TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 18 của 18

Chủ đề: Người thứ 8

  1. #16
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    1
    Xu
    0

    Mặc định

    Truyện Z28 Gián điệp siêu hình
    Lời chú thích của tác giả :
    Như mọi lần, tác giả trân trọng nhắc lại với bạn đọc thân mến rằng, mặc dầu dựa vào thực tế địa lý và thời sự, những nhân vật và tình tiết mà cuốn tiểu thuyết này chứa đựng, chỉ là sản phẩm của tưởng tượng. Bởi vậy, nếu trong muôn một, có sự gần gặn, hoặc trùng hợp nào với sự việc xảy ra ngoài đời, đó chỉ là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn và trách nhiệm của tác giả

    NGƯỜI THỨ TÁM
    I/Xác chết ngoài khơi
    Đêm ba mươi, tối một cách lạ lùng. Nền trời đen kịt, không một vì sao, như được quét bằng mực tàu. Bãi biển Vũng Tàu nằm co quắp trong bóng đêm mù mịt và thầm lặng, tiếng gió vi vu từ đại dương thổi lại, và tiếng sóng vỗ rì rầm bỗng nhiên tắc nghẹn. Lũ chim kên kên, làm tổ trên sườn núi vội vàng tỉnh dậy, rú lên một tiếng ai oán. Rồi nhìn ra khơi như đoán được việc sắp xảy ra.
    Ngoài khơi, mặt biển đặc xịt và phẳng lặng như dầu nhớt. Đột ngột một âm thanh kỳ dị nổi lên, lan rộng trên vùng nước mênh mang, khiếu người ta có cảm tưởng là hàng triện giây đàn vĩ cầm bị đứt cùng một lúc. Rồi mặt biển chuyển động mạnh mẽ. Sóng dâng cao ngất, khác nào đoàn quái vật khổng lồ thời tiền sử, đen sì lông lá, duỗi nhau chạy về bờ biển, rít lên tiếng kêu the thé.
    Gió lạnh từ bốn phía thổi tốc vào khoang thuyền. Có lẽ đó là con thuyền độc nhất lênh đênh ngoài khơi trước cơn bão lớn sắp tới. Điếu thuốc mới châm xong, chưa kịp kéo hơi thứ nhất đã bị thần gió giựt phăng khỏi cặp môi dày và hàm răng khấp khểnh của lão Thọ, xoáy một vòng rồi bay lên không.
    Lão chủ thuyền định buông ra tiếng rủa tục tằn, theo thói quen, nhưng miệng lão bỗng mím lại. Lão chợt nhớ ra Trần Độ. Phía sau, cái sơ mi trắng của Trần Độ in mờ mờ trong đêm tối. Lão Thọ chụm bàn tay làm ống loa quanh tai, ghé mặt sát vào miệng Trần Độ mới nghe được lõm bõm qua tiếng gió hỗn loạn.
    -Đến nơi chưa « đồng chí » ?
    Danh từ « đồng chí » làm lão Thọ bực mình. Trần Độ vẫn có lối xưng hô thân mật như vậy. Nhiều lần, hắn đã lỡ miệng, và lão Thọ phải véo mạnh vào lưng hắn cho khỏi quên. Nếu đang ở trên bộ, lão Thọ đã hích cùi tay thật mạnh vào ngực Trần Độ hoặc tát cho hắn một cái nên thân. Đành rằng Trần Độ nói đùa, đêm nay lão Thọ không còn đủ bình tĩnh để thưởng thức sự pha trò ngớ ngẩn và nhạt nhẽo ấy.
    Một niềm lo sợ vô biên xâm lấn tâm hồn lão Thọ. Lão thét to với hy vọng át được tiếng biển gầm :
    -Còn lâu mới đến. Gì mà nóng ruột thế ?
    Trần Độ im lặng không đáp. Hắn lặng lẽ nhìn lão Thọ. Trời tối, hắn chẳng thấy gì hết, ngoại trừ cặp mắt sáng quắc, tóe điện của người bạn đồng hành. Bất giác, Trần Độ rùng mình.
    Một ngọn sóng phũ phàng xô lạng con thuyền. Lão Thọ nghiến răng nắm chặt bánh lái, mắt mở rộng, chân xoạc ra, như muốn thách đố gió bão. Trần Độ khom lưng, chui vào ca-bin. Có lẽ hắn tìm rượu mạnh. Cứ 5, 10 phút hắn lại tu một ngụm mạc-ten. Hắn uống rượu vì sợ, không phải vì nghiện. Sợ cái gì, hắn không biết.
    Lão Thọ nhếch mép cười bí mật khi thấy Trần Độ bò vào khoang lần nữa. Hồi còn trẻ, lão gan dạ hơn hắn nhiều. Lão đã sống một phần đời trên biển rộng. Sóng gầm, gió thét, giông tố dữ dằn là bạn hàng ngày của lão. Bàn chân lão đã lê khắp hải cảng lớn trên thế giới. Hàng chục lần, lão bềnh bồng trên biển giữa trận phong ba. Tuy nhiên, phong ba như đêm nay hoặc hơn nữa cũng không làm rung được cánh tay thuyền trưởng lành nghề. Lão Thọ lo sợ, chẳng phải vì biển động, mà vì một nguyên nhân thầm kín khác.
    Trời rét như cắt ruột mà lão Thọ chỉ phong phanh tấm áo mỏng. Vũng Tàu là thiên đường của gió mát và nắng ấm, ít khi hàn thử biểu xuống dưới 25 độ, thế mà trước khi xô thuyền máy ra khỏi bãi, lão Thọ nhận thấy mực thủy ngân màu đỏ nằm lịm ở con số 18. Trên biển rộng mênh mang, thời tiết còn lạnh hơn. Lão Thọ có cảm giác những đêm rét ngót ở miền Bắc cũng lạnh đến như đêm nay ở Vũng tàu là cùng.
    Dường như mặc áo mỏng còn nóng, lão Thọ còn mở tung trước ngọn gió phần phật. Nếu có ánh đèn, người ta sẽ phải trầm trồ khen ngợi thân hình cân đối, cường tráng và trơn bóng như đồng hun của lão. Đối với người Việt, lão thuộc vào loại cao. Thoạt mới gặp, và nhất là gọi tên lão Thọ, nhiều người tưởng lầm lão đã luống tuổi, thật ra lão chưa quá 45. Có lẽ lão già trước tuổi vì sống lâu năm trong nghề nguy hiểm, luôn luôn thách đố với cái chết.
    Từ lâu, lão Thọ sống độc thân trong căn nhà gỗ xiêu vẹo gần chợ Vũng Tàu. Lão không bè bạn với ai, cũng không la cà tại quán rượu. Mỗi khi buồn, lão phóng thuyền ra biển, nằm ngửa trên sàn, mặc cho giòng nước cuốn trôi để nhớ lại kỷ niệm rồn rập của thời niên thiếu, xông pha hòn tên mũi đạn.
    Thẻ kiểm tra ghi tên lão là Trần văn Thọ, dân chài, mới biết đọc, biết viết. Nhìn hàm răng khấp khểnh và cặp môi dày, người ta có thể tin là lão dốt đặc. Nhưng luồng mắt sáng quắc, thỉnh thoảng liếc ngang như dao, và những cử chỉ từ tốn thượng lưu, lão Thọ khó thể là người mù chữ.
    Thật vậy, không những lão Thọ biết đọc, biết viết trôi chảy như mọi người, lại còn biết nhiều điều mà mọi người chưa biết. Chẳng hạn biết mở máy thu thanh, nghe mã tự tạch, tè, tách tè của đài ngoại quốc, và lúi húi ghi chép vào giấy. Chẳng hạn biết uống rượu vermouth của Ý với nước sôđa và vắt vào một giọt chanh. Chẳng hạn biệt ném con dao cách năm thước cắt đôi cái nút bấc, hoặc giết một địch thủ nặng 80 cân không dùng súng và không cho kêu lên một tiếng.
    Gần nhà lão có một biệt thự lớn, chủ nhân là cặp vợ chồng sang trọng ở Sài gòn, mỗi tuần ra chơi một ngày. Thường thường, lão sang nhà rửa xe và tắm chó cho ông chủ để lấy tiền tiêu. Lão cởi trần, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, vai bạnh ra, bụng thót lại, không khác lực sĩ thế vận. Bà chủ - một thiếu phụ trẻ măng - thích nếp sống lãng mạn, tạt qua mặt lão, nức nở :
    -Trời, thân hình anh đẹp ghê !
    Lão cười trừ, không đáp. Thiếu phụ lại hỏi:
    -Anh biết Vọi không ?
    Lão lắc đầu. Bà chủ mỉm cười :
    -Uổng quá. Tôi sẽ cho anh mượn cuốn Trống Mái của Khải Hưng.
    Lão lại lắc đầu :
    -Thưa bà, tôi không biết đọc truyện.
    Lão không lạ gì nhân vật Vọi trong tiểu thuyết bất hủ của nhà văn tiền chiến Khái Hưng. Vọi, cũng làm nghề chài lưới như lão. Vọi cũng có thân hình cân đối như lão. Vọi cũng mù chữ như lão. Cho nên bà chủ đa tình mê lão. Tuy nhiên, lão không dám nhìn cái áo tắm bikini hai mảnh nhỏ xíu của bà chủ. Lão phải ngoảnh đi, mỗi lần bà chủ tới gần, cúi xuống, cốt cho lão có điều kiện chiêm ngưỡng. Lão không dần độn như Vọi trong tiểu thuyết. Thời hoa niên, lão đa nếm đủ hương vị đàn bà. Lão có mặt khắp trà đình, tửu quán, hưởng thụ mọi thú thần tiên.
    Trong cơn ghen tuông, lão Thọ phạm tội giết người. Bị đày đi Côn đảo, lão kết bè trốn về, và từ đấy mai danh, ẩn tích, làm việc cho do thám R.U. Nói theo ngữ vựng chuyên môn, lão là giám đốc trú sứ R.U. (Giám đốc trú sứ, hoặc giám đốc công sứ, tiếng Pháp là Directeur - résident ỉà một nhân viên gián điệp đứng đầu tổ chức một vùng, một thị trấn.) ở vùng Cấp. Đêm nay, lão được lệnh thi hành một công tác quan trọng.
    Tuy gió thổi và sóng vỗ ồn ào, lão Thọ vẫn nghe Trần Độ càu nhàu :
    -Đi đã hai tiếng đồng hồ rồi mà chẳng thấy gì hết. Đồng chí định lái thuyền đi đâu, hãy cho tôi biết. Nếu không...
    Lão Thọ quát lớn :
    -Câm miệng đi. Chỉ mươi phút nữa thôi.
    Trần Độ lại hỏi :
    -Nhưng ra đây làm gì mới được chứ ?
    Tia mắt của lão Thọ tuôn ra như lửa trong đêm khuya mù mịt :
    -Hừ, tôi đã bảo anh câm miệng. Anh chỉ có bổn phận vâng lệnh tôi, thế thôi. Lát nữa, về Bãi Sau anh được trả công như đã hứa. Năm ngàn đồng... Năm ngàn đồng bạc đâu phải ít!
    Trần Độ có cảm giác như bị một mãnh lực dị kỳ khóa miệng. Phải, lão Thọ hứa thưởng hắn năm ngàn đồng. Hắn được lão Thọ kết nạp cách đây sáu tháng. Từ bấy đến nay, hắn theo lão Thọ ra khơi cả thảy ba lần, và mỗi lần chỉ được trả công một ngàn bạc. Dĩ nhiên trong những chuyến trước công việc dễ dàng hơn - hắn chỉ cần phụ một tay với lão Thọ cho thuyền ra khơi, rồi tiếp xúc một chiếc tàu đảnh cá chờ sẵn - chứ không lao đầu vào giông tố như đêm nay, song tiền được trả công năm ngàn cũng vẫn quá nhiều.
    Một lằn chớp xẹt ngoằn ngoèo trong đêm tối dày đặc. Trần Độ rùng mình, tưởng như lưỡi dao lành lạnh dí sát cổ. Thái độ khó hiểu của lão Thọ đêm nay làm hắn chột dạ. Lão biết rồi chăng ?
    Trần Độ ngồi bẹt xuống sàn thuyền, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Mặc dầu tiếng gió mỗi lúc một gắt gỏng, hắn vẫn nghe được âm thanh đều đặn và ròn tan của cái động cơ chạy bằng ét-xăng gắn ở mũi thuyền. Loại động cơ Evin-rude 200 mã lực này có thể biến con thuyền của lão Thọ thành chiếc lá lướt nhẹ trên sóng dữ.
    Trừ phi là đứa trẻ ngờ nghệch Trần Độ mới không biết sức mạnh của động cơ 200 mã lực. Vì
    đó là động cơ tối tân nhất và mạnh nhất ở Cấp. Lão Thọ đã cẩn thận đập vỏ sắt méo mó và sơn
    đen loang lổ, song Trần Độ đã nhận ra. Mặc dầu lão Thọ kín miệng, Trần Độ cũng khám phá ra
    bí mật.
    Con thuyền lái vòng sang trái, động cơ rú lên. Tiếng máy chạy mang lại cho Trần Độ một sự bình tĩnh và tin tưởng. Chớp lại xẹt lên, rồi sấm nổ ù ù, Trần Độ càu nhàu :
    -Mưa to mất rồi.
    Lão Thọ cười lớn:
    -Ngu lắm, trời này mưa sao được. Vào ca-bin nốc thêm ly mạc-ten nữa cho đỡ lạnh.
    Giọng nói xách mé, coi người bằng phần tư con mắt của lão Thọ làm Trần Độ tức lộn ruột. Hắn muốn nắm lấy vạt áo lão, thoi cho một qua đấm vào miệng. Song hắn vừa nâng tay lên lại hạ xuống. Hắn chưa được phép xuất đầu lộ diện. Vả lại, lão Thọ có nhiều hy vọng hạ được hắn trên thuyền máy, ngoài khơi bao la, giang sơn thân thiết của lão.
    Lão Thọ lấy dao nậy ván thuyền, và rút ra một hộp vuông. Dưới đốm lửa thuốc lá mà lão Thọ vừa đốt, Trần Độ có thể nhìn thấy những bộ phận mạ kền bóng loáng khi nắp hộp được mở ra. Không cần được sờ tận nơi, Trần Độ đã biết đó là cái gì rồi.
    Lão Thọ hoạt động thoăn thoắt, chứng tỏ không phải lần đầu mở cái hộp bí mật. Thoạt tiên, lão bấm nút, một cái ống bằng thép tí hon từ trong vụt ra, dài đúng một thước rưỡi. Ngọn đèn màu xanh nhỏ hơn đầu ngón tay út vừa được bật cháy. Lão Thọ hất hàm ra lệnh :
    -Anh cầm lái thay tôi một lát.
    Lão Thọ vốn có tính nói ít. Trong nửa năm làm việc dưới quyền lão Thọ, Trần Độ chỉ cất tiếng hỏi mỗi khi cần thiết. Vì thế Trần Độ nhỏm dậy, lầm lì đặt bàn tay vào bánh lái trơn như thoa mỡ. Trong khi ấy, từ cái hộp phát ra những tiếng lè dè.
    Trần Độ dán mắt vào cây cần mã tự mà lão Thọ ấn xuống, bật lên lạch cạch. Hắn cố lắng tai thu hết vào trong trí nhớ. Tuy rất giỏi về « moóc », hắn vẫn không khám phá rá được ý nghĩa của những tiếng tách, xè, tách xè của điện đài. Hắn đánh bạo hỏi :
    -Ông làm gì thế ?
    Lão Thọ càu nhàu :
    -Làm gì mặc tôi. Tôi nói mãi rồi, anh chưa chịu hiểu sao ? Hay là...
    Lão Thọ nín bặt. Suýt nữa lão tuôn ra câu nói hớ. Lão bèn phá lên cười:
    -Ừ, anh muốn biết, tôi cũng chẳng giấu làm gì. Đây là máy đánh điện tín, anh hiểu không ? Với cái hộp này, tôi sẽ liên lạc với tàu ngầm hiện ở ngoài khơi.
    -Tàu ngầm ?
    -Phải, tàu ngầm. Đêm nay, chúng ta phải đón một người bạn mới.
    Trần Độ chẳng lạ gì máy điện đài mà lão Thọ vừa nhắc tới với thái độ hãnh diện. Trong đời, Độ đã dùng rồi. Nhưng dầu sao hắn có bổn phận đóng kịch đến phút chót nên phải chép miệng ra dáng ngạc nhiên và khâm phục.
    Một phút sau, lao Thọ tắt ngọn đèn xanh. Trần Độ buông tiếp một câu hỏi ngây thơ :
    -Người bạn mới ấy là ai, hả ông ? Và đến Vũng Tàu làm gì ?
    Lão Thọ không lộ mảy may sửng sốt. Hắn đoán trước câu hỏi của Trần Độ. Trong óc, hắn đã định sẵn một chương trình rõ rệt. Trần Độ là một thanh niên gan dạ và tháo vát, nghĩa là tạm đủ đức tính để làm nhân viên gián diệp. Song hắn lại phạm ba khuyết điểm quan trọng: huênh hoang với gái, cứng đầu và tò mò vô lý. Trần Độ có tính hay hỏi vặn, và hỏi quá nhiều. Lần trước, đón một thuyền cá để trao tài liệu, Trần Độ láy đi, láy lại câu hỏi bất dịch :
    -Bao giờ mình gặp lại, hả ông ?
    Sự hiếu kỳ quá trớn của hắn làm lão Thọ nổi giận. Lúc thuyền ghé bãi biển, lão định cho hắn một bài học. Nhưng Trần Độ nhìn lão cười một cách thành thật. Thành ra lão bỏ qua. Song lần này, lão không thể bỏ qua. Những việc xảy ra chứng tỏ Trần Độ có một trí thông minh vượt mức trung bình. Phàm làm điệp viên, nhất là điệp viên R.U cấp dưới, có trí khôn là điều bất lợi. Vì trong nghề này, nhiều khi người ta phải nhắm mắt tuân lệnh trên, không được quyền suy xét và lựa chọn.
    Vả lại, Trần Độ thuộc vào hạng nhân viên chỉ được dùng một lần (Chiến thuật này, tình báo Anh Mỹ gọi là one shot tactic (nghĩa là chiến thuật bắn một phát). Người ta thường tuyển mộ những người không phải là nhân viên gián điệp chuyên nghiệp để làm một công tác nhất định nào đó. Và khi làm xong thì sẽ không dùng tới nữa. Chiến thuật one-shot có cả lợi và đỡ mất nhiên tiền và công lao đào tạo nhân viên chuyên nghiệp, lại khỏi bị địch nhận diện. Hiện sở gián điệp R.U. của Nga Sô đã bắt chước chiến thuật này. Thường lệ người ta tuyển mộ nhân viên one-shot bằng thủ đoạn săng ta cổ điển, hoặc lấy tiền nhử mồi.) thôi. Những điều hắn biết đêm nay sẽ gây ra hậu quả vô cùng ghê gớm nếu lọt vào vành tai của đối phương. Với cặp mắt đĩ thỏa chỉ thích ngắm đàn bà, cái miệng cười thật tình tứ, Trần Độ sẽ không đủ bản lãnh chống lại nghệ thuật thẩm vấn khoa học nếu chẳng may bị bắt.
    Cho dầu Trần Độ trung thành thì số tiền năm ngàn đồng vẫn có ma lực khiến lão Thọ đặt lại vấn đề. Lát nữa, con thuyền sẽ tới địa điểm đã định. Mục đích của lão Thọ là mượn cánh tay lực sĩ của gã thanh niên chưa vợ để lái con thuyền giữa cơn giông tố. Bắt đầu từ phút này, lão không cần Trần Độ nữa.
    Lão Thọ nhìn về mũi thuyền. Trên mặt biển rộng mênh mông, đột nhiêu nổi lên một luồng sáng như lân tinh. Manh áo trắng bay phần phật trên thân hình cân đối và dẻo dai của Trần Độ. Cánh tay dạn dày mưa nắng của Độ cuộn tròn những bắp thịt khỏe mạnh. Lão Thọ hơi chột dạ khi thoáng thấy nét mặt hơi khác của Trần Độ.
    Bất giác, lão đặt bàn tay lên thắt lưng.
    Phía sau lần vải mỏng, lão thủ sẵn con dao nhỏ bản, nhưng rất sắc và nhọn. Cái khí giới tầm thường này rất lại hại đối với kẻ giết người nhà nghề như lão Thọ. Trong cuộc sống hồ hải, lão đã nhiều lần chọc mũi dao nhỏ như lá liễu ấy vào tim kẻ thù, và lần nào cũng vậy, hễ lão rút được con dao, nắm chặt trong tay là chiếm trước phần thắng.
    Huống hồ trời tối, Trần Độ lại không ngờ. Nhược bằng Trần Độ thấy con dao sát nhân thì cũng đã muộn, cái vốn quyền thuật của tên con trai hai mươi khó thể đương đầu với sở trường nhu đạo tinh vi của lão Thọ.
    Lão Thọ nín hơi thở, luồn tay vào áo.
    Nhưng bàn tay của lão chưa kịp chạm vào chuôi dao thì một tiếng cười rú lên the thé. Tiếng cười pha lẫn ngạo nghễ và tin tưởng:
    -A ha, lão Thọ định giết tôi ư ?
    Như tuân theo một mệnh lệnh thần bí, bầu trời sáng hẳn ra, tiếng gió im bặt và tiếng sóng gầm cũng dịu xuống. Lão Thọ thấy đau nhói một bên ngực, như bị đâm kim nhọn vào. Lão không ngờ Trần Độ bắt được quả tang lão định rút dao. Nhưng lão Thọ đã tiến vào thế không lùi được nữa. Hàm răng lão nghiến chặt vào nhau :
    -Dĩ nhiên. Bây giờ mày mới đoán ra sao ?
    Trần Độ vẫn cười, khinh mạn :
    -Mày lầm rồi. Tao đã đọc thấy ý định giết người trong mắt mày, trước khi rời bãi biển.
    -Trần Độ ơi, mày ngây thơ lắm. Tao chủ trương hại mày đã lâu. Thật ra, tao không hề ghét mày. Sở dĩ mày phải chết vì mày biết nhiều quá. Đêm nay, một nhân vật quan trọng của tổ chức tới đây, tao sợ mày báo với công an Vũng Tàu. Thôi mày đừng oán tao nữa, tao có cách giúp mày sang thế giới bên kia một cách thật ngọt ngào và êm thấm. Mày sẽ chẳng đau đớn gì hết. Nếu mày cần trưa mai tao sẽ nhờ nhà chùa làm chay siêu sinh tịnh độ cho mày.
    -Tao không hề ngây thơ như mày tưởng. Tao đã biết mày muốn hại tao từ trước. Và từ trước tao cũng có ý định hại mày. Tao chờ mãi mới có đêm nay. Lão Thọ ? Mày phải chết!
    Lão Thọ nghiêng mình, rút dao ra khỏi thắt lưng. Thì một tiếng quát lớn nổi lên :
    -Cấm không được cử động, nếu không tôi bắn!
    Cuộc biện luận giữa hai người bỗng trở nên nhã nhặn, chứ không mày tao như trước nữa. Theo kinh nghiệm, hễ khi nào người gián điệp dùng danh từ lịch sự với nhau thì sắp xảy ra án mạng.
    Mắt lão Thọ trợn tròn khi thấy Trần Độ chĩa miệng súng đen ngòm trước ngực. Dã tràng xe cát biết bao công phu bố trí của lão đã bị Trần Độ đạp đổ. Xuyên qua ánh sáng mờ mờ, lão Thọ nhận ra khẩu Mô-de 7,35, loại súng lục trung bình, rất thuận lợi cho những vụ sáp la cà. Trông ngón tay đặt lên cò súng của Trần Độ, lão Thọ đoán ra hắn là kẻ thành thạo.
    Chừng như biết được ý nghĩ của kẻ thù, Trần Độ dằn từng tiếng :
    -Anh đừng hòng trốn khỏi họng súng này. Tôi không phải là thằng con trai ham chơi và cần tiền tiêu như anh tưởng đâu. Anh đã bạc đầu trong nghề rồi mà vẫn bị lừa. Thật tội nghiệp !
    Lão Thọ nuốt nước bọt :
    -Thế ra...
    Trần Độ nhún vai:
    -Phải. Tất cả những việc xảy ra từ sáu tháng nay giữa anh và tôi chỉ là một tấn tuồng. Lẽ ra tôi có bổn phận phải giữ kín, nhưng dầu sao anh cũng sắp sửa ra đi, tôi không muốn anh xuống âm phủ với sự tấm tức trong lòng. Nửa năm trước, anh gặp tôi trong quán rượu ở Bãi Trước. Anh còn nhớ rõ chứ ? Vả lại, quên thế nào được ? Đêm ấy, tôi uống rượu lu bù, uống chán rồi ôm gái nhảy, hoặc gây sự ẩu đả với bất cứ người nào vào quán. Anh bằng lòng tôi vì thấy tôi đánh quyền rất hay, chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi đã quật ngã được mấy gã đàn ông lực lưỡng. Anh bèn kéo ghế ngồi cạnh, kêu thêm một chai rượu Mạc-ten với hai cái ly, nhất là không quên ngoắt tay, ném xấp giấy bạc mới toanh trên bàn, để đổi lấy ả đàn bà tuyệt đẹp. Cảm ơn anh đã nghĩ tới tôi trong đêm ấy. Nếu tôi không lầm anh đã tiêu trên năm ngàn đồng. Và sáng hôm sau, khi tôi thức dậy bên người tình một đêm thì anh mở cửa phòng bước vào. Anh tưởng mua chuộc được tôi, thật ra, anh đã bị đánh lừa một cách thảm hại.
    Lão Thọ thở dài :
    -Bây giờ, anh thắng, tôi bại. Tôi xin hứa không làm khó dễ anh, nếu chúng mình xử hòa với nhau. Anh bằng lòng không ? Chúng mình sẽ quên hết câu chuyện đáng tiếc vừa xảy ra.
    -Nếu tôi tha anh, chúng mình sẽ phải làm gì ?
    -Anh cất khẩu súng quái ác kia đi, rồi tôi sẽ nói sau.
    -Như thế thì tôi nhất định không hòa. Anh đừng quên tôi chỉ cần ấn ngón tay vào cò súng là viên đạn chì sẽ bắn vào giữa tim, anh sẽ chết ngay, không kịp trối. Nào anh định nói không ? Chúng mình sẽ phải làm gì ?
    -Ồ, anh nóng nảy quá ? Còn hai trăm thước nữa, chúng ta sẽ đến chỗ hẹn với tàu ngầm. Anh và tôi sẽ ghé thuyền cho một người lên. Chở về Cấp, chúng mình sẽ được tiền thưởng.
    -Bao nhiêu ?
    Lão Thọ ngập ngừng :
    -Một trăm... ngàn đồng.
    -Đồ xỏ lá ! Tiền thưởng những mười vạn mà anh thì cho tôi vẻn vẹn có năm ngàn, rồi lại định giết luôn để khỏi phải trả năm ngàn ấy nữa.
    -Tôi biết bậy rồi. Anh tha lỗi cho tôi. Món tiền mười vạn ấy, hai đứa mình chia đôi.
    -Chia đôi, hừ ít quá, tôi không thích.
    -Thì anh hai phần, tôi lấy một phần cũng được. Đấy anh coi, tôi rất sẵn lòng tốt với anh. Người ta thì giấu diếm, còn tôi thì không. Tôi luôn luôn thẳng thắn và sòng phẳng với bạn.
    -Hai phần còn ít quá.
    -Nếu thế tôi nhường hết cho anh. Tôi làm vậy để chứng minh thiện chí đối với anh.
    -Tôi đi biển với anh cả thảy ba chuyến. Hai lần trước, người ta trả anh bao nhiêu tiền ?
    -Mỗi lần năm vạn.
    -Trả tiền bằng cách nào ?
    -Trao tài liệu rồi nhận tiền. Lát nữa cũng thế người ấy lên tới Bãi Sau thì trả tiền.
    -Tôi muốn lấy số tiền anh cất ở nhà. Hiện anh có bao nhiêu ?
    -Không lẽ anh lấy hết tiền giành dụm của tôi ? Anh tham lam quá, tội sợ không chiều anh được.
    -Không được thì thôi. Để tôi ra đón tàu ngầm một mình vậy.
    -Vâng nếu thế thì để tôi nói. Tôi cất tiền trong cái hộp bích quy, chôn dưới đất, gần chum nước. Trong đó có gần ba trăm ngàn đồng.
    -Cảm ơn anh. Lát nữa, gặp tàu ngầm sẽ dùng khẩu hiệu nào ?
    -Tôi không thể nói được.
    -Nếu vậy tôi buộc lòng phải hạ thủ anh.
    Lão Thọ cười rộ lên :
    -Anh muốn hạ thủ tôi thì cần gì điều đình nữa ? Phải, tôi đã bị anh lừa trong sáu tháng nay. Và nếu tôi không lầm, anh là nhân viên của Sở Mật Vụ. Mục đích của anh là loại trừ tôi để được tự do liên lạc với tàu ngầm. Nhưng anh đừng quên rằng nhân viên dưới tàu sẽ bắn anh tan xác nếu anh không biết mật hiệu.
    Nghe lão Thọ nói, Trần Độ tái mặt. Thật vậy, nhiệm vụ của hắn là tìm cách tiếp xúc kỳ được với tiềm thủy đĩnh. Sự ngậm miệng của lão Thọ sẽ làm kế hoạch mà hắn vạch ra bị thất bại.
    Một làn chờp nữa lóe lên, sáng quắc một vùng. Trần Độ nghiêm nét mặt:
    -Tôi không dọa đâu. Nghĩ tình quen biết, tôi cho anh hai phút để cân nhắc điều hơn lẽ thiệt.
    Lão Thọ gằn giọng :
    -Sau khi biết mật hiệu, anh tha tôi không ?
    Trần Độ ve vẫy mũi súng :
    -Đó là dĩ nhiên.
    -Còn nếu tôi không nói ?
    -Anh đã đoán trước được rồi, bất tất tôi phải nhắc lại.
    Giọng nói của lão Thọ đanh hẳn :
    -Hừ, anh tưởng tôi là con nít đấy phổng ? Tôi đã đọc thấy ý định của anh. Hoạt động đã lâu, tôi chẳng còn lạ gì giá trị của lời hứa trong nghề gián điệp. Tôi thừa rõ là nói cũng chết, không nói cũng chết. Không nói, tôi còn lợi hơn, vì lát nữa bọn họ sẽ giết anh quăng xác xuống biển.
    Xương sống của Trần Độ lạnh hẳn như bị ngâm vào thùng nước đá. Lão Thọ chẳng phải tay vừa. Hắn cảm thấy không được phép trù trừ nữa. Tàu ngầm sắp nhô lên khỏi mặt nước. Hắn phải hóa kiếp lão Thọ ngay bây giờ vì còn phải liên lạc bằng vô tuyến với tổng đài.
    Với loại súng ngắn quen thuộc này, hắn chỉ bóp cò một lần là lão Thọ thành xác ma không hồn. Hắn bèn dựa lưng vào mạn thuyền để lấy đà. Trên miệng hắn, nở ra nụ cười thỏa mãn.
    Đối diện hắn, cách hai thước, lão Thọ cố thu người lại cho Trần Độ khỏi nhìn thấy. Đó là phản ứng thông thường của con người trước khi chết, trong tay không có tấc sắt kháng cự. Trần Độ đếm to :
    -Đây này, một... hai... ba... Nhắm mắt lại, lão Thọ ?
    Lão Thọ la lên :
    -Trần Độ, đừng bắn !
    Ngón tay Trần Độ ấn mạnh vào cò súng. Tiếng nổ đoàng khô khan nổi lên trên mặt biển tịch mịch, vừa ngớt gió gầm và sóng thét. Một đợt sóng lớn vọt qua, con thuyền mảnh khảnh lại ngả sang bên. Đợt sóng bất ngờ này đã cứu lão Thọ khỏi chết. Viên đạn bay vèo qua nách. Hú vía !
    Lão Thọ không cho đối phương bắn phát thứ hai nữa. Lão đã xông lại, phóng chân vào cườm tay Trần Độ. Khẩu súng lục bị đánh văng xuống sàn thuyền. Trần Độ loạng choạng đạp lên vỏ chai mạc-ten, trượt chân suýt ngã. Hắn còn trẻ, chưa phải là đối thủ của gã gián điệp lão luyện R.U. Trần Độ cúi xuống định lượm khí giới thì bị bàn tay như thép của kẻ thù đánh vào bả vai. Đau đớn, Trần Độ nhoài người ra trên sàn thuyền. Lão Thọ chồm lên, hơi thở nóng hổi quạt vào mặt Trần Độ.
    Bầu trời mới sáng ra bỗng tối sầm lại như cũ. Mặc dầu trời tối, hai người vẫn nhìn thấy ngón đòn của nhau. Lão Thọ nắm chặt vạt áo sơ mi trắng của Trần Độ, chuẩn bị hất gã con trai xuống biển. Nằm dưới, Trần Độ vẫn không mất bình tĩnh và tin tưởng, trái lại, hắn chỉ chờ lão Thọ đụng tới áo thì vùng dậy hạ độc thủ.
    Hai bàn chân Trần Độ co lên, nhắm giữa bụng lão Thọ. Nếu đá trúng, Trần Độ có thể gây thương tích trầm trọng cho đối phương đồng thời gạt băng được lão xuống nước. Thế phản công của Trần Độ thật nguy hiểm, tuy nhiên, khổng làm nao núng một võ sĩ đai huyền đen giàu kinh nghiệm chiến trận như lão Thọ.
    Thoáng thấy hai ngọn cước lợi hại, lão Thọ thét lên tiếng kiai – tiếng thét táng đởm kinh hồn của các cuộc đấu nhu đạo - rồi đảo người sang bên để tránh. Và vừa tránh, lão vừa dằn cánh tay cuồn cuộn bắp thịt xuống yết hầu Trần Độ.
    Trần Độ hoành tay lên đỡ. Gân cốt của hắn bỗng bủn rủn. Miếng đòn của lão Thọ còn nặng hơn phát búa tạ. Đỡ xong, Trần Độ ráng ngồi lên, thu hết sức lực chém atémi ngang mặt lão Thọ.
    Nhưng phát atémi kinh khủng của lão Thọ được phóng ra trước đó một phần mười giây đồng hồ. Trần Độ bị ba ngón tay chụm lại như dùi sắt mài nhọn đâm vào ngực. Hắn kêu ứ một tiếng rồi ngã vật xuống. Nhanh như cắt, lão Thọ lôi xốc hắn dậy, đánh bồi vào huyệt giữa hai con mắt.
    Lần này Trần Độ không bao giờ dậy nữa.
    Hắn thở hắt ra một tiếng, rồi lịm dần.
    Trời vẫn tối như hũ nút. Ngọn gió ngoài khơi nín thinh được một lát đã dữ dằn trở lại. Một đợt sóng lớn như nhà gác hai tầng lù lù kéo tới con thuyền mảnh khảnh bị hất tung lên. Cái thây ma phủ áo trắng của Trần Độ ngã nhào vào lòng lão Thọ.
    Cáu tiết, lão Thọ nhổ bẹt vào xác chết một bãi nước bọt. Đoạn lão kéo hai chân xô qua mạn thuyền. Tiếng động cơ thuyền máy vẫn nổ đều. Chắc lưỡi, lão Thọ bật lửa châm thuốc lá. Lão cảm thấy cần phải tự thưởng một điếu thuốc sợi vàng thơm ngon.
    Rít xong một hơi dài, lão Thọ lẩm bẩm :
    -Thế là đỡ tốn năm ngàn !
    Con thuyền đen sì tiến thẳng ra khơi mù mịt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 05-07-2014 lúc 11:44. Lý do: Cho vào thẻ Spol
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    7
    Xu
    0

    Mặc định

    22 quyển Z28
    mediafire.com/?9a5257wdq62tkz8

    Ba Lê, mắt biếc môi hồng
    Bà chúa thuốc độc
    Bản án tử hình
    Bão ngầm trên biển Phong Lan
    Bóng ma trên Công Trường Đỏ
    Bóng tối Đồng Pha Lan
    Cuba, đêm dài không sáng
    Đêm cuối cùng của tử tội
    Điệp vụ săn người
    Đoàn vũ khỏa thân
    Đòn phép điệp báo
    Gián điệp quốc tế
    Gián điệp siêu hình
    Hận vàng Ấn Độ
    Mây mưa Thụy-Sĩ
    Người đẹp Quy Tô
    Nữ thần ám sát
    Phi tuần vĩnh biệt
    Sóng gió Tam Kiều
    Tia sáng giết người
    Tử chiến ngoài khơi
    Tướng cướp đổi mạng

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    7
    Xu
    0

    Mặc định

    Các bạn có thể xem thêm Z28 tại đây
    dropbox.com/sh/4qdvmftggt7bej6/AAAyzWR-SVinTREsCM6aRVS0a

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status