Đại Lệnh truyện
Tác giả: Thích Bạch
Chương 26 - Tin tức
Góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...0#post21309440
Đông Hoàng, thành Đô Lương, năm chín mươi Khai Hòa.
Tuyết mùa đông không còn làm người ta vì nó mà ngẩng đầu. Họ nhìn lên là để tìm bầu trời trong vắt, nhìn khói phả ra từ hơi thở và lấy tay che bớt mắt để lén lút nhìn mặt trời.
Bên dưới đi lại vẫn còn âm thanh loạc xoạc, nhưng khi vào trong thành thì đường được dọn đẹp hơn. Trục đường chính lúc nào cũng được người ta cố gắng quét dọn từ sáng sớm, gạch đen vì ướt mà bóng loáng như mới. Vào những ngày nắng đẹp tuyết lặng như hôm nay, dường như không khí lạnh lùa từ trên cao xuống làm người đi bộ rùng mình, đủ để nhắc đây chỉ mới vào mùa đông. Người ta vẫn tưởng mình mặc áo ấm, choàng khăn là vì ai cũng làm vậy.
Hôm nay người ở phố bầy Dê, cổng thành bắc thấy Giám kị binh theo sau ông Thiều Kim Xích trở về. Ở giữa đoàn người ngựa còn áp tải một xe ngựa. Người ta dễ dàng nghĩ chuyến đi cả đêm qua cũng không phải một chuyến tuần hành địa bàn thông thường.
Giám kị binh mỗi lần huy động đi tuần hay càn quét biên giới khu vực đều tổ chức gần giống Kị binh của quân đội. Một tổ năm người, một trường thương, hai kiếm lớn, hai cung lớn và không quên giắt theo nỏ. Số lượng đi tuần nhiều lắm là hai trăm người nhưng trang bị giáp sắt, và cưỡi giống ngựa chỉ dùng trong quân đội. Không mã tặc nào có thể chạy thoát nếu vào tầm nhìn của giống ngựa thần kì này.
Phủ Giám binh vui vẻ trở lại sau sự cố ám sát ngày hôm qua. Trong ngoài không mất vẻ oai nghiêm nhưng các quan trông coi kho lương, quản tiền gạo mắm không giấu vẻ phấn khởi khi nhìn một xe ngựa lớn bị kéo về. Mấy hôm vừa rồi đánh nhau nhiều, tổn thương nhiều, chi phí nhiều, mã tặc một phen đem quà mừng thì hỏi sao các ông không mừng. Mấy tay chạy việc cho các gian hàng cũng nhanh chóng phát tin về, biết đâu phủ Giám binh lại có vật cần thanh lý. Các quan hí hửng mở từng hòm gỗ bên trong mà nghĩ đến chuyện, phải chi ngày nào mã tặc cũng tới.
Người ở tửu lâu rất nhanh biết chuyện. Trên lầu trà, người ta trò chuyện rôm rả khi nhìn Giám kị binh sải ngựa bên dưới. Người hiểu biết còn suy luận, mã tặc không nên ở cao nguyên Hừng Đông vì quân đội nắm toàn bộ con đường ở đó. Chẳng ai tin quân đội để mã tặc đi qua, như vậy chỉ còn một trường hợp, có một con đường khác đi vào Đông Hoàng đã bị mã tặc khai phá thành công.
Người đó suy luận cũng không sai. Quân đội đã đến chậm một nhịp, sau khi Giám kị binh của ông Thiều Kim Xích buộc đám mã tặc bỏ xe hộ tống mà chạy. Người của quân đội gửi tin đến phủ Giám binh tỏ vẻ rất khó chịu, nhưng ông Tổng Giám binh nhe răng cười. Địa bàn của thành bang Đô Lương có mã tặc, Giám kị binh không xử trí thì đợi ai xử trí. Chắc hẳn quân đội giờ này còn đang nổi nóng và đi tìm con đường bí mật kia của mã tặc. Đám mã tặc xem mạng người như cỏ rác, chữ chết dường như không biết viết như thế nào.
Cũng ngó ra ngoài thành bắc, hôm nay không phải mỗi Giám binh có chuyện vui, xưởng nhà họ Triệu cũng có chuyện vui. Lương Phách Thông sáng nay vung tay khởi động người mới biết bản thân đạp chân vào Minh Địa. Thân thể một mạch quán thông với trời đất, từng hạt sinh mệnh li ti cặm cụi chui vào người làm hắn vui không kể xiết gầm to một tiếng suýt nữa sập cả mái nhà. Đàn chó bên ngoài cụp đuôi nằm sạp xuống đất không dám hó hé, nai thỏ co cẳng chạy hết về các bụi rậm, to mắt nhìn lại xưởng rèn.
Triệu Gia chủ đang ở xưởng rèn ngoại thành cũng giật nãy mình. Ông nhìn vóc người của Phách Thông có vẻ cao thêm, dù toàn thân đang tóp lại như kẻ gầy yếu nhưng cuồn cuộn sức mạnh ẩn bên trong. Cánh tay Minh Thiên đã thôi trở thành nỗi lo sợ của hắn. Còn cái cách hắn gầm to quả thật không thể xem thường và hình như cũng không phải hết mức hắn có thể gầm to. Một đêm qua dường như lực lượng nào đó đã hoàn thành uốn nắn cơ thể của hắn để tâm linh thỏa mãn tới mức cảm nhận được sinh mệnh lực từ trời đất, đẩy hắn một bước cuối cùng vào Minh Địa.
Từ Phong than thở với chính mình nhưng làm mọi người xung quanh đều nghe được, không khỏi cười vang. Kha Nghĩa đã vào Minh Địa, Phách Thông nhỏ hơn hắn vài tuổi cũng vừa nhảy lên đẳng cấp của lục địa thần tiên, khiến hắn cũng không khỏi không thể than ngắn thở dài vài câu. Thiếu chủ ngài thật không công bằng!
Gia nô trong xưởng rèn đều biết cái đêm Phách Thông bị thiếu chủ thuốc đến nổi phải nằm dưỡng thương. Nào ngờ hôm nay kết quả trên người của hắn không khỏi làm người ta không liên tưởng. Thiếu chủ, ngài cứ thuốc gia nô, thuốc thoải mái!
Thiếu chủ không ở đâu xa, đang đủng đỉnh cưỡi ngựa đến xưởng rèn. Hôm nay Gia chủ nhắn nhủ cho tổ tìm kiếm thăm dò loại quặng mà ông muốn tìm kiếm. Đáng lẽ đợi mùa xuân, tuyết tan nghe có vẻ thuận tiện hơn nhưng Gia chủ nóng lòng, nên tổ tám người sáng nay sẽ lên đường. Ông Triệu Gia chủ không muốn xưởng rèn mấy đời chỉ rèn nông cụ, sửa chữa vật dụng, rèn đao kiếm bình thường. Ông muốn rèn ra thần binh và ông có ý tưởng. Trước hết cần tìm ra loại quặng thích hợp.
Chi tiết như thế nào thì Triệu Trị không rõ, nhưng Triệu Trị hôm nay cũng theo xe đi tham quan cao nguyên Hừng Đông. Thời tiết đẹp, lòng người nở hoa dù không khí lạnh đến thắt người trong những bộ quần áo dày cộm. Triệu Thiếu chủ choàng áo lông láng mượt mà nô tỳ của Minh Thư tiểu thư bỏ công ngồi săn sóc. Tiểu thư chỉ sang thăm cô nên gặp anh một chút, đủ thời gian cho nô tỳ chải lại áo, sau đó lên kiệu về phủ. Khi về nhoẻn miệng chào, làm hầu gái trong phủ cảm thấy còn ấm hơn cả mặt trời.
Ở ngoài xa cổng thành bắc, người ngựa lội tuyết đi theo hướng tây bắc. Quý Khải đi cùng Triệu Thiếu chủ, một mực đi phía sau. Tổ tám người thăm dò không ngừng làm chuyện của họ; đâm sâu vào tuyết lấy mẫu, ghi chép, thì thầm trò chuyện. Triệu Thiếu chủ không có gì thay đổi, thong thả lắc lư trên ngựa mặc kệ tổ phía trước làm gì. Đồng hành cùng Quý Khải là một người tên Hàn Ngọc, một nữ gia nô hiếm hoi đạp chân lên Minh Địa, sở trường bắn cung và nấu ăn. Nàng này cưỡi ngựa đi trước Thiếu chủ một đoạn, vẫn hay tò mò xung quanh có gì hái hay bắt được.
Sau khi tăng tốc vượt qua trấn ngoài vi của thành bang Đô Lương, cao nguyên Hừng Đông ở trước mặt. Rừng cây rậm rạp trơ trọi lá trải dài thoai thoải lên cao dần. Dọc đường đi những lùm, bụi cây khô cao thấp khác nhau nhan nhản làm tốp người không ngừng rẽ theo những đường vòng cung.
Tốp tám người phía trước thỉnh thoảng dừng lại làm công việc thăm dò của họ. Đôi khi họ nói chuyện khá to, có vẻ không hài lòng và đồng ý như nhau. Triệu Thiếu chủ nhân những lúc ấy mà xuống ngựa, lội bộ dọc theo những con suối chảy từ trên cao xuống. Hai bên bờ hoàn toàn bị tuyết phủ, giữa dòng có những bãi cạn, đá tảng cũng đều bị phủ đầy tuyết.
Quý Khải rất mong Thiếu chủ nhặt được gì đó thần kì như lần thám hiểm Âm Lâm ngắn ngủi lúc trước, nhưng Triệu Thiếu chủ cũng chỉ đi dạo, ngắm nghía gì đó rồi quay lại, nhảy lên ngựa. Tổ tám người phía trước tỏ ý chưa đói, dang dở việc nên họ cho một người ngỏ lời với Thiếu chủ, bữa trưa có thể chậm một chút. Triệu Thiếu chủ hồn nhiên nói không sao.
Lúc tổ thăm dò Triệu Phủ còn ở cao nguyên Hừng Đông thì Phạm Đả Tiên ở khách sạn ‘Hoa Hồng’ rất đau đầu. Không phải chỉ hắn mà Nguyễn Tuyết, Nguyễn Luân, Trần Trung, Phạm Uy Vũ cũng biểu lộ ngán ngẩm ra mặt. Trần Lan trong những tình huống như thế này vẫn duy trì gương mặt không quan tâm trời sụp hay mặt đất nứt ra.
“Bà chúa của tôi, tại sao, tại sao, tại sao lại là tìm chúng ta???” Song hắn quay sang Nguyễn Tuyết, gằn giọng hỏi “Nhìn thấy tên khách sạn là gì không? Hoa Hồng?” Rồi hắn chỉ sang bên kia đường “Thấy gì không, Đế vương?” Chỉ tiếp ra cuối đường, ngay ngã ba, “Hoàng Gia, thấy không? Tại sao không chọn cái khách sạn có cái tên bình thường một chút”. Nguyễn Tuyết điềm nhiên đáp “Miễn phí”. Trần Lan nhếch mép lên cười, những người còn lại bụm miệng mà cười.
Phạm Đả Tiên chống nạnh, ưỡn ngực, gương mặt điển trai hứng nắng mặt trời, miệng than thở “Mang tiếng Đông nam tam gia lừng lẫy, đi đâu người người cũng nhận ra mà nguyên dãy năm thành bang Tây bắc không có một chỗ để dung thân. Tìm thấy Quận chúa rồi sao, ăn ở đâu, ngủ ở đâu, vẫn là khách sạn! ” Than thì than, hắn dẫn đầu đi lấy ngựa. Thượng Nghi cung tận Đại Chính thành gửi tin, ‘Quận Chúa mất tích, lần cuối thấy dấu vết hướng về thành bang Tây Bắc, đề nghị ra sức tìm kiếm’. Mất tích khỉ khô, một năm không biết trốn ra ngoài chơi mấy lần, lần này dám trốn cả ngàn dặm đường, gan thật sự đã to ra.
Y muốn nói mấy lời này to ra nhưng mà chỉ có thể giấu diếm trong bụng. Không đi liền, y dẫn đoàn người ra phố bầy Dê ở thành bắc, trước hết ăn thịt dê. Tuổi trẻ sôi nổi, lại cách biệt tuổi tác không nhiều, Phạm Đả Tiên lớn nhất hai mươi hai tuổi, Phạm Uy Vũ nhỏ nhất mười tám tuổi, đi chung từ thuở bé nên vô cùng hợp, hiểu ý nhau. Nghe đến phố bầy Dê, ngay cả Trần Lan cũng sáng mắt lên huống chi là những gương mặt còn lại.
Phố bầy Dê không phải chỉ có dê mà còn nhiều thứ khác như cơ man nào là xôi. Họ đặt nồi đất giữa quán, hơi ấm tỏa ra xung quanh còn kèm theo hương thơm nhiều loại xôi cùng một lúc bốc lên. Khách đi ngang không thể không ghé ngang một chút. Tấp vào có thể sau đó lại kết thúc với xôi, rượu, một đĩa thịt dê, đặc sắc tương riêng của quán, một chén súp vị dê ấm bụng. Khó cầm lòng khi đang ngang phố bầy Dê mà không ghé vào bất cứ bảng hiệu nào. Đó là một nơi không dễ đi qua khi rời thành Đô Lương bằng cổng phía bắc.
Bên ngoài cao nguyên Hừng Đông thời tiết còn tốt, nhưng tiến sâu vào trong cao nguyên thì tuyết bắt đầu rơi lớn dần khi chiều về. Tổ tám người phụ nhau vào những cánh rừng lá kim gần đó, kéo gỗ về để lấp trên đầu những khoảng trống hẹp bên dưới, ở giữa hai con dốc. Nói là hẹp nhưng cũng khá là rộng cho chỉ mười một người, mười một ngựa ngủ qua đêm. Tuyết rơi nhiều nên làm tới đâu thì mái che bị tuyết phủ tới đó. Sau khi lùa ngựa vào thì họ cũng lấp kín một chiều và phủ lên toàn bộ bằng những tán lá kim có thể tìm thấy dễ dàng trong rừng cây gần đó.
Hàn Ngọc rất thạo việc bếp núc. Có lẽ nàng hiểu biết nhiều hơn là chuyện nấu ăn trong nhà, khi bếp lò nàng đang làm khác hẳn những bếp lò mà Triệu Thiếu chủ từng thấy khi làm bếp lửa bên ngoài. Hố được đào xuống dưới đất, đá được sắp thành hai hình tròn, một to và một nhỏ nối liền nhau. Hố tròn nhỏ không sâu bằng, dốc xuống hố lớn bên cạnh. Khi bếp được bắc lên thì Triệu Thiếu chủ hiểu nhiều hơn khi củi được đẩy vào bếp từ bên hố tròn nhỏ, bên dưới hố tròn lớn lửa cháy phừng rất nhanh.
Trong lúc Hàn Ngọc nấu bữa tối, Triệu Thiếu chủ bỗng nhiên không nhìn bếp lửa mà nhìn màn tuyết đang lớn dần bên ngoài. Quy Khải chưa biết chuyện gì làm Thiếu chủ nhìn ra nhưng hắn vốn đã có thói quen phản ứng theo chủ nhân nên tay chủ động nắm cán đao. Tổ tám người ngồi gần đó cũng bồn chồn trong người, bất giác ai cũng thò tay tìm vũ khí.
Tuyết bên ngoài rơi chưa lớn nhưng gió thổi mạnh dần hất tuyết trên đầu dốc thành mưa bay khắp nơi. Triệu Thiếu chủ mỉm cười khi trong màn tuyết dần dần hiện ra bóng hai người dẫn theo hai ngựa theo rãnh giữa hai dốc đi thẳng tới đây. Có vẻ hai vị chủ tớ kia, theo Triệu Trị quan sát, và cả tiếng thì thầm chưa đủ nhỏ để bị tiếng gió át đi. Càng tới gần thì bên trong lán tạm đều có thể nhìn thấy người ở bên ngoài. Tám người thầm nghĩ, Thiếu chủ không tầm thường.
Triệu Trị không hỏi cũng không nói lời khách sáo, chỉ ra dấu hiệu mời vào. Quý Khải, Hàn Ngọc dắt ngựa sâu vào trong, còn hai chủ tớ ngồi xuống đối diện Triệu Thiếu chủ, bên kia bếp lò. Nón không thả xuống nhưng không dấu được một phần gương mặt mịn màng, đôi môi đỏ, tóc nằm gọn trong nón, ánh mắt sáng lập lòe lửa trong bếp. Quả thật là gương mặt của đại mỹ nhân.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile