THIÊN TÂM MỊ
Tác giả: SNCST.VT
Chương 5
Bỗng Dưng... Có Một Cô Giúp Việc
Hoàng ngủ say như chết, hôm qua có nhiều chuyện như thế, cả đêm lại phải nghĩ ngợi đủ kiểu khiến nó thật sự rất mệt, mãi đến khi cảm giác có bàn tay lay lay vào vai mình thì mới tỉnh dậy. Buổi sáng đầu tiên chào đón vị chủ nhà bằng một gương mặt tươi rói đang cúi xuống ngay sát trước mũi:
- Này, dậy đi chứ!
Vừa mở mắt liền trông thấy một đôi tròng đen to, thằng bé giật bắn người vào phía trong, mạnh đến nổi đầu suýt thì đập vào tường, chiếc chăn mỏng quắp ở chân cũng bị hất văng xuống đất. Mắt mở trừng, miệng nó hét lên:
- Cô đang dọa người hả?
Có lẽ, thế gian này xưa nay có muôn vàn cách để dọa nhau, nhưng thiết nghĩ bấy nhiêu năm qua chưa từng có người nào hù dọa Hoàng kiểu như vậy, kể cả mẹ nó, bố nó, ông bà, em trai, hay là cô chú nó, dẫu có dọa cũng không đến mức muốn dùng mũi để đánh thức người ta như thế. Lần này thật đã khiến cho thằng nhóc sợ mất mật.
Tim đập loạn chưa yên, Hoàng sửng sốt nhìn người phụ nữ mặc bộ đồ pijama thêu hoa cà màu lông chuột trước mắt. Mất tới vài giây mới nhớ ra là mình đang ở cùng với một người lạ mặt, hơn nữa lại còn là một phụ nữ chẳng có bất kỳ quan hệ gì với nó trước đây.
Không, không hề giống những người “phụ nữ” thuần thục như cô Lan Anh. Đây rõ ràng chỉ là một “cô gái” thôi, vì cô ta trẻ như thế thì chẳng ai có thể coi cô ta như những “phụ nữ” trưởng thành cả! Từng dòng suy nghĩ tựa như những nút buộc cứ tự bật ra trong đầu Hoàng, không có cách nào làm chủ. Nhưng nghĩ mãi nó cũng không hiểu nổi, rõ ràng là rất trẻ, tại sao mọi thứ ở cô gái này lại đều có vẻ lớn đến vậy? Chẳng hạn nó bây giờ, đang ngước nhìn từ bên dưới lên thế này, mới thực sự cảm thấy ôi người ta cao lớn làm sao!
Đúng, rốt cuộc Hoàng đã nhớ ra rằng chính cô gái dong dỏng cao trước mặt chỉ sau một đêm đã nghiễm nhiên bước chân vào ngôi nhà của nó, với vai trò “người giúp việc”. Có lẽ vì thế mà một nỗi bực dọc vô cớ mới tự động xâm chiếm, kéo theo phần nào những hoang mang và mệt mỏi từ đêm qua, lấn át cả sự ngạc nhiên vừa mới xảy ra.
Người giúp việc đó chầm chậm ngẩng dậy, không giận mà cười, ung dung cúi nhặt chiếc chăn mỏng dưới đất lên, rồi bằng hai động tác lật tay nhanh như chớp đã gấp gọn cái chăn lại, nhẹ nhàng nói:
- Đồ vệ sinh cá nhân chị đã để sẵn trong phòng tắm, nếu em không nhanh lên một chút có thể em sẽ bị muộn học đấy!
Đặt chiếc chăn đã xếp gọn xuống đầu giường, cô gái quay mình bước đi.
Vậy là nó vừa có một người giúp việc, nói chính xác là một cô hầu gái. Hoàng cố bình tĩnh lấy lại sự tự chủ của mình, cố kiềm chế cảm xúc và thay đổi hướng suy nghĩ sao cho không phá hỏng một ngày tốt lành ngay từ lúc sáng sớm.
Giả sử một người hầu gái mà biết đường đánh thức chủ nhà vào buổi sớm, xong còn tự động gấp chăn, tự giác chuẩn bị đồ vệ sinh đầy đủ như thế, thì miễn cưỡng có thể coi là nhanh nhẹn, được việc. Vậy nên chuyện sáng nay, thôi cũng mặc kệ cho xong. Nhưng cô ta… Cô ta mới nói là muộn học?
Hoàng lúc này đang nhăn nhó vì nhận ra trời đã sáng hẳn rồi. Nắng xuyên qua cửa kính khiến gian phòng từ mát lạnh buổi đêm đã nhanh chóng trở nên ấm áp. Vì trong phòng không có đồng hồ, nó thấy chột dạ liền bật hỏi:
- Mấy giờ rồi?
- Bây giờ là sáu giờ ba lăm phút.
Nghe tiếng đáp, Hoàng trợn mắt, thảo nào đã sáng như thế này, nó định hét lên lần nữa nhưng cố nín lại, chỉ hạ giọng làu bàu:
- Đã mất công gọi sao không gọi sớm một chút. Tôi sắp muộn học rồi!
Cô gái kia bước nhanh thoăn thoắt, thoáng cái đã xuống đến nhà dưới, chỉ nghe thấy giọng nói lém lỉnh từ đó vọng lên:
- Ồ, thật vậy hả? Chị chưa nắm rõ thời khóa biểu của em, từ mai chị sẽ gọi em sớm hơn!
- Khỏi cần, bình thường tôi dậy sớm lắm!
Thằng nhóc cáu kỉnh đáp lại. Nó cũng không tự giải thích được tại sao mình cứ cáu kỉnh như thế.
Căn phòng này hướng đông nam, có hai cửa kính lớn, một cái lại ở ngay bên giường nên buổi sớm mà không che rèm sẽ sáng lắm. Hoàng nhớ ra hôm qua nó quên đặt báo thức. À phải rồi, trong phòng này làm gì có cái gì ngoài một chiếc giường đã cũ, đến cái đồng hồ còn không có thì lấy đâu ra báo thức chứ. May mà tối qua đã sắp sẵn sách vở cho buổi học sáng nay. Còn bao nhiêu đồ đạc ở bên kia vẫn chưa chuyển tới, chắc phải để đến buổi chiều sẽ mang sang làm mấy chuyến vậy.
Vừa nhẹ lắc đầu Hoàng vừa lẩm bẩm tính toán như thế. Tuy dậy hơi muộn nhưng nó không quá lo, sống ở thành phố này bao năm qua, có nhiều thứ phải tự mình làm nên cũng nhiều vấn đề phải biết tự lo cho bản thân, rốt cuộc nó cũng luyện được một vài bản lĩnh. Trong đó có một loại công phu tạm mang cái tên “rút gọn việc”, bằng công phu này Hoàng nhanh chóng rời khỏi giường và chuẩn bị mọi thứ để đi học.
Dụng cụ vệ sinh đầy đủ, một bộ sơ mi quần xanh, áo trắng mới giặt để mặc đi học ngày hôm nay cũng được treo sẵn ở móc trong phòng tắm, thậm chí còn được là phẳng phiu. Chuyện này dù đã được thông báo trước cũng khiến Hoàng rất ngạc nhiên, vì có người chuẩn bị sẵn thế này thật là khác với thói quen hằng ngày của nó.
Bước xuống nhà, những cảm xúc mới mẻ lại lân la quật khởi trong lòng, bởi nó vốn dĩ chưa từng ở trong căn nhà này một đêm nào, cũng chưa bao giờ thức dậy chuẩn bị đi học ở nơi nào khác ngoài tổ ấm của cô chú nó. Lướt nhẹ bàn tay trên tay vịn cầu thang bằng gỗ cảm giác cũng thật khác biệt, bậc thang rộng hơn, vừa thoai thoải mà lại ốp toàn bộ bằng gỗ lim nên bước đi êm ái hơn nhiều. Đúng là nhà xịn có khác, chỉ là nó vẫn thấy chưa quen. Cảm giác này thật kỳ lạ, dù đã rất nhiều lần nó đứng trước cổng mà nhìn vào đây với khao khát được làm chủ, nhưng ngay hôm nay đứng trong căn nhà này lại có cảm giác xao xuyến, thấy nhớ về phòng gác xép cũ của mình.
“Mình đã chuyển nhà rồi, thật sự đến với tự do rồi, nhưng sao… Mọi thứ lại lạ lẫm thế này!”
Cảm xúc trôi dần, xuống đến tầng một thì bất chợt cái lạ lẫm “nhà xịn” vốn đang tê tê cõi lòng của nó cũng tuột thẳng xuống ruột già. Ít nhất thì phòng xép cũ còn có bàn học và chai nước uống, còn ở đây… không có gì hết. Cả căn nhà hoàn toàn trống trơn, bếp núc không có, bàn ghế cũng không, chỉ có mấy bức vách ngăn các phòng, và duy nhất nhà vệ sinh là có sẵn tiện nghi.
Trong đầu chất chứa đầy những nghi hoặc, vì vậy Hoàng vẫn chưa hề nhận thấy sự thực rằng không chỉ lạ lẫm, mà mấy năm trời cảm xúc của mình thật ra đã bị thay đổi hoàn toàn chỉ sau một hôm.
Lúc này nó lại nhớ tới những biến cố xảy ra tối qua, nhớ tới những cảm xúc lẫn lộn khi suốt đêm trằn trọc thao thức, mới cảm thấy hành động đè nén và nhẫn nhịn lúc vừa thức giấc của mình quả thực là sáng suốt, có khi đã đạt tới một cảnh giới mới cũng nên. Bởi nếu mấy phút trước nó lớn tiếng đôi co với cô gái kia, chỉ e tự mình đã phá hỏng buổi sáng tốt lành của mình mà chẳng thể trách ai được. Hoàng luôn không thích những buổi sáng phải thức dậy trong khó chịu, bởi vì sáng sớm là thời điểm đẹp nhất, làm con người ta phấn chấn nhất trong ngày.
Cô gái kia đang lúi húi với mấy túi đồ ở một góc gian phòng khách, hết mở túi này ra lục lọi rồi lại chuyển sang túi khác lần giở. Nhìn những hành động đơn thuần ấy, đến giờ cậu nhóc mới nhận thấy thêm một chuyện nữa mà nó không thể tiêu hóa nổi: dù ăn mặc đơn sơ, dù chỉ cột tóc bằng một chiếc dây chun rẻ tiền nhất mà sao cái dáng ngồi của cô ta cũng đẹp đến thế kia! Lúc nãy ở trên giường chẳng qua do vừa tỉnh ngủ nên nó mới không để ý, còn bây giờ chỉ cần liếc vào hai gót chân trắng ngần thò ra khỏi ống quần ngủ cũng đủ khiến người ta khó thở mà chẳng rời nổi mắt. Hoàng bỗng cảm thấy trong người dâng lên một cảm giác kỳ quặc, quả là hết sức kỳ quặc, khiến cho cơ thể thằng nhóc phảng phất đầy rối ren và hơi thở cũng trở nên khó khăn. “Người mình hôm nay hình như có vấn đề?” Nghĩ vậy nó liền đảo mắt đi chỗ khác.
Trên nền đá hoa phủ kín một lớp bụi mỏng bên cạnh cô gái là mấy thùng giấy các tông xếp lộn xộn, lập tức thu hút sự chú ý của thằng bé. Nó ngạc nhiên vì tối qua đâu có mang nhiều đồ đến vậy, trong khi ở đây vốn trống trơn thì lấy đâu ra lắm thùng như thế. Dù rất thắc mắc, nhưng rốt cuộc đang vội nên Hoàng cũng không hỏi.
Cô gái quay lại thấy Hoàng đã xuống, liền thò tay vào túi áo rồi chìa ra trước mặt một tờ hai nghìn đồng cũ đã gấp làm đôi, khiến thằng bé có phần sửng sốt. Cô ta chớp chớp mắt rồi vẫy vẫy đồng tiền bảo nó cầm lấy:
- Của em này!
Thấy thằng nhóc vẫn đứng nhìn mình không động đậy, cô nàng liền đứng hẳn dậy, chủ động dúi tiền vào tay nó:
- Bình thường chú em vẫn đưa tiền ăn sáng cho em thế này phải không?
- Là cô tôi đưa, không phải chú tôi.
Hoàng không hiểu sao giọng mình lại cứ tiếp tục bật ngay ra tiếng phản bác theo kiểu cố tình bắt bẻ như vậy, thậm chí cả cơ thể nó suýt nữa cũng đã tự động lùi lại một bước. Có thể chính vì nét biểu cảm trên gương mặt của cô gái lúc này còn đẹp hơn cả lúc nhìn cô ta ngồi, lại vô tình trở thành áp lực khiến thằng bé càng bối rối, nên cái mặt cũng phải nặn thêm ra chút khó chịu để chống trả lại.
Trước vẻ thiếu thiện chí đó, cô gái chỉ mỉm cười, đưa bàn tay trắng nõn vuốt nhẹ lên tóc mai của thằng nhóc, khẽ bảo:
- Tiền là chú em đưa cho chị đấy. Nhưng chỉ hôm nay thôi, từ mai chị không đưa tiền nữa mà sẽ đi chợ nấu bữa sáng cho em. Không cần ăn ở ngoài, ăn ở nhà đảm bảo hơn nhiều!
Giật thót mình, cách nào cũng không tránh kịp cái đưa tay tưởng chừng quá nhẹ nhàng kia, cậu nhóc bỗng dưng thấy trong ngực “túc túc túc túc” như đạn bắn rồi quả tim nhỏ đập “bình bình” vào những dẻ xương sườn chỉ trong vòng tích tắc, ngay sau đó toàn thân nó nổi gai ốc, chỉ muốn bước ngay ra khỏi nhà.
Phút nghẹt thở qua đi, mắt nhìn tay mình siết tờ tiền lại, đầu óc Hoàng thoáng quay cuồng, miệng nó cứng lại không biết phải tiếp tục như thế nào, có lý mà không thể nói được, trong lòng chỉ muốn gào thét lên: nếu như không có tiền ăn sáng thì làm sao nhịn ăn để mua truyện tranh đây!
Cô gái không để ý nữa, trở lại dáng vẻ bận rộn, vừa xoay người ngó quanh vừa nói:
- Chị sẽ ở nhà dọn dẹp, đầu tiên là xếp đồ đạc cho em, sau đó có lẽ phải tẩy rửa và lau chùi nhà cửa một lượt. Chà… Nhà đơn sơ quá!
Nghe cái giọng thở than mộc mạc mà cũng êm ái mê người ấy, Hoàng nghĩ mình không chịu nổi nữa rồi, nó lập tức giống như ba chân bốn cẳng ù té chạy ra khỏi nhà. Đằng sau tức thì cũng vang lên tiếng bước chân vội chạy theo:
- Sao em không đi xe mà đi bộ thế? Liệu có kịp giờ không?
- Tôi quen rồi.
Hoàng đáp gọn lỏn, nhanh tay kéo cánh cổng đã mở khóa sẵn.
- Xì… Đi bộ để luyện tập chứ gì!
Cô gái cười khúc khích sau lưng, câu nói ấy tưởng đơn giản mà vẫn kịp khiến cậu nhóc đằng trước đâm chột dạ, ra khỏi cổng rồi mà còn thấy mặt mình thoáng nóng bừng lên. Nó khẽ khép cổng nhưng không quay người lại, bước đi thẳng tới trường.
“Nghe cái giọng như thể cô ta biết tỏng mục đích của mình vậy. Không lẽ trước giờ mục đích lại dễ lộ như vậy sao?”
Hoàng thật sự cảm thấy không ổn chút nào, ngay cả khi đã đi rồi mà tai vẫn còn nghe thấy từ tít đằng sau tiếng dặn với theo:
- Chúc em học vui vẻ. Nhớ ăn sáng đấy nhé!
Hoàng có cảm giác nó đang đi ra khỏi nhà của một người khác chứ chẳng phải nhà mình vậy. Nhắm mắt cố quên đi cái đuôi ấy, bây giờ nó chỉ muốn gặp Ken ngay lập tức, để kể về cái sự việc điên khùng đang diễn ra trong căn nhà này. Dù sao thì từ đây đến trường khoảng cách cũng ngắn hơn so với từ nhà cũ, nếu bước nhanh hơn thì vẫn kịp giờ soát bài. Cậu nhóc vừa xốc lại cái cặp vừa lẩm bẩm “hừ, chỉ tại cô ta làm mình nghĩ ngợi quá nửa đêm mới ngủ được, giờ này còn kịp ăn uống gì nữa chứ”.
Cách đây mấy tháng, kể từ khi cùng với Ken chính thức bắt đầu luyện võ thì Hoàng đã chuyển sang “phương tiện” đi bộ tới trường là chính. Ken nói đi bộ là để rèn luyện đôi chân, thể lực, tốc độ, rất nhiều thứ hữu ích, chính vì thế mà cái xe đạp kia mới bị vứt chỏng chơ suốt thời gian dài. Kỳ thực khi nãy dù đã áp dụng tuyệt chiêu “rút gọn việc” nhưng những suy tư từ lúc rời khỏi giường vẫn vô tình làm Hoàng trễ hơn là nó nghĩ, có điều với kinh nghiệm nhiều tháng cuốc bộ như vậy rốt cuộc dù xuất phát hơi muộn Hoàng vẫn đến vừa kịp giờ đóng cổng trường. Thật là may, nếu vừa vào năm học mới chưa được bao lâu đã vi phạm kỷ luật thì quả không hay chút nào.
Tiếng trống trường vang vào tim mấy đứa đi muộn như trống trận, Hoàng nín thở len thật nhanh qua người bác bảo vệ đang nai lưng kéo cái cổng sắt bị kẹt từ sau trận mưa rào, chẳng kịp chào bác ấy một câu đã vội bước chân vào cửa lớp. Trong đầu nó lúc ấy vẫn đang mải nghĩ đến đứa bạn thân của mình: “Thằng này vốn thích trinh thám mà… Hà hà, lần này tao sẽ nhờ mày làm thám tử… Không, phải là “thần thám” mới đúng! Nói thế có khi mũi nó nở to hơn cả quả cà chua cũng nên, chắc chắn dù có bận nó cũng không thể chối được!”.
Trên mặt cậu học sinh nhỏ cuối cấp không giấu nổi chút ít phấn khích còn dư lại sau những bước chạy hộc tốc từ nhà tới lớp.
(hết chương 5)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile