Đại Lệnh truyện
Tác giả: Thích Bạch
Chương 1 - An Dung Công chúa.
Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440
Cuộc phiêu lưu, gặp gỡ, va chạm, trưởng thành của những người trẻ với khát khao bảo hộ người bình phàm trong thế giới của người Tu Tiên.
Có tình nơi xa, có oán kề cận, thế giới vô vàn kẻ yếu và trước mặt là thế giới Tu Tiên như trời biển, rộng lớn không thấy điểm kết. Như thế nào thực thi công bằng, hộ người bình phàm?
An Dung Công chúa, ứng lệnh từ thần bí Nam Thiền, liệu có trở thành Đế Nữ đời kế, chưởng khống Cổ Lôi trống, triệu hồi Cổ Thần để chiến vì kẻ bình phàm?
Triệu Trị, thiên phú ẩn dật mà khoan dung phóng khoáng, là người có tuệ tâm mà quyền đánh ra như sấm vang chớp giật. Nhân ái, thiện lương, dũng mãnh vô song. Khai đạo Tiêu Dao hay vì người mà chiến?
Trần Lan, Trịnh Huệ, Phạm Đả Tiên, Trần Duyên Hương, Nguyễn Soái, Phan Thụy Linh, ... vô vàn những người trẻ có hành trình nhiều ân oán từ Đông Hoàng, Bát Chính Đạo, Bách Liên Hoàn, trải dài đến những nơi xa xôi của Tu Tiên giới.
Bách Liên Hoàn, Hoàng Cư, năm chín mươi Khai Hòa.
Dân tình ở xứ này xưa nay vốn không gọi như thế, nhưng hiện nay Hoàng Cư là nơi cư ngụ của Hoàng Đế. Thời đại đổi qua không thấy có lệnh dời đô, như Bách Liên Hoàn, Hoàng Đế thống nhất trăm nước vẫn chọn nơi này làm cung điện, chỉ đặt lại tên gọi nghe hơi khác là Hoàng Cư. Hoàng Đế ở đâu nơi đó vẫn là kinh đô, không có gì khác đổi thay.
Hoàng Cư vẫn lầu son, gác tía như xưa nay nhưng trang phục và cung cách của người bên trong thì dần thay đổi, gần trăm năm thêm nhiều phần thanh tao, đơn giản, lễ tắc chú trọng nghiêm khắc. Dân chúng nhìn từ bên ngoài vào thấy ban ngày tĩnh lặng, ban đêm càng thêm tĩnh lặng.
Bao bọc bên trong tường thành riêng tư, Hoàng Cư mọi nơi đều có đèn đuốc sáng sủa. Hàng lang, mái hiên trên các lầu cao, đường dẫn giữa các cung, cầu dẫn ra lâu giữa hồ, trạm gác đi lại liên tục tay đều xách theo đèn.
Duy có nơi này không có đèn.
Người nữ hầu dù quen thuộc không gian ở đây vẫn có chút thấp thỏm, song cẩn thận thắp sáng ngọn nến cuối cùng bên trong. Cô xoay người bước nhanh ra cửa, nhìn người bên ngoài gật đầu ra hiệu, khom lưng đứng tránh một bên, hai bàn tay nắm lại đặt phía trước bụng. Người nữ hầu bên ngoài khẽ nói chuyện như nhắn nhủ đồng thời giữ nhẹ trên hai vai của cô bé nhỏ xíu trong lúc cô này bước qua bậc cửa cao để vào trong.
Mặc cho chiếc váy trắng phủ chân, cô gái nhỏ lướt đi với gương mặt háo hức, nhưng dù cô có đi nhanh thì hai người nữ hầu vẫn khoan thai theo kịp.
Ánh sáng trong điện không nhiều, sắp đặt vừa đủ chỉ đường dẫn lối. Đôi khi có những tấm phông khắc họa tiết cũ kĩ, những bức họa hiếm thấy trên tường thì gần bên ưu ái vài cây nến cho những ai bất chợt nổi hứng.
Ánh sáng đơn điệu dẫn dắt bởi cái mùi hương xưa cũ trên những khung cửa. Những trụ gỗ cứng cáp ẩn hiện như những thân cây trong rừng được soi rọi bởi những quầng sáng rời rạc khiêm tốn từ các nơi khác lan tới. Những xà ngang trên cao như có ánh mắt chậm rãi dõi theo cái lối đi tỏa sáng duy nhất bên dưới.
Nàng công chúa hớn hở đứng trước kì vật nàng muốn xem, một tấm kim loại lớn ở chính giữa cung điện. Nàng nghe thầy nói, bức tranh này chỉ khi đêm xuống, ánh sáng chiếu vào mới hiện ra.
Hai người nữ hầu đứng phía sau, yên lặng ngó chừng vị công chúa chưa đầy năm tuổi, hết mực say sưa ngắm bản khắc kim loại rất lớn ngay trước mặt nàng. Hai vị không nhận ra nơi nhập nhằng giữa ánh bạch lạp và bóng tối có một người cũng yên lặng quan sát. Song hai đao nô ẩn mình trong cái bóng phía sau hai vị nữ hầu, một đôi mắt từ rất sớm đã không rời cái vóc dáng cao lớn của người đó.
Riêng nàng công chúa nhỏ xem rất nhập thần. Nàng theo từng đường khắc không rời mắt. Những nét khắc trên nền kim loại màu đen lạnh giá rực sáng trong nỗ lực của nàng công chúa nhỏ tuổi. Gương mặt nàng vì vậy mà rạng rỡ, ánh mắt chứa đầy chờ mong.
Cái bóng lặng yên trong bóng tối khẽ gật đầu. Người đao nô ẩn mình dời ánh mắt của mình ra khỏi bóng tối. Người bên kia trầm lặng mượn cái không khí đen ngòm dày đặc làm dẫn, nhìn sang chỗ hắn lại làm hắn tràn ngập cảm giác, càng nhìn bản thân càng bất kính.
Ở trước bản khắc, vị công chúa đôi lần nhíu mày khi một phần của bức tranh sáng lên, nàng nghĩ mình có thể đoán ra một chút hình dạng của nó. Khẽ đắn đo, nàng quay trở lại và nhập thần vào một đường khắc mới.
Cái bóng đứng xem, khẽ nghiêng đầu ra vẻ hài lòng với quyết định nhanh chóng kia.
Hai vị đao nô tách ra hai phía, bước ra khỏi cái bóng của hai người nữ hầu. Không còn ý nghĩa lớn để ẩn mình trong cung điện này khi bóng tối không còn là đồng minh của họ, nó hiện có chủ của nó. Phần đen kịt của cung điện ẩn mình phía sau bản khắc khổng lồ chính giữa. Ở trên khung, một phần bức tranh đã dần sáng lên, nhiều nét lan tỏa rực sáng, những chỗ nối liền nhau đã rõ ràng. Nàng công chúa vui vẻ khi nhìn ra một phần bức tranh, hình dạng giống phần đầu của một con ngựa. Công chúa đoán ngay là như vậy.
Ánh nến ít ỏi bên trong cung điện đôi khi ngả nghiêng, không khí mang vẻ ảm đạm, im lặng như tờ. Ở những vùng thôn quê cách xa nơi thành thị, ban đêm cũng không buồn chán đến như vậy.
Bóng người cao lớn kia điềm nhiên nhích thân mình gần hơn về phía có ánh sáng. Nàng công chúa bắt đầu lầm bầm, đôi khi hoan hỉ vì trí tưởng tượng của nàng hóa ra lại giống như hình vẽ hiện ra trên bản khắc. Trí tưởng tưởng của nàng chính xác thì đường nét chính ẩn bên trong mới sáng lên. Song, nàng không biết điều đó. Không mấy người biết điều đó.
Bóng người bước thêm một bước và cả thân hình hiện ra, là một người phụ nữ lớn tuổi. Vóc dáng của bà rất cao, không thua kém với đàn ông. Cổ và lưng thẳng uy nghi, cằm nâng cao, hai vai thon thuôn xuống tay, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lại trước thân mình. Hàng lông mi dài mềm dịu, hốc mắt sâu chìm trong bóng tối hướng về nàng công chúa tỏ vẻ xin phép.
“An Dung công chúa.”
An Dung mở cặp mắt to của mình nhìn con người toát ra nét uy nghi đứng cạnh bản khắc đang chào nàng. An Dung hơi khẽ khom mình chào lại, ánh mắt sáng lên, trong trẻo đầy tò mò.
Người phụ nữ nhẹ giọng nhưng chắc từng chữ, hướng về những kí tự trên bản khắc, những kí tự đó ngay lập tức đỏ rực. An Dung há to miệng nhìn kĩ bà và kinh ngạc nhìn bản khắc.
“Tổ Mẫu Đại Hòa và bốn người anh.”
An Dung lẩm bẩm lặp lại trong miệng. Những chữ sáng đỏ bằng cách nào đó hòa lẫn với những nét màu vàng của nàng khiến nàng tự nhiên lại hiểu được. Mặc cho những nét khó hiểu, chúng truyền thẳng vào đầu óc của nàng.
Người phụ nữ tiếp tục, nhưng lần này là bà ta nói. Trong lúc nói, bà bước chậm tới gần hơn. Hai vị nữ hầu, hai vị đao nô tự giác cúi đầu từng bước lùi về sau. Người phụ nữ này có thể làm sáng bản khắc kim loại, tự nhiên là bà phải có cùng huyết thống Hoàng tộc. Ánh sáng rực rỡ tới mức có thể câu thông suy nghĩ với công chúa tức bản thân đã ít nhất bước vào kết nối tâm linh, thành tựu Minh Thiên. Màu đỏ của ánh sáng đại diện cho quyền lực, cho sát phạt, cũng đồng thời là màu của lực lượng bảo hộ huyết thống Hoàng tộc.
Người đàn bà này biểu lộ chính mình, hai vị hầu gái, hai vị đao nô hiểu ý, cúi đầu giữ cự ly.
Bà ta quỳ xuống, hai tay đặt trên gối, nhỏ giọng dịu dàng từng lời truyền vào tai của An Dung công chúa.
“Đại Hòa lệnh khắc cảnh Tổ Mẫu được bốn anh trai liều chết bảo vệ, ngày đêm hộ tống nàng trốn chạy trên bốn Thần thông mã. Thần thông mã là một trong tám Tướng của thiên địa xuất hiện trong chiến trường Người đấu Tiên. Trận này thất bại, Cổ lôi trống bị hủy, Tổ Mẫu Đại Hòa thoát được vào đầm lầy của cổ trường thành thì tránh thoát được truy sát. Bốn người anh vì chia ra các hướng mà thất lạc.”
Giọng bà nhẹ, rõ ràng, câu chữ cũng không bóng bẩy hay truyền cảm, đơn thuần dùng từ ngữ diễn tả tình tiết. An Dung nghe rất nhập thần như cách nàng nhập thần trên bản khắc.
“Cổ Lôi trống bị hủy nhưng Tiên nhân kiên quyết tìm Tổ Mẫu. Đại Hòa còn, Cổ Lôi trống sẽ phục sinh. Cổ Lôi trống trong tay Đế Nữ đánh một tiếng là đánh nát muôn đời lôi kiếp của bất hủ. Kẻ bị đánh không còn kiếp trước, không còn kiếp sau, tan biến giữa thiên địa, linh khí trả lại cho trời đất.”
Bà tiếp tục, giọng hơi gằn.
“Tổ Mẫu không hiểu mà thoát được đầm lầy. Lại không hiểu mà thoát được qua vùng đất của Chín Rồng. Đến biên giới U Minh được người của Nam Thiền tiếp nhận Đại Hòa lệnh mà cứu giúp.”
Giọng bà nhẹ nhàng một chút, tiết tấu có chút nhanh dần.
“Đại Hòa lệnh được Tổ Mẫu mang trở lại Đông Hoàng. Một lần nữa chiến trường Người đấu Tiên lại diễn ra. Người từ Nam Thiền hộ Tổ Mẫu, luận đạo, đấu pháp. Tám Tướng lại nổi dậy, trăm loại thiên dị từ mọi nơi, trên mặt đất, dưới mặt đất, trên trời, dưới nước đều hưởng ứng tám Tướng. Cổ tộc từ đầm lầy cổ trường thành phía đông, phía nam bước chân vào chiến trường.”
Gương mặt bà cũng như An Dung công chúa bắt đầu có chút giao hòa, chia sẻ chung một dạng cảm xúc và chung nhịp đập của trái tim.
“Người tu tiên không ngăn được Tổ Mẫu Đại Hòa triệu hoán Cổ Lôi trống. Sét bắt đầu đánh xuống toàn thể Đông Hoàng. Tiếng sấm ầm vang chưa kịp hết thì tiếng sau lại tới. Từng trận Sét sinh điện đánh xuống, Tổ Mẫu càng mạnh. Khi Đại Hòa lệnh sáng rực, khắp Đông Hoàng là một tiếng hô hoan hỉ, chiến trường Người đấu Tiên đã báo kết cục. Cầm Đại Hòa lệnh trong tay, Tổ Mẫu thân mình cũng thành Đế. Trải qua Minh Địa, Minh Thiên, hóa Cổ Vương, nhập Thiên Định mà không phải thành Thần, thiên địa ân sủng xứng Đế.”
Bà ngừng lại, ổn định tâm tình của mình và cho cả An Dung công chúa.
“Cổ Tiên, Bất Hủ, Nhập Hư, bất kì danh xưng nào của người tu Tiên đều bị Cổ Lôi trống đánh tan, đánh tàn. Họ bị dồn về trở lại phía bên kia cổng Đỏ như hàng vạn năm trước, như lúc họ chưa khám phá ra Đông Hoàng.”
Người phụ nữ dừng lại, bà ngắm nhìn An Dung công chúa, hai tay khẽ chạm lên hai vai của nàng.
“Người nắm Đại Hòa lệnh, bảo hộ tư cách thiên hạ chúng sinh, thiên nhiên vạn vật, bảo vệ Đông Hoàng là nơi độc lập sinh tồn. Giữ cho Cổ Lôi Kiếp trường tồn, hộ chân linh của Đại Tự nhiên, giữ tu tiên giới bên kia cổng Đỏ.”
An Dung nghe tới đây bất chợt thấy trời đất tối sầm. Cô gái nhỏ không thấy được bản khắc kim loại tắt dần ánh sáng, trở lại trên bàn tay của người phụ nữ trước khi chỉ còn là mảnh kim loại tinh xảo treo trên cổ của cô.
Người phụ nữ vung tay tắt tất cả ánh sáng, bên trong điện trở lại với cái màu đen đậm đặc quen thuộc. Bà thở dài nhìn cánh cửa đang khép lại. Bên ngoài hai người nữ hầu đã đỡ An Dung công chúa ra khỏi cổng.
Xa xưa, ngày Tổ Mẫu Đại Hòa ra đời, bên kia Nam Thiền xa xôi gửi đến một chữ Hòa. Ngày công chúa An Dung ra đời, không ai mong muốn hay chờ mong, Nam Thiền vẫn từ nơi xa xôi gửi đến một chữ. Chữ này chỉ những người hộ huyết thống Hoàng tộc như bà mới đọc được. Trên đó là một chữ, Lệnh.
Một trường huyết chiến sẽ lại tới nữa chăng?
Thích Bạch
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile