Trong khi đó, thế hệ 7X tiếp nhận hai luồng thông tin. Khổ, hai luồng này đánh nhau chan chát. Họ khát khao được hiện đại, được phóng khoáng, cởi mở như giới trẻ, nhưng lại không đủ dũng cảm để bứt phá. Mà cam phận chịu giữ phẩm hạnh như thế hệ mẹ thì lại ấm ức trong cảnh “trâu buộc trâu ăn”. Híc, ngày xưa các cụ giữ được (ấy là đa số thôi, chứ cũng thiếu gì người ăn cơm trước kẻng hoặc không chồng mà chửa) cũng bởi câu “thời thế tạo anh hùng”.

Hồi đó, các cụ đều giống nhau cả, nam nữ thụ thụ bất thân, lấy đâu ra cơ hội mà không gìn với giữ. Đấy là chưa kể, ngày xưa, phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông, vai trò trong gia đình mờ nhạt nên có muốn bứt phá cũng khó. Sau đó là đến thời chiến tranh loạn lạc, có đàn ông đâu cho họ hư hỏng. Thế nên, các cụ gìn vàng giữ ngọc giỏi lắm, mặc dù cũng khó khăn biết bao. Nhưng khi đã vượt qua được những khó khăn (mà không có cách nào khác là phải vượt qua) thì với tất cả lòng tự hào về phẩm hạnh của mình, họ quên mất những tháng ngày dằn vặt, khổ đau, và muốn người khác (con cháu) cũng phải noi gương mình. Họ không biết rằng, rất vô tình, mình đang khiến cho những người lớp sau lặp lại sự đau khổ của chính mình ngày trước.