TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 30

Chủ đề: Đại Lệnh truyện

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định [Huyền huyễn] Đại Lệnh truyện - Thích Bạch

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 1 - An Dung Công chúa.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440


    Cuộc phiêu lưu, gặp gỡ, va chạm, trưởng thành của những người trẻ với khát khao bảo hộ người bình phàm trong thế giới của người Tu Tiên.
    Có tình nơi xa, có oán kề cận, thế giới vô vàn kẻ yếu và trước mặt là thế giới Tu Tiên như trời biển, rộng lớn không thấy điểm kết. Như thế nào thực thi công bằng, hộ người bình phàm?
    An Dung Công chúa, ứng lệnh từ thần bí Nam Thiền, liệu có trở thành Đế Nữ đời kế, chưởng khống Cổ Lôi trống, triệu hồi Cổ Thần để chiến vì kẻ bình phàm?

    Triệu Trị, thiên phú ẩn dật mà khoan dung phóng khoáng, là người có tuệ tâm mà quyền đánh ra như sấm vang chớp giật. Nhân ái, thiện lương, dũng mãnh vô song. Khai đạo Tiêu Dao hay vì người mà chiến?

    Trần Lan, Trịnh Huệ, Phạm Đả Tiên, Trần Duyên Hương, Nguyễn Soái, Phan Thụy Linh, ... vô vàn những người trẻ có hành trình nhiều ân oán từ Đông Hoàng, Bát Chính Đạo, Bách Liên Hoàn, trải dài đến những nơi xa xôi của Tu Tiên giới.






    Bách Liên Hoàn, Hoàng Cư, năm chín mươi Khai Hòa.

    Dân tình ở xứ này xưa nay vốn không gọi như thế, nhưng hiện nay Hoàng Cư là nơi cư ngụ của Hoàng Đế. Thời đại đổi qua không thấy có lệnh dời đô, như Bách Liên Hoàn, Hoàng Đế thống nhất trăm nước vẫn chọn nơi này làm cung điện, chỉ đặt lại tên gọi nghe hơi khác là Hoàng Cư. Hoàng Đế ở đâu nơi đó vẫn là kinh đô, không có gì khác đổi thay.

    Hoàng Cư vẫn lầu son, gác tía như xưa nay nhưng trang phục và cung cách của người bên trong thì dần thay đổi, gần trăm năm thêm nhiều phần thanh tao, đơn giản, lễ tắc chú trọng nghiêm khắc. Dân chúng nhìn từ bên ngoài vào thấy ban ngày tĩnh lặng, ban đêm càng thêm tĩnh lặng.

    Bao bọc bên trong tường thành riêng tư, Hoàng Cư mọi nơi đều có đèn đuốc sáng sủa. Hàng lang, mái hiên trên các lầu cao, đường dẫn giữa các cung, cầu dẫn ra lâu giữa hồ, trạm gác đi lại liên tục tay đều xách theo đèn.

    Duy có nơi này không có đèn.

    Người nữ hầu dù quen thuộc không gian ở đây vẫn có chút thấp thỏm, song cẩn thận thắp sáng ngọn nến cuối cùng bên trong. Cô xoay người bước nhanh ra cửa, nhìn người bên ngoài gật đầu ra hiệu, khom lưng đứng tránh một bên, hai bàn tay nắm lại đặt phía trước bụng. Người nữ hầu bên ngoài khẽ nói chuyện như nhắn nhủ đồng thời giữ nhẹ trên hai vai của cô bé nhỏ xíu trong lúc cô này bước qua bậc cửa cao để vào trong.

    Mặc cho chiếc váy trắng phủ chân, cô gái nhỏ lướt đi với gương mặt háo hức, nhưng dù cô có đi nhanh thì hai người nữ hầu vẫn khoan thai theo kịp.

    Ánh sáng trong điện không nhiều, sắp đặt vừa đủ chỉ đường dẫn lối. Đôi khi có những tấm phông khắc họa tiết cũ kĩ, những bức họa hiếm thấy trên tường thì gần bên ưu ái vài cây nến cho những ai bất chợt nổi hứng.

    Ánh sáng đơn điệu dẫn dắt bởi cái mùi hương xưa cũ trên những khung cửa. Những trụ gỗ cứng cáp ẩn hiện như những thân cây trong rừng được soi rọi bởi những quầng sáng rời rạc khiêm tốn từ các nơi khác lan tới. Những xà ngang trên cao như có ánh mắt chậm rãi dõi theo cái lối đi tỏa sáng duy nhất bên dưới.

    Nàng công chúa hớn hở đứng trước kì vật nàng muốn xem, một tấm kim loại lớn ở chính giữa cung điện. Nàng nghe thầy nói, bức tranh này chỉ khi đêm xuống, ánh sáng chiếu vào mới hiện ra.

    Hai người nữ hầu đứng phía sau, yên lặng ngó chừng vị công chúa chưa đầy năm tuổi, hết mực say sưa ngắm bản khắc kim loại rất lớn ngay trước mặt nàng. Hai vị không nhận ra nơi nhập nhằng giữa ánh bạch lạp và bóng tối có một người cũng yên lặng quan sát. Song hai đao nô ẩn mình trong cái bóng phía sau hai vị nữ hầu, một đôi mắt từ rất sớm đã không rời cái vóc dáng cao lớn của người đó.

    Riêng nàng công chúa nhỏ xem rất nhập thần. Nàng theo từng đường khắc không rời mắt. Những nét khắc trên nền kim loại màu đen lạnh giá rực sáng trong nỗ lực của nàng công chúa nhỏ tuổi. Gương mặt nàng vì vậy mà rạng rỡ, ánh mắt chứa đầy chờ mong.

    Cái bóng lặng yên trong bóng tối khẽ gật đầu. Người đao nô ẩn mình dời ánh mắt của mình ra khỏi bóng tối. Người bên kia trầm lặng mượn cái không khí đen ngòm dày đặc làm dẫn, nhìn sang chỗ hắn lại làm hắn tràn ngập cảm giác, càng nhìn bản thân càng bất kính.

    Ở trước bản khắc, vị công chúa đôi lần nhíu mày khi một phần của bức tranh sáng lên, nàng nghĩ mình có thể đoán ra một chút hình dạng của nó. Khẽ đắn đo, nàng quay trở lại và nhập thần vào một đường khắc mới.

    Cái bóng đứng xem, khẽ nghiêng đầu ra vẻ hài lòng với quyết định nhanh chóng kia.

    Hai vị đao nô tách ra hai phía, bước ra khỏi cái bóng của hai người nữ hầu. Không còn ý nghĩa lớn để ẩn mình trong cung điện này khi bóng tối không còn là đồng minh của họ, nó hiện có chủ của nó. Phần đen kịt của cung điện ẩn mình phía sau bản khắc khổng lồ chính giữa. Ở trên khung, một phần bức tranh đã dần sáng lên, nhiều nét lan tỏa rực sáng, những chỗ nối liền nhau đã rõ ràng. Nàng công chúa vui vẻ khi nhìn ra một phần bức tranh, hình dạng giống phần đầu của một con ngựa. Công chúa đoán ngay là như vậy.

    Ánh nến ít ỏi bên trong cung điện đôi khi ngả nghiêng, không khí mang vẻ ảm đạm, im lặng như tờ. Ở những vùng thôn quê cách xa nơi thành thị, ban đêm cũng không buồn chán đến như vậy.

    Bóng người cao lớn kia điềm nhiên nhích thân mình gần hơn về phía có ánh sáng. Nàng công chúa bắt đầu lầm bầm, đôi khi hoan hỉ vì trí tưởng tượng của nàng hóa ra lại giống như hình vẽ hiện ra trên bản khắc. Trí tưởng tưởng của nàng chính xác thì đường nét chính ẩn bên trong mới sáng lên. Song, nàng không biết điều đó. Không mấy người biết điều đó.

    Bóng người bước thêm một bước và cả thân hình hiện ra, là một người phụ nữ lớn tuổi. Vóc dáng của bà rất cao, không thua kém với đàn ông. Cổ và lưng thẳng uy nghi, cằm nâng cao, hai vai thon thuôn xuống tay, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lại trước thân mình. Hàng lông mi dài mềm dịu, hốc mắt sâu chìm trong bóng tối hướng về nàng công chúa tỏ vẻ xin phép.

    “An Dung công chúa.”

    An Dung mở cặp mắt to của mình nhìn con người toát ra nét uy nghi đứng cạnh bản khắc đang chào nàng. An Dung hơi khẽ khom mình chào lại, ánh mắt sáng lên, trong trẻo đầy tò mò.

    Người phụ nữ nhẹ giọng nhưng chắc từng chữ, hướng về những kí tự trên bản khắc, những kí tự đó ngay lập tức đỏ rực. An Dung há to miệng nhìn kĩ bà và kinh ngạc nhìn bản khắc.

    “Tổ Mẫu Đại Hòa và bốn người anh.”

    An Dung lẩm bẩm lặp lại trong miệng. Những chữ sáng đỏ bằng cách nào đó hòa lẫn với những nét màu vàng của nàng khiến nàng tự nhiên lại hiểu được. Mặc cho những nét khó hiểu, chúng truyền thẳng vào đầu óc của nàng.

    Người phụ nữ tiếp tục, nhưng lần này là bà ta nói. Trong lúc nói, bà bước chậm tới gần hơn. Hai vị nữ hầu, hai vị đao nô tự giác cúi đầu từng bước lùi về sau. Người phụ nữ này có thể làm sáng bản khắc kim loại, tự nhiên là bà phải có cùng huyết thống Hoàng tộc. Ánh sáng rực rỡ tới mức có thể câu thông suy nghĩ với công chúa tức bản thân đã ít nhất bước vào kết nối tâm linh, thành tựu Minh Thiên. Màu đỏ của ánh sáng đại diện cho quyền lực, cho sát phạt, cũng đồng thời là màu của lực lượng bảo hộ huyết thống Hoàng tộc.

    Người đàn bà này biểu lộ chính mình, hai vị hầu gái, hai vị đao nô hiểu ý, cúi đầu giữ cự ly.

    Bà ta quỳ xuống, hai tay đặt trên gối, nhỏ giọng dịu dàng từng lời truyền vào tai của An Dung công chúa.

    “Đại Hòa lệnh khắc cảnh Tổ Mẫu được bốn anh trai liều chết bảo vệ, ngày đêm hộ tống nàng trốn chạy trên bốn Thần thông mã. Thần thông mã là một trong tám Tướng của thiên địa xuất hiện trong chiến trường Người đấu Tiên. Trận này thất bại, Cổ lôi trống bị hủy, Tổ Mẫu Đại Hòa thoát được vào đầm lầy của cổ trường thành thì tránh thoát được truy sát. Bốn người anh vì chia ra các hướng mà thất lạc.”

    Giọng bà nhẹ, rõ ràng, câu chữ cũng không bóng bẩy hay truyền cảm, đơn thuần dùng từ ngữ diễn tả tình tiết. An Dung nghe rất nhập thần như cách nàng nhập thần trên bản khắc.

    “Cổ Lôi trống bị hủy nhưng Tiên nhân kiên quyết tìm Tổ Mẫu. Đại Hòa còn, Cổ Lôi trống sẽ phục sinh. Cổ Lôi trống trong tay Đế Nữ đánh một tiếng là đánh nát muôn đời lôi kiếp của bất hủ. Kẻ bị đánh không còn kiếp trước, không còn kiếp sau, tan biến giữa thiên địa, linh khí trả lại cho trời đất.”

    Bà tiếp tục, giọng hơi gằn.

    “Tổ Mẫu không hiểu mà thoát được đầm lầy. Lại không hiểu mà thoát được qua vùng đất của Chín Rồng. Đến biên giới U Minh được người của Nam Thiền tiếp nhận Đại Hòa lệnh mà cứu giúp.”

    Giọng bà nhẹ nhàng một chút, tiết tấu có chút nhanh dần.

    “Đại Hòa lệnh được Tổ Mẫu mang trở lại Đông Hoàng. Một lần nữa chiến trường Người đấu Tiên lại diễn ra. Người từ Nam Thiền hộ Tổ Mẫu, luận đạo, đấu pháp. Tám Tướng lại nổi dậy, trăm loại thiên dị từ mọi nơi, trên mặt đất, dưới mặt đất, trên trời, dưới nước đều hưởng ứng tám Tướng. Cổ tộc từ đầm lầy cổ trường thành phía đông, phía nam bước chân vào chiến trường.”

    Gương mặt bà cũng như An Dung công chúa bắt đầu có chút giao hòa, chia sẻ chung một dạng cảm xúc và chung nhịp đập của trái tim.

    “Người tu tiên không ngăn được Tổ Mẫu Đại Hòa triệu hoán Cổ Lôi trống. Sét bắt đầu đánh xuống toàn thể Đông Hoàng. Tiếng sấm ầm vang chưa kịp hết thì tiếng sau lại tới. Từng trận Sét sinh điện đánh xuống, Tổ Mẫu càng mạnh. Khi Đại Hòa lệnh sáng rực, khắp Đông Hoàng là một tiếng hô hoan hỉ, chiến trường Người đấu Tiên đã báo kết cục. Cầm Đại Hòa lệnh trong tay, Tổ Mẫu thân mình cũng thành Đế. Trải qua Minh Địa, Minh Thiên, hóa Cổ Vương, nhập Thiên Định mà không phải thành Thần, thiên địa ân sủng xứng Đế.”

    Bà ngừng lại, ổn định tâm tình của mình và cho cả An Dung công chúa.

    “Cổ Tiên, Bất Hủ, Nhập Hư, bất kì danh xưng nào của người tu Tiên đều bị Cổ Lôi trống đánh tan, đánh tàn. Họ bị dồn về trở lại phía bên kia cổng Đỏ như hàng vạn năm trước, như lúc họ chưa khám phá ra Đông Hoàng.”

    Người phụ nữ dừng lại, bà ngắm nhìn An Dung công chúa, hai tay khẽ chạm lên hai vai của nàng.

    “Người nắm Đại Hòa lệnh, bảo hộ tư cách thiên hạ chúng sinh, thiên nhiên vạn vật, bảo vệ Đông Hoàng là nơi độc lập sinh tồn. Giữ cho Cổ Lôi Kiếp trường tồn, hộ chân linh của Đại Tự nhiên, giữ tu tiên giới bên kia cổng Đỏ.”

    An Dung nghe tới đây bất chợt thấy trời đất tối sầm. Cô gái nhỏ không thấy được bản khắc kim loại tắt dần ánh sáng, trở lại trên bàn tay của người phụ nữ trước khi chỉ còn là mảnh kim loại tinh xảo treo trên cổ của cô.

    Người phụ nữ vung tay tắt tất cả ánh sáng, bên trong điện trở lại với cái màu đen đậm đặc quen thuộc. Bà thở dài nhìn cánh cửa đang khép lại. Bên ngoài hai người nữ hầu đã đỡ An Dung công chúa ra khỏi cổng.

    Xa xưa, ngày Tổ Mẫu Đại Hòa ra đời, bên kia Nam Thiền xa xôi gửi đến một chữ Hòa. Ngày công chúa An Dung ra đời, không ai mong muốn hay chờ mong, Nam Thiền vẫn từ nơi xa xôi gửi đến một chữ. Chữ này chỉ những người hộ huyết thống Hoàng tộc như bà mới đọc được. Trên đó là một chữ, Lệnh.

    Một trường huyết chiến sẽ lại tới nữa chăng?





    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 22-07-2019 lúc 11:58.
    ---QC---
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống


  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 2 - Linh Dị.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Năm chín mươi Khai Hòa.

    Một chữ ‘Hòa’ từ Nam Thiền ngày xưa báo hiệu một thời khắc kì vĩ, không tưởng, và cũng là lần đầu tiên một ít người thấy qua đại diện đến từ Nam Thiền. Mộc mạc, chân phương, quần áo tinh tươm sạch sẽ, nếp gấp đẹp đẽ ngay thẳng dù chất liệu rất đỗi bình thường. Hai tay của họ thấm đẫm sự dịu dàng nhẫn nhịn, chân không ngại đạp vào sình lầy, giẫm lên phân trâu ngựa. Họ ít nói, hành động nhiều, không chần chừ, nói đến để đánh là bước ra đánh, đánh tu chân giới không kịp trở tay, đánh dọn đường cho Tổ Mẫu đủ thời gian hóa thân thành Đế Nữ, đánh cho hai tay nàng mang cuồn cuộn lôi kiếp nắm vào trong lòng bàn tay, trở thành khắc tinh của muôn đời Tu tiên giới.

    Tu chân giới bảo toàn lực lượng rời khỏi Bách Liên Hoàn, đi xa về phía bên kia đại dương, nhìn ánh mắt của Đế Nữ mà bị buộc quay lại cổng Đỏ. Bách Liên Hoàn, ai bình phàm, ai muốn tu chân cũng không ai ngăn cản nhưng triều đình không còn là thế giới của các tiên tộc cổ lão. Hoàng Đế là người bình phàm, là một trong những thống lĩnh bình phàm sống sót sau chiến trường Người đấu Tiên. Không ai khác cũng là hậu duệ của Hoàng Đế đời trước vốn đã cất công thống nhất trăm nước.

    Bốn người anh tề tựu nhưng Đế Nữ ẩn mình, cổ tộc tìm người từ Nam Thiền để bái lạy trước khi quay lại với cổ trường thành quỷ bí xa xôi. Các đường Cổ Vương, tám Tướng, trăm Linh Dị quay lại ổ của mình, từ đó ít người nói đến.

    Còn người từ Nam Thiền, không ai hay biết, đã lẳng lặng rời khỏi.

    Các thành bang của Đông Hoàng từ đó yên bình phát triển mặc cho triều đình Bách Liên Hoàn là nơi tranh đấu liên tục giữa những người bình phàm và các đại tiên tộc cổ xưa. Song, Cổ lôi trống còn dựng giữa Hoàng Cư, Đế Nữ không biết ở đâu và Nam Thiền thì lại đầy quyền năng mạnh mẽ có thể bất chợt lại đến. Bách Liên Hoàn có loạn nhưng triều đình của người bình phàm ngày càng vững chắc. Còn vững chắc đời nào mà không đổ máu, không phải chuyện Đông Hoàng phải gánh vác dùm?

    Phía bắc của Đông Hoàng không khác ngày xưa, vẫn là thiên hạ của đại tự nhiên. Nhìn từ trên cao xuống, thấy hai người bên dưới không ngừng chạy. Người chạy phía sau là một thiếu niên, hai gò má hơi đỏ, hơi thở sung túc, nối gót người phía trước. Cả hai đều mang gùi, mặc áo lông bao kín thân trên, quần áo bình thường nhưng lành lặn, tóc để dài búi gọn phía sau gáy. Người phía trước nhanh chậm biến đổi lẫn bật nhảy đều được thiếu niên này thực hiện không cách biệt.

    Khi người đi trước chững lại, ngồi xổm xuống quan sát thảm thực vật dưới chân, thiếu niên tiến đến phía sau. Cậu tò mò, mở lời bằng giọng thì thầm như cách cậu đã được dặn trước “Chú Kha Nghĩa, đã tìm ra chưa chú?” Người thanh niên chăm chú ngửi mẩu thực vật nhỏ bé mà hắn đã nhẹ nhàng ngắt ra, sau một hồi thì lắc đầu. Hắn im lặng để nghĩ ngợi và xoay ra mỉm cười “Có lẽ gần rồi. Hương thơm tuy ít nhưng có thấm vào.” Hắn đứng lên rồi tự nói để mình nghe “Gần đây thôi”.

    Hai người tiếp tục chạy theo cách hô hấp quen thuộc có thể giúp họ ngay cả trong lúc chạy cũng phục hồi một phần sức lực mất đi. Nhưng lần này, người thanh niên đi đầu không chạy nhanh như lúc trước. Có lúc hắn giảm tốc độ như để tìm cái mùi hương mà hắn đang tìm ở chính xác hướng nào.

    Thiếu niên đi sau bỗng thấy người chú đi trước vội vàng quỳ rạp một chân xuống, giày khoét bay cả mảng cỏ dưới chân, đưa tay ra dấu dừng lại. Cậu chậm rãi quì một chân, xoay lưng đấu lưng với người phía trước. Từ trên tay cậu không biết lúc nào đã vung ra một thanh đao, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm giữ, mắt quan sát không chớp, gương mặt nhiều phần chờ mong hơn là sợ hãi.

    Người chú Kha Nghĩa yên lặng, giữa hai chân mày của hắn nheo lại, mắt chăm chăm phía trước nhưng tai của hắn và mũi của hắn mới là nơi hắn tập trung tinh thần. Những gì đánh động trái tim của hắn không thể là vật tầm thường, tất đã liệt vào hàng hàng linh dị. Linh dị lẽ ra không nên ở đây, chuyện lạ kì này vốn chưa từng xảy ra với hắn. Lệnh của tám Tướng không phải tầm thường, áp trăm linh dị chưa bao giờ sai, không phải đến lượt hắn có thể nghi ngờ.

    Hắn quì một chân nhưng chậm rãi nhích từng bước ngắn. Lúc tập trung tinh thần vào mũi, hắn vô tình bắt được mùi hương loại thảo dược cả hai đang tìm. Chàng thiếu niên phía sau từng bước lùi theo, động tác chính xác và nghiêm cẩn.

    Không xa, gần cuối đáy, nơi trũng xuống giữa hai con dốc, Kha Nghĩa vui mừng, hắn tìm thấy cái hắn cần tìm. Hắn cẩn thận nâng niu và cắt hai thân cỏ màu xanh vốn chen lẫn giữa thảm cỏ. Nếu không phải vân lá ánh lên chút xíu màu vàng và hắn có khả năng ngửi phi phàm thì hắn cũng không biết chính xác nơi này có cái hắn cần tìm.

    Lúc Kha Nghĩa bọc hai thân thảo dược vào gùi của thiếu niên cũng là lúc hai mắt hắn trợn lên, còn thiếu niên kia vì nhìn thấy ông chú trợn mắt mà giật nảy cả mình. Kha Nghĩa hoảng sợ hô nhỏ, chạy, và không hô tiếng thứ hai, hắn chạy. Thiếu niên không hỏi vì sao, co giò lên chạy theo. Hai người đã quen thuộc tác phong của nhau, không nhanh không chậm, ra chiều chạy lén lút hơn là ra sức chạy.

    Kha Nghĩa trên mặt đầy vẻ âm trầm, hắn nghe được thứ đáng lẽ phải ở cách đây cả chục ngàn dặm. Nhắm hướng cổng thành, theo con đường ngắn nhất, hắn dẫn con trai của anh hắn một mạch chạy. Lòng lo lắng, không muốn đánh cược vào cảm quan hay may mắn, hắn chạy.

    Thiếu niên quen thuộc những phản ứng của chú út từ trước, một lòng chạy theo sau, bắt chước mọi bước chân, mọi hơi thở khi thả tốc độ lẫn cách điều chỉnh nhịp đập khi hãm tốc để dừng lại.

    Kha Nghĩa chạy thẳng đến nơi trú ẩn gần nhất mà hắn luôn sắp đặt sau khi rời khỏi thành. Mỗi bước đi tới hắn luôn để sau lưng một bước lùi và cũng là nơi an toàn hắn tìm đến khi lùi lại. Kha Nghĩa cùng cháu của hắn chui vào cái hốc nhỏ do nhiều tảng đá lớn ngả lên dốc tạo thành. Từ hướng nào nhìn đến đều không thấy lối vào hốc. Lúc chui vào hắn còn cẩn thận kéo thảm thực vật tự hắn tách ra để che lại. Tất cả đều mười phần cẩn trọng.

    Kha Nghĩa ngồi xếp bằng bên trong, không có nhiều ánh sáng và cháu hắn ngồi gần kề. Cậu bắt đầu tò mò nhưng thấy chú út vẫn hết sức tập trung và trên mặt biểu lộ cả sự kiên nhẫn khác thường, cậu đành nén lòng, bắt đầu ôn dưỡng tim, phổi của cậu.

    Kha Bảo phải cảm ơn cái sự bình tĩnh và năng lực dự báo của chú út vì chỉ sau đó vài giây, tất cả xung quanh chấn động đến mức làm tim cậu như văng ra ngoài, hai tai ù lên và cái âm thanh cuối cùng như xé thủng trời đất chấn động toàn bộ tâm thần của cậu.

    Xung quanh một mực là bóng tối, Kha Nghĩa nằm yên, mặt áp trên mặt đất. Hắn không dám mở miệng để hỏi cháu hắn thể nào, hắn nghe. Nghe và ngửi là thói quen của hắn. Thông qua nền đất, hắn nghe được tiếng tim đập dồn dập và cả tiếng hai hàm răng cắn chặt của cháu hắn. Lòng hắn thả ra một hơi, cháu hắn vẫn còn trong trạng thái sốc nhưng còn sống. Kha Nghĩa thở dài, rất may đã rèn luyện thằng bé nhiều năm, thật cũng không uổng công nó cố gắng. Nếu không hôm nay Kha Nghĩa đã có thể mang thi hài đứa cháu vỡ tim mà chết về cho ông anh.

    Một lát sau, Kha Bảo mặt mày tái xanh, hít thở khí trời tinh khiết bên ngoài giúp cậu phục hồi dễ dàng hơn. Chấn động hất văng cậu bé khắp hang trú ẩn, còn âm thanh như lưỡi kiếm quét ngang đại não của cậu khiến cậu trong một khoảng thời gian bị đóng kín toàn bộ khả năng nhận thức. Cậu không thể nhìn, không thể ngửi, không thể nghe, không còn cảm giác gì ngoài một trái tim muốn vỡ tung. Đau đớn tột cùng là thứ duy nhất nhắc cho cậu biết, cậu còn sống.

    Kha Nghĩa quì một chân, hai tay cầm thỏng hai thanh đao đen nhánh với tinh thần cẩn trọng bao quát xung quanh. Hắn vừa quan sát vừa suy nghĩ, hắn biết cái âm thanh cuối cùng là loại âm thanh gì. Hắn thì thầm đủ để cháu hắn nghe “Chú không lầm thì đó là Túy Điểu, một loại trong trăm loại linh dị. Chúng ở rất xa nơi đây, vốn không nên đến nơi này, tám Tướng đặt ra lệnh không thể bị Túy Điểu phá hoại. Nhất định có người đã lấy thứ thuộc về nó thì nó mới không ngừng đuổi từ chục ngàn dặm, vượt ranh giới U Minh, vượt cả đầm lầy Chín Rồng theo bìa Âm Lâm mà tới đây. Rõ ràng ai đó đã không dám đi qua Đông Hoàng mà phải chạy vòng theo Âm Lâm. Ai đó có quyền năng thật kinh khủng mới đi được chừng ấy quãng đường.” Kha Nghĩa ngừng lại, một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn và hắn hô “Chạy”.

    Kha Bảo chạy một lúc thì bình phục hoàn toàn, càng chạy càng khiến cậu thêm thông suốt toàn thân. Phản xạ thần kinh của cậu được rèn luyện nhiều năm đã quen thuộc với việc chạy phía sau chú út Kha Nghĩa. Tâm tư của cậu đặt suy nghĩ về cái âm thanh kinh hoàng đã làm cậu tối tăm mặt mũi hóa ra là linh dị Túy Điểu.

    Ý nghĩ sợ hãi trôi qua thì tâm trạng phấn khích trẻ trung tìm về với cậu. Lần này hai chú cháu ra ngoài tìm lá cỏ Tử Kim để chủ nhân chữa bệnh cho thiếu gia. Vẫn nghĩ là như mọi chuyến đi thông thường, không ngại nhưng cố gắng ẩn nấp với muông thú thông thường hay đáng sợ lắm hẳn là gặp phải hung thú. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới gặp qua linh thú ở chốn này, huống hồ suýt chết vì tiếng gáy của Linh dị.

    Còn ông chú Kha Nghĩa nghĩ nhiều đến những thứ phức tạp. Trái tim của hắn chứa đầy thiên phú làm hắn nhận ra những âu lo khác thường, càng khai thác những âu lo, chiều theo nhịp nhanh chậm của trái tim, những khả năng hắn nghĩ đến sẽ lần lượt được xác nhận mức độ rủi ro cao thấp, gần xa. Cả đời gần ba mươi năm hắn trải qua vô số lần sinh tử, chạy len giữa hai đàn sư tử như nhảy múa, chạy trước mũi đàn sói, tránh những con cọp đơn độc hung mãnh ẩn nấp trong những bụi cỏ xa hàng dặm. Nhưng chưa lần nào đối đầu với linh thú thông thiên chứ đừng nói Túy Điểu.

    Khi hắn ra ngoài chỗ trú ẩn, mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, không xáo động nhưng dấu vết bị đè ép vẫn còn. Mọi thứ xung quanh đều ngả rạp về một phía. Hắn biết tiếng kêu của Túy Điểu cách xa gần trăm dặm truyền đến.

    Trong lòng chưa hết lo âu, hắn vẫn một mực chạy về hướng thành Đô Lương, cho dù đêm cũng chạy. Kha Bảo đủ sức theo sau hắn, khi gặp Giám binh đi tuần thì không còn phải sợ. Túy Điểu không dám đến cận trăm dặm tường thành.

    Kha Nghĩa vừa chạy vừa không ngừng phân tích cái âu lo trong lòng hắn, càng chạy hắn càng có suy nghĩ muốn điều chỉnh hướng chạy để tìm hiểu cái âu lo có thay đổi không. Khi hắn đổi hướng, tim hắn đập mạnh dần như buộc hắn phải duy trì hướng cổng thành. Tim đập đều trở lại, âu lo vẫn còn. Kha Nghĩa không có cách nào khác, dũng mãnh chạy về phía trước. Hắn nghe tiếng thở đều của Kha Bảo phía sau, tinh thần của hắn cảm thấy an ủi nhiều; hắn huấn luyện thằng bé rất nghiêm túc, nay nó có căn bản rất tốt.

    Hai chú cháu chạy chưa đến thành Đô Lương, tòa thành có phủ của chủ nhân, thì bắt gặp không phải Giám binh mà gặp anh của hắn. Phía đối diện, Kha Tín dẫn theo hai người nhận ra trong bóng tối là Kha Nghĩa thì gương mặt vốn rất đăm chiêu giãn ra. Không nói một lời một đoàn năm người tự điều chỉnh đội hình chạy thẳng về thành Đô Lương.

    Không bao lâu, đoàn người thấy được một đội Giám kị binh chui từ trong bóng đêm sải vó ngựa đến gần, quan sát một lượt năm người rồi sau đó rời đi. Yên tâm vì đã trong bán kính đi tuần của Giám binh Đô Lương, mọi người yên lặng chạy tiếp lộ trình khoảng mười dặm thì đến cổng thành. Kha Nghĩa nhận ra Giám binh có vẻ hơi đông. Hắn thấy thấp thoáng có cả người của binh đoàn thuộc quân đội. Trong thành một mảnh tường an, đèn trên tường thành ở các trạm gác đều sáng tỏ. Khi đi qua cổng thành, nhóm người Kha Tín, Kha Nghĩa phải đứng lại trong chốc lát, sau đó mới được cho vào thành.

    Đoàn người lúc này mới có thể thở ra một hơi. Đã vào thành, cho dù là nô bộc cũng không phải dễ dàng bị Hoàng Đế chạm đến.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 21-07-2019 lúc 22:48.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 3 - Minh Thiên.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Đông Hoàng, thành Đô Lương, phủ nhà họ Triệu, năm chín mươi Khai Hòa.

    Thời tiết tại Đô Lương có chuyển biến khác trong nhiều ngày gần đây, càng về đêm không khí càng trở lạnh. Người đi đường sau buổi chiều tà, bắt đầu quen với việc khoác thêm áo. Gạch lát đường trở nên mang vẻ lạnh ngắt, ẩm ướt, người đủng đỉnh ngắm phố chợ trong thời tiết này không còn nhiều. Người ta biết mùa đông sắp tới và tuyết có thể sẽ rơi trong vài ngày. Vịn vào cớ này, ai cũng vội vã về nhà, hưởng thụ thói quen mỗi ngày ngồi bên bếp lửa. Không phải chỉ vì nơi đó là nơi tụ tập quen thuộc mà còn là nơi hôm nay thích hợp để hưởng thụ cái thi vị của một hớp trà ấm trong thời tiết giá lạnh. Một bầu rượu, một cái đùi dê có thể càng hấp dẫn, nhưng hình như có hơi quá sớm và đôi chút nóng nảy. Mùa nào có cái hưởng thụ của mùa đó, chờ thêm một vài ngày nữa mới thật là đầy đủ cả phong cảnh lẫn ý vị.

    Trong phủ nhà họ Triệu, giữa căn phòng lớn, bếp lò cháy lạch tạch, chốc lát muội lửa lại quăng mình bay cao hơn thành bếp, vỡ vụn ra vô số đốm lửa nhỏ, để lại những vệt sáng khiêm tốn trước khi tan biến. Xung quanh yên lặng, ấm cúng, thời gian trong này điềm tĩnh nhảy từng nấc của nó.

    Kha Tín và Kha Nghĩa không ngồi quá gần bếp lò. Song, bếp lớn, lửa dịu, đôi khi cháy cao, người ngồi trong phòng liền cảm thấy ấm áp, ngồi lâu lại sinh cảm giác lười biếng. Bên kia bếp lò, một trung niên mà cả hai gọi là chủ nhân, ngồi xếp bằng, im lặng, hai vai rất thư thả chăm chú vào lửa trong bếp.

    “Túy Điểu đuổi bắt người à?” Ông ta bất chợt hỏi và nhìn Kha Nghĩa. Kha Nghĩa quì một chân lên và gật đầu. Mắt chủ nhân chăm chú trở lại trong bếp lò. Tay còn thỉnh thoảng dùng que cởi lò sắp xếp những thanh củi đang bùng cháy bên trong. Kha Nghĩa ngồi xếp bằng trở lại. Kha Tín nhìn thấy trong mắt chủ nhân có mấy phần đăm chiêu mơ màng, hắn cũng không đoán ra chuyện chuyện gì.

    Ba người im lặng một lúc lâu thì Kha Tín quì một chân lên nhìn chủ nhân của hắn. Người đàn ông trung niên thoáng nhìn hắn, sau lại hướng về hắn khoan thai nói “Đa tạ hai người đã tìm được cỏ Tử Kim. Triệu Trị có thể khỏe lại nhờ có hai người.”

    Kha Tín, Kha Nghĩa bái tạ rồi lui ra sau. Bên ngoài hàng hiên, hầu gái đã cầm sẵn nhiều thứ đặt trên mâm chờ hai người. Kha Tín, Kha Nghĩa nhận lấy hai túi vải, cùng hầu gái cúi đầu chào lẫn nhau rồi hai bên quay người rời khỏi.

    Người đàn ông trung niên, chủ nhân của nơi này vẫn ngồi bình thản trước bếp lò xây lọt thỏm giữa phòng. Loại bếp này từ xưa được đắp bằng đất sét thuần nhất, về sau liên tục được cải tiến bằng nhiều hỗn hợp các chất liệu khác nên càng trở nên cứng cáp. Càng nung cháy càng nhìn thấy những đường vân óng ánh rẽ nhánh như ngọc còn chưa mài. Đôi khi có những loại củi phù hợp, đốt chung với chất đất sét của bếp lò lại tỏa ra thứ nhiệt lưu dễ chịu lẫn mùi thơm làm thanh thản đầu óc. Chỉ là bếp lò nhưng mỗi gia mỗi bí quyết pha trộn vật liệu, không nhà nào giống nhà nào.

    Vị chủ nhân dùng que cởi lò đẩy những thanh củi làm thú vui. Lửa cháy đều, cũng không vì ông mà cháy to hay cháy ít đi. Ông lại hỏi “Triệu Trị tỉnh lại rồi?” Trong phòng hóa ra vẫn còn một người. Hắn đứng cách chủ nhân vài bước, đủ để thân hình chủ nhân che mất ánh sáng hắt lên toàn thân của hắn. “Thiếu chủ tỉnh lại đã hơn một ngày. Y sư nói sức khỏe của Thiếu chủ hồi phục tốt hơn cả bình thường, phu nhân cũng đã nhận thuốc từ y sinh mỗi ngày, nhưng Thiếu chủ chưa từng uống qua thuốc.”

    Ông ta thì thầm, không uống? Không phải đã nói cần cỏ Tử Kim để làm thuốc dẫn mới làm phép Khởi tâm sao? Bây giờ ngay đến Y Sư cũng chưa kịp làm gì thì đã tỉnh? Như đoán được ý chủ nhân suy nghĩ, bóng người sau lưng đáp lời “Cách ngày trước, bỗng nhiên Thiếu chủ giật mình, hầu gái thấy từ miệng thiếu chủ ọc ra một hơi thì sau đó tỉnh dậy. Ăn uống bình thường nhưng không nói chuyện, không uống thuốc. Ngay cả với phu nhân và cả Minh Thư tiểu thư cũng không gặp.”

    Vị chủ nhân ngồi tĩnh lặng, mắt vẫn chìm đắm vào ánh lửa trong bếp lò. Bộ hạ của hắn vẫn cách đó vài bước chân. Bên ngoài đã là một mảnh yên lành, là một nơi tốt cho giờ khắc của giấc ngủ.

    Kha Tín, Kha Nghĩa trở lại gian nhà của mình, thấy vợ Kha Tín, người trong phủ hay gọi dì Thìn, ngồi chờ chồng trước cửa. Bà đẩy cửa cho cả hai vào thì cũng vào theo, bà tự mình khép cửa lại.
    Trong phòng cũng có bếp lò ở giữa nhưng xây cao trên mặt đất, cao hơn cả sàn gỗ và nhỏ hơn hơn nhiều so với bếp lò của chủ nhân; chúng đủ sáng, đủ ấm cúng cho tất cả những người trong phòng.

    Kha Tín ngồi xuống là hỏi ngay “Kha Bảo ngủ rồi?” Vợ của hắn gật đầu. Người ở đây vào ban đêm đối đáp rất kiệm lời và ai cũng giữ cái phép tắc ấy rất cẩn thận. Kha Tín nhìn Kha Nghĩa, gật đầu và không nói nhiều.

    Hắn đã ra ngoài thành khá xa, cũng là để tìm cỏ Tử Kim và hắn cũng nghe được cái âm thanh chấn động của Túy Điểu. Kha Tín đã điếng cả người trong chớp mắt khi đứa con mười lăm tuổi của hắn không cách nào chịu nổi cái loại âm công chấn tâm này. Hắn vội vàng đổi hướng, chạy về phía của Kha Nghĩa. Tay của hắn siết chặt, răng nghiến vào nhau với hi vọng ít ỏi mà hắn cố tưởng tượng ra. Loại âm thanh công tâm của Túy Điểu chỉ cần ở gần Đô Lương trong vòng một trăm dặm là đồ diệt toàn thể dân thường trong thành.

    Vợ hắn mở ra hai túi vải, một túi chứa tiền, một túi chứa một loại cỏ xanh lục có vẻ không còn tươi, muốn hư mất. Kha Nghĩa cầm một nửa rồi đẩy cho Kha Tín. Kha Tín lại cầm một nửa, rồi đẩy phần còn lại ngược về Kha Nghĩa. Kha Nghĩa nhìn anh lắc đầu, Kha Tín như cậu em cũng lắc đầu. Bà vợ lắc đầu, gói phần nửa ấy lại và nhét vào tay Kha Nghĩa. Cậu em lắc đầu và thở dài, bái tạ anh chị rồi mở cửa ra ngoài.

    Kha Tín nhìn cánh cửa đóng lại, mỉm cười nhìn vợ “Thằng út lúc nào cũng nghe lời chị dâu.” Ông hôn khẽ lên trán vợ, vén tóc che mắt của bà lên tai rồi lấy một ít cỏ màu xanh cầm trong tay. Hai bàn tay của ông thoáng sáng lên rồi ông áp lên lưng bà vợ. Khi nghe cảm giác thư thái từ miệng bà, Kha Tín rời tay. Mặt bà hồng nhuận một hồi thì bình thường trở lại. Bà nhích người vào trong, tìm chăn nệm trải ra và nằm xuống ngủ. Kha Tín vẫn ngồi xếp bằng trước bếp, đây cũng là cách một Minh Địa như hắn hay ngủ.

    Kha Nghĩa trước khi về phòng mình, lặng tâm mà nghe phòng của Kha Bảo. Tiếng tim đập thư thả của giấc ngủ khiến hắn an lòng, thẳng bước về phòng mình. Phòng hắn nhỏ hơn phòng Kha Tín và chỉ mình hắn ở. Bên trong ngoại trừ một giá sách nhỏ cạnh chăn với nệm thì không còn gì khác. Bếp lò cũng không đốt lên, hắn để túi hành lý xuống, nằm lăn ra ngủ. Âu lo kì quặc còn trong lòng, nhưng hắn cũng không phải chỉ có một loại âu lo chưa giải được, hắn còn một lô lốc những dạng âu lo chưa hiểu được, nên hắn cũng quen sống với những tâm trạng như vậy.

    Vợ Kha Tín dậy sớm. Trên trời còn đen bà đã rửa mặt và đứng sẵn trước hàng hiên. Đôi chân trần của bà khẽ nhón lên, nhón xuống kết hợp với hít sâu thở dài. Những bài kéo giãn thân cùng cách hít thở được dạy rất rộng rãi trong giới bình phàm. Cũng là bài này, các giới cao tầng cũng tập không khác giới bình phàm nhưng họ còn kết hợp với ẩm thực và thuốc nước. Mỗi người có những tật bệnh riêng thì có thuốc xoa bóp riêng hoặc nước thuốc dùng để bôi rất khác biệt.

    Bà từng nghĩ con trai nên vào Học tập vụ để bắt đầu học như một Y sinh nhưng chồng bà cho rằng luyện cổ võ hiểu về cơ thể không kém Y sinh. Về sau nếu Kha Bảo muốn học thành Y sinh cũng là lợi thế. Bà không nói lại, chỉ thở dài trong lòng. Kha Bảo tuy theo chú Kha Nghĩa có thể hưởng lợi từ khả năng phòng nạn tránh xấu từ xa của chú, nhưng bà vẫn không yên lòng. Nếu Kha Bảo học làm Y sinh thì đi Học tập vụ chỉ cách phủ nhà vài ngã tư đường. Trong thành bang này, Học tập vụ đặt tại thành Đô Lương, các thành và trấn xung quanh đều phải đi xa để tham dự.

    Bà suy nghĩ làm sao để tìm cơ hội nhờ phu nhân giới thiệu cho Kha Bảo có thể được đề cử tham gia thi Y sinh mùa thu tới thì một người thiếu nữ bước đến gần bà. Bà vội vàng cúi mình chào và người kia cũng chào lại bà. Người này cũng không xa lạ với bà, là Minh Thư tiểu thư. Bà bắt tay vào ngâm gạo, xử lý nguyên liệu để nấu ăn sáng và trước nhất là làm thức ăn bao gồm cả thuốc cho riêng thiếu gia. Minh Thư tiểu thư chậm rãi giúp bà.

    Vóc dáng mềm mại lặng lẽ trước hàng hiên nhà bếp, là Minh Thư tiểu thư. Nàng vốn không sống trong phủ này, nàng đến đây vài ngày gần đây vì Thiếu gia nhà này gặp nạn hôn mê rất sâu. Nàng vốn thuộc hàng chị họ của thiếu gia nếu tính theo bối phận, nhưng so về tuổi thì tiểu thư nhỏ hơn vài tuổi. Hai người thân thiết nhau từ thuở bé và vài năm gần đây thì tiểu thư Minh Thư sang chơi đều đặn hơn. Không nghe ai đề cập về đính ước hay hôn nhân, mọi chuyện vẫn bình đạm như xưa nay, nhưng ai cũng nhìn ra thiếu gia cùng tiểu thư rất thân cận. Người hầu trong phủ không có thói quen tụ tập thảo luận chuyện riêng trong nhà của chủ nhân nên bà vợ của Kha Tín cũng một lòng miệt mài làm công việc mà bà làm rất thạo.

    Minh Thư đưa hai tay nhận khay gỗ từ dì Thìn, nàng mỉm cười cúi đầu cảm tạ. Trên khay có một chén thuốc, một bát cháo lớn, hai quả trứng luộc và một dĩa đầy trái cây. Minh Thư trầm ngâm nhìn những thứ trong khay khi rời khỏi bếp. Anh không nói gì từ hôm tỉnh dậy ngoại trừ chỉ dặn mỗi bữa nên chuẩn bị đồ ăn như thế nào. Mẹ của anh cũng dặn mang thêm chén thuốc nhưng anh chưa bao giờ động vào. Minh Thư cũng nghẹn một nỗi lo lắng trong lòng nhưng cũng may anh ăn được, ngủ được, khí sắc hồng hào hơn, khác xa lúc mặt mũi tái xanh mà nằm bất động. Lòng của nàng lúc ấy đau xót lắm dù nàng không hé răng hay để lộ ra mặt.

    Hôm nay đã sang ngày thứ ba thiếu gia nhà họ Triệu từ hôn mê mà tỉnh lại. Y Sư quen thuộc được gia chủ mời đến cũng bày tỏ bất ngờ. Minh Thư nghe không rõ nguyên nhân, chỉ biết cô của nàng, là mẹ của anh, nói rằng mạch vốn tắt, chèn không vỡ mà lại trở nên thông. Trong sách vở cũng từng ghi nhận nhưng ít đến khó mà tin. Minh Thư biết anh có thể tỉnh lại và khỏe mạnh là nàng vui.

    Kéo cửa phòng khép lại, Minh Thư mang khay gỗ đặt trên bàn. Bên ngoài cũng còn sớm nhưng nàng thấy anh đã thức và ngồi rất bình thản. Minh Thư đốt thêm một ngọn nến để phòng thêm sáng. Khi nàng đã ngồi đối diện với anh, anh nhìn đồ ăn, chậm rãi lột sạch vỏ trứng và đưa cho cô. Minh Thư cầm bằng hai tay, cũng không nói gì, cô im lặng ngồi, vừa ăn vừa nhìn anh ăn cháo.

    Khi trời sáng tỏ, Minh Thư cùng anh ra ngồi trước hàng hiên. Cả hai không nói lời nào, yên tĩnh ngồi cạnh nhau, hoạt động nhiều nhất là thò tay ăn dần dĩa trái cây trước mặt. Minh Thư thấy khí sắc của anh gần như bình thường, dáng đứng ngồi không còn lung lây như hôm đầu. Hầu gái vào để bưng khay đi, trên khay vẫn còn chén thuốc.

    Minh Thư không mở lời, Triệu Trị cũng tĩnh lặng mà nhìn sân vườn nhuộm một màu đỏ hoa đào. Nàng không có nhiều thói quen nói xã giao, chuyện mà nàng hiểu thì không cần phải nói, chuyện nàng không hiểu mà thấy không cần thì nàng cũng không nói đến. Minh Thư ngồi cạnh anh làm bạn một lát thì mẹ anh đến. Nàng biết bà đến là vì được hầu gái thông báo thiếu gia lại không uống thuốc. Nàng nhoẻn miệng cười, ngó lên thì thấy anh nhìn nàng và cười theo.

    Mẹ của Triệu Trị họ Dương, tên có một chữ giống Minh Thư, thời con gái gọi là Tuệ Thư. Họ Dương không phải là họ lớn tại Đông Hoàng nếu so với tám đại gia tộc. Song trong dòng tộc lại có số lượng lớn người họ Dương tham gia điều hành tại Học tập vụ. Trong các bộ quyền lực như Chính đường, Hình đài, Giám binh, Bộ binh có không ít người họ Dương. Trong dân gian cũng truyền nhau về một chi họ Dương rất lớn là họ Dương đến từ Bách Liên Hoàn. Họ này không cư ngụ, không có người tại Đông Hoàng.

    Bà Triệu phu nhân nhìn mặt con trai không còn tái xanh, lại thêm mấy phần khỏe mạnh sắc nét như bị chạm khắc lại thì yên tâm. Bà lại ngó thấy con trai và cháu gái cười cùng nhau làm bà cũng vui lây, miệng cười tươi như hoa đào trong vườn. Còn con trai vì sao không uống thuốc thì bà cũng quên mất.

    Trời chưa sáng tỏ Kha Tín đã ở sẵn ngoài sân và đã vật thằng cháu té lên té xuống vài chục lần. Kha Bảo đã thuộc rất nhiều bài đấu vật nhưng bao giờ cũng chậm hơn và không cách nào thắng ông chú út được một lần. Kha Tín ngồi trên hàng hiên mà cười, đồng cân đồng cấp hay nói chính xác là dưới Minh Địa khó mà kiếm ra người thắng một hiệp với Kha Nghĩa. Thiên phú của em trai ông nếu tâm linh đột phá thành Minh Địa sẽ trở nên rất khủng bố giữa các Minh Địa. Nếu tâm nhập chân linh mà tham ngộ Minh Thiên thì thiên phú đó sẽ phần lớn trở thành vô địch thần thông.

    Kha Tín luôn nghĩ cách tiến sâu hơn vùng núi rừng lãnh thổ của hung thú nhưng sức Minh Địa như ông lẫn Kha Nghĩa hiện tại không làm được. Ông từng ngày luôn tụ lực kinh doanh và tích lũy để Kha Nghĩa có thể trở thành Minh Địa, thì khả năng chạy nhảy trong lãnh thổ hung thú sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu mon men đến những dãy đất của linh thú cũng có thể lén lút thử một lần. Còn hiện tại đối với hai anh em thì vùng đất đó vẫn còn tràn đầy hiểm nguy, lo trước lo sau, đều là cảm giác mạng đổi mạng, không chút nào thư thái.

    Kha Tín phụ trách cổ võ đường của Triệu gia. Nhà họ Triệu cũng không đứng nổi thành hàng cùng tám đại gia tộc của Đông Hoàng nhưng cũng là một gia tộc có cổ võ đường. Gia tộc có cổ võ đường là một nhận diện đủ sức mạnh kinh doanh giữa các thành trì khác nhau và được các thế lực cao hơn thừa nhận, tôn trọng.

    Kha Nghĩa và Kha Bảo đi phía sau cũng theo Kha Tín đến cổ võ đường. Theo như thường lệ, Kha Tín ngồi ghế trên, Kha Nghĩa phụ trách khu vực sàn gỗ, ôn luyện, phân chia bài tập và theo dõi người tập. Gia nô cùng con cháu gia nô đều được tham gia tập luyện từ nhỏ. Ngoại trừ quần áo có khác nhau, thời gian ở cổ võ đường của con cháu gia nô hay của con cháu Triệu gia đều bị đối xử như nhau.

    Khi tất cả đều mướt mồ hôi và được nghỉ ngơi ngắn trước khi chia cặp đấu tập, cửa nhỏ của Cổ võ đường có người đẩy vào. Thông thường thành viên của Triệu Gia, cao tầng quản lý Triệu Gia sẽ dùng lối này đến quan sát con cháu của mình.

    Kha Nghĩa còn đang suy tính ai bắt cặp với ai thì trái tim của hắn bắt đầu đập nhanh. Hắn ôm ngực, hai con mắt nhíu chặt quay đầu quan sát bốn phía. Thân mình hắn rung giật khi không hãm được trái tim, cảm giác như ai đó đang tận tay nhào nặng nó. Mặt mũi hắn tái xanh, mồ hôi mau chóng tuôn ướt lưng gáy. Kha Tín nhận ra Kha Nghĩa bất thường, hơi thở của em trai ông lộ ra quá rõ một vẻ đang xuống sức và mất kiểm soát.

    Song Kha Nghĩa nhanh tay ra hiệu cho anh ngồi yên, tim của hắn đã dịu lại. Đầu của hắn vẫn ở tư thế đổ gục xuống, tóc một bên tai cũng che lại một bên mặt nhưng mắt hắn nhìn không rời người đang ngồi cạnh Minh Thư tiểu thư, Triệu Trị. Người trong phủ gọi Triệu Trị là thiếu gia nhưng hắn biết Triệu Trị đã là Thiếu chủ của nhà họ Triệu. Chủ nhân đang tuổi sung mãn, tinh thần rất tốt, trí tuệ hơn người nên quyền lực trong họ hàng không ai tranh cãi. Ngay cả lập con trai mình sẵn sàng kế vị gia chủ sau này cũng không thấy có tiếng phản đối.

    Kha Nghĩa chưa bao giờ để ý qua vị thiếu gia này. Khi hắn bắt đầu tiếp quản trực tiếp huấn luyện tại Cổ võ đường thì vị Thiếu chủ này đã không còn tập luyện ở đây. Ánh mắt của hắn run rẩy thành tia máu, trái tim của hắn vừa cho hắn biết, con người đó ngồi cạnh Minh Thư tiểu thư không phải là kẻ bình phàm. Triệu Trị đã nhập Linh, đã là Minh Thiên.

    Bên kia, Triệu Trị thu lại ánh mắt dò xét, mỉm cười và thầm hỏi cô chị họ nhỏ tuổi hơn mình. Minh Thư thì thầm trở lại thì y biết, Kha Nghĩa là em trai của Kha Tín, người cầm cờ lệnh của Triệu gia cho gia chủ. Triệu Trị cười và nói nhỏ với Minh Thư . Nàng tiểu thư tỏ ra vẻ vui mừng bằng ánh mắt hết sức thiện lương khi nghe Triệu Trị nói Kha Nghĩa sắp trở thành Minh Địa.

    Triệu gia trong một ngày không mấy người rõ mà âm thầm đã có thêm một Minh Thiên. Trong hàng gia nô lại sắp có thêm một Minh Địa, nếu gia chủ biết tất sẽ có ăn mừng lớn. Song nhất thời chỉ có Triệu Trị, Minh Thư tiểu thư biết rõ. Kha Nghĩa không biết hắn đang sắp vào Minh Địa, nhưng hắn biết Triệu gia đã như đại bàng với sải cánh ngày càng lớn khi Thiếu Chủ ở tuổi hai mươi đã là một Minh Thiên.

    Minh Địa được người đời xem như lục địa thần tiên, đã bước vào hàng ngũ cực hạn thể năng của con người, còn Minh Thiên không chỉ có vận may có thể tìm hiểu thần thông mà còn được chân linh ban thêm một đặc ân, phi hành. Một dòng họ có thêm Minh Thiên thì thiên hạ đối đãi không phải chỉ một cộng một bằng hai, kính trọng đã nâng lên hàng phi thường.

    Ấy mới biết tại sao vùng đông nam của Đông Hoàng có ba nhà họ Trần, Nguyễn, Phạm không ai dám xâm phạm. Ba nhà cộng lại không ít hơn ba trăm sáu mươi lăm Minh Thiên. Tám đại gia tộc, tám đường Cổ vương giữ Đông Hoàng gần chín mươi năm kể từ sau khi chiến trường Người đấu Tiên lần thứ hai kết thúc mà không một đại tiên tộc nào của Bách Liên Hoàn dám tỏ ra coi thường.

    Mối hận cổng Đỏ giữa Người và Tiên chưa bao giờ phai.



    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 21-07-2019 lúc 22:47.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

  4. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 4 - Ma Đạo Tử.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Đông Hoàng ở cách xa Bách Liên Hoàn về phía nam. Ở giữa hai vùng đất rộng lớn này là một khoảng đường đất rất lớn và phức tạp mà người đời cũng không muốn ghi lại hay diễn tả. Họ chỉ nói rằng xa, đi mãi không đến hay đi mãi thì đến. Người chưa từng rời Bách Liên Hoàn đi Đông Hoàng hay ngược lại, đều thấy lời này thật huyền ảo.

    Ngày xưa tiên nhân phi thiên độn địa, còn ngày nay trên trời chỉ có chim bay thành đàn, bươm bướm chuồn chuồn chập chờn dưới thấp.

    Thời thế khác hẳn, chẳng mấy khi quan lại tại Bách Liên Hoàn muốn tiến về Đông Hoàng. Cho dù cho cái lẽ công vụ nghe thật oai hoặc cho dù thực sự oai nghiêm tới cỡ nào, nhưng hễ động tới Đông Hoàng thì cái lẽ đó nên được cân nhắc kĩ càng. Có nhiều lí do để phải cân nhắc và càng là quan lại cấp cao thì càng hiểu sâu sắc những chuyện nào cần cân nhắc trước khi có suy nghĩ gì đó đắn đo động tới cái xứ vốn rất nổi danh này. Thời gian chín mươi năm trước nó vốn đã là truyền kì, trong chín mươi năm qua càng không mất đi cái danh một vùng đất truyền kì. Lại một lần nữa nghe thấy thật huyền hoặc, nhưng đã là quan lại hai bên thì lời này chỉ khiến họ nhún vai.

    Đi từ Bách Liên Hoàn về phía nam, muốn tới Đông Hoàng thì có một nơi phải đi qua. Đó là nơi những gia tộc lớn của Bách Liên Hoàn ngày xưa đều gọi là man di, dị vực, nơi của những kẻ xấu xa, những phường trộm cướp, những đứa con hoang vô thừa nhận và những kẻ sống lưu vong.

    Trước thời điểm chín mươi năm trước, vùng đất này là nơi cứu cánh của mọi tội lỗi trên đời bị gọi là Đất Xấu, sau thời điểm chín mươi năm thì không hiểu sao Nam Thiền hư vô mờ mịt gửi đến Đất Xấu một bia đá mà hiện nay đặt phía trên hoang mạc Không Môn. Bia đá cao hơn mái nhà, khắc ba chữ, Bát Chính Đạo.

    Bát Chính Đạo nghe hoa mĩ hơn 'Đất Xấu' và có từ 'chính đạo' nghe thấy cũng chính đạo mười phần. Phật Đạo Tà Ma bốn đường tu tiên vốn cũng định mở lời chen vào nhưng Nam Thiền thì chưa ai nói muốn đi mà đi đến được. Sách cổ từ khi ghi chú Nam Thiền đến nay đều là truyền miệng nhiều đời, thu thập ghi chép lại mà thành; còn ai nói đi tìm kiếm Nam Thiền thì đi mãi không nghe nói đã thấy trở về. Trong dân gian từ đó ai muốn nói thì nói, không có người cấm nói, Đất Xấu hay Bát Chính Đạo muốn nói sao cũng không ai phiền. Duy người của Đất Xấu thì thích gọi mình thành Bát Chính Đạo.

    Đường đi xa về phía Nam đều không dễ đi, càng muốn đi xa thêm thì càng dễ lạc lối nhưng những chuyến xe đào thoát, bỏ chạy, rời khỏi... xuất phát từ Bách Liên Hoàn để xuôi nam thì chưa bao giờ ngừng.

    Giới thiệu một ít về phía Nam của Bách Liên Hoàn nhưng câu chuyện chính của chúng tôi nằm ở nơi khác, cũng không phải những nơi vừa lượt qua.

    Phía Tây Bắc của Đông Hoàng, trong dãy Âm Lâm có ngọn đồi thoai thoải tương đối bằng phẳng. Trên đồi có một kiến trúc nhỏ theo lối tự xây cất bằng nguyên liệu đá và gỗ xung quanh. Kết cấu thì đơn giản nhưng đầy đủ kho, bếp, phòng ngủ và cả gian tiếp khách kiêm phòng đọc sách.

    Âm Lâm không dễ vào, nơi này cũng chưa thấy ai đi bộ mà vào được. Trời tối nhưng gian tiếp khách sáng đèn. Hai người trung niên ngồi đối diện, một mặc áo có tà trắng, một mặc áo có tà đen, kính cẩn mà đối trà. Lão già khọm khẹm mang trà vào cho chủ nhân thì lùi ra ngoài, trở lại gian nhà bếp của lão.

    Trung niên áo trắng nhấp ngụm trà nhà tự trồng, tự pha, biểu lộ gương mặt hài lòng. Người mặc tà áo đen thì hấp nhẹ đã sạch trà rồi đặt chung trà trống xuống. Y cũng gật gù, chỉ một ngụm nhỏ mà cảm giác rất đã khát, thật diệu kì.

    Trung niên áo trắng điềm đạm cười, là chủ nhà nên hắn mở lời trước, “Ngài đã tới, ta cũng muốn biết vinh hạnh nào cho nơi thô sơ sơn dã này đón tiếp Minh Kính Vương từ xa xôi Đông Hoàng chạy tới?”

    Người áo đen không ăn cái điềm đạm của hắn, “Ngài biết ta vì sao lại tới. Ngài biết ta tại sao đích thân tới. Ngài cũng biết ta vì sao mang kiếm đích thân mà tới. Ngài cũng nên biết ta có thể đã không cần tới.”

    Y im lặng sau khi nói ra bốn câu như cách y khen trà kia thật diệu kì. Trung niên áo trắng trầm ngâm và uống nốt chung trà trên tay. Lão già khọm khẹm lại thò đầu vào, rót trà đầy hai chung trống, rót xong thì tự lui ra gian nhà bếp.

    Gió ngoài trời không to, lửa trong lò ngoài sân cháy bừng. Trung niên áo đen, Minh Kính Vương uống cạn chung trà thì đứng dậy đi ra cửa. Y dừng lại ở cửa, bóng dáng cao lớn in xuống sàn nhà, nói vài lời trước khi độn không mà đi, “Ma đạo Tử, ngài nên hiểu không phải chúng ta không biết các ngài đã biết về Đại Lệnh của Nam Thiền ứng trên người của An Dung công chúa. Ta nhắc các ngài nên nhớ, Đế Nữ đời trước không phải thiện lương và thích nói chuyện như Đông Hoàng. Ngài đang ở Đông Hoàng và ta đã nói xong.”

    Lão già khọm khẹm không còn khọm khẹm ló đầu vào để rót trà cho chủ nhân. Lão ngồi sát hàng hiên, chú ý thần sắc của chủ nhân, lão muốn hỏi nhưng rồi im lặng mà ngồi. Ngoài sân lặng gió, lửa cháy bừng, chiếu sáng vào trong căn phòng, lại còn mang vài phần ấm áp.

    Ma đạo Tử mở miệng, “ Hắn biết ta tu đạo sai đường, hấp huyết người bình phàm, nên hắn tới. Hắn đích thân tới vì chính hắn từng bảo đảm với Chính đường, Hình đài, Giám binh, Bộ binh, Học tập Vụ và Hoàng Thất, cho phép chúng ta lưu vong tại Đông Hoàng. Hắn đích thân mang kiếm tới, nếu ta không trung thực hắn sẽ rút kiếm.” Nói tới đây, hắn bật cười. Ma đạo Tử cười nhưng mắt nhìn chăm chăm vào góc tối trong phòng, tập trung xuyên thấu, hai tròng mắt đỏ rực như lửa theo thời gian, cho tới khi một người an nhiên bước ra từ khoảng không đó và ngồi xuống chỗ đối diện với hắn.

    Ma đạo Tử lại nói, “Đạo Tử, ngươi nghĩ cản được kiếm của hắn sao? Ta làm không được.” Hắn không thở dài, cũng không than vãn, nói như kể chuyện, “Đông Hoàng có ba nhà ở Đông Nam, thề với trời, thề với đất, lòng không lý, lòng mang sợ hãi, lòng bất thiện, thề không rút kiếm. Mấy khi thấy học đồ ở nơi ấy rút kiếm, ta nên vinh hạnh có tổ tông cái xứ ấy mang kiếm đến tận nhà.”

    Đạo Tử ngồi đối diện hắn chỉ chuyên tâm ẩm trà.

    Ma đạo Tử nhìn người đối diện lại nói, “Hắn biết ta, ngươi, Phật đạo Tử liên kết nên mới nói, hắn có thể đã không cần đến. Hắn cảnh cáo ta, ngươi và Phật đạo Tử.”

    Đạo tử bây giờ mới lên tiếng, “Mỗi người đều có đạo, ta có đạo của ta, ngươi có đạo của ngươi. Chúng ta đều có đạo vì mình nhập đạo.”

    Ma đạo Tử trầm ngâm “Đạo của hắn mới là kì lạ, đạo của hắn lại hộ người bình phàm.”

    Hắn nói tiếp như để ngắt lời kẻ kia, “Đừng nói đạo của ngươi và lão Phật cũng độ người bình phàm. Trước mặt hắn, người nào nếu dám nói câu đó, hắn chặt người đó ra tám miếng.”

    Vẫn là Đạo Tử im lặng ẩm trà, Ma đạo Tử lại nói, “Người nên rút người ở Hoàng cung về, người ta đã không sợ các ngươi biết, để người ở đó canh một đứa nhỏ năm tuổi cũng thật mất hết mặt mũi.”

    Đạo Tử thả chung trà xuống, ra dấu châm thêm trà, “Mất mặt cũng phải quan sát. Trăm năm trước vì coi thường Đại Hòa mà cả Tu tiên giới bại bởi người bình phàm, bại bởi Đế Nữ. Chút mặt mũi đó chẳng là gì với mặt mũi của chín mươi năm trước.”

    Hắn nhấp trà mới, tấm tắc trong miệng rồi nói tiếp, “Chúng ta là những kẻ lưu vong, chạy trốn đuổi giết bởi tranh chấp trong giới nhưng đạo môn là đạo môn, tu tiên là tu tiên. Chúng ta không phải kẻ bình phàm.”

    Ma đạo Tử “Lão hòa thượng không dám tới sao?”
    Đạo Tử tiếp tục làm dấu châm trà, “Ta đọc thư của đồ tôn hắn gửi, đã đi Bách Liên Hoàn.”
    Ma đạo Tử cười “Hắn là kẻ truyền đạo, duy nhất hắn có tự viện, học trò mở môn phái tại Đông Hoàng nhưng chỉ có đồ tôn hắn quản, bản thân thì không dám đặt chân vào. Thật bi ai.”
    Đạo Tử ẩm trà mà cười “Duy hắn sợ bị chặt ra tám khối.”

    Đạo Tử uống trà xong thì rời khỏi. Ma đạo Tử ngồi ngẫm nghĩ, sau lại viết vài chữ rồi ra hiệu cho lão gia nô. Lão gia nô lùi ra thì kéo cửa đóng lại. Lão đọc chữ trên đó, đọc xong thì bóp chúng ra vụn li ti, búng tay làm chúng hóa thành khói bụi. Lão thẳng cái lưng của lão, chỉ nhấc chân bước một bước thì không còn thấy bóng dáng.


    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 21-07-2019 lúc 23:41.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

  5. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    103
    Xu
    10

    Mặc định

    Đại Lệnh truyện
    Tác giả: Thích Bạch
    Chương 5 - Vào Minh Địa.
    Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440



    Thuở cổng Đỏ lần đầu mới bị phát hiện, tu chân giới thầm lặng tìm cách khai mở con đường phía sau cánh cửa. Trong sử sách của tu chân giới, những cổ lão gia tộc chưa bao giờ nghĩ bên kia con đường hầm âm u lại là một thế giới rộng lớn kì diệu còn nguyên sơ đến như vậy. Linh lực nồng nặc, khắp nơi thoáng đãng trong lành, sinh vật kì dị đa dạng dường như không có ai đi khai phá.

    Không rõ mất bao lâu, người của tu chân giới phát hiện ra phần đất liền bờ bắc của đại dương có bảy đế quốc. Xa hơn nữa về phía bắc thì người của tu chân giới càng đi sâu càng không thấy trở về. Đèn trời của mỗi người đặt ở cố thổ đều tắt ngúm, chứng tỏ hồn lìa khỏi xác.

    Vì những trở ngại còn chưa rõ nguyên nhân, người ta chuyên tâm thăm dò về hướng nam. Nơi đó, Bách Liên Hoàn ngày xưa có hơn trăm quốc gia, dân tộc đa dạng, tiếng nói cho tới lời ca, vũ điệu vô cùng đặc sắc. Khắp nơi từ đồng bằng, các vùng bình nguyên, cao nguyên, núi cao, rừng sâu rậm rạp, sông ngòi dày đặc, nơi nào cũng có người. Khung cảnh phồn vinh chưa bao giờ dứt. Dẫu phía đông, phía tây và phía nam xa xôi đều là những vùng đất kì vĩ, huyền bí lẫn hứa hẹn những hiểm nguy chưa hiểu được, người tu chân dường như tạm hài lòng với đất đai rộng lớn và con người ở hai bên bờ bắc và nam đại dương.

    Ở những vùng đất này, chính niệm của mỗi người, tế tự của mỗi dân tộc, mỗi quốc gia đều khác biệt, nhưng có chung một ghế cao quý dành cho một người mà họ diễn tả là Đại chân linh. Qua ngàn năm, Phật Đạo Tà Ma âm thầm xâm nhập, xây dựng tự viện, đạo quan, tổ giáo, … truyền bá triết lý, định nghĩa cội nguồn, giảng dạy chân lý, đạo đức, trí tuệ và sức mạnh. Khắp nơi không ngừng lây lan, nơi nơi bắt đầu phát triển.

    Tư tưởng khác nhau làm con người ta xa rời nhau, từ gia đình, dòng họ, từ dân bình phàm tới những người quyền quý. Thế đạo đổi khác, nơi nơi bắt đầu có những kẻ lưu vong, những kẻ bị kết tội phải rời xa làng quê, gốc gác, và trong tu chân giới, cũng có không ít những kẻ trốn chạy, ẩn mình. Phía nam xa xôi, vượt qua sa mạc Không Môn, những kẻ này tụ tập, khai phá đất đai hai bên bờ con sông nhỏ, khiêm tốn chảy từ bên kia cổ trường thành kì bí ở phía đông và đổ vào rừng rậm âm u ở phía tây. Đó chính là Bát Chính Đạo ngày nay.

    Đông Hoàng ngày xưa ở tận phía nam, còn xa hơn cả Bát Chính Đạo, vốn không có tên, đông đảo người bình phàm đi khai hoang; song, câu chuyện của họ lại khác, khiến vùng đất rộng lớn này đầy huyền bí và khác hẳn cái chốn khai khẩn của Bát Chính Đạo.

    Trong chín mươi năm gần đây, kể từ sau chiến trường Người đấu Tiên, Đông Hoàng có đông đảo người tu tiên. Họ đến, họ đi nhưng họ chưa bao giờ dễ dàng có cái danh phận để cố định tại nơi này, người bình phàm lại có. Ngay cả khi người bình phàm tại Đông Hoàng muốn cư ngụ tại Bách Liên Hoàn cũng thuận tiện hơn cả người tu tiên, nhưng loại chuyện nực cười như thế chưa bao giờ diễn ra ở cái chiều này. Nếu đã muốn rời tu chân giới, người ta chỉ muốn đến Đông Hoàng.

    Sau vài ngày dưỡng bệnh, luôn giam mình trong phòng, chỉ có đôi lúc kéo cửa để nhìn vườn đào bên hông, Triệu Thiếu chủ tỏ ra thích đi lại nhiều trong phủ, hầu như nơi nào cũng đi một đôi lần. Phòng sách là nơi nhiều con cháu gia nô lẫn con cháu Triệu gia có tư cách đỗ vào Học tập vụ, lẫn đã đỗ vào Học tập vụ tìm đến để đọc sách. Dạo gần đây, họ thấy thêm một người chiếm chỗ trong phòng. Triệu Thiếu chủ đến thường xuyên, nghiêm túc đúng giờ, hay chọn chỗ sát góc phòng và ngồi từ sáng đến khi mặt trời lặn.

    Minh Thư tiểu thư ở thêm vài ngày sau khi Triệu Thiếu chủ khỏe mạnh, nhưng sau đó rời phủ trở về nhà. Gia tộc phái người mang kiệu đến, tiểu thư lưu luyến nhưng cũng phải từ biệt cô dượng mà về. Triệu Thiếu chủ hồn nhiên ở trong phòng sách mà đọc say sưa.

    Triệu Gia chủ không có tại nhà, Triệu phu nhân cũng không quản nhiều việc kinh doanh, nhưng quản chuyện trong nhà như quản chuyện gia đình, chuyện sinh hoạt của gia nô. Mọi chuyện khác trong nhà có người mang cờ lệnh là Kha Tín đảm đương.

    Người rảnh rỗi như Triệu Thiếu chủ thì đi thăm nhà bếp, thăm vườn rau, đi thăm ruộng đất trồng trọt của Triệu gia bên ngoài thành Đô Lương. Đi đâu cũng một mình và một bộ điềm tĩnh, yên lặng. Hầu gái, gia nô khi gặp, mỗi khi cúi chào đều thấy Thiếu chủ khẽ chào lại.

    Triệu gia có xưởng rèn, có thể chế tạo kiếm, chế tạo cung tên, kiêm xưởng chế tạo sửa chữa dụng cụ đồ dùng. Triệu thiếu chủ được mời ngồi nên sau đó ngồi một hơi từ sáng đến chiều. Gia nô không mấy quen thuộc khi làm việc mà có người như Triệu Thiếu chủ ngồi xem, nhưng một ngày, hai ngày cũng bắt đầu không còn để ý mà trở lại nhập tâm làm việc.

    Triệu Thiếu chủ ngồi như người chết, tỉ mẩn quan sát người ta làm cán cung, thao tác cắt gọt chi tiết đẹp mắt, lại thấy tinh thần nghiêm túc, kiên nhẫn bất phàm mà trong lòng tấm tắc khen. Trong khu làm kiếm thì ồn ào, nóng bức và không sạch sẽ bằng. Hầu gái thỉnh thoảng chạy đi tìm Thiếu chủ để tiếp nước. Hôm nào Thiếu chủ ở một nơi thì tiếp nước thật dễ dàng. Hôm nào Thiếu chủ không ở một nơi, hầu gái phải vất vả vừa chạy vừa hỏi Thiếu chủ ở đâu.

    Triệu phu nhân giao cái công việc lúc đầu nghe thật nhàn hạ và thật thanh tao là rót trà cho Thiếu chủ khiến ai cũng nhao nhao mà giành, bây giờ mới thấy chạy bở cả hơi tai, mồ hôi ra ướt lưng áo. Ôi, Thiếu chủ ngài đừng đi đừng đi, để nô tì rót trà rồi hãy đi!

    Kha Nghĩa từ sau khi gặp Triệu Thiếu chủ thì cẩn trọng hơn mỗi khi gặp vị này. Người trong nhà không ai rõ Triệu Trị Triệu Thiếu chủ đã nhập linh vào Minh Thiên, ngay cả anh Kha Tín khi nghe nói cũng không tin. Chưa có ai chưa đầy hai mươi tuổi mà nhập Linh. Ngay cả Đông Nam Đông Hoàng đầy khí phách kia cũng sau hai mươi mới có người nhập Linh. Ít ra thì người ta đồn nhau về một cái tiêu chuẩn như thế.

    Kha Nghĩa không tranh cãi, kể từ ngày đó hắn yên lặng. Song bây giờ, một mình hắn ngồi đối diện Thiếu chủ, hắn càng im lặng. Kha Tín ngồi cách hắn một khoảng không xa. Hắn cũng muốn xem Triệu Thiếu chủ muốn làm gì.

    Triệu Trị nhìn Kha Nghĩa, chàng biết trái tim bên trong người gia nô này có thiên phú, có cơ hội có Thần thông nếu bước vào Minh Thiên, nhưng Kha Nghĩa còn cách một bước, trở thành Minh Địa. Muốn nhập Linh như trời với đất. Chàng muốn kiểm chứng vài điều và muốn giúp Kha Nghĩa một bước.

    Triệu Trị ngắm nhìn Kha Nghĩa làm hắn rất nhột người. Kha Tín thấy Thiếu chủ ngồi nhìn Kha Nghĩa cũng thấy nhột lây. Nhưng rồi mặt em trai hắn từ từ trở nên xanh sẫm làm lòng hắn bộp chộp, lưng bỗng thẳng lên. Thiếu chủ còn không phải là Minh Thiên sao?

    Tóc Kha Nghĩa tung bay như trước mặt của hắn là cuồng phong. Ngũ quan của hắn bị chèn ép biến dạng, xộc xệch, hai cánh tay gồng lên nổi đầy gân mạch đặt trước người, từng ngón tay níu kéo sàn nhà để giữ mình khỏi trôi đi. Tim hắn không còn do hắn, khi nhanh, khi chậm, khi nhu hòa lại nhuyễn như lụa, thêm mấy lúc như bị bóp nghẹt. Kha Nghĩa sinh ảo giác thấy mình trở thành ảo ảnh, xung quanh đều vặn vẹo, ánh sáng hóa thành từng cột, mọi vật biến thành từng bó nhiều màu sắc uốn lượn quấn quýt xoay tròn.

    Kha Tín nhổm người dậy từ lâu, hắn thấy Kha Nghĩa biến dạng như thế nào. Mọi hình dáng của từng bộ phận cơ thể đều uốn lượn gấp khúc, mắt đầy tơ máu và mặt đầy gân xanh đỏ. Kha Tín quì một chân ngồi dậy, vừa nhấc chân thì Triệu Trị giương bàn tay năm ngón hất hắn bay thẳng ra ngoài cửa.

    Kha Tín té lộn nhào, thân mình lăn long lóc vào thẳng bụi cây. Khi nhoài người chui ra thì cửa đã khép. Kha Tín đứng bên ngoài, hàm răng cắn chặt, thấy mình thật vô lực. Nếu hắn còn không tin Triệu Thiếu chủ là Minh Thiên thì hắn cũng không biết Triệu Thiếu chủ nên là gì.

    Kha Nghĩa ngồi bên trong, tóc đã mềm rủ xuống, từ gương mặt cho tới toàn thân đều hồng nhuận trở lại. Trong suốt thời gian bị dằn vặt đau đớn, thị giác đổ vỡ biến dạng, hắn nhìn thấy được cơ thể của hắn. Thấy được xương cốt trên tay, mạch máu, từng bó gân, từng bó dây chằng, bắp thịt rách nát. Thậm chí hắn còn thấy được máu huyết chảy cuồn cuộn liên tục bổ túc những nơi gân mạch phồng cứng muốn gãy vỡ. Màu sắc, chi tiết đều rõ nét tách bạch hiển nhiên lồ lộ trong mắt hắn.

    Lúc này đây Kha Nghĩa ngồi xếp bằng, nhận thấy không khí không phải đập vào thân người mà chen chúc len qua từ muôn vàn chỗ trống, khe hở trên người hắn. Cảm nhận từng hạt bé nhỏ trôi vào cơ thể, đắp vào những nơi tổn thương vốn dĩ mạch máu không cách nào tiếp xúc được. Chúng đắp từ từ, hắn càng để mình thả lỏng, càng điềm tĩnh, càng tự nhiên thì từ một hạt bụi sáng rỡ sinh mệnh hút thêm nhiều hạt ở gần và tụ tập lắp đầy những tổn thương đã có trên người hắn.

    Bên ngoài, Kha Tín không dám xông vào nhưng hắn lần dò đến gần. Dụng tâm lắng nghe cũng không nghe được gì bên trong hắn sinh ra bất an. Song hắn nheo mắt nhận ra không khí đang không lưu chuyển theo lẽ thường. Bản thân là Minh Địa, hắn biết Minh Địa không có khả năng thao túng không khí tập trung nhưng khi chữa thương và hấp thụ thuốc dẫn thì có thể dùng thân mình thu hút nhiều hơn bình thường.

    Kha Tín không phải dạng người thích ôm hi vọng hảo huyền nhưng lần nay hắn chọn kiên nhẫn. Song lần này quả thật không phải chuyện hảo huyền, hôm nay là ngày vui của nhà họ Kha.

    Khi đêm đến, đêm nay cũng như mọi đêm tại thành Đô Lương, và cũng như ở các thành khác ở Đông Hoàng, đều tuân theo cái nếp của người bình phàm. Những nơi sáng đèn, những nơi rực rỡ thường tụ tập gần nhau và ở nơi trung tâm. Những ngã tư, ngã ba ở khu vực đó đều là những nơi đắt đỏ, chi phí cao, phụ nữ đẹp, thức ăn ngon, rượu tốt và danh nhân đi lại thường xuyên. Kẻ nhận biết nhiều, có ánh mắt tốt có thể chỉ ra người này thuộc bang phái này, người kia tu ở tự viện nào, đạo bào kia thuộc danh môn chi phái nào, cái đai lưng kia là hàm nào trong Bộ binh và những gương mặt nào thuộc sáu bộ hay lui tới.

    Kha Nghĩa, Kha Tín, dì Thìn vợ Kha Tín và Kha Bảo ngồi cùng một bên bàn. Bên kia bàn là năm người bạn quen thuộc với gia đình họ. Mọi người đều là gia nô của Triệu phủ. Một bàn người tụ tập chọn nơi vắng vẻ, cách nơi trung tâm đông đúc vài cái ngã tư. Kha Nghĩa bước vào Minh Địa, bề ngoài nhìn chưa thấy rõ thay đổi, nhưng bản thân hắn biết thân thể của hắn từng giây, từng phút được bao bọc và uẩn dưỡng. Theo thời gian, xương cốt, gân mạch, thành mạch máu, bắp thịt đều sẽ được bồi đắp, chữa trị và đạp lên một tầng mới mà người bình phàm không cách nào làm được.

    Năm người bạn lâu năm của họ đều trưởng thành chung với Kha Tín hoặc Kha Nghĩa. Hai người trong họ là Minh Địa, ba người kia thì hâm mộ hết sức nhìn Kha Nghĩa. Đội của họ có thêm một Minh Địa sở hữu dị năng như Kha Nghĩa thì công việc kinh doanh nhất định khởi sắc. Cứ mỗi ba tháng, đội nhóm của gia nô được phép có bảy ngày đi tìm vận mệnh riêng của họ. Buổi tiệc nhỏ này ngoài chúc mừng cho Kha Nghĩa cũng là dịp để mở đầu tính toán cho đợt phép bảy ngày sắp tới.

    Kha Bảo háo hức ngồi nghe, dì Thìn bề ngoài thì vui nhưng trong lòng chưa bao giờ bớt lo nghĩ. Những cuộc đi săn bảy ngày này, đội săn đều được phép giữ lại, không cần lo lắng Triệu phủ tính toán. Đông Hoàng độ người bình phàm mà có luật bảo hộ người bình phàm. Bách Liên Hoàn sau chiến trường Người đấu Tiên lần hai cũng duy trì bộ luật bảo hộ người bình phàm, nhưng chỉ Đông Hoàng mới không có cổ lão thế gia đại Tiên tộc. Ở Đông Hoàng, luật này ít kẻ dám khinh nhờn, bẻ cong, bởi vì Hình đài không ngại mỗi ngày đều chặt đầu kẻ xem thường Chính luật.

    Tiệc bên trong ở nơi ấm cúng, thức ăn đặc sắc, tỉ mỉ khéo léo lại thêm nữ hầu bàn cười như hoa như ngọc làm ai cũng sảng khoái. Kha Nghĩa ôm đầu Kha Bảo đùa nghịch, thằng bé không được uống nhiều rượu vì mẹ của nó ngồi cạnh. Nó cũng không được tham gia thám hiểm vì mẹ của nó kiên quyết không cho. Cả cha lẫn chú nó chỉ làm bộ cho phép, để dì Thìn làm kẻ xấu.
    Kha Tín và mọi người còn muốn kéo dài cuộc vui nhưng người quản lý khéo léo nhắc thời gian. Bàn tiệc không vì thế mà mất vui, vẫn gõ đũa, gõ chén ca hát trong lúc dì Thìn ra ngoài kín đáo trả tiền.

    Quản lý, nữ tì cúi người vui tươi đưa khách ra ngoài và không quên mời họ trở lại. Đêm tối, gia nô chịu một giới hạn về thời gian gọi là giờ giới nghiêm. Sau giờ đó họ phải ở trong phủ của gia chủ, còn người bình phàm, người tu tiên không có giờ giới nghiêm.

    Kha Tín, Kha Nghĩa và đội của hắn về tới phủ thì hầu gái nhắn tin, Thiếu chủ muốn gặp tất cả bọn họ. Toàn đội tỏ ý ngạc nhiên, đứng nhìn nhau, nhưng Thiếu chủ không phải thiếu gia như xưa, có quyền nhất định với gia nô. Kha Tín dẫn đầu mọi người đi theo sau lưng hầu gái, thẳng hướng mà Kha Tín biết là phòng sách. Ánh đèn nơi đó thấp thoáng chỉ bao trùm một góc nhỏ, Triệu Thiếu chủ một mình ngồi.



    Thích Bạch

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nosisme, ngày 21-07-2019 lúc 23:10.
    Tri thức là để nâng mình lên, chứ không phải để đè người khác xuống

    ---QC---


Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status