TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Nhân Gian Băng Khí là một truyện như thế nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 2 của 179 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 894

Chủ đề: Nhân Gian Băng Khí - Khát Trí (New: Chương 859)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định

    Quyển 1: Ma Quỷ huấn luyện doanh
    Chương 6: Huấn luyện đòi mạng (hạ)

    Dịch: vo vong
    Biên tập: vo vong

    Nguồn : www.tangthuvien.com




    Vừa đi lên tầng ba, trước mặt hắn đã xuất hiện một thông đạo xung quanh kín mít được chế thành từ hợp kim. Mười Một đã từng qua đây hai lần, hắn biết thông đạo chỉ dài có mười mét này nhìn thì có vẻ an toàn, kì thực bên trong có ẩn tàng những cơ quan có sức sát thương cực kì đáng sợ.

    Lần đầu đến, trên trần đột nhiên thò ra một hàng súng máy tự động. Lần thứ hai tới, hai bên cửa đột nhiên đóng lại, từ những lỗ nhỏ hai bên tường phun ra khói độc. Hai lần đó đều là tử lí cầu sinh (tìm sự sống từ trong cái chết), khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi, lần này hắn sẽ đối phó với những cơ quan trong đó thể nào đây?

    Đầu tiên Mười Một dùng kính hồng ngoại quan sát một lượt, phát hiện bên trong không có tia hồng ngoại, hắn mới dám vô cùng cẩn thận bước vào bên trong thông đạo bằng hợp kim đó. Cự li chỉ có hơn mười mét nhưng Mười Một phải dùng ba mươi giây mới có thể đi qua, đủ thấy thông đạo này đã để lại trong lòng hắn một ấn tượng sâu sắc đến thế nào. Chỉ là lần này lại tựa hồ như không có cơ quan nào được phát động, khi Mười Một đã bước đến gần cửa ra, trong thông đạo đến một phản ứng dị thường cũng không có.

    Mười Một có chút mê hoặc, các giáo quan không thể đặc biệt tốt bụng mà ưu đãi hắn thế này được, lẽ nào các binh sĩ đã quên khởi động cơ quan bên trong?

    Trong lúc Mười Một đang vô cùng cẩn thận đi ra, đột nhiên cửa vào và cửa ra tự động đóng lại, cơ nhục toàn thân Mười Một co lại sau nháy mắt. Hắn biết rằng, cơ quan đã khởi động rồi.

    “Xùy xùy!” Mấy âm thanh khẽ vang lên, từ hai bên tường đột nhiên xuất hiện mấy tia laze chiếu thẳng, hệt như đang có những sợi dây bằng thép biết phát sáng chậm rãi bắn về phía Mười Một vậy.

    Những tia laze này là thuộc loại tia X li tử thể, nhiệt độ của chúng lên tới mười một nghìn độ trở lên, đủ để làm cho bất kì chất liệu gì cũng phải hóa thành hơi sau nháy mắt. Nếu để một bức tường sắt phía trước chúng, những tia laze này sẽ trực tiếp dễ dàng xuyên qua luôn mà không gặp phải bất kì trở ngại nào, bức tường sắt đó cũng có thể bị biến thành mấy phần một cách ngọt sớt sau nháy mắt.

    Mười Một đã từng học qua những tri thức của đặc công nên đương nhiên biết được sự đáng sợ của tia laze X li tử, khi bọn chúng xuyên qua, thân thể sẽ lập tức bị phân thành mấy khối, và sau nháy mắt tất cả sẽ hoàn toàn biến thành hơi.

    Cho nên khi những tia laze vừa xuất hiện, Mười Một không hề do dự mà chạy vụt đi, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên một cái và lách qua khoảng giữa những tia laze. Khi những tia laze chiếu tới chỗ cửa ra, hai bên tường lại xuất hiện thêm vài tia nữa, hình thành lên một mạng lưới càng thêm phức tạp và di động ngược về phía cửa vào.

    Mười Một lại chạy ngược trở lại, khi gần tiếp cận với những tia laze hắn nhảy vọt lên tường và lại một lần nữa xuyên qua khe hở đó như một con cá.

    Tia laze chiếu tới chỗ cửa vào, và lại có thêm mười mấy tia laze nữa xuất hiện, tạo thành một tấm lưới dày đặc di chuyển về phía Mười Một.
    Khe hở lần này chỉ có thể thò một cánh tay qua, hơn nữa trên dưới phải trái đều đã bị chặn hết rồi, căn bản chẳng có khoảng không nào để cho hắn chạy trốn, Mười Một chỉ đành trừng mắt nhìn về mạng lưới laze càng ngày càng đến gần.

    “Bất luận tương lai các ngươi gặp phải nguy hiểm gì, phải nhớ lấy, nhất định phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh thì mới nghĩ ra được đối sách để cứu mạng các ngươi!” Lúc này cái Mười Một nghĩ đến không phải là chạy trốn, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một câu nói của giáo quan khi giảng bài.

    Đúng, bình tĩnh. Giáo quan không bao giờ để cho mình đi vào tử lộ, như vậy thà cầm súng bắn chết mình luôn đi còn hơn. Một kế hoạch cho dù có hoàn mỹ đến đâu thì cũng có khuyết điểm, một cơ quan có hoàn mỹ đến đâu thì cũng có chỗ không hoàn thiện. Nhưng khuyết điểm của lưới laze này rút cục là ở đâu?

    Mười Một ngẩng đầu nhìn lên trần, trên đó căn bản chẳng có lỗ thông gió hay cái gì khác để hắn có thể chạy trốn. Lại nhìn tiếp qua hai bên tường, trên hai bức tường bóng loáng chỉ có rất nhiều những vết lõm mờ nhạt, những vết lõm chẳng theo quy tắc nào cả, những tia laze chính là trong từ đó bắn ra, chúng đi theo quỹ tích của những vết lõm đó.

    Mười Một sáng mắt lên, hắn chẳng hề do dự mà ném ngay ra một thanh phi đao, phi đao trúng ngay vào một cái ô lõm đó. “Keng!” Một tiếng động nhẹ vang lên, ngay sau đó tia laze ở chỗ đó liền biến mất, còn những tia laze khác vẫn đang di chuyển về phía hắn hệt như cũ.

    Trên mặt Mười Một khẽ nở ra một nụ cười, mười mấy thanh phi đao trong tay hắn liên tục phát ra, theo những tiếng “keng keng” không ngừng vang lên, tấm lưới laze dần xuất hiện một lỗ hổng. Khi tấm lưới laze đó tiếp xúc tới hắn, Mười Một nhẹ nhàng nhảy lên và xuyên qua lỗ hổng đó.

    Khi tấm lưới laze đó đến được chỗ cửa ra, “vụt” một tiếng vang lên, tất cả hoàn toàn biến mất, đồng thời cửa vào và cửa ra tự động được mở ra.
    Mười Một đứng dậy và thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, sau đó mới ung dung rời khỏi cái thông đạo chút nữa đã lấy đi mạng sống của hắn.

    Thông đạo bằng hợp kim đó lại trở lại vẻ an tĩnh, hệt như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ là trên tường có thêm vài thanh phi đao đang găm vào những ô lõm mà thôi.

    Đi qua thông đạo bằng kim loại đó là đến một gian đại sảnh. Từ trong đại sảnh đi thẳng về phía trước chính là thông đạo dẫn đến kho bảo hiểm, chỉ là gian đại sảnh chỉ rộng chừng năm sáu mươi mét vuông này tịnh không hề dễ đi qua như vẻ bề ngoài.

    Tường vách hai bên đại sảnh có đầy những chiếc lỗ nhỏ, sàn nhà được ghép thành bởi đầy những khối gạch vuông. Những khối gạch này chính là cơ quan, sau mỗi lần khởi động nó đều thay đổi vị trí, muốn bình an đi qua được đây nhất định phải đạp những bước đạp chính xác, nếu không, chỉ cần đạp nhập một viên gạch thôi, những họng súng máy hai bên tường sẽ chẳng hề do dự mà bắn ra, thân thể lúc đó sẽ lập tức biến thành một cái tổ ong.

    Gian đại sảnh này chính là nơi khó vượt qua nhất, đại bộ phận những học viên đều là chết tại đây. Muốn thông qua được gian đại sảnh này chỉ có hai phương pháp, một là tìm ra cách đi chính xác, hai là bản thân dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua khiến cho những họng súng hai bên tường không kịp bắn trúng. Đã từng có học viên mang cả dây leo tường vào, bất quá đáng tiếc là cơ quan trong gian đại sảnh này không chỉ có mỗi loại đạp gạch, cũng có thể nói là may mà học viên đó đã dùng tính mạng của bản thân để chứng minh, cho nên sau này chẳng còn có người nào dám mang theo dây leo tường vào nữa, tất cả chỉ có thể dùng bản lĩnh thực sự của bản thân mình mà thông qua cửa quan này.

    Mười Một cũng biến đến chuyện này, do đó hắn không lựa chọn dây leo tường. Hắn cũng không ngu ngốc mà đi lựa chọn biện pháp thứ hai, dù sao trên thế giới có rất ít người có thể nhanh hơn được đạn. Thời khắc này hắn đang cẩn thận qua sát những viên gạch vuông mà chân mình đang dẵm xuống, cố gằng dò tìm ra đường đi.

    Lại một phút nữa trôi qua, Mười Một khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, hắn chẳng do dự gì mà nhảy đến viên gạch thứ ba phía trước. Sau khoảnh khắc, cơ quan hai bên không phát động, Mười Một lại tiếp tục nhảy đến viên gạch thứ bảy bên phải. Đây là cánh cửa gian nan nhất, đồng thời cũng là đơn giản nhất, mỗi lần cơ quan vừa phát động, những viên gạch chính xác đều xuất hiện một chút xíu bất đồng với những viên khác, chỉ cần có thể tìm ra được cái chỗ bất đồng nhỏ bé đó là có thể nhẹ nhàng vượt qua cửa này. Bất quá manh mối này cực kỳ khó phát hiện, hơn nữa thời gian của những học viên tiến vào đều có hạn chế, không có nhiều thời gian mà từ từ tìm kiếm, do đó mới xuất hiện việc nhiều người như vậy táng mạng tại nơi đây.

    Mười Một lách ra khỏi gian phòng và nhảy theo một vòng tròn lớn, nhảy đi một mạch hắn mới phát hiện thấy cửa vào của thông đạo. Mở cửa phòng ra, bên trong lại có một gian đại sảnh, mà cửa vào của kho bảo hiểm cũng ở trong gian đại sảnh này.

    Bốn góc của đại sảnh đều có lắp những chiếc camera, bên dưới cũng có hàng loạt những tia hồng ngoại dày đặc hệt như tầng một. Mười Một dùng quãng thời gian ngắn nhất mà phá đi bốn chiếc camera, sau đó liền bở cửa bảo hiểm kho ra.

    Gian bảo hiểm kho này được lắp đặt những cơ quan bảo mật tối tân nhất, cần phải có đủ dấu vân tay, nhãn mô, thể trọng của nhân vật được chỉ định và mật mã thì mới có thể mở ra. Bất quá đây là chỉ là nơi huấn luyện, trừ lúc huấn luyện đặc biệt ra, bình thường thì dấu vân tay, nhãn mô và thể trong đều được bỏ đi, học viên chỉ cần gõ chính xác mật mã thì có thể tiến vào rồi.

    Mười Một đi tới trước chỗ chiếc hộp để đánh mật mã vào, dùng chìa khóa vạn năng mở hộp ra, nối hai sợi dây xanh đỏ vừa bị làm đứt lại, tạo thành đường tắt trong hộp mật mã. Tiếp đó hắn lại thay đổi mấy sợi dây bên trong, thiết lập lại mật mã mới. Đóng chiếc hộp lại, hắn đánh vào mật mã mà mình tự lập, “ting” một tiếng vang lên, cánh cửa cực lớn làm bằng kim loại của bảo hiểm kho đã từ từ mở ra.

    Bên trong bảo hiểm kho những thư tịch và tư liệu nhiều không đếm xuể, Mười Một tìm trong đó cả nửa ngày mà vẫn chưa tìm ra chiếc đĩa mình cần.

    “Lẽ nào chiếc đĩa từ không ở trong kho bảo hiểm? Nhưng mỗi nơi ta đều đã tìm qua rồi, tịnh không hề phát hiện ra đĩa từ…” Mười Một nhìn vào đống tư liệu trước mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

    Sau gần nữa phút suy tử, Mười Một đột nhiên reo lên một tiếng: “Đáng chết.” Ngay sau đó hắn liền men theo đường cũ trở về.

    Một mạch chạy xuống tầng hai, Mười Một lao vào gian phòng có chứa mười mấy bức tranh sơn dầu, sau đó lật từng tấm lên xem xét. Sau một hồi, cuối cùng đã tìm được một chiếc đĩa từ. Mười Một cầm chiếc đĩa lên và cười nói: “Quả nhiên đặt một phòng tranh sơn dầu ở tầng một là có mục đích.”

    Nhìn qua đồng hồ, thấy đã mười phút trôi qua, chỉ còn lại không đầy năm phút. Mười Một lại mau chóng chạy về căn phòng có chiếc máy tính, đặt chiếc đĩa vào ổ để đọc những tư liệu bên trong.

    Đĩa từ bị đặt mật mã, bất quá đối với những người được học những thủ đoạn của hacker chuyên nghiệp như Mười Một mà nói thì nó căn bản chẳng có tác dụng gì, không đầy một phút hắn đã phá giải được mật mã, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để đọc tư liệu.

    Bên trong quả nhiên là tư liệu ghi lại những vụ giao dịch tiền tệ lớn, tư liệu tuy không nhiều, nhưng một loạt những chữ số đó có thể khiến cho người ta đấu choáng mắt hoa. Bỏ ra thêm gần ba phút nữa Mười Một khó khăn lắm mới có thể ghi nhớ lại toàn bộ, sau đó hắn nhanh chóng để chiếc đĩa về chỗ cũ trong phòng tranh sơn dầu rồi chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.

    Khi Mười Một vừa ra khỏi biệt thự, phó quan liền nhìn đồng hồ đeo tay và gật đầu nói: “Đi qua bên kia ghi những tư liệu đã xem được ra, sau đó lập tức đến phòng làm việc gặp giáo quan.”

    “Vâng, giáo quan!” Ngữ khí của Mười Một vĩnh viễn đều lạnh nhạt như vậy, hắn khom người một cái rồi đi đến bên chiếc bàn và ghi lại những tư liệu vừa nhớ được. Sau đó một mình rời khỏi tiểu đội trong những ánh mắt phức tạp của các học viên còn lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:35.
    ---QC---


  2. Bài viết được 72 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    123456vui,bachkimkysi,diamondhouse,finefire,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,long_oni,pestie,snow,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,084
    Xu
    50

    Mặc định


    Quyển 1: Ma Quỷ Huấn Luyện Doanh
    Chương 07: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

    Dịch: vovong
    Biên: vovong
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    “Báo cáo!”

    “Vào đi!”

    Mười Một đẩy cánh cửa phòng làm việc ra và bước vào, lúc này bên trong chỉ có ba người, giáo quan đang làm trước bàn làm việc và hai nam tử trung niên mặc tây phục phẳng phiu đang ngồi trên sofa.

    Mười Một hướng về giáo quan khom người nói: “Giáo quan, nhiệm vụ hoàn thành, đến đây báo cáo!”

    Giáo quan điểm điểm đầu, tiếp đó nhìn sang hai nam tử trung niên hỏi: “Các vị có chắc chắn không?”

    Một trong hai người đứng dậy nói: “Yêu cầu từ tổ chức!”

    “Tốt! Mười Một, ngươi lại đây!”

    Mười Một đi về phía trước mấy bước rồi dừng lại.

    Giáo quan đi đến bên cạnh hắn rồi chỉ về nam tử trung niên có chút hơi mập và giới thiệu: “Vị này là Wright trưởng quan.” Tiếp đó lại chỉ về nam tử trung niên có chút hơi gầy nói: “Vị này là Vân Hải trưởng quan.”

    Mười Một nhìn hai người đó rồi khom người hành lễ một cái.

    Giáo quan lại tiếp tục nói: “Hai vị trưởng quan này là do tổ chức phái tới đón ngươi!”

    Mười Một sửng sờ một chút, nhưng sau đó vẫn không nói gì.

    Giáo quan trở lại vị trí của mình, châm một điếu thuốc rồi nói tiếp: “Gần đây trong tổ chức có một nhiệm vụ, bên trên có viết là muốn ngươi đi tham gia. Bây giờ đừng hỏi gì cả, trên đường đi hai vị trưởng quan sẽ giải thích cho ngươi. Ngươi cũng không cần trở về thu dọn nữa, cần cái gì bọn họ sẽ giúp ngươi chuẩn bị, bây giờ ngươi đi cùng hai vị trưởng quan đi.”

    “Vâng!” Trên mặt Mười Một vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì khác lạ.

    Wright và Vân Hải đứng dậy, khom người chào giáo quan, sau đó chẳng nói thêm câu nào mà xoay người rời đi, Mười Một cũng lặng lẽ bước đi theo bọn họ.

    Khi thân ảnh của Mười Một cùng hai người kia tiêu thất khỏi hành làng giáo quan mới hít sâu một hơi thuốc và lẩm bẩm: “Sao tổ chức lại muốn dùng đến một học viên còn chưa tốt nghiệp nhỉ?”

    “Vù vù vù!” Trong sân bây chuyên dụng, một chiếc máy bay trực thăng đang gào rít mà bay lên.

    Bên trong chiếc trực thăng, Wright đưa một túi hành lí đến trước mặt Mười Một và lạnh lùng nói: “Đây là trang bị của cậu!”

    Mười Một mở túi ra, bên trong là hai bộ tây phục đơn giản, một khẩu súng lục đã qua cải tạo và một thanh chủy thủ. So với vũ khí nóng thì Mười Một vẫn thích vũ khí lạnh hơn, sự lạnh lẽo của nó, sự sắc bén của nó đem đến cho hắn một cảm giác kích động khó tả. Mười Một rút thanh chủy thủ ra và nắm chắc trong tay, tuy chỉ là một con dao chuyên dụng rất bình thường nhưng so với thanh chủy thủ mà trại huấn luyện phân phối cho thì nó vẫn cao cấp hơn nhiều.

    Mười Một múa may thanh chủy thủ một láy rồi đặt trở lại trong túi, hắn hỏi: “Trưởng quan, nhiệm vụ của tôi là gì?”

    Vân Hải đưa cho hắn một tập tài liệu, Mười Một nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong tấm ảnh là một nam nhân bệ vệ tuổi chừng năm sáu mươi, bên dưới là những tư liệu có liên quan. Mười Một mau chóng xem qua một lượt, hắn đã biết rằng người này tên làMardy, người Anh quốc, trong số năm trăm người giàu nhất thế giới hắn xếp thứ bảy mươi sáu, tài sản mấy tỷ đô, bên cạnh còn có rất nhiều tư liệu liên quan đến những sự tích trong đời hắn.

    Thấy Mười Một khép tập tư liệu lại, Wright liền nói: “Nhiệm vụ của cậu chính là bảo hộ người này cho tốt!”

    “Bảo vệ ông ta?”

    Vân Hải châm một điếu thuốc, tiếp đó rít mạnh mộ hơi rồi ung dung phun ra một vòng khói, tiếp đó hắn nói: “Nửa tháng trước, Mardy đã bị một số người lai lịch bất minh tấn công, những vệ sĩ bên cạnh ông ta bảy chết hai bị thương, sau đó ông ta liền xin tổ chức chúng ta giúp đỡ, đồng thời bỏ tiền ra thuê bốn vệ sĩ đỉnh cấp trong tổ chức.” Vân Hải lại phun ra một vòng khói nữa và tiếp tục nói: “Tổ chức nghĩ đến quan hệ mật thiết giữa Mardy và chúng ta, quyết định miễn phí thêm cho ông ta một vệ sĩ nữa, cho nên chúng ta được phái tới đón cậu đi, thuận tiện cũng cho cậu học hỏi chút kinh nghiệm luôn.”

    “Tại sao lại chọn tôi?”

    Wright cười lạnh nói: “Đây là quyết định của tổ chức, cậu không cần biết nhiều quá đâu!”

    “Vâng, trưởng quan, tôi có cần lập tức thay y phục không?”

    Vân Hải điểm đầu nói: “Cậu thay luôn ở đây đi, đợi đến nơi cần đến sẽ có người ra đón cậu.”

    “Ồ!” Mười Một vẫn ngồi nguyên chỗ cũ mà cởi bộ quần áo học viên vẫn đang mặc trên người xuống, tiếp đó lấy ra một bộ sơ mi trắng vét xanh mặc lên người. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, câu nói này quả không sai chút nào. Mười Một thường xuyên phải sống bên bờ vực sinh tử ở huấn luyện doanh, trên người hắn luôn tả ra một khí chất lãnh khốc, kết hợp với bộ tây phục được căn may gọn gàng, thêm vào cơ bắp do nhiều năm khổ luyện, trông hắn chẳng khác gì một thanh niên thành thục và ổn định, hoàn toàn chẳng thể nhìn ra nổi đây là một thiếu niên mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi.

    Bay trên mặt biển được chừng gần một giờ, cuối cùng lục địa cũng đã ở phía trước. Mười Một ngồi trên trực thăng mà hiếu kì nhìn xuống những thành thị phía dưới, từ nhỏ hắn đã bị huấn luyện trong sự cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài trừ hòn cô đảo đó ra, hắn căn bản chẳng có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuy trong giáo trình cũng đã từng có hình ảnh của những thành thị, bất quá dù sao đó cũng chỉ là hình ảnh mà thôi, so với cảm giác được nhìn thấy tận mắt thì hoàn toàn khác nhau.

    Chiếc trực thăng từ từ hạ xuống đỉnh một tòa cao ốc. Wright mở cửa khoang ra và nhảy xuống, Vân Hải thì vỗ vỗ vai Mười Một, ra hiệu cầm lấy trang bị rồi cùng xuống máy bay.

    Ba người đứng trong thang máy một mạch xuống tới tầng mười tám, cửa thang máy mở ra, cũng chẳng ai nói câu nào, cả ba cứ lặng lẽ đi về phía trước.

    Đi tới bên ngoài một cánh cửa, Wright bước lên đẩy cửa phòng ra và đi vào trong. Vân Hải dẫn theo Mười Một bước theo ngay phía sau.

    Bên trong là một gian phòng làm việc rộng rãi, trước mặt có một nam tử trung niên toàn thân nung núc thịt đang ngồi, Mười Một nhận ra ông ta chính là Mardy trong tư liệu. Sau lưng Mardy có ba nam một nữ đang đứng, niên kỉ đều chừng từ hai mươi tới ba mươi. Bốn người đứng hai bên Mardy, tạo thành hình vòng cung bảo vệ hắn bên trong. Mười Một nhanh chóng phát hiện, ban am một nữ này đều là cao thủ, trên người bọn họ ẩn ước tỏa ra những sát khí, đây là sát khí mà chỉ những người phải lăn lộn nhiều năm trong sinh tử mới có được.

    Wright và Vân Hải dẫn theo Mười Một đi đến trước mặt Mardy. Mardy đang hút xì gà bèn lập tức đứng dậy, khuôn mặt nung núc thịt rung lên, hắn đưa tay ra cười nói: “Wright trưởng quan, Vân Hải trưởng quan, hai người tới rồi. Nếu hai người tới chậm thêm chút nữa, ta thật sự đã chẳng đợi tiếp được rồi.”

    Wright và Vân Hải bắt tay với hắn một cái, Wright mỉm cười giới thiệu: “Mardy tiên sinh, đây chính là người mà chúng tôi tặng miễn phí cho ngài. Tên cậu ta là Mười Một.”

    Mardy chỉ vào Mười Một mà sững sờ nói: “Cậu ta…”

    Vân Hải lập tức bước lên một bước nói: “Mardy tiên sinh yên tâm, Mười Một là học viên ưu tú nhất trong học kì này. Tuy cậu ta tuổi chưa lớn nhưng kinh nghiệm rất phong phú, trong những thời khắc quan trọng nhất định sẽ có tác dụng.”

    Mardy lập tức cười trừ nói: “Tôi đâu có ý đó, sao tôi lại không tin các vị chứ. Mười Một à, vậy sau này phải nhờ cậu nhiều đó.”

    Mười Một hơi gật đầu một cái.

    Vân hải giới thiệu bốn người kia cho Mười Một, nam nhân gầy nhất đứng bên trái bên là Đao Thương, người thứ hai đứng bên trái tên là Tả Thủ. Người dáng vẻ như đang đằng đằng sát khí đứng bên phải tên là Sa Tướng, nữ tử duy nhất còn lại tên là Tri Chu.

    Sau khi giới thiệu xong bốn người, Vân Hải lại chỉ vào Mười Một nói: “Cậu ta là Mười Một, học viên còn chưa tốt nghiệp.”

    Bốn người vẫn yên lặng mà liếc mắt nhìn qua Mười Một mà chẳng nói câu nào, sau đó lại trở về tư thế cũ, phảng phất giống như cho dù người đến là ai thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ vậy.

    Phàm là các học viên trong Ma Quỷ, khi huấn luyện đều lấy số hiệu thay tên, nhưng sau khi tốt nghiệp thì mỗi người được phân cho một cái tên mới. Cái tên này là căn cứ vào năng lực bản thân mà được đặt, bất kì học viên nào cũng không có quyền tự chọn lấy cái tên mình thích.
    Tỷ như, Tri Chu…ánh mắt của Mười Một thầm liếc về phía Tri Chu, trong lòng thầm nghĩ, sao lại có người chọn cái tên là Tri Chu vậy nhỉ? Là bởi vì nàng ta thiện ám sát? Hay là bởi vì nàng ta xuất thủ lang độc? Hay là… Trong đầu Mười Một hiện ra ba chữ: Hắc Quả Phụ. Đúng trong các loài nhện thì độc nhất chính là Hắc Quả Phụ, không hề cú chút nhân tính nào, đến cả người thân nhất của mình cũng không tha. (Lưu ý một chút, Tri Chu có nghĩa là con nhện.) Trong lòng Mười Một đã thầm đề phòng Tri Chu, Tri Chu tựa hồ như cũng cảm giác được điều này, ánh mắt nàng ta khẽ liếc về phía hắn, sau đó lại lập tức quay đi, trên mặt vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì.

    Mục quang của Mười Một lại tiếp tục quét qua ba người còn lại, bốn người này ai cũng có nét đặc sắc riêng, Sa Tướng thì toàn thân tràn đầy sát khó, khiến người ta khó mà đến gần. Tả Thủ thì tên đúng như người, bởi vì hắn chỉ có một cánh tay trái (tả thủ nghĩa là tay trái). Có thể bằng một cánh tay mà vẫn được liệt vào hàng tinh anh, có thể thấy thực lực của con người này không hề tầm thường. Đao Thương thì bên ngoài trong vó vẻ gầu yếu vô hại, nhưng Mười Một lại phát hiện, trong hai lòng bàn tay của Đao Thương là những vết chai rất dày, chỉ những người cầm binh khí lạnh nhiều năm mới có được những vết chai đó, bởi vì vị trí những vết chai của người sử dụng binh khí nóng và binh khí lạnh hoàn toàn khác nhau. Tri Chu thì có bộ dạng cực kì lạnh lùng, nếu không phải nhìn thấy vùng ngực của nàng ta qua mộ quãng thời gian lại hơi phập phồng thì Mười Một gần như đã cho rằng nàng là một bức tượng sáp rồi.

    Trong lúc Mười Một quan sát bốn người thì Wright cũng đã nói chuyện xong với Mardy.

    Mardy đưa tay ra bắt chặt tay Wright, trên miệng nở một nụ cười nói: “Wright trưởng qian, đa tạ các ngài. Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

    Trên mặt Wright vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì, hắn nói: “Hợp tác vui vẻ!”

    Mục quang của Vân Hải liếc nhìn Mười Một đầy thâm ý, tiếp đó hắn chẳng nói thêm câu nào mà cùng với Wright chuyển thân bước ra.

    Mardy đi đến trước mặt năm người, mục quang lần lượt quét qua mặt từng người một, cuối cùng dừng lại trên mặt Mười Một.

    “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là vệ sĩ riêng của ta.”

    “Bộp!” Cả năm nhất tề dậm châm xuống đất và khom người hành lễ.

    Mardy xua tay nói: “Sau này không cần cứng nhắc quá, nếu không người khác lại cho rằng ta thuê quân đội đến bảo vệ đó.”

    Năm người đồng thời trở lại tư thế cũ, tiếp đó lại hơi khom người xuống nói: “Vâng, ông chủ!”

    Mardy tựa hồ thập phần hài lòng với bọn họ, hắn điểm đầu nói: “Ừm, không tồi!” Tiếp đó hắn đưa tay trái lên xem đồng hồ và nói: “Bây giờ ta đang có chuyện gấp. Các ngươi hãy trở về trước! Sau khi về nhà, ta sẽ phân công công việc cho các ngươi!”

    “Vâng, ông chủ!”

    Mardy mỉm cười rồi quay người bước ra ngoài.

    Bốn người bọn Đao Thương lập tức bước lên phía trước một bước, tạo thành hình chữ điền (田) mà vây quanh Mardy. Duy có Mười Một nhún vai xách bao hành lí bước đi theo sau.

    Cùng lúc đó, trong chiếc trực thăng đã bay lên lưng trời.

    Vân hải rít một hơi thuốc rồi nói: “Wright, ngươi nói xem tại sao tổ chức lại phá lệ mà sử dụng một học viên còn chưa tốt nghiệp nhỉ?”

    Wright liếc nhìn hắn, trên mặt chẳng lộ ra chút biểu tình nào mà lạnh lùng nói: “Ta không biết. Quyết định của tổ chức, chúng ta cũng chẳng thể hỏi nhiều!”

    Vân Hải điểm điểm đầu, sau đó không nói gì nữa. Tiếp đó hắn cứ ngồi đó mà vừa phun khói thuốc vừa nhìn tòa cao ốc đang xa dần qua tấm kính pha lê.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:35.
    Góp ý Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Đăng ký dịch Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Bàn luận Phong Vân tại đây : Hidden Content .

  4. Bài viết được 71 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhung8x,diamondhouse,finefire,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,long_oni,pestie,snow,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định

    Quyển 1: Ma Quỷ huấn luyện doanh
    Chương 8: Bị đánh lén ở sân bay

    Dịch: vo vong
    Biên tập: vo vong

    Nguồn : www.tangthuvien.com




    Gió thu hiu hắt, bên ngoài chẳng có ánh dương quang, trời đất phảng phất như trở nên ảm đạm.

    Một hàng dài những chiếc xe màu đen tiến vào bên trong sân bay, không ngờ lại có những chiếc xe có thể trực tiếp tiến vào sân bay, hơn nữa còn là những chiếc Lincoln màu đen sáng bóng, điều này khiến người ta không khỏi nghĩ đến chuyện có một vị đại nhân vật đang đến đây.

    Một chiếc chuyên cơ tư nhân hào hoa đang chậm rãi hạ cánh xuống sân bay, một hàng những chiếc Lincoln vội lập tức lái đến ngay sau chiếc phi cơ.

    Phi cơ vừa mới dừng lại, một đám đông những người mặc tây trang màu đen đã lập tức từ trong xe nhảy ra, sau đó tiến đến vây quanh chiếc phi cơ.

    “Cha!” Mardy vừa từ trên phi cơ bước xuống, một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi từ trong chiếc xe Lincoln đầu tiên chạy ra. Thiếu nữ này có một mái tóc dài mềm mại màu hoàng kim, một đôi mắt cong cong màu lam, một cái mũi rất cao, đặc biệt là làn da trắng bóc, thật khiến người ta khó mà nhịn nổi sinh ra dục vọng.

    Mardy vẫy gọi nàng đến, trong mắt lộ ra một tia ôn nhu hiếm có. Nhưng hắn lại cố ý làm ra vẻ tức giận nói: “Hồ đồ, tới đây làm cái gì?”

    Thiếu nữ chẳng để ý gì đến câu nói đó mà lao thẳng vào lòng Mardy, tiếp đó làm nũng: “Katy nhớ cha mà!”

    Mardy buông Katy ra rồi gõ nhẹ vào mũi nàng cười nói: “Con ấy à, nghịch ngợm quá đi!”

    Katy chun cái mũi nhỏ đáng yêu lại nói: “Đâu có đâu!” Dứt lời nàng liền ôm lấy tay Mardy nói: “Cha à, cha không biết đâu, quãng thời gian này cha ra ngoài công tác, Katy lo lắng lắm đó!”

    Mardy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của Katy và cười nói: “Lo lắng cái gì chứ? Bên cạnh cha con có rất nhiều cao thủ bảo vệ. Còn con đó, sau này phải cẩn thận, đừng có chạy linh tinh, biết không?”

    “Con biết rồi, cha thật là phiền phức. Mau đi thôi cha, mẹ vẫn còn đang đợi ở nhà đó.” Katy kéo tay Mardy, dùng lực kéo hắn tới đội xe phía trước.

    Mardy vừa cười vừa lắc đầu, tiếp đó bước theo cô con gái đáng yêu của mình. Mấy người Mười Một và Sa Tướng lập tức bước theo sau, bốn người Sa Tướng đứng thành hình chữ điền để bảo vệ Mardy, cho dù là những vệ sĩ được cử đến đón Mardy cũng không được đến gần. Còn lúc này, Mười Một vẫn bị rơi lại ở cuối cùng như cũ.

    Katy và Mardy vừa cười vừa đi về hướng đội xe. Katy chính là niềm kiêu ngạo của Mardy, thông minh, lanh lợi, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp, thân hình thon thả cân đối của nàng và thân hình của Mardy quả đúng là một cặp tương phản.

    Katy đồng thời cũng là chiếc vảy ngược của Mardy, bất cứ người nào cũng không được chạm vào. Từng có một người bạn làm ăn, trên bàn rượu nói đùa có một câu, hỏi có bằng lòng gả Katy cho con trai của hắn không.

    Lúc đó Mardy chỉ mỉm cười yên lặng, nhưng một tuần sau người bạn làm ăn đó đã đột nhiên bị ám sát lúc nửa đêm, cả nhà mười mấy mạng người không còn một ai sống sót. Đồng thời việc làm ăn của hắn cũng vì quần long vô thủ nên đâm ra hỗn loạn, bị Mardy thừa cơ chiếm đi quá nửa. Tuy tất cả mọi người đều không nói gì, nhưng phàm là những người ngồi trên bàn rượu ngày hôm đó đều biết rằng, đây là do Mardy trả thù, trả thù việc người kia dám vũ nhục đứa con gái bảo bối của hắn, bởi vì con trai của người kia đã nổi tiếng là một hoa hoa công tử, bên cạnh chưa từng thiếu nữ nhân. Chỉ là vì một câu nói đùa mà giết toàn gia đối phương, từ đó có thể biết Mardy yêu thích Katy đến mức nào, thật là đối nghịch với những thủ đoạn tàn nhẫn mà hắn thường dùng.

    Mười Một đi theo sau mọi người, thấy bóng lưng của Mardy và Katy đang nói chuyện thân mật, hắn không khỏi thở dài một hơi. Mười Một không hề biết thân thế của mình, từ khi hiểu chuyện hắn đã phải ở trong trại huấn luyện rồi. Bất quá lúc đó hắn chỉ là một mình huấn luyện, mỗi ngày đều có những giáo quan đến chỉ dạy cho hắn những tri thức về các phương diện khác nhau, cho đến năm mười tuổi hắn mới bị mang đến Ma Quỷ huấn luyện doanh. Tuy trong Ma Quỷ huấn luyện doanh có không ít người cũng tuổi với hắn, nhưng giữa mọi người đều có lòng cảnh giác lẫn nhau, rất ít khi có người cùng hắn nói chuyện. Trước nay Mười Một vẫn luôn sống một mình trong cô đơn, không có tình thân của cha mẹ, không có tình bằng hữu của bạn bè, trước nay hắn chưa từng được thể hội qua bất cứ loại tình cảm nào.

    Tình cảm, đối với hắn mà nói, tình cảm là một thứ quá mức xa xỉ.

    Đúng vào lúc này, Mười Một đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí tức nguy hiểm. Đồng thời, bốn người bọn Sa Tướng cũng lập tức phi thân bay lên, ấn ngay Mardy và Katy xuống dưới đất.

    “Bụp!” Một viên đạn bắn sượt qua cánh tay Đao Thương và bay xuống mặt đất, bên dưới lập tức xuất hiện ngay một cái lỗ nhỏ.

    Sa Tướng và Đao Thương bảo hộ Mardy, Tri Chu và Tả Thủ bảo vệ Katy, cả bốn đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất đẩy hai nhân vật trọng yếu đó đến phía sau một chiếc xe. Những vệ sĩ được phái đến để nghênh đón Mardy cũng đã có phản ứng, một nửa nhân thủ ở lại bảo vệ, nửa còn lại cầm súng chạy về phía vừa phát ra viên đạn.

    Tại đây chỉ có duy nhất Mười Một chẳng hề động đậy, hắn vẫn đứng nguyên chỗ cố, đôi mắt nhìn chăm chăm về phương hướng vừa phát ra viên đạn. Lúc này trong đầu hắn toàn là những con số đang lưu động, trong thời gian không đầy hai giây hắn đã đưa ra được một kết luận. Cự li bắn là năm trăm ba mươi mét, loại súng được dùng là Asia Corporation 98, là sản phẩm của công ty Asia nghiên cứu ra năm 99, đường kính họng súng 7,62 mm, tốc độ ban đầu là 830 m/s, súng nặng 4,4 kg, dài 1220 mm, tầm bắn khoảng 800 m, dung lượng đạn 10 viên, tuổi thọ 6000 lần bắn, tỷ lệ phóng đại qua ống ngắm 4 lần, mắt đặt cách ống ngắm 70 mm.

    Sau khi đưa ra được những tư liệu này, Mười Một ngược lại lại nhíu mày. Trong thời đại khoa học kĩ thuật quân sự phát triển như hiện nay, binh khí nóng cũng không ngừng được cải tiến và phát triển, loại Asia Corporation 98 có thể nói là đã bị đảo thải từ rất nhiều năm trước rồi, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nó lên đạn chậm, kết cấu nặng nề không linh động, hơn nữa tầm bắn lại ngắn. Nếu tầm bắn xa hơn 400 m thì khả năng bắn lệc là khá lớn, do đó mấy năm trở lại đây, loại Asia Corporation 98 gần như đã biến mất khỏi thị trường. Đã như vậy, tại sao sát thủ kia lại đi lựa chọn loại Asia Corporation 98 đây? Hơn nữa tầm bắn còn nằm ngoài 400 m.

    Khi Mười Một còn đang suy tư thì mấy người Sa Tướng đã đưa được Mardy và Katy vào trong chiếc Lincoln thân dài. Tri Chu đẩy luôn gã tài xế ra cà tự mình ngồi vào ghế chính.

    Sa Tướng quay đầu lại, thấy Mười Một vẫn ngây ngốc đứng nguyên chỗ cũ, trong lòng không khỏi đại nộ, hắn lớn tiếng quát: “Mười Một! Lên xe!”

    Mười Một quay đầu lại nhìn bọn họ, tiếp đó mau chóng chạy vào trong xe.

    Katy ném về phía hắn một cái nhìn khinh miệt, trong mắt nàng, vừa rồi Mười Một đã bị dọa cho ngây ngốc. Kì thực nàng không biết, vì Mười Một được phái tới đây bảo vệ bọn họ nên hắn mới suy nghĩ, hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy. Huống chi Mười Một trước nay chưa từng làm vệ sĩ, trong Ma Quỷ huấn luyện doanh hắn chẳng cần bảo hộ ai, do đó nhất thời hắn đã quên mất bản thân đang là một vệ sĩ. Do đây là lần đầu tiên hắn được thuê để đi làm vệ sĩ nên mới vi phạm nguyên tắc. Điều này chỉ có thể nói nên rằng kinh nghiệm của Mười Một còn chưa đủ chứ chẳng phải do hắn sợ hãi cái gì.

    Không chỉ Katy, bốn người bọn Sa Tướng cũng lộ ra vẻ bất mãn với hắn. Đến cả Mardy cũng nhíu mày lại.

    Mười Một dựa lưng vào ghế, cũng chẳng giải thích gì. Bây giờ nghĩ lại, hắn thấy mình xác thực đã làm sai rồi. Hắn vẫn quen lấy bản thân làm trung tâm, tất cả chỉ cần bảo vệ tốt bản thân rồi hoàn thành nhiệm vụ là được, những chuyện khác đều chẳng liên quan đến hắn, đâu có sợ gì chuyện đồng đội bên cạnh nhìn bằng ánh mắt coi thường. Thói quen này đối với một sát thủ hay lính đánh thuê mà nói thì rất tốt, nhưng tuyệt đối không thích hợp với một vệ sĩ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:35.

  6. Bài viết được 69 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,finefire,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,long_oni,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,084
    Xu
    50

    Mặc định


    Quyển 1: Ma Quỷ Huấn Luyện Doanh
    Chương 09: Mới Vào Biệt Thự

    Dịch giả : viruslove
    Biên tập : chengsad
    Nguồn : www.tangthuvien.com

    Một chiếc xe Lincoln dài màu đen lao vùn vụt trên đường cao tốc, đi theo phía sau là bốn chiếc xe đồng màu với chiếc Lincoln.

    Kỹ thuật lái xe của Tri Chu rất thuần thục, ngồi ở trong xe mà ngay cả cảm giác lắc lư lay động cũng không có.

    Hiển nhiên đối với cuộc tấn công vừa rồi Katy chỉ coi như một thói quen thường ngày. Lúc này cùng Mardy nói cười vui vẻ với nhau. Chỉ là thỉnh thoảng khóe mắt vẫn chợt lóe lên liếc nhìn về phía Mười Một, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.

    - Cha, hắn là ai vậy?
    Katy chỉ vào Mười Môt không kiêng nể chút nào hỏi.

    Mardy nhè nhẹ vuốt mái tóc của nàng, vừa cười vừa nói:
    - Là vệ sĩ mà cha mới mời tới.

    “Vệ sĩ? “Katy mặc dù sớm đã đoán ra được thân phận của Mười Một, nhưng vẫn rất khó tin rằng một người vệ sĩ lại bị tiếng súng làm cho choáng váng hoảng sợ đến như vậy. Miệt thị liếc mắt nhìn Mười Một một cái, khinh thường hỏi:
    - Chỉ bằng vào hắn?

    Mardy không có ngăn cản Katy, theo cách nhìn của hắn thì những vệ sĩ này trước khi hoàn thành nhiệm vụ đều là một tài sản cá nhân, không cần phải khách khí với bọn họ. Huống hồ hắn đối với biểu hiện lúc nãy của Mười Một quả thật cũng rất không hài lòng.

    Mười Một thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, không có biểu tình gì, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Nội thất trang bị bên trong chiếc xe rất sang trọng, có TV, có đầu DVD, thậm chí có một cái tủ lạnh nhỏ. Katy cùng Mardy uống rượu vang nói chuyện phiếm. Mà bốn người Sa Tướng ngay cả nhúc nhích cũng không có, vẫn duy trì tư thế như trước, chỉ có Mười Một thoải mái dựa vào ghế, khóe miệng từ trước đến giờ vẫn lộ ra một vẻ dương dương tự đắc. Katy càng nhìn hắn càng thêm tức giận, thật không biết ai là ông chủ, ai mới là vệ sĩ nữa. Dọc theo đường đi Katy không ít lần nhìn Mười Một với vẻ mặt khó chịu, thậm chí còn nói một số lời khó nghe. Mà Mardy lại rất sủng ái Katy, càng không nỡ trách nàng, mà Mười Một vẫn cứ như cũ chuyện ta ta làm, phảng phất như nàng không tồn tại vậy..

    Hai giờ sau, đội xe rốt cục đã ở ngoài một tòa biệt thự.

    Hai cánh cửa sắt tự động mở ra, chờ tất cả đội xe tiến vào xong mới chậm rãi tự động đóng cửa lại.

    Biểu hiện của Mười Một vẫn như trước rất bình thản, nhưng vẫn âm thầm quan sát bên ngoài. Bên trong biệt thự hắn phát hiện cứ cách vài bước thì có một cái camera giám sát mọi phương hướng, quay phim với một góc độ dày đặc, như thế ngay cả một con con ruồi bay đến cũng sẽ bị phát hiện. Tòa trang viện này như một căn cứ quân sự, Mardy, thực sự hắn chỉ là một thương nhân sao?

    Đội xe dừng lại trước một tòa biệt thự lộng lẫy, một đám vệ sĩ lập tức từ phía sau xe chạy lên, vây kín xung quanh chiếc xe.

    Cửa xe mở ra, người đầu tiên xuống xe chính là Mười Một cùng bọn người Sa Tướng, bọn người Sa Tướng căng thẳng bảo vệ Mardy và Katy ở giữa tiến vào bên trong biệt thự. Mà Mười Một vẫn lại một bộ dáng lười nhác, nhàn nhã đi theo phía sau mấy người kia.

    Đám vệ sĩ không tiến vào biệt thự mà là tản ra tứ phía, trở lại vị trí của mình.

    Vừa mới tiến vào biệt thư, một phụ nữ trung niên xinh đẹp động lòng người đi ra đón, tướng mạo của nàng có chút giống với Katy, chỗ không giống chính là Katy có vẻ của một cô gái trẻ trung tươi tắn, mà nàng lại có vẻ một phụ nữ thành thục. Trong tư liệu của Mardy Mười Một đã thấy qua người phụ nữ này, nàng chính là mẹ của Katy, vợ của Mardy, Jolie.

    - Mẹ!
    Katy nhìn thấy Jolie, lập tức nhào tới trong ngực nàng làm nũng. Jolie vuốt ve mái tóc con gái, một đôi mắt màu xanh nước biển nhìn về Mardy.

    Trên khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ nhu tình khó mới có được, nói:
    - Sức khỏe của em không được tốt cần gì phải ra ngoài đón.

    Jolie buông Katy ra, tiến lên ôn nhu cởi áo khoác ngoài của Mardy ra rồi chuyển cho người hầu, nói:
    - Em không sao. Công tác lần này đều thuận lợi chứ?

    Mardy gật đầu nói:
    - Thuận lợi, Ma Quỷ lần này phái ra bốn người vệ sĩ tinh nhuệ nhất cho ta, còn miễn phí tặng thêm một người nữa.

    “Hừ!” Katy cong miệng nói:
    - Đồ rẻ thì không có gì là tốt, hàng tặng càng không thể dùng được.

    - Katy.
    Jolie có chút trách cứ Katy.

    “Vốn chính là như vậy mà mẹ.” Katy kéo cánh tay của Jolie, chỉ vào Mười Một, bất mãn nói:
    - Hắn à, vừa rồi nghe thấy tiếng súng là sợ đến choáng váng, ngay cả động đậy cũng không dám động, còn có thể tốt chỗ nào được.

    Jolie thật sự tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái, quay đầu hướng Mardy, ân cần hỏi:
    - Sự việc tại phi trường ta đã nghe nói rồi, anh không sao chứ?

    Mardy cười nói:
    - Anh thì có thể xảy ra chuyện gì. Anh đã nói rồi, lần này mời tới đều là những tinh anh trong Ma Quỷ, có bọn họ ở bên người, em yên tâm đi.”

    Jolie thở dài nói:
    - Mỗi ngày anh đi ra ngoài kiểu này, em thật sự rất lo lắng. Katy lại còn nhỏ…..

    Mardy vỗ nhè nhẹ bả vai của Jolie an ủi nói:
    - Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ nhanh chóng giải quyết. Katy, trong khoảng thời gian này không yên ổn, con ra ngoài ít thôi biết không?

    Katy có chút không tình nguyện phụng phịu nói:
    - Đã biết rồi, cha.

    Mardy quay lại nhìn Jolie, nhẹ giọng nói:
    - Em cũng vậy.

    Jolie cười nói:
    - Em không có ra khỏi cửa còn có thể có chuyện gì sao.
    Jolie mặc dù đang cười, nhưng mỗi người đều có thể nhìn ra nàng cười có chút gượng gạo.

    “Ông chủ.” Sa Tướng tiến lên vài bước nói:
    - Nếu ngài không ngại, chúng ta muốn xem hoàn cảnh xung quanh nơi này một chút.

    Mardy lập tức gật đầu nói:
    - Được không thành vấn đề. An toàn là quan trọng nhất.

    Sa Tướng xoay người lại, xuất ra một ánh mắt, Đao Thương đi theo hắn ra ngoài tuần tra hoàn cảnh xung quanh. Tri Chu cùng Tả Thủ lưu lại đây tiếp tục bảo vệ Mardy.

    Rất nhanh, Sa Tướng cùng Đao Thương xem xét hoàn cảnh xong đã trở về, Đao Thương vẽ một tấm bản đồ khái quát, bốn người nhỏ giọng thương lượng với nhau. Vài phút sau Tri Chu và Đao Thương đi ra ngoài mang theo vali chứa máy giám sát nhiệt độ tối tân nhất của “Ma Quỷ” .

    Cả quá trình đều không ai tới hỏi ý kiến của Mười Một, mọi người tựa hộ đã quên sự tồn tại của hắn. Mười Một cũng mừng rỡ thanh nhàn đứng ở một bên, ngoài trừ Katy lâu lâu lại nhìn hắn với một anh mắt khinh thường, căn bản là không ai chú ý tới hắn.

    Sắc trời cũng sắp tối, bốn người Sa Tướng rốt cục đã lắp đặt xong máy giám sát nhiệt độ. Ở bên trong tổ chức “Ma Quỷ”, có một khoa chuyên môn nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, rất nhều sản phẩm công nghệ cao cùng vũ khí với lực sát thương rất mạnh đều do khoa đó phát minh ra, mà máy giám sát nhiệt độ cũng là một trong đó. Bề ngoài nó giống máy Pinhole camera (1) có thể phát hiện nguồn nhiệt, một khi nguồn nhiệt tiến vào phạm vi giám sát của nó sẽ truyền thông tin đến máy chủ và cuối cùng máy chủ sẽ phát tín hiệu báo động. Loại máy giám sát nhiệt độ này chỉ có nội bộ tổ chức “Ma Quỷ” mới sử dụng, bên ngoài thị trường không ai bán

    - Cha, con muốn trở về trường học.
    Trên bàn ăn, đang lúc ăn cơm tối Katy đột nhiên đưa ra yêu cầu. Mười Một và đám người Sa Tướng nét mặt đều lãnh đạm đứng ở một bên, khi chủ nhân ăn cơm thì bọn họ không có phần. Chỉ có chờ chủ nhân ăn xong rồi bọn họ mới thay phiên nhau thay ca ăn cơm.

    Mardy yêu thương nhìn thoáng qua Katy, thở dài nói:
    - Katy, cha cũng biết trong khoảng thời gian này muốn con ở nhà thì rất khó…

    Katy chu miệng nói:
    - Không phải cha có vệ sĩ tinh nhuệ hay sao? Chuyển cho con một hai người là được rồi
    Katy hạ dao ăn xuống, ôm cánh tay thô to của Mardy, lắc lư làm nũng, nói:
    - Có được không cha? Con cam đoan sẽ ngoan ngoãn, tan học xong là lập tức trở về nhà.

    - Nhưng mà….
    Mardy có hơi khó khăn, hắn rất muốn cự tuyệt, nhưng lại không nỡ khiến cho đứa con bảo bối thất vọng.

    “Katy.” Jolie ra vẻ tức giận nói:
    - Con không nên hồ đồ như vậy, nếu cho con chuyển vệ sĩ cho con, vạn nhất cha gặp phải nguy hiểm, nhân lực không đủ thì làm sao?

    Katy trề môi sinh tức giận, nghiêng đầu hung hăng liếc mắt nhìn Mười Một một cái. Mười Một biết ý của cái liếc mắt này là trách hắn vô dụng, nếu hắn có bản lãnh thì cũng có thể bảo vệ Katy rồi.

    Bất quá Mười Một không muốn giải thích cái gì, hơi hơi lắc đầu ra vẻ không hiểu cái gì.

    Katy giận dỗi bỏ dao ăn vừa cầm lên xong, đứng dậy nói:”Con ăn đủ rồi, con lên mạng đây.”

    Mardy lắc đầu cười khổ nói:
    - Ầy, con gái

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (1): Camera có đường kính ống quay film nhỏ hẹp
    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:36.
    Góp ý Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Đăng ký dịch Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Bàn luận Phong Vân tại đây : Hidden Content .

  8. Bài viết được 68 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,finefire,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,long_oni,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định

    Quyển 1 : Ma Quỷ Huấn Luyện Doanh
    Chương 10 : Âm Thanh Kỳ Quái

    Dịch giả: viruslove
    Biên tập: chengsad

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Đêm đã khuya, ánh trăng trên bầu trời đã lên cao, tô điểm thêm là vô số những vì sao, biểu thị thời tiết ngày mai rất đẹp.

    Mardy và Jolie đã ngủ, trong phòng Katy vẫn đang lướt net. Sa Tướng canh giữ dưới lầu, Tri Chu thì bảo vệ bên ngoài phòng Mardy. Đao Thương cùng Tả Thủ đã nghỉ ngơi, chờ đến khi nửa đêm hai người bọn họ thay ca cho Sa Tướng cùng Tri Chu. Còn về phần Mười Một, đám người Sa Tướng căn bản không muốn kêu hắn tới hỗ trợ, bọn họ đối với biểu hiện của Mười Một ở sân bay vẫn canh cánh trong lòng.

    Bởi vậy Mười Một chỉ được phân công làm nhiệm vụ giám thị máy giám sát nhiệt độ.

    Trong phòng, Mười Một hơi khép mắt lại mà nằm ở trên giường. Ở trên bàn đặt một chiếc Laptop, trên màn hình được chia thành tám cửa sổ, bên trong đầy những khối hình xanh xanh đỏ đỏ gì đó, đúng là tám máy giám sát nhiệt được lắp đặt tại biệt thự.

    Đột nhiên, Mười Một mở mắt ra, hắn bị tiếng “ồn ào” làm tỉnh. Trong huấn luyện doanh “Ma Quỷ” đã luyện thành thói quen này, làm hắn không dám ngủ say. Nếu không rất dễ dàng bị bạn cùng phòng nửa đêm cho một phát dao, khi chết đi đến bản thân cũng không rõ mình chết như thế nào. Trong “Ma Quỷ” huấn luyện doanh những chuyện như vậy là bình thường, cho nên mỗi một người đều rất cảnh giác với người bên cạnh mình.

    Mười Một cứ như vậy mà nuôi thành thói quen, nửa đêm chỉ cần có một âm thanh rất nhỏ đều có thể làm hắn tỉnh dậy. Vừa rồi hắn nhạy cảm nhận thấy được một thanh âm cơ hồ không thể nghe thấy, hơn nữa cái âm thanh này là từ dưới chân hắn mà tới. Người nhà Mardy ngủ ở lầu hai, trong năm người ngoài trừ Tri Chu phải bên cạnh bảo vệ nên được an bài bảo vệ bên ngoài lầu hai, Mười Một và đám người Sa Tướng đều ở dưới lầu một. Nếu là lầu một, dưới đất tại sao lại có âm thanh được chứ?

    Mười Một suy nghĩ trong chốc lát, từ trên giường nhảy xuống mang theo Laptop, mở cửa phòng đi ra.

    Lúc này Sa Tướng đang ngồi ở ghế sô fa dưới đại sảnh lầu một, một hơi phun ra một làn khó thuốc. Mười Một vừa mới mở cửa phòng ra, hắn đã sớm nhận ra. Sa Tướng quay đầu liếc mắt nhìn Mười Một một cái, thở ra một ngụm khói trầm giọng nói:
    - Có chuyện gì?

    Mười Một đi tới ghế sô fa ngồi xuống đối diện với Sa Tướng, hỏi:
    - Nơi này còn có tầng hầm phải không?

    - Có, làm sao?

    - Ta vừa nghe được dưới tầng hầm có tiếng động.

    “Tiếng động?” Sa Tướng cười nhạo nói:
    - Là ngươi nghe lầm rồi. Nếu có tiếng động thì ta đã biết rồi.

    - Nhưng là…..

    Sa Tướng khoát tay khó chịu nói:
    - Nhanh đi làm việc của ngươi đi, những việc khác không cần ngươi xen vào.

    Mười Một suy nghĩ một hồi, đặt Laptop trên bàn trà, nói:
    - Vậy ngươi giúp ta nhìn máy tính, ta đi dạo xung quanh một chút.

    Sa Tướng liếc mắt nhìn hắn một cái, không có đồng ý, cũng không có cự tuyệt.

    Mười Một đứng dậy, quan sát phía bên trong của biệt thự. Đây là lần đầu tiên hắn quan sát cấu tạo biệt thự rõ ràng như thế, lúc xế chiều bọn người Sa Tướng khảo sát và nghiên cứu biệt thự nhưng hắn không có phần, sau đó Mười Một vẫn đi theo Mardy, căn bản không có quan sát hoàn cảnh xung quanh, cho tới lúc này mới quan sát cẩn thận. Cũng chỉ có thể giới hạn trong lầu một và tầng hầm.

    Biệt thự rất lớn, chiếm khoảng năm trăm mét vuông. Cả lầu một được chia làm mấy phần, từ cửa chính đi vào đại sảnh, phía trước đại sảnh là cầu thang sang trọng dẫn tới lầu hai. Bên trái là một cái hành lang, phòng của Mười Một và bốn người Sa Tướng đều ở hành lang này. Bên phải đại sảnh có một quầy bar nhỏ, mặt sau quầy bar cũng có một hành lang, đi thẳng tới là nhà sau. Phía sau biệt thự có rất nhiều phòng, phòng tập thể dục, phòng vui chơi, phòng café tất cả đều ở chỗ này. Ở đây còn có 1 hồ bơi trong nhà rất lớn, được ngăn cách bởi 1 lớp kính (pha lê), nhìn qua lớp kính còn thấy ngoài sân còn có 1 hồ bơi ngoài trời nữa. Cách hồ bơi ngoài sân ko xa có một nhà kính bảo ôn trồng hoa, trong đó có nhiều loại cây hoa quý hiếm.
    Mười Một đối với mấy cái này đều không có hứng thú, sau khi đi xem tất cả các phòng, đi tới một cửa phòng ở một góc cuối. Mở cửa phòng ra liền xuất hiện một thông đạo u ám, một loạt bậc thềm đá đi thông xuống dưới đất.

    Bóng tối phảng phất như một cái miệng mở lớn chuẩn bị cắn nuốt người xông tới.

    Mười Một không có sợ hãi, đối với một người vật lộn lâu năm bên bờ tử vong mà nói, trên đời này đã không có gì đáng làm hắn sợ hãi nữa. Mười Một mò mẫm theo mép tường, “Tách” một tiếng, một dãy thông đạo tối đen như mực nhất thời sáng chưng.

    Tầng hầm cũng không sâu lắm, chỉ có cách mặt đất ước chừng khoảng ba mét. Mười Một cẩn thận quan sát tầng hầm, mới phát hiện nguyên lai nơi này là nhà kho và nơi ở của người hầu. Mười Một không khỏi cười nhào mình một tiếng, một nơi có người ở tất nhiên là sẽ có tiếng động, không có là kỳ quái nữa.

    Lắc đầu, Mười Một đang chuẩn bị trở ra tầng hầm. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ ra được cái gì, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xoay người trở lại.

    Mười Một đi tới sờ sờ bức tường ở chỗ sâu bên trong, không khỏi nhíu mày. Bởi vì hắn vừa tính ra, cả tầng hầm rộng cũng chỉ có hai trăm mét vuông, dựa theo diện tích của lầu một, tầng hầm bao quát hơn một nữa bộ phận biệt thự, nhiều nhất tới vị trí đại sảnh là kết thúc. Nói cách khác, phía dưới đại sảnh và quầy bar cùng mấy gian phòng giải trí là tầng hầm, mà phía dưới phòng của Mười Một và phòng bơi lội là mặt đất. Nếu nói như thế, vậy thanh âm từ đâu mà tới?

    Mang theo nghi vấn, Mười Một đi ra khỏi tầng hầm.

    Sa Tướng nhìn thấy hắn trở về, cười lạnh một tiếng hỏi:
    - Nhìn xong hết rồi chứ?

    Mười Một một lần nữa ngồi xuống ghế sô fa, hỏi:
    - Gian biệt thự này có hai tầng hầm sao?

    Sa Tướng cười giễu cợt, nói:
    “Làm sao có khả năng.”Đặt Laptop trước mặt Mười Một, nói:
    - Không cần suy nghĩ vớ vẫn nữa, việc này không liên quan đến ngươi. Ngươi chỉ cần quan sát cho tốt cái máy tính này là được.

    Mười Một không nói gì, yên lặng thu hồi Laptop rồi đứng dậy trở về phòng của mình.

    Sa Tướng nhìn theo bóng lưng của Mười Một, hít một hơi thuốc thật sâu rồi thả ra một làn khói, khinh thường cười lạnh một tiếng.

    Mười Một trở lại trong phòng, trước tiên đặt Laptop xuống, sau đó không ngừng mò mẫm bốn vách tường xung quanh, trong đầu suy tư những khả năng xảy ra.

    Hắn tin rằng dưới gian phòng này truyền đến một thanh âm, nhưng là tầng hầm kết thúc tại đại sảnh, vậy lúc này dưới chân hẳn là mặt đất rồi, nếu là như vậy, thanh âm từ đâu mà truyền tới? Bên trái gian phòng của Tả Thủ, bên phải là gian phòng trống, xuyên mặt mặt tường phía trước hẳn nhiên là phòng bơi lội rồi

    Mười Một lấy một cây bút và một tờ giấy, mặt trên vẽ lầu một biệt thự và tầng hầm, vẽ xong hắn phát hiện cấu tạo cả tòa biệt thự rất quái dị, nhưng lại không thể nói chỗ quái dị ở nơi nào.

    Nhìn thời gian trên Laptop, đã hơn ba giờ sáng rồi, Mười Một xé tờ giấy đã vẽ thành từng mảnh nhỏ sau đó bỏ vào thùng rác. Sau đó trở lại trên giường mình, khép hờ đôi mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:36.

    ---QC---


  10. Bài viết được 68 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,finefire,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,long_oni,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
Trang 2 của 179 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status