Đại Lệnh truyện
Tác giả: Thích Bạch
Chương 11 - Kiên nhẫn trong hầm ngầm.
Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440
Đông Hoàng, Âm Lâm, năm chín mươi Khai Hòa.
Những khung hầm tối ngoằng nghoèo trong Âm Lâm được nhiều người biết tới bởi chẳng phải đất đá, đều là thực vật, loại dẻo dai và thân cứng thô dày đan lại. Những vùng tối tăm này có độ cao thấp khác nhau, từ thấp thì khoảng độ cao hai người lực lưỡng, tới cao thì như căn nhà hai tầng. Những ghi chú về những khung hầm này hết sức dè dặt, ít ỏi. Người đi vào có thể đi ra đều có phần giữ riêng cho mình.
Triệu Thiếu chủ chọn lối đi mà đầu rắn hôm qua chui ra. Trong này càng đi thì càng có cảm giác thoáng đãng. Không vì sáng sủa dễ nhìn, nhưng nhờ không gian rộng mở ra mà ít áp lực trong lồng ngực.
Ghi chú của người đi trước đều là không nên đốt đuốc khi đi trong trong những khung hầm. Bản thân Kha Nghĩa đồng ý vì hắn nghe được rất nhiều thứ đang chú ý tới đoàn người. Từ trên đầu, từ phía xa, từ hai bên lúc nào cũng có những tia li ti mảnh như tơ nhiễu đến bị hắn bắt được.
Song Triệu Thiếu chủ thì có ý khác. Vương Hòa làm một cây đuốc gỗ, nhúng vào một cái lọ hắn đeo bên hông. Đợi những giọt chất lỏng thấm vào mớ bùi nhùi thì hắn giơ cây đuốc lên cho Từ Phong đánh đá lửa. Kha Nghĩa tiếp lấy cây đuốc đã cháy rực trên tay quay trở lại đi ở hàng đầu. Lương Phác Thông như cũ im lặng thủ khiên đi sau lưng hắn.
Không hiểu là vì hôm qua dọc đường bị hung thú đầu rắn xông xáo đập phá hù dọa, cây cối ngổn ngang, mặt đường bị cày xới, đất đá bị bóc lên, hay do ngọn đuốc có cái mùi lạ mà xung quanh yên lặng lạ thường. Kha Nghĩa liên tục, một lát lại dùng thiên phú của hắn, mọi thứ đều nằm rạp nhìn đoàn người, cảm giác nhột nhạt soi mói cũng hạ thấp.
Ánh đuốc dẫn đường chỉ làm cho khu vực vài bước chân xung quanh họ sáng tỏ. Có một lực lượng kì dị đen thẫm luôn ra sức hất ngược những quầng sáng mờ ảo ngoài cùng ngược trở lại. Cảnh tượng xung quanh không bị cái ánh sáng từ đuốc đập lên, tự mình nó hoặc mờ ảo, hoặc bỗng nhiên ánh lên rực rỡ như bị nắng chiếu vào, hoặc đơn thuần chỉ là những mảng mờ biểu hiện vừa đủ sự hiện diện của một vật nào đó.
Bên dưới là nền đất nứt gãy, đi len qua những thân to còn trụ lại, đoàn người kiên nhẫn bám theo con đường bị tàn phá với tầm nhìn xa ít ỏi. Nhiều thân cây ngã, nhiều bụi rễ chằng chịt đầy côn trùng lấp loáng. Đoàn người không ngừng phải leo qua, nhảy xuống, leo lên. Phương hướng thì chỉ trông chờ vào người dẫn đường có thiên phú Kha Nghĩa.
Phía sau cùng, bọc hậu vẫn là Kha Tín. Hắn cảm thấy chuyến đi này cho tới bây giờ như một ván cờ không phải hắn và em hắn chơi. Độ khó dọc đường nằm trong tay người lúc đầu hắn nghĩ chỉ đi theo tham quan, tăng cường hiểu biết. Với thói quen cẩn thận, nguyên tắc của Kha Tín không thay đổi, hắn tự mình gánh vác, hết mực chú ý phía sau của đoàn.
Triệu Thiếu chủ nhìn thì thong dong, đôi khi nhặt lá, bắt côn trùng nhưng trong đầu suy nghĩ tổng hợp chuyện bắt đầu từ hôm qua. Bốn người nhà họ Phan, họ Đồng không thể đi với ít người, họ phải đi chung với rất nhiều người. Bốn người còn sống thì người chết chắc hẳn chết dọc đường. Không phải chỉ chết mà có lẽ chết thảm thương nữa là khác.
Nơi này đổ nát quá kinh hoàng, hầu như đều có thể cảm nhận đầu hung thú kia vừa truy đuổi vừa quật thân mình hung tợn không kiêng nể tàn phá khắp chốn nó đi qua. Lực lượng không còn đo đếm ở mức độ như con người có thể gánh chịu. Một táp chết một Minh Địa cũng không có gì ngạc nhiên.
Bước đi trong cái vùng hạn hẹp ngọn đuốc có thể vươn tới, ánh mắt Triệu Trị tìm những dấu hiệu có thể may mắn còn sót lại. Triệu Trị không hi vọng tìm được bất cứ thứ gì nguyên vẹn, mà chỉ muốn theo các dấu vết để lần ngược về nơi xảy ra chuyện hoặc có thể lại dẫn đến hang rắn. Loại hung thú to lớn này Triệu Trị không nghĩ trong ổ sẽ có có quá nhiều đầu kích thước lớn tương tự. Nếu không phải hang rắn thì trong đó hẳn cũng sẽ là cái gì đó khiến đoàn hai nhà Phan, Đồng quyết dịnh liều lĩnh thám hiểm.
Trong mắt của Triệu Trị, ba nhà Đông nam, họ Trịnh rồi sau đó đến họ Phan, Đồng, cùng hai thiếu nam, thiếu nữ không chỉ xinh đẹp mà còn quyền quý, tất cả đều liên lụy nhau bằng cách này hay cách khác. Chỉ là Triệu Trị không suy nghĩ ra thành bang Đô Lương có gì mà các gia tộc lớn lại tụ về.
Đột nhiên, xung quanh chẳng phải đầm lầy mà tiếng cóc nhái kêu nhộn nhịp. Âm thanh nước rỉ rả kèm theo chỉ làm liên tưởng đến nhạc điệu tiếng chim hót đầy mê hoặc chết người buổi sớm. Đi tiếp vào sâu hơn thì âm thanh trở nên nhỏ dần. Càng tiếp tục đi càng thấy rời xa tiếng nước rỉ rả trên đầu.
Thiếu chủ bỗng ngừng lại, Từ Phong đi kế cũng giật mình ngừng lại. Mọi người đều nhận ra mặt đất dưới chân còn nguyên vẹn. Bụi đất bên trên âm u như có linh tính, chúng hợp với cái bóng đen dày đặc xung quanh, tăng thêm sức mạnh chèn ép, cắn nuốt ánh sáng tỏa ra xung quanh của ngọn đuốc. Màn đen đậm đặc trong hầm ngầm không thích ánh sáng.
Triệu Trị ra hiệu đoàn người tấp sát vào bên trái, nhắc Kha Nghĩa tắt đuốc. Kha Nghĩa bằng thiên phú của hắn đã nhận ra nguy hiểm muốn đến gần, hắn vẫn chưa hiểu làm sao Triệu Thiếu chủ từ đâu lại cảm giác còn sớm hơn hắn. Từ lúc vào Âm Lâm, hắn có nhiều câu hỏi về Triệu Thiếu chủ mà tự hắn không cách nào trả lời được, chẳng lẽ là một dạng thần thông của Minh Thiên?
Không hẹn mà tám người trầm thấp người xuống, hiểu ý tự lánh sang một bên, cùn co lại trong một góc. Không người nào còn có cảm giác muốn nhúc nhích hay cử động mình.
Không bao lâu sau đó có âm thanh lạ tiến đến. Trong hoàn cảnh tối đen, mọi người vẫn thấy mờ ảo những lân phiến tự nó óng ánh đang lướt qua. Có người trong nhóm từ tốn nuốt nước bọt. Đầu rắn đang trượt qua nhất định to gấp rưỡi đầu rắn bị chặt hôm qua.
Không nghe Thiếu chủ nói gì, mọi người im lặng ngồi yên.
Một lúc sau, lại có âm thanh khác tiến đến. Tiếng loạc xoạc từ xa rồi bóng dáng loáng thoáng một bầy với rất nhiều tiếng đạp trên mặt đất rất nhanh lướt qua. Kha Nghĩa nằm yên, không dám dùng cả thiên phú của hắn. Trái tim của hắn thậm chí nghe lời hắn mà đập rất thong thả như một trái tim bình thường, bình tĩnh vô hại. Kha Nghĩa phải thừa nhận, trái tim mình có linh, bản thân nó còn ra sức phối hợp ẩn nấp. Nó cũng học tránh né những sinh vật có khả năng nhận ra nó.
Bên trên cùng, Triệu Thiếu chủ không ngồi yên nữa mà chuyển sang nằm yên. Từ Phong không dám bắt chước, y vẫn ngồi yên, không động đậy. Âm thanh lại tới, một đầu rắn to như nóc nhà trượt qua. Triệu Thiếu chủ lúc này hô nhỏ nằm yên, bò ra thật xa ngay giữa ngã ba rồi bò vào. Thiếu chủ nằm sát bên Kha Nghĩa, để tay lên mũi cho Kha Nghĩa ngửi cái mùi trên bàn tay. Kha Nghĩa nghe Thiếu chủ thì thầm thì gật đầu ra dấu hiểu. Hắn nằm rạp xuống, chờ đợi.
Một lát sau, người này nghe tiếng thờ chậm rãi của người kia, một bầy có con dẫn đầu có con đi cuối xột xoạc lướt nhanh qua, Thiếu chủ đặt tay lên vai Kha Nghĩa. Kha Nghĩa nhắm mắt, tập trung vào mũi của mình, muôn vàn đốm sáng bộc phát truy theo mùi hương du hành. Hắn không biết chính xác mùi hương đi đâu nhưng những đốm sáng truy tung vẽ ra hình dáng lộ trình của mùi hương. Khi chúng đi một quãng xa, Kha Nghĩa đã đổ mồ hôi vì hành trình bắt đầu vượt quá khả năng của hắn. Tay của Thiếu chủ vẫn chưa ra hiệu dừng lại.
Một lúc sau Kha Nghĩa thoát lực, hắn dụng tinh thần vượt quá sức, những đốm sáng ở xa không còn hắn duy trì rơi rụng, màn ánh sáng cũng tự tan biến. Hắn nằm bẹp trên mặt đất khi Thiếu chủ bỏ tay khỏi vai của hắn. Triệu Trị lại đưa tay lên mũi của Kha Nghĩa, một thứ thơm thơm như dầu, bôi lên mũi hắn. Mùi hương xộc vào trong mũi của Kha Nghĩa làm mắt hắn sáng rực trong chốc lát, khung cảnh trước mặt rõ ràng lên bội phần. Trong cái chớp mắt, ngã ba của khung hầm quỷ dị hiện ra rồi biến mất, tinh thần sau đó hồi phục hai ba phần. Kha Nghĩa ngạc nhiên muốn biết cái đó là cái gì nhưng ảo não chưa phải lúc hỏi. Thật đều là những thứ thật thần kì, Thiếu chủ đều biết.
Một lát sau, tay của Thiếu chủ lại đặt lên vai của Kha Nghĩa. Hắn vội vàng tập trung tinh thần thì ngửi được cái mùi hồi nãy. Lúc này hắn mới hiểu, hung thú đầu rắn này và bầy kia đi chung một lộ trình.
Thiếu chủ kéo Kha Nghĩa lại và tám người theo chân Thiếu chủ bò lùi một khoảng rất dài về sau. Khi đến nơi tiếng ếch nhái ễnh ương dày đặc và tiếng nước chảy to nhất thì tám người hiểu ý mà ngồi dậy. Tay chân có dịp vận động, lưng eo ưỡn thẳng thở ra hít vào không còn phải kiềm chế. Triệu Thiếu chủ ra hiệu tụ tập xoay tròn lại. Trong cái hoàn cảnh tối đen, không ai thấy mặt ai, tám người chung đầu vào nghe Triệu Thiếu chủ thì thầm.
Kha Tín cùng Quý Khang, Quý Khải và Từ Phong, Vương Hòa vác tất cả đồ đạc quay ngược ra chỗ bộ xương rắn. Lương Phách Thông ôm khiên đứng tại nơi này làm trung điểm và đợi. Triệu Trị và Kha Nghĩa bò lại chỗ ngã ba đường. Đó là kết quả bàn bạc và phân công.
Đoàn năm người Kha Tín đốt đuốc quay ngược lại rất thuận lợi. Không mất nhiều thời gian, y cùng bốn người bước khác trở lại vùng âm u chỗ khung xương lớn còn nằm nguyên. Năm người cẩn trọng bày ra các trận chông phòng thủ xung quanh và không ngại đốt củi lửa to thêm. Triệu Thiếu chủ đã dặn qua, bày đằng xà phát ra tiếng chim kia, những con đã bị giết đều là những con chủ tâm gây mê hoặc, nên năm người không cần lo lắng. Kha Tín nhìn xung quanh đều sắp xếp cẩn thận, chỉ hi vọng canh bạc liều lĩnh này kết thúc tốt đẹp. Mọi người đều nặng lòng tò mò cái gì cần những hung thú đó liên tục xoay quanh canh gác, nhưng đi chuyến này ai cũng muốn an toàn trở về.
Ở ngã ba đường, Kha Nghĩa nằm bẹp cùng Thiếu chủ dưới một hố sâu, thân cây to chục người ôm bật gốc chi chít rễ ngay trên đầu. Hắn cẩn thận vẽ ra hình dạng hành trình của mùi hương hắn đã ghi nhận. Lúc đầu hình dạng dễ ghi nhận, không phức tạp, càng về sau càng có nhiều ngả rẽ, càng xa thì càng khó ghi nhận. Triệu Trị thầm vẽ ra đồ hình trong đầu và tính toán.
Ý định của Triệu Trị không phức tạp, tận dụng khoảng cách và thời gian chênh lệch giữa đầu rắn và bầy sinh vật kia. Cần bao nhiêu thời gian cho vừa một vòng thì cậu cũng đã ghi nhận. Cậu không biết giữa đường có cái gì cản trở, mà thực lòng cái gì ở giữa mới làm cậu quan tâm. Quan trọng như thế nào tới nỗi khiến đoàn đội nhà họ Phan, Đồng liều mạng mà chết gần hết.
Triệu Trị đặt tay lên vai của Kha Nghĩa để hắn chuẩn bị nhưng rồi cậu nằm yên không động đậy. Kha Nghĩa biết vì sao, đầu rắn kia lướt qua theo chiều ngược lại. Hắn nín thở, được dịp lại thở ra, nhưng hồi hộp vẫn ở đó.
Triệu Trị không suy nghĩ nhiều, cậu lại tiếp tục ghi nhận thời gian của đầu rắn kia. Muốn nắm quy luật thì tập trụng theo trọn toàn vẹn mọi dấu hiệu cho tới khi không còn dấu hiệu nào khác có thể phát hiện thì sẽ có quy luật. Triệu Trị mau chóng nhận ra ở chiều này đầu rắn và bầy đàn kia mất nhiều thời gian hơn. Là chướng ngại, hay do độ cao tăng lên, vướng địa hình khác? Triệu Trị cho rằng độ dốc có thay đổi. Bầy đàn kia chạy giống ngựa vẫn có thể duy trì nửa vòng với hung thú đầu rắn thì địa hình khó có thể có cản trở khác hợp lý. Còn có những khả năng khác, cậu nghĩ không tới, lại cũng không biết thì cậu không nghĩ nữa.
Kha Nghĩa nằm ở một bên, thả lỏng tranh thủ phục hồi tinh thần để mặc cho Triệu Thiếu chủ tính toán.
Ở tiếp điểm trung gian, Lương Phách Thông ngồi trong bóng tối nghe dàn đồng ca ếch nhái ễnh ương và nước chảy xung quanh. Âm thanh kì lạ này ở xung quanh bao gồm cả trên đầu. Cánh tay Minh Thiên của hắn vẫn giương khiên, tay kia vẫn cầm dáo và để tâm chú ý phía trước. Triệu Thiếu chủ dặn hắn, cánh tay Minh Thiên không thể tùy tiện dùng vì hắn còn chưa là Minh Địa. Dùng một lần là lấy mạng của hắn một lần. Minh Địa có thể uẩn nhưỡng thân thể liên tục mà phục hồi nhanh, người bình phàm tốn thời gian rất dài và cần dược vật hỗ trợ. Nếu Kha Tín đến tìm thì theo Kha Tín rời khỏi Âm Lâm. Nếu những âm thanh trên đầu không còn thì lập tức quay đầu, tìm đường ra khỏi Âm Lâm. Thiếu chủ trước khi đi đã tìm mỗi mình hắn để dặn dò riêng như vậy. Lương Phách Thông hết sức ghi nhớ, im lặng làm theo.
Nằm yên cả buổi, Kha Nghĩa lại cảm thấy tay của Thiếu chủ đặt trên vai ra hiệu. Tuy nằm rạp nhưng cả người đã trong tư thế chồm lên. Khi bầy đàn quái gở lướt qua, Kha Nghĩa hồi hộp đợi và khi Triệu Thiếu chủ bật người chạy, hắn tung người chạy theo.
Chạy một đoạn, Kha Nghĩa giật mình, bằng thiên phú hắn nhận ra bầy đàn kia biến mất, y như Thiếu chủ đã dặn. Hắn vội vã ra hiệu, Thiếu chủ gật đầu tăng tốc, Kha Nghĩa nhìn đó mà vọt theo. Hắn có nhiều câu hỏi nhưng hiện tại chỉ biế im lặng làm theo.
Kha Nghĩa chạy theo một bên cảm giác mặt đường đang dốc lên. Phía trước vẫn tối đen, rất may mặt đường bằng phẳng, không có trở ngại. Hắn kiên nhẫn giữ tốc độ chạy theo tiếng bước chân phía trước tới lúc Thiếu chủ giảm tốc và búng tay ra hiệu cho hắn. Kha Nghĩa chưa hiểu chuyện gì thì bị nắm lấy và sau đó chỉ nghe thấy gió quật ào ạt, bốn phía đen thẳm loáng thoáng không có hình dạng gì rõ ràng. Hắn biết Minh Thiên phi hành là cảm giác này đây.
Khi Kha Nghĩa định thần lại, hắn cảm giác được thả xuống. Mất một lúc, đôi mắt của hắn mới điều tiết với bóng tối, rồi lờ mờ thấy được một hai bước xung quanh mình. Thiếu chủ đang quì một chân, bộ dáng đang nghe ngóng. Thấy Kha Nghĩa đã tỉnh hồn lại, Triệu Trị ra hiệu cho hắn nằm yên.
Trái tim của Kha Nghĩa chưa bao giờ phối hợp nằm yên đến như vậy. Nó giống như muốn nói cho Kha Nghĩa biết, nó sợ.
Thích Bạch
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile