Cõi Trời
Tác giả: Quả Lê.
Chương 5: Mất Mạng
Như Mộng, Quang Nam đi theo nhóm với tám đứa trẻ khác cũng tầm sáu tuổi trở lên, tiến vào một ngôi nhà tre vách lá. "Nơi này sẽ là nhà của các cháu, ta có nhiệm vụ dạy bảo, nấu ăn. Đứa ngoan sẽ được thưởng, đứa hư sẽ bị phạt, đứa lớn chỉ dạy các đứa nhỏ." Bà Thị Hồng lên tiếng.
"Các cháu đã bắt đầu biết đến thế giới tu hành của đạo sĩ, pháp sư, không phải ai cũng được cơ may bước chân vào, nếu đủ vận may, sau này có thể trường sinh bất tử. Cứ sáu tháng, đứa nào ngoan sẽ về thăm Cha Mẹ. Hãy nhớ đấy!".
"Đây là quần áo, chiếu gối của từng đứa. Con bé tóc dài đằng kia lại đây." Bà Thị Hồng gọi Như Mộng. " Con là con gái lớn nên chăm sóc mấy em gái nhỏ, từ từ dạy bảo chúng nó tập làm quen dần hiện tại nếu không cả đám bị ăn đòn."
"Dạ vâng" Như Mộng lo sợ cúi đầu nói nhỏ.
Bà Thị Hồng xuống dọn lên mân mười chén cháo loãng gạo Ngọc.
"Các cháu tranh thủ ăn nóng ngon lắm".
Ào. Xoạt... Do đói bụng, lo sợ, đi đường xa nên các đứa trẻ nhào vào húp chén cháo màu đỏ nhạt. "Ngon quá, no quá." Nhao nhao nhiều tiếng trẻ con. Đây là lần đầu tiên bọn chúng được ăn món gạo Ngọc, tinh hoa của trời đất, dù ít nhưng bổ dưỡng gấp vạn lần nhân sâm ở nhân gian, ăn một chén nhỏ no ba ngày. Các đạo sĩ bồi dưỡng những đứa trẻ này vừa chăm sóc gạo Ngọc, vừa chọn lọc nhân tài, có thiên phú tu luyện để sau này làm lực lượng đạo sĩ mới phục vụ môn phái, lúc đó chính cá hóa rồng.
"Ăn xong rồi đi ngủ, ngày mai bắt đầu học việc, đứa nào không ngủ quái vật sẽ bắt ăn thịt." Bà Thị Hồng dọa nạt. Sắc trời bên ngoài đã về đêm khuya
….
Koong koong koong … tiếng chuông ngân vang.
"Mấy đứa dậy mau, đến giờ hứng sương." Bà Thị Hồng hét to.
Khi trời còn sáng sớm những giọt sương còn đọng lại trên đuôi lá gạo Ngọc, những đứa trẻ mang những bình bằng ngọc hứng giọt sương sắp rơi. Giọt sương rất quý giá vì có chứa Khí thiêng nồng đậm, đạo sĩ dựa vào đó để tăng tốc thời gian tu luyện nâng cao pháp lực.
Sau khi hứng sương, là đến lúc mang từng xô nước tinh khiết từ nguồn suối ngầm ở chân núi, để tưới cây gạo Ngọc. Ngày nào cũng như ngày nào, công việc lặp lại, cho đến gần ba tháng, thì hứng quả gạo Ngọc rụng xuống, tuyệt đối không cho tiếp đất, bởi vì sẽ nhiễm khí ô ế từ mặt đất.
…
Sáu tháng sau.
"Con Mùi mày gấp chăn cho tao." Một đứa bé tóc ngắn tầm mười tuổi quát. Con Mùi sợ sệt như sợ cọp, nó là đứa trẻ nhỏ nhất trong mười đứa, da hơi trắng, dáng người bé xíu.
"Ái Thi tỷ, tỷ tha cho muội ấy đi. Mùi muội qua đây với tỷ." Như Mộng nói xen vào.
"Như Mộng, ngươi tay dài thích quản việc người khác hả. Đừng trách ta dùng nặng tay." Ái Thi vung chưởng, luồng gió cách không đẩy ngã Như Mộng. Nàng ta con nhà võ, học được sơ bộ chưởng pháp gia truyền. Còn Như Mộng, sau ba thánh ăn cháo gạo Ngọc, gánh nước tưới cây, nên thân thể cũng dẻo dai tốt hơn thể chất trẻ cùng tuổi ở nhân gian. Rầm…Như Mộng bay ngã ngửa ra phía trước sân. Có bốn đứa trẻ nhao nhao chạy ra đỡ.
"Mộng tỷ, tỷ bị thương nặng không?" Mấy đứa trẻ nhốn nháo tranh hỏi.
"Ta không sao, các đệ chứ lo"
Bốn đứa trẻ vẻ mặt bớt lo. Mười đứa trẻ chia làm hai phe, hằn học xô xát lẫn nhau. Một bên do Ái Thi cầm đầu làm chủ phá phách, nhóm còn lại Như Mộng bảo vệ bốn đứa khác. Năm đứa trẻ gồm có Như Mộng, Quang Nam, Mùi, Mực, Đậu. Mùi là con bé da trắng, nhỏ con; Mực là thằng bé mặt đen, lầm lì ít nói, tầm tám tuổi; Đậu là đứa bé béo mạp, tính hay cười, khoảng bảy tuổi. Xếp theo thứ tự, Như Mộng là đại tỷ, Mực là nhị ca, Đậu là tam ca, Quang Nam là tứ ca, chức danh ngũ muội dành cho bé Mùi.
"Mấy đứa bay lên, đập cho bọn nó đến mức cháo không húp được." Ái Thi cười khinh bỉ, gọi to hô nhỏ bốn đứa khác. Vù…vụt…bốp… Bốn đứa trẻ khác tuy còn nhỏ nhưng có tác phong con nhà võ, đánh quyền ra quyền, đánh chưởng ra chưởng. Đám trẻ Như Mộng, chỉ biết vung tay loạn xạ, quyền cước đính vào thân thể mặt mũi, ngã chúi nhủi ngoài sân.
"Được rồi các đệ, cho bọn nó tí máu thế được rồi, to chuyện bà Hồng không che được đâu." Ái Thi cười khinh bỉ bước đi. Vì nàng là con nhà đạo sĩ, nên Thị Hồng ít nhiều cũng nể mặt.
"Mẹ ơi, đau quá, hu hu hu…" Thằng Đậu rống to.
"Tam đệ, im bớt đi, đệ da béo ít đau nhất, khóc to vẽ chuyện, đệ xem tiểu muội thế nào?" Thằng Mực lên tiếng trách.
"Tiểu muội, tiểu muội,… muội mau tỉnh dậy." Quang Nam vỗ vỗ vào má Mùi, nhưng không thấy động đậy hồi tỉnh. Như Mộng, Mực, Đậu hoảng loạn vô cùng rống to.
"Tiểu muội. Hu hu hu….."
"Mùi muội. Hu hu hu….."
"Mùi ơi. Hu hu hu….."
Những tiếng khóc da diết trong vô vọng. Trong cuộc loạn cước, bé Mùi đã bị những đứa trẻ đá vào lồng ngực trúng chỗ yếu hại.
"Hừ!. La khóc gì lắm thế, như lợn bị chọc tiết, nửa năm qua các ngươi cũng bị vài chục trận đòn, sắp quen thành nghiện rồi." Ái Thi vừa đi vừa lẩm bẩm, nàng vốn con nhà khá giả, trong nhà có nô bộc hầu hạ ăn uống, cha mẹ chiều nàng hết mực. Hành động mang nỗi đau người khác ra vui chơi, Ái Thi không ý thức được, lần này vô ý giết người. Có người chết, đối với giới tu đạo đó là chuyện to thì to, bảo nói chuyện nhỏ thì nhỏ, quan trọng người chết là ai? Chỗ dựa? Đứa trẻ bị chết đột ngột trong khu trồng gạo Ngọc cũng thường có. Trời kêu đất chịu, đó làm tâm lý của những đứa trẻ không có gia thế chỗ dựa. Mùi, một đứa trẻ thật bất hạnh, bất hạnh như những đứa trẻ trước đó.
"Mau mau, các đệ mau đi lấy ít giọt sương, cho tiểu muội uống thử." Như Mộng chợt nhớ, vớt được ý nghĩ hoang đường có thể cứu sống bé Mùi. Giọt sương của đuôi lá gạo Ngọc là vật quý, bà Thị Hồng luôn giám sát từng đứa trẻ, nhưng cũng có lúc cực hiếm ở đuôi lá rơi dư thêm giọt sương, đứa trẻ nào gặp dịp sẽ đem giấu.
Cách giữ giọt sương lén lút là một bí quyết, hứng giọt sương rơi vào chén đá, ở phía trên lấy lá gạo Ngọc thắt nút sắp xếp theo một trận pháp phong ấn Ngũ Hành nhằm giữ giọt sương khỏi hóa tan vào không khí, sau đó đem chén đá chôn dưới đất, bí quyết này không bằng cách chứa bằng bình ngọc nhưng cũng giữ lại được năm phần. Năm đứa trẻ lao ra chỗ đã từng chôn giấu, đào bớt tìm chén đá chứa giọt sương quý. Chỉ một lát sau, bọn chúng đã đào được chén.
"Mau lên các đệ, nhanh đưa cho tiểu muội uống."
Bốn đứa trẻ vội vàng mang chén đá chạy về, thằng Mực tay nắm chặt chén sợ rơi rớt. Bỗng, Rầm...Thằng bé bị vấp đá té ngã, chén đá bay vụt rời tay, mặt nó trắng bệch, tim như vọt ra ngoài, nhìn chén đá bay một vòng cung, sắp sửa chạm đất, tan vỡ cơ hội cứu sống tiểu muội của nó..
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Lời cảm ơn đến Tangthuvien.
Link góp ý: Cõi Trời