tăng chỉ còn cách buông đao.

    Đao vừa rời tay, Cẩu Đạo Nhân và Thố Hoà Thượng lập tức chế trụ hắn, phong bế huyệt đạo của hắn.

    Ân Động Nhi ai oán thét lên.

    Tiêu Kiếm Tăng không phát ra được tiếng nào.

    Cẩu Đạo Nhân và Thố Hoà Thượng sử dụng thủ pháp đặc biệt rất được Đại tướng quân ưa dùng để đánh đập hắn, chỉ chốc lát, hán tử phong tư anh tuấn, khí thế bức người, cứng như gang thép khi nãy hoàn toàn biến dạng, không những không còn nhìn ra một hán tử, thậm chí còn không giống người.

    Lúc này cho dù được giải huyệt hắn cũng không đứng lên nổi, bởi lẽ trên người hắn không còn chỗ xương nào lành lặn.

    Ân Động Nhi đau đớn kêu lên:

    - Ngươi...ngươi nuốt lời!

    - Ta đâu có nuốt lời.

    Kinh Bố Đại tướng quân buông Ân Động Nhi ra, lấy tay xoa xoa cái đầu trọc.

    - Ta đâu có giết hắn, cũng chẳng đụng đến cọng lông của hắn, là thủ hạ của ta làm đấy chứ. Cô không thấy à? Hoàn toàn do họ làm, ta không hề động tay. Cho dù họ giết hắn cũng chẳng liên quan đến ta. Với cô cũng vậy thôi.

    Ân Động Nhi lao đến chỗ Tiêu Kiếm Tăng, bi phẫn và tuyệt vọng rơi nước mắt:

    - Đồ bỉ ổi!

    Tiêu Kiếm Tăng gắng gượng rên rỉ:

    - Mau...chạy...đi...

    - Chạy?

    Kinh Bố Đại tướng quân cười ha hả:

    - Chuyện bỉ ổi hơn ta còn chưa làm, tính chạy đi đâu?

    - Ngươi! Ngươi đã nói...sẽ...thả...cô ấy...!

    Mọi ước nguyện bộc lộ qua cặp mắt đầy phẫn nộ của Tiêu Kiếm Tăng.

    - Ngươi...sẽ...gặp...báo...ứng...

    - Phải, ta sẽ thả cô ta, nhưng không phải bây giờ.

    Kinh Bố Đại tướng quân xoa xoa cái đầu trọc, dường như muốn cọ xát ra lửa.

    - Chờ ta làm xong chuyện bỉ ổi hơn, ta nhất định sẽ thả. Còn báo ứng hả, từ trước đến nay quỷ thần đều bảo hộ ta, việc quái gì ta phải sợ?

    Bốn người Ô, Cung, Thố, Cẩu như sủng vật ngoan ngoãn hiểu chuyện, nối đuôi nhau tế nhị đi ra ngoài.

    Họ đứng chờ ở cổng.

    Từ bên trong truyền ra tiếng la hét thảm thiết của Ân Động Nhi, khiến cho bốn tên sát thủ giết người không chớp mắt này cũng có chút nghe không lọt tai. Họ còn nghe thấy tiếng thở dốc như dã thú của Kinh Bố Đại tướng quân, hắn hỏi đi hỏi lại liên tục:

    - Thế nào? Còn bảo ta hỗn đản nữa không? Hả? Đấy ngươi xem, không phải ta đả thương ả, là ả không biết điều hưởng thụ. Ta có giết ả đâu? Ta chỉ cưỡng hiếp ả thôi, ta cũng đâu có thề sẽ không cưỡng hiếp ả...

    Những lời về sau càng nghe không nổi.

    Khi Kinh Bố Đại tướng quân xong việc đi ra, bước chân có phần loạng choạng. Bốn người nhìn tấm lưng to như gấu của hắn, có thể tưởng tượng nỗi thống khổ hắn giày vò trên thân thể thiếu nữ.

    Khi họ quay lại gian thạch thất để “thu dọn hiện trường,” “lo liệu hậu sự,” phát hiện tiểu cô nương toàn thân đầy máu, thân thể loã lồ, tóc tai rũ rượi, đang lẩm bẩm gì đó ai nghe cũng không hiểu, nếu ngẫu nhiên nghe hiểu một chữ sẽ cảm thấy kinh hoàng.

    Tiêu Kiếm Tăng trước giờ luôn kiên cường như đá nay đã cắn lưỡi tự vẫn.

    Từ khi Kinh Bố Đại tướng quân giết Lãnh Hối Thiện cướp ngôi Tổng minh chủ đến khi hắn ổn định đại cục, đánh cho các bang phái khác không thể chống trả, từ lúc hắn cấu kết với quan thương, độc bộ thiên hạ, “thanh lý môn hộ,” xua tan dị nghị, đến khi Tiêu Kiếm Tăng, người cùng hắn đánh chiếm Đại Liên Minh từ khi mới mười một tuổi cũng bị “nhổ cỏ tận gốc,” tổng cộng hai mươi năm đã trôi qua.

    Tuế nguyệt hai mươi năm, đủ khiến hồng nhan biến lão, hạt mầm thành đại thụ, tóc đen bạc trắng.

    Trong khoảng thời gian đó xảy ra không ít “bạo loạn,” các mũi nhọn đều chĩa về Kinh Bố Đại tướng quân.

    Lần này, thái học sinh và thư sinh ở các thư việc từ khắp nơi lên tiếng bàn chuyện quốc sự, lời lẽ phẫn nộ mà đanh thép cẩn trọng, trong số đó đâu đâu cũng thấy những lời tố cáo Kinh Bố Đại tướng quân lạm dụng quyền thế hoành hành ngang ngược.

    Kinh Bố Đại tướng quân quyền khuynh một cõi, đã quá quen với sóng to gió lớn chốn võ lâm, đối với những vụ “bạo loạn” nho nhỏ này, hắn hoàn toàn không để vào mắt, chỉ lệnh cho Phủ Doãn Lộ Tuyển Thắng, Đô Giám Trương Phán đi bắt vài “thủ lĩnh” đầu sỏ gây náo loạn vào lao ngục, tra tấn đến mức chỉ còn lại chút hình người.

    Nhưng hành động đó lại khiến cho các thái học sinh vốn đang phẫn nộ và có cốt cách cứng cỏi kích động bản sắc của người đọc sách, liều mạng đánh đến cùng. Một nhóm do một người có uy tín là Tô Thu Phường dẫn đầu, quyết tâm kéo tới phủ nha kỹ trường cầu kiến Phủ Doãn Trần Tinh, nếu Phủ Doãn cự tuyệt, họ sẽ không rời khỏi kỹ trường. Một nhóm khác do Trương thư sinh, một người văn võ song toàn lãnh đạo mười bảy vị thái học sinh, văn nhân, danh sĩ, thư sinh, tất cả kéo đến kinh thành dâng huyết thư, cầu xin triều đình thực thi chính nghĩa vì dân chúng.

    Như vây “đội quân” chia thành hai lộ. Trương thư sinh dẫn một đoàn người hừng hực khí thế xuất phát, bách tính vui mừng đợi họ xuất hiện, xếp thành hàng dài hai bên đường, reo hò đưa tiễn. Tô Thu Phường dẫn ba trăm ba mươi mốt người đến nha phủ viết thư, dâng cáo trạng, không thu được kết quả, liền lợi dụng dịp “Thần Tiên Hội” của “Thanh Ngưu Quan,” kêu gào khóc lóc trong các cửa tiệm, lên án ác bá, kể tội kẻ xấu, cho dù là “ác bá” hay “kẻ xấu,” trong lòng mọi người đều hiểu họ đang ám chỉ ai, cho nên càng xuất tiền xuất lực, hô hào trợ giúp, hết lòng ủng hộ.

    Sự kiện này tự nhiên sôi sục lan rộng, truyền tới tai Kinh Bố Đại tướng quân.

    Hắn không kinh không hoảng, đứng trên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy một đám dân chúng như con sâu cái kiến xôn xao nhộn nhạo, liều mạng đi làm chuyện không rõ sống chết. Trước đó hắn nghe nói có không ít thái học sinh từ các huyện kéo nhau lên kinh tố cáo nên đã sớm sai tay chân đi diệt khẩu vài người, huống chi khi nghe tin những nơi như Lão Cừ Trấn có loạn dân bạo động, hắn cũng phái người đi trấn áp. Hắn đã có kinh nghiệm phong phú với những chuyện này, bình tĩnh chỉ huy đối phó.

    Lúc này Phủ Doãn thấy sự việc nghiêm trọng nên phái Giáo Uý Tăng Hồng Quân đi hỏi ý kiến Kinh Bố Đại tướng quân.

    - Đây chỉ là chuyện vặt. Quá đơn giản. Ta đã sớm phái người đi trà trộn vào đám dân lên kinh thành đó từ trước, trên đường đi sẽ xử lý chúng một lượt, nguỵ trang thành chuyện tốt do sơn tặc cường đạo làm, rồi để lại mật tín, tiết lộ cho quan sai địa phương rằng chúng lên kinh cấu kết với gian thần, ý đồ mưu phản, nhân tiện có thể mượn sức hảo bằng hữu trên triều, loại trừ kẻ thù cũ, quả là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai đích!

    Kinh Bố Đại tướng quân thong thả nói.

    - Thực hiện kế thay mận đổi đào ở chỗ này lại càng dễ giải quyết. Nhân lúc chúng đang ầm ĩ dưới kia, chúng ta phái vài người lẻn vào, hễ thấy cơ hội lập tức rút đao gây sự, để họ náo thành chuyện máu đổ lệ rơi, vừa vặn cho chúng ta lý do đường đường chính chính phái nha dịch, bộ khoái bắt hết loạn dân đả thương người lại, quy cho chúng tội gây náo đông mưu phản, danh chính ngôn thuận một mẻ tóm gọn, thành sự mĩ mãn. Mấy gã thư sinh đó làm được gì nào?

    Tăng Hồng Quân nghe xong thiếu điều quỳ mọp xuống.

    - Ti chức lập tức quay về hồi bẩm với đại nhân, chắc chắn đại nhân sẽ cao hứng. Có điều chưa rõ Đại tướng quân định phái người nào đi châm lửa?

    - Người làm được việc không nhiều, mục đích là phải gây náo loạn càng lớn càng tốt, lại bảo bảo đảm không hỏng chuyện.

    Kinh Bố Đại tướng quân lầm rầm suy tính.

    - Chắc chắn chỉ có “Nha Đầu Tử” Trần Tam Ngũ Lang là được việc.

    Quả nhiên một đám người nộ khí xung thiên, náo động đến tận chiều tối vẫn chưa giải tán, mà người tụ tập lại càng đông, sự việc càng lúc càng khó kiểm soát. Họ chỉ cầu công lý, không màng sinh tử.

    Kinh Bố Đại tướng quân đứng từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh, chỉ huy đại cục, một đám quan sai nha dịch nghiêm chỉnh chờ đợi, sẵn sàng xuất phát dưới sự bày binh bố cục của Tăng Hồng Quân.

    Nhìn thấy Kinh Bố Đại tướng quân đứng trên tường thành, dân chúng càng kích động, lớn tiếng chửi bới.

    Kinh Bố Đại tướng quân không hề tức giận, chỉ nói:

    - Đây là thời cơ tuyệt hảo.

    Những người ở phía tây thành lén lút đồng loạt giương cờ Ngũ Trảo.

    Cờ vừa kéo lên, Trần Tam Ngũ Lang đang trà trộn trong đám đông tức thì nhận lệnh, hắn giả vờ tiến lại gần Tô Thu Phường lúc này đang bận rộn chỉ huy mọi người, theo dõi tình hình, đột nhiên xảy ra va chạm, suýt nữa xô Hạ Tĩnh Ba rớt xuống đài. Lúc đó vài học tử môn sinh chạy đến gần Hạ Tĩnh Ba, bảo hộ hắn hô hoán lên.

    - Làm gì thế!

    - Đánh người rồi!

    Vài thủ hạ của Trần Tam Ngũ Lang lập tức xông tới, kích động bạo lực. Chúng vừa xuất chiêu, đội ngũ liền xáo trộn, kẻ chạy người la, náo loạn hết cả lên. Tô Thu Phường và các thủ lĩnh nhất tề hô lớn:

    - Không được đánh!

    - Đừng mắc bẫy!

    - Không được đánh nhau, hỏng chuyện mất!

    Trần Tam Ngũ Lang len lén rút dao, định bụng trước tiên đâm chết vài người, khiến cho tình hình hỗn loạn đến mức không thể cứu vãn. Hắn hạ quyết tâm, cầm dao xông đến chỗ Tô Thu Phường.

    Đột nhiên tay hắn bị một bàn tay khác nắm lấy, giống như bị ép chặt trong khuôn đúc, không tài nào giằng ra được.

    Mày trái của Kinh Bố Đại tướng quân bỗng nhiên giật giật như châu chấu nhảy, da mặt co rút, hắn thất thanh kêu lên:

    - Á!

    Hắn vốn tính toán kỹ lưỡng, một khi có người đổ máu sẽ hạ lệnh bình loạn ngay lập tức, thế nhưng thấy Trần Tam Ngũ Lang trong đám đông vừa động dao, chỉ chờ giọt máu đầu tiên rới xuống sẽ biến thành máu chảy ngập đường, ai ngờ hắn bị người ta chế trụ, Đại tướng quân rướn người lên, muốn nhìn xem người kia là ai, người kia bất thình lình ngẩng đầu lên, dùng hai ngón tay khẽ đẩy chiếc mũ tre lên cao vài phân, ánh mắt lạnh lẽo như điện bắt gặp ánh mắt hắn.

    Kinh Bố Đại tướng quân chấn động.

    Người đó không mở miệng, tung mình nhảy lên đầu thành, trong tay vẫn cầm con dao của Trần Tam Ngũ Lang và đao của hắn.

    Dân chúng dưới thành ai nấy đang lớn tiếng hô hào, đột nhiên lắng xuống, trong ánh hoàng hôn, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng không một tiếng động. Nhiều người như vậy, đông nghịt đến mức nước chảy không lọt, khi nãy còn láo nháo ầm ĩ động trời, giờ đây đột nhiên im ắng, không nghe tiếng thở, thực sự vô cùng quái lạ.

    Sau khi bắt gặp ánh mắt người kia, Kinh Bố Đại tướng quân có cảm giác như mắt bị thương.

    Người đó lắc mình một cái, chớp mắt đã đứng lên bờ thành trước mặt Kinh Bố Đại tướng quân, dường như chỉ hơi di chuyển một chút đã đứng vững tại nơi đó, còn cao minh hơn một bậc so với Kinh Bố Đại tướng quân.

    Tất nhiên mắt của Kinh Bố Đại tướng quân không hề bị thương, nhưng hắn thấy thiếu niên này rất giống một người.

    Rốt cuộc là giống ai, nhất thời hắn không nói được, chỉ cảm giác người này không những hắn từng quen biết, thậm chí còn có mối liên hệ sinh tử.

    Hắn giống ai nhỉ?

    Rốt cuộc là giống ai?

    Cùng lúc đó, binh lính cho rằng có thích khách, liền ùa tới bao vây. Kinh Bố Đại tướng quân biết rõ kẻ đến không có ý tốt. Hắn giơ tay ngăn thủ hạ lại, hỏi:

    - Ngươi là ai?

    Thiếu niên đáp:

    - Ta họ Lãnh.

    Sau đó nhàn nhạt, lạnh lùng bổ sung một câu:

    - Người đời gọi ta là Lãnh Huyết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    https://legendarymania.wordpress.com
    Seek peace in melodies, seek beauty in words

  4. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,aolong,avalon21,daitango,demonweapon,dochanh96,fastdeath,glook,linh123,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,org117,Piglet,thanhviet170906,Tieu Lan,yupee,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    11
    Xu
    0

    Mặc định Chương 8: Một cái cây, một đám mây, một dòng sông lớn

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 2: Một chọi mười một

    Chương 8: Một cái cây, một đám mây, một dòng sông lớn

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn


    “Máu của thằng bé này chắc là lạnh lắm...”

    Đây là lời nhận xét của năm vị “giáo luyện” về chàng trước năm mười tám tuổi.

    Chàng chỉ coi bốn người này là “giáo luyện” chứ không phải “sư phụ.”

    “Giáo luyện” nghĩa là đối phương dạy, chàng luyện. Nếu có một ngày đối phương thôi không dạy hoặc dạy không nổi nữa, chàng có thể dừng luyện hoặc tự mình luyện. Bất kể cường cừu đại địch, miễn sao có chỗ hay để học, chàng đều coi họ là “giáo luyện.”

    Sư phụ lại khác.

    Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

    “Máu của thằng bé này chắc là lạnh lắm” - Năm vị “giáo luyện” sau khi bị chàng đánh bại đã bình luận như thế.

    “Sư phụ” của chàng chỉ có một người.

    Sư phụ không bình luận gì về chàng cả.

    Sư phụ rất ít khi bình phẩm về người khác, thế nhưng chàng có thể làm bổ khoái đồng thời làm sát thủ, toàn bộ đều là gợi ý của “sư phụ.”

    Thậm chí chàng cũng không biết tên của sư phụ.

    Chàng chỉ biết họ kép của ông là “Gia Cát.”

    Mọi người gọi ông là “Gia Cát tiên sinh.”

    Chàng là ai?

    Chính chàng cũng không biết.

    Hầu như lần nào chàng cũng đi hỏi sư phụ.

    Nhưng chàng hiểu tính tình sư phụ, đến thời cơ thích hợp, tự khắc sư phụ sẽ nói. Chưa đến lúc đó thì có hỏi cũng vô ích.

    Mình là ai?

    Chàng thường tự hỏi.

    Chàng chỉ biết khi sư phụ tìm thấy mình, chàng đang ở trong một hang sói dưới đáy vực.

    - Khi đó con khoảng một tuổi, nhìn vào trong hang tối, mắt con màu xanh lục, ta còn tưởng là dã thú.

    Sư phụ kể lại.

    - Sau đó ta phát hiện ra con bú sữa sói, nên ta đoán con sống sót là nhờ có sói mẹ nuôi dưỡng.

    - Thế con sói đó về sau ra sao?

    - Bị thợ săn giết rồi. Ta lo lắng, muốn tách con khỏi bầy sói, nhất thời không được, ta tới hang sói rất nhiều lần để tìm con, đi mời nhũ nương về cho con bú sữa để con quen dần. Ban đầu con sói đó cho rằng chúng ta muốn hại con nên nó liều mạng bảo vệ con, nhưng ta khuất phục được nó, nó thấy chúng ta không có ác ý nên không chống đối nữa.

    Gia Cát tiên sinh nói:

    - Cứ như thế qua một năm, có lần con sói đó dẫn bảy sói con đi săn, đúng lúc có một vị tướng quân đang ở gần đó, ông ta muốn bắt vài con sói về để ăn thịt những phản đồ đang bị ông ta giam giữ. Thuộc hạ của ông ta bắt gặp sói mẹ, nên chúng giết sói con, bắt sói mẹ về, chỉ còn lại mình con ở hang sói, lúc này ta không còn cách nào khác, liền đón con về.

    - Nhưng con nhớ hình như ngay từ đầu con đã lớn lên ở nơi hoang dã...

    - Ký ức của con hoàn toàn đúng.

    Gia Cát nói.

    - Sau này ta nhận ra con hoàn toàn không thích ứng được với lối sinh hoạt của con người, càng ngày càng gầy yếu, có lẽ là thiên tính chăng? Ta đành trả con về với đồng hoang rừng rậm, phái người thường xuyên trông chừng. Con vừa trở lại rừng, lập tức như dã thú sổ lồng, hoạt bát vui vẻ, mừng rỡ vô cùng.

    (Nghe chừng mình giống thú hơn giống người.)

    (Thảo nào mọi người đều nói máu mình lạnh.)

    (Cho nên mới gọi mình là “Lãnh Huyết”)

    Lãnh Huyết có năm vị “giáo luyện.”

    Gia Cát tiên sinh ngàn chọn vạn tuyển mới tìm về được cho chàng.

    Năm người này nếu không nổi danh trong võ lâm thì cũng có địa vị trên triều đình, hoặc dày dạn kinh nghiệm giang hồ, nếu không cũng là cao thủ thực chiến, hoặc tông sư lí luận võ học.

    Nếu không phải Gia Cát tiên sinh đích thân ra mặt, ai muốn bái bất cứ người nào trong số năm người này làm thầy còn khó hơn diện thánh.

    Vị “giáo luyện” thứ nhất là “Ngận Tướng” Trần Kim Thương.

    Năm đó Lãnh Huyết mới bảy tuổi rưỡi.

    Trần Kim Thương mười chín tuổi.

    Nhưng năm mười sáu tuổi, hắn đã đánh bại Thanh Hi “Tả Thủ Thần Thương” Thạch Kiến, đánh trọng thương Thương Hà “Ngân Thương Lão Hầu Gia” và “Kim Thương Tiểu Bá Vương,” tiêu diệt “Tà Thần Thương” Vương Lệnh Hành, tên đạo tặc khét tiếng ở Dực Thành, ngay cả “Đại Nhãn Thần Thương” La Hữu Ý và “Song Thương Quá Tam Quan” Cừu Hữu Tam cũng bái Trần Kim Thương kém họ ít nhất hai mươi tuổi làm thầy.

    Tiên nhân của Trần Kim Thương từng chịu ơn Gia Cát tiên sinh, Trần Kim Thương vì báo ân nên mới đáp ứng lời nhờ cậy, đặc biệt đi một chuyến đến nơi hoang sơn dã lĩnh dạy võ công cho Lãnh Huyết.

    Hắn mặc trang phục hoa lệ, người hầu như mây, châu quang quý khí, cao ngạo tự phục, đối với hắn, phải dạy dỗ một tiểu dã nhân như Lãnh Huyết, quả thực uỷ khuất vô cùng.

    Hắn sắp xếp thế trận, kim đao đại mã, muốn Lãnh Huyết hành lễ bái sư nhập môn, Lãnh Huyết hỏi:

    - Ngươi thuộc môn phái nào?

    - Kim Thương Môn.

    - Ta không thích cái tên đó. Ta không nhập môn.

    - Hả? Ta là sư phụ của ngươi, ngươi dám...

    - Ta không bái sư. Ngươi chỉ xứng làm giáo luyện của ta thôi.

    - Cái gì!?

    - Muốn ta bái sư cũng được thôi.

    Lãnh Huyết lạnh lùng nói.

    - Ngươi phải đánh bại ta trước.

    - Hả...Cái...cái gì!?

    (Không dạy cho thằng nhóc này một bài học thì còn đâu danh tiếng Trần Kim Thương ta nữa!)

    Hắn muốn dùng tay không đánh cho dã tiểu tử này một trận.

    Nhưng Lãnh Huyết bất ngờ chộp lấy kim thương của hắn rồi co cẳng chạy.

    Kim thương của hắn rất nặng, nhưng Lãnh Huyết ôm rồi chạy tới chạy lui, rẽ trái luồn phải mà không mệt tí nào! Trần Kim Thương điên cuồng đuổi theo. Lãnh Huyết chạy vào rừng rậm, lợi dụng địa hình, lúc thì bất thình lình trốn dưới thảm lá rụng, lúc lại núp trong cỏ, Trần Kim Thương không tài nào bắt được nó.

    Trần Kim Thương phi thân lên xuống như chớp, đuổi mãi nửa ngày, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt cả áo, bao nhiêu uy phong ném tuốt ra kiếp trước kiếp sau cả, vừa chạy thục mạng đuổi theo Lãnh Huyết vừa hét ầm lên:

    - Thằng ranh con, có bản lĩnh thì trả thương đây, quyết đấu với ta!

    Lãnh Huyết đột nhiên hiện thân từ sau một thân cây, thần sắc lãnh đạm.

    Nó ném trả cây thương cao gấp đôi mình cho Trần Kim Thương.

    - Đến đi.

    Thần sắc Lãnh Huyết lộ vẻ kiên quyết.

    Trần Kim Thương hỏi.

    - Binh khí của ngươi đâu?

    Lãnh Huyết rút ra một thanh “kiếm.”

    Kiếm trúc.

    Thằng bé tự chặt trúc, đẽo gọt thành cây kiếm này.

    Trần Kim Thương trong lòng đã quyết, tức giận cười nói:

    - Là ngươi tự tìm đường chết, đừng có oán ta!

    (Không giết thằng oắt này sao nuốt trôi được cơn tức!)

    Trần Kim Thương xông lên, một thương đâm tới, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, cả người rơi tõm vào trong bùn.

    Hắn càng muốn rút chân ra lại càng lún sâu hơn vào vũng lầy, chớp mặt đã ngập đến ngang ngực.

    Hắn lớn tiếng hô cứu mạng, đột nhiên yết hầu bị một vật gì đó chặn lại.

    Một thanh kiếm trúc.

    Sau khi Lãnh Huyết dùng kim thương kéo Trần Kim Thương từ trong vũng lầy ra, từ đầu đến chân hắn toàn là bùn.

    E rằng đây là trận thua ê chề nhất trong đời hắn.

    Hắn lau lau vết bùn dính trên mặt và trên người. Lau hết bùn trên mặt rồi, sắc mặt vẫn không khá hơn là bao. Lãnh Huyết dùng đôi tay nhỏ giúp hắn gạt bùn ra.

    - Không phải ta muốn đánh ngươi.

    Lãnh Huyết nói.

    - Ngươi lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây mạnh hơn người, cũng chẳng quan tâm đối phương có mạnh hơn ngươi hay không.

    Trần Kim Thương từ đằng sau rút ra một cây chuỷ thủ, một tay túm lấy Lãnh Huyết, cười dữ tợn:

    - Muốn đánh bại ta sao? Tiểu tạp chủng, ngươi còn non lắm!

    Lúc này những người khác đều đang ở ngoài bìa rừng, sự căm ghét của Trần Kim Thương đi đến chỗ to gan lớn mật, đâm dao về phía Lãnh Huyết.

    Dao của hắn bị đánh bay đi.

    Gia Cát tiên sinh một cước đá hắn văng ra ngoài.

    Lãnh Huyết lại chắp tay thi lễ với Trần Kim Thương, lúc này đang lồm cồm bò mãi không dậy nổi.

    Trần Kim Thương ngơ ngác nhìn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

    Gia Cát tiên sinh vuốt râu hỏi:

    - Lý do?

    Lãnh Huyết đáp:

    - Hắn dạy con hiểu rõ một chuyện.

    - Chuyện gì?

    - Vì con đánh bại hắn nên hắn mới có thể đánh thắng con.

    - Phải. Một người chừng nào vẫn chưa chết thì cho dù thua vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ. Trái lại, thường xuyên đắc thắng lại có nguy cơ thất bại ngày sau.

    Gia Cát tiên sinh mỉm cười.

    - Cho nên hắn vẫn dạy con một chiêu.

    - Nhưng hắn chỉ xứng làm giáo luyện...

    Lãnh Huyết vẫn bướng bỉnh nói.

    - Không xứng làm sư phụ của con.

    Gia Cát tiên sinh có vẻ hứng thú.

    - Người như thế nào mới xứng làm sư phụ của con?

    Đôi tay nhỏ của Lãnh Huyết gãi gãi cái đầu nhỏ hồi lâu, sau đó chỉ lên trời, chỉ xuống đất, rồi lại chỉ về phía trước.

    Trước mắt là rừng rậm.

    Dưới chân là mặt đất.

    Trên đầu là trời xanh.

    - Một cái cây, một đám mây, một dòng sông lớn.

    Lãnh Huyết nói.

    - Và ngài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi robinlee159, ngày 28-10-2018 lúc 12:26.
    https://legendarymania.wordpress.com
    Seek peace in melodies, seek beauty in words

  6. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,aolong,avalon21,daitango,demonweapon,dinhbaotrong,dochanh96,glook,Golliah,linh123,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,org117,Piglet,thanhviet170906,Tieu Lan,yupee,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    11
    Xu
    0

    Mặc định Chương 9: Kiếm chủ phù trầm

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 2: Một chọi mười một

    Chương 9: Kiếm chủ phù trầm

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn


    Nhưng Gia Cát tiên sinh quá bận rộn.

    Trên triều đảng phái phân tranh, cũ mới giành giật, khiến ông hao tâm tổn trí, vất vả vô cùng.

    Ông không thể thường xuyên đến thăm Lãnh Huyết.

    Ông tìm cho Lãnh Huyết một “sư phụ” khác.

    “Bạch Thủ thư sinh” Cô Không Duy.

    Cô Không Duy là người có học vấn.

    Ông ta dạy Lãnh Huyết viết chữ, đọc sách.

    Thời gian đầu, Lãnh Huyết rất chăm chỉ dụng tâm học hành.

    Trời chưa sáng, cậu nhóc Lãnh Huyết đã chạy huỳnh huỵch trên thảo nguyên, sau đó quay về học bài. Trời vừa sáng, cậu liền chạy đi bắt thỏ hoang, rồi lại quay về gian nhà gỗ đọc sách. Giữa trưa lại đi chặt gỗ qua sông, rồi ôm một quyển sách ngồi dưới bóng râm nghiền ngẫm. Chiều tối về ăn cơm, mượn ánh trăng sao để đọc sách. Đêm khuya thanh vắng, giữa tiếng côn trùng rả rích vọng lên xung quanh, chú bé ôm một quyển sách, chân đá tay đấm chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.

    Học tập như vậy hơn bốn năm trời. Một hôm, Cô Không Duy gọi Lãnh Huyết đến, yêu cầu chàng đọc thuộc lòng những quyển sách đã học, cậu thiếu niên lại không nghe lời.

    - Vì sao phải học thuộc lòng?

    - Như vậy mới thành quen.

    - Quen có ích gì?

    - Quen mới thành tài.

    - Những việc như đốn củi, nấu cơm phải quen tay mới thạo nghề, còn đọc sách, luyện kiếm chỉ cần vững cơ bản, biết vận dụng và giác ngộ mới là đạo lí, đọc ra rả khô cổ rát họng đâu có ngộ ra được gì.

    - Ngươi nói như vậy thật hổ thẹn bậc thánh hiền! Bản thân mình lười biếng, không chịu bỏ công học thuộc sách lại còn viện cớ này nọ!

    - Ai bảo tôi không thuộc?

    Lãnh Huyết tức thì đọc lại phần vừa xem lúc nãy không sai một chữ.

    - Ông xem, học thuộc có khó gì? Hiểu và lĩnh hội được mới khó!

    Cô Không Duy không bắt bẻ được.

    - Nhưng có đọc bao nhiêu sách thánh hiền đi chăng nữa, nếu trên không thể thay trời hành đạo, dưới không thể bảo vệ chính nghĩa, ngoài không thể trị kẻ ngang ngược, nâng đỡ kẻ yếu, trong không thể tự lập tự cường, như vậy phí công vô ích đọc vạn quyển sách vẫn chỉ làm thư sinh suốt ngày than thở liệu có ích gì?

    Cô Không Duy giận tím mặt, chỉ muốn đập quyển sách vào mặt Lãnh Huyết.

    - ...Ngươi...ngươi đúng là cái đồ đầu óc ngu muội.

    Đúng lúc này bỗng nhiên có người tới.

    Đó là một tên sơn tặc đang lôi kéo một tiểu thư quan gia bị hắn bắt trên đường. Hắn trốn đến đây để tránh sai dịch truy bắt.

    Hắn hùng hùng hổ hổ xông đến chỗ hai thầy trò như một toà núi di động.

    Hắn hướng về phía Cô Không Duy, lớn tiếng quát tháo ầm ĩ, huơ huơ thanh quỷ đầu đại đao loang loáng, còn Cô Không Duy đã sớm sợ mất vía, bảy hồn tiêu mất sáu phách.

    - Tên thư sinh thối tha kia! Mau đem đồ ăn đến đây! Thằng nhãi con mau đi nhóm lửa!

    Hắn chỉ vào cái mũi của hắn, trông như cây nến cháy nham nhở.

    - Trước tiên lão tử phải cùng cô em đây vui vẻ một lát.

    Nữ tử kia y phục xộc xệch, bị hắn doạ đến mức chỉ còn dám khóc thút thít, không dám chống trả, cũng quên cả chống trả.

    Cô Không Duy muốn dùng đạo nghĩa phu tử đến khuyên răn tên đại đạo, hắn vung một đấm đánh thư sinh văng xa tám xích, rồi cắm phập thanh đại đao xuống đất trước mặt ông ta, dữ tợn hằm hè:

    - Còn không mau dâng đồ ăn lên, lão tử đói rồi, nướng ngươi lên ăn trước rồi nói!

    Lãnh Huyết bò qua chỗ Cô Không Duy, thì thầm:

    - Đọc sách? Có mỗi một chuyện cỏn con cũng không giải quyết được.

    Tên đại đạo kia không thèm để ý đến đứa bé mười một tuổi, hắn gầm gừ:

    - Rì rầm to nhỏ cái cóc gì! Lão tử đang đói chết đây!

    Nói rồi tức thì vung chân định đá văng Lãnh Huyết.

    Lãnh Huyết bất thình lình xoay người lăn đi, chộp trúng cán đao của hắn, rồi bất thình lình xuất lực giật mạnh đao ra, huyết quang loé lên!

    Chân trái của tên đạo tặc bị chém đứt!

    Lãnh Huyết phi thân qua, đá hắn đi, hai tay nắm đao, đao quang nhắm ngay yết hầu hắn, chàng nhìn hắn chằm chằm không hề chớp mắt, cũng không quay đầu, không xoay người, chỉ cất giọng phân phó:

    - Cô phu tử, ngài đến chỗ tủ đứng ngăn thứ ba lấy kim sang dược và Ma Cát đến đây băng bó vết thương cho người này. Tiểu cô nương, cô mau mặc y phục lại rồi đến gian nhà hướng Tây, chính là chỗ chuồng heo, hô cứu mạng thật to vào, tôi nghe thấy tiếng quan binh đang tìm kiếm ở nơi cách đây nửa dặm.

    Hôm sau, Cô phu tử “xin thôi việc.”

    Vị “giáo luyện” thứ ba của Lãnh Huyết chính là “Kiếm Chủ Phù Trầm” Hạ Tĩnh Ba.

    Hạ Tĩnh Ba là cao thủ kiếm pháp, tông sư kiếm thuật ở kinh thành.

    Hắn đã tỉ kiếm bốn mươi bảy trận chưa từng thất bại.

    Những người bại trên tay hắn đều là danh gia kiếm pháp, cao thủ kiếm thuật, trong đó có người được xưng tụng là “Kinh Sư đệ nhất kiếm” Tăng Vĩnh Viễn và “Độc Tôn Kiếm Vương” Cố Hữu Ngã.

    Hắn dạy Lãnh Huyết cách phân biệt kiếm tốt, phương pháp luyện kiếm, cách phá giải chiêu thức của đối phương.

    Hắn dạy chàng mười hai bộ kiếm pháp, mười bốn loại kiếm chiêu, cho chàng thử qua mười tám danh kiếm trong thiên hạ.

    Tất cả chỉ mất hai năm.

    Không phải hắn dạy quá nhanh.

    Hắn không định dạy nhanh như vậy.

    Nếu dạy càng nhanh, sở trường của bản thân càng chóng biến thành điểm mạnh của đối phương, trái lại sở đoản của mình sớm bị đối phương phát hiện.

    Chỉ là Lãnh Huyết học quá mau.

    Quá nhanh chóng.

    Lãnh Huyết có thiên phú về kiếm. Chính Hạ Tĩnh Ba cũng phải thừa nhận điều này.

    Kiếm chiêu hắn dạy chỉ chốc lát Lãnh Huyết đã học được, học được rồi chàng lại mất hứng luyện tiếp.

    Hắn đành truyền lại cho chàng tuyệt chiêu.

    Cái gọi là “tuyệt chiêu,” chỉ qua một trận Lãnh Huyết đã thông suốt chỗ xảo diệu, cho nên “tuyệt chiêu” đó không còn “tuyệt” nữa.

    - Không có cái gì gọi là tuyệt chiêu cả.

    Một lần, tiểu tử này đột nhiên nói.

    - Mọi chiêu thức trên đời, chỉ cần đánh bại đối thủ, đều có thể gọi là tuyệt chiêu. Muốn đánh bại đối thủ, phải nhanh, chuẩn, độc, chỉ cần nhắm chính xác thời cơ tung đòn trí mạng, đó chính là tuyệt chiêu. Khi giao đấu với địch nhân, phải phản ứng trong tích tắc là chuyện thường, cho nên chiêu thức có thể ứng biến mới đúng là tuyệt chiêu, như thế cũng không phải tuyệt chiêu bí truyền gì, nếu luyện được thành thục, tất có thể vô địch thiên hạ!

    Hạ Tĩnh Ba không nhịn nổi.

    Khi không lại đi “giáo huấn” ngược “sư phụ”!

    Thằng ranh con tạp chủng này!

    - Ngươi còn chẳng có thanh bảo kiếm nào.

    Trên tay Hạ Tĩnh Ba là một danh kiếm tên là “Chủ.” Hạ Tĩnh Ba sở hữu thanh kiếm này hai mươi năm nhưng không thể dùng, không rõ điểm lợi hại của nó cho đến một lần, hắn đánh không lại “Kinh Sư đệ nhất kiếm,” bị kiếm thế cường đại của Tăng Vĩnh Viên áp đảo đến mức không còn sức hoàn thủ, thậm chí không tiếp nổi chiêu, đánh mất lòng tin. Ngay lúc tuyệt vọng nhất, thanh kiếm đó từ “ngự nhân” (bị điều khiển) biến thành “chủ nhân,” kiếm ý dâng lên cuồn cuộn, sau cùng dễ dàng đả thương “Kinh Sư đệ nhất kiếm” Tăng Vĩnh Viễn, giành được thắng lợi.

    - Thế mà dám luận về kiếm!

    Lãnh Huyết tuổi nhỏ ngông cuồng, Hạ Tĩnh Ba quyết tâm rèn giũa, kìm hãm bớt nhuệ khí của thằng nhóc này lại.

    Nhưng Lãnh Huyết lại nói:

    - Nếu không có kiếm tốt trong tay thì không xứng luận kiếm, thế chẳng lẽ là kiếm dùng người chứ không phải người dùng kiếm?

    Câu hỏi này vừa hay đánh trúng nhược điểm của Hạ Tĩnh Ba.

    Hắn nổi cáu rút mười sáu thanh kiếm tuỳ thân ra, bắt Lãnh Huyết chọn một.

    - Để làm gì?

    - Ta muốn dạy ngươi: không có kiếm tốt, đừng mong có kiếm thủ giỏi. Thanh kiếm trong tay sẽ quyết định (làm chủ) sự chìm nổi (phù trầm) của người cầm nó.

    Hạ Tĩnh Ba rút “Chủ” ra.

    Thần sắc hắn biến đổi, sự tôn kính, ngưỡng mộ, thận trọng, khiêm nhường đong đầy trong ánh mắt.

    Ngược lại, thanh kiếm kia toả ra sự lộng lẫy đáng sợ.

    - Đúng là hảo kiếm.

    Lãnh Huyết nhận xét.

    - Nhưng tôi không thích để vật cưỡi lên đầu.

    - Cưỡi lên đầu?

    Tiếng cười của Hạ Tĩnh Ba đầy giận dữ.

    - Ít ra vẫn đủ lấy mạng ngươi!

    Hắn quăng bao kiếm sang một bên, chuẩn bị tư thế chiến đấu.

    Lãnh Huyết nhếch mép cười.

    - Cứ thử xem.

    Hạ Tĩnh Ba quát:

    - Nhanh cầm kiếm lên!

    Lãnh Huyết đột ngột vớ cây chổi đang dựng bên cửa.

    - Hả?

    Hạ Tĩnh Ba nổi giận đùng đùng như bị kẹp đầu trong hố phân bón.

    - Ngươi...ngươi dùng cái đó?

    Nghiêm túc cầm chổi bằng hai tay, Lãnh Huyết nói:

    - Đây chính là kiếm của tôi.

    - Tự tìm đường chết!

    Hạ Tĩnh Ba thi triển “Tòng Thiện Thần Kiếm.”

    Kiếm của hăn như dòng nước.

    Hắn sử kiếm như một chiếc thuyền lướt nhanh trên nước, đạp gió cưỡi sóng.

    Chỉ chốc lát, cây chổi của Lãnh Huyết bị chém vụn.

    Lãnh Huyết tiện tay chộp lấy một mái chèo.

    Hạ Tĩnh Ba phẫn uất cực điểm: Hắn cho rằng dùng bảo kiếm trên tay đi đẽo gọt khối gỗ mục kia đúng là khinh thường kiếm.

    Nghĩ như vậy khiến hắn không tài nào thi triển được kiếm pháp “Tòng Thiện Như Lưu.”

    Đánh lâu nhưng không tấn công, đột nhiên Hạ Tĩnh Ba đột nhiên chuyển sang dùng “Chủ Lưu Kiếm Pháp,” mái chèo lại bị chém vụn.

    Lãnh Huyết đột ngột khoanh tay khẽ lắc, nhổ một thanh xà ngang dài khoảng mười ba xích làm thành một thanh kiếm khổng lồ, tấn công Hạ Tĩnh Ba.

    Mỗi lần thanh kiếm và khối gỗ đụng nhau chan chát là một lần Hạ Tĩnh Ba đau lòng chửi thề.

    Sát tính nổi lên, rốt cuộc hắn cũng dùng tới thế kiếm thành danh là “Phù Trầm Thập Tam Kiếm.”

    Hắn chỉ xuất ra năm kiếm, thanh gỗ trên tay Lãnh Huyết bị cắt năm lần, chỉ còn lại một khúc dài chưa đến năm thốn.

    Lãnh Huyết đột nhiên chạy ra khỏi căn phòng.

    - Để xem ngươi chạy đi đâu!

    Kiếm quang tức tốc đuổi theo Lãnh Huyết, Lãnh Huyết đã ra ngoài, chợt nhổ một cây cỏ dài một thốn ba trượng, dùng nó làm kiếm, chĩa mũi tấn công vào mắt Hạ Tĩnh Ba!

    “Chủ kiếm” của Hạ Tĩnh Ba có thể chém sắt như chém bùn, cắt vàng đập đá, nó vẫn một lòng ứng phó với nhánh cỏ mềm oặt vô lực huơ huơ giữa không trung, nhưng mắt phải của Hạ Tĩnh Ba đã bị một chiếc lá sượt qua làm chảy máu.

    Lãnh Huyết lại bất thình lình chạy vào phòng.

    Hạ Tĩnh Ba lập tức đuổi theo.

    Lãnh Huyết đột ngột xoay người xuất kiếm.

    Hạ Tĩnh Ba hoàn toàn không sợ việc kiếm đối kiếm.

    Bởi lẽ hắn tin không ai có thể qua được “chủ.”

    So với “chủ” (nhân), những thanh kiếm khác chẳng qua chỉ là (nô) “bộc.”

    Hắn liền đánh trả một kiếm.

    Không ngờ kiếm này chui gọn vào trong bao kiếm Lãnh Huyết giơ ra.

    Lãnh Huyết lật cổ tay, kiếm tuột khỏi tay Hạ Tĩnh Ba, Lãnh Huyết rút kiếm.

    “Chủ” kiếm đang nằm trong tay Lãnh Huyết, kiếm hoa đại thịnh, Hạ Tĩnh Ba nhìn thấy “chủ,” nhất thời không biết phải né tránh ra sao, mũi kiếm chĩa ngay yết hầu hắn, đột nhiên cả người và kiếm đều ngừng lại như bị đóng băng.

    - Ông là một giáo luyện tốt, nhưng không phải sư phụ của tôi.

    Lãnh Huyết thành thật nói.

    - Ông đã dạy tôi rất nhiều về kiếm pháp và cách phân biệt bảo kiếm. Ông còn dạy tôi một điều: cho đến cùng, tất cả mọi kiếm pháp danh tiếng đều không bằng một thứ kiếm pháp phù hợp với bản thana, một kiếm thủ chân chính không phải người biết dùng một bảo kiếm hay danh kiếm, mà vạn vật trên đời khi ở trong tay người đó đều có thể trở thành kiếm.

    - Đa tạ.

    Cuối cùng, Lãnh Huyết cung kính tạ ơn “bại tướng” dưới tay mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    https://legendarymania.wordpress.com
    Seek peace in melodies, seek beauty in words

  8. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,aolong,avalon21,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,Golliah,linh123,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,ronkute,thanhviet170906,Tieu Lan,yupee,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    11
    Xu
    0

    Mặc định Chương 10: Đao trượng khởi lạc

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 2: Một chọi mười một

    Chương 10: Đao trượng khởi lạc

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn


    Vị giáo luyện thứ tư là một đao pháp danh gia.

    “Cầu Bại Đao” Ngưu Ký Kiều.

    - Tôi không thích đao, tôi muốn luyện kiếm.

    Lãnh Huyết vẫn là một thiếu niên bướng bỉnh, khi đó chàng mười bốn tuổi.

    - Cái ông học là đao pháp, chẳng liên quan gì đến tôi.

    - Chưa biết “sinh,” sao biết được “tử”? Ngươi không học đao, làm sao luyện kiếm?

    Ngưu Ký Kiều nói.

    - Ngươi sai rồi.

    - Vì sao?

    - Từ một trang giấy trắng mới vẽ nên bức tranh. Rất nhiều bài thơ ra đời trong lúc vô tình. Lúc bệnh tật ốm đau mới biết quý trọng sức khoẻ. “Dương” phải có “Âm” mới hiển lộ đặc tính. Lửa gặp nước mới có cân bằng.

    Ngưu Ký Kiều nói.

    - Ngươi muốn luyện kiếm giỏi thì hãy học tốt đao pháp. Học kiếm từ kiếm giống như ếch ngồi đáy giếng. Một kiếm thủ chân chính có thể giác ngộ kiếm thuật từ góc nhìn khác ngoài kiếm.

    Lãnh Huyết nghe vậy, tức thì mắt sáng long lanh, chăm chú lắng nghe như thể nghe sót một chữ sẽ tiếc hận cả đời.

    - Vận mệnh một đời đao khách chìm hay nổi, đều do thanh đao trên tay hắn quyết định.

    Ngưu Ký Kiều giảng giải.

    - Mỗi khi sử đao, tay chân trở thành bộ hạ, tâm tư và thần trí chính là chỉ huy, thân thể là thứ dân, nói cách khác, toàn bộ tinh lực, tứ chi bách thể đều tập trung vào thanh đao.

    - Như vậy chẳng phải là biến mình thành nô dịch của đao?

    Trước đây Lãnh Huyết từng nghe một vị “giáo luyện” khác giải thích tương tự.

    - Đương nhiên không phải.

    Ngưu Ký Kiều nói.

    - Chủ trương của ta là đem chính mình và thanh đao hợp thành một thể.

    Sau đó Ngưu Ký Kiều dạy cho Lãnh Huyết kiến thức lý luận về đao pháp.

    Thời gian đầu, Lãnh Huyết hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

    Nhưng chẳng bao lâu sau, chàng phát hiện ra Ngưu Ký Kiều chỉ giảng lý thuyết, không có thực hành.

    Cậu chưa từng thấy Ngưu Ký Kiều sử đao.

    Ông ta vẽ bằng cánh tay sử đao.

    Ông ta vẽ thanh đao trên tấm vải.

    Vẽ đao là khó nhất, tựa như nước chảy, nhưng thanh đao ông ta vẽ trên tấm vải trông sống động như thật.

    Có lúc ông ta cũng viết chữ.

    Ông ta viết chữ “đao” trên giấy Tuyên Thành.

    Chữ “đao” đáp xuống như bay xuyên qua tờ giấy.

    Thậm chí ông ta còn biết thêu thùa.

    Ông ta vẫn chỉ thêu đao.

    Thanh đao tựa như đang cựa mình sống dậy!

    - Ông không dạy tôi đao pháp sao?

    Một lần khi đang ăn cơm, Lãnh Huyết không kìm được hỏi.

    - Ta đã dạy rồi.

    - Nhưng tôi chưa thấy ông cầm đao bao giờ.

    - Nhất định phải cầm đao mới dạy được ư? Nhất định phải có kiếm mới thành kiếm khách sao? Năm xưa chẳng phải ngươi dùng thanh gỗ, mái chèo, nhánh cỏ mà đánh bại “Chủ Lưu Chi Kiếm” của Hạ Tĩnh Ba còn gì?

    - Nhưng...

    - Ngươi nghĩ kỹ đi, thực ra ngày nào ta cũng luyện đao.

    Lãnh Huyết chợt hiểu ra.

    - Ông bàn luận về đao trên giấy.

    Chữ viết trên giấy, đao khí tung hoành.

    Ngưu Ký Kiều mỉm cười.

    - Ông luyện đao trên lụa.

    Trên tấm lụa thêu đao, ý đao phong phú.

    Ngưu Ký Kiều vuốt râu.

    - Ông xuất đao trên vải.

    Trên tấm vải vẽ đao, đao chính là đạo.

    - Phải, đao và đạo không thể tách rời.

    Ngưu Ký kiều nói với giọng tán thưởng.

    - Đao chân chính, tức đạo rõ ràng, đao minh bạch. Thành công của một người chắc chắn là kết quả của sự nỗ lực hết mình, có vậy mới khơi gợi được hết tài năng tiềm ẩn và tài hoa tuyệt thế. Cho dù có thiên phú cũng phải nỗ lực hơn người mới đạt được thành tựu. Muốn hiểu đạo lí của đao, tất phải thường xuyên rèn luyện, còn từng động tác nhỏ như cái phất tay nhấc chân đều có thể học được thông qua vẽ tranh, viết chữ, thêu hoa, không nhất thiết phải cầm đao.

    - Cho nên khi ông luyện chữ, ông chỉ viết mỗi chữ đao. Khi ông vẽ tranh, nhân vật và cảnh trí trong tranh không cùng đao giao đấu. Khi ông thêu thùa, hoa cỏ, chim cá đều không xuất hiện bên cạnh đao. Lẽ nào thiên địa phù du chính là đao?

    - Cũng chính là đạo.

    Ngưu Ký Kiều bổ sung.

    - Chỉ khi dốc hết tâm tư mới có thể đắc đạo. Ta là một đao khách như vậy, không đụng đến đao, chỉ hoạ đao trên vải.

    Lãnh Huyết thở dài, trong mắt bùng lên một thần sắc so với cầu sinh còn mãnh liệt hơn, so với cầu tử còn nồng đậm hơn.

    - Tôi hiểu rồi.

    - Rất tốt.

    - Nhưng tôi không phục.

    - Hả?

    - Những đạo lí võ học đều có ích đối với võ thuật chân chính.

    Lãnh Huyết nói.

    - Nhưng trên đời, có rất nhiều đạo lí đao to búa lớn trong sách chưa chắc đã thực hành được, ngộ ra đạo lí của đao không đồng nghĩa với việc có thành tựu trong đao pháp. Cho nên tôi muốn thử một chút.

    Vừa dứt câu, chàng lập tức xuất “đao.”

    Lúc này, đũa trên bàn ăn chính là đao của chàng.

    Đầu đũa dừng ngay trước mi tâm của Ngưu Ký Kiều.

    Không rõ Ngưu Ký Kiều vốn không định tránh, hay là tránh không nổi.

    - Được, ngươi ra tay bằng đũa, lại xuất ra ý đao. Chiêu thức ngươi sử ra chính là kiếm pháp, xem ra ngươi đã hoàn toàn ngộ ra đạo lí.

    Thần sắc Ngưu Ký Kiều có chút cô độc.

    - Thật ra ta vì cầu đạo mà từ bỏ tất cả. Những năm nay, cả ngày ta chôn vùi trong lí luận đao pháp, tuy có thành tựu, nhưng đã hoàn toàn lơ là thực chiến. Cho nên đao pháp của ta chỉ có cái vỏ ngoài, bên trong rỗng tuếch. Hôm nay ta không ngờ ngươi lại chứng thực lí luận đao pháp của ta. Rất tốt!

    - Ta không có tư cách làm sư phụ của ngươi.

    Ngưu Ký Kiều vươn vai, bắt đầu thu dọn tay nải ông ta mang tới.

    - Nhưng ta cũng đã làm hết khả năng, đem những gì ta hiểu dạy lại cho ngươi.

    Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp.

    - Ngươi ngộ ra thật nhanh!

    Lãnh Huyết cung kính chắp tay hành lễ thật nghiêm túc với ông ta.

    - Tuy ông không phải sư phụ của tôi, nhưng ông đã dạy tôi rất nhiều điều, đủ cho tôi dùng cả đời này không hết.

    Cậu bé thành khẩn nói:

    - Ông là giáo luyện của tôi.

    Vị giáo luyện cuối cùng là “Sát Thủ Lâu” Lưu Nữu Nữu. Thủ pháp giết người của hắn vô cùng kỳ quái, võ công hắn luyện cũng thập phần quỷ dị.

    Vừa gặp mặt Lãnh Huyết, khi đó mười lăm tuổi, Lưu Nữu Nữu nói thẳng:

    - Ngươi không phục ta chứ gì?

    Lãnh Huyết đáp:

    - Không phục.

    - Tốt, chúng ta thử một trận, ngươi giết ta, ta cũng giết ngươi. Nếu ngươi giết được ta, ta đương nhiên không xứng làm sư phụ của ngươi. Nếu ngươi bị ta giết, ngươi phải làm đệ tử suốt đời của ta, bất kể ta có truyền thụ võ công cho ngươi hay không, cả đời này ngươi phải phụng sự ta với nghĩa vụ của một đệ tử cho đến khi ta chết. Thế nào?

    - Được!

    Lãnh Huyết tràn đầy đấu chí, hoàn toàn không do dự.

    Cậu thiếu niên đáp ứng rất sảng khoái, ngay cả người luôn hành sự thẳng thắn như Lưu Nữu Nữu cũng không nắm chắc liệu mình có thắng nổi hay không.

    Họ đi tới một khu đất cao trống trải có tên là “Thiên Địa Nhãn.”

    Hễ là cao thủ đều sẽ nhìn ra, đây là vị trí đắc địa cho một cuộc tỉ thí.

    Ban đầu có mưa nhỏ, sau đó mưa càng lúc càng nặng hạt.

    Gã sát thủ đứng đó, ánh mắt hắn nhìn Lãnh Huyết như giục cậu thiếu niên mau chóng viết di chúc.

    Lãnh Huyết cũng đứng đó, nhưng chàng chỉ nhìn mưa.

    Mưa rơi cuốn trôi đất trời, ánh mắt cậu lãnh đạm nhìn mưa rơi lạnh lẽo, ngay cả trái tim cũng buốt lạnh.

    Sát thủ Lưu Nữu Nữu rút kiếm.

    Kiếm rời bao, bao kiếm mang một màu đen trầm mặc, lưỡi kiếm trắng tinh sáng loáng.

    Kiếm quang bất thình lình nhắm về phía Lãnh Huyết.

    Đối mặt với tia sáng chói loà, đôi mắt của Lãnh Huyết đột nhiên phát ra hai điểm xanh lục, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

    Sát thủ khẽ run rẩy, chợt lên tiếng hỏi:

    - Chẳng phải ngươi không có vũ khí sao?

    Lãnh Huyết trầm lại.

    Hoàn toàn trầm hẳn xuống.

    Giống như một con thú ẩn nấp trong màn đêm.

    Sát thủ Lưu Nữu Nữu đột nhiên có cảm giác nếu bây giờ hắn không nhanh chóng ra tay, e rằng lần tới không còn dũng khí ra tay với thiếu niên này nữa.

    Hắn mới chỉ giết mười sáu người. Nhưng mười sáu người này đều thuộc loại khó xơi, e rằng còn khó hơn so với giết một ngàn sáu trăm người. Chúng là thảo khấu, ác tặc, quan phủ triều đình, không trông chờ có thể bắt chúng về thụ hình trượng pháp, do vậy mới giao cho hắn “mang đầu về báo cáo.” Những người này đều là mục tiêu cực kỳ khó nhằn, khó đối phó. Càng khó giết, hắn càng muốn giết, đối phương càng mạnh, đấu chí của hắn lại càng cao.

    Sự sống tìm được trong cõi chết mới thực thống khoái, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mới thực thoả mãn. Ngờ đâu lần này đụng phải một thiếu niên như dã thú, hắn có chút sợ hãi.

    Vì thế hắn lập tức xuất thủ.

    Sát thủ chân chính và cao thủ chân chính có một điểm chung, đó là khi giết người và khi xuất thủ, càng nhanh tay càng dễ giải quyết.

    Trang bị trên người càng ít càng tốt, chỉ cần đủ ứng phó là được.

    Lưu Nữu Nữu vừa xuất thủ liền quăng kiếm đi, hắn không quăng bao kiếm.

    Bao kiếm này mới thực sự là kiếm của hắn!

    Kiếm này nhắm vào yết hầu Lãnh Huyết, nếu đổi lại là một thanh kiếm, tuyệt đối không thể phát ra kình lực mạnh như thế, cho nên bao kiếm vẫn còn cách xa cổ Lãnh Huyết nhưng lực đạo tưởng như có thể xuyên thủng yết hầu!

    Ngay tích tắc đó, Lãnh Huyết nhặt thanh kiếm tên sát thủ vừa ném đi.

    Chàng dùng kiếm của đối phương để chặn bao kiếm của đối phương.

    Sát thủ biến chiêu.

    Lãnh Huyết phản công.

    Hai bên trao đổi ba chiêu.

    Đột nhiên sát thủ bật cười.

    Điệu cười âm u.

    Lãnh Huyết cảm thấy lòng bàn tay khẽ buốt.

    Chàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên thanh kiếm trong tay có thêm một con mắt, nó đang chớp chớp nhìn chàng.

    Trong khoảnh khắc đó, tên sát thủ vung bao kiếm đánh vào huyệt Thái Dương bên phải của Lãnh Huyết.

    Đột nhiên hắn cảm thấy lòng bàn tay hơi nhói.

    Hắn giật mình giơ tay lên nhìn, trong lòng bàn tay hắn cũng có một con mắt!

    Nó đang chớp chớp nhìn hắn.

    Hắn vô cùng hoảng hốt.

    Trong khoảnh khắc đó, hắn gần như không dám tin đó là bàn tay của chính mình!

    Đúng lúc này, hắn lại thấy dưới chân hơi buốt.

    Một cỗ hàn khí xâm nhập qua lòng bàn chân, đi thẳng vào ngũ tạng.

    Hắn cúi đầu nhìn, trên mặt đất hiện ra một con mắt.

    Khẽ bật ra tiếng kêu quái dị, Lưu Nữu Nữu nhảy dựng lên, khi đang lửng lơ giữa không trung, hắn chợt hiểu ra.

    Khi nãy hắn định dùng “Chuyển Giá Đại Pháp” để điều khiển tâm trí của đối phương nhằm dễ bề đắc thủ, nhưng hiển nhiên ý chí của đối phương quá cao, quá kiên định, khiến “Chuyển Giá Đại Pháp” của hắn thành ra gậy ông đập lưng ông, vì thế ban đầu hắn làm đối phương gặp ảo giác trên kiếm mọc ra con mắt, nhưng chính hắn lại nhìn thấy mắt trong lòng bàn tay mình và trên mặt đất.

    Tuổi tác còn nhỏ nhưng định lực và đấu chí thật kinh người!

    Không những đủ bình tĩnh, đủ kiên cường, đủ mạnh mẽ, đủ táo bạo, mà khi xuất thủ cũng đủ nhanh, chuẩn, độc.

    Lưu Nữu Nữu hãy còn lơ lửng trên không nên hắn cảm nhận được kiếm phong đang nhắm đến bên tai phải.

    Đến khi hắn vội vàng tiếp đất, mũi kiếm đã ở ngay trước huyệt Nhân Trung.

    Trong lúc nguy cấp, cái khó ló cái khôn, Lưu Nữu Nữu há miệng cắn mũi kiếm.

    Lãnh Huyết khẽ cười.

    Chàng lúc nào cũng mang vẻ nghiêm trang lạnh lùng, còn nhỏ tuổi mà hiếm khi cười, nhưng nụ cười này như mây tan trăng sáng, làm khuôn mặt như tan chảy và nhào nặn nên một hình dáng mới.

    Chàng buông kiếm.

    Lưu Nữu Nữu thoát chết trong gang tấc, hắn kinh hồn bạt vía, còn chưa hồi phục được ngay, hồi lâu sau mới thả lòng hàm răng khiến thanh kiếm rơi xuống đất nghe “đinh” một tiếng.

    - ...Ngươi...vì sao...

    - Ông thật sự cho rằng dùng răng cắn là có thể chặn được một thanh lợi kiếm có sức mạnh sao?

    Lãnh Huyết cúi đầu nhìn tay mình.

    Bàn tay chàng rắn rỏi, thon dài, có lực, các đốt ngón tay lộ rõ.

    - Chiêu này đúng là cần có dũng khí mới làm được, tôi bội phục ông.

    - Thật ra ta cũng không tin dùng răng có thể chặn kiếm, trừ phi người cầm kiếm là một phế nhân, ta biết ngươi chỉ cần khẽ vận kình là đủ chọc một lỗ trong miệng ta, nhưng ngươi không làm thế.

    Lưu Nữu Nữu thở dài.

    - Gia Cát tiên sinh từng nói chưa chắc ta đã là đối thủ của ngươi, khi đó ta không tin, chậc...

    - Tôi chỉ có lá gan to và cái đầu lạnh, những cái khác tôi không thắng được ông.

    Lãnh Huyết kính cẩn nói.

    - Ông là giáo luyện của tôi, nhưng tôi cần một vị sư phụ.

    - Cái giống quái đản như ngươi, ngoài Gia Cát tiên sinh ra...

    Lưu Nữu Nữu nhặt lại thanh kiếm rơi trên đất, tra lại vào vỏ, cúi đầu đi thẳng.

    - ...còn ai dạy dỗ nổi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    https://legendarymania.wordpress.com
    Seek peace in melodies, seek beauty in words

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,avalon21,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,linh123,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,ronkute,thanhviet170906,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status