TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 17

Chủ đề: Linh

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 11:
    "Em họ yêu quý! Hãy tôn trọng anh và tôn trọng phép tắc chung của xã hội, người tới trước được ưu tiên chứ?" Gã thanh niên đẹp mã nói bằng một giọng rất ư là từ tốn. Mỗi chữ được phát âm rõ ràng và kéo dài cả giây đồng hồ.
    "Anh họ yêu quý! Điều gì đã xảy đến với phép lịch lãm đối với phái đẹp của anh vậy!? Một cô gái xinh xắn và đáng yêu như em thì đáng được ưu tiên trong mọi thứ!" Thiếu nữ tóc tím đáp lại bằng kiểu nói cũng y vậy, khác chăng là giọng của cô cao và mượt mà hơn ông anh họ rất nhiều.
    "Anh luôn luôn nhường nhịn phụ nữ, nhưng đối với bọn con nít thì..." Ông anh họ đáp trả và cố ý nhăm nhe vào bộ ngực khiêm tốn của thiếu nữ. Một chiêu này đánh quá hiểm, và nếu cô bé tóc tím mà vẫn nhịn được, từ đầu cũng đã không chạy lại chốn thị phi này.
    Cô chụp lấy tay Huỳnh Chấn Đông, và dù hắn có thể dễ dàng né tránh, cơ mà hắn lại không muốn tránh. "Cô ấy muốn đi toi-lét, loại quý ông nào sẽ mặt dày đòi đi theo cơ chứ!?" Lời cô nói cũng đã nhanh hơn, không còn chậm rãi từ tốn nữa.
    "Nếu em nghĩ rằng anh muốn vào cùng một buồng toi-let với cô ấy thì, em nên xem lại. Em thật là biến thái quá!"
    "Anh mới là đồ biến thái!"
    Là người trong cuộc, Huỳnh Chấn Đông cảm thấy cần phải lên tiếng bảo vệ quyền lợi. Hai anh em lạ hoắc bỗng dưng xuất hiện đã không khiến tình huống của hắn dễ thở hơn. Ngược lại, cô nàng phục vụ viên khó tính mặt đã đanh lại và môi đã mím chặt, ánh mắt nhìn Chấn Đông đã ẩn mấy phần 'sát ý', còn nhìn bộ đôi anh em họ thì 'sát ý' mười phần. Xung quanh họ, quan khách đã bu lại đông như kiến, và họ giờ giống mấy con khỉ đang diễn xiếc trong chuồn rồi.
    "Ưm..., cảm ơn hai, ...anh chị. Em có thể tự đi một mình được, ...ạ!"
    Nói xong thì Huỳnh Chấn Đông cũng âm thầm nuốt nước miếng. Hắn diễn vai thiếu nữ e thẹn hơi sâu, tới nỗi bị chính mình làm nổi hết cả da gà rồi.
    "Không được!"
    Ba miệng một lời khiến Huỳnh Chấn Đông sửng sốt. Bộ đôi anh em họ nhìn Huỳnh Chấn Đông đầy ngụ ý, sau đó chuyển ánh mắt lên cô nàng phục vụ viên cau có.
    "Xem ai ở đây này!? Thật xin lỗi quá, nhưng hiện tại bọn tôi là khách, còn chị là nhân viên phục vụ. Thái độ của chị như này là không đúng rồi!"
    "Cô bé này là thuộc cấp của tôi! Nếu ai đó sẽ dẫn cô ta đi vệ sinh, thì đó chính là tôi! Hai vị quý khách xin hãy tự trọng!"
    "Ồ, một phục vụ viên lại gọi hậu bối của mình là thuộc cấp ư?"
    Lông mày của cô nàng phục vụ khó tính cau lại, tay nắm chặt thành quyền. Hổng lẽ nào cô ta sắp choảng người!? Chẳng có một người phục vụ bình thường nào dám thái độ tới mức này, và xét đến những lời trao đổi nãy giờ, Huỳnh Chấn Đông có cơ sở để tin rằng cô gái này không đơn giản chỉ là một phục vụ viên mà thôi.
    Chẳng có ai đơn giản cả! Và Chấn Đông hắn chỉ muốn đi toilet thôi mà!
    Được rồi, việc đi toilet có thể đợi. Việc cần kíp trước mắt là phải giải tán cái đám đang vây xem xung quanh! Bỗng dưng nổi tiếng kiểu này đối với kế hoạch của Chấn Đông trăm hại mà chẳng có một lợi!
    "Dạ, em không cảm thấy muốn đi toilet nữa!" Chấn Đông nhỏ nhẹ nói.
    "Vậy cô mau theo tôi bắt đầu làm việc!"
    "Dạ, em cũng không làm việc nữa!"
    "Cái gì!?"
    "Ý em là, em nghỉ việc!"
    "Cô nghỉ việc!? Vậy cô không còn lí do gì để tiếp tục nán lại trên thuyền cả!"
    Nói đoạn, cô nàng phục vụ khó tính vươn tay muốn kéo Chấn Đông. Nhưng hai bóng người đã chen vào giữa, đúng như Huỳnh Chấn Đông đã dự đoán.
    "Cô ấy có lí do để ở lại chứ! Cô ấy là khách mời của bọn tôi đêm nay!"
    Nhìn vẻ mặt của cô nàng phục vụ viên khó tính, Huỳnh Chấn Đông không khỏi cười thầm. Một đối thủ đã bị loại. Tạm biệt và hẹn không bao giờ gặp lại.
    Ngực ưỡn cao, cô nàng phục vụ khó tính xầm xầm bỏ đi. Được mươi bước, cô quay lại và ném cho Chấn Đông cùng hai người bạn mới một cái nhìn nảy lửa. Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua vụ này, thật là phiền phức mà!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 12:
    "Sao chúng ta không lên tầng trên và cụng với nhau một vài ly vang nhỉ? Chiếc Thiên nga trắng sắp khởi hành và một cơn mưa đang đến. Sẽ rất tuyệt khi ngắm cảnh mưa qua cửa sổ trên tầng đấy!"
    Huỳnh Chấn Đông chỉ muốn tìm cớ để rời khỏi bộ đôi anh em họ. Nhưng cô nàng phục vụ khó tính, chẳng hiểu cố ý hay vô ý, bỏ đi về cùng hướng nơi toilet. Chạm trán cô ta một lần nữa sẽ rất không ổn.
    "Vâng ạ!" Chấn Đông đáp. Và không hẹn mà gặp, hai anh em họ đồng thời chặc lưỡi tiếc nuối. Huỳnh Chấn Đông cảm thấy bản thân trong lúc vô tình vừa tránh khỏi một hồi tai nạn.
    Theo chân hai anh em họ, Huỳnh Chấn Đông bước lên cầu thang lớn chữ T dẫn lên tầng trên. Nơi này trang hoàng cũng lộng lẫy không kém gì bên dưới, có khác chăng là có thêm những bộ bàn ghế. Hẳn nhiên, những ai không thích tự phục vụ mà muốn có người phục vụ tới tận răng thì đều sẽ lên trên này.
    Dẫn đầu, gã đẹp mã chọn một bàn cạnh cửa sổ, sau đó kéo ghế cho Chấn Đông trước rồi tới chính gã. Cô em họ hậm hực tự kéo ghế cho chính mình, sau đó giật cái chuông gọi nhỏ khỏi tay ông anh. Những tiếng kính coong vang lên và lập tức có một phục vụ viên chạy lại. Người này thoáng nhìn Huỳnh Chấn Đông một cái, sau đó cúi đầu lắng nghe cô em họ gọi đồ uống.
    Ngoài cửa sổ, mưa quả thật đang rơi. Những hạt nhỏ đọng lại trên kính, trượt dài, sau đó là nhiều hạt lớn hơn. Chẳng mấy chốc mà một cơn mưa đã trút xuống. Gió bên ngoài cũng dần thổi mạnh, rít qua những kẽ hở không nhìn thấy.
    "Sao anh biết là sắp có một cơn mưa?" Huỳnh Chấn Đông buột miệng hỏi. Đối với một người chuẩn bị bước xuống một con tàu sắp khởi hành ra biển, hắn đã xem qua tin khí tượng. Và những ngày sắp đến là những ngày nắng đẹp, tin khí tượng đã nói vậy.
    "Một cơn mưa luôn đến mỗi khi bọn này tụ tập lại. Luôn luôn như vậy!" Gã anh họ đáp, nghe giọng không giống như đang nói đùa. "Lần gần nhất có một cuộc tụ hội là tại tư dinh của ngài Thiết. Khi ấy trời cũng đổ mưa. Rồi nhiều chuyện bí ẩn đã diễn ra..."
    Huỳnh Chấn Đông mở chai nước lọc uống một ngụm, đặt chai xuống chờ đợi câu chuyện được kể tiếp. Nhưng kẻ đang kể chuyện dừng lại và nhìn hắn lom lom, hỏi: "Anh vẫn chưa biết tên em là gì?"
    "Dạ, em tên là Đồng ạ!"
    "Đồng này, sao em lại lên chiếc Thiên nga trắng?"
    "Dạ, vì em tò mò thôi ạ!"
    "Tò mò?"
    "Dạ, tò mò đó anh. Em chưa có cơ hội đặt chân lên một chiếc du thuyền như này trước đây cả!"
    "Vậy ư? Thế mà anh còn tưởng em lên tàu để kiếm ai đó nữa đấy!"
    "Ha ha..." Huỳnh Chấn Đông cười khan, sau lưng thì đã rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh. Thằng nhãi này mắt tinh như cú vọ!
    "Tên anh là gì?" Chấn Đông hỏi, trước khi kẻ đối diện có thể tiếp tục tấn công hắn bằng những câu hỏi khác.
    "Anh là Nguyễn Hữu Tín. Gọi anh là anh Tín là được rồi. Còn con bé này là..."
    Bộp!
    Quyển menu đập thẳng vào mặt Nguyễn Hữu Tín. Cô em họ của gã là người đã ném nó.
    "Tôi đã gọi nước rồi! Anh hãy gọi món ăn đi!" Cô xẵng giọng với Tín, sau đó quay sang Huỳnh Chấn Đông và đổi giọng 180 độ: "Chị là Nguyễn Hữu Thân Tình!"
    "Chị Tình!" Huỳnh Chấn Đông cười cười lặp lại. Lạy chúa, tuổi hắn đáng tuổi chú hai đứa này, hiện tại phải gọi một đứa là anh và một đứa khác là chị!
    "Đồng này, em đã có bạn trai chưa?"
    "Dạ... Em đã có bạn trai rồi ạ!" Huỳnh Chấn Đông đáp. Hắn không trả lời không là để tránh viễn cảnh bị gặng hỏi tại sao chưa có cũng như là khả năng bị giới thiệu đến những gã anh em tỉ muội khác của Thân Tình. Nhưng là, cho dù Huỳnh Chấn Đông có trả lời kiểu gì, Nguyễn Thân Tình vẫn sẽ tiếp tục câu chuyện bằng câu này:
    "Em thấy Nguyễn Thân Chinh thế nào!?"
    Huỳnh Chấn Đông giật mình. Và kẻ mà bàn tay đang choàng qua vai hắn thì nở một nụ cười xảo trá ngay lập tức.
    "Nguyễn Thân Chinh!?"
    "Lại còn giả nai nữa! Chính là chủ xị của đêm dạ tiệc du thuyền hôm nay đó!"
    "Ổng đã có bạn gái rồi, và đêm nay là đêm ổng giới thiệu bạn gái của ổng với dòng họ!" Ai đó chen vào.
    "Thì sao? Đồng không thua kém bất cứ ai, và đáng yêu gấp trăm lần!"
    "Em còn chưa gặp người ta!"
    "Cũng thế cả! Ông chú cổ hủ sẽ có thể kiếm được ai tử tế chứ, hay lại là một bà cô già nào đấy!"
    Một tiếng rít khẽ chợt vang lên. Máy chiếu được mở và bức tường phía đối diện xuất hiện một màn ảnh rộng chiếu khung cảnh sân khấu ở tầng trệt. Chính giữa màn ảnh đang đứng một cặp đôi. Nam cao lớn tuấn vũ, nữ xinh đẹp động lòng người.
    "Bà cô già của em đấy..." Giọng Nguyễn Hữu Tín thầm thì. Đáp lại, chỉ có tiêng tặc lưỡi khẽ của Thân Tình.
    Tìm thấy rồi! Kẻ mà từ lâu đã miễn nhiễm với sắc đẹp bởi thấm nhuần triết lý mọi bông hồng đều có gai và một vài bông gai dài cả mét thì âm thầm hít sâu một hơi. Một chuyến này đến đây xem như không uổng phí!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #13
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 13:
    Gương mặt chú rể, à nhầm, Nguyễn Thân Chinh tuy tươi cười nhưng thập phần gượng gạo. Nếu hôm nay là lễ đính hôn thì bên nhà gái đã có đủ ba trăm sáu mươi loại lí do để nói xấu sau lưng gã. Ngược lại với họ Nguyễn là gương mặt mỉm cười như không phải cười của..., bạn gái gã. Cái vẻ mặt ấy không thể nhầm lẫn vào đâu được, cho dù là có đôi chút khác biệt, chính là cô ả tóc đỏ đã tặng Huỳnh Chấn Đông cỡ một tá bom và thổi bay một tay của hắn.
    "A ha!" Nguyễn Hữu Tín bỗng cười khẽ có vẻ thích thú. "Người dẫn chương trình hôm nay là Nguyễn Học Bá!"
    "Có trò hay để xem rồi!" Cô em họ của Tín đáp ngay. Hai người này, mặt ngoài luôn luôn va chạm cãi vã, nhưng theo Chấn Đông xem ra thì cá mè một lứa cả!
    "Anh họ! Trong một ngày vui như hôm nay nhưng trông mặt anh tại sao tựa như vừa đá phải chân bàn như vậy!?"
    Dẫn chương trình Nguyễn Học Bá sau khi nói mấy câu kinh điển thì chợt thả một quả lựu đạn. Anh em Tín Tình thì chưng ra bộ mặt biết ngay mà, còn các vị quan khách khác không khỏi nhướng mày thích thú. Chẳng có ai là thông cảm cho người trong cuộc cả, toàn một bọn khổ dâm cả thôi!
    "Hừm! Nếu nơi cậu làm việc bỗng dưng nổ tanh bành, bản thân thì phải nằm viện một tuần, và ngày xuất viện bị hộ tống về nhà như một gã bị án tù treo, cái mặt cậu cũng sẽ giống cái mặt tôi." Nguyễn Thân Chinh đáp trả một cách tương đối hằn học. Một tràng ồ dài phát ra từ các vị quan khách, cả dưới tầng xem trực tiếp lẫn trên tầng qua màn ảnh máy chiếu.
    "Anh họ xưa nay nổi tiếng điềm tĩnh, hôm nay không ngờ đanh đá dữ vậy!" Nguyễn Hữu Tín bình luận, tiện thể chọc nĩa lên dĩa thịt bít-tếch, xé một mảng bự nhét vào mồm. Cả quá trình mắt chỉ rời khỏi màn hình nửa giây để liếc Huỳnh Chấn Đông một cái.
    "Chú Thiết cuối cùng đã gô cổ anh về nhà ư?" Dẫn chương trình Nguyễn Bá Học tiếp tục chọc nguấy, nụ cười trên mặt sáng lạn khoe đủ hai hàm trên dưới. "Cuộc nổi loạn tuổi dậy thì của anh sẽ chấm dứt tại đây, hay anh sẽ tiếp tục kháng chiến trường kì!?"
    Kể, để giữ được vẻ mặt lạnh lùng như Nguyễn Thân Chinh đang làm đòi hỏi khả năng tự khống chế cao độ. Đổi lại là Huỳnh Chấn Đông, chưa chừng hắn đã nện cho gã dẫn chương trình một quả vào mặt, bằng tay thuận, đeo găng sắt!
    "Sẽ chẳng có cuộc kháng chiến nào cả! Tình huống hiện tại đòi hỏi sự quả quyết và một đòn mạnh!" Nguyễn Thân Chinh nói, quay sang nhìn cô bạn gái sóng vai bên cạnh mình. "Anh xin lỗi!"
    "Anh không cần phải xin lỗi em đâu!"
    Một màn đắm đuối nhìn nhau như trong phim Hàn Quốc kéo dài chừng ba giây. Gã camera-man quả nhiên là dân chuyên nghiệp, biết chớp lấy thời cơ!
    Dẫn chương trình Nguyễn Bá Học há mồm định nói khi Nguyễn Thân Chinh quay sang. Nhưng một loạt động tác như của cao thủ kungfu đã khóa miệng gã, và cái micro từ lúc nào đã nằm trong tay Nguyễn Thân Chinh.
    "Đầu tiên, tôi xin cảm ơn các vị quan khách đã bỏ thời giờ có mặt tại đêm dạ tiệc hôm nay!" Nguyễn Thân Chinh bắt đầu. Giọng anh trầm thấp khiến sự xao động của đám đông trong bất giác đã dịu lại. "Đêm nay, có hai việc tôi muốn thông báo đến mọi người. Việc thứ nhất, tôi xin thông báo rằng, Ngọc Nga và tôi chính thức chia tay sau hôm nay!"
    Một tin chấn động thực sự. Nhưng bằng cách nào đó, lối nói chuyện của Nguyễn Thân Chinh, chất giọng của anh, vẻ mặt, mọi thứ đã khiến những tiếng xì xào bàn tán dù có cũng chỉ vang lên rất nhỏ.
    Lúc này, máy quay lia một vòng. Camera-man là dân chuyên nghiệp thực sự, chẳng hiểu sao Huỳnh Chấn Đông chợt nghĩ chắc gã cũng họ Nguyễn. Dù sao đi nữa, máy quay lia về một chỗ bên dưới sân khấu, tập trung lên một người đàn ông tầm năm mươi tuổi và người phụ nữ đứng bên cạnh ông. Người đàn ông có bảy phần giống Nguyễn Thân Chinh, để ria mép và sở hữu một cái cằm bạnh chẻ đôi. Một mẫu người cứng rắn. Người phụ nữ mà chín phần là vợ ông thì trông như chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, gương mặt hòa ái với một nét đẹp dịu dàng.
    Nhận thấy máy quay chia vào mình, người đàn ông khẽ gật đầu một cái, sau đó choàng tay vợ chậm rãi đi lên sâu khấu. Không một tiếng động nào đã phát ra trong lúc cả hai người di chuyển. Khi đã đứng đối diện với Nguyễn Thân Chinh, ông chợt nói: "Mày đã hứa." Giọng ông không nhanh không chậm, không cao không thấp, bằng phẳng như mặt hồ lặng gió.
    "Con đã hứa." Nguyễn Thân Chinh đáp lại bằng một giọng cũng y vậy. Rồi, anh nói thêm: "Trước khi thông báo việc thứ hai, tôi xin phép được đi lên tầng trên!"
    "Ông chú lên trên này làm gì?" Nguyễn Hữu Tín lại xé một miếng bít-tếch và nhỏ giọng tự hỏi. Cô em Nguyễn Hữu Thân Tình thì âm thầm mở nắp chai nước lọc. Còn Huỳnh Chấn Đông thì bỗng cảm thấy cần đi toi-let kinh khủng. Một linh cảm chẳng lành đang bao phủ toàn thân hắn, và đối với linh cảm của mình, hắn chưa từng phải thất vọng!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #14
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 14:
    "Em cần phải đi vệ sinh!" Huỳnh Chấn Đông đứng bật dậy, bỏ lại câu này và đi như chạy về phía toi-let tầng hai. Hai vị cùng bàn thoáng giật mình, sau nhìn nhau đầy ngụ ý. Cả hai tiếp tục ngó lên màn ảnh máy chiếu. Camera-man đi theo phía sau Nguyễn Thân Chinh, hai vị thân sinh của anh chậm rãi lên cầu thang.
    Lên đến tầng hai, camera lia một vòng theo hướng nhìn của Nguyễn Thân Chinh, sau cùng chiếu tướng nơi toi-let.
    "Em họ yêu quý, em có đang nghĩ cái điều mà anh đang nghĩ không!?"
    "Anh họ yêu quý, là anh đang nghĩ cái điều mà em đang nghĩ!"
    Nguyễn Hữu Tín không thèm đáp trả mà chỉ khẽ cười. Gã đã thôi nhìn màn hình mà chiếu tướng trực tiếp ông chú Nguyễn Thân Chinh của mình cùng những người vừa đi cùng lên trên này. Không thấy cô bạn gái Ngọc Nga đi theo. Quả là một cô nàng lạ lùng! Bị bạn trai chia tay ngay trước đông đúc mọi người như vậy mà vẫn có thể giữ bình tĩnh được thì chỉ có hai loại người. Loại thứ nhất là thánh mẫu, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mọi thứ đều ổn. Còn loại thứ hai ư? Là kẻ ngay từ đầu đã có một mục đích khác và, hoặc nhiều hoặc ít, đã đạt được mục đích đó!
    Trên đời này chẳng có vị thánh nào cả, nói cách khác, Nguyễn Hữu Tín tự hỏi mục đích của cô gái là gì!?
    Quay trở lại với Nguyễn Thân Chinh, kẻ mà vừa tuyên bố chia tay người yêu. Anh đi từng bước chậm rãi, nhưng mỗi bước sải dài cả hai mét. Cho nên chẳng mấy mà anh đã đứng trước của toi-let ...nữ! Và trước khi có ai có thể ngăn cản anh, Nguyễn Thân Chinh đã nhanh nhẹn mở cửa.
    Một vài quý ông quay mặt đi chỗ khác, số còn lại thì không. Không giống như toi-let nam, toi-let nữ cho dù có bị mở cửa ngoài cũng gần như không thể để lộ một cảnh nóng bỏng mắt nào.
    Tự nhiên như không, Nguyễn Thân Chinh đi tới gỡ cửa từng buồng toi-let. Chính xác hơn thì anh thử mở cửa. Chỉ có duy nhất một buồng là bị khóa. Đứng trước cửa buồng, Nguyễn Thân Chinh ưỡn ngực dõng dạc nói: "Mở cửa!"
    Trong buồng toi-let, ai đó bỗng giật bắn người, vẻ mặt không thể tin nổi!
    "Mau mở cửa, hoặc tôi sẽ đạp cửa mà vào! Tôi đếm tới ba! Ba!"
    Giọng của Nguyễn Thân Chinh sang sảng, vang dội giữa các bức vách. Suy nghĩ trong óc Huỳnh Chấn Đông bay nhanh. Nhưng tình huống hiện tại hắn chưa thể hiểu rõ, hoàn toàn là ở thế bị động. Bất đắc dĩ, hắn mở cửa. Một cái ống kính camera bự tổ chảng liền chỉa ngay mặt hắn.
    Một bàn tay to bự cũng chìa ra trước mặt Huỳnh Chấn Đông. Trong lúc bối rối, hắn miễn cưỡng cầm lấy bàn tay ấy. Rồi thì, hắn được nắm tay dẫn đi. Đó là một quãng đường dài với không biết bao nhiêu là ánh mắt hiếu kì săm soi lên người hắn. Huỳnh Chấn Đông cảm thấy vô cùng không thoải mái. Khi chân hắn dừng bước, hắn thấy là mình đã đứng trên sàn sân khấu dưới tầng một của chiếc Thiên nga trắng.
    "Xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái mới và chính thức của tôi. Tên của cô ấy là Huỳnh Hiểu Đồng!"
    Một sự im lặng ngự trị cả phút đồng hồ nơi đại sảnh. Phá vỡ sự im lặng không ai khác vẫn là Nguyễn Thân Chinh. Anh quay sang cha mình, trầm giọng: "Con đã giữ lời hứa!"
    "Mày đã giữ lời hứa!" Nguyễn Thân Thiết lạnh lùng đáp lại.
    Ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi. Chiếc du thuyền Thiên nga trắng đột ngột chao đảo. Nó đã bắt đầu chuyến khởi hành ba ngày hai đêm của mình và đã rời khỏi cảng biển Dana được hơn một tiếng đồng hồ. Một cơn sóng mạnh quất ngang thân thuyền. Có tiếng sấm nổ đì đùng. Điện đóm bỗng nhiên vụt tắt. Nửa giây sau, đèn đuốc lại rực sáng trở lại. Cửa vào đại sảnh bỗng xuất hiện một bóng người.
    Vị khách không mời đột ngột cười hí hí, nghe như tiếng cười của loài linh cẩu. Tràng cười đột ngột hấp dẫn sự chú ý của tất cả những người có mặt. Nhưng lạ lùng làm sao, không ai có thể nhìn rõ kẻ mới đến. Cơ thể hắn tựa như luôn luôn bị sương mù che phủ, mờ mờ ảo ảo.
    Trên tầng hai, Nguyễn Hữu Tín thầm thì: "Lần này thì không chỉ mưa, mà cả bão cũng đến rồi!"
    Một bàn tay nhỏ khẽ kéo áo gã, là cô em họ Nguyễn Hữu Thân Tình. Gương mặt cô đầy vẻ nghiêm trọng.
    "Anh có nghe thông báo đó không!?"
    "Có chứ! Và chín Bài giả khác đang có mặt trên chiếc du thuyền này tất nhiên cũng đều nghe thấy cả!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 15:
    Khi vị khách không mời ngừng cười, một loạt thông tin lạ lùng đã bằng cách nào đó chui vào trong óc của Huỳnh Chấn Đông. Bối rối, hắn những tưởng quay đầu ngó Nguyễn Thân Chinh đang đứng bên cạnh mình một cái, chỉ để phát hiện ra rằng bản thân không cách nào cựa quậy được.
    Trong tầm mắt của hắn, đại sảnh trông thật tráng lệ. Những vị quan khách đang đứng trong đấy ai nấy đều đẹp đẽ sang quý. Nhưng bọn họ đều đứng cứng ngắc như những pho tượng.
    Chiếc đèn chùm lớn trên trần sảnh chao đảo. Một vài ly thủy tinh tuột khỏi bàn rơi loảng xoảng trên nền gạch men. Một khay thức ăn trên tay một phục vụ viên trượt khỏi tay y rơi ụp xuống, nhưng người phục vụ cứng đờ không có bất kì một phản ứng nào.
    Mọi thứ trông thật quỷ dị! Sống lưng Huỳnh Chấn Đông lạnh lẽo. Đối với Trò chơi sắp diễn ra, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi!
    "Có lẽ đã đủ rồi..." Vị khách không mời lẩm bẩm. Giọng y bé xíu, nhưng vang trong tai Huỳnh Chấn Đông rõ ràng rành mạch. "Chúc bọn mi may mắn! Dù thật lòng mà nói, ta chỉ mong chúng mi chết hết cả đi!"
    Để lại những lời cuối cùng bằng một giọng hằn học khó tin, vị khách không mời tan biến như chưa từng tồn tại. Cách mà y ra đi cũng lạ lùng nhưng chính sự xuất hiện của y vậy.
    A!
    Huỳnh Chấn Đông lấy lại quyền kiểm soát cơ thể và thở hắt ra một hơi. Trong đại sảnh, điều tương tự cũng đang diễn ra. Và một sự xôn xao lan tỏa như viên đá ném vào mặt hồ lặng gió.
    Trò chơi đã bắt đầu!
    Tình hình của Chấn Đông hiện tại không thể tồi tệ hơn! Kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối, còn hắn thì tỏa sáng như ngọn nến trong đêm. Một cơn gió thổi qua và hắn sẽ tắt phụt! Hắn cần phải trốn, phải có đối sách ngay lập tức, hoặc là hắn sẽ bị xâu xé thành từng mảnh nhỏ!
    Hắn quay nhìn Nguyễn Thân Chinh, kẻ đã trực tiếp khiến hắn rơi vào hiểm cảnh. Bốn mắt nhìn nhau và, cái cách mà họ Nguyễn đang nhìn hắn thì thật lạ lùng!
    Đây đã là điều lạ lùng thứ ba liên tiếp rồi! Và chắc chắn không phải dấu hiệu của một điều gì đó tốt đẹp! Trực giác mách bảo Chấn Đông như vậy! Nhưng tiếc thay, hắn không quyết định được ngay mình cần phải làm gì!
    "Xin lỗi!" Nguyễn Thân Chinh nói nhỏ. Y vừa dứt lời là Huỳnh Chấn Đông đã cảm nhận được một nguy cơ khủng khiếp đang sắp ập đến. Cái này thì chẳng liên quan gì đến linh cảm của bản thân hắn cả! Mà đó là khả năng cảm nhận nguy hiểm mà hắn đạt được từ khi biến thành Kurome!
    Và cách để phản ứng lại cảm ứng nguy hiểm này thì đơn giản hơn nhiều! Hắn chỉ cần né tránh ngay lập tức!
    Trong hình dạng Kurome, Huỳnh Chấn Đông nhanh nhẹn và linh hoạt hơn một người bình thường gấp nhiều lần. Hắn thậm chí tin rằng bản thân có thể né được cả một viên đạn! Không vì lí do gì khác, chỉ dựa vào khả năng biết trước được bản thân sắp bị bắn. Nhưng lần này, cơ thể hắn nặng nề khó tin! Hắn tựa như đã sa vào một vũng lầy, và dù đã cố hết sức phản kháng, mọi cử động của hắn đều chậm chạp hơn cả một con sên!
    Trong tay Nguyễn Thân Chinh từ lúc nào nhiều thêm một thanh kiếm. Một thanh hắc kiếm! Cả vỏ kiếm lẫn lưỡi kiếm đều đen kịt như bóng tối!
    Chậm rãi, Nguyễn Thân Chinh rút kiếm khỏi vỏ. Rồi, y cầm ngang kiếm bên hông và từ từ đưa ra sau, mũi kiếm hướng thẳng vào Huỳnh Chấn Đông!
    Lưỡi kiếm đen kịt, trông không chút sắc bén. Nhưng nó sẽ đâm xuyên Huỳnh Chấn Đông như xuyên qua không khí!
    Đằng sau Nguyễn Thân Chinh, Nguyễn Thân Thiết đặt một tay lên vai y.
    Xoạt!
    Huỳnh Chấn Đông không cảm thấy đau đớn. Trên thực tế, những gì hắn đang trải qua chẳng có gì giống như một kẻ vừa bị đâm kiếm xuyên ngực. Thế giới đảo lộn và thu nhỏ dần trong mắt hắn, cho tới khi, cả thế giới dường như ở cách hắn qua một tấm kính. Đằng sau tấm kính là bóng tối vô tận.
    Một bàn tay hướng về phía hắn. Bàn tay ấy lớn dần, cho tới lúc trở nên khổng lồ! Bàn tay ấy nhặt hắn lên, đưa đến trước gương mặt của chủ nhân bàn tay ấy. Gương mặt ấy đối với Huỳnh Chấn Đông không thể quen thuộc hơn nữa, là gương mặt xinh xắn mang ba phần tinh nghịch của Kurome!
    "Trông anh có vẻ đang rất rối trí!?" Kurome cười hỏi. "Vị trí của chúng ta đã đổi cho nhau! Giờ, anh đã trở thành một Linh thể bị giam trong Linh bài, còn tôi thì tự do!"
    "Chỉ là, là một Linh bài, cấp độ của anh thật sự không cao lắm đó!"
    "Đâu chỉ không cao?! Là tuyệt đối vô dụng! Người đâu, mang nó ném xuống biển!" Một giọng lạ vang lên. Kurome giả bộ phản kháng, sau đó bật cười và thả tay khỏi tấm Linh bài 'Chấn Đông'.
    Huỳnh Chấn Đông cảm thấy 'bản thân' bị chuyền qua giữa những bàn tay. Rồi hắn được mang đi, từ trong đại sảnh ra ngoài hành lang, đến lang cang thuyền. Những giọt nước mưa to cộm rơi lên 'hắn'. Rồi thì gió và bóng tối, và mặt biển đen ngòm bên dưới.
    Lần đầu tiên trong đời Huỳnh Chấn Đông mới nhận thức được một điều còn tồi tệ hơn cả cái chết đang gần hắn đến thế!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status