TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 17

Chủ đề: Linh

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 6:
    "Vô trảm!" Cô gái tóc đỏ kinh ngạc tự nói, đồng thời quay đầu nhìn về hướng lưỡi sáng phóng ra. Nơi ánh mắt cô gái dõi tới, mặt đất xuất hiện nhiều đốm sáng đỏ. Chúng lóe lên, kéo theo sau là hàng loạt tiếng nổ đì đùng như tiếng pháo.
    Trong lửa đỏ, có thể thấy một bóng người lao vọt ra. Khi người ấy dừng lại, chính là gương mặt xinh đẹp với đôi mắt sắc mà Chấn Đông không bao giờ có thể quên, Mikasa!
    Lúc bấy giờ, nơi đồn cảnh sát đổ nát, hai cô gái đứng đối diện nhau. Cả hai đều xinh đẹp, một người sắc lạnh như lưỡi kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, người kia lại nóng bỏng như ngọn lửa. Và cả hai có một điểm chung nữa là đều vô cùng nguy hiểm.
    "Không nghĩ tới lại có thể gặp phải kẻ sử dụng Vô trảm ở chỗ này, thật hân hạnh!" Cô gái tóc đỏ mở lời.
    "Kẻ tài cao gan cũng lớn, kẻ ngu ngốc gan cũng lớn. Ngươi, là loại nào?" Mikasa mỉm cười hỏi lại.
    "Không là loại nào cả. Nhưng dù là một kẻ ngu ngốc cũng biết rằng Luật đã được sửa đổi và mang đến một sự cân bằng mới. Cô sẽ không chém tôi bằng Vô trảm, vì đó không phải một hành động khôn ngoan!" Cô gái tóc đỏ chậm rãi trả lời, những đường nét vừa mạnh mẽ vừa mảnh mai trên gương mắt toát lên vẻ bình thản, không chút bối rối.
    "Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc ư?" Mikasa chợt hỏi với vẻ châm chọc. Đồng thời, cô vẩy nhẹ lưỡi kiếm trong tay. Huỳnh Chấn Đông không kịp tự hỏi là cô gái lấy kiếm ra lúc nào, tất cả những gì hắn thấy là một dải sáng lại lóe lên. Nếu dải sáng ấy hướng về phía hắn, chính hắn tất nhiên đã hóa thành vụn bánh rồi.
    Cô gái tóc đỏ thì không vỡ vụn, vì đòn đánh của Mikasa đã rơi vào không khí.
    Cô ta, vậy mà né được cái Vô trảm nhanh khủng khiếp kia ư!?
    "Có vẻ như Vô trảm của ta đối với ngươi vô dụng rồi!" Mikasa, người mà vừa chém gió, thở dài có vẻ rất thất vọng. Nhưng Chấn Đông dường như nghe được một tia hứng thú trong giọng nói của cô.
    "Cô đừng nói như ..." Cô gái tóc đỏ đang định đáp lại thì ngừng bặt. Mikasa đã phóng vọt lại phía cô và xoay người múa cặp song kiếm. Đó là sự khởi đầu của một màn tấn công tới tấp như vũ bão, đúng như câu nói, 'Tiên hạ thủ vi cường'. Cô gái tóc đỏ gần như không có cả thời gian để thở. Lửa nhiều lần rực lên trên tay cô, nhưng chúng không bao giờ bừng lên được vì chủ nhân của chúng phải vội vã né những nhát chém.
    Một phút sau.
    Cô gái tóc đỏ hoàn toàn lép vế. Chẳng chóng thì chầy, cô sẽ không né kịp một nhát chém và mọi việc sẽ kết thúc. Chí ít, Huỳnh Chấn Đông tin vậy. Nhưng hắn đã lầm.
    "HA!"
    Lửa bừng lên phủ kín người cô gái tóc đỏ. Mái tóc đỏ của cô cũng bừng cháy như lửa. Đứng cách cuộc chiến hàng mét, hơi nóng vẫn phả vào mặt Chấn Đông bỏng rát. Người trực tiếp là mục tiêu của ngọn lửa đương nhiên càng không dễ chịu. Chỉ nghe tách một tiếng, Mikasa đã bắn vọt theo một hướng rất phi tự nhiên, thoáng cái đã biến mất vào trong đêm tối.
    Gương mặt cô gái tóc đỏ cau lại vô cùng ngưng trọng. Ánh mắt cô liếc xéo về phía Chấn Đông. Lần này, hắn lập tức biết ngay là cô ta muốn làm gì. Nhưng khốn thay, một tá cái dĩa đỏ đồng loạt xuất hiện chi chít xung quanh hắn. Trừ phi là hắn mọc cánh, bằng không đừng mơ thoát khỏi được tử địa.
    Những dải sáng lại lóe lên. Tất cả, trừ một cái dĩa đỏ, đều vỡ vụn. Cái dĩa cuối cùng nổ mạnh, thoáng cái bao trùm Chấn Đông ở bên trong.
    Chẳng hề nhìn về phía Huỳnh Chấn Đông, cô gái tóc đỏ vung tay về nơi những dải sáng phát ra, ném một loạt những quả cầu lửa bự như trái dưa hấu. Sau lưng cô, lửa phừng lên, vươn cánh kéo dài thành hình chim lửa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 7:
    Đêm tối, đổ nát, lửa. Và rực rỡ hơn cả là ngọn hỏa điểu bao phủ quanh người cô gái tóc đỏ. Nhưng đối thủ của cô thì bặt vô âm tín.
    Mikasa, chủ nhân của Vô trảm, đang lẩn khuất trong bóng tối nơi ánh lửa không thể rọi tới. Chỉ nghĩ tới điều này thôi đã khiến Huỳnh Chấn Đông rùng mình. Dù rằng, tại sao hắn vẫn còn sống để mà rùng mình khi mà vừa ăn trọn một quả bom thì chính hắn cũng không rõ.
    Giả chết, một lần nữa, Chấn Đông chỉ dám quan sát cô gái tóc đỏ qua khóe mắt. Việc cô ta vẫn đứng im tại chỗ khiến hắn nghi hoặc. Ai sẽ đứng tại chỗ khi biết rằng có một gã bắn tỉa đang ẩn nấp cơ chứ!? Sự nghi hoặc của hắn càng lúc càng tăng theo thời gian. Chẳng biết qua bao lâu, là mươi phút hay là đã hàng tiếng đồng hồ, cơ thể cô gái tóc đỏ bỗng nhòe đi và tàn như ngọn lửa trại đã hết củi.
    Chỉ là một cái bóng phân thân, hoặc thứ gì đó tương tự như vậy, Chấn Đông nghĩ. Cuộc chiến của hai cô gái đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến hắn sợ hãi không thôi.
    Tiếng bước chân chậm rãi vang lên và cô gái tóc đỏ bước ra từ một chỗ khuất. Trông dáng đi của cô ta có vẻ bình thản, tựa như cuộc chiến sống còn vừa rồi đã ở lại phía sau. Nhưng sự thực có phải vậy chăng thì Chấn Đông không thể biết được.
    Cô gái chỉ liếc nhanh nơi Huỳnh Chấn Đông nằm bất động và bị chôn nửa người trong đất, sau đó thì không để ý tới hắn nữa. Cô ta nghĩ rằng hắn đã chết. Và quả thực hắn lẽ ra nên đã chết. Một câu hỏi khác lại nảy lên trong óc hắn. Nếu cô ta nghĩ rằng hắn đã chết, và nếu cô ta đến đây là vì hắn, thế thì tại sao cô ta vẫn lưu lại và đặt mình vào trong nguy hiểm!?
    Câu trả lời đến rất nhanh sau đó.
    Nơi đồn cảnh sát bị đánh bom, ngoài Huỳnh Chấn Đông, cô gái tóc đỏ và cái xác của gã goblin thì còn hai người nữa, hai gã cảnh sát. Một gã đã vuốt mặt Chấn Đông, tên là Chinh hay gì đó. Gã còn lại thì hắn không biết tên. Sự xuất hiện của hai gã cảnh sát đối với Huỳnh Chấn Đông, một lần nữa, lại là một bất ngờ. Giờ nghĩ lại, đã có bao nhiêu kẻ ẩn nấp trong bóng tối theo dõi hắn khi hắn tiến hành công cuộc bỏ trốn chứ!?
    Phừng!
    Cô gái tóc đỏ ném cho cái xác goblin một quả cầu lửa. Ngọn lửa hẳn phải nóng hàng trăm độ, vì cái xác bừng lên và tan thành tro bụi gần như chỉ trong tíc tắc. Sau đó, cô ta lại liếc về nơi Huỳnh Chấn Đông đang nằm. Đã không có quả cầu lửa nào ném về phía hắn, dù vậy, hắn khá chắc là cái liếc mắt chỉ trong khoảnh khắc ấy đã lấy đi của mình vài năm dương thọ.
    Cô gái đi lại chỗ viên cảnh sát tên Chinh, phớt lờ người còn lại. Những tiếng rên rỉ của anh ta cho Chấn Đông biết là anh ta vẫn còn sống. Làm thế nào mà lại còn sống, sau khi bị đâm một nhát chí tử và cả một vòi máu dài phun khỏi cơ thể, rồi bị bỏ mặc nằm một đống không ngừng chảy máu thì, một lần nữa, Huỳnh Chấn Đông mù tịt. Những kẻ đã chết thì đều đã chết, những kẻ chưa chết thì, sống dai hơn cả đỉa!
    Cảnh sát Chinh là người duy nhất được săn sóc đặc biệt! Cô gái tóc đỏ kiểm tra toàn thân anh ta một lượt, sau đó khẽ vuốt nhẹ mớ tóc xõa trên trán của anh. Rồi cô nhẹ nhàng đặt anh ta nằm xuống, lặng lẽ nhìn vài giây trước khi bỏ đi.
    Bóng của cô gái tóc đỏ biến mất vào trong bóng tối. Lại qua mười phút, kẻ vẫn nằm im giả chết là Huỳnh Chấn Đông cựa khẽ một cái, chậm rãi ngồi dậy.
    Ôi!
    Huỳnh Chấn Đông không kiềm được kêu khẽ một tiếng. Lúc này, hắn mới nhận ra bản thân đã hóa một gã cụt. Tay trái của hắn đã biến đi đâu mất, tay phải tuy còn lành lặn nhưng các ngón tay cong vẹo một cách đáng quan ngại.
    Thật lạ là hắn tuyệt nhiên không chảy máu, hay cảm thấy đau đớn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 8:
    Lão Ba, một lão ngư dân đã gắn bó với nghề chài lưới trên sông Thuba hơn ba mươi năm qua, một lão già biếng nhác, một di vật còn sót lại từ thế kỉ trước. Ngày làm việc của lão, nếu không có một cuộc gọi bất ngờ nào, kết thúc vào lúc hai giờ chiều. Khi ấy, lão sẽ ghé qua quán của bà Ba và mua một lít rượu đế. Lão luôn bắt đầu bằng 'bà Ba ơi' và kết thúc bằng 'lão Ba đi đây'. Người không biết sẽ hiểu lầm là có mối quan hệ đặc biệt giữa cả hai. Và cái trò lầy lội của lão Ba, nếu là hồi hai mươi năm trước, có lẽ sẽ khiến bà Ba phải đỏ mặt.
    Người càng già da mặt càng dày, trêu chọc họ bởi vậy cũng không còn thú vị nữa!
    Lều của lão Ba nằm ở một bờ khuất nơi bờ Tây sông Thuba, náu mình giữa những bụi cỏ dại cao quá đầu người. Đường vào lều trúc trắc khó đi, chỉ cần một trận mưa là mọi thứ trở nên lầy lội nhơn nhớt cả. Những người lập pháp bởi vậy mà dù biết rằng có một lão già sống vất vưởng nơi bờ sông cũng lười không muốn tìm lão kiếm chuyện.
    Thật là một ngày nắng đẹp! Lão Ba than thở trước khi vén cửa lều. Lão chẳng buồn nhìn kĩ bên trong, nên khi đã bước vào lều, lão được một phen điếng người.
    "Là..., là cậu đó ư? Sao cậu lại ở đây? Cậu có biết người già dễ bị hoảng sợ không? Cậu sẽ phải bồi thường phí tổn tinh thần cho tôi! Cậu..."
    Lão Ba ngừng bặt. Huỳnh Chấn Đông đã ngồi hẳn dậy và, trông hắn thực sự kinh khủng. Cụt tay, quần áo rách rưới, những vết máu khô trên người, con dao sáng loáng dắt ở hông. Mọi thứ về Chấn Đông đều lạ lùng. Và lão Ba, từ lâu lắm rồi, không còn ưa thích những điều mới lạ nữa.
    "Chuyện quái quỷ gì đã diễn ra với cậu vậy?" Lão Ba hỏi, người cũng từ từ lùi lại phía cửa lều. Chứng kiến nét mặt của lão, Chấn Đông âm thầm cười khẽ.
    "Đã già như lão sao vẫn còn sợ chết đến vậy?"
    "Người trẻ nghĩ rằng tử thần còn ở xa cho nên mới không sợ đó thôi!"
    "Lão nói đúng! Tôi vừa cùng tử thần có một cuộc gặp gỡ thân tình. Chỉ thiếu một chút là tôi đã ra đi trước cả lão rồi!"
    Lão Ba cười cười. Lão vẫn chưa thể quyết định được là phải chăng Chấn Đông vẫn hoàn toàn bình thường và vô hại như trước đây. Nhưng lão đã thôi lùi và ngồi nửa lưng bên ngoài cửa lều.
    "Chuyện là như thế nào?" Lão Ba hỏi.
    "Đó là một câu chuyện dài." Huỳnh Chấn Đông đáp. Rồi, trước cặp mắt càng mở càng lớn của lão Ba, hắn chậm rãi biến thành Kurome.
    Lão Ba giụi mắt, rồi lại giụi, rồi lại giụi nữa. Sau cùng, lão chậc lưỡi: "Lão sống đến tuổi này xem như cũng không uổng!"
    Thiếu nữ ngồi trong lều khẽ rùng mình, lấy tay che những chỗ cần che trên người lại.
    "Lão già, tôi muốn nhờ lão mấy việc!"
    "Có việc gì cậu cứ nói! Giữa chúng ta sao lại phải khách sáo như thế!"
    Miệng thì nói không cần khách sáo còn tay thì đã vươn ra xòe rộng, Chấn Đông thừa biết lão già muốn gì. Không thèm lằng nhằng, hắn móc thẻ ngân hàng ném cho lão.
    Ánh mắt lão Ba sáng lên, mồm lại hỏi: "Tôi đâu có biết xài cái thứ này!?"
    "Mật khẩu là xxyyxx! Mua cho tôi vài bộ đồ, một cái mũ lưỡi trai, một cái smartphone,... Còn lại, lão có thể giữ lấy!"
    "Smartphone là cái..."
    "Tôi không rãnh mà xoắn xuýt với lão!" Chấn Đông gằn giọng. Hắn cảm thấy mệt và muốn nghỉ ngơi. Hàng tá thử thách đang chờ đợi hắn phía trước.
    "Mua xong thì quay lại đây, tôi còn có chuyện muốn bàn với lão!"
    "Có thể nói trước là chuyện gì không?"
    "Tôi muốn nhờ lão kiếm giúp một người!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 9:
    Cảng sông Thuba, thành phố Dana.
    Là cảng chính của thành phố, không khó để tìm thấy một hoặc hai con tàu lớn đỗ tại nơi đây, cùng với hàng tá tàu bè nhỏ. Hoạt động nơi bến càng bởi vậy mà luôn luôn nhộn nhịp. Công nhân bốc dỡ hàng, các chủ thuyền nhỏ ngồi chè chén cùng thuyền viên của mình, các tàu du lịch đủ màu chậm chạp rời bến sau khi đã kiếm đủ khách.
    Đêm nay lại đặc biệt nhộn nhịp hơn cả, bởi sự xuất hiện của một chiếc du thuyền khổng lồ. Từ mũi tàu đến đuôi tàu dài khoảng 150m, cao khoảng 50m, hình dáng hiện đại. Chiếc du thuyền nổi bật nơi cảng biển, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Chếch không xa ở một bên cảng là bãi đỗ xe, thường ngày chỉ đậu một vài chiếc ô tô cùng gần trăm xe máy, hiện tại chật cứng những loại xe sang trọng. Một chiếc xe thể thao màu đỏ chót lao vọt vào trong bãi đỗ. Bước xuống xe là một đôi nam thanh nữ tú. Cả hai không thèm liếc người giữ bãi lấy một cái, ánh mắt hướng ngay về chiếc du thuyền, cười nói trò chuyện, tay trong tay đi về phía cầu tàu. Cảnh này đã lặp đi lặp lại nhiều lần tới nỗi người giữ bãi không buồn than phiền nữa. Sếp của ông đã bảo là cứ mặc kệ cho họ thích đỗ đâu thì đỗ.
    Những người thuộc tầng lớp thượng lưu ghét bị ghò bó bởi luật lệ của xã hội, hoặc, có thể nói rằng bọn họ thiếu ý thức cũng không sai.
    Một chiếc honda cúp cà tàng từ từ chạy vào bãi đỗ. Trời tối, xe chạy nhưng không bật đèn. Xe cũng chẳng có gương chiếu hậu. Biển số xe lạ hoắc, là xe ngoại tỉnh nhưng không rõ là tỉnh thành nào. Ngồi trên xe là một thiếu nữ trạc mười lăm mười sáu tuổi, tóc ngắn, mặc quần tây nữ và áo thun có cổ tối màu. Thiếu nữ dừng xe vào chỗ, ngó quanh quất, thấy người giữ bãi thì mỉm cười một cái. Người giữ bãi cười lại, thật là một cô bé xinh đẹp làm sao! Cô bé hẳn nhiên là đến vì chiếc du thuyền kia, chỉ là không rõ là khách mời hay là nhân viên phục vụ trên thuyền!?
    Mình có thể hỏi thăm cô bé vài câu, người giữ bãi nghĩ. Nhưng trước khi ông kịp làm gì, một bàn tay đã đặt lên vai ông giữ lại. Chủ nhân của bàn tay tên là Huy, một cảnh sát. Anh ta đã có mặt trong bốt của người giữ bãi từ lúc chiều và cứ đứng một đống mà quan sát những người ra vào bãi. Việc một cảnh sát xuất hiện khiến người giữ bãi nghi vấn. Có lẽ anh ta có mặt chỉ để đảm bảo an ninh cho đám khách mời thượng lưu lên du thuyền mà thôi, cũng có thể là có gì đó khuất tất. Anh ta lạnh lùng và kín tiếng như một cái cây, cho nên người giữ bãi chẳng có đầu mối nào để mà suy đoán cả, ít ra là cho đến lúc này.
    "Cô bé kia..." Người giữ bãi mở lời.
    "Suỵt!" Huy ra hiệu im lặng. "Chú đừng hỏi gì cả, và cũng đừng nói với ai về chuyện xảy ra hôm nay, được chứ ạ?"
    Người giữ bãi miễn cưỡng gật đầu. Xét cho đến cùng, có cái gì đáng để nói đâu cơ chứ!
    Bóng của cô bé hòa vào trong dòng người đi lại nơi bến cảng. Đã có khối những người hiếu kỳ có mặt để góp vui. Có cả một chiếc xe của đài truyền hình nữa. Thật là một đêm mới đông đúc làm sao!
    Cảnh sát Huy lặng lẽ quan sát nét mặt của người giữ bãi. Rồi, anh lẳng lặng rời khỏi bốt, kiếm một góc khuất và móc ra di động, nhấn số gọi cho trung úy Chinh.
    "Mục tiêu đã tới, đúng như cậu đã dự đoán!" Huy nói ngay khi đầu kia điện thoại bắt máy. "Và đến một cách đường đường chính chính, cũng đúng như cậu đã đoán luôn! Cậu đã làm như thế nào vậy?"
    Qua một lát, Trần Bá Huy hỏi lại vào điện thoại bằng một giọng rất nhỏ: "Hắn theo dõi cậu ư? Tại sao chứ?"
    "Tôi chưa biết, nhưng tôi sẽ biết sớm thôi!" Đầu kia trả lời.
    Bỏ lại điện thoại vào túi, gương mặt Trần Bá Huy có vẻ tư lự. Hãy hi vọng rằng cái du thuyền kia sẽ không đột ngột nổ banh ta lông giống như lần gần nhất bọn họ lén lút theo dõi người nào đó! Và, chẳng hiểu sao, khả năng cái thuyền sẽ nổ banh ta lông theo Huy là thật sự rất, rất cao!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 10:
    Một cái tàu thật sự bự! Huỳnh Chấn Đông nghĩ trong lúc rảo bước lên cầu tàu. Đứng chắn cuối lối là một gã bự con mặc vét đen, đeo kính đen và tai gắn dây nghe. Gã cũng có một cái ba-ton giắt sau mông nữa.
    Dám cá là gã cũng có mặc cả áo chống đạn! Hắn chỉ việc gạt chân và gã ta sẽ rơi tỏm xuống sông, và chìm lỉm như một cục đá. Và gương mặt gã hẳn sẽ rất đáng nhìn khi cái cơ thể đồ sộ nặng cả tạ của mình bị một thiếu nữ chỉ cao 1m50 gạt ngã nhẹ như chiếc lá.
    Dĩ nhiên, Huỳnh Chấn Đông không có ý định biến suy nghĩ thành hành động. Hắn chìa cái thẻ tên của mình ra và im lặng chờ đợi. Hắn đã đăng ký lên thuyền với tư cách là người bưng trà rót nước cho các vị quý khách. Và dù chiều cao khiêm tốn, chỉ nội gương mặt của hắn hiện tại thôi đã là một vé thông quan miễn phí rồi.
    Gã bự con không mất quá nhiều thời gian để đánh giá Chấn Đông, sau một cái gật đầu khẽ, hắn chính thức đặt chân lên sàn du thuyền.
    Du thuyền có năm tầng. Tầng dưới cùng là đại sảnh, trang hoàng lộng lẫy tựa như bên trong của một khách sạn buffet hạng sang. Các kệ đồ ăn để sát tường với đủ các loại 'kì trân dị thảo' mà Huỳnh Chấn Đông chỉ từng nghe nói tới chứ chưa được thưởng thức bao giờ. Len lỏi giữa các thực khách là những phục vụ viên ăn mặc tương tự như Huỳnh Chấn Đông. Bọn họ đều mang một cái khay đặt thức ăn hoặc rượu, ánh mắt bao quát toàn trường, chỉ chờ một cái liếc nhìn là lập tức tiến lại tươi cười niềm nở ngay. Sự xuất hiện của Huỳnh Chấn Đông bởi vậy mà không thoát khỏi mắt họ. Một người tiến lại, là một cô gái tầm hai ba hai bốn tuổi. Vẻ tươi cười trên mặt của cô chưa từng lui đi, nhưng ánh mắt nhìn Chấn Đông lại lạnh tanh không chút cảm xúc:
    "Cô đến trễ! Tệ hơn, cô chẳng biết mình cần phải làm gì!"
    "Em xin lỗi!" Huỳnh Chấn Đông nhỏ giọng trả lời, giả bộ cúi thấp đầu. Đương nhiên là hắn cóc có chút xíu nào hối lỗi cả! Hắn đã không đọc một chữ nào trong quyển hướng dẫn những việc cần làm. Thứ duy nhất mà hắn đã nghiên cứu kĩ ấy chính là sơ đồ du thuyền. Và mục tiêu số một của hắn hiện tại là toilet.
    "Đến chỗ kia lấy một cái khay, ba cái dĩa, sau đó gắp một số thức ăn bỏ vào trong các dĩa rồi trở lại đây!"
    "Dạ!" Huỳnh Chấn Đông đáp, chân vẫn đứng cứng ngắt tại chỗ. Hắn không nghĩ tới lại bị một quý cô khó tính quấn lấy chỉ ngay khi vừa bước chân vào đại sảnh. Hắn cần một lí do để tách khỏi cô nàng này!
    "Thế nào!? Sao vẫn chưa đi đi!? Hay cô cần tôi phải chỉ cả cách lấy khay nữa!?"
    "Dạ không ạ! Nhưng em cần phải vào nhà vệ sinh một chút! Em..."
    "Nhà vệ sinh!?" Cô gái nhướng mày và nụ cười trên mặt thoáng cứng lại. "Cô lẽ nào không biết rằng cần phải giải quyết mọi vấn đề vệ sinh cá nhân trước khi đặt chân lên thuyền? Cô chưa đọc sách hướng dẫn có phải không!? Thật không thể tin nổi!"
    Càng nói, giọng của cô gái càng cao, đã bắt đầu thu hút sự chú ý của một số vị quan khách ở gần đó. Đầu không dám ngẩng quá cao, Huỳnh Chấn Đông lén lút quan sát xung quanh. Không thấy hình bóng của kẻ kia, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong bụng cũng đang rủa xả tổ tông mười tám đời của một kẻ ăn chanh muối!
    "Em xin chị! Em thực sự cần phải giải quyết khẩn cấp!" Huỳnh Chấn Đông năn nỉ. Tới nước này, cũng chỉ có tuyệt kĩ lì lợm là có thể xài. Hắn cũng không tin cứ một mực đòi đi nhà xí mà cô nàng này sẽ cản hắn mãi được.
    "Tôi sẽ dẫn cô đi!"
    Ba giọng nói cùng lúc vang lên. Một là của cô gái phục vụ khó tính, một là của một gã cao lớn đẹp mã, và một là của một thiếu nữ trạc tuổi Chấn Đông, à nhầm, trạc tuổi Kurome. Chứ còn bản thân Huỳnh Chấn Đông hắn là đàn ông hai lăm tuổi đầu đội trời chân đạp đất!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status