TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 30

Chủ đề: Đại Lệnh truyện

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 11 - Kiên nhẫn trong hầm ngầm.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Đông Hoàng, Âm Lâm, năm chín mươi Khai Hòa.

    Những khung hầm tối ngoằng nghoèo trong Âm Lâm được nhiều người biết tới bởi chẳng phải đất đá, đều là thực vật, loại dẻo dai và thân cứng thô dày đan lại. Những vùng tối tăm này có độ cao thấp khác nhau, từ thấp thì khoảng độ cao hai người lực lưỡng, tới cao thì như căn nhà hai tầng. Những ghi chú về những khung hầm này hết sức dè dặt, ít ỏi. Người đi vào có thể đi ra đều có phần giữ riêng cho mình.

    Triệu Thiếu chủ chọn lối đi mà đầu rắn hôm qua chui ra. Trong này càng đi thì càng có cảm giác thoáng đãng. Không vì sáng sủa dễ nhìn, nhưng nhờ không gian rộng mở ra mà ít áp lực trong lồng ngực.

    Ghi chú của người đi trước đều là không nên đốt đuốc khi đi trong trong những khung hầm. Bản thân Kha Nghĩa đồng ý vì hắn nghe được rất nhiều thứ đang chú ý tới đoàn người. Từ trên đầu, từ phía xa, từ hai bên lúc nào cũng có những tia li ti mảnh như tơ nhiễu đến bị hắn bắt được.

    Song Triệu Thiếu chủ thì có ý khác. Vương Hòa làm một cây đuốc gỗ, nhúng vào một cái lọ hắn đeo bên hông. Đợi những giọt chất lỏng thấm vào mớ bùi nhùi thì hắn giơ cây đuốc lên cho Từ Phong đánh đá lửa. Kha Nghĩa tiếp lấy cây đuốc đã cháy rực trên tay quay trở lại đi ở hàng đầu. Lương Phác Thông như cũ im lặng thủ khiên đi sau lưng hắn.

    Không hiểu là vì hôm qua dọc đường bị hung thú đầu rắn xông xáo đập phá hù dọa, cây cối ngổn ngang, mặt đường bị cày xới, đất đá bị bóc lên, hay do ngọn đuốc có cái mùi lạ mà xung quanh yên lặng lạ thường. Kha Nghĩa liên tục, một lát lại dùng thiên phú của hắn, mọi thứ đều nằm rạp nhìn đoàn người, cảm giác nhột nhạt soi mói cũng hạ thấp.

    Ánh đuốc dẫn đường chỉ làm cho khu vực vài bước chân xung quanh họ sáng tỏ. Có một lực lượng kì dị đen thẫm luôn ra sức hất ngược những quầng sáng mờ ảo ngoài cùng ngược trở lại. Cảnh tượng xung quanh không bị cái ánh sáng từ đuốc đập lên, tự mình nó hoặc mờ ảo, hoặc bỗng nhiên ánh lên rực rỡ như bị nắng chiếu vào, hoặc đơn thuần chỉ là những mảng mờ biểu hiện vừa đủ sự hiện diện của một vật nào đó.

    Bên dưới là nền đất nứt gãy, đi len qua những thân to còn trụ lại, đoàn người kiên nhẫn bám theo con đường bị tàn phá với tầm nhìn xa ít ỏi. Nhiều thân cây ngã, nhiều bụi rễ chằng chịt đầy côn trùng lấp loáng. Đoàn người không ngừng phải leo qua, nhảy xuống, leo lên. Phương hướng thì chỉ trông chờ vào người dẫn đường có thiên phú Kha Nghĩa.

    Phía sau cùng, bọc hậu vẫn là Kha Tín. Hắn cảm thấy chuyến đi này cho tới bây giờ như một ván cờ không phải hắn và em hắn chơi. Độ khó dọc đường nằm trong tay người lúc đầu hắn nghĩ chỉ đi theo tham quan, tăng cường hiểu biết. Với thói quen cẩn thận, nguyên tắc của Kha Tín không thay đổi, hắn tự mình gánh vác, hết mực chú ý phía sau của đoàn.

    Triệu Thiếu chủ nhìn thì thong dong, đôi khi nhặt lá, bắt côn trùng nhưng trong đầu suy nghĩ tổng hợp chuyện bắt đầu từ hôm qua. Bốn người nhà họ Phan, họ Đồng không thể đi với ít người, họ phải đi chung với rất nhiều người. Bốn người còn sống thì người chết chắc hẳn chết dọc đường. Không phải chỉ chết mà có lẽ chết thảm thương nữa là khác.

    Nơi này đổ nát quá kinh hoàng, hầu như đều có thể cảm nhận đầu hung thú kia vừa truy đuổi vừa quật thân mình hung tợn không kiêng nể tàn phá khắp chốn nó đi qua. Lực lượng không còn đo đếm ở mức độ như con người có thể gánh chịu. Một táp chết một Minh Địa cũng không có gì ngạc nhiên.

    Bước đi trong cái vùng hạn hẹp ngọn đuốc có thể vươn tới, ánh mắt Triệu Trị tìm những dấu hiệu có thể may mắn còn sót lại. Triệu Trị không hi vọng tìm được bất cứ thứ gì nguyên vẹn, mà chỉ muốn theo các dấu vết để lần ngược về nơi xảy ra chuyện hoặc có thể lại dẫn đến hang rắn. Loại hung thú to lớn này Triệu Trị không nghĩ trong ổ sẽ có có quá nhiều đầu kích thước lớn tương tự. Nếu không phải hang rắn thì trong đó hẳn cũng sẽ là cái gì đó khiến đoàn hai nhà Phan, Đồng quyết dịnh liều lĩnh thám hiểm.

    Trong mắt của Triệu Trị, ba nhà Đông nam, họ Trịnh rồi sau đó đến họ Phan, Đồng, cùng hai thiếu nam, thiếu nữ không chỉ xinh đẹp mà còn quyền quý, tất cả đều liên lụy nhau bằng cách này hay cách khác. Chỉ là Triệu Trị không suy nghĩ ra thành bang Đô Lương có gì mà các gia tộc lớn lại tụ về.

    Đột nhiên, xung quanh chẳng phải đầm lầy mà tiếng cóc nhái kêu nhộn nhịp. Âm thanh nước rỉ rả kèm theo chỉ làm liên tưởng đến nhạc điệu tiếng chim hót đầy mê hoặc chết người buổi sớm. Đi tiếp vào sâu hơn thì âm thanh trở nên nhỏ dần. Càng tiếp tục đi càng thấy rời xa tiếng nước rỉ rả trên đầu.

    Thiếu chủ bỗng ngừng lại, Từ Phong đi kế cũng giật mình ngừng lại. Mọi người đều nhận ra mặt đất dưới chân còn nguyên vẹn. Bụi đất bên trên âm u như có linh tính, chúng hợp với cái bóng đen dày đặc xung quanh, tăng thêm sức mạnh chèn ép, cắn nuốt ánh sáng tỏa ra xung quanh của ngọn đuốc. Màn đen đậm đặc trong hầm ngầm không thích ánh sáng.

    Triệu Trị ra hiệu đoàn người tấp sát vào bên trái, nhắc Kha Nghĩa tắt đuốc. Kha Nghĩa bằng thiên phú của hắn đã nhận ra nguy hiểm muốn đến gần, hắn vẫn chưa hiểu làm sao Triệu Thiếu chủ từ đâu lại cảm giác còn sớm hơn hắn. Từ lúc vào Âm Lâm, hắn có nhiều câu hỏi về Triệu Thiếu chủ mà tự hắn không cách nào trả lời được, chẳng lẽ là một dạng thần thông của Minh Thiên?

    Không hẹn mà tám người trầm thấp người xuống, hiểu ý tự lánh sang một bên, cùn co lại trong một góc. Không người nào còn có cảm giác muốn nhúc nhích hay cử động mình.

    Không bao lâu sau đó có âm thanh lạ tiến đến. Trong hoàn cảnh tối đen, mọi người vẫn thấy mờ ảo những lân phiến tự nó óng ánh đang lướt qua. Có người trong nhóm từ tốn nuốt nước bọt. Đầu rắn đang trượt qua nhất định to gấp rưỡi đầu rắn bị chặt hôm qua.

    Không nghe Thiếu chủ nói gì, mọi người im lặng ngồi yên.

    Một lúc sau, lại có âm thanh khác tiến đến. Tiếng loạc xoạc từ xa rồi bóng dáng loáng thoáng một bầy với rất nhiều tiếng đạp trên mặt đất rất nhanh lướt qua. Kha Nghĩa nằm yên, không dám dùng cả thiên phú của hắn. Trái tim của hắn thậm chí nghe lời hắn mà đập rất thong thả như một trái tim bình thường, bình tĩnh vô hại. Kha Nghĩa phải thừa nhận, trái tim mình có linh, bản thân nó còn ra sức phối hợp ẩn nấp. Nó cũng học tránh né những sinh vật có khả năng nhận ra nó.

    Bên trên cùng, Triệu Thiếu chủ không ngồi yên nữa mà chuyển sang nằm yên. Từ Phong không dám bắt chước, y vẫn ngồi yên, không động đậy. Âm thanh lại tới, một đầu rắn to như nóc nhà trượt qua. Triệu Thiếu chủ lúc này hô nhỏ nằm yên, bò ra thật xa ngay giữa ngã ba rồi bò vào. Thiếu chủ nằm sát bên Kha Nghĩa, để tay lên mũi cho Kha Nghĩa ngửi cái mùi trên bàn tay. Kha Nghĩa nghe Thiếu chủ thì thầm thì gật đầu ra dấu hiểu. Hắn nằm rạp xuống, chờ đợi.

    Một lát sau, người này nghe tiếng thờ chậm rãi của người kia, một bầy có con dẫn đầu có con đi cuối xột xoạc lướt nhanh qua, Thiếu chủ đặt tay lên vai Kha Nghĩa. Kha Nghĩa nhắm mắt, tập trung vào mũi của mình, muôn vàn đốm sáng bộc phát truy theo mùi hương du hành. Hắn không biết chính xác mùi hương đi đâu nhưng những đốm sáng truy tung vẽ ra hình dáng lộ trình của mùi hương. Khi chúng đi một quãng xa, Kha Nghĩa đã đổ mồ hôi vì hành trình bắt đầu vượt quá khả năng của hắn. Tay của Thiếu chủ vẫn chưa ra hiệu dừng lại.

    Một lúc sau Kha Nghĩa thoát lực, hắn dụng tinh thần vượt quá sức, những đốm sáng ở xa không còn hắn duy trì rơi rụng, màn ánh sáng cũng tự tan biến. Hắn nằm bẹp trên mặt đất khi Thiếu chủ bỏ tay khỏi vai của hắn. Triệu Trị lại đưa tay lên mũi của Kha Nghĩa, một thứ thơm thơm như dầu, bôi lên mũi hắn. Mùi hương xộc vào trong mũi của Kha Nghĩa làm mắt hắn sáng rực trong chốc lát, khung cảnh trước mặt rõ ràng lên bội phần. Trong cái chớp mắt, ngã ba của khung hầm quỷ dị hiện ra rồi biến mất, tinh thần sau đó hồi phục hai ba phần. Kha Nghĩa ngạc nhiên muốn biết cái đó là cái gì nhưng ảo não chưa phải lúc hỏi. Thật đều là những thứ thật thần kì, Thiếu chủ đều biết.

    Một lát sau, tay của Thiếu chủ lại đặt lên vai của Kha Nghĩa. Hắn vội vàng tập trung tinh thần thì ngửi được cái mùi hồi nãy. Lúc này hắn mới hiểu, hung thú đầu rắn này và bầy kia đi chung một lộ trình.

    Thiếu chủ kéo Kha Nghĩa lại và tám người theo chân Thiếu chủ bò lùi một khoảng rất dài về sau. Khi đến nơi tiếng ếch nhái ễnh ương dày đặc và tiếng nước chảy to nhất thì tám người hiểu ý mà ngồi dậy. Tay chân có dịp vận động, lưng eo ưỡn thẳng thở ra hít vào không còn phải kiềm chế. Triệu Thiếu chủ ra hiệu tụ tập xoay tròn lại. Trong cái hoàn cảnh tối đen, không ai thấy mặt ai, tám người chung đầu vào nghe Triệu Thiếu chủ thì thầm.

    Kha Tín cùng Quý Khang, Quý Khải và Từ Phong, Vương Hòa vác tất cả đồ đạc quay ngược ra chỗ bộ xương rắn. Lương Phách Thông ôm khiên đứng tại nơi này làm trung điểm và đợi. Triệu Trị và Kha Nghĩa bò lại chỗ ngã ba đường. Đó là kết quả bàn bạc và phân công.

    Đoàn năm người Kha Tín đốt đuốc quay ngược lại rất thuận lợi. Không mất nhiều thời gian, y cùng bốn người bước khác trở lại vùng âm u chỗ khung xương lớn còn nằm nguyên. Năm người cẩn trọng bày ra các trận chông phòng thủ xung quanh và không ngại đốt củi lửa to thêm. Triệu Thiếu chủ đã dặn qua, bày đằng xà phát ra tiếng chim kia, những con đã bị giết đều là những con chủ tâm gây mê hoặc, nên năm người không cần lo lắng. Kha Tín nhìn xung quanh đều sắp xếp cẩn thận, chỉ hi vọng canh bạc liều lĩnh này kết thúc tốt đẹp. Mọi người đều nặng lòng tò mò cái gì cần những hung thú đó liên tục xoay quanh canh gác, nhưng đi chuyến này ai cũng muốn an toàn trở về.

    Ở ngã ba đường, Kha Nghĩa nằm bẹp cùng Thiếu chủ dưới một hố sâu, thân cây to chục người ôm bật gốc chi chít rễ ngay trên đầu. Hắn cẩn thận vẽ ra hình dạng hành trình của mùi hương hắn đã ghi nhận. Lúc đầu hình dạng dễ ghi nhận, không phức tạp, càng về sau càng có nhiều ngả rẽ, càng xa thì càng khó ghi nhận. Triệu Trị thầm vẽ ra đồ hình trong đầu và tính toán.

    Ý định của Triệu Trị không phức tạp, tận dụng khoảng cách và thời gian chênh lệch giữa đầu rắn và bầy sinh vật kia. Cần bao nhiêu thời gian cho vừa một vòng thì cậu cũng đã ghi nhận. Cậu không biết giữa đường có cái gì cản trở, mà thực lòng cái gì ở giữa mới làm cậu quan tâm. Quan trọng như thế nào tới nỗi khiến đoàn đội nhà họ Phan, Đồng liều mạng mà chết gần hết.

    Triệu Trị đặt tay lên vai của Kha Nghĩa để hắn chuẩn bị nhưng rồi cậu nằm yên không động đậy. Kha Nghĩa biết vì sao, đầu rắn kia lướt qua theo chiều ngược lại. Hắn nín thở, được dịp lại thở ra, nhưng hồi hộp vẫn ở đó.

    Triệu Trị không suy nghĩ nhiều, cậu lại tiếp tục ghi nhận thời gian của đầu rắn kia. Muốn nắm quy luật thì tập trụng theo trọn toàn vẹn mọi dấu hiệu cho tới khi không còn dấu hiệu nào khác có thể phát hiện thì sẽ có quy luật. Triệu Trị mau chóng nhận ra ở chiều này đầu rắn và bầy đàn kia mất nhiều thời gian hơn. Là chướng ngại, hay do độ cao tăng lên, vướng địa hình khác? Triệu Trị cho rằng độ dốc có thay đổi. Bầy đàn kia chạy giống ngựa vẫn có thể duy trì nửa vòng với hung thú đầu rắn thì địa hình khó có thể có cản trở khác hợp lý. Còn có những khả năng khác, cậu nghĩ không tới, lại cũng không biết thì cậu không nghĩ nữa.

    Kha Nghĩa nằm ở một bên, thả lỏng tranh thủ phục hồi tinh thần để mặc cho Triệu Thiếu chủ tính toán.

    Ở tiếp điểm trung gian, Lương Phách Thông ngồi trong bóng tối nghe dàn đồng ca ếch nhái ễnh ương và nước chảy xung quanh. Âm thanh kì lạ này ở xung quanh bao gồm cả trên đầu. Cánh tay Minh Thiên của hắn vẫn giương khiên, tay kia vẫn cầm dáo và để tâm chú ý phía trước. Triệu Thiếu chủ dặn hắn, cánh tay Minh Thiên không thể tùy tiện dùng vì hắn còn chưa là Minh Địa. Dùng một lần là lấy mạng của hắn một lần. Minh Địa có thể uẩn nhưỡng thân thể liên tục mà phục hồi nhanh, người bình phàm tốn thời gian rất dài và cần dược vật hỗ trợ. Nếu Kha Tín đến tìm thì theo Kha Tín rời khỏi Âm Lâm. Nếu những âm thanh trên đầu không còn thì lập tức quay đầu, tìm đường ra khỏi Âm Lâm. Thiếu chủ trước khi đi đã tìm mỗi mình hắn để dặn dò riêng như vậy. Lương Phách Thông hết sức ghi nhớ, im lặng làm theo.

    Nằm yên cả buổi, Kha Nghĩa lại cảm thấy tay của Thiếu chủ đặt trên vai ra hiệu. Tuy nằm rạp nhưng cả người đã trong tư thế chồm lên. Khi bầy đàn quái gở lướt qua, Kha Nghĩa hồi hộp đợi và khi Triệu Thiếu chủ bật người chạy, hắn tung người chạy theo.

    Chạy một đoạn, Kha Nghĩa giật mình, bằng thiên phú hắn nhận ra bầy đàn kia biến mất, y như Thiếu chủ đã dặn. Hắn vội vã ra hiệu, Thiếu chủ gật đầu tăng tốc, Kha Nghĩa nhìn đó mà vọt theo. Hắn có nhiều câu hỏi nhưng hiện tại chỉ biế im lặng làm theo.

    Kha Nghĩa chạy theo một bên cảm giác mặt đường đang dốc lên. Phía trước vẫn tối đen, rất may mặt đường bằng phẳng, không có trở ngại. Hắn kiên nhẫn giữ tốc độ chạy theo tiếng bước chân phía trước tới lúc Thiếu chủ giảm tốc và búng tay ra hiệu cho hắn. Kha Nghĩa chưa hiểu chuyện gì thì bị nắm lấy và sau đó chỉ nghe thấy gió quật ào ạt, bốn phía đen thẳm loáng thoáng không có hình dạng gì rõ ràng. Hắn biết Minh Thiên phi hành là cảm giác này đây.

    Khi Kha Nghĩa định thần lại, hắn cảm giác được thả xuống. Mất một lúc, đôi mắt của hắn mới điều tiết với bóng tối, rồi lờ mờ thấy được một hai bước xung quanh mình. Thiếu chủ đang quì một chân, bộ dáng đang nghe ngóng. Thấy Kha Nghĩa đã tỉnh hồn lại, Triệu Trị ra hiệu cho hắn nằm yên.

    Trái tim của Kha Nghĩa chưa bao giờ phối hợp nằm yên đến như vậy. Nó giống như muốn nói cho Kha Nghĩa biết, nó sợ.

    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 05-07-2019 lúc 18:06.
    ---QC---
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống


  2. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 12 - Thoáng qua Tòa Giám binh.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Đông Hoàng, thành Đô Lương, Triệu phủ, năm chín mươi Khai Hòa.

    Minh Thư tiểu thư nghe kiệu dừng lại là vén váy bước ngay xuống. Người bên nhà của nàng, lúc cùng dùng bữa sáng đã nói bên Triệu phủ đêm hôm qua có sát thủ lén lút và đã bị chém chết. Minh Thư tiểu thư nghe rõ trong tai thì trong lòng lo lắng, nên xin phép sang thăm cô dượng. Dương Gia chủ cũng phái người hộ tống và mang chút đặc sản của gia đình làm được mang theo. Nhà này nổi tiếng làm bánh ngon, gói đẹp đặt trong hộp tinh tế, rất được các nhà khác yêu thích.

    Triệu phu nhân cười tươi vui vẻ đón cháu vào phòng. Chồng của bà từ sáng đã rời nhà. Gia nô tranh thủ lúc gió lặng, tuyết ngừng mà leo lên mái nhà sửa chữa. Bên trong nhà, không ít người trong Triệu gia đã quây quần cạnh Triệu phu nhân. Mọi người đều mang lòng lo lắng từ tận đêm qua tới sáng nay.

    Thời gian trước Thiếu gia gặp nạn hôn mê sâu, công việc kinh doanh ở thành Vân Hà có cản trở, nay Gia chủ vừa từ đó về thì gặp người nửa đêm ám sát. Triệu Phu nhân cũng muốn nhờ người nhà tìm hiểu giúp, nhưng nhà họ Dương người trong sáu bộ đều có, lại chủ yếu phụ trách quản lý công hay nghiên cứu, giảng dạy học thuật. Triệu Phu nhân không vì thế tỏ ra buồn, nắm tay cháu gái vuốt ve mãi.

    Minh Thư tiểu thư dịu dàng nhoẻn miệng cười, cùng Triệu Phu nhân nói chuyện bánh trái, rồi chuyển sang nấu nướng và vải vóc, những chuyện mà Triệu phu nhân rất hay tự hào mình am hiểu. Rì rầm nói chuyện là để quên nỗi lo chung là Thiếu chủ Triệu Trị. Mới chỉ bước qua ngày thứ hai mà cả hai cảm thấy như đã rất lâu rồi. Cho dù Triệu Gia chủ an ủi vợ là ngày mai sẽ cho người dẫn đội đi vào tiếp ứng, bà Triệu Phu nhân vẫn chẳng thể an lòng. Giữ tay cháu gái xinh đẹp dịu hiền, bà nói nhiều chuyện, bắt đầu từ trước sân ra tới sau bếp, hết sức dễ chịu, khuây khỏa.

    Chuyện ở nhà có gia đình, gia nô trông coi, Triệu Gia chủ cùng gia nô thân cận,tên gọi Triệu Phương, như hình với bóng đi đến phủ Giám binh. Triệu Gia chủ tỏ ra trầm lặng, chọn một góc mà đứng. Trong phủ Giám binh còn có nhiều người khác. Đều là những người không tầm thường.

    Trịnh Huệ tiểu thư đúng giờ mở cổng phủ Giám binh mà tới. Trưởng nữ nhà họ Trịnh dáng cao không thua kém đàn ông, chỉ vừa hơn hai mươi, dung nhan xing đẹp, thân hình nhờ trang phục ôm gọn mà uốn lượn từ trên xuống, rất hấp dẫn mắt người khác. Xung quanh nàng đúng là vẫn kéo bầy kéo băng mười lăm người không bỏ sót ai.

    Khi Trịnh đại tiểu thư nhìn thấy nhóm sáu người ba nhà Đông Nam thì nhếch mép lên làm như mình là đàn ông, lại khểnh mũi, lại lần nữa làm như mình không phải đàn bà con gái. Em gái sau lưng quyết liệt níu chị lại thì mới thôi. Bên kia sáu người ngoại trừ Phạm Đả Tiên còn cười một cái để chào, thì đều một bộ mặt hoặc thanh cao, hoặc bộ mặt ra vẻ phía trước hình như không có người.

    Trịnh Huệ tiểu thư hôm nay vẫn còn thù cái cảnh hôm qua, ngay dưới cổng thành đông người bị đàn ông đè ra chém không thương tiếc, chật vật chống đỡ trốn tránh. Hoàn toàn không phải cùng một cấp độ, quá mất mặt nhưng tới giờ quả thật chưa hề biết xấu hổ. Trịnh đại tiểu thơ liếc ai không liếc, liếc Trần Lan. Mặt thì hướng về cổng, mắt thì một chút liếc một cái như vẻ, hãy đợi đấy.

    Triệu Gia chủ yên ổn đứng một góc, hết sức giữ im lặng xem hết chuyện trong mắt. Ông thầm cười trong lòng, trước mắt đều là những người trẻ, lại là danh gia vọng tộc, tránh một chút là điều nên làm.

    Một vài nhóm người khác vừa đến cũng lục tục đến đăng kí với Phục dịch. Phục dịch chức vụ tuy thấp nhưng đều là học đồ của Học tập vụ. Đều phải viết chữ thành thạo và học các quy tắc sắp xếp, phân loại các giấy tờ lưu động của mỗi bộ. Như Phục dịch này được phân đến phủ Giám binh của thành Đô Lương để thực hành, làm việc trong thời hạn nhất định, đồng thời vẫn duy trì học tập tại Học tập vụ. Là thành lớn trong thành bang, cho nên Phục dịch tuyển ra để thực hành tại phủ Giám binh cũng không phải kẻ tầm thường.

    Triệu Gia chủ nhìn trong dòng người chậm rãi xếp hàng đăng kí, có phiền phức của ông. Triệu Gia chủ nhìn thoáng qua thì thôi không nhìn nữa, trong lòng cân nhắc những sắp xếp của mình. Ông thấy Phục dịch xếp lại văn thư, cẩn thận cúi chào mọi người và mang túi của mình vào trong.

    Ai cũng mặt đồ ấm, áo choàng lớn đứng trong hành lang chờ. Ao nhỏ ở giữa hiện tại đóng băng, xung quanh có vài cây làm cảnh trơ cành và đều phủ đầy tuyết.

    Phục dịch vừa vào được một lúc thì quay ra, lễ phép nắm hai bàn tay trước bụng và gọi vừa đủ nghe “Xin mời Triệu gia chủ, Đỗ gia Đỗ Hành.”

    Không phải chỉ Triệu Gia chủ nghe, Đỗ Hành nghe mà đồng thời tất cả đều nghe. Chuyện lạ là Triệu Gia chủ bỗng thấy mình bị nhiều người chú ý. Dễ nhận ra nhất là Trịnh gia trưởng nữ Trịnh Huệ, bỗng nhiên trở nên hết sức dịu dàng nghiêm túc, từ nữ lưu manh biến thành gợi cảm thục nữ, hai mắt cong lên cười, lễ phép cúi chào một cái khi Triệu Gia chủ đi ngang qua. Triệu Gia chủ không biết làm gì hơn là chào đáp lễ. Ngoài ra khi tiến vào, Triệu Gia chủ còn cảm thấy ba nhà Đông Nam đều nhìn qua ông. Triệu Phương đi sau trong lòng có hơi nhột, suýt chút nữa có cái ý nghĩ để tay lên kiếm.

    Triệu Gia chủ đi vào bên trong theo sau Phục dịch, mày nheo lại, đây rốt cuộc là chuyện gì. Đừng nói Triệu Gia chủ, Đỗ Hành đi bên cạnh càng cảm thấy một dấu hỏi đang phình to trong đầu. Lão thở dài, cảm giác bất an. Đến Đô Lương thành là vì lão được tin cậy để tìm hiểu vấn đề. Ai ngờ lại xảy ra vấn đề, bây giờ lại có vẻ như chính lão đang đâm đầu vào một vấn đề. Chuyến này của lão không có điềm tốt.

    Đi một đoạn thì Phục dịch dừng và mời hai bên vào một sảnh. Trước cửa vào sảnh có hai người cao lớn đứng canh hai bên, mặc sắc phục Giám binh, hai tay cầm kiếm lớn. Trần nhà bên trong rất cao, mang cảm giác rộng rãi, nghiêm trang, lò sưởi ở sát một bên tường, loại miệng mở to, có thể chứa nhiều củi và đang cháy nổ lép bép. Giữa phòng là một bàn dài, có tám ghế dựa, kiểu dáng đơn giản nhìn có vẻ đã lâu năm, thẳng chắc với lưng dựa cao và sơn đen. Bên kia bàn đã có một người ngồi sẵn, sau lưng có một người trẻ mặc áo Luật sinh.

    Người ngồi giữa vẫn ngồi yên đọc những thứ bày trên bàn trước mặt y. Luật sinh đến gần và cẩn thận mời hai bên ngồi với nụ cười thân thiện. Triệu Gia chủ cảm tạ và ngồi xuống, Triệu Phương phải đứng bên ngoài cửa. Đỗ Hành cũng ngồi xuống bên dãy ghế đối diện với Triệu Gia Chủ. Hai người không nhìn nhau, bộ dáng đều thong dong của những người từng trải qua chốn pháp đình. Người ngồi giữa là Tổng Giám binh của thành Đô Lương mà cả hai đều biết, Thiều Kim Xích.

    Luật sinh trở về đứng bên cạnh Tổng Giám binh. Đôi lúc y nói nhỏ để diễn giải cho Tổng Giám binh, hai người kia ngồi hai bên tỏ ra không nghe, không hiểu. Được một lúc thì Tổng Giám binh mở lời phá tan bầu không khí im lặng.

    Vóc dáng của ông cao lớn, vai rất rộng, giọng nói ngược lại rất từ tốn, nghe như không có ý định ép buộc ai “Đỗ Hành ngài muốn đến nhận hai xác chết tại Triệu phủ đêm qua?” Đỗ Hành gật đầu đáp lại, đúng thưa ngài.

    Y không vòng vo, nói một lời thừa nhận hai người đêm qua bị chém chết, y muốn nhận xác.

    Tổng Giám binh cũng không đi vòng vòng, hỏi tiếp “Ngài thừa nhận hai người này là hành động theo ý ngài?” Đỗ Hành không chần chừ “Thưa ngài, đúng vậy”

    Triệu Gia chủ không phản ứng gì, ngay cả Tổng Giám binh cũng tiếp tục không muốn vòng vo “Ngài có biết hai người đó vi phạm quy tắc tự lập của Triệu phủ, gây bất an và tổn hại Triệu phủ, vi phạm Chính luật từ thời Tiên Vương?”

    Đỗ Hành nghe và sau vài tic tắc “Thưa ngài, hai người này do chính tiểu sinh phái đi, đều mục đích do thám. Vi phạm quy tắc tự lập của phủ đệ, gây bất an, tổn hại vật chất của Triệu phủ, vi phạm Chính luật của Tiên Vương, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý tổn hại con người của Triệu phủ.”

    Đỗ Hành trước đây đã học tại Học tập vụ, về sau ra ngoài làm kinh thương cho Đỗ gia, đôi khi cũng có thể khiêm từ mà xưng tiểu sinh.

    Triệu Gia chủ cười thầm trong bụng, nhận hết tội nhưng tội quan trọng nhất thì không nhận. Tổng Giám binh cũng không ngoại lệ, ngài cũng có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hướng sang Triệu Gia chủ Triệu Trác “Ngài Triệu Gia chủ có bổ sung gì không?” Triệu Gia chủ cũng vội vàng đáp lại “Thưa ngài, y như Đỗ tiên sinh đã thừa nhận.”

    Tổng Giám binh khá hài lòng với tác phong mau lẹ của cả hai người và đặc biệt là đối với Triệu Gia chủ. Người ta tới nhà mình nửa đêm, âm thầm lặng lẽ có cả vũ khí nấp sẵn trên nóc nhà mà y vẫn suy nghĩ dứt khoát không thích lãng phí thời gian của Tòa Giám binh. Người biết làm việc nên như vậy, không cắn chết được thì nên buông, chờ ngày tháng khác có dịp hẳng tính. Giám binh còn một đống chuyện nhức đầu đang đứng đợi ngoài kia.

    Trong phòng chỉ còn tiếng ngòi bút rì rào của Luật sinh. Chờ một lúc, sau khi xem lại cẩn thận, vị Luật sinh trẻ tuổi đưa cho Triệu Gia chủ và Đỗ gia Đỗ Hành mỗi người một phần xác nhận đã có dấu của Tòa Giám binh

    Triệu Gia chủ đọc xong thì nhìn Đỗ Hành của Đỗ gia. Hai người không nói lời nào, chấp bút ghi tên và in dấu tay. Trao đổi phần xác nhận cho nhau thì việc đến đây là xong, Đỗ Gia bồi thường chi phí nhà cửa, tiền phạt và nhận hai cái xác về.

    Triệu Gia chủ không muốn ồn ào. Đỗ Hành linh cảm nhiều chuyện không rõ ràng, cái gì nhận được là nhận, theo Chính luật mà xử lý bồi thường, trở về thu thập thông tin rồi hãy tính nước đi tiếp. Cả hai song hành đi vào, cũng song hành đi ra, không nhìn nhau cũng chẳng cần nói lời khách sáo.

    Trịnh đại tiểu thư tâm tư đâu có bình thường, biết hai người có chuyện không hợp, nên để trong lòng hai chữ Đỗ gia. Không phải chỉ mình nàng có tâm tư đó, Phạm Đả Tiên cũng nhìn thấy biểu hiện của Triệu, Đỗ hai nhà, về nhà cũng phải cho người tìm hiểu. Vị Thiếu chủ kia của Triệu gia không phải kẻ phi thường bình thường, là rồng đang muốn ngẩng đầu.

    Phục Dịch ho khục khục hai tiếng thì xướng giọng “Xin mời bốn nhà Trần, Nguyễn, Phạm, Trịnh vào.” Trịnh đại tiểu thư cắt một tiếng “Đừng để họ Trịnh sau cùng, hô lại à!” Em gái họ Trịnh đứng sau che mặt, một bang mười mấy người thì thầm gọi chị hai, chị cả. Phục Dịch trố mắt nhìn như gặp chuyện lạ, nhưng tâm tư y nhanh nhạy, lại hô “Xin mời Trịnh gia và ba họ Trần, Nguyễn, Phạm”.

    Phạm Đả Tiên định đi đầu, mép hơi cười, không làm khó Phục dịch, ra dấu dẫn đường. Trịnh Đại tiểu thư tranh thủ bước đi trước kéo theo một bang mười lăm người giành hết đường mà vào. Đúng là chuyện lớn không nhường phần ai, muốn làm chuyện lớn phải giành đường đi trước cái đã.

    Tại cổng Tòa Giám binh, Triệu Gia chủ chia tay Đỗ Hành đơn giản cho đủ lễ tiết rồi đi bộ về phủ. Triệu Phương đi sau hết sức cẩn thận. Ngày trước Triệu Thiếu chủ cũng đi ngoài đường thế này mà bị tập kích hôn mê, tưởng như đã chết tại chỗ.

    Chuyện như vậy gây ầm ĩ một thời gian, chọc giận cả Tòa Giám binh, các phủ trong thành Đô Lương cũng âm thầm phối hợp kiệt lực để truy tìm. Những kẻ này xem thường Chính luật, xem thường liên minh Thành Bang, xem thường Đô Lương, dám giữa đường hành thích thân nhân của thành viên Liên Hiệp Thương.

    Có điều cho đến nay Giám binh vẫn chưa cho ra kết quả nào. Triệu phủ cũng không vì thế mà phẫn nộ hay gây ầm ĩ khắp nơi, một mực cẩn trọng, nằm yên. Biểu hiện như vậy làm người vừa kính vừa sợ.

    Cách Triệu phủ không xa, không chỉ có nhiều khách sạn, còn có nhiều tửu lầu. Trên tầng một, Phan Tiểu thư, Đồng Kì và hai cô cậu nhỏ ngồi một bàn, xung quanh còn có người của Phan gia. Trông đội hình bố cục đã hùng hậu hơn rất nhiều so với cái cảnh thê thảm khi còn ở trong Âm Lâm.

    Cậu bé nhìn xuống đường thì vừa thấy Triệu Gia chủ đi vào Triệu phủ. Phan Thụy Linh nhìn theo hướng cậu bé thấy cậu ta mỉm cười, nàng quay sang hỏi “Trung Nguyên, có gì mà cười?” Cậu bé nói “Đó là Triệu Gia chủ.”

    Phan Tiểu thư à một tiếng, ngoái đầu nhìn thêm một chút, trong đầu hình ảnh thong dong của Triệu Trị được gợi ra. Đồng Trung Nguyên lại nói một câu “Nhà đó hai người chủ tớ đều là đẳng cao Minh Thiên. Rất lợi hại.” Phan Thụy Linh nghe được, tỏ vẻ bất ngờ, Đồng Kì cũng hơi chững người mà suy nghĩ. Cả hai đều có thông tin, Triệu gia vẫn còn mấy đời trước là Minh Thiên nhưng không còn đi lại bên ngoài. Chân chính Minh Thiên ai cũng biết là cha của Triệu Gia chủ hiện nay. Còn Triệu Gia chủ bề ngoài vẫn được cho là Minh Địa.

    Phan Tiểu thư trầm ngâm bao nhiêu thì Đồng Kì để bụng bấy nhiêu. Đây là gia tộc muốn ẩn mình, một ngày bộc phát hóa rồng. Gia Chủ và thân tín nhập Linh không nói, đều là kẻ tu luyện lâu năm, nhưng Thiếu chủ chưa đầy hai mươi mà đã nhập Linh thì không phải chuyện không tầm thường một cách bình thường.

    Đồng Trung Nguyên còn không nói hết cho mọi người. Cậu bé có thiên phú Phật tính, nhìn được rất nhiều chuyện, đọc được rất nhiều điều người ta không biết, ngay cả Minh Thiên cũng chống cự khá yếu ớt, chẳng mấy người giấu được cậu. Nhưng trước Triệu Thiếu chủ Triệu Trị, cậu hoàn toàn không dùng được Phật tính. Từ khi phát hiện ra thiên phú, lần đầu tiên cậu gặp phải thiên địch của mình.

    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 05-07-2019 lúc 22:13.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

  3. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Icon10

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 13 - Câu chuyện ở nhà sau.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Đông Hoàng, Âm Lâm, năm chín mươi Khai Hòa.

    Lương Phách Thông đứng lâu cho đến khi y nghĩ mình nên tìm một chỗ thuận lợi hơn để quan sát khu vực này. Chỗ y đứng ngay giữa đống ngổn ngang. Phách Thông leo lên mặt hố, từ chỗ này y nép sát vào bên phải, lần mò cảm thấy mình ngồi dựa vai vào một thân cây. Sau khi cảm thấy chỗ đặt chân mới khá vững chắc, Phách Thông hài lòng đặt khiên trước mặt, rồi chậm rãi dùng lực lèn nó mạnh xuống nền đất cho tới khi nó tự đứng. Còn Phách Thông đã có thể ngồi hoặc đứng đều có thể mơ hồ kiểm soát những gì trước mặt hắn.

    Chỗ này bên dưới vẫn yên tĩnh, trên đầu Phách Thông lại đầy tiếng lộp độp của nước rơi từ trên cao xuống lách tách đập vào lá. Những đợt nước rơi không đều làm ra những tiếng lách tách va chạm trên cây cỏ cũng không đều. Đôi khi tiếng ếch nhái kêu bị loãng làm cho lòng của hắn hơi giật nhưng sau đó vẫn nhịp nhàng lại như một dàn đồng ca. Những âm thanh này xuyên qua trần khung hầm mà tỏa khắp nơi. Lương Phách Thông nghe hoài lại cảm thấy đã muốn quen, lòng y vốn ít nghĩ nhiều, nghe được bao nhiêu cũng rụng hết ngoài tai.

    Kha Nghĩa cũng nằm yên mà nghe dàn đồng ca giống như vậy không biết đã bao lâu. Nơi này cũng là âm thanh không dứt như mưa rơi liên tục lên trên một mảng thực vật cao thấp không đều nhau. Hắn không muốn trở mình vì thái độ kì dị của trái tim trong lồng ngực. Hắn nhìn không xa hơn được một bước chân, trước mặ đều là cái gì đó lờ mờ lúc tỏ lúc tắt như phản xạ chút ánh sáng bất chợt rọi tới. Xung quanh không có gì rõ ràng hình dạng ngoài những vệt mờ yếu ớt.

    Khi để tâm, Kha Nghĩa không cảm thấy Thiếu chủ ở cạnh bên. Lúc trái tim hắn lâm vào trạng thái bình phàm, hắn không dùng thiên phú thì hắn chỉ là Minh Địa bình thường, ở chỗ này, đòi hỏi rất nhiều phẩm chất lẫn hiểu biết phi phàm khác. Kha Nghĩa chỉ có thể nằm yên chờ Triệu Thiếu chủ.

    Triệu Thiếu chủ bay một lần lên chỗ cao hơn. Cậu để Kha Nghĩa ở nơi cậu cho là an toàn, rồi như bóng u linh vun vút lại vượt qua rãnh vực sâu. Bầy đàn phi qua đoạn đường bên dưới, còn Triệu Thiếu chủ bay ở trên cao, bám nóc hầm mà đi. Trên này không ít sinh vật sống trong bóng tối nhưng Triệu Thiếu chủ bò qua chẳng loài nào hé miệng rên một tiếng.

    Bầy đàn bên dưới đi chung tuyến đường với hung thú đầu rắn một nửa vòng tròn, còn nửa kia thì bọn chúng rẽ vào đây, hung thú đầu rắn vẫn thẳng theo lối cũ mà đi cho trọn một vòng. Triệu Thiếu chủ nhìn ra chuyện này, lần theo nóc trên cao, bám vào vô số cành, dây thực vật, men theo tiếng vang âm thanh ếch nhái ở phía xa bên kia. Nơi đó có ánh sáng hắt lên và càng tiến về phía đó thì âm thanh rõ ràng hơn. Thiếu chủ hi vọng Kha Nghĩa nghe lời mà nằm yên tại chỗ. Động đậy thì chết không biết tại sao mình chết, chết không thể tàn nhẫn hơn. Nơi đây sinh vật đều có linh, thực vật cũng có linh và đều chẳng cần biết bình phàm, Minh Địa, Minh Thiên.

    Đồng Trung Nguyên ngồi nhìn Triệu Thiếu chủ cả buổi nhưng không nhìn được gì. Cậu bé đó chỉ thấy một gương mặt y chang vậy, dù là khi mở mắt, nhắm mắt dụng tâm, Phật tính trước mắt Triệu Thiếu chủ hình như vô dụng. Triệu Thiếu chủ ngược lại, thấy một một vòng sáng trắng như mây mù chiếu rọi cậu bé. Triệu Thiếu chủ không có năng lực giống Đồng Trung Nguyên, chẳng nhìn được bất kì ai nhưng duy lại nhìn ra Đồng Trung Nguyên kì lạ. Triệu Thiếu chủ nhìn được ra những người có khả năng kì dị.

    Đeo bám trên cao, những âm thanh phát ra bị Triệu Thiếu chủ phản xạ lại. Chúng đi được bao xa không quan trọng bằng sau đó chúng va chạm với cái gì. Triệu Thiếu chủ trong bóng tối leo trèo phi thường thuận lợi vì vô vàng những âm thanh va chạm, dội tới dội lui vẽ ra cho Triệu Thiếu chủ tất cả những hình ảnh cần thiết về địa hình, về những sinh vật bị âm thanh chạm tới. Cứ như tiếng vang từ xa của ếch nhái giúp Triệu Thiếu chủ tạo ra liên tục những hình ảnh xung quanh, cứ mỗi cái chớp mắt là một hai hình ảnh mới lại hiện ra. Triệu Thiếu chủ thật ra nhìn thấy tất cả bằng cách nghe.

    Đông Hoàng, thành Đô Lương, Tòa Giám binh, năm chín mươi Khai Hòa.

    Tổng Giám binh Thiều Kim Xích ngồi nhìn hai bên đang ngồi, đứng đầy phòng. Cuộc họp trước với Triệu Gia chủ, Đỗ Hành Đỗ gia nhẹ nhàng thuận lợi và thanh tao làm sao thì nhìn không khí bây giờ như hai phường lưu manh cấu kết số đông đang chờ ông hòa giải. Luật sinh đã không dám và chưa kịp mời thì hai phường này đã an vị.

    Muốn hòa giải cần biết câu chuyện, mà ông thì không tin tưởng hai phường này thực lòng muốn hòa giải. Hai đám nhóc này muốn ở ông moi tin tức, muốn xác nhận những chuyện chúng muốn xác nhận. Thật lũ ranh con, đùa giỡn chiêu trò với ông rõ ràng là được cho phép của người lớn.

    Trịnh Đại tiểu thư kết bè kết băng đi vào hùng hổ thì đi ra với gương mặt chán nản, thất vọng. Phạm Đả Tiên đi ra cười cười như lúc y đi vào khiến Trịnh Đại tiểu thư cân nhắc có nên quên tên Trần Lan mà đổi thành Phạm Đả Tiên hay không. Lúc còn ở trong, Thiều Tổng Giám binh nói đuổi là đuổi, không thèm giải quyết, nạt một tiếng làm Trịnh Đại Tiểu thư vốn chuẩn bị một bầu ca khúc để hát đều nghẹn ở cổ họng. Đã bị đuổi còn bị hăm, lần này là còn do đánh nhau ngoài cổng thành, nếu trong thành mà đánh nhau như vậy thì cơm tù miễn phí phân phát.

    Trịnh Huệ đi ra, dẫn theo bầy đàn anh chị em rời khỏi phủ Giám binh. Phạm Đả Tiên còn trầm ngâm đứng ngoài hiên. Y nói nhỏ với Trần Lan “ Kì Trầm đó thực sự là dài hơn mười thước, to hai người ôm?” Trần Lan gật đầu. Phạm Đả Tiên suy ngẫm, sau lại hỏi “Bây giờ còn dễ lấy không?” Trần Lan được một lần mở miệng nói “Mĩ nhân tâm thần kia đạp xuống vực rồi.”

    Phạm Đả Tiên cũng chịu, hết phép. Đáy vực Âm Lam là nơi mà các đường Cổ Vương, một nửa không còn là con người cũng không phải nói đi xuống là xuống. Minh Địa, Minh Thiên nghe thấy thì nên quên đi, ở nơi đó chết đau đớn, bị ăn sống nuốt tươi là chuyện ai cũng biết. Y cũng không tỏ ra rầu rĩ hay buồn phiền, một gương mặt điển trai sáng sủa dẫn đội trở về.

    Quầy thuốc “Y Từ Mẫu” tại thành Đô Lương là thương hiệu phổ thông của người bình phàm. Giá thuốc không cao và hiệu quả. Thầy bốc thuốc ưa thích làm mọi người vui vẻ bởi y hay nói làm sao để khách hàng không cần đến nữa là y mãn nguyện. May thay đến giờ chưa ai cảm sốt mà chết.

    Gian hàng này, ở sân sau cây xanh phủ rợp trên cao, có lối đi vào một kiến trúc gỗ nhiều gian được chia cắt bởi nhiều hành lang. Căn phòng nào cũng có bốn mặt là lối đi lại, và mặt nào cũng có thể đẩy ra thành cửa, đóng lại thành tường.

    Trịnh Đại tiểu thư bên ngoài hở mũi lên trời, ngồi trong này thì rất đúng mực thục nữ. Hai tay chậm rãi pha trà, chú ý rót vào từng chung mà cử chỉ tuy chưa đủ thong dong, nhưng cũng rất đẹp mắt, theo kịp gương mặt xinh đẹp của nàng. Những người ngồi xếp bằng ở đây đều bắt đầu thuộc về cao tầng của nhà họ Trịnh. Trịnh tiểu thư ở chỗ này cũng ngồi ở hàng cháu nên pha trà rót nước không thể tránh khỏi.

    Những người ngồi ở đây đều biết Tổng Giám binh thành Đô Lương rất dứt khoát nên phủi đám nhỏ ra rất lẹ, có người phì cười. Trong này cũng muốn đuổi Trịnh Đại tiểu thư ra khỏi nhà mà chưa đám nào ưng ý. Thật sự cao quá cũng mang đến khó khăn dù dáng cao, dáng đẹp, mặt đẹp nhưng lưng thì vác kiếm, mũi miệng ưa thích trề ra dọa người. Chưa ai ưng nên nhà họ Trịnh đành giao việc cho đi ra ngoài làm quanh năm, hi vọng có thể gặp ý trung nhân.

    Có người nhấp trà rồi hỏi “Cháu có chắc mình nghe đúng không?”

    Trịnh Đại tiểu thư làm ra mặt nghiêm trọng, mày cũng tụ lại, “Dạ chắc.” Sau, người khác hỏi “Còn Trần Lan là chuyện cụ thể ra sao?” Trịnh Đại tiểu thư trong lòng thì nô nức khen hỏi rất hay, bên ngoài thì hầm hừ tả “Dạ, cái thứ mặt đanh da cứng ngắc đó rõ ràng đã ngồi ở đó lúc cháu bò lên. Hắn làm như là không thấy cháu, lại còn kéo từ từ một cây gỗ gì đó. Người này rõ ràng có mưu đồ không tốt đang cố gắng che dấu, nên cháu bò lại gần. Hắn lại làm như không thấy cháu, ngồi dựa vào cái thân cây hắn đang kéo. Cháu định hỏi hắn thì hắn đưa tay lên miệng suỵt. Tên khốn khiếp.”

    Trịnh Đại tiểu thư lại kể tiếp, không biết là mắng nhiều hay kể nhiều “Sau đó, cháu mới đạp thân cây mà hắn cứ mãi dùng để che chắn. Cây vừa to vừa nặng, đạp hai lần mới nhúc nhích, nhúc nhích lăn luôn xuống vực. Hắn trợn mắt nhìn cháu, rồi sau đó không còn chỗ núp hắn chuồn còn lẹ hơn thỏ với chuột.” Nàng cười và lúc lắc đầu thích thú lắm, không phải như lúc bị người ta đánh không còn tí sức lực nào.

    Một người trong đó chậm rãi hỏi Trịnh Đại tiểu thư “Con có chắc con nghe đúng không?” Câu hỏi này đã hỏi, nay hỏi lại, nên Trịnh Huệ nghiêm chỉnh trả lời “Dạ, đúng là âm thanh của Túy Điểu. Con bò lên thì vẫn nghe được thêm một lần nữa, sau đó thì im bặt. Tên mặt đá lạnh kia nhất định cũng nghe thấy.”

    Những người lớn nhìn nhau, trầm ngâm. Họ không nói gì trong một thời gian, đủ để mài lòng kiên nhẫn vốn chẳng bằng ai của tiểu thư Trịnh Huệ. Nàng cúi mình bái lạy một cái rồi lùi từ từ ra sau, mở cửa ra ngoài, khép kín cửa lại.

    Trịnh Tuệ đã ngồi sẵn bên ngoài, nàng nhìn chị, im lặng với cái mỉm cười thường trực. Xung quanh là một băng đều họ Trịnh, anh em ruột hoặc anh em họ hàng với Đại tiểu thư. Chị đi đâu là cả băng nhất quyết đi theo, nhờ vậy mà được sai phái đến rất nhiều nơi, như lần này được một lần bò trong khung hầm tối của Âm Lâm.

    Trong phòng, sau khi cháu nhỏ rời khỏi, người trong đó mới thì thầm trao đổi. “Lối vào an toàn của chúng ta chỉ có vài đại gia tộc biết. Những lối khác thông qua khung hầm đều rất nguy hiểm, muốn đồ quý giá hầu như phải đánh nhau ác liệt. Nào có phải gặp hung thú mới sợ, vật ở đó có linh, sống quần thể, chui vào đó không có cách nào lén lút làm chuyện gì lớn được. Chúng thấy hết, biết hết. Ở phía Nam và phía Đông chung ta khai hoang đầm lầy hướng cổ trường thành có bao nhiêu khó khăn, rồi so với khai hoang Âm Lâm, là một trời một vực, ai đi qua mới biết.”

    Không khí yên lặng một hồi thì có giọng nói trầm tĩnh, nghe rất đáng tin cậy “Chuyện này không phải chuyện đơn độc một phía họ Trịnh có thể nhìn thấy rõ. Chúng ta nên thông báo về Gia phủ, rồi thỉnh Gia chủ âm thầm liên hệ các nhà có liên quan để trao đổi thông tin.”

    Ông ta im lặng một hồi thì nói tiếp “Mấy năm nay Bách Liên Hoàn có số lượng lớn di dân xuống nam, Bát Chính Đạo liên tục thông báo họ không chịu được nữa, khẩu phần ăn xuống thấp, nước uống cũng gặp ngay hai năm hạn. Nhân lần này có dịp gặp các nhà thì cũng bàn một lần. Minh Kính Vương cũng phải cho chúng ta dễ làm việc một chút. Lòng nhà nào cũng nôn nao mấy năm nay.”
    Âm thanh tỏ ra đều đồng thuận. Có người còn nhắc thêm “Họ Trịnh chúng ta cần thêm đất đai, cần thêm người. Hai năm nay khó khăn, vận tải lên Bách Liên Hoàn gặp cướp liên tục, tổn thất người không phải chỉ làm khó mỗi chúng ta, cũng nên theo dịp này mà đề nghị nhận thêm người.”

    Có tiếng trầm ngâm, nói không lớn nhưng ai cũng nghe “Chiến tranh thiệt hại quá nhiều, đấu Tiên xong, Đông Hoàng chín mươi năm vẫn thiếu người làm ruộng. Khai hoang phía nam chết người, khai hoang phía đông tiếp tục chết người, khai hoang Âm Lâm càng chết người. Chính Luật bảo hộ người bình phàm, làm chúng ta phát triển không như ý...” Y còn chưa nói hết thì giọng trầm ngắt lời y “Lời động tới Chính luật thì không nói. Chúng ta hiện tại cũng là người bình phàm, nắm cái lợi của Chính luật, không cần nói ra những chuyện khác.”

    Đông Hoàng bảo hộ người bình phàm, danh tiếng lan xa lên phía bắc, nhưng người ngoài muốn vào Đông Hoàng chưa bao giờ thuận lợi. Bát Chính Đạo hơn hai năm qua không đưa được một người xuôi nam.

    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các bạn có đọc, thấy được, nhấn Thank để khích lệ tác giả. Xin cảm ơn.
    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 21-06-2019 lúc 23:33.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

  4. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 14 - Bên ngoài Đô Lương.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Đông Hoàng, Âm Lâm, năm chín mươi Khai Hòa.

    Từ trên trần cao, sau một khoảng thời gian lần mò và tự mình tìm kiếm khám phá nhiều ngóc ngách trên cao, thì Triệu Thiếu chủ cũng quyết định tới nơi từ bên dưới có ánh sáng hắt lên. Đã khá lâu, sau khi tiến vào Âm Lâm, Triệu thiếu chủ mới được nhìn ánh sáng chan hòa như thế, dù ánh sáng này có vẻ không nhiều chan hòa được như ánh sáng mặt trời.

    Treo mình trên cao, cái đập vào mắt của Triệu Thiếu chủ là một cái tổ rất nhiều trứng rắn. Ghê gớm hơn là xung quanh tổ rắn không xa, vô số binh đoàn kiến hàng ngũ tề chỉnh di chuyển liên tục. Triệu Thiếu chủ móc chân treo mình trên cao thong thả quan sát, lắng nghe, không vội vã. Cậu không cần trứng rắn, cũng chẳng muốn xung động tới hàng triệu con kiến kia. Cậu đang đợi để quan sát nhiều hơn. Bên trong đó có ánh sáng, có nước chảy róc rách, lại còn có cả tiếng nước rơi lên trên thảm thực vật. Tất cả làm cậu tò mò muốn nhìn tận mắt.

    Triệu Thiếu chủ tiếp tục treo mình trên cao, cậu nghe bầy đàn kia sắp sửa lại băng ngang ngay dưới tầm mắt cậu. Lần này có ánh sáng để Triệu Thiếu chủ nhếch mép cười khi lần đầu tiên rốt cuộc nhìn rõ bày này hình dạng ra sao. Chúng từ xa vọt qua rất nhanh, dưới mắt của Thiếu chủ, chúng vun vút chạy. Lúc lắng nghe không cảm nhận được sự hung mãnh của đàn hung thú này. Nhìn thấy rồi thì ngạc nhiên và hâm mộ. Loài sinh vật thân mình giống ngựa, vó chạy êm, có lẽ là loại có chân thịt và có vuốt. Thân trên lại như một đầu đường lang với hai chi dài, bắp thịt rắn chắc, gân cơ xoắn xuýt khắp hai bên vai của chúng. Một bầy như vậy khoảng năm mươi đầu vọt qua với tốc độ rất cao.

    Triệu Thiếu chủ chờ chúng đi rất lâu mới buông rơi thân mình từ trên cao chậm chạp lơ lửng nhắm hố to bên dưới, hạ thấp độ cao chui vào. Hố khá dài, hai bên đều thân thực vật kì lạ bền chắc bện thành. Gần hết hố thì ánh sáng bên dưới càng mạnh, càng chiếu sáng bên trong hố sâu này.

    Khi Triệu Trị bay thấp xuống, chui ra khỏi hố sâu thì bên trong là một hang động to lớn, ánh sáng khắp nơi rực rỡ, mở rộng ra xung quanh như vô tận. Triệu Thiếu chủ cười và thấy thỏa mãn sau một thời gian dài cẩn thận và kiên trì. Nơi đây mới giống nơi sinh mệnh tồn tại, sinh nở và sinh hoạt.

    Có lẽ không có Minh Thiên nào như cậu có thể xuống tới đây. Âm Lâm có rất nhiều ghi chép về những lần khai hoang bằng bạo lực. Càng bạo lực, Âm Lam đáp trả càng bạo lực. Người bình phàm có thể len lỏi mà vào, đánh trận lẻ tẻ, nhưng động tới Âm Lâm là động tới cả một thế giới bên trong nó và chúng đánh trả cho tới bây giờ bao giờ cũng hung hãn và tàn nhẫn. Âm Lâm rộng lớn bao la là một thực thể thống nhất. Đất khai hoang của Đông Hoàng về hướng Âm Lâm là đất đai được tưới bằng xác người.

    Triệu Thiếu chủ cẩn thận và bay nép theo thảm thực vật tầng thấp sát bờ nước. Ánh sáng từ trên cao đổ xuống giống như thác và đập vào một mặt đá kì dị. Mặt đá này phản xạ ánh sáng ra toàn thể các hướng trong hang động. Chen lẫn với ánh sáng là dày đặc hơi nước tung tóe theo luồng gió ẩn bên dưới đẩy nước văng xa vào thảm thực vật nhiều tầng tận bên kia hang động. Chỉ có Minh Thiên như Triệu Thiếu chủ mới có thể lơ lửng trên cao mà không ướt người. Cây cối ở tầng cao mọc rậm rạp và cao chạm nóc. Triệu Thiếu chủ men theo thảm thực vật cao nhất này mà bay dọc theo dòng nước xiết bên dưới, cậu có một số điều cần kiểm nghiệm.

    Đông Hoàng, thành Đô Lương, phủ nhà họ Triệu, năm chín mươi Khai Hòa.

    Lương Phách Thông quì một chân trước mặt Gia chủ đã được một hồi. Triệu Gia chủ mấy lần nhìn hắn rồi nhìn Triệu Phương, rồi quay về tự mình trầm ngâm. Lương Phách Thông tâm tình cũng rất đạm bạc, đứng hay ngồi lâu trong bóng tối của Âm Lâm không làm khó hắn, ở trong này vừa an tâm lại cảm nhận ánh sáng lướt trên người, thật mĩ diệu làm sao.

    Triệu Gia chủ im lặng hồi lâu, quay sang hỏi “Thật sự là Triệu Trị?”

    Lại nói, bên trong khung hầm tối của Âm Lâm, Lương Phách Thông kiên trì bình thản một thời gian dài đến mức hắn không biết bao lâu thì lại nghe giọng của Triệu Thiếu chủ từ bên trên. Phách Thông không chỉ phải giật mình, hắn còn hoảng sợ đến nhấc khiên, chỉa dáo lên nơi phát ra âm thanh. Yên lặng rất lâu không thấy có gì phản ứng, hắn thả khiên xuống, hít thở liên tục cố làm mình tỉnh táo hơn. Hắn sợ chính mình đang gặp cơn mê muội như tiếng hót của bày đằng xà hôm qua. Thiếu chủ làm sao lại ở trên đầu hắn???

    Phách Thông nhảy giật mình lần nữa khi hắn lại nghe giọng của Triệu Thiếu chủ từ bên trên. Với hoàn cảnh xung quanh tất cả đều đen ngòm, cây cối dày đặc như vô tận với những vệt màu khác nhau xám xẫm đen xì và âm thanh xa xôi của Thiếu chủ làm hắn đổ mồ hôi toàn thân.

    Phách Thông chẳng để ý phương hướng, bản năng liên tục lùi lại. Bình thường thì điềm tĩnh quy về điềm tĩnh cho đến khi hết điềm tĩnh, hắn cũng sợ run lên như người thường. Sự thật là hắn cũng chỉ là người bình phàm, là một thành viên giữa những bậc siêu nhân như Minh Địa, Minh Thiên không làm hắn phản ứng khác người bình phàm.

    Phách Thông lùi từng bước, mắt trợn to nhìn vào màn đêm bên trên cố nhìn ra cái gì rõ rệt đang phát ra âm thanh của Thiếu chủ. Hắn té ngã vài lần, đầu đập vào đất đến ê ẩm, va vào cây cối liên tục. Nhưng sau cùng, hắn chững lại. Hắn nghe lại nguyên văn, nếu âm thanh ếch nhái tắt hẳn thì tìm đường về Đông Hoàng.

    Lúc này, khi Gia chủ hỏi hắn, hắn lưỡng lự, không chắc.

    Triệu Gia chủ biết hắn lưỡng lự, không ai ở trong Âm Lâm trở về sau đó mà không hoài nghi lại thế giới quan xung quanh. Cái gì thực, cái gì không thực? Cho đến khi hòa nhập lại với thói quen sinh hoạt thì những ngờ vực này mới tạm lắng xuống.

    Triệu Gia chủ hỏi lại “Thiếu chủ dặn ngươi về chuẩn bị xe lớn, bạt lớn, nóc xe phủ kín và xe phải dài hơn năm thước. Sau đó chuẩn bị kho sau xưởng rèn có thể chứa được xe. Dặn ngươi xin ta thêm người nửa đêm chờ trước Âm Lâm?”

    Lương Phách Thông im lặng, một hồi thì đáp “Gia nô nghe như vậy.”

    Triệu Gia chủ hài lòng với câu trả lời của người gia nô này. Y thích những gia nô có tâm tính thành thực, không làm bộ tỏ ra chắc chắn. Triệu Gia chủ không giao việc này cho người khác, y tự mình ra ngoài thành, đến xưởng rèn và chọn người thực hiện công việc. Còn sự thực lời của Thiếu Chủ ra sao thì đợi lúc nửa đêm xem sao.

    Triệu Phu nhân vui mừng vì chồng không đợi tới ngày hôm sau. Trời đã chiều, chỉ còn hơn một hai giờ là muốn tối, bà thấy ông tổ chức người đi Âm Lâm mà thấy lòng vui như mở hội, lồng ngực thở ra thở vào cũng nhẹ đi một phần. Minh Thư tiểu thư ngồi ngay cạnh Triệu phu nhân rót trà cho dượng, cũng ngỏ lời hỏi cháu có thể nhờ người trong nhà nếu dượng thấy cần. Triệu Gia chủ cười cảm ơn, uống nước từ cốc đưa đến tận tay của cô cháu hiền hậu hơn cả xinh đẹp này.

    Từ biệt Triệu Phu nhân, Triệu Gia chủ ra khỏi thành theo hướng bắc, đón đoàn xe rồi đánh vòng cách xa thành Đô Lương trước khi về lại hướng tây, sau đó thẳng hướng Âm Lâm. Ông canh giờ để đến trước nửa đêm một chút. Xe lớn và dài hơn thông thường. Ngựa kéo xe cũng được bịt mắt, ngặm tăm và cẳng chân bọc vải bố để phòng lạnh. Gia nô im lặng không trao đổi, hết sức cảnh giác trong suốt hành trình. Triệu Gia chủ đã cẩn trọng bố trí và chờ đợi xem chuyện gì nên đến.

    Về phần Kha Nghĩa, khi đang nằm êm ấm tại một chỗ đến quen thuộc thì bị quắp đi. Cảm giác gió quất phần phật vào mặt thì hắn nghĩ ngay đến Triệu Thiếu chủ đã trở lại. Trái tim của hắn bừng tỉnh như gặp lại Thiếu chủ còn hơn cả vui mừng gặp lại hắn. Linh cảm của hắn đã trở lại và hắn không thể nào biết, Triệu Thiếu chủ câu thông với linh cảm này mà một lần nửa dò đường quay lại ngã ba. Hai người tiếp tục bò ngược về chỗ của Lương Phác Thông. Mặc kệ nghi hoặc Lương Phách Thông không còn đó, Kha Nghĩa chỉ biết đi theo Thiếu chủ. Lúc này hắn thấy lờ mờ Thiếu Chủ không đi tay không mà vác một thân cây to lớn trên vai. Hắn trợn mắt mà nhìn suốt một lúc rồi chạy theo làm cái phận sự mở đường, cái việc mà hắn không biết là thực sự không cần thiết nếu đi chung với Triệu Thiếu chủ.

    Kha Tín và người xung quanh phản ứng giật mình còn hơn Kha Nghĩa gấp mấy lần. Cả đoàn rút vũ khí mà tim nhảy cả ra khi thấy một thân gỗ to đùng khoảng ba người ôm bỗng nhiên từ trong cái động tối tăm vô thanh vô tức chui ra. Thân cây còn nguyên rong rêu và những loại sinh vật sần sùi vẫn bám trên nó.

    Thiếu chủ chào mọi người, buông thân cây đó xuống xuống. Cậu cũng thở phào một hơi. Trò đùa này vốn dĩ không dám thử, nhưng thử rồi mới thấy mọi thứ dè dặt êm ái thuận lợi. Chiến lợi phẩm này phải dùng từ là, đời này ít có.

    Kha Tín và đoàn gia nô lập tức dọn dẹp, dọn sạch không để lại cả dấu vết của lửa trại. Theo lời Thiếu Chủ còn mang cả khung xương chặt nhỏ ra và buộc hết vào thân cây to kia. Triệu Thiếu chủ nhìn thấy hài lòng mới ra dấu hồi Đô Lương. Trong này bằng phẳng như chưa có người từng ở qua. Cậu hi vọng là bên ngoài tất cả đều êm thấm và cha cậu chuẩn bị kĩ càng.

    Trên đường đi, Kha Nghĩa mấy lần hỏi về Lương Phách Thông, Kha Tín chỉ làm dấu tiếp tục đi. Kha Tín biết Lương Phách Thông một buổi trước đã quay lại và hắn ta không nói nhiều, chỉ cho là đem tin nhắn của Thiếu Chủ về phủ.

    Kha Nghĩa lần nữa đi trước, cách một lúc không ngại dùng thiên phú du hành phía trước để cập nhật thông tin. Âm Lâm ít người vào, lại vô vàn nơi để vào, nếu gặp nhau thì quả thật không phải chuyện thường tình.

    Từ hướng Đô Lương, Triệu Gia chủ cưỡi ngựa lững thững đi trước, phía sau luôn là Triệu Phương vác kiếm chậm rãi mà nhìn ngó các phía. Xe ngựa dài và phủ bạt kín như vậy thật khó mà nói có thể rêu rao bất kì chỗ nào. Nhìn thấy tự nhiên biết vật bên trong không muốn người khác nhìn thấy và lại còn có kích thước lớn không dễ vận chuyển. Dù không nói ra Triệu Gia chủ cũng thật sự kì vọng vào cái thứ mà con trai đang có ý định mang về. Nhưng trước nhất, ông còn phải xem Lương Phách Thông có thực sự là nhận được tin tức này hay cũng lại là phạm phải mê hoặc của Âm Lâm.

    Âm Lâm có màn sương ướt phải đi qua trước khi có thể nhìn ra Âm Lâm. Từ Âm Lâm đi ra cũng phải đi qua màn sương ướt này để rời khỏi Âm Lâm. Đôi khi những gì nhìn thấy trong cái đoạn đường không ngắn này thực sự không đáng tin tưởng. Vô vàn lần người ta tưởng thật nhưng đều là ảo ảnh. Tuy ảo nhưng cảm giác thật đến rợn người. Thật đến mức ánh mắt nhìn nhau khi đi ngang qua giống như hai trái tim đang trao đổi nhau qua ánh nhìn. Cái nhếch mép cười rung động đến con tim muốn nhảy ra lồng ngực và gò má hồng lên.

    Phan Thụy Linh đỏ ửng cả gương mặt khi nàng nhìn thấy phía xa có bóng người đang cười. Bên trong những chuyển động sương gió nhợt nhạt và hỗn độn, nàng lại thấy người kia nhếch miệng nhìn nàng mà cười. Trời đã tối đen, đoàn họ Phan tiến vào Âm Lâm và gia nô đốt đuốc bao quanh mà đi. Phan Tiểu thư mềm nhũn trong lòng khi ảo ảnh đáng sợ này khiến cô nghĩ cái cô vừa nhìn thấy lại như thật. Không lẽ ta lại thích hắn nhiều tới như vậy? Ra khỏi đoàn chừng mười bước chân đã không còn thấy gì rõ ràng, tại sao bản thân mình lại thấy rõ ràng gương mặt cười của hắn ở cách xa như vậy?

    Trong lúc Phan Tiểu thư còn trầm ngâm với cảm xúc của mình, cậu bé Đồng Trung Nguyên đôi lần nhìn về phương xa, cái gì nhúc nhích chạm vào Phật tính của cậu. Trung Nguyên điềm tĩnh rời xa cái ý nghĩ đi kiểm tra nó. Phía trước vẫn còn việc. Bên ngoài này trời đã lặn tuyết nhiều giờ, gió đang mạnh lên. Chẳng ai muốn kéo dài hành trình bên ngoài, tuyết có thể lại rơi và gió sẽ mạnh đến quật bay tất cả người ngựa trên đường của nó.

    Phan gia tiến về Âm Lâm lúc này với đội hình lớn hơn năm mươi người, trong đó có gia nô, có lực lượng họ Phan và đồng minh của Phan gia. Phan Tiểu thư giữ quyền điều khiển trong chuyến đi lần này. Mục đích cuối cùng thì chỉ mình nàng biết, và nàng cũng không chia sẻ với ai. Trước mắt nàng để mọi người hiểu chuyến này đi thu thập lại xác những người đã mất. Liền một mạch mười lăm người, ba Minh Thiên, mười hai Minh Địa. Không đi vào nhặt xác làm sao ăn nói với gia tộc và liên minh.

    Đoàn người chậm rãi đi, tốp đi trước cách tốp giữa chỉ tầm mười bước chân đã ngừng lại. Gia nô cưỡi ngựa hồi báo phía trước có ánh lửa. Phan Tiểu thư giật cương cho ngựa đi lên tốp đi đầu. Nàng nhìn thấy từ xa, nơi màn sương của Âm Lâm đang rã ra, không phải chỉ ánh lửa nhỏ mà là một dàn nhiều tầng gỗ được sắp lên và đang cháy ngùn ngụt. Kẻ cưỡi ngựa đi trước xích hầu đã trở lại.

    Phan Tiểu thư và Đồng Trung Nguyên dừng cương cạnh nhau. Gỗ cháy phừng phừng mạnh mẽ, phun ra vô vàn muội lửa, cả một vùng rộng rãi trước mảnh Âm Lâm được nó rọi sáng. Đứng ở nơi này Phan Tiểu Thư xanh mặt khi nhìn thấy ba xác người nằm trước đài gỗ rực cháy, trên đầu của mỗi người còn cắm sâu vào đất ba loại vũ khí khác nhau. Ai không biết chứ nàng thì biết đó là ba loại vũ khí của ba Minh Thiên đã chết trong hầm ngầm của Âm Lâm. Phan Thụy Linh bất giác thấy lưng áo của mình đầy mồ hôi.

    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 05-07-2019 lúc 23:40.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

  5. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 15 - Bên ngoài Đô Lương có mai phục.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Đông Hoàng, Tây Bắc thành Đô Lương, năm chín mươi Khai Hòa.

    Tuyết trắng phủ trên người của hai anh em nhà họ Kha. Bên dưới áo choàng đen, tay của Kha Tín không ngừng nắm chặt, thả ra đốc kiếm của mình. Con Kha Nghĩa đi kề bên, tuyết lấm tấm trên những sợi tóc đong đưa trước mặt của hắn, mày nheo, môi không ngừng mím. Hai người đi đầu tiên phía trên, dẫn đầu đoàn xe.

    Gió thổi tạt ngay trên đầu, cuồn cuồn mang theo tuyết. Bên dưới này gió còn chưa len xuống nhiều, nhưng tuyết thì không chừa những nơi thấp như giữa hai con dốc, từng cơn rồi từng cơn mưa bụi không ngừng đổ xuống. Đèn đuốc trong đoàn người đều tắt, Kha Nghĩa ở phía trước dùng thiên phú dò đường. Triệu Thiếu chủ cưỡi ngựa đi kề bên Triệu Gia chủ. Triệu Phương đi phía sau một thân ngựa. Tuyết đã rơi nặng và gió đã lớn. Xe ngựa được cải tiến theo yêu cầu của Triệu Thiếu chủ chậm chạp đi giữa đoàn người. Có lẽ đây cũng là tốc độ lội tuyết tốt nhất của chiếc xe này. Triệu Gia chủ cũng không nghĩ đến khi trở về lại đi theo hướng này, không có địa hình phù hợp để xe ngựa có thể đi.

    Kha Nghĩa nhìn lên cao, tuyết rất nhanh rung lắc mạnh thêm, u u từ khắp mọi phía. Ở dưới này nhìn lên thấy rất nhiều đường sáng trắng thô bạo chớp nhoáng cắt xẻ nền trời đen. Mặt đất đầy tuyết sáng hẳn lên, bụi tuyết không ngừng bay loạn xạ, bóng tối thấp thoáng ở phương xa như những cánh rừng vốn đã đen nay lại càng thành đen kịt.

    Kha Nghĩa dừng bước chân, cánh tay hắn giơ lên, miệng thổi tuyết dính trên miệng môi của hắn. Triệu Thiếu gia cũng đã xuống ngựa trước ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Gia chủ. Cậu khẽ nhìn lướt qua ông rồi đi bộ về phía gia nô phía sau. Quý Khải, Quý Khang thấy Thiếu chủ ra hiệu thì tụ tập thành nhóm xoay quanh chiếc xe. Năm người một tổ, hai thủ khiên, ba tay đao lớn, bao bọc chiếc xe vào giữa.

    Xong việt ra hiệu, Triệu Thiếu chủ tung người đứng trên nóc xe, lại làm dấu cho hai xà ích đánh tám con ngựa chậm rãi đạp tuyết kéo xe tiến lên. Mươi lăm người chia làm ba tổ di chuyển chậm theo xe. Không ai nói một tiếng mà mọi mệnh lệnh đều được thi hành răm rắp.

    Triệu Gia chủ ngồi trên ngựa từ đầu đến cuối nhìn con trai thi hành quyền Thiếu chủ. Ông biết con trai ông đã không còn đơn giản, không còn bộ dạng nhàn vân dã hạc sau khi hôn mê tỉnh dậy. Từ lúc đó ông chưa có dịp gặp mặt hay nói qua một lời. Nhưng bây giờ ông không có thời gian cho việc suy nghĩ, ông cũng nghe những âm thanh lạo xạo, âm thanh tuyết theo gió đập vào những rừng cây trụi lá. “Lũ chuột nhắt.” Triệu Gia chủ cùng Triệu Phương không hẹn mà rút kiếm.

    Bên này không khí trầm lắng, xe vẫn ì ạch xé tuyết trên mặt mà đi. Bên kia Phan Thụy Linh tiểu thư đứng trước đài gỗ rực cháy mà không cảm thấy ấm áp. Hơi lạnh vẫn như một con rắn len lỏi trên người nàng và mồ hôi theo nó lại đổ ra. Nếu hỏi nàng và Đồng Kì đã trải qua những gì trong cái khung hầm kinh khủng đó. Nàng sẽ nói cho những kẻ đặt ra câu hỏi, ngươi muốn thấy nơi đó Minh Địa, lục địa thần tiên trở nên cỏ rác như thế nào thì sẽ hiểu nàng tận mắt trải qua những gì.

    Ba xác người còn nguyên vẹn chắc hẳn đã chống cự tới cùng, không hiểu sao mà xác cũng còn khá đầy đủ dù có người mất tay, người gương mặt không còn nguyên vẹn, người còn lại nơi giữa thân mình là cái lỗ to. Trên các vết thương được ai đó làm sạch, sau đó bọc lại cẩn thận. Mỗi một gia tộc mất một Minh Thiên là đau như cắt ruột gan, Phan gia cùng liên minh mất liền một lúc ba người. Tổn thất lớn không biết làm sao bù đắp được.

    Đồng Trung Nguyên lẳng lặng ngồi yên bỗng chỉ cho chị “Bên trên có cái gì khác.” Cậu thấy lóng lánh một vật phản quang bên trên trường thương cắm thẳng vào tuyết. Phan Thụy Linh xuống ngựa, đưa tay ngăn một gia nô đang định tiến lên. Tuyết ở đây chỉ mới ngập mắt cá chân, nàng đi từng bước đến ba xác người, cúi xuống trước từng người mà lạy. Sau đó nàng chậm rãi, lòng run run đến gần mảnh xương treo trên thanh trường thương.

    Sau đó, theo dặn dò của Phan tiểu thư, gia nô cẩn thận cuộn ba xác người trong vải rồi đặt lên ngựa. Ba thanh vũ khí cũng được bọc lại cẩn thận và mang theo. Đoàn người đến đây do nàng dẫn đầu quay đầu trở về Đô Lương. Đồng Trung Nguyên không nói gì, không hỏi chị trên đó có gì, cậu giật cương xoay người theo đoàn người. Cậu đọc được chị đã thấy gì và tại sao quyết định như vậy.

    “Không an toàn, đừng đi.” bên cạnh còn để một chữ Triệu. Mảnh xương nhỏ cột trên đầu thương bây giờ nằm gọn trong ngực áo của Phan Tiểu thư.

    Phan Tiểu thư quyết định quay về trước khi thời tiết trở nên tệ hơn. Những dấu hiệu của một đêm mưa tuyết lớn này buộc mọi người hoặc phải tiến vào Âm Lâm hoặc phải quay trở lại Đô Lương càng nhanh càng tốt.

    Phan Tiểu thư vung cương, cao giọng ra lệnh, rồi tĩnh lặng trở lại với suy tưởng của mình. Nàng bắt đầu nghi ngờ nụ cười nhếch mép nàng đã thấy là thật và cả cảm giác con tim nẩy lên trong ngực làm đỏ ửng gương mặt nàng cũng là thật. Có nhiều phần trong lòng của nàng muốn điều này không phải là ảo ảnh.

    Như gò má bất chấp nhiệt độ xuống thấp vẫn đỏ lên một cách chân thật lúc này, Phan Tiểu thư nghĩ, hắn đã tới nơi đó, bằng cách nào đó yên lặng mang ba xác người ra và cảnh báo nàng không nên mang thêm người vào. Vừa kéo cương vừa suy nghĩ, nàng cất cái răng vào trong ngực áo, gò má trong mấy chốc lại không ngừng đỏ lên. Mọi thứ thuộc về Âm Lâm mang một ảo ảnh đáng sợ trong tâm trí người từ nơi đó đi ra, làm họ luôn phải không ngừng tự chất vấn. Vì sợ, vì ám ảnh và cũng có thể vì không muốn mất những cảm xúc tươi đẹp, động lòng vốn cũng không cần để tâm nó xuất phát từ chân thật hay ảo ảnh.

    Đồng Trung Nguyên không nói lời nào, yên lặng kéo ngựa đi gần chị. Cậu bé cảm thấy không nên đến gần Triệu Thiếu chủ. Con người đó theo cậu cần được xem xét cẩn thận, cả lợi lẫn hại trước khi tiếp tục đi lại. Trong lòng cậu, nơi sâu xa dự cảm chuyện bất an sẽ tới với Đông Hoàng và Triệu Thiếu chủ kia khi ra tay cũng không phải người hiền lành như vẻ bên ngoài.

    Bên này lầm lũi đốt thêm đuốc nhanh chóng hướng về thành Đô Lương. Bên kia khắp nơi gió gầm rú cuốn tuyết lên cao rồi thổi bùng thành những đám mưa bụi trắng xóa, âm thanh bộc nổ theo không dứt. Xe ngựa chậm rãi lầm lũi đi giữa hai con dốc trong bóng đêm, xà ích khéo léo vẫn một mực điều khiển xe tiến lên trong thời tiết ngày càng tệ. Ba nhóm người phì phò thở ra khói kiên trì bước đều cùng xe. Tuyết phủ đầy trên nóc xe, không ngừng bạt vào những chiếc áo choàng lông bên dưới. Không khí không dễ chịu làm mọi người bắt đầu lạnh run. Gió quạt tán loạn qua lại liên tục trên đầu dốc, bụi tuyết trắng vù vù thác loạn ngày càng dày đặc. Âm thanh lao xao lộp bộp ở rừng cây kề cận không ngừng, không có dấu hiệu muốn rời đi.

    Triệu Thiếu chủ đứng trên nóc xe điềm tĩnh quan sát, gió quật phần phật, mặt lại không ăn tuyết, vẫn một dạng hồng hào. Hai mắt sáng quắt như u linh trong đêm tối ngó nhìn, đợi chờ những cái nhìn như kim châm từ hai bên dốc. Xà ích bên dưới nhìn Triệu Gia chủ, Triệu Gia chủ nhìn Kha Nghĩa. Khung cảnh mờ ảo một màu trắng, tầm nhìn khó khăn giữa mưa bụi như kéo dài vô cùng vô tận và những gì trong mắt đều mập mờ nối tiếp mập mờ.

    Xe ngựa đi mỗi lúc một khó khăn, tuyết ngập mỗi lúc mỗi dày và gió đã bắt đầu lùa mạnh xuống giữa hai con dốc mang theo nhiệt độ lạnh băng vài lần. Đàn ngựa đã có cảm giác cố hết sức mấy lần mới kéo được xe qua những chỗ khó. Bánh xe gỗ lún ở chỗ sâu làm cho xe lún theo, buộc đàn ngựa phải kéo toàn bộ trọng lượng xe ra khỏi chỗ trũng.

    Kha Nghĩa đi đầu liên tục bị tuyết đập vào mặt, vừa giơ tay hất tuyết trên mặt thì trái tim mơ hồ giật mạnh, sau đó thấy mình bị chấn bay ra xa. Trước đó Kha Tín trong chớp mắt cản một kiếm trước mặt em trai mình và cũng bị chấn văng. Mỗi người bay ra một bên. Kẻ đến ẩn nặc trong tuyết là Minh Thiên. Cả hai không chết ngay là muôn phần may mắn.

    Kha Nghĩa lồm cồm cố ngoi mình trong tuyết, đầu còn choáng váng. Một kiếm kia không đâm vào nhưng chấn rung rẩy lồng ngực của hắn. Hắn còn đang hô hấp khổ sở thì Triệu Thiếu chủ chụp lấy ném hắn vào một tổ năm người đang chống cự với những kẻ tập kích đang ào ạt đổ sang từ hai bên kia con dốc.

    Triệu Phương và Triệu Gia chủ từ đầu đã chủ động đón đánh những Minh Thiên mạnh nhất vừa xuất hiện. Hai người tỏ ra quá lợi hại khi đi lại và chấn văng tất cả những Minh Thiên cản đường. Kha Tín lăn tròn tránh né liên tục không giữ lại chút sức lực nào cho đến khi Gia chủ nắm được hắn và ném về phía xe ngựa.

    Triệu Gia chủ và Triệu Phương lúc này mới rảnh tay và thấy mình được đối đãi rất tốt với năm kẻ nhập Linh liên tục thay nhau công kích hai người. Đây là chiến thuật, không phải cướp đường tầm thường mà là có chuẩn bị mà đến. Triệu gia đã bị theo dõi từ đầu.

    Trên kia Triệu Thiếu chủ không rảnh rỗi, tên bắn vun vút trong màn mưa tuyết vào hai xà ích đều bị cậu ngăn lại nhưng đàn ngựa kéo xe thì đã hốt hoảng, hí loạn, vùng vẫy không rời được xe, đều bị bắn thảm thương, quị bốn vó trong tuyết mà chết. Sau cùng, cậu nắm hai người ném vào trong thùng xe. Những kẻ dán mắt lên người cậu đã không còn nằm yên. Chúng đến từ cả hai bên con dốc, xông tới như chớp, không ngại tông thẳng vào Triệu Thiếu chủ. Triệu Gia chủ từ bên kia luôn để mắt đến, muốn phản ứng sang bên đó nhưng ông thấy bàn tay ra dấu của con trai.

    Gió quật trên cao không ngừng , u u gầm rít cuốn lại những đám bụi tuyết ngày càng lớn, bao trùm tất cả những gì bên dưới chúng. Từ xa bầu trời đầy những âm thanh nứt gãy răng rắc, tuyết sát mặt đất không ngừng bị cuốn lên, đập xuống, vung vãi từ chỗ này sang chỗ khác.

    Xung quanh xe ngựa, Lương Phách Thông lạnh lùng dưới chiếc nón sắt làm những kẻ phục kích xe ngựa gặp phải cản trở thật đau đầu. Hắn đâm giáo không bằng một Minh Địa nhưng đập khiên vào mặt thì tan nát dung nhan. Vì không ngờ Phách Thông xoay khiên nhanh như vậy mà có một Minh Địa bất hạnh bị đập khiên vào mặt, đầu nát, máu thịt văng ra hết sức hoa lệ, dưới trời tuyết lớn nhanh chóng đông cứng thành cục, hồn lìa khỏi xác.

    Phách Thông không dùng hết sức, y kiềm lại. Mỗi một lần ra tay đều giữ lại rất nhiều nhưng hiệu quả thì không ai dám coi thường. Hai ba kẻ ào vào đều bị khiên của hắn chặn lại, ba tay đao lớn hai bên nhào lên chặt tới tấp. Bên trong những kẻ phục kích không ít đẳng cao Minh Địa nhưng đều bị Phách Thông nâng khiên bức lùi. Tưởng như nhào vào chặt nhóm gia nô không có một Minh Thiên sẽ dễ dàng, nào ngờ cắn phát nào gãy răng phát đó.

    Triệu Thiếu chủ dùng năm thước nóc xe ngựa để đi lại, tránh né những đòn tấn công, và tránh đòn đang ở thế tuyệt đối. Mọi đòn của ba Minh Thiên phối hợp trong một sát na đều bị mục tiêu chuyển dời mà đánh vào chỗ trống. Giao đấu như sấm vang chớp giật, người vừa thấy đứng đó chớp mắt đã hiện ra ở chỗ khác. Đánh qua lại vài lần cả ba bắt đầu cảm thấy khó chịu vì lực bùng nổ không có chỗ phát tiết. Đôi chân lại tìm bàn đạp trong không khí rồi lao vào nhau không chết không ngừng.

    Bên dưới, ngay khu vực đầu xe ngựa, Triệu Gia chủ kiên trì phối hợp cùng Triệu Phương, không để bị năm kẻ kia tách ra. Năm người càng đánh càng phát hiện hai chủ tớ phối hợp không phải giống hai người mà giống như một kẻ có bốn mắt, bốn tay và bốn chân. Kiếm dài rụt lại là song kiếm ngắn hoành đảo cực tốc khiến những thế công vào cũng hỗn loạn tiết tấu, làm đấu pháp của năm người không ngừng bị khựng lại.

    Chủ tớ hai người lộ rõ ý nghĩ chống đỡ để tiến về phía xe ngựa. Ý đồ này không thực hiện được, năm kẻ này lúc khẩn yếu đều ra sức đánh bật Triệu Gia chủ lẫn Triệu Phương ngược lại, nhưng trong nhất thời vẫn không thể làm gì được hai người này. Chiến thuật của họ chuyển sang mài mòn hai Minh Thiên đẳng cao trong vòng vây. Còn kế hoạch thích sát nhanh thực sự đến lúc này thì đã không nên nhắc lại.

    Trên cao bây giờ đã chuyển sang mưa tuyết, khói bụi ngay sát mặt đất bốc lên làm màn tuyết mỗi lúc mỗi dày đặc. Gió nhào lộn trên cao át cả tiếng kim loại va chạm bên dưới. Giữa hai con dốc, ba tổ gia nô Triệu gia đánh nhau đã đến đổ máu, vết chém trên người ngày càng nhiều. Kha Tín, Kha Nghĩa gào lên hô sống hô giết, ra sức xoay qua xoay lại cả ba tổ và không để những kẻ mai phục nhào vào gần xe ngựa. Kiếm lớn của Kha Tín chặt xuống là em hắn Kha Nghĩa vung song kiếm mỏng như chớp giật mà đến. Phe kia không ai dám một mình nhào vào. Nhào vào đông hơn cũng không chiếm được bao nhiêu thuận lợi vì hai người luôn dựa vào nhóm thủ khiên sát bên. Bên kia phục kích đông người nhưng giữa khe dốc lại không có nhiều chỗ để công kích, biến đông người mất đi cái lợi thế của đông người. Không còn cách nào, đám này cũng từng tốp xông vào, lùi ra để mài mòn ba tổ gia nô của Triệu gia.

    Trên nóc xe ngựa, Triệu Thiếu chủ tránh né một hồi rốt cuộc cũng đánh ra quyền đầu tiên. Vẫn cái cách chặn nhanh gọn cổ tay cầm đao của người này và lạnh lùng không biết lúc nào đập quyền vào mặt của người kia. Trong lúc đó chuyển một bước chân, buông tay chặn đao xoay thêm một quyền vào mặt kẻ thứ ba. Trong chớp mắt hai Minh Thiên bị đập bay, thân mình vô thanh vô tức chìm vào trong tuyết, nhất thời không thấy động đậy. Minh Thiên hay người bình phàm, một quyền vào hàm cũng đều một dạng ngất ngư, Triệu Thiếu chủ nhắm đó mà xuất quyền.

    Triệu Thiếu chủ không vội mất thời gian quần nhau với Minh Thiên còn lại. Cậu có thể lợi dụng thói quen tấn công bao vây liên tục của tổ ba người để ra đòn bất ngờ, nhưng tiến công chính diện một Minh Thiên đã chuẩn bị thì không bao giờ là chuyện dễ dàng.

    Nghĩ rất nhanh, Triệu Thiếu chủ lướt như chớp xuống đám người đang ra sức đột kích thủ khiên bên dưới, tổ yếu nhất đã gần như đuối sức, không có thời gian để thở. Hai tay hai quyền như sấm chớp, hai chân nhích một bước là một quyền đánh văng một người. Chớp mắt một đám năm người không phải bị đánh văng ra xa thì bị đập ngập mặt trong tuyết. Cũng y như hai Minh Thiên, chẳng thấy ai còn động đậy, thân thể cứ vậy mà bị tuyết vùi lấp.

    Gió to, tuyết lớn, hai bên đánh nhau như diễn kịch, không phát ra tiếng động. Đôi khi có âm thanh bùng nổ mà ngoi lên được trong giây lát cũng bị đánh tạt thành khói trong màn tuyết dày đặc vô tận. Triệu Thiếu chủ nhân tập kích nhóm người tấn công xe ngựa mà đôi lần va chạm với Minh Thiên còn lại. Y ra sức chặn Thiếu Chủ nhưng càng đánh lại càng hết sức cẩn thận. Trong mắt y, người kia hai quyền đã không phải chỉ da thịt xương cốt trên nắm đấm, hắn thấy đầu quyền đánh trúng người, chỗ bị đánh lõm vào, ngân lên giống chuông được gõ. Kình lực đi vào không tổn hại liền mà chui vào bên trong mới bùng nổ, chấn rung tất cả từ bên trong cắn xé ngược ra ngoài.

    Càng nghĩ càng run, Minh Thiên còn lại hú to khích lệ mình lẫn đồng đội, lao vào cương quyết bám chặt lấy Triệu Thiếu chủ. Hắn liền mạng, kiếm đánh ra mấy lần thảm thiết, ác liệt hơn buộc Triệu Thiếu chủ tránh né nhiều hơn. Đôi lần cái bước chân thần kì nhập nội của Triệu Thiếu chủ kèm thêm một quyền khiến hắn buộc phải dùng kiếm chặn quyền, khó chịu toàn cánh tay cầm kiếm. Không đủ mạnh chấn cho hắn lùi lại nhưng hắn đều chủ động tránh một bước để hóa giải rung chấn trên tay, sau đó mới một lần nữa xông vào. Tình báo về Thiếu chủ Triệu gia tới giờ nên quẳng hết đi mà viết lại.

    Bên này hai anh em nhà họ Kha là hai nhân vật chủ chốt cứu giúp ba tổ gia nô. Thiếu chủ nhảy vào đúng lúc tạo cơ hội cho hai người xông lên. Kha Nghĩa xoay quanh Kha Tín, không chỉ song kiếm đen nhánh đánh ra nhanh mà còn hiểm. Chỉ một mực chém ngã, chém quỵ là giải thoát hiểm nguy, tạo cơ hội cho mấy tổ này gào lên gom sức tàn liều mạng chém giết. Mà hễ y ra tay xong là rụt lại, lần nào cũng trúng, hết sức kì dị.

    Nhóm thủ khiên của Lương Phách Thông là nhóm đầu tiên thoát vây khi có hai anh em họ Kha hỗ trợ. Tranh thủ thêm được chút ít thời gian để thở, năm người xông ra áp đảo đâm chết những kẻ yếu thế nhất. Những người này đánh lâu không chỉ mệt, đánh không vào mà trong lòng ý thoái nhượng đã có. Lại thấy bên phe mình thất thế, nôn nao không còn phối hợp kín kẽ.

    Đám đông tản mát đã có ý lùi, gặp bất ngờ khi Lương Phách Thông lần đầu tiên đạp tuyết xông lên. Cánh tay cầm khiên của hắn chuyển qua cầm dáo, đâm phát nào thấu người phát ấy, chấn một đống người bay ra. Đồng đội trong nhóm đeo theo ra sức chém đến mặt mũi xanh xám thì phe bên kia tốp chết, tốp leo lên đầu dốc bỏ chạy.

    Tiếng hú “Chạy” sau cùng át cả tuyết lớn mịt mùng thì sau đó không còn kẻ nào muốn ở lại. Triệu Thiếu chủ lạnh lùng ra dấu chặt đầu, xác dồn một chỗ, tuyết đẫm máu, mùi tanh theo gió tản khắp nơi. Một màu đỏ từ trong chồng xác người lan vào mưa tuyết bốc lên cao khiến tận đáy lòng người lạnh giá.

    Thân mình hai Minh Thiên nằm trong tuyết được đồng bọn ra sức tranh đấu mò lên mang theo.

    Tám Minh Thiên, với không biết bao nhiêu người tấn công đoàn xe bị ba Minh Thiên và mười bảy người chống đỡ. Chìm trong tuyết là xác ngựa và chồng chất xác kẻ tập kích. Qua đêm nay xác người nằm lại chỉ có một kết cục làm mồi cho muông thú.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 06-07-2019 lúc 12:29.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

    ---QC---


Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status