Đại Lệnh truyện
Tác giả: Thích Bạch
Chương 6 - Triệu Thiếu chủ lần đầu ra tay.
Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440
Đông Hoàng, thành Đô Lương , phủ nhà họ Triệu, năm chín mươi Khai Hòa.
Tuyết đã rơi ở phía nam thành bang Đô Lương, hoa đào trong Triệu phủ lấm tấm phủ lên bông tuyết trắng. Tiểu thư Minh Thư ngồi ở hàng hiên, áo ấm phủ kín người chỉ chừa gương mặt xinh đẹp, gò má lúc nào cũng ánh lên nét hiền diệu. Nàng đang khuấy trà. Hầu gái đứng sau cảm thấy bản thân rất vô dụng nên đứng yên, hai bàn tay nắm lại xoa nắn cho ấm.
Minh Thư tiểu thư nghĩ rằng đến chơi sẽ gặp chàng nhiều thêm vài ngày trước khi toàn gia cùng bắt đầu vào đợt trú đông, không dễ lại đi ra đi vào, nhưng đâu ngờ lại nghe tin anh sắp theo đoàn gia nô vào Âm Lâm. Mùa đông năm nay có vẻ sẽ dài, tuyết sẽ lớn, gió sẽ rất lạnh.
Không phải chỉ Minh Thư hụt hẫng, mẹ của anh cũng như nàng, lo lắng mà đi theo năn nỉ đợi cha anh về rồi hãy quyết định. Nàng khuấy trà mà hồn để nơi khác. Hầu gái chạm nhẹ vào vai thì Minh Thư giật mình, hai gò má hồng lên, không dám nhìn lên.
Triệu Trị luôn thấy an tĩnh khi ngồi cạnh Minh Thư. Chàng không tìm cách nói và nàng cũng không tìm chuyện để nói. Hai người ngồi cạnh nhau mang cảm giác, xuân trôi qua thì hạ đến, lá rụng tới thu, đông đầy tuyết, lại ngâm tiếp thành kinh luân hồi bất tận cũng không cản được hai người tĩnh lặng. Ngồi cùng nàng ăn bánh uống trà, nhìn bông tuyết cố bám vào hoa đào rồi bồng bềnh chạm đất, trong lòng ấm áp như mùa hạ.
Minh Thư toàn thân mềm mại, không luyện qua cổ võ nhưng nàng là học đồ Y sinh của Học tập vụ, nhất định học qua các bài ứng dụng dưỡng thể và dưỡng tâm.
Những bài dưỡng thể được phổ biến rộng, hiệu quả lấy lâu dài để ôn dưỡng thân thể. Còn những phép thiền định an dưỡng tinh thần thì ngược lại không bằng các giáo phái vốn có tuổi đời rất lâu dài. Chăm chỉ thực hành, tâm tính an lành có thể lan tỏa xung quanh.
Triệu Trị với cảm giác hài lòng, thong thả bóc vỏ bánh cho nàng, nàng rót trà cho chàng. Hầu gái đứng sau cố không đánh một cái ngáp. Không có nhiều gió, chỉ có tiếng xột xoạc quét tuyết từ xa, hương trà lan ra mà làm ấm cả tinh thần. Cảnh và người tìm đến điểm tĩnh lặng.
Minh Thư không nói lời nào về chuyện anh sắp thám hiểm Âm Lâm, nàng chỉ nhìn như nhẹ nhàng chấp nhận chuyện này, nắm bàn tay của anh khi ra về. Cái nắm tay hơi chặt và lâu hơn cái lễ tiết. Bàn tay mềm của nàng siết lại, không có bao nhiêu sức, lại nhiều thêm phần tình và âu lo nàng gửi cho anh.
Triệu phu nhân đứng trong hàng hiên, mặt xinh đẹp nhưng méo xẹo khi nhìn cô cháu gái lên kiệu về phủ. Cậu con trai nay đã là Thiếu chủ, ngày mai lại không ở nhà tránh tuyết lạnh mà chui đầu vào Âm Lâm. Bà không cản được lại xoay sang trách đức ông chồng tại sao không về sớm một ngày.
Đêm hôm nay khí trời càng thêm lạnh. Đầu cổng Triệu phủ người hầu vất vả thay đèn, người gác cũng được đổi áo ấm và cũng đổi vào đứng bên trong. Tuyết có thể sẽ rơi cả đêm.
Kha Tín một mình cùng Thiếu chủ bàn bạc trong phòng đọc sách. Nghe Thiếu chủ hỏi thì Kha Tín cũng hiểu Thiếu chủ đang xem đường thám hiểm của ông có bao nhiêu phù hợp với dự định của cậu ta. Vì cho rằng như vậy nên Kha Tín thành thật kể ra dự định của mình, thậm chí cẩn thận vẽ ra trên giấy.
Một đêm thật lạnh, ngoài trời sáng hơn vì tuyết đóng thành lớp dày, Thiếu chủ ngủ ngon nhưng Triệu phu nhân mất một lúc lâu mới ngủ được làm hầu gái của bà ngủ gà ngủ gật. Hôm sau lúc trời còn chưa sáng thì vợ Kha Tín đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn cho đội thám hiểm. Còn hầu gái đúng giờ mang đồ ăn cho Thiếu chủ. Lượng ăn của Thiếu chủ ngày càng lớn chứng tỏ sức khỏe đã rất tốt nên Triệu phu nhân cũng không dặn nấu thuốc. Có bao nhiêu chén thuốc đã nấu mà Thiếu chủ đã uống một chén nào đâu!
Đoàn người chậm rãi đạp tuyết mà đi sau khi chào người nhà và rời Triệu phủ. Ánh nắng đổ trên Đô Lương làm hơi thở vốn dĩ ra khói cũng thêm vài phần ấm áp. Triệu thiếu chủ đi ở giữa bảy người. Cậu đi ngay sau Kha Tín, Kha Nghĩa và một người tên Từ Phong. Vẫn tưởng buổi sáng an tường lội tuyết ra khỏi thành sẽ rất buồn chán nhưng gần đến cổng thành thì nghe tiếng vũ khí va chạm.
Đoàn người Triệu phủ rất ngạc nhiên và háo hức như đám đông đang chia nhóm bao quanh bên ngoài thành. Giám binh đứng trên tường thành và dưới cổng thành rất chú tâm vào tình huống đang diễn ra.
Triệu thiếu chủ cũng chen được một góc vào xem chuyện gì xảy ra. Một làn đường khác thì dòng xe đi ra đi vào cũng chậm lại, hưởng ứng cái tò mò ở bên ngoài xe.
Mội nam một nữ đều còn rất trẻ nhưng người thiếu nữ đã tỏ ra chật vật rất nhiều trong màn so kiếm này. Từ Phong với hai mắt sáng rỡ, tuy đứng xem, nhưng tay chân đôi lúc giật theo như chính mình đang tham gia. Hắn cũng tỏ ra biết nhiều chuyện nên tự động mở miệng. Triệu thiếu chủ nhờ đó mà biết, thanh niên kia là học đồ của ba nhà vùng Đông Nam, còn thiếu nữ xinh đẹp kia họ Trịnh tên Huệ. Họ Trịnh là một trong tám họ lớn của Đông Hoàng, thiếu nữ Trịnh Huệ là trưởng nữ đời này của họ Trịnh. Có điều lúc này trưởng nữ nhà họ Trịnh bị đè ra đánh.
Thanh niên kia từ lúc rút kiếm ra thì tiểu thư Trịnh Huệ chỉ còn biết chống đỡ, cho dù khéo léo tán lực rất nhiều nhưng càng đánh càng tê rần cả tay lẫn người, không thể không lùi. Nàng đợi tiếp viện và răng đã cắn mỏi cả hai hàm.
Triệu thiếu chủ nhìn rõ đội của thanh niên kia đã tới. Họ đứng ngoài và xoay lưng cẩn thận quan sát tứ phía. Các thành viên đều rất điềm tĩnh, có vẻ hết sức tin tưởng vào thanh niên kia.
Trịnh đại tiểu thư bị đẩy lùi, liên tục bị hất ra xa cổng thành. Nàng lẩn tránh và ít dám chạm kiếm với người thanh niên kia. Nàng nhiều lần đảo người, xảo trá thật giả định xông qua để vào trong thành nhưng đường thoát cuối cùng đều bị thanh kiếm kia chưa bao giờ biết vì nàng là nữ mà ngại ngùng bổ xuống. Bộ pháp của nàng kì diệu làm đám đông ồ lên, càng chứng tỏ kiếm kia đánh xuống còn hơn cả tinh kì. Miệng thì căm tức hắn nhưng còn tức đoàn của họ nhà mình nhiều hơn. Phe bên kia đã đến và đứng xem mà tiếp viện của nàng còn chưa thấy bóng dáng.
Càng đánh, càng lẩn tránh, Trịnh tiểu thư càng thêm khó chịu. Khó chịu không phải chỉ vì bị đè ra đánh mà con người kia từ đầu tới cuối không hé một lời, mặc cho nàng thỉnh thoảng khích bác một câu. Đúng là rặt một phường máu lạnh mấy nhà Đông Nam, rút kiếm ra thì đàn bà con gái gì cũng không còn phân biệt. Thứ hẹp hòi, nhỏ mọn, khô cứng, … có bao nhiêu từ Trịnh Huệ đại tiểu thư xổ hết ra nhưng đáp lại nàng toàn là bóng kiếm bổ xuống. Nàng không còn cách nào khác hơn là im miệng để dành hơi mà ra sức tránh, kiếm trên tay đã chạm kiếm bên kia hơn sáu mươi lần, cũng không còn bao nhiêu sức tiếp tục chạm kiếm.
Rốt cuộc, tiếng đạp tuyết chạy từ xa vọng lại làm Trịnh Huệ mừng thở ra khói. Mặt nàng đã tái, thở rất mệt nhọc mà tay kia vẫn chặt chém đều đặn không chừa chút lối thoát. Nhiều lần suýt nữa nàng đã như cá trên thớt, cứ thế này thì nàng không chịu nổi vài kiếm nữa mà quăng vũ khí chạy.
Nhóm hơn mười người nhà họ Trịnh muốn xông vào thì đều ngừng lại vì năm người thuộc phe ba nhà Đông Nam chặn ngang đường. Trịnh Huệ than thầm trong bụng, nàng đang chuẩn bị lùi lại và bỏ chạy thì Triệu thiếu chủ bỗng nhiên xuất động. Kha Tín và mọi người xung quanh hết hồn, lúc nhận ra thì Triệu Thiếu chủ đã tới sát chỗ hai người kia. Kha Nghĩa trợn mắt lên vì Triệu Thiếu chủ vừa đứng ngay trước mặt hắn, xộc hai bước là đã ra ngoài bằng ba mươi bước của người thường.
Trần Lan giật mình, Trịnh Huệ giật mình. Triệu Trị không nói không rằng xông vào, không chỉ làm họ bất ngờ mà họ bất ngờ hơn là vì tốc độ quá nhanh. Trần Lan một kiếm thẳng tắp nhưng Triệu Trị đã nhích nửa bước chân trượt ra khỏi kiếm của hắn và đè tay lên hộ kiếm của Trịnh đại tiểu thư. Kiếm của Trần Lan vừa định xoay ra chiêu thứ hai thì một bàn tay khác đè ngay trên tay của hắn. Một cái khẽ xoay người chặn lại giao tranh của hai người.
Hai người trong cuộc đều rất nhanh nghĩ ra vị công tử trẻ trung này không chỉ không phải tầm thường mà còn rất phi thường. Trần Lan và Trịnh Huệ đều biết mình là đẳng cao Minh Địa nhưng người kia xoay nửa bước chân đã đè xuống kiếm trên tay hai người. Nếu còn không phải tối thiểu Minh Thiên thì còn ai làm được chuyện này.
Khi Trần Lan tỏ ý thu kiếm thì Triệu Trị rụt tay lại. Trịnh Huệ tiểu thư thì khỏi nói, đã buông luôn kiếm của mình từ sớm. Nàng xoay người ra xa, bước chân đã chạm vào vùng thuộc nội thành, đứng thở cho thật đã, không quan tâm tư thế có khó coi và bị đám đông bu quanh thấy rõ. Nàng cũng nhân tiện mà quan sát người trẻ tuổi trước mặt, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, không biết Đô Lương lúc nào lại có một nhân vật đáng sợ đến vậy. Ngay cả tám họ lớn nhất Đông Hoàng cũng không phải nhà nào cũng có Minh Thiên hai mươi tuổi.
Trần Lan cho kiếm vào vỏ, khí sắc bình ổn, hết sức điềm tĩnh quay lại với nhóm của mình. Sáu người tụ lại thả cho đoàn người nhà họ Trịnh tiến vào. Một người trong nhóm ba nhà Đông Nam cũng nhân đó đi theo đến bên đoàn của nhà họ Trịnh.
Vóc dáng hắn rất cao, lưng thẳng tắp, toàn thân bừng bừng nam khí làm cho cả đoàn nhà họ Trịnh cũng cẩn trọng đối diện hắn. Triệu Trị đứng một bên nhìn. Người kia xưng là Phạm Đả Tiên, nói rõ ngày mai sẽ đến phủ Giám binh trong thành Đô Lương chờ nhà họ Trịnh đến xử lý dứt điểm việc này. Từ đầu đến cuối nói đơn giản và nội dung kín đáo nên người xung quanh lắng nghe cũng chẳng biết nguyên nhân gì.
Triệu Trị ở một bên cười, thầm nghĩ những người này thật sự đều là kì tài, hàm dưỡng rất cao, mang danh vọng họ lớn trong thiên hạ quả thật xứng danh. Phạm Đả Tiên xoay người qua nhìn Triệu Trị, tự nghĩ đây là ai mà không đoán được. Trịnh Huệ đại tiểu thư nhìn Triệu Trị thì thắc mắc anh chàng đẹp trai này tên gì.
Triệu Thiếu chủ trả kiếm lại cho Trịnh Huệ rồi cùng Phạm Đả Tiên xưng họ tên, đồng thời cũng mở lời từ biệt, quay lại đội thám hiểm Triệu phủ. Phạm Đả Tiên và Trịnh Huệ đều nhìn nhau vì không ai biết Triệu gia là thế lực nào. Đoàn người sau lưng của cả hai người đều không biết. Thấy Triệu Thiếu chủ quay lại thì Kha Tín nối đuôi mà thẳng hướng Âm Lâm.
Dòng xe bắt đầu nhúc nhích, xà ích nghe lệnh nhanh chóng tích cực quất ngựa trở lại. Những cái đầu thò ra khỏi xe vì tò mò cũng đã rụt đầu vào, vén màn che lại cửa sổ. Trên một chiếc xe đang đi vào thành, có một cái đầu tinh xảo như điêu khắc vẫn còn cố nhoài đầu ra xem. Bên trong xe, ngoài cậu ta thì còn một người đã ngoài trung niên, râu tóc còn nhiều đen nhánh, ánh mắt điềm đạm, miệng cười bảo cậu ta chui đầu vào.
Cậu thanh niên trẻ tuổi mặt trắng trẻo, ngũ quan phi thường đẹp như khắc gọt vẫn còn đang háo hức kể những chuyện cậu thấy. Người đàn ông kia nghe những gì cậu nói sau đó thong dong như kể chuyện cho cậu “Học đồ ba nhà Đông Nam Trần Nguyễn Phạm khi đã rút kiếm thì chắc trưởng nữ nhà họ Trịnh đã làm gì đó không đúng với họ và gần như chắc chắn đã làm chuyện gì sai. Ngày mai có thể sẽ có chuyện hay ở phủ Giám Binh.” Cậu thanh niên có vẻ không cho rằng ông của mình đúng, cậu lại cho rằng đánh phụ nữ tới tình huống bất lợi mà không ngừng thì không nên. Ông của cậu thanh niên cười, chắc thằng bé nhìn trưởng nữ xinh đẹp nhà họ Trịnh thì thích rồi. Ông không để tâm lắm vì lần này ngồi xe đến Đô Lương là vì việc nhà họ Triệu.
Thanh niên là cháu của ông chỉ quan sát từ xa nên không biết người thiếu niên ngoài kia hai tay cản hai kiếm của hai đẳng cao Minh Địa là Thiếu chủ của Triệu phủ.
Thích Bạch
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile