Chương 8 : TIẾN QUÂN HONSHU
Quang Minh năm thứ 2837 (Khoan Vĩnh năm thứ 8, Hòa lịch). Mùa xuân.
Takeshi là một nông dân ở làng Aisari, lãnh địa Morioka.
Là một Ashigaru của phiên đội Morioka, cũng như phần lớn Ashigaru khác, Takeshi đã bị cưỡng chế bắt lính chứ không phải tự nguyện tòng quân. Theo lệnh từ Mạc phủ, các phiên ở Hokurikudo (Bắc Lục Đạo), Tousando (Đông Sơn Đạo) và Toukaido (Đông Hải Đạo) phải đóng góp 15 vạn quân tham gia lực lượng quân chinh phạt Ezo. Ở Nhật Bản, 15 vạn quân là một lực lượng rất lớn. Các vị lãnh chúa đã phải triệu tập phần lớn trai tráng làm dân binh cho đủ quân số. Phiên đội Morioka của bọn Takeshi 'bị' phân vào đạo tiên phong, phụ trách chiếm lĩnh và bảo vệ điểm đổ bộ ở cảng Matsumae, mở đường cho đại quân đổ bộ vào Ezo.
Trong lúc trận hải chiến Tsugaru đang diễn ra, đạo tiên phong của quân Mạc phủ cũng vừa đổ bộ lên bờ. Bến cảng hoang vắng không người, nên bọn họ đã đổ bộ không chút trở ngại và chiếm lĩnh khu bến cảng một cách dễ dàng, không hề có chút tổn thất nào. Takeshi dần dần cảm thấy vững tin hơn, cùng đồng đội theo các vị vũ sĩ lão gia kéo về phía lâu đài Matsumae. Đó chỉ là một thành trại bằng gỗ, cũng khá kiên cố. Các tướng lĩnh của đạo tiên phong không có ý định "Lung thành chiến" (người Tàu gọi là "Công thành chiến"), mà chỉ định cho quân dàn trận trên con đường giữa lâu đài và bến cảng, nhằm bảo vệ điểm đổ bộ trong bến cảng - nhiệm vụ chính của bọn họ. Lung thành chiến sẽ có nhiều tổn thất, bọn họ không muốn thế.
Trong lúc cả bọn đang chuẩn bị bố trí trận địa, đột nhiên ai nấy cảm giác mặt đất chấn động, sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Mọi người nhìn về phía đó rồi lập tức sắc mặt tái xanh. Hiện ra trước mắt bọn họ là vô số kỵ binh đang rầm rộ xung phong, ánh đao sáng lòa, hừng hực khí thế, sát khí đằng đằng.
Tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng !
Takeshi không biết gì về tam thập lục kế, nhưng cậu cũng biết rằng lúc này muốn sống sót thì phải nhanh chân chạy trốn. Ở giữa bình nguyên thế này, kỵ binh so với bộ binh có ưu thế tuyệt đối, nhất là khi số lượng kỵ binh còn đông hơn cả bộ binh. Mọi người liền bỏ trận địa chạy về phía bến cảng. Takeshi nhìn thấy các vị vũ sĩ lão gia chạy nhanh hơn cả, dẫn đầu đám đào binh, nên cũng hối hả chạy theo sau. Lúc trước khi dàn trận, đám Ashigaru pháo hôi dàn trận phía trước, các vị vũ sĩ lão gia ở phía sau, thì lúc này khi bỏ chạy, các vị vũ sĩ lão gia đã bỏ chạy trước tiên, đám Ashigaru ở phía sau cùng. Không ít người đã thầm nguyền rủa những người chạy ở hàng đầu.
Thật không ngờ ...
Quả báo nhãn tiền !
Hàng loạt tiếng súng nổ vang. Các vị vũ sĩ lão gia ngã xuống tới tấp. Trên con đường rút lui về phía bến cảng đã có một đội lính bắn súng chặn đường, "tam đoạn xạ kích" (lính xếp ba hàng, luân phiên bắn để đạn bắn ra không ngừng), đạn bắn tới như mưa, xạ sát bất cứ ai đến gần. Hầu hết các vị vũ sĩ lão gia chạy ở nhóm đầu đều đã "anh dũng tựu nghĩa", giúp những người chạy sau biết đường nào an toàn, đường nào nguy hiểm - "công đức vô lượng" nha ! Tiền có cường địch, hậu có truy binh. Đám Ashigaru cả kinh thất sắc, vội chạy loạn về phía bờ biển.
Bở biển là bãi cát, có thể cản bước kỵ binh. Chiến mã chạy trên cát tốc độ không giống như trên đất bằng và cũng dễ mất thăng bằng, dễ vấp ngã hơn. Do đó, kỵ binh không đuổi xuống bãi biển, chỉ tập trung ở phía xa. Bọn Takeshi tạm thời an toàn.
Tuy nhiên, đó chỉ là tạm thời mà thôi !
Quân Hokkai-Teikoku lập tức khiêng những cây gỗ lớn còn cả cành lá chuẩn bị từ trước, dựng thành các chướng ngại vật đơn giản bao vây xung quanh vị trí của địch quân. Đội tiên phong của quân Mạc phủ đã bị bao vây ngoài bãi biển. Các đội xạ thủ, cung thủ nấp sau các chướng ngại vật, sẵn sàng tiêu diệt những ai dám phá vây.
Đến chiều, vừa mệt, vừa đói, vừa khát, vừa mất tinh thần, vừa tuyệt vọng, đám tàn binh còn lại của quân Mạc phủ đã đầu hàng.
Lúc này, khu bến cảng đã được quân Hokkai-Teikoku chiếm lại. Bọn Takeshi bị đưa lên thuyền, chở sang đảo Kojma ở ngoài khơi Tsugaru. Đảo Kojima vốn là một hòn đảo không người, diện tích 154 hecta, cách thị trấn Tsugaru (tên cũ là Matsumae) khoảng 23km về phía tây nam, được quân đội Hokkai-Teikoku sửa sang lại làm nơi giam giữ tù binh. Ngoài ra, đảo Oshima ở gần đó, diện tích 973 hecta, cũng biến thành một trại tù binh. Đám tù binh bị giam trên đảo, xung quanh là biển cả mênh mông, chỉ cần phái vài chiếc pháo hạm tuần tra trên biển là không sợ bọn họ bỏ trốn. Việc quản lý gần 20 vạn tù binh là một vấn đề rất phức tạp, cần những biện pháp đặc thù. Narumi còn phái rất nhiều "linh mục" lên đảo chuyên trách "tẩy não" đám tù binh.
Những gì xảy ra trên đảo Kojima hoàn toàn ngoài sự tưởng tượng của bọn Takeshi. Sau khi bị bắt, mọi người đều rất tuyệt vọng. Nhưng từ khi bị đưa đến đảo Kojima, mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Bọn họ ăn ngon ngủ yên (so với ở nhà), không bị đối xử tệ bạc, thậm chí còn được nghe các vị "linh mục lão gia gia" kể chuyện đời xưa mỗi tối. Ngoài việc không được ở gần người thân, thì cuộc sống ở đây còn tốt hơn so với ở quê nhà. Qua lời kể của các vị "linh mục lão gia gia", bọn Takeshi cảm thấy người dân Hokkai-Teikoku như được sống ở thiên đường. Ở quê nhà, bọn họ cày ruộng trên đất của vũ sĩ lão gia, đóng thuế 'bát công nhị nông', lam lũ quanh năm mà vẫn không đủ ăn, cuộc đời đói khổ 'cha truyền con nối'; còn ở đây, người dân Hokkai-Teikoku ai cũng có ruộng đất riêng, tự canh nông, chỉ đóng thuế 'nhị công bát nông' (sau khi phát triển ngoại thương, triều đình đã giảm thuế nông nghiệp). "Ở đây ai cũng như vũ sĩ lão gia hết !", bọn Takeshi đôi lúc đã nghĩ thế, dần dần có cảm tình với triều đình Hokkai-Teikoku.
Hơn tháng sau, bọn Takeshi được chuyển sang căn cứ quân sự ở đảo Okushiri. Ở đó tập trung rất nhiều tù binh xuất thân ở bắc Ouu (Áo Vũ, tức là hai 'lệnh chế quốc' cực bắc Dewa và Mutsu). Cả bọn được chia thành các tiểu đội, trung đội và đại đội. Viên chỉ huy tuyên bố khu vực Ouu đã trở thành lãnh thổ của Hokkai-Teikoku, gia đình của bọn họ đều đã trở thành thần dân của Hokkai-Teikoku, nên từ giờ trở đi bọn họ không còn là tù binh nữa, mà trở thành dân binh của quân đội Hokkai-Teikoku. Theo sắc lệnh "Phân điền chế", mỗi gia đình dân binh sẽ được chia 5 hecta đất canh tác, nếu làm lụng chăm chỉ, mỗi năm có thể sản xuất hơn trăm thạch lương thực, còn nếu lập công thăng chức, số ruộng đất sẽ nhiều hơn, thu hoạch cũng sẽ nhiều hơn. Nghe nói thế, bọn Takeshi lập tức hăng hái tham gia luyện tập quân sự. Khác với chế độ quân sự ở Mạc phủ, quân đội Hokkaiko phải trải qua huấn luyện quân sự ít nhất một tháng rồi mới được đưa ra chiến trường. Tuy nhiên, bọn Takeshi từng là binh sĩ, dù bại trận, nhưng ít nhất cũng đã từng tham gia chiến tranh, từng thấy máu, nên chỉ phải tham gia huấn luyện quân sự nửa tháng, rồi được đưa trở lại Honshu tham chiến. Không chỉ có bọn Takeshi, mỗi khi quân đội Hokkai-Teikoku chiếm được vùng nào, những tù binh xuất thân ở đó nếu cải tạo tốt đều được chuyển biến thành dân binh.
Quân đội Hokkai-Teikoku sau khi kiểm soát được khu vực Dewa và Mutsu, đã không trực tiếp tiến thẳng về Edo, trực chỉ tâm tạng của chính quyền Mạc phủ Tokugawa, mà chia quân thành ba đạo, với sự phối hợp của Hải quân, chia nhau công lược Hokurikudo (Bắc Lục Đạo) vốn nằm dọc theo bờ nam của Bắc Hải (biển Nhật Bản). Chính sách của Mạc phủ Tokugawa đối với địa phương là 'nhất phiên nhất thành chế', mỗi phiên chỉ có một tòa lâu đài (thành bảo), nhằm giảm năng lực phòng ngự của các phiên (tương tự chính sách của nhà Nguyễn ở Việt Nam, cả nước chỉ có ba tòa thành lớn thì phá bỏ thành Gia Định, vạt bớt chiều cao thành Hà Nội, cả nước chỉ còn lại một tòa thành bằng đá duy nhất là kinh thành Huế; còn tỉnh thành xây bằng gạch, phủ thành đắp bằng đất, huyện thành làm bằng tre gỗ; khi quân Pháp đến thì ... ô hô ai tai). Chính sách đó giờ đây đã tạo thuận lợi cho quân đội Hokkai-Teikoku. Quân Hokkai-Teikoku tiến vào mỗi phiên, bao vây bức hàng, hoặc trực tiếp thiêu hủy lâu đài, tiêu diệt lực lượng chống đối (vốn chẳng mấy đông đảo) tập trung trong lâu đài, tự nhiên kiểm soát cả phiên dễ dàng. Dân chúng thời bấy giờ chỉ quan tâm cuộc sống của bọn họ, ít quan tâm người thống trị là ai.
Người Nhật tiến hành 'lung thành chiến' rất khó khăn, chịu nhiều tổn thất, đôi khi phải vây hãm lâu đài một thời gian dài cho đến khi bên trong hết lương thực, bởi vậy có những cuộc vây thành kéo dài nhiều năm. Như cuộc vây hãm chùa Ishiyama Honganji (Thạch Sơn Bản Nguyện Tự), tổng đàn của toàn bộ môn đồ Ikkō-ikki (Nhất Hướng Nhất Quỹ), của Oda Nobunaga (người đã thống nhất Nhật Bản, kết thúc thời kỳ Chiến Quốc, nhưng thế lực của ông đã tan rã sau khi ông qua đời). Cuộc khổ chiến kéo dài 10 năm (1570 - 1580) giữa 3 vạn quân của Oda Nobunaga và 1,5 vạn Ikkō-ikki, cuối cùng trong chùa hết lương, sư trụ trì phải chấp nhận đầu hàng (Oda Nobunaga chỉ đốt chùa nhưng tha cho những người đầu hàng).
Tuy nhiên, phương pháp 'lung thành chiến' của quân Hokkai-Teikoku tiên tiến hơn và cũng hữu hiệu hơn nhiều. Các lâu đài lãnh chúa đều rất kiên cố, dễ thủ khó công, không có đại pháo, cường công sẽ rất khó khăn. Phương pháp của quân Hokkai-Teikoku là bao vây lâu đài, rồi cho người chất đầy củi khô, củi ướt, lá cây tươi, phân động vật ở trên đầu hướng gió, sau đó phóng hỏa. Ngọn lửa không cao nhưng khói rất nhiều, bốc cao mù mịt. Gió thổi khói tràn vào trong lâu đài, thử thách sức chịu đựng của những người trong đó. Bằng cách này, hầu như các lâu đài đều không thể cầm cự quá nửa ngày. Những nơi kháng cự đến cùng, quân Hokkai-Teikoku phóng hỏa thiêu lâu đài luôn, nhờ 'Thần Lửa' tiêu diệt quân địch. Bằng cách đó, các phiên ở Hokurikudo thất thủ nhanh chóng.
Sau khi chiếm lĩnh Hokurikudo, các đạo quân Hokkai-Teikoku lại tiến về phía nam, tấn công các phiên ở Tousando (Đông Sơn Đạo), sau đó mới đến Toukaido (Đông Hải Đạo). Quá trình này mất nhiều thời gian, tạo cơ hội cho Mạc phủ Tokugawa điều động quân đội về bảo vệ Edo. Một số nhà quân sự không biết rõ tình hình, đánh giá đấy là sai lầm chiến lược của quân đội Hokkai-Teikoku.
Thị trấn Yachiyo.
Do nằm ngay ranh giới giữa Edo và phiên Sakura, đây là một cửa ngõ trọng yếu trên đường đến Edo. Danh kiếm sĩ Musashi, tức chàng sinh viên Masaki Miyamoto của Học viện Thánh Francisco đến từ thế kỷ 20, hiện đang ở đấy. Sau những mưu toan tiến thân ở Edo thất bại, nghe tin chiến loạn, cậu ta đã rời Edo, đến đây tạm trú. Cậu ta tạm thời tá túc trong một đền thờ nhỏ trên một ngọn đồi nhỏ bên ngoài thị trấn. Đó là một vị trí lý tưởng vừa có thể tránh chiến loạn (người Nhật rất tôn trọng chùa miếu, đền thờ), vừa có thể quan sát quân đội Hokkai-Teikoku. Trong ký ức của cậu ta, thời kỳ Mạc phủ Tokugawa là một thời kỳ hòa bình và thịnh vượng lâu dài, không hề có cuộc chiến loạn lớn thế này. Tuy nhiên, cậu ta cũng có chút ấn tượng về việc người Hokkaido thường xuyên nổi dậy phản kháng Mạc phủ Tokugawa, nhưng lịch sử Nhật Bản chỉ miêu tả bằng vài câu đơn giản. Thành ra cậu ta rất hiếu kỳ.
Trong chính điện của đền thờ, Masaki Miyamoto cùng vị thần quan già uống trà chuyện vãn. Đền thờ quá nhỏ, thành ra chính điện vừa là nơi đặt Thần Ham, cũng là nơi tiếp khách. Masaki Miyamoto mân mê chung trà trên tay, đôi mày kiếm cau lại, trầm ngâm hồi lâu, rồi mới thở dài nói :
- Chiến tranh lớn như thế, biết bao nhiêu người phải chịu khổ a !
Cậu ta tỏ vẻ 'lo cho dân cho nước', tuy nhiên thần thái cho thấy cậu ta còn có tâm sự khác. Vị thần quan già có ánh mắt sáng ngời như xem thấu nhân tâm, mỉm cười bảo :
- Chỉ có giới vũ sĩ là phải chịu khổ, còn dân chúng không hề chịu khổ. Quân Hokkai-Teikoku không quấy nhiễu dân thường. Thậm chí nhiều nơi dân chúng còn chủ động chào đón, dẫn đường cho quân Hokkai-Teikoku. Bọn họ gọi đó là "giải phóng".
Ngài thần quan chủ trì một đền thờ nhỏ, nhưng xem ra có mối quan hệ không nhỏ, biết được nhiều tin tức. Trong dân gian vùng đông bắc Honshu tồn tại nhiều lời đồn đãi về các chính sách ưu đãi đối với dân chúng của triều đình Hokkai-Teikoku. Đó là công lao của nhóm Trinh phiên giả dạng du thương. Thêm vào đó, con em của nhiều người có thể thoát cảnh tù binh khi bọn họ trở thành thần dân của Hokkai-Teikoku. Đối với đa số người Nhật sống trong cảnh nông nô, để có được một mảnh đất riêng cho gia đình, nhiều người không tiếc cả sinh mạng, đó cũng có thể gọi là "hy sinh đời bố, cũng cố đời con". Câu này ở thởi hiện đại có nghĩa không hay, nhưng ở đây lại có nghĩa tốt.
Ngài thần quan tỏ ra tôn trọng Hokkai-Teikoku, cho thấy giới quyền quý ở Nhật Bản đã có ít nhiều chuyển biến, chuẩn bị cho sự thất bại của Mạc phủ Tokugawa. Masaki Miyamoto lộ vẻ ngạc nhiên, nói :
- Ngài cho rằng phía Hokkai-Teikoku là chính nghĩa ?
- Chiến tranh không có chính nghĩa, chỉ có mạnh được yếu thua. Lịch sử là do kẻ thắng viết. Với tình hình chiến sự mấy năm nay, rõ ràng quân Hokkai-Teikoku so với quân Mạc phủ mạnh hơn rất nhiều. Sau mấy phen đại quân toàn diệt, vậy mà Mạc phủ không biết được gì về đối phương. Tôn Tử quân pháp có câu : "Tri bỉ tri kỷ" (biết người biết ta). Theo ta thấy, Mạc phủ không "tri bỉ" mà cũng không "tri kỷ".
Người Tàu gọi là 'binh pháp' thì người Nhật lại gọi là 'quân pháp'. Còn 'binh pháp' của người Nhật là phép sử dụng binh khí, là võ thuật. Xem ra ngài thần quan của chúng ta cũng ít nhiều thông hiểu mưu lược. Thật ra thì giới tu hành ở Nhật Bản là tầng lớp tinh anh. Masaki Miyamoto lại nói :
- Triều đình Hokkai-Teikoku kỳ thị vũ sĩ.
Vị thần quan già chậm rãi vuốt râu, ánh mắt sáng ngời đầy trí tuệ, ung dung nói :
- Họ chỉ không ưu đãi giới vũ sĩ.
Một câu nói đơn giản đã nêu lên bản chất sự việc. Giới vũ sĩ được ưu đãi trong một thời gian dài, đã quen rồi, nên trước chính sách của triều đình Hokkai-Teikoku, bọn họ cảm thấy bị kỳ thị; trong khi quốc sách của Hokkai-Teikoku là "mọi người dân đều bình đẳng", và "triều đình chỉ ưu đãi người có công".
Masaki Miyamoto hiện tại cũng là một vũ sĩ, không muốn nhắc đến vấn đề đó nữa, nên nói sang chuyện khác :
- Quân Hokkai-Teikoku không đánh thẳng về Edo, mà chỉ lo đi chiếm địa bàn ở Hokurikudo và Tousando, thật là một sai lầm chiến lược. Mạc phủ có đủ thời gian để triệu tập quân đội. Nghe nói mới đây có cả những đội quân từ tây quốc đến Edo, quân số tăng lên đến hơn 40 vạn. Quân Mạc phủ lại cường thịnh.
Vị thần quan già lắc đầu bảo :
- Chỉ có chưa đến 20 vạn quân, đa số là phu phen tạp dịch bị bắt đi lính, chiến lực rất đáng nghi ngờ. Lực lượng tinh nhuệ của Mạc phủ đã bị tiêu diệt gần hết trong mấy trận chiến vừa qua rồi.
- Nhưng bọn họ phụ trách phòng thủ, có ưu thế hơn.
- Ta lại cảm thấy quân Hokkai-Teikoku cố ý làm thế, có vẻ như họ muốn đánh một trận quyết định, 'nhất chiến định càn khôn'.
...
Shimousa no kuni.
Đó là một "kuni" (lệnh chế quốc) ở vùng Kanto (Quan Đông), nằm ở phía đông của Musashi no kuni. Từ Mutsu no kuni chỉ cần vượt qua Hitachi no kuni là đến Shimousa no kuni. Edo (Giang Hộ) là một thành phố thuộc Musashi no kuni, do đó Shimousa no kuni kể như là vùng ngoại ô (ngày nay là Chiba, nơi có sân bay Narita; địa vị tương tự sân bay Long Thành ở Việt Nam). Sau khi trở thành Shogun, Tokugawa Ieyasu đã lần lượt tạo ra 10 phiên ở Shimousa để thưởng cho các cận thần (fudai). Đó là các phiên : Koga (8 vạn koku), Sakura (11 vạn koku), Yuuki (1,8 vạn koku), Sekiyado (4,3 vạn koku), Omigawa (1 vạn koku), Yahagi (1 vạn koku), Iwatomori (1 vạn koku), Moriya (1 vạn koku), Yamazaki (1,2 vạn koku) và Kurihara (1,6 vạn koku). Trong đó phiên Sakura án ngữ trên cửa ngõ tiến vào Edo. Sau đó, Shogun đương nhiệm còn tạo ra thêm phiên Oyumi (1 vạn thạch) để thưởng cho cận thần Morikawa. Khi quân đội Hokkaikoku tiến đến Shimousa, quân 11 phiên ở đây đã liều mạng kháng cự, cố gắng kéo dài thời gian để Mạc phủ tập hợp lực lượng, xây dựng tuyến phòng thủ Edo.
Đầu tháng tám, quân đội Hokkai-Teikoku tiến đến Sakura.
Phiên Sakura là phiên lớn nhất Shimousa. Lâu đài Sakura cũng là lâu đài lớn nhất vùng Boso (vùng bán đảo phía đông Tokyo ngày nay), chỉ cách thành Edo khoảng 40km về phía đông, là một vị trí chiến lược đặc biệt quan trọng. Daimyo Doi Toshikatsu là cận thần của Shogun thứ nhất Tokugawa Ieyasu, trọng thần của Shogun thứ hai Tokugawa Hidetada, dù không được Shogun thứ ba Tokugawa Iemitsu ưa thích, nhưng lúc này Tokugawa Hidetada vẫn còn làm Ogosho (tương tự Thái Thượng Hoàng), nên vẫn chưa bị thất sủng. Doi Toshikatsu rất trung thành với Mạc phủ, đã quyết định tử thủ trong lâu đài Sakura. Theo thường lệ, 'lung thành chiến' rất tiêu hao thời gian, với quy mô của lâu đài Sakura có khi phải mất đến vài tháng. Nhưng khi Narumi đích thân chỉ huy chiến dịch thì không thể tính theo thường lệ được.
Khi đại quân Hokkai-Teikoku tiến đến bên ngoài lâu đài Sakura, quân số đã đông đến hơn 10 vạn người, do Narumi đích thân làm Tổng Đại Tướng. Ngoài ra còn có vài vạn quân đang thực hiện nhiệm vụ ở các nơi khác. Bằng nhiều phương pháp, triều đình Hokkai-Teikoku đã chuyển hóa được hơn 70% tù binh thành dân binh. Hạm đội cũng được lệnh đi vòng qua bán đảo Boso, phong tỏa vịnh Edo, ngăn chặn các đường tiếp tế cho thành Edo, cũng như đề phòng Shogun chạy ra biển sau khi bại trận.
Lâu đài ở Nhật Bản không giống các thành trì ở xứ Tàu, chỉ có một (hoặc hai) cửa ra vào, quy mô cũng không lớn, chỉ có quý tộc cư trú, còn dân chúng sống ở 'thành hạ đinh' (thị trấn bên dưới thành). Quân đội Hokkai-Teikoku chốt chặn cửa ra vào của lâu đài Sakura. Phía bên ngoài, Narumi cho đắp một số gò đất cao gấp đôi tường thành, rồi cho đặt các ống phun nước chữa cháy trên đó (ống phun nước nhưng không nhất định chỉ có thể phun nước). Phía sau còn có một số máy bắn đá thô sơ và nhiều đống gỗ lớn.
Người châu Âu đã có lực lượng cứu hỏa từ rất sớm. Vào thế kỷ 16 đã có ống phun nước bằng đồng với tầm bắn hơn 20 mét. Sang thế kỷ 17 đã có xe chữa cháy. Ở phương đông không xuất hiện xe chữa cháy, nhưng các ống phun nước chữa cháy rất phổ biến, nhất là trên tàu thuyền để đề phòng hỏa công. Quân đội nhà Minh còn cải tiến thành một loại vũ khí bắn nước gọi là "Giao Long Xuất Thủy".
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Narumi ra lệnh cho các máy bắn đá liên tục bắn gỗ tẩm mỡ cá vào trong lâu đài. Các máy bắn đá thô sơ đến mức hầu như không hề có độ chính xác, nhưng Narumi chỉ yêu cầu bắn được các khối gỗ vào những kiến trúc trong lâu đài, mục tiêu nào không quan trọng, chỉ cần gây được hỏa hoạn là tốt. Tiếp đó đến lượt cung thủ bắn tên lửa vào trong. Cuối cùng, đội Hỏa Hổ đã dùng ống phun nước phun mỡ cá vào, như tưới thêm dầu vào lửa, làm cho ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn. Người trong lâu đài cố gắng dùng nước chữa cháy, nhưng vô ích, lại còn làm cho ngọn lửa cháy lan ra. Chẳng mấy chốc, cả tòa lâu đài Sakura gần như chìm trong biển lửa.
Quang cảnh thê thảm của lâu đài Sakura khiến ba quân bên ngoài hò reo vang dội. Cách 'lung thành chiến' của quân Hokkai-Teikoku vừa hữu hiệu vừa ít có thương vong, nên ba quân sĩ khí cao ngất. Với tình hình này, trận chiến sẽ sớm kết thúc, và bọn họ sẽ sớm được nghỉ ngơi ăn mừng chiến thắng. Trong các tòa lâu đài không có dân thường, nên mọi người cũng không tỏ ra thương xót gì. Vũ sĩ lấy chiến tranh làm sự nghiệp, có tử trận cũng chỉ là sinh nghề tử nghiệp mà thôi.
Nhìn tòa lâu đài đang ngập chìm trong khói lửa, Narumi khẽ thở dài. Cậu không thích chiến tranh chút nào cả. Cậu thích yên ổn phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội, xây dựng một quốc gia hùng cường. Nhưng không còn cách nào khác. Giờ đây vận mệnh của cậu còn gắn liền với tất cả quân dân đi theo cậu. Hiện tại triều đình Hokkai-Teikoku vẫn còn thiếu nhân tài. Chiến lược quốc gia, nhất là trong lĩnh vực quân sự, rất cần cậu vận trù duy ác, bởi chúng thủ hạ của cậu đều không hề có kinh nghiệm tổ chức chiến tranh quy mô lớn. Đó là khó khăn chủ yếu của các đội quân khởi nghĩa nông dân, cũng như sự khác biệt thường thấy giữa quý tộc và nông dân.
Chợt nghe thấy nhiều tiếng hoan hô, cậu nhìn về phía lâu đài Sakura. Thông Thiên Các ở giữa lâu đài là nơi trọng yếu nhất, và cũng là nơi 'được' ưu tiên chiếu cố nhiều nhất. Nơi đó nằm ngoài tầm bắn của các ống phun nước. Máy bắn đá đã bắn các chum bằng gốm chứa đầy dầu mỡ vào. Khi chạm vào mục tiêu, chum gốm sẽ bị vỡ, và mục tiêu sẽ ướt đẫm dầu mỡ. Hơn một phần ba số chum gốm trên đã rơi trúng Thông Thiên Các, khiến ngọn lửa ở nơi đó bùng cháy dữ dội, không thể dập tắt nổi; nhìn từ xa cứ như một ngọn đuốc khổng lồ. Sau hơn nửa ngày hỏa hoạn, các cây cột trụ không chịu nổi nữa, Thông Thiên Các đã sụp đổ, đồng thời đánh dấu sự suy vong của phiên Sakura.
Tinh thần của những người trong lâu đài cũng thật tốt, nhất quyết không treo cờ trắng đầu hàng. Mà thật ra bọn họ có đầu hàng cũng vô dụng, vì ngọn lửa lớn quá, Narumi không chấp nhận hy sinh binh lính đi cứu những kẻ trung thần của Mạc phủ. Dù sao thì đối với bọn họ tử trận cũng 'vinh quang' hơn đầu hàng, có thể 'danh lưu sử sách' (còn có để lại tiếng thơm hay không thì chưa biết; sử sách của Hokkai-Teikoku tất nhiên sẽ mô tả bọn họ là 'kẻ địch ngu trung').
Nhìn thêm một lúc nữa, Narumi ra lệnh binh lính giải tán, quay về doanh trại, chỉ để lại những đội quân phụ trách trấn giữ các cửa lâu đài, chặn bắt những kẻ lọt lưới. Vài ngày sau, khi quân đội Hokkai-Teikoku dọn dẹp xong đống đổ nát trong lâu đài Sakura thì chiến dịch ở Shimousa cũng có thể xem như kết thúc. Các phiên còn lại không lớn, lâu đài không kiên cố, thấy kết cục thê thảm của phiên Sakura, đã sớm mượn danh nghĩa "cần vương" mà bỏ phiên chạy về Edo.
Cửa ngõ vào Edo đã rộng mở.
...
Doanh trại quân đội Hokkai-Teikoku. Kim trướng.
Narumi ngồi chính giữa, phía dưới là các văn thần vũ tướng. Thống lĩnh trinh phiên Mitsushita Heiji bẩm báo :
- Hoàng thượng. Đã có tin từ Edo.
Để chuẩn bị cho chiến dịch Edo, Narumi đã phái rất nhiều trinh phiên đi thám thính tình hình. "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" kia mà ! Lực lượng trinh phiên đã phát triển đến hơn ba nghìn người, trở thành một quân chủng độc lập trong quân đội Hokkai-Teikoku. Thống lĩnh trinh phiên Mitsushita Heiji mang hàm thiếu tướng, là một trong những tướng lĩnh đầu tiên của Hokkai-Teikoku.
- Hoàng thượng. Iemitsu đã triệu tập dân quân từ các thân lĩnh, cộng với viện quân của các phiên trung thành, được khoảng 3 vạn, rồi bắt lính trong đám phu phen tạp dịch đang xây thành được hơn 16 vạn, tổng cộng gần 20 vạn, nói phao lên thành 40 vạn. Bọn họ xây dựng phòng tuyến ở bờ tây sông Edogawa, hô hào tử thủ. Nhìn bề ngoài thì thanh thế rất lớn, nhưng sĩ khí ba quân không cao, trang bị lạc hậu, chỉ huy hỗn loạn, là một đám ô hợp. Quân tinh nhuệ chỉ có khoảng 3.000 đến 5.000 người, là thân binh của Tokugawa Iemitsu.
- Tình hình ở thành Edo thế nào ?
- Dạ. Thành Edo vẫn đang trong quá trình xây dựng, thành phòng chưa hoàn thiện. Sau khi các Daimyo ở Boso chạy về Edo, Mạc phủ biết được tình trạng của lâu đài Sakura, nhắm khó thể tử thủ trong thành, nên Tokugawa Iemitsu đã dồn hết quân về phía phòng tuyến Edogawa. Tại Edo giờ chỉ còn lại vài nghìn quân phụ trách giữ gìn trật tự và bảo hộ Tokugawa Hidetada. Ông ta ở lại Edo lo hậu cần cho quân đội ở tiền tuyến.
Thành Edo bắt đầu được xây dựng từ năm 1593, phải đến năm 1636 mới hoàn thành. Các Shogun buộc các Daimyo phải đóng góp vật liệu xây dựng (chủ yếu là đá granite), tài chính và nhân lực tùy theo số koku của phiên - một phương pháp mà Mạc phủ sử dụng để giữ sức mạnh của các Daimyo nằm trong tầm kiểm soát. Nói theo kiểu người Tàu là "lao dân thương tài, hảo đại hỷ công". Ít nhất có 1 vạn người tham gia xây dựng trong giai đoạn đầu, hơn 30 vạn người trong giai đoạn giữa và gần 20 vạn người trong giai đoạn cuối. Mạc phủ đã bắt những người còn đủ sức khỏe trong đám phu phen tạp dịch đi lính. Hành động này tương tự như Đế Tân của Nhà Thương khi quân Chu tiến đánh Triều Ca và Tần Nhị Thế của nhà Tần khi quân Hạng Vũ tiến đánh Hàm Dương.
Thành Edo có 38 cửa, thành lũy của lâu đài cao khoảng 20 mét và tường bao bên ngoài cao 12 mét, nhưng đó chỉ là các bức tường chứ không phải tường thành theo kiểu Trung Hoa. Các bức tường và nền lâu đài bằng đá, nhưng tất cả các kiến trúc bên trong đều bằng gỗ và giấy (giấy dán cửa và dán tường), rất dễ gây hỏa hoạn. Thực tế lịch sử đã có rất nhiều vụ hỏa hoạn khủng khiếp xảy ra ở Edo. Vụ việc đầu tiên được ghi chép lại là vào năm 1601, không rõ số người thiệt mạng, nhưng toàn bộ thành phố đã bị thiêu hủy. Đến năm 1641, hỏa hoạn lớn lại xảy ra, tổn thất không rõ, nhưng đội Daimyo Hikehi (đội lính cứu hỏa) đầu tiên được thành lập khẩn cấp. Năm 1657 xảy ra vụ hỏa hoạn khủng khiếp nhất trong lịch sử Edo, thiêu hủy khoảng 70% thành phố, làm 107.000 người thiệt mạng (chiếm 2/3 dân số thành phố lúc bấy giờ). Tóm lại, nếu những gì xảy ra ở Sakura tái diễn ở Edo, hậu quả sẽ đặc biệt khủng khiếp.
Ngoài ra, một phần thành lũy còn giáp biển hoặc sông Kanda, cho phép tàu thuyền tiếp cận, đương nhiên cũng tạo thuận lợi cho Hạm đội Hokkai-Teikoku pháo kích thành phố.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile