Không hay phát biểu linh tinh nhưng vì quý mến người viết bài nên lóc cóc gõ vài dòng .
Thứ nhất có lẽ nên định nghĩa thế nào là "nhạt". Chủ topic đã đưa ra rất nhiều định nghĩa, cái nào nghe cũng hợp lý cả. Nhưng chủ topic còn thiếu một thứ khi định nghĩa về "nhạt", đó chính là khẩu vị của người nếm, hay nói thẳng ra là khẩu vị của đàn ông. Thế giới tính ra cũng có khoảng 3 tỉ đàn ông, và khẩu vị của họ có lẽ là không ai giống ai, và 3 tỉ đàn bà còn lại cũng chẳng ai có vị giống ai.
Thế nên mới có chuyện cô kia xinh đẹp, thông minh, cá tính, gia đình khá giả nhưng chàng chẳng may rung động. Chàng lại chết chìm trong ánh mắt của người con gái khác, có thể theo người khác là "nhạt", nhưng đối với chàng giọng nói nàng mới du dương, tiếng cười của nàng làm chàng thấy yêu đời, giây phút bên nàng cho chàng thấy đời mình bình yên, vui vẻ. Nói cách khác chàng yêu cô gái mà có người xem là "nhạt" ấy. Hi hi, chuyện này chẳng phải trên phim ảnh, mà thực tế ngoài đời cũng không thiếu.
Tình yêu là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, là khi người ta không thấy nhàm chán khi ở cạnh nhau. Đôi khi chẳng cần nói chuyện, chẳng cần thể hiện cá tính, hai người bình yên ngồi đọc sách bên nhau là đủ. Đó là về mặt tâm hồn, về mặt kia nữa thì nói thẳng ra là phải có chút chemical, cả về mặt thị giác, khứu giác và thính giác. Có người thích dáng hình bé nhỏ mỏng manh, có người thích cô nàng có da có thịt, vân vân và vân vân.
Mình có nhiều người bạn, mỗi người một cá tính và chẳng bao giờ mình đánh giá là cô ấy nhạt hay không, hoặc anh ấy nhạt hay không. Đơn giản là vì mình cũng chưa bao giờ tự xem mình là "mặn", và cũng đơn giản vì tình cảm con người xuất phát từ sự cảm thông, chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau. Có người vừa gặp đã mến, nói chuyện đã thấy hợp, có những người bạn thân thiết vô cùng, dù nam hay nữ. Có những người mình kính trọng và biết ơn vô ngần, có những tình cảm suốt đời không bao giờ quên. Định nghĩa "nhạt" chỉ dành cho những người xa lạ. Nhưng mình có định nghĩa thú vị và hài hước. Mình có người bạn vô cùng thú vị, ở với nó không bao giờ buồn chán vì nó luôn nghĩ ra nhiều trò. Cũng có con người bản thân họ không nhạt, nhưng cuộc sống làm cho nhạt, khi mà họ cống hiến hết mình cho công việc hay cho gia đình, nhịp sống cứ đều đều trôi đi, và người khác nghĩ họ nhạt.
Khi yêu nhau lâu rồi hoặc cưới nhau rồi, tình yêu chuyển sang một dạng khác. Cảm giác thân quen đến tận cùng ấy chắc bạn luôn có khi nhìn vợ, chồng hay người yêu của mình. Có nhiều người xem cảm giác đó là nhàm chán, nhưng mình nghĩ đó mới là tình yêu. Ăn thứ gì nhiều bạn cũng sẽ ớn, nhưng có thứ suốt đời không bao giờ ngán là cơm. Có thể đôi lúc thèm ăn phở, ăn bún, nhưng rồi bạn sẽ thấy cơm là nhất. Đây là cảm giác khi mình đi đâu đó 1 tuần, chỉ mong về nhà nấu bát cơm mà ăn cho đỡ thèm, hi hi. Nhưng ăn cơm phải có thức ăn, và thức ăn thế nào mới làm cho cơm ngon có lẽ phải cần sự hợp tác của cả người nấu và người ăn. Người ăn không nhận xét, không nói ra ý kiến của mình thì người nấu sẽ chẳng bao giờ biết được thức ăn mình nấu có phù hợp hay không. Và người nấu hạnh phúc nhất khi biết người ăn thấy ngon miệng. Cái này đúng là mỗi nhà một cảnh.
Đừng dùng lý trí để đánh giá tình yêu, hãy cảm nhận và điều kì diệu sẽ xuất hiện.
Và giữa người và người luôn có một sợi dây vô hình, tình cảm sẽ còn mãi nếu ta nắm được sợi dây ấy.