Chương 11:
"Em họ yêu quý! Hãy tôn trọng anh và tôn trọng phép tắc chung của xã hội, người tới trước được ưu tiên chứ?" Gã thanh niên đẹp mã nói bằng một giọng rất ư là từ tốn. Mỗi chữ được phát âm rõ ràng và kéo dài cả giây đồng hồ.
"Anh họ yêu quý! Điều gì đã xảy đến với phép lịch lãm đối với phái đẹp của anh vậy!? Một cô gái xinh xắn và đáng yêu như em thì đáng được ưu tiên trong mọi thứ!" Thiếu nữ tóc tím đáp lại bằng kiểu nói cũng y vậy, khác chăng là giọng của cô cao và mượt mà hơn ông anh họ rất nhiều.
"Anh luôn luôn nhường nhịn phụ nữ, nhưng đối với bọn con nít thì..." Ông anh họ đáp trả và cố ý nhăm nhe vào bộ ngực khiêm tốn của thiếu nữ. Một chiêu này đánh quá hiểm, và nếu cô bé tóc tím mà vẫn nhịn được, từ đầu cũng đã không chạy lại chốn thị phi này.
Cô chụp lấy tay Huỳnh Chấn Đông, và dù hắn có thể dễ dàng né tránh, cơ mà hắn lại không muốn tránh. "Cô ấy muốn đi toi-lét, loại quý ông nào sẽ mặt dày đòi đi theo cơ chứ!?" Lời cô nói cũng đã nhanh hơn, không còn chậm rãi từ tốn nữa.
"Nếu em nghĩ rằng anh muốn vào cùng một buồng toi-let với cô ấy thì, em nên xem lại. Em thật là biến thái quá!"
"Anh mới là đồ biến thái!"
Là người trong cuộc, Huỳnh Chấn Đông cảm thấy cần phải lên tiếng bảo vệ quyền lợi. Hai anh em lạ hoắc bỗng dưng xuất hiện đã không khiến tình huống của hắn dễ thở hơn. Ngược lại, cô nàng phục vụ viên khó tính mặt đã đanh lại và môi đã mím chặt, ánh mắt nhìn Chấn Đông đã ẩn mấy phần 'sát ý', còn nhìn bộ đôi anh em họ thì 'sát ý' mười phần. Xung quanh họ, quan khách đã bu lại đông như kiến, và họ giờ giống mấy con khỉ đang diễn xiếc trong chuồn rồi.
"Ưm..., cảm ơn hai, ...anh chị. Em có thể tự đi một mình được, ...ạ!"
Nói xong thì Huỳnh Chấn Đông cũng âm thầm nuốt nước miếng. Hắn diễn vai thiếu nữ e thẹn hơi sâu, tới nỗi bị chính mình làm nổi hết cả da gà rồi.
"Không được!"
Ba miệng một lời khiến Huỳnh Chấn Đông sửng sốt. Bộ đôi anh em họ nhìn Huỳnh Chấn Đông đầy ngụ ý, sau đó chuyển ánh mắt lên cô nàng phục vụ viên cau có.
"Xem ai ở đây này!? Thật xin lỗi quá, nhưng hiện tại bọn tôi là khách, còn chị là nhân viên phục vụ. Thái độ của chị như này là không đúng rồi!"
"Cô bé này là thuộc cấp của tôi! Nếu ai đó sẽ dẫn cô ta đi vệ sinh, thì đó chính là tôi! Hai vị quý khách xin hãy tự trọng!"
"Ồ, một phục vụ viên lại gọi hậu bối của mình là thuộc cấp ư?"
Lông mày của cô nàng phục vụ khó tính cau lại, tay nắm chặt thành quyền. Hổng lẽ nào cô ta sắp choảng người!? Chẳng có một người phục vụ bình thường nào dám thái độ tới mức này, và xét đến những lời trao đổi nãy giờ, Huỳnh Chấn Đông có cơ sở để tin rằng cô gái này không đơn giản chỉ là một phục vụ viên mà thôi.
Chẳng có ai đơn giản cả! Và Chấn Đông hắn chỉ muốn đi toilet thôi mà!
Được rồi, việc đi toilet có thể đợi. Việc cần kíp trước mắt là phải giải tán cái đám đang vây xem xung quanh! Bỗng dưng nổi tiếng kiểu này đối với kế hoạch của Chấn Đông trăm hại mà chẳng có một lợi!
"Dạ, em không cảm thấy muốn đi toilet nữa!" Chấn Đông nhỏ nhẹ nói.
"Vậy cô mau theo tôi bắt đầu làm việc!"
"Dạ, em cũng không làm việc nữa!"
"Cái gì!?"
"Ý em là, em nghỉ việc!"
"Cô nghỉ việc!? Vậy cô không còn lí do gì để tiếp tục nán lại trên thuyền cả!"
Nói đoạn, cô nàng phục vụ khó tính vươn tay muốn kéo Chấn Đông. Nhưng hai bóng người đã chen vào giữa, đúng như Huỳnh Chấn Đông đã dự đoán.
"Cô ấy có lí do để ở lại chứ! Cô ấy là khách mời của bọn tôi đêm nay!"
Nhìn vẻ mặt của cô nàng phục vụ viên khó tính, Huỳnh Chấn Đông không khỏi cười thầm. Một đối thủ đã bị loại. Tạm biệt và hẹn không bao giờ gặp lại.
Ngực ưỡn cao, cô nàng phục vụ khó tính xầm xầm bỏ đi. Được mươi bước, cô quay lại và ném cho Chấn Đông cùng hai người bạn mới một cái nhìn nảy lửa. Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua vụ này, thật là phiền phức mà!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile