TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 22 của 22

Chủ đề: Cõi Trời

  1. #21
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 19 : Như Mộng Chết



    "Hợp trận, Ngũ Hành Diệt Thần Trận." Năm tỷ đệ Như Mộng say sưa luyện tập lại trận pháp, vận dụng pháp lực tung ra các chiêu thức nhằm đả thông kinh mạch toàn thân, khí huyết luân chuyển thuận lợi, nội thương cũng giảm bớt vài phần.
    "Nguy rồi, chạy mau, không thì chết cả lũ, môn phái bị yêu tinh diệt rồi" - Giọng la toáng đầy hãi của Chuột tinh, gã mới vừa bò một vòng bên ngoài nhà kho cũ đã trông thấy trận hỗn chiến, từng đạo sĩ tử thương rơi từ trên con voi xuống miệng vài con yêu tinh đang chờ chực dưới đất. Bên tai gã vang từng tiếng gào thét . "Trời! Lôi trưởng lão chết rồi!". "Quang trưởng lão cũng chết rồi!". "Cứu con với sư phụ!" "Hu...Đau quá, cha mẹ ơi.".....

    Vừa nghe tiếng chuột hô, Như Mộng nhanh tay vận pháp lực vào bộ kim thêu, rồi nói: "Các đệ, mau phá cửa xông ra ngoài, nhanh tìm đường trốn."
    "Rầm." Cánh cửa gỗ rắn chắc của nhà kho tan vỡ, năm thiếu niên vừa lao ra ngoài thì nhìn thấy lít nha lít nhít yêu tinh yêu thú tràn ngập khu trồng gạo Ngọc.
    "A ha, đang thèm thịt người lại lòi ra mấy tên đạo sĩ, bọn bây trói chúng nó lại cho ta" Giọng hứng chí của một con Sói tinh, đôi mắt gã màu đỏ thẳm hung ác, miệng thì đang nhai một cánh tay của đạo sĩ xấu số đã tử vong, thân hình gã to bằng khoảng hai con voi lớn, lông toàn thân màu tím đen. Vừa dứt lời của gã, có hai mươi con yêu thú hung hãn xông về phía năm tỷ đệ Như Mộng.

    "Các đệ, mau hợp trận, vừa đỡ vừa lui qua phía chân núi bên kia. Ông chuột, ông rắn, mèo đen hỗ trận bên ngoài" Lâm nguy mà không loạn, Như Mộng ra lệnh cho mọi người sắp xếp vào đội hình. Hai mươi con yêu thú tiến đánh, có bốn yêu thú đạt cảnh giới Hóa tinh cấp ba, mười con đạt Hóa tinh cấp hai, còn lại là những yêu tinh cấp một. Với thực lực bây giờ, Như Mộng chật vật mới đánh thắng được yêu tinh cấp hai, chưa kể còn nhóm yêu thú đang đứng quanh chân con Sói tinh to lớn, thế mới biết đây là cuộc chiến khốc liệt, không có bao nhiêu phần sống sót.

    Rầm... Rầm rầm... Trận pháp "Ngũ Hành Diệt Thần Trận" đang chật vật chống đỡ một nhóm yêu thú, cũng may có Chuột tinh Rắn tinh đạt Hóa tinh cấp ba nên cũng cản được những đòn hiểm ác của bốn con yêu tinh cấp ba. Nhưng theo chiều hướng trận chiến, nhóm người Như Mộng ngày càng thất thế, vết thương vết cắn ngày càng nhiều.
    "Khà khà..có bọn đạo sĩ này vui chơi một lúc cũng được." - Sói tinh đầu đàn khinh khỉnh nói, gã ta nằm xuống khoan thai thưởng thức tay người trong ở miệng.
    Rầm... Nhóm người Như Mộng vừa đỡ vừa thụt lùi đến vực núi sâu, trông ngang dọc không có lối thoát. Cả nhóm mệt mỏi tuyệt vọng, một là liều nhảy xuống hẻm núi cũng chết, hai là buông tay cho đàn yêu tinh tóm mang về cho Sói tinh nhai sống.

    "Ha.. Có đường chui rồi." Chuột tinh đang thử tìm kiếm đào bớt một bờ vách núi gần đó, vô tình phát hiện ra cái hang này, cửa hang bị che khuất bởi mấy tảng đá và bụi cây rậm rạp. Đây là hang đào của một con thú nào đó đã bỏ lâu ngày, chuột xám vui sướng chui tọt vào đó : "Mấy đứa chui vào nhanh lên." Hang rộng tầm một thước, một người có thể chui vào bò dễ dàng. Nghe chuột xám nói, ngẫm nghĩ đây là thời khắc hiểm nguy nên Như Mộng lên tiếng :" Thiện Tâm muội bò trước đi, kế đến Quang Nam, Phúc Tâm, Chấn Phong, kế ông rắn và mèo đen, còn tỷ đi cuối cùng." Mấy thiếu niên nghe ra Như Mộng ra lệnh, không nghĩ ngợi nhiều, theo thứ tự lần lượt bò vào hang, theo bước chân Chuột tinh dẫn đầu. Trong hang đào đen tối như mực, chỉ có tiếng xoạt xoạt của tay chân người chạm xuống mặt đất, ai cũng im lặng không lên tiếng, lặng lẽ bò tiến về phía trước. Nửa canh giờ trôi qua, phía trước có ánh sáng le lói, chuột xám mừng rỡ hô lên :" Sắp ra khỏi hang, qua cơn nguy hiểm rồi." Chỉ trong chốc lát, bốn thiếu niên bò ra ngoài cửa hang, Thiện Tâm quay nhìn về phía hang đào, lần lượt hiện ra mèo đen, sau một lát lại thấy Rắn tinh trườn bò ra ngoài hang đào.

    "Ủa, Mộng tỷ đâu? Ông rắn ơi." Chờ một lát Thiện Tâm sốt ruột hỏi Rắn tinh.
    "Ta cũng không rõ nữa, khi ta chui vào hang thì Như Mộng nói 'Con có bí pháp kim thêu sẽ cản lại bọn yêu thú một ít thời gian, rồi con chui vào sau'" - Rắn tinh ảm đạm đáp.
    "Bí pháp gì? Sao con chưa nghe Mộng tỷ nói" Quang Nam và hai thiếu niên khác cũng thắc mắc nói.
    "Ta sợ Như Mộng lành ít dữ nhiều." - Chuột tinh nốc vò rượu, buồn giọng nói.
    "Không... Không thể nào .... Hu hu hu Mộng tỷ ơi, Mộng tỷ..." - Tiếng khóc nấc nghẹn ngào của Thiện Tâm, nàng khóc một lát thì chợt ngất xỉu.
    "Hic..." Tiếng khóc âm ỉ của ba thiếu niên khác, người đứng khóc, người ngồi khóc, người nằm khóc, cả một vùng khu vực ảm đạm làm lòng người nghẹt thở.

    Lỗ tai Chuột tinh khẽ nhúc nhích, chuột ta tiến lại gần cửa hang, áp tai xuống đất lắng nghe. Bỗng lão hét toáng lên :" Chạy mau bọn yêu thú đã chui vào hang, đuổi gần kịp chúng ta." Nghe lão chuột hô, Chấn Phong vội vàng cõng Thiện Tâm lên vai, rồi nói với hai thiếu niên đang đứng khóc. :" Các đệ chạy mau lên, đừng để Mộng tỷ chết vô ích" Cả nhóm người lại cố gắng bỏ chạy, nhưng cái chết vẫn rình rập ở phía sau.

    Lúc này ở khu gạo Ngọc, phía trên bầu trời có Đại bàng tinh khổng lồ to gấp năm lần con voi lớn, gã bay lượn vài vòng quan sát tình hình dưới đất, hầu như chưa có đạo sĩ nào thoát khỏi bộ móng vuốt của gã, vị Lôi trưởng lão pháp lực cao cường cũng bị gã móc quả tim ra nuốt sống. "Các ngươi bay xung quanh chân núi bên kia, xem có bọn tiểu đạo sĩ này chạy trốn không?" - Đại bàng tinh ra lệnh cho mấy con Ưng tinh đang bay lượn phía dưới.
    "Vâng, thưa Đại vương." Vút vút ... Tiếng bay xé gió của vài chục con chim ưng thành tinh, hướng về phía chân núi có đám người đang chạy trốn. Lúc này, ba thiếu niên đang chật vật chạy nhanh về phía khu rừng, khu rừng này bị môn phái nghiêm cấm bén mảng vào, nghe đồn nơi đó có ác linh tà linh đến trưởng lão cũng phải dè chừng. Chấn Phong không suy nghĩ nhiều vì cố gắng trốn tránh yêu thú đuổi giết nên hắn liều mạng dẫn hai đệ của hắn định tiến sâu vào khu rừng sương mù. Cùng lúc đó, hắn phát hiện trên bầu trời có đám chim ưng thành tinh bay đến, hắn nhìn thoáng qua Quang Nam Phúc Tâm, rồi nói :" Mộng tỷ đã hy sinh để bảo vệ mạng sống bốn huynh đệ chúng ta, giờ đến lượt ta bảo vệ các đệ." Vừa nói xong, Chấn Phong trao Thiện Tâm cho Quang Nam cõng, rồi rút song đoản đao vận chuyển pháp lực chuẩn bị ứng chiến đám Ưng tinh. "Các đệ đi mau, đừng để ta chết không nhắm mắt." Hắn tức giận hét lên khi thấy Quang Nam Phúc Tâm vẫn còn do dự đứng một chỗ.
    "Đi thôi." Biết nhị ca đã tức giận, Phúc Tâm dẫn theo Quang Nam bỏ chạy vào khu rừng lòng nghẹn ngào khóc. :"Nhị ca huynh phải sống, không có huynh còn ai nghiêm khắc dạy bảo đệ."
    "Nhị ca...huynh phải sống." Quang Nam vừa khóc hét vừa cõng Thiện Tâm chạy theo Phúc Tâm.

    Keng... Rầm rầm.. Song đoản đao múa xoay tí, đao khí càn quét một vùng, trận chiến trôi qua thật nhanh, Chấn Phong vận dụng mười hai thành pháp lực vào tuyệt chiêu 'Thất Đao Trảm Thủ', vừa tung đòn xong, hai tay hắn buông xuôi, song đao tự động rớt xuống đất, hắn ngửa mặt nhìn trời cười khóc :"Chết có gì buồn, một mạng ta đổi ba mạng người cũng đáng, ha..." Tiếng cười càng ngày lớn. Bỗng có tiếng chen vào :"Nhị ca, huynh có chuyện gì cười to thế, kể cho đệ nghe với." Giọng lí nhí của Phúc Tâm đằng sau vang lên.
    Chấn Phong quay người lại, khuôn mặt giận dữ, ngón tay trái đưa lên run run chỉ về phía phát ra tiếng nói. " Đệ đệ... Ngươi ngươi.." vừa nói đến đó hắn phun ra bụm máu rồi ngất đi.
    "Nhị ca, huynh đệ chúng ta đều là trẻ mồ côi, hơn mười năm qua đệ lớn khôn cũng nhờ công huynh chăm sóc, lẽ nào đệ ham sống bỏ mình huynh ở đây." Phúc Tâm vừa nói vừa vớ một trái ổi bỏ vô miệng nhai rau ráu. "Huynh yên tâm, đệ đã đánh ngất Quang Nam, trói đệ ấy vào gốc cây trong hang động rồi." Chấn Phong nghe vậy, lòng bớt giận hơn, mà bây giờ hắn cũng vô lực nằm một đống dưới đất.
    "Huynh nghĩ ngơi đi, đến lượt đệ làm vai chính rồi, thường ngày huynh hay coi thường la mắng đánh đập đệ, thực ra đệ giấu tài. Huynh có một tuyệt chiêu, còn đệ luyện đến ba tuyệt chiêu. Huynh xem đây." Nghe đến đây, Chấn Phong dường như không nhận ra người phía trước mặt là tam đệ của hắn, bởi khí thế của Phúc Tâm tăng lên vùn vụt, sát khí ngút trời, áp lực gió xung quanh Phúc Tâm phóng ra dữ dội, còn cây thiết côn trong tay như biến thành món binh khí óng ánh màu vàng.
    "Thái Sơn Dằn Côn" Hô lên một tiếng, Phúc Tâm vận mười hai thành pháp lực đánh vào đám Ưng tinh. Và chỉ sau một khoảng khắc, ẦM...một bóng đen bay vụt đâm vào một gốc cây. Xung quanh hoàn toàn im bặt, Chấn Phong ngửa mặt, run run tay chỉ hướng gốc cây. :" Tam đệ...., ngươi làm ta tức chết...." Hắn lại phun ra ngụm máu, nhắm mắt ngưng thở. Chỉ nửa canh giờ, đám ưng tinh bay về, có hai con chim ưng đang gắp hai thiếu niên không biết sống chết ra sao.
    "Thưa Đại vương, bọn thuộc hạ chỉ bắt được hai đứa này, còn hai đứa khác đang lẫn trốn trong cánh rừng rậm phía bên kia, khu rừng đó đầy sương mù dày đặc, bọn thuộc hạ đành quay về." Một con Ưng tinh lên tiếng.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:33.
    ---QC---


  2. #22
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 20 Hiện Thực Tàn Khốc



    Nhân sinh như mộng.
    Người tỉnh mộng tan.
    Có những giấc mộng làm cho con người ta tiếc nuối vì quá đẹp quá hoàn mỹ. Nhưng cũng có ác mộng đen tối làm cho con người ta sợ hãi ám ảnh suốt phần đời còn lại. Chỉ trong một đêm, đám yêu tinh thú tinh đã hủy diệt vô số giấc mộng đẹp của rất nhiều đạo sĩ trong môn phái. Có giấc mộng lần đầu làm cha của một đạo sĩ trẻ, có giấc mộng thích thú ngắm nhìn cháu đích tôn của vị đạo sĩ già, có giấc mộng thấy con trẻ trưởng thành của đạo sĩ trung niên,.... Và trong khu rừng sương mù, giấc mộng đẹp của hai thiếu niên cũng tan vỡ.

    "Tam ca, huynh mau thả đệ ra, đừng bỏ đệ lại đây...." Quang Nam mơ mơ màng màng, miệng luôn gào thét, toàn thân của hắn bị trói vào gốc cây nhỏ mọc trong một hang đá.
    "Mộng tỷ, tỷ phải sống..." Giọng nói lẩm bẩm yếu ớt của Thiện Tâm ở bên cạnh khẽ vang, nàng chuyển mình cố ngồi dậy, bộ áo bó đạo sĩ màu xám trên người bị chém rách nhiều. Khi nàng hé mở mắt, ngạc nhiên nhìn Quang Nam. "Hả, tứ ca, sao huynh bị trói thế này? Còn nhị ca, tam ca đâu?"
    "Chết hết, chết hết cả rồi, huhu.., huynh vô dụng quá."
    "Sao? Sao nhị ca, tam ca lại chết????" Thiện Tâm gặng hỏi, lòng nghẹn ngào.
    "Nhị ca, tam ca chết vì ngăn cản đám ưng tinh đuổi giết. Ta với muội bị tam ca đánh ngất bỏ lại nơi đây. Muội mau cởi trói ta nhanh lên."
    "Vâng." Thiện Tâm rút thanh kiếm ngắn đeo ở sau lưng, chém xuống mấy vòng dây rừng đang trói Quang Nam. Hắn vừa thoát khỏi đám dây trói, liền nhỏm người dậy, vội vàng bước chân ra cửa hang để quan sát bên ngoài thì miệng trào máu rồi ngất xỉu.
    "Trời, tứ ca, huynh làm sao vậy?" Thiện Tâm hoảng hốt lao đến chỗ Quang Nam, đỡ nghiêng cái đầu của hắn lên rồi vội vã vỗ vào hai bên má, nàng hy vọng hắn có thể mở mắt: "Tứ ca, huynh mau tỉnh dậy, đừng làm muội sợ..."

    Một canh giờ trôi qua, Thiện Tâm cứ ôm lấy đầu tứ ca của nàng, vừa lay nhẹ cái đầu vừa gào khóc cho đến khi nàng mệt lã người. :" Ông trời ơi, xin ông hãy cứu tam ca của con, ông bắt con làm gì cũng được, huhuhu...., Mộng tỷ nhị ca tam ca....muội mệt mỏi quá rồi...." Chỉ trong một đêm, năm tỷ đệ đã sinh ly tử biệt, người chết chẳng biết xác nơi nào, người sống vật vờ nửa tỉnh nửa mê.

    Quang Nam đã trải qua cú sốc quá lớn, hắn không thể nào ngờ rằng, Như Mộng lại chết bất ngờ như thế. Từ khi bị lưu lạc phương xa, hai tỷ đệ dựa vào nhau mà sống đi qua những ngày gian khổ, cùng chia miếng bánh tí nước, cùng chịu những nỗi tủi nhục. Trong đầu hắn lần lượt hiện ra khung cảnh vui đùa của hai tỷ đệ, rồi hắn nhớ đến bà của hắn, đã mười năm trôi qua không biết bà ra sao nữa? Cứ thế rất nhiều kí ức tuổi hiện trong đầu Quang Nam, hắn lại nhớ đến cái ngày hắn gặp Chấn Phong Phúc Tâm, nhớ đến trò nghịch dại của ba huynh đệ, hắn càng nhớ càng nhiều nước mắt chảy ướt khuôn mặt. Cho dù Thiện Tâm lay động hắn như thế nào thì hắn cũng không có tỉnh dậy, tự bản thân hắn giam cầm trong miền kí ức, không muốn đối diện hiện thực.

    Gào khóc mãi cũng chán, Thiện Tâm bắt đầu đứng dậy, nàng cố lôi kéo Quang Nam vào phía trong của hang đá, kéo hắn đến chỗ tương đối bằng phẳng, sửa soạn áo quần lại cho gọn gàng. Hang đá cũng không lớn lắm, rộng khoảng một gian phòng, ở phía ngoài miệng hang được che chắn bởi những bụi cây rừng. Thiện Tâm nhìn ngang dọc, trong lòng thầm nghĩ :" Hang này chỉ có thể tránh mưa gió, chứ không ngăn cản được rắn rít lang sói chui vào, quá nguy hiểm cho tứ ca!", rồi nàng lục lấy trong túi gấm vài lọ thuốc vài đồ đạc linh tinh, từ khi bị bắt nhốt, bị đuổi giết, do vội vàng bỏ chạy nên nàng đâu kịp mang theo thứ gì. Trong một bình thuốc, nàng mở nắp đổ ra vài viên màu đỏ, rồi cố nhét vào miệng Quang Nam, đây là những viên thuốc trị nội thương, nàng hy vọng hắn mau khỏe lại.

    Chít...Tiếng kêu của con tằm kêu lên, làm Thiện Tâm mới nhớ đến con vật màu xanh này. Tám năm qua con Thanh Tằm đã to lớn bằng cổ tay của nàng, thường xuyên hay trốn vào trong tay áo ngủ, chỉ khi nào đói con tằm mới chịu bò ra kêu chít chít.."Ôi bé ngoan, giờ ta không có lá dâu cho bé ăn rồi." Thiện Tâm vừa nói vừa vuốt ve con Thanh Tằm, nàng nghĩ ngợi có con vật này làm bạn cũng tốt, giờ lẻ loi một mình không có ai nói chuyện cùng.

    Chít chít...con tằm từ trong tay áo bò ra ngoài cửa hang, phía bên ngoài chỉ toàn một lớp sương mù dày đặc, không phân biệt được là buổi sáng hay chiều tối. "Bé con, ngươi đi đâu đấy, bên ngoài rất nguy hiểm." Thiện Tâm lo sợ đuổi theo, định bắt con Thanh Tằm bỏ vào tay áo nhưng nghĩ lại nó đói bụng phải đi tìm lá dâu nên lại thôi. Nàng cũng muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ gặp nguy hiểm, lại sợ bỏ rơi Quang Nam ở lại đây một mình.
    Bụp bụp..tiếng giọt sương đọng trên lá rơi xuống, Thiện Tâm cố hứng thật nhiều nước sương để dành cho tứ ca nàng uống. Với người tu đạo có thể nhịn ăn uống dài hơn người bình thường, cho nên trong thời gian ngắn nàng không cảm thấy lo lắng cái ăn.

    Lúc sau, tầm một canh giờ, con Thanh Tằm bò về với dáng vẻ no nê. Chít chít.."Bé con nói sao?" Thiện Tâm ngạc nhiên khi con tằm đang cố kêu gọi nàng đi ra khỏi hang, do dự trong chốc lát, nàng cũng quyết tâm đi theo con Thanh Tằm. Bên ngoài sương mù vẫn dày đặc, con tằm dẫn đường lúc rẽ trái lúc rẽ phải. Khoảng nửa canh giờ, con tằm đứng lại kêu liên hồi, chít chít... Thiện Tâm thấy vậy tiến đến phía trước mới thấy cây dâu rừng to lớn, có chi chít chùm dâu chín đỏ. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc nhất, kế bên có ba cây gạo Ngọc đang đến độ thu hoạch, nàng vừa vui mừng vừa kinh sợ, dáo dác nhìn trái nhìn phải. Con tằm thấy vậy kêu liên hồi, cái đầu gục gục, Thiện Tâm biết ý nó muốn hái hết hạt gạo Ngọc đem về hang. Trong lòng nàng khẽ động, nghĩ lại tình cảnh hiện giờ nên thoáng một cái, thân hình nàng phiêu phiêu lúc trái lúc phải hái hết số hạt gạo Ngọc trên cây. Lúc này, tinh thần nàng tập trung cao độ, vì nàng biết số cây gạo Ngọc này nhất định có chủ, không phải vô duyên vô cớ mọc trong rừng như thế này, hái xong nàng triển khai thân pháp phóng thật nhanh về phía hang động.

    Vừa về đến hang động, nàng nhanh tay thu thập các lọ thuốc của hai huynh muội, đôi tay thoăn thoắt nàng điều chế nhiều loại thuốc mà nàng từng học qua thầy lang Nguyễn. Một lúc sau, chất dịch màu tím được tạo ra bốc lên mùi ô uế nồng nặc không thể tả nổi, đến mức nàng phải nôn ẹ, con Thanh Tằm thì bật ngửa ngất xỉu, nàng cố gắng mang lọ loại thuốc đó rải ra phía trước cửa hang, nhằm xóa đi mùi vị con người.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:34.

    ---QC---


Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status