TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 92 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 459

Chủ đề: [Huyền Ảo] Bá Y Thiên Hạ (Trọn Bộ)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Bài viết
    532
    Xu
    0

    Mặc định

    Quà Tặng của workman và ndphong91 nhân dịp Kỷ niệm 1 năm thành lập Tàng Thư Viện.

    Bá Y Thiên Hạ
    Chương 14. Sơ chí Học Viện ngộ mỹ nữ


    (Lần đầu Học Viện ghi danh
    Gặp nàng mỹ nữ sao đành bước đi)


    Độc Cô Lãnh Giả
    Dịch & Biên dịch: Workman
    Biên tập: ndphong91


    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Link: http://down1.qidian.com/bookall/1037912.htm



    “Lão đầu đáng chết, lại không dẫn ta tới, toàn nói cái gì Hoàng thất có việc, một lão già như ngươi thì có việc gì ở chốn quan trường chứ. Làm cho ta thiếu chút nữa ngay cả đại môn cũng không đến được. Chuyện Hoàng thất có trọng yếu bằng chuyện của ta không? Không biết là ai giúp lão khôi phục ma lực nữa không biết? Đúng là đồ không có lương tâm mà!" Đoạn Vân bây giờ rất khó chịu, vừa đến Thiên Long Học Viện, lúc qua cửa đã bị đám Môn vệ canh gác nhìn thấy hắn có vẻ du côn, chết sống cũng không cho hắn tiến vào, nếu không có phong thư giới thiệu của Phổ lão đầu đưa cho hắn trước khi đi thì hắn bây giờ vẫn còn lây lất như thằng ăn xin ở ngoài cổng Học Viện.

    Phòng Hiệu trưởng ở đâu nhỉ ? Lão đầu này cũng thiệt là, trường học lớn như vậy mà ngay cả một tấm bản đồ cũng không vẽ ra cho ta! Cua qua, quẹo lại, Đoạn Vân cuối cùng phát hiện mình lại đến chính khu phòng học lúc nãy. Lạc đường rồi! Được thôi, Diệp Cô Thành không phải nói lúc nào cũng bảo vệ ta từ một nơi bí mật gần đó sao ? Làm sao mọi người không ai nhìn thấy vậy! Cao thủ đúng là cao thủ.

    Thấy bên kia một nữ sinh, chậc chậc, mỹ nữ a! Hình như mắt mình có vấn đề, là một đóa hoa mới đúng? Vì vậy Đoạn Vân lập tức chạy vội đến hỏi : " Xin hỏi vị nữ đồng học này, bạn có biết phòng Hiệu trưởng đi đường nào không?"

    Nàng nữ sinh mặc võ phục quay phắt lại. Vừa lúc cô gái xoay người lại, Đoạn Vân đã ngẩn cả người. Không phải chỉ là bông hoa bình thường, mà vẻ đẹp rực rỡ của nàng phải sánh với một đóa kỳ hoa diễm lệ! Dung nhan cơ hồ tuyệt thế hoàn mỹ hiện ra trước mặt Đoạn Vân. Ực ! Cực phẩm mỹ nữ rồi! Chỉ là không biết nàng đã có nam bằng hữu hay chưa? Nếu chưa có thì, hừ hừ ! Bất quá Đoạn Vân là một ngụy quân tử mười mươi, mặc dù trong lòng sớm đã bị cô gái xinh đẹp kia hấp dẫn, (phải ngả mũ bái phục hắn), vẻ ngoài của hắn vẫn không biểu lộ ra nửa phần khác lạ. Tuyệt không thể đứng trước mặt mỹ nữ mà lộ ra bộ dạng háo sắc. Đây là kinh nghiệm quý giá mà Đoạn Vân đúc kết ra ở kiếp trước.

    Cô gái thấy hành vi thái độ rất quân tử của Đoạn Vân, tỏ vẻ kinh ngạc một chút, sau đó nở nụ cười quyến rũ chết người, miệng hoa thỏ thẻ : " Ngươi là học sinh mới hả! Phòng Hiệu trưởng khó tìm lắm, ta vừa lúc cũng muốn sang bên ấy, để ta dẫn ngươi đi luôn!"

    Đoạn Vân cơ hồ gần choáng cả người: Ực! Tiểu thư, nàng không cần phải biểu lộ sắc đẹp của nàng ra như vậy. Lúc nàng không cười đã rất đẹp rồi, môi thơm chỉ mỉm cười một chút, thế giới đã gần như biến mất tiêu, hơn nữa thanh âm dịu dàng ngọt ngào quá! Không được, ta quyết định phải theo đuổi nàng.

    “Vậy cám ơn bạn nhiều lắm, thật không ngờ ta lại có được hạnh vận gặp được một cô gái thiện lương như vậy. Rất hân hạnh được gặp bạn, mình gọi là Đoạn Vân!" Đoạn Vân vội vã phát động thế công mồm mép liến thoắng. Hai người cứ sóng vai nhau vừa đi vừa nói.

    “Ta gọi là Lị Lị Lộ!" Nói xong Lị Lị Lộ cẩn thận nhìn Đoạn Vân, dường như muốn xem thử trong người hắn cấu tạo bằng thứ gì vậy.

    "Lị Lị Lộ? Tên rất hay !" Đoạn Vân cũng không để ý, trả lời như máy!

    Lị Lị Lộ sau một hồi nhìn vẻ mặt của Đoạn Vân, không phát hiện ra có gì dị thường, lại hỏi : " Đoạn Vân ? Cái tên kỳ quái quá nhỉ. Ngươi hẳn là vừa mới đến Thiên Long thành phải không !"

    “Bạn làm sao biết được chuyện này! Mình đích thật là mới đến Thiên Long thành một tháng trước." Đoạn Vân giật bắn mình! Ngoại trừ lão đầu cơ hồ không có ai biết chuyện của mình cả.

    Lị Lị Lộ cười rất thần bí nói: "Đoán coi!"

    Hai người cứ như vậy nàng một lời ta một câu huyên thuyên xích đế. Vì được nói chuyện với mỹ nữ, Đoạn Vân không ngừng hỏi đủ loại vấn đề.

    “Thôi, Đoạn Vân à, phòng Hiệu trưởng ở phía trước, trên cửa có bảng tên, ngươi tự mình qua đó đi !" Lị Lị Lộ chỉ một gian phòng phía trước nói.

    “Sao? Đã tới rồi sao, chà! Hôm nay thật sự cám ơn bạn nhiều lắm. Mình xin phép đi trước, sau này tái kiến!" Đoạn Vân dường như rất dùng dằng không muốn bỏ đi như vậy. Mới nói có vài câu thôi mà? Không phải nói phòng Hiệu trưởng xa lắm sao?

    Đoạn Vân hướng theo phương hướng được chỉ mà tiến bước, cuối cùng tìm được phòng Hiệu trưởng, rồi hắn gõ cửa.

    “Vào đi!" Bên trong có thanh âm của một ông già truyền ra. Đoạn Vân đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một ông già đang ngồi trên một cái bàn viết lách cái gì đó. Nghe được có người đi vào, ông già buông cây bút lông xuống, nhìn Đoạn Vân một cách kỳ quái. Đoạn Vân chú ý tới ánh mắt của ông ta, rồi vừa nhanh chóng móc ra thư giới thiệu của lão đầu, vừa nói : " Chào Ngài, Hiệu trưởng tiên sinh. Ta là đệ tử được Phổ Hi Kim sư phụ giới thiệu tới, ta gọi là Đoạn Vân. Đây là thư giới thiệu do chính sư phụ viết để gửi Ngài."

    “Ngươi nói Phổ Hi Kim đại nhân là sư phụ ngươi ?" Ông già Hiệu trưởng hiển nhiên rất giật mình, Phổ Hi Kim bắt đầu thu đồ đệ từ khi nào thế nhỉ? Không phải nói chỉ có vài vị Công chúa thôi sao?

    “Đúng vậy, sư phụ đã thu ta làm đồ đệ một tháng trước." Đoạn Vân giải thích.

    “Hừm! Đem thư giới thiệu tới đây !" Ông già tiếp nhận thư giới thiệu của Đoạn Vân xem lướt qua. Vừa xem lão vừa đánh giá Đoạn Vân, dường như rất khó tin. Một lát sau, lão già này nói : " Phổ Hi Kim đại nhân dường như rất hâm mộ ngươi hả! Lại nói ngươi có thể làm cho danh khí của Học Viện càng trở nên lừng lẫy nữa, thậm chí thông qua ngươi có thể làm cho danh tiếng của Học Viện ta vượt qua cả Quang Minh Học Viện. Làm sao mà ta xem tới xem lui thì dường như không có lấy nửa điểm ma lực trên người ngươi vậy hả ?"

    Nguyên lai lão đầu nói là ta sẽ làm cho Thiên Long Học Viện trở nên nổi tiếng hả, thảo nào nói cái gì nhất định phải là đệ tử của Thiên Long Học Viện mới có thể vào Thiên Long Đồ thư Quán! " Hiệu trưởng Ngài nói đúng, ta kỳ thật đúng là một ma pháp 'bạch si' ! Nhưng ta tới nơi này không phải để học tập ma pháp đâu, nói chính xác, ta là một Tế tự." Đoạn Vân tiếp tục giải thích.

    “Cái gì? Ngươi không phải đệ tử của Phổ Hi Kim đại nhân sao? Ngươi không học ma pháp thì làm như thế nào trở thành đệ tử của một Thánh ma đạo sư được hả trời? Hơn nữa trên người ngươi cũng không có thần lực của Tế tự mà?" Ông già càng lúc càng giật mình ! Tế tự bái Ma pháp sư làm sư phụ, quả là bất hợp lý đến cùng cực.

    Rồi Đoạn Vân ngồi giải thích cả nửa ngày mới làm cho ông già hiểu được có chuyện gì đang xảy ra. Đại khái ý nói là mình muốn đến Thiên Long Học Viện để học tập Tế tự thuật, hơn nữa hy vọng có thể được đến Thiên Long Đồ thư Quán đọc sách. Còn hắn mặc dù là đệ tử của Phổ Hi Kim, nhưng vì những vấn đề có tính di truyền nên không có ma pháp. Hắn đã nghĩ thông suốt nên đến Học Viện học tập một cách hệ thống nhằm tìm ra nguyên nhân, rồi từ đó làm cho mình có khả năng học tập ma pháp.

    Ông già kỳ thật cũng rất mơ hồ với những lời giải thích của hắn, nhưng nể mặt Phổ Hi Kim nên không thể không cho phép. Cuối cùng an bài Đoạn Vân vào Ban Tế tự. Còn thỉnh cầu của Đoạn Vân về việc đến Đồ thư Quán đọc sách cũng cho luôn, đương trường viết luôn cho hắn một lô một lốc những giấy tờ cần thiết. Rồi tìm người làm mọi thủ tục nhập học cho Đoạn Vân, sau rốt còn cho hắn một cái thẻ học sinh nữa.

    Đoạn Vân đi rồi, ông già suy nghĩ tới lui rất lâu cũng không hiểu tại làm sao mà Phổ Hi Kim lại nhận một ma pháp bạch si làm đồ đệ. Chẳng lẽ đây là con tư sinh của Phổ lão đầu ? Rất có thể a! Thảo nào lão và Mã Lệ Á bao nhiêu năm nay không hề liên lạc.

    Ông già Hiệu trưởng khẽ gật đầu ra vẻ rất khẳng định về suy đoán đúng đắn của mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Hidden Content CÁI BANG - NGHĨA HIỆP ĐƯỜNG - Hidden Content ĐỆ TỬ 10 TÚIHidden Content


  2. Bài viết được 37 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,daicavit,danhdt,hiepkhachsitinh395,hoangtusas,htluu,knighthero92,LangNgocPhong,ndothu,Nguachien,nguoisoidk01,nguyedh,odinnary89,tanpn,thehien12391,trungdaica123,v4nk13p,Zoro_NDK,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Bài viết
    532
    Xu
    0

    Mặc định

    Bá Y Thiên Hạ
    Chương 15. Tiểu thâu mĩ nữ giao tương hỗ



    (Kẻ trộm này cũng lạ đời
    Chính là mỹ nữ một người mà thôi)



    Độc Cô Lãnh Giả
    Dịch & Biên dịch: Workman
    Biên tập: ndphong91

    Nguồn: www.tangthuvien.com
    Link: http://down1.qidian.com/bookall/1037912.htm


    Đoạn Vân đi loanh quanh trong Học Viện một vòng, đến Tế tự Ban nhìn một chút. Cảm thấy hình thức bố trí và chương trình ở trường học cũng tương tự như kiếp trước, chỉ có điều tại các khóa học thực hành nhiều hơn rất nhiều. Hiểu được các loại chương trình xong, Đoạn Vân bỏ đi, cuối cùng cũng mò ra được Thiên Long Đồ thư Quán.

    Thiên Long Đồ thư Quán tên thật là Thiên Long Hoàng Gia Đồ thư Quán. Trong đó có rất nhiều bộ sách đều là do đế quốc thu tập tới, số lượng đầu sách cực lớn, cơ hồ bao dung mọi loại sách về các loại chức nghiệp. Cả Đồ thư Quán cũng rất rộng lớn, tổng cộng chia làm 5 tầng, trong đó ba tầng đầu tiên được mở ra dành cho tất cả các loại đệ tử. Tầng bốn và tầng năm có bố trí một kết giới, người bình thường căn bản không vào được.

    Đoạn Vân đi loanh quanh ở ba tầng đầu một vòng, phát hiện tàng thư ở ba tầng này được bố trí theo một quy luật nhất định : tầng thứ nhất phần lớn chỉ là một ít bộ sách sơ trung cấp, loại nào cũng có ; tầng thứ hai có vẻ cao thâm hơn một đẳng cấp, đại khái là một vài ma pháp vũ kĩ hoặc là tế tự thuật cấp ba, cấp bốn ; tầng thứ ba, một vài kỹ xảo tu luyện cấp năm, sáu. Nghe nói tàng thư ở tầng bốn, năm đều là những bộ sách ma pháp vũ kĩ tế tự rất cao cấp.

    Đoạn Vân ở tầng thứ nhất nhìn lướt qua những bộ sách tế tự, cơ bản hiểu được Tế tự là một chức nghiệp gì. Còn hiểu rõ làm sao tu luyện để trở thành một Tế tự, làm sao có thể sử dụng Tế tự thuật. Nguyên lai, Tế tự còn chia làm Chiến tranh Tế tự và Tế tự bình thường, Chiến tranh Tế tự chính là dùng các loại ma pháp phụ trợ có thể giúp cho các chiến sĩ gia trì, ví dụ như "Dũng khí chiến ca" (bài hát tăng dũng khí), "Thạch phu thuật đẳng" (cả người cứng như đá), cũng là loại tu luyện tế tự chuyên môn trợ giúp cho chiến đấu. Còn Tế tự bình thường kia là một loại Tế tự chuyên môn chữa bệnh cứu người, nó cũng bất đồng khác với mấy tên gia hỏa “Mục sư”. Tế tự bình thường cũng có khi gọi là Bình dân Tế tự. Hơn nữa phân cấp Tế tự cũng rất thú vị. Phương pháp phân loại chủ yếu căn cứ theo các loại thương tổn mà các Tế ty có thể điều trị để mà phân cấp. Theo như Đoạn Vân tự nhận xét tuyệt đối đã vượt qua chín cấp rồi. Chín cấp Thánh Tế tự mà một điểm ma lực và thần lực cũng đều không có, nói ra ngoài có ai dám tin chứ.

    Rời Đồ thư Quán Đoạn Vân trực tiếp đi về nhà. Hắn ngó đông ngó tây xem cảnh dọc đường, vừa cố gắng tiêu hóa những gì mình vừa đọc. Mặc dù Đoạn Vân chỉ cần có thể nhìn sơ qua là không quên được, nhưng không có nghĩa là Đoạn Vân có thể biến thái tới độ vừa thấy đã biết, đọc một cái là có thể hiểu ngay. Cứ đi mãi, đi mãi, Đoạn Vân đột nhiên cảm thấy mình bị người nào đó kéo nhẹ. Nhìn kỹ lại, nguyên lai là một tiểu tử mười ba bốn tuổi. Tiểu tử cúi đầu bối rối xin lỗi. Vẻ mặt của tiểu tử đó làm cho Đoạn Vân tự nhiên liên tưởng đến một màn thường thấy trên TV : móc túi! Túi tiền đâu, mất tiêu rồi ! Kỳ thật Đoạn Vân có thể cất giữ túi tiền đặt vào trong Không Gian Giới Tử, nhưng Đoạn Vân cảm thấy bỏ vào lấy ra quá mức phiền toái, thôi thì mình đeo cái túi tiền ở một bên cho nó có vẻ, tựa như cái dây lưng của người cổ đại.

    Bắt được mày rồi nhé! Dám lấy đồ của tiểu gia hả! Đoạn Vân nghĩ cũng khôngthèm nghĩ, tựu xoay người ôm chặt lấy thằng bé, miệng hô to : "Ăn trộm, còn muốn chạy! ".

    Đoạn Vân vừa chụp được thẳng nhỏ đã phát hiện mình sai lầm ! Cảm giác mềm mềm ở hai bàn tay làm Đoạn Vân hiểu rõ mình vừa nắm được cái gì ngay lập tức. Hắn buông tay ra như phải bỏng, nhưng vừa buông ra lại cảm thấy mình phải bắt được tên ăn trộm, vì vậy, sau đó lại vung tay lên muốn nắm lấy hai tay của nàng, nhưng thật không ngờ nữ phi tặc kia lại khoanh tay trước ngực tỏ vẻ rất xấu hổ. Bàn tay phải tội ác của Đoạn Vân cố một lần túm lấy tay của nàng ta nhưng lại một lần nữa mò vào cái nơi đầy hứa hẹn của cô gái. Cô gái cố gắng thu tay lại, rốt cục cũng phải bộc phát !

    "A" Một tiếng thét vang lên ! Tiếng thét chói tai thu hút ánh mắt của những người chung quanh. Mọi người thấy một màn diễn ra trước mắt: Đoạn Vân bại hoại đang dùng bàn tay phải tội ác của hắn chộp vào bộ ngực của tiểu tử, còn tiểu tử lại phát ra tiếng thét kỳ quái đầy nữ tính! Mọi người cho rằng : nếu người kia không phải có vấn đề về giới tính, thì cái tên tiểu tử nọ chính là một cô nương.

    “Bại hoại !" Tiếng quát của nàng ta đối với Đoạn Vân làm mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra. Thấy nhiều người đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn như vậy, Đoạn Vân hiển nhiên hiểu được đó là chuyện gì, vì vậy nghiêm mặt, chắp tay nói : " Không phải đâu, hiểu lầm rồi ! Là nàng ăn trộm tiền của ta !"

    Cô gái lúc ấy rất căm phẫn, vì vậy lấy túi tiền của Đoạn Vân ném thẳng vào mặt hắn. Sau đó vừa khóc vừa quay đầu chạy. Đoạn Vân lấy được túi tiền, đứng tại chỗ ngây người ra một hồi, cảm giác trong tay nắm phải cái gì đó mềm mêm đọng lại mãi mà không tan đi. Cũng không biết lúc ấy trong lòng hắn đang nghĩ gì, Đoạn Vân lại hướng về phía cô gái đang chạy mà đuổi theo.

    Đoạn Vân đi theo nữ tiểu tử hết đường này đến phố nọ, còn cô gái cũng vì chỉ lo khóc mà không phát hiện mình bị một tên “hơi bị Sắc lang" theo dõi. Rốt cục đi tới một căn phòng ốc ở một nơi rất tiêu điều. Nơi này là khu bình dân trong thành, nhìn qua rất tiêu điều, cũng chẳng có bao nhiêu người ở đây. Đoạn Vân đi tới một cánh cửa vá chằng vá đụp mà lúc nãy hắn thấy nữ phi tặc tiến vào đây. Đẩy cửa ra, Đoạn Vân trực tiếp đi vào. Không để ý đến đến cô gái kia đang giật mình, hắn thấy ở đây còn có bốn nam hài khoảng tám chín tuổi gì đó. Đây là một gian phòng rất tồi tàn, cơ hồ không tìm thấy một chỗ có thể ngồi được. Tồi tàn đến độ chỉ có một bên gần tường mọc đầy rêu, còn ở chỗ những đứa nhỏ đang ngồi có không ít cỏ, làm cho người ta rất dễ dàng nghĩ đến đây là chỗ ngủ của bọn nhỏ.

    “Ngươi muốn làm gì ? Tiền của ngươi ta không phải đã trả lại cho ngươi rồi sao ? Ngươi còn muốn thế nào nữa đây ?" Cô gái lại vừa khóc vừa nói với Đoạn Vân. Đoạn Vân cẩn thận nhìn ngắm cô gái mặc nam trang kia. Chỉ thấy trên mặt dơ dáy bẩn thỉu, vương đầy nước mắt, mắt sưng đỏ, còn vẻ mặt giận dữ bộc lộ ra hết vẻ nữ tính của cô gái. Thấy vẻ mặt cô gái, Đoạn Vân bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thương tiếc, lại có một loại xúc động muốn ôm cô gái vào lòng mà dỗ dành.

    “Tên khốn khiếp này, không cho ngươi khi dễ Liên tỷ tỷ!" Mấy tiểu nam hài khác nghe Liên tỷ tỷ nói hiển nhiên đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vì vậy chúng tới tấp đứng ở chắn phía trước Liên tỷ tỷ, cùng hướng về phía Đoạn Vân kêu gào. Bất quá vẻ ngây thơ sợ hãi trên mặt chúng đã sớm bị Đoạn Vân khám phá ra từ lâu.

    Đoạn Vân cười cười, hỏi : " Các ngươi bình thường ở chỗ này hả! Nơi này cũng quá … nơi này quả thực là không thể ở được đâu!"

    “Chúng ta là bần dân ti tiện làm sao so được với quý tộc lão gia các ngươi chứ !" Vị Liên tỷ tỷ hiển nhiên là người đứng đầu đám nhỏ này, nàng trừng trừng nhìn Đoạn Vân không hề nhân nhượng.

    "A a! Nói đi ! Tại sao lại dám ăn trộm tiền của ta hả?" Đoạn Vân hiển nhiên là đang dọa bọn họ, Đoạn Vân thực ra cũng không xem trọng số tiền này cho lắm.

    Cô gái đương nhiên không biết Đoạn Vân đang nghĩ gì, nàng nghe Đoạn Vân nói như vậy, rất hoảng sợ, kinh hoảng đến nỗi nói không nên lời nào cả.

    “Van ngươi đấy, Đại ca ca, cầu xin ngươi đừng bắt Liên tỷ tỷ, tỷ có nỗi khổ trong lòng, hơn nữa tỷ ấy cũng lần đầu tiên đi ăn trộm thôi. Van cầu ngươi mà!" Mấy tiểu hài tử kia đồng loạt hướng về phía Đoạn Vân quỳ xuống.

    Đoạn Vân bị dọa nhảy dựng lên, sau đó lập tức nâng bọn chúng dậy. Trải qua một phen tra hỏi, Đoạn Vân mới hiểu được nổi khổ của bọn họ là cái gì. Nguyên lai, cha của Liên tỷ tỷ bị bệnh nặng, không mời nổi Tế tự, đến lúc này nàng mới quyết định đi ăn trộm một lần để lấy tiền chữa bệnh cho cha. Còn mấy đứa nhỏ là do ông già cưu mang trước giờ. Đoạn Vân cẩn thận chuẩn đoán cho lão đầu một chút, phát hiện ra lão bị bệnh ung thư. Đây là một căn bệnh mà y học hiện đại không giải quyết được ! Bất quá nơi này là ma pháp thế giới, cơ thể con người ở đây rất biến thái, hơn nữa nơi này lại có đủ dược tài. Đoạn Vân đoán, chỉ cần cắt bỏ các tế bào ung thư cho sạch, rồi dùng tế tự thuật của thế giới này hoặc là sử dụng vài phương pháp trị liệu một chút là có thể dứt hẳn.

    Vì vậy Đoạn Vân nhìn Liên cô nương, nói : " Theo ta được biết, tế tự thuật ở thế giới này không thể chữa khỏi cho lão tiên sinh đâu."

    “Ngươi tưởng nói là trị không khỏi là trị không khỏi sao !" Cô gái hiển nhiên không tin.

    Đoạn Vân cười cười, nói : " Bởi vì ta cũng là một Tế tự." Tiếp theo Đoạn Vân lại giải thích rõ ràng với bọn họ về những triệu chứng của bệnh ung thư. Nghe Đoạn Vân nói một cách rõ ràng về căn bệnh của cha nàng như thế, Liên tỷ tỷ cũng không thể không tin, nước mắt thương tâm một lần nữa chảy tràn ra não nùng đôi mắt đẹp.

    Đoạn Vân thấy vẻ thương tâm của cô gái rất không đành lòng, vì vậy nói tiếp: " Kỳ thật, ta có thể trị được cho lão!"

    “Cái gì ? Tế tự đại nhân, ngươi thật sự có thể trị được cho cha ta? Van xin ngươi cứu cha ta đi mà!" Cô gái nghe Đoạn Vân nói có thể trị khỏi cho cha, trở nên rất hưng phấn, kéo tay mấy tiểu hài tử cùng quỳ xuống trước mặt Đoạn Vân van nài.

    “Đại ca ca, van xin ngươi giúp cho Liên tỷ tỷ đi!" Vài đứa nhỏ kia đều quì cả xuống cầu xin Đoạn Vân.

    Đoạn Vân cười cười, quay về phía cô gái, sắc mặt có chút dâm đãng nói: " Có thể chứ, nhưng mà ta muốn ngươi làm thị nữ cho ta!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ndphong91, ngày 11-11-2008 lúc 12:51.
    Hidden Content CÁI BANG - NGHĨA HIỆP ĐƯỜNG - Hidden Content ĐỆ TỬ 10 TÚIHidden Content

  4. Bài viết được 37 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,daicavit,dangnhuduan,danhdt,hiepkhachsitinh395,hoangtusas,htluu,LangNgocPhong,ndothu,Nguachien,nguoisoidk01,nguyedh,odinnary89,tanpn,thehien12391,trungdaica123,v4nk13p,Zoro_NDK,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Bài viết
    532
    Xu
    0

    Mặc định

    Bá Y Thiên Hạ
    Chương 16. Vị nham trì liệu thần kì thuật



    (Trị liệu giải phẫu thần kỳ
    Ung thư ác tính sá chi bệnh này)



    Độc Cô Lãnh Giả
    Dịch & Biên dịch: Workman
    Biên tập: ndphong91


    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Link: http://down1.qidian.com/bookall/1037912.htm



    “Cái gì ?" Cô gái giật bắn người, không ngờ Đoạn Vân lại đưa ra yêu cầu quái đản như vậy, suy nghĩ kỹ một hồi, cô bèn trả lời một cách quyết liệt: "Hảo! Ta có thể hứa với ngươi, bất quá nếu ngươi không trị khỏi cho cha ta, ngươi không được, không được …" Nói đến khúc sau lại cô gái lại thẹn thùng ấp úng không thốt nên lời.

    “Không cho cái gì hé?" Đoạn Vân cười cợt trêu chọc: "Ta vốn không hề tính toán gì với ngươi cả, ngươi nhỏ xíu như cái kẹo ấy, là một thiếu nữ vị thành niên, bổn thiếu gia chắc chắn không có hứng thú rồi."

    “Vậy sao lúc ở trên đường ngươi còn, còn … ngươi đừng nói là người ta còn nhỏ, ta đã mười sáu tuổi rồi. Được, ta có thể đi với ngươi, bất quá ta lo lắng còn bọn Tiểu Vũ này..." Cô gái nhìn mấy đứa nhỏ rồi nói.

    Đoạn Vân cũng nhìn kỹ mấy đứa, ngẫm nghĩ một lát, rồi tiếp tục nói : " Yên tâm, trong nhà ta vừa lúc khuyết vài thư đồng, bốn đứa nó theo ta về luôn ! Thôi, các ngươi chuẩn bị thu dọn một chút, dìu ông già đó, theo ta về nhà."

    Đoạn Vân dẫn mấy người này trở lại nhà của Phổ Hi Kim, phân phó nơi ăn chốn ở cho bọn họ. Trên đường đi, Đoạn Vân biết tên cô gái là Liên Na, bốn nam hài khác phân biệt tên là Đại Vũ, Tiểu Vũ và Đại Lâm, Tiểu Lâm. Đoạn Vân nghe nói bọn chúng không có họ, vì vậy bèn đặt cho chúng họ Đoàn.

    Sắp xếp cho bọn họ xong, Đoạn Vân chuẩn bị chữa trị cho cha của Liên Na. Ung thư quả là một thách thức đối với Đoạn Vân, ngẫm lại đến cả y học hiện đại của thế kỷ 21 cũng không thể chữa trị một cách hữu hiệu căn bệnh này được, thế mà mình sắp sửa chữa được. Vô luận là ai đều cảm thấy hưng phấn.

    Trên đường, ông già sớm đã tỉnh lại, bất quá do bị chứng ung thư hành hạ cộng với thiếu ăn lâu ngày, làm ông già không thể nhúc nhích nổi.

    Bệnh nhân được Đoạn Vân đặt nằm trên một cái giường chuyên để phẫu thuật,bộ dáng cả người cực kì suy nhược (chiếc giường này hắn dựa theo thiết kế ở bệnh viện hiện đại mà chế tạo ra). Đoạn Vân đầu tiên phải xác đinh vị trí của tế bào ung thư, phát hiện ra ông già hóa ra là bị ung thự dạ dày ! Xem ra lần này mình gặp phiền toái rồi đây, không còn cách nào khác phải mổ phanh bao tử của ông già ra, cắt sạch các tế bào ung thư? Đoạn Vân nghĩ lại đã cảm thấy kinh khủng. Việc này không chỉ mở tung cả vùng bụng mà còn phải cắt cả dạ dày, việc này đối với y học hiện đại còn có thể thực hiện được thông qua những dụng cụ y học đặc thù và cao cấp. Ở nơi này căn bản mò đâu ra được những trang bị tối tân cho một phòng mổ! Cũng còn may hắn mang theo được một số dụng cụ thiết bị y tế cơ bản!

    Bất quá thế giới ma pháp lại có chỗ thần kỳ của nó, ở đây cơ thể mọi người đều biến thái hết chỗ nói, lại còn có rất nhiều ma pháp thần kỳ và tế tự thuật. Với một vết thương rộng hoác, chỉ cần lấy "Hồi xuân thuật tạp" đắp vào là khỏi luôn! Hơn nữa cũng không hề để lại sẹo. Đoạn Vân dự định dùng quyển trục trị liệu để gia tốc việc điều trị. Trong tay Đoạn Vân cũng có mấy quyển trục Hồi xuân thuật như vậy, do mấy ngày trước khi hắn nghiên cứu đã mua về để tham khảo.

    Hồi xuân thuật - Tế tự thuật trị liệu cấp sáu, có khả năng trị liệu thương tổn thân thể từ cấp sáu trở xuống.

    Ra lệnh cho Diệp Cô Thành canh chừng bên ngoài, cũng hạ lệnh không cho phép ai được vào bên trong xong xuôi, Đoạn Vân bắt đầu thi triển thủ thuật với ông già.

    Sau khi dùng thuốc mê làm ông già ngủ thiếp đi, Đoạn Vân trước hết dùng châm cứu khống chế vài huyệt đạo của ông già, làm cho ông ta rơi vào một trạng thái chết giả. Sau đó rạch bụng của ông già ra, tương ứng với bộ vị của bao tử. Thế rồi hắn dứt khoát rạch tung bao tử của ông già. Thị lực của Đoạn Vân thông qua Tẩy tủy Đan cải tiến đã giúp hắn phát hiện ra tổ chức tế bào ung thư trên bao tử của ông già rất nhanh, khối u đại khái lớn hơn mười cm2. Xem ra nếu Đoạn Vân để chậm lại đến tối nay, thì coi như lão nhân này phải đi gặp minh thần rồi.

    Đoạn Vân thuần thục đem tổ chức ung thư kia cắt sạch, rồi dùng một loại kháng u của trung dược trực tiếp bôi vào đó. Việc kế tiếp rất trọng yếu và cũng là điểm mấu chốt. Đoạn Vân lúc này phải may lại bao tử cho lão đầu. Chỉ và kim để làm việc này không thể dùng loại kim khâu da thịt thông thường, Đoạn Vân phải dùng một loại tài liệu rất đặc thù, dùng loại tài liệu này sẽ làm cho đường may sau khi phẩu thuật xong có thể hoàn toàn dung nhập vào các bộ phận được may, hoặc là biến mất. Đoạn Vân hiện đang dùng loại chỉ may đặc biệt được chế tạo từ gân động vật này để may lại bao tử cho ông già. Sau khi may xong, Đoạn Vân trực tiếp đắp vào đó một quyển trục Hồi xuân thuật, vết mổ trên bao tử của ông già đã tiến triển rất tốt, kể cả những thuốc thang phụ trợ lúc trước hắn đắp vào vết thương cũng phát huy hết dược hiệu, được hấp thu trong nháy mắt. Tế bào ung thư ác tính đã toàn bộ được thanh trừ. Chuyện tiếp theo thì đơn giản rồi, may lại cái bụng bị rạch toang hoác lúc nãy, đắp vào đó một quyển trục, gỡ bỏ những ngân châm, làm cho ông già thoát khỏi trạng thái chết giả, từ từ khôi phục lại.

    Hay quá ! Thế giới ma pháp thật sự là thần kỳ, Tế tự thuật của các y sĩ cũng quả là quá ư biến thái, đến cả ung thư mà cũng có thể trị liệu dễ dàng như vậy. Đoạn Vân rất hưng phấn. " Diệp Cô Thành, mời Liên Na đến đây trông chừng cha nàng!" Đoạn Vân vừa phối chế các loại dược tài cho ông già vừa gọi với ra ngoài cửa. Liên Na sớm đã chờ sẵn ở bên ngoài, nghe Đoạn Vân gọi, nàng là người thứ nhất vọt vào, chạy thẳng về bàn phẩu thuật nơi cha nàng đang nằm thiêm thiếp. Thấy máu tươi chảy tràn lan trên bàn phẫu thuật, nàng giật bắn mình, nhìn về phía Đoạn Vân. Đoạn Vân thấy nàng nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, bèn nói : " Ngươi không được dùng cái thứ ánh mắt đó nhìn ta, cha ngươi không có việc gì đâu, đại khái đến sáng mai có thể tỉnh lại rồi. Nếu ngươi muốn cho cha ngươi khỏi hẳn, phải chịu khó lấy mấy thứ thuốc này đút cho cha ngươi uống." Sau đó Đoạn Vân lại dạy Liên Na sắc thuốc như thế nào, khống chế hỏa hậu như thế nào, phải sắc tới khi đạt tới mức nào mới được cho uống. Sau khi làm xong tất cả việc này, Đoạn Vân mới nói với Diệp Cô Thành: "Phổ lão đầu đâu ?"

    "Khải bẩm thiếu gia, Phổ Hi Kim đại sư đi liền một mạch không có về nhà. Phỏng chừng cả ngày hôm nay cũng sẽ không về." Diệp Cô Thành nghiêm chỉnh đáp.

    “Tốt lắm, biết rồi, ngươi tiếp tục gác đi!" Đoạn Vân khoát tay.

    Một đêm an tĩnh trôi qua không có gì xảy ra!

    Buổi sáng ngày thứ hai, Đoạn Vân cứ theo thường lệ, sáng sớm ra sân luyện công. Vừa mới đi xong hai đường Thái Cực quyền, đã thấy Liên Na hưng phấn chạy băng băng về phía hắn : " Thiếu gia, cha ta tỉnh rồi, cha ta nói muốn gặp Ngài."

    Nói muốn gặp ta là được gặp sao? Ngươi nghĩ rằng ta là ai chớ. Bất quá Đoạn Vân vừa thấy Liên Na hưng phấn, khuôn mặt ửng hồng thật xinh đẹp cộng thêm với vóc người cân đối quyến rũ thì lập tức thu ngay lại vẻ mặt làm bộ làm tịch, Đoạn Vân cười rất dâm đãng nói : " Không ngờ thị nữ- Tiểu khất cái mà ta trên đường tùy tiện nhặt được lại là một vị tiểu mỹ nhân, ha ha ! Ngày hôm qua làm sao mà ta không phát hiện ra nhỉ? Ai nha, nhân phẩm của bổn thiếu gia có tiến bộ rồi!"

    Liên Na nhìn vẻ mặt kỳ quái của Đoạn Vân, vừa nghĩ đến việc mình đã hứa với hắn, khuôn mặt tươi cười vốn đang hồng hồng nay càng thêm đỏ ửng lên. " Thiếu gia, ngươi nhanh lên ! Cha ta đang chờ đó!" Liên Na lại rê rê chân dáng vẻ làm nũng, thần thái của một cô gái mới lớn còn chưa bỏ được yêu kiều lộ xuất ra ngoài.

    Đoạn Vân đi đến bên người cha của Liên Na, ông già đang muốn nói chuyện gì đó. Đoạn Vân khoát tay ra hiệu im lặng, cẩn thận bắt mạch cho ông già, rồi khẽ gật đầu : " Ông già, ngươi cơ bản có tiến triển rất tốt, chỉ là thân thể còn rất yếu. Phải tĩnh dưỡng nhiều a, Liên Na, mấy món thuốc ngày hôm qua còn phải tiếp tục cho cha ngươi phục dụng."

    Lúc này ông già cố nói: " Ước Hàn cám ơn ân cứu mạng của thiếu gia, không có cách gì báo đáp, nguyện cả đời phục tùng Ngài." Lúc này lại nghe văng vẳng tiếng Diệp Cô Thành bên tai Đoạn Vân : " Lão đầu này từng là một Đại kiếm sư, chỉ là bây giờ thực lực đã rất yếu, bất quá phỏng chừng sau khi khỏe lại hẳn là sẽ khôi phục công lực."

    “Sao ! Không ngờ cũng là một cao thủ." Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi quay sang nói với ông già : " Ông già, ngươi cũng biết là ta không có khả năng nuôi người ăn không ngồi rồi, ngươi …"

    “Thiếu gia, không dám giấu Ngài, bỉ nhân từng là một quản gia, hơn nữa thực lực cũng đạt tới Đại kiếm sư đỉnh cấp. Chỉ là mấy năm gần đây đột nhiên thấy thân thể càng ngày càng yếu, gần đây nhất thì bệnh tình càng nặng đến mức không dậy nổi nữa." Không đợi Đoạn Vân nói xong, Ước Hàn đã cướp lời nói.

    “Được rồi ! Đã là như vậy, sau này ngươi sẽ làm quản gia cho Đoạn gia ta, ta gọi là Đoạn Vân, sau này ngươi cứ gọi ta là thiếu gia. Vị này là thị vệ của ta Diệp Cô Thành. Ta muốn nói cho ngươi biết, ta vừa đến Thiên Long thành, bây giờ còn ăn nhờ ở đậu ở nhà sư phụ ta Phổ Hi Kim đại sư, không có gia nghiệp gì."

    Đoạn Vân giới thiệu tình huống của mình với tân quản gia. Lúc này, Phổ Hi Kim mới ập vào phòng, vội vàng nắm lấy Đoạn Vân nói không ra hơi : "Mau lên, Vân Nhi, theo ta tiến cung. Bệ Hạ bệnh nặng lắm, các Đại tế tự đều bó tay không có biện pháp. Ta đề cử ngươi với Hoàng Hậu rồi, Hoàng Hậu truyền cho ngươi phải hỏa tốc tiến cung."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content CÁI BANG - NGHĨA HIỆP ĐƯỜNG - Hidden Content ĐỆ TỬ 10 TÚIHidden Content

  6. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,dangnhuduan,danhdt,hiepkhachsitinh395,hoangtusas,htluu,LangNgocPhong,ndothu,Nguachien,nguoisoidk01,nguyedh,odinnary89,tanpn,thehien12391,trungdaica123,v4nk13p,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Bài viết
    532
    Xu
    0

    Mặc định

    Bá Y Thiên Hạ
    Chương 17. Nhất bất lưu thần hí công chủ



    (Một lần không để lại chi
    Hí lộng Công chúa kinh nghi phen này)


    Độc Cô Lãnh Giả
    Dịch & Biên dịch: Workman
    Biên tập: ndphong91


    Nguồn: www.tangthuvien.com
    Link: http://down1.qidian.com/bookall/1037912.htm

    Đoạn Vân mỉm cười nhìn Phổ lão đầu, còn Ước Hàn cũng ngơ ngác nhìn Đoạn Vân. Họ hiển nhiên rất muốn biết Đoạn Vân đến tột cùng sẽ có phản ứng như thế nào. Đoạn Vân cười khẩy, nhếch miệng nói: " Mấy người không cần nhìn ta như vậy! Người ta xấu hổ lắm đó!" Sau đó rất kiên định nói thẳng với lão đầu: " Không đi, ai nói cũng không đi. Lão đầu, ngươi phải đi nói lại với họ là: nhà ta có tổ huấn: 'không thể chữa bệnh cho Hoàng gia'."

    Lão đầu nghe xong vội vàng phản ứng: " Cái gì? Ngươi không đi thì ai đi? Ta đã đề cử ngươi với Hoàng Hậu rồi. Hôm nay ngươi phải đi, không muốn đi cũng phải đi!"

    Đoạn Vân quay về lão đầu trợn trắng mắt, rồi không thèm để ý tới lão nữa. Lão đầu hiển nhiên rất nóng nảy, lại nói tiếp : "Vân nhi, cho dù vi sư cầu ngươi cũng không được sao? Tra Lí Bệ Hạ là một Hoàng đế tốt mà, hắn nếu mà có mệnh hệ nào, Thiên Long Quốc chẳng biết sẽ xảy ra hỗn loạn đến đâu nữa! Vân nhi, ta quỳ xuống xin ngươi được không?"

    Nói xong, định quỳ xuống, Đoạn Vân vội vàng đỡ lấy lão. Nói chứ sư phó mà quỳ xuống trước mặt đồ đệ, sẽ bị thiên lôi đánh đó! Đoạn Vân lạnh lùng nói: " Sư phó, ân sư, thôi được, ta đồng ý sẽ đi. Bất quá là ta không dám cam đoan mình có thể trị khỏi được." Kỳ thật có đi hay không thì đối với Đoạn Vân mà nói đều chẳng sao cả. Lúc nãy hắn bất quá chỉ muốn vênh vang làm giá chút thôi. Thấy lão đầu quyết liệt như thế, Đoạn Vân quyết định thôi thì đến xem qua xem sao. Thấy Đoạn Vân hứa, lão đầu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vân nhi, cám ơn, ta thay mặt toàn thể dân chúng Thiên Long Đế Quốc cám ơn ngươi! Ngươi thỉnh cầu gì vi sư sẽ cố gắng làm cho ngươi ."

    Đoạn Vân cười cười: " Thôi, lão đầu, chúng ta mau đi thôi! Diệp Cô Thành, theo chúng ta cùng đi, Liên Na trông nhà." Nói xong hắn cùng với Phổ Hi Kim bước nhanh về phía Hoàng cung, để lại Ước Hàn ở nơi này trợn mắt há hốc mồm : bọn họ là quan hệ thầy trò sao? Làm sao mà lại tương phản như vậy! Còn thiếu gia đúng là quá lớn mật rồi, ngay cả Hoàng thất triệu kiến mà cũng dám nói không đi .

    Đi tới Hoàng cung, Đoạn Vân nhìn nghiêng nhìn ngửa, đánh giá khắp nơi, muốn nhìn xem thử Hoàng cung này so với Cố cung ở Bắc Kinh hơn kém bao xa. Cuối cùng hắn kết luận là : khác nhau như so nông trường với nhà hàng sang trọng vậy! Một hồi sau, Đoạn Vân và Phổ lão đầu đã đi tới đại điện chờ được triệu kiến. Lúc này Phổ lão đầu không ngừng giới thiệu cho Đoạn Vân biết các vị đại thần : "Vân nhi tới đây, vị này là Tả tướng của đế quốc Khoa Lí Lôn, Khoa Lí Lôn là bạn nối khố của ta." Đoạn Vân quay về Khoa Lí Lôn vài dài một cái, trong lòng muốn phá ra cười: Tả tướng gọi là Khả Lí Luận (chữ khả lý luận nghĩa là lúc nào cũng lý luận, có cùng âm với Khoa Lí Bôn)? Còn Hữu tướng kêu là cái gì, Bất Khả Lí Luận (không thể lý luận được)? "Vân Nhi, vị mặc áo khoác ngoài màu đỏ bên kia là Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì." Lão đầu hiển nhiên rất không ưa cái lão già gia hỏa kiêu ngạo có cái tên là " Không thể trái luật" ấy(trong tiếng Trung, bất khả vi kì gần âm với Bố Khoa Duy Kì). Đoạn Vân cố nén tiếu ý trong lòng, " Không thể trái luật"? Lỡ vi phạm luật rồi thì sao đây? Đoạn Vân cố giữ bình tĩnh tiếp tục nghe lão đầu giới thiệu. Cơ hồ tất cả các trọng thần hôm nay đều ở cả ở chỗ này, các loại tướng quân, các loại đại nhân gì gì đó đều bị Đoạn Vân xuyên tạc tên họ trong đầu. Bất quá nơi này có mấy người còn làm cho Đoạn Vân lưu lại ấn tượng khá sâu sắc. Một vị là Bộ trưởng Tài chính Tả Luân, chỉ nhìn qua đã thấy là nhân vật tinh minh rồi, còn có một vị là một tướng quân, nghe lão đầu thì thầm nói hắn là cửu cấp ma thú - Khố Lạp Kì của đế quốc.

    Đợi một hồi, từ phía sau đại điện một cô gái rất xinh đẹp bước ra, nàng có một khí chất làm Đoạn Vân hơi choáng váng, lệnh cho Đoạn Vân đi vào. Cứ phải đi theo phía sau cô gái mà hắn cho là thị nữ, Đoạn Vân cảm thấy chán quá bèn cười rộ lên: " Vị tỷ tỷ này, ngươi quả là xinh đẹp, trong Hoàng cung đúng là khác hẳn bên ngoài, ngay cả một thị nữ cũng là tuyệt thế mỹ nữ, chẳng trách ở bên ngoài ta tìm lòi cả mắt cũng không thấy được mấy người, nguyên lai đều ở trong Hoàng cung cả." Cô gái nghe Đoạn Vân nói xong, cả người nhất thời khựng lại, Đoạn Vân thiếu chút nữa xô cả vào người nàng, may mà Đoạn Vân còn phản ứng kịp thời mà dừng lại.

    “Ai nha! Nàng sao đột nhiên đứng lại bất thình lình như vậy, may mà là ta đấy... Nếu gặp người khác chắc đã sớm không phản ứng kịp mà xô tới rồi, hơn nữa còn tranh thủ đụng vào người cho nàng ngã ra, rồi tiện tay 'vô tình' đụng vào những nơi đặc thù trên thân thể nàng, tệ hơn nữa là không cẩn thận chạm vào đôi môi nhỏ nhắn thơm phưng phức của nàng nữa, hoặc là …"

    Cô gái hiển nhiên không chịu được cái miệng trơ trẽn của Đoạn Vân cứ bô lô ba la trêu chọc, xoay người lại dùng một ánh mắt hình viên đạn giận dữ trừng trừng lườm Đoạn Vân, cả khuôn mặt hồng lên thật là đáng yêu. Thấy cô gái phản ứng như vậy, Đoạn Vân tiếp tục nói: " Nàng tức giận sao? Không cần phải tức giận, con gái tức giận rất dễ già, rất dễ sinh ra những nếp nhăn, rất kinh khủng đó! Không ngờ nàng tức giận lên lại còn xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa còn có một loại phong tình khác. Nàng còn đứng đó làm gì, lo đi trước dẫn đường đi. Bệ Hạ đang chờ mà!"

    Cô gái trừng mắt nhìn Đoạn Vân, đá đá chân, rồi xoay người tiếp tục đi tới. Một hồi sau hai người đã tới một căn phòng rất lớn. Chỉ thấy ở hai bên có không ít thị nữ và thị nam đứng chầu, ở giữa có một cái giường rất lớn, trên giường có một trung niên nam tử mặc dù đang hôn mê nhưng vẫn rất uy nghiêm, trên mép giường có một đại mỹ nhân đang ngồi với một vẻ cực kỳ cao quí, không cần phải nói ai cũng biết đó là Hoàng Hậu, bên cạnh Đoạn Vân còn thấy được cả " Thục nhân " - Khải Sắt Lâm Công chúa, rồi Đoạn Vân lại còn thấy Lị Lị Lộ - cô gái xinh đẹp đã dẫn đi hắn tìm phòng Hiệu trưởng ở Học Viện. Chẳng lẽ Lị Lị Lộ cũng là con gái của Tra Lí? Ngẫm lại ngày đó Lị Lị Lộ hỏi mấy câu kỳ quái, Đoạn Vân lúc đó rất ngạc nhiên. Tra Lí này quả là đáng chết, không ngờ lại sinh ra con gái xinh đẹp như vậy, bất quá làm sao không thấy con trai nhỉ? Chẳng lẽ không có Hoàng tử? Kỳ thật không ngờ Đoạn Vân đoán đúng. Hoàng đế Thiên Long Đế Quốc quả thật không có hoàng nam, con cái của hắn đều là Công chúa. Bất quá ở thế giới này, Công chúa cũng có thể kế thừa đại thống trở thành Nữ hoàng.

    Hoàng Hậu thấy Đoạn Vân tiến đến, vội xoay người đứng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân tỏa ra khí chất rất uy nghiêm. Chỉ thấy nàng chỉ vào Đoạn Vân rồi nói với cô gái bên cạnh : "Lợi nhi, vị này chính là Đoạn Vân hả!"

    “Đúng vậy, Mẫu hậu!" Cô gái kia cung kính trả lời .

    Câu trả lời của cô gái làm Đoạn Vân cả người run lên, " Mẫu hậu? Ai biết vị tiểu mỹ nhân này cũng là Công chúa? Trời giết ta rồi ! Dám giỡn mặt với Công chúa ! Mười đầu cũng không đủ chém." Nghĩ vậy Đoạn Vân bất giác sờ sờ cổ của mình, cả người run lên. Nguyên lai, cô thị nữ trong mắt Đoạn Vân chính là đại công chúa Khải Lợi, chỉ là Khải Lợi bình thường có vẻ hơi tùy tiện, không có người hộ tống nên làm Đoạn Vân nghĩ là không có " Hoàng gia khí ". Đoạn Vân nhìn về phía Khải Lợi, chỉ thấy Khải Lợi đại công chúa đang dùng ánh mắt hí hửng và nụ cười ma quỉ nhìn hắn. Bất quá Đoạn Vân cũng không phải chưa từng gặp những tình huống mất thể diện như vậy. Chỉ một hồi sau, Đoạn Vân đã có lại phản ứng như thường. Làm bộ vặn vặn hông, Đoạn Vân lại ném về phía Công chúa một cái nhìn đẩy đưa đê tiện, cái miệng rộng của hắn bỗng chu ra, làm bộ như bắn ra một cái hôn gió. Thấy cảnh này Khải Lợi giật nảy cả người. Rồi Đoạn Vân chỉnh sắc lại, sau đó mới hướng về phía các vị đại nhân vật ở đây hành lễ: " Đệ tử là Đoạn Vân, ra mắt Hoàng Hậu, ra mắt các vị Công chúa ."

    “Tốt lắm, không cần đa lễ. Phổ Hi Kim đại sư nói cấp bậc Tế tự của ngươi đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, vậy nhờ ngươi khám cho Bệ Hạ một chút đi !" Hoàng Hậu nói, rồi khoát tay ra hiệu cho Đoạn Vân. Mặc dù rất không tin tưởng về cấp bậc tế tự của Đoạn Vân, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, biết đâu hắn có biện pháp biến ngựa chết thành ngựa sống thì sao! Vẻ mặt khinh thường và không tín nhiệm của Hoàng Hậu dù là rất nhỏ, nhưng Đoạn Vân cũng thấy rõ ràng. Đã vậy thì Đoạn Vân làm sao chịu được chứ? Sau đó Đoạn Vân tiến lên cẩn thận kiểm tra Tra Lí Bệ Hạ. Một lát sau, Đoạn Vân cuối cùng cũng tìm ra bệnh chứng của Hoàng đế. Sau đó hắn đứng lên hỏi Hoàng Hậu: "Thưa Hoàng Hậu, xin hỏi Bệ Hạ bắt đầu hôn mê vào lúc nào?"

    “Buổi chiều hôm qua." Hoàng Hậu trả lời.

    “Có phải Bệ Hạ trước kia thường xuyên bị váng đầu hoặc là đột nhiên lảo đảo?" Đoạn Vân tiếp tục hỏi.

    “Đúng vậy ! Ngươi làm sao biết được, chúng ta luôn luôn giữ bí mật về việc này, ngoại nhân căn bản không biết được. Hơn nữa chúng ta cũng bí mật mời các Tế tự xem qua, bọn họ đều không tìm ra chứng bệnh gì cả. Trước kia thỉnh thoảng Bệ Hạ nếu có hôn mê đều chỉ là những cơn sốc rất nhỏ, thật không ngờ hôm qua sau khi ở Triều đường về nhà, Bệ Hạ đột nhiên lại một lần nữa hôn mê, cho đến giờ vẫn không tỉnh lại."

    Hoàng Hậu rất hưng phấn, Đoạn Vân đã có thể nói ra được bệnh chứng thì nhất định có thể chữa khỏi cho Bệ Hạ.

    Suy nghĩ một hồi, Đoạn Vân đứng dậy, lạnh lùng nói : " Ta biết Bệ Hạ bị bệnh gì, hơn nữa ta cũng có thể chữa được. Bất quá …"

    “Bất quá cái gì? Chẳng lẽ còn muốn dược tài trân quý gì? Đừng lo lắng. Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho Bệ Hạ, bổn Hậu nhất định phong tước cho ngươi!" Hoàng Hậu vừa nghe Đoạn Vân nói " bất quá ", có vẻ rất khẩn trương sốt ruột .

    Đoạn Vân lạnh lùng nói: " Đầu tiên, mời các ngươi chịu khó nghe ta kể một câu chuyện cũ, một câu chuyện của tổ tiên ta."

    Sau đó Đoạn Vân đem câu chuyện về Hoa Đà đã nói với Phổ lão đầu lúc trước kể lại một lượt với tất cả mọi người ở đây.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content CÁI BANG - NGHĨA HIỆP ĐƯỜNG - Hidden Content ĐỆ TỬ 10 TÚIHidden Content

  8. Bài viết được 36 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,dangnhuduan,danhdt,hiepkhachsitinh395,Hikid,hoangtusas,htluu,knighthero92,LangNgocPhong,ndothu,Nguachien,nguoisoidk01,nguyedh,odinnary89,tanpn,thehien12391,trungdaica123,v4nk13p,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Bài viết
    532
    Xu
    0

    Mặc định

    Bá Y Thiên Hạ
    Chương 18. Tiếu thoại lưỡng cá chúng nữ tiếu



    (Tiếu hài đôi chuyện kể ra
    Mấy nàng mỹ nữ vang xa tiếng cười )


    Độc Cô Lãnh Giả
    Dịch & Biên dịch: Workman
    Biên tập: ndphong91


    Nguồn: www.tangthuvien.com
    Link: http://down1.qidian.com/bookall/1037912.htm


    Sau khi nghe Đoạn Vân kể xong câu chuyện, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Hoàng Hậu hỏi Đoạn Vân với vẻ nửa ngờ nửa tin: " Ngươi ý là nói Bệ Hạ cũng giống như vị Hoàng đế trong câu chuyện của ngươi hả? Nghĩa là phải điều trị bằng cách bửa đầu ra hay sao? Phương pháp này quả là khó chấp nhận."

    Đoạn Vân không nói gì, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Một lát sau, Đoạn Vân nói tiếp: " Kỳ thật giải phẫu não cũng không phải nguy hiểm như các ngươi tưởng tượng đâu, chỉ cần đục thủng xương sọ, đem khối u bên trong cắt sạch đi là xong".

    Dừng một chút, nhìn bốn phía, Đoạn Vân phát hiện sắc mặt Hoàng Hậu rất tiều tụy, các vị Công chúa kia thì mặt mũi càng trắng bệch ra. Đoạn Vân nói tiếp: " Kỳ thật, ta cũng có thể dùng một phương pháp trị liệu khác. Bất quá phương pháp này không thể trị hết gốc rễ của căn bệnh, bị u não ác tính, đại khái cũng có thể sống thêm được một hai năm nữa! Nhưng mà Bệ Hạ sẽ phải liên tục trị liệu hàng ngày không ngưng nghỉ."

    Nghe Đoạn Vân nói, mấy vị Công chúa và Hoàng Hậu lúc đầu rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt vui mừng lập tức lắng xuống. Mấy vị Công chúa đều nhìn về phía Hoàng Hậu. Hoàng Hậu có vẻ rất khó xử, thân làm một mẫu nghi thiên hạ của một quốc gia, nàng không dám đem tính mạng của Hoàng Đế ra đùa giỡn. Thấy vẻ mặt thống khổ dằn vặt của Hoàng Hậu, Đoạn Vân cười cười: " Kỳ thật Hoàng Hậu không cần quá lo lắng, đối với ta mà nói, chuyện này chỉ là thủ thuật rất nhỏ mà thôi. Nếu không ta sẽ làm cho Bệ Hạ tỉnh trước, rồi để Bệ Hạ tự mình quyết định."

    “Cái gì? Ngươi có khả năng làm Bệ Hạ tỉnh lại sao? Ngươi sao không nói sớm một chút!" Hoàng Hậu rất hưng phấn, trong lời nói pha chút trách cứ. Chỉ cần Bệ Hạ có khả năng tỉnh lại thì tất cả đều coi như đã được giải quyết. Khóe miệng Đoạn Vân khẽ nhếch lên vài cái: " Ngươi lúc nãy không kêu ta làm, bây giờ còn nói gì nữa? Hoàng Hậu giỏi thật đó, dám giỡn mặt với ta, ta cho lão công của ngươi đi gặp quỷ bây giờ! Hừ!" Bất quá Đoạn Vân cũng chỉ dám mơ mộng trong đầu, làm gì dám nói ra lời.

    Đoạn Vân tiến lên dùng phương pháp châm cứu kích thích vài huyệt đạo trên não bộ của Tra Lí Bệ Hạ, tạm thời khống chế não của Tra Lí, giảm bớt áp lực trong đầu. Một lát sau, Hoàng đế Bệ Hạ uy nghiêm đã tỉnh lại. Đoạn Vân ra vẻ cung kính lùi sang một bên. Tra Lí mở mắt, ngỡ ngàng hỏi Hoàng Hậu xem xảy ra sự tình gì, Hoàng Hậu ngồi sụp xuống giường khóc nức nở, ấp a ấp úng bẩm báo mọi việc. Qua một hồi lâu, Tra Lí mới hiểu được đại khái câu chuyện, liền gọi Đoạn Vân vào. Hoàng đế Bệ Hạ vĩ đại đánh giá Đoạn Vân một cách cẩn thận cả nửa ngày, rồi chỉnh sắc nói: " Ngươi là Đoạn Vân hả ? Mấy hôm trước Phổ Hi Kim có nhắc tới tới ngươi, hắn đánh giá ngươi là: năng lực kỳ lạ, thông minh tuyệt đỉnh! Vô luận là Tế tự thuật hay là trí tuệ, hắn đều tán thưởng ngươi không hết lời."

    Lão đầu lại đánh giá ta cao như vậy ha!

    “Đó là sư phụ quá khen, tại hạ chỉ là một Tế tự bình thường, vô tài vô đức. Hơn nữa tự thân thực lực càng tệ hại, đến cả một hỏa cầu cũng không cách nào phát ra được, thực sự là một 'ma pháp bạch si'." Đoạn Vân này lại giở thói làm bộ khiêm nhường.

    Tra Lí khoát tay, nói: " Ngươi nói thành thật với bổn Hoàng xem nào, nếu ta không chịu chữa trị, ta còn có thể sống bao nhiêu ngày?"

    “Không vượt qua nửa tháng!" Câu trả lời của Đoạn Vân thật ra không sai, khối u trong não của Tra Lí Hoàng đế đã rất lớn, phỏng chừng chỉ qua vài ngày nữa là có thể biến thành người lẩn thẩn ngây dại rồi. " Bất quá nếu dùng phương pháp châm cứu, hừm, cũng là mấy cái kim hiện nay đang cắm đầy trên đầu của lão, phỏng chừng có thể sẽ sống được nửa năm nữa."

    “Không phải nói là một hai năm sao? Làm sao lại biến thành còn nửa năm vậy?" Tra Lí có vẻ rất khó hiểu, Hoàng Hậu rõ ràng nói là hắn có thể còn sống một hai năm cơ mà.

    “Một hai năm là chỉ nói về việc Bệ Hạ còn sống thôi, ta nói khoảng chừng nửa năm là nói về việc Ngài có thể sẽ còn sống khoảng chừng nửa năm nữa rồi biến thành đời sống thực vật hoặc thành người ngây ngốc, e hèm, đời sống thực vật nghĩa là toàn thân không thể nhúc nhích được nữa." Đoạn Vân tiếp tục giải thích.

    Tra Lí nghe đến đó, sắc mặt trở nên rất khó coi. Theo như Đoạn Vân chuẩn đoán bệnh tình cho mình thì có thể nói rằng Đoạn Vân hiểu rõ trạng thái của mình, điều này khiến cho lão không thể không tin. Lão trầm giọng tiếp tục hỏi: " Nếu dựa theo những gì ngươi nói, việc mổ não khai não trị liệu, ngươi nắm chắc được mấy thành?"

    “Bảy thành!" Kỳ thật Đoạn Vân có thể chữa trị cho lão một cách hoàn toàn an toàn, nhưng mọi sự đều không bao giờ hoàn hảo cả, mà hắn trước giờ không muốn nói chuyện gì quá khẳng định.

    Tra Lí Bệ Hạ đáng thương suy nghĩ hồi lâu, rồi ra lệnh: " Người đâu, truyền tất cả văn võ đại thần mau tới Tẩm Cung của ta nghị sự, Đoạn Vân ngươi ra sau nghỉ đi. Ta sẽ truyền gọi ngươi sau!"

    Đoạn Vân cung kính lui ra, còn mấy vị Công chúa cũng bị Tra Lí đuổi cả đi. Đoạn Vân đi theo mấy vị Công chúa cùng nhau đi ra ngoài. Các đại thần lần lượt tiến vào Tẩm Cung của Hoàng đế. Cách tòa Tẩm Cung của Hoàng đế không xa, có một phòng khách nhỏ. Nơi đây mấy vị Công chúa tra tra hỏi hỏi Đoạn Vân về bệnh tình Phụ vương các nàng. Đoạn Vân cũng không có gì dấu diếm, trả lời rành rọt mọi chuyện. Thấy Lị Lị Lộ đang đứng một bên, Đoạn Vân vội vàng vái chào: " Đoạn Vân bái kiến Công chúa, ngày ấy vì sao Công chúa không cho ta biết thân phận vậy? Việc đó đã làm tại hạ vui quá nên đường đột mà mạo phạm nàng." Lị Lị Lộ cười nhè nhẹ, vẻ lo lắng trên mặt không hề giảm bớt, nhạt giọng nói: " Công chúa thì đã sao ? Huống chi ta cũng không thể xem là Công chúa chính thức."

    “Ai nói Lộ Lộ tỷ của chúng ta không phải là Công chúa, Lộ Lộ tỷ mặc dù là con gái của Đại tướng quân, nhưng Phụ hoàng đã sớm nhận Lộ Lộ tỷ làm Dưỡng nữ rồi, hơn nữa Phụ hoàng lại còn rất yêu thích Lộ Lộ tỷ nữa." Khải Sắt Lâm đứng một bên nói xen vào. "Ái chà! Ta tưởng là ai chứ, nguyên lai là sư tỷ ! Sư tỷ gần đây có mạnh khỏe không?" Đoạn Vân vừa thấy Tam Công chúa Khải Sắt Lâm lập tức nở nụ cười niềm nở, nhớ tới cảnh nàng bị mình chọc tức bỏ chạy mà Đoạn Vân cười thầm.

    Khải Sắt Lâm vừa thấy sắc diện đó của Đoạn Vân lập tức làm mặt lạnh, không thèm để ý đến hắn. Đoạn Vân cũng không chấp nhất, thấy Khải Lợi đứng cạnh đó, Đoạn Vân kéo Lị Lị Lộ qua một bên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ửng hồng của Lị Lị Lộ, hỏi: "Lị Lị Lộ Công chúa, vị Công chúa bên kia là vị nào vậy, ngươi giới thiệu cho ta một chút được không?" Lị Lị Lộ dùng một vẻ mặt rất kỳ quái nhìn Đoạn Vân, lạnh lùng nói: " Đó là Đại Công chúa Khải Lợi, vậy rồi sao? Ngươi còn muốn theo đuổi người ta hả. Tỉnh lại đi cưng! Khải Lợi đã bị gả cho Nhị vương tử Lôi Ngạo Đế Quốc rồi." Đoạn Vân nhìn nàng trợn mắt, nhẹ giọng nói: " Ta không có ý gì đâu, nếu cần theo đuổi ta sẽ theo đuổi nàng. Lúc vừa rồi khi nàng đưa ta đi vào, ta vì tưởng nàng là thị nữ nên đã đùa giỡn một chút." Lị Lị Lộ vừa nghe Đoạn Vân nói tới đây giật bắn mình, hắn là loại người nào vậy?

    Thấy dáng vẻ kinh hãi của Lị Lị Lộ, Đoạn Vân lại hỏi tiếp: " Vẻ mặt người làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng bị gả cho một Vương tử của một quốc gia khác hay sao? Ai dà! Quá đáng tiếc!" Lị Lị Lộ vừa nghe Đoạn Vân nói xong, đá đá chân, mặt đỏ ửng lên, nói vẻ thẹn thùng: " Ngươi nói bậy, ta không phải là Công chúa chính thức, người ta vẫn chưa có ai mà!" Lị Lị Lộ khẩn cấp đính chính, thanh âm khá lớn.

    Đoạn Vân ho nhẹ một tiếng: "Khục khục! Ta nghe rồi, ngươi không cần phải nói lớn tiếng như vậy." Lị Lị Lộ thấy mấy vị Công chúa chung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, liền rất quẫn bách, chân ngọc chỉ muốn tìm đá vào một vật gì đó. Sao mà mình thất thố như vậy chứ? Đúng là đáng chết.

    Khải Sắt Lâm thấy Đoạn Vân uốn ba tấc lưỡi một cách quỉ quyệt, miệng nhỏ giọng thì thầm: "sắc lang" ! Lúc nào cũng câu dẫn nữ hài tử ngây thơ. Không phải người tốt.

    Còn Khải Lợi Công chúa thì vẻ mặt đau thương, có lẽ tâm tình của nàng đều để hết vào bệnh tình của lão Hoàng đế

    Đoạn Vân nói một chặp, rồi quay về Khải Lợi Công chúa nói: "Đại Công chúa, kỳ thật nàng không cần quá lo lắng. Có ta ở đây, Bệ Hạ hoàn toàn có thể bình phục thôi. Hay là để ta kể chuyện vui cho nàng nghe nhé!" Sau đó Đoạn Vân bắt đầu huyên thuyên trong phòng.

    "Một đám tiểu nghĩ (một loại động vật rất nhỏ rất giống với con kiến) bò lên trên lưng một con voi thất cấp ma thú, nhưng bị gạt rơi xuống, chỉ có một con tiểu nghĩ chết sống cũng ôm chặt lấy cổ của con voi này. Đám tiểu nghĩ phía dưới kêu to : cắn nó chết đi, cắn nó chết đi, thằng nhỏ, cho mẹ nó cũng không nhận ra!"

    Có lẽ câu chuyện tiếu hài của Đoạn Vân hơi khó nghe, hoặc các vị Công chúa đều đang lo lắng về bệnh tình của Hoàng đế, mấy câu nói đùa này chỉ làm cho nỗi lo của các nàng hơi bớt đi một chút, khẽ nở những nụ cười xinh đẹp. Đoạn Vân vẫn không chịu bỏ cuộc, lại kể một chuyện khác: "Một con sủng thú bò lên trên bàn ăn của ngươi, lấy một con gà nướng tha đi, ngươi giận dữ nói: nếu nhà ngươi mà dám làm gì con gà nướng đó, ta sẽ đối xử với ngươi y như vậy. Kết quả là con sủng thú đó liếm vào đít con gà, ngươi ngất xỉu, sủng thú sướng quá nói: đồ ngu, xem ai lợi hại hơn?"

    Ha ha ha! Lúc này mấy vị Công chúa đều nhịn không được cười phá lên. Nơi này vốn chỉ cách phòng ngủ Tra Lí không xa, hơn nữa các Công chúa đều cười phá lên, tiếng cười thánh thót cộng hưởng vang đến tận Tẩm Cung của Tra Lí Bệ Hạ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    .
    Hidden Content CÁI BANG - NGHĨA HIỆP ĐƯỜNG - Hidden Content ĐỆ TỬ 10 TÚIHidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 36 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,dangnhuduan,danhdt,hiepkhachsitinh395,Hikid,hoanghungcz,hoangtusas,htluu,LangNgocPhong,ndothu,Nguachien,nguoisoidk01,odinnary89,tanpn,thehien12391,trungdaica123,U_Minh,v4nk13p,
Trang 3 của 92 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status