TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 29

Chủ đề: [Đồng nhân] Thiên Đế Đấu La

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định [Đồng nhân] Thiên Đế Đấu La

    Một cuốn đồng nhân?
    Đấu La Thế Giới, một đại lục rộng lớn, cư dân đông đúc. Chức nghiệp cao quý nhất tại đây được gọi là Hồn Sư. Mỗi người sinh ra, đều có một vũ hồn bẩm sinh. Vũ hồn có thể là cái cày, cái cuốc, liêm đao... thuộc khối công cụ; một đóa hoa cúc, một cành mai... thuộc thực vật hệ; đến các vũ hồn cường đại như Tuyết Ảnh Ma Hùng, Tật Phong Ma Lang....

    Để có thể trở thành hồn sư, ngoài vũ hồn cường đại, còn cần đến hồn lực để sử dụng vũ hồn đó, vũ hồn càng lớn, hồn lực càng cao, đại biểu cho thực lực mạnh mẽ tại Đấu la đại lục. Cứ 10 cấp hồn lực, vũ hồn có thể phụ gia thêm một cái hồn hoàn, có được từ việc liệp sát hồn thú, những quái thú mạnh mẽ, có tu vị hằng nghìn năm.

    Một dị vực linh hồn tiến vào thế giới này. Kiếp trước của hắn cũng có hồn sư nhưng ở đó hồn sư tu luyện khác biệt so với thế giới này. Không những có hồn sư còn có người tu chân, tu ma, phật tu, ma pháp, đấu khí... Một người như thế đến thế giới đơn bạc này sẽ gây ra sóng gió gì đây. Mọi người hãy chờ xem.
    (Phần truyện liên quan tới Thiên Đế Đại Đạo)
    ---QC---
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content


  2. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 1: Đấu La Đại Lục

    Ngay tại khi mặt trời mới lóe ra ánh sáng lấp ló từ cuối chân trời. Chúng cố gắng xuyên qua ngọn núi chiếu lên một thôn xóm bình yên thì một bóng hình nho nhỏ đã đứng ở trong sân. Đôi chân và đôi tay vũ động, mỗi hô hấp, mỗi tiết tấu đều có những quy luật đặc biệt. Mồ hôi trên thân thể nhỏ nhắn và bụ bẫm đó trực tiếp nhẹ nhàng rơi lên trên mặt đất.

    Thân hình nhỏ bé đó cũng chỉ khoảng hơn năm tuổi. Mái tóc màu trắng phất phơ nhẹ nhàng trong gió. Đôi mắt to tròn màu xanh lam đáng yêu vô cùng. Khuôn mặt bụ bẫm và làn da trắng nõn hồng hào. Song cả người cậu bé toát ra một khí thế tràn đầy sức sống khi vung lên quyền và bắt đầu tiến hành hô hấp.

    Mồ hôi sái nhưa mưa nhưng ở trong sân nhỏ hắn vẫn luyện tập. Cho dù vài người đi xung quanh hắn. Mặt trời từ từ mọc lên cao cho đến khi một âm thanh nhẹ nhàng rơi vào trong tai hắn: “Dante, vào ăn cơm đi con!” Lời nói có vài phần già nua từ trong nhà phát ra.

    “Vâng, ông ơi! Chờ con chút, để con rửa tay cái đã!” Cậu bé phát ra âm thanh tràn đầy non nớt. Thu quyền lại, cậu hít thật sâu sau đó xoay người rời đi. Hướng về phía lu nước gần nhất trực tiếp bắt đầu tẩy rửa tay chân cùng mặt mũi. Thật hiếm thấy khi mà một đứa trẻ hơn năm tuổi có thể làm mọi việc một cách thành thạo như vậy.

    Thực ra thì cậu bé không phải người bình thường. Nói đúng hơn hắn không phải người thế giới này. Trước đây, hắn ở một thế giới khác, một thế giới cực kỳ đặc sắc với người tu chân, tu ma, phật tu, ma pháp, đấu khí... rất nhiều loại phương pháp tu luyện làm người choáng vàng. Đồng thời cuộc sống tràn đầy đặc sắc, kỳ ngộ cũng như cả sự nguy hiểm.

    Ở nơi đó, hắn đã sống với rất nhiều người. Hắn học được rất nhiều thứ nhưng chưa thể phát huy ra bản thân mình thì hắn đã chết. Hắn chết rất sớm, những tri thức ấy thực sự làm cho hắn không có chỗ dùng. Bất quá, hắn không biết làm sao mình có thể đi tới cái nơi như thế này. Nơi mà hắn đang sống chính là đại lục Đấu La.

    Đại Lục Đấu La, Tây Nam đế quốc Thiên Đấu, hành tỉnh Fassnault.

    Thôn Thánh Hồn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là phía Nam tỉnh Fassnault, một thành phố nhỏ tên Notting. Mà thôn Thánh Hồn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ thuộc về thành phố Notting mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là thôn Thánh Hồn vĩnh viễn kiêu hãnh.

    Bên ngoài thôn Thánh Hồn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho thành Notting, thành Notting trong tỉnh Fassnault mặc dù không coi là đại thành thị. Nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, thành Notting bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.

    Thế giới này mặc dù có hồn sư cũng giống thế giới trước của hắn. Song rõ ràng một điều rằng hồn sư ở thế giới này tu luyện hoàn toàn khác biệt so với hồn sư mà kiếp trước hắn biết được. Vì hồn sư ở nơi này chỉ tu luyện hồn lực không giống hồn sư kiếp trước có thể vừa tu luyện võ hồn vừa tu luyện thêm một môn tu luyện khác như tu chân, tu ma, phật tu, ma pháp...

    Dante biết từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, trong đó, một bộ phận người cực nhỏ là vũ hồn có thể tiến hành tu luyện, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Mà đại lục nghề nghiệp cao quý nhất gọi là hồn sư. Giống trăm năm trước trong truyền thuyết từ thôn Thánh Hồn đi ra vị Hồn thánh, chính là một gã hồn sư, Hồn thánh là xưng hiệu của một hồn sư đã đạt tới một cấp bậc nhất định.

    Vũ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí vũ hồn, một loại là thú vũ hồn. Tên như ý nghĩa, lấy khí cụ làm vũ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm vũ hồn chính là thú vũ hồn. Tương đối mà nói, khí vũ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn nữa, đại đa số người đều là khí vũ hồn, mà trong khí vũ hồn, vũ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú vũ hồn lớn hơn nhiều.

    Song Dante biết nhiều loại võ hồn hơn nhiều. Giống như trước đây có các loại võ hồn như bản thể võ hồn, tinh thần võ hồn... Một số võ hồn còn có hình dạng không cố định rất là quái dị. So với những người dân ở đây thì Dante hiểu biết nhiều loại võ hồn hơn nhiều. Bất quá đó là kiếp trước, ở kiếp này hắn chỉ gặp vài hồn sư. Mà tất cả họ đều thuộc hai loại lớn trên.

    Lúc xuất sinh, Dante dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng ông lão đang mà kêu khóc. Khi hắn học xong thế giới này ngữ ngôn, bằng vào trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ, ông lão kia kêu lên: “Con gái... con gái đừng bỏ cha.”. Người kêu khóc ấy chính là ông hắn và hắn là cháu ngoại của ông lão.

    Tại thế giới này thức tỉnh võ hồn ở độ tuổi sáu tuổi. Kiếp trước hắn cũng là như thế song hai nơi thời gian có chút chênh lệch. Nguyên nhân vì thời gian ngày đêm cùng kiếp trước và kiếp này hình như có chênh lệch. Nên tuổi tác hẳn cũng có khác biệt. Kiếp trước hắn cũng có võ hồn nhưng không biết kiếp này võ hồn hắn là gì đây.

    Tiến vào trong phòng, hắn thấy được m ột lão nhân, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, nhưng tinh thần quắc thước, quần áo sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng, bàn tay đang đưa lên vẫy vẫy hắn: “Dante, ngồi đi con!”

    Ông lão này chính là ông ngoại hắn, tên ông ngoại là Jack. Đồng thời ông cũng là thôn trưởng của cả cái thôn Thánh Hồn này. Nguyên nhân vì ông khá tốt bụng nên được rất nhiều người trong thôn yêu mến. Dante mặc dù không có cha mẹ nhưng lại có một ông ngoại vô cùng yêu thương hắn.

    “Vâng thưa ông!” Dante rất ngoan ngoàn tiến tới ngồi trên ghế. Ở trên bàn đặt những thức ăn nóng hổi còn nguyên mùi hương hấp dẫn bốc lên. Ở trong nhà không chỉ có mỗi ông ngoại hắn mà còn có vợ chồng bác cả. Bác cả là con trai cả của ông ngoại hắn đang sống cùng với ông ngoại. Đồng thời Dante cũng đang sống cùng với gia đình này.

    Nhận một chén cơm múc ra từ người nữ nhân tầm trung tuổi kia, Dante rất là ngoan ngoãn hành lễ: “Ông ngoại, cháu mời ông ăn cơm. Cháu mời hai bác ăn cơm, em mới các anh, các chị ăn cơm!”mặc dù ánh mắt nữ nhân có chút chán ghét Dante nhưng nàng ngại có mặt của lão già ở nơi này nên cũng không có nói gì nhiều.

    “Dante, cháu thật ngoan!” Ông già ngồi ở bên cạnh cậu nhóc không nhịn được mà vươn tay xoa nhẹ đầu của hắn. Giọng nói tràn đầy quan tâm và ôn tồn: “Phải rồi, Dante cũng hẳn cũng nhanh có sáu tuổi đi!”

    “Ông ơi, cháu chỉ hơn năm tuổi thôi!” Dante bình tĩnh trả lời nói: “Cháu đẻ cuối năm mà. Ông quên rồi sao?”

    “Haha...” Jack đưa tay lên vỗ vỗ đầu của mình: ”Phải ha... ông quên mất đấy! Ông đã già rồi!”

    “Không, không có... ông không có giả đâu!” Dante dùng giọng nói non nớt đáp lại: “Ông vẫn còn trẻ kia mà. nếu như cháu cùng ông ra ngoài như vậy họ nhất định cho rằng hai ông cháu mình giống như cháu và bác mà không phải giống như ông cháu đâu!”

    “Thằng nhóc này, thật biết làm ông vui vẻ!” Lão già lắc lắc đầu than khẽ. Âm thanh hơi có vẻ cảm thán: “Ta nhớ hồi đó cháu còn bé tí vậy mà đã qua vài năm lớn thế này rồi kia đó. Hà...” Dường như cảm thán một chút, lão già tiếp tục nói: “Cũng nhanh đi! Hẳn sắp đến thời gian thức tỉnh võ hồn rồi. Ba ngày sau cũng là lễ thức tỉnh võ hồn diễn ra.”

    “Cha...” Người nam nhân trung tuổi vội vã nói: “Cơm canh, cha nên ăn sớm cho nóng. Kẻo nguội mất bây giờ!”

    Lão già không có nói tiếp mà gật gù vài cái. Bàn tay lão trực tiếp vươn ra cầm lấy đầu đũa bắt đầu gắp ăn. Người nữ nhân trung tuổi lúc này mới hỏi: “Cha... bao giờ thì cha đi vào thành phố!?”

    “Khoảng giữa trưa!” Lão già không nhanh không chậm đáp lại: “Ta còn cần phải đi thông báo với mỗi người một tiếng. Mọi việc ở nhà con quán xuyến giúp ta.” Vừa nói hắn quay ra nhìn nam nhân trung tuổi nói: “Còn con cũng giúp ta một tay đến thông báo từng nhà một. Ba ngày sau sẽ là lễ thức tỉnh võ hồn. Ta muốn đến thành thị mời một vị đại nhân từ Võ Hồn Điện đến thôn ta giúp mấy đứa nhỏ thức tỉnh võ hồn!”

    “Cha...” Người nam nhân trung tuổi lo lắng nói: “Ngài có tuổi rồi! Nếu không để cho con đi...”

    “Cái anh này...” Lão già quắc mắt nhìn nam nhân trung tuổi nói: “Anh đang chê tôi già, tôi vô dụng sao?”

    “Con đâu dám!” Hai bàn tay nam nhân trung tuổi đưa lên xua xua như muốn đầu hàng.

    “Cứ quyết định vậy đi, việc này giao cho ta. Ta thực không yên tâm giao cho người khác việc này!” Lão già quả quyết nắm tay nói: “Việc này hệ trọng với việc thôn Thánh Hồn chúng ta có sinh ra một hồn sư hay không? Với cả... lão già này còn sống chưa đủ đến thấy mấy đứa nhóc kết hôn sinh con đấy!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý ở đây
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  3. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 2: Họa từ bầu trời rơi xuống

    Mấy người nhìn về phía thằng nhóc thấy được sức ăn kinh người của cậu nhóc. Đối với sức ăn này thì mấy người chỉ tặc lưỡi lắc đầu. Sức ăn nó hiện giờ đã đạt vượt qua cả người trưởng thành. Không biết đến khi nó trưởng thành rồi thì sức ăn như thế nào nữa. Dường như ánh mắt của vợ chồng nam nhân trung tuổi có vài phần khó coi, lão già mới cười vỗ đầu cậu nhóc: “Sức ăn Dante lớn như vậy hẳn thức tỉnh võ hồn sẽ rất lợi hại đây!”

    “Cha...” Người nữ nhân hơi liếc cậu nhóc, ánh mắt mang theo vài phần phiền chán: “Trở thành hồn sư nào có dễ dàng như vậy. Nhà chúng ta đời đời võ hồn đều là cuốc xẻng, lam ngân thảo... Nói ra một người trở thành hồn sư giống như chuyện chắc chắn vậy. Đến lúc thức tỉnh võ hồn không có chút hồn lực nào thì chẳng phải...”

    “Này em...” Người nam nhân trung tuổi hơi thở ra một hơi dài. Con mắt đảo qua nhìn về phía nàng giống như đang cảnh báo cái gì đó. Tức khắc người nữ nhân trung tuổi không có nói nữa.

    Lão già cảm giác mặt đỏ lên, khóe mắt lão liên tục co giật. Tức khắc lão tức giận thở phì phì. Bàn tay đưa bát cơm lên đem chúng xẻ cho cậu nhóc. Ngay tức khắc cậu nhóc nhìn về phía lão già nói: “Ông ngoại... ông không cần...”

    “Không... sao... ông đã ăn no rồi!” Nụ cười hòa ái nhã nhặn từ lão già đối với cậu nhóc. Đôi mắt mang theo vô hàn ôn nhu, bàn tay đưa lên vỗ nhẹ vào lưng cậu nhóc: “Dante, con đang tuổi lớn nhất định phải ăn thật nhiều. Như vậy mới có thể trở thành một hồn sư được chứ?”

    “Vâng thưa ông!” Cậu nhóc ngoan ngoãn đáp trả lời. Tuy nhiên không hiểu sao hai mắt cậu nhóc hơi đỏ lên. Trái tim hơi đau một chút, một cảm xúc xao động làm cho cậu nhóc không bình tĩnh được. Đã lâu lắm rồi cậu nhóc mới có thể cảm nhận được cảm xúc tình cảm mãnh liệt như vậy. Nó chính là cái gọi tình thân gia đình sao?

    “Hồ biến!” Ông lão vậy mà trước mặt của mọi người trực tiếp triệu hồi ra võ hồn của mình. Trong tay lão già xuất hiện một củ cà rốt. Nó là võ hồn của lão. Đáng tiếc từ khi mới sinh ra đến nay, võ hồn của ông lão hồn lực ít đến đáng thương. Hồn lực cả đời chỉ đạt được chín cấp không có cách nào đạt được mười cấp. Chỉ có đạt được mười cấp mới chân chính coi như tiến vào hàng ngũ tu luyện. Nụ cười vui tươi xuất hiện trên mặt ông lão: “Haha... thêm một phần cà rốt cho đại hồn sư tương lai của ông!”

    Nhìn cái củ cà rốt được đặt vào trong bát của mình, cậu nhóc vươn tay ra cầm lấy củ cà rốt. Chiếc miệng nhỏ khẽ há trực tiếp đem củ cà rốt nuốt vào trong bụng mình. Khác biệt với thức ăn bình thường, củ cà rốt này thơm ngon hơn so với cà rốt bình thương. Hơn nữa, điểm đặc biệt của nó đó là gần như vào miệng là tan không giống như cà rốt khác.

    Vì tuổi quá nhỏ nên mặc dù Dante muốn giúp gia đình nhưng cũng không có cách nào. Hắn còn quá nhỏ yếu, có lẽ kiến thức kiếp trước chỉ cần một chút thôi cũng đủ gia đình này ăn no mặc ấm. Song hắn sợ những thứ hắn lộ ra sẽ khiến cho người khác chú ý. Lòng người tham lam là không thể đo đếm. Thất phu vô tôi, hoài bích có tội có lẽ chính là phản ứng tốt nhất cho cái thế giới này.

    Ở thôn Thánh Hồn có một ngọn núi trăm thước mà lúc này Dante thì lại đi về phía ngọn núi này. Bất quá vừa về phía ngọn núi không xa thì hắn thấy được một cậu nhóc độ tuổi cũng ngang với hắn. Đó là một đứa trẻ chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, có vẻ đứa trẻ này thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay màu hơi nâu nâu khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.

    Bất quá so sánh với Dante mà nói thì khác biệt hoàn toàn. Dù cho phơi nắng đi nữa thì cơ thể Dante vẫn trắng nõn bụ bấm, cả người tràn ngập sinh khí mà không gầy gò như đứa trẻ này. Dường như thấy được Dante, đứa trẻ chỉ ngước nhìn một cái. Dante cũng chẳng nghĩ nhiều mà trực tiếp tiến về phía sau núi.

    Đứa nhóc này, Dante cảm nhận nó rất khác biệt so với những đứa trẻ khác. Trong cơ thể nó có một loại năng lượng giống như mấy người phàm tục tu luyện nội công. Hắn có thể cảm nhận thấy, không nghĩ tới ở nơi này cũng có người tu luyện loại võ công như vậy. Song hắn cũng chẳng thèm để ý nhiều vì việc hắn cần làm là chăm chú vào bản thân mình là được.

    Tên nhóc này là Đường Tam con trai thợ rèn duy nhất trong thôn, Đường Hạo. Hắn chính là thợ rèn trong thôn. Nhà hắn ở vị trí đầu thôn, ba gian phòng đất có thể nói đơn sơ nhất trong thôn. Giữa căn nhà, có một mộc bài đường kính chừng một thước, mặt trên vẽ một cái đơn sơ chùy. Bất quá, Đường Hạo tuyệt đối không bình thường, hắn chắc chắn điều này. Đường Hạo, người này rất có thể là một cường giả lánh đời tuyệt thế. Có lẽ vì lý do gì đó mà mang theo con trai hắn lánh đời cũng nên. Chỉ cần mình không đi đụng chạm đối phương có lẽ sẽ không có việc gì.

    Nói đến cũng làm cho Dante buồn cười. Ở thế giới này. Thợ rèn có thể nói là một trong những nghề thấp hèn nhất. Bởi vì đặc thù nguyên nhân nào đó, thế giới này đỉnh cấp vũ khí cũng không phải do thợ rèn làm ra. Nhưng là, thợ rèn duy nhất trong thôn, vốn nhà hắn không nghèo khó như vậy. Đáng tiếc Đường Hạo cả ngày say sỉn, điều này cho Dante chắc chắn người này có ẩn tình gì đó.

    Không suy nghĩ nhiều, hiện giờ còn ba ngày nữa hắn thức tỉnh võ hồn. Đến lúc đó có thể bắt đầu tu luyện sâu hơn. Không biết hắn nên lựa chọn con đường nào để tu luyện. Tu luyện phương pháp hồn sư của kiếp trước vẫn là dựa theo phổ thông cách tu luyện hồn lực giống như bây giờ đây. Bất quá, dường như hắn vẫn có thiên vị so với phương pháp tu luyện trước đây. Phương pháp tu luyện trước đây có thể thành tiên thành thần nhưng phương pháp tu luyện hiện giờ, hắn chưa từng nghe thấy có người thành thần. Thần hình như có tồn tại bất quá là tồn tại trong truyền thuyết.

    Dù sao cơm mà nhà cung cấp cũng chưa đủ no hắn Dante nên hắn chỉ có thể ra ngoài sau núi săn bắt chim chóc cùng với cá để bổ sung thêm. Vì ở ngọn núi có dòng suối nhỏ thường có được cá cùng với cây cối. Có cây cối đương nhiên sẽ có chim chóc ở lại. Mà hắn là một tay thiện nghệ trong việc này.

    Mặt trời dần dần qua giữa trưa, tại nơi hẻo lánh ít người qua lại ở sau núi, Dante đứng ở trên mặt đất. Cậu nhóc nheo mắt lại nhìn về phía dưới mặt đất. Tại mặt đất có hai cái hoa văn đồ án trận pháp khá là lằng nhằng và phức tạp. Nó không giống bất cứ thứ gì trên đại lục này tồn tại. Loại trận pháp này có thể làm cho vật phẩm dịch chuyển.

    “Hai trận pháp gần nhau như vậy!” Cậu nhóc trầm ngâm một chút sau đó lẩm bẩm: “Tiêu tốn năng lượng hẳn là chẳng bao nhiêu đi! Chỉ cần thoáng điều động năng lượng đem một viên đá nhỏ truyền tống qua bên này là được!” Nhìn sang trận pháp bên kia, hắn hài lòng gật đầu: “Chắc là không có vấn đề gì đâu. Bắt đầu thôi!”

    Theo bàn tay cậu nhóc kết một ấn phức tạp, hai vòng sáng bắt đầu sáng lên. Bất quá một âm thanh vang lên rơi vào trong tai của cậu nhóc: “Đứng lại, con gà khốn kiếp kia!” Ngay tức khắc cậu nhóc quay về phía âm thanh phát ra thấy được một thiếu niên đang đuổi con gà về phía mình. Thấy được cậu nhóc thì hắn vội vã hô to: “Dante, mau giúp anh bắt nó lại!”

    “Quác, quác....” Con gà sợ quá trực tiếp nhảy nhót lung tung sau đó trực tiếp nhảy thẳng vào mặt cậu nhóc. Tức khắc cậu nhóc trực tiếp theo bản năng lùi lại, mùi hôi từ con gà truyền tới làm cho cậu nhóc nhăn mày lại. Hắn trực tiếp đem con gà ném bay.

    Thân thể thiếu niên vọt lên, hai tay trực tiếp túm lấy con gà. Mặc cho nó dãy dụa đến điên cuồng thì nó cũng không có cách nào chạy thoát. Nụ cười khoái trá xuất hiện trên mặt thiếu niên: “Haha... bắt được mày rồi nhé, con gà khốn kiếp này! Về ông sẽ cắt tiết mày, ông sẽ luộc mày lên!” Khi hắn ngẩng đầu lên thấy được chẳng còn ai đứng đó, tức khắc hắn hô lên: “Người đâu!?”

    “Ôi đệt!” Đây là ký ức cuối cùng Dante khi hắn muốn chửi một trận. Hắn có lẽ đã cầm chắc cái chết. Trận pháp năng lượng chỉ đủ dịch chuyển một viên gạch nho nhỏ nhưng cả người hắn lại tiến vào. Tức khắc trận pháp hỏng mất đồng thời xuất hiện không gian loạn lưu đem hắn kéo vào bên trong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý ở đây
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 3: Dị không gian

    Cảm giác lành lạnh truyền tới làm cho từ cơn mê cậu nhóc tỉnh dậy. Khung cảnh xung quanh có vài phần mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng. Cảnh sắc bắt đầu rõ ràng trong mắt cậu nhóc. Đó là một khu rừng đồi núi khô cằn với ở phía trên đỉnh đầu cũng có mặt trời. Song ánh sáng dường như mờ ảo, mặt trời giống như biến hiền hòa hơn rất nhiều mà không giống như nóng bức cần có.

    Cái loại cảm giác này làm cho hắn cảm giác mười phần không tốt. Hắn quay nhìn xung quanh phát hiện được nơi sát gần hắn không xa chính là một thứ ánh sáng bị vặn vẹo. Loại này làm cho cậu nhóc nghĩ đến giống như không gian bị vặn vẹo.

    “Ui!” Đau đớn làm cho cậu nhóc không khỏi nhăn mày một cái. Trên người cậu nhóc chằng chịt những vết cắt thương tổn. Những vết thương tổn còn sâu tới gần tận xương. May mắn nó không thương đến động mạch cùng với gân nên cho dù đau đớn nhưng cậu vẫn có thể cử động được thân thể mình. Chỉ là mỗi khi cử động làm cho cậu nhóc đau đến nghiến răng nghiến lợi.

    Ngẩng đầu nhìn không trung với ánh sáng mờ ảo lờ mờ. Ngay cả mặt trời cũng có phần vặn vẹo đến khó hiểu. Xung quanh cảnh vật với các loại ánh sáng bị vặn vẹo làm cho thiếu niên khó phân ra đông tay nam bắc. Ngay cả hô hấp, thiếu niên cũng cảm giác được có phần khó khăn. Không khí lượng khí thở thấp đến mức làm cho hắn hít thở cực kỳ khó khăn. Trong lúc mê mang nhất, một chút ánh sáng lóe lên làm cho thiếu niên chú ý tới.

    Thân thể đau đớn, mất máu cùng lượng khí thể thấp làm cho đầu óc hắn có vài phần mụ mẫm. Có lẽ dường như ánh sáng đó mang chút hy vọng đến chó hắn, tức khắc hắn cố gắng lê lết thân thể bàn thân đi về phía ánh sáng vừa rồi lóe lên. Thứ ánh sáng chỉ đường mang cho hắn hy vọng.

    Lê từng bước tới ánh sáng đó, hô hấp hắn dần trở nên nặng nề. Không khí thì một ngày lạnh hơn khiến cho thân thể cậu nhóc run rẩy. Cảnh vật xung quanh có phần mờ ảo và mê mang. Bốn phía vẫn chỉ là một cảnh hoang tàn. Song trên những đống hoang tàn này, thiếu niên phát hiện được những đồ vật kì lạ lóe ra ánh sáng lập lòe xinh đẹp. Đó là những kim loại vàng sáng bóng, những viên đá quý và rất nhiều, rất nhiều thứ khác nữa.

    Thứ ánh sáng le lói cũng dần dần hiển lộ trong mắt cậu nhóc. Đó là một thứ xinh đẹp, một ngọn băng khá xinh đẹp đang phát ra ánh sáng lập lòe từ sự phản chiếu ánh sáng. Ở nơi đó có một sinh vật nho nhỏ đáng yêu nằm gọn ở nơi đó. Nó giống như một con thú ngồi bông vô cùng đáng yêu đang nhắm mắt ngủ say ở trong lớp bắng trong suốt này.

    Đóng băng cùng với con thú nhỏ còn có một bông hoa. Đó là một đóa hoa màu trắng nhìn thoáng qua thì thấy cũng bình thường, kích cỡ lớn chừng bàn tay người, trông giống như đoá mẫu đơn. Cũng không có thảo diệp, ở phía dưới rể cây có một tảng đá lớn, tảng đá toàn thân đen xì. Đóa hoa mầu trắng ở phía trên còn được hoà phối với vài vết huyết sắc kinh người, đỏ tươi như máu. Nhìn qua khiến cho người ta cảm giác vài phần kinh tâm động phách .

    Phía dưới chân cậu nhóc, cậu phát hiện được rất nhiều các loại đá quý, ngay cả những thứ như dây truyền và nhẫn cũng tồn tại. Cơ bản những vật xinh đẹp nhất cũng tồn tại. Mà khi bàn chân hắn đi tới thì dẫm phải một thứ gì đó. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện đó là một bộ y phục của một nữ nhân. Thời gian đã làm cho nó trở nên ố bẩn.

    Không có suy nghĩ nhiều, bàn tay cậu nhóc đưa lên chạm nhạ vào lớp băng này. Từ trên lớp băng này cậu nhóc cảm nhận được một loại khí tràn ngập sinh mệnh đang từ những lớp băng này truyền ra. Nó làm cho cậu nhóc kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho cậu run lên vì kích động. Song bàn tay cậu nhóc cũng truyền tới cảm giác giá rét vô cùng nhưng cậu cũng không để ý.

    Mặc dù tảng băng truyền tới khí lành lạnh nhưng khi nó tan rã lại không tạo ra nước mà tạo ra một cái khí thể tràn ngập sinh mệnh làm cho cậu nhóc tràn ngập mừng rỡ. Không nghĩ tới nơi này, cậu nhóc có thể đạt được thứ thiên tài địa bảo này. Không hổ người gặp đại nạn không chết tất có hậu phúc.

    Ngón tay run run cầm lấy một miếng băng nhỏ tại vĩ trí đang nứt, cố gắng nén đau đớn cơ thể, hai hàm răng cậu nhóc cắn chặt đem khôi băng bẻ gấy. Rắc! Một âm thanh truyền tới một miếng băng may mắn từ đó trực tiếp bẻ gãy rơi vào trong tay cậu. Miệng cậu hô hấp dồn dập tạo ra đợt sương trắng.

    Há miệng, đem miếng băng bỏ vào trong lưỡi mình, một cảm giác lạnh run làm cho cậu nhóc rùng mình một cái. Hai chân vội vã ngồi xuống khoanh lại, đôi mắt nhắm nghiền. Cậu không muốn bản thân ngừng nghỉ chút nào. Thân thể tiếp tục chịu cái rét lạnh, năng lượng sinh mệnh tràn ngập từ phía miếng băng theo đó tràn ngập cơ thể cậu nhóc.

    Dưới vài hô hấp, việc vô cùng bất khả tự nghi xảy ra. Vết thương theo trên thân thể cậu nhóc đang lấy mắt thường có thể thấy được. nhanh chóng liền lại. Song nó còn chưa dừng lại khi mà thân thể đang lạnh cóng của cậu nhóc bắt đầu đỏ lên và thân thể căng phồng lên.

    “Không được, sinh mệnh lực quá cường. Nhất định phải giữ vững lý trí!” Hai hàm răng khẽ cắn, cậu nhóc trực tiếp toàn lực thúc dục bản thân đem năng lượng hấp thu trong cơ thể mình cường hóa thân thể. Sau đó đem khí huyết thân thể cường hóa linh hồn. Song song vận chuyển pháp quyết đem tiềm lực cơ thể hoàn toàn bức ra. Bất quá cái cảm giác no bạo vẫn chưa bao giờ ngừng lại.

    “Hô...” Không biết bao lâu nhưng ở cái nơi lạnh lẽo này thì cậu nhóc cũng cả người đều là mồ hôi hột. Khóe miệng liên tục co quắp vài cái. Há miệng trực tiếp nhổ ra một ngụm khói trắng. Cậu run lên thân thể mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía tảng băng đang đóng băng một cón thú đáng yêu cùng với đóa hoa kỳ quái kia.

    Con thú này giống như mèo nhưng lại không giống như mèo. Nó toàn thần với màu hồng nhạt trông vô cùng đáng yêu. Thân thể nhỏ nhắn có cái đuôi dài trông giống một chú mèo con nhưng lại không phải. Bàn chân thì có vài phần giống như chân thỏ. Cậu nhóc chưa từng thấy con hồn thú nào như vậy. Dường như vẫn có sự sống yếu ớt từ con hồn thú đó truyền ra, rất yếu rất yếu.

    Thời gian vài ngày trôi qua, không khí dường như có vài phần khó thở hơn. Cậu nhóc nửa mê nửa tỉnh. Hắn sống sót duy nhất đó là dựa vào luyện hóa miếng băng tràn ngập sinh mệnh tinh khí này. Trong khi đó lê lết thân mình xung quanh, cậu nhóc phát hiện được rất nhiều rất nhiều thứ.

    Nơi này có cả các loại đá quý, không gian trữ vật, các loại gì đó giống như cánh tay, chân, đôi cánh v.v... Chúng có chất liệu khá đặc biệt giống như xương động vật mà không phải xương động vật. Trên đó còn có hoa văn ẩn ẩn lưu chuyển loại năng lượng giống như hồn sư mà hắn đã biết. Hắn cũng không biết mấy thứ này là thứ gì. Song nó có quan trọng với việc hắn tìm cách ra khỏi nơi này sao? Chỉ có ra khỏi nơi này hắn mới có thể sống sót.

    Nơi này giống như một gian phòng hay một cái động cực kỳ lớn. Song bao bọc cả cái gian phòng khổng lồ này không phải vách tường mà là một loại không gian loạn lưu. Cậu nhóc cảm giác được cái không gian này dường như đang thu hẹp lại rất nhanh. Nếu như không nhanh rời khỏi đây, không gian này sẽ hỏng mất và cậu nhóc nhất định sẽ chết. Rơi vào không gian loạn lưu một lần, cậu nhóc sống được là may lắm rồi sống sót thêm lần nữa nữa mới là lạ.

    Trở lại gần cái trụ băng đang đáng băng con vật nhỏ, cậu nhóc biết được mình cách trốn thoát duy nhất đó chính là vật nhỏ nằm trong này. Dù chỉ có một chút cơ hội, cậu nhóc cũng không muốn từ bỏ. Ngay tức khắc cậu nhóc bắt đầu ý muốn thông qua hấp thu đem lớp băng tan rã giải phóng cho vật nhỏ này. Ngồi sát lớp băng, bàn tay mở ra đối diện với băng đồng thời cậu nhóc khoanh chân ngồi tại nơi đó.

    Một ngày, hai ngày, ba ngày... Không biết bao lâu thì một thứ gì đó rơi vào trên người cậu nhóc làm cho cậu nhóc bừng tỉnh lại. Cậu nhóc mở mắt ra thấy được băng cũng đã giải phóng một phần để lộ ra cái đầu nho nhỏ đáng yêu của con vật nhỏ.

    Hít một hơi thật sâu, cậu nhóc vươn tay ra trực tiếp chạm vào đầu vật nhỏ. Cảm giác hơi mềm mại và đáng yêu. Rõ ràng bị đóng băng lâu như vậy nhưng làn da con thú này vẫn mềm mại như vậy. Nó vẫn ngủ say khi cậu nhóc chạm vào. Nhất thời cậu nhóc muốn dò xét cơ thể nó một chút. Con mắt cậu nhóc bàng hoàng trợn to: “Năng lượng thật là khủng bố! Như thế nào vật nhỏ này đáng sợ như vậy. Mình đánh thức nó e rằng nó giết mình trước. Ân... không đúng!”

    “Không có linh hồn!” Cậu nhóc ngạc nhiên hô lên, trong nháy mắt trở nên ngưng trọng vô cùng. Hắn cũng không rõ tại sao vật nhỏ này không có linh hồn. Mặc dù hơi thở rất nhỏ nhưng xác thực còn sự sống. Nó tồn tại giống như một cái xác không hồn. Nếu như ở người thì nó giống như một người thực vật vậy.

    “Như thế nào thức tỉnh vật nhỏ này đây!” Hô hấp càng ngày càng khó khăn, cậu nhóc thực sự làm cho đầu óc mình choáng váng. Cậu không biết như thế nào mình có thể trốn thoát nơi này. Chẳng lẽ cậu cứ như vậy chết đi sao? Càng nghĩ càng không cam lòng, hai hàm răng cậu nhóc khẽ cắn: “Liều!”

    Hởi thở cậu nhóc càng trở nên gấp rút và cậu hít càng sâu hơn. Đôi mắt truyền ra tơ máu tràn ngập dữ tợn. Hai hàm răng cũng theo đó nghiến thật chặt với nhau. Dường như thân thể cậu nhóc theo đó rung động. Trán cậu nhóc trực tiếp đụng độ lên đầu con thú nho nhỏ kia. Gân xanh cũng theo đó dữ tợn vô cùng.

    Thời gian cũng chỉ có vài hô hấp mà thôi nhưng khuôn mặt cậu nhóc lại biểu hiện dữ tợn vô cùng. Theo đó cậu đột nhiên ngất đi, hơi thở cũng đã biến thành thoi thóp vô cùng. Đôi mắt nhắm nghiền, bàn thân cậu nhóc cũng rơi vào trong trạng thái hôn mê.

    Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, lại thêm một ngày, hai ngày rồi, hơi thở cậu nhóc càng ngày càng yếu càng ngày càng suy nhược. Nếu không có bất cứ xảy ra cậu nhóc nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Song kỳ tích cũng xảy ra khi con thú nho nhỏ trực tiếp từ từ mở ra đôi mắt của mình. Một đôi mắt xinh đẹp đáng yêu mở ra. Con mắt đầu tiên là hơi nhìn xung quanh sau đó cúi đầu nhìn xuống phía cậu nhóc đang nằm ở dưới mặt đất.

    “Hu...” Miệng con thú phát ra âm thanh nhỏ, nó hơi dãy dụa làm cho tảng băng theo đó vỡ nát. Thân thể nó cũng vì thế mà thoát ra phía ngoài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý ở đây
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 4: Hồn thú Mew

    Trần nhà bằng gỗ cũ kỹ dần dần hiện lên trong mắt... Kẹt! Âm thanh cửa vừa lúc phát ra. Lập tức đôi mắt nhỏ bé rời khỏi trần nhà mà dịch chuyện về phía âm thanh phát ra. Cánh cửa gỗ mở ra và ánh sáng từ phía phòng ngoài truyền vào. Một lão già cầm theo một chén thuốc, tay kia đẩy ra cánh cửa gỗ tiến vào bên trong.

    Dưới ánh đèn lờ mờ, ông lão thấy được đôi mắt lờ mờ cậu nhóc tức khắc khuôn mặt ông lão trực tiếp xuất hiện vẻ dạng dỡ. Cậu nhóc cũng theo đó khẽ mở đôi môi tái nhợt của cậu nhóc: “Ông ngoại!”

    “Ôi... ôi...” Ông lão kích động run lên. Hai mắt có vài phần ướt át. Thân mình ông lão trực tiếp vội vã chạy tới đem chén thuốc đặt ở trên bàn. Rồi cả thân mình già nua vọt thắng tới. Bàn tay trực tiếp ôm lấy cậu bé vào lòng: “Thật may quá! Ôi trời, thần linh phù hộ. Cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Báo bối nhỏ của ông, tâm can nhỏ bé của ông. Con cuối cùng cũng tỉnh rồi. Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”

    “Ông ngoại...” Dường như âm thanh hơi có phần lạnh lùng phát ra từ miệng cậu nhóc: “Ông khóc!?”

    “haha...” Lão già vậy mà cười, ngón tay chỏ thì vẫn đưa lên xoa xoa khóe mắt. Đôi mắt ướt át trong khi miệng thì cố để nở nụ cười: “Ông không có khóc, là ông vui quá đấy mà!” Bộ dạng này làm cho cậu nhóc không còn lời để nói. Song không hiểu sao cậu lại không có nhiều cảm xúc cho lắm. Chẳng lẽ đây chính là tác dụng của thuật phân thân.

    Thuật phân thân nói cao siêu cũng không cao siêu, nói đơn giản cũng không đơn giản. Nó chính là tách ra một phần linh hồn rót vào một thân thể mới biến nó trở thành thân ngoại hóa thân. Song tu vi cậu nhóc bất quá vô cùng thấp dường như còn chưa đạt vão ngưỡng cửa muốn phân thân gì đó thực là chuyện chê cười.

    Giới tu sĩ không có gì là không thể, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Một thiên tài giới tu lu luyện vì đệ tử của mình mà đã sáng tạo ra một công pháp thân ngoại hóa thân. Ngay cả tu vi cực thấp cũng có thể tu luyện. Nguyên nhân vì vị đệ tử kia cực kỳ thích hợp tu luyện với thái thượng vong tình. Nó đem tình cảm hoàn toàn biến mất. Song vì không muốn đệ tử mình mất đi tình cảm mà trực tiếp sáng tạo công pháp chia linh hồn làm hai. Một tu luyện thái thượng vong tình, một tu luyện công pháp chí tình chí nghĩa. Công pháp đương nhiên vì đệ tử kia mà sáng tạo hiển nhiên ngay cả cấp thấp cũng có thể tu luyện.

    Mặc dù cậu nhóc chưa chém triệt để nhưng cũng không kém là bao nhiều. Toàn bộ tình cảm cậu nhóc hầu như chuyển qua thân thể con hồn thú đáng yêu kia rồi. Dường như ông lão cũng cảm giác được cậu nhóc có chút khang khác nhưng ông lão cũng không suy nghĩ nhiều mà cười nói: “Cháu đã ngủ một ngày một đêm rồi đấy. Làm ông lo chết đi được, mau uống thuốc thôi cho khỏi bệnh. Ngày mai nhưng là ngày cử hành nghĩ lễ thức tỉnh võ hồn rồi. Hài... không biết sức khỏe cháu như thế này có thể tham gia được không nữa?”

    “Ngày mai cháu sẽ tham gia nghi thức thức tỉnh võ hồn!” Cậu nhóc dường như khá đạm mạc đáp trả. Nhưng rồi cậu cũng để ý đến một vấn đề. Giống như cậy ở trong không gian đó không ít thời gian đi. Mặc dù trong cái không gian đó, mặt trời không bao giờ lặn bất quá giống như thời gian cậu nhóc ở nơi đó sợ rằng cũng có một tuần rồi. Dù hôn mê nhưng đại khái là thế. Làm thế nào mà thời gian giống như chỉ qua ngắn ngủi như vậy. Không lý nào như thế.

    Đôi mắt cậu nhóc vừa uống thuốc, cậu vừa nhìn về phía chén cháo loãng đặt ở trên bàn. Xem ra trong lúc hôn mê cậu được ông ngoại mình đút thuốc cho. Song kể cả như vậy nhưng cậu không có cảm xúc gì chút nào.

    Khác biệt với cậu nhóc là một con thú đáng yêu lơ lửng trong không khí. Mặc dù nó đang bay ở trên nóc nhà nhưng ông lão dường như chẳng thể phát hiện được. Ngay cả cậu nhóc cũng chẳng thể nhìn thấy được mà chỉ cảm nhận được thấy sự hiện diện của nó mà thôi. Dường như không ai có thể thấy được nó cả. Đôi mắt to tròn đáng yêu nó đang chảy ra nước mắt.

    “Cháu ngủ sớm đi!” Ông lão thấy được cậu nhóc đã uống thuốc thì thở phào ra một hơi. Lão nhẹ nhàng an ủi: “Ngày mai là nghi lễ thức tỉnh võ hồn rồi. Cháu cần nghỉ lấy sức. Đúng rồi nếu có việc gọi ông, ông ở ngay bên cạnh. Nếu đói có thể lấy thức ăn ở bếp, ông đã đậy kỹ và để phần cho cháu rồi.” Đôi mắt đỏ ửng và thân thể mệt mọt của ông lão bước đi hơi lảo đảo và thân thể thoáng ra tiếng thở dài.

    “...” Đột nhiên một giọt nước từ trên trần nhà rơi vào mặt ông lão. Cảm giác thư thái lập tức lan tràn toàn thân ông lão. Tức khắc vì thế ông ngẩng đầu nhìn lên trần nhà song ở trên trần nhà ông chỉ thấy được một cái trần nhà mà không có bất cứ thứ gì cả. Thoáng nghi ngờ một chút, ông lão lắc lắc đầu xoay người rời khỏi phòng.

    Cạch! Cánh cửa theo đó đóng lại, cửa phòng chỉ còn một chút ánh sáng từ chiếc đèn ở trên bàn. Khi chiếc cửa đóng lại không bao lâu thì thân ảnh bay lượn của một con vật vô cùng đáng yêu xuất hiện trước mặt cậu nhóc. Đây chính là con hồn thú mà Dante đã sử dụng làm phân thân. Chỉ có hồn thú này mới có cơ hội để cho Dante trốn thoát tại nơi đó. Có vẻ như Dante đã đánh cược mình một cách chính xác. Hắn đã đánh cược đúng vì từ con hồn thú này chính là chủ nhân của nơi đó.

    “Chuyện gì đã xảy ra vậy!?” Cậu nhóc nhăn mày lầm bẩm rất nhỏ đủ để con hồn thú không phải là phân thân của mình nghe được: “Tại sao giống như thời gian có chút khác biệt!”

    Tức khắc con hồn thú, không là một phân thân tràn đầy tình cảm của Dante truyền lại cho hắn những gì hồn thú đã trải qua đồng thời chính bản thân phân thân đã cảm nhận được. Mặc dù linh hồn hồn thú đã tiêu tán nhưng trong não bộ nó vẫn còn đoạn ngắn một số ký ức.

    Thì ra đây là một con hồn thú có tu vi vượt qua một trăm vạn năm đồng thời độ kiếp cấp một trăm vạn năm. Không biết thành công hay như thế nào dù gì nó chỉ là một đoạn ký ức. Đồng hành với hồn thú này là một cô gái hóa hình đi theo hồn thú, một cây hoa xinh đẹp.

    Điều mà hắn cảm giác kinh ngạc nhất đó chính lai lịch hồn thú này. Hồn thú này không phải xuất phát từ đại lục Đấu La mà đến từ một thế giới khác. Ở đó cũng có những con thú thần kỳ được gọi với cái tên Pokemon. Và nhân loại gọi nó với cái tên Mew.

    Mew đã vô tình gặp phải một trận chiến đối với hai con thú thần kỳ khác. Một kẻ nắm giữ sức mạnh của không gian, một kẻ nắm giữ sức mạnh của thời gian. Đồng thời Mew cũng vô tình hấp thu nguồn sức mạnh hai con thú này trong lúc chúng giao chiến. Mew đã bị lỗ hổng không thời gian cắn nuốt và đi đến cái thế giới này.

    Dường như tiến vào thế giới này, cơ thể Mew có những biến đổi. Nó xuất hiện một thứ sức mạnh kỳ lạ trong người. Đồng thời Mew có thể sử dụng được thêm sức mạnh của hai loại không gian và thời gian. Trong đó không gian dùng để chứa bảo vật cũng được Mew tạo ra làm nơi ở của mình. Tốc độ thời gian ở nơi đó chảy cũng khác biệt với đại lục đấu la. Nó có thể tùy chỉnh thời gian chảy nhanh hay chậm trong một khoảng nhất định.

    Không cần lời nói, chỉ bằng ý nghĩ truyền tới. Dante không có chút xúc động nào vì cảm xúc hắn bây giờ quá đạm bạc. Thoáng ngẫm nghĩ một chút: “Ngày mai mình phải thức tỉnh võ hồn rồi. Nếu là như vậy... Có lẽ mình cần...” nhìn về phía hồn thú đang lơ lửng: “sau này nhân quả ta cùng nơi này phải giao cho ngươi!”

    Mew lơ lửng trên không trung, nó mở đôi mắt to mà hơi chớp chớp. Đầu hơi nhẹ nhàng gật xuống đồng ý với lời mà Dante đã nói. Cậu nhóc tiếp tục nói: “Sau này ngươi sẽ là ta mà ta thì là...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý ở đây
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status