TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 7 của 7

Chủ đề: Y

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    30
    Xu
    0

    Mặc định

    Y
    Author: L.Y.V.N
    Type: Huyền Huyễn

    Tru Tiên trận đang tàn dần trên vùng trời thành Hữu Nhược. Những ngọn núi, những áng mây đang hòa dần vào màn đêm sâu thẳm, để lại đằng sau một không gian sơ xác tràn đầy tiếng chim kêu.

    Vĩnh lắc đầu ngán ngẩm.

    Vậy là lại một đêm sóng gió trôi qua trong im lặng.

    Anh cùng lão Kha, người đứng đầu của trấn Mã Diệm, đi kiểm lại số hàng vừa giao tới, nhân tiện cũng có vài chuyện cần bàn bạc với thủ lĩnh của đối phương.

    “Ê tiểu Lâm!”

    Vừa thấy cái bóng của chàng thanh niên đứng dưới ngọn đuốc, lão Kha đã vẫy tay: “Bên này nè! Bên này nè!”

    Vĩnh cũng giật mình, anh không ngờ đối phương thật sự lại cử một người trẻ tới vậy cho hoạt động lần này. Trông hắn cũng chẳng lớn lắm. Ước chừng cũng bằng tuổi anh. Nhưng gu ăn mặc thì chả ra cái gì cả. Không biết là do thời tiết nóng bức hay đơn giản rằng hắn thích khoe cơ ngực của mình mà lại cởi trần mặc quần cộc khi gặp mặt người khác. Nhưng thứ làm anh chú ý hơn cả là chiếc vòng cổ xỏ sáu cái răng nanh trông rất kì dị. Hẳn đó phải là một loại tập tục hay một thứ chiến tích huy hoàng nào đó nên hắn mới làm vậy.

    “A! Bố già!”

    Chàng thanh niên hớn hở: “Vẫn chưa ngủm hả? Già rồi mà dai dữ!”

    “Đéo mẹ! Mong tao chết lắm hả thằng lỏi!”

    Lão gầm lên, các thớ thịt trên vai căng phồng, nhưng chả có chút tức giận nào cả, chỉ phì phèo tẩu thuốc hỏi lại: “Lão tứ vẫn tốt chứ bay?”

    “Xì!” Hắn nhếch mép: “Sống nhăn răng!”

    Lão Kha nhăn mặt, nhả làn khói vào mặt hắn, chửi đổng: “Mẹ cái thằng này!”

    Hẳn là hai người đã quen với cái kiểu suồng sã này rồi. Nhưng anh lại thấy không hay ho gì cho lắm. Bởi chẳng có một cái tôn ti trật tự nào cả. Hay người vùng này vốn vậy?

    Anh tặc lưỡi cho qua chuyện rồi chủ động làm quen. Dù sao thì họ cũng đã chuyển hàng đến.

    “Mọi thứ ổn cả chứ lão ca!”

    “À, tất nhiên!”

    Hắn vuốt chòm tóc gọn lỏn trên đầu rồi chìa ra danh sách.

    Một thùng quả lắc!

    Một thùng lá sẩm phà!

    Cũng không tệ cho lắm nhỉ!

    Anh gật đầu, vừa kiểm tra vừa hỏi nhỏ: “Có thế thôi à?”

    Mặt hắn xị ra, giọng ỉu xìu, bởi lần này cũng chả dễ dàng gì: “Huynh cũng lạ gì cái tình cảnh của Hưu thành nữa. Nếu không phải nhờ cái Tru Tiên trận thì chưa chắc đã ra được khỏi thành đâu!”

    Chậc!

    Anh tặc lưỡi, rồi đảo mắt nhìn quanh. Lão Kha liền hiểu ý: “Thôi tau qua xem đám người hôm trước đến, vẫn còn lộn xộn lắm. Tụi bay trò chuyện đi nghen!”

    Thấy không còn ai anh mới mở lời: “Chỗ cánh sen sao rồi?”

    Nói đến chuyện này, hắn hớn hở hẳn ra. Miệng cười tí toét nhưng vẫn cố đè giọng: “Ngon! Chỉ mỗi tội bên này hao phí mất một ít cho thử nghiệm!”

    Móa!

    Mặt anh đen xì: “Đã nói rằng không cần phải thử mà.”

    Hắn cười khan rồi khẽ liếc mắt: “Thì tại nó khả nghi quá. Lại được cả công tử nhà này cũng kĩ tánh nữa. Bên huynh xem thế nào chuyển thêm ít nữa đi!”

    Anh cau mày nhìn hắn, nhưng rồi vẫn móc từ trong ngực ra dúi vào tay hắn một chiếc hộp nhỏ: “Chỉ còn nhiêu đó thôi. Vả lại bọn này cũng đang chạy nước rút. Không hơn được.”

    Hắn gật đầu cái rụp rồi nhanh tay cất vào trong túi: “Vậy là quý lắm rồi!”

    Anh phủi tay, cũng không để ý lắm, tiếp lời: “Chỉ còn đợi thời cơ thôi.”

    Hắn cũng cho là như vậy, bèn ném cho anh một mẩu giấy đã nhau nhúm mồ hôi, rồi dẫn theo đám người của mình trở về.

    Anh ngửa người ra đất, mặc cho cái hơi ẩm lành lạnh thấm dần qua lưng áo, đọc lại đoạn tin nhắn trên mẩu giấy. Đêm sương!

    Vừa đúng ý ta!

    Tuy nhiên…

    .
    .
    .

    Trong dòng chảy của sự dịu dàng và ấm áp, nàng từ từ tỉnh lại, phía trước là trần nhà, sau lưng là giường ngủ, còn bây giờ là buổi tối giữa Hữu thành cô đơn, vắng vẻ.

    Đây là lần thứ mấy trở mình giữa đêm rồi nhỉ? Nàng cũng không biết nữa.

    Nhìn những vò rượu lăn lóc dưới chân, và hương men nồng nặc nơi khóe miệng, nàng cũng chả thiết nghĩ nữa. Bởi đã mấy ngày trôi qua, nhưng dù có khóc, có cười hay là ngâm mình trong men rượu, nàng vẫn không thể gỡ bỏ được bóng hình ấy.

    Ngoài cửa sổ, trời vẫn tối đen. Cả thành phố như chìm vào giấc ngủ, họa chăng cũng chỉ có lũ thiêu thân còn lao mình vào ánh đèn lồng leo loét.

    Dưới tiết trời lành lạnh đầy sương đêm ấy, nàng lững thững bước đi trong đình viện vắng vẻ không một bóng người. Bên tai chỉ còn tiếng sóng xô bờ hòa cùng những âm thanh râm ran đang tản mát trong gió lạnh.

    Giờ này chắc mọi người đã ngủ hết cả rồi!

    Nàng nhón chân lên thành gỗ, bẻ trộm chiếc cờ đang phấp phới trên gác mái. Một tay bám vào trụ, một tay khuấy nước. Chẳng mấy chốc, lá cờ đã ướt sũng rồi tụt dần ra khỏi cán. Nàng cũng mặc kệ, để nó chìm sâu xuống lòng hồ lạnh lẽo.

    “Thì ra là tam tiểu thư!”

    Một tên hạ nhân thở phào nhẹ nhõm. Y đứng ẩn mình dưới chân đèn, nơi mà ánh đèn lồng leo loét không thể với tới. Chỉ đôi mắt màu vàng kim là nổi bật giữa đêm tối.

    Nàng xoay người lại, để cán cờ qua một bên rồi nhìn hắn. Một bóng đen mờ mờ đang dựa người vào cột gỗ dưới chân đèn. Đôi con ngươi xanh lét, dựng đứng trên nền vàng chói lọi.

    Nàng cũng không chỉnh lại mớ quần áo xộc xệch đang bị chú ý, mà còn vạch hẳn vành áo ra, để lộ bầu ngực trắng ngần như trêu ngươi, rồi nhẹ giọng.

    “Muốn không?”

    Y lắc đầu, bước ra khỏi đêm tối, cầm lấy vò rượu trong tay nàng, trả lời: “Ngài đang buồn sao?”

    Nàng không đáp, cũng mặc hắn ngồi xuống bên cạnh mà xoay người, thả chân xuống hồ. Sóng nước bì bõm khẽ đẩy những áng lục bình trôi xa.

    “Rượu!... Ngon không?”

    Nhìn vò rượu vừa uống hết hẵn còn trên tay, y lắc đầu trả lời: “Đắng! Đắng lắm! Thế mà ngài cũng uống được!”

    Nàng nghiêng đầu, cả cơ thể khẽ lắc lư theo nhịp, miệng thì nấc lên trong men rượu: “Ngươi thì hiểu cái gì! Rượu có đắng thì mới giúp ta quên sầu. Người có say thì mới sống trong cảnh mộng.”

    Y đặt vò rượu sang một bên, cũng thả chân xuống hồ, rồi lặng lẽ nhìn dòng nước xoáy qua hai bên mà đáp: “Đúng thật! Loài người các ngài thật khó hiểu! Dẫu biết là mộng, nhưng lại không muốn tỉnh! Dẫu biết là sai nhưng vẫn muốn làm!”

    Nàng ngồi yên, hai mắt mơ màng nhìn khoảng nước rập rình bên cạnh bóng mình, hỏi khẽ: “Ngươi đã từng yêu ai chưa?”

    Y không đáp ngay mà gối tay lên thành gỗ, nghiêng đầu. Bàn tay vô thức vén mấy lọn tóc dính trên má nàng.

    “Không biết nữa!”

    Nàng cũng gối tay lên thành gỗ, nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng ánh mắt vẫn mơ màng như đang ở một nơi xa xăm.

    “Nếu người ngươi yêu thương nhất trần đời lại chết ngay trước mắt ngươi, mà ngươi không làm gì được…!”

    Y ra hiệu cho nàng không cần phải nói nữa rồi mỉm cười: “Ta không biết thứ tình yêu mà ngài đang nói đến là gì. Nhưng nếu người ta yêu thương nhất trần đời lại chết ngay trước mắt ta, thì ta sẽ liều mạng với kẻ đã gây ra việc đó. Dẫu cho thân thể này có lụi tàn, linh hồn này có tan vỡ thì ta vẫn phải quyết làm bằng được. Hoặc giả như mọi thứ đều tốn công vô ích, vậy thì chết cùng người ấy có lẽ cũng là sự lựa chọn không tệ!”

    “Vậy sao!”

    Nàng lẩm bẩm rồi nhìn xuống đàn cá trong hồ: “Có những lúc chết đi không phải là cách. Như chúng chẳng hạn, dẫu biết chỉ là vật mua vui, chịu đựng sự xem thường, ghẻ lạnh đi chăng nữa, nhưng vẫn phải sống. Biết đâu một ngày nào đó lại hóa rồng!”

    “Dẫu có hóa rồng thì bản chất của chúng vẫn là cá, vẫn ngốc nghếch như ngày nào!”

    Y lấy một bọc bánh vụn ở trong ngực rải xuống nước, rồi chỉ vào con cá lạc bầy đang lặng lẽ lại gần: “Ngài nhìn xem! Con cá kia tự cho mình là thông minh, định nhân cơ hội hỗn loạn mà ăn trộm ít thức ăn từ trong bầy cá này. Mà nó đâu biết rằng, dẫu có đang tranh giành miếng ăn lẫn nhau, nhưng một đàn vẫn là một đàn.”

    Nàng gật gù, rồi ném một mẩu bánh xuống đám lục bình đằng xa, đáp: “Cũng có thể nó chỉ đang do thám cho đàn cá đằng kia!”

    Y hẩy chân, đuổi con cá lạc bầy đi, trả lời: “Nếu được như ngài thì tốt quá! Bớt công phải đập ruồi!”

    “Ta cũng chỉ mong được như vậy!”

    Nàng tháo miếng ngọc bội ở thắt lưng ném cho hắn, tiếp lời: “Cầm lấy thứ này và đi thôi!”

    Nhìn hai con rắn màu xanh ngọc quấn vào nhau nằm ở giữa phiến ngọc, y đột nhiên hứng thú: “Ta thực sự rất tò mò, không biết ngài cảm thấy thế nào khi phản bội lại đồng loại của mình?”

    “Coi như ta đang nói chuyện một mình với ánh trăng đi!”

    Nàng lại vịn vào thành gỗ, ngửa cổ nhìn lên trời: “Mấy ngày nữa khi sương mù phủ kín khắp nơi. Gia nhân nhà họ Chu sẽ thoát ra từ cổng Tây.”

    Vào đêm sương sao?

    Y cũng đứng dậy, nhìn một màn đêm đen kịt trên bầu trời mà bật cười rời đi: “Cũng coi như đây là lời tự thoại với ánh sao đi! Tam tiểu thư, con người ta không thể cứ sống mãi trong mộng được, càng không thể vì một chuyện đã qua mà buồn hoài không thôi. Vậy nên xin ngài hãy giữ gìn bản thân!”

    Mộng sao?

    Nàng lẩm bẩm.

    Nếu có thể sống mãi trong giấc mộng đẹp, ai lại muốn tỉnh dậy cơ chứ!

    Nếu khoảnh khắc ấy có thể giữ lại mãi mãi, ai lại muốn thời gian trôi đi!

    Nàng ôm chặt chiếc hộp nhỏ trong lồng ngực, rồi ngồi thụp xuống, nước mắt lại rịn ra.

    Bông Hải Tình vẫn còn ở đây!

    Lời ước nguyện hồi đó nào đã dứt!

    Mà sao chàng lại lỡ ra đi?

    Nàng bưng mặt khóc không thành lời. Chiếc hộp rơi xuống đất vỡ bung ra. Bông hoa lăn tròn rải rác những cánh tím.

    Bất kể thế nào thành Hưu Nhược cũng phải bồi táng theo chàng!

    Tuy nhiên trước đó cần phải…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góc góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post21316605
    Lần sửa cuối bởi WhiteCat, ngày 06-05-2019 lúc 12:59.
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    30
    Xu
    0

    Mặc định

    Y
    Author: L.Y.V.N
    Type: Huyền Huyễn

    Càng đến gần bờ vực, không gian chung quanh càng trở nên lạ lẫm, và tràn ngập sắc màu kì ảo. Những sinh vật phát sáng, những đốm lửa li ti, những cành cây xù xì,... Để tới được đây, bất cứ ai cũng phải đi qua hang động mơ màng, nơi mà cả bậc Đế vương cũng sẽ gục ngã, nếu không có giấy thông hành.

    Trong khoảng không tĩnh lặng, y cùng người bạn đồng hành già cả bắt đầu công việc. Đầu tiên là trải thảm, sau đó là bầy đồ ăn và chờ đợi. Nhưng chắc hôm nay cũng chẳng khá khẩm gì hơn mấy hôm trước đâu. Nghĩ vậy, y lại nhón một ít đậu phồng, rồi chán nản ngồi xuống phiến đá. Chẳng bao lâu, một bầy đóm nhỏ ngửi thấy hơi men bắt đầu lại gần.

    Tuy không thích rượu, và càng không ưa gì lũ bợm say sỉn, nhưng ngay lúc này đây, y lại chẳng thể thể làm gì hơn ngoài việc ngồi nhìn đàn đóm ấy nhậu đến quên trời quên đất.

    “Sao ngươi không xuống đây uống cùng ta một chén nhỉ?”

    “Gì chứ rượu thì xin ngài khiếu cho!”

    Y nhăn mặt, rồi bốc một nắm đậu phộng nhai rôm rốp khiến lão cau mày: “Ta chả hiểu nổi bên đó nghĩ gì mà lại cử một tên bàn giấy nửa mùa đi hoạt động trong lòng địch nhỉ!”

    “Cái này thì ngài không đúng rồi!”

    Lão cười hô hố, vừa tu rượu vừa nghía về y, người đang giơ từng ngón tay, và chờ đợi.

    “Thứ nhất, ta không phải dân chuyên đi tiếp rượu. Thứ hai, ta không thích rượu chứ không phải không biết uống, nên xin ngài bỏ dùm hai chữ nửa mùa ở đằng sau đi. Và thứ ba, ta không phải tay trong, chỉ đơn giản là đang đi giám sát ngài mà thôi!”

    Lão ném cái bình qua một bên, gãi đầu: “Khác chó gì nhau chứ!”

    Y lắc ngón trỏ ra hiệu không đúng, nhưng lão nào thèm để ý, còn chẳng đợi giải thích đã tặc lưỡi nữa kìa.

    “Chậc! Sao dạo này ta chả thấy tui bay ra khỏi mặt nước thế. Hay lại đợi thời cơ chuẩn bị chiếm luôn cái thành này?”

    Mặt y xị ra như đưa đám: “Cái này thì ta chịu rồi. Từ khi theo ngài có nghe được tin tức gì đâu!”

    “Thế hử?”

    Lão dửng dưng như chả quan tâm lắm, nhưng từ cái liếc xéo thì y biết thừa rằng trong lòng lão ta chẳng tin rồi.

    Mà cũng mặc!

    Y chuyển chủ đề: “Mà kể cũng lạ nhỉ! Ta chả thấy ngài hỏi han tình hình của cháu mình sau lần đầu tiên gặp mặt.”

    “Cần thiết sao?”

    Lão nghệt mặt, cứ như thể vừa nghe được thứ gì đó vô vị lắm. Mà y cũng vậy, chả hiểu trong đầu của lão ta đang nghĩ cái gì nữa.

    “Có chớ. Ta tưởng ngài quý nó lắm mà?”

    “À cái đó thì tất nhiên!” Lão gật gù: “Nhưng hỏi nhiều thì được cái gì đâu. Ta cứ làm tốt phần việc của mình là được rồi!”

    Y xoa cằm, rồi nhướn mày: “Ngài nói cũng đúng! Mà này nha! Trông vậy chứ đôi khi ngài cũng đáo để ra phết ấy nhỉ?”

    “Cái đó còn phải nói!”

    Lão cười phá lên, hòa cùng với âm điệu ranh mãnh của y: “Thế mà ngoài kia, người ta cứ chê ngài là khúc gỗ cơ đấy!”

    “Có sao?” Lão lẩm bẩm rồi lại ngoác miệng ra vẻ tự hào lắm: “Nếu không như vậy thì sao ta còn có thể ngồi nói chuyện bình tĩnh với kẻ bắt cóc cháu mình được nhỉ? Ha ha!”

    Y gật đầu, trong bụng lại không cho là đúng, nhưng cũng chả buồn tranh luận nên đánh trống lảng: “Thôi thôi! Mời ngài nhanh cho, chứ bày đóm sắp làm được bữa nữa rồi cũng nên!”

    Lão phụng phịu thu lại đống đồ đạc, rồi tiện tay bỏ bày đóm đã say mèm vào chiếc lồng giấy. Bởi chỉ có chúng mới chỉ đường dẫn lối được ở dưới vực sâu, một nơi tối tăm và lạnh lẽo.

    Thấy y còn lưỡng lự trên miệng vực, lão bật cười: “Cho ta xin đi quý ngài gan dạ. Để ngài trên ấy giống hai lần trước thì chỉ khổ đứa cháu nhỏ của ta thôi!”

    Y cười khan rồi cũng bám theo. Bởi những lần trước không cần xuống, nên y ngồi ở đây vẽ tranh, nhưng chả hiểu sao lại bị lạc đi tít tắp. Nếu không nhờ tờ thông hành thì chắc giờ này y đã phơi xác mất rồi.

    Men theo những bậc thang bám sát trên vách núi dựng đứng, y đã lờ mờ cảm nhận được một chút gì đó của nơi đây. Lạnh lẽo và hoang tàn. U ám cùng tù túng. Nếu không nhờ ánh đóm mờ nhạt thì có lẽ mọi thứ đã chìm vào trong bóng tối sâu thẳm. Cũng chẳng biết đã đi được bao lâu, nhưng trước mắt y lúc này là một khoảng heo hút đến ghê rợn. Không ánh sáng, không tiếng động. Không có sự sống, cũng chẳng có cái chết.

    Mọi thứ như ngừng lại, rồi lịm vào quên lãng.

    Rút cuộc đây… là nơi nào?

    Y gào lên trong im lặng, các thớ thịt cũng căng phồng, còn mồ hôi thì rịn ra như tắm. Giữa lưng chừng vực thẳm, trên những bậc thang lạnh ngắt chạy dài như vô tận, y vẫn không ngừng tự hỏi mình: “Sắp tới chưa? Sắp tới chưa?” nhưng đáp lại y là sự im ắng đến rợn người. Không khí chung quanh lại hạ xuống, tầm nhìn vốn tối đen nay càng trở nên mù mịt, làm cho y chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc siết chặt lấy sợi dây lòi ra từ thắt lưng của lão, người vẫn đang chăm chú dẫn đường.

    “Tới rồi!”

    Lão dừng lại, tông giọng bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, đặc xoắn rồi tan vào không trung, khiến y giật thót chả dám nhìn lung tung. Nhưng có một điều chắc chắn, rằng đây vẫn chưa phải đáy vực. Bởi dưới chân hai người chẳng phải bùn đất và đá vụn, một cảm giác chơi vơi đầy khó chịu.

    “Đừng có nhìn xuống, ngã đấy!”

    Nghe giọng điệu đều đều của lão thì việc này hẳn đã như cơm bữa. Y dựa lưng vào vách núi, thều thào: “Dưới đó có gì vậy?”

    Lão lắc đầu, vừa mở miệng lồng vừa đáp: “Chưa có ai xuống đáy vực mà trở lên được cả!”

    Y gật đầu không nói gì. Hai mắt chăm chú theo từng cánh đóm bay vút lên, lập lòe trong không trung, lúc ẩn lúc hiện, khiến cho mọi thứ càng trở nên mơ màng đến khó tả. Y vươn tay ra, chạm thử vào tầng không trước mắt, khiến cho không khí chung quanh như giãn ra, rồi xoắn lại, tạo thành một lớp màng trong suốt, tồn tại mà như không, mỏng manh nhưng khó vỡ.

    Vậy ra đây là Thiên Ngục!

    Một vùng đất lơ lửng giữa không trung. Trôi nổi mà không rơi rụng. Vụn vỡ mà không tan rời.

    Nó làm y nhớ tới một đoạn trong bài Thất cảnh phương Bắc của một du sĩ năm xưa.

    Hưu thành nổi tiếng có Thiên Ngục

    Mặt trời không tới, đất không dung

    Xiềng xích chơi vơi một đường tới

    Vào ở không chết cũng hóa điên.

    Sau khi xác định được y vẫn an toàn, lão mới ngồi xuống, cầm giấy thông hành ấn vào mỏm đá ở tay trái, khiến cho bầu trời như sống lại bởi sự rung chuyển nhè nhẹ. Y ngồi bệt mông xuống đất, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào sợi xích to tướng đang phóng thẳng vào màn đêm. Tiếng bánh xe kêu lên răng rắc từ tận sâu bên trong mỏm đá. Hình như nó đang kéo một thứ gì đó lại gần. To lớn và đồ sộ. Chúng được nối liền bởi những sợi xích nhỏ. Tiếng ma sát, tiếng gào khóc cứ lũ lượt dội về. Chẳng mấy chốc mọi thứ đã hiện ra.

    “Tới rồi sao, ông bạn già của ta!”

    Lão thất thần, hai mắt chăm chú vào bóng người đang dựa lưng vào song sắt, đang ngắm nhìn lũ ma chơi nhảy múa. Dưới ánh lửa leo loét, đôi mắt của hắn như nhạt đi, mờ dần, mờ dần rồi chìm vào đêm tối.

    Không biết giờ phút này đây, hắn đang nghĩ về điều gì?

    Lão lắc đầu như để xua tan những suy nghĩ vẩn vơ, rồi đáp: “Tới rồi… tới rồi! Nhìn ông xem, mới có mấy ngày…”

    “Hình như hôm nay ông hơi khác. Nói nhiều hơn thì phải!”

    Hắn ngắt lời rồi đảo mắt qua chiếc vòng trên tay chàng thanh niên trẻ: “Ái chà! Hôm nay lại còn có cả cu cậu này cơ à. Quý hóa quá nhỉ! Thế có mang rượu mà ta nhờ không? Những dịp như này, uống nó thì phải biết!”

    Nghe cái giọng điều hít hà đầy vui sướng của kẻ ngồi trong ngục, lão hơi chau mày, dường như không theo kịp ý nghĩ của hắn. Bởi bây giờ đâu phải lúc để nói những chuyện như vậy. Lão hơi bực mình nhưng rồi vẫn ném bình rượu cho hắn.

    “Loại mà ông cần thì không có. Nhưng vừa hay trong tay ta có một thứ rượu mới, đậm đà hơn, ngon hơn. Chỉ sợ rằng ông không dám thử?”

    Hắn chụp lấy bình rượu, nhấp môi rồi cười nhạt: “Chà chà! Cũng chẳng phải hạng vừa nha. Chất rượu không tệ, rất hoang dã. Đâu đó lại mang theo hương vị của biển cả. Mà đang thời thế này thì đúng thật là hiếm có. Chỉ tiếc thứ cao quý thế này, e rằng chỉ ông mới dùng nổi, chứ nghèo hèn như ta thì vẫn nên là trung thành với Toái Hương của Hưu Nhược mà thôi. Đôi khi đơn giản một tí, nhè nhẹ một tí đâm ra nó lại hay. Ông thấy có phải?”

    Lão bắt lại bình rượu rồi nhìn hắn thật lâu mới đáp: “Ông cũng thật kén chọn. Rõ ràng đều là một cái bình, giá vẫn như thế nhưng chất lượng lại tốt hơn, ngon hơn. Ấy vậy mà vẫn thích cái cũ. Con người của ông đúng thật là cổ hủ!”

    “Chỉ tiếc rằng tiền của ta đã dành hết cho Toái Hương mất rồi. Giờ có muốn cũng chẳng mua nổi thứ cao sang tới như vậy?” Hắn lắc đầu đầy nuối tiếc. Còn lão thì cười phá lên như thể vừa nghe được thứ gì đó thú vị lắm.

    “Ha ha ha! Từ bao giờ lão Chu nhà ta lại trở nên đói kém đến vậy?”

    Cũng chẳng thèm để ý đến sự mỉa mai của lão, hắn gằn giọng: “Không cần phải vòng vo nữa. Trả lời ta! Sao ngươi lại trở nên như thế này, hả? Trịnh Minh!”

    Lão cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn, bàn tay siết chặt lại.

    “Thế ông còn nhớ chuyện châu chấu đá xe mà chúng ta từng đọc hay không?”

    Ra là vậy sao!

    Rằng chúng ta chỉ là châu chấu, còn bọn chúng mới là xe; rằng vùng trời này, cơ nghiệp này mà chúng ta có được, giữ được suốt mấy trăm năm qua cũng chỉ là may mắn trong lúc xe nghiêng thôi sao!

    Nhưng. Ai là châu chấu! Ai là xe thì vẫn còn chưa biết được! Không phải chính ngươi đã cười và bảo như vậy khi ta nói những lời thế kia hay sao?

    Vậy mà giờ đây…

    Không! Không phải như thế! Ngươi đang cố nói điều gì với ta đây Trịnh Minh? Và tại sao cần phải làm như vậy!

    Hắn lặng người, chăm chú vào chiếc vòng trên tay của chàng thanh niên, rồi bật cười. Thì ra là như vậy!

    Lão hướng mắt về phía hắn. Nhưng đáp lại chỉ là tràng cười dài không dứt.

    Vậy ra đây là sự lựa chọn của ngươi!!!

    “Lão Minh!” Hắn nắm chặt vào song sắt, chẳng buồn để ý đến việc sợi xích nối liền với Thiên Ngục đang tan ra, hét lớn: “Ta chỉ muốn biết, bộ áo tang mà các người đang mặc là dành cho ai?”

    Lão cũng không trả lời ngay, mà lẳng lặng trông theo tòa Thiên Ngục đang trôi dần vào bóng tối.

    “Ngài đang khóc sao?”

    Y đứng dậy đá hết đống vụn còn lại của mỏm đá xuống vực thẳm, phủi tay rồi nói tiếp: “Hay là đang hối hận?”

    Lão lau nhanh nước mắt: “Ngươi đùa sao? Ta chỉ đang thương xót cho cái chết của lão thành chủ mà thôi!”

    Ngài nói dối tệ lắm đó, ngài biết không?

    Y nhún vai chịu thua rồi bám sát vào người lão. Mọi thứ lại chìm vào bóng tối mù mịt, chỉ có tiếng leng keng phát ra từ chiếc lắc tay như đại diện cho sự sống.



    Tối tăm và lạnh lẽo.

    Tĩnh mịch và cô độc.

    Trong khoảng không tưởng chừng như vô tận này, ông cứ trôi mãi, trôi mãi mà chẳng có điểm dừng. Ở một nơi không có ngày, cũng chẳng có đêm, ông thậm chí còn không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, hay đã bao lâu rồi kể từ khi mỏm đá bị phá vỡ. Thứ tiêu khiển duy nhất cũng chỉ có đàn ma chơi. Chúng nhảy múa mà chả cần quan tâm cuộc đời của mình sẽ đi về đâu.

    Đôi khi, ông thật ghen tị với chúng!

    Trong ánh lửa phập phồng, ông chợt nhớ quãng thời gian trước kia, khi vẫn còn là người đứng đầu Bắc phủ.

    Hôm đó là một ngày đẹp trời, và lũ quỷ vịnh Thiên Xuân chẳng thèm vác mặt lên bờ, khiến nhiều người trong thành thắc mắc, không biết hôm nay có phải trời đổi gió. Nhưng ông chẳng bận tâm lắm về mấy chuyện như vậy, vì lúc này đám chắt tôn lít nhít đang quậy tanh bành gian đình viện mà ông mới cho xây ở sau nhà. Do cuộc chiến kéo dài nên chúng được nghỉ học. Mà bọn này thì quậy lắm, chẳng chịu ngồi im bao giờ. Cứ hở một cái là bẻ cây. Lơ là một lát là bể chén. Nhưng ông quý chúng lắm. Lần nào cũng chuẩn bị thật nhiều bánh trái cho cả lũ. Và hôm nay cũng thế, ông cho chúng cả món bánh Mật mà mình yêu thích.

    Nhìn đám chắt tôn đang say ngủ trên sàn gỗ sau bữa trưa nhẹ, tự dưng ông thấy lòng mình bình yên đến lạ. Một cảm giác nao nao khó tả. Ông khép hờ cánh cửa cho nắng khỏi hắt vào, rồi lẳng lặng dẫn vị khách bất ngờ ra đình viện. Nơi được bao quanh bởi hồ nước trong vắt, lại thấp thoáng mùi thơm nhàn nhạt bay ra từ hậu hoa viên. Trên dãy hành lang dẫn ra đình viện, ông thấy lác đác vài chú cá đang lượn lờ ở dưới chân.

    Con Vàng. Con Trắng. Con Xanh.

    Thi thoảng ông hay đặt cho chúng những cái tên như vậy. Ban đầu chỉ là để mua vui, nhưng sau dần lại thành quen. Đến độ bây giờ chỉ cần nghe thấy nhịp bước chân là chúng lại mò ra với hi vọng kiếm chác được chút gì đó mà bỏ bụng. Nhưng hôm nay thì đen rồi, ông chẳng mang gì cả, cũng tại cái vị khách đặc biệt này đây. Kẻ đã phá bĩnh giấc ngủ trưa của ông và lại còn tự tiện ngồi xuống ghế mà chẳng cần ai cho phép.

    Ông tức lắm, nhưng không làm gì được. Gương mặt rúm ró chỉ muốn khóc.

    “Ta nói này Mộng nhi! Giờ con đã là thành chủ rồi. Làm gì cũng phải ra dáng một chút đi chứ! Cứ thế này thì hỏng hết cái hình tượng mất thôi!”

    Nàng cười hềnh hệch đặt chén trà xuống mặt bàn, chun mũi, điệu chả khác gì lão thành chủ trước kia.

    “Người không cần phải ki bo một chút trà với con như vậy chứ!”

    “Thôi, thôi cho ta xin!” Ông giả bộ xua tay, rồi đấm tấm lưng cằn cỗi mà ngồi xuống, ra điều mệt nhọc lắm: “Cũng chỉ còn mỗi cái bộ xương già này thôi. Ngài mà nói tiếp có khi ta thành tội nhân thiên cổ mất thôi!”

    “Không giấu gì người…” Nàng vén vạt áo rồi cầm lấy quai của chiếc chuyên sứ lắc lên nhè nhẹ.

    Trong khoảnh khắc tưởng chừng như ngắn ngủi ấy, ông chợt nhận ra, nàng vẫn còn trẻ quá, non quá. Có lẽ vẫn chưa đủ sức đảm nhận cái trọng nặng lề mà lão Lĩnh giao phó. Trông gương mặt tràn đầy tâm sự của nàng, ông chỉ biết thở dài trong lòng mà chờ đợi.

    “Bình Tân thất thủ rồi. Ngay trong lần công kích đầu tiên!”

    Ông giật mình, chả buồn để ý tới chén nước mà nàng để ở trước mặt.

    Thật không ngờ Bình Tân lại thất thủ trong lần đầu tiên! Chẳng phải ở đó còn một tông phái đứng thứ bốn của khu ngoại hay sao?

    Dường như hiểu được những gì mà ông đang nghĩ, nàng nhấp một ngụm trà rồi cầm đĩa lạc rang rải xuống bàn, vừa nghịch ngợm vừa nói: “Nội chiến! Tất cả vì thần binh!”

    Ông gật đầu hỏi lại: “Đáng tin không?”

    Vì ai chẳng biết, từ lúc cuộc chiến nổ ra, thành Hưu Nhược đã bị giam lỏng bởi một tầng kết giới mạnh mẽ. Nó khiến cho mọi loại tin tức trở nên vô cùng khan hiếm.

    Nàng gật đầu rồi chỉ vào thanh kiếm mà mình vừa cắm xuống đất: “Là nó mang tới!”

    Ông ngẩn người, nhìn chằm chằm vào nó như chẳng thể tin nổi vào đôi mắt của mình.

    Lưỡi kiếm trắng ngần dài vừa ba tấc. Trong khi chuôi lại rát bạc, khắc chi chít những đường hoa văn tuyết trắng. Tuy không ngồi gần nhưng ông vẫn cảm thấy hơi lạnh thấu xương đang ngấm dần vào thớ thịt.

    Đích thị là… Phi Tuyết rồi!!!

    “Nhưng kẻ nào lại phá của tới như vậy?”

    Bỗng nàng bật cười, như nhìn thấy hình ảnh của chính mình khi nhận được kiếm truyền tin. Mà nghĩ lại thì hắn ta cũng đủ vốn liếng để làm như vậy. Nàng không trả lời ngay, mà tiếp tục xếp nốt phần còn thiếu vào tấm bản đồ trên mặt bàn, rồi nói: “Người nhìn xem!”

    Ông nhíu mắt. Hóa ra từ nãy tới giờ, nàng ta vẫn cặm làm cái này. Lấy những nửa lạc rang làm ranh giới giữa đất liền với vịnh Thiên Xuân. Rồi dùng bốn chiếc chén tượng trưng cho bốn thành Nhữ Lam, Bình Tân, Hưu Nhược, và Thiên Hoài với đường phân định bằng đậu tương. Nhìn thoáng qua, ông đã biết ngay đây là bản đồ phòng thủ phương Bắc.

    Tiếp đó lại thấy nàng bỏ đi chiếc chén thứ hai từ trái vào, rồi đẩy đám đậu đỏ di chuyển qua cứ địa bỏ trống để vòng ra đằng sau Hưu Nhược, tức chén thứ tư, mà rằng: “Tình hình là vầy!”

    Ông xếp thêm một đống đỗ xanh ra vùng vịnh, tượng trưng cho kẻ địch ở Thiên Xuân, rồi trầm ngâm.

    Vậy là hai mặt giáp công. Khó nhỉ!

    Nghiền ngẫm một hồi, ông lại bỏ mấy hạt ngô luộc sang phía cánh phải của chiếc chén thứ tư, rồi di chuyển một phần trong đó hướng ra biển.

    Nàng lắc đầu, nhặt sạch những hạt ngô của ông cho vào mồm nhai ngấu nghiến rồi đáp: “Thiên Thanh phong môn rồi!”

    Ông lại chau mày, điều thêm ngô chạy ra sau thành Hưu Nhược, với hi vọng tiêu diệt toán quân tập kích. Ngay khi ấy, nàng cũng di chuyển một đám lớn đậu xanh qua đường biên giới.

    Cả hai nhìn nhau rồi cùng thở dài. Ông ngán ngẩm: “Cuối cùng cũng vẫn là chết!”

    Nàng mỉm cười không cho là vậy, bèn lấy thêm một chiếc chén, úp xuống vùng đất ở bên phải phái Thiên Thanh, rồi giải thích: “Tuy trấn Cam Ri không phải một vùng lớn. Nhưng chỉ cần kẻ đó còn ở đó, thì nơi ấy nhất định sẽ không bại.”

    Ai có thể nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của nàng tới như vậy?

    Lão giật mình, bởi chẳng đoán ra người nào cả, bèn nuốt nước bọt hỏi lại: “Ai???”

    Nàng lắc đầu không đáp, nắm tay gõ nhẹ xuống bàn. Ông hiểu ý, liền nói ngay: “Có việc gì, cứ phân phó. Già này chết cũng không từ.”

    “Kể cả là sinh tử của dòng họ?”

    Nàng rướn người lên rít khẽ: “Người dám không?”

    Ông chắp tay, cười ha ha: “Chu ta trước nay chưa ngán thứ gì cả!”

    Nàng vội nâng ông dậy, tiếp lời: “Vậy trước tiên xin người ngồi lên, để nghe con trình.”

    “Chả là dạo gần đây con nghe người ta đồn thổi về cậu thanh niên hay đi cùng Minh bá…”

    Ông gật đầu: “Ta cũng biết người này. Kể từ sau khi cháu của lão bị thương thì hắn liền xuất hiện.”

    Những gì nàng biết cũng không hơn là bao, nhưng vấn đề ở chỗ chiếc vòng mà kẻ này đeo.

    “Ban đầu, con cũng cho rằng: Minh bá vì quá nhớ thương Nhan tỉ nên mới đưa chiếc Lưu Ly cho hắn đeo. Nhưng càng ngày con càng nghi ngờ, liệu có thực sự như thế? Bởi lúc nào hai người họ cũng dính lấy nhau. Đến cả Nhan tỉ cũng đâu có được như thế!”

    “Đúng!” Ông vỗ đùi đôm đốp: “Như hình với bóng!”

    Nàng gật đầu: “Nó cho con có cảm giác không phải là thương nhớ. Mà giống như giám sát hơn.”

    “Con nói ta mới để ý… có mấy bận ta với lão uống rượu, thằng ranh đó cũng không chịu đi. Xem ra nhất định có vấn đề!”

    “Người thử nhớ lại xem, kể từ hồi Nhan tỉ bị thương hình như chưa bước ra ngoài nửa bước. Cũng chỉ có cái vòng Lưu Ly là hiện hữu như sự tồn tại của tỉ ấy ở Hưu thành này…”

    Nàng trầm ngâm một lúc rồi tiếp lời: “Theo con thấy, tỉ ấy không hề ở trong Đông phủ mà đang tĩnh dưỡng tại một nơi nào đó ngoài Hưu thành. Còn chiếc vòng chỉ là vật để uy hiếp Minh bá mà thôi!”

    Ông gật đầu, bàn tay siết chặt lại: “Con đang nghi ngờ lão Trịnh?”

    Nàng không nói gì nhưng từ ánh mắt có thể thấy rõ được điều đó.

    “Người cũng biết dạo này trong thành có vài người lạ xuất hiện chứ? Bọn chúng đến từ biển!”

    Ông đứng phắt dậy, chén trong tay cũng vỡ thành bột mịn: “Ta không tin lại là lão Trịnh!”

    Nàng cắn môi, mặt mày nhăn nhó: “Con cũng không cho là vậy. Nhưng mọi thứ đã bày ra trước mắt…”

    “Được rồi!”

    Ông chán nản ngồi xuống, ngắt lời: “Dù con có ra quyết định gì ta cũng sẽ làm theo!”

    “Người yên tâm, mọi thứ vẫn còn trong suy đoán. Cho nên lần này con mới tới đây!”

    Nàng nhìn ra bốn phía rồi đưa cho ông một tờ giấy, trên đó đã đánh dấu sẵn bốn điểm gần thành Hưu Nhược, rồi giải thích:

    “Người là cuối cùng rồi. Hôm nay con đã đi hết ba nhà kia rồi!”

    “Để làm gì?”

    “Giao nhiệm vụ!” Nàng chỉ vào từng địa phương trên bản đồ: “Mỗi nhà một cái. Không ai biết ai. Tất cả đều bắt đầu sau hai canh giờ kể từ khi nhận được mật thư do đích thân con đưa!”

    Lão gật gù: “Sao lại là hai canh?”

    “Chừng đó là đủ để thông báo cho đồng bọn!”

    “Nhưng nếu bọn chúng không mắc mưu, hoặc giả như nhìn ra ý đồ của con thì sao?”

    Gương mặt nàng giãn ra, rồi cười mỉm: “Con chỉ mong được như vậy. Để không phải chặt đi khúc thịt nào. Còn bọn chúng ư? Dù có mắc mưu hay không, thì mọi sự chú ý cũng dồn hết về chỗ khác cả rồi. Còn hơi sức đâu mà để tâm đến việc con chuyển dần dân thường ra khỏi thành!”

    Ông hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng hét lên.

    Lão Trịnh, đừng làm ta thất vọng!

    “Lão gia!”

    Một người hầu chạy vào, nhìn thoáng qua nàng rồi thì thầm: “Trịnh lão gia tới! Nói rằng muốn uống rượu!”

    Mắt ông bắt đầu mờ đi, loáng thoáng đoán ra được mục đích của lão bằng hữu.

    “Ừ! Ta biết rồi!”

    Ông gật nhẹ ra hiệu cho hắn rời đi, rồi quay lại, vẫn thấy nàng đang ung dung xếp lại đống hạt trên bàn, bèn tò mò: “Đang làm gì thế?”

    Nàng rót thêm một ít trà vào chén rồi ngâm nga: “Bọn con đang đánh cờ. Một ván thật lớn!”

    “Với ai?”

    Bát Địa!



    Ông giật mình tỉnh dậy. Hai mắt rơm rớm nước.

    Lão Minh ơi là lão Minh! Còn tưởng qua mặt được người ta, nào biết mọi thứ vốn đã nằm trong lòng bàn tay của người!

    Giữa bóng đêm lạnh lẽo, ông bỗng cất tiếng ca:

    Bình sinh Tam Thiên đấu nhật nguyệt

    Kỳ phùng địch thủ đích Ngũ Hoang

    Nằm ngoài trời đất còn Bát Địa

    Trong vòng luân hồi có Lục Sinh…

    “Xem ra nhà ngươi vẫn còn tươi tỉnh nhỉ!”

    “Nhà ngươi…”

    Lão run rẩy, bám chặt lấy song sắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góc góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post21316605
    Lần sửa cuối bởi WhiteCat, ngày 06-05-2019 lúc 12:59.

    ---QC---


Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status