Chương 11 : BẢO TÀNG
Lại nói, vì muốn tránh liên quan đến các vụ án mạng, Narumi và Tiển sĩ Agasa đã từ biệt gia đình Mori, trở về phòng. Phòng của Narumi là một trong những phòng sang trọng nhất của khách sạn, rất rộng rãi, chuyên dành cho những khách hàng giàu có với nhiều vệ sĩ đi cùng. Narumi cho bày đồ ăn thức uống ở ban công, vừa ăn uống vừa ngắm biển. Cảnh đẹp, gió mát, thật thoải mái. Cậu chuẩn bị cả ống nhòm, nhưng đã bị ông Tiến sĩ giành lấy để ... 'ngắm phong cảnh'. Ở bãi biển đương nhiên có rất nhiều 'phong cảnh mát mẻ'. Tiến sĩ Agasa dù tuổi già nhưng lòng chưa già.
Hoàng hôn buông xuống. Nơi liên tiếp giữa trời và biển bị ánh hoàng hôn nhiễm thành một màu hồng rực rỡ. Mây chiều trôi trên mặt biển. Phong cảnh mỹ lệ vô cùng.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên đột ngột. Tiếng của Conan ? Narumi nhìn xuống bên dưới, thấy Conan đang bơi lõm bõm trong hồ bơi. Sau đó cậu bé cả người ướt đẫm cũng không lo thay đồ mà chạy ngược lên trên lầu. Nam tước Bóng Đêm đã xuất hiện rồi chăng ?
Tiến sĩ Agasa lo lắng cho Conan, nên mọi người đi xuống bên dưới. Chỉ có điều, Conan vì mục đích gì đó, che giấu sự thật, bảo rằng mình sơ ý té xuống hồ. Narumi cũng không lật tẩy. Chờ cậu bé thay đồ xong, mọi người đi xuống bên dưới dự buổi dạ tiệc do khách sạn tổ chức.
Quang cảnh rất đông vui náo nhiệt.
Tuy vậy, đây là 'tiệc ngồi' chứ không phải 'tiệc đứng', ít phức tạp. Bọn Narumi chiếm một bàn, không tiếp xúc với người lạ, đỡ lo phiền nhiễu. Ở đây, Narumi tận mắt chứng kiến "nhân gian bách thái".
Càng về tối, trời càng se lạnh. Gió cũng thổi rất mạnh, làm không khí trở nên ẩm ướt hơn. Ông Tiến sĩ quyết định về phòng nghỉ ngơi. Nhưng Narumi vừa đứng dậy thì có đột biến.
- Á á !
- Á á á !
Nhiều tiếng kêu vang. Mọi người ngước nhìn lên, ngạc nhiên trước vật từ trên cao rơi xuống. Một người ăn vận quái dị, mặc quần áo như một nhà ảo thuật, áo choàng, nón cao rộng vành, mặt nạ trắng bệch với nụ cười kỳ quái, đang từ trên cao bay xuống.
- Nam tước Bóng Đêm !
Một số người nhận ra nhân vật mà người kia hóa trang, thảng thốt kêu lên. Quái nhân rơi xuống rất nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi trúng bức tượng đồng, bị thanh kiếm trên tay bức tượng xuyên thẳng qua ngực. Máu tươi tung tóe vương vãi khắp nơi.
Quang cảnh thật khủng bố !
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh. Mọi người đều nhìn về phía nạn nhân nằm trên bức tượng, ánh mắt lộ vẻ kinh khủng, hoảng loạn.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đến nơi, dẫn đầu là Thanh tra Sango Yokomizo, là một fan của "Thám tử ngủ gật". Do đó, sau khi chỉ đạo cảnh sát bảo vệ hiện trường, tiến hành điều tra sơ bộ, Thanh tra Yokomizo đã theo Ran và Conan lên quầy bar tìm Thám tử Mori. Ở đây, một cảnh khôi hài đã diễn ra. Thám tử Mori say xỉn đã ôm Ran mà gọi "Kamijo yêu quý", kết quả ... "Bốp ! Bốp ! Bốp !" ... Một đầu đầy cục u.
Sau đó, đương nhiên là phá cửa phòng nạn nhân và lục soát tìm manh mối. Đáng chú ý là cửa phòng của nạn nhân được khóa rất chắc chắn, cảnh sát phải dùng cưa điện để phá cửa. Bên trong đồ đạc quăng bừa bãi, quần áo và chìa khóa đều vứt trên sàn nhà. Conan theo thói quen lại nói 'linh tinh' phản bác suy luận của ông Mori, nên bị 'thưởng' cho một cục u trên đầu. Nhìn thấy cây viết máy của ông Mori rơi xuống khá xa vị trí bức tượng, Narumi nghĩ đến một vấn đề, khẽ gật đầu. Cậu và Tiến sĩ Agasa vẫn ngồi yên chỗ dạ tiệc, không chạy lên chạy xuống như gia đình Mori và nhóm cảnh sát.
Sau một phen chạy lên chạy xuống, cả bọn lại tập hợp xung quanh hiện trường vụ án mạng. Mọi người cho rằng nạn nhân đã tự sát. Ngay cả thám tử Mori cũng bảo :
- Đây chỉ là một tai nạn thôi. Ông ta đang cơn say, định trổ tài leo trèo cho mọi người xem, chẳng ngờ trượt chân ...
Conan không nghĩ vậy, nhưng chưa tìm thấy manh mối nào liên quan đến hung thủ, phương pháp giết người hay động cơ gây án, nên cũng không biết nhắc nhở ông Mori thế nào để khỏi bị đòn. Narumi cũng không nghĩ đây là vụ tự sát, bởi có "cậu bé tử thần" thì phải có án mạng và hung thủ, nếu không làm sao "Thám tử ngủ gật" nổi danh được. Nghe mọi người bàn tán xôn xao, cho rằng vụ việc đã kết thúc, cậu khẽ lắc đầu, bảo :
- Đây là một việc giết người cho chủ đích.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cậu. Thám tử Mori vội hỏi :
- Vậy hung thủ là ai ?
Narumi không đáp, nhìn mọi người một lượt, rồi bảo các nhân viên cảnh sát :
- Cây viết của Thám tử Mori bị rơi xuống đây lúc nãy. Đó là một chứng cứ quan trọng. Các anh đi tìm xem.
Thanh tra Yokomizo và Thám tử Mori lập tức nhớ đến cây viết bị rơi khi nãy, liền bảo cảnh sát chia nhau đi tìm. Gần khu vực bức tượng không thấy. Bọn họ phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, và cuối cùng đã phát hiện cây viết ở một vị trí khá xa bức tượng. Thanh tra Yokomizo và Thám tử Mori cầm cây viết, nhìn kỹ hồi lâu vẫn không phát hiện có điều gì khác lạ, liền hỏi :
- Đây là chứng cứ quan trọng ư ?
Narumi từ tốn nói :
- Cây viết không phải là chứng cứ quan trọng, nhưng vị trí rơi của nó lại là một chứng cứ quan trọng. Nó nói lên điều gì ?
Mọi người nhìn cây viết, rồi nhìn về phía vị trí tìm thấy nó. Thanh tra Yokomizo vỗ đầu nói :
- Đúng rồi ! Sao nó không rơi xuống chỗ bức tượng ?
- Gió.
Lúc này ngoài trời gió cũng rất mạnh. Khi có gió mạnh, một vật khi rơi từ trên cao xuống sẽ không thể rơi theo chiều thẳng đứng được. Nạn nhân mặc áo choàng nên càng dễ bị gió thổi lệch đi ra xa. Thanh tra Yokomizo lập tức quay sang hỏi các nhân viên của khách sạn :
- Khi nạn nhân rơi xuống, trời cũng gió như thế này phải không, chị phục vụ ?
- Vâng ạ ! Thậm chí lúc ấy gió còn mạnh hơn lúc này nữa ấy chứ.
Thanh tra Yokomizo gật đầu, nhìn lên phía trên phòng của nạn nhân, lẩm bẩm :
- Vị trí phòng của nạn nhân nằm thẳng đứng ngay trên bức tượng. Từ trên đó rơi xuống sẽ bị gió thổi lệch đi, không thể nào rơi trúng bức tượng được.
Thám tử Mori lại hỏi :
- Vậy hung thủ là ai ?
Narumi bảo :
- Làm thí nghiệm thì biết ngay thôi.
Thế là cảnh sát tiến hành thí nghiệm, dùng một vật tương đương nạn nhân, lại cột thêm tấm trải giường giả làm áo choàng, rồi thả từ trên phòng của các nghi phạm xuống. Cuối cùng, vật thả từ phòng 1901 đã rơi xuống trúng ngay bức tượng, giống như hiện trường vụ án mạng. Đó là phòng của Akiko và Madea. Thanh tra Yokomizo nhìn lên đó, và có thêm phát hiện :
- Phòng này nằm khuất dưới phòng của ông Kaneshi, lại được góc cột che chắn, nên ít chịu ảnh hưởng của gió.
Như vậy, nghi phạm chỉ còn có hai người là Akiko và Madea. Sau đó, Madea được hai fan nữ làm chứng là không có mặt ở hiện trường và Akiko đã thú tội, thừa nhận đã giết Ebara để trả thù cho anh trai.
Vụ án kết thúc và chuyến du lịch của bọn họ cũng kết thúc.
...
Một tuần sau đó, ông Tiến sĩ đã tìm ra công thức tối ưu để chế tạo cáp quang truyền dẫn dữ liệu. Trước sự thán phục của Narumi, ông Tiến sĩ cười hề hề nói :
- Đơn giản thôi mà ! Mục tiêu đã có, chỉ cần thử nghiệm các tỷ lệ, tìm ra công thức thích hợp. Ai làm chẳng được.
Nói như ông tiến sĩ cũng không sai, nhưng vấn đề ở chỗ hiệu suất làm việc của ông ấy quá cao. Nếu giao cho các phòng thí nghiệm thông thường, không biết phải mất mấy tháng, thậm chí mấy năm, chi phí cao chót vót. Chỉ có điều, nghĩ đến việc ông ấy chỉ mất vài ngày để chế tạo ra các dụng cụ cho Conan như : mắt kính xác định vị trí, nơ thay đổi giọng nói, giày tăng lực, ván trượt nhờ năng lượng mặt trời, huy hiệu định vị kiêm bộ đàm, ... thì cũng thấy bình thường. Một quái tài trong giới khoa học không thể so sánh với những người bình thường được. Người sao Hỏa và người Trái Đất không giống nhau ! Kết quả thực nghiệm được lựa chọn cũng không phải là vật liệu có khả năng truyền dẫn tốt nhất, mà đảm bảo cả về hiệu quả và tính kinh tế. Cậu rất hài lòng ! Nếu việc gì cũng truy cầu hoàn mỹ nhiều khi sẽ đưa đến kết quả không tốt.
Không chỉ có thế, ông tiến sĩ còn đưa ra một bản thiết kế, bảo :
- Cậu xem này ! Đây là thiết kế của ta về một siêu máy chủ, ta tạm gọi là SS, tức ‘superserver’. Hệ thống mạng của cậu không chỉ cần có cáp quang mà còn cần cả các máy server nữa.
Narumi cau mày nói :
- Máy chủ có thể mua. Một số hãng ở Mỹ có thể cung cấp máy chủ rất tốt. Hiện tại đã có cáp quang rồi thì ta còn cần các thiết bị thu phát tín hiệu nữa. Những loại thiết bị thu phát đang có trên thị trường đều có ít nhiều vấn đề.
Tiến sĩ Agasa nói :
- Mấy loại máy chủ đó vừa không kinh tế lại không thích hợp. Máy móc thật ra không đắt tiền lắm, nhưng giá cả cao ngất là do hệ thống vận hành. Bọn họ thu lời rất nhiều từ đó. Hệ thống đó ta có sẵn, chỉ cần cải tiến chút ít, không cần quá tiên tiến, chỉ cần tương thích là được. Còn thiết kế của ta là máy chủ chuyên dụng, bỏ bớt những tính năng không cần thiết. Hơn nữa, đây chỉ là thiết kế sơ khai, còn phải chờ có linh kiện, rồi mới tiến hành thử nghiệm được. Trong thời gian chờ đợi, ta có thể nghiên cứu các thiết bị thu phát tín hiệu.
Narumi cầm bản thiết kế lên xem. Trên đó toàn là bản vẽ, sơ đồ và các từ ngữ chuyên ngành, chỉ có điều ... cậu chẳng hiểu gì cả. Đó không phải là chuyên môn của cậu. Tiến sĩ Agasa thấy vậy liền nói :
- Cậu cũng biết trong điện tử, mạch điện song song có điện trở thấp hơn mạch điện nối tiếp. Nguyên lý ở đây cũng tương tự, ta thiết kế các bộ phận máy tính kết nối song song nhau, sau đó ưu hóa một số nơi, tạo thành hệ thống hỗn hợp có tính kính tế và hiệu quả. Chi phí dự tính chỉ khoảng 100 triệu yên mỗi máy thôi.
Rất kinh tế. Nghĩ đến ông tiến sĩ là một quái tài, cậu yên lòng chấp nhận. Nhưng cậu không thể tham gia nghiên cứu, vì một cuộc điện thoại quan trọng đã khiến cậu quyết định rời khỏi đấy.
...
Tokyo-to. Hachijo-kojima.
Ngoài khơi vịnh Tokyo có rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ, đảo xa nhất cách Tokyo đến 1.850 km, và tất cả đều thuộc Tokyo-to quản lý. Cách Tokyo khoảng 287 km có một hòn đảo nhỏ, diện tích chỉ 3,08 km2, không người sinh sống, gọi là Hachijo-kojima (八丈小島, Bát Trượng Tiểu Đảo). Narumi đã mua lại, dự định xây dựng một trang viên nghỉ dưỡng trên đảo. Đương nhiên, đó chỉ là những thông tin được công bố công khai ra bên ngoài. Còn thật sự là gì chỉ có cậu và những người thân tín biết.
Hòn đảo dài khoảng 3 km, rộng khoảng 1,3 km, được bao quanh bởi những vách đá cao, trên đảo có núi Taihei cao đến 616,8 m. Thời kỳ Mạc Phủ, nơi đây là một nhà tù, sau thời Minh Trị Duy Tân đã được dân sự hóa thành hai làng Toriuchi và Utsuki, tổng dân số khoảng 50 người vào năm 1955, rồi chính thức bị bỏ hoang từ năm 1965. Hiện tại trên đảo ngoài lán trại của đội cảnh vệ, còn có rất nhiều đống vật liệu xây dựng lớn, chuẩn bị cho việc thi công sắp tới.
David Glover, đội trưởng của đội cảnh vệ ở đây, là chiến hữu thân cận của vệ sĩ trưởng Mitchell Bard, nghênh tiếp Narumi ngay bến tàu. Những cảnh vệ ở đây đều từng là thành viên đội biệt kích, chiến hữu của Mitchell Bard, được Narumi đặc biệt tin cậy. Vì thế bọn họ mới được phái đến đây tiến hành nhiệm vụ bí mật và trọng đại này.
Nghênh tiếp Narumi lên đảo xong, David Glover hạ giọng nói :
- Báo cáo Chủ tịch. Đã tìm thấy rồi ạ.
Narumi gật đầu bảo :
- Chúng ta đến đó xem thử.
Dựa vào tấm bản đồ da bò, Narumi đã tìm ra được vị trí của hòn đảo, nhưng vị trí chính xác của kho tàng thì cậu không thể nào nhìn ra được. Hình vẽ trên bản đồ cực kỳ thô tháo. Nhưng không sao ! Cậu đã phái David Glover cùng đội cảnh vệ thân tín mang theo những máy móc tiên tiến đến đây tìm kiếm. Hòn đảo không lớn lắm cho nên việc tìm kiếm không đến nỗi quá phức tạp. Bọn họ đã không phụ lòng kỳ vọng của cậu, cuối cùng cũng đã tìm ra. Dưới sự hướng dẫn của David Glover, mọi người đi lên ngọn núi Tahei ở giữa đảo, đến trước một hang động trên sườn núi. David Glover giới thiệu :
- Chủ tịch. Cửa hang động này được lấp kín lại, ban đầu nhìn qua không khác gì xung quanh. Mọi người đã sử dụng máy dò tìm, phát hiện bên trong rỗng, rồi đào cửa hang ra, tìm thấy nơi này.
Hang động khá sâu và ẩm thấp. Bên trong chất đầy cổ vật, xếp bừa bãi ngổn ngang. Đặc biệt, ở đây toàn là hiện vật, không hề thấy vàng bạc và đồng tiền. Dựa vào một số văn hiến còn sót lại, Narumi đoán rằng đây là kho tàng của Mạc Phủ Tokugawa. Sau cuộc chiến tranh Boshin, quân đội của Mạc Phủ thất bại, dư đảng của dòng họ Tokugawa đã bỏ chạy khỏi thành Edo(1), rút lui về phía bắc Honshu, rồi sau đó là Hokkaidou, nơi họ thành lập Cộng hòa Ezo. Trên đường tháo chạy, bọn họ đã mang các hiện vật trong kho tàng của Mạc Phủ chôn giấu ở đây, chỉ mang theo hiện kim, những thứ nhẹ nhàng. Đến khi thất bại trong trận Hakodate, căn cứ địa cuối cùng ở Hokkaidou thất thủ, những lãnh đạo lần lượt tự sát, và kho tàng ở đây chìm vào quên lãng. Sau này, người Nhật đã lãng mạn hóa cuộc chiến tranh Boshin nhằm để biến cuộc Minh Trị Duy Tân thành một cuộc ‘cách mạng không đổ máu’, bất chấp số lượng thương vong và thời gian kéo dài của nó. Cũng vì thế mà những tư liệu chiến tranh về thời kỳ này không được biết đến nhiều.
Tiếp đó, David Glover lại dẫn bọn Narumi đến một góc hang động, chỉ vào mấy chiếc rương gỗ cũ kỹ, nói :
- Chủ tịch. Những thứ này lấy được từ tầng hầm bí mật của Lâu đài Hoàng Hôn. Chủ cũ của nó thiết kế căn hầm rất bí ẩn, phải sử dụng máy dò tìm mới phát hiện được.
Không chỉ có hòn đảo này, Narumi còn mua lại Lâu đài Hoàng Hôn, chuẩn bị cải tạo nó thành Lâu đài Hoàng Gia, và đương nhiên những cổ vật ở đó cũng được cậu thu lấy. Cậu nhớ đến sự việc ở Lâu đài Hoàng Hôn bởi vì đó là một trong số ít lần Siêu trộm Kid hoạt động, đấu trí đấu dũng cùng với Conan – cậu yêu thích nhân vật Kaitou Kid nên cũng nhớ khá rõ sự việc đó. Có thêm những cổ vật ở Lâu đài Hoàng Hôn với niên đại cho đến giai đoạn Chiến tranh Thế giới lần thứ hai, kho báu của cậu mới thật sự hoàn mỹ. Xem qua một lượt các cổ vật ở Lâu đài Hoàng Hôn, cậu chợt nhìn thấy vài món trông có vẻ rất quý giá và một bức thư viết bằng tiếng Anh. Cậu chợt nghĩ đến một ý tưởng. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu cẩn thận thu lấy các văn hiến, sau đó quay sang bảo Mitchell Bard :
- Chờ khi giải quyết xong các vấn đề ở Palau, rồi bí mật chuyển những thứ ở đây đến đó.
Nơi đây cách xa đất liền, lợi dụng các tàu vận chuyển vật liệu xây dựng, bọn họ hoàn toàn có thể bí mật chuyển bảo tàng đi nơi khác. Ở đây toàn là văn hiến, văn vật, tạm thời Narumi chưa muốn tiết lộ tin tức ra ngoài. Lý do quan trọng nhất là vì thực lực của cậu chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ được chúng.
Rời hang động, Narumi đi tham quan khắp đảo. Đây là lần đầu tiên cậu đến đảo, nên quyết định đi khảo sát thực địa. Ở phía đông bắc là di chỉ làng Toriuchi, bến tàu cũng ở đó. Một ngôi làng nghỉ dưỡng sẽ được xây dựng ở đấy và có thể mở cửa tiếp đón du khách. Còn làng Utsuki ở phía tây nam sẽ xây dựng một cung điện theo phong cách truyền thống Nhật Bản, là nơi nghỉ dưỡng dành riêng cho cậu.
...
Bang Arizona, Lĩnh địa Fujiwara, Thành phố La Paz.
Sau hơn hai tháng khẩn trương thi công, với máy móc hoạt động không ngừng nghỉ, công nhân làm việc ba ca luân phiên nhau suốt 24/24, giai đoạn I của Dự án xây dựng thành phố La Paz, thủ phủ của Lĩnh địa Fujiwara, đã hoàn thành. Công trình chủ yếu của Dự án này là Cung điện Etou(2) ở ngay trung tâm thành phố, chiếm diện tích đến 120 ha, gồm một quần thể kiến trúc cung điện kiểu Á Đông với các công viên và nhiều công trình phụ trợ bao quanh. Đương nhiên, giai đoạn I chỉ mới thi công một bộ phận nhỏ của cung điện, đủ làm nơi ở và nơi làm việc của Narumi.
Hiện tại, ở đây có bốn công trình chính được ưu tiên thi công ở giai đoạn I. Ngoài bộ phận Cung điện Etou còn có Đại lộ Fujiwara nối thành phố La Paz với thị trấn Ehrenberg, cách sáu dặm về phía nam; khu dân cư với 3.000 căn hộ, có cả trường học, bệnh viện, sở cảnh sát, siêu thị, trạm xăng; khu sản xuất kinh doanh, chủ yếu là nhà máy lắp ráp thiết bị vi tính của Công ty Công nghệ Mars với hơn 2.000 công nhân. Dân cư của thành phố hiện giờ là 3.762 người, đã trở thành đô thị lớn nhất ở hạt La Paz, bang Arizona. Dự kiến sau một năm phát triển, dân số sẽ vượt mức 10.000 người, nên chính quyền đã chấp thuận nâng cấp thị trấn La Paz lên thành phố.
Cung điện Etou.
Ashlee Vance ngồi đối diện với Narumi, trịnh trọng nói :
- Chủ tịch. Quá trình đàm phán đã đạt được thỏa thuận sơ bộ, chỉ cần Chủ tịch đồng ý là có thể hoàn thành hiệp nghị ngay sau đó.
- Cụ thể thế nào ?
- Chủ tịch. Vào thập niên 1970s, tập đoàn MGM trở nên suy sụp, mỗi năm chỉ đạt sản lượng từ 3 – 6 bộ phim. Sang thập niên 1980s, tình hình có khá hơn chút ít, sản lượng đạt từ 10 – 15 bộ phim, nhưng đa phần đều không đạt doanh thu như mong muốn. Chẳng hạn như năm 1982, dưới sự lĩnh đạo của David Begelman, tập đoàn đã sản xuất 11 bộ phim, nhưng chỉ có một bộ phim là ‘Poltergeist’ đạt yêu cầu. Vì thế mà Begelman đã bị sa thải. Từ đó về sau, tập đoàn chủ yếu phân phối phim của các hãng phim độc lập, chứ không sản xuất phim nữa. Năm 1986, Ted Turner đã mua lại tập đoàn với giá 1,5 tỷ USD, gồm tiền mặt và cổ phiếu. Lúc đó, tập đoàn đã được tổ chức lại thành nhiều bộ phận độc lập. Sau đó, Turner đã bán lại ngay lập tức một công ty con là United Artists cho Kerkorian với giá 480 triệu USD. Rồi để giải quyết các khoản nợ trong tập đoàn của mình, Turner lại bán bộ phận sản xuất và phân phối của MGM cho Kerkorian với giá 300 triệu USD, bán rất nhiều phòng thí nghiệm và các cơ sở khác cho Lorimar – Telepictures. Turner chỉ giữ lại thư viện phim của MGM trước tháng 5 năm 1986 và RKO Radio Pictures.
- Ân ! Xem ra MGM hiện tại đã bị thu nhỏ rất nhiều so với nguyên bản của nó.
- Vâng ạ. Tập đoàn MGM hiện tại có tên đầy đủ là ‘MGM/UA Communications Co.’, là bộ phận MGM và United Artists mà Kerkorian đã mua lại, chỉ bằng một nửa so với giá trị tài sản của nó trước kia. Năm 1988, Barris Industries có ý định mua lại 25% cổ phiếu của MGM/UA Communications Co., nhưng thỏa thuận không thành công. Sang năm 1989, cả Qintex của Úc và Turner đều có ý định mua lại MGM/UA Communications Co., nhưng vì nhiều nguyên nhân kế hoạch cũng đã thất bại. Năm 1990, nhà tài chính người Italia là Giancarlo Parretti đã mua lại MGM/UA Communications Co., rồi sát nhập với tập đoàn Pathé Communications Group của ông ta, thành tập đoàn mới MGM-Pathé Communications Co., rồi mời Alan Ladd, Jr về làm CEO. Chỉ có điều, đến đầu năm nay, Parretti dính líu đến hàng loạt các vụ kiện tụng ở Mỹ và châu Âu, khiến cho MGM-Pathé Communications Co. đứng bên bờ vực phá sản. Ông ta và một số cổ đông khác đồng ý bán lại 90,2% cổ phiếu của tập đoàn với giá 850 triệu USD tiền mặt, đương nhiên kèm theo khoản nợ của tập đoàn lên đến 935 triệu USD. Thực ra thì Kerkorian rất muốn mua lại, nhưng ông ta không có nhiều tiền mặt. Parretti cần nhiều tiền mặt để giải quyết các khó khăn của mình.
- Ta cũng không có nhiều tiền mặt nha.
- Chủ tịch. Công ty Công nghệ Mars rất có giá trị đó nha. Các ngân hàng sẵn sàng cho vay đến 700 triệu USD với lãi suất ưu đãi. Bọn họ cho rằng công ty có giá trị đến 1 tỷ USD.
Công ty Công nghệ Mars chỉ được đầu tư ban đầu 300 triệu USD, sau vài tháng kinh doanh đã có thể tăng giá trị hơn ba lần, chủ yếu là do lợi nhuận quá lớn. Các địa điểm cho thuê máy vi tính luôn luôn đông khách, và đã phát triển dần thành một trung tâm giải trí tổng hợp, với cả siêu thị mini, cửa hàng nước giải khát và thức ăn nhanh (chủ yếu bán cho những người chơi game), cửa hàng kinh doanh thiết bị và phần mềm vi tính (chủ yếu bán các sản phẩm của Công ty Công nghệ Mars). Nhưng mô hình này được cho là khó thể học tập, bởi khách hàng bị thu hút chủ yếu bởi những phần mềm và game ‘lưu hành nội bộ’. Narumi không cho bán các game ra ngoài, nên các phòng máy của cậu trở nên độc quyền và cực kỳ đông khách. Cũng may ở Mỹ không lưu hành các phần mềm lậu, việc ăn cắp bản quyền có thể bị xử phạt rất nặng.
Narumi trầm ngâm giây lát, rồi nói :
- Thế thì tốt. Vay ở ngân hàng nào đó tại California, tránh liên quan đến Phố Wall. Sau đó nhanh chóng hoàn tất việc chuyển nhượng.
Ashlee Vance trịnh trọng nói :
- Chủ tịch yên tâm. Chỉ cần một tuần thôi.
Việc mua lại Hãng MGM có thể xem như ổn thỏa. Narumi lại quan tâm đến chuyện khác :
- Máy nghe nhạc mini của ta ra sao rồi ?
Ashlee Vance nói :
- Chủ tịch. Tôi đã đạt được thỏa thuận sơ bộ với Tập đoàn Honhai của Terry Gou ở Đài Loan. Ông ta có danh tiếng rất tốt trong cộng đồng người Hoa, rất giữ chữ tín, khi đã ký hợp đồng rồi, dù có lỗ cũng vẫn cố gắng hoàn thành. Đối với máy nghe nhạc của chúng ta, ông ta cho hai giá, nếu hợp đồng 100.000 máy trở lên thì giá xuất xưởng là 34 USD, còn nếu hợp đồng 1 triệu máy trở lên thì chỉ còn 21 USD. Loại cao cấp tương ứng là 46 USD và 32 USD. Đĩa trắng nếu số lượng trên 1 triệu đĩa sẽ có giá 0,22 USD, còn trên 10 triệu sẽ có giá 0,14 USD.
Terry Gou (Quách Đài Minh, 郭台銘) là một doanh nhân Đài Loan nhưng khá thân thiện với Trung Hoa Đại lục. Ông ta thành lập công ty vào năm 1974 với số vốn 7.500 USD và 10 nhân viên. Ngay từ năm 1988, ông ta đã xây dựng một nhà máy lớn ở Long Hoa, Thâm Quyến. Khuôn viên nhà máy không chỉ có nhà xưởng mà còn có cả nhà ở, khu ăn uống và chăm sóc y tế, thậm chí nuôi gà để cải thiện bữa ăn. Công ty Công nghệ Mars đã có hợp đồng gia công với Tập đoàn Honhai để sản xuất linh kiện máy vi tính, quá trình hợp tác rất tốt. Nhà máy sản xuất của Tập đoàn Honhai ở Thâm Quyến đã mở rộng quy mô rất nhiều. Nghe nói, Công ty Công nghệ Mars là đối tác lớn nhất của Tập đoàn Honhai trong năm qua, nên mọi yêu cầu đều được ưu tiên đáp ứng.
Narumi hỏi :
- Giá bán lẻ thấp nhất có thể được là bao nhiêu ?
- Chủ tịch. Nếu chúng ta đặt hàng số lượng lớn, bán hàng trực tiếp không qua trung gian, không cần lợi nhuận thì giá bán lẻ của loại phổ thông là 26,4 USD và loại cao cấp là 39 USD.
- Ân ! Vậy loại phổ thông có giá bán lẻ là 29 USD, giá bán sỉ từ 26,5 – 28 USD. Còn loại cao cấp tương ứng là 69 USD và 60 – 65 USD. Ta cần mở rộng thị phần, lợi nhuận không quan trọng, miễn sao không lỗ là được.
- Chủ tịch. Tôi đã thương lượng với các hãng âm nhạc ở California, mua quyền sử dụng của các bản nhạc từ thập niên 1970s về trước, được 623 bài, giá chẳng đáng kể. Bọn họ không đồng ý bán bản quyền hoặc ra giá rất cao.
- Được rồi. Không cần mua bản quyền làm gì.
Máy nghe nhạc thì cần phải có đĩa nhạc. Hiện tại trên thị trường đang thịnh hành các loại đĩa CD tiêu chuẩn, rất hiếm thấy loại đĩa Mini-CD, vì thế mà Narumi mới phải cho mua các bài hát, rồi tự phát hành đĩa, bán kèm theo máy nghe nhạc. Nhưng Ashlee Vance lại nói :
- Chủ tịch. Các bài hát đó xưa lắm rồi, chỉ những người trung niên trở lên mới ưa chuộng, giới thanh thiếu niên có lẽ không thích đâu. Tôi đã cố gắng lựa chọn những bài hát dễ nghe, nhưng chưa chắc được thị trường chấp nhận.
- Ta cũng không đặt nhiều hy vọng vào nó. Mỗi đĩa nhạc có từ 4 – 5 bài hát, chỉ cần có 1 – 2 bài hát ăn khách, những bài còn lại không quá khó nghe là được.
Các đĩa CD có dung lượng lớn, có thể chứa hơn 10 bài hát, còn đĩa Mini-CD chỉ có dung lượng 185 – 210 MB, thời lượng hơn 20 phút, chỉ chứa được khoảng 4 – 5 bài hát mà thôi. Đương nhiên giá phát hành cũng sẽ rẻ hơn nhiều. Các hãng đĩa còn phát hành loại 'đĩa đơn' chỉ có một bài hát. Ashlee Vance tán đồng :
- Vâng. Chủ tịch nói phải lắm. Nếu tất cả đĩa nhạc đều là những bài hát ăn khách thì phí lắm. Nhưng những bài hát ăn khách ở đâu ạ ?
- Rồi sẽ có, không quá lâu đâu.
Việc đó đã quyết định. Ashlee lại nói sang vấn đề khác :
- Chủ tịch. Không ngờ lạc hậu như Trung Hoa Đại lục mà cũng có ý hướng hợp tác với chúng ta nữa ạ. Bọn họ muốn mở các Trung tâm Giải trí Mars ở Trung Hoa Đại lục, bước đầu là ở Thâm Quyến và Quảng Châu.
- Ân ! Sự tình thế nào ?
Narumi thật sự ngạc nhiên. Ashlee nói :
- Dạ. Hôm trước có một nhóm con em các quan chức ở Quảng Đông đến Hongkong chơi. Bọn họ ghé thăm Trung tâm Giải trí Mars, rồi bị hấp dẫn. Sau hơn một tuần bám trụ trong Trung tâm Giải trí, bọn họ liên hệ với Giám đốc Trung tâm, đề nghị hợp tác mở các Trung tâm tương tự ở Thâm Quyến và Quảng Châu. Vấn đề ở chỗ, ở Trung Hoa Đại lục có bao nhiêu người đủ tiền đến tiêu phí ở các Trung tâm của chúng ta.
Trong mắt đa số người Âu Mỹ lúc bấy giờ, người Tàu thường đồng nghĩa với nghèo đói và lạc hậu. Đó là cũng hiện cảnh Trung Hoa Đại lục thời bấy giờ. Tuy nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ. Narumi mỉm cười bảo :
- Đừng xem thường bọn họ. Ở đó, những người nghèo thì rất nghèo, nhưng những người giàu có cũng không ít đâu.
- Chủ tịch. Ở Trung Hoa Đại lục tình hình đặc thù, chúng ta không tiện tự kinh doanh, tốt nhất là liên doanh với các thế lực địa phương.
- Ân ! Liên doanh cũng được, chỉ cần chúng ta chiếm chủ đạo. Tốt nhất là mỗi địa phương thành lập hai công ty riêng biệt, một mặt cạnh tranh với nhau, một mặt lũng đoạn thị phần. Không chỉ Trung Hoa Đại lục, ở những nơi tình hình phức tạp đều có thể làm thế.
- Vâng ạ.
___________________________________
(1) Edo : Giang Hộ, tên cũ của Tokyo.
(2) Etou : Giang Đông.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile