TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 22

Chủ đề: Cõi Trời

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 5: Mất Mạng

    Như Mộng, Quang Nam đi theo nhóm với tám đứa trẻ khác cũng tầm sáu tuổi trở lên, tiến vào một ngôi nhà tre vách lá. "Nơi này sẽ là nhà của các cháu, ta có nhiệm vụ dạy bảo, nấu ăn. Đứa ngoan sẽ được thưởng, đứa hư sẽ bị phạt, đứa lớn chỉ dạy các đứa nhỏ." Bà Thị Hồng lên tiếng.
    "Các cháu đã bắt đầu biết đến thế giới tu hành của đạo sĩ, pháp sư, không phải ai cũng được cơ may bước chân vào, nếu đủ vận may, sau này có thể trường sinh bất tử. Cứ sáu tháng, đứa nào ngoan sẽ về thăm Cha Mẹ. Hãy nhớ đấy!".
    "Đây là quần áo, chiếu gối của từng đứa. Con bé tóc dài đằng kia lại đây." Bà Thị Hồng gọi Như Mộng. " Con là con gái lớn nên chăm sóc mấy em gái nhỏ, từ từ dạy bảo chúng nó tập làm quen dần hiện tại nếu không cả đám bị ăn đòn."
    "Dạ vâng" Như Mộng lo sợ cúi đầu nói nhỏ.

    Bà Thị Hồng xuống dọn lên mân mười chén cháo loãng gạo Ngọc.
    "Các cháu tranh thủ ăn nóng ngon lắm".

    Ào. Xoạt... Do đói bụng, lo sợ, đi đường xa nên các đứa trẻ nhào vào húp chén cháo màu đỏ nhạt. "Ngon quá, no quá." Nhao nhao nhiều tiếng trẻ con. Đây là lần đầu tiên bọn chúng được ăn món gạo Ngọc, tinh hoa của trời đất, dù ít nhưng bổ dưỡng gấp vạn lần nhân sâm ở nhân gian, ăn một chén nhỏ no ba ngày. Các đạo sĩ bồi dưỡng những đứa trẻ này vừa chăm sóc gạo Ngọc, vừa chọn lọc nhân tài, có thiên phú tu luyện để sau này làm lực lượng đạo sĩ mới phục vụ môn phái, lúc đó chính cá hóa rồng.

    "Ăn xong rồi đi ngủ, ngày mai bắt đầu học việc, đứa nào không ngủ quái vật sẽ bắt ăn thịt." Bà Thị Hồng dọa nạt. Sắc trời bên ngoài đã về đêm khuya
    ….

    Koong koong koong … tiếng chuông ngân vang.
    "Mấy đứa dậy mau, đến giờ hứng sương." Bà Thị Hồng hét to.
    Khi trời còn sáng sớm những giọt sương còn đọng lại trên đuôi lá gạo Ngọc, những đứa trẻ mang những bình bằng ngọc hứng giọt sương sắp rơi. Giọt sương rất quý giá vì có chứa Khí thiêng nồng đậm, đạo sĩ dựa vào đó để tăng tốc thời gian tu luyện nâng cao pháp lực.

    Sau khi hứng sương, là đến lúc mang từng xô nước tinh khiết từ nguồn suối ngầm ở chân núi, để tưới cây gạo Ngọc. Ngày nào cũng như ngày nào, công việc lặp lại, cho đến gần ba tháng, thì hứng quả gạo Ngọc rụng xuống, tuyệt đối không cho tiếp đất, bởi vì sẽ nhiễm khí ô ế từ mặt đất.

    Sáu tháng sau.
    "Con Mùi mày gấp chăn cho tao." Một đứa bé tóc ngắn tầm mười tuổi quát. Con Mùi sợ sệt như sợ cọp, nó là đứa trẻ nhỏ nhất trong mười đứa, da hơi trắng, dáng người bé xíu.
    "Ái Thi tỷ, tỷ tha cho muội ấy đi. Mùi muội qua đây với tỷ." Như Mộng nói xen vào.
    "Như Mộng, ngươi tay dài thích quản việc người khác hả. Đừng trách ta dùng nặng tay." Ái Thi vung chưởng, luồng gió cách không đẩy ngã Như Mộng. Nàng ta con nhà võ, học được sơ bộ chưởng pháp gia truyền. Còn Như Mộng, sau ba thánh ăn cháo gạo Ngọc, gánh nước tưới cây, nên thân thể cũng dẻo dai tốt hơn thể chất trẻ cùng tuổi ở nhân gian. Rầm…Như Mộng bay ngã ngửa ra phía trước sân. Có bốn đứa trẻ nhao nhao chạy ra đỡ.
    "Mộng tỷ, tỷ bị thương nặng không?" Mấy đứa trẻ nhốn nháo tranh hỏi.
    "Ta không sao, các đệ chứ lo"

    Bốn đứa trẻ vẻ mặt bớt lo. Mười đứa trẻ chia làm hai phe, hằn học xô xát lẫn nhau. Một bên do Ái Thi cầm đầu làm chủ phá phách, nhóm còn lại Như Mộng bảo vệ bốn đứa khác. Năm đứa trẻ gồm có Như Mộng, Quang Nam, Mùi, Mực, Đậu. Mùi là con bé da trắng, nhỏ con; Mực là thằng bé mặt đen, lầm lì ít nói, tầm tám tuổi; Đậu là đứa bé béo mạp, tính hay cười, khoảng bảy tuổi. Xếp theo thứ tự, Như Mộng là đại tỷ, Mực là nhị ca, Đậu là tam ca, Quang Nam là tứ ca, chức danh ngũ muội dành cho bé Mùi.

    "Mấy đứa bay lên, đập cho bọn nó đến mức cháo không húp được." Ái Thi cười khinh bỉ, gọi to hô nhỏ bốn đứa khác. Vù…vụt…bốp… Bốn đứa trẻ khác tuy còn nhỏ nhưng có tác phong con nhà võ, đánh quyền ra quyền, đánh chưởng ra chưởng. Đám trẻ Như Mộng, chỉ biết vung tay loạn xạ, quyền cước đính vào thân thể mặt mũi, ngã chúi nhủi ngoài sân.

    "Được rồi các đệ, cho bọn nó tí máu thế được rồi, to chuyện bà Hồng không che được đâu." Ái Thi cười khinh bỉ bước đi. Vì nàng là con nhà đạo sĩ, nên Thị Hồng ít nhiều cũng nể mặt.

    "Mẹ ơi, đau quá, hu hu hu…" Thằng Đậu rống to.
    "Tam đệ, im bớt đi, đệ da béo ít đau nhất, khóc to vẽ chuyện, đệ xem tiểu muội thế nào?" Thằng Mực lên tiếng trách.
    "Tiểu muội, tiểu muội,… muội mau tỉnh dậy." Quang Nam vỗ vỗ vào má Mùi, nhưng không thấy động đậy hồi tỉnh. Như Mộng, Mực, Đậu hoảng loạn vô cùng rống to.
    "Tiểu muội. Hu hu hu….."
    "Mùi muội. Hu hu hu….."
    "Mùi ơi. Hu hu hu….."
    Những tiếng khóc da diết trong vô vọng. Trong cuộc loạn cước, bé Mùi đã bị những đứa trẻ đá vào lồng ngực trúng chỗ yếu hại.

    "Hừ!. La khóc gì lắm thế, như lợn bị chọc tiết, nửa năm qua các ngươi cũng bị vài chục trận đòn, sắp quen thành nghiện rồi." Ái Thi vừa đi vừa lẩm bẩm, nàng vốn con nhà khá giả, trong nhà có nô bộc hầu hạ ăn uống, cha mẹ chiều nàng hết mực. Hành động mang nỗi đau người khác ra vui chơi, Ái Thi không ý thức được, lần này vô ý giết người. Có người chết, đối với giới tu đạo đó là chuyện to thì to, bảo nói chuyện nhỏ thì nhỏ, quan trọng người chết là ai? Chỗ dựa? Đứa trẻ bị chết đột ngột trong khu trồng gạo Ngọc cũng thường có. Trời kêu đất chịu, đó làm tâm lý của những đứa trẻ không có gia thế chỗ dựa. Mùi, một đứa trẻ thật bất hạnh, bất hạnh như những đứa trẻ trước đó.

    "Mau mau, các đệ mau đi lấy ít giọt sương, cho tiểu muội uống thử." Như Mộng chợt nhớ, vớt được ý nghĩ hoang đường có thể cứu sống bé Mùi. Giọt sương của đuôi lá gạo Ngọc là vật quý, bà Thị Hồng luôn giám sát từng đứa trẻ, nhưng cũng có lúc cực hiếm ở đuôi lá rơi dư thêm giọt sương, đứa trẻ nào gặp dịp sẽ đem giấu.

    Cách giữ giọt sương lén lút là một bí quyết, hứng giọt sương rơi vào chén đá, ở phía trên lấy lá gạo Ngọc thắt nút sắp xếp theo một trận pháp phong ấn Ngũ Hành nhằm giữ giọt sương khỏi hóa tan vào không khí, sau đó đem chén đá chôn dưới đất, bí quyết này không bằng cách chứa bằng bình ngọc nhưng cũng giữ lại được năm phần. Năm đứa trẻ lao ra chỗ đã từng chôn giấu, đào bớt tìm chén đá chứa giọt sương quý. Chỉ một lát sau, bọn chúng đã đào được chén.
    "Mau lên các đệ, nhanh đưa cho tiểu muội uống."
    Bốn đứa trẻ vội vàng mang chén đá chạy về, thằng Mực tay nắm chặt chén sợ rơi rớt. Bỗng, Rầm...Thằng bé bị vấp đá té ngã, chén đá bay vụt rời tay, mặt nó trắng bệch, tim như vọt ra ngoài, nhìn chén đá bay một vòng cung, sắp sửa chạm đất, tan vỡ cơ hội cứu sống tiểu muội của nó..

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời cảm ơn đến Tangthuvien.


    Link góp ý: Cõi Trời
    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:26.
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 6: Chuột Tinh Đòi Mạng

    Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, chén đá rơi xuống đám cỏ, giữ được thăng bằng, không bị nghiêng đổ giọt sương.
    "Hú hồn." Thằng Đậu vỗ nhẹ ngực, nó trợn nhìn thằng Mực.
    "Nhị ca, ca định hại tiểu muội hả!" Thằng Mực cảm giác tội lỗi, nhìn Như Mộng cầu cứu.
    "Được rồi, cứu tiểu muội trước nhất." Như Mộng nhanh tay cầm chén đá, từ từ nghiêng đổ giọt sương vào miệng bé Mùi.
    Vovovo… mọi thứ yên tĩnh, nghe rõ tiếng côn trùng bay, một khắc thời gian trôi qua, bé Mùi động đậy cặp môi, mắt nhúc nhích, tay kẽ động.
    "Oa.. Tiểu muội tỉnh rồi, tạ ơn Thần Tiên cứu vớt." Như Mộng vui khóc nói.
    "Tiểu muội để huynh cổng vào nhà nghỉ ngơi." Quang Nam, Mực, Đậu chen chúc nói.
    "Muội không sao, tạ ơn các huynh. Muội tỉnh rồi, tỷ đừng khóc nữa." Mùi méo máo nghẹn ngào nói.

    Oaoaoa…quá tủi thân, năm đứa trẻ ôm nhau mà khóc. Cứ cách mười ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày trận đánh lớn, do thấp cổ bé họng năm đứa trẻ cầu cứu bà Hồng, nhưng mà chỉ nhận được cái lơ mặt.
    ….
    Lại sáu tháng trôi qua, mọi việc đều đều như vốn có.
    "Mèo Mun, mèo Mun? Các đệ thấy con Mun của ta không?" Thằng Mực mắt ngó ngang dọc đi tìm con mèo nhỏ mà nó nhặt được. Khi thằng Mực bắt gặp con mèo còn rất yếu, như vừa mới sinh ra đã bị mèo mẹ bỏ rơi lại.

    Mèo này màu sắc cũng lạ thật, phần thân đen bóng, còn phần đầu chia đôi hai màu đen trắng đối xứng nhau, ngay cả đôi mắt cũng có một mắt xanh nhạt một mắt vàng thu. Thằng Mực, nó thường hay lén lút chừa một phần cháo của nó cho mèo. Cháo gạo Ngọc có chứa khí thiêng nên mèo nhỏ mau khỏe chóng lớn có thể nhìn thấy được. Qua mấy tháng, con mèo liền trở nên nhanh nhẹn hoạt bát hơn hẳn, cả ngày thoáng ẩn thoáng hiện.

    "Mèo phải đi bắt chuột, huynh lo lắng thái quá." Bé Mùi hóng hớt lên tiếng.
    "Chuột ở đây khác xa ở vùng thôn quê, toàn chuột thành tinh ngay cả người cũng xơi được, ta lo con Mun không biết điều chọc bọn chuột đó."
    "Huynh toàn nói nhảm, chuột thành tinh cũng bị đạo trưởng diệt sạch rồi, toàn bộ khu này đều có đạo trưởng trong coi, còn khu rừng dưới chân núi chỉ toàn mấy con dế, con kiến..."

    "Ngũ muội nó đúng đó, nhị ca lo lắng thái quá." Thằng Đậu lên tiếng.
    "Hôm trước, nó đi về có vết thương nên ta lo."
    Meo meo meo… có tiếng mèo kêu. Con Mun nó đi khập khiễng, dáng vẻ bị thương ở chân, ánh mắt nó vô cùng sợ hãi tựa như gặp hổ dữ ăn thịt.
    "Ôi, con Mun lại bị thương rồi." Thằng Mực lo lắng sầu não chạy lại ôm con mèo đen.
    "Đệ mau cho nó ăn cháo đi, nó gặp chuyện gì mà ánh mắt còn run sợ kìa." Như Mộng lên tiếng.

    Đám trẻ Như Mộng bàn luận chuyện con mèo. Chợt, Ầm… Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hướng tiếng nổ phát ra từ khu rừng dưới chân núi. Ở trên không trung có nhiều tia sáng hào quang, vài chục bóng dáng đạo sĩ cưỡi phi cầm phóng vun vút về phía chân núi. Nhìn vào đôi mắt đạo sĩ, thấy sự hoảng sợ, có một đám mây đỏ cực lớn làm bầu trời tối sầm lại. Đám mây di động có trận tự, tiếng vo vo vỗ cánh vang rền của hàng ngàn hàng vạn con châu chấu.
    "Trời! Đại dịch châu chấu ma, cảnh báo môn phái gấp." Một đạo sĩ làm phép phóng lá bùa truyền tin về môn phái.

    Con châu chấu ma toàn thân màu đỏ như máu, to như nấm đấm, có con to bằng đầu người, miệng mồn tua tủa xúc giác như hung thần, cực kì tham ăn, đi qua nơi nào là ngọn cây lá cỏ diệt sạch. Có những con thú chưa kịp chạy, gặp đám mây đỏ chỉ còn lại khung xương. Dịch châu chấu ma từ từ tiến về phía ruộng bậc thang, nhằm cướp đoạt những quả gạo Ngọc, ăn sạch những thứ có chứa Khí thiêng của trời đất.

    "Hỏa Tiễn."
    "Lôi Thương."
    "Băng Kiếm."
    Từng loại phép thuật cường đại được các đạo sĩ phóng ra. Nhưng bầy châu chấu vẫn như cũ, vẫn đông vẫn hung hãn tiến đến.
    "Sư huynh! Cứu ta với, cứu ta với." Một đạo sĩ bị vây, vô cùng hoảng loạn kêu cứu. Còn vị sư huynh gần đấy chật vật, cố lẫn tránh xa. "Sư đệ thông cảm, mạng huynh còn chưa chắc giữ được."

    Ầm… Rầm… Chiến trường hỗn loạn, từng đạo sĩ thất thế ngã xuống, nhưng không thể rút lui bởi vì tông môn là nhà là gốc rễ, chỉ có thể kiên trì chờ cứu viện, tông môn có môn quy, lâm nguy bỏ chạy là tối kỵ.
    ….
    Lúc này tại khu vườn gạo Ngọc, năm đứa trẻ Như Mộng đang quây quần bên nhau, cẩn thận chăm sóc vết thương mèo Mun. Meo…meo…meo… chợt con mèo kêu thất thanh nhe răng hung tợn nhìn về một hướng.
    Xoạt…"Con mèo chết tiệt, xem lần này ngươi chạy đâu cho toát. Khà, khà... cộng theo năm đứa bé cũng no được cái bụng." Từ phía sau tảng đá, một con chuột to lớn dị thường, toàn thân lông xám, đôi mắt có ánh sáng màu vàng nhạt, từng cái móng vuốt sắc bén bóng loáng như những lưỡi đao, cái miệng lòi ra những chiếc răng nanh trong dữ tợn. Chuột lông xám đã nhiều lần ăn trộm gạo Ngọc, các đạo sĩ ráo riết truy đuổi nhưng toàn thất bại. Chuột đã hóa tinh, tiếp cận cảnh giới Hóa tinh cấp hai, sức mạnh không thể coi thường. Một cú tát của nó, có thể làm tảng đá lớn vỡ vụn.

    Nhân dịp cháy nhà đi hôi của, Chuột tinh ung dung xuất hiện tại khu gạo Ngọc. Đối với năm đứa trẻ, mặc dù thân thể bọn trẻ do ăn cháo gạo quý đã trở nên cường đại hơn so với đám trẻ thôn quê, nhưng với sức mạnh của gã dư sức vặn ngã bọn nhóc. Ở nơi đây điều kiện tốt nhưng vì thiếu công pháp hấp nạp Khí thiêng nên đám trẻ Như Mộng chưa khai phá các phong ấn huyệt đạo ẩn.

    Sức mạnh của Chuột tinh tương đương với đạo sĩ mở ra bốn Huyệt đạo ẩn, cho nên gã tự tin hẳn. "Con mèo chết tiệt, mau mau thành mồi nhắm của ta…Khà khà ở nhà ta có chưng cất rượu thuốc quý, nhắm với thịt mèo thì ngon tuyệt! Ta phải gọi thêm các chiến hữu, nhắm thịt mèo bảy món." Chuột tinh vừa nói vừa chảy nước miếng, bước đi cẩn thận về phía năm đứa trẻ. Lúc này, tỷ đệ Như Mộng mặt trắng bệch, tay chân lóng ca lóng cóng run cầm cập, ánh mắt đầy sự sợ hãi tuyệt vọng. Con Mun kêu gào hung hãn muốn liều lĩnh xông lên nhưng bất lực vì vết thương quá nặng. Chỉ có thằng Mực nét mặt đăm đăm điềm tĩnh, vẫn nâng chén đá chứa giọt sương từ từ đổ vào miệng con Mun, Chuột tinh thấy chén đá, biết không phải vật tầm thường, vừa muốn xông lên chiếm lấy vừa sợ sệt quan sát xung quanh. Bản tính nó vốn nhát gan do nhiều lần bị đạo sĩ đuổi giết nên chạy trốn trở thành thiên tính. Nó luôn nghĩ cẩn thận, lỡ một lần bất cẩn thì mất chì lẫn chày..

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời cảm ơn đến Tangthuvien


    Link góp ý: Cõi Trời
    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:26.

  3. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 7: Nạn Dịch Châu Chấu

    Rít rít rít… một tiếng xé gió vang lên, Chuột tinh tung mình phóng về phía thằng Mực nhanh như chớp, nhằm cướp chén đá chứa giọt sương. Gã vừa vung tay chạm chén đá, bất ngờ con Mun phóng lên há miệng đớt vào bàn tay. Chuột tinh co rụt tay lại, gã liền vung bàn tay còn lại một tát như trời giáng xuất đầu mèo Mun. Trong tư thế ngàn cân treo sợi tóc, con Mun chỉ kịp vung cái đuôi cuốn vào bộ móng vuốt Chuột tinh đu lệch hướng, các móng vuốt sắc bén cắt một mảng thịt mèo, rồi cắm chặt xuống mặt đất. Méooooo…Mèo Mun rống lên một tiếng, giống như tiếng hổ gầm, sóng âm phả vào chính diện Chuột tinh, làm cho gã hơi choáng váng.

    Lúc nguy cấp, có tiếng quát lên. "Đồ chuột nhắt to gan, dám lẻn vào đất nhà bà." Âm thanh chói tai từ miệng bà Thị Hồng, bà phóng vút như ánh chớp về phía năm đứa trẻ. Chuột tinh choàng tỉnh, mặc dù với sức mạnh không sợ Thị Hồng, nhưng vốn tính nhát gan. Chuột lông xám nhanh chân lui về phía sau, ánh mắt quét ngang, tiện thể cướp luôn bé Mùi.

    "Tiểu muội.., ngũ muội…" Bốn cái miệng kêu gào thảm thiết.
    "Chết tiệt, bà xẻ thịt ngươi." Thị Hồng rống lên, lực chân phóng phía trước vun vút, nhưng không đuổi theo kịp Chuột tinh. Thị Hồng muốn phóng ám khí để diệt chuột lông xám nhưng lo ngại làm tử thương bé Mùi cho nên vừa đuổi theo vừa gào dọa.

    Bốn tỷ đệ Như Mộng cũng ráo riết đuổi theo sau, đi theo phương hướng tiếng bé Mùi khóc. Chuột tinh vừa ngó nghiêng nhằm phòng tránh ám toán dọc đường vừa toàn lực vận bốn chân vút chạy, cái đuôi của hắn quấn quanh bé Mùi đặt trên lưng làm tấm chắn chống lại Thị Hồng.

    "Oaaaaaaa…." Bé Mùi hoảng loạn vô cùng, miệng gào thét thảm thiết. Nàng chưa bao giờ thấy con chuột to vật vã, mà lại biết nói tiếng người giống như trong truyện cổ tích. Nàng nghĩ chắc chắn sẽ bị ăn thịt, khi nàng nhìn thấy cái miệng chuột to như cái chậu, nước giải chảy tràn lan qua kẽ răng, lòng nàng sợ hãi vô cùng.

    "Bé ngoan đừng khóc, ta thương! " Nghe tiếng khóc não nề, Chuột tinh lên tiếng dỗ dành. "Còn khóc nữa, ta sẽ ăn sạch cháu."
    Bé Mùi nghe dọa nạt, liền im bặt, miệng méo máo nói:"Xin ông Chuột đừng ăn con, thịt con đắng lắm ăn không ngon".
    "Nít khóc, ta sẽ không ăn."

    Con chuột phóng thật nhanh đến hẻm núi sâu hun hút, từng luồng gió cực mạnh thổi từ đáy sâu ngược lên phía trên, hàn khí lạnh buốt, kèm theo những luồng ám khí tựa như từ địa ngục tỏa ra.

    Vụt…Chuột tinh nhảy thật mạnh từ trên vách hẻm núi lao thẳng xuống dưới.
    Chíu … Thị Hồng phóng ám khí rơi xuống vị trí Chuột tinh vừa nhảy, chỉ lại chậm tích tắc thì con chuột toi mạng.
    "Chết tiệt, lần này lại để cho nó thoát." Thị Hồng đứng trầm ngâm chốc lát, rồi phóng vụt xuống chân núi, nơi trận chiến đang diễn ra.

    "Tiểu muội ….., ngũ muội …., " Tiếng khóc thảm thiết của đám trẻ Như Mộng, cố gắng chạy đến nơi thì bốn bề trống vắng, phía trước vực sâu hun hút, bốn đứa thấy bơ vơ lạc lõng.
    …..
    Thị Hồng phóng như bay, phía trước là một rừng châu chấu, các đạo sĩ chống đỡ vất vả, có vài đứa trẻ nhỏ ở gần khu chiến trường. Thị Hồng cố gắng len lỏi để mang những đứa trẻ trở về khu nhà ở. Có nhiều người như Thị Hồng, pháp lực thấp nên chỉ cố gắng đi cứu được đứa trẻ nào thì hay đứa đó. Ở thế giới hỗn loạn này, kẻ yếu luôn bị thiệt thòi đến mất mạng như thường.

    Ầm… sóng xung kích cực mạnh đập vào màng nhĩ các đạo sĩ. Một đạo phép thuật phóng từ lòng bàn tay của một lão đạo sĩ tóc bạc trắng, mặt nghiêm nghị, đôi mắt có thần, đứng trên con Hỏa xà to lớn, toàn thân phát sáng, miệng thở phì phò phun ra từng đám lửa đỏ rực.
    "Quang trưởng lão đã tới, ta được cứu rồi." Một đạo sị trẻ bị ăn mất cánh tay lên tiếng.

    "Quang Thiên La". Vị trưởng hét to liền từ bàn tay phóng ra một loại vũ khí kỳ lạ, cũng là vật bất ly thân thành danh của vị trưởng này.

    Quang Thiên La là một loại binh khí hình lưới, được dệt từ tơ của loài tằm đã tuyệt tích từ lâu. Sợi tơ cực nhỏ mờ ảo ít ai có khả năng thấy hình dáng của chúng, là vũ khí giết người vô hình. Trong một lần đi thám hiểm ở hang động thần bí, Quang trưởng lão rơi vào cảnh thập tử nhất sinh do bị vô số loài ong dị chủng truy giết, rất may là cuối cùng vớ được Quang Thiên La mới có khả năng chống đỡ loài ong dị chủng.

    Quang trưởng lão truyền pháp lực vào Quang Thiên La, vũ khí này giống tấm lưới phóng to lên cực đại bao trùm vạn dặm. Đám mây màu đỏ châu chấu bị giam giữ ở phía trong, những cặp răng nanh sắc bén đang cố gặm nhấm sợi tơ nhưng bất thành. Hỏa xà - là thú cỡi của trưởng lão cũng phun ra từng quả cầu lửa đỏ rực nhằm thiêu đốt đám châu chấu. Các đạo sĩ cấp thấp lùi ra xa, tranh thủ cứu vớt các đồng đạo bị đám mây đỏ vây quanh.

    Thấy tình cảnh bất lợi, một con châu chấu ma đầu đàn to như đứa trẻ, đôi mắt chứa linh tính, kêu lên từng hồi như mệnh lệnh, đám châu chấu nhỏ chưa bị bao trùm trong lưới liền chủ động rút lui. Hỏa xà có thể phun ra đám lửa nóng bức người nhưng cũng vô pháp tiêu diệt hết những châu chấu này, chỉ có thể há miệng nuốt từng một ngụm nhỏ. Nạn đại dịch chỉ bị ngăn cản bước tiến, chứ không bị diệt hoàn toàn. Các đạo sĩ còn ít pháp lực trong cơ thể phóng ra từng đạo phép thuật về phía lồng giam đám châu chấu ma.

    Ầm…Chíu…. Một chùm sét cực chói mắt phóng thẳng xuống đàn châu chấu ma.
    Chít…. Tếng kêu thảm thiết từ đám châu chấu ma vang lên, trong không trung nồng nặc mùi cháy khét thịt nướng.
    "Tốt rồi!…Lôi trưởng lão cũng tới rồi." Một đạo sĩ ngẩng mặt nhìn về phía phát ra tia sét nói.

    "Một Ngàn Lôi Tiễn." Vị Lôi trưởng lão hét lên, phép thuật cực mạnh từ sau lưng trưởng lão phóng ra liên miên bất tận. Các đạo sĩ công lực thấp, hoảng sợ lùi tránh xa, bởi vị Lôi trưởng lão tính tình nóng nảy, phép thuật phóng chưa kiểm soát thuần thục, người ở gần bị dính đòn là chuyện bình thường thường. Lôi trưởng lão dáng vẻ vui sướng, tóc tai dựng ngược, mắt to sắc bén, dáng người cao to thô lỗ, đứng trên lưng con Thằn lằn sấm khổng lồ to như con ngựa. Chỉ có loài Thằn lằn này mới chịu áp lực của sức mạnh của Lôi hệ.

    Ầm..ầm…. "Chín chín bảy, chín chín tám, chín chín chín. Một ngàn, ô ô đủ một ngàn rồi, giầy vò đã đủ rồi.". Một đạo sĩ bị tia sét đánh lên từng hồi, miệng lẩm bẩm đếm, tóc tai quần áo bị cháy khét lẹt, mặt đen như than. Vị đạo sĩ này nhìn xung quanh cũng có vài đồng đạo bị dính đòn giống như mình. Có vị vừa châu chấu gặm nhấm vừa bị sét đánh, bi thảm vô cùng, kêu trời không ai thấu.

    "Lôi huynh, huynh nhìn việc tốt mình đang làm đi." Quang trưởng lão nhíu mày không vui, khi nhìn những đệ tử trong môn phái bị tia sét tàn phá thảm thương.
    "Khà khà, anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, vào sinh ra tử. Khi xưa ta với đệ cũng vậy, trách ai bây giờ, chỉ trách bản thân yếu kém." Lôi trưởng lão cãi lý luận.
    "Việc tốt! Việc tốt! Chờ Chưởng môn xử lý vậy." Quang trưởng lão giận gắt giọng đáp.
    "Dược trưởng lão đâu? Mau cứu các đệ tử tử thương. " Lôi trưởng lão quát to.
    "Lôi huynh, huynh quậy xong rồi bảo đệ dọn dẹp hả? Trăm lần như một, có ngày đệ tử trong môn chết hết cũng vì huynh." Một vị trưởng lão già nua lên tiếng, vị này tóc trắng mây, ánh mắt hiền hòa, dáng người thấp bé. Dược trưởng lão đang đứng trên con trâu kỳ lạ toàn thân màu xanh đen. "Thanh Ngưu, cùng ta đi cứu người thôi."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời cảm ơn đến Tangthuvien

    Link góp ý: Cõi Trời
    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:27.

  4. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 8: Nguy Cơ Tiềm Ẩn

    Khi bé Mùi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong hang nhỏ, xung quanh có vài hòn đá phát ra ánh sáng màu xanh nhạt. Trên trần hang động tương đối bằng phẳng, có những đường kẻ họa tiết cực kì đẹp mắt. Bờ vách hang lồi lõm tạo nhiều hình tượng như ác thú, chim chóc, dã thú cực sắc nét hoa lệ. Ở phía dưới chân vách có một dòng suối nhỏ chạy qua, sương khói bay lan tỏa tạo thành tiên cảnh. Bước vào thế giới xa lạ, nàng hoảng sợ thụt lùi vào một góc tường, rồi dáo dát nhìn xung quanh tìm sự quen thuộc để bám vào.

    "Đừng sợ, ta không ăn thịt ngươi đâu, uống tí nước đi." Một bóng đen lù lù xuất hiện cất tiếng nói.
    "Xin ông kẹ đừng ăn thịt con, thịt con đắng lắm." Giọng bé Mùi thút thít.
    "À, thịt ngươi đắng à, ngươi ăn thử rồi sao?" Chuột tinh cười gian xảo nói.
    "Oa, oa… ông tha cho con, con nguyện làm trâu làm ngựa."
    "Ngươi bé tí thì làm được cái gì."
    "Oa….." Giọng bé gái bất lực.
    "Thôi đừng khóc, ta ăn chay, không thích ăn thịt người."
    "Ông đừng dọa con, ông ăn chay sao răng sắc nhọn thế."
    "Răng ta nhọn để đào đất, để gặm hạt gạo Ngọc."
    "Sao miệng ông đầy máu thế." Bé Mùi cố hỏi thêm.
    "Ta bị chảy máu chân răng, thế được chưa? Hỏi lắm coi chừng ta gặm xương ngươi." Chuột tinh cáu gắt trả lời.
    "Dáng tuy hung ác, nhưng tâm ta lương thiện, chủ yếu ta thích đi dọa nạt cho vui thôi. Bọn đạo sĩ thối tưởng thật, đuổi giết ta chạy trối chết. Món ta thích nhất là gạo Ngọc, liều mạng ăn trộm cũng vì thứ đó. Thịt người ta chưa từng nhai qua. Ngươi tin ta không?"
    Nghe hỏi, bé Mùi gật đầu lia lịa, dù tin hay không tin cũng để trong lòng, chỉ mong sao giữ được mạng đã.

    "Ta hỏi, chén đá chứa thứ gì mà khí thiêng dồi dào thế, làm ta phát cuồng."
    "Dạ, chén đá đó chứa giọt sương ban mai từ đuôi lá gạo Ngọc, cực kì quý giá, cứu người chữa thương đều được."
    "Thứ tốt! Thứ tốt! Ta muốn ăn trộm quá."
    "Ông tha cho con, con sẽ vì ông ăn trộm."
    "Ái chà, lá gan ngươi to nhỉ. Làm sao ta tin tưởng ngươi, thả ngươi đi chạy mất, mật báo bọn đạo sĩ đến hốt xác ta à."

    "Mà thôi chuyện đó nói sau. Đứng dậy đi theo ta. Ta cho ngươi xem cái này"
    "Dạ vâng."
    Chuột tinh dẫn bé Mùi tiến sâu vào hang động, lối đi rất nhỏ, uốn lượn lắc léo rất khó đi, ánh sáng phát ra từ vách đá ngày càng đậm đặc, tỏa sáng cả vùng rộng lớn.

    Lão Chuột dẫn nàng đến hang động rất lớn so với hang lúc đầu, màu sắc phản chiếu trên vách hang hoa lệ vô cùng, sương khói mờ ảo như ẩn như hiện hàng ngàn vị tiên đang đàm đạo trên vách đá. Trần hang cao vút, hàng ngàn mũi nhọn thạch nhũ rũ xuống. Ở đây có rất nhiều cây kì lạ sinh sôi nẩy nở, tạo thành nhiều mảng màu khác nhau, muôn hình muôn vẻ. Ở phía cuối hang, mùi thảo dược nồng nặc, có một giường đá phẳng, phía trên là ông lão cực kì bi thảm, một phía trên bên chân bị gãy, một bên chân bị cụt, ống quần ướt thẫm máu đỏ. Dường như ông lão trải qua một trận chiến bị đuổi giết nên bị thương rất nặng, hơi thở nặng nề, toàn thân bị vết thương, áo quần rách nát tả tơi.

    "Ta đang đi ăn trộm, tình cờ gặp được trên lão già trên đường, giống như người sắp chết, ta thấy tội quá nên cổng về hang." Chuột tinh nói với ánh mắt buồn.
    "Ái chà, ai bảo ta có tấm lòng lương thiện, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng. Chao ôi!."
    Bé Mùi nghe vậy trố mắt nhìn, há hốc miệng đầy kinh ngạc, trong lòng thầm bội phục ông Chuột tinh.

    "Ta cần ăn cắp gạo Ngọc, còn cái giọt sương là để cứu lão già này. Số ông ta khổ quá."
    Nghe Chuột tinh than vãn, mắt bé Mùi rực sáng, lòng quyết tâm cao độ quyết tâm tìm cách ăn trộm gạo Ngọc. Nàng từ từ tiến lại gần ông lão, khẽ lay động nhưng ông lão hình như mất ý thức. Nàng cảm thấy đau đớn khi nhìn vào vết cắt ở chân cụt ông lão, vết thương dường như sung phù có dấu hiệu hoại tử.
    "Bảy ngày trôi qua, lão già vẫn như thế, ta không biết phải làm sao?" Giọng điệu than thở vô lực của chuột xám.
    "Ông Chuột, ông có thể cho con đi tìm mấy vị sư huynh, con sợ bọn họ quá lo lắng tìm con, với lại mấy vị sư huynh con đều lanh lẹ, có thể tìm cách cứu được ông lão."

    Chuột Tinh nhíu mắt. "Liệu ngươi có lừa ta không đấy?"
    "Mạng con nằm tay ông, lá gan con nhỏ bé, con nào dám bẩm báo với đạo sĩ bắt ông."
    Chuột tinh trầm ngâm, dù sao tính hắn nhát gan, ít giao tiếp với người. Ngẫm nghĩ một hồi Chuột tinh lên tiếng. "Ta tin ngươi một lần, với lại ta chạy nhanh, thoáng một cái là biến mất."

    "Leo lên lưng ta, bám thật chật."
    Vút…… Chuột tinh phóng như bay, do rành địa thế hang động, nó rẽ đi khác hướng lúc vào. Một lúc sau, từ gốc cây trống rỗng, lộ ra một đầu chuột lông xám, mắt dáo dát nhìn xung quanh.

    "Tiểu Muội….,ngũ muội….." Có tiếng gọi từ xa vọng lại. Bé Mùi hớn hở từ trên lưng chuột nhảy ào xuống.
    "Đại tỷ, nhị ca, tam ca, tứ ca, muội ở đây." Bé Mùi vừa đi vừa hét to, giọng điệu vui mừng.
    "Ô, ta nghe giọng ngũ muội phía này." Thằng Đậu réo lên.
    "Đúng giọng tiểu muội rồi." Quang Nam la toáng.
    Bốn đứa trẻ Như Mộng nhanh chân chạy theo hướng thằng Đậu chỉ. Thoáng chốc lát, năm tỷ đệ gặp nhau mừng rỡ, ôm nhau khóc oa oa…
    "Các huynh, muội không sao rồi. Đại tỷ đừng khóc nữa. "
    "Đại tỷ, muội có chuyện cần nói cho tỷ nghe." Bé Mùi ngập ngừng nói nhỏ vào tai Như Mộng. Năm đứa trẻ chụm đầu lại, lắng nghe từng câu nói to nhỏ của bé Mùi.
    ….
    Chuột Tinh ở phía xa xa, đôi mắt đôi tai chăm chút nhìn phản ứng của những đứa trẻ. Gã không tin hoàn toàn vào bé Mùi, nếu cảm thấy có dị động bất thường, gã liền nhanh chân tẩu thoát.

    Nửa ngày trời trôi qua.
    "Ông Chuột ơi, đại tỷ con muốn gặp ông bàn luận một lát." Bé Mùi lên tiếng.
    Xạc xào…. xạc xào... Bốn bề chỉ có tiếng lá bay vọng lại. Chuột tinh mắt trầm ngâm, nằm im quan sát bốn phía, mặc kệ bé Mùi kêu gọi bao nhiêu lần.

    "Meo…." Tiểu Mun réo lên một tiếng, bò theo phương hướng Chuột tinh đang ẩn nấp, mấy tỷ đệ Như Mộng lần lượt đuổi theo sau. Phía xa bầu trời, có dáng dấp đạo sĩ đang đứng lên đầu một con trăn cao lớn, trinh thám địa hình phía dưới.

    Khi nghe tiếng tiểu muội kêu gọi, Chuột tinh nửa muốn bước ra nửa chần chừ do dự. Hắn vẫn chưa để ý trên bầu trời có đạo sĩ đang truy tìm hắn. Đôi khi ác mộng xảy ra lúc ta không ngờ nhất. Cho nên sự đời không có việc chắc chắn mười phần, có khối kẻ đã hối hận, thốt lên trong tuyệt vọng:"Không ngờ…"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời cảm ơn đến Tangthuvien


    Link góp ý: Cõi Trời
    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:27.

  5. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 9: Cứu Người

    Méo oooooo…Bất ngờ có tiếng kêu, con mèo Mun nhảy lên vai thằng Mực quay đầu hướng lên bầu trời, nhìn về phía con trăn cao lớn. Năm đứa trẻ Như Mộng dừng lại đồng loạt hướng nhìn vị đạo sĩ đang đứng trên đầu trăn.
    "Nguy rồi." Bé Mùi lẩm bẩm, mặt trắng bệch hơi thở dồn dập, nàng lo sợ lão chuột bị phát hiện.
    Từ khi thấy động tác con mèo đen nhảy lên vai thằng Đậu, Chuột tinh cảnh giác, mắt nhìn hướng bầu trời. Mặt lộ vẻ hoảng sợ, thân hình nhẹ nhàng lủi đi mất.

    "Mấy đứa nhóc con, lang thang nơi nguy hiểm làm gì? Cút về khu nhà ở mau!" Vị đạo sĩ kia cất tiếng quát.
    "Dạ vâng, thưa đạo trưởng." Tiếng trẻ con lí nhí trả lời, bọn trẻ mặt buồn rười rượi cất bước quay về.

    Vừa về khu nhà, thấy bà Thị Hồng vẫy tay bảo lại. Phía trước sân đã có bọn trẻ Ái Thi, dường như đang chờ bà Hồng nói điều gì. Bà Hồng cất tiếng nói.
    "Như các cháu biết, vừa qua có nạn đại dịch châu chấu, gây ra tử thương nhiều, cho nên môn phái cho ta đi làm nhiệm vụ chăm sóc các đạo sĩ bị thương. Ta sẽ tạm vắng vài ngày, giờ ta giao chỗ này lại hai đứa trông coi nơi đây. Ái Thi, Như Mộng hai con quản lý công việc hằng ngày đã được giao, có sai sót đừng trách ta phạt nặng."
    "Dạ vâng."
    Nói xong bà Hồng phóng vút đi mất.

    Ái Thi giọng điệu ghen ghét nói. "Ta nghe hình như con Mùi bị chuột bắt về ăn thịt, mà giờ vẫn còn sống sờ sờ, mạng lớn nhỉ."
    Như Mộng cáu gắt nói:" Mạng lớn hay nhỏ liên quan gì đến ngươi, có kẻ thấy nạn dịch trốn ru rú trong nhà."
    "Ngươi....chửi xéo ai đấy. Các đệ lên đập nát mặt nó cho ta." Ái Thi liếc mắt nhìn bốn đứa trẻ khác ở phía sau.
    "Vâng đại tỷ."
    Bụp… bụp…. Tiếng đánh đấm túi bụi. Bốn đứa trẻ này quen tay bắt nạt, nên cứ thế mạnh dạn tung đòn vào bọn Quang Nam.

    Một lát sau, như mọi lần, sau trận hỗn chiến tỷ đệ Như Mộng nằm vất vưởng trên sân, toàn thân đau nhứt, nhưng không có bị nội thương nặng nào.
    "Sẽ có lúc ông đánh trả lại. Ôi mẹ ơi đau quá" Thằng Đậu lầm bầm than thở. Như Mộng cắn răng chịu đau, nàng lấy thân mình bảo vệ các tiểu đệ.
    "Các đệ nhanh tay nghĩ cách cứu ông lão đi, để càng lâu càng khó."
    "Làm sao đây, làm sao đây…giọt sương quý cũng dùng hết rồi." Bé Mùi nhăn nhó.
    "A! Có cách rồi. Lúc trước đệ thấy vài đứa thập thò lén lút có thể là chôn giọt sương ở đằng kia." Quang Nam lên tiếng.
    "Vậy đi nhanh đi các huynh." Bé Mùi hối thúc.
    Theo hướng Quang Nam chỉ, năm đứa trẻ đến chỗ kín đáo ở phía sau tảng đá, có lùm cây phủ bao quanh.
    "Đệ thấy bọn nó thập thò chỗ này."
    "Nhanh tay đào đi các đệ."

    "Mèo Mun, ngươi cảnh báo xung quanh." Thằng Mực cẩn thận lên tiếng.
    Méo….. Con mèo đen kêu lên, rồi chạy biến đi mất.
    Cộp cộp…bụp bụp…tiếng đào đất nhẹ nhàng.
    Nửa ngày trời trôi qua.
    "Bụp…Ah, thấy rồi." Quang Nam mừng quá.
    "Nhanh tay moi lên các đệ, mạnh tay lên nào." Như Mộng cổ động.
    Một lát sau, chén đá có giọt sương bên trong hiện ra trước mặt các đứa trẻ.
    "Ngũ muội, muội nhanh tay cần chén đá này đi tìm ông chuột."
    Vụt.. Bé Mùi chạy thật nhanh theo hướng cũ đến gốc cây rỗng. Con mèo đảo mắt cảnh giác khắp nơi, đề phòng đạo sĩ bay lượn trên bầu trời.
    "Ông chuột ơi, ông mau ra nhận chén đá mang về cứu ông lão, nhanh lên." Giọng bé Mùi có chút hấp tấp.
    Rì rào…chỉ có tiếng lá rơi, mọi thứ vẫn im lặng. Đám trẻ sốt ruột, không biết nên làm thế nào?
    "Ngươi để chén đá ở đó, rồi đi tránh xa". Có giọng nói xa vọng.
    "Dạ vâng." Mấy đứa trẻ lần lượt tránh ra rất xa. Lù lù một bóng xám từ từ tiến lại gần chén đá, hà hít xung quanh, rồi ôm cái chén lủi vào gốc cây trốn mất.

    Thời gian trôi qua.
    "Không biết ông lão sao rồi." Mấy đứa trẻ ngồi xuống bàn tán, chờ đợi lo lắng.
    Bụp… có tiếng vật rơi ra từ gốc cây, bé Mùi chạy lại nhặt lên cái chén đá và hỏi: "Ông chuột, ông lão sao rồi, con muốn xuống thăm."
    "Rất tệ, ngươi muốn xuống, lỡ bọn đạo sĩ đánh hơi theo thì sao?"
    Méo…. có tiếng mèo kêu lên tiến lại gần bé Mùi.
    "Mèo đen, ngươi nói đã do thám xung quanh không có ai." Chuột tinh nghi hoặc hỏi con mèo.
    Méo…..
    Chít…..
    Méo…..
    Chít….. Tiếng trao đổi qua lại giữa mèo và chuột.
    "Thôi được, ngươi kêu mấy tỷ đệ ngươi lại đây, ta dẫn xuống chỉnh sửa lại ông lão một lát."
    Bé Mùi lon ton chạy lại, ríu rít nói với Như Mộng, mấy đứa trẻ mừng rỡ đi theo sau. Một đoàn sinh vật kì lạ lần lượt biến mất trong hốc cây, đi đầu là Chuột tinh, kế đến bé Mùi, Như Mộng, Quang Nam, Đậu, Mực, cuối cùng là con mèo đen đi lượm một vòng cảnh giác xung quanh rồi mới biến mất trong hốc cây.

    Bên trong đường hầm hang động.
    Bụp…bụp…tiếng giọt nước rơi vang vọng trong hang động dài ngoằn ngoèo, phân nhánh nhiều hướng, cực kì khó đi xuyên suốt nếu không có ai dẫn đường. Phải qua một canh giờ, năm đứa trẻ mới xuất hiện tại hang đá có ông lão nằm. Ông ta vẫn như vậy, nhịp thở cực kỳ nặng nề, vết thương trên người lổn nhổn chưa được ai chăm sóc kỹ càng. Như Mộng tiến lại gần quan sát sơ qua lão già, rồi ngoảnh mặt nói với Chuột tinh: "Ông chuột, ông có rượu không? Mang cho cháu một ít."
    "Tưởng gì! Ta là sâu rượu đây, rượu cả kho, ngươi làm sao đòi uống rượu."
    "Cháu không uống, cháu cần rửa vết thương cho ông lão."
    "Được rồi." Chuột tinh thoáng một phát chạy biến mất. Chốc lát sau, trên lưng gã cổng một vò rượu nồng nặc mùi.

    "Các đệ nhẹ nhàng cởi đồ ông lão ra."
    "Vâng." Năm đứa trẻ ríu rít tay nọ tay kia, mười bàn tay từ từ cởi lần lượt áo quần. Chỉ chốc lát, trên người ông lão chỉ còn cái khố màu xám.
    "Nhị ca, huynh nói có nên xử lý cái khố này không?" Thằng Đậu nhe răng cười nói.
    "Đệ đừng giỡn chơi, tôn trọng người già một tí, mai mốt ông lão tỉnh dậy coi chừng xẻo mất cái kia của đệ." Thằng Mực giơ ngón hai ngón tay giả bộ làm cái kéo.
    "Thôi thôi đệ nào dám." Thằng Đậu nhăn mặt.

    "Các đệ còn giỡn chơi nữa hả? Nhị đệ, đệ nắn lại cái chân kia bị gẫy lại cho thẳng. Tam đệ, đệ đi nhặt mấy que củi thẳng lại đây. Quang Nam, đệ đi dạo quanh hang tìm tí nước sạch. Ta với tiểu muội rửa vết thương. "

    "Ông chuột, ông bê vò rượu đổ vào chỗ cụt bên chân này giúp con." Như Mộng lên tiếng nói với Chuột tinh.
    Lão chuột lạch bạch bò đến, dùng đuôi cuốn lấy vò rượu từ từ nghiêng đổ xuống vết cắt. Như Mộng, bé Mùi nhẹ nhàng rửa sạch vết thương, lấy đôi đũa nhỏ nhẹ gắp những mảng vỡ da thịt. Sơ cứu chữa thương là bài học cơ bản, bất cứ đứa trẻ nào ở khu gạo Ngọc đều phải biết học qua. Với Như Mộng, nàng càng thành thạo việc sơ cứu bởi vì mấy tiểu đệ của nàng toàn bị đánh bầm dập, và vết trầy xước của những chuyến đi chuyển nước tưới cây gạo Ngọc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời cảm ơn đến Tangthuvien


    Link góp ý: Cõi Trời
    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:28.

    ---QC---


Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status