Chương 16:
Du thuyền Thiên nga trắng, bốn tiếng đồng hồ kể từ lúc khởi hành khỏi bến cảng Dana.
Trên trời mây đen vần vũ, bên dưới mặt biển dậy sóng. Chiếc du thuyền tựa như đang đi giữa một cơn bão, bất chấp nó chỉ mới rời cảng chưa tới một trăm hải lý. Thuyền trưởng của con thuyền, người mà đang lèo lái chiếc Thiên nga trắng trong bão tố có rất nhiều câu hỏi. Cơn bão bất ngờ chỉ là mối bận tâm số hai của ông. Còn mối bận tâm số một là về cái giọng lạ lùng vừa vang lên ở trong đầu. Toàn bộ các thủy thủ cũng đều nghe được, tức là ông vẫn tỉnh táo chứ không có đang mê sảng.
Và cũng không phải ông đang mơ.
Hồi một tiếng trước, ông đang ngồi nhâm nhi một ly vang đỏ thì thân thuyền bỗng chao đảo và bản thân ông chẳng may mất thân bằng mà đập đầu vào tường. Chỉ là một vết xước nhẹ, nhưng máu văng tứ tung trông ghê rợn hơn là thực tế. Còn chưa kịp xử lí thương thế thì giọng của lão thuyền phó vang vọng ra từ loa phát thanh. Một cơn bão! Đếch thể tin được! Lão đã nói vậy!
Chuyện khó tin còn nhiều! Giờ, thuyền trưởng đã hiểu tại sao lại có cuộc nói chuyện kia. Ngài Nguyễn Thân Thiết xem chừng đã biết trước mọi việc! Và ngài đã trả ông rất hậu hĩnh! Quá mức hậu hĩnh!
"Thuyền trưởng! Có người nhảy khỏi thuyền!"
Nhảy khỏi thuyền!? Tự nhảy chứ không phải là bị gió quật ngã!? Ông cần phải bình tĩnh! Ông đã được trả tiền để giữ bình tĩnh! Và giữ cho mọi người khác bình tĩnh!
"Người đó trông thế nào!?"
"Tôi nhìn không rõ! Mưa lớn quá! Nhưng hẳn là một cô bé..." Giọng của tay thuyền viên ngập ngừng.
"Có gì cứ nói! Đừng có ấp a ấp úng như vậy!"
"Dạ! Trước khi cô bé kia nhảy xuống thì có hai tay áo đen, hẳn là cận vệ của ngài Thiết! Bọn họ ra lan can thuyền và ném thứ gì đó xuống biển!"
"Và cậu không biết họ ném cái gì phải không!?"
"Dạ, vật ấy bé tí..."
Thuyền trưởng âm thầm thở dài. Lại một bí ẩn, tệ hơn, có liên hệ đến một mạng người! Nhưng hiện tại thuyền đang đi giữa giông bão! Và dù biết rõ vùng biển này như trong lòng bàn tay, linh tính mách bảo ngài cần phải thận trọng!
"Tôi hiểu rồi! Cậu quay trở lại vị trí đi! Nhớ, phải nhìn rõ, nhìn kĩ, tuyệt đối không được lơ là!"
"Rõ!"
"Đừng quên, chúng ta là thủy thủ! Không phải kẻ chơi trò chơi!" Ngài thuyền trưởng nhắc bằng một giọng trầm khi tay thuyền viên quay đi. Anh ta khựng lại, sau đó lại là một tiếng "Rõ!".
Từ buồng thuyền trưởng nhìn ra, cả bầu trời xám xịt xẹt qua một tia sét rực sáng lên, soi sáng mặt biển nhấp nhô sóng dữ. Thuyền trưởng giữ chắc bánh lái, âm thầm cầu nguyện. Ông có cả một con tàu để lèo lái, và cô gái nhỏ đã nhảy xuống thuyền chỉ là một cô nhóc đã bị sóng biển chôn vùi!
-0-
Đuôi thuyền.
Nơi đây tối thui. Ba trong số bảy bóng đèn đã vỡ, khiến một phần đuôi thuyền chìm trong bóng tối. Nấp sau một thùng hàng là một cô bé tuổi tầm mười sáu mười bảy, tóc ngắn, trên người chỉ mặc một bộ áo tắm.
Cô run lập cập, mấy ngón tay khó khăn lắm mới nắm chắc được một lá bài nhỏ.
Bàn tay cô vuốt nhẹ lên mặt lá bài và nó từ từ sáng lên. Ánh sáng nhạt rất yếu, cũng đủ để cô có thể đọc được thông tin ghi trên lá bài. Trên gương mặt xám lại vì lạnh, môi cô mím càng lúc càng chặt.
Mình đã liều mạng vì cái thứ rác rưởi này!? Một thẻ bài cấp F-!?
Tay cô run rất dữ, chỉ hận không thể ném cái thẻ bài rác rưởi ngược lại xuống biển. Nhưng cô đã liều mạng vì nó!
"Này!"
Một tiếng nói nhỏ vang lên từ tấm thẻ bài. Nhân vật trong thẻ cử động, vẫy vẫy tay cười cầu tài với cô.
"Sao? Đồ yếu nhớt!?"
Tên tôi là Huỳnh Chấn Đông, và tôi chỉ muốn cảm ơn cô đã cứu mạng thôi mà! Huỳnh Chấn Đông nghĩ thầm. Nhưng hắn không nói những lời này mà lại là:
"Đồ mắt ếch! Vòm trời chỉ bằng trái quýt!"
Gương mặt cô gái gần như đã có thể xì ra khói, nếu không phải vì ngoài trời hiện đang quá lạnh. Dù sao đi nữa, Huỳnh Chấn Đông lập tức rèn sắt khi còn nóng:
"Trò chơi đã bắt đầu! Chúng ta cần phải hành động ngay lập tức!"
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile