TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 49 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 242

Chủ đề: [Dị giới - Xuyên không] Thiên Ý

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định [Dị giới - Xuyên không] Thiên Ý


    THIÊN Ý
    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    Thể loại: Xuyên không, phiêu lưu, hành động.
    Tình trạng: Đang tiến hành.
    Xếp loại: [T]
    Độ dài: Chưa rõ.

    Linh thảo luận góp ý: Mong mọi người chỉ giáo!!!

    Văn án:

    Dòng đời xô đẩy hay hắn tự sa ngã? Đó là câu hỏi hắn tự hỏi mình mỗi khi chán nản. Thế nhưng dù có hỏi bao nhiêu lần thì hắn cũng không tìm được câu trả lời. Hắn sống những ngày dài lê thê không có mục tiêu, hắn cứ vật vờ như một hồn ma. Thế rồi có một sự việc kỳ lạ xảy ra khiến quãng đời chán nản đó của hắn kết thúc. Đó chính là một đêm đông, hắn đi lang thang trên phố rồi chết một cách khó hiểu và linh hồn thì lại được trùng sinh ở một thế giới khác.Thế là hắn có một cái tên khác, một thân phận khác, khởi đầu khác. Mà thứ quan trọng nhất là hắn có một cơ hội khác, cơ hội để làm lại cuộc đời - thứ mà không phải ai cũng có.
    Thế giới mới hắn đến là một thế giới của tu luyện và những điều kỳ bí nên hắn sống ở đó cũng phải tuân theo sự phát triển này.
    Hắn theo gia tộc đến tu luyện trong quốc tông của Nhất Xuân quốc. Thế nhưng hắn cũng chỉ là một trong hàng vạn đệ tử của quốc tông này mà thôi. Không những thế hắn lại thuộc là dạng áp chót và tương lai cũng không có gì sáng sủa cả. Rơi vào hoàn cảnh đó hắn cũng không chán nản mà vẫn cố gắng tu luyện. Thế nhưng cứ tu luyện bình thường như vậy thì hắn bỗng cảm thấy không ổn. Hắn biết nếu mình không tìm ra con đường đúng để đi thì dù có trọng sinh lại cũng chỉ uổng công tạo hóa mà thôi. Hắn phải hành động.
    Hắn tự biết mình không có thiên tư hơn người, sinh ra không phải thân thể dị bẩm, cũng không có thể căn vượt trội, chưa có cao nhân hỗ trợ, không có gia tộc lớn mạnh,vv... Vậy làm sao để hắn có thể vượt lên, làm sao để thay đổi vận mệnh bản thân, làm sao để không uổng kiếp này?
    "Ký ức đặc thù!" Sau thời gian trầm ngâm suy tư thì hắn lẩm bẩm một câu như vậy. Từ đó, hắn sẽ đi theo con đường mới, con đường không hề ai đi.
    Có thể đi con đường đó khiến hắn thành công, khiến hắn thất bại! Nhưng dù kết quả có thế nào thì hắn cũng không hối hận!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 27-04-2017 lúc 10:33.
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,samki1998,sexylove,thanhnguyen,thelordevil,tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 1: Vũ trụ thủy khởi, Hư môn.


    Chương 1: Vũ trụ thủy khởi, Hư môn.

    Tại mốc thời gian là không, không gian là không, vũ trụ không có gì cả. Một vụ nổ lớn xảy ra khiến cho mọi vật chất được hình thành, những vì sao hình thành, những hành tinh, hững vân tinh, khoảng không giãn nở, thời gian bắt đầu tính và không gian vũ trụ bắt đầu khởi động và dần mở rộng.

    Vũ trụ cô quạnh, cứ thế từ từ mở rộng, từ từ sinh sôi sau vụ nổ lớn. Khoảng không của vũ trụ mở rộng ra là vô cực. Các hạt vật chất dần hình thành, rồi chúng tạo thành các hành tinh, các ngôi sao với những phản ứng nhiệt hạch, tất cả tập hợp lại tạo thành thiên hà, rồi các thiên hà tập hợp lại tạo thành các hệ thiên hà,… Vũ trụ cô quạnh nhưng không ngừng vận động và trong đó có rất nhiều yếu tố lớn có, nhỏ có và chúng đang dần thay đổi vũ trụ mà ta vẫn biết.


    Tính ra đến ngày này, năm 2019 (theo lịch trái đất) thì vũ trụ cũng hình thành được hơn 13,8 tỷ năm.

    Thời gian dài thì mọi thứ đều có thể xảy ra! Vũ trụ đã không ngừng phát triển để rồi tạo ra hàng tỷ tỷ hình tinh, ngôi sao, thiên thạch, lỗ đen, vân tinh,… Như vậy tự hỏi rằng trong vô số các hành tinh trong vũ trụ này có hành tinh nào có sự sống, có hành tinh nào có con người và có hành tinh nào có con người giống y hệt như chúng ta – những người đang sống trên Trái Đất không?


    Có, ta khẳng định là như vậy! Với quá trình phát triển rất dài thì vô số hành tinh hình thành và cùng phát triển nên ta tin chắc chắn sẽ có rất nhiều hành tinh có sự sống, có rất nhiều hành tinh đang vận động y hệt Trái Đất của chúng ta chỉ là những hành tinh đó quá xa xôi nên ta không biết đến mà thôi. Và trong những hành tinh xa xôi có sự sống kia đều sẽ có một loài nào đó thống trị nhưng ta lại tin chắc chắn sẽ có một số hành tinh cũng được loài người thống trị hoặc một loài gần giống với loài người thống trị.

    Tin tưởng là có, tò mò muốn biết nhưng làm sao để tìm ra, làm sao để xác nhận được những sự sống và văn minh xa xôi khác trong vũ trụ và cuối cùng là làm sao để đi đên đó nếu chúng ta tìm thấy? Đó là những câu hỏi quá khó đối với tất cả mọi người trên Trái Đất như chúng ta!


    Theo nghiên cứu thì trong vũ trụ ánh sáng là thứ di chuyển nhanh nhất! Con số thực tế thì cứ mỗi giây ánh sáng đi được 300.000 km! Lấy vị dụ ở Việt Nam chúng ta thì chỉ một giây ánh sáng có thể đi vào Nam ra rồi Bắc khoảng ba trăm lần. Đây là một tốc độ khủng khiếp mà con người không bao giờ đạt được! Thế nhưng trong vũ trụ thì đi với vận tốc ánh sáng vẫn không tính là gì. Nói riêng trong hệ mặt trời thì ánh sáng Mặt Trời đi đến Trái Đất cũng mất hơn tám phút. Nếu tính trong Ngân Hà của chúng ta thì ánh sáng của Mặt Trời đi đến trung tâm của Ngân Hà cũng mất hơn hai mươi bảy ngàn năm.


    Nói đến khoảng cách từ Ngân Hà chúng ta đến với những Thiên Hà khác lại tính bằng triệu năm ánh sáng. Cứ nghĩ rằng chúng ta bật một cái đèn soi về phía một hành tinh trong thiên hà Tiên Nữ (thiên hà gần chúng ta nhất) thì phải hơn hai triệu năm sau thì ánh sáng từ cái đèn đó mới đi đến hành tinh xa xôi kia.

    Ánh sáng đi cả triệu năm! Nếu có thần ánh sáng tồn tại thì ngài cũng không thể sống lâu đến vậy!


    Như vậy ánh sáng cũng chậm thì ta phải làm cách nào để có thể di chuyển giữa các hành tinh, giữa các thiên hà và làm cách nào để di chuyển giữa các vũ trụ, làm cách nào để sống cùng thời điểm với vũ trụ mà không phải nhìn vào quá khứ của nó? Đây là một câu hỏi không có lời đáp chính xác, đáp án chỉ là những phỏng đoán!


    Một số nhà khoa học thì dự đoán rằng phải có lỗ hổng không gian, những đoạn thông đạo nối hai khoảng không rất xa với nhau giúp chúng ta di chuyển trong tích tắc và có thể đi được một khoảng cách cực lớn. Thế nhưng một luận điểm phản bác là lỗ hổng không gian diễn ra cực nhanh và bên trong đó không gian hàng tỷ kilomet bị xoắn lại tại một điểm khiến mỗi điểm trong đó đều giao động cực mạnh và không ổn định. Vì thế những dạng vật chất định hình qua đó sẽ ngay tức khắc bị nghiền nát vì vậy chắc chắn con người không thể đi qua đó được!

    Lại có luận điểm khác cho rằng ở một không gian thứ ba có thể kết nối giữa các vùng không gian với nhau, và trong không gian thứ ba kia mọi thứ đều không chuyển động và một số dạng vật chất vào đó có thể tồn tại trong khoảng thời gian ngắn đủ để di chuyển sang phía không gian cần đến. Như vậy con người chỉ cần kết nối các tiếp điểm không gian để tìm ra những khu vực giao nhau giữa các mảng không gian lớn để tạo lên một không gian trường thứ ba. Thế nhưng luận điểm này cũng vô vọng vì không thể nào xác định được các tiếp điểm không gian vì chúng không có đặc điểm nhận biết nào cả và nếu có thì chúng cũng không tồn tại ở một chỗ. Mà nếu có tìm được thì con người cũng không thể nào xây dựng được một không gian trường như tưởng tượng kia.

    Khe hở không gian không thể sử dụng thì lại có một số người cho rằng có thể áp xúc vật chất với cường độ cao khiến dao động phân tử đến tột đỉnh để có thể phá vỡ quy luật vật lí và giúp chúng ta di chuyển nhanh hơn ánh sáng. Như vậy chúng ta có thể đi đến các hành tinh xa xôi trong khoảng thời gian ngắn hơn.

    Nhưng cũng như những giả thuyết trên thì cách này cũng không khả quan vì trong hệ quy chiếu của vũ trụ thì không có gì có thể đi nhanh hơn ánh sáng được! Nếu có thứ đó tồn tại thì nó có thể phá vỡ cả quan niệm về không gian và thời gian chứ không chỉ mỗi khoảng cách!

    Một quan niệm khá phổ biến nữa là đi vào hố đen. Với trọng lực siêu việt của hố đen thì không gian, thời gian hay cả ánh sáng đều bị bẻ gãy nên đi vào đó rất có thể sẽ sang một không gian hoàn toàn mới và cũng rất có thể bị nghiên nát thành bụi bặm…

    Còn có rất nhiều quan điểm khác nhau về di chuyển giữa vũ trụ nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán và luận điểm thí dụ. Trong đó chưa ai thực hiện được và chứng minh được nên việc di chuyển trong vũ trụ vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.


    Lúc này, đi sâu vào vũ trụ.


    Cách ngân hà của chúng ta 2,5 triệu năm ánh sáng, ngân hà Tiên Nữ - một thiên hà dạng xoắn ốc gần Ngân Hà của chúng ta nhất. Nó có kích thước và số lượng sao cao hơn rất nhiều so với Ngân Hà của chúng ta. Ở giữa thiên hà Tiên Nữ và Ngân Hà của chúng ta là một khoảng không tối đen, ở đây vốn không có hoặc rất ít vật chất tồn tại nên nơi đây rất tối tăm và lạnh lẽo.


    Thế nhưng khi này trong khoảng không tối om kia bỗng có hai điểm sáng lớn như hai ngôi sao xuất hiền và vừa xuất hiện chúng đã lao vào nhau với tốc độ cực nhanh. Vụ va chạm không hề có tiếng động, chỉ thấy nơi hai luồng ánh sáng va chạm khiến cả một phiến không gian co lại đến cực điểm rồi lại bùng ra lan tràn ra khoảng không tối tăm vô tận kia.


    Ngay khi xảy ra vụ va chạm đó, cả không gian xung quanh đều như bị đông cứng, toàn bộ vật chất trong khoảng đó đều không thể di chuyển, chúng bị cố định lại, mọi thứ đều mờ ảo và như bị bóp méo. Thế nhưng rất nhanh khoảnh khắc đông cứng đó biến mất, mọi thứ lại diễn ra như thường. Vụ nổ tiếp diễn, ánh sáng bắn đi, các loại tia như hồng ngoại, alpha, beta, gamma, những tia phóng xạ sẽ lan tràn trong không trung với tốc độ cực nhanh. Đa phần những bức xạ kia đều có sức phá hủy cao và di chuyển với tốc độ bằng với tốc độ ánh sáng.

    Thế nhưng chúng ta trên Trái Đất thì không cần phải lo lắng! Vì nếu xét vị trí cụ thể thì hai điểm sáng chạm vào nhau ở phía gần với Thiên hà Tiên Nữ hơn, tính qua khoảng cách không đến một năm ánh sáng. Nhưng nó lại cách Ngân Hà của chúng ta tầm 2,5 triệu năm ánh sáng. Mà Trái Đất lại cách tâm Ngân Hà tầm 30.000 năm ánh sáng. Dựa theo chiều quay của Ngân Hà mà ước lượng thì lúc này xảy ra va chạm thì cũng phải đến 2,54 triệu năm sau chúng ta đứng trên trái đất mới nhìn và cảm nhận được những tia sáng từ vụ nổ va chạm này.

    Lại nói ánh sáng của vụ va chạm còn rất lâu mới đến Trái Đất nhưng một thứ khác từ vụ va chạm ngay tức khắc đã xuất hiện trong Hệ Mặt Trời và nó cắt qua khí quyển của Trái Đất. Thứ bí ẩn đó chính là một lỗ hổng vô hình do đổ vỡ không gian tạo ra.

    Lỗ hỏng vô hình cắt ngang Ngân Hà của chúng ta và Thiên Hà Tiên Tữ. Vành ngoài của lỗ hổng đó lướt qua hệ mặt trời. Thời điểm đó một số dạng vật chất vô định hình bị lỗ hổng đó hút vào. Mà ngay cả ánh sáng cũng không thể tránh khỏi mà bị hút vào một phần, trên Trái Đất xuất hiện hiện tượng Quang Thực. Bầu trời một số nơi đang sáng trợt tối nhưng rất nhanh trở lại bình thường nên nếu không để ý thì rất khó nhận ra!


    Trên Trái Đất lúc này, một nửa bên châu Á đang là đêm, một nửa bên châu Âu đã là sáng sớm, châu Mỹ thì đã là buổi trưa chiều. Vì vậy dao động vừa rồi một số nơi không thể thấy được. Nhất là những vùng đang là ban đêm.

    Trời đêm ở châu Á nhìn từ trên xuống thật lộng lẫy. Ánh đèn như chi chít li ti như những con đom đóm bâu vào một cái bánh lớn vậy, nhất là những quốc gia phát triển thì những chòm sáng kia càng dày đặc và lung linh hơn.

    Việt Nam, một nước đang phát triển, ở những thành phố lớn như Hà Nội hay Tp Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Đà Nẵng thì về đêm ánh đèn cũng rất rực rỡ. Từ trên vệ tinh cũng có thể thấy những vùng này có nhiều chấm sáng li ti tạo thành một tổ hợp lung linh và sinh động không kém gì các thành phố lớn khác ở châu Á.


    Hà Nội, thủ đô Việt Nam, thành phố đông đúc sầm uất nhưng cũng không thiếu sự ngột ngạt bon chen! Tại đây có rất nhiều nơi đèn hoa sáng rực cả ngày lẫn đêm, người ra kẻ vào không dứt. Những chỗ như thế này đều là nơi tiêu tiền của những kẻ có tiền và là nơi kiếm tiền cho những kẻ cần tiền!

    Hôm nay lịch dương đã sắp bước vào tháng hai rồi nhưng theo âm lịch thì giờ mới hai mươi lăm tháng chạp. Lúc này, không khí đón tết Nguyên Đán đang rất nhộn nhịp trên mọi ngóc ngách của thành phố. Kẻ có tiền thì nghỉ ngơi dẫn người nhà đi chơi mua sắm mà kẻ cần tiền thì hôm nay vẫn làm kiếm tiền chưa có về nhà ăn tết cùng người thân. Tất cả tạo lên một khu phố nhộn nhịp các ngành dịch vụ đông đảo, các hội trợ nhộn nhịp toàn đầu người chen chúc.

    Lại nói đến ba động không gian dẫn đến Quang Thực vừa rồi thì nó diễn ra vào lúc mười giờ đêm, hôm nay lại không có trăng nên không ai nhận ra cả. Một hiện tưởng kỳ vĩ nhưng lại không ai nhận ra, tất cả vẫn đón tết như thường, ai làm việc người đó, không khí vẫn rôm rả ồn ào!

    Thế nhưng có chỗ đông vui thì cũng có chỗ yên ắng. Quay lại khoảng thời gian hai mươi phút trước tại một nơi yên ắng!

    Ở một góc khác của thành phố, một thanh niên đang lững thững đi trên đường phố vắng vẻ hiu quạnh.

    Đây là một thanh niên cao trên mét bảy dáng người mảnh khảnh, hắn mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh, dưới ánh đèn đường về đêm thì không nhìn rõ là xanh gì. Gió đông bắc từng cơn thủi cho tán cây lắc lư đồng thời cũng lùa qua người thiếu niên kia và làm tóc hắn bay bay. Lúc này, gió đã làm lộ ra gương mặt của hắn, một gương mặt đầy phiền muộn.

    Hắn có một gương mặt khá điển trai và hiền hậu cùng với đó là cặp mắt sáng đầy cơ trí. Nhìn bề ngoài thì thiếu niên này chỉ tầm hơn hai mươi tuổi mà thôi. Đáng ra đây đang là độ tuổi hạnh phúc nhất của đời người nhưng thiếu niên này lại tỏ vẻ buồn rầu chán nản. Không biết hắn đã phải trải qua những gì để rồi bày ra gương mặt đó vào những ngày này?


    Bây giờ cũng đã gần mười giờ đêm, hắn một mình đi trên con đường đêm đã không còn mấy xe đi lại chứ đừng nói đến người. Một không gian tĩnh lặng cô quạnh vô cùng, toàn bộ không gian này dường như chỉ còn mình hắn tồn tại vậy. Hắn cứ đi như vậy một lúc thì bỗng đứng lại rồi ngửa mặt lên trời, hai mắt nhắm lại, hắn hít một hơi sâu rồi từ từ thở mạnh ra hơi thở của hắn tạo thành một làn khỏi phả vào không trung.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 05-03-2017 lúc 19:15.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,samki1998,thanhnguyen,thelordevil,thienhavodoi,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 2: Giá như


    Chương 2: Giá Như!
    Sau khi thở ra một hơi đầy khí ấm thì hắn lại đứng im không có cử động gì khác, hắn cứ đứng như một bức tượng vậy. Trên khuôn mặt hắn bỗng hai hàng nước mắt chảy xuống gò má. Nước mắt cứ chảy xuống còn hắn vẫn không có hành động gì mà chỉ đứng im. Hắn khi này dường như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì xung quanh, trời lạnh gió rét, không gian tĩnh lặng hay bất cứ thứ gì xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến hắn.
    “Huhu!”
    Đứng một lúc hắn bỗng ngồi xụp xuống hai tay ôm mặt, giờ đây hắn đã khóc thành tiếng . Một thằng con trai hơn hai mươi tuổi đầu giờ đây không khác gì một đứa trẻ con ôm mặt khóc. Không biết do hắn quá yếu đuối hay là hắn đang phải đối mặt với một điều gì qua ngang trái nữa?
    Thiếu niên này cứ ôm mặt khóc một lúc lâu rồi từ từ lâm vào suy tưởng! Hắn nghĩ lại mọi thứ! Khi này, trong đầu hắn không ngừng vang vọng những câu nói quen thuộc: “Cố gắng học, mẹ khổ mấy cũng lo cho con học hành bằng người. Em không học được em sẽ đi làm kiếm tiền để anh đi học. Cố gắng học. Cố lên con, cố lên cháu, cố lên em. Mày làm được! Cố lên! Cố lên! Cố lên!…”
    Những câu nói không ngừng hiện lên trong đầu hắn, chúng đã làm tâm trí hắn quay cuồng và khó tiếp nhận tiếp được. Việc mọi ký ức ùa về đột ngột khiến mọi cảm giác như bị đảo lộn!
    “Ahhh… !” Hắn khi này ngửa mặt lên trời kêu lớn như muốn giải tỏa những khó chịu này. Thế nhưng mọi thứ dường như không có hiệu quả mà càng trở lên tồi tệ. Mọi ký ức buồn cứ bám lấy hắn không buông, những câu nói kia mỗi lúc một vang lên lớn hơn.
    Trong cơn đau khổ hắn chỉ biết khóc rồi một lúc bỗng mở miệng lẩm bẩm ao ước: “Giá như có một lần làm lại thì mình sẽ…”
    Hắn vừa ước ra khỏi miệng thì bỗng cười nhạt một cái, nước mắt giàn giụa hai gò má tự giễu: “Haha! Giá như! Giá như! Đời này còn gì đau khổ bằng việc nói ra hai chữ này?”
    Một thứ qua đi thì không quay trở lại, làm sai đôi khi muốn sửa nhưng không phải lúc nào cũng có cơ hội để sửa. Vì vậy tương lai của hắn mù mịt như đêm đông phía trước vậy, hắn thực sự muốn bước tiếp nhưng hắn cũng muốn dừng lại. Hắn tự nhủ phải sống, phải sống để tìm tương lại tốt đẹp hơn. Thế nhưng cuộc đời không hề đơn giản nên hắn càng cố sống thì càng cảm thấy bế tắc.
    “A!” Hắn lúc này bỗng nhiên nhăn mặt lại, hai tay ôm đầu kêu lên, hình như hắn đang rất đau đớn.
    Khi này, sâu trong tâm trí của hắn là một loạt những hồi ức chồng chất lên nhau. Hắn rơi vào cơn quay cuồng của nhận thức, trong đầu những âm thanh liên tục vang lên. Đó là những tiếng nói, những tiếng cười, những bản nhạc, tiếng động vật, xe cộ hay bất kỳ một thứ âm thanh gì đó mà hắn từng nghe. Thế rồi không chỉ âm thanh vang vọng trong đầu mà còn những hình ảnh cũng liên tục hiện lên. Hình ảnh bầu trời, mặt đất, cây cối, nhà cửa rồi đến các địa danh, những gương mặt, vv… Mọi thứ trong ký ức cứ thế một lần tràn về khiến đầu hắn đau như muốn nổ tung ra vậy.
    “Ịch!” Bỗng nhiên hắn ngã lăn ra đất, hai tay hắn ôm đầu còn gương mặt thì nhăn nhó cực độ. Hình như hắn đang chịu dày vò rất lớn. Hắn ôm đầu lăn lộn trên đất, miệng thì khẽ rên những tiếng bi thảm! Hắn lúc này quằn quại vật lộn với chính bản thân mình.
    Tình trạng này diễn ra cũng không lâu chỉ tầm mấy phút là dừng lại. Thiếu niên này bỗng dừng cử động, hai tay ôm đầu từ từ thả lỏng ra, người hắn đang co quắp thì từ từ duỗi ra mà lúc này cũng không nghe thấy tiếng rên nhè nhẹ như trước nữa.
    Thêm một lúc thì thiếu niên này nằm ngửa trên đất, mặt hướng lên trời, cơ mặt dần giãn ra, không còn nhăn nhó nữa, hai mắt từ từ mở ra nhìn lên không trung tối om kia. Lúc này, nhìn qua thì dường như hắn đã thoát khỏi sự đau đớn kia và đang nằm thư giãn ngắm sao trên trời đêm vậy. Thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy gương mặt của hắn đang dần mất đi sinh cơ! Đôi mắt không thấy chớp, trong mắt hai đồng tử dần giãn ra và ánh mắt dần trở lên vô thần.
    “Vù Vù! Lao xao!” Màn đêm lạnh lẽo, gió đông ùa ùa thổi làm cho cây cối đung đưa, nhưng giọt sương đêm theo đó mà vẩy ra xung quanh. Ánh đèn màu vàng bên đường vẫn thủy chung chiếu xuyên qua những kẽ lá tạo thành những chấm sáng dưới tán cây tối om cạnh chỗ thiếu niên kia đang nằm.
    "Loáng!" Một màng mỏng bỗng cắt qua chỗ thiếu niên kia nằm!
    Ngay lúc này, mọi thứ trong đêm đang diễn ra bình thường thì bỗng dừng lại, cả không gian đông cứng lại, gió như ngừng thổi, lá cây đang đung đưa cũng trở lên bất động, một vài giọt nước bay lơ lửng cũng đứng im trên không mà không có rơi xuống.
    Không gian thời gian đang dừng lại cứ tưởng như mọi vật chất đều không di chuyển thì lúc này lại có một nhân ảnh mờ mờ từ trong thi thể thiếu niên kia bay lên lơ lửng trên không.
    “Vù! Vù!” Sự đông cứng không gian thời gian diễn ra quá nhanh, chỉ tầm nửa giây thì mọi thứ lại diễn ra như thường, gió thủi cây rung, sương lạnh rơi xuống người thiếu niên kia còn cái nhân ảnh mờ mờ kia cũng biến mất không thấy tung tích.
    Thêm một lúc nữa, trời đông lạnh giá rất nhanh làm cho tay chân thiếu niên kia cứng đơ, gương mặt mỗi lúc một nhợt nhạt và tím tái hơn. Đường đêm tuy vắng nhưng thỉnh thoảng cũng có xe cộ đi qua, đôi khi ánh đèn từ những xe cũng chiếu qua chỗ thiếu niên đang nằm. Thế nhưng không hiểu là những người đó không nhìn thấy hay không quan tâm đến một kẻ nằm đường mà không hề thấy ai dừng lại!
    Cứ thế một sinh mạng mất đi trong sự tĩnh lặng và cô quạnh!Thiếu niên này có một cái chết hài hước và không đáng để nhắc đến! Không chỉ cái chết của hắn mà cả cuộc đời của hắn vốn không có gì đáng để nhắc đến nếu không xuất hiện một sự trùng hợp. Đó chính là thời điểm hắn chết cùng lúc hiện tượng Quang Thực kia xảy ra!

    Ở một nơi khác.
    Chỗ này chỉ toàn một màu trắng, đây là một không gian bao la không có điểm đầu hay điểm cuối. Chẳng biết có phải ở giữa hay không nhưng nói chung là trong không gian này có hai người, một đứng một ngồi cách nhau không xa. Người đứng mặc áo khoác màu xanh dương, tóc ngắn gọn gàng, dáng người cao có vẻ hơi gày, gương mặt điển trai có chút buồn rầu. Đây chính là người thanh niên vừa mới chết kia. Người còn lại thì đang ngồi ôm đầu gối, tên này để tóc dài ngang vai, ăn mặc một bộ đồ trắng theo phong cách cổ trang nhìn khá kỳ quặc. Tên thiếu niên này cũng là một thiếu niên tuấn tú nhưng có vẻ rất gày yếu và nhút nhát hơn rất nhiều so với những thiếu niên đồng trang lứa.
    “Gì đây? Sao mình lại ở đây? Đây là chỗ nào? Thiên đường hay địa ngục?” Người thanh niên kia không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn nhìn quanh tự hỏi. Có cả tá câu hỏi được hắn đặt ra nhưng e là khi này sẽ không ai trả lời hắn cả.
    “Ê ! Đây là đâu vậy?” Hắn hướng ánh mắt sang phía tên thiếu niên đang ngồi ôm gối kia gọi.
    “Đừng lại đây! Đừng đánh ta.” Tên thiếu niên kia liền ngẩng đầu lên nhìn, y sợ hãi nói.
    “À dạng tiếng nói này, mình sao lại hiểu được? Mà vừa rồi mình nói cũng là thứ ngôn ngữ mới này! Hệ ngôn ngữ của mình đã bị đồng hóa ư? Sao lại đơn giản như vậy được!” Người thanh niên kia nghe thấy giọng nói và phát âm khác hẳn nhưng hắn vẫn hiểu được thì ngạc nhiên nhớ lại giọng nói của mình thì cũng không khỏi ngạc nhiên lẩm bẩm.
    “Không sao! May mà vẫn hiểu được nếu không thì thật không biết làm sao?” Hắn thầm kêu may mắn, nếu giờ tên kia không hiểu hắn nói gì và hắn cũng không hiểu tên đó nói gì thì thật không có cách giải quyết.
    “Đừng đánh ta!” Tên thiếu niên gày yếu kia lại nhìn sang chàng thanh niên dùng giọng điệu sợ hãi nói.
    “Tên này bị ngu à? Ai đánh ngươi làm gì?” Chàng thanh niên nghe vậy thầm mắng rồi lại hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
    “Huhu! Mẫu thân ta sợ, bọn chúng bắt nạt ta.” Tên thiếu niên kia vẫn không đáp mà chỉ khóc gọi người thân.
    “Ai đánh ngươi làm gì!” Thanh niên áo xanh kia lại đi gần lại tỏ vẻ hòa ái nói.
    “Đừng lại gần!” Tên thiếu niên kia liền thét lên rồi tự động lùi lại.
    “Tên này! A!” Người thanh niên kia đang định nói gì thì bỗng nhiên ngã ra.
    Phía bên đối diện, tên thiếu niên gày gò kia cũng đang lăn lộn trên lớp nền trắng xóa của không gian này! Lúc này, không gian ở đây bỗng dưng biến đổi một cách kỳ lạ. Cả không gian vặn vẹo, cuối cùng thì ở giữa không gian một vòng xoáy được tạo ra, nó xoáy tròn khiến không gian đảo lộn mấy vòng rồi dần hút hai người vào tâm của điểm xoáy đó.
    Chàng thanh niên kia bị hút vào trong một khoảng không gian mới thì liền mở mắt ra nhưng hắn không nhìn thấy gì ngoài một màu đen, mọi thứ ở đây đều tối đen như mực, hắn không biết mình đứng ở đâu hay xung quanh có gì nữa.
    “A! Mẫu thân, thân thể của ta đau quá! Cứu!” Trong không gian tối đen này, một tiếng kêu có phần yếu nhược vang lên, đó hình như là tiếng của thiếu niên nhút nhát kia.
    “Nha! Thân thể mình sao đây? Có thứ gì vừa cắt qua! A!” Trong đêm tối, âm thanh của thanh niên áo xanh cũng vang lên nhưng xem ra hắn cũng bị công kích nhưng không hề tỏ ra lao lúng như thiếu niên kia.
    “Vạn đao phanh thây a!” Lại giọng của thanh niên kia vang lên, trong giọng điệu có phần đau khổ khó chịu nhưng không hề có chút sợ hãi.
    “Đau quá! Khó chịu quá! Từng bộ phận trên cơ thể mình đang bị cắt ra, có thứ gì đó trong sương mình! A a a!” Thêm một lúc thì tiếng của thanh niên kia lại vang lên, khi này hắn dường như đã gặp phải thứ gì đó rất khủng khiếp nên trong tiếng kêu đã có cảm giác đau đớn như sắp không chịu được.
    “Đau thì sao chứ? Khổ thì sao chứ? Có khổ bằng việc sống không có ý nghĩ không? Đau đớn hay lắm, ta đáng bị như vậy! Tên ăn hại như mình đáng bị phanh thây muôn lần rồi!” Tiếng thì thào tự nhủ của thanh niên kia lại vang lên trong khoảng không tối đen, mà trong âm thanh có phần chập chừng do đau đớn nhưng không hề có ý sợ hại muốn xin tha!
    “Nha…! A ! A A a..!” Trong không gian tối đen chỉ còn mỗi âm thanh của thanh niên này phát ra, thiếu niên nhút nhát kia chẳng biết ra sao rồi mà rất im lặng không thấy kêu la cầu cứu gì nữa!

    Trên một cái đài tỷ võ trọng môt tòa thành thời cổ. Mà quanh cái đài tỷ võ này, ai cũng ăn mặc theo kiểu cổ trang và để tóc dài giống như trọng một bộ phim cổ trang vậy.
    “Đứng dậy! Tên ăn hại kia, ngày thường ngươi hống hách lắm mà!” Một thiếu niên đứng thẳng giữa đài nhìn một kẻ đang nằm sấp trên ở viền võ đài gọi với giọng khiêu khích. Thế nhưng người nằm kia vẫn bất động, một đám thiếu niên thiếu nữ đứng dưới thấy vậy thì đều tỏ vẻ lo lắng.
    Một tên liền hướng thiếu niên đứng giữa đài hỏi: “Đỗ Hoàng ngươi có ra tay quá nặng không?”
    Một thiếu nữ xinh đẹp nhìn về người đang nằm trên sàn nhíu mày nói: “Hắn tu luyện không ra sao cả nên rất yếu, ngươi ra tay như vậy liệu ổn không?”
    “Đã một lúc rồi mà hắn còn chưa tỉnh lại nữa!” Một người nữa vẻ mặt lo âu hướng người tên Đỗ Hoàng nói.
    “Ê!” Người tên Đỗ Hoàng kia nghe vậy thì vẻ mặt cũng hơi biến sắc, hắn đi lại gần người đang nằm sấp kia. Hắn kẽ lay lay gọi nhưng người kia vẫn nằm đó.
    Mọi người thấy vậy vẻ mặt tái đi, ai cũng bắt đầu muốn lẩn tránh việc này, một số người còn lặng lẽ rời đi như không muốn liên quan đến vũng nước đục này.
    “Hắn làm sao thì Liễu gia không để yên cho cúng ta đâu. Đỗ Hoàng ngươi mau đem hắn về Liễu gia để họ còn chữa trị.” Thiếu nữ xinh đẹp kia dùng vẻ mặt lo lắng hướng Đỗ Hoàng đề nghị
    Đỗ Hoàng không nói gì chỉ liên tục gật đầu rồi rất nhanh đã cõng tên kia lên, hắn rất nhanh chạy đi.
    “Đỗ gia tuy cũng là một gia tộc lớn nhưng so với Liễu gia thì không ăn thua. Nếu tên kia bị làm sao thì Vạn Niên thành sắp xảy ra biến cố rồi.” Đỗ Hoàng chạy đi thì một tên thiếu niên trong đám người nhìn theo ngưng trọng nói.
    Thiếu nữ kia nghe vậy không nói gì nữa, nàng chỉ nhìn theo bóng hai người kia chạy đi trong đôi mắt ngây thơ kia thoáng hiện một tia u buồn.
    Vạn Niên thành một tòa thành không lớn không nhỏ, nó nằm ở phía Đông Nam của Nhất Xuân quốc. Nó rộng hơn trăm mẫu, trong thành có tầm mấy ngàn người sinh sống. Cuộc sống của người dân ở đây khá an nhàn và ổn định, mọi người đa phần đều cơm no áo ấm, đi khắp thành cũng không thấy một người ăn mày nào cả. Trong thành này có ba gia tộc lớn là Liễu gia, Lý gia và Đỗ gia, ba gia tộc này phân phối mọi hoạt động của Vạn Niên thành. Mà trong ba gia tộc thì Liễu gia lớn hơn hẳn hai gia tộc còn lại.
    Liễu phủ to lớn nguy nga nằm ở trung tâm Vạn Niên thành chính là minh chứng rõ nhất cho vị thế của Liễu gia tại đây. Ở thế giới nào cũng vậy, kẻ giàu hoặc thế lực mạnh sẽ đạt được mọi thứ mình thích. Liễu gia cũng là một gia tộc có thế lực tạm ổn trong giới ‘dị giả’ và hơn hẳn những gia tộc còn lại trong Vạn Niên thành. Nghe nói gia chủ mấy đời trước của Liễu gia là Liễu Không đã tu luyện đến Hoành Không cảnh. Chính từ lúc đó Liễu gia ngày càng lấn áp các gia tộc khác ở Vạn Niên thành.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 05-03-2017 lúc 19:14.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,thelordevil,thienhavodoi,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 3: Phế đi tu vi


    Chương 3: Phế đi tu vi.
    Lúc này, trong một đại sảnh phía Tây Liễu phủ!
    Ở đây có hai người một nam một nữ đang ngồi nói chuyện, nam là một trung niên có gương mặt hiền hậu, mắt sáng mày kiếm, mũi cao miệng lớn, râu dài uy nghiêm. Đây không ai khác mà chính là gia chủ đương thời của Liễu gia – Liễu Nhân Khanh . Nữ là một thiếu phụ xinh đẹp, ánh mắt hiền hậu, nàng ngồi bên cạnh Liễu Nhân Khanh! Thiếu phụ này là tứ tiểu thư của Cơ gia, Cơ Ngọc Oanh, đồng thời cũng là vợ của Liễu Nhân Khanh.
    “Huynh nói đến việc đi Kỳ Nhân Các thì ta lại càng lo lắng. Thiên nhi tính cách như vậy! Huynh xem, nó lại ra ngoài gây chuyện rồi, huynh nuông chiều nó quá thành ra tính cách của nó quá ngang ngược.” Lúc này, Cơ Ngọc Oanh lo lắng dùng giọng điệu hờn trách nói.
    Liễu gia có bốn anh em thì Liễu Nhân Khanh là cả, tuy vậy nhưng hắn lại lấy vợ muộn nhất nên giờ mới chỉ có một đứa con trai. Vì nguyên nhân đó nên hắn khá chiều chuộng đứa con này thành ra làm cho nó có chút ngạo mạn khinh người. Vị thiếu gia đó đã không ít lần gầy rắc nên mỗi khi ra ngoài đều khiến phụ mẫu lo lắng.
    “Ài! Ta cũng thật không biết dậy con. Nhưng tất cả cũng là nàng không nỡ để ta trừng phạt nó!” Liễu Nhân Khanh lắc đầu tỏ vẻ không hoàn toàn nhận lỗi nói.
    “Ta cũng biết là sai nhưng là phụ mẫu thì ai lỡ. Mà thôi không nói vấn đề đó nữa. Theo lịch thì mấy ngày nữa là người của gia tộc phải đi đến Kỳ Nhân các rồi, ta càng sợ…” Cơ Ngọc Oanh gật đầu thở dài nói rồi chủ động đổi chủ đề.
    “Ta biết nàng sợ nó đến đó sẽ chịu thiệt thòi.” Liễu Nhân Khanh nghe vậy thì liền cắt ngang nói: “Liễu gia chúng ta ở đây thì là bá chủ nhưng ra ngoài thì không đáng nhắc đến!”
    “Đúng vậy! Với tính cách của Thiên nhi thiếp sợ nó sẽ tự rước họa vào thân.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói thêm.
    “Ta cũng chẳng biết sao nữa, nó là đại thiếu gia không thể cứ ở nhà rong chơi được. Được đến Kỳ Nhân Các học tập là một cơ hội không phải ai cũng có, mà thân phận của nó thì cũng phải có chút thực lực nếu không làm sao có chỗ đứng trong Liễu gia!” Liễu Nhân Khanh nghe vậy cũng hơi chán nản nhưng rất nhanh gã lại tỏ vẻ kiên quyết nói.
    “Ta biết ! Nhưng …” Cơ Ngọc Oanh vẫn tỏ vẻ lo lắng định nói gì thì Liễu Nhân Khanh lại cắt ngang: “Thôi không cần lo lắng, ta sẽ bảo Liễu Thuyên chú ý đến nó.”
    “Cũng đành phải nhờ Tiểu Thuyên vậy!” Cơ Ngọc Oanh cũng không nghĩ ra được cách nào khác nên đành gật đầu nói.
    “Gia chủ..!” Đúng lúc này một tiếng gọi từ ngoài vang vào khiến cuộc đàm thoại của hai người dừng lại.
    Khi này, hai người Liễu Nhân Khanh nghe vậy liền quay ra nhìn thì thấy một tên gia đinh chạy vào với vẻ mặt hớt hải .
    “Gia chủ chuyện lớn rồi ! Đại thiếu…! Đại thiếu…” Tên gia đinh kia chạy vào ấp úng nói không lên lời .
    “Thiếu gia làm sao?” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy biết ngay liên quan đến con mình thì liền quát hỏi.
    “Thiếu gia bị người ta đánh bất tỉnh nhân sự rồi!” Tên gia đinh kia khi này lấy lại tinh thần nói lớn.
    “Cái gì!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt đại biến lẩm bẩm.
    “Nhanh dẫn ta đi!” Liễu Nhân Khanh thì đứng phắt dậy ra lệnh.
    “Gia chủ hãy đi theo tiểu nhân!” Tên gia đinh kia khẽ cúi đầu rồi quay người chạy đi, hai vợ chồng Liễu Nhân Khanh rất nhanh chạy theo.
    Ba người chạy vòng vèo qua mấy dãy nhà thì cũng đến nơi. Nơi ba người đi đến là một cái đại sảnh rộng lớn. Ở đại sảnh khi này có rất nhiều người tập trung lại tạo thành một không gian đông đúc và ồn ào.

    “Tránh ra! Lâm đại phu, Gia chủ đến rồi!” Tên gia đinh kia quát lớn một tiếng rồi đi trước tách đoàn người ra.
    Đám người nghe hai chữ gia chủ thì cũng rất nhanh tách sang hai bên tạo thành một nối đi cho ba người Liễu Nhân Khanh đi vào. Ba người đi vào nhìn vào trung tâm đại sảnh thì thấy ở đó có một thiếu niên nằm trên một cái giường, thiếu niên này dáng người mảnh khảng gầy yếu, gương mặt thanh tú có điểm bạc nhược cùng với một số vết bầm mờ mờ, đôi mắt của hắn thì đang nhắm liền như đang ngủ say vậy. Khi này, cạnh thiếu niên này có một thầy thuốc bắt mạch kiểm tra gì đó.

    “Thiên nhi!” Cơ Ngọc Oanh đi đến thấy thiếu niên kia nằm đó thì không kìm được mà khóc lên rồi chạy lại gần ôm thiếu niên đó vào lòng rồi liên tục hỏi đại phu: “Con ta sao rồi? Tại sao lại ra nông nỗi này? Là kẻ nào ra tay ác độc vậy?”

    Vị đại phu kia có một gương mặt già lua, giờ đây càng trở lên già hơn vì lo lắng, não thở dài từ từ nói: “Thiếu gia làm sao ra thế này thì tại hạ không biết nhưng sau khi kiểm tra thì ta có thể kết luận thiếu gia do bị chấn động quá mạnh nên đã ảnh hưởng đến kỳ kinh bát mạch, nhất là thế thống kinh mạch vùng đầu. Vì vậy theo ta thì không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng…”
    Nói đến đây thì vị lão giả kia lại dừng lại tỏ vẻ khó xử lưỡng lự không nói tiếp.
    “Làm sao?” Cả hai người Cơ Ngọc Oanh cùng Liễu Nhân Khanh nghe vậy đều sốt ruột thúc hỏi.
    “Thiếu gia rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.” Vị đại phu kia bất đắc dĩ nói.

    Cơ Ngọc Oanh ngồi xụp xuống, Liễu Nhân Khanh vẻ mặt đầy sát khí, gã nhìn lại thiếu niên nằm trên giường rồi lại quay ra hỏi tên gia đinh: “Kẻ nào đã ra tay?”
    “Là Đỗ Hoàng của Đỗ gia.” Tên gia đinh không giám chậm trễ đáp.
    Liễu Nhân Khanh nghe vậy liền hỏi tiếp: “Sự việc thế nào kể ta nghe?”
    Thế là tên gia đinh liền kể một lượt cho Liễu Nhân Khanh nghe.
    “Đỗ gia thật to gan giám lợi dụng tỷ thí để đánh trọng thương nhi tử của ta. Người đâu mau triệu tập mọi người, chúng ta đi Đỗ gia.” Nghe kể một lượt thì Liễu Nhân Khanh tức giận quát lớn rồi phẩy áo quay đi.
    Cùng lúc đó cả Liễu gia trở lên láo động, người ra kẻ vào rầm rập, các nhóm người từ từ tập hợp lại trước đại môn to lớn kia.
    Cùng khi này, Cơ Ngọc Oanh đã đỡ thiếu niên kia về phòng để chăm sóc, nàng vừa ngồi xoa thuốc cho con vừa khóc.
    Lại nói về sự việc thiếu niên tên này trọng thương bất tỉnh thì thực ra cũng không có gì quá đặc biệt.
    Thiếu niên này là Liễu Thiên năm nay mười năm tuổi, hắn là con trai duy nhất của gia chủ Liễu gia là Liễu Nhân Khanh. Hôm nay, Liễu Thiên này như thường ngày đi chơi loanh quanh trong thành. Lúc đó lại gặp một đám thiếu niên thiếu nữ cũng tầm tuổi hắn. Tên Liễu Thiên này cậy quyền thế hống hách nên đã trêu ghẹo tiểu cô nương của Lý gia là Lý Tiểu Phần. Mà lúc đó lại có cả Đỗ Hoàng của Đỗ gia ở đó, hai người lời qua tiếng lại vài câu rồi không biết thế nào để đến cuối cùng thành ra lên đài tỷ thí.
    Nói về Đỗ Hoàng thì tên đó cũng bằng tuổi Liễu Thiên, năm nay mười năm tuổi nhưng hắn lại manh hơn Liễu Thiển rất nhiều. Hắn đã đến Kỳ Nhân các học tập được ba năm rồi, bây giờ đã đạt Linh Cơ cảnh đệ lục trọng. Lần này kết thúc một năm hắn lại về gia tộc nghỉ ngơi nên hôm này mới gặp Liễu Thiên.
    Còn Liễu Thiên thiếu gia thì mười năm tuổi nhưng vẫn chưa đến Kỳ Nhân Các. Nguyên nhân là hắn đến tận mấy ngày trước mới đột phá lên Linh Cơ Cảnh đệ nhị trọng. Mà Kỳ Nhân các yêu cầu nhập môn tối thiểu là Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng và độ tuổi gia nhập là ít hơn mười lăm tuổi đối với người của các gia tộc trực thuộc, ít hơn mười hai tuổi đối với các đối tượng khác. Vì thế phải đến mấy ngày nữa khi đợt học năm mới tiến hành thì Liễu Thiên mới được gia tộc đưa đến Kỳ Nhân các.

    Đó là tu vi, còn thể hình thì Đỗ Hoàng tuy mười năm tuổi nhưng do đi tập luyện nhiều năm nên cơ thể cũng lớn hơn nhiều so với thiếu niên trang lứa, cơ thể cũng có da có thịt và chút cơ bắp. Còn Liễu Thiên thì một thân hình mảnh mai thướt tha như thiếu nữ cộng với một tu vi cao thâm khó lường nên khi tỷ thí với Đỗ Hoàng rất nhanh có cho ra một kết quả. Hai người vừa đánh nhau thì Đỗ Hoàng chỉ đánh vài quyền là Liễu Thiên đã nằm bất tỉnh ở đó rồi. Điều đáng nói là tên Đỗ Hoàng kia ngày thường rất ghét Liễu Thiên nên hôm nay ra tay không hề lưu tình. Và điều đó đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.



    Ngày hôm sau.
    Ở đại sảnh lớn của Liễu phủ khi này có rất nhiều người đang tập trung lại, kẻ ngồi người đứng đủ kiểu. Ở giữa nhà trung tâm mọi chú ý có một cái giường lớn, Liễu Thiên đang nằm ở đó.
    Hôm qua Liễu Nhân Khanh đến Đỗ gia đòi công đạo nhưng bị Lý gia cùng thành chủ Vạn Niên thành viện cớ ngăn lại, điều đó đã dẫn đến cuộc họp hôm nay để xem xử lí việc này như thế nào cho hợp tình hợp lí. Chính vì vậy lúc này mọi người mới tập trung ở đại sảnh Liễu Phủ.
    “Đỗ Hà Anh ngươi giải thích thế nào đây? Hôm nay, ngươi không đưa ra được câu trả lời thích đáng thì đừng trách Liễu gia tàn độc.”
    Liễu Nhân Toàn, tứ thúc của Liễu Thiên, một người ngoài ba mươi gương mặt điển trai nam tính, ánh mắt sắc sảo, gã nhìn vào một trung niên ngồi đối diện tức giận quát hỏi.
    Liễu gia của gã là bá chủ Vạn Niên thành nhưng chưa từng đánh người của gia tộc khác bị thương hôm nay lại bị người ta đánh. Mà người bị đánh bất tỉnh lại là cháu của vị ‘tứ gia’ này đồng thời cũng là Liễu đại thiếu gia. Như vậy dù có là bụt thì cũng không thể nín được chứ đừng nói đến một tứ gia nổi danh Vạn Niên Thanh như Liễu Nhân Toàn.

    Tứ gia bớt giận, đây chỉ trẻ con không biết gì. Đỗ mỗ nhất định sẽ bồi thường cho Liễu gia!” Đỗ Hà Anh gia chủ đỗ gia nghe Liễu Nhân Toàn nói vậy thì vội đứng dậy, lão dùng vẻ mặt ủ rũ đầy khổ tâm nói.
    “Bồi thường? Hừ! Chết người ngươi tính bồi thường cái gì?” Liễu Nhân Toàn nghe Đỗ Hà Anh nói vậy thì cười nhạt rồi dùng ánh mắt lạnh lẽo hỏi.
    “Cái này…!” Đỗ Hà Anh vẻ mặt xám lại không nói được nữa.
    “Liễu huynh cứ bình tĩnh. Đại công tử ắt sẽ tỉnh lại thôi, chúng ta có gì từ từ nói chuyện.” Một vị ngồi cạnh Đỗ Hà Anh liền nói đỡ.
    Vị này chính là gia chủ Lý gia, Lý Quảng . Hắn hôm nay đến đây chính là muốn giúp đỡ Đỗ gia tránh một kiếp nạn. Dù sao thì sự việc này cũng liên quan đến nữ nhi của hắn. Mà lại nói Đỗ gia mà gặp chuyện thì Liễu gia càng lộng hành nên hai gia tộc này bắt buộc phải che chở cho nhau.
    Liễu Nhân Khanh từ đầu chưa nói gì bỗng nhiên ôn tồn nói: “Tuy Thiên nhi tính cách ngang ngược nhưng nó chưa từng làm hại đến tính mạng ai bao giờ, hôm nay nó lại bị người khác làm hại đến tính mạng. Là bậc phụ thận ta không thể không đòi lại công đạo được.”
    “Như vậy không biết ý Liễu huynh xử trí ra sao?” Một vị ngồi ngang hàng cũng Liễu Nhân Khanh bỗng nói.
    “Thiên nhi của ta nếu bình yên vô sự thì cũng không nói làm gì chỉ một vài người lớn chúng ta nói chuyện là xong nhưng đằng này nó bị đánh cho hôn mê không biết ngày nào tỉnh dậy.” Liễu Nhân Khanh nghe vậy thì ánh mắt đảo qua mấy lần rồi từ từ nói.
    “Đỗ Hà Anh ngươi thấy lên làm thế nào?” Liễu Nhân Khanh vừa nói xong thì lại trầm giọng hỏi vị gia chủ Đỗ gia ngồi bên kia.
    Đỗ Hà Anh nghe vậy thì giật mình, gã từ từ lau mồ hôi trên trán rồi không có trả lời mà tỏ vẻ cung kính hỏi: “Không biết công tử bị thương ra sao?”
    Nghe vậy, Liễu Nhân Toàn đứng bên lại tỏ vẻ tức giận nói: “Lâm đại phu chuẩn đoán rất có thể Thiên nhi sẽ không tỉnh lại!”
    Đỗ Hà Anh nghe vậy mặt tái đi, trong đầu gã thì thầm kêu không xong.
    “Đỗ gia thật không phải, Liễu huynh xin hãy cho con trai ta một con đường sống. Ta sẽ chặt một tay của nó!” Đỗ Hà Anh sau khi bình tĩnh lại thì gã liền hướng Liễu Nhân Khanh thành khẩn cầu tình rồi đưa ra một cái giá.
    Liễu Nhân Khanh có vẻ vẫn không bằng lòng, Liễu Nhân Toàn liền cười nhạt lắc đầu nói: “Đơn giản nhì! Người Đỗ gia đánh trọng thương, làm cho đại công tử của Liễu gia hôn mê không biết khi nào tỉnh lại mà chỉ mất có một cánh tay. Như vậy là coi Liễu gia ta kém hơn Đỗ gia các ngươi rồi?”
    “Tại hạ nào giám coi thường Liễu gia!” Đỗ Hà Anh nghe vậy thì vội lắc đầu giải thích.
    “Bây giờ ít nhất phải phế đi tu vi của Đỗ Hoàng! Nếu cháu ta thực sự không tỉnh lại thì chúng ta sẽ xử lại!” Liễu Nhân Toàn liền không khách khí nói.
    Vị tứ thúc này là người rất thẳng tính đồng thời cũng không thích chịu thiệt. Liễu gia nếu không phải là gia tộc hiền lành thì sớm đã giết Đỗ Hoàng rồi làm sao lại triệu tập xét xử rồi xử nhẹ thế được.
    Mà khi này, mọi người nghe thấy điều kiện của Liễu Nhân Toàn thì đều có phản ứng khác nhau, mấy người của Liễu gia thì không ai tỏ vẻ ngạc nhiên gì nhưng phía bên kia đều xôn xao bàn tán.
    “Liễu huynh cần gì phải ra tay nặng thế, dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.” Vị thành chủ ngồi chính diện bên kia bỗng cất lời.
    “Hừ! Đứa trẻ! Thiên nhi nhà ta không là một đứa trẻ sao?” Liễu Nhân Toàn nghe vậy thì lại khó chịu hơn, gã dùng giọng điệu không chút khác khí hỏi lại.
    “Đành là như vậy nhưng cũng phải cho bọn trẻ cơ hội sửa chữa.” Lý Quảng cũng đứng dậy đỡ lời.
    “Đỗ Hoàng thì có cơ hội sửa sai thế nhi tử của ta?” Liễu Nhân Khanh hai mắt nhíu lại đầy sát khí quát hỏi.
    “Các vị cũng không nên quá tuyệt tình!” Một vị lão giả ngồi từ đầu đến giờ bỗng nhiên nói .
    Đây chính là một người bên Triều đình, tuy triều đình không mấy quyền lực nhưng cũng có chút ảnh hưởng về kinh tế giao thương trong Vạn Niên Thành.
    “Tuyệt tình! Haha! Tuyệt tình thì sao? Đừng nói là Liễu gia ta, hôm nay Đỗ gia ngươi có người chết hay hôn mê xem các ngươi có để yên không? Thôi bớt thừa lời đi!” Liễu Nhân Toàn cười nhạt nói.
    “Không cần nói nhiều, hoặc phế đi Đỗ Hoàng hoặc Liễu gia ta sẽ khai chiến với Đỗ gia. Ta tin rằng Kỳ Nhân các cũng không quản vấn đề thù hận giữa hai gia tộc nhỏ như chúng ta đâu!” Liễu Nhân Khanh phẩy mạnh tay áo đứng dậy nhìn sang vị thành chủ Vạn Niên thành đầy thâm ý nói.
    Vị thành chủ kia thấy vậy thở dài một cái liền nói: “Có thể cho ta chút mặt mũi mà xử nhẹ được không, trẻ con mất một cánh tay cũng là quá đủ rồi. Mà chưa biết chừng công tử lại tỉnh lại không chừng?”
    Vị thành chủ đang muốn giảm án cho Đỗ Hoàng, mất một cánh tay tuy tàn khốc nhưng vẫn hơn rất nhiều việc bị phế bỏ tu vi không thể trở thành võ giả chứ đừng nói là tu luyện thành dị giả nữa.
    “Đây là Thiên nhi còn có thể tỉnh lại nên mới xử nhẹ như vậy nếu không người nghĩ mạng của Đỗ Hoàng có thể đổi được mạng của cháu ta ư?” Liễu Nhân Toàn vẻ mặt lạnh khốc nói.
    Liễu Nhân Khanh vẻ mặt vẫn nghiêm trang, gã nói: “Cho dù thế nào cũng phải phế đi tu vi, chúng ta không lấy mạng hắn là đã rất lể mặt các ngươi rồi.”
    “Liễu gia xưa này không thích hiếp người yếu nhưng làm bị thương người trong tộc ta thì chắc chắn phải trả giá.” Một trưởng lão già cả râu tóc bạc phơ lúc này bỗng nhiên mở miệng tạo uy cho Liễu gia.
    Đỗ Hà Anh vẻ mặt đau khổ không biết nói gì, gã hiểu thế lực của Liễu gia. Chưa kể Liễu gia có cao thủ Hoành Không cảnh mà ngay cả các cao thủ Huyền Môn cảnh và Khai Minh cảnh cũng nhiều hơn hai gia tộc Đỗ, Lý cộng lại. Đồng thời Liễu gia cũng có gia tài lớn hơn nhiều lần hai gia tộc bọn họ. Thành chủ tuy là người của Kỳ Nhân các cử đến quản lý nhưng cũng không thể xen quá sâu vào tranh chấp trong những gia tộc.
    Nguyên nhân là mỗi một gia tộc khi ký hiệp ước trực thuộc với Kỳ Nhân các đều được Kỳ Nhân các quan tâm bảo vệ và bồi dưỡng hậu nhân, đồng thời hàng năm mỗi gia tộc đều phải nộp cống phẩm cho Kỳ Nhân các đồng thời khi Kỳ Nhân các cần dùng người thì tất cả các gia tộc đều phải đáp ứng cử người đi. Kỳ Nhân các cũng không quản lí khu vực mà mỗi gia tộc chiếm cứ, chỉ cần không ảnh hưởng đến Nhất Xuân quốc thì Kỳ Nhân các không quản. Vì vậy những gia tộc lớn vẫn có quyền chèn ép gia tộc nhỏ! Những gia tộc nhỏ nếu có thực lực thì vẫn có thể đánh bại gia tộc lớn mà phát triển. Đó là quy luật phát triển mà kể cả một quốc tông như Kỳ Nhân Các cũng không can thiệp.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 28-02-2017 lúc 10:45.

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,samki1998,thelordevil,thienhavodoi,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 4: Xuyên không, đoạt thể



    Chương 4: Xuyên không, đoạt thể.



    Lúc này, Đỗ Hà Anh nhìn vị lão giả của triều đình kia thì lão cũng chỉ bất lực lắc đầu. Ở thế giới này quốc gia gồm hai thế lực là chính trị và quân sự. Quân sự của Nhất Xuân quốc chính là Kỳ Nhân các, chính trị là Văn Đài. Ở Văn Đài có một triều đình nhưng triều đình đó chỉ lo về kinh tế và phát triển của thường dân chứ không thể can dự vào giới dị giả. Tất cả những vấn đề liên quan đến dị giả đều do Kỳ Nhân các phụ trách, bao gồm của việc huấn luyện dị giả.Vì vậy một gia tộc dị giả vốn không do triều đình quản lí.

    “Được! Ta sẽ phế đi tu vi của Hoàng nhi, nhưng ta mong rằng từ sau việc này hãy kết thúc, giữa hai gia tộc không còn ân oán gì nữa.” Khi này, biết không còn đường khác nên Đỗ Hà Anh chỉ đành căn răng đáp ứng đồng thời cũng muốn mọi chuyện kết thúc ở đây.

    Liễu Nhân Khanh nghe vậy thì mày kiếm nhíu lại nói: “Liễu gia ta không phải là đầu trộm đuôi cướp, chúng ta nói một là một, hai là hai. Các ngươi đã chịu hình phạt bọn ta cũng coi như tìm lại công đạo tất nhiên sẽ không truy cứu nữa. Nhưng phải nói trước, nếu một ngày nào đó Thiên nhi gặp sự cố gì thì Đỗ Hoàng nhà các ngươi cũng không tránh khỏi. Tốt nhất là ngươi nên cầu cho Thiên nhi của ta không sao!”

    “Hừ! Mau giải Đỗ Hoàng vào đây.” Khi này, Đỗ Hà Anh khẽ hừ một tiếng rồi bày ra vẻ mặt nhăn nhó ra lệnh.

    Ngay tức khắc mấy tên dị giả Đỗ gia quay người đi ra ngoài.

    “Như vậy có quá nhẹ không?” Liễu Nhân Toàn khi này nghĩ lại thì cảm thấy vẫn không đủ, gã nhìn Liễu Thiên nằm kia nhíu mày hỏi đại ca của mình.


    Liễu Nhân Khanh lắc đầu nói: “Dù gì cũng đã rồi, nó vẫn là một đứa trẻ, còn Thiên nhi chưa biết thế nào, nếu bây giờ chúng ta lấy đi tính mạng của nó thật không phải. Cái này không hợp với gia quy của Liễu gia ta!”


    “Đại ca nói cũng đúng! Cứ như vậy đi!” Liễu Nhân Toàn gật đầu không nói gì nữa.


    Hôm nay ở đây đặc biệt không có Cơ Ngọc Oanh, nếu có nàng ở đây chắc chắn sẽ rất ồn ào. Chính vì vậy nên Liễu Nhân Khanh đã khuyên nàng nghỉ ngơi và hứa sẽ đòi lại công đạo cho con trai. Còn Cơ Ngọc Oanh thì cũng biết mình thân nữ lưu khó nói chuyện nên nàng cũng không cố theo ra làm gì mà chỉ ở phòng đợi tin tức.


    Chỉ sau một chút chờ đợi thì mấy người của Đỗ gia đã áp tải Đỗ Hoàng vào.


    “Liễu thúc, làm ơn tha cho ta, ta thật sự không cố tình. Huhu! Ta không muốn bị phế đi tu vi, ta muốn được tiếp tục tu luyện. Làm ơn…” Đỗ Hoàng phía ngoài hình như cũng nghe được chút phong thanh nên vừa được giải vào thì vẻ mặt đã tái nhợt, miệng thì không ngừng van xin!


    Mọi người trong phòng thấy Đỗ Hoàng van xin thì đều có cảm xúc khác nhau, một số thì bất lực thở dài, một số người thì vẫn bất động thanh sắc quan sát. Giữa đại sảnh, Liễu Nhân Toàn lặng lẽ đi lại với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt không chút biểu cảm nhìn Đỗ Hoàng.


    “Phụ thân cứu con!” Đỗ Hoàng sợ hãi quay sang phía phụ thân mình cầu cứu.


    Đỗ Hà Anh nghe vậy nước mắt cũng đã chảy ra nhưng gã không biết làm sao cả. Con trai gã đánh con người ta thành người thực vật giờ đây bị phế đi tu vi là điều không thể tránh được. Thế nhưng gã vẫn không lỡ! Trên đời, bậc làm cha làm mẹ nào lại lỡ nhìn con mình bị tổn thương? Nhưng dù không lỡ thì Đỗ Hà Anh cũng chẳng làm gì được, Đỗ Hoàng cũng đành cắn răng chịu đựng án phạt thôi. Nghĩ cho cùng thì Đỗ gia không thể chống lại Liễu gia được, Đỗ Hà Anh là gia chủ không thể vì cậu con trai để rồi hại cả một gia tộc được.


    Khi này, Liễu Nhân Toàn ánh mắt lạnh khốc đứng trước Đỗ Hoàng, tay phải gã đưa ra, ở năm đầu ngón tay bùng lên năm ngọn lửa nhỏ màu xanh nhạt phập phùng cháy nhìn rất quỷ dị.


    Nếu một số người hiểu biết thì sẽ nhận ra đây là Diệt Chân Hỏa, một trong những thứ lửa đáng sợ mà dị giả có thể tạo ra. Tác dụng chủ yến của Diệt Chân Hỏa chính là phá vỡ cấu tạo nguyên thần và cơ quan tế bào trên cơ thể khiến vùng đó gần như không thể hồi phục. Nếu dùng lửa này đánh vào những vùng nhạy cảm thì sẽ hoàn toàn hủy đi vùng đó. Liễu Nhân Toàn chính là muốn hủy đi đan điền của Đỗ Hoàng.


    Đỗ Hoàng thấy một màn này thì nước mặt dòng dòng, hắn muốn vận lực chạy chốn nhưng lại bị một thứ áp lực vô hình cố định lại. Thân thể hắn cứng lại, ánh mắt nhìn ngũ thấy chảo của Liễu Nhân Toàn đánh đến thì dần trở lên đờ đẫn, trong đầu hắn dần trở lên trống rỗng. Đối với hắn lúc này mọi thứ như kết thúc. Hắn không còn được đi tu luyện nữa, không gặp lại bạn bè, không được học dị thuật, tương lai với hắn chỉ là một màu đen vô vị!


    “Vù!” Hỏa chảo của Liễu Nhân Toàn phóng đến, hướng đi chính là đan điền của Đỗ Hoàng.

    Lúc này, mọi người tập trung nhìn một màn quan trọng này còn Đỗ Hà Anh thì đau lòng quay mặt đi không muốn nhìn cảnh này.


    “Ài! Cuối cùng đau đớn cũng hết.”


    Liễu Nhân Toàn đánh vào cách đan điền của Đỗ Hoàng hơn mười phân thì bỗng có tiếng nói làm y khựng lại.


    “Mọi người làm gì ở đây vậy?” Thiếu niên được gọi Liễu Thiên kia đang nằm đó bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy nhìn quanh, hắn bầy ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.


    Toàn trường ngơ ngác, mọi người như bất động nhìn về chỗ Liễu Thiên. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ vậy.

    Nói xong câu đó "Liễu Thiên" cũng ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.

    Thiếu niên gọi làLiễu Thiên kia thì lại nhìn một lượt những người ở đây, hắn cứ trố mắt nhìn vừa nhìn vừa nghĩ: “Đây là chỗ nào vậy? Mấy người này là? Chết mình đã ở chỗ khác rồi!”


    Hắn nhíu mày rồi chợt nhớ ra gì đó!


    “Mình mới ở kia đang lạnh giá thì bị ngất đi, vừa đến chỗ không gian kia thì gặp một tên ăn hại, chịu bao đau khổ chỉ đổi lại ít thông tin. Giờ đây lại gặp những người này. Gì đây? Chuyển sinh ư?” Hắn nghĩ liên hồi rồi tự nhủ: “Phải bình tĩnh thu thập đã.”


    Liễu Thiên này giờ đã không phải Liễu Thiên mà mấy người quanh đây biết nữa, linh hồn bên trong cơ thể này chính là người thanh niên đã chết một cách hài hước trên đường phố Hà Nội kia. Nhắc đến sự xuất hiện của hắn ở đây thì không ai biết nó xảy ra như thế nào, mọi thứ có thể là trùng hợp, sắp sẵn hay là một sự liên kết chặt chẽ do duyên số định mệnh tạo ra. Thế nhưng cho dù có là nguyên nhân gì thì sự xuất hiện của thanh niên kia ở thế giới này vẫn được gọi là chuyển sinh.

    Vũ trụ kỳ diệu đã tồn tại hơn mười ba tỷ tám trăm triệu năm nên có biết bao nhiêu điều kỳ thú. Nó có hàng tỷ tỷ hành tinh, trong hàng tỷ tỷ hành tinh đó luôn có nhưng hành tinh giống nhau. Tuy không giống nhau hoàn toàn nhưng cũng có nhiều điểm giống nhau. Người thanh niên kia ở Trái Đất chết đi bỗng nhiên cùng với lúc có lỗ hổng không gian xuất hiện. Lỗ hổng không gian vốn không cho một vật chất nào đi qua nhưng linh hồn lại khác nên linh hồn thanh niên kia đã vô tình bị hút đi.

    Lại nói thì việc luân chuyển linh hồn giữa các hành tinh là việc rất phức tạp, mỗi linh hồn theo nỗ hổng không gian ra vũ trụ đa số sẽ bị hủy diệt gần như không có trường hợp nào thành công dung nhập vào một thế giới mới chứ đừng nói là dung nhập vào thế giới thích hợp cho sự sống. Nhưng người thanh niên kia là trường hợp đặc biệt của đặc biệt. Dù tỷ lệ chuyển sinh thành công là cực nhỏ chưa đến một phần một tỷ nhưng hắn vẫn thành công.


    Dẫu thành công nhưng khi thanh niên này được đưa đến dung nhập vào một cơ thể mới nhưng không phải cứ đơn giản tiến đến là chiếm được cơ thể này mà còn phải một hồi tranh đấu đầy đau khổ. Kết quả là sau một hồi đau đớn thì thanh niên kia đã chiến thắng, hắn phá vỡ linh thức cũ rồi chiếm được cơ thể mới này đồng thời cũng lấy được chút ký ức của chủ nhân thân thể này.

    Lúc này, khi vừa chiếm được cơ thể tỉnh dậy điều làm thanh niên kia giật mình chính là đã gặp một đống người. Mà mấy người này hắn nói quen cũng chẳng phải mà không quen cũng không phải! Nói tóm lại là hắn chưa kịp thích nghi.


    “Thiên nhi cháu không sao chứ?”


    “Thiên nhi con sao rồi?”


    Khi này, hai huynh đệ Liễu Nhân Toàn và Liễu Nhân Khanh cùng chạy lại hỏi, những người khác thì đứng ngồi không yên.


    Khi này, mỗi người ở đây có một cảm xúc khác nhau. Người thay đổi nhiều nhất chính là Đỗ Hoàng, hắn như được vớt lên khi sắp chết đuối vậy. Hắn có vẻ mặt khó tin cộng thêm chút vui mừng, hồi hộp, rất nhiều cảm xúc trong hắn đang xuất hiện trong đầu hắn lúc này. Đỗ Hà Anh cũng lau nước mắt, gã đi lại đỡ Đỗ Hoàng lên, trong lòng thì như được giải thoát vậy!


    “Ta mệt quá! Ta muốn nghỉ ngơi. Ở đây quá ồn đi!” Sau một hồi thì Liễu Thiên tỏ vẻ mệt mỏi cất tiếng nói.


    “Được!” Liễu Nhân Khanh nghe vậy liền vội ra đỡ Liễu Thiên nằm lại rồi liền quay ra phân phó: “Sự việc này chờ Thiên nhi khỏe hẳn rồi tính tiếp, tất cả các ngươi về đi.”


    Mấy người trong gian phòng thấy vậy cũng không nán lại lâu, tất cả đi nói vài lời khách sáo chúc mừng Liễu Thiên tỉnh dậy rồi từ từ ra về. Hai cha con Đỗ Hà Anh cũng rất nhanh rời khỏi đây. Bọn họ đã có một ngày tồi tệ ở đây, lúc này Đỗ Hoàng thật sự muốn đi ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Mọi người đã đi hết, Liễu Thiên hai mắt vẫn nhắm liền, hắn đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh.


    “Tứ đệ cứ đi lo việc khác đi. Thiên nhi để ta, giờ ta sẽ đưa nó về hậu viên nghỉ ngơi.” Liễu Nhân Khanh nói.


    Liễu Nhân Toàn nghe vậy gật đầu nói: “Vậy cũng được! Huynh cũng mau cho đại tẩu biết để tẩu đỡ lo lắng.”


    “Ừ!” Liễu Nhân Khanh gật đầu không nói gì nữa, gã vui vẻ đi lại rồi tức khắc bế Liễu Thiên đi vào hậu viện.


    Liễu Thiên được bế lên, hắn có một cảm giác rất lạ mà trước kia không có. Hắn có chút ngại ngùng, kèm thêm…phải nói là có chút khó chịu nữa mới đúng. Hắn trước kia cũng không thích ở cạnh bố chứ đừng nói đến việc để bố bế như thế này. Bây giờ, hắn bị bố bế lên, không những thế người bố này lại là một người hắn có rất ít liên hệ! Chính vì vậy hắn mới có cảm giác ngại ngùng khó chịu này nhưng dù có khó chịu thì hắn cũng không biết phải làm sao?


    Thế nhưng được bế đi như vậy một đoạn rồi hắn cũng quen dần, thực ra hắn không quen không được. Vì hắn giờ đã là con của người ta! Hắn đang trong mạch suy nghĩ thì đã được bế vào trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện.


    “Thiên nhi sao rồi?” Cơ Ngọc Oanh thấy chồng bế con vào liền chạy ra hỏi. Nàng không được tham gia vào vụ việc vừa rồi nên rất sốt ruột, giờ lại thấy cảnh này thì càng lo lắng.


    “Nó tỉnh rồi! Nó muốn nghỉ ngơi nên ta bế nó vào đây cho nàng chăm sóc.” Liễu Nhân Khanh nhỏ nhẹ nói.


    Cơ Ngọc Oanh gương mặt mừng rỡ như nhặt được vàng nhưng nàng không giám làm ồn vì sợ con trai bị ảnh hưởng, nàng vui vẻ thì thào: “Tỉnh rồi! Thật tốt quá, mau đưa nó vào giường.”


    Liễu Nhân Khanh liền gật đầu rồi bế Liễu Thiên vào trong, gã đặt Liễu Thiên lên giường. Hai phu phụ liền đứng đó nhìn Liễu Thiên ngủ. Trên gương mặt của hai vị phụ mẫu này hiện lên sự vui vẻ cùng hạnh phúc. Đứa con duy nhất của họ vừa từ cõi chết trở về, lúc này mọi gánh nặng lo âu đều được bỏ xuống.


    Liễu Thiên thì lại có một cảm nhận hoàn toàn khác. Hắn đang nhiên lại có một hoàn cảnh mới, một gia đình mới, với những ngươi thân mới. Hắn không thể quen ngay được! Hắn sau khi vượt qua được tâm phạt đã có được ký ức của thể xác này nhưng hắn vẫn không thể thích ứng ngay được. Trong lòng hắn đang đầy rối bời, hắn vừa mới đau buồn không lối thoát giờ đã ở một nơi xa lạ cách rất xa nơi hắn đang sống. Hắn tuy có ký ức của người ở đây nhưng hắn vẫn không thể nào bỏ xuống những ký ức cũ được. Đảo lộn cũ mới, cùng với thông tin dồn về, gặp những người thân mới kiến hắn hoang mang. Vì vậy lúc này, hắn đang nằm nhắm mắt suy nghĩ đồng thời cũng nghe ngóng hai người Liễu Nhân Khanh nói chuyện.

    Thế nhưng hai người kia lại không nói gì mà chỉ đứng nhìn hắn khiến hắn dần lâm vào suy tư.


    “Thế là ở kia mình đã chết ư?” Hắn nằm một lúc yên tĩnh thì trong đầu bỗng tự hỏi.


    “Chết hay lắm, chết như vậy sẽ giải thoát cho mình và người thân.” Hắn lại thầm mắng. Trước kia hắn tuy buồn rầu nhưng không hề nghĩ sẽ tự sát nhưng khi này lại vô thanh vô tức chết đi thì với hắn cũng coi như duyên số.


    “Đau buồn thì sao chứ! Đau buồn một lần rồi thôi còn hơn là đau khổ suốt đời vì mình.” Hắn lúc này lại tự lấy lí do an ủi bản thân.


    Hắn tự hạ thấp cái chết của bản thân, chỉ có vậy hắn mới không cảm thấy áy náy với những người thương yêu hắn. Hắn tự nhủ rằng mình chết như vậy sẽ làm cho mọi người trong gia đình và bạn bè sống tốt hơn. Thế nhưng dù đã tự tìm lí do để an ủi nhưng hắn vẫn khóc. Không phải khóc vì hắn sợ chết, hắn khóc là vì người thân của hắn đang đau khổ vì sự ra đi hắn.


    Hắn giờ chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của mẹ hắn khi biết tin hắn chết thì hắn bỗng không kìm được lòng mình.Trong đầu hắn hiện lên một số hình ảnh về mẹ hắn. Một đôi mắt ngấn lệ đỏ ngàu, gương mặt tiều tụy do mất ngủ, thần thái đờ đẫn như mất hồn, cơ thể thì gầy rộc không sức sống! Mẹ hắn sẽ đi lại khóc lóc, có thể ôm hình hắn mà khóc không ngừng... Những hình ảnh đó làm hắn có cảm giác như bị muôn vàn nhát dao đâm vào tim vậy. Một cảm giác uất ức khó chịu tràn về trong tâm trí khiến hắn bật khóc thành tiếng.


    “Hư…! Hu huhu!” Không nín được, hắn đã khóc thành tiếng.


    “Thiên nhi! Con sao vậy?” Cơ Ngọc Oanh nghe thấy tiếng khóc thì liền chạy lại gần xoa đầu Liễu Thiên nhìn hắn với ánh mắt chìu mến khẽ hỏi.


    Liễu Nhân Khanh cũng đi lại gần hơn, vẻ mặt lo lắng nhìn Liễu Thiên.


    Liễu Thiên đang khóc bỗng dừng lại, hắn lấy tay dụi dụi mắt rồi gằn giọng nói: “Con không sao! Hai người để con một mình được không?”


    “Con không sao thật chứ?”


    Cơ Ngọc Oanh nghe Liễu Thiên nói vậy cảm thấy rất lạ liền hỏi. Ngày thường Liễu Thiên ra ngoài thì hống hách, về nhà thì làm lũng nhưng hôm nay lại khác hẳn mọi ngày, cứ như một người khác vậy.


    Liễu Thiên cố gượng cười nói: “Hài nhi muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Hài nhi không ăn gì đâu.”


    Cơ Ngọc Oanh bỗng cảm giác khó hiểu, Thiên nhi của nàng hôm nay ăn nói hoàn toàn khác, cách ăn nói chín chắn lễ độ hơn rất nhiều. Nàng đang tự hỏi chuyện gì xảy ra?


    “Đi chúng ta để nó nghỉ ngơi một ngày sẽ ổn lại thôi.” Liễu Nhân Khanh thì cương quyết hơn nhiều, gã liền cầm tay Cơ Ngọc Oanh kéo đi.


    Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt không nỡ nhưng vẫn đứng dậy, nàng lại dặn dò: “Nghỉ ngơi đi! Mọi chuyện qua rồi đừng nghĩ nhiều, phải nghĩ đến tương lai.”


    Nàng không hiểu do đâu Liễu Thiên thành như vậy, nàng sợ rằng con trai mình vì vụ đánh nhau kia ảnh hưởng rồi thành ra sợ sệt mọi thứ nên nàng đã khuyên vài câu.


    Hai người Cơ Ngọc Oanh từ từ rời đi, trong phòng giờ này chỉ còn lại một mình Liễu Thiên. Hắn lại bắt đầu tự kỉ, hắn lại bị quá khứ dằn vặt, hắn tự đưa ra rất nhiều trường hợp mà người thân hắn sẽ gặp phải. Trong những trường hợp đó thì người thân hắn đều đau buồn theo nhiều kiểu khác nhau. Nghĩ đến những hình ảnh đó làm hắn dằn vặt vô cùng. Dằn vặt thì lại khóc, khóc rồi lại nghĩ, nghĩ lại dằn vặt,...


    Cứ thế hắn vừa nằm vừa khóc rồi ngủ lúc nào không biết. Thể xác hắn thì đang bị thương, tinh thần thì đang chịu quá nhiều đả kích, hắn đã quá mệt mỏi và cần nghỉ ngơi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 03-05-2017 lúc 13:31.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,thienhavodoi,
Trang 1 của 49 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status