TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 22

Chủ đề: Cõi Trời

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định Cõi Trời

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.




    Thể loại: Tiên Hiệp.

    Giới thiệu:
    Đây là câu chuyện kể về chàng trai đi tìm sự thật trong sự dối trá của người phàm tục lẫn Thần nhà Trời.

    Trời cao bao nhiêu?
    Lòng người sâu bao nhiêu?
    Thần ỷ có sức mạnh coi người thành gia súc.
    Thần có trí tuệ ưa thích đùa giỡn mưu kế.
    Hàng ngàn năm, hàng ngàn năm, thời gian dài vô tận, vô số người phàm tục tan xương nát thịt trong cuộc chiến chống Cõi Trời.


    Link góp ý: Cõi Trời
    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 03-12-2018 lúc 09:32.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 1: Cuộc Truy Đuổi Trong Đêm




    Có một thế lực mà dân thường không hề hay biết, có một nhóm người mà dân thường rất ít gặp, đó là các tu sĩ. Tu sĩ là những người nắm giữ nguồn năng lượng thần bí, theo đuổi trường sinh bất tử, rất giỏi bùa phép, là những cao thủ giỏi võ công, có nhiều phép thuật biến hóa. Và thế giới của họ cũng có nhiều cuộc chiến đẫm.

    Câu chuyện bắt đầu tại vùng đất đang xảy ra cuộc nội chiến bởi mười hai người đứng đầu. Những vị tu sĩ này, được dân chúng gọi là mười hai Sứ Quân, mỗi vị nắm giữ một đạo quân hùng mạnh như thiên binh thần tướng. Và có lời đồn: Sứ Quân là sứ giả của Trời, được Thần ban tặng sức mạnh vô biên. Lúc đầu, nhiệm vụ của mười hai Sứ Quân chiến đấu chống lại các loài yêu tinh hung bạo đang chiếm giữ vùng đất này nhưng từ khi bị Thần bỏ rơi, các Sứ Quân quay sang nội chiến, cứ thế kéo dài đến tận ngày nay.

    **************
    Đêm trăng sáng bầu trời đầy sao, tại vùng đồi núi hoang vắng, bóng người rất hiếm khi xuất hiện nhưng đêm nay lại khác. Một con ngựa cao lớn lông màu đỏ sậm, đang chạy vội vã. Hí hí hí… "Huyết Ảnh cố lên, cố chạy nhanh lên." - Giọng nữ thều thào mệt mỏi. Tiếng gọi thúc ngựa chạy trong đêm vội vã dồn dập. Con ngựa lao vun vút như mũi tên xuyên thẳng về phía trước. Hiện giờ, nó là con vật trong cuộc chiến săn mồi của các yêu tinh vẫn thường xảy ra ở thế giới cá lớn nuốt cá bé. Trên lưng ngựa có ba người, hai đứa trẻ nhỏ ngồi phía trước, phía sau là người phụ nữ mặc áo choàng đen. Và trên lưng người phụ nữ chi chít lông vũ, gai xương ghim vào. Máu chảy ướt thẩm cái áo choàng, dường như nàng gồng mình biến thành tấm chắn bảo vệ hai đứa cháu ở đằng trước.

    Oa oa oa… Giọng khóc vang của bé trai tầm sáu tuổi, nó đang sợ hãi mọi thứ trong đêm. Nửa đêm nó đang ngủ, bất ngờ bị bà ôm lấy tỷ đệ phóng lên lưng ngựa.
    "Nín đi, đệ nhắm mắt lại đi, mai trời sáng mọi thứ sẽ bình thường trở lại." - Bé gái tầm chín tuổi đang cố gắng dỗ dành thằng bé nhưng cũng thấy bất lực, bởi trong lòng nó cũng vô cùng sợ hãi.
    "Như Mộng, sau này cháu cố gắng bảo vệ yêu thương đệ con nhé. Nó còn nhỏ dại, cháu dạy bảo nó nhiều hơn." - Giọng phụ nữ thều thào đứt quãng, nàng đang cố vỗ về khuyên nhủ hai đứa cháu, dường như tất cả sức lực giúp nàng bám trụ lại để khỏi ngủ thiếp vì mất máu vì chi chít lông vũ, gai xương xuyên qua thân thể.

    Ầm…phía sau là đội quân mãng thú độc xà đông nghịt, có vài con thú to gấp vài lần con voi, đôi mắt của đội quân ác thú chứa đầy sự tham lam khát máu, ngoài sức mạnh hung hãn bọn chúng còn có trí tuệ do tu luyện lâu năm mà thành. "Ngọc Thúy, ngươi chạy đâu cho thoát, mau đem bảo vật của chồng ngươi giao cho ta. Ta sẽ cho ba bà cháu ngươi chết một cách nhẹ nhàng nhất. Còn ngoan cố, đừng trách ta độc ác!" - Giọng con hổ tu luyện thành tinh giận dữ ở phía sau, đây là con hổ to lớn dị thường màu lông sọc vàng sọc trắng, đôi mắt sáng như đuốc, bộ móng vuốt cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn. Gã hổ đã đánh hơi tìm kiếm hàng năm trời mới lần mò ra được chỗ ẩn nấp của người phụ nữ này.

    Hổ tinh dẫn theo trăm ngàn thuộc hạ, gồm nhiều chủng loại yêu tinh thú tinh. Có Sói tinh, Xà tinh, Dơi tinh, Đại bàng tinh…đi dưới đất ầm ầm như đất lở, còn bay trên trời từng lớp như đám mây đen trong cơn giông bão che khuất ánh sáng mặt trăng. Lão hổ đã đuổi theo vạn dặm vẫn chưa bắt được con ngựa Huyết Ảnh, vì đây là giống ngựa chạy cực khỏe, toàn thân màu đỏ sậm, cơ bắp săn chắc. Ngựa ta cố chạy nhanh, lao vun vút, nhưng càng về sau nhịp thở đã trở nên đứt quãng.

    Vút vút vút…Phía bầu trời, Đại bàng tinh bay trên không, thân to như con voi, đôi mắt nhìn xuyên màng đêm giám sát bước chạy con ngựa, thỉnh thoảng vung mạnh đôi cánh, hàng loạt lông vũ dài hơn một thước bắn thẳng xuống dưới nhằm giết chết ba bà cháu. Số lông vũ ghim trên lưng người phụ nữ càng ngày nhiều hơn.

    Hú hú hú… Dưới đất, Sói tinh đầu đàn dẫn theo hàng ngàn con cháu, đánh hơi vết máu rơi vãi trên mặt đất. Gã sói thân thể to lớn gấp hai lần con voi, lông gã màu xám đậm, đôi mắt màu đỏ chứa đầy sự hung ác quỷ quyệt, miệng gã như bể máu, răng nanh đâm tua tủa như những ngọn giáo để xâu xé con mồi.

    Ầm ầm ầm… Một phương khác ở dưới đất, Xà tinh uốn lượn phóng nhanh như gió, san bằng từng mảng rừng. Thân rắn to như thân cây, một người ôm không xuể, trên đầu có sừng màu đỏ chỉa thẳng phía trước. Vảy rắn bóng bẩy, vô cùng chắc chắn, và hàng ngàn loài rắn rết bò ầm ầm theo sau.

    Cuộc truy đuổi kéo dài suốt đêm, phá hủy cả vùng đất rộng lớn. Hổ tinh càng ngày càng tức giận, dẫn theo cả ngàn thuộc hạ mà chẳng bắt được người phụ nữ giao bảo vật. Gã Hổ thầm than: "Chuyến này trở về, chắc bị lão đại lột ba lớp da".
    …..

    Cuộc đuổi giết cứ kéo dài cho đến trời bắt đầu hừng sáng, Huyết Ảnh càng ngày chạy càng xa đội quân ác thú. "Huyết Ảnh, ngươi chạy theo hướng này, đi về phía ngọn núi hình hồ lô ở đằng xa kia." - Giọng nữ gượng ép nói vài lời. Con ngựa dường như hiểu ý. Người và ngựa đi với nhau hơn ba mươi năm, mọi thứ trở nên quên thuộc.

    Cộc cộc cộc…Ngọn núi ngày càng gần, khung cảnh dưới chân núi dần dần hiện rõ. Đây là làng quê nghèo, có đồng lúa, từng đàn trâu, vài người nông dân đang cấy lúa, đất ruộng còn hoang sơ, khoảng chừng ngàn người ở.
    "Ông cụ cho hỏi nhà bà Tuyết chuyên dệt vải ở chỗ nào?" - Phụ nữ ngồi trên lưng ngựa cố gắng hỏi một ông lão đang gánh rơm trên đường làng.
    "Bà Tuyết à! Cô cứ đi theo con đường này đến ngã ba rồi rẽ bên trái, ngôi nhà ba gian thứ tư ở trước sân có dàn hoa Thiên lý là chính nhà đó. Mà cô có vẻ bị thương nặng, trong xóm cũng có thầy lang đấy."
    "Cảm ơn cụ."

    Phì phò phì phò lộc cộc lộc cộc… Ngựa tiến bước theo lối ông cụ chỉ, chốc lát dừng chân trước dàn hoa Thiên lý.
    "Tuyết tỷ có ở nhà không?"
    "Ai đấy? Mới sáng sớm đã réo to gọi nhỏ rồi."- Một phụ nữ tóc muối tiêu bước ra sân nhà, nhìn về phía tiếng gọi.
    "Hả? Ngọc Thúy muội, sao bị thương nặng vậy. Mau mau vào nhà nghỉ, ta gọi thầy lang đến trị thương cho muội."
    "Không cần đâu tỷ, muội còn phải tranh thủ đi ngay, kẻ thù đang ở đằng sau đuổi theo, có thể liên lụy đến tỷ. Tỷ cho muội gửi hai đứa trẻ này, qua cơn hiểm nguy, muội sẽ đến đón chúng nó."
    "Như Mộng, Quang Nam hai đứa tạm thời ở chỗ chị họ của ta. Sau này ta đến đón, nhớ nghe lời bà Tuyết."
    Nàng vung tay nhẹ nhàng nâng hai đứa cháu từ trên lưng ngựa trượt là là xuống dưới sân, đến trước mặt người phụ nữ tóc muối tiêu. Ngay tức khắc, nàng liền thúc ngựa vụt chạy như bay.

    Bà ơi bà ơi… Giọng gào thét của thằng bé.
    "Ngọc Thúy Ngọc Thúy…. Chậm đã, muội bị thương nặng quá rồi."
    "Tỷ không cần lo cho ta…nhớ chăm sóc giúp hai đứa trẻ." Giọng nàng vang lên từ phía xa, ngựa đã chạy thoát khỏi thôn xóm nhỏ, lẩn vào vùng rừng núi.
    ….

    Hít hít hít… Từng đàn sói hít ngửi, trườn bò đủ kiểu truy tìm từng giọt máu rơi, từng mùi vị thoang thoảng bay trong không trung, nhằm định ra hướng con mồi bỏ trốn. Giống sói có mũi cực thính, tính nhẫn nại kiên trì, đeo bám con mồi đến tận cùng. Hú… Tiếng hú của một con sói vang lên giọng vui sướng dường như đã tóm được dấu vết, nó liền báo lại con Sói tinh đầu đàn để lập công. Ầm… cả ngàn con sói lao vun vút theo hướng con đầu đàn gọi, bám theo mùi máu còn xót lại. Dấu vết con mồi ngày càng rõ rệt trên mặt đất lẫn trong không khí, từ phía xa đã thấy thấp thoáng bóng dáng ngựa chạy.

    Lúc này, bước chân ngựa vẫn vội vã, nhưng có lẽ chạy trốn nguyên đêm, lại bị thương ở đùi nên nhịp thở hỗn loạn, có dấu hiệu tụt dốc rơi vào vòng vây đàn sói hung ác đang đuổi đến. Hai mắt Sói tinh chăm chú nhằm tìm sơ hở qua bước chân con ngựa, gã nín thở chờ thời cơ. Chợt, Sói tinh phóng thật mạnh về phía người lẫn ngựa, há miệng như bể máu như cái hang đầy xương gai, định cắn đứt đôi con mồi.

    Ngay trong thời khắc sinh tử, hai mắt nàng trĩu nặng rồi chìm vào hôn mê, dường như định đón nhận cái chết. Xẹt… Một ánh chớp lao thật nhanh về phía miệng Sói tinh, dường như tất cả bị đông lại trong tích tắc. Ầm ầm... Tiếng đổ ngã long trời lở đất, Sói tinh bị chia cắt làm hai nửa đổ nhào xuống đất, biển máu từ vết cắt tràn ra cả vùng rừng, đôi mắt Sói trợn ngược chưa hiểu điều gì xảy ra với gã. Đàn sói con chạy tán loạn, đè giẫm đạp lên nhau.

    Ánh chớp bay vòng trở lại, rơi vào tay người thư sinh trung niên mặc đồ trắng xám. Dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài màu trắng bay phiêu phiêu trong gió, một bên gương mặt thư sinh thì như ngọc như đá điêu khắc, một bên thì chằng chịt vết thương.
    "Ôi.. Muội vất vả rồi." - Một tiếng than nhẹ, thư sinh nhấn nhẹ mũi chân bay lên lưng ngựa, đứng phía sau nàng. Đôi tay thoan thoát mau lẹ, hàng trăm thủ pháp điểm huyệt phóng lên lưng phụ nữ. Rồi nhẹ nhàng rút ra chục cái lông vũ, gai xương to nhỏ. Y búng nhẹ ngón tay, một viên dược hoàn trị thương rơi vào miệng nàng. Vết thương sau lưng được rắc thêm một ít bột trắng, chỉ chốc lát đã từ từ hàn gắn trở lại.

    "Muội đã qua cơn nguy hiểm rồi, cần nghỉ dưỡng nơi yên tĩnh, các ngươi mang nàng về gặp đại tỷ của ta." - Y hướng về phía vài người mặc áo trắng rồi dặn dò. "Ta phải tìm kẻ nào gây chuyện này." - Thư sinh nhíu mày trong lòng lẩm nhẩm, rồi phóng vút lên bay hướng khác. Còn nàng vẫn mê mang, ngựa cứ thẳng tiến về phía trước. Năm người áo trắng hộ tống phòng vệ ở đằng sau.

    Tại nơi không xa xác Sói tinh bị bổ đôi, Hổ tinh từ từ hiện thân, mắt đăm chiêu nhìn về hai hướng khác nhau, miệng lẩm bẩm: " Gió đã nổi lên, bảo vật chưa biết về tay ai, ta tham công đến đây được rồi, lấn thêm không còn mạng để về."

    Ở phương hướng khác, trên lưng con chim lớn, ẩn hiện ba người mặc áo đen. Thế gian vốn hỗn loạn nay càng loạn hơn, bảo vật xuất thế chưa biết về tay ai. Chỉ có kẻ mạnh mới đủ sức tranh đoạt, còn kẻ yếu chỉ lót đường làm mồi. Giang hồ đồn rằng, bảo vật làm cho người phàm thành Thần, lại có tin đồn, bảo vật dùng để giết Thần. Chim chết vì mồi, người chết vì bảo vật. Tin đồn càng lan xa, máu tanh tràn ngập theo sau.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 15-12-2018 lúc 10:29. Lý do: Câu văn hợp lý hơn

  3. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 2: Nghe Chuyện Xưa

    Đêm tối luôn luôn là thời điểm thích hợp để yêu ma quỷ quái đi săn mồi, cũng là thời gian các đạo sĩ tà ác vứt đi vẻ đạo mạo bên ngoài để mưu đồ tội ác, săn lùng những đứa trẻ nhỏ về luyện phép. Đêm khuya, tại làng quê nghèo, có khoảng chừng ngàn người dân đang say giấc ngủ, vài nhà có tiếng khóc âm ỉ của trẻ nhỏ, và tại ngôi nhà có giàn hoa Thiên lý cũng thế.

    Bà ơi bà ơi… Giọng thằng bé nói mộng vang lên trong đêm khuya vắng, nó thường gào thét như thế trong một tháng qua. "Ngoan nào, đệ ngủ đi, mai bà đến đón" - Con bé đang cố dỗ dành, nó muốn mang đến niềm hy vong cho thằng bé và cũng cho chính bản thân nó.

    Chíp chíp chíp… Trời đã bừng sáng, mang theo tia nắng ấm tỏa bừng thôn xóm vùng quê. Người người í ới gọi nhau đi ra đồng. "Hai đứa kia dậy mau, quét sân dọn dẹp nhà cửa, ăn sáng còn đi làm việc khác". Bà Tuyết đang dệt vải cằn nhằn vang lên.

    Chăm thêm hai đứa trẻ cả tháng, bà đã bắt đầu mệt mỏi. Bà vốn chị họ hàng xa có quen biết với Ngọc Thúy, qua nhiều lần đặt hàng vải của bà, xem như tỷ muội thân tình. Nhà bà cũng có hai đứa trẻ, tầm tuổi cũng ngang nhau. Chăm một lúc bốn đứa là quá sức, vì bà còn phải dệt vải nuôi sống cả gia đình. Chồng bà làm nghề gõ đầu trẻ, chỉ được tiếng gọi thầy chứ không kiếm được bao nhiêu quan tiền.

    "Con kia mày quét lại chỗ này cho tao". - Giọng hạch họe của bé trai lớn tầm chín tuổi, đây là con trai lớn của bà Tuyết, luôn luôn tỏ ra mình là người lớn, thích bắt nạn trẻ nhỏ.
    "Thằng nhóc, mày khóc trong đêm làm tao khó ngủ, tao bắt mày leo lên cây ổi hái quả cho tao"- Một bé gái tầm sáu tuổi, đang nghiến răng nhìn Quang Nam. Càng ngày càng lấn tới, hai anh em con bà Tuyết thay nhau bắt nạn hai chị em Như Mộng Quang Nam. Lúc đầu chỉ là cái quýt mắt nghiến răng, lâu dần còn mang roi dí đánh trên đầu, rất nhiều chuyện ác ôn hai anh em đó gây ra. Có hôm đàn gà con chạy rơi vào hầm nhà xí, thằng bé trai lớn bắt hai chị em Như Mộng vào nhà xí thò tay vào bắt từng con gà lên, cả khuôn mặt tay chân chị em toàn dính phân người. Cũng có chuyện, Quang Nam phải bò lòng vòng chui qua háng con trai bà Tuyết. Còn đứa em gái thì bắt Như Mộng cõng chạy lòng vòng trong sân. Rồi chuyện leo cây ổi bị té bầm dập, bắt đứng vào ổ kiến lửa, khi ăn cơm toàn ăn với muối trắng, xương cá, bị hắt nước tiểu vào người..., nhiều trò tai hại hai anh em con nhà bà Tuyết nghĩ ra để hành hạ chị em Như Mộng. Lúc đầu, Quang Nam sợ hãi khóc toáng lên, nhưng lâu ngày thằng bé cứng đầu hơn hẳn, mặt lầm lì, nó chỉ mong bà đến đón hai chị em sớm. Nó càng mong chờ càng thất vọng.

    "Gì mà khóc, im lặng hết cho ta dệt vải. Đã làm những việc ta dặn? Giặt quần áo, tưới rau, cho gà ăn đến đâu rồi? " Giọng phụ nữ quát tháo.

    Bà Tuyết vốn hay chăm chú dệt vải, đôi lúc có nghe con trai mình hò hét, cũng lắc đầu làm lơ, bà vốn hay cưng chiều con. Chồng bà đi dạy học mết, đi từ sáng đến tối, rất ít quan tâm đến chuyện gia đình. Lúc nào miệng vài câu thơ, vài điều triết lý nhân sinh.

    "Các con đâu, cha mang quà về cho các con này". Chồng bà Tuyết về, một bên mang vài tập sách, một bên có hộp quà nhỏ.
    -"Ôi thích quá!" Hai anh em háo hức chạy ra.

    Nhìn về phía cổng ngõ, hai chị em Như Mộng ánh mắt đượm buồn, đã rất lâu không còn nhìn thấy bóng dáng bà nội thân thiết ở cổng ngõ.

    "Ồ, hai đứa lại đây, ta cũng có quà cho hai cháu". - Thầy đồ gọi chị em Như Mộng. Trong hộp quà, mở ra sáu chiếc bánh đậu xanh nhân thịt xinh xinh, nhìn rất đẹp mắt, chị em Quang Nam chưa bao giờ nhìn thấy. "Các con xem, loại bánh này đã từng được dân làng dùng để tiến Vua. Đây là quà của học trò ta từ kinh thành gửi về. Vợ ơi, nàng cũng nếm thử đi". - Thầy đồ cười tươi rói mang theo hai chiếc bánh đậu xanh nhân thịt vào gian nhà sau, gọi to bà Tuyết.

    Ở gian nhà chính, anh em con bà Tuyết nhìn nhau nhanh tay giấu một chiếc bánh, trợn mắt nhìn chị em Như Mộng bảo:" Hai đứa mày ăn một chiếc, cấm nói cho cha mẹ ta biết". Đấy là chuyện thường ngày nên chị em Quang Nam không nói gì, lẳng lặng ra sân chia nhau cắn ăn. Như Mộng thở dài, thầm nghĩ:" Bà bị thương khỏi chưa, sao lâu đón con thế?"

    Trẻ con vốn nghĩ đơn giản, nhưng sự việc trên đời phức tạp rối ren. Ngọc Thúy vẫn hôn mê, trong gai xương bắn vào người nàng có tẩm độc cực mạnh. Nhiều người chờ đợt nàng tỉnh, có ánh mắt chứa tình yêu thương nỗi lo lắng, cũng có ánh mắt gian xảo tham lam …Bảo vật là gì? Ở đâu? Tin đồn có thật không? Yêu thú, yêu tinh, pháp sư, đạo sĩ, thậm chí cả Thần cũng xông vào cuộc hỗn loạn. Đầu mối tin đồn đã nhiều lần tung ra, bảo vật không chỉ có phần, được chia nhỏ ra nhiều mảnh.

    Lúc này, tại nhà bà Tuyết, thầy đồ ngồi trên sập, phía trước là một chiếc án thư với các đồ dùng dạy học, rồi nói :" Bốn đứa lại đây nghe ta kể chuyện"
    "Dạ vâng". Đây là những lần hiếm hoi, bốn đứa trẻ cùng vui ngồi một chỗ.
    "Các con nhớ câu, có quá khứ mới có tương lai, nên khi đi ra bên ngoài cố gắng sưu tầm chuyện cổ sẽ tăng thêm nhiều kiến thức cho các con".
    "Dạ vâng". Bốn đứa trẻ đồng thanh trả lời.
    "Tranh thủ giờ ta nghỉ ngơi, ta sẽ kể chuyện cổ từ thời xa xưa..."

    Giọng thầy đồ lúc cao vút lúc trầm ấm, những kì nhân dị thú như lần lượt hiện ra trong đầu năm đứa trẻ. Kì nhân thì cao lớn lạ thường, phép thuật thần thông thiên biến vạn hóa. Còn dị thú thì cực kì hung ác, cái miệng như vòi rồng hút cả vạn người. Thầy đồ chuyên sưu tầm sách, kiến thức cực kì uyên thâm, hiểu biết rất nhiều chuyện, lúc nào cũng có điều hay dạy bốn đứa trẻ. Thầy đồ cất giọng:

    "Sách xưa kể rằng:
    Ở ngoài biển phương xa, có nhiều loại cá đã thành tinh, mình như rắn dài hơn một trăm mét, chân nhiều như rết, biến hóa thiên hình vạn trạng, linh dị khôn lường, khi đi thì ầm ầm như mưa bão, có loài hung ác hay ăn thịt người nên ai cũng sợ.

    Nhiều cá tu luyện thành tinh, rất thông minh biết biến hóa dung mạo, bơi tới bờ biển, biến thành hình người, biết nói năng, dần dần sinh ra nhiều con trai con gái, hay bắt cá, tôm, sò, hến mà ăn. Lại có giống yêu thú hiền lành sống ở đảo biển, chuyên nghề bắt cá, sau cũng biến thành người, giao dịch với ngư dân các vật như muối, gạo, áo quần, dao, búa,… thường qua lại ở biển.

    Nhưng tại vùng nọ, có hòn đá răng lởm chởm cắt ngang bờ bể, ở dưới đá có hang, có một con Cá tinh sống ở trong. Thuyền ngư dân đi qua chỗ này thường hay bị Cá tinh làm hại. Vì sóng gió hiểm trở, không có lối thông, ngư dân muốn mở đường đi khác nhưng đá rắn chắc khó đẽo.

    Ngư dân cầu nguyện, Thần tiên hạ phàm đến đục đá làm cảng để cho người đi dễ dàng qua lại. Cảng sắp làm xong, Cá tinh bèn hóa làm con Gà trắng to lớn dị thường. Quần tiên đấu với Gà trắng dài ba ngày ba đêm. Trận đánh khiến cho long trời lở đất, bão to sóng lớn, phép thuật thần thông phóng ra rung động cả vùng không gian rộng lớn. Trong trận chiến, Quần tiên chật vật chống đỡ. Bỗng, Gà trống dùng phép thần thông hóa tiếng gáy phá nát màng nhĩ Quần tiên. Quần tiên tính toán thiệt hơn, nghe tiếng gáy biết rằng đã thất thế nên cùng bay lên.

    Có chàng trai giống rồng, gọi là Long Việt. Chàng thương ngư dân bị hại, bèn hóa phép thành một chiếc thuyền lớn, rồi bơi thuyền đến bờ hang đá. Cá tinh sau khi thắng trận nên đắc ý, tưởng rằng thuyền ngư dân đến cống nạp hiến tế, cầu mong sự tha thứ.

    Cá tinh biến cái miệng cực lớn nằm chờ ở cửa hang để nuốt người hiến tế. Long Việt thấy thế, giả vờ cầm một người sắp ném vào cho cá ăn. Rồi chàng đã nhanh tay hoán đổi cầm một khối sắt nung đỏ ném vào miệng cá. Cá tinh há miệng nuốt, cổ họng nóng bỏng đau rát. Cá tinh chồm lên quẫy mình quật vào thuyền. Long Việt cắt đứt đuôi cá, còn đầu Cá bỏ chạy trốn về vùng biển sâu thẳm."

    Bốn đứa trẻ nghe say mê đến hết chuyện vẫn chưa biết. Thầy đồ muốn nuôi dưỡng trí tưởng tượng bọn trẻ, bởi thầy tin rằng trí tưởng tượng sẽ làm cho con người biết sống tốt đẹp hơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:23.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 3: Bị Bắt

    Cốc cốc cốc… Tiếng thước tre gõ lên mặt sập. Như thường lệ, lập tức bốn đứa trẻ ngồi ngăn ngắn để nghe thầy đồ kể chuyện, đôi khi được thầy dạy viết vài con chữ, nhưng thầy thích nói thích kể nhiều hơn là dạy học chữ.

    Thầy đồ cất giọng: " Chữ viết là hơi ấm là tri thức là linh hồn dân tộc, nhờ có chữ viết nên tri thức thế hệ trước mới truyền được cho thế hệ sau, là công cụ truyền dạy kinh nghiệm ứng xử giáo huấn ren đe cách làm người. Cho nên các con cố nhớ thật nhiều mặt chữ, để khi đi ra ngoài tỏ là người có học văn hóa."
    "Dạ vâng".
    "Hôm qua, ta đã dạy các con viết chữ Nhất Nhị Tam trong hệ chữ Nôm, các con hãy viết lại cho ta xem."
    - Xoạt xoạt xoạt… Bốn đứa trẻ cặm cụi viết. Chữ Nhất là một gạch ngang, chữ Nhị là hai gạch ngang, chữ Tam là ba gạch ngang. Thầy đồ đi đi lại lại chăm chú nhìn bốn đứa trẻ viết, gật gù cái đầu tỏ vẻ thích thú.
    "Tốt! Các con đều nhớ mặt chữ cả. Ta sẽ dạy cho các con mặt chữ mới."
    "Nhưng trước tiên, ta hỏi các con có biết ý nghĩ của Nhất Nhị Tam dùng để làm gì không?"
    "Dạ, Các chữ đó dùng để đếm."
    "Tốt!. Đúng ba chữ đó dùng để đếm. Sau Tam là đến chữ Tứ, là chữ ta bắt đầu dạy cho các con."
    "Nhưng, trước tiên các con hãy tự đoán chữ Tứ, rồi viết ra giấy cho ta xem."

    Xoạt xoạt xoạt… các ngón tay đồng loạt cầm bút lông chăm chú viết. Con trai lớn thầy đồ thì vẽ ô vuông phía trong có hai cái móc, con gái nhỏ thì vẽ một bông hoa. Như Mộng đắn đo suy nghĩ vẽ bốn dòng gạch ngang, Quang Nam thì vẽ lá cờ tam giác (4). Chờ các đứa trẻ vẽ chữ xong, thầy đồ lần lượt hỏi từng đứa một.

    "Tại sao con vẽ ô vuông phía trong có hai cái móc." Thầy đồ hỏi con trai lớn.
    "Dạ thưa cha. Đây là con vẽ theo Võ huynh ở nhà bên, có hôm con hỏi huynh ấy bảo đây là chữ Tứ."
    "Còn con tại sao vẽ bông hoa."
    "Dạ thưa cha. Đây là bông hoa con thích nhất." Đứa con gái trả lời.
    "Còn con giải thích cho thầy nghe về hình con vẽ."
    "Dạ thưa thầy. Con nghĩ chữ Nhất Nhị Tam đều có gạch ngang, nên nghĩ chữ Tứ cũng có gạch ngang nhưng nhiều hơn một cái." Như Mộng trả lời.
    "Còn Quang Nam thì sao con vẽ vậy."
    "Dạ thưa thầy. Con dựa các chữ vẽ của anh chị, nên con tưởng tượng ra chữ Tứ là chữ này."
    "Tốt! Tốt! Tốt! Bốn đứa có bốn cái giải thích khác nhau, đều làm ta hài lòng. Chữ Tứ gần đúng nhất là chữ này." Thầy đồ cầm lấy tấm vẽ của người con trai lớn.
    "Còn các chữ khác thì không đúng với chữ Tứ hệ chữ Nôm, nhưng có thể là chữ Tứ của hệ chữ khác, ta cũng không biết bởi kiến thức của ta cũng chưa sâu rộng. Các con nên nhớ biển học là vô bờ, mỗi người đều có thứ ta có thể học được."
    "Dạ vâng."
    "Mỗi người có một cách học riêng, là đi theo người khác học, hay tự tưởng tượng ra, cũng có thể suy luận từ những điều đã học, có thể vừa theo người khác vừa suy luận kiến thức thành của mình."
    "Dạ vâng."
    "Thầy mong các con học được nhiều chữ, học ăn nói người đọc sách, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác, không được ỷ mạnh hiếp yếu."

    Thầy đồ thường hay giảng dạy những triết lý nhân sinh, cũng là điều bà Tuyết hay cằn nhằn nhất. Bà tin rằng những thứ đó không mang lại điều gì tốt đẹp cho các con của bà. Nhưng bà không biết rằng mãi về sau, bốn đứa trẻ đó là những người cả gan chống lại Ác Thần, chống lại sự hủy diệt của Đại Thần.

    Nhà thầy đồ, mọi việc cứ diễn ra bình thường giống như thế, tựa như mỗi sáng đều có mặt trời mọc lên tỏa nắng ấm, lặp đi lặp lại một cách bình yên. Nhưng đến hôm nay lại khác, có bóng đen to lớn đã che khuất ánh sáng mặt trời, sự hỗn loạn bao trùm toàn bộ thôn xóm vùng quê. Chó không dám sủa, gà không dám kêu, mèo vùi đầu vào đống rơm…, người người cúi đầu cầu nguyện. Bóng đen trên trời là bóng của con Quạ to lớn dị thường và ở dưới đất đằng xa có con voi khổng lồ đang lững thững bước về phía thôn xóm, trên lưng voi là một cái kiệu to bằng ngôi nhà, ở trong kiệu có bóng dáng của mười người lớn mặc áo đạo sĩ và vài chục đứa trẻ, ánh mắt của bọn trẻ chứa đựng sự sợ hãi hỗn loạn.

    "Hừ, thôn quê này hy vọng có thể bắt thêm vài chục đứa trẻ thì tốt quá." Giọng một đại hán tầm ba mươi tuổi vang lên.
    "Huynh đoán trong thôn có đứa trẻ chúng ta muốn tìm không?" Giọng của người khác nói.
    "Rất khó." Một người khác đáp.

    Con Quạ to lớn dừng lưng chừng ở bầu trời phía trên thôn quê, dường như nó đang làm nhiệm vụ cảnh báo cho đạo sĩ. Từ trên lưng voi, từng bóng người bay xuống, lượn vòng vòng quanh thôn. Dân chúng phía dưới đồng loạt quỳ xuống, nói vang vọng:
    "Tiểu dân xin kính lậy chư vị Đạo trưởng, mong chư vị Đạo trưởng rủ lòng thương xót cho tiểu dân." - Từng âm thanh cầu nguyện vang vọng khắp thôn. Đại hán quát lớn: "Hạ dân, các ngươi mang tất cả đứa trẻ trên sáu tuổi mang đây mau!"

    "Oa oa oa…" Từng giọng khóc của đứa trẻ vang lên. "Mong chư vị Đạo trưởng rủ lòng thương xót cho đứa trẻ của tiểu dân." - Dân làng quỳ xuống cầu xin.
    "Tất cả im ngay, đứa nào khóc, ta sẽ cắt lưỡi hết." Đại hán quát.

    Vài người mặc áo đạo sĩ vung tay, từng luồng từng luồng sợi tơ óng ánh từ mười đầu ngón tay bay ra bao trùm toàn thân những trẻ nhỏ, đây là cách kiểm tra thể chất của môn phái đạo sĩ.
    "Không đạt, không đạt, quá ít, quá ít." Một đạo sĩ lẩm bẩm nói.

    Ở trước sân, Như Mộng Quang Nam, và hai anh em con thầy đồ cũng bị ánh sáng từ tay một đạo sĩ bao phủ. Đạo sĩ kéo nhẹ tay, bốn đứa trẻ từ từ bay lên về phía y. Thầy đồ thấy vậy vội lao theo sau gào to:" Mong Đạo trưởng thương xót chậm một lát, tiểu dân có vật này kính dân Đạo trưởng tha cho một đứa trẻ của tiểu dân."

    Thầy đồ nâng lên một hộp gỗ lấy ra từ trong ngực, có trang trí hoa văn tinh xảo, nhìn mặt ngoài biết không phải vật phàm, kèm theo là một lệch bài màu đen. Đạo sĩ nhíu mày, động nhẹ một ngón tay, hai vật của thầy đồ bay lên trôi nổi trước mặt. Đạo sĩ nhìn sơ qua lệnh bài, rồi nhẹ nhàng mở hộp gỗ. "Vật tốt! Vật tốt!" Đạo sĩ sảng khoái nói vang. Đây là hai vật báu, một học trò thầy đồ biếu tặng, trong lòng thầy nhớ về lời nói cũ "Con tặng thầy hai vật báu này, khi thầy gặp các đại đạo sĩ xin nhẹ tay một ít."
    "Ta sẽ để lại đứa con trai lớn cho ngươi." Đạo sĩ hất nhẹ ngón tay, thằng bé bay về phía trước mặt thầy đồ."Tạ ơn Đạo trưởng."

    Hàng năm, các đạo sĩ phải đi tìm những đứa trẻ có thể chất thuần khiết ít nhiễm tạp chất trong cơ thể, để mang về môn phái dùng việc, cũng không phải đứa trẻ nào cũng đạt thể chất thuần khiết, cần kiểm tra tỉ mỉ thông qua pháp lực phóng ra từ đầu ngón tay. Những đứa trẻ được mang đi, đạo sĩ cũng cấp một khoản quan tiền nhỏ cho cha mẹ đứa trẻ, môn phái cũng cần dân đen làm việc vặt cho nên cũng không làm quá tuyệt tình.

    Giới tu hành, các đạo sĩ dù sao cũng là người nên cũng cần lương thực. Việc trồng gạo Ngọc cần phải cẩn thận tỉ mỉ, nên để tiếp xúc với gạo Ngọc cần những đứa trẻ có thể chất thuần khiết. Bị đạo sĩ mang đi chưa chắc là họa, cũng có thể là phúc, tùy theo vận mệnh mỗi đứa trẻ. Bị đánh đập, mất tích, thậm chí mất mạng… là những tin đồn mà dân làng thường nghe về đứa con của mình bị mang đi, nhưng cũng có đứa trẻ như cá hóa rồng, mang vinh quang về thôn làng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:25.

  5. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2018
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Cõi Trời
    Tác giả: Quả Lê.


    Chương 4: Trận Chiến Trên Không

    "Híc híc híc…" Giọng khóc thút thít của con gái thầy đồ. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi đứa trẻ đều bỡ ngỡ, sợ hãi khi đứng trên lưng con voi lớn đang chạy bay, phóng vù vù như lướt trên mặt đất.

    Đi khắp các vùng thôn quê, chỉ bắt được vài chục đứa trẻ có thể chất thuần khiết. Nhìn vào các đứa trẻ, có đạo sĩ mặt trầm xuống, bởi hình ảnh trước mắt cũng giống quá khứ của chính mình ba mươi năm về trước, lúc nhỏ vị đạo sĩ này cũng bị bắt về môn phái, trải qua bao lần sinh tử mới đạt tu vi như hôm nay, bởi vì tu tiên, cầu trường sinh bất tử là ước nguyện của mọi võ giả, đạo sĩ trong thế giới này. Thời loạn lạc vô pháp vô thiên, sinh tử chỉ kém nhau một đường, có sức mạnh mới có cơ may mưu cầu được con đường sống.

    Tít trên không trung, giữa biển mây trắng bao phủ, con Quạ tinh lông đen phóng vun vút, làm nhiệm vụ cảnh báo. Còn dưới đất, do voi di chuyển quá nhanh tạo nên áp lực gió quá lớn, mười đạo sĩ đứng mười phương khác nhau tạo thành thế trận, ở chính giữa là những đứa trẻ, từng ngón tay đạo sĩ phóng từng tia pháp lực tạo thành vòm hình cầu nhằm bảo vệ các đứa trẻ khỏi áp lực gió.

    "Ha ha ha…Ngồi chờ nửa ngày, có người dọn món ăn lên tận miệng." - Tiếng cười vang vọng của con Đại bàng đầu bạc to lớn dị thường, phía sau gã có hàng ngàn con Đại bàng nhỏ theo sau, những đôi mắt mang theo sự háu đói tham lam.

    "Bàng Độc Nhãn, lá gan ngươi to lắm, bị ta móc một mắt còn dám khoe khoang trước mặt ta." Đại hán hừ một tiếng khinh thường.
    "Bá Tùng, ta nay đã khác xưa rồi, ngươi có gan đấu với ta ba trăm hiệp." Đại bàng đầu bạc cười nói sảng khoái. Gã biết đạo sĩ Bá Tùng công lực chưa tới mức bay lượn tự do, thực lực có cao nhưng liều mạng đấu loài chim giỏi bay trên không, là tự tìm đường chết.
    "Đồ đạo sĩ chỉ biết đánh rắm." Đại bàng đầu bạc ỷ vào lợi thế chính mình nên tỏ ra kiêu ngạo, dùng lời kích tướng chọc các đạo sĩ.
    "Bại tướng tiếp chiêu. Kiếm Tựa Thanh Long." Hừ một tiếng, Bá Tùng bèn tung ra tuyệt chiêu của mình, muốn đánh nhanh tiêu diệt gọn.

    Đại hán múa một chiêu thức, bóng kiếm bàng bạc kinh người, lưỡi kiếm bạc hóa ra ảo ảnh Rồng xanh, pháp lực trong cơ thể tuôn ra ào ạt vận hành theo các đường huyệt mạch trong cơ thể gã. Bóng kiếm Rồng xanh bao phủ cả vùng trời như ẩn như hiện, sức công phá dị thường. Đại bàng đầu bạc ánh mắt nghiêm trọng, bởi chiêu thức này từng móc một con mắt của hắn.

    "Song Túc Tề Phi."
    Đại bàng tung ra chiêu thức, cặp móng hóa thành ảo ảnh cực kì khổng lồ, tựa như Thiên Thần từ trên trời phóng xuống, gìm chặt đường tiến của ảo ảnh Rồng xanh, đây là chiêu thức mới của gã, Đại bàng tu luyện ngàn lần nhằm khắc chế tuyệt chiêu của đại hán.

    Ầm ầm ầm… đùng đùng đùng… Hai chiêu thức va chạm liên miên bất tận, sóng âm sóng xung kích tàn phá cả vùng trời. Bởi vì đây là những chiêu hủy diệt vượt qua giới hạn người phàm, tiếp cận cảnh giới của Thần.

    Ọc ọc ọc… Đại hạn bị đẩy lùi về phía sau, máu từ miệng phun ra. "Khá lắm, chiêu hay." Đại hán thốt lên tán thưởng, mắt đăm đăm nhìn phía cực xa, lúc này Đại bàng đầu bạc cũng vô cùng chật vật, thân mình không giữ được thăng bằng, bắt đầu rơi mình xuống phía dưới mặt đất, phía sau đại bàng con tử thương vô số, gần như diệt toàn quân.
    "Đi thôi, mạng chó của đạo sĩ lần sau ta lấy." Đại bàng phóng vút nhanh biến mất.

    Trên lưng voi, đại hán ngồi dưỡng thương, hô hấp điều hòa pháp lực trong cơ thể.
    "Sư huynh! Huynh sao rồi." Một đạo sĩ trẻ lo lắng lên tiếng.
    "Ta không sao, các đệ bảo hộ tốt mấy đứa trẻ. Việc này nghiêm trọng, ta về tổng đàn báo gấp lên Chưởng môn. Đại bàng xưa nay lá gan thỏ đế, hôm nay luyện được chiêu thức cao minh, ta khó lòng đỡ hết." Đại hán suy tư nói.
    "Hắn tìm ở đâu ra chiêu đó, việc này hiềm nghi, phải chăng có cao nhân ở sau đạo diễn."

    Tốn thời gian khoảng chừng nửa ngày, Quạ tinh chúi đầu phóng xuống dưới mặt đất. Toàn cảnh phía dưới là rừng cây màu xanh, thấp thoáng có vài đạo sĩ phóng nhanh bay lượn như là kiểm tra xung quanh. Nơi đây là vùng ngoài rìa lĩnh địa môn phái của đạo sĩ, Khí thiêng của trời đất đã nồng đậm đến kinh người, trong không trung bay đầy mùi hương của cây dược liệu quý. Địa linh nhân kiệt, cho nên môn phái chính là gốc rễ là căn cơ, đạo sĩ mới có thể tu luyện tăng tiến đến mức trường sinh bất tử. Chuyện tu tiên đắc đạo, đối với người phàm tục là chuyện huyền thoại, chỉ nghe thoang thoảng truyền miệng; ví như Cây Chiên Đàn, con cá hấp thụ Khí thiêng trời đất đã trở thành Mộc tinh, Cá tinh. Vậy nên Khí linh thiêng của trời đất còn được xem là nguồn năng lượng thần bí nhất thế gian.

    Rừng cây màu xanh phía dưới chính là những cây gạo Ngọc được trồng dọc theo triền núi, tạo thành từng mảng như bậc thang. Giống cây gạo Ngọc chỉ thích hợp trồng nơi có Khí thiêng dồi dào, cây cao tầm hai thước, trên mỗi cây treo lủng lẳng mười hạt gạo Ngọc, quả to như nắm tay. Pháp sư, đạo sĩ… khi pháp lực còn thấp phải dựa vào việc ăn gạo Ngọc để hấp thụ dưỡng chất và Khí thiêng giúp tu luyện. Gạo Ngọc được xay nhuyễn nấu với nước tinh khiết tạo thành hỗn hợp giống như cháo màu đỏ nhạt. Gạo Ngọc trồng trên đất dồi dào địa linh, được tưới bằng nước tinh khiết, và tránh xa những thứ ô uế, cho nên việc mang nước đi tưới là việc của bọn trẻ, vì vậy các đạo sĩ phải thường đi xung quanh các vùng thôn quê tìm những đứa trẻ đạt yêu cầu mang về.

    Con quạ nghiêng mình đáp xuống, cùng lúc đó con voi cũng chạy bay đến trước sân của một ngôi nhà ba gian, khung nhà làm bằng tre, mái làm từ lá gạo Ngọc. Nhà rất đơn sơ, chỉ có vài vật dụng thông thường.
    "An Tường sư đệ đâu rồi?". Đại hán trên lưng Quạ hô to một tiếng.
    "Bá Tùng sư huynh, các huynh đi nhanh về nhanh thật. " Có tiếng đáp lại là đạo sĩ tầm hai lăm tuổi mặc áo bào màu trắng phía sau có thêu hình tròn Âm Dương.
    "An Tường, đệ mau tiếp quản năm mươi đứa trẻ này. Cũng sắp đến ngày thu hoạch gạo Ngọc rồi, đệ nhanh tay huấn luyện những đứa trẻ mới này quen với việc chăm sóc gạo Ngọc."
    "Vâng. Bá Tùng sư huynh, dạo này yêu thú xâm phạm nhiều lần vào lãnh địa môn phái nhằm ăn cắp gạo Ngọc, huynh có biện pháp gì diệt bớt chúng không?"
    "Được rồi, việc đó ta sẽ báo với sư phụ của ta." Nói xong, đại hán cùng với chín đạo sĩ còn lại lắc mình phóng lên lưng Quạ để bay về tổng đàn tông phái.

    "Thị Hồng, Thị Khanh, Thị Linh, Thị Nhân, Thị Nhi, các ngươi nhanh ra đây ta bảo." Đạo sĩ An Tường gọi to tên năm người. Một lúc, ở phía sau nhà có tiếng bước chân vội vã, hiện ra năm người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp, đều mặc áo bà ba màu nâu.
    "Tiểu dân bái kiến đạo trưởng".
    " Các ngươi nghe rõ, đây là những đứa trẻ sư huynh ta mới mang về, các ngươi chia làm năm tổ, mỗi tổ mười đứa trẻ, mang đi dạy bảo để chuẩn bị chăm sóc gạo Ngọc."
    "Vâng, đạo trưởng."
    Những đứa trẻ liên tục gặp việc lạ người lạ, cũng thích ứng dần nên ít khóc. Năm bà trung niên xông vào phân tách các đứa trẻ theo năm nhóm. Rồi dẫn chúng theo các hướng khác nhau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời cảm ơn đến Tangthuvien.


    Link góp ý: Cõi Trời
    Lần sửa cuối bởi Quả_lê2018, ngày 10-12-2018 lúc 11:25.

    ---QC---


Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status