TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Nhân Gian Băng Khí là một truyện như thế nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 3 của 179 Đầu tiênĐầu tiên 123451353103 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 894

Chủ đề: Nhân Gian Băng Khí - Khát Trí (New: Chương 859)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,084
    Xu
    50

    Mặc định

    Bi cuối của đợt Bom trong ngày



    Quyển 1: Ma Quỷ Huấn Luyện Doanh
    Chương 11: Jolie dịu dàng

    Dịch giả : viruslove
    Biên tập : chengsad
    Nguồn : www.tangthuvien.com

    Một buổi sáng đẹp trời, thời tiết mát mẻ

    Trong đại sảnh có vài tiếng động lạ đã làm Mười Một bừng tỉnh, hắn nhảy xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.

    Mardy đã thức giấc, lúc này đang ngồi cạnh bàn ăn xem báo buổi sáng, Jolie trong phòng bếp phân phó người hầu chuẩn bị thức ăn sớm một chút. Sa Tướng, Tri Chu, Tả Thủ cùng Đao Thương đều đã đứng phía sau Mardy, nghe thấy tiếng động của Mười Một đi tới, bốn người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt, giống như Mười Một chỉ là không khí mà thôi. Mười Một nhìn đồng hồ báo thức trong đại sảnh, lúc này hơn sáu giờ sáng, hắn không nói gì thêm, yên lặng đi tới đứng bên cạnh bốn người Sa Tướng.

    Nhìn đồ ăn sáng đang bưng lên bàn, Mardy mới phát hiện trong đám vệ sĩ đã có nhiều hơn một người là Mười Một, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không lý gì đến hắn, cúi đầu tiếp tục ăn

    Jolie cùng Mardy ăn ba miếng sandwich, sau đó phân phó người hầu lấy áo khoác ngoài cho Mardy.

    Mardy dưới sự chăm sóc của Jolie mặc áo ngoài vào, sau đó nhẹ nhàng ôm vào nàng vào trong lòng nói:
    - Anh đi ra ngoài.

    “Ừh.” Jolie nhỏ giọng nói:
    - Giữ gìn bản thân một chút.

    Mardy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của nàng, cười nói:
    - Yên tâm đi, có bốn người bọn họ bên cạnh,anh không có việc gì đâu.
    Nói xong liền đi ra ngoài

    Đao Thương cùng Tả Thủ vội đi ra ngoài trước, kiểm tra một hồi mới mở của xe cho Mardy vào ngồi. Tri Chu vẫn ngồi tại vị trí lái xe, Tả Thủ cùng Đao Thương cùng ngồi hai bên Mardy ở phía sau. Sa Tướng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế bên cạnh Tri Chu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mười Một một cái, trầm giọng nói:
    - Mười Một, ngươi không cần đi với ông chủ. Ngươi ở đây, bảo vệ phu nhân và tiểu thư cho tốt.
    Dứt lời mặc kệ Mười Một phản ứng ra sao, đóng cửa xe lại.

    Mười Một mặc nhiên không có chút thay đổi nhìn xe bắt đầu khởi động rồi chạy đi, sau đó không nói một câu, xoay người đi theo bên cạnh Jolie.

    Jolie căn bản không có ý định trở về phòng, chỉ là đi xung quanh trong biệt thự. Một hồi sau đi tới chuồng chó, phân phó người hầu làm một ít thức ăn cho chó.

    Mười Một thanh nhàn vui vẻ theo phía sau Jolie đi đến khắp nơi. lúc này trong đầu hắn không nhịn được hồi tưởng lại sự việc hai ngày trước phát sinh trên người mình.

    Trong “Ma Quỷ” huấn luyện doanh, sau khi đệ tử kết thúc một khóa, tổ chức đều căn cứ vào năng lực của mỗi đệ tử mà phân phối những nhiệm vụ khác nhau. Có người bị phân phối đi làm vệ sĩ, có người bị phân đi làm sát thủ, cũng có bị phái đi làm đặc công, cùng lắm là đi làm lính đánh thuê

    Nói thật, Mười Một rất chán ghét làm vệ sĩ, hắn không thích bị người ta hạn chế tự do. Mười Một cảm thấy mình thích hợp đi làm một sát thủ, mà năng lực của hắn cũng thích hợp đi làm sát thủ, tệ lắm cũng có thể đi làm lính đánh thuê, không hỏi mục đích, chỉ cầu kết quả, trên chiến trường tràn ngập thuốc súng xông lên trước trận địa. Hắn thật sự không nghĩ ra lần này tổ chức lại muốn hắn tới tham dự cái nhiệm vụ vệ sĩ này chứ? Nhưng phải làm cái nhiệm vụ làm vệ sĩ trong hai năm mới cho tốt nghiệp

    - Mười Một.
    Trong lúc Mười Một miên man suy nghĩ, thanh âm của Joile truyền đến

    - Phu nhân, có việc gì sao?

    Jolie trầm mặc một lát, nói :
    - Ta thay mặt Katy xin lỗi cậu về chuyện hôm qua, nó được cha nuông chiều quen rồi, nói chuyện luôn không kiêng nể ai, thật ra tâm địa của nó lại rất tốt. Xin ngươi chớ để bụng.

    Mười Một hơi gật đầu nói:
    - Phu nhân yên tâm, tôi không có để bụng.

    Joile cười nói:
    - Vậy là tốt rồi, nó chỉ là một đứa nhỏ, sau này có gì không đúng xin cậu không nên so đo với nó làm gì.

    Ngày hôm qua, từ lần đầu tiên nhìn thấy Joile, Mười Một rất có thiện cảm với nàng, ôn nhu, hiền hậu, hơn nữa lại rất xinh đẹp, là một người vợ hoàn mỹ trong con mắt của rất nhiều nam nhân. Bất quá, Mười Một đối với nàng không có ý gì cả, chỉ là rất hâm mộ Katy có thể có một người mẹ tốt như vậy.

    Mười Một nghe vậy nói:
    - Phu nhân yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào rồi.

    Joile gật đầu, xoay người đi tới chuồng chó, Mười Một vẫn như trước đi theo phía sau nàng.

    "Mười Một” Joile vừa đi vừa hỏi:
    - Tên thật của cậu là gì vậy?

    - Tôi không có tên, chỉ có danh hiệu.

    - Năm nay cậu bao tuổi rồi?

    Mười Một sửng sốt một hồi, có chút kỳ quái nhìn Joile, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:
    - Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là mười bảy tuổi.

    - Có lẽ?
    Joile quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Mười Một.

    - Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã được tổ chức huấn luyện, không biết tên, không biết ngày sanh, cũng không biết cha mẹ là ai.
    Mười Một nói những lời này rất bình thản, giống như việc này không có quan hệ với hắn.

    Trong mắt Joile hiện lên một tia thương xót, nhẹ giọng nói:
    - Thật sự là một đứa nhỏ đáng thương. Được rồi, ta thường xuyên nghe chồng ta nhắc tới những sự việc liên quan tới tổ chức của cậu, cậu có thể nói cho ta biết hay không?

    Mười Một lắc đầu nói:
    - cũng không rõ, hơn nữa cấp trên cấm không được nói những việc này với người ngoài

    Joile khe khẽ “À” một tiếng, sớm đã biết nên không có nói gì thêm, hai người một trước một sau tiến vào trong biệt thự.

    Dưới sự cho phép của Joile, trước tiên Mười Một đi rửa mặt đánh răng, sau đó dùng bữa sáng. Sau khi xong xuôi tất cả cùng vớiJoile đi tới phòng hoa.

    Mười Một phát hiện, lúc Joile nhìn những hoa cỏ tươi đẹp thì trên mặt mang theo chút ưu tư, tựa hồ như nàng có rất nhiều tâm sự. Sau khi Joile tưới nước xong, lại dẫn theo Mười Một về tới biệt thự, trong lúc đó hai người đều không nói gì cả.

    Khi trở lại biệt thự thì Katy đã rời khỏi giường rồi, lúc này này đang ăn sáng. Mười Một liếc mắt nhìn đồng hồ ở đại sảnh, phát hiện bây giờ đã hơn chín giờ sáng.

    - Mẹ.
    Katy thấy Joile tới, vẫy vẫy tay với nàng.

    Joile đi tới bên cạnh nàng, yêu chiều vuốt ve mái tóc màu vàng kim của nàng, nói:
    - Hôm qua có phải lướt net tới khuya đúng không? sao giờ mới rời khỏi giường hả.

    Katy nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu nói:
    - Cha không cho phép con đi ra ngoài, cả ngày ở trong nhà buồn chết đi được, cũng chỉ có lên mạng thôi.

    - Có phải con muốn ra ngoài đi dạo không?

    Con mắt Katy sáng rực lên, vội vàng hỏi:
    - Mẹ, mẹ cho con ra ngoài thật sao?

    Joile than nhẹ một hơi nói:
    - Cả ngày giam con trong nhà, cũng là làm khó cho con rồi. Để cho Mười Một ra ngoài đi dạo cùng con là được.

    "Hắn?” Katy khinh miệt liếc nhìn Mười Một một cái, khịt mũi nói:
    - Quên đi, Con thà ngồi ở nhà cũng không muốn mất mạng.

    - Katy
    Joile có chút quở trách Katy.

    Katy cong miệng nói:
    - Vốn chính là như vậy mà, hắn có thể làm cái gì. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, khẳng định sẽ bỏ con lại một mình, bản thân thì chạy trốn.

    “Ài.” Joile than nhẹ một tiếng nói:
    - Mười Một so với tưởng tượng của con thì lợi hai hơn rất nhiều.

    Vẫn đứng ờ phía sau hai người, Mười Một bỗng dưng con mắt sáng ngời, có chút kỳ quái nhìn bóng lưng của Joile.

    Katy khinh thường nói:
    - Hắn thì có bao nhiêu lợi hại.

    “Quên đi.” Joile không muốn dây dưa vấn đề này thêm nữa, nói:
    - Con không muốn ra ngoài thì ngoan ngoãn ngồi ở nhà đi.

    Katy bĩu môi không nói gì, vẻ mặt lại lộ vẻ bất mãn. Nàng đã nhìn thấy qua năng lực của bốn người Sa Tướng, ngày hôm qua lúc tại sân bay, đối phương còn chưa có nổ súng, bốn người này đã nhận ra sự việc, kịp thời che người cho nàng cùng Mardy. Trong mắt nàng, những vệ sĩ bên cạnh cha mặc dù rất nhiều, nhưng chân chính cao thủ cũng chỉ có bốn người này. Đáng tiêc bọn họ phải bảo vệ an toàn của Mardy, ở lại bên cạnh mình chỉ có tên Mười Một vừa vô dụng lại vừa sợ chết này.

    Katy ăn xong bữa sáng sau đó trở lại phòng mình tiếp tục lên mạng, Joile phân phó người hầu thu dọn bàn ăn, sau đó đi tới trước mặt Mười Một nói:
    - Mười Một, cậu theo ta một chút.

    - Vâng, thưa phu nhân.
    Mười Một hơi cúi đầu nói.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:36.
    ---QC---
    Góp ý Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Đăng ký dịch Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Bàn luận Phong Vân tại đây : Hidden Content .


  2. Bài viết được 68 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,bopday2004,finefire,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,long_oni,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,084
    Xu
    50

    Mặc định


    Quyển 1: Ma Quỷ Huấn Luyện Doanh
    Chương 12: Cuộc chiến trong trang viên (Thượng)

    Dịch giả : viruslove
    Biên tập : chengsad
    Nguồn : www.tangthuvien.com

    Jolie kêu người hầu mời quản gia tới, phân phó xong sau đó dẫn theo Mười Một đi lên lầu hai.

    Jolie đi tới trước cửa phòng Katy, quay đầu nói:
    - Ở đây chờ ta một chút.

    Mười Một nhẹ gật đầu.

    Jolie tiến vào trong phòng, chỉ chốc lát sau từ bên trong truyền ra tiếng hoan hô của Katy.

    Mười Một tựa người vào vách tường, cúi đầu không biết nghĩ đến cái gì. Một hồi sau, “Ken két” một tiếng, cửa phòng đã mở ra, Jolie thuận tay đóng cửa phòng lại,rồi mỉm cười với Mười Một nói:
    - Chờ thêm một chút nữa.

    Nói xong, Jolie lại đi vào phòng mình.

    Mười Một yên lặng đứng đợi trên hành lang, rất nhanh hai mươi phút đã trôi qua.

    “Két két!” Từ cửa phòng Jolie truyền ra một thanh âm, Mười Một nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Jolie đã thay quần áo xong, từ bên trong đi ra. Jolie trang điểm rất nhẹ, một cặp lông mi cao uốn cong lên, dưới lông mi là một một đôi mắt màu xanh nước biển, mái tóc mượt mà phủ lên đôi vai, sau đó là một bộ trang phục hoa lệ, lộ ra vẻ quyến rũ của một phụ nữ thành thục.

    Jolie cười cười với Mười Một, đi tới cửa phòng Katy gõ vài tiếng rồi kêu lên:
    - Katy, xong hết chưa con?

    - Xong rồi, xong rồi!
    Cửa phòng mở ra, mặc chiếc áo len phối hợp với quần ngắn màu đen là một vẻ mặt hưng phấn. Nếu nói Jolie là một phụ nữ có vị thành thục thì Katy lại làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác rất thanh thuần, nhận biết một loại cảm giác mới.

    Mười Một đang thầm lau một mồ hôi lạnh, trước kia đi học tại huấn luyện doanh thì đã nghe nói mỹ nhân yêu cái đẹp là thiên tính, khi đó Mười Một còn không cho là đúng, bây giờ cuối cùng lĩnh hội sâu sắc rồi. Jolie cần hóa trang theo lý mà nói thì có thể hiểu được nhưng Katy chỉ có thay bộ quần áo mà lại mất hơn hai mươi phút. Ai! Phụ nữ! Mười Một trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.

    Jolie đi tới bên cạnh Mười Một nói:
    - Mười Một, cùng chúng ta đi ra ngoài một lát.

    - Vâng.

    - Hắn?
    Katy chỉ vào Mười Một nói:
    - Mẹ, hắn….

    - Katy!
    Jolie trừng mắt nàng một cái.

    Katy chu mỏ không nói gì nữa, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ giận hờn.

    Jolie thở dài nói:
    - Con yên tâm đi, ngoài trừ Mười Một ra còn có những người khác đi theo mà.

    Katy liếc mắt nhìn Mười Một, kéo cánh tay Jolie đi qua trước mặt Mười Một. Lúc đi qua bên người hắn, Jolie xoay đầu lại từ trong ánh mắt lộ ra một tia áy náy.

    Mười Một mặt không chút thay đổi đi theo sau hai người xuống lầu, nói thật, trong nhà này ngoài trừ Jolie hắn đều không có thiện cảm với những người khác. Nhưng là thiện cảm ra thiện cảm. Công việc ra công việc, nếu tổ chức an bài thực hiện cái nhiệm vụ này thì hắn phải tận tâm hết sức mà làm, nếu không cấp trên sẽ trừng phạt rất nghiêm khắc.

    Jolie cùng Katy mới vừa đi xuống bậc thang, quản gia liền chạy tới khom lưng cười nói:
    - Phu nhân, tiểu thư.

    Jolie hỏi:
    - Xe cộ đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa?

    - Đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, còn có tám vệ sĩ đi theo phu nhân và tiểu thư.

    - Tốt lắm.
    Jolie gật đầu nói:
    - Ngươi đi làm việc đi, ta cùng Katy ra ngoài một chuyến.

    - Vâng!
    Quản gia cung kính nói:
    - Nhưng là lão gia đã phân phó, phu nhân và tiểu thư không thể đi quá xa.

    - Ta biết rồi.
    Jolie phất tay cho quản gia lui ra, dẫn theo Katy đi ra ngoài biệt thự.

    Đi ra cửa chính biệt thự, bên ngoài đã có ba chiếc xe và tám vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen đứng đó. Trong đó có một vệ sĩ mở cánh cửa xe, Jolie cùng Katy trực tiếp bước vào trong chiếc xe kia.

    Ngay lúc này Mười Một đột nhiên nhận thấy một hơi thở nguy hiểm. theo ý thức hắn muốn lui về phía sau, nhưng không biết tại sao, đột nhiên trong đầu lại hiện ra khuôn mặt hòa ái dễ gần của Jolie, liên tiếp những ý niệm trong đầu như ánh đèn flash phát ra, Mười Một lập tức chạy tới phía Jolie và Katy.

    - Đoàng!
    Cùng lúc đó một tiếng súng lanh lảnh vang lên

    Lúc này Mười Một đã đẩy Jolie và Katy ngã xuống, nhưng vởi vì trong huấn luyện doanh không có thói quen này cho nên hành động vẫn chậm nửa nhịp. Mặc dù kịp thời cứu được Jolie và Katy nhưng viên đạn này đã xuyên qua vai trái hắn, một chùm máu tươi phun ra ngoài

    - Ai da!
    Bởi vì theo quán tính Mười Một đẩy Katy về phía trước đập đầu vào cửa xe, đau đến nhe răng liệt miệng. Lúc này nàng cũng không có tâm trí nào đi so đo nữa, nàng hiển nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên, khi đập vào cửa xe sau lập tức ôm đầu cúi ngổi xổm bên cạnh Jolie. Nhìn vẻ mặt của nàng thì biết cú va chạm vừa rồi tựa hộ cũng không nhẹ.

    Lúc này đám người vệ sĩ mới bắt đầu phản ứng. Lập tức móc ra súng, bắn về hướng tiếng súng kia.

    Nhất thời, sự yên lặng của biệt thự bị tiếng súng dày đặc phá tan.

    Jolie tựa hồ cũng bị tiếng súng kia làm sợ hãi, lúc này ôm Katy, sắc mặt có chút trắng bệch. Chờ tiếng súng của vệ sĩ vang lên thì nàng mới khôi phục tinh thần lại, rất nhanh liếc mắt nhìn Mười Một. Nhìn thấy vai trái của Mười Một không ngừng chảy máu tươi, Jolie vội vàng hỏi:
    - Mười Một, cậu không sao chứ?

    Mười Một lắc đầu, con mắt nhìn cánh tay trái bị bắn thủng, trong đầu lại không ngừng tính toán số liệu. Chỉ dùng một giây, hắn đã tính toán ra tư liệu về vũ khí trong tay hung thủ. Cự li bắn của đối phương khoảng chừng từ một ngàn tám mươi mét tới một ngàn một trăm năm mươi mét. Nói cách khác là ở ngoài biệt thự nổ súng. Vũ khí là loại súng ngắm Wilk hạng nặng do Ba Lan chế tạo cách đây bốn năm, súng dài 1350 mm, nòng súng 880 mm, trọng lượng lúc không đạn là 16,1 kg, tốc độ đạn là 890 m/s, tầm bắn 1890 mét, hộp đạn chứa được bảy viên.

    Kết luận cuối cùng, Mười Một hít một ngụm lãnh khí, loại súng ngắm hạng nặng này nếu phối hợp với đạn xuyên thấu, ngay cả xe chống đạn cũng có thể bắn thủng. Nói cách khác, bọn họ trốn ở phía sau xe cũng không an toàn, chỉ cần đối phương có thể tới gần thêm một chút nũa, viên đạn tùy thời đều có thể bắn xuyên qua chiếc xe.

    Mười Một ngẩng đầu liếc mắt nhìn súng trong tay bọn bảo tiêu, phát hiện đều là súng lục loại 92, đầu đạn 9mm, hộp đạn 15 viên, tầm bắn chỉ có 50 mét. Phải biết rằng, đối phương chính là ở ngoài ngàn mét, năm mươi mét có thể bắn trúng cái gì?

    Lúc này, một tiếng súng khác với những tiếng súng đang nổ vang lên, trốn ở phía sau xe lộ ra một đầu vệ sĩ kêu lên một tiếng rồi ngã lăn trên mặt đất, trên trán xuất hiện một lỗ máu còn đang bốc ra làn khói nhẹ.

    Theo sau phát súng thứ hai, thứ ba,… sau mỗi phát súng là một vệ sĩ ngã xuống. Không lâu lắm, tám gã vệ sĩ vây quanh chiếc xe và bảy tên vệ sĩ phía sau nghe tiếng súng chạy lên thì giờ chỉ còn có ba tên.

    Nhìn bọn người vệ sĩ từng người nằm xuống, Katy cảm thấy vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy nói:
    - Mẹ, con rất sợ.

    Jolie ôm chặt Katy, sắc mặt nàng cũng trắng bệch, ánh mắt cầu cứu về phía Mười Một.

    Mười Một nhìn về vị trí của cửa biệt thự, tính toán một hồi, lúc này bọn họ cách biệt thự khoảng mười mét, nếu toàn lực chạy tới có thể tiến vào bên trong biệt thự. Nhưng là đối phương sẽ tùy ý để cho bọn họ chạy vào sao?

    Ba gã vệ sĩ còn lại không ngừng thay đạn nổ súng, mặc dù biết súng trong tay không tạo được uy hiếp gì cho đối phương, nhưng bọn họ vẫn kiên trì không bỏ. Đây là sự bi ai của vệ sĩ, bản thân có thể chết, nhưng trước khi mình chết thì chủ nhân tuyệt đối không thể chết được, nếu không cả đời hắn đừng nghĩ làm công việc này nữa. Nếu thế lực của chủ nhân đủ lớn, cả đời hắn có thể bị thân nhân của chủ nhân đuổi giết.

    Lúc này Mười Một thập phần tỉnh táo đang tìm tòi mọi nơi, hy vọng có thể tìm được vật gì có thể trợ giúp Jolie và Katy chạy vào trong biệt thự. Ngay lúc ánh mắt chợt lướt hông của một vệ sĩ nằm ở phụ cận, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:37.
    Góp ý Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Đăng ký dịch Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Bàn luận Phong Vân tại đây : Hidden Content .

  4. Bài viết được 66 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,bopday2004,hikaru254,iamvampire2009,lamtg,long_oni,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định

    Quyển 1: Ma Quỷ huấn luyện doanh
    Chương 13: Cuộc chiến trong trang viên (Trung)


    Dịch giả: viruslove
    Biên tập: chengsad
    Hiệu đính: vo vong

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Là boom chiếu sáng, bên hông vệ sĩ kia đang đeo là loại bom chiếu sáng ML98 do Mỹ chế tạo.

    Mười Một bất chấp đau đớn mà chạy tới thi thể của vệ sĩ kia, nhanh chóng gỡ bom chiếu sáng ra rồi sau đó trở lại tựa lưng vào cửa xe.

    Lúc này, “phanh”, tiếng kim loại cọ sát vào nhau, vệ sĩ thứ ba trốn phía sau xe hự nhẹ một tiếng rồi té lăn ra đất.

    “Đạn xuyên thấu! Mười Một hít một hơi thật sâu, xem ra đối phương đã tiến vào vào trong biệt thự, hơn nữa khoảng cách là bảy trăm đến bảy trăm năm mươi mét.

    Mười Một quay đầu nhìn Jolie và Katy, lúc này Katy trốn ở trong lòng ngực Jolie, cả người đang run rẩy, mà Jolie trấn định hơn một tí, chỉ là sắc mặt tái nhợt rất khó coi.

    - Phu nhân.
    Mười Một quát nhẹ một tiếng.

    Jolie và Katy đồng thời nhìn hắn.

    Mười Một giơ bom chiếu sáng trong tay nói:
    - Khi tôi ném bom chiếu sáng này ra, các người nhanh chóng chạy vào trong nhà, biết rồi chứ?

    Jolie gật đầu.

    Mười Một dụng hàm răng rút khóa an toàn, sau đó dùng sức ném ra phía sau, ngoài miệng thét:
    - Chạy!.

    - Oành!
    Phía sau đột nhiên xuất hiện một quầng sáng chói lòa, bởi vì mấy người Jolie đều chạy ngược hướng bom chiếu sáng, cho nên tầm mắt cũng không bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm. Mười Một cùng hai vệ sĩ khác bảo hộ phía sau Jolie và Katy, nhằm hướng biệt thự mà chạy.

    Vừa mới chạy đến thềm đá thì chân của Katy quấn vào nhau, nàng nhất thời ngã dúi xuống đất. Mười Một thấy vậy thì vội chạy lên một bước đỡ lấy Katy và nhanh chóng chạy vào trong biệt thự.

    Ngay khi mấy người vừa bước chân vào biệt thự, phía sau truyền đến những tiếng súng đùng đoàng, đạn bắn tới như mưa, một vệ sĩ không tránh kịp, lập tức, trên thân thể đã có hơn mười viên đạn găm vào.

    Trong biệt thự, những người hầu sớm đã trốn đi đâu không biết, đại sảnh trống rỗng không một bóng người.

    - Mười Một, làm sao bây giờ?
    Jolie bất lực nhìn về phía Mười Một. Katy đã được Mười Một buông ra, lúc này nàng đang trốn trong góc tường mà xoa đôi chân trần, mồ hôi lạnh không ngừng rơi vì đau đớn. Jolie ôm nàng vào trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

    Mười Một cùng gã vệ sĩ cuối cùng đứng nép sau hai bên vách tường của cửa chính, vừa ló đầu ra một chút nhanh chóng liếc mắt nhìn ra phía ngoài thì “đoàng” một tiếng vang lên, một viên đạn xuyên tường bắn tới. May mà Mười Một phản ứng rất nhanh, vừa cảm thấy nguy hiểm liền lập tức lui người lại. Nhưng thế cũng đã làm hắn rất kinh hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Mặc dù bên ngoài khắp nơi đều có máy camera, nhưng phòng điều khiển lại không có ở bên trong biệt thự, mà là ở bên cạnh phòng vệ sĩ, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn phương pháp mạo hiểm này.

    Phát súng vừa rồi là do súng ngắm bắn ra, từ phát súng đó có thể thấy được người cầm súng trốn trong một nơi bí mật gần đây và đang tập trung toàn lực ngắm bắn, sức phán đoán cùng tốc độ đều rất nhanh, là một súng ngắm chuyên nghiệp. Mặc dù vừa rồi chỉ là vội vã liếc qua, Mười Một đã phát hiện có hơn mười tên đang nhanh chóng tiến gần tới biệt thự, từ thân thủ nhanh nhẹn cùng nhịp chân thống nhất, hiển nhiên đều là bộ đội hoặc là lính đánh thuê chuyên nghiệp.

    Mardy rốt cục đã đắc tội với người nào mà khiến cho họ xuất ra một lực lượng tinh nhuệ như vậy? Phải biết rằng, tiền trả cho lính đánh thuê chuyên nghiệp là rất cao, người bình thường khó có thể chi trả được, với khoản tiền khổng lồ đó có thể nuôi sống cả một đội quân tư nhân. Hơn nữa từ mục tiêu công kích của súng ngắm vừa rồi, hiển nhiên là nhằm vào Jolie và Katy, chính là không để lại ai sống sót.

    Mười Một liếc nhìn vệ sĩ đối diện, lại quay đầu nhìn Jolie và Katy, trong đầu không ngừng suy nghĩ phương án. Phát ra tín hiệu cầu cứu thì không cần hắn tới làm, tại lúc tiếng súng vang lên thì bọn người vệ sĩ đã sớm phát ra tín hiệu cầu cứu, chỉ cần kiên trì đợi bọn người Mardy quay trở về, bọn họ có cơ hội sống sót. Nhưng là bọn hắn có thể chờ được sao chứ? Nếu chỉ là một mình Mười Một, hắn có tự tin cùng đọ sức với đối phương chờ viện quân trở về, nhưng là bây giờ chỉ có Jolie tay trói gà không chặt và Katy với cổ chân bị thương, hai người bọn họ đều trở thành gáng nặng.

    Bây giờ việc đầu tiên là phải bảo vệ tốt cho Jolie và Katy, Mười Một mới có thể thoải mái mà đọ sức. Nhưng trong biệt thự này, chỗ nào mới là an toàn nhất đây? Tầng hầm? Mười Một lập tức loại bỏ liền, tầng hầm chỉ có một cửa ra vào, chính là một nơi bị bịt kín, vạn nhất đối phương dụng khói độc công kích thì chẳng còn hi vọng gì nữa. Hậu viện? Lại càng không được, ai biết đối phương có bao nhiêu người, nếu bọn chúng vây quanh công kích thì thật là từ chui đầu vào rọ.

    Nếu là như vậy, cũng chỉ có ở bên trong biệt thự chơi trò du kích với bọn chúng thôi.

    Mười Một lại nhìn về phía cổ chân bị thương của Katy, không khỏi thở dài một hơi, cái cổ chân đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ, khi chạy trốn đó chính là gánh nặng lớn nhất.

    Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân rất nhẹ, những lính đánh thuê này đã tới gần bên ngoài biệt thự. Mười Một chậm rãi từ bên hông lấy ra khẩu súng nhỏ, khẩu súng này là do khoa nghiên cứu của “Ma Quỷ” phát minh ra, ưu điểm là bắn rất nhanh, tầm bắn có thể đạt tới tám mươi mét, thay đạn cũng rất tiện lợi. Khuyết điểm là trọng lượng súng quá nhẹ, lực giật về sau lớn, hộp đạn chỉ có sáu viên.

    Mười Một tựa ở sau cánh cửa, hít sâu một hơi, đối với loại kịch chiến huấn luyện này hắn đã trải qua rất nhiều lần, sự uy hiếp duy chính là tên bắn tỉa ẩn núp ở một nơi bí mật gần đây. Súng ngắm có tầm bắn xa, lực xuyên thấu mạnh, khẩu KP56 trong tay hắn không thể bắn tới. Nếu muốn đối phó kẻ bắn tỉa, chỉ có một người bắn tỉa khác mới có thể làm được, đáng tiếc trong tay Mười Một lại không có súng ngắm.

    Bên ngoài biệt thư truyền đến một âm thanh “cạch” rất nhỏ, đột nhiên Mười Một thay đổi sắc mặt, bởi vì hắn nghe ra là tiếng động rút chốt an toàn của lựu đạn ra. Bây giờ tất cả mọi người ở chỗ này, nếu để cho đối phương ném lựu đạn đến, những người ở nơi này đều sẽ chết chắc. Nhưng biết rõ thì có thể làm gì giờ? Đối phương có súng bắn tỉa yểm hộ, thân hình hắn chỉ cần ló ra một chút, những viên đạn sẽ không chút lưu tình cắm vào trong thân thể hắn.

    Trên đầu hắn, ánh đèn flash chợt sáng lên, Mười Một biết mình đã không có thời gian chờ đợi nữa. Cố nhịn đau, hai tay xốc vạt áo kéo toạt ra, chiếc áo ngoài nhanh chóng rơi xuống.

    Mười Một dùng tốc độ nhanh nhất quăng chiếc áo ra ngoài.

    - Đoàng!
    Một viên đạn lập tức xuyên qua cái áo, liên tiếp sau là những tiếng súng máy dày đặc vang lên, cái áo khoác ngoài lập tức bị bắn thủng vô số lỗ.

    Cùng lúc chiếc áo khoác ngoài bị quăng ra thì Mười Một đã lăn tròn trên mặt đất, nhờ chiếc áo khoác yểm hộ, hắn nhìn thấy một quả lựu đạn màu xanh đen đang bay tới. Cùng lúc đó, màn mưa đạn dày đặc đang bay sát sạt phía trên bắn trúng áo khoác của hắn.

    Mười Một không chút do dự, giơ súng lên trực tiếp bắn ra một viên đạn. Thân thể hắn cũng do tác dụng của lực quán tính nên trượt trên dàn đá cẩm thạch trơn nhẵn về phía vệ sĩ bên kia.

    Những động tác liên tiếp nhanh chóng như nước chảy mây trôi, hệt như đã được huấn luyện rất nhiều lần, không có chút sai lầm. Tất cả đều phát sinh trong thời gian hai giây ngắn ngủn, chỉ có thể dùng tia chớp để hình dung. Khi tên lính đánh thuê bên ngoài có phản ứng thì viên đạn đã bắn trúng quả lựu đạn rồi.

    - Oành!
    Bên ngoài biệt thự vang lên một tiếng nổ thật lớn, hai cánh cửa gỗ lim trong thoáng chốc đã bị nổ ra thành từng mảnh nhỏ, những mảnh gổ cùng một ít đất đá bắn vào trong phòng.

    Mười Một lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nhờ vào bụi khói dày đặc ở cánh cửa, vọt tới bên người Jolie và Katy, tay trái chịu đựng sự đau đớn, kéo cánh tay Jolie hét lớn:
    - Đi!

    Lúc này, tên vệ sĩ kia mới phục hồi tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Mười Một một cái, không nói gì, nhanh chóng chạy tới bên này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:37.

  6. Bài viết được 68 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,finefire,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,long_oni,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định

    Quyển 1: Ma Quỷ huấn luyện doanh
    Chương 14 : Cuộc chiến trong trang viên (hạ)

    Dịch: vo vong
    Biên tập: vo vong

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Quả lựu đạn vừa rồi nổ tung, trong biệt thự ngoại trừ mấy tiếng rên rỉ ra thì chẳng còn gì khác, Mười Một không thể không bội phục những tên lính đánh thuê đã được huấn luyện bài bản này. Sau khi lựu đạn nổ ngay bên cạnh như thế, ít nhiều gì thì cũng sẽ có mảnh bị găm vào người, vậy mà bọn chúng vẫn cố nhìn đau không kêu lên tiếng nào, sự nhẫn nại đó thật đúng là khiến người ta không thể không bội phục, từ đó có thể thấy được sự khó chơi của đám lính đánh thuê này.

    Mười Một một tay ôm lấy Katy đang kinh hoảng, một tay kéo theo Jolie đã có chút nhũn ra, dưới sự yểm hộ của tên vệ sĩ còn lại mà chạy xuống tầng dưới. May mà tuy Jolie đã nhũn hết cả tay chân ra những vẫn còn có chút ổn định, vẫn để cho Mười Một kéo đi, nếu không, với cánh tay trái đã thụ thương, có lẽ Mười Một căn bản chẳng thể kéo nổi bà đi.

    Bốn người ba trước một sau chạy thẳng vào hành lang, đúng vào lúc này, một loạt tiếng súng máy dày đặc vang lên. Dù sao tên vệ sĩ cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, sau khi trấn tĩnh lại đã bắt đầu vừa lui lại vừa phản kích một cách bài bản, tạo cho Mười Một và Jolie cơ hội tháo chạy. Hai khẩu súng trong tay hắn không ngừng luân phiên bắn ra, tất cả đều bắn vào cánh cửa, lợi dùng những loạt đạn liên hoàn để ngăn cản đối phương tiến vào.

    Mười Một mang theo Jolie và Katy một mạch chạy đi, đi đến bên ngoài cánh cửa tầng ngầm, hắn đưa chân đạp tung cửa lớn, mấy tiếng kinh hô từ bên trong truyền ra.

    Mười Một khẽ mỉm cười, đám người hầu quả nhiên đều trốn dưới tầng ngầm. Tiếp đó hắn mở cửa gian phòng bên cạnh ra, gian phòng này chính là căn phòng mà Katy thường dùng để chơi đùa, bên trong có đặt mấy chiếc máy chơi trò chơi cỡ lớn. Mười Một vội đẩy Jolie và Katy vào dau một chiếc máy đua xe rồi nhỏ giọng nói: “Cứ ở đây, đừng có chạy loạn đi!” Dứt lời hắn liền chuyển thân đi ra.

    Lúc này Katy đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn rồi nói: “Đừng đi!” Cánh tay của nàng không biết vì sợ hãi hay vì cổ chân quá đau mà đã ướt đẫm cả ra, hơn nữa còn lạnh ngắt.

    Mười Một quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng rồi nói: “Tôi không đi đâu, chỉ là dụ bọn chúng ra mà thôi. Hai người cớ ở đây, một lát nữa tôi sẽ trở lại đón.”

    Katy nắm chặt lấy tay Mười Một, sống chết gì cũng không chịu buông ra. Jolie ôn nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng khuyên bảo: “Katy, ngoan! Mẹ ở đây với con, để Mười Một đi làm việc nào!”

    Dưới sự khuyên bảo của Jolie, Katy mới từ từ buông tay Mười Một ra.

    Khi Mười Một chuyển thân bước ra ngoài, Jolie đột nhiên khẽ nói: “Mười Một…cẩn thận một chút!”

    Mười Một không quay đầu lại, cũng không nói gì thêm, hắn trực tiếp chạy đến bên cửa và vỗ vai tên vệ sĩ kia, biểu thị muốn hắn đi cùng mình.

    Tên vệ sĩ đó xoay người muốn kéo cửa phòng, nhưng lại bị Mười Một ngăn trở.

    “Tại sao?” Tên vệ sĩ có chút khó hiểu, không đóng cửa phòng lại không phải là nói với đối phương rằng có người trốn ở trong đó sao?

    Mười Một không giải thích gì, chỉ nói: “Đi theo ta!” Dứt lời vẫn chẳng thèm quay đầu lại.

    Tên vệ sĩ nhìn căn phòng tối om đó rồi cái rồi quay đầu nhìn theo bóng lưng Mười Một, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe theo cách làm đó. Bản tính của con người là như vậy, khi tất cả hoảng loạn, nếu có người có thể trấn tĩnh mà đưa lời kêu gọi, phần lớn những người còn lại sẽ lựa chọn cách tin theo lời hắn.

    Mười Một mang theo tên vệ sĩ, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy một vòng quanh căn phòng đó, bởi vì các hành lang đều thông với nhau, cuối cùng bọn họ lại trở lại gian đại sảnh.

    Phía sau dãy hành lang này là một quán rượu cỡ nhỏ, vừa mới chạy ra ngoài Mười Một đã hoành thân nhảy lên, đồng thời rút chủy thủy ở lưng ra ném về phía trước.

    Một tiếng rên rỉ vang lên, tên lính đánh thuê thủ ở cửa đến âm thanh cũng chưa kịp phát ra thì đã bị thanh chủy thủ trực tiếp xuyên qua yết hầu rồi.

    Động tác của Mười Một không hề ngưng lại, hắn trực tiếp lăn một vòng dưới đất, tiếp đó lại nhảy đến, khi tên lính đánh thuê còn chưa hoàn toàn đổ gục hắn đã mau chóng rút thanh chủy thủ trên yết hầu và khẩu AK 74 trên tay kẻ đó ra. (AK 74 loại súng đánh bộ hoàn toàn tự động khác hẳn với loại tiểu liên AK 47)

    Lúc này, tên vệ sĩ kia vừa mới chạy vào trong quán rượu, nhìn thấy cảnh trước mắt hắn không khỏi sững sờ. Không chỉ vì những động tác liên hoàn theo quán tính của Mười Một, càng khiến hắn kinh ngạc hơn là tựa hồ như trong đại sảnh có mấy người, ở vị trí nàom chiều cao bao nhiêu Mười Một đều sớm đã biết được rồi. Trên thực tế, đây là một khóa học mà các học viên của “Ma Quỷ” đều bắt buộc phải học, chỉ là trước nay chưa từng có ai biến thái như Mười Một mà thôi. Các học viên tại Ma Quỷ huấn luyện doanh đều là sử dụng hô hấp để phán đoán ý đồ của địch nhân, đó chẳng qua là hi vọng họ có thể bình tĩnh trong bất kì lúc nào mà quan sát động tĩnh xung quanh, việc này đối với những sát thủ ấn nấp trong bóng tôi mà nói là cực kì trọng yếu. Nhưng sau khi Mười Một vừa mới tiếp xúc với khóa học này đã liền lập tức say mê, qua mấy năm không ngừng khổ luyện, cuối cùng hắn đã học được phương pháp dựa vào tiếng hô hấp mà định vị. Trong khắp cả Ma Quỷ huấn luyện doanh cũng chỉ có một mình Mười Một là có thể vận dụng khả năng này đến mức biến thái như vậy. Chỉ là hắn vẫn luôn ẩn tàng rất tốt, đến cả giáo quan cũng chẳng biết Mười Một có được khả năng như vậy.

    Cho đến lúc này, cách nhìn của tên vệ sĩ đó đối với Mười Một đã hoàn toàn thay đổi, nếu sau lưng Mười Một có lắp thêm một đôi cánh, hắn sẽ chẳng chút nghi ngờ gì mà cho rằng đôi cánh đó là thật sự, và Mười Một chính là thiên sứ mà thượng đế phái xuống.

    Lúc này Mười Một căn bản không biết trong đầu tên vệ sĩ kia đang nghĩ gì, sau khi đoạt được khẩu AK hắn liền trực tiếp xông ra ngay trước hành lang. Có khẩu AK 74 này trong tay, gan của hắn cũng đã lớn hơn một chút, thậm chí cho dù gặp phải tên bắn lén hắn cũng không sợ nữa. Tuy rằng lực phản hồi của AK 74 rất lớn những tầm bắn của nó lại cực xa, tầm bắn lớn nhất có thể đạt đến 3150 m, phạm vi sát thương lớn nhất là trong khoảng 1350 m, hộp đạn chứa được 30 viên, là loại súng thích hợp cho xung phong và bắn từ xa nhất.

    Chạy về phía trước thêm vài bước là có một ngã rẽ, căn phòng ngầm dưới đất mà Jolie và katy đang ẩn trốn chính là ở ngay sau ngã rẽ này. Lúc này Mười Một đã có thể cảm giác được ba tiếng hô hấp nhẹ nhàng phía sau chỗ rẽ, trong đó tiếng hô hấp của hai tên có phần gấp gáp, chắc là đã thụ thương, tên còn lại thì khá là vững vàng.

    Không chút do dự, Mười Một trực tiếp nhảy luôn đến phía trước, cả thân hình lướt ngang trong không trung mà lao qua. Khi phần thân trên của hắn xuyên qua ngã rẽ, khẩu AK 74 trong tay đã lập tức không ngừng xả đạn.

    Đây là một trường giết choc, một bên là hoàn toàn có chuẩn bị, bên kia thì chẳng cảnh giác gì nên chẳng kịp ứng phó. Kết quả cuối cùng là có ba cái thi thể đẫm máu xuất hiện ở đó.

    Thân thể của Mười Một vạch ra một đường cong ưu nhã giữa không tring, hai chân nhẹ nhàng hạ xuống mắt đất, tiếp đó đầu ngón nhân hắn khẽ nhún xuống, cả thân hình lập tức bắn đi như một mũi tên.

    Cùng lúc này, trong căn phòng giải trí và phòng cà phê dưới đất đang có những tiếng bước chân truyền ra, duy chỉ có phòng chơi trò chơi là không có thanh âm nào.

    Mười Một lão đến cỗ thi thể đang nằm sấp trên mặt đất, đồng thời hắn quăng khẩu Ak 74 trong tay đi, hai tay đồng thời gỡ lấy khẩu Ak 47 và quả lựu đạn bên hông thi thể ra.

    Khi hai chân hắn chạm xuống đất, những kẻ ở dưới phòng cà phê và phòng giải trí đã bước ra đến cửa. Mười Một đưa khẩu súng lên ngắm chuẩn về hướng cửa phòng mà không ngừng quét qua quét lại, tiếp đó hắn đưa quả lựu đạn lên miệng, dùng răng cắn chốt rồi trực tiếp ném thẳng xuống, cuối cùng lưng hắn dựa xuống đất, hai chân đạp mạnh vào từng mà vừa lướt nhanh ra ngoài, vừa không ngừng xả đạn.

    Khi trượt đến chỗ ngã rẽ, hắn mau chóng lật người lại và tránh vào sau tường.

    Đúng vào lúc này, “Oành!” Một tiếng nổ từ căn phòng dưới lòng đất truyền ra. Mười Một lại lao ra xả một tràng đạn, sau đó lại tiếp tục trốn về chỗ cũ. Tất cả những việc này chỉ phát sinh trong vòng vài giây đồng hồ. Mà lúc này, tên vệ sĩ phía sau mới vừa đi tới, có thể thấy Mười Một hành động nhanh đến mức nào.

    Lúc này, những tên lính đánh thuê trong căn phòng giải trí và phòng cà phê đã lao ra, những loạt đạt được bắn ra không tiếc tay, gạch vụn đá vụn từ góc tường bay ra tới tấp.

    Mười Một dựa lưng vào vách tường, lấy hộp đạn ra nhìn, bên trong chỉ còn lại có mười ba viên, sau khi lắp hộp đạn trở lại, hắn liền hít sâu một hơi và quay đầu nhìn về hướng tên vệ sĩ kia nháy mắt ra hiệu, nhưng tên vệ sĩ đó lại sững sờ, không hiểu được ý của Mười Một.

    Mười Một thấp giọng nói: “Chạy về bên kia! Mau!”

    “Ồ!” Gã vệ sĩ hoàn toàn không suy nghĩ xem tại sao Mười Một lại muốn hắn làm như vậy, chỉ là sau khi nghe thấy tiếng phân phó đó, hắn vẫn lập tức chuyển thân mà liều mạng chạy về phía bên kia đường.

    Tiếng súng từ phía bên kia của ngã rẽ đã ngưng lại, tựa hồ như bọn chúng đã nghe thấy thanh âm của gã vệ sĩ kia phát ra khi chạy, do đó tất cả bèn vội vàng lao ra. Khi bọn chúng vừa thò đầu ra, một họng súng đen ngòm đã chờ sẵn ở đó.

    “Tằng, tằng, tằng, tằng…” Một loạt những tiếng nổ dày đặc vang lên, sức mạnh của khẩu Ak 47 hoàn toàn xuyên qua người thứ nhất, sau đó viên đạn tiếp tục găm vào người thứ hai.

    Người thứ ba do chậm hơn hai người kia một bước nên không nằm trong tầm bắn. Mười Một khom người xuống, trực tiếp lao thẳng đi, tránh qua hai người kia mà lao thẳng đến trước mặt người thứ ba.

    “Tằng! Tằng!” Khi hai viên đạn cuối cùng được bắn ra, trên trán người thứ ba đã có thêm hai cái lỗ, khuôn mặt hắn lộ vẻ khó mà tin nổi rồi từ từ ngã xuống đất.

    Lúc này, trong căn phòng ngầm dưới lòng đất truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, Mười Một lao về phía trước, tiện tay cầm lấy một khẩu T2 và một quả lựu đạn khói trên thân một thi thể. Sau đó lập tức rút chốt bảo hiểm và quẳng quả lựu đạn vào.
    Những tiếng huyên náo từ căn phòng dưới đất bị một tiếng nổ “oành!” làm ngưng hẳn lại, tiếp đó một màn khói dày đặc ào ra. Mười Một xách khẩu T2 lên vào lao xuống, lớp khói dày đặc khiến thị tuyến của hắn trở nên nhỏ hẹp, nhưng đồng dạng, đối phương cũng chẳng hơn gì. Nhưng Mười Một lại có nhiều hơn chúng nột năng lực, đó chính là có thể ngừng hô hấp một thời gian dài, chỉ cần dựa vào những tiếng hô hấp khẽ khàng là hắn có thể đại khái đoán ra được vị trí của đối phương, tiếp đó một tràng đạn bắn qua. Mười Một căn bản chẳng quan tâm đến chuyện đó là những tên lính đánh thuê hay là người hầu của căn biệt thự này, chỉ cần có tiếng hô hấp là hắn liền lập tức xả đạn. Đối với chuyện giết người Mười Một đã trở nên vô cảm, huống chi kẻ bị giết đều là những người hắn không quen biết.

    Dùng tốc độ nhanh nhất lượn một vòng quanh căn phòng, sau khi xác định không còn ai sống sót Mười Một mới chạy ra.

    Khi Mười Một trở lại căn phòng chơi trò chơi thì gã vệ sĩ kia đã chạy được một vòng lớn và quay trở lại, lúc này hắn đang đứng bên cạnh Jolie và Katy để bảo vệ. Khi thân ảnh của Mười Một vừa xuất hiện, gã vệ sĩ lập tức giơ súng lên bắn theo phản xạ.

    Mười Một tránh khỏi loạt đạn rồi hét lên: “Là ta!”

    “Ồ…Xin lỗi, tôi không biết…”

    Lúc này Mười Một mới chuyển thân bước vào gian phòng, bởi lẽ vừa rồi đã phải thực hiện một loạt động tác cực khó, lạI thêm phải tập trung toàn bộ tinh thần, lúc này Mười Một đã cảm thấy có chút mệt mủi, sau lưng áo hắn đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm đẫm. Trải qua một loạt động tác đã được tính toán tỉ mỉ, cộng thêm sự phản ứng hơn người, Mười Một mới có thể dần dần hóa hiểm thành an. Trong đó, chỉ cần có bất kì một sai lầm nào thì có lẽ Mười Một đã trở thành một trong những thi thể đang nằm ngoài kia rồi.

    “Mười Một!” Thanh âm của Jolie truyền tới: “Cậu không sao chứ?” Thanh âm của Jolie vẫn có chút run rẩy, Katy trong lòng bà lúc này đang cắn chặt môi, toàn thân run lên bần bật, tựa hồ như nàng đang rất muốn khóc nhưng lại không dám phát ra tiếng động.

    Mười Một đưa tay lên xoa lớp mồ hôi trên trán rồi bình thản nói: “Tôi không sao!”

    “Vậy…vậy mấy người kia đâu?”

    “Chết hết rồi!” Ngữ khí của Mười Một vẫn rất bình thản, phảng phất như cho dù người trên toàn thế giới có chết đi cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

    “Chết hết?” Gã vệ sĩ hít một hơi lạnh, hắn cũng biết những kẻ ngoài kia đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, hơn nữa nhân số rất nhiều. Mười Một có thể một mình tiêu diệt sạch cả một đội lính đánh thuê, hắn rút cục có còn là người nữa không đây?

    Jolie lại chẳng hề nghĩ như tên vệ sĩ kia, nghe thấy Mười Một nói những kẻ ngoài kia chết hết rồi, bà mới thở phào một hơi. Tiếp đó mới thở gấp nói: “Vừa rồi thật là dọa chết ta, bọn chúng cứ đứng ngoài cửa đi qua đi lại, Katy chút nữa thì đã bị dọa cho phải khóc lên rồi. May mà bọn chúng không tiến vào…” Bà dừng lại một chút, tựa hồ như đang nghĩ đến cái gì, sau đó vội vàng hỏi: “Mười Một, sao cậu biết bọn chúng sẽ không tiến vào đây?”

    Mười Một nhún vai thờ ơ nói: “Không biết, đoán thôi.”

    “Ặc…” Ba người đồng thời trợn tròn mắt lên nhìn Mười Một, đến cả Katy đang dấm dứt khóc cũng đã ngưng lại, mấy người đều ngây ngốc nhìn hắn như đang nhìn một con quái vật.

    “Được rồi!” Mười một vứt khẩu T2 đã gần hết đạn trong tay đi rồi nói: “Bọn chúng tổng cộng có mười bốn người, mười ba tên tiến vào, đều đã giải quyết hết, còn lại một tên bắn lén ở ngoài.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mừng sinh nhật TTV, cố thức dịch cho xong chương
    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:37.

  8. Bài viết được 71 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,finefire,hikaru254,iamvampire2009,lamtg,long_oni,monokuro200,noopWolf,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,084
    Xu
    50

    Mặc định


    Quyển 1: Ma Quỷ Huấn Luyện Doanh
    Chương 15: Tay Bắn Tỉa

    Dịch giả: chengsad
    Biên tập: chengsad
    Hiệu đính: vo vong
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Những người bắn tỉa được xưng là sát thủ trong bóng tối, tầm bắn xa lực sát thương lớn, thường thường giết người từ khoảng cách rất xa. Điều đáng sợ nhất là ngươi vĩnh viễn không biết được tay bắn tỉa ẩn nấp ở chỗ nào, cũng vĩnh viễn không biết lúc nào hắn sẽ từ sau lưng ngươi nổ súng.

    Mười Một một lần nữa nhặt khẩu AK-74, đồng thời lấy trên thi thể một tên lính đánh thuê ba băng đạn. Tầm sát thương lớn nhất của AK-74 là một nghìn ba trăm năm mươi mét, mà tay bắn tỉa đó lúc này cách khoảng bảy trăm mét.

    Mười Một thay băng đạn mới, sau khi kéo thi thể tên lính đánh thuê giấu vào sau cánh cửa của biệt thự, để đầu của hắn ló một chút ra ngoài.

    "Bụp!” Một viên tử đạn trực tiếp xuyên thấu đầu tên lính đánh thuê, viên đạn tiếp tục lọt thỏm xuống mặt đất.

    Mười Một có chút nhíu mày, đúng như hắn đoán, tên bắn tỉa này đã biết rõ đồng bạn của mình đã chết, cho nên người đi ra ngoài tuyệt đối không phải đồng bọn, phản ứng của hắn cùng độ chuẩn xác cũng thập phần kinh người, là một đối thủ khó nhằn.

    Mười Một yên lặng tính kế, do tử đạn là từ dưới xuyên đến, lúc này tay bắn tỉa ở trên một thân cây ngoài sáu trăm mét. Thế nhưng hắn biết rõ đồng bọn của mình đã chết hết, tại sao còn ngu ngốc ở lại mà không chạy đi? Hay là có viện quân khác ?

    Jolie và Katy đang trốn ở phía sau Mười Một, Katy còn đang run cầm cập. Ánh mắt của vệ sỹ bên cạnh các nàng lúc này đã nhìn Mười Một với ánh mắt thập phần sùng kính.

    Mười Một hít sâu một hơi, hắn hiểu rõ phải giải quyết cái tên bắn tỉa này, nếu không chẳng những người ở đây không đi được, mà ngay cả người bên ngoài cũng không thể tiến vào, vạn nhất Mardy nóng vội lo cho vợ và con gái, không để ý mọi thứ tiến vào, khi đó hậu quá khó mà lường được.

    Bỗng dưng, đột nhiên Mười Một một cước đá thi thể tên lính đánh thuê ra ngoài, ngay lập tức hắn cũng theo đó nhảy ra.

    “Bịch!” Tay bắn tỉa đã bắn trúng thi thể, khi hắn phát hiện ra thì đã không kịp sửa chữa nữa. Khẩu AK-74 trong tay Mười Một không ngừng liến tiếp bắn ra, nhánh cây cùng lá cây không ngừng bị bắn gẫy rơi xuống.

    Tay bắn tỉa khi phát hiện mình đã bắn trật mục tiêu, phản ứng đầu tiên đó là lập tức từ trên cây nhảy xuống, trực tiếp núp vào sau một gốc cây đại thụ.

    Những viên đạn từ chỗ Mười Một liên tiếp bắn ra, mà hắn cũng lăn qua một bên xông lên, nếu để cho tay bắn tỉa đang ẩn núp có cơ hội phản kích, có lẽ hắn sẽ không dễ dàng mà áp sát như vậy.

    Sở trường của bắn tỉa chính là tấn công từ xa, mà sở trường của Mười Một lại là cận chiến, hắn cũng thích dùng binh khí lạnh, cho nên hắn định dùng sở trường của mình để tấn công vào sở đoản của đối phương.

    Tử đạn không ngừng bắn ra, tay bắn tỉa bị hạn chế ở phía sau cây đại thụ không thể động đậy.

    Đột nhiên, một nòng súng đen ngòm từ phía sau cây lộ ra, Mười Một nhảy mạnh sang bên cạnh. Cùng lúc đó, một viên đạn xé gió xẹt qua.

    Mười Một tiếp tục lăn tròn trên trên mặt đất, trực tiếp lăn đến cây đại thụ bên kia, đồng thời mặt đối mặt với tay bắn tỉa. Khuyết điểm lớn nhất của súng bắn tỉa là thay đạn chậm, bắn xong một phát muốn bắn phát thứ hai phải hơn một giây, thậm chí vài giây.

    Lúc này Mười Một đã gần sát hắn, tay bắn tỉa vốn cũng không kịp thay đạn. Hắn sững sờ một chút sau đó cầm nòng súng trực tiếp nện xuống Mười Một. Mười Một cũng giơ khẩu AK-74 chống đỡ, lực phản chấn quá mạnh khiên hai người đều thối lui một bước. Mười Một đột nhiên ném bỏ khẩu AK-74, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ đâm tới.

    Mà phản ứng của tay bắn tỉa cũng không chậm, lập tức tay cầm súng ném thẳng vào Mười Một, cũng từ bắp đùi rút ra một thanh chủy thủ đâm tới.

    Cuối cùng hai người từ tấn công tầm xa mở ra một cuộc cận chiến

    Giữa trận chiến hàn quang bắn ra bốn phía, hai thanh chủy thủ chém trúng lẫn nhau, thỉnh thoảng tóe ra hoa lửa. Mười Một phát hiện người trước mặt là một nam tử ước chừng chỉ hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt sắc cạnh, ánh mắt lạnh như băng. Không chỉ là một tay bắn tỉa xuất sắc, mà ngay cả cận chiến cũng thập phần lợi hại.

    Chủy thủ trong tay tay bắn tỉa vẽ một đường thẳng chém đến cổ họng của Mười Một, sau khi Mười Một ngửa người ra tránh né, chủy thủ trong tay cũng đâm vào bụng hắn. Tay bắn tỉa hóp bụng lại, khó khăn lắm mới né được chủy thủ đâm tới, mà chủy thủ của hắn cũng chuyển chém thành đâm, đao từ dưới đâm ngược lên ngực của Mười Một. Tay phải Mười Một vung lên, sau một tiếng “đinh” lại tóe ra một chút hoa lửa.

    Hai người ngươi tới ta đi, chủy thủ xé rách không khí phát ra những thanh âm “vù vù”. Hai người đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi một chiêu đều tấn công tới chỗ yếu hại của đối phương, nhưng cuối cùng chẳng ai làm gì được ai.

    Lúc này Mười Một đã thay đổi cách nhìn về đối thủ trẻ tuổi này, không chỉ có tấn công từ xa chuẩn xác, hơn nữa cận chiến cũng thập phần lợi hại. Hai người đã giao chiến được gần năm phút, ngạc nhiên là chẳng phân biệt được cao thấp, mặc dù Mười Một tin chắc chỉ cần cố gắng vài phút nữa, khẳng định kẻ thắng cuộc sẽ là mình, thế nhưng thời gian trên thật sự không cho phép, khi bên ngoài đã vang lên tiếng phanh khẩn cấp của xe, âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đất.

    Bỗng dưng, tay bắn tỉa ra một hư chiêu, trong lúc Mười Một bận đưa đao ngăn cản liền nhảy triệt thoái khỏi cuộc quyết chiến, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Mười Một, cùng với thanh âm lạnh như băng bỏ lại một câu :
    - Lãnh Dạ.
    Dứt lời lập tức thoát đi.

    Đây là quy củ của giới sát thủ và giới lính đánh thuê, nếu gặp đối thủ mạnh, bởi vì có chút nguyên nhân không thể phân ra thắng bại, sẽ báo ra danh tính, đến kỳ hẹn đối thủ sẽ tìm đến mình, chưa giải quyết xong còn dây dưa không dứt.

    Mười Một có chút coi thường khóe miệng khẽ nhếch, như cười mà không phải cười nhìn theo bóng lưng của kẻ tập kích tự xưng là Lãnh Dạ. Mặc dù hắn biết rõ chỉ cần mình giữ chân Lãnh Dạ trong chốc lát, viện quân bên ngoài sẽ tiến đến, đến lúc đó Lãnh Dạ phải chết không nghi ngờ gì. Thế nhưng không biết tại sao, Mười Một cũng không muốn làm như vậy, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn bóng lưng của Lãnh Dạ , đồng thời ngữ khí nhàn nhạt nói :
    - Mười Một .

    Lãnh Dạ dừng một chút, sau đó cũng không đầu lại, nhảy leo qua tường đào tẩu.

    Đồng thời lúc này, Sa Tướng và Tả Thủ đã chạy vào.

    Sa Tướng liếc mắt nhìn chỗ đứng của Mười Một, lại nhìn qua bức tường Lãnh Dạ vừa mới nhảy qua, cuối cùng không có đuổi theo.

    Sa Tướng cùng Tả Thủ không nói gì, rất nhanh đi xem xét một vòng quanh biệt thự, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới đi ra ngoài cùng Con Nhện và Đao Thương đồng thời bảo vệ Mardy tiến vào.

    - Cha…..
    Katy vừa thấy Mardy, hai hang nước nước mắt rốt cuộc không kiềm được, nhào thẳng vào trong lòng hắn khóc rống lên.

    Mardy ôm Katy trong lòng, một tay ôm Jolie trên mặt lộ vẻ hối hận.

    Mười Một hiểu rõ nơi này không có chuyện của mình, yên lặng lui vào trong phòng tự mình băng bó.

    Lấy đạn và băng bó cũng là một môn nhất định phải học trong chương trình học của “Ma Quỷ”, bởi vì lúc trước tử đạn trực tiếp bắn thủng vai trái của Mười Một, cho nên quá trình xem xét lấy đạn rất thống khổ. Mười Một đơn giản chỉ là khử độc, sau đó băng bó lại một chút, nhiêu thứ như thế cũng khiến hắn đau đớn chảy mồ hôi lạnh, dù sao quá trình khử độc ở vết thương không nghi ngờ gì là dùng nước muối, nếu không phải đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt mà là người bình thường thì đã sớm đau đến mức chóng mặt mà ngất đi rồi.

    Khi mười một bước ra ngoài, toàn bộ các thi thể của bọn lính đánh thuê đã được chuyển đi, Mardy, Joiie và Katy đang ngồi trên ghế sofa, bốn người Sa Tướng đứng ở phía sau bọn họ. Khi Mười Một xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào hắn, chỉ là ánh mắt so với trước đây đã khác rất nhiều.

    Ánh mắt của Mardy và Jolie nhìn Mười Một mang theo tia cảm kích, ánh mắt Katy phức tạp, mà ánh mắt còn lại của bốn người Sa Tướng mang theo nghi hoặc.

    Nhưng Mười Một vẫn bộ dáng lơ đễnh lờ đi những điều đó, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, đi tới trước mặt Mardy và hơi gật đầu nói:
    - Ông chủ

    Mardy đứng lên vỗ vỗ bả vai của Mười Một, cảm kích nói:
    - Mười Một, sự việc trải qua ta cũng đã hiểu rõ, thật sự rất cám ơn ngươi.

    Mười Một nhàn nhạt nói :
    - Đó là điều tôi nên làm.

    Mardy có chút cười cười nói :
    - Thật không ngờ cả đời ta nhìn qua vô số người, vậy mà lại có lúc nhìn nhầm. Xem ra tổ chức các ngươi thật sự rất chiếu cố đến ta. Như vậy đi, Mười Một phiền ngươi sau này giúp ta bảo vệ Jolie và Katy.

    - Vâng.
    Mười Một khẽ gật đầu, tiếp đó đứng chờ bên cạnh Sa Tướng. Vẻ mặt của hắn rất bình thản, dường như hết thảy mọi chuyện phát sinh lúc trước không có quan hệ với hắn. Lúc này trong đầu hắn thầm nghĩ đến thân ảnh một người, Lãnh Dạ, kẻ duy nhất mà Mười Một cho rằng có đủ tư cách làm đối thủ của hắn.

    Mardy thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra cửa biệt thự, lúc này mọi người đều không có phát hiện, trong ánh mắt đen mờ của Mardy hiện lên một tia lạnh lùng.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:38.
    Góp ý Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Đăng ký dịch Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Bàn luận Phong Vân tại đây : Hidden Content .

    ---QC---


  10. Bài viết được 71 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachkimkysi,bomayday2017,finefire,hikaru254,lamtg,long_oni,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status