TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 8 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 67891018 ... CuốiCuối
Kết quả 36 đến 40 của 111

Chủ đề: Hắc Phong Thần Đạo - Tam Tiếu

  1. #36
    Ngày tham gia
    Dec 2018
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 35 Độc Cô tâm ý


    P/s: Chương 1 đã được chỉnh sửa lại một chút về hình thức, mời các bạn vọc lại cho ý kiến.

    Độc Cô Truy Dương được phân công chỉ dạy đầu tiên cũng có lí do cả, đầu tiên phải kể đến hắn là con mọt sách chính cống, và lợi ích từ việc đó không thể nào bàn cãi, hầu như mọi cuốn sách trong Lưu Vân Thư Viện dù hiểu dù không hắn cũng đều đã đọc qua, có thể ví hắn như một Tàng kinh các hoặc một cái mục lục di động vậy, những thư tịch cần thiết để cho Triệu Thiên Bình bắt đầu nghiên cứu hắn có thể chỉ ra một hai. Lí do thứ hai cũng quan trọng không kém, mà khi dẫn Triệu Thiên Bình xuống thư viện hắn đã nói:

    - Phù trận là cơ sở của pháp thuật. Ấn chú, phù văn, tâm quyết, trận pháp, chiêu thức của đạo thuật các loại đều bắt nguồn từ phù trận cả. Mà để vận dụng được phù trận tạo ra chúng thì trước tiên ta phải có hiểu biết nhất định về phù trận. Đệ có thể hiểu phù trận là sự liên kết và dẫn dắt vật chất và ý niệm để tạo ra lực lượng, nó tồn tại ở mọi nơi ta có thể cảm nhận được. Học thức về phù trận phải nói là vô cùng vô tận, sự thông thạo phù trận thường được giới tu luyện chia làm ba cấp độ, thứ nhất là vận dụng, thứ hai là cải tiến, thứ ba là sáng tạo. Mục tiêu của chúng ta đó là cấp vận dụng, đệ phải tìm hiểu và khám phá rất rất nhiều loại phù trận khác nhau để hiểu về tác dụng và cách sử dụng cũng như kết hợp chúng lại với nhau để đạt hiệu quả như mong muốn. Cấp vận dụng yêu cầu sự hiểu biết rộng, cấp độ cải tiến lại yêu cầu sự hiểu biết sâu, nhưng khả năng đó chúng ta chưa thể nắm được, ít nhất phải là đại thần thông tu sĩ mới có thể lờ mờ chạm đến, còn cấp độ sáng tạo phù trận chỉ có trong truyền thuyết của những vị thiên không tu sĩ mà thôi. Muốn đạt đến cấp độ sau thì đệ phải nắm rõ cấp độ trước, có nghĩa là bây giờ đệ có nhiệm vụ phải tìm hiểu tất cả các loại phù trận có thể nắm được. Ta sẽ hướng dẫn cách phối hợp các phù trận hoặc bài bố các trận pháp từ cơ bản đến phức tạp cho đệ biết, đây cũng là cơ sở để đệ có thể tiếp thu tốt loại hình chiến trận tổ đội. Tiếc là khoảng thời gian còn lại không được nhiều mà đệ thì còn rất nhiều thứ phải biết.

    Triệu Thiên Bình cũng đồng ý như vậy. Tổ đội chiến đấu có thể nói là vận dụng tất cả những thứ mà Linh Vân bắt nó phải học, khả năng chiến đấu thì khỏi cần phải nói, từ cận chiến đến viễn chiến, chiêu thức võ học và đạo thuật là thứ không thể thiếu, trận hình chiến đấu và nhãn quan chiến thuật cũng quyết định sự phối hợp nhuần nhuyễn của cả đội hình, nếu một mắc xích bị tiêu diệt thì có khả năng dẫn tới sự hỗn loạn rồi thất bại.

    Ở cửa thư viện, Triệu Thiên Bình gặp lại nữ thủ thư Tô Lan, nàng mỉm cười chào cả hai:

    - Độc Cô sư huynh và Triệu sư đệ khỏe. Có cần ta trợ giúp gì không.

    Triệu Thiên Bình gật đầu cười chào lại, Độc Cô Truy Dương tỏ ra khách sáo chắp tay nói:

    - Hôm nay ta đưa tiểu sư đệ đến đây mượn vài quyển thư tịch, mong Tô sư tỷ thông qua cho.

    Tô Lan đáp:

    - Chỉ cần theo quy định thì không có vấn đề gì.

    Độc Cô Truy Dương gật đầu cảm tạ rồi đi vào, Triệu Thiên Bình chắp tay với nàng rồi đi theo. Được vài bước nó mới tò mò hỏi Ngũ sư huynh:

    - Nhìn sư huynh có vể rất khách khí với Tô sư tỷ?

    Độc Cô Truy Dương mỉm cười:

    - Tất nhiên. Nàng là Ngoại môn đệ nhất thiên tài về phù trận, khách khí là cũng nên. Nếu nàng là đệ tử nội môn thì đã nắm lấy danh hiệu đệ nhất trong tầng lớp đệ tử của môn phái từ lâu rồi.

    Triệu Thiên Bình ồ một tiếng hỏi:

    - Lợi hại như vậy? Nhưng tại sao là đệ tử nội môn thì giỏi hơn?

    Độc Cô Truy Dương tận tình giải thích:

    - Người tu võ so với người tu đạo thì khả năng vận dụng phù trận ban đầu kém hơn rất nhiều, đó là sự khác biệt giữa nội lực và linh lực. Người tu võ vì thế muốn điều khiển phù trận phải qua những phù chú và trận pháp gián tiếp, điều đó khiến khả năng giao tiếp giữa võ giả và phù trận kém đi rất nhiều. Khoảng cách đó muốn rút ngắn thì võ giả phải đạt đến cảnh giới Tiên thiên thượng võ mới được, còn để cân bằng với người tu đạo thì ít nhất phải là thông thiên võ giả. Mà những cảnh giới đó thì rất khó đạt đến. Thế mà nàng dù có điểm yếu như vậy vẫn có thể bất phân thắng bại với nhiều đệ tử nội môn có thiên phú cực cao về phù trận. Ta dù áp đảo nàng một chút bên ngoài nhưng xét về lĩnh ngộ phù trận thì phải cam bái hạ phong. Tiếc là người tại lại không có thời, nàng lại là người tu võ.

    Triệu Thiên Bình thở dài tiếc nuối:

    - Không có cách nào khác sao.

    Độc Cô Truy Dương dẫn nó đến bên một kệ sách, hắn lấy một quyển trục mở ra đưa cho nó:

    - Cách tất nhiên là có, chỉ là rất khó mà thôi.

    Triệu Thiên Bình nhìn nội dung quyển trục mới hiểu được vì sao lại nói rất khó. Tinh hoa thiên địa là linh khí, còn tinh hoa trong tinh hoa là một thứ được gọi là Tiên linh chi khí. Tiên linh chi khí tồn tại một cách ngẫu nhiên và vô cùng thưa thớt, chỉ hình thành trong những điều kiện vô cùng đặc biệt, và tác dụng của nó cũng được nhắc làm Triệu Thiên Bình phải tặc lưỡi cảm thán. Một con vật, một cái cây hoặc thậm chí hòn đá bình thường nếu hấp thu một tia Tiên linh chi khí đều có thể sinh ra linh trí bắt đầu tu luyện thành yêu, trong sách ghi chép lại trong Yêu cung có vài vị yêu tu như vậy. Linh căn là do tiên thiên sinh ra, nhưng nếu người bình thường có thể hấp thu được tiên linh chi khí thì có khả năng cao sản sinh ra linh căn hậu thiên, có đôi khi phẩm chất còn cao hơn linh căn tiên thiên nữa, có lẽ đây cũng là biện pháp mà Độc Cô Truy Dương đề cập đến. Không những vậy, nếu tu đạo giả hấp thu được thì phẩm chất linh căn sẽ tăng cao, cơ thể được cải thiện, đạo hạnh tinh tiến nhảy vọt.

    Độc Cô Truy Dương ở một bên đợi nó đọc xong rồi nói:

    - Tiên linh chi khí đối với tu luyện giả có vô vàng lợi ích. Như đối với tu sĩ chúng ta có thể tăng tiến đạo hạnh, hoặc luyện chế linh khí, với tu võ giả có thể tăng cường thể chất. Thật ra tu võ giả thường sẽ không dùng kinh mạch để hấp thụ mà thay vào đó sẽ dùng máu thịt để hấp thụ, vì linh căn đối với họ không có ý nghĩa cho lắm. Thứ nhất linh lực và nội lực rất dễ xung đột, thứ hai nếu muốn tu đạo thì phải tu hành lại từ đầu, nên họ sẽ dùng cơ thể hấp thu nhưng vỏ qua kinh mạch, từ đó cải tạo cơ thể và sản sinh nhiều nội lực hơn. Nhưng ta biết chắc chắn, nếu có được Tiên linh chi khí thì Tô Lan sẽ không chần chừ cải tạo kinh mạch của nàng thành linh căn.

    Triệu Thiên Bình nhìn Ngũ sư huynh đầy thắc mắc:

    - Sao sư huynh khẳng định như vậy.

    Độc Cô Truy Dương đưa ánh mắt nhìn chăm chú Tô Lan một lúc rồi nói:

    - Đó là khát vọng của nàng.

    Triệu Thiên Bình thì lại nhìn chăm chú vị Ngũ sư huynh này của nó, một lúc sau nó bật cười:

    - Thì ra sư huynh suốt ngày ở thư viện lại không chỉ vì đọc sách.

    Độc Cô Truy Dương nhìn nó một lúc rồi bật cười không nói gì mà quay người đi chọn sách. Triệu Thiên Bình nhìn Tô sư tỷ kia một lát rồi quay đầu nhìn về vị sư huynh trông như cây sậy của mình hỏi:

    - Tô sư tỷ là người thân của ai?

    Độc Cô Truy Dương cũng không quay đầu lại mà đáp:

    - Nàng là muội muội của Hư Chân sư huynh bên Bạch Phong. Một người giống như đệ.

    Triệu Thiên Bình gật gù, nó hiều “giống như đệ” có nghĩa là cũng vượt qua Lưu Vân Bích Chướng như nó. Có lẽ vị Hư Chân Đạo Nhân này sau khi lên núi thì đưa muội muội mình lên theo. Nghĩ đến đó Triệu Thiên Bình bất giác lại nhớ về Tiểu Màn Thầu, đã lâu không gặp lại tiểu ni tử suốt ngày “thiếu gia ca ca”. “Mình phải nhanh chóng đạt đến Trúc cơ, nếu có thể tìm được một tia Tiên linh chi khí để Tiểu Màn Thầu cũng có thể tu luyện thì tốt biết mấy”.

    Trong quyển trục đề cập đến sự xuất hiện của Tiên linh chi khí, đa phần là ngẫu nhiên bắt gặp trong thiên địa, nhưng ở Lưu Vân Tông có một nơi có thể lấy được Tiên linh chi khí “dễ hơn bình thường”, đó là Lưu Vân Bí Cảnh. Trong ghi chép chỉ ra những lần mở bí cảnh thì khả năng gặp được Tiên linh chi khí là rất cao, nhiều nhất có thể đến năm tia trong một lần, ít thì có thể là một hai tia. Thường thì Tiên linh chi khí khi tiếp xúc với cơ thể hoặc pháp bảo thì rất dễ dàng bị hấp thụ, chỉ có một vài dụng cụ hoặc phù trận phong ấn đặc biệt mới có thể lưu giữ nó.

    Giọng nói của Độc Cô Truy Dương vang lên làm ngắt quãng suy nghĩ của nó:

    - Được rồi, đi thôi.

    Trên tay hắn lúc này là hai quyển trục lấy từ khu trận pháp, Triệu Thiên Bình nghe vậy cũng gật đầu đi theo.

    Lúc này trước quầy thủ thư có một thanh niên anh tuấn khí khái đang trò chuyện với vẻ lấy lòng Tô Lan, khi thấy hai người Triệu Thiên Bình bước ra thì quay lại chào:

    - Là Độc Cô sư đệ sao, thật hân hạnh, vị tiểu sư đệ này chắc là Triệu sư đệ đúng không, lần đầu gặp mặt, ta là Vương Hoành của Huyền Phong.

    Triệu Thiên Bình có thể nhận ra được tính cách khá tự cao của người này qua cách nói chuyện và thái độ, nhưng người ta đã chào hỏi trước thì nó cũng chắp tay chào lại, Độc Cô Truy Dương cũng gật đầu:

    - Thật hân hạnh.

    Rồi hắn lấy lệnh bài thân phận cùng hai quyển trục đặt lên quầy nói:

    - Phiền Tô sư tỷ.

    Tô Lan gật đầu lấy ra một ngọc giản màu xanh, miệng lẩm bẩm gì đó, tức thì ngọc giản tỏa ra một tia sáng chiếu đến lệnh bài cùng hai quyển trục như thực hiện pháp thuật nào đó. Chỉ lát sau ánh sáng tắt đi, Tô Lan cầm lấy lệnh bài và quyển trục đưa lại rồi nói:

    - Trong vòng ba tháng sau phải hoàn trả.

    Độc Cô Truy Dương gật đầu nhận lấy rồi chắp tay cáo biệt. Hai người rời đi, Vương Hoành lại tiếp tục trò chuyện với Tô Lan.

    Ra khỏi cửa, Triệu Thiên Bình không khỏi hỏi một câu:

    - Vương sư huynh kia chắc cũng giống huynh nhỉ?

    Độc Cô Truy Dương nhìn nó với vẻ không hiểu cho lắm, Triệu Thiên Bình thấy vậy cười nói thêm:

    - Thì với Tô sư tỷ đó đó.

    Độc Cô Truy Dương lắc đầu cười khẽ:

    - Đệ còn nhỏ không hiểu gì đâu.

    Triệu Thiên Bình gãi gãi đầu:

    - Chắc vậy. Vị Vương sư huynh kia nhìn có chút gì đó khác khác, giống như kiêu ngạo nhưng lại không phải, rất khó nói, có vẻ không được thân thiện lắm.

    Độc Cô Truy Dương cười:

    - Đó là sự kiêu hãnh của dòng máu đế vương nhân gian.

    Triệu Thiên Bình mắt tròn xoe:

    - Đế vương nhân gian? Thiên An hoàng thất?

    Độc Cô Truy Dương gật đầu:

    - Đúng vậy, hoàng thất Thiên An quốc là một chi môn nhân lâu đời của Lưu Vân Tông chúng ta, cũng vì thế mà Thiên An quốc mới thái bình thịnh trị lâu như vậy. Hoàng đế hiện giờ chính là Huyền Phong trưởng lão, mà Vương Hoành chính là thái tử, vài năm nữa khi sẽ lên kế vị. Hoàng thất họ Vương còn một vị thái thượng trưởng lão nữa. Sinh ra đã có địa vị cao, ngạo khí tất nhiên là phải có, nhưng không đến nỗi nào.

    Triệu Thiên Bình chép miệng:

    - Đối thủ của Ngũ sư huynh có vẻ mạnh đấy.

    Độc Cô Truy Dương trợn mắt nhìn nó:

    - Đồ ranh con biết gì mà nói, cầm lấy.

    Nói đoạn hắn vứt hai quyển trục sang cho Triệu Thiên Bình. Nó nhanh chóng đỡ lấy, nhưng suýt tuột tay vì hai quyển trục khá là nặng. Nhìn có vể nhỏ nhẹ như bao quyển trục khác nhưng khi tận tay cầm vào mới biết mỗi quyển cũng hơn năm chục cân, Triệu Thiên Bình tặc lưỡi:

    - Sao nặng vậy, thứ này dùng làm gậy đập người còn được.

    Độc Cô Truy Dương ở bên cạnh có chút hả hê như trả được thù cái tội miệng của nó nói:

    - Đây là quyển trục phong ấn trận pháp, chứa nhiều tài liệu nên rất nặng, lại rất quý. Đệ giữ cho chắc vào, nếu làm hư thì đừng trách tông môn hỏi tội, cũng đừng nghĩ cho vào túi trữ vật.

    Triệu Thiên Bình nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu cho vào túi trữ vật có khi một trăm cân này không kéo đứt túi thì cũng kéo tuột lưng quần. Nó vác hai quyển trục lên vai như vác hai khúc gỗ vậy, nghĩ lại một chuyện khác nó bèn hỏi:

    - À Ngũ sư huynh này, lúc nãy đệ nghe thấy Tô sư tỷ nói là trong ba tháng, nhưng đệ nhớ không lầm thì lúc trước tỷ ấy nói là chỉ mượn thư tịch được trong tháng mà nhỉ? Chẳng lẽ đệ nhớ nhầm?

    Độc Cô Truy Dương nhìn nó hơi lâu một chút rồi nói:

    - Đệ nên đọc thêm sách đi, vào tông phái đã lâu nhưng ta thấy đệ chỉ toàn tu luyện. Siêng năng là tốt nhưng hiểu biết cũng là đạo hạnh, nhất là với người tu đạo như chúng ta. Còn vấn đề đệ thắc mắc đó là do mức độ cống hiến quy định. Sơ cấp đệ tử như chúng ta có điểm cống hiến sơ cấp, khá là dễ kiếm, nếu đệ trúc cơ sẽ có điểm cống hiến cao cấp, làm trưởng lão có điểm cống hiến trưởng lão, còn ở mức độ thái thượng trưởng lão thì không cần phải tính đến điểm cống hiến nữa. Điểm cống hiến có thể quy đổi ra linh ngọc và tài bảo, điểm cao thì cấp độ cống hiến sẽ tăng, khi có còn được hưởng nhiều đặc quyền của môn phái nữa. Như ta có cấp độ cống hiến sơ cấp cao nhất, nên đặc quyền là có thể mượn thư tịch trong ba tháng, là đãi ngộ cao nhất của sơ cấp đệ tử.

    Triệu Thiên Bình cười cười ngại ngùng:

    - Cái này đệ có nghe qua nhưng thật sự không rõ lắm, có cách nào để tăng điểm cống hiến không?

    Độc Cô Truy Dương gật đầu:

    - Có rất nhiều cách, điểm cống hiến sơ cấp là dễ dàng đạt được nhất. Cách nhẹ nhàng nhất là ngồi trong thư viện đọc sách mười canh giờ thì sẽ tích được một điểm, do vậy chỉ cần chăm chỉ nghiên cứu thư tịch một năm thôi là có vài trăm điểm rồi, đây là cách mà tông môn khuyến khích đệ tử tự thân học tập. Nếu đệ muốn kiếm nhanh hơn thì có thể tham gia chăm sóc linh thảo, linh thú, hoặc cao cấp hơn là chế tạo phù lục, trận bàn, luyện khí, tầm bảo, hoặc là thi đấu môn phái. Điểm cống hiến sơ cấp có thể đồi lấy linh ngọc và tài bảo sơ cấp. Điểm cống hiến cao cấp thì có thể đổi tài bảo cao cấp, có giá trị gấp mười lần điểm sơ cấp. Điểm cống hiến trưởng lão đổi lấy thời gian nghiên cứu tầng hai thư viện, những tài bảo cực kì quý hiếm, và nhiều thứ khác, giá trị gấp trăm lần điểm cao cấp. Nói chung bây giờ đệ nên tích lũy càng nhiều cống hiến, sau này sẽ cần dùng rất nhiều đấy. Cụ thể thế nào thì nghiên cứu trong này.

    Nói đoạn Độc Cô Truy Dương lật tay vứt cho Triệu Thiên Bình một quyển sách.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tam Tiếu, ngày 26-09-2019 lúc 00:58.
    ---QC---
    tamtieu9x15
    https://tamtieu9x15.blogspot.com/

    FB.com/hacphongthandao


  2. #37
    Ngày tham gia
    Dec 2018
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 36 Luyện tập


    P/s: Chương 1 đã được chỉnh sửa lại một chút về hình thức, mời các bạn vọc lại cho ý kiến.


    Sử dụng phù trận không chỉ ghi nhớ mà quan trọng nhất là khả năng vận dụng đòi hỏi sự tỉ mỉ tinh tế và khả năng sáng tạo độc đáo. Triệu Thiên Bình tốn thời gian nửa ngày mới có thể vẽ được một tấm Hỏa phù cơ bản, việc vẽ phù yêu cầu sự chính xác trong việc vận dụng linh lực kết hợp với ngọn bút di chuyển theo lộ tuyến phù văn chính xác để dẫn động lực lượng hỏa hệ ẩn giấu vào trong một tờ giấy nhỏ, chính là cơ sở cho việc bày bố những phù trận phức tạp hơn sau này. Nó dùng nguyên một ngày chỉ để vẽ hỏa phù, những lần sau có vẻ việc đã quen tay nên thời gian còn lại nó vẽ thêm được năm tấm nữa, tổng cộng sáu tấm, cái sau hoàn thiện hơn cái trước.

    Độc Cô Truy Dương có thể xem là đại hành gia phù trận trong lứa đệ tử, ngay cả những đệ tử đẫ Trúc cơ có khi cũng không bằng. Trong quá trình Triệu Thiên Bình luyện tập, hắn giảng giải hướng dẫn mọi thứ vô cùng chi tiếc. Đã thế, những tài liệu cần thiết hắn đều mang theo trên mình cả, tức là những thư tịch có thể sao chép được dù có dù không ở trong thư viện hắn đều sở hữu cả, tất cả thư tịch đều được phong ấn vào một quyển trục dài ba trượng. Mỗi lần cần một thư tịch gì chỉ cần bấm quyết điểm chỉ thì sẽ xuất hiện, dùng xong thì niệm chú sẽ tự động cất vào lại, rất tiện lợi, khiến Triệu Thiên Bình thấy mà thèm.

    - Sau này đệ có thể tự tạo một thư viện di động như vậy, với điều kiện phải am hiểu về phong ấn phù trận, rất khó đấy. Phong ấn thuật ta sử dụng trong này tương đương với một trung cấp trữ vật pháp bảo, trọng lượng sẽ giảm nhẹ rất nhiều. Sau khi đệ thành thục vẽ những phù lục cơ bản thì sẽ bắt đầu tiếp xúc đến trận pháp cao cấp hơn, thường thì không nhanh như vậy nhưng thời gian cấp bách, đành chịu vậy.

    Triệu Thiên Bình vừa nghe vừa chăm chú vẽ phù. Cái khó thật ra chỉ ở phù lục đầu tiên nhằm mục đích làm quen với việc vẽ phù mà thôi, nhưng nếu đã hoàn thành được một cái rồi thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn hẳn, đó cũng chính là tác dụng của linh căn, thứ thiên phú trời cho của người tu đạo.

    Hết ngày thứ hai nó đã thành thạo năm loại ngũ hành phù lục cơ bản. Lúc này Độc Cô Truy Dương vứt cho nó một đống thư tịch rồi nói:

    - Ở đây bao gồm những loại phù trận cơ bản, võ công, đạo thuật các kiểu. Đệ nên đọc hết để dễ luyện tập với những sư huynh đệ khác. Đến khi gặp lại hi vọng đệ đã đọc xong hết đống này.

    Thư tịch Độc Cô Truy Dương để lại rất đa dạng. Pháp thuật nhiều vô kể, như Hỏa cầu, Hỏa luyện, Thủy cầu, Thủy chướng, Thổ bộc, Thổ lưu bích, các loại linh tiễn thuật với Ngân quang tiễn Kim hệ, Trường xuân tiễn Mộc hệ các kiểu. Một loại pháp thuật có thể sử dụng các hệ linh lực khác nhau để sử dụng nhưng hiệu quả lại khác nhau rõ rệt, như Bích chướng thuật với hệ Thổ sẽ tạo thành bức tường linh lực mạnh mẽ để phòng thủ, giúp giảm áp lực tấn công cao nhất, hệ Kim lại ít giảm áp lực hơn nhưng bù lại sẽ chắc chắn hơn trong việc phòng thủ những sát thương từ những thứ bén nhọn, hệ Thủy kém về sự chắc chắn nhưng lại nổi trội vì sự dày đặc và dai dẳng, có thiên hướng dung hòa hóa giải thay phì phản hồi lại lực tấn công, hệ Mộc có sự chắc chắn tương đối và khả năng đặc biệt là hấp thụ một phần lực lượng của đòn tấn công để tăng cường phòng thủ của mình, còn hệ Hỏa lại có chút tiêu cực khi sự chắc chắn rất thấp nhưng bù lại sẽ tiêu diệt ngay đòn tấn công. Về các pháp thuật tấn công cũng có sự khác nhau tương tự, do vậy mỗi loại linh lực có những đặc điểm riêng và khi vận dụng vào đạo thuật lại có sự khác nhau mà tu sĩ cần phải hiểu rõ.

    Võ thuật cũng có nhiều như Ưng trảo thủ, Kim cương chưởng, Tán quyền, Toàn phong thối, Khúc thương bộ pháp, hoặc các dạng võ thuật có vũ khí như Lục tinh kiếm pháp, Tuyệt thần đao pháp, Vô ảnh thương, rất nhiều, và toàn bộ đều hướng dẫn những chiêu thức ngoại công, mục đích những loại ngoại công thân pháp này là hỗ trợ việc sử dụng đạo thuật để tấn công hoặc phòng thủ trong chiến đấu, đặc biệt là khi sử dụng các loại pháp thuật có tầm sử dụng hạn chế hoặc đạo thuật cường hóa chính bản thân mình.

    Nhưng vận dụng võ thuật tốt nhất phải nhắc đến võ giả, vì nguyên bản võ thuật sinh ra là dành cho họ. Võ giả trong hàng đệ tử của Bạch Vân Chân Nhân thì chắc chắn phải nhắc đến lão Tam Chu Đại Lực. Người đúng như tên, hắn có thiên phú Thần lực bẩm sinh khiến cơ thể sinh ra sức lực mạnh hơn người thường vô số lần, là một trong những người thích hợp đi theo con đường võ giả nhất. Tu luyện đã hơn mười năm, Chu Đại Lực đã đạt đến đỉnh của một võ giả Tiên Thiên sơ cấp, cảnh giới có thể nói là ngang hàng với Trúc cơ hậu kì đỉnh, chỉ cần một bước nữa là có thể đặt chân vào hàng ngũ trưởng lão trong tông môn, ngay cả Đại sư huynh và Nhị sư huynh của hắn cũng không bằng.

    Chu Đại Lực thân hình cường tráng, gương mặt chất phác nhưng tràn ngập sự kiên nghị, là một người ít nói. Phương pháp dạy Triệu Thiên Bình của hắn không thiên về võ thuật mà thiên về bản năng chiến đấu thì đúng hơn, mở đầu bài học, hắn chỉ nói đơn giản:

    - Chỉ dùng lực lượng thân thể chiến đấu với ta, đến khi cảm thấy đủ thì nghỉ. Vấn đề bị thương không cần lo ngại. Bắt đầu đi.

    Dứt lời hắn không để cho Triệu Thiên Bình kịp nghĩ ngợi mà lao vào tấn công. Triệu Thiên Bình cũng không kịp nghĩ nhiều, nó chưa phải là chưa từng chiến đấu, nhưng chỉ là mấy con dã thú mà thôi, đánh nhau thật sự với người thì là lần đầu nên kinh nghiệm không có bao nhiêu.

    Kết quả không chút bất ngờ khi chưa đầy một khắc đầu mặt mũi nó đã sưng vù, tay chân bê bết máu, có vài cái xương còn bị gãy nữa, Chu Đại Lực nhìn mặt hiền hậu nhưng ra tay thật sự rất ngoan. Sau khi dã man hành hạ cho nó ngã sóng soài dưới đất, hắn vứt lại một lọ thuốc và một đoạn Thanh đằng ti rồi đi thẳng, trong tai Triệu Thiên Bình còn nghe được một câu:

    - Đệ có một ngày để học thêm võ thuật trong sách, mai ta lại đến, và…sẽ nặng tay hơn.

    Triệu Thiên Bình mặt nhăn như đít khỉ nằm co quắp trên mặt đất mà rên rỉ:

    - Ông trời ơi, con có làm gì sai không? Ư…ư…đau…

    Nằm mãi một lúc nó mới lấy lại chút sức chộp lấy khúc cây mà gặm, điều này làm nó thật sự nhớ đến những khổ cực lúc leo Lưu Vân Sơn. Nghĩ đến bảy tháng thời gian huấn luyện tiếp theo, nó thật sự muốn khóc.

    Thanh Đằng tuy là một loại linh dược, nhưng chỉ thuộc dạng kém trong số đó mà thôi, tác dụng với người thường thì nhiều, nhưng đối với cơ thể đã qua đạo thuật và linh lực cải tạo thì không phát huy được như lúc trước nữa, cũng may Chu Đại Lực còn để lại một lọ thuốc chữa thương tương đối tốt nên chỉ hai canh giờ sau là Triệu Thiên Bình có thể hoạt động lại bình thường.

    Cảm giác đau thấu xương vẫn còn làm nó sợ. Không muốn đau thì phải luyện tập, nó phải căng mắt ra tìm một cuốn võ thuật dễ nhất để học trước mới mong giảm chút đau khổ.

    Tán quyền là một bài quyền đơn giản và bảy thức: thao thủy, khinh yến, truy tinh, hoành sơn, tán vũ, khứ xà, bài vân. Thao thủy là chiêu thức thiên hướng trao dồi bình hòa nhằm tiêu hao hoặc đánh với địch thủ không mạnh, khinh yến là chiêu có tác dụng đánh lừa với hư chiêu làm chủ, truy tinh là một quyền cực nhanh, hoành sơn lại là một quyền cực mạnh, tán vũ thì tấn công liên miên không dứt, khứ xà là một thức tận dụng sơ hở để phản đòn, bài vân là chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh nhưng lại tiêu hao lực lượng rất lớn, có thể nói là chiêu số chung cực.

    Việc luyện tập mỗi chiêu thức khá là đơn giản, mỗi nữa canh giờ Triệu Thiên Bình lại hoàn thành một chiêu thức. Cái khó ở đây là cách vận dụng trong chiến đấu, không phải địch thủ sẽ đứng yên cho ngươi đánh nên trong chiến đấu sẽ xuất hiện biến cố, khi đó chiêu thức phải thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh chiến đấu, gọi là biến chiêu. Biến chiêu có một phần để luyện tập, nhưng muốn thông thạo tất cả thì chắc chắn phải thông qua chiến đấu mới làm được.

    Khi Chu Đại Lực quay trở lại thì Triệu Thiên Bình cũng luyện được kha khá nhưng nó so ra với người đã dày dặn kinh nghiệm và có thiên phú chiến đấu bẩm sinh như Chu Đại Lực thì có lẽ còn kém xa. Cũng may là đối thủ không dùng lực lượng quá áp đảo nó.

    Lần này Chu Đại Lực không tấn công nhanh tiêu diệt gọn như hôm qua nữa mà cho phép Triệu Thiên Bình tấn công trước, hơn nữa ra chiêu cũng rất chậm, đa số là phòng thủ. Việc đó giúp Triệu Thiên Bình dần dần nắm lấy tiết tấu trận đấu và tăng tốc độ tấn công. Sáu thức cơ bản của Tán quyền dần dần nhẹ nhàng và bắt đầu có sự biến hóa. Một chiêu hoành sơn nhắm thẳng vai bị đỡ được, thì một chiêu khinh yến rất nhanh nhắm vào mặt, nhưng tất nhiên đó chỉ là hư chiêu, Triệu Thiên Bình cũng biết hư chiêu đơn giản như vậy không có mấy phần qua mắt nổi vị sư huynh này của mình nên rất nhanh chuyển hư thành thật với một chiêu truy tinh nhanh hết sức có thể vào giữa trán Chu Đại Lực khiến hắn phải ngửa người tránh né.

    Tiết tấu trận đấu càng nhanh hơn khi Chu Đại Lực không chỉ phòng thủ nữa mà bắt đầu dùng lực lớn hơn và nhanh hơn, Triệu Thiên Bình có thể cảm nhận mỗi cú va chạm da thịt nó càng trở nên tê dại hơn. Do vậy, càng về sau Triệu Thiên Bình càng lâm vào tấn công thì ít, mà né tránh thì nhiều, nếu không né được nữa thì tung một thức khứ xà rồi chuyển nhanh qua tán vũ để phản công.

    Thời gian càng kéo dài, áp lực lên Triệu Thiên Bình càng lớn. Nhưng nó lại không thấy khổ như hôm qua nữa mà thay vào đó là một cảm giác phấn khích khó tả. Sự hồi họp, cảm giác ứng biến liên tục, sự va chạm lực lượng kịch liệt khiến Triệu Thiên Bình càng đánh càng hăng, càng cảm giác không thấy mệt.

    Nhưng cảm giác chỉ là cảm giác, thực tế thì chỉ sau nữa canh giờ giao đấu nó đã thở không ra hơi. Một đấm cuối cùng của Chu Đại Lực đến thẳng trước mặt mà nó không còn sức để chống đỡ hay né tránh nữa, thế là nó…ngồi phệch xuống mà thở phì phì xua tay:

    - Đệ đánh không nổi nữa.

    Chu Đại Lực cũng dừng tay nhìn nó cười:

    - Có thiên phú đấy. Lần sau ta sẽ không nương tay.

    Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng.

    Có thể nói trong các vị sư huynh phụ trách huấn luyện cấp tốc cho Triệu Thiên Bình thì Chu Đại Lực là người dùng thời gian ít nhất nhưng hiệu quả không tệ chút nào. Triệu Thiên Bình chẳng phải người thích bị ngược nên nó cũng bỏ công ra luyện tập không ngừng nghỉ, từ luyện sức khỏe bằng dưỡng sinh thuật đến luyện kĩ năng chiến đấu qua võ thuật, rõ ràng nó có thiên phú trong lĩnh vực này không tệ nên tiến bộ cũng mau.

    Nhưng nó không phải người hoàn hảo gì, phù trận và võ thuật thì tương đối tốt, còn đụng đến đánh cờ thì phải gọi là nát bét.

    Đánh cờ đòi hỏi một người không những có khả năng tính toán chi li mà còn đòi hỏi nhãn quan chiến thuật cực kì tốt nữa, nhưng vấn đề chiến thuật thật sự không nằm trong điểm mạnh của Triệu Thiên Bình. Trong giao đấu tốc độ cao nó có thể thỏa sức thể hiện nhưng trong những trò cân não như chơi cờ Triệu Thiên Bình mới đụng vào thôi đã có cảm giác nhức đầu rồi. Nhưng cho dù không phải điểm mạnh thì nó cũng cần phải rèn luyện trình độ chơi cờ ở một mức nhất định, việc này cũng có tác dụng nhất định đến việc tu luyện sau này nên nó không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, người ta nói cần cù bù thông minh, dù trong việc chơi cờ cần cù thật sự không giúp được gì nhiều nhưng thua nhiều cũng có cái lợi của nó.

    Tiền Vạn Kim tuy bình thường hay đùa giỡn nhưng khi bước vào tập luyện thì có vẻ rất nghiêm túc, ít nhất là trong vấn đề chơi cờ hắn ta là một người khá kĩ tính và yêu cầu rất khắc khe với Triệu Thiên Bình. Nhưng khắc khe đến mấy nó cũng chỉ tiến bộ sơ sài, vì một ván cờ muốn hoàn thành phải nói là rất lâu, có khi đến hơn một ngày mới xong một ván, thành ra chỉ sau vài lần Tiền Vạn Kim chỉ biết thở dài rồi vứt cho Triệu Thiên Bình vài kì phổ để tự nghiên cứu mà thôi.

    Nếu đánh cờ đã không có hi vọng lấy được thành tích tốt thì việc quan trọng bây giờ của nó là dành hết thời gian còn lại cho những thứ có thể huấn luyện tốt.

    Pháp thuật là môn tiếp theo mà Triệu Thiên Bình phải thông thạo. Như đã nói, pháp thuật chia ra nhiều kiểu và ứng với mỗi loại linh lực lại có những tổ hợp đạo thuật khác nhau có thể nói là muôn hình vạn trạng. Cũng vì thời gian ngắn, mà pháp thuật thì còn khó thông thạo hơn võ thuật nhiều nên Tứ sư huynh của nó là Khổng Thương Vũ chỉ tập trung dạy nó năm loại đạo thuật thường được sử dụng của Thổ hệ tu sĩ gồm: Vạn tượng ấn, Ngưng sơn bích, Địa lao, Vô để khanh và Thiên tinh bạo.

    Với Vạn tượng ấn là tích tụ thổ hệ linh lực trong lòng bàn tay để tăng cường lực lượng đến mức lớn nhất, một thuật pháp thể hiện tốt nhất tính lực lượng của Thổ hệ linh lực. Kết hợp vạn tượng ấn và các loại võ thuật cận chiến sẽ phát huy tốt nhất loại thuật pháp công kích này. Ngưng sơn bích là loại thuật pháp mang tính phòng thủ cao, ngưng tụ thổ linh khí để chặn đòn tấn công, có thể giảm thiểu tác động của công kích. Địa lao là một thuật dạng giam cầm phong ấn đối thủ, nếu sử dụng trên bản thân có thể tạo ra lớp phòng thủ còn vững chắc hơn Ngưng sơn bích nhưng lại khá bị động. Vô để khanh là một dạng thổ hệ pháp thuật công kích, có thể nói là một sát chiêu đáng gờm đúng như tên của nó, tạo ra một cái vực trên đối thủ. Ba thuật pháp trước yêu cầu sự tích tụ linh lực, còn Vô để khanh có yêu cầu cao hơn một chút đó là sự tích tụ rồi bộc phát gây lực sát thương cực kì lớn, bù lại thì tiêu hao cũng không hề nhỏ. Thiên tinh bạo là dạng nén linh lực rồi ném đi gây sát thương, yêu cầu của thuật cao hơn Vô để khanh một chút, đó là phải kiểm soát sự bộc phát linh lực khi tiếp xúc một cách chính xác.

    Năm loại thuật pháp trên nói dễ không dễ, nói khó cũng không khó, thật ra chỉ cần vận dụng linh lực, niệm pháp quyết và kết thủ ấn đúng thì có thể thi triển được. Vấn đề là muốn uy lực lớn thì đòi hỏi yêu cầu về tích tụ linh lực và khả năng khống chế linh lực phải thật tinh tế, không những thế lượng linh lực càng nhiều thì uy lực càng mạnh. Hơn nữa, những thuật pháp ở trên còn làm cơ sở cho nhiều loại thuật pháp phức tạp và có uy lực mạnh mẽ hơn ở những cảnh giới cao nên bắt buộc tu sĩ phải thông thạo nó hoàn toàn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    tamtieu9x15
    https://tamtieu9x15.blogspot.com/

    FB.com/hacphongthandao

  3. #38
    Ngày tham gia
    Dec 2018
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 37 Sự quan trọng của phù trận


    P/s: Chương 1 đã được chỉnh sửa lại một chút về hình thức, mời các bạn vọc lại cho ý kiến.

    Mộc nhân chiến trận đề cao kĩ năng của mỗi người và khả năng phối hợp tác chiến dựa trên cơ sở ngang bằng về tu vi cảnh giới của những mộc nhân được điều khiển trong trận chiến, kĩ năng cá nhân thì luôn cần phải mài giũa nâng cao còn khả năng phối hợp tác chiến được xây dựng chủ yếu trên những tổ hợp chiến trận. Nhiệm vụ của Thất sư huynh Dương Cửu đơn giản hơn những người khác rất nhiều, chỉ là hướng dẫn về những loại tổ trận trên lí thuyết, còn việc thực hiện phối hợp lại cần tập hợp đầy đủ mọi người nên phải đến gần ngày tổ chức Tam Luận hội, khi tất cả đều tập trung thì mới có thể luyện tập được.

    Lưỡng nghi, Tam tài, Tứ linh, Ngũ hành, Lục hợp, Thất sát, Bát quái, Cửu cung là tám tổ hợp trận cơ bản phối hợp từ hai đến chín người, giúp thành viên trong trận có khả năng liên kết với nhau cực kì tốt khi hỗ trợ tấn công hoặc phòng thủ, không những vậy, kết thành trận pháp còn có khả năng dẫn động lực lượng bên ngoài trợ giúp trận hình chiến đấu, do vậy một đội hình kết trận vững chắc sẽ có lợi thế hơn rất nhiều so với đội hình tùy ý. Khi chiến đấu hoặc có thể giữ vững một trận pháp, hoặc có thể biến đổi linh hoạt trận pháp, tùy vào mỗi hoàn cảnh chiến đấu khác nhau mà một trong hai cách trên sẽ phát huy hiệu quả khác nhau. Giữ vững trận pháp thiên về sự chắc chắn và dễ dàng nắm bắt hơn, còn biến hóa trận pháp yêu cầu về sự linh hoạt và ăn ý trong phối hợp chiến đấu.

    Lưỡng nghi âm dương, Tam tài thiên địa nhân, Tứ linh long lân quy phụng và Ngũ hành kim mộc thổ thủy hỏa có sự tiến công và phòng thủ đồng đều, Lục hợp thiên về vây hãm và phòng thủ, Thất sát lại thiên về tấn công, còn Bát quái chủ yếu là sự biến hóa, cuối cùng là Cửu cung, Cửu cung có hai biến hóa, thứ nhất là Bát quái Trung cung trận pháp có khả năng đột kích mạnh mẽ, thứ hai là Cửu cung phi tinh trận pháp có khả năng vận dụng tinh thần ngoại lực để tăng cường trận pháp.

    Thời gian giảng giải chiến trận của Dương Cửu chỉ vọn vẹn nửa ngày, đến khi kết thúc hắn chốt một câu:

    - Thực chất chiến trận cũng xuất phát từ trận pháp, điều đặc biệt là trận cơ lại chính là con người nên có khả năng biến hóa hơn một chút. Đệ nên tìm hiểu rõ trận pháp trước, đợi khi khai thác được điểm mạnh của mình một phần nào đó thì dựa vào đó sẽ phân chia đội hình thích hợp. Thi đấu sắp tới sẽ gặp khá nhiều chiến đội lão luyện, chúng ta vừa thành lập thật sự rất khó để đạt giải cao, có thể coi là một lần luyện tập lớn vậy.

    Tìm ra điểm mạnh của mỗi cá nhân là rất quan trọng trong việc bố trí chiến trận và vị trí tác chiến thích hợp, cũng vì lí do đó mà Linh Vân Đại sư huynh mới yêu cầu huấn luyện nhiều thứ cho Triệu Thiên Bình như vậy. Võ thuật và đạo thuật là nhằm tăng cường khả năng chiến đấu, kỳ thuật là tìm ra khả năng nắm giữ chỉ huy trận chiến, còn phù trận như một loại kiến thức tổng quát trợ giúp rất nhiều. Hơn nữa phù trận cũng là một môn thi đấu trong Tam Luận Hội nên Triệu Thiên Bình dành khá là nhiều thời gian để nghiên cứu với Độc Cô Truy Dương:

    - Phù trận cơ bản có hằng hà vô số loại đòi hỏi sự ghi nhớ cực kì tốt, có thể nói phù trận như một loại ngôn ngữ của ý niệm vũ trụ, và việc bày trận giống như chuyển tải nội dung của ngôn ngữ đó vậy. Việc truyền tải một nội dung muốn biểu lộ của con người có thể qua cách nói, viết, vẽ hoặc một đoạn nhạc, thì ngôn ngữ ý niệm vũ trụ cũng có nhiều cách trình bày khác nhau, từ phù văn, đến thuật pháp, trận pháp các loại muôn hình vạn trạng, và muốn được như vậy không chỉ cần biết mà cần phải hiểu rõ thì mới vận dụng các loại phù trận một cách thích hợp và hiệu quả khi kết hợp những phù trận cơ bản thành những dạng phù trận phức tạp hơn với nhu cầu cao hơn về tác dụng của trận pháp.

    Độc Cô Truy Dương trong quá trình giảng giải cho Triệu Thiên Bình một số lưu ý về phù trận thì lôi ra một vật mà Triệu Thiên Bình khá là quen thuộc, đó là một cái bồ đoàn trong Truyền Đạo Đại Điện mà nó đã có thời gian gắn bó khá dài nên nhận ra ngay. Độc Cô Truy Dương dùng lực xé bỏ lớp vải bông bên ngoài bồ đoàn đi, bên trong hiện ra một tấm gỗ hình tròn có hoa văn chi chít. Hắn đưa nó đến trước mặt Triệu Thiên Bình vừa dùng tay chỉ lên vừa nói:

    - Nói nhiều cũng khó hiểu, đệ hãy quan sát thứ này xem. Đây được gọi là một trận bàn cấp thấp bày một Tiểu Vân Trận, chính là thứ giúp đệ bay lên một đoạn. Trận pháp này thực chất là tổ hợp của nhiều phù trận cơ bản khác nhau những có thể bổ trợ lẫn nhau. Nơi đính linh ngọc bố trí một Tỏa linh trận giúp cố định linh khí do linh ngọc tụ tập, xung quang là Dẫn linh trận để dẫn dất linh khí có được, tiếp đến là Khinh thân trận để làm cơ thể nhẹ nhàng có thế bay lên, Du phong trận để cố định vị trí trong không trung và cuối cùng là Dẫn niệm trận để điều khiển bồ đoàn theo ý muốn.

    Mỗi lần nhắc đến một phù trận, Độc Cô Truy Dương đều chỉ ra chính xác và vẽ lại phù trận đó một lần cho Triệu Thiên Bình dễ dàng quan sát, hắn còn nói thêm:

    - Bốn loại phù trận này kết hợp để giúp đỡ người mới tu luyện, quan trọng nhất trong đó là Khinh thân trận và cũng tiêu tốn nhiều linh khí nhất. Có một điều đệ cần chú ý,là nếu đệ sử dụng một bồ khác và truyền trực tiếp linh lực của mình vào đó để điều khiển thì những phù trận như Tỏa linh, Dẫn linh và Dẫn niệm sẽ trở nên vô dụng, khi đó đệ có thể trưc tiếp điều khiến Khinh thân trận vì linh lực dưới sự điều khiển của đệ đã mang sẵn ý niệm điều khiển. Nhưng sử dụng linh lực bản thân đồng nghĩa với sự tổn hao cả linh lực lẫn tinh thần nên ba trận pháp kia vẫn được sử dụng khá nhiều, nhất là đối với tu võ giả vì họ rất khó dẫn động linh lực. Đệ có thể thay đổi những linh trận trong này để cải tiến, tỉ như tăng cường Tỏa linh trận bằng nhiều cách như thay đổi chất liệu bày trận tốt hơn hoặc thay đổi kích cỡ linh trận, hoặc giả chỗ Tỏa linh trận thêm vào Luyện linh trận thì nó sẽ luyện hóa cả linh khí trong linh ngọc tạo nên nguồn linh khí cung cấp dồi dào hơn, hay một Tụ linh trận để nguồn linh khí cung cấp không bị gián đoạn thì Khinh trận sẽ mạnh mẽ hơn, đồng nghĩa với việc đệ có thể bay cao hơn và lâu hơn các kiểu.

    Độc Cô Truy Dương đưa trận bàn cho Triệu Thiên Bình giữ rồi tiếp tục:

    - Nói là như vậy nhưng với giá trị của một cái bồ đoàn để học tâm pháp không cần phải thêm những phù trận đó, vì Luyện linh và Tụ linh là hai phù trận có tài liệu và cách thức bài bố khá phức tạp, nếu đã xác định sử dụng chúng thì nên áp dụng vào những loại pháp bảo cao cấp hơn để tránh lãng phí. Như vậy đệ cũng hiểu cách để tăng cường uy lực trận pháp đó thường là tăng cường tài liệu bố trận cũng như kích cỡ trận pháp. Tài liệu để bày trận có rất nhiều, có thể nói thứ gì cũng có thể bày trận được miễn là đệ am hiểu về tài liệu và loại phù trận muốn bố trí, tất nhiên tài liệu càng tốt thì phù trận càng uy lực. Kích cỡ có thể hiểu về kích thước và độ chuẩn xác, một trận pháp lớn tất nhiên uy lực sẽ mạnh nhưng tốn tài liệu và không gian bố trí, phù trận được bố trí càng chuẩn xác thì uy lực càng cao. Vấn đề này liên quan đến trình độ người bày trận , có thể nói một người am hiểu trận pháp ở mức độ tông sư có thể dùng tài liệu cỡ một linh ngọc hạ phẩm mà bày bố được trận pháp uy lực đương với người khác dùng tài liệu gấp đến hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.

    Trên tay Độc Cô Truy Dương bỗng nhiên xuất hiện hai quyển trục mà ngày trước hắn đã mượn từ thư viện, hắn nhìn quyển trục trầm ngâm một lúc rồi nói:

    - Trận pháp thi đấu được bố trí vô cùng phức tạp, hoặc là đệ sẽ bố trận cho người khác giải, hoặc phá giải trận của người khác. Bố trận sẽ dễ hơn phá giải nên nếu dùng càng ít linh lực để phá giải thì điểm số thu được càng cao. Những trận pháp bố trí thi đấu sẽ là những đấu trận thuộc các dạng sát trận, huyễn trận, khốn trận. Muốn phá trận có hai cách, dùng lực phá trận và dùng xảo phá trận. Dùng lực thô bạo và tốn kém nhất là toàn lực oanh kích trận pháp đến khi nó hỏng, cách này có thể dùng bên ngoài chứ trong thi đấu thì đệ chưa kịp phá trận đã bị xử thua, cách thứ hai là dùng lực đánh vào trận cơ và trận nhãn là những điểm mấu chốt để phá trận, cách này đòi hỏi có sự am hiểu nhất định về trận pháp mới làm được. Còn dùng xảo phá trận thì đòi hỏi sự hiểu biết cao hơn, đơn giản nhất là dùng tài liệu của mình bài bố vào những mắc xích quan trọng để thay đổi kết cấu trận pháp, khó hơn cũng làm như vậy nhưng biến trận pháp đó thành của mình, tức là thay đổi quyền điều khiển.

    Hắn giao hai quyển trục cho Triệu Thiên Bình:

    - Hai quyển trục này một là huyễn trận Ngự hoa viên và một là khốn trận Nhất bộ nan, đệ phải phá giải hai trận pháp này. Huyễn trận ta sẽ giúp đệ vượt qua, nhưng đệ phải chuẩn bị lượng tri thức phù trận đệ cho là đủ thì khi đó mới hiểu được ta thực hiện như thế nào. Còn khốn trận thì đệ phải tự lực cánh sinh. Đây là hai đấu trận không khó, đệ có thời gian từ giờ cho đến khi ta phải trả hai quyển trục này để hoàn thành. Nếu không được thì đệ không cần tham gia hạng mục trận pháp lần này nữa.

    Triệu Thiên Bình ngồi nghe đến bây giờ mới căng thẳng thốt ra được một chữ: “Được”. Độc Cô Truy Dương nhìn nó mỉm cười rồi quay đi

    - Cố gắng lên. Ta sẽ tạm thời giữ hai trận pháp này trước, đến khi đệ chắc rằng mình muốn phá trận thì đến thư viện tìm ta.

    Triệu Thiên Bình nhìn theo bóng lưng Độc Cô Truy Dương gật đầu kiên định. Những ngày vừa qua nó cũng hiểu mức độ quan trọng của cuộc thi lần này, một lượng điểm cống hiến sẽ được ban phát dựa trên thành tích thi đấu, đứng đầu sẽ có phần thưởng đặc biệt là được yêu cầu môn phái một bảo vật như pháp khí, pháp bảo được luyện chế riêng cho bản thân với sự trợ giúp của những luyện khí đại sư trong môn phái, hay linh đan linh dược thuộc loại kì trân hãn thế mà dùng điểm cống hiến cũng khó có thể đổi được, hoặc giả một nguyện vọng khác thường gì đó, tất nhiên mọi thứ sẽ có một giới hạn nhất định.

    Nhưng dù không phải vì phần thưởng cuộc thi thì nó cũng cần phải cố gắng vì chính bản thân mình. Sự trợ giúp của phù trận là không thể bàn cãi. Chỉ cần nói trong việc thi triển thuật pháp nó đã đóng vai trò cực kì to lớn.

    Sự khác biệt giữa người tu luyện lâu năm và người mới bắt tay vào tập tành hoặc giữa người thông tuệ và người tương đối ngu ngốc đó là cảnh giới thông thạo pháp quyết. Có bốn cảnh giới thường được nhắc đến, đó là tiểu thành, đại thành, viên mãn và khai quang. Độ thông thạo càng cao thì việc sử dụng pháp quyết càng nhanh chóng và hiệu quả.

    Cụ thể có thể nói về một môn pháp quyết mà Triệu Thiên Bình hiện bắt đầu tu luyện là Vạn tượng ấn. Tác dụng giống như tên, thuật pháp này có thể tạo ra sức mạnh của vạn tượng, một thuật pháp mang tính chất đặc trưng về lực lượng của linh lực hệ Thổ.

    Người thi triển thuật pháp sẽ niệm pháp chú để dẫn động linh lực trong cơ thể vận hành theo một lộ tuyến nhất định. Sau khi trải qua lộ tuyến vận động đó linh lực sẽ trở thành dạng cường hóa, cũng có thể gọi là hoạt hóa, sau đó người thi triển tập trung lượng linh lực đó vào vị trí muốn thi triển Vạn tượng ấn và kích phát để tạo ra sức mạnh công kích.

    Chẳng hạn người thiên về chưởng pháp quyền pháp có thể tập trung nơi bàn tay để cho địch thủ một đấm trời giáng. Người thiên về thoái pháp có thể tập trung vào bàn chân để tặng địch thủ một cú Thiên mã hậu cước. Người thiên về vũ khí có thể phân chia ra cả cánh tay để tay cường lực lượng của những cú tấn công binh khí. Hoặc giả có thể tập trung vào chân để tăng cường tốc độ di chuyển để tăng cường tấn công hoặc đào thoát khi nguy hiểm.

    Khi thông thạo việc niệm pháp và vận hành linh lực hoạt hóa, có thể nói người tu luyện đã đạt đến cảnh giới tiểu thành, cảnh giới của sự vận hành pháp quyết qua ba giai đoạn là niệm chú, hoạt linh và thi triển. Có thể thấy ba bước này mặc dù khi đạt tiểu thành có thể nhanh chóng thi triển nhưng vẫn tốn thời gian nhất định, hơn nữa nó có nhược điểm chí mạng là thông qua việc tụng niệm pháp quyết có thể khiến đối phương nắm bắt được pháp thuật mà ta chuẩn bị phát ra để nghĩ cách ứng phó, mặc dù thời gian ngắn nhưng lợi thế nhất định vẫn có, nhược điểm này càng khuếch đại khi đối thủ có trình độ chênh lệch nhất định với bản thân.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sự quan trọng của tiểu thành cảnh giới là đại biểu cho việc tu luyện giả có thể tu tập pháp quyết đó hay không. Đối với những thuật pháp cơ bản đến phổ biến như Vạn tượng ấn thì có thể nói ai ai cũng tu luyện được, song đối với những thuật pháp cao cấp và phức tạp hơn đôi khi lại đòi hỏi những yêu cầu nhất định có thể đến mức hà khắc mà người tu luyện phải thỏa mãn thì mới tu luyện được.

    Không những thế, mặc dù nói tiểu thành là cảnh giới thấp nhất của sự thông thạo pháp quyết, nhưng để đạt được nó cũng không phải dễ dàng. Nhất là với những thuật pháp có uy lực tuyệt luân thì để nắm bắt nó phải nói là cực kì khó. Hầu như thuật pháp càng cao cấp thì càng khó tu luyện, đến cả những tu sĩ có cảnh giới chỉ nằm trong truyền thuyết đôi khi chỉ cần nắm bắt một pháp quyết cao cấp ở mức độ tiểu thành thì đã là độc nhất vô nhị rồi.

    Thực chất pháp quyết và sự hoạt hóa linh lực cũng như việc thi triển đều tồn tại những nguyên lí của trận pháp trong đó. Pháp quyết cao cấp có trận pháp phức tạp nên việc nắm giữ dĩ nhiên là càng khó khăn hơn. Nhưng nếu nắm bắt được nguyên lí của phù trận trong pháp quyết có thể tăng cường tốc độ và uy lực của nó lên một tầm cao mới ở cảnh giới đại thành. Khi mà việc tri triển thuật pháp không cần phải tụng niệm chú ngữ nữa mà thông qua sự hiểu biết của bản thân để vận hành linh lực theo chính xác lộ tuyến trận pháp đê tung ra.

    Cảnh giới này đánh dấu cho sự giải phóng khả năng của tu luyện giả. Có thể nói, ngoại trừ những chú thuật bắt buộc phải dùng chú ngữ làm lực lượng ra, thì những thuật pháp khác đã thoát li việc thi triển thông qua chú ngữ, điều này không chỉ là việc khắc phục được việc cho địch thủ biết trước thuật pháp bản thân sắp thi triển và tốc độ thi triển được cải thiện nhanh chóng ra mà nó còn đại biểu cho bước phát triển vượt bậc của việc thi triển thuật pháp, đó là nhất tâm đa dụng, tức là đồng thời thi triển với những thuật pháp khác, giải phóng khả năng chiến đấu của tu sĩ ở mức độ cao hơn với sự biến hóa và uy lực khôn cùng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    tamtieu9x15
    https://tamtieu9x15.blogspot.com/

    FB.com/hacphongthandao

  4. #39
    Ngày tham gia
    Dec 2018
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 38 Bế quan thật buồn chán


    Cảnh giới viên mãn, cảnh giới chí cao trong sự thông thạo thuật pháp. Khi hiểu biết của người tu luyện đến chung cực đối với pháp quyết và khả năng vận dụng phù trận một cách thông thạo thì bản thân người thi triển có thể trực tiếp dẫn động linh lực kết thành phù trận thuật pháp mà không cần trải qua giai đoạn vận hành hoạt hóa linh lực.

    Có thể nói cảnh giới viên mãn có thể khiến người tu luyện ý động thì pháp động, bỏ qua mọi hạn chế để phát huy thuật pháp đến độ lô hỏa thuần thanh. Cảnh giới đại thành mặc dù có thể giúp bản thân thi triển nhiều pháp quyết một lúc nhưng với điều kiện lộ tuyến vận hành linh lực không được xung đột với nhau mới được, nhưng ở cảnh giới viên mãn do không còn hạn chế đó nữa nên người tu luyện có thể thi triển hàng loạt pháp thuật một cách liên tục, tất nhiên với điều kiện sự thông thạo với những pháp thuật đó cũng cao như vậy và linh lực đầy đủ.

    Tiểu thành, đại thành và viên mãn cảnh giới sau tốc độ thi triển càng nhanh hơn cảnh giới trước và linh lực sử dụng càng được tối ưu hóa với hiệu suất cao, đó là ba cảnh giới vận dụng linh lực của thuật pháp. Cảnh giới thứ tư, khai quang, có thể nói là cảnh giới vừa dễ lại vừa khó.

    Nói dễ là người vừa tu luyện có thể nắm bắt được, nói khó là có kẻ dù cả đời vẫn mờ mịt, tất cả chỉ nằm trong một chữ “ngộ”.

    Khai quang cảnh giới được coi là cảnh giới mở rộng của thuật pháp. Đó là mối quan hệ phức tạp hình thành giữa lực lượng thuật pháp và ý niệm vũ trụ dưới sự dẫn dắt của ý niệm bản thân, tạo thành ý cảnh thuật pháp. Ý cảnh có thể tăng cường uy lực, tốc độ hay sự biến hóa của thuật pháp. Thuật pháp là cố định, dù được cải tiến và biến hóa về linh lực nhưng tính chất cố định của thuật pháp là người khác có thể học được và thi triển giống như vậy. Nhưng ý cảnh lại vô định, mỗi cá nhân khác nhau có ý niệm khác nhau, dẫn động ý niệm vũ trụ một cách khác nhau sẽ khiến ý cảnh khác nhau, khi kết hợp vào thuật pháp tạo thành sự khác biệt mang tính cá nhân của thuật pháp. Sự kết hợp đó phải dựa trên cơ sở tự nhiên theo kiểu nước chảy thành sông thì uy lực thuật pháp mới mới được tăng cường, ngược lại nếu cưỡng ép kết hợp sẽ tạp ra sự suy giảm uy lực hoặc ý cảnh vị phá hỏng, dẫn đến những hậu quả không lường mà nghiêm trọng nhất có thể là thân tử đạo tiêu.

    Ý cảnh đối với mỗi loại thuật pháp khác nhau hoặc người sử dụng khác nhau thường được gọi với tên khác nhau, như đối với người dùng vũ khí thì thường gọi theo vũ khí bí kĩ như kiếm ý, quyền ý, đao ý các loại, hoặc là pháp ý, phật ý, tất cả quan trọng một chữ “Ý”.

    Khi thuật pháp đạt cảnh giới viên mãn kết hợp với ý cảnh một cách hoàn mỹ, người ta gọi là thuật pháp đã khai quang.

    Khai quang cảnh giới còn có một đặc điểm khác biệt với ba cảnh giới lực lượng đó là khả năng phát triển của nó: không giới hạn. Ý niệm càng thăng hoa thì thuật pháp càng uy lực, cũng vì vậy mà một thuật pháp có thể gọi là cơ bản nhưng trong tay những người có thể khai quang nó ở mức độ cao thì uy lực còn khủng bố hơn những pháp thuật cao cấp.

    Đó là nói về những người có thành tựu cao trong tu luyện, còn Triệu Thiên Bình bây giờ thì không thể so sánh với “con nhà người ta” được. Nó chỉ vừa mới bắt đầu tu tập đạo pháp mà thôi.

    Mục tiêu của nó hiện giờ là tăng cường tốc độ niệm chú và vận hành linh lực.

    Dù Vạn tượng ấn chỉ là một đạo thuật cơ bản song vẫn có những nguy hiểm nhất định, nhất là lần đầu tiên. Khi chú ngữ được ngâm xướng, linh lực trong cơ thể sẽ bắt đầu tự động vận chuyển, nhiệm vụ quan trọng của người tu luyện lúc này là điều chỉnh lượng linh lực cung cấp chính xác và liên tục cho quá trình hoạt hóa linh lực. Chính xác vì trong quá trình đó, có lúc sẽ cần cung cấp ít linh lực, có lúc lại cần cung cấp nhiều linh lực để quá trình diễn ra hoàn chỉnh, nếu có sự sai khác sẽ dẫn đến suy giảm uy lực của đạo thuật, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến rối loạn sự vận hành linh lực khiến thuật pháp bị gián đoạn. Sự gián đoạn của thuật pháp khi đó, cũng có thể do việc cung cấp linh lực bị ngắt quãng hay đình trệ, dẫn đến sự mất ổn định của lượng linh lực đã sử dụng.

    Khi điều đó xảy ra, do sự bất ổn của linh lực khiến nó thoát khỏi tầm kiểm soát của bản thân, và hậu quả là lực lượng đó trở thành một bọc thuốc phát nổ ngay trong cơ thể. Đó chính là việc phản phệ khi sử dụng thuật pháp, cho dù là những đạo thuật hay võ thuật khác cũng đều có nguy hiểm như vậy.

    Thuật pháp càng uy lực, phản phệ càng nghiêm trọng, do vậy yêu cầu sự không chế trong thi triển thuật pháp là cực kì cao, cảnh giới tiểu thành cũng không dễ dàng đạt được là thế.

    Tự tin vào bản thân là điều tốt, nhưng nếu tu luyện giả có chút ảo tưởng về khả năng sử dụng thuật pháp của mình thì đôi khi phải trả giá bằng cả tính mạng.

    Cũng may ngộ tính của Triệu Thiên Bình không đến nỗi nào, lần đầu tiên tuy hơi chật vật nhưng cuối cùng nó cũng tạo ra được một ấn thuật vàng óng lên bàn tay mình. Ấn thuật chính là linh lực sau khi hoạt hóa ngưng kết thành.

    Ngắm vào một tảng đá to nửa người, nó vươn tay đẩy tới.

    Bành…

    Một tiếng nổ vang lên.

    Tảng đá bị hất khỏi mặt đất văng ra một vòng, trên mặt rạn ra một dấu bàn tay.

    Triệu Thiên Bình nhìn mà khẽ sửng sốt. Nó chưa bao giờ có được lực lượng phá hoại ghê gớm như vậy. Đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự lợi hại thuật pháp khi tự bản thân mình thi triển.

    Như tìm được món đồ chơi mới, Triệu Thiên Bình ngửa mặt cười khoái chí.

    Một thức sơ cấp pháp thuật lần đầu tiên đã có uy lực cao như vậy, nó thử tưởng tượng đến những thứ cao cấp hơn, quả thực có khả năng bài sơn đảo hải.

    Nhưng mặc dù khá hưng phấn nhưng nó vẫn cảm nhận được sự đau nhức đến từ bàn tay, nếu không nhờ sự bảo hộ của ấn pháp thì với một lực lượng như vậy có lẽ tay nó không chỉ đỏ ửng lên như bây giờ. Vạn tượng ấn là một pháp thuật thiên về cận chiến nên yêu cầu đối với thân thể cũng tương đối cao, nếu dùng cơ thể gầy còm trước đây khi vừa lên núi chắc tay nó đã gãy rồi, có khi còn không thi triển được, bù lại uy lực của thuật pháp cận chiến sẽ lớn hơn nếu so sánh với Thiên tinh bạo, một thuật pháp viễn chiến, không những uy lực lớn mà còn dễ dàng sử dụng hơn nữa. Nói chung mỗi thuật pháp có ưu nhược riêng, Thiên tinh bạo tuy yêu cầu khả năng khống chế cao và uy lực tương đối nhưng bù lại sự an toàn của bản thân được đảm bảo, còn về tính hiệu quả của pháp thuật thì phải xem bản thân vận dụng nó như thế nào. Nhưng xét về bản tính thì Triệu Thiên Bình tỏ ra khá thích pháp thuật dạng Vạn tượng ấn, đơn giản và uy lực, lúc thi triển lại đầy tính bất ngờ, nhưng muốn như vậy nó phải tăng cường luyện tập và cường hóa thể chất của mình mới được.

    Nói như vậy nhưng những thuật pháp khác nó vẫn rất đầu tư tâm trí. Xa gần đầy đủ, công thủ rõ ràng, Triệu Thiên Bình cố gắng làm quen với năm loại thuật pháp cơ bản được truyền dạy để hoàn thiện khả năng chiến đấu của bản thân.

    Song thuật pháp nói chung vẫn là bên ngoài, tu vi đạo hạnh mới là nguồn gốc, do vậy mỗi ngày Triệu Thiên Bình vẫn dành thời gian đả tọa luyện khí và khai thông khiếu huyệt kèm theo rèn luyện thân thể. Thành quả tu hành của nó cũng khá là đáng kể, nó có thể nhận thấy được cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh, linh lực thì sung túc, mặc dù con đường sinh ra linh thức vẫn còn dài nhưng nó có thể cảm giác được phản ứng và những giác quan của cơ thể ngày càng nhạy bén, điều đó chứng tỏ sự tiến bộ không ngừng nghỉ của nó.

    Còn huyệt khiếu thì nó vẫn đều đặn khai thông, đến nay đã hoàn thành được hai thành yêu cầu của dẫn khí kì, chỉ tiếc là vận khí của nó không được tốt lắm hay sao mà chẳng “tình cờ nhặt được” một ẩn huyệt nào cả, tất cả vô cùng mờ mịt, nhưng Triệu Thiên Bình tin rồi nhất định có ngày bản thân sẽ lôi được chúng ra ngoài ánh sáng đê “giao lưu”.

    Cuộc sống tu luyện tuy có nhiều điều làm Triệu Thiên Bình cảm thấy hứng thú nhưng sâu trong tâm khảm nó vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Cảm giác thiếu hụt này có lẽ là từ khi lên núi đã bắt đầu, càng lúc càng tích tụ khiến nó có cảm giác không dễ chịu gì, nhưng thật sự nó suy nghĩ mãi cũng chẳng rõ được cái lí do vô hình đó ở đâu.

    Người ta thường nói tức nước vỡ bờ, tuy “bờ” của nó chưa vỡ nhưng cứ mãi như thế thì càng lúc càng khó chịu, vì vậy một hôm nó quyết định dừng tu luyện để tập trung nghĩ ra thứ gì vướng mắc trong đầu làm mình không thể tập trung được.

    Nhưng ngồi một chỗ không phải là cách tốt, nó quyết định ra ngoài. Kể từ lần đi theo Độc Cô Truy Dương xuống Vân Đài thì cũng trên dưới một tháng nó chưa ra khỏi động phủ của Linh Vân Đạo Nhân. Tính ra từ lúc lên núi tu luyện đến giờ nó dành phần lớn vào thời gian của mình vào việc tu luyện, tu đến nhàm chán mà chính nó cũng khó mà cảm nhận được. Trước đây dù nhỏ nhưng có gì lí thú là nó lại trốn nhà chạy khắp nơi tìm hiểu, kể cả việc tu hành cũng đến vì duyên cớ đó.

    Nó bỗng dưng nhận ra thứ mình đã quên mất, đó chính là bản tính của mình, thích tiêu diêu tự tại, thích lang bạt đây đó.

    Gió luôn luôn phiêu lãng.

    Nếu chỉ ở một nơi, gió sẽ biến mất.

    Nhưng tiêu diêu như thế nào. Nghĩ đến tu vi của mình còn hạn chế nó như bị tạt một gáo nước lạnh vậy. Không trúc cơ sẽ không được xuống núi, chăm chỉ tu luyện thì mười năm có thể trúc cơ nhưng như vậy lại phải cắm đầu vào bế quan.

    - Có cách nào vừa tu luyện lại không phải ở một chỗ không nhỉ. Ta nên đi hỏi Ngũ sư huynh. À không, nên đi thư viện xem thì hay hơn.

    Nó nhận ra rằng mình có lẽ đã quá phụ thuộc vào sự giúp đỡ của các vị sư huynh trong thời gian qua, lúc đầu có thể tăng cường tu luyện rất nhanh đấy, nhưng về sau có lẽ không quá tốt. Nó vỗ đầu thở dài:

    - Tu vi chưa ra gì mà mình cứ nghĩ đến sau này, có lẽ bị sư phụ ảnh hưởng quá rồi. Nhưng có lẽ chỉ cần những lời sư phụ là đủ.

    Suy nghĩ như vậy có chút kiêu căng một cách tiêu cực và ích kỉ nhưng nó quyết định không nên phụ thuộc vào các vị sư huynh nữa, tự thân nó nên tìm ra đường đi cho riêng mình bây giờ. Nghĩ vậy nó quay lại động phủ của Linh Vân viết một phong thư đặt đó rồi rời đi.

    Lưu Vân Thư viện có lẽ là nơi duy nhất ở Vân Đài mà nó đặt chân đến, những địa điểm khác nó chưa từng bước vào một lần, kể cả diễn võ trường thì nó cũng chỉ đứng dưới quan khán mà thôi.

    Thư viện không có gì khác, Tô Lan vẫn ở quầy khách, nàng đang chăm chú vào một quyển sách. Triệu Thiên Bình để ý thấy đó là một quyển sách vẽ trận pháp gì đấy, có lẽ nàng đang nghiên cứ phù trận, thật sự là không hổ danh trận đạo kì tài mà, dù là thiên phú hay sự chăm chỉ thì nàng cũng xứng đáng gọi là nhân tài cả. Như mọi khi chào hỏi một câu Triệu Thiên Bình liền chui vào thư viện.

    Không phải vô cớ mà các tu luyện giả thường chọn cách bế quan. Sự tĩnh lặng giúp họ thông thấu những gì trải qua, bình tâm truy tìm những cực hạn của chính mình. Bế quan cũng là cách tốt nhất để vận công tích lũy tu vi một cách tường hòa mà không sợ bị phản phệ, và cũng là cách nhẹ nhàng ít tốn kém nhất.

    Đại đạo muôn vạn lối, tu hành không chỉ có một đường, ngoài bế quan, tu luyện giả có thể lựa chọn rất nhiều cách để nâng cao tu vi. Tu luyện có thể coi như việc thôn thiên nạp địa, để đẩy nhanh quá trình đó tu luyện giả có nhiều cách để lựa chọn. Chiến đấu là một cách để tăng cường tu vi khá hiệu quả, những hiếu chiến cuồng nhân thường lựa chọn việc thâm nhập vào những nơi nguy hiểm để tôi rèn tu vi lẫn khả năng chiến đấu, không những vậy còn có thể tìm kiếm những tài bảo tốt giúp ích ít nhiều cho việc tu luyện.

    Một cách khác nhẹ nhàng hơn nhưng khá là tốn kém đó là dùng linh đan diệu dược thay cơm, các loại đan dược thuộc dạng tăng tiến tu vi trực tiếp có thể nói là vô cùng trân quý, dược thì khan hiếm mà đan thì khó luyện. Tính cả Lưu Vân Tông thì những loại đan dược bổ trợ tăng tiến tu vi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà số lượng thì vô cùng hạn chế.

    Nói về linh đan tăng tiến tu vi có thì có những đan dược tăng tích lũy tu vi trực tiếp như Cơ linh thiên đan tăng tích lũy tương đương ba năm của tu sĩ trúc cơ, Tụ nguyên đan thì tích tụ một lượng lớn linh lực tinh thuần giúp cho việc đột phá tu vi dễ dàng hơn, Đạo cơ đan giúp tâm trí trở nên thông tuệ hơn trong một khoảng thời gian giúp trợ giúp rất lớn cả trong việc đề cao tu vi lẫn đột phá, Nê hoàn đan tăng cường trí lực giúp việc tu luyện ý thức càng thêm suôn sẻ, tăng cường nhục thân thì có Cường thân đan hay Thông nguyên đan có thể cường kiện kinh mạch, đối với sơ cấp tu giả càng có hiệu quả gia tăng khả năng khai khiếu và đả thông kinh lạc. Tuy mỗi loại linh đan đều có một số hạn chế nhất định, nhưng lợi ích đạt được khi sử dụng là không thể bàn cãi. Nhưng với Triệu Thiên Bình thì hơi xa vời, vì giá cả có thể nói là quá mức cao, một viên Thông nguyên đan có thể nói là rẻ nhất trong số những loại linh đan trên cũng đến năm chục viên hạ phẩm linh ngọc, không phải thứ mà bây giờ nó có thể mang ra.

    Nếu gom góp hết tài sản lại thì nó có chưa đến hai chục viên linh ngọc, mà phần lớn đều được ban phát, có thể nói tài sản tích lũy của chính nó chỉ nằm ở con số không. Nếu muốn kiếm linh ngọc thì một là trao đổi bằng điểm cống hiến, cứ ba mươi điểm cống hiến sơ cấp thì đổi được một hạ phẩm linh ngọc, hoặc là ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo bán lại cho tông môn đổi lấy linh ngọc, cách này có thể nói là nhanh nhất, hoặc nếu sinh ra làm con trời hay được khí vận phụ thân biết đâu một bước sai lầm lại rơi vào mỏ linh thạch chưa ai biết đến thì giàu to. Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ ảo tưởng một lát rồi lắc đầu ngao ngán. Thôi thì linh đan không được thì chuyển qua diệu dược vậy.

    Linh đan là thứ được nghiên cứu luyện chế cẩn thận nên hiệu quả khỏi phải bàn cãi, còn linh dược có thể xem là nguyên liệu, nhưng cũng có vài thứ dược liệu dù không chế thành đan vẫn có thể sử dụng được, tất nhiên là hiệu quả không thể sánh bằng linh đan nhưng đối với Triệu Thiên Bình lúc này có thể nói là không tệ rồi.

    Loay hoay trong thư viện cả ngày trời, Triệu Thiên Bình cũng quyết định mình sẽ đi trồng hai loại thảo dược.

    Một loại có tên là Địa xà thảo, đây là một loại thảo dược nằm trong thành phần của Thông nguyên đan có một phần tác dụng cường hóa kinh mạch của nó, hơn nữa loại thảo dược này sinh trưởng khá nhanh và tương đối dễ trồng.

    Một loại khác là Hỏa vân thảo nằm trong Cường thân đan có thể dùng để nấu thang ngâm bồi bổ cơ thể, rất có tác dụng cường hóa lực lượng nhục thân, và tất nhiên cũng khá dễ chăm sóc.

    Sao chép thêm một mớ thư tịch, Triệu Thiên Bình mới rời khỏi thư viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    tamtieu9x15
    https://tamtieu9x15.blogspot.com/

    FB.com/hacphongthandao

  5. #40
    Ngày tham gia
    Dec 2018
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 39 Hạ sơn


    Y Dược Đường tinh thông luyện đan luyện dược, kể cả mấy vấn đề liên quan cũng thuộc chuyên trách quản lí, nào là mua bán linh lược, nào là trồng trọt thảo mộc, hay cả đến chăn nuôi linh thú cũng nằm trong số đó.

    Linh đan thì khá là đắt đỏ, may mà thảo dược để luyện chế chúng thì không đến nỗi nào, hơn nữa Địa xà thảo và Hỏa vân thảo cũng không phải là linh dược hạch tâm mà chỉ là phụ dược thôi. Tốn hai khỏa linh ngọc hạ phẩm, Triệu Thiên Bình mua được năm gốc mỗi loại kèm theo hai túi nhỏ hạt giống.

    Khố Phòng chất đủ loại thiên tài địa bảo, tất nhiên là trừ dược bảo, đây một nơi giàu có bậc nhất ở Lưu Thiên Tinh này. Lưu Vân Tông có thể nói là tông phái nhất lưu ở đây, nhưng số lượng đệ tử thì thuộc vào dạng ít nhất, sơ cấp đệ tử một tháng một khỏa hạ phẩm linh ngọc đừng tưởng là ít, ở những nơi khác thì nhận được một mẩu nhỏ cỡ một thành thôi đã là nhiều, môn nhân càng cao cấp thì đãi ngộ càng nhiều, có cống hiến lại càng dư giả. Cứ tính giá trị trung bình của một khỏa linh ngọc hạ phẩm là một trăm lượng vàng, có khi còn cao hơn, thì một tháng trợ cấp của đệ tử bình thường nhất cũng đủ cho người thường ăn sung mặc sướng cả đời.

    Cũng vì giàu có như vậy Lưu Vân Tông mới có chuyện ngoại môn đệ tử cho gia thân của môn nhân, tuy cũng có hạn chế nhất định nhưng so với những môn phái khác đã là tồn tại đặc hữu lắm rồi.

    Nói là như vậy, nhưng vật tư mà người tu luyện cần thật sự quá cắt cổ, Triệu Thiên Bình nhận được sáu khỏa linh ngọc nhưng sau đó lại tiêu tốn mười lăm khỏa để mua sắm tài liệu. Tài sản kết xù ăn chơi phóng đãng mấy đời chưa đến canh giờ đã mất tăm hơi.

    - Tích góp cả nữa năm mà bây giờ chỉ còn vỏn vẹn hai cục. Thật sự là nghèo rớt mồng tơi rồi.

    Để bắt tay vào việc làm giàu như một nông dân thực thụ, nó cần một nơi để khai khẩn làm ruộng.

    Thường thì tông phái sẽ cung cấp cho môn nhân đệ tử một nơi chuyên trồng thảo được ở chân núi, vừa rộng rãi thoáng đãng lại không thiếu linh khí, nhưng phải tốn điểm cống hiến để duy trì, tuy là không bao nhiêu nhưng với Triệu Thiên Bình lúc này cũng là không tưởng. Mà nó cũng chẳng có suy nghĩ sẽ trồng linh thảo ở đây, vì nó muốn bố trí ít linh trận trong dược điền để tăng hiệu quả, nếu ở khu vực chuyên dụng thì có thể gây ảnh hưởng đến linh khí xung quanh và phải bỏ ra chút bố trí để hạn chế sự ảnh hưởng đó, nhưng nếu bày linh trận tại động phủ của riêng mình thì có thể tự do hơn, vậy nên nó quyết định trước tiên tìm một nơi để xây dựng động phủ tu luyện.

    Ngọc bài màu xanh mà lúc trước Bạch Vân Chân Nhân cho nó là Phân Khu ngọc bài, dùng để đánh dấu khu vực động phủ. Việc tu luyện gắn liền với linh khí, do vậy mục đích của việc phân chia khu vực động phủ chính là phân chia khu vực linh khí có thể sử dụng được trên mặt đất. Do số lượng môn nhân hạn chế nên đất đai được phân chia cho môn nhân đệ tử của Lưu Vân Tông cũng khá là thoải mái, mỗi người ít nhất được một phần hai trăm mẫu đất, còn thêm hay không là dựa vào mức độ điểm cống hiến, cũng đồng nghĩa với miễn phí.

    Khi Triệu Thiên Bình cho linh lực xâm nhập vào ngọc bài thì trong đầu hiện ra một đoạn khẩu quyết và một bản đồ nhỏ đánh dấu địa phận trong khu vực vạn mẫu xung quanh. Tuy bản đồ không thể miêu tả toàn bộ Lưu Vân Thiên Sơn nhưng như vậy là đủ để Triệu Thiên Bình có thể xem xét lựa chọn một nơi thích hợp để thiết lập động phủ.

    Trải qua nửa ngày đi đi lại lại xem xét, Triệu Thiên Bình quyết định chọn một mảnh đất nằm ở lưng chừng Hoàng Phong, trong đó không có gì đặc biệt cho lắm ngoài một cái hồ nhỏ cạnh rừng trúc, xuang quanh thì là rừng gỗ bình thường mà thôi. Gần nơi này nhất là động phủ của một sư huynh khác chi, còn cùng sư phụ với nó thì gần nhất cũng trên dưới hai dặm phía trên là động phủ của Vũ Thanh Hà.

    Sau khi chọn được chỗ như ý, Triệu Thiên Bình cắn ra một giọt máu rồi nhỏ lên ngọc bài, sau đó tụng niệm khẩu quyết lúc trước, tức thì ngọc bài liền rời tay nó bay xuống chui vào lòng đất. Bỗng chốc có ánh sáng màu xanh ngọc nhẹ nhàng lóe lên rồi lan dần khắp cả mặt đất, một lát sau ánh sáng lịm dần, ngọc bài cũng từ mặt đất chui ra bay trở lại tay của Triệu Thiên Bình.

    Lần này khi nó dẫn linh lực vào ngọc bài thì cảm giác khác hẳn, một sự tương thông nhẹ nhàng xuất hiện khiến Triệu Thiên Bình có thể nhận thấy được sự tập trung và dòng chảy linh khí trong trời đất, tất nhiên là chỉ trong khu vực hai trăm mẫu của nó thôi, nhưng dựa vào đó nó có thể dễ dàng hơn trong việc bố trí nơi tu luyện và dược điền, như vậy cũng quá tiện lợi rồi.

    Không đợi chờ lâu, nó lao vào rừng bắt đầu đốn cây làm chỗ ở. Thường thì động phủ sẽ xây dựng theo kiểu viện tử, nhưng Triệu Thiên Bình không có năng khiếu để xây dựng, mà nó cũng không có dự tính cầu kì, một chỗ đủ che mưa che nắng là đủ.

    Một căn nhà trúc nhỏ với hai gian chưa đến phương trượng nhanh chóng hiện lên một cái hồ rộng chưa tới mẫu, nhưng nhìn cũng khá lung linh nên Triệu Thiên Bình rất hài lòng với thành quả lao động của mình. Thời gian một ngày sau đấy ở ven hồ nó lại dùng một mẫu đất để trồng trọt và bố trí vài tiểu tự linh trận xung quanh để hội tụ linh khí, chỗ trông Hỏa vân thảo còn bố trí thêm vài tiểu Hỏa linh trận, thế là xong hết mọi công việc để tạo một “động phủ” tu luyện. Dùng “phủ” cho nó thì thật sự hơi quá vì nơi này thật sự quá sơ sài rồi, một thửa ruộng, một hồ nước, một cây cầu và một gian nhà tranh vách lá. Có thể đánh giá nơi này giống như một cái chòi canh của nông dân thì đúng hơn, mà mục đích của Triệu Thiên Bình cũng na ná như vậy, nó chỉ dùng nơi này như nơi trồng trọt, một chốn đi về thỉnh thoảng để nghỉ ngơi chứ cũng chả dự định trường kì trú ngụ.

    Sau khi hoàn thành gieo hạt, việc tiếp theo của giai đoạn trồng trọt của Triệu Thiên Bình là thả thí cho trời đất tự nuôi, nó chỉ chờ đến ngày thu hoạch mà thôi. Tính ra đầu tư cho những hạt giống này của nó cũng không phải ít, nguyên một mảnh đất đầy linh khí với gần nữa số tài liệu bố trận đổi được chỉ để trồng hai loại dược thảo cơ bản, nếu không thành công thì chỉ có thể trách nó quá lười hoặc là vô duyên với trồng trọt mà thôi. Kết quả thế nào thì phải đợi một tháng cho đến lần thu hoạch đầu tiên mới biết được.

    Thời gian ngắn như vậy cũng vì hai loại dược thảo khá là dễ trồng, lại được chăm sóc trong linh khí dồi dào. Nếu đổi lại là trồng dược thảo có linh tính hay còn gọi là linh dược thì có khi mất đến vài năm, thậm chí là vài chục vài trăm năm đến lâu hơn, mà độ khó thì khỏi phải nói, có thể so với khi phải vượt qua thử thách Lưu Vân Sơn vậy, một việc đòi hỏi những linh dược sư có trình độ cao và kinh nghiệm phong phú, không phải gà mờ như nó.

    Hoàn tất một động phủ như ý, Triệu Thiên Bình lại xuống núi.

    Lần này nó dừng lại một chút ở võ trường để xem tỉ đấu rồi tiếp tục đi xuống khu vực Lưu Vân Thiên Sơn chi hạ, cũng là nơi mà trước đây nó đã trăm cay nghìn đắng để vượt qua.

    Được “trở lại chốn xưa”, Triệu Thiên Bình bỗng nhiên nghĩ đến một câu, khi khả năng và địa vị của con người cao hơn, họ sẽ có nhận thức mới khi nhìn lại những gì mình đã trải qua. Điều này đúng với nghĩa đen hoàn toàn khi nó quay lại nơi này.

    Lúc trước không tu vi, không nhãn lực, nó chẳng thể nhìn thấy gì ngoài mây và mây. Còn bây giờ thì chả cần phải cố gắng gì, khi đã là tu sĩ với trí tuệ được khai mở, nơi này đã trở nên thoáng đãng, hay nói cách khác chướng nhãn pháp dành cho người bình thường đã trở nên vô dụng đối với nó.

    Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Thiên Bình tận mắt chứng kiến quang cảnh thực sự của Lưu Vân Sơn. Rừng cây xanh đẫm ánh nắng xen lẫn những mảnh sỏi đá bao quanh dòng Vô Căn Hà uốn lượn, lác đáng những áng mây thực sự quyến luyến phiêu phù. Cảm giác thoải mái tự do như cuộn trào trong lòng Triệu Thiên Bình, như được thả về với thiên nhiên, có thiên ngôn vạn ngữ mà nó muốn thốt ra lúc này.

    - Thật đẹp!

    Rốt cuộc nó chỉ biết cảm thán như vậy với vốn ngôn ngữ chẳng bao giờ được tôi luyện.

    Môn nhân đệ tử được tự do lui tới khu vực này, thậm chí muốn sống ở đây cũng được với một điều kiện là tuyệt đối không can thiệp vào quá trình thử thách của những người lên núi. Triệu Thiên Bình quả thực muốn tạm thời sống ở đây. Mặc dù linh khí so với trên Ngũ Phong thưa thớt hơn nhưng tu vi của nó lúc này không quá để ý chuyện linh khí nhiều ít, có một hai khỏa linh ngọc hội tụ linh khí là dư sài rồi, việc cần thiết là đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

    Cây cối là nhà, mặt đất là giường, ở nơi này nó chả phải lo nghĩ đến chỗ ở, cảm giác hoang dã mang đến sự hứng thú nồng đậm.

    Mục đích đến đây của nó là nằm nâng cao năng lực thực chiến thật sự bằng cách chiến đấu với thú dữ. Khi chiến đấu với Tam sư huynh tuy có tiến bộ nhưng rốt cục vẫn chỉ là chỉ điểm luyện tập, điểm tới là dừng nên áp lực tạo ra rất nhỏ, mà nó thì cần áp lực mạnh hơn để mau tiến bộ hơn.

    Trước đây khi quá non yếu cứ hễ gặp mấy con ác lang hay cự hùng là nó phải vắt chân lên cổ mà chạy, bây giờ coi như vừa luyện tập vừa trả thù rửa nhục.

    Ngày đầu tiên nó tìm được một con u lang trưởng thành vô cùng to lớn, ít nhất phải gấp rưỡi con lần đầu tiên nó gặp. Từ lần chiến đấu lúc trước nó cũng biết được một chút đặc tính tấn công của loài dã thú này, đó là chủ yếu là lao tới dùng bộ hàm sắc nhọn để tấn công kẻ thù.

    Triệu Thiên Bình xưa đâu bằng nay, sức bật và lực lượng cơ thể được luyện tập đáng kể, các kĩ năng chiến đấu được cải thiện, còn cả đạo thuật nữa. Mặc dù quyết tâm không động đến đạo thuật khi chiến đấu, khả năng hiện nay cho phép Triệu Thiên Bình hoàn toàn áp đảo con sói.

    Đầu tiên nó vận dụng một môn khinh thân bộ pháp vừa mới học được trong thư tịch có tên là Phong Hành chủ yếu để tránh né những đòn tấn công. Liên tục lạn trái né phải, những cú cắn hay vồ của con dã lang đều đánh vào không khí, không gây được áp lực gì với Triệu Thiên Bình, thỉnh thoảng nó còn vung tay bạt vào mặt con sói vài cái nhẹ, chủ ý của nó là khiêu khích cho con sói tấn công mạnh hơn chứ không phải gây sát thương gì.

    Dần dần Triệu Thiên Bình có khả năng đọc trước chuyển động của con sói để tìm ra những hướng né tránh và phản công hiệu quả ít tốn sức hơn, Phong Hành bộ pháp cũng dần dần được cải thiện, càng lúc càng mượt mà uyển chuyển.

    Con sói cũng dần nhận ra đối thủ khó chơi, tuy nó không bị thương gì bởi những đòn tấn công bạt nhược của Triệu Thiên Bình nhưng máu điên của nó cũng đã lên tới não khi mà mắt đã đỏ long sòng sọc. Bỗng nhiên nó ngẩng đầu cất cao tiếng hú.

    Tiếng hú gọi bầy cũng như lúc trước.

    Nhưng lần này Triệu Thiên Bình không hoảng sợ bỏ chạy nữa vì đây là điều nó chờ đợi nãy giờ. Một con sói đã không còn có thể uy hiếp đến nó nữa, một bầy sẽ hiệu quả hơn nhiều.

    Chỉ khoảnh khắc sau, trong rừng vang lên những tiếng hú đáp trả, những tiếng sột soạt liên tục vang lên.

    Một con, hai con, ba con…

    Một bầy mười một con sói khác xuất hiện, trong đó có một con có bộ lông không xám như những con khác mà là đen như mực, hình dáng cũng to lớn hơn một chút, Triệu Thiên Bình đoán hẳn đó là con đầu đàn.

    Triệu Thiên Bình lùi lại một chút tập trung tinh thần. Nó không nghĩ rằng bầy sói này lại đông như vậy. Tuy cơ thịt nó đã cứng cáp hơn nhưng không phải mình đồng da sắt, thân thủ đã nhanh hơn nhưng số lượng bọn sói lại áp đảo. Lúc này là nguy hiểm thực sự, nếu bất cẩn có thể trở thành mồi cho bọn chúng ngay.

    Lũ sói cũng không cho Triệu Thiên Bình nghỉ ngơi lâu mà nhanh chóng lao lên hỗ trợ đồng loại.

    Bốn phương tám hướng đều có nguy hiểm ập tới.

    Triệu Thiên Bình hít sâu một hơi rồi nghiêng mình sang trái một chút, tránh khỏi một cú táp trực diện, chân phải liền đó đạp mạnh xuống đất lấy đà phóng đến kẽ hở giữa hai con sói để thoát khỏi thế bị bao vây.

    Một cái răng sượt qua vai nó, máu chảy đầm đìa.

    Cũng may là Triệu Thiên Bình đã tạm thời thoát khỏi được sự bao vây, nhưng nó chưa kịp định thần thì bốn con sói khác đã phi thân phóng tới, nanh vuốt sắc nhọn nhắm thẳng yết hầu nó mà đâm tới.

    Triệu Thiên Bình thuận đà lao tới một chút rồi bất chợt khôm người tung ra một cú hoành tảo thiên quân vào chân một con sói. Lần này nó dùng lực mạnh hơn, đủ để làm mất sức chiến đấu của một người bình thường.

    Con sói bị gạt chân ngã ầm xuống đất, nhưng nhanh chóng bật dậy tru lên một tiếng chói tai đầy căm tức. Còn Triệu Thiên Bình cũng không kịp nhìn thành quả mà phải chật vật né ngay những đòn tấn công mãnh liệt khác.

    Phong Hành thân pháp được vận dụng ngày càng trôi chảy.

    Triệu Thiên Bình lúc này đã có thể phán đoán được khả năng tấn công của những con sói, nhưng số lượng của chúng quá đông, dù né tránh thế nào cũng khó thoát khỏi hết sát thương, do vậy trên mình nó dần dần xuất hiện những vết da thịt rách toạt, máu bắt đầu nhuộm đỏ y phục.

    Lúc này nó cũng kiểm chứng được thành quả tu luyện thời gian qua của mình, sức chịu đựng thật sự đã tốt lên rất nhiều, nếu là trước đây, nó đã phải cảm thấy đầu choáng mắt hoa rồi.

    Dẫu vậy, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, hơn nữa Triệu Thiên Bình cũng không dám dùng sức quá nhiều, vì đến lúc này, con Hắc lang đầu đàn vẫn chưa tấn công mà chỉ đứng quan sát.

    Chờ đợi bị động không phải là phong cách của Triệu Thiên Bình, nếu con sói đầu đàn trước sau gì cũng nhập bọn thì chi bằng kéo nó vào trận chiến sớm một chút để giải quyết luôn một thể. Nghĩ vậy, nó bèn lao thẳng đến con đầu đàn xuất ra một thức cương quyền.

    Mắt con thú lóe lên ánh sáng hung ác, nó nhanh chóng lệch đầu né đi quyền phong rồi ngoặt trở lại há miệng nhắm thằng cánh tay Triệu Thiên Bình mà táp đến.

    Tốc độ quá nhanh.

    Triệu Thiên Bình đã phán đoán rằng con đầu đàn này có lẽ mạnh hơn mấy con khác nhiều, nhưng nhanh đến như vậy thật sự là ngoài ý muốn.

    Tay phải đang dùng lực nên rút về né tránh đã không kịp, Triệu Thiên Bình bèn tận dụng đà tới của tay trái để tung ra một chưởng đánh thẳng vào cái mồm đang lao tới của con sói.

    Bốp một tiếng, tay trái nó cảm thấy tê rần, nhưng cuối cùng cùng giải thoát cho tay phải. Triệu Thiên Bình nhanh chóng thu người bật mạnh sang bên phải tránh đi những cú quào sau lưng. Tình hình chiến đấu không đơn giản như nó đã nghĩ, những con sói sống ở Lưu Vân Thiên Sơn một phần nào đó được linh khí nuôi dưỡng nên dũng mãnh thiện chiến, dù không so được bậc linh thú nhưng với thú dữ bình thường thì đáng sợ hơn nhiều. Nhưng điều này không những không làm nó sợ mà càng làm nó hưng phấn, chiến đấu như thế này không tệ chút nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    tamtieu9x15
    https://tamtieu9x15.blogspot.com/

    FB.com/hacphongthandao

    ---QC---


Trang 8 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 67891018 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status