TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Nhân Gian Băng Khí là một truyện như thế nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 179 1231151101 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 894

Chủ đề: Nhân Gian Băng Khí - Khát Trí (New: Chương 859)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định Nhân Gian Băng Khí - Khát Trí (New: Chương 859)

    Một câu chuyện tưởng chừng như tàn bạo mà đầy tính nhân văn, những tình tiết bất ngờ đến nghẹt thở, những trường đoạn được miêu tả tinh tế đến lâm ly tận trí. Nhưng cũng có những sai lầm ngớ ngẩn của tác giả khiến người đọc phải cười xòa.

    Tất cả xoay quanh Mười Một - Sở Nguyên, người bị cải tạo gien. Từ nhỏ y đã bị bắt cóc về làm thí nghiệm phẩm cho kế hoạch Nhân - Gian - Băng - Khí, và là người duy nhất may mắn sống sót. Nhưng cái gọi là may mắn ấy chẳng biết có phải may mắn thật không, y bị đưa tới Ma Quỷ đảo - nơi huấn luyện sát thủ của Ma Quỷ, một trong những tổ chức đang sợ nhất trên thế giới, bị biến thành một kẻ máu lạnh, vô nhân tính, giết người không chớp mắt.

    Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, y đã gặp "Thần Kiếm" Lục Dương, được tiếp xúc với một Long Quốc đầy huyền bí. Cũng từ đây, nhân cách của y được khơi dậy và bắt đầu bước trên con đường tìm lại chính mình.

    Tất nhiên, không thể thiếu được trên con đường ấy là những mỹ nhân xinh đẹp, một Âu Dương Nguyệt Nhi nóng bỏng nhiệt tình, một Nguyễn Thanh Ngữ dịu dàng mà đầy nghị lực, một Trương Hân Hân ngây thơ thuần khiết. Những cô gái với tính cách và số phận khác nhau cùng đi vào cuộc đời Mười Một với những tao ngộ động lòng người.

    Ebook Nhân gian băng khí từ 1-810

    Quyển 1: Ma Quỷ huấn luyện doanh
    Chương 1: Băng khí kế hoạch!

    Dịch: vo vong
    Biên tập: vo vong
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Đây là một gian phòng lớn được xây dựng sâu dưới lòng đất, trong gian phòng đặt đủ các loại thiết bị máy móc hiện đại, dưới mặt đất dây điện được giăng khắp nơi như mạng nhện, nơi đây chẳng khác gì khoang trong của một chiếc phi thuyền cỡ lớn.

    Hơn trăm nhân viên nghiên cứu cả nam lẫn nữ mặc những bộ y phục màu trắng đang vô cùng bận bịu mà thao tác với các loại máy móc đó. Tất cả mọi người đều chẳng có thời gian mà ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía một hàng những chiếc lồng được làm bằng thủy tinh được đặt giữa gian phòng. Trong mỗi một chiếc lồng đều chứa đầy những dịch thể màu lục nhạt, điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là trong mỗi chiếc lồng đều có một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể xích lõa, trên người được cắm đầy những ống dẫn có màu sắc khác nhau.

    Lúc này, cánh cửa lớn đã được hai binh sĩ võ trang đầy đủ đẩy ra, một lão giả thân mặc bộ bạch y, đầu tóc trắng xóa đi giữa hai binh sĩ và chậm rãi bước vào. Sau khi lão giả đó tiến vào trong gian phòng, hai binh sĩ kia lập tức đóng cánh cửa lớn lại như cũ.

    Những nhân viên nghiên cứu đối với chuyện lão giả áo trắng vừa tiến vào đều tựa hồ như chẳng có cảm giác gì cả, tất cả sự tập trung của họ đều dồn lên những việc trên tay mình, chẳng có một người nào ngẩng đầu lên nhìn lão.

    “Tiến sĩ Tần…” Một phụ nữ trung niên tuổi chừng bốn mươi bước về phía lão giả nói.

    Tiến sĩ Tần hướng về phía cô ta gật đầu rồi hỏi: “Có tiến triển không?”

    Người phụ nữ trung niên đó gật đầu một cái, sau đó lại lập tức lắc đầu nói: “Kế hoạch ‘Nhân Gian Băng Khí’ đã tiến vào giai đoạn tối hậu - ‘Thức Tỉnh’, nhưng đây chính là giai đoạn nguy hiểm nhất…Tôi sợ…”

    Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của tiến sĩ Tần lộ ra thần thái hưng phấn nói: “Là hổ hay là chó thì cần phải xem giai đoạn này, tâm huyết cả đời ta đã dồn vào đây, nhất định phải nắm chắc được bước cuối cùng cho ta.”

    Người phụ nữ trung niên đó gật gật đầu rồi hỏi tiếp: “Tiến sĩ, những chiến sĩ đã được cải tạo này thực sự hoàn mỹ như vậy sao? Cho dù là thân thể của bọn họ có cường đại đến như thế nào, nhưng hệ thống nội tạng sẽ không chịu đựng nổi.”

    Tiến sĩ Tần cười nói: “Những người này chỉ là những vật thí nghiệm đợt đầu tiên thôi, chỉ cần có thể thành công thì sau đó chúng ta có thể tìm ra được chỗ chưa ổn thỏa lắm và cải tiến, việc cải tạo chiến sĩ lại sẽ ngày càng hoàn mỹ. Lúc đó chúng ta có thể tạo ra một lượng lớn những chiến sĩ đã được cải tạo trở nên hoàn mĩ…”

    Đúng vào lúc này, trong gian phòng đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, tiến sĩ Tần biến sắc kêu lên: “Chuyện gì vậy?”

    “Cảnh cáo, cảnh cáo…” Những thanh âm từ trong máy tính vang ra khắp cả gian phòng: “Chiến sĩ được cải tạo không chịu đựng nổi, thân thể xuất hiện phản ứng bài xích. Kế hoạch ‘Nhân Gian Băng Khí’ thất bại, hệ thống sẽ dừng chấp hành kế hoạch.”

    “Đáng chết!” Tiến sĩ Tần đấm mạnh xuống hàng rào bảo hộ, trên mặt đầy vẻ tức giận kêu lên: “Không thể dừng lại, ổn định lại cho ra, nhất định phải ổn định lại, tuyệt đối không thể để thất bại trong lúc gần thành công như thế này được. Mau tăng thêm cường độ của CBT vào, rút bớt RTS ra, suy trì trạng thái cân bằng. Lại thêm 500CC J6 nữa vào…”

    Khi tiến sĩ Tần đưa ra một loạt tên các loại dược vật, các nhân viên nghiên cứu liền lập tức chấp hành, những chiếc lồng thủy tinh đều đột nhiên sôi lên ùng ục, từ những chiếc ống dẫn trên cơ thể những thiếu niên đó không ngừng ào ra một lượng lớn bọt khí.

    Người phụ nữ trung niên vốn luôn đứng cạnh tiến sĩ Tần thấy tình cảnh này thì đại kinh thất sắc nói: “Tiến sĩ, huyết dịch của những chiến sĩ được cải tạo đã bắt đầu xuất hiện trạng thái giống như đang bị thiêu đốt rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì những đứa trẻ này sẽ có thể…”

    Tiến sĩ Tần cắn chặt răng lại rồi nói ra từng câu từng chữ một: “Triển khai kế hoạch ‘Cuối Cùng’!”

    Tất cả những nhân viên nghiên cứu đang bận bịu làm việc nghe thấy câu này thì đều dừng lại mà ngẩng đầu lên nhìn tiến sĩ Tần. Người phụ nữ trung niên sắc mặt đại biến nói: “Tiến sĩ, nếu bây giờ để những hài tử này ‘thức tỉnh’ thì thân thể chúng sẽ…”

    Tiến sĩ Tần không để ý gì đến mà hét lớn: “Các người điếc rồi hay sao? Ta nói là triển khai kế hoạch ‘cuối cùng’, lập tức, lập tức làm cho ta.”

    Những nhân viên nghiên cứu đều ngây ngốc ra, nhưng chỉ sau mấy cái nháy mắt tất cả đã lập tức cúi đầu xuống và tiếp tục công việc trên tay mình.

    “Triển khai kế hoạch ‘Cuối Cùng’.”

    “Kiểm tra nhịp tim và hệ thống hô hấp.”

    “Nhịp tim, hô hấp đều xuất hiện trạng thái dị thường.”

    “Truyền thuốc ổn định số 32…”

    “Thuốc ổn định số 32 đã truyền thành công.”

    Người phụ nữ trung niên đó nghe thấy thanh âm gấp gáp này vang lên, hai mắt từ từ nhắm lại, trên mặt cô ta lộ ra vẻ không nỡ.

    “Rút bớt CBS!”

    Một thanh âm ngọt ngào đầy nữ tính chợt vang lên: “CBS không thể rút ra…”

    “Cái gì?” Bao gồm cả tiến sĩ Tần và người phụ nữ trung niên, cơ hồ như tất cả mọi người đều lớn tiếng kêu lên.

    Một cô gái tuổi chừng hơn hai mươi sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng nói: “Hệ thống cự tuyệt rút CBS ra.”

    Tiến sĩ Tần thất thần rít lên: “Tại sao lại như vậy?”

    Giọng của cô gái trở nên gấp gáp như sắp khóc: “Tôi không biết, là hệ thống tự động cự tuyệt…”

    Đúng vào lúc này, một người chỉ tay về phía những chiếc lồng thủy tinh kêu lớn: “Mau nhìn kìa!”

    Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn đi, chỉ thấy dịch thể trong những chiếc lồng đều không ngừng sinh ra bọt khí mà sôi lên ùng ục, trong đám bọt khí vẫn còn ẩn ước nhìn thấy những thiếu niên có khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ mặt thống khổ.

    Tiến sĩ Tần toàn thân run rẩy, sắc mặt lão lập tức trở lên trắng bệch, đôi mắt lộ ra thần sắc đau thương, lão run rẩy lẩm bẩm: “Hết rồi, tâm huyết cả đời ta coi như…Ôi… Tất cả đều hết rồi…”

    “Tiến sĩ, nhịp tim và hô hấp của những chiến sĩ được cải tạo, tất cả đều đã ngưng lại rồi…”

    Đối với những lời mà thủ hạ vừa nói, tiến sĩ Tần đã hoàn toàn chẳng nghe thấy nữa, đôi mắt lão vô thần nhìn chằm chằm vào một hàng ba mươi sáu chiếc lồng thủy tinh đó, lão vô lực nhìn vào đám bọt khí trong những chiếc lồng dần dần ít đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất, tất cả lại trở lại như bình thường. Những thiếu niên vẫn bập bềnh trong dịch thể màu lục nhạt như cũ, chỉ là mỗi một khuôn mặt đều biến thành méo mó thống khổ.

    Gian phòng trở nên yên tĩnh, chẳng có ai tiếp tục nói gì nữa, chỉ là thấp thoáng có thể nghe thấy mấy tiếng khóc nho nhỏ, sáu năm liền không ngủ không nghỉ để làm việc, vậy mà vào thời khắc tối hậu khi gần thành công lại thất bại. Một cảm giác mất mát cực độ trào dâng trong lòng mỗi người.

    Không khí bi thương tràn ngập ra khắp cả gian phòng.

    Người phụ nữ trung niên kia sớm đã lệ tuôn đầy mặt, sáu năm nay cô hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, cái duy nhất có thể nhìn thấy chính là những thiếu niên sáu năm nay luôn nằm trong những chiếc lồng thủy tinh kia để nghiên cứu, trong lòng cô đã sớm coi những đứa trẻ này như con của mình rồi, hiện nay đám trẻ này đã chết rồi, làm sao mà cô không đau thương rơi lệ cho được. Mà không phải chỉ có người phụ nữ trung niên đó, đại bộ phận những nhân viên nghiên cứu ở đây đều có một tình cảm khó mà nói rõ ra được với những đứa trẻ này, dù sao chúng cũng đã được bọn họ chăm sóc trong suốt sáu năm nay.

    Khi tất cả mọi người đều đam chìm sâu trong đau thương, đột nhiên một thanh âm đầy nam tính vang lên với vẻ gấp gáp: “Số mười một, số mười một…”

    Tất cả mọi người đều nhìn về phía người con trai đó, ánh mắt mỗi người đều lộ ra thần sắc phức tạp, có chờ mong, cũng có kinh ngạc…

    Người con trai đó ho lên vài tiếng rồi kêu lên: “Tiến sĩ, chiến sĩ được cải tạo số mười một lại xuất hiện nhịp tim yếu ớt rồi…”

    “Cái gì?” Tiến sĩ Tần giống như chết đuối vớ được cọc vậy, lão nhảy bật lên kêu lớn: “Mau! Mau dùng toàn lực để cứu trợ số mười một, mau lên cho ta!”

    Gian phòng đang tĩnh lặng đột nhiên lập tức bận bịu trở lại, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng hưng phấn.

    Người phụ nữ trung niên quệt nước mắt rồi chắp hai tay lại, lòng thầm cảm tạ sự bảo hộ của trời cao.

    Tiến sĩ Tần trợn tròn mắt mà nhìn chăm chăm vào chiếc lồng thủy tinh số mười một, miệng lão lẩm bẩm: “Số mười một, ngươi nhất định phải kiên trì đó…”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bản gốc: http://www.qidian.com/BookReader/160968.aspx
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 09-01-2013 lúc 19:48.
    ---QC---


  2. Bài viết được 142 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,anhhung8x,bachkimkysi,finefire,hai@ya,hikaru254,iamvampire2009,kujeizx,lamtg,lãng tử hồi đầu,lichthieph,lukhach,nhiduonggia,odin,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,vuphong5182,Zerulos,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    105
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Sự trừng phạt dành cho kẻ thất bại.

    Dịch: vo vong
    Biên tập: vo vong
    Nguồn: tangthuvien.com



    "Tặng Yu muội ^ ^ ^ (Nonamehidden)"


    “Lách cách! Lách cách…”

    Trong một gian phòng u ám có rất nhiều dãy bàn dài được sắp xếp chỉnh tề, trước mỗi chiếc bàn đều có một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy, đôi mắt bị bịt kín đang đứng. Lúc này trên mỗi chiếc bàn là những bộ phận của một khẩu súng được vứt tán loạn, những thiếu niên này đang phải dựa vào cảm giác và sự thuần thục của mình để lắp lại khẩu súng.

    “Hết giờ!”

    Ngay sau khi âm thanh nghiêm khắc đó vang lên, gần như tất cả mọi người đều lập tức đặt khẩu súng xuống, hai tay để ra sau lưng.

    “Lách cách!” Một thanh âm tựa hồ như đã chậm hơn một bước, không kịp với tiết tấu chỉnh tề vừa rồi và trở nên có chút lạc lõng.

    “Chín mươi ba!” Một trung niên nhân ăn mặc theo kiểu giáo quan bước từng bước lớn tới trước mặt thiếu niên đó và quát mắng: “Ngươi có biết mình đã chậm gần một giây không?”

    Thiếu niên đó không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, thần tình mang theo chút khẩn trương nói: “Xin lỗi, giáo quan!”

    “Giáo quy huấn luyện chương thứ mười điều thứ sáu viết những gì?”

    Thiếu niên đó cắn chặt răng mà lớn tiếng nói: “Vĩnh viễn không được nói xin lỗi, giáo quan!”

    “Rất tốt, đừng có quên đi thân phận của mình, vĩnh viễn không được để bản thân nói ra hai chữ ‘xin lỗi’ này!”

    “Vâng, giáo quan!”

    Giáo quan lạnh lùng nhìn thiếu niên đó rồi thấp giọng nói: “Chín mươi ba, vừa rồi khi lắp giáp vũ khí ngươi không đạt yêu cầu, ngươi cảm thấy ta nên xử phạt ngươi thế nào?”

    Chín mươi ba đột nhiên run lên, y cắn chặt răng lại nói: “Nguyện chấp hành hình phạt của giáo quan.”

    Giáo quan điểm điểm đầu nói: “Bây giờ ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi hãy chọn ra một người ở đây để thi đấu với ngươi một trận!”

    Chín mươi ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn giáo quan.”

    Giáo quan cười lạnh nói: “Được rồi, ngươi bắt đầu chọn đi!”

    Số chín mươi ba chẳng hề suy nghĩ mà lập tức nói ngay: “Mười một.”

    Nghe thấy không phải là gọi đến mã số của mình, dường như tất cả những thiếu niên ở đó đều ngầm thở phào một hơi.

    Khóe miệng giáo quan nở ra một nụ cười lạnh, hắn quay đầu lại quát lên: “Mười một, bước ra!”

    Một thiếu niên cũng chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng so với thân hình có chút hơi béo của chín mươi ba thì mười một có vẻ gầy hơn một chút. Đầu tóc của y rối bù, đôi mắt đã bị che lại nên không nhìn rõ được, có điều từ toàn bộ khuôn mặt mà xem xét thì y là một người khá thanh tú. Chỉ là trên đôi môi hơi mỏng của y thủy chung vẫn luôn có một vẻ lờ đờ uể oải.

    Tuy thiếu niên số mười một này đã bị bịt mắt nhưng dường như y lại nhìn thấy mọi vật vô cùng rõ ràng, chẳng va chạm phải cái gì, sau bảy tám lần rẽ y đã từ chiếc bàn trước mặt mình đi tới trước mặt giáo quan nói: “Giáo quan.”

    “Mười một, chín mươi ba đã chọn ngươi làm đối thủ, ngươi có ý kiến gì không?”

    Mười một lạnh lùng nói: “Không.”

    “Rất tốt!” Giáo quan ngoắc tay một cái, ra hiệu cho hai phó giáo quan bước lên dọn dẹp những chiếc bàn giữa mười một và chín mươi ba, tháo rời năm mươi tư khẩu súng lục vừa lắp xong thành các bộ phận như cũ, sau đó lại lấy ra hai khẩu Sa Mạc Chi Ưng (1) 0,5in và đặt trước mặt hai người.

    Giáo quan nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng hỏi: “Chuẩn bị xong cả chưa?”

    Chín mươi ba căng thẳng vặn vặn tay, đôi tay đặt hờ trên khẩu súng, chuẩn bị khi giáo quan vừa hạ lệnh là lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để lắp súng. Còn số mười một lúc này lại vẫn đứng thẳng, hai tay để ra sau lưng, nhìn bộ dạng có vẻ vô cùng nhàn nhã, chẳng hề có chút sợ hãi nào.

    Trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả những tiếng thở nặng nề.

    “Bắt đầu!”

    Hai thiếu niên đang tỉ thí không hẹn mà đồng thời hành động, hai tay của chín mươi ba lập tức hạ xuống, khi y chạm được đến ‘tay nắm’ (2) thì số mười một sớm đã cầm được tay nắm của khấu súng và bắt đầu lắp giáp rồi.

    Nhìn những động tác thuần thục của mười một, giáo quan gật đầu hài lòng. Đám học viên dưới tay hắn lần này tất cả đều là được giáo quan hắn huấn luyện từ nhỏ, duy nhất chỉ có mười một là ngoại lệ. Khi mười một được mười tuổi, tổ chức đã trịnh trọng mang nó tới, hơn nữa còn muốn mã số của mười một vẫn là mười một, không được thay đổi. May mà người mang số mười một trong tiểu đội của hắn sớm đã bị hắn tự tay giết chết từ vài năm trước, cho nên yêu cầu này đã được đồng ý ngay mà chẳng hề có bất kì sự phản đối vào. Từ đó trong tiểu đội dưới tay giáo quan hắn đã xuất hiện thêm một số mười một thần bí. Bởi vì số mười một nửa đường mới xuất gia cho nên người khác có lẽ không hiểu được thiếu niên được gọi là Mười Một này, nhưng giáo quan ngay từ khi mới bắt đầu đã thầm quan sát Mười Một cho đến nay, có thể nói là hắn vô cùng hiểu rõ thiếu niên này. Tuy Mười Một cũng giống với những thiếu niên khác, chịu những ảnh hưởng từ hoàn cảnh trong này, không thích nói chuyện cho lắm, nhưng thiên tính của y lại rất là lạc quan, chuyện gì qua rồi thì cũng liền quên đi, không nhớ thù cũ. Cũng chính vì vậy mà những thiếu niên khác đều cho rằng y dễ bắt nạt, giống như số chín mươi ba này, khi bị xử phạt thì liền gọi ngay Mười Một. Thực ra tất cả mọi người đều sai lầm, một sai lầm phổ thông. Giáo quan biết rằng Mười Một chẳng hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, tuy đối với những chuyện nhỏ y không nhớ thù, nhưng nếu có kẻ nào thật sự động đến y, y tuyệt đối sẽ xuất thủ còn tàn nhẫn, còn ác độc hơn bất kì ai khác. Vừa nghĩ đến kết quả cuối cùng của một thiếu niên từng chọc giận Mười Một, đến giáo quan - một kẻ giết người như ngóe cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Tuy bình thời y không hề biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn ẩn tàng thực lực, nhưng giáo quan đã trông coi hắn từ nhỏ, sao có thể không biết thực lực chân chính của hắn chứ? Thực lực chân chính của Mười Một trong đám thiếu niên này tuyệt đối đủ để nằm trong ba thứ hạng đầu.

    Hộp đạn, hộp đạn…số chín mươi ba đang sờ đến hộp đạn, bộ phận cuối cùng, nhưng đúng vào lúc này, phía đối diện một tiếng “cạch” lanh lảnh vang lên.

    Số chín mươi ba không ngừng run rẩy, bởi vì y biết, đây là tiếng lên đạn, nói cách khác khẩu súng trong tay Mười Một đã được lắp xong rồi.

    Không hề do dự chút nào, động tác của Mười Một vô cùng trôi chảy và hoàn mĩ, cánh tay y vung lên, miệng súng đã nhắm vào giữa trán chín mươi ba.

    Cảm thụ được sự uy hiếp, chín mươi ba lập tức né tránh sang bên cạnh theo bản năng. Đầu của Mười Một hơi lệch qua, khóe miệng nở ra một nụ cười khinh thường, khẩu súng trên tay phải đã không ngừng di động theo chín mươi ba.

    “Bùm!” Một luồng khói xanh từ trong khẩu súng phun ra, giữa trán chín mươi ba đã có thêm một cái lỗ, mặt y mang theo thần sắc không cam tâm mà nặng nề ngã xuống.

    Giáo quan nhìn thi thể trên mặt đất mà chẳng hề lộ ra vẻ gì, hắn điểm đầu nói: “Rất tốt. Mười Một, nói cho ta biết hình dáng và tính năng của khẩu súng trong tay ngươi!”

    Chẳng hề do dự chút nào, Mười Một lập tức trả lời: “Sa Mạc Chi Ưng, 50 inch, còn được gọi là “Tụ Trân pháo”. Có thể cải trang, lắp vào bên cạnh súng trường, xạ trình đạt đến hai trăm mét, lực xuyên thấu mạnh, khuyết điểm là lực phản hồi lớn.”

    Giáo quan điểm đầu biểu thị tán thưởng: “Được rồi, các ngươi đều bỏ chụp che mắt xuống đi!”

    Tựa như đã trải qua cả trăm nghìn lần diễn luyện vậy, động tác của mấy trăm thiếu niên đều hoàn toàn như nhau, tất cả đồng thời bỏ cái chụp che mắt đó xuống.

    Khi Mười Một bỏ cái chụp che mắt đó xuống, một đôi mắt linh động tràn đầy linh khí lộ ra, ánh mắt đó phối hợp với khuôn mặt thanh tú kia vô cùng thích hợp. Nhìn khuôn mặt vẫn còn hơi mang theo vẻ non nớt ấy, thực sự là khó mà nhìn ra được y vừa giết chết một người đồng bạn mà chẳng hề do dự, lúc này thi thể đó vẫn còn đang nằm cách y không xa.

    Ánh mắt của giáo quan lướt qua khuôn mặt mỗi người, tiếp đó hắn trầm giọng nói: “Bài tập buổi sáng kết thúc, các ngươi có một thời gian một tiếng để dùng cơm trưa, sau bữa trưa tất cả hãy tập trung tại bãi tập, nếu ai không tới thì sau này có thể không cần tới nữa.” Tất cả mọi người đều hiểu hàm nghĩa của từ không cần tới nữa này, ở cái địa phương này, chỉ có thi thể mới không cần tham gia huấn luyện mỗi ngày.

    Giáo quan lạnh lùng liếc nhìn Mười Một, tiếp đó chẳng nói thêm câu nào mà chuyển thân rời đi. Mấy chục thiếu niên chẳng có ai mở miệng nói gì, tất cả đều yên lặng mà xếp thành hai hàng đi ra. Số Mười Một lại một lần nữa liếc nhìn vào thi thể trên mặt đất kia, hắn lắc lắc đầu và tiện tay vứt khẩu Sa Mạc Chi Ưng lên mặt bàn rồi ra khỏi cửa cùng với mọi người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chú thích:
    1: Sa Mạc Chi Ưng là một loại súng ngắn rất nổi tiếng.
    Hình của nó đây:
    http://imgsrc.baidu.com/baike/abpic/...2633fa1cf2.jpg
    http://imgsrc.baidu.com/baike/abpic/...90a61e1204.jpg
    http://imgsrc.baidu.com/baike/abpic/...1d5aaf53b9.jpg

    Ai muốn biết thêm chi tiết thì tự nghiên cứu đọc cái này:
    http://baike.baidu.com/view/617650.html

    2: Một bộ phận của vũ khí, nơi năm ngón tay có thể nắm vào, ở những khẩu súng lục và súng ngắn ổ quay thì nó được gọi là ‘tay nắm’, còn ở súng trường và súng không nòng xoắn thì nói được gọi là ‘tay nắm nhỏ’- tác giả
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 28-12-2012 lúc 17:19.
    [size=3]
    Trời sinh ta hóa cuồng mà đầu bạc
    Tuổi thiếu niên không khỏi hận trời xanh

    Bình dân học vụ ahHidden Content

  4. Bài viết được 103 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhung8x,bachkimkysi,diamondhouse,finefire,hikaru254,hoangche,iamvampire2009,kujeizx,lichthieph,odin,pestie,quânkhuthủđô,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,vuphong5182,Zerulos,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,084
    Xu
    50

    Mặc định

    Nhân Gian Băng Khí
    Quyển 1: Ma Quỷ Huấn Luyện Doanh
    Chương 03 : Tiết Dục

    Dịch: vovong
    Biên tập: vovong
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đây là một cô đảo, một cô đảo hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Mỗi ngày từ trên đảo đều truyền ra những tiếng súng nổ đùng đoàng, những tiếng gào thét điên cuồng khi chém giết. Bởi vì đây chính là nơi khiến cho cả thế giới đều phải khiếp sợ, nó là của “Ma Quỷ”, tổ chức được xếp vào hàng thứ ba trong tám tổ chức nguy hiểm nhất trên thế giới.

    Đây là một hòn đảo nằm giữa biển khơi, nơi mà chính phủ các quốc gia cho dù có dùng hết nhân lực cũng chẳng thể tìm tới, hòn đảo này chính là “Ma Quỷ huấn luyện doanh”, nơi mà “Ma Quỷ” dùng để huấn luyện ra những tân chiến sĩ có dòng máu mới.

    Bốn mươi phần trăm lính đánh thuê trên thế giới, ba mươi nhăm phần trăm sát thủ, hai mươi phần trăm đặc công và gián điệp đi ra từ đây, còn có mười phần trăm những vệ sĩ chuyên dụng để bảo vệ cho các chính khách hay các siêu cấp phú hào cũng đều có xuất xứ từ nơi này.

    Ma Quỷ huấn luyện doanh chẳng qua chỉ là một khu huấn luyện của tổ chức này mà thôi. Tổng bộ thực sự của nó ở đâu, cho đến nay vẫn chưa có người nào biết được. Ma Quỷ cho đến nay vẫn luôn ở trong một góc tối mà hướng về toàn thế giới nở một nụ cười âm độc.

    Trên đảo có một đám thiếu niên cả nam lẫn nữ đang sống, bọn họ từ nhỏ đã được mang đến đây và bị huấn luyện thành những con người lãnh khốc nhất, vô tình nhất, có thể sống sót từ đây đi ra đều sẽ là những tinh anh trong tổ chức. Mấy chục năm gần đây, tại các khu vực trên thế giới thỉnh thoảng lại phát sinh chuyện có những đứa trẻ nhỏ bị ăn trộm đi, đại bộ phận những đứa trẻ trong đó đều bị chuyển đến cô đảo bị cách biệt với thế giới bên ngoài này. Những đứa trẻ từ nhỏ đã không có tên, mỗi đứa chỉ có một cái số hiệu phải mang theo suốt đời. Từ nhỏ chúng đã không có tình thân, thậm chí không có tình bạn, nơi đây chỉ có máu lạnh và chém giết, không lúc nào chúng không phải đề phòng những đồng đội bên cạnh, bởi vì bất cứ lúc nào chúng cũng có thể bị đâm lén sau lưng.

    Đây chính là Ma Quỷ huấn luyện doanh, hòn cô đảo của những người máu lạnh nhất, vô tình nhất.

    Phía đông hòn đảo là một khu mỏ trù phú, phụ trách khai thác nơi đây là một vài người không có địa vị trong quốc gia bị bán tới, cũng có thể là những con người với ước mơ xuất ngoại bị lừa bán đến. Một khi đã đến nơi đây, những con người này hoàn toàn không còn tự do nữa, mỗi ngày trừ việc khai thác ra bọn họ chính là cái bia sống cho những học viên nơi đây luyện tập.

    Trên hòn đảo này, nhân quyền mà mạng sống đều không đáng giá, chỉ có thực lực mới có thể nói chuyện.

    Từ bài huấn luyện với súng đạn buổi sáng đến lúc này vẫn chưa được một tiếng đồng hồ, tổ số một này ban đầu có một trăm người, nhưng tới hiện nay thì chỉ còn có ba mươi sáu, tất cả đều đã tập hợp lại bên cạnh khu mỏ để đợi những bài huấn luyện lãnh khốc vô tình. Chỉ là chẳng ai biết rằng, sau buổi chiều này sẽ có bao nhiêu người phải táng mạng nơi đây.

    Ma Quỷ huấn luyện doanh phân ra tổ thiếu niên và tổ thiếu nữ, trong đó bất luận là thiếu niên hay thiếu nữ cũng đều được phân thành rất nhiều những tiểu đội khác nhau, mỗi một tiểu đội đều có một trăm người, giống như lúc này, tại nơi đây chỉ còn có ba mươi sáu người được đánh số trong khoảng từ một tới một trăm còn sống sót. Có thể sống sót được trong hoàn cảnh tàn khốc này chắc chắn đều là những tinh anh, nhưng cuối cùng, thật sự có thể sống sót để ra ngoài làm việc cho tổ chức thì liệu có được mấy người?

    “Nghiêm!”

    “Bộp!” Một loạt những tiếng dậm chân chỉnh tề vang lên, mỗi một người đều đứng thẳng tắp, hai tay bắt chéo sau lưng, mắt nhìn về phía trước.

    Viên giáo quan buổi sáng đã chậm rãi từ xa bước đến, mỗi một bước của hắn đều phát ra những luồng khí tức làm người ta không thoải mái, đó là sát khí, chỉ có những người sau khi giết qua vô số người mớI có thể có được sát khí nồng đậm như vậy. Đi theo sau giáo quan là một đội những phụ nữ đầu tóc ướt sượt, tuổi từ mười mấy đến ba mươi mấy, sau lưng mỗi người đều có một khẩu súng dí vào, tất cả đều là bị ép phải đến đây, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh khủng.

    Giáo quan đi thẳng tới trước mặt ba mươi sáu học viên còn lại đó, y lạnh lùng quét mắt nhìn qua bọn họ và trầm giọng nói: “Vẫn quy tắc cũ, thời hạn là một giờ, các ngươi hãy hưởng dụng đi.”

    Trong mắt mỗi học viên đều ánh lên tinh mang, tinh mang đó chỉ có những con sói đói khi nhìn thấy dê non mới phát ra được. Chỉ là khi giáo quan còn chưa nói gì, không một ai dám động đậy chút nào, ai cũng biết rằng, trước khi giáo quan chính thức nói giải tán, ai dám động đậy một chút thì kết quả của kẻ đó chắc chắn sẽ giống như số chín mươi ba sáng nay.

    Giáo quan mãn ý nhìn tất cả, sau đó đột nhiên lớn tiếng hét: “Giải tán!”

    Ba mươi lăm con sói lập tức tru lên và lao đến đám phụ nữ, họ chẳng thèm nhìn xem những phụ nữ đó trông như thế nào mà cứ tùy tiện ôm lấy một người mà dọn dẹp miếng đất dưới chân ra bắt đầu ‘dã chiến’. Trên hòn cô đảo đầy áp lực này, đối với những học viên mà nói chỉ có nữ nhân mới có thể giải tỏa cơn khát của họ, huống chi mỗi lần giáo quan đều mang đến những nữ nhân nhan sắc không tồi. Đương nhiên trên đảo cũng thường xuyên phát sinh chuyện những thành viên của tổ thiếu niên và tổ thiếu nữ ‘dã chiến’ với nhau, giáo quan trước nay chưa từng cấm cản. Chỉ có điều trong tình huống đối phương không đồng ý kết hợp, hoặc bạn không muốn quan hệ với đối phương thì cần phải cẩn thận vô cùng, bởi vì rất có thể trong lúc cao trào, sau lưng bạn sẽ có thêm một mũi đao. Đây là một thế giới dùng thực lực để nói chuyện, cho dù có ăn thịt người tại đây cũng chẳng ai quan tâm.

    Những phụ nữ này đều hoảng sợ thét lên những tiếng chói tai và ra lực phản kháng, nhưng bọn họ sao có thể chống cự nổi những học viên đã được huấn luyện từ nhỏ, cả ngày phải bước trên lằn ranh sinh tử này cơ chứ! Sau khoảnh khắc, ba mươi lăm người phụ nữ đều đã lộ hết xuân quang, những thân thể phong mãn đều bị phơi bày trước miệng ba mươi lăm con sói đói, tất cả đều không ngừng khóc lóc.

    Tại trường chỉ còn lại một thiếu nữ nhan sắc không tồi, tuổi chừng hai mươi đang hoảng sợ mà nhìn quang cảnh dâm đãng dưới đất, nàng ta đã sớm bị dọa cho mặt mày trắng bệch, không nói lên lời. Người cùng cặp với thiếu nữ này là một học viên đang lười nhác đứng một bên ngoáy tai.

    “Mười Một!” Giáo quan lớn tiếng quát: “Ngươi đang làm gì đó?”

    Mười Một liếc nhìn giáo quan một cái rồi uể oải nói: “Biết rồi, không phải là có một tiếng đồng hồ sao?”

    Giáo quan trừng mắt nhìn hắn nói: “Mười Một, tuy trong đám ta dạy ra ngươi là tên tạp chủng làm ta mãn ý nhất, nhưng ngươi phải hiểu rằng trong mắt ta ngươi chỉ là tạp chủng mà thôi. Nếu chuyện này còn xảy ra nữa ta tuyệt đối không dung thứ đâu!”

    Mười Một bĩu môi một cái rồi chậm rãi bước về phía thiếu nữa cuối cùng vẫn còn đang run rẩy gần đó.

    Đây là quy củ của Ma Quỷ huấn luyện doanh, thỉnh thoảng lại có những phụ nữ được đưa đến để cho những học viên hưởng thụ. Bởi vì những học viên này mỗi ngày đều phải ở trên lằn ranh sinh tử, áp lực phải chịu cực lớn, nếu không được giải tỏa áp lực tinh thần của bất kì người nào cũng không chịu đựng nổi. Cho nên những phụ nữ này không chỉ được đưa đến cho bọn họ giải tỏa áp lực, làm công cụ phát tiết thú tính, đồng thời còn dùng để huấn luyện thủ đoạn và đảm lượng giết người. Sau khi hưởng thụ xong bọn họ phải lập tức giết chết những nữ nhân phía dưới. Dù sao đối với một tổ chức như ‘Ma Quỷ’ mà nói, chết đi một đám nữ nhân đối với tổ chức chỉ là chuyện nhỏ như sợi lông. Trên hòn đảo này, mạng người không đáng tiền.

    Mười Một chậm chạm bước đến trước mặt thiếu nữ nọ, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng rồi hỏi: “Cô muốn tự thoát y hay cần ta giúp?”

    Thiếu nữa đó toàn thân run rẩy, lệ tuôn như mưa, nàng ôm chặt ngực mà liều mạng lắc đầu.

    Mười Một lấy từ trên đùi ra một thanh chủy thủ tùy thân sắc bén rồi múa may, hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên mà hỏi lại luôn: “Tự thoát y hay là để ta?”

    Trong mắt thiếu nữ đó lộ ra một tia khủng khiếp, nàng nhìn những hành vi thú tính đang được tiến hành khắp mặt đất, sau đó lại nhìn về hàng súng ống đen ngòn sau lưng. Biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ đành cắn chặt môi cởi y phục ra, nước mắt vẫn đang không ngừng chảy xuống.

    Thiếu nữ đó thoát y rất chậm, từng cái cúc lần lượt được cởi ra. Bởi vì nàng biết, sau khi cởi chiếc áo dài này xuống, trên thân thể mình chẳng còn cái gì nữa rồi. Đây cũng là quy củ của Ma Quỷ huấn luyện doanh, những phụ nữ được đưa đến cho học viên hưởng thụ đều phải tắm rửa sạch sẽ trước, trên người chỉ được mặc một chiếc áo dài che đến đùi, bên trong cũng không được mặc gì khác. Bởi vì đối với học viên mà nói, thời gian chính là sinh mệnh, thời gian để cởi quần áo ra đó chẳng bằng dùng để huấn luyện còn hơn.

    Nhìn thiếu nữa đó phải mất mấy phút mới cởi được ba chiếc cúc ra, Mười Một vẫn chẳng lộ ra vẻ gì khó chịu. Một tia hàn quang chợt lóe lên trong tay hắn, dưới tiếng kinh hô của thiếu nữ, cúc áo của nàng đã rơi xuống. Vị giáo quan đang đứng phía xa lộ ra thần sắc tán thưởng, nhát dao của Mười Một vừa rồi đã cắt đứt toàn bộ cúc áo nhưng lại không hề làm tổn thương đến da thịt của thiếu nữ chút nào. Muốn cắt tan y phục mà không làm thân thể bị thương thì không khó, nhưng lực để cắt đứt những chiếc cúc áo cứng rắn và lực để làm cắt đứt những mảnh vải trên y phục hoàn toàn khác nhau, muốn cắt đứt hết những chiếc cúc áo mà không làm tổn thương da thịt thì cần phải có nhãn lực, cần phải có lực cổ tay chuẩn xác thì mới được, nếu đổi lại là một người bình thường khác thì căn bản chẳng thể làm nổi việc này. Huống chi chủy thủ của những học viên này cũng chẳng phải thần binh lợi khí sắc bén vô song mà chỉ là những thanh chủy thủy rất bình thường, ở đâu cũng có thể mua được, đến cái loại dao quân dụng cũng còn tốt hơn những con dao trong tay bọn họ vô số lần.

    Trong tiếng kinh hô của thiếu nữ, chiếc áo đã bay qua hai bên, một đôi ngọc phong ngạo nghễ đập vào mắt người ta, phía dưới chính là địa phương thần bí vô cùng dụ người đang rộng cửa.

    Thiếu nữ đó hoảng sợ kéo áo che thân thể lại, nhưng Mười Một sao có thể để nàng làm như vậy được. Tay hắn mau chóng cắm thành chủy thủ trở lại đùi, sau đó đè thiếu nữ xuống đất.

    Hai hàng lệ từ khóe mắt thiếu nữa chậm rãi chảy xuống.

    Một giờ đồng hồ nói ngắn cũng không phải là ngắn, một vài học viên có tốc độ nhanh đã hưởng dụng được cả hai ba lượt, đương nhiên cũng có những người vẫn còn tinh lực, nhìn một tiếng đồng hồ sắp qua đi mà bản thân vẫn còn chưa hưởng dụng xong, trong lòng không khỏi cảm thấy gấp gáp mà tăng tốc.

    Mười Một từ trên thân thể thiếu nữ bò dậy, sau đó chậm rãi mặc lại y phục, sau đó hắn nhìn người thiếu nữ vẫn đang nằm trên mặt đất lạnh nhạt hỏi: “Cô tên là gì?”

    Thiếu nữ đó nói trong tiếng khóc: “Phi Phi.”

    Giáo quan thấy y nói chuyện cùng thiếu nữ thì trừng mắt lên, nhưng hắn lại không nói gì. Trong thời gian một tiếng đồng hồ này, các học viên hoàn toàn được tự do, vô luận là có làm gì, vô luận là có nói gì, các giáo quan bọn hắn đều không được quản, chỉ cần các học viên làm được một chuyện, đó là hưởng dụng qua thân thể của những phụ nữ đó một lần sau đó thì vô tình giết đi, như vậy là được. Bất kì người nào trong một tiếng đồng hồ đó, nếu còn chưa hưởng dụng, hoặc cuối cùng không giết người thì kết quả chỉ có chết. Mười Một từng phạm sai lầm một lần, lần đó sau khi hưởng dụng xong hắn không giết nữ nhân đó đi, còn nói giết một nữ nhân trói gà không chặt rất là vô vị. Kết quả là hắn bị treo lên, một tuần không được ăn uống gì, Mười Một vốn có một sức sống kinh nhân, đến khi được thả xuống thì cũng chỉ còn nửa tính mạng mà thôi. Nếu không phải là do giáo quan cố kị Mười Một là do tổ chức mang tới thì có lẽ đã bắn chết đương trưởng rồi. Sau chuyện này giáo quan cũng đã từng phản ứng với tổ chức, tổ chức đã hứa rằng nếu Mười Một còn phạm sai lầm gì nữa thì sẽ do giáo quan xử trí, chẳng cần quan tâm đến chuyện đặc thù hay không nữa, từ đó về sau, Mười Một cũng đã ‘ngoan ngoãn’ hơn rất nhiều.

    Mười Một lại một lần nữa rút thanh chủy thủ trên đùi ra và múa may trên tay, tiếp đó hắn hỏi: “Sao cô lại đến nơi này?”

    Thiếu nữ liếc nhìn thành chủy thủ trong tay hắn, thân thể không nhịn được run lên bần bật, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Ta vốn có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng cha ta muốn để ta ra nước ngoài, người nói đi nước ngoài kiếm được nhiều tiền hơn trong nước. Cha đã đưa cho một tay một giới ở quê nhà ta một số tiền lớn, gã môi giới đó nói sẽ ngầm đưa ta đi, nhưng…nhưng” Nói đến đây, thiếu nữ tên là Phi Phi đã đã khóc không thành tiếng. Mười Một đã hiểu, lại một người muốn xuất ngoại kiếm tiền, kết quả là bị người ta lừa bán đến đây.

    Mười Một lắc lắc đầu hỏi: “Có tâm nguyện gì không?”

    Thiếu nữ nhìn khuôn mặt anh tuấn chẳng có chút biểu tình gì kia của hắn mà nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ nhà, xin các người hãy để ta về nhà, được không?”

    “Cái này ta không giúp nổi cô, còn tâm nguyện nào khác không?”

    Thiếu nữ đó khóc nấc lên và lắc lắc đầu.

    “Vậy được rồi, tạm biệt!” Trong tay mười một hàn quang lóe lên, bộ dạng của thiếu nữ đó vẫn như đang khóc, chỉ là là không còn âm thanh nào phát ra nữa. Dần dần, nơi cổ nàng xuất hiện một vết máu, vết máu đó dần lớn ra, sau khoảnh khắc từng giọt máu tươi chảy xuống lớp cỏ bên dưới thân thể nàng. Một đao này đã giúp nàng ra đi mà không hề đau đớn, đây cũng là điều duy nhất hắn làm được.

    Mười Một phủi phủi mông rồi đứng dậy, sau đó hắn chậm rãi đi đến sau lưng giáo quan và dựa đầu vào một cái cây thấp, sau đó lại tiếp tục nghịch thanh chủy thủ trong tay. Khuôn mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, tựa như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua vậy.

    Giáo quan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu lại và tiếp tục quan sát cảnh tượng dâm loạn trước mắt.

    Đối với người bên ngoài mà nói thiếu nữ tên Phi Phi này có số phận vô cùng bi thảm, nhưng nếu so sánh với ba mươi lăm người phụ nữ còn lại kia nàng lại là người may mắn nhất. Bởi vì nàng gặp được Mười Một, một thiếu niên anh tuấn lãnh khốc, lại không biến thái như những người khác.

    Những học viên kia sau khi hưởng thụ xong tịnh không hề nhân từ như Mười Một, áp lực từ nhỏ đến lớn đã khiến cho chuyện biến thái gì bọn họ cũng có thể làm ra. Trong đó, những phụ nữ bị dày vò bằng cách mổ bụng moi gan ra cho đến chết vẫn còn được tính là may mắn.

    Những người phụ nữ đó không ngừng kêu lên những tiếng thống khổ, còn những thiếu niên đều hưng phấn gầm rú, những thanh âm đó cứ liên tục vang lên. Đây là một thế giới điên cuồng, đây là một cô đảo tràn ngập tội ác.

    Mạng người, tại nơi đây mạng người không đáng tiền.

    Giáo quan và những quân nhân võ trang đầy đủ phía sau vẫn lạnh lùng theo dõi tất cả, mà ở cách đó không xa, Mười Một vẫn đang cúi đầu mà nghịch con dao trên tay, mặt chẳng lộ chút biểu tình nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 09-05-2009 lúc 19:41.
    Góp ý Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Đăng ký dịch Phong Vân tại đây : Hidden Content .
    Bàn luận Phong Vân tại đây : Hidden Content .

  6. Bài viết được 95 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhung8x,bachkimkysi,diamondhouse,hikaru254,kujeizx,lamtg,lukhach,odin,pestie,snow,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,vuphong5182,Zerulos,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định

    Quyển 1: Ma Quỷ huấn luyện doanh
    Chương 4: Huấn luyện đòi mạng (thượng)

    Dịch: vo vong
    Biên tập: vo vong

    Nguồn : www.tangthuvien.com



    “Nghiêm!”

    “Bộp!” Những tiếng dẫm chân hoàn toàn thống nhất, những tư thế hoàn toàn giống nhau, không có một động tác thừa nào. Ba mươi sáu đôi mắt nhìn chăm chăm về phía trước.

    “Rất tốt!” Giáo quan gật đầu nói: “Những tên tạp chủng các ngươi làm ra rất mãn ý. Buổi chiều sẽ là huấn luyện đặc công, quy củ vẫn như cũ, mỗi người có mười lăm phút. Mười năm phút sau ai không lấy được những tài liệu cụ thể hoặc không kịp ra khỏi kho bảo hiểm, hậu quả tự chịu.”

    “Vâng! Giáo quan!” Những thanh âm chỉnh tề vang lên.

    “Mười Một, sau khi kết thúc khóa học hãy tới tìm ta!”

    “Vâng, giáo quan!”

    Trong mắt mỗi một học viên đều lộ ra một vài tia kì dị, bình thường, khi giáo quan trực tiếp gọi tên học viên thì sẽ có hai khả năng xảy ra. Một là học viên đó sẽ trở thành người chết, hai là giáo quan rất mãn ý với học viên đó và dự định cho y huấn luyện đặc biệt. Nói cách khác, khả năng sống sót của người được gọi tên sẽ tăng lên rất nhiều.

    “Phó quan!”

    “Dạ!” Gã phó giáo quan vẫn luôn đứng sau lưng giáo quan bước từng bước nhỏ đến trước mặt giáo quan rồi khom người một cái.

    “Dẫn bọn chúng tới kho bảo hiểm.”

    “Vâng!” Phó quan lại một lần nữa cung kính nói.

    Kho bảo hiểm, kì thực đó chỉ là một tòa nhà lớn giống như một ngôi biệt thự, nó cao ba tầng, diện tích chừng năm sáu trăm mét vuông. Từ bên ngoài nhìn vào nó chỉ giống như một căn biệt thự rất đẹp mắt xây theo kiếu phương tây, nhưng chỉ những người đã từng tiến vào trong mới biết trong đó kì thực là một phần mộ, hơi sơ suất một chút là có thể mất mạng ngay.

    Trong biệt thự đó cơ quan trùng trùng, có rất nhiều cơ quan mà nếu không sử dụng những công cụ khoa học kĩ thuật hiện đại thì chẳng thể phát hiện. Hơn nữa còn có rất nhiều cơ quan được ẩn tàng, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là chẳng thể sống mà đi ra.

    Mỗi lần huấn luyện, bên trong tòa biệt thự này đều có đặt những tập tư liệu dày cộp tại những nơi bí mật, cái học viên cần làm chính là trong vòng mười lăm phút phải thoát khỏi những cơ quan bên trong, tìm được tập tài liệu đó và cố gắng nhớ lại, sau khi đi ra thì dựa theo những nội dung bản thân nhớ được mà viết ra một bản mới, chỉ cần trong đó có một chữ viết sai thì nhất định phải tiến lại vào biệt thự một lần nữa, tìm lấy một tập tư liệu có nội dung hoàn toàn khác, cứ như vậy cho đến khi viết được hoàn toàn chính xác hoặc mất mạng bên trong thì mới kết thúc.

    Đây là bài tập để huấn luyện học viên kĩ xảo mở khóa, sức linh hoạt, khả năng ứng biến, khả năng phản ứng và kĩ năng ghi nhớ.

    Ba mươi sáu người xếp thành một hàng chỉnh tề đi theo sau lưng phó quan đến bên ngoài tòa biệt thự, trong đó có một vài người trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, bởi vì tại nơi này, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là sẽ chết ngay, hơn nữa còn là chết không toàn thây.

    “Nghiêm!”

    “Bộp!”

    “Rất tốt.” Phó quan chỉ về gian phòng nhỏ bên cạnh ngôi biệt thự nói: “Theo quy định cũ, cứ theo số hiệu trước sau mà lần lượt tiến vào, hãy tự đi lấy những trang bị thích hợp, thời gian của mỗi người chỉ có mười lăm phút.”

    “Rõ!”

    “Số sáu, nhiệm vụ của ngươi là tìm tập tài liệu có ghi lại danh sách của các nhân vật chính yếu nhất trên thế giới, hãy nhớ lấy tất cả những nội dụng ở trang ba mươi nhăm, trang chín mươi tám, trang một trăm hai mươi, trang một trăm bảy mươi mốt, trang hai trăm sáu mươi, trang ba trăm chín mươi, sau đó thì an toàn trở lại đây! Bây giờ hãy đi lấy trang bị đi.”

    “Vâng, giáo quan.” Đội ngũ được sắp xếp theo thứ tự số hiệu trước sau của mỗi người, bởi vì từ số một đến số năm sớm đã chết trong những đợt huấn luyện trước đây rồi, cho nên hiện nay số sáu trở thành người đầu tiên chấp hành nhiệm vụ trong những đợt huấn luyện.

    Số sáu tiến vào trong căn phòng nhỏ và lấy ra một chiếc kính hồng ngoại, một chiếc chìa khóa vạn năng, một chiếc máy chống camera theo dõi ngoài ra còn có rất nhiều trang bị lặt vặt khác.

    Phó quan nhìn đồng hồ một cái rồi hướng về số sáu điểm đầu, số sáu hít sâu một hơi rồi tiến vào bên trong căn biệt thự.

    Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, thoáng một cái mười lăm phút đã gần qua đi, lúc này số sáu đang vội vã chạy từ trong biệt thự ra, trên trán mồ hôi lạnh đang chảy dòng dòng.

    “Báo cáo giáo quan, nhiệm vụ hoàn thành.” Số sáu chạy đến trước mặt phó quan rồi cung kính nói to.

    Phó quan nhìn sang chiếc bàn được đặt sẵn giấy bút bên trên và cười nói: “Tốt, hãy ghi lại những tư liệu đó đi!”

    “Vâng!”

    Trong khi số sáu đang viết ra những tư liệu thì đã có mấy binh sĩ tiến vào trong căn biệt thự đó để sửa chữa lại các cơ quan đã bị phá đi, đổi thành tập tài liệu mới và giấu vào vị trí khác.

    Đợi sau khi mấy binh sĩ đó từ trong biệt thự đi ra phó quan bèn hét lớn: “Số chín!”

    “Vâng!”

    “Nhiệm vụ của ngươi là vào bên trong tìm lấy một trang mật mã, bên trên các kí hiệu đã bị đảo lộn, ngươi phải nhớ hết lấy rồi ra bên ngoài phá giải mật mã đó ra!”

    “Vâng! Giáo quan!” Só chín cung kính khom người, sau đó cũng bước vào trong căn phòng nhỏ để lấy trang bị trước rồi mới tiến vào trong căn biệt thự.

    Chưa đầy vài phút, tiếng chuông cảnh báo bên trong biệt thự đã vang lên, phó quan lạnh lùng nói: “Ngu ngốc!”

    Mấy binh sĩ bên ngoài mau chóng lao vào bên trong căn biệt thự, không lâu sau chúng đã xách theo một cái túi ra. Tất cả mọi người cũng đều đã biết, từ nay tiểu đội này chỉ còn có ba mươi nhăm học viên mà thôi.

    Đợi mấy binh sĩ khởi động lại cơ quan xong và đi ra, phó quan lại lập tức hét lên: “Mười Một!”

    “Vâng!”

    Phó quan nhìn Mười Một nói: “Nhiệm Vụ của ngươi là tìm một chiếc đĩa mềm có ghi lại những cuộc giao dịch tiền tệ, sau đó tìm một chiếc máy tính để đọc những nội dung trong đĩa mềm, đồng thời ghi nhớ nó lại, sau khi rời khỏi nhất định phải đặt chiếc đĩa mềm trở lại chỗ cũ, cuối cùng ra ngoài và ghi lại toàn bộ nội dung!”

    “Biết rồi, giáo quan!” Ngữ khí của Mười Một vĩnh viễn đều vẫn bình thản lãnh đạm như vậy, đó là điều khiến những học viên khác vạn phần hâm mộ hắn. Nhưng hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ, bọn họ chẳng hề ngu ngốc như Mười Một, dùng cái loại ngữ khí đó mà nói chuyện với giáo quan, đó là muốn chết, cũng chỉ có Mười Một mới có cái đặc quyền này.

    Mười Một chuyển thân đi đến gần gian phòng nhỏ, căn phòng không lớn, diện tịnh chỉ chừng trăm mét vuông, bên trong là vô số những chiếc giá được sắp xếp chỉnh tề theo hàng, trên giá được xếp đầy những loại thiết bị. Mười Một đi dạo một vòng quanh căn phòng, hắn chỉ cầm lấy một chiếc chìa khóa vạn năng, một chiếc kính hồng ngoại, mấy chiếc máy chống camera theo dõi nhỏ xíu, một khẩu súng giảm thanh và một bộ phi đao rồi đi ra ngoài.

    Phó quan nhìn những trang bị trong tay hắn rồi hỏi: “Chỉ có thế này thôi?”

    “Vâng!”

    “Tốt, ngươi vào đi!”

    “Vâng!” Mười Một xoay người lại rồi bước vào trong căn biệt thự, trên trong biệt thự hoàn toàn được xếp đặt theo phong cách hào hoa của xã hội thượng lưu, thậm chí có thể dùng đến từ nguy nga lộng lẫy để hình dung nơi này.

    Mười Một nhẹ nhàng đóng cửa lớn lại, tiếp đó tỉ mỉ nhìn những kết cấu bên trong. Trước mặt hắn là một gian đại sảnh trống không, chỉ có vài chiếc sofa và một kỉ trà, bên trên chiếc kỉ trà đó có đặt một chiếc gạt tàn sạch sẽ và một bao thuốc lá thơm. Giữa gian đại sảnh có treo mộ chiếc đèn thủy tinh cực lớn, lúc này đèn điện không được bật lên, trong gian đại sảnh có chút tối mờ. Còn có vài chiếc camera giám sát được treo trên tường đang không ngừng chuyển động.

    Hai bên đại sảnh đều có một gian phòng, phía trước là hai chiếc cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên lầu trên.

    Mười Một cười nhạt một cái rồi đeo kính hồng ngoại lên, loại kính hồng ngoại này tịnh không hề bị ảnh hướng bởi hoàn cảnh hắc ám xung quanh, ngược lại nó còn một vài công năng để nhìn trong bóng tối, chỉ là hiệu quả không rõ ràng bằng loại kính chuyên dụng để nhìn trong bóng đêm mà thôi.

    Qua chiếc kính hồng ngoại, không gian vốn trống rống bên trong căn đại sảnh lập tức biến thành náo nhiệt hẳn lên. Vô số những tia hồng ngoại đang đan xem vào nhau và không ngừng di động, chỉ cần có một tia hồng ngoại đó tiếp xúc với bất kì vật thể gì và bị gián đoạn, tiếng chuông cảnh báo sẽ lập tức vang lên, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ lần này thất bại.

    Muốn tránh khỏi những tia hồng ngoại này không hề phiền phức, điều khó khăn nhất chính là thoát khỏi được bốn chiếc camera giám sát được lắp ở bốn góc, nhất định phải không để nó phát hiện, thần bất tri quỷ bất giác mà lẻn được vào trong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:35.

  8. Bài viết được 85 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhung8x,bachkimkysi,diamondhouse,hikaru254,kujeizx,lamtg,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,vuphong5182,Zerulos,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    3,759
    Xu
    560

    Mặc định

    Quyển 1: Ma Quỷ huấn luyện doanh
    Chương 5: Huấn luyện đòi mạng (trung)


    Dịch: vo vong
    Biên tập: vo vong


    Nguồn : www.tangthuvien.com





    Mười Một tính toán cẩn thận thời gian, đợi khi ba chiếc camera giám sát không thể chiếu tới, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy trên tường, đồng thời gắn một chiếc máy chống camera theo dõi lên trên chiếc camera còn lại, tiếp đó nhân lúc ba chiếc camera kia còn chưa kịp quay đầu lại thì nhảy tránh đến phía sau một chiếc cột đá. Vốn một chiếc camera chuyển động hết một vòng thì cần chừng mười giây, nhưng nếu có mấy chiếc đồng thời hoạt động thì chỉ còn năm sáu giây mà thôi. Vừa rồi Mười Một một hơi hoàn thành những động tác liên hoàn đó, thời gian chỉ mất chừng bốn năm giây, nếu trong khoảng thời gian đó hắn không kịp gắn thiết bị chống camera theo dõi đặc chế thì nhất định sẽ bị ba chiếc camera kia phát hiện.

    Mười Một lấy ra một chiếc điều khiển nhỏ, sau đó nhẹ nhàng ấn lên một cái nút bên trên, chiếc máy chống camera theo dõi lập tức phát ra những làn sóng điện từ cường đại, sau đó cường hành đọc lấy những thông số bên trong, cuối cùng để mặc định rằng không có người nào tiến nhập vào trong quãng thời gian này. Lúc này cho dù có người đi tới trước chiếc camera theo dõi đó mà nhảy múa, nó vẫn sẽ báo rằng chẳng có bóng người nào xuất hiện.

    Mười Một cũng dùng phương pháp hệt như vậy mà phá hoại một chiếc camera khác, giờ chỉ còn lại hai chiếc camera ở phía đối diện với cầu thang. Muốn phá hoại hai chiếc camera này chẳng phải chuyện dễ dàng, cần phải trong quãng thời gian bảy đến tám giây khi hai chiếc camera này không nhìn thấy mau chóng xuyên qua màn hồng ngoại dày đặc đến bên kia, khó khăn trong đó khó mà tưởng tượng nổi.

    Mười Một vẫn tránh sau chiếc cột đá mà yên lặng nhìn chăm chăm vào hai chiếc camera theo dõi ở phía đối diện, đúng vào lúc chúng quay đi hắn lập tức lão tới. Nhẹ nhàng tránh qua tia hồng ngoại thứ nhất, sau đó quỳ xuống đất rồi ngửa hẳn lưng ra, lợi dùng lực quán tính khi đang chạy từ trước mà dán người lên mặt đất trượt đi, tránh khỏi tia hồng ngoại thứ hai. Sau đó lại bật lên, giống hệt như một con cá chạch mà linh hoạt xuyên qua những đám tia hồng ngoại dày đặc. Khi Mười Một đến được chỗ cầu thang lên lầu thì cả hai chiếc camera vẫn chưa quay đầu lại. Cả quá trình diễn ra trong không đầy bảy giây, từ đó có thể thấy được tốc độ của Mười Một nhanh đến mức nào.

    Sau khi phá hoại xong hai chiếc camera phía trước, Mười Một mới có thời gian mà tra xét tỉ mỉ gian đại sảnh.

    Đầu tiên hắn chạy tới ghế sofa để kiểm tra, không phát hiện được gì. Sau đó lại chạy tới cánh cửa cách hắn gần nhất, nhẹ nhàng đẩy ra, thấy cửa đã bị khóa, hắn lấy từ trong ngực ra chìa khóa vạn năng, lựa ra từ trong đó ra hai chiếc châm nhỏ xíu cắm vào trong ổ khóa mà ngoáy một trận.

    “Lách cách!” Một tiếng động khẽ vang lên, cánh cửa đã bị mở ra, Mười Một đẩy cảnh cửa ra và nhìn vào bên trong, thấy trong gian phòng đó không có lắp camera hắn mới yên tâm mà bước vào.

    Đây là một phòng tranh sơn dầu, bên trong được đặt đầy những dụng cụ để vẽ tranh, đèn chiếu, giá vẽ, bút vẻ, tất cả đều có đủ, trên giá vẽ còn có một tác phẩm chưa hoàn thành, dựa theo hình dáng bên trên thì đây có lẽ là một bức tranh vẽ chân dung. Mười Một dò xét xung quanh, hắn phát hiện chẳng có một tác phẩm đã hoàn thành nào, trừ bức tranh ra thì chẳng có gì khả nghi.

    Hắn rời khỏi gian phòng đó và bước tới gian phòng đối diện, bên trong gian phòng này có bày rất nhiều những thứ đồ cổ trân quý, trừ cái đó ra cũng chẳng có gì đáng nghi.

    Thấy đã gần hai phút thời gian trôi qua, Mười Một chậm rãi lùi ra, tiếp đó chạy lên tầng hai.

    Trên tầng hai không hề trống rỗng không có vật gì như tầng thứ nhất, hai bên hành lanh là những dãy phòng dày đặc. Trên hành lang còn có ba người được trang bị đầy đủ đang tuần tra, mấy người này thần sắc khẩn trương mà cảnh giác quan sát xung quanh, bọn họ là những người bị bắt tới đây khai thác, bây giờ được dùng làm bảo bệ. Khi những binh sĩ mang bọn họ tới đây và giao cho bọn họ vũ khí đã nói qua, nếu bọn họ có thể giết những học viên tiến vào đây thì sẽ được tự do, nếu không thì chỉ có đợi những học viên đó tới giết chết. Vì mạng sống, mấy người này đương nhiên phải liều mạng mà làm.

    Mười Một nhẹ nhàng thò nửa cái đầu ra mà quan sát xung quanh, thấy chỉ có ba người đang tuần tra, trên mặt không đeo camera hắn mới co đầu lại. Trong đầu hắn đang thầm tính toán thời gian và vị trí, sau khi tính toán xong hắn đột nhiên từ cầu thang lao ra, đồng thời tay phải vung ra một cái, ba đạo hàn quang phân biệt lao về hướng ba người.

    Ba người đó còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ba thanh phi đao ghim trúng vào vai phải. Tay phải ba người như tê đi, hoàn toàn mất đi lực khí để có thể cầm súng. Đúng vào lúc bọn họ định lớn tiếng kêy lên, lại có ba thanh phi đao khác lao tới với tốc độ kinh nhân cắm thẳng vào yết hầu ba người.

    Cả ba lần lượt ngã về phía sau, lúc này Mười Một bèn mau chóng lau qua, hai tay và một chân hắn đỡ lấy ba mười, không để bọn họ ngã xuống phát ra tiếng động.

    Tất cả mọi việc vừa phát sinh nhanh như chớp, tốc độ khó mà hình dung nổi, từ khi Mười Một ném ra ba thanh phi đao đầu tiên đến khi lao tới đỡ lấy thân thể ba người kia chỉ mất có chừng hai ba giây ngắn ngủi.

    Mười Một ném ra sáu thanh phi đao thực ra cũng là có nguyên nhân, nếu đổi lại làm nhiệm vụ là người nào khác cũng đều hi vọng giải quyết xong địch nhân từ lần ném đầu tiên, cho nên đều ném vào những chỗ yếu hại. Nhưng rất nhiều người không biết rằng, một người trước khi chết vẫn còn một chút lực khí để giãy dụa, nếu lúc bọn họ bị trúng phi đao mà đầu ngón tay vẫn còn một chút lực khí thì sẽ lập tức bóp cò, tiếng súng sẽ làm kinh động người khác. Cho nên, lần đầu tiên phi đao của Mười Một găm vào vị trí một huyệt đạo trên vai bọn họ, chỉ cần kích trúng vào huyệt vị đó thì cả cánh tay phải coi như đã hoàn toàn bị phế đi. Sau đó trước khi bọn họ kịp kêu lên hắn liền ném tiếp ra lượt phi đao thứ hai vào nơi yếu hại, đây mới là một kế hoạch ám sát hoàn mĩ.

    Sau khi đặt ba thi thể đó vào một chỗ, Mười Một bắt đầu dò xét tầng hai. Tầng này tổng cộng có gần hai mươi gian phòng, căn bản đều là phòng ngủ, trừ hai gian phòng đặt tranh sơn dầu ra thì chẳng còn manh mối gì khác. Chỉ là trong cả mấy gian phòng còn lại đều có người đang nằm, mấy người này đều bị Mười Một dùng những phương thức không làm kinh động đến bất kì người nào khác giết chết.

    Đi tới cửa gian phòng cuối cùng của tầng thứ hai, Mười Một kề sát tai vào cửa, nghe thấy bên trong đang có những tiếng hô hấp khẽ khàng. Từ tiếng hô hấp này có thể phán đoán được bên trong đang có hai người, một đang cách cửa phòng khá gần, một lại cách khá xa.

    Mười Một hơi nhíu mày lại, trong những gian phòng khác đều chỉ có mọt người, ám sát khá là dễ dàng, nhưng trong gian phòng này lại có hai người, có thể nói là khá khó khăn, đừng nói đến chuyện hai người trong đó còn đang giữ một cự li nhất định. Nếu giết chết một người chắc chắn sẽ làm kinh động đến người còn lại, trừ phi có thể đồng thời đánh gục cả hai.

    Không suy nghĩ lâu, Mười Một áp tai vào cửa nghe những tiếng hô hấp nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, trong đầu hắn thầm đoán định vị trí và chiều cao của hai người này. Đây cũng là một môn tri thức mà tất cả các học viên trong “Ma Quỷ” đều phải học, tiếng hô hấp của mỗi người và chiều cao cân nặng đều có liên quan đến nhau. Ví dụ như hô hấp của người béo thì khá là trầm trọng và ngắn, người cao to khỏe mạnh thì hô hấp khá trầm ổn và nhỏ nhẹ. Mười Một lui lại một bước, sau đó lấy ra khẩu súng giảm thanh, nhắm chuẩn vào cánh cửa. “Vụt! Vụt!” hai tiếng động cực nhỏ vang lên, trên cánh cửa lập tức xuất hiện hai cái lỗ, từ trong phòng cũng truyền ra hai tiếng rên rỉ.

    Tuy Mười Một yêu thích sử dụng vũ khí lạnh, nhưng hắn không thể không thừa nhận, có lúc vũ khí nóng xác thực là hiệu quả hơn vũ khí lạnh nhiều. (Vũ khí lạnh là chỉ các loại đao, kiếm, phi tiêu… Vũ khí nóng là chỉ súng đạn, bom mìn…)

    Dùng chìa khóa vạn năng mở cửa bước vào, trên mặt đất đã có hai thi thể đang nằm, giữa trán cả hai đều có một cái lỗ. Hai người này đều trợn tròn hai mắt, cho đến lúc chết vẫn còn chưa biết mình chết như thế nào nữa. Trong phòng có đặt một chiếc máy tính, còn có một giá sách, trừ những cái này ra thì chẳng có gì khác. Mười Một tra xét một hồi nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì, hắn liền tiếp tục đi lên tầng ba. Lúc này đã năm phút thời gian trôi qua rồi.

    Tầng ba chính là nơi nguy hiểm nhất của căn biệt thự, cũng là nơi cơ quan nhiều nhất, có tám chín mươi phần trăm học viên là bị chết ở tầng này. Tại nơi sâu nhất trên tầng này có một kho bảo hiểm được bảo vệ bởi những thiết bị khoa học kĩ thuật cực kì tối tân, không có những phương pháp đặc biệt thì căn bản không thể mở nó ra trong thời gian ngắn. Bình thường, mục tiêu cuối cùng của mỗi một nhiệm vụ đều là tiến vào trong cái kho bảo hiểm này, bất quá cũng có ngoại lệ, có lúc các giáo quan “nghịch ngợm” mà đặt tư liệu ở những nơi bắt mắt nhất, có thể dễ dàng lấy được nhất, nhưng bình thường lại có rất ít người chú ý đến nơi đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 25-10-2009 lúc 00:35.

    ---QC---


  10. Bài viết được 92 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhung8x,bachkimkysi,bopday2004,diamondhouse,hikaru254,kujeizx,lamtg,MrHope,pestie,SuSu57,tieuDeDe,tuyendet,vuphong5182,
Trang 1 của 179 1231151101 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status