Ta nhớ có một câu nói là ai thất tình thì người đó sẽ thành triết gia . Nhớ hồi trước, lúc còn trẻ, mới ngu ngơ biết yêu, bị thất tình, bị bồ đá thường hay viết một bức thư gửi cho người ấy, nội dung thư cũng đa dạng lắm. Khi thì làm người cao thượng, chúc người ta hạnh phúc, khi thì níu kéo, khi thì đề nghị làm bạn . Lúc viết thì thấy mình viết sao thật hay, sao thật giỏi, còn tưởng tượng mình mà như người ấy, đọc thư xong không đau lòng muốn chết, cắn rứt lương tâm thì cũng quay trở về vơi mình nhưng cuối cùng tất cả cũng là mơ mộng hão. Đến giờ đọc lại những lời ớn lạnh ấy còn cảm thấy buồn cười . Giờ đọc những lời tâm sự của cô Kỳ Duyên này lại có cảm giác của mình viết thư ngày đó, những lời này thường chỉ có tác dụng mạnh với người viết hoặc người đồng cảnh ngộ chứ người đi thì chẳng có mấy tác động .

Giờ cũng tạm coi là già, từng trải, đã yêu, đã được yêu nhưng vẫn không thể hiểu được phụ nữ và đôi khi cũng không hiểu được chính mình. Người ta từng lừa mình như xiếc, bỏ đi lấy chồng mà vẫn gọi điện trách mình và mình vẫn có cảm giác có lỗi với cô ấy mới lạ chứ . Thực ra cảm thấy có lỗi vì khi bên nhau mình cũng không hết lòng yêu cô ấy . Có lẽ một người từ thất tình mà trưởng thành thì khó có khả năng yêu hết lòng hay sao ấy . Cuối cùng vẫn thắc mắc một chuyện, người phụ nữ có thể làm mình ngưỡng mộ, làm mình yêu rốt cuộc là mặt mũi thế nào nhỉ ?