TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 7

Chủ đề: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Hoa Nở Trên Tuyết - Trịnh Khả Truyền Kỳ- Cổ Ngọc

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    36
    Xu
    0

    Mặc định [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Hoa Nở Trên Tuyết - Trịnh Khả Truyền Kỳ- Cổ Ngọc

    Hoa Nở Trên Tuyết


    Lời Tựa

    Góp ý cho tác giả


    .Lời Tựa

    Vào thời Hậu Lê, Vị vua thần võ tiêu diệt ngoại xâm đạp tan sự đô hộ của nhà Minh. Mở ra một triều đại thái bình thịnh thế của nước Đại Việt bên cạnh sự phò trợ của các danh tướng, mưu thần tiếng tăm hiển hách như Trần Nguyên Hãn, Nguyễn Trãi, Lê Thạch, Lê Lai, Lê Sát, Lê Ngân.

    Ngoài họ ra còn có một viên tướng trẻ tài năng chưa được mọi người biết đến mà chỉ được ca tụng trong dân gian, mang một số phận bất hạnh. Cả gia tộc bị tàn sát bởi các thế lực xâu xé vì tìm kiếm kho báu mà Nhà Trần đã cất dấu ngay sau khi bị Hồ Quý Ly cướp ngôi nhằm giành cho hậu thế triều Trần phục quốc.

    Bản thân chàng trai Trịnh Khả mang trong mình trọng bệnh không thể luyện được võ công. Được sư đồ Thiên Nhai Tự cư mang, sống trong dông bão mà chính sư đồ Thiên Nhai Tự cũng phải đối phó với mối thù trong quá khứ với lũ mật thám Đông Xưởng của Nhà Minh.

    Bằng nỗ lực vươn lên, bằng cơ duyên hiếm gặp, cùng sự truyền lại kinh nghiệm sống của các bậc hiền nhân. Trịnh Khả đã thoát ra khỏi bệnh tật hiểm nghèo trở thành một cao thủ võ công. Kiến thức uyên bác sâu dày từ Nho, Y, Lý, Số, Nhâm, Cầm, Độn, Toán, Công, Phù, Miên, Huyệt.

    Ông đã từng là một danh tướng lẫy lừng nhưng từ bỏ công danh sau khi Triều Lê thành công giành được giang sơn để theo đuổi mối thù nhà, thù sư môn cùng với tình yêu đẹp như huyền thoại với con gái kẻ thù…

    Hoa Nở Trên Tuyết (Trịnh Khả Truyền Kỳ) là một câu truyện mà lịch sử chưa từng nhắc đến nhưng lài một giai thoạt lưu truyền trong nhân gian đẹp và đáng trân trọng
    Kính bút!
    Tác Giả – Cổ Ngọc

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ketuky, ngày 17-12-2018 lúc 15:18.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    36
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1
    Tác giả : Cổ Ngọc



    Bóng tà dương buông màu đỏ nhợt nhạt trên một triền dốc của vùng núi Lam Sơn kỳ tú. Hai bóng người, một già một trẻ đang len lỏi luồn lách, vạch lá leo lên núi. Người trung niên có thân hình nho nhã khuôn mặt quắc thước, chòm râu ngũ bộ, đôi mắt sáng rực đầy uyên bác.

    Trên vai đeo một tay nải nhỏ, lưng giắt một thanh kiếm được bó kín. Người trẻ tuổi khuôn mặt đen sạm râu quai nón lởm chởm đầu quấn khăn xanh, dáng người vạm vỡ. Cả hai đều mồ hôi nhễ nhại mình mẩy, vương bụi đất có lẽ từ xa tới đây. Leo đến một khoảnh dốc khá bằng phẳng, một bên là vách núi dựng đứng, phía còn lại là rừng trúc rậm rạp.

    Người trung niên quay lại nói:

    - Miêu Nhi! Nghỉ một chút để ta xem lại bản đồ xác định phương hướng rồi tìm tiếp.

    Người thanh niên không nói câu nào trút gánh đồ trên vai xuống nhanh nhẹn lục tìm vài vật dụng rồi bắc bếp dương như tính làm đồ ăn.Lấy trong tay nải ra một mảnh vải trải xuống mặt đất. Người trung niên chấm tay rê trên đó ra chiều suy nghĩ. Rồi bỗng “À” lên một tiếng mắt lấp lánh nghe chứng nhận ra điều gì đó..

    Đúng lúc ấy, gã thanh niên phóng mình chộp lấy thanh đao rồi đứng vụt dậy nghiếng tai nghe nghóng.Tiếng gió rít lên từ phía rứng trúc.

    Ánh đao lóe lên hồng rực trong ánh tà dương , bốn tiếng “Keng” theo ánh đao vụt tắt. Cùng lúc đó, là bốn thân ảnh đen kịt của bốn gã áo đen đầu trùm mũ đeo mặt nạ đồng quái dị.

    Người thanh niên phóng mình về phía trước dường như có ý che trở cho trung niên nho sinh, miệng quát:

    - Thôi Minh Ám Vệ!!!

    - Khà Khà! Chúng ta đã bám theo các ngươi rất lâu rồi, chỗ này sẽ là chốn chôn thân của hai ngươi.

    Gã áo đen liếc nhìn mảnh vải bản đồ một cách thèm muốn.

    Trung niên nho sinh vội vo tấm bản đồ nhét vào trong mình rồi gỡ bó vải rút ra một thanh kiếm, lưỡi kiếm màu xanh biếc, chuôi kiếm bằng ngà nạm ngọc.

    - Thanh Nê Kiếm! Chà chà. Lâu chủ đoán không sai các ngươi chính là kẻ mà chúng ta cần tìm. Hôm nay, các ngươi mọc cánh cũng không chạy thoát

    Gã áo đen phất tay một cái ra lệnh.

    - Giữ lại tên nho sinh còn sống! Giết chết gã kia!
    Bốn thân ảnh nhích động bủa vây hai người.

    Hai quả cầu gai đen kịt nhằm vào người thanh niên, một nhằm vào bả vai cầm đao, một bay vào âm cốc nơi đầu gối người thanh niên nhanh như điện chớp.

    Người thanh niên thân thủ cũng không tầm thường. Ánh đao cũng như một đám mây phong tỏa quả cầu. Theo chiêu thức “Vân Vụ Mê Tung” chân đổ nghiêng vụt bắn theo một góc không tưởng tránh né hai quả cầu của gã áo đen hết sức huyền diệu. Ánh đao vụt biến thành muôn đóa hoa bao trùm lấy thân hình gã áo đen, khiến gã lúng túng thoái lui bốn năm bước, nhưng vẫn chưa thoát khỏi tầm khống chế của thế đao.

    Ba gã còn lại xông lên tấn công trung niên nho sinh bằng song liên đoản đao. Lưỡi đao ngắn cong vút nối nhau bằng một sợi xích. Họ tiến thoái hết sức thành thục, chứng tỏ được huấn luyện kỹ càng. Kẻ chém người đâm như một màng lưới không kẽ hở.

    Người trung niên hoa lên một màn kiếm hết sức trầm tĩnh, các vệt kiếm bung ra mềm mại uyển chuyển hóa giải những thế đạo một cách vi diệu.

    Đây là một chiêu kiếm trong thái cực kiếm pháp của Võ Đang, nên hóa giải hoàn toàn thế đánh như vũ bão của ba gã áo đen. Khiến cho chiêu thức của chúng trở nên loạn xạ.

    Gã áo đen cầm đầu Hừ nhẹ lên một tiếng rồi bật tiếng quát:

    - Bạo Vũ!!!

    Cả bốn tên áo đen lùa tay vào thân mình. Rút ra một ống đồng quỷ dị.

    Thân pháp của chúng bỗng nhiên quay tít, thân ảnh như gió lốc ảo mờ cuốn lấy cả hai người đang bị truy sát. Từ các ống đồng phun ra những mũi kim châm, giống như một làn mưa trùm lên hai nhân ảnh.

    Hai người bị truy sát tức tốc thi triển hết tuyệt nghệ ngăn chặn màn ám khí của bọn áo đen. Nhưng người trung niên nho sinh vẫn bị trúng một mũi kim châm vào bả vai lảo đảo ngã xuống, miệng quát nhẹ:

    - Miêu Nhi thoát mau!!

    Tay nhanh lẹ nhét mảnh bản đồ vào trong mình gã thanh niên.

    - Chúng ta không thể đánh lại lũ cao thủ Thôi Minh Ám Vệ này được đâu!!

    - Không! Tiên sinh… Bổn tiểu nhân có trách nhiệm bảo vệ ngài. Tính mạng của tiểu nhân còn thì tiên sinh phải an toàn.

    Làn đao tỏa ra chiêu thức giống như một đám mây cuồn cuộn ngăn trở bọn áo đen. Thân pháp hết sức nhanh nhẹn xoay vần đối phó đầy ảo diệu. Nhưng hơi thở của Hắc Miêu đã dồn dập sức lực đã dần cạn kiệt.

    - Khà Khà! Đao pháp của ngươi thật là tuyệt thế. Nhưng ngươi liệu có thể trụ được bao lâu?

    Làn đao pháp bị vùng ám khí như một tấm lưới thu dần khoảng cách phủ chụp lên hai thầy trò kẻ bị truy sát.

    Chính lúc đó, Ánh chớp chợt vụt lên cùng với hai tiếng rú thất thanh. Hai kẻ áo đen đổ ập xuống giãy dụa ngực cắm một mũi tên. Gã cầm đầu nhảy lui về phía sau mấy bước. Miệng ngậm một mũi tên, đuôi của nó còn run lên bần bật. Gã còn lại thì ngơ ngác, đứng như trời trồng.

    - Ai?!

    Gã đầu lĩnh nhả mũi tên trong miệng ra đưa mắt nhìn về phía rừng trúc quát hỏi:

    Từ phía rừng trúc có hai người tiến ra nhẹ nhàng không tiếng động. Đi phía trước, là một hòa thượng mặt mũi hồng hào vận bộ cà sa vá chằng vá đụp. Phía sau là một thiếu niên tay cầm cung lưng đeo bó tên, mình quấn khố. Lộ ra những bắp thịt cuồn cuộn, gương mặt đen nhưng thanh tú, mắt sáng, mày đậm.

    - A di đà phật. Đức phật có đức hiếu sinh. Các thí chủ mau dừng tay!!

    - Ngươi là …?

    Gã thủ lĩnh áo đen bật lùi lại, tay chỉ vào vị hòa thượng. Miệng lắp bắp.

    - Sát Nhân Chi Phật……

    - Đúng! Ngươi nhận ra thì đã quá muộn rồi nơi đây là Trúc Sơn Nhai!!

    Vị hòa thượng phất tay về phía một tảng đá chưởng phong vẹt các đám cỏ. Lộ ra mấy chữ :

    Trúc Sơn Nhai Tự
    Cấm Địa Kỳ Dư
    Giết Không Cần Hỏi

    Gã áo đen mình mẩy run bắn. Gã biết rằng cái mạng nhỏ của hắn hôm nay khó thoát. Trước lúc xuất hành, lâu chủ đã dặn đi dặn lại hắn vùng núi Lam Sơn có một nơi ẩn cư của Sát Nhân Chi Vương hòa thượng. Miệng nam mô nhưng giết người không gớm tay, võ công quỷ dị trác tuyệt chưa từng có đối thủ.

    Chân gã khụy xuống đầu cúi gập miệng van nài.

    - Xin nhai chủ tha mạng. Chúng tiểu nhân truy sát nghi phạm chẳng may chạy nhầm vào cấm địa. Xin người vạn lần tha thứ….

    Miệng nói vậy nhưng ánh mắt gian xảo của gã lóe lên. Cây ống đồng vung ra như chớp gã uốn mình vọt về phía chân dốc.

    Hàn quang lóe lên một tiếng rú thảm thiết gã áo đen còn lại giãy dụa cổ cắm một mũi tên. Còn cây ống đồng của gã đầu lĩnh bị một mũi tên bắn tung lên mấy thước.

    Gã đầu lãnh cũng trúng một mũi tên nơi bả vai nhưng gã cắn răng chịu đau chúi đầu về phía triền dốc bắn mình bỏ chạy.

    Thiếu niên bên cạnh vị hòa thượng rách rưới không biết ra tay từ lúc nào đã phóng ra ba mũi xạ tiễn. Một mũi cắm vào cổ gã tay chân áo đen, mũi kia bắn vào ống đồng và mũi còn lại cắm ngập vào bả vai gã đầu lĩnh. Thật là tiễn pháp kỳ diệu có một không hai.

    Hai người khách bị truy sát ngơ ngác nhìn thầy trò vị hòa thượng vẻ mặt lo âu. Người trung niên nho sinh sắc mặt nhợt nhạt vì trúng ám khí chắp tay về phía vị hòa thượng cất giọng:

    - Hôm nay chủ tớ chúng tôi chạy nhầm vào cấm địa của phật hữu. Biết rằng tính mạng chẳng còn, chết cũng không lời oán thán. Nhưng lòng vẫn phải thốt ra lời cám ơn vì đã không để thầy trò ta chết trong taylux ác nhân Minh tặc.

    - A di đà phật ! thí chủ khách sáo rồi. Ai nói các vị phải chết. Vị hòa thượng rách rưới cười vang. – Thí chủ trúng ám khí “Bạo Vũ Lê Hoa” của Đường Môn. Có kịch độc phải mau chữa trị kẻo không kịp đâu

    - Khả Nhi! Mau đưa vị tiên sinh đây về tự để ta cứu chữa.

    Thiếu niên dạ lên một tiếng rồi phóng mình tiến đến định đỡ lấy nho sinh. Nhưng hắn bị thanh niên đen đúa đẩy cho một cái loạng choạng.

    - Để ta! Không cần ngươi.

    Hắn ghé vai xốc trung niên nho sinh nhẹ như một chiếc lá. Chân khều các vật dụng giỏ mây, cái tay nải, cùng đao kiếm bay lên như ma thuật. Hai cánh tay khua lên mấy vòng các vật dụng đã đáp lên người hắn một cách thần kỳ.

    Nho sinh nằm trên lưng gã mặt nhợt nhạt cất lên giọng yếu ớt.

    - Đa tạ đại sư! Mong dẫn đường.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ketuky, ngày 20-12-2018 lúc 19:57.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    36
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2

    Tác giả : Cổ Ngọc.


    “Thiên Nhai Tự” – Mang tiếng là một ngôi chùa. Nhưng nếu không phải chủ nhân của nó chắc khó có thể tìm ra. Vì nó ẩn mình trong một hang động, giữa một vùng núi non hiểm trở Lam Sơn. Cửa động tuy có xây sửa chạm khắc mấy chữ “Thiên Nhai Tự”. Nhưng lại ẩn mình trong khe núi cỏ cây gai góc, ít ai có thể ngờ được nơi cư ngụ của một cổ tự tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.

    Tương truyền vị quái sư ở ẩn trong nhai tự là một võ lâm cao thủ, vốn là tướng của nhà Minh bị gian thần vu vạ mắc trọng tội, bị truy sát khiến ông phải lưu lạc từ trung nguyên tới vùng đất An Nam chướng khí này.

    Bước chân lưu lạc, khiến ông tìm được ngôi ẩn tự. Ông hết sức vừa ý nên chọn làm nơi ẩn cư. Ông chiêu nạp bốn đồ đệ mang vào hoang tự đào tạo dạy võ nghệ nhằm đề phòng sự truy sát của bọn sát thủ Đông Xưởng triều Minh.

    Để đe dọa người đời bén mảng đến cổ tự. Ông cùng đám đệ tử giết người không gớm tay, làm cho vùng Trúc Sơn Thiên Nhai thành một tử địa không ai dám bén mảng từ nhiều năm nay. Biến nó thành một truyền thuyết mà người đời nghe đến đã sởn tóc gáy…..

    Thầy trò Nguyễn Trãi cũng từng nghe về giai thoại ớn lạnh này, nên đều nghĩ hôm nay mình không toàn mạng… Ai ngờ …

    Dưới ánh lửa đốt bằng mỡ thú rừng trong hang, vị hòa thượng lấy ra một ống trúc nhỏ. Ông xé vạt áo vị nho sinh để lộ ra một vùng vai đen bầm. Miệng lẩm bẩm

    – May quá chậm chút nữa là nguy đến tính mạng, không cứu được…

    Người bệnh đã chìm vào mê man. Hòa thượng rút nắp đậy ống trúc, ghé miệng ống vào vết thương trên bờ vai nho sinh. Từ trong ống trúc, một cái đầu con vật nhỏ thò ra như đầu rắn, lưỡi đỏ rực như chớp lửa. Lượn quanh vết bầm đen của vết thượng nơi mũi châm cắm vào.

    Con vật này mình rắn nhưng có bốn chân như thằn lằn, thân màu đỏ xậm có những đốm vàng lấp lánh như kim sa bốc lên một mùi tanh hôi khủng khiếp.

    Chỉ trong giây lát các lằn đen của độc tố trên vai nho sinh đã biết mất. Con vật dường như đã no nê thỏa mãn quay đầu chui vào ống trúc.

    Hòa thượng đậy nắp ống trúc lấy trong mình một viên đá lăn vào vết thương của nho sinh. Một mũi kim châm bé như sợi tóc bám lên viên đá. Hòa thượng khẽ lắc đầu.

    - Bạo Vũ Châm của Đường Môn thật là tàn độc. May mà những kẻ phát động ám khí chỉ là tay chân của gã Đường Vạn Kim lâu chủ của thôi minh ám vệ mà thôi nên tính mạng của tiên sinh mới giữ được.

    Nho sinh sau khi được cứu chữa, dường như đã tỉnh táo ngước đôi mắt đầy vẻ cảm kích nhìn vị hòa thượng.

    - Tiểu sinh may mắn gặp được đại sư. Tính mạng này được giữ lại vô cùng cảm kích. Không biết đại sư có phải là….

    - Tiên sinh yên tâm cứ nghỉ ngơi cho khỏe, bần tăng không phải là Sát Nhân Chi Phật. Đó là gia sư của bần tăng. Người không ở đây. Người cùng ba vị sư huynh đã về trung nguyên rồi chắc phải thời gian dài mới trở lại đây.

    Giọng ông bỗng chùng xuống

    - Đã hơn 2 năm rồi. Nơi đây chỉ còn mình bần tăng cùng tiểu tử mồ côi mà gia sư để lại.

    Đưa mắt nhìn ống trúc trong tay vị đại sư. Vị nho sinh có ý dò hỏi.

    - Đây là “Xích Xà Kim Hoa” là vật gia sư để lại. Nó là loài rắn không răng duy nhất chỉ thích ăn các loại chất độc. Vài ngày lại phải thả nó ra để nó hấp thu chất độc. May mà lần này tiên sinh trúng ám khí, nó bị nhốt ba bốn hôm rồi nên gặp chất độc Đường Môn nó rất thích thú mới hút hết chất độc trên mình tiên sinh. Nên ngài mới tỉnh lại mau như vậy, nếu không chắc tiên sinh phải nằm nửa tháng để nó hấp thu chất độc dần dần. Chất độc còn sót lại trên mình tiên sinh do nó không hút hết, có thể theo máu gây họa cho tiên sinh. Phải một thời gian dài mới có thể lành hẳn. Mặc dù bần tăng dung thuốc để ngăn chặn nhưng cũng chưa chắc trị được triệt để. Vì chất độc của Đường Môn rất quỷ dị khó lường.

    - Dám hỏi tiên sinh quý tính cao danh? Tại sao lại đi lạc vào vùng trúc sơn nhai hiểm trở này? Chỗ này mấy chục năm rồi không có ai dám bén mảng bởi tai tiếng của gia sư truyền miệng trên giang hồ.

    - Tiểu sinh tên Trãi vốn là một đồ nho của vùng Chí Linh Sơn. Sau khi giặc Minh tràn sang hủy diệt nhà Hồ, mấy vị tướng lĩnh nhà Trần, trong đó có Nguyễn Súy tướng quân phò trợ ấu chúa Trần Cảo chạy về vùng Chí Linh Sơn lẩn tránh. Tụ tập nghĩa quân khắp nơi dựng cờ khởi nghĩa.

    - Gần đây nghe tin vùng Lam Sơn có vị sơn chủ họ Lê dựng cờ khởi nghĩa. Đánh cho quân Minh nhiều trận thất điên bát đảo. Nhưng vừa rồi bị trúng kế của bọn Vương Thông, Mã Kỳ mà thua trận đang lui về vùng núi khu vực này để bảo toàn lực lượng. Sơn chủ cử người ra liên lạc với Nguyễn Súy tướng quân. Bức địa đồ này, là do vị tướng Phạm Văn Sảo vẽ chỉ đường cho tiểu sinh đi tìm căn cứ của nghĩa quân.

    - Dọc đường thầy trò vãn bối bị bọn Thôi Minh Ám Vệ bám riết truy sát nên để tránh bọn chúng mới đi lạc vào Trúc Sơn Nhai. Vốn tưởng rơi vào tử địa của Sát Nhân Chi Phật thì tính mạng chẳng còn ai dè lại có cơ duyên gặp được đại sư, lại được cứu giúp giữ lại được cái mạng nhỏ này. Ơn tái tạo, Trãi tôi vô cùng cảm kích mong có ngày đền ơn đáp nghĩa.

    Vị hòa thượng mặt trầm xuống, giọng ôn hòa nói.

    - Các người đều hiểu lầm gia sư, những giai thoại sát nhân lúc trước. Là gia sư cố tình làm ra như vậy nhằm ngăn chặn lũ giặc để chúng sợ hãi mà tránh xa khu vực này. Để gia sư có thời gian ẩn nhẫn hoàn thành việc luyện được một trận pháp khó khăn để quay về trung nguyên. Đối phó với kẻ thù, tìm lại hậu nhân của đại soái bị bọn loạn thần hoạn quan hãm hại.

    - Bần tăng là một trong bốn đệ tử của gia sư nhưng căn cốt luyện võ kém cỏi, chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật và đạo pháp của gia sư mà thôi. Đứa trẻ này trước khi đi, gia sư để lại cho bần tăng nuôi dạy. Nó là đứa trẻ mồ côi cha mẹ bị lũ cường hào quan lại vùng Thôi Huyện giết hại. Nó theo gia sư từ lúc ắm ngửa. Người nhặt được nó ở trấn Lương Giang. Nó quen sống hoang dã võ công cũng tầm tầm chỉ có tiễn pháp là siêu đẳng. “Tam Liên Trọng Tiễn” của nó là độc nhất vô nhị. Nó có thể bắn ba mũi tên cùng lúc trúng ba mục tiêu khác nhau.

    Nho sinh trầm trồ

    - Thật là hiếm có, Trãi tôi sống trong loạn chiến. Người xạ tiễn tài giỏi bách phát bách trúng gặp đã nhiều. Nhưng lần đầu mới được thưởng thức tuyệt kỹ có một không hai này!

    Vị đại sư đưa mắt nhìn gã thanh niên đen đúa đang đứng cạnh giường. Từ lúc vào gã không thốt một câu luôn đứng trực chỉ bất động cạnh vị tiên sinh không rời nửa bước.

    Trung niên nho sinh vội chắp tay nói.

    - Cậu này tên là Hắc Miêu, Là một tiểu tướng được Súy tướng quân cử theo bảo vệ tiểu sinh. Võ công tạm được nhưng vốn người thô lỗ ít học, không mấy hiểu lễ nghĩa. Có sai phạm gì mong đại sư tha tội.

    Vị hòa thượng khuôn mặt hiền hòa khẽ gật đầu.

    - Không có gì. Vị tiểu huynh này thân thủ cũng khá, nhưng chắc sở trường không phải dùng đao. Nhìn các vết chai trên tai chắc là người có sở trường là bát quái côn. Chắc hậu nhân của vùng bãi sậy Khoái Châu.

    - Mắt đại sư thật tinh tường. Hắc Miêu vốn là hậu nhân của vị thần tướng họ Triệu, do sống ở trong vùng lau sậy nên chuyên dùng trường côn làm vũ khí. Tiếc rằng đường xá xa xôi nên không dám mang theo sợ lộ tung tích, chính vì vậy sở trường cũng bị hạn chế.

    Cùng lúc ấy ngoài cửa động thiếu niên quấn khó nhễ nhại bê tấm gỗ sắp đồ ăn, có củ quả và một miếng thịt thú rừng nướng khá to, lại còn thêm một hũ rượu lớn đi vào rồi đặt lên bàn đá.

    - Bần tăng và tiểu tử sống nơi hoang sơn vốn cũng chẳng tu thân theo lẽ thường, chỉ tu tâm trong sạch nên không kiêng kỵ chuyện tửu thực. Mong tiên sinh đừng câu nệ.

    Vị nho sinh tên trãi vội chắp tay

    - Tiểu sinh vốn bị thương nên không tiện ăn uống, mong đại sư xá cho. Mọi người cứ tùy tiện dùng.

    Người thanh niên cũng lục trong gùi lấy ra một số lương khô bầy lên cho thêm phong phú. Mặt thoáng một nét cười ra vẻ chào mời.

    Mọi người ăn uống vui vẻ. Nhà sư và nho sinh nói đủ thứ chuyện nghe chừng rất tâm đầu ý hợp.

    - Tiên sinh kiến thức uyên bác. Nếu bần tăng không lầm thì tiên sinh là Ức Trai được người đời ca tụng là Ngọa Long Phương Nam.

    - Đại sư quá khen, tiểu sinh quả nhiên tên húy là Ức Trai.

    - Thật là vạn hạnh, cơ duyên cho bần tăng được hội ngộ với khuê tinh của Chí Linh Sơn.

    - Tiểu sinh xin hỏi đại sư, người có biết chút tin tức của vị sơn chủ họ Lê ở vùng Lam Sơn này không?

    - Tiên sinh yên tâm, bần tăng tuy ở sơn dã nhưng cũng thông tỏ chính sự. Bần tăng được biết sau khi vị sơn chủ bị bọn giặc Minh cấu kết với mấy tên quân vương Ai Lao dồn vào đất chết. Nhưng không ngờ chốn tử địa ấy, lại là động cơ để người dụng binh tiêu diệt hơn nửa quân Ai Lao và đánh tan mấy cánh quân Minh tặc. Nhưng nguyên khí nghĩa quân cũng bị tổn thất lương thảo cũng bị mất sạch rút về thượng nguồn sông Chu vùng liên hoàn sơn gọi là Lũng Thượng trú ẩn.

    - Vùng căn cứ này trong một thung lũng dễ thủ khó công, có sông bao bọc lại thêm nguồn thực phẩm tự nhiên cung cấp chắc là bảo toàn được thực lực để chờ cơ hội phản công. Từ vùng nhai sơn này đi tới đớ cũng phải mấy chục dặm. Hai vị cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi tiểu đồ sẽ dẫn đường đưa hai vị tới nơi.

    Trịnh Khả vốn sống trong hang núi ít tiếp xúc thân thiết với người ngoài. Lần đầu được gặp Hắc Miêu nó tỏ ra rất thích thú mặc dù hồi chiều nó bị Hắc Miêu đẩy cho một cái rõ đau. Nó rón rén tiến lại gần Hắc Miêu mắt dò xét rồi đưa bàn tay về phía Hắc Miêu lân la làm quen, miệng khẽ hỏi:

    - Ca ca, tên là gì? Tiểu đệ là Khả nhi.

    Hắc Miêu im lìm không nói chỉ ngước nhìn tiểu Khả rồi cúi xuống cời than trong đống lửa.

    Trịnh Khả cũng ngồi xuống lặng lẽ bới mấy củ khoai nướng hắt vào vạt áo, nhón lấy một củ chìa về phía Hắc Miêu. Gã đón lấy, cả hai bóc vỏ lặng lẽ ăn không nói một lời nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mong các bạn góp ý để tôi viết tốt hơn.
    Lần sửa cuối bởi ketuky, ngày 20-12-2018 lúc 19:47.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    36
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3

    Tác giả : Cổ Ngọc


    Chương 3

    Đêm khuya, không khí trong hang lạnh lẽo, mặc dù giữa sảnh đốt một đống lửa to. Nhưng Trãi vẫn không ngủ được, cái lạnh cộng thêm những việc bị truy sát suốt dọc đường làm ông liên tưởng tới sự việc có gì đó không ổn.

    Việc ông xông pha ngàn dặm đi tìm nghĩa quân Lam Sơn là việc bí mật, chỉ có ba người biết. Ngay cả Hắc Miêu cũng chỉ biết đi theo bảo vệ. Vậy tại sao đám sát thủ lại nhận ra Thanh Nê Kiếm? Tự rà soát lại, ông không dám nghĩ nữa, vì tướng quân Nguyễn Súy thì không phải rồi. Chỉ còn người kia…..

    Ngay cả đức vương Trần Cảo, cũng không biết việc này. Vậy kế hoạch tìm lại kho báu của nhà Trần kẻ địch có biết không?

    Người có tên Trịnh Kiến Quốc là ai? Lòng ông nóng như lửa đốt chỉ muốn mau chóng gặp vị sơn chủ họ Lê để bàn kế sách. Ông trở mình tay bỗng gạt rơi xuống đất mấy mảnh vỏ cây thẻ trúc. Ông lật đật ngồi dậy khêu đèn nhặt lên xem. Trên đó là các nét chữ không ăn nhặp với cái gì chắc của một người đang tập thi thư. Trãi cảm thấy rất thích thú và đoán ngay ra là cậu thiếu niên hồi chiều tập viết. Ông vốn là một người thích đoán tâm tính vận mệnh của người khác qua nét chữ nên chăm chú lật xem. Từ lối viết thảo hay triện thì chữ của thiếu niên này khá đẹp, nét bút phóng khoáng lộ rõ sự thông minh tuyệt đỉnh.

    Nguyễn Trãi nhắm mắt lại trầm ngâm. Giá như ông có một đồ đệ như thế này…..

    Thôi được để đến mai tính tiếp. Ta phải thăm dò ý tứ của đại sư đã. Cái khó là theo lời đại sư vị gia sư mới là người nhặt Trịnh Khả về. Bằng một linh cảm kỳ diệu mà nó đã cứu sống ông bao nhiêu năm qua. Ông tự nhiên lại nghĩ rằng, Trịnh Khả có liên quan đến thổ ty Trịnh Kiến Quốc. Ông thở dài nằm xuống.

    Từ hang động của Thiên Nhai Tự có các bậc đá leo dần lên đỉnh núi. Tới một khoảng đá rộng nơi này mới chính là ngôi chùa, nhưng chỉ có một gian đặt tượng thờ phật và một khoảng sân đặt bộ bàn ghế đá, không có nơi để ở. Bậc thang leo lên tiếp lại gặp một khoảng sân rộng chắc là nơi tập võ.

    Ngồi ở khoảng sân có bộ bàn ghế đá với đại sư. Trãi phất tay bảo Hắc Miêu cùng Trịnh Khả đưa nhau đi thăm chùa. Chàng trai hiểu ý ngay, biết tiên sinh có việc cần nói với hòa thượng nên kéo tay Trịnh Khả.

    - Đi nào!

    Khả mừng húm Dạ lên một tiếng dạy theo ngay. Suốt từ hôm qua vị ca ca này không thèm mở miệng một câu, làm cho nó rầu rĩ cả đêm. Nó mở miệng không ngớt chỉ trỏ, giảng giải, kể lể đủ mọi thứ chuyện về ngôi chùa.

    - Tiểu sinh có một việc muốn nghe đại sư chỉ dẫn

    - Thí chủ cứ hỏi.

    - Đại sư có nghe ở vùng này có một vị thổ ty tên là Trịnh Kiến Quốc hay không?

    - Chưa nghe thấy bao giờ, bần tăng chỉ biết trước đây có hai vị thổ ty là Trịnh Tháo và Lê Cương. Sau này giặc Minh lập lại cai trị xứ Thanh Hà phong cho Lê Cương làm tổng đốc chức vị cha truyền con nối cai quản sứ Thanh Hà. Còn vị thổ ty Trịnh Tháo thì bị Hồ Quý Ly giết chết mấy chục năm rồi dòng họ Trịnh ở Lương Giang cũng rất lớn là một trong hai gia tộc lừng lẫy vùng này cùng với họ Lê chia nhau cát cứ xứ Thanh Hà mấy chục năm.

    - Đời sau của Trịnh Tháo thì bần tăng không rõ.

    - Vậy đứa nhỏ tên Trịnh Khả kia có phải hậu duệ của họ không?

    - Bần tăng không biết. Chỉ biết lúc gia sư nhặt về, nói rằng một gia đình bốn chục mạng người ở trấn Lương Giang bị tàn sát. Đứa trẻ này ở lẫn trong đống xác chết, gia sư nghe thấy tiếng khóc, biết nó còn sống nên mang về. Trong chăn tã quấn của nó có một bức huyết thư, nói tên nó là Trịnh Khả, nội dung huyết thư thì ta không biết. Gia sư chưa bao giờ nhắc qua.

    - Tiểu sinh thấy tướng mạo căn cốt của đứa trẻ này là một nhân tài luyện võ. Tại sao đại sư phụ ngài lại không truyền thụ võ công cho nó?

    - Hầy! .. hòa thượng phất tay- Vì chuyện này mà gia sư của ta đau đầu không ít. Ông ấy tiếc rẻ cho một nhân tài hiếm có nên đã nhiều lần tìm cách chữa trị nhưng vô phương. Đứa trẻ bất hạnh này theo gia sư nói nó chỉ sống được tới năm hai mươi tuổi thôi nói gì đến luyện võ.

    - Ôi cha! Nó mắc phải tuyệt chứng nan y gì?

    - Người mẹ kiên cường của nó cho nó uống một viên “Trụ Tâm Nê Hoàn Đan”. Người uống thuốc này toàn thân tím tái, hơi thở cũng tắt sau mười hai canh giờ mới lại hồi tỉnh, vì vẫn giữ được mạch tim, rồi vùi nó vào đống xác chết đánh lừa kẻ thù. Lúc gia sư tìm tới thì đứa trẻ bật tỉnh buông tiếng khóc, nên người mới cứu được đưa về tìm cách chữa trị.

    - Nghe nói loại “Trụ Tâm Nê Hoàn Đan” là loại kì dược giả chết nhưng cũng là thuốc mà một môn phái dùng để luyện Quy Tức Công. Người lớn uống thuốc này còn phải vùi mình dưới nước giải thân nhiệt để luyện công, giảm sức nóng công phá Khí Hải Tuyết Sơn. Đứa trẻ này chưa đầy một tuổi làm sao chịu nổi, vì thế Khí Hải Sơn Môn của nó bị phá nát rồi!

    - Người luyện công tụ khí ở Đan Điền rồi đưa vào tích trữ ở Khí Hải, nên Khí Hải Tuyết Sơn ví như một cái kho chứa. Nếu không còn kho chứa nữa thì nạp vào bao nhiêu cũng vô dụng. Theo gia sư nói thì chỉ mong có kỳ tích nó mới sống qua được hai mươi tuổi.

    - Đại sư, người mẹ này chắc thế cùng lực kiệt, vô kế khả thi mới đành giao mạng sống của nó cho ông trời. May mắn thần tăng đi qua cứu sống được đó cũng là một chữ duyên. Nó có thể sống quá hai mươi tuổi và luyện công được hay không. Có thể cần gặp một kỳ duyên nữa. Tôi có một vị huynh đệ đang sống ở vùng Chí Linh Sơn biệt danh là “Cuồng Y” hắn chỉ thích chữa những căn bệnh tuyệt chứng nan y. Vị tiểu huynh đệ này gặp được hắn biết đâu lại là một cơ duyên nữa. Nếu đại sư cho phép thì sau khi dẫn đường cho chúng tôi gặp sơn chủ. Xin phép được mang theo tiểu huynh đệ này về vùng Chí Linh Sơn gặp hắn.

    - Việc này…. Việc này…. Bần tăng sợ khó quyết định. Vì gia sư yêu quý nó như con. Người không ở đây… Nhưng theo lời tiên sinh biết đâu nó gặp thầy gặp thuốc thoát khỏi nạn này. Tôi tin tiên sinh. Thôi được! Sau này gia sư trách tội thì lão nạp đành nhận. Người cứ mang nó đưa đi.

    - Tôi vẫn muốn hỏi đại sư thêm về gia cảnh của vị tiểu huynh đệ này.

    - Nói thực với ngài. Trong bốn sư huynh đệ tôi, võ công của tôi kém cỏi nhất nên trước đây không sống ở trong tự mà trú tại đạo quán trong Trúc Lâm hái thuốc, hành y. Là rừng trúc trên lối vào sơn động. Sau này gia sư có việc cùng các sư huynh về trung nguyên nên bần tăng mới về sống trong động tự với Trịnh Khả. Trong ba vị sư huynh của tôi Nhị sư huynh cũng được gia sư cứu sống cùng Trịnh Khả. Ta nghĩ Trịnh Thôi sư huynh sẽ biết nhiều hơn.

    - Tôi chỉ biết gia sư rất yêu quý nó, nên ngay từ nhỏ người dày công rèn giũa kiếm tìm các loại thuốc trân quý chữa trị cho nó. Mình mẩy nó ngâm thuốc nhiều tới mức khó có loại độc nào thâm nhập được. Vì không luyện được nội công nên nó chuyên tâm rèn luyện ngoại công. Thân thủ dẻo dai nhanh nhẹn. Nếu có được nội công tâm pháp thì cũng kể như là một cao thủ.

    - Chắc người dạy chữ cho Trịnh Khả?

    - Ồ! Đúng ta mới dạy nó hai năm nay từ lúc gia sư đi nhưng đứa trẻ này sáng dạ. Hơn nữa nó hay theo tam sư huynh vốn là một pháp sư xuống các bản trấn hành nghề coi bói cúng tế nên cũng đã vẽ bùa chú. Vì thế, nét bút rất tốt. Chữ của nó còn đẹp hơn cả bần tăng. Sách y thuật mà ta có nó đọc gần hết rồi. Chỉ đáng tiếc nó không có nội công nên bí pháp “Thiên Kinh Kỳ Huyệt” của ta đành thất truyền thôi, nó không thể châm cứu đả huyệt…!!

    - Tại sao tiểu huynh đệ lại sống không quá hai mươi tuổi?

    - Tương truyền giang hồ tồn tại một môn phái chuyên về nghề đạo chích. Tuyệt học của họ là Quy Tức Công và Súc Cốt Công. Người tập haii môn công phu này phải trải qua muôn ngàn đau khổ. Vì thế họ đã chế ra loại thuốc “Trụ Tâm Nê Hoàn Đan” mỗi người chỉ dùng một viên khi đến tuổi trưởng thành. Sau đó sức thuốc tồn tại mãi trong cơ thể giúp họ luyện hai môn công phu trên. Gia sư đoán rằng, mệnh phụ từ mẫu của Trịnh Khả xuất thân từ Công Thâu Quán. Trịnh Khả uống viên thuốc đó giả chết cứu mạng. Nhưng sức thuốc vẫn còn trong cơ thể. Nay tuổi còn nhỏ chưa phải trải qua hỉ, nộ, ái, ố. Nên thuốc chưa phát tác, qua tuổi trưởng thành thuốc sẽ phát tác. Khí Hải Tuyết Sơn không còn thì tâm mạch đứt khó thoát khỏi cái chết. Ta cầu mong sao cho nó gặp được cơ duyên thoát kiếp số. Trăm sự nhờ cả vào tiên sinh. Ta sẽ giải thích với gia sư sau . Người muốn phạt sao ta cũng xin chịu.

    - Đại sư yên tâm, vãn bối nhất định chăm sóc tiểu huynh đệ thật tốt. Mong rằng cậu ấy có thể gặp kỳ duyên.

    Bình minh còn chưa ló rạng, trong động tự mọi người đã tất bật chuẩn bị lương thảo và đồ đạc để lên đường.

    Hành giả hòa thượng bịn rịn chia tay với tiểu Khả muốn căn dặn rất nhiều mà lòng vẫn không an tâm. Rút trong hốc đá một ống tre, ông đưa cho Trịnh Khả dặn dò

    - Đây là gia tài rất quý giá của ta. Nay giao cho con, mỗi lúc rảnh mở nó ra xem và trân trọng bảo tồn không được làm mất. Trong này là cuộn lụa ghi chép tạp ký của Hồng Nghĩa Y Sư Tuệ Tĩnh. Nó chỉ là ghi chép trong thiên hạ bao gồm cả các chuyến đi sứ trung nguyên nhưng ẩn chứa kiến thức cả của Hoa Đà, Biển Thước. Những điều mà lão sư trải nghiệm chưa được kiểm chứng nên không ghi vào sách. Tố chất của con rất thông tuệ nên ta mong con sẽ ngộ ra những chân lý trong này.

    - Dạ

    Trịnh Khả đón lấy đeo vào người cột lại cẩn thận.

    Hòa thượng dẫn mọi người đi ngược vào trong động leo dần lên đỉnh núi rồi chui vào một hang động khác có tấm đá dầy che lấp theo đường hang này họ đi một lúc lâu dần xuống chân núi, cuối cùng đã thấy mình đang ở rừng trúc. Nguyễn Trãi bần thần ngó lại, không ngờ Thiên Nhai Tự lại kỳ diệu và bí ẩn như vậy chẳng trách năm xưa lúc Đông Xưởng truy sát vị Khô Lâu Đại Sư lại bất lực như vậy.

    - Bần tăng chỉ tiễn mọi người đến đây thôi con đường phía trước tới căn cứ của nghĩa quân tiểu Khả sẽ dẫn mọi người đi tiếp. Chúc thượng lộ bình an.

    - Đa tạ đại sư, mong sớm ngày hội ngộ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ketuky, ngày 20-12-2018 lúc 19:26. Lý do: Sửa lại cách dòng cho dễ đọc

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    36
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4
    Tác giả : Cổ Ngọc


    Chương 4


    Ra khỏi rừng trúc. Nguyễn Trãi dừng lại nói

    - Tiểu Khả chúng ta phải bàn trước hành trình thế nào cho phù hợp. Tiểu huynh đệ hãy trình bày qua để ta biết.

    - Dạ đại thúc. Từ đây đến Lũng Thượng nơi sơn chủ trú quân có 2 con đường. Phía dưới dễ đi nhưng xa. Cháu chắc chắn lũ giặc Minh đang ém quân phục sẵn. Bây giờ chỉ còn đường đi ngược lên trên núi men theo khe suối. Sẽ phải vượt qua mấy ngọn thác sau đó vòng qua hai ngọn núi nữa sẽ thấy Lũng Thượng. Còn đường này ngắn hơn nhưng rất hiểm trở vì thế đến gần căn cứ nghĩa quân hơn tránh được cạm bẫy mà sơn chủ cho lắp đặt. Cháu đi hái thuốc hay đi con đường này, chỉ sợ đại thúc không quen nên khó vượt qua.

    - Được, nghe theo cháu ta phải cố gắng thôi.

    Vượt qua rừng trúc cả ba tới một con suối nước săm sắp đá trơn nhẵn, rêu bám dầy mặt đá nên rất trơn. Trịnh Khả thì thoăn thoắt nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác hết sức thành thục. Nguyễn Trãi và Hắc Miêu thì vo cùng vất vả mới đi được hơn trăm thước dưới lòng suối đã bị ngã mấy lần.

    Trịnh khả nhảy lên phía bờ suối lát sau quay lại, bỏ trên tay ra mấy miếng vỏ cây xù xì kêu lớn:

    - Đại thúc, ca ca lại đây!

    Cậu ngồi trên một phiến đá lớn giữa lòng suối bày những mảnh vỏ cây xuống. Rồi bảo hai người đặt chân vào, tay nó thoăn thoắt cột các mảnh vỏ cây xù xì vào đế giày vải của hai người. Còn cẩn thận cuốn lên tận cổ chân để khỏi tuột ra miệng cười tươi rói.

    - Đây là vỏ cây Thạch Lũ, chỉ ở vùng này mới có. Vì thế khiến đại thúc và ca ca vất vả rồi. Từ bây giờ ngược lên theo ngọn suối này, hai người không bị trơn ngã nữa. Loại vỏ cây này rất kỳ diệu. Những cái gai tròn cứng nhưng lại dẻo, lớp trong mềm nên bám đế giày không đau. Khi bám mặt đá trơn như giác hút nhấc gót nhón mũi giày thoát lực bám rồi nhảy chúng ta sẽ dễ dàng di chuyển trong lòng suối.

    Trịnh Khả làm động tác thao luyện sơ bộ cho thầy trò Nguyễn Trãi tập theo.Quả nhiên, thật là kỳ diệu đôi chân rất bám mặt đá di chuyển đúng động tác thì lực hút đế giày bị hóa giải không khác gì đi trên mặt đất..

    Trịnh Khả nói đi ngược dòng suối vất vả một thì lúc xuống vất vả gấp hai lần. Mong hai người hết sức cẩn thận.

    Vượt qua ba ngọn núi, không biết bao nhiêu con suối ngon thác. Chiều tối ngày thứ ba, ba thầy trò đã tới được ngọn núi nằm sát Lũng Thượng. Trịnh Khả quay lại nói.

    - Đại thúc, kia là Lũng Thượng, nơi có ánh lửa là trại nghĩa quân. Nhưng giờ này chugns ta không vào được vì cạm bẫy rất nhiều. Đêm tối khiến nghĩa quân không phân biệt được địch ta, sẽ tấn công tiêu diệt. Vì thế đêm nay phải nghỉ tại đây, phía trước có một hang động. Chúng ta tới đó nghỉ tạm.

    - Trãi gật đầu – Mọi việc nghe cháu.

    Ông nhìn hút theo bóng lưng cậu bé, một tình cảm ấm áp dâng lên. Chợt nghĩ tới những lúc trên đường, cậu bé cột dây vào cả ba người thoăn thoắt leo lên thác kéo họ lên từng bước. Bao gian lao nguy hiểm cứ coi như không. Miệng lúc nào cũng tươi tắn một nụ cười. Không biết thù hận của gia tộc sau này, Trịnh Khả sẽ đối mặt ra sao?

    Hang động ba thầy trò dừng chân có hình dạng kỳ lạ. Miệng hang phía dưới rộng một khe nứt vút lên đỉnh núi. Nhìn từ cửa hang giống như một cây đàn tỳ bà.

    - Đại thúc, hang này được gọi là tỳ bà động. Vào đêm gió lọt qua khe thổi vào trong động phát ra âm thanh như tiếng ma tru quỷ khóc. Nên người dân ở đây rất ít ai dám đến. Nhưng đi sâu vào bên trong, có một hồ nước nhỏ rất sâu. Không khí ở đó rất ấm, cháu và tam thúc đã ở rồi. Chẳng có ma quỷ gì hết. Trong hồ có rất nhiều cá Bỗng, thịt rắn và rất thơm. Chúng ta thưởng thức một bữa tiệc mà sơn thần tặng cho nhé! Nào mời đại thúc và ca ca.

    Qua cửa động là một vòm hang lớn vết nứt trên có thể nhìn thấy trời xanh. Quả nhiên, có những âm thanh kỳ dị như ma tru quỷ khốc. Sởn da gà. Hắc Miêu rùng mình thốt lên.

    - Âm thanh quỷ gì vậy?! Thế này thì nghỉ làm sao được?

    Trịnh Khả nhanh nhẹ tới một góc hang vẫy mọi người tiến lại. Rồi đẩy mấy hòn đá rơi ra, lộ một kẽ nứt hẹp chỉ một người lách qua. Cả ba vất vả lách qua chuyển đồ vào một hang rộng hơn. Đi thêm vài trượng quả nhiên có một lòng hang rộng ấm áp vô cùng. Có một hồ nước nhỏ chỉ vài trượng vuông. Nước trong vắt, từng dàn cá khá lớn, bơi lội dạn dĩ. Có lẽ, chưa tiếp xúc con người nên chúng chẳng sợ hãi.

    Mọi người nhanh chóng thu xếp đồ đạc. Khải trải một tấm da hổ lên mặt đá cao rồi nói.

    - Đại thúc nghỉ ở đây đi. Con và ca ca đi bắt cá làm bữa.

    Trãi gật đầu, ánh mắt trìu mến nhìn cậu bé. Suốt dọc đường được sự chăm sóc của cậu bé. Một tình cảm vô hình cứ lớn dần trong ông…

    Nguyễn Trãi cầm con cá đang giãy dụa trong ánh lửa hồng, nhìn nó nói.

    - Sao con lại gọi loài cá này là cá Bỗng?

    - Dạ, gọi theo người địa phương thôi.

    - Loài cá này, tên thật là cá Dầm Xanh, loại cá tiến vua. Người xưa có câu “Thứ nhất Dầm Xanh, Thứ hai Anh Vũ”. Nhưng loài cá này có một đặc điểm là bách độc bất xâm. Cho nên nó ăn các loại kỳ độc vẫn sống an toàn. Nhưng con người ăn thịt cá, nếu ở vùng có chất độc. Có thể bị ngộ độc, vì thế nhiều nơi gọi nó là cá thần, lập đền thờ phụng. Tục tiến vua loài cá này cũng bị bỏ đi. Nhưng cá ở đây ăn được không có độc. Phân biệt điều này dựa vào nhìn sống lưng của nó. Nếu lưng của nó ánh lên màu xanh biếc là có độc. Môi cá đỏ vây hồng, thì không thể ăn.

    - Dạ con cùng tam thúc đã nghỉ ở đây. Từng ăn cá này cũng không được giảng giải chi tiết như đại thúc. Hôm nay mới biết những điều thúc nói. Còn cá Anh Vũ là cá gì, trông nó thế nào?

    - Cá Anh Vũ là cá sống ở vùng ngã ba sông Cái và sông Thao. Ở đó có mấy ngọn núi, có hang ngầm thông tới lòng sông. Chỉ có dân ở đó mới biết làm mồi câu loài cá này. Vùng vực Ấm Thượng cũng có. Ta nghĩ hang động ăn thông với nhau. Cá Anh Vũ trông giống cá chép nhưng miệng loe như mõm lợn, môi vây màu đỏ, thịt thơm. Quý nhất là đôi mắt của nó. Nghe đồn ăn nhiều khiến người mù cũng có thể thấy ánh sáng.

    Ba thầy trò ăn uống no nê. Hương vị của loài cá quý còn đọng lại trong tâm khảm. Hai cậu trai lăn ra là ngủ ngay. Đã mấy ngày vất vả gian truân. Trãi trằn trọc mãi không ngủ được. Lòng còn vướng vất bao thắc mắc đoạn trường. Không biết vị sơn chủ họ Lê kia có đáng tin hay không? Tài đức có thể gánh vác an nguy của bách tính hay không? – Vị đức vương Trần Cảo kia thì không thể nào có được tài và đức đáng để cho Trãi đặt niềm tin vào việc phục quốc. Tướng quân Nguyễn Súy, tuy trung dũng nhưng tầm nhìn hạn hẹp, quá kiêu dũng không thể gánh vác sức nặng của lê dân. Tên quân sư phó tướng thì quá hiểm độc, luôn tìm cách dồn Trãi vào chỗ chết. Nếu không vì vị Thái Phó Trần Nguyên Hãn, thì Trãi đã bỏ đi từ lâu rồi….

    Ông chìm vào giấc ngủ. Nhưng lúc ấy, một ngọn gió lạnh phớt qua, Trãi giật mình tỉnh dậy. Trong hồ nước nhỏ, một vệt sáng lớn dần lên xanh biếc. Một hình người lấp lánh nổi lên. Toàn thân ông lạnh cứng. Miệng muốn kêu mà không ra tiếng…

    Một người sáng rực, không nhìn rõ mặt. Đứng trên lưng một con rùa lớn, giơ tay về phía ông.

    - Ta là Thần Kim Quy, gặp ngài ở đây là một cơ duyên. Sau này, ngài sẽ là trụ cột phò trợ minh quân giết giặc cứu vớt lê dân thoát khỏi lầm than. Ta tặng ngài vật này. Ngài xem xong nhớ ở trong đầu.

    Vị thần vung tay, một quyển văn bày ra trước mặt Trãi.- Đây là cuốn thiên thư bày mưu tính kế, đoán trước thiên thời địa lợi của Quỷ Cốc Tử được gọi là “Thái Ất Thần Kinh” có nó ngài có thể phò vua giúp nước, định quốc an bang.

    - Tinh chủ vốn là Khuê Tinh trên thượng giới, minh mẫn và đức độ. Chỉ tiếc, quá trong sáng nên sau này khó tránh họa của kẻ tiểu nhân. Có một việc, Tinh chủ hãy nhớ. Nơi này vốn thông với vùng hồ của Lũng Thượng, dưới đáy hồ có một phiến đá lớn. Trên mặt đá có một vòng tròn vẽ trận pháp cửu cung bát quái. Mở trận pháp, sẽ lấy được một gộp đá, trong đó chứa Thuận Thiên Kiếm. Tới đây ngài sẽ gặp vị minh quân đó, dâng lên kiếm này. Sau này, sự nghiệp sẽ định càn khôn…

    - Vật này cho ngài.

    Một vệt sáng lóe lên. Trãi giật mình nhưng ngất đi rồi chìm vào giấc ngủ không cưỡng lại được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ketuky, ngày 20-12-2018 lúc 19:29.

    ---QC---


Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status