TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 7 của 7

Chủ đề: [Kỳ ảo, Võ hiệp, Tuổi học trò] Thiên Tâm Mị

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Bài viết
    61
    Xu
    50

    Mặc định

    THIÊN TÂM MỊ

    Tác giả: SNCST.VT

    Chương 5
    Bỗng Dưng... Có Một Cô Giúp Việc



    Hoàng ngủ say như chết, hôm qua có nhiều chuyện như thế, cả đêm lại phải nghĩ ngợi đủ kiểu khiến nó thật sự rất mệt, mãi đến khi cảm giác có bàn tay lay lay vào vai mình thì mới tỉnh dậy. Buổi sáng đầu tiên chào đón vị chủ nhà bằng một gương mặt tươi rói đang cúi xuống ngay sát trước mũi:

    - Này, dậy đi chứ!

    Vừa mở mắt liền trông thấy một đôi tròng đen to, thằng bé giật bắn người vào phía trong, mạnh đến nổi đầu suýt thì đập vào tường, chiếc chăn mỏng quắp ở chân cũng bị hất văng xuống đất. Mắt mở trừng, miệng nó hét lên:

    - Cô đang dọa người hả?

    Có lẽ, thế gian này xưa nay có muôn vàn cách để dọa nhau, nhưng thiết nghĩ bấy nhiêu năm qua chưa từng có người nào hù dọa Hoàng kiểu như vậy, kể cả mẹ nó, bố nó, ông bà, em trai, hay là cô chú nó, dẫu có dọa cũng không đến mức muốn dùng mũi để đánh thức người ta như thế. Lần này thật đã khiến cho thằng nhóc sợ mất mật.

    Tim đập loạn chưa yên, Hoàng sửng sốt nhìn người phụ nữ mặc bộ đồ pijama thêu hoa cà màu lông chuột trước mắt. Mất tới vài giây mới nhớ ra là mình đang ở cùng với một người lạ mặt, hơn nữa lại còn là một phụ nữ chẳng có bất kỳ quan hệ gì với nó trước đây.

    Không, không hề giống những người “phụ nữ” thuần thục như cô Lan Anh. Đây rõ ràng chỉ là một “cô gái” thôi, vì cô ta trẻ như thế thì chẳng ai có thể coi cô ta như những “phụ nữ” trưởng thành cả! Từng dòng suy nghĩ tựa như những nút buộc cứ tự bật ra trong đầu Hoàng, không có cách nào làm chủ. Nhưng nghĩ mãi nó cũng không hiểu nổi, rõ ràng là rất trẻ, tại sao mọi thứ ở cô gái này lại đều có vẻ lớn đến vậy? Chẳng hạn nó bây giờ, đang ngước nhìn từ bên dưới lên thế này, mới thực sự cảm thấy ôi người ta cao lớn làm sao!

    Đúng, rốt cuộc Hoàng đã nhớ ra rằng chính cô gái dong dỏng cao trước mặt chỉ sau một đêm đã nghiễm nhiên bước chân vào ngôi nhà của nó, với vai trò “người giúp việc”. Có lẽ vì thế mà một nỗi bực dọc vô cớ mới tự động xâm chiếm, kéo theo phần nào những hoang mang và mệt mỏi từ đêm qua, lấn át cả sự ngạc nhiên vừa mới xảy ra.

    Người giúp việc đó chầm chậm ngẩng dậy, không giận mà cười, ung dung cúi nhặt chiếc chăn mỏng dưới đất lên, rồi bằng hai động tác lật tay nhanh như chớp đã gấp gọn cái chăn lại, nhẹ nhàng nói:

    - Đồ vệ sinh cá nhân chị đã để sẵn trong phòng tắm, nếu em không nhanh lên một chút có thể em sẽ bị muộn học đấy!

    Đặt chiếc chăn đã xếp gọn xuống đầu giường, cô gái quay mình bước đi.

    Vậy là nó vừa có một người giúp việc, nói chính xác là một cô hầu gái. Hoàng cố bình tĩnh lấy lại sự tự chủ của mình, cố kiềm chế cảm xúc và thay đổi hướng suy nghĩ sao cho không phá hỏng một ngày tốt lành ngay từ lúc sáng sớm.

    Giả sử một người hầu gái mà biết đường đánh thức chủ nhà vào buổi sớm, xong còn tự động gấp chăn, tự giác chuẩn bị đồ vệ sinh đầy đủ như thế, thì miễn cưỡng có thể coi là nhanh nhẹn, được việc. Vậy nên chuyện sáng nay, thôi cũng mặc kệ cho xong. Nhưng cô ta… Cô ta mới nói là muộn học?

    Hoàng lúc này đang nhăn nhó vì nhận ra trời đã sáng hẳn rồi. Nắng xuyên qua cửa kính khiến gian phòng từ mát lạnh buổi đêm đã nhanh chóng trở nên ấm áp. Vì trong phòng không có đồng hồ, nó thấy chột dạ liền bật hỏi:

    - Mấy giờ rồi?

    - Bây giờ là sáu giờ ba lăm phút.

    Nghe tiếng đáp, Hoàng trợn mắt, thảo nào đã sáng như thế này, nó định hét lên lần nữa nhưng cố nín lại, chỉ hạ giọng làu bàu:

    - Đã mất công gọi sao không gọi sớm một chút. Tôi sắp muộn học rồi!

    Cô gái kia bước nhanh thoăn thoắt, thoáng cái đã xuống đến nhà dưới, chỉ nghe thấy giọng nói lém lỉnh từ đó vọng lên:

    - Ồ, thật vậy hả? Chị chưa nắm rõ thời khóa biểu của em, từ mai chị sẽ gọi em sớm hơn!

    - Khỏi cần, bình thường tôi dậy sớm lắm!

    Thằng nhóc cáu kỉnh đáp lại. Nó cũng không tự giải thích được tại sao mình cứ cáu kỉnh như thế.

    Căn phòng này hướng đông nam, có hai cửa kính lớn, một cái lại ở ngay bên giường nên buổi sớm mà không che rèm sẽ sáng lắm. Hoàng nhớ ra hôm qua nó quên đặt báo thức. À phải rồi, trong phòng này làm gì có cái gì ngoài một chiếc giường đã cũ, đến cái đồng hồ còn không có thì lấy đâu ra báo thức chứ. May mà tối qua đã sắp sẵn sách vở cho buổi học sáng nay. Còn bao nhiêu đồ đạc ở bên kia vẫn chưa chuyển tới, chắc phải để đến buổi chiều sẽ mang sang làm mấy chuyến vậy.

    Vừa nhẹ lắc đầu Hoàng vừa lẩm bẩm tính toán như thế. Tuy dậy hơi muộn nhưng nó không quá lo, sống ở thành phố này bao năm qua, có nhiều thứ phải tự mình làm nên cũng nhiều vấn đề phải biết tự lo cho bản thân, rốt cuộc nó cũng luyện được một vài bản lĩnh. Trong đó có một loại công phu tạm mang cái tên “rút gọn việc”, bằng công phu này Hoàng nhanh chóng rời khỏi giường và chuẩn bị mọi thứ để đi học.

    Dụng cụ vệ sinh đầy đủ, một bộ sơ mi quần xanh, áo trắng mới giặt để mặc đi học ngày hôm nay cũng được treo sẵn ở móc trong phòng tắm, thậm chí còn được là phẳng phiu. Chuyện này dù đã được thông báo trước cũng khiến Hoàng rất ngạc nhiên, vì có người chuẩn bị sẵn thế này thật là khác với thói quen hằng ngày của nó.

    Bước xuống nhà, những cảm xúc mới mẻ lại lân la quật khởi trong lòng, bởi nó vốn dĩ chưa từng ở trong căn nhà này một đêm nào, cũng chưa bao giờ thức dậy chuẩn bị đi học ở nơi nào khác ngoài tổ ấm của cô chú nó. Lướt nhẹ bàn tay trên tay vịn cầu thang bằng gỗ cảm giác cũng thật khác biệt, bậc thang rộng hơn, vừa thoai thoải mà lại ốp toàn bộ bằng gỗ lim nên bước đi êm ái hơn nhiều. Đúng là nhà xịn có khác, chỉ là nó vẫn thấy chưa quen. Cảm giác này thật kỳ lạ, dù đã rất nhiều lần nó đứng trước cổng mà nhìn vào đây với khao khát được làm chủ, nhưng ngay hôm nay đứng trong căn nhà này lại có cảm giác xao xuyến, thấy nhớ về phòng gác xép cũ của mình.

    “Mình đã chuyển nhà rồi, thật sự đến với tự do rồi, nhưng sao… Mọi thứ lại lạ lẫm thế này!”

    Cảm xúc trôi dần, xuống đến tầng một thì bất chợt cái lạ lẫm “nhà xịn” vốn đang tê tê cõi lòng của nó cũng tuột thẳng xuống ruột già. Ít nhất thì phòng xép cũ còn có bàn học và chai nước uống, còn ở đây… không có gì hết. Cả căn nhà hoàn toàn trống trơn, bếp núc không có, bàn ghế cũng không, chỉ có mấy bức vách ngăn các phòng, và duy nhất nhà vệ sinh là có sẵn tiện nghi.

    Trong đầu chất chứa đầy những nghi hoặc, vì vậy Hoàng vẫn chưa hề nhận thấy sự thực rằng không chỉ lạ lẫm, mà mấy năm trời cảm xúc của mình thật ra đã bị thay đổi hoàn toàn chỉ sau một hôm.

    Lúc này nó lại nhớ tới những biến cố xảy ra tối qua, nhớ tới những cảm xúc lẫn lộn khi suốt đêm trằn trọc thao thức, mới cảm thấy hành động đè nén và nhẫn nhịn lúc vừa thức giấc của mình quả thực là sáng suốt, có khi đã đạt tới một cảnh giới mới cũng nên. Bởi nếu mấy phút trước nó lớn tiếng đôi co với cô gái kia, chỉ e tự mình đã phá hỏng buổi sáng tốt lành của mình mà chẳng thể trách ai được. Hoàng luôn không thích những buổi sáng phải thức dậy trong khó chịu, bởi vì sáng sớm là thời điểm đẹp nhất, làm con người ta phấn chấn nhất trong ngày.

    Cô gái kia đang lúi húi với mấy túi đồ ở một góc gian phòng khách, hết mở túi này ra lục lọi rồi lại chuyển sang túi khác lần giở. Nhìn những hành động đơn thuần ấy, đến giờ cậu nhóc mới nhận thấy thêm một chuyện nữa mà nó không thể tiêu hóa nổi: dù ăn mặc đơn sơ, dù chỉ cột tóc bằng một chiếc dây chun rẻ tiền nhất mà sao cái dáng ngồi của cô ta cũng đẹp đến thế kia! Lúc nãy ở trên giường chẳng qua do vừa tỉnh ngủ nên nó mới không để ý, còn bây giờ chỉ cần liếc vào hai gót chân trắng ngần thò ra khỏi ống quần ngủ cũng đủ khiến người ta khó thở mà chẳng rời nổi mắt. Hoàng bỗng cảm thấy trong người dâng lên một cảm giác kỳ quặc, quả là hết sức kỳ quặc, khiến cho cơ thể thằng nhóc phảng phất đầy rối ren và hơi thở cũng trở nên khó khăn. “Người mình hôm nay hình như có vấn đề?” Nghĩ vậy nó liền đảo mắt đi chỗ khác.

    Trên nền đá hoa phủ kín một lớp bụi mỏng bên cạnh cô gái là mấy thùng giấy các tông xếp lộn xộn, lập tức thu hút sự chú ý của thằng bé. Nó ngạc nhiên vì tối qua đâu có mang nhiều đồ đến vậy, trong khi ở đây vốn trống trơn thì lấy đâu ra lắm thùng như thế. Dù rất thắc mắc, nhưng rốt cuộc đang vội nên Hoàng cũng không hỏi.

    Cô gái quay lại thấy Hoàng đã xuống, liền thò tay vào túi áo rồi chìa ra trước mặt một tờ hai nghìn đồng cũ đã gấp làm đôi, khiến thằng bé có phần sửng sốt. Cô ta chớp chớp mắt rồi vẫy vẫy đồng tiền bảo nó cầm lấy:

    - Của em này!

    Thấy thằng nhóc vẫn đứng nhìn mình không động đậy, cô nàng liền đứng hẳn dậy, chủ động dúi tiền vào tay nó:

    - Bình thường chú em vẫn đưa tiền ăn sáng cho em thế này phải không?

    - Là cô tôi đưa, không phải chú tôi.

    Hoàng không hiểu sao giọng mình lại cứ tiếp tục bật ngay ra tiếng phản bác theo kiểu cố tình bắt bẻ như vậy, thậm chí cả cơ thể nó suýt nữa cũng đã tự động lùi lại một bước. Có thể chính vì nét biểu cảm trên gương mặt của cô gái lúc này còn đẹp hơn cả lúc nhìn cô ta ngồi, lại vô tình trở thành áp lực khiến thằng bé càng bối rối, nên cái mặt cũng phải nặn thêm ra chút khó chịu để chống trả lại.

    Trước vẻ thiếu thiện chí đó, cô gái chỉ mỉm cười, đưa bàn tay trắng nõn vuốt nhẹ lên tóc mai của thằng nhóc, khẽ bảo:

    - Tiền là chú em đưa cho chị đấy. Nhưng chỉ hôm nay thôi, từ mai chị không đưa tiền nữa mà sẽ đi chợ nấu bữa sáng cho em. Không cần ăn ở ngoài, ăn ở nhà đảm bảo hơn nhiều!

    Giật thót mình, cách nào cũng không tránh kịp cái đưa tay tưởng chừng quá nhẹ nhàng kia, cậu nhóc bỗng dưng thấy trong ngực “túc túc túc túc” như đạn bắn rồi quả tim nhỏ đập “bình bình” vào những dẻ xương sườn chỉ trong vòng tích tắc, ngay sau đó toàn thân nó nổi gai ốc, chỉ muốn bước ngay ra khỏi nhà.

    Phút nghẹt thở qua đi, mắt nhìn tay mình siết tờ tiền lại, đầu óc Hoàng thoáng quay cuồng, miệng nó cứng lại không biết phải tiếp tục như thế nào, có lý mà không thể nói được, trong lòng chỉ muốn gào thét lên: nếu như không có tiền ăn sáng thì làm sao nhịn ăn để mua truyện tranh đây!

    Cô gái không để ý nữa, trở lại dáng vẻ bận rộn, vừa xoay người ngó quanh vừa nói:

    - Chị sẽ ở nhà dọn dẹp, đầu tiên là xếp đồ đạc cho em, sau đó có lẽ phải tẩy rửa và lau chùi nhà cửa một lượt. Chà… Nhà đơn sơ quá!

    Nghe cái giọng thở than mộc mạc mà cũng êm ái mê người ấy, Hoàng nghĩ mình không chịu nổi nữa rồi, nó lập tức giống như ba chân bốn cẳng ù té chạy ra khỏi nhà. Đằng sau tức thì cũng vang lên tiếng bước chân vội chạy theo:

    - Sao em không đi xe mà đi bộ thế? Liệu có kịp giờ không?

    - Tôi quen rồi.

    Hoàng đáp gọn lỏn, nhanh tay kéo cánh cổng đã mở khóa sẵn.

    - Xì… Đi bộ để luyện tập chứ gì!

    Cô gái cười khúc khích sau lưng, câu nói ấy tưởng đơn giản mà vẫn kịp khiến cậu nhóc đằng trước đâm chột dạ, ra khỏi cổng rồi mà còn thấy mặt mình thoáng nóng bừng lên. Nó khẽ khép cổng nhưng không quay người lại, bước đi thẳng tới trường.

    “Nghe cái giọng như thể cô ta biết tỏng mục đích của mình vậy. Không lẽ trước giờ mục đích lại dễ lộ như vậy sao?”

    Hoàng thật sự cảm thấy không ổn chút nào, ngay cả khi đã đi rồi mà tai vẫn còn nghe thấy từ tít đằng sau tiếng dặn với theo:

    - Chúc em học vui vẻ. Nhớ ăn sáng đấy nhé!

    Hoàng có cảm giác nó đang đi ra khỏi nhà của một người khác chứ chẳng phải nhà mình vậy. Nhắm mắt cố quên đi cái đuôi ấy, bây giờ nó chỉ muốn gặp Ken ngay lập tức, để kể về cái sự việc điên khùng đang diễn ra trong căn nhà này. Dù sao thì từ đây đến trường khoảng cách cũng ngắn hơn so với từ nhà cũ, nếu bước nhanh hơn thì vẫn kịp giờ soát bài. Cậu nhóc vừa xốc lại cái cặp vừa lẩm bẩm “hừ, chỉ tại cô ta làm mình nghĩ ngợi quá nửa đêm mới ngủ được, giờ này còn kịp ăn uống gì nữa chứ”.

    Cách đây mấy tháng, kể từ khi cùng với Ken chính thức bắt đầu luyện võ thì Hoàng đã chuyển sang “phương tiện” đi bộ tới trường là chính. Ken nói đi bộ là để rèn luyện đôi chân, thể lực, tốc độ, rất nhiều thứ hữu ích, chính vì thế mà cái xe đạp kia mới bị vứt chỏng chơ suốt thời gian dài. Kỳ thực khi nãy dù đã áp dụng tuyệt chiêu “rút gọn việc” nhưng những suy tư từ lúc rời khỏi giường vẫn vô tình làm Hoàng trễ hơn là nó nghĩ, có điều với kinh nghiệm nhiều tháng cuốc bộ như vậy rốt cuộc dù xuất phát hơi muộn Hoàng vẫn đến vừa kịp giờ đóng cổng trường. Thật là may, nếu vừa vào năm học mới chưa được bao lâu đã vi phạm kỷ luật thì quả không hay chút nào.

    Tiếng trống trường vang vào tim mấy đứa đi muộn như trống trận, Hoàng nín thở len thật nhanh qua người bác bảo vệ đang nai lưng kéo cái cổng sắt bị kẹt từ sau trận mưa rào, chẳng kịp chào bác ấy một câu đã vội bước chân vào cửa lớp. Trong đầu nó lúc ấy vẫn đang mải nghĩ đến đứa bạn thân của mình: “Thằng này vốn thích trinh thám mà… Hà hà, lần này tao sẽ nhờ mày làm thám tử… Không, phải là “thần thám” mới đúng! Nói thế có khi mũi nó nở to hơn cả quả cà chua cũng nên, chắc chắn dù có bận nó cũng không thể chối được!”.

    Trên mặt cậu học sinh nhỏ cuối cấp không giấu nổi chút ít phấn khích còn dư lại sau những bước chạy hộc tốc từ nhà tới lớp.

    (hết chương 5)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---
    THÁNH ĐẾ
    "chỉ cần đọc 1 chương bạn sẽ biết đây là tiểu thuyết tiên hiệp đích thực"


  2. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Bài viết
    61
    Xu
    50

    Mặc định

    THIÊN TÂM MỊ

    Tác giả: SNCST.VT

    Chương 6
    Suy Luận Của Ken



    Trong lớp vang lên tiếng ồn ã, mới đầu năm học nên vụ kiểm tra bài lúc đầu giờ chưa gắt gao lắm, đứa nào đứa nấy quay ngang quay ngược sôi nổi bàn đủ loại chuyện phiếm. Lẽ ra cũng giống như chúng bạn, khoảng thời gian này phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng, nhưng Hoàng thật sự không thoải mái chút nào, vì từ lúc vào lớp đến giờ nó chưa nói chuyện với đứa bạn thân được nửa câu. Cậu nhóc bây giờ giống như đang ngồi trên đống lửa vậy. Học kỳ này vốn không được xếp ngồi gần Ken, nên nó chỉ biết đưa mắt từ xa nhìn thằng bạn. Có ít phút rảnh lúc chuyển tiết thì cô chủ nhiệm lại vào sớm để phổ biến chương trình thi đua gì đó, nên đám học trò cứ phải ngồi yên một chỗ.

    Suốt hai tiết học, Hoàng thỉnh thoảng lại ngoái sang nhìn Ken ở dãy bên kia. Phải, cái đứa có khuôn mặt tươi tỉnh như trẻ em sắp được đi sở thú ấy chính là thằng bạn chí thân của Hoàng. Thân đến nỗi nếu có sự lơ đễnh nào xuất phát từ đứa bạn đó, đại khái là như lúc này, sẽ khiến Hoàng rất dễ trở nên bực mình.

    “Dường như thằng kia nó cố tình làm ngơ mình thì phải”, Hoàng khó chịu thở dài. Dù cái cần cổ cứ lắc đi lắc lại như tập thể dục, vậy mà vẫn chẳng có ánh mắt quan tâm nào đáp lại nó. Tiết Toán của cô chủ nhiệm mà phần đông lũ bạn đang chú tâm này trở nên nhàm chán đến nỗi hai mắt nó dần đờ ra, sự mệt mỏi từ ngày hôm qua đã kéo đến cho thằng bé cả một cơn buồn ngủ to đùng.

    Dù vậy, mặc cho hai mắt sắp díp cả lại mà Hoàng vẫn không quên thở dài thườn thượt như đã thành thói quen, khiến cho con bạn chăm học ngồi bên cạnh lâu lâu lại cau mày, hích hích vào tay nó. Nhưng bởi vì hích hích không có hiệu quả, nên con bạn có vẻ không vừa lòng, bèn chuyển sang huých cho nó một cùi chỏ vào mạn sườn rõ đau. Vậy là cuối cùng cũng có ánh mắt thật sự chú ý đến Hoàng, ánh mắt đằng sau lớp kính dày ở ngay sát bên của con bạn cận thị giống như đang cố gắng ra hiệu “hãy chú ý nghe giảng đi”.

    Tự dưng bị huých một cú làm Hoàng xuýt xoa, quay sang nhìn lại con bạn bằng ánh mắt hung dữ, đã thế lòng đen, lòng trắng lại còn đảo nhau như cố sức ra hiệu “nghe hay không kệ tao chứ, việc của mày đâu”, càng khiến cho con bạn trở nên căm tức, đành phải giở biện pháp không thèm nhìn, mặc kệ nó.

    Nhưng cũng may, nhờ cú huých của con bạn mà Hoàng mới tỉnh táo hơn, lại có thể tiếp tục ngoái cổ sang dãy bên kia. Phải rồi, Hoàng cáu kỉnh nghĩ, giả sử có tổ chức trao giải cho việc “chú ý nghe giảng”, thì con bạn chăm học ấy cũng chẳng thể địch lại thằng Ken lúc này. Thằng bạn thân cứ chốc chốc lại ngẩng lên nhìn cô giáo rồi cắm cúi ghi ghi viết viết, chả để ý gì xung quanh, trừ mỗi cái điệu bộ lâu lâu liếm mép cứ như thể đang ăn kẹo là không quên.

    “Hay nó đang vẽ cô giáo nhỉ!?”

    Hoàng có cảm giác gần đây thằng này tự dưng giở chứng, dường như bận bịu việc gì đó lắm mà không chia sẻ với mình.

    “Hay nhà nó xảy ra chuyện gì?”

    “Không phải, thỉnh thoảng nhìn mặt nó vẫn tươi hơn hớn đấy thôi.”

    “Mà thằng đó học cái thói im ỉm ấy từ bao giờ thế không biết?!”

    Sau này Hoàng nghĩ lại mới thấy, lẽ ra hôm đó nó nên giật quách lấy cái cuốn tập của Ken vào lúc giờ ra chơi, thế thì sẽ biết ngay thằng quỷ này đang giở trò gì.

    Bực càng thêm bực, Hoàng xì một tiếng rồi giở cuối trang sách chấm chấm đầu bút xuống đó vẽ lung tung. Gọi là lung tung, thực ra nó đang cố gắng sắp xếp lại từng sự việc, để sau còn tiện trình bày với đứa bạn “quỷ quái” kia hơn. Mỗi chấm hạ xuống đều rất hữu lực, vang rõ tiếng “tịch tịch” tựa hồ một nỗ lực dí thủng cái bản mặt chăm chú của thằng bạn kia.

    Ừ thì, cùng tỉnh táo mường tượng lại nào.

    Mặc dù rõ ràng tối qua đã được chính đối tượng “kỳ bí” kia vô cùng thẳng thắn giải đáp thắc mắc, nhưng lúc này trong đầu Hoàng vẫn ngập tràn toàn những dấu hỏi.

    “Có khi nào bố mẹ và cô chú biết mình quá ước mong được sang căn nhà này ở, nên đã chủ động giải quyết cho mình ra riêng, nhưng đồng thời lại tìm đâu đó về một cô bảo mẫu đi theo giám sát không nhỉ?”

    “Chắc không đâu!”

    Mặc dù có khả năng cao, nhưng Hoàng vẫn không tài nào chấp nhận được cái ý tưởng rằng, bố mẹ và cô chú hiểu được mong mỏi của mình nên đã tìm cách cho nó ở riêng. Vì cái lần gần nhất nó đề nghị chuyện đó cách đây cũng lâu rồi, hơn nữa từ đó giờ Hoàng cũng đâu có làm nên công trạng gì để mà được thưởng chứ. Thậm chí còn cái sự vụ mấy tháng trước mà lộ ra, chỉ e lập tức nó sẽ bị bắt về quê chịu quản thúc, chứ đừng nói là ở riêng với ở chung gì nữa cả.

    “Hay là cô chú ghét mình, rồi đẩy mình ra khỏi nhà?”

    “Thôi bỏ đi, chắc chắn không phải vậy!”

    “Được rồi, mọi giả thuyết về người bạn, người bán hàng, người ngoại quốc… đều không hợp lý. Thực tế chỉ là một người làm công thôi!”

    “Tóm lại là bố mẹ mình thuê cô ta, hay cô chú mình thuê nhỉ?”

    “Cô ta là người giúp việc, tức là dạng như ôsin hoặc là… “quản gia” của mình. Với cái kiểu tự tung tự tác ấy thì trăm phần trăm không phải là ôsin rồi, có ôsin nào mà ngang ngược như vậy chứ! Còn vụ quản gia thì mình cũng thấy mấy lần trong phim Hàn Quốc, nhưng mình đâu phải là công tử, nếu đổi lại là thằng Ken thì nghe còn hợp lý.”

    “Hay cô ta từ quê ra và chưa có nhà cửa gì, nên mới xin làm giúp việc để ở với mình và đi làm? Mà… không biết cô ta đã đi làm chưa, hay là còn đi học nhỉ? Nếu còn đi học thì có khi phải học đến cuối cấp ba rồi ấy chứ!”

    “Hay ngôi nhà của mình, không phải, hay mảnh đất đó vốn là của gia đình cô ta nên cô ta hoài niệm và muốn đến ở? Nhưng mình nhớ đất ấy trước kia là cánh đồng cơ mà. Hay hồi xửa hồi xưa vốn đã có nhà nhưng rồi bị phá đi…?”

    “Mới hôm qua còn vui sướng bay bổng như vậy, mà sao hôm nay lại biến thành đau đầu thế này nhỉ? Haizz!”

    “Liệu giờ này cô ta đang làm gì?”

    Cứ mải suy nghĩ về chuyện ở nhà, thằng nhóc chẳng thèm để ý tới những gì cô giáo nói, thậm chí không ghi chép tí nào. May mà cô không gọi lên hỏi bài, chứ với tâm trạng của nó bây giờ, giả sử bị hỏi “mời anh Hoàng đứng dậy cho tôi biết… cô vừa nói gì” thì có mà cứng họng.

    Cuối cùng, tiếng trống kỳ diệu báo hiệu nghỉ giữa giờ cũng vang lên. Hoàng nghe tiếng trống dội vào lòng như từng hồi tim đập, cảm giác khó tả hệt như một kẻ đang “hết sức bí bách” vừa mới được giải thoát vậy.

    ***

    Tranh thủ mười lăm phút ít ỏi, nó lôi Ken xềnh xệch ra quán nước gần cổng trường để giải tỏa “cơn khát”, ngay giữa lúc cô chủ nhiệm vẫn còn đứng trên bục giảng. Trong khi thằng bạn thân ung dung, từ tốn gặm một cái bánh mì bơ rẻ tiền, vì sáng nay không kịp bỏ gì vào bụng, thì Hoàng dù đang đói xót cả ruột cũng không có tâm trạng đâu để nuốt trôi mấy thứ đó.

    - Cô ta đẹp lắm, thật sự rất… rất đẹp!

    Hoàng nhấn mạnh, đến lần thứ mấy cũng không rõ. Với sự nôn nóng của bản thân, rốt cục nó cũng chẳng thể thêm mắm dặm muối vào câu chuyện thần kỳ của mình như hôm qua từng mê mẩn nghĩ. Thay vì thế, đã cố gắng thuật lại một cách nhanh nhất, ngắn gọn nhất có thể, và nó tin rằng dù vậy Ken vẫn sẽ hiểu được. Thằng nhóc còn chẳng để ý xem bác chủ quán nước, hoặc mấy đứa ngồi kế bên có nghe thấy câu chuyện của mình không, mặc dù bản thân vốn đã ngầm coi đây là chuyện được dán cấp độ Mật.

    Thật không biết là do vội vã quá, hay là do tâm trạng chẳng cưỡng lại được ý nghĩ về điệu dáng lúc sớm nay của cô giúp việc kia mà mặt nó đỏ bừng lên như vậy, kể dứt lời lại phải hít vào mấy hơi mới bình tĩnh được.

    Nhấc cái bánh mì ra khỏi miệng, Ken nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

    Câu thứ nhất nó nói:

    - Cái gì? Chuyển nhà? Nhà mày tự dưng có người giúp việc á?

    - Không phải nhà tao có, mà chính xác là “tao có”!

    Câu thứ hai nó nói:

    - Chẳng phải mày thích gái đẹp còn gì?

    - Thích cái đầu mày, cô ta lớn lắm, làm sao mà thích được. Vả lại.. cô ta cũng dị nữa!

    “Đúng rồi, phải dùng cái từ: dị”, Hoàng nhủ thầm.

    Ken nói không sai, nó đúng là có “thích gái đẹp”. Thằng nhóc vừa hít thở, nghe tim mình chợt rộn nhịp vì cái trọng điểm ấy, lại vừa cau có gạt đi cho đỡ đỏ mặt. Cô ta đẹp, thực sự rất đẹp, nhưng cô ta lớn hơn nó quá mức, sao có thể phù hợp với một đứa trẻ con chứ. Hoàng chẳng bao giờ có cái ý tưởng viển vông đó, dù khi đã biết hay chưa biết cô ta là người giúp việc của mình.

    Nhìn thằng bạn tiếp tục chúi mũi vào cái bánh mì, thái độ tiếp nhận dù rằng ngạc nhiên nhưng không được sốc quá mức như Hoàng dự tính, cậu nhóc thầm thở dài tiếc nuối. Có lẽ cũng vì bao nhiêu tính toán kể chuyện truyền cảm, ẩn ý nọ kia của nó đều đã không thực hiện được.

    Với một tư thế ngồi cân xứng, không hề suy chuyển, lưng khom, hai cùi tay chống lên hai bên đầu gối, mặt ngẩng cao đầy cá tính, Ken lúc này tựa một bức tượng “người suy tư”, rõ mười mươi là đang suy nghĩ. Mồm nó phùng lên, nhai nhai nuốt nuốt, còn đôi mắt nhìn thì thật mông lung. Đó là một trong những tư thái suy nghĩ hiếm thấy của nó, tiếc rằng đây lại chính là kiểu “nghĩ mãi mà không ra vấn đề”.

    Đứa bạn tên Ken này, nếu thoạt nhìn “qua loa” thì không có gì nổi trội. Lại nói, dù được mấy bạn nữ hâm mộ, nhưng nếu phải dùng mấy chữ “đẹp trai lắm” để miêu tả nó thì Hoàng cảm thấy quả rất ngượng mồm. Kỳ thực, Hoàng xưa nay vốn nghĩ thằng này ngoài cái tên hơi kỳ quặc ra, bất quá là hạng “chẳng may bị ném vào đám đông thì tìm mười ngày cũng không thấy”, chứ đâu hơn được mình bao nhiêu. Bằng chứng là Ken cũng có dáng người nho nhỏ y như Hoàng vậy, chẳng qua dù là bây giờ hay trước kia thì trông nó cũng có da có thịt hơn Hoàng một chút.

    Khác với đứa bạn thân của mình, Ken thường xuyên có nét mặt tươi tỉnh, trong đầu cũng luôn sẵn sàng những ý tưởng kỳ dị không giống ai. Chính những ý tưởng không giống ai của nó mới là thứ làm nên vấn đề, chứ không phải bề ngoài. Nhưng hơn hết, không rõ có phải vì cùng phom người nên mới bén duyên chơi thân với nhau hay không, nhưng vì chơi với nhau khá lâu, Hoàng phát hiện ra Ken có một sức hút đặc biệt. Thằng nhóc có một đôi mắt sáng như sao, đúng là thế, còn sáng hơn cả “sáng ngời” như người ta vẫn nói. Đó chính là một đôi mắt biểu hiện đồng thời cả trí tuệ và niềm tin bất diệt, chưa từng thấy ở người nào khác. Nếu ai đó bất ngờ được chứng kiến Ken thể hiện ra thứ ánh sáng ấy, thì thật sự không thể rời mắt khỏi nó được.

    Tất nhiên lúc này đôi mắt sáng như sao chẳng thấy đâu, chỉ thấy Ken vẫn nhíu mày chưa hết kinh ngạc trước câu chuyện của Hoàng. Nhấp một ngụm nước thật to, nuốt trôi thức ăn trong khi thằng bạn thân rõ ràng đang chăm chăm chờ mình “nhả ngọc, phun châu”, xong xuôi Ken mới nói:

    - Tao không thể tin được là mày đã chuyển nhà. Sao vô lý vậy? Chuyển ngay trong một buổi tối mới khiếp chứ!

    Đứa bạn thân nhất này tất nhiên biết rõ cái nhà của Hoàng, tất nhiên biết rõ mong ước của Hoàng, và tất nhiên cũng biết chuyện chẳng ai đồng ý cho thằng bạn mình ra ngoài ở riêng cả. Vì vậy, sau khi suy ngẫm vẻ rất lung, nó mới đưa ra được kết luận:

    - Theo câu chuyện của mày thì tao có thể đoán được, cô ta là người đã tác động hoặc thậm chí trực tiếp xin cho mày ra ở riêng. Trừ phi…

    - Trừ phi gì?

    Thấy cằm của Hoàng sắp rơi xuống đất vì phải chờ đợi, Ken liền quả quyết:

    - Trừ phi chuyện này đã được gia đình mày sắp đặt từ trước, và sự xuất hiện của cô ta chẳng qua cũng nằm trong kế hoạch của bố mẹ và cô chú mày mà thôi. Nhưng với tình trạng của mày, thì cách đây một ngày không hề có biểu hiện nào cho sự sắp xếp ấy, vì thế tao nghi ngờ trường hợp thứ nhất hơn.

    - Vậy… vậy tại sao cô ta lại làm thế?

    Lúc này Ken không trả lời tiếp, mà bỗng đưa mắt nhìn nhìn cái áo sơ mi của Hoàng. Nó nhìn đi nhìn lại đứa bạn hai lần, xong mới nhìn cái áo trắng màu bắt đầu chuyển ngà và có không ít những vết nhàu của mình, đột ngột hỏi:

    - Sao áo mày tự dưng nhìn như áo mới thế?

    Hoàng ngẩn ra mất một giây, tự nhìn xuống cái áo của mình, thầm nghĩ lại cảnh buổi sáng, liền đáp nhanh:

    - Cái này, có lẽ chính là do cô ta là lượt sẵn cho tao.

    Ken nghe ra thì lại gật gù, càng nhíu mày nghĩ ngợi. Mặc dù tính nó không cầu kỳ, nhưng trước giờ hai đứa cũng xêm xêm nhau, nay thấy Hoàng ăn mặc lịch sự hơn hẳn thì đâm ra “kém miếng khó chịu”. Nó lẩm bẩm “phải về bắt bà kia từ mai ngày nào cũng là phẳng hết quần áo đi học cho mình mới được, và còn phải là tử tế nữa”.

    Hoàng vốn đâu để tâm chuyện đó, thấy miệng bạn mấp máy lại tưởng nghĩ ra luận cứ gì, nhân dịp chẳng mấy khi Ken bỏ được cái bánh mì khỏi miệng như thế, nó vội vã lặp lại câu hỏi:

    - Mày nói đi, tại sao cô ta làm thế?

    Ken bình tĩnh nhét nốt mẩu bánh mì vào nhai, rồi rốt cục cũng cho nó câu trả lời:

    - Cái này thì… hơi khó!

    Chân mày Ken nhíu chặt chưa từng thấy, tưởng chừng sắp xổ ra một tràng giải nghĩa. Nhưng bộ óc “bác học” của Ken còn chưa kịp phân tích về cái “hơi khó” đó, thì trống trường đã lại vang lên. Hoàng tức nổ đom đóm mắt, mà cũng không còn cách nào khác ngoài việc chạy ù vào lớp học. Nó đã ngóng đợi suy luận của thằng bạn này đến mức hận chỉ muốn hét lên “Tại sao trời sinh ra cái giờ nghỉ gì chỉ có mười lăm phút vậy trời!!!” Lúc ấy, chỉ có duy nhất một câu nói sau cùng của Ken mới khiến cho nó vớt vát được chút yên tâm:

    - Để tao suy nghĩ về việc này!

    (hết chương 6)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    THÁNH ĐẾ
    "chỉ cần đọc 1 chương bạn sẽ biết đây là tiểu thuyết tiên hiệp đích thực"

    ---QC---


Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status