TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 93

Chủ đề: Thế nào là đạo

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    115
    Xu
    0

    Mặc định Thế nào là đạo

    Phải nói rằng trên thế giới có rất nhiều đạo, Đạo Hồi Đạo Thiên chúa, Đạo Phật, Đạo Hindu, ... vv và vv. Nhưng mình không muốn nói về các đạo đó.
    Mình muốn cùng mọi người trao đổi về các đạo khác: trà đạo, hoa đạo, võ đạo, vũ đạo ...
    Mình rất ngạc nhiên là sao người Nhật về loại này lắm đạo thế: Nhu đạo, không thủ đạo, hiệp khí đạo, võ sĩ đạo, rồi hoa đạo trà đạo cũng từ nhật mà ra có ai hiểu thế nào thì được gắn chữ đạo thì làm ơn giải thích dùm mình với
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    HCM city
    Bài viết
    181
    Xu
    0

    Mặc định

    Đạo là chỉ một nét đặc trưng về môt khía cạnh văn hoá nào đó. Trong đó đã được các bậ tiền bối đúc kết thành những quy tắc, giúp con người dễ dang thưởng thức những cái hay , thú vị trong đó ( ví dụ: Trà đạo, hoa đạo). Hoặc là một môn, một mặt gì đó đã mang đậm tính nghệ thuật kéo dài theo chiều dài lịch sử.
    Đi tu ko chơi Game, ko uống rượu, bế quan tu luyện Hidden Content Hidden Content

  4. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    115
    Xu
    0

    Mặc định

    Theo mình nói về chữ "đạo" là rất khó, theo nhiều tiểu thuyết võ hiệp, muôn nẻo đường đều dẫn về 1 nguồn - Vạn lưu qui tông- và đó chính là đạo, là lẽ trời đất vạn vật đều vận hành theo điều đó. Dù bạn làm điều gì, cắm hoa, uống trà, hay võ học đều có 1 nguyên tắc chung đó chính là đạo.
    Thực ra mình cũng mù mờ lắm về điều này, mình mới chỉ hiểu hoa đạo trà đạo võ đạo còn rất nhiều thứ đạo nhưng nó đều phải tuân theo 1 nguyên tắc về sự hài hòa giữa trời đất, về nhân sinh và sự tồn tại. Còn nếu bạn đi ngược với nguyên tắc đó, con đường của bạn sẽ là sự diệt vong hoặc 1 dấu chấm hết. Ví dụ lấy trà nhé: trà Việt Nam phải qua công đoạn tráng chè thì mới uống ngon còn chè của Tàu hay nước ngoài mà tráng xong thì vứt. Tại sao lại như vậy, mình không trả lời được nhưng mình chỉ hiểu làm như vậy nó mới ngon. Có thể đạo lý của VN khác với TQ và các nước khác chăng, mình chịu. rất mong có cao thủ nào chỉ bảo dùm

  5. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    MT
    Bài viết
    6,549
    Xu
    2,631

    Mặc định

    Đạo theo ta thực ra là những gì chính mình ngộ được trong một lĩnh vực nào đó mà thôi, hay nói về tôn giáo thì "đạo" chính là đức tin của chính mình (cái mà mình tin vào)

  6. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2008
    Đang ở
    Vinatex
    Bài viết
    273
    Xu
    0

    Mặc định

    Một tăng sĩ hỏi một thiền sư đang ẩn mình trên núi,
    “Đạo là gì?”
    “Ngọn núi này hùng vĩ làm sao!” Thiền sư đáp lại.
    “Con không hỏi thầy về núi non,” tăng sĩ nói, “mà là về Đạo.”


    Thiền sư trả lời, “Nếu ngày nào chưa vượt qua được ngọn núi này, con ơi, con không thể nào đạt Đạo...”



    Tầm đạo thì dễ. Vượt qua tâm mới khó. Tâm là núi. Vượt qua được núi thì đạt đạo. Nếu bạn vượt trên đạo, thế gian sẽ đều vô sự. Rất tiếc, bạn quá xa cách với Đạo. Tâm bạn là một khối mâu thuẫn! mảng phương Đông và mảng phương Tây. Từng mảng vụn rời rạc phân tán. Nếu muốn thống nhất tâm, nội tại cần phải được kết tinh. Bạn có quá nhiều ngã tính, cho nên bạn không thể nào khai mở được tự tánh. Chỉ có vậy thôi. Bạn có thể kiểm soát thân tâm (như đa số thường làm). Bạn cũng có thể cải biến mình là một nghị sĩ thay vì là một thường dân tầm thường. Bạn có thể là một Nghị sĩ Ấn Độ, thay vì nghị sĩ Anh Quốc. Bạn có thể hoán chuyển phần lớn các mảng tâm để cùng di động chung hướng, nhưng một số mảng nhỏ của tâm vẫn rời rạc, đứt đoạn, và phân tán lung tung. Cho dù một người giàu tự chủ, giàu kỷ luật, giàu tư tưởng, giàu tác phong lẫn giàu tư tưởng, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ đạt được đạo. Ông ta có thể thích ứng với mọi tình trạng của xã hội. Tuy vậy, ông vẫn chưa đủ khả năng để bước vào ngưỡng cửa thiêng liêng.

    Bạn là một ngọn núi rất là hùng vĩ! Trước tiên, bạn cần phải thấu hiểu rằng mọi ngã tính cần phải xả bỏ. Đa tâm lý phải được hoán chuyển thành đơn tâm lý. Bạn cần phải đồng nhất, vô tâm và vô tư tưởng. Vì tư tưởng tạo nên ngã tính cho nên tâm bạn bị phân hóa. Tư tưởng hỗn loạn và gây nên lắm mâu thuẫn. Dù cho một sự việc rất là nhỏ bé cũng sẽ gây cho tâm nhiều xung đột cũng vì tâm thiếu sự tổng hợp.

    Tôi có nghe qua một câu chuyện như vầy. Mulla Narasruddin bị một chứng bệnh tâm thần khá trầm trọng. Mỗi ngày qua, Mulla Narasruddin luôn luôn sống trong trạng thái do dự. Anh không thể nào quyết định bất cứ sự việc gì, dù là lớn hay nhỏ. Thí dụ như anh có nên tắm hay không? Anh có nên thắt chiếc cà ra vát này hay chiếc cà ra vát khác? Anh đón chiếc tắc xi đi làm hay là lái xe riêng đi làm? Căn bệnh mỗi ngày qua trở nên thêm trầm trọng, cho nên họ phải đem anh vào dưỡng trí viện. Sáu tháng sau, căn bệnh tâm lý quái đản cuối cùng cũng được giải tỏa. Các bác sĩ cho rằng anh đã hoàn toàn hồi phục. Một hôm, họ nói với anh: “Mulla Narasruddin, Anh hoàn toàn bình phục rồi. Anh có thể trở lại thế giới để làm việc và sinh hoạt như xưa. Chúng tôi khá hài lòng với kết quả của hiện tại. Anh sẽ không còn vấn đề gì để lo ngại nữa.”

    Nhận thấy có một thoáng do dự hiện lên trong đôi mắt của Mulla Narasruddin, bác sĩ hỏi: “Anh không thể tự tin được là bây giờ anh có đủ khả năng để xông pha vào đời sống để sinh hoạt như xưa hay sao?”

    Nasruddin trả lời: “Có và không.”

    Bạn hay thiếu sự quyết đoán. Yêu hay ghét không phải là một vấn đề hệ trọng. Điều hệ trọng là bạn mãi phân vân giữa hai chiều hướng. Bạn đang yêu à? Đúng đó. Nhưng thực tế, bạn không yêu. Có một ngày, bạn sẽ chán ngán tình yêu. Có một ngày rồi bạn sẽ không còn quyến luyến mối tình xưa nữa. Ngày đó, bạn đâm ra hận người bạn yêu. Dù bạn có yêu thích một vật gì đến mức điên cuồng, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày, bạn ghét cay ghét đắng nó. Bạn sẽ hận khi bạn yêu. Bạn cũng sẽ hận lúc bạn chán yêu. Bạn luôn luôn mâu thuẫn giữa hai trạng thái. Bạn không thể bước vào cánh cửa của chân tánh. Bạn không đủ nghị lực. Bạn thiếu một cái tâm kiên cố. Ngọn núi tâm này của bạn mới là gian nan nhất!

    Đạo thì quá dễ. Tất cả các pháp hữu vi, tất cả mọi giáo giới trong cõi thế giới này, và tất cả các thiền sư trong hiện tại không phải là Đạo. Đạo hiện hữu tại đây. Mọi pháp hữu vi chỉ thuần túy hướng dẫn bạn đạt được Đạo. Chúng là những con đường nhỏ hẹp hướng dẫn bạn lên đỉnh tối thượng. Bạn không cần tầm đạo vì đạo đang ở trước mặt. Mọi giáo pháp đồng hướng dẫn bạn đến một con đường duy nhất. Đạo là những con đường mòn nhỏ dẫn lên đỉnh núi. Bạn không thấy đạo vì bạn mang quá nhiều thứ hỗn tạp. Bạn cần được hướng dẫn để có thể quay về lối cũ. Tâm bạn phân tán thì bạn xa đạo. Khi tâm bạn an trụ thì bạn gần đạo. Tư tưởng phân chia vì chúng đối cực. Tình yêu đưa đến sân hận; đam mê mang đến hận thù, mến mộ dẫn đến chán ghét.

    Tăng xán đã nói rất đúng, “Chỉ cần một chút phân biệt nhỏ giữa yêu và ghét, đã có sự ngăn cách lớn giữa Niết bàn và thế tục.”
    Khi nào tâm hết phân biệt thì sẽ thanh tịnh. Xả ly tư tưởng để trở nên vô tâm là sự kiện cực kỳ tối hậu. Tuy vô tâm nhưng bạn phải cần cảnh giác. Có những lúc bạn chìm sâu trong cơn say ngủ, đột nhiên bạn ngộ. Những giấc ngủ say sưa này có thể giúp đỡ cơ thể bạn hồi phục nhanh chóng, nhưng bạn vẫn mõi mệt sau khi thức dậy. Tâm trí của bạn hoạt động kể cả lúc bạn đang ngủ. Có những lúc bạn say ngủ, lúc tâm của bạn chìm sâu trong trạng thái tuyệt đối vắng lặng, có thể bạn sẽ bất chợt thể nghiệm được tâm sáng suốt. Tâm thức thường hợp nhất khi bạn cảnh giác cao độ. Lúc đó, bạn không còn phân biệt giữa xấu và tốt, giữa thiện và ác, giữa Niết bàn và địa ngục, giữa Thượng đế và Ma vương. Bạn chỉ hoàn toàn là bạn trong cõi vô tâm thức siêu việt. – Thể nghiệm này hay xảy ra khi bạn cảm nhận được trọn vẹn sự thanh tịnh. Đại định (samadhi) là bước cuối cùng, tối thượng nhất của thiền, hoàn toàn trống rỗng và hoàn toàn giải thoát. Bạn càng rơi vào trạng thái vô thức thì bạn sẽ càng chìm đắm trong cơn mộng mị. Nếu bạn ý thức được bạn trong trạng thái này, bạn sẽ chứng ngộ. Ngọn núi trí tuệ sẽ hoán chuyển. Con đường đạo bỗng mở rộng mênh mông, đây là đoạn đường thứ nhất của bạn. Trong đoạn đường thứ hai, nếu quá khứ đi vào hiện thực, nội tại của bạn sẽ nảy sinh ra ngã tính. Ngày xưa, bạn đã từng là một ấu nhi. Ấu nhi này luôn ẩn khuất trong bạn. Thỉnh thoảng, bạn cảm giác được đứa bé đang quậy phá bên trong. Có những giây phút, lúc bạn hồi tưởng lại quá khứ, bỗng nhiên bạn sẽ thấy mình vô cùng trẻ con. Bạn nhận thấy có một thời bạn là một thiếu niên, bây giờ bạn đã là một cụ già. Thiếu niên tính vẫn còn phảng phất trong bạn. Chính vì vậy, dù đã già, nhưng đôi lúc bạn vẫn vô cùng xuẩn ngốc.

    Quá khứ đè nặng từng giây phút của đời sống, cho nên bạn mới chất chứa nhiều ngã tính như vậy. Bạn có cả hàng triệu cá tính khác nhau. Chúng tích lũy chồng chồng lớp lớp từ thưở bạn sinh ra cho đến nay. Tuy bạn đã trưởng thành, nhưng quá khứ vẫn theo đuổi bạn. Quá khứ tuy không xuất hiện rõ ràng, nhưng nó vẫn lẫn khuất trong thân tâm. Lúc bạn còn thơ ấu, nếu có ai la mắng bạn, “Không được nỗi giận!” Bạn sẽ lập tức im lặng, nhưng cơn giận sẽ ứ đọng bên trong. Năng lượng của sự giận dữ không bị xóa đi. Qua thời gian, tâm của bạn chưa bình hòa vì cơn giận còn mãi lẫn khuất. Vòng tròn ác nghiệt đó sẽ ám ảnh bạn trong ba mươi năm hoặc sáu mươi năm trời sau. Mọi sinh hoạt sẽ khởi sắc vì nó. Vì vậy, tâm bạn cần phải được chuyển hóa để có thể hoán cải được chúng. Nếu bạn có va chạm một ai, sự va chạm này sẽ thiếu vắng sự thuần khiết vì quá khứ vẫn còn ứ đọng bên trong. Cơn giận năm xưa nay vẫn còn tích tụ. Sự oán hờn vẫn thấp thoáng. Dù bạn đang yêu nhưng những sự va chạm của cuộc đời sẽ làm cho tình yêu của bạn mất đi tính cách thuần khiết vì sự tổn thương vẫn còn ăn sâu.

    Wilhelm Reich nghiên cứu khá kỷ lưỡng về sự kiềm chế điên cuồng này. Bạn mang nguyên cả tấn tuồng của quá khứ vào hiện tại. Vì vậy bạn không thể nào sống thật. Đã đến lúc bạn cần phải hài hoà với quá khứ. Thiền định giúp đỡ bạn sống trọn vẹn với thực tại, hài hoà với quá khứ hơn, và giúp đỡ bạn trong quá trình phân hủy hằng triệu nghiệp tạo tác còn ứ đọng…

    Một thiền giả dù đã già nhưng tâm hồn của ông luôn trẻ thơ, vì ông hiện hữu trong thực tại. Vì ông biết cách chết trong mỗi giây phút trôi qua. Nghệ thuật sống trọn vẹn là như vậy. Ông chết trong mỗi giây phút. Cuộc đời của ông sẽ không lưu lại một vết tích gì hết. Mọi quan hệ tình cảm cũng nên chấm dứt. Bạn không cần mang chúng theo làm gì. Bạn hãy thuần túy chết với chúng mỗi ngày! Bạn không thể làm gì khác hơn. Quá khứ đã qua đi, hiện tại đang hiện hữu. Bạn chấp nhận mọi sự như những tiến trình tự nhiên của cuộc đời. Bạn hãy để chúng tự động qua đi. – Bạn xả bỏ mọi sự với sự tỉnh thức đơn thuần và trọn vẹn. Sau đó, bạn sẽ hồi sinh với một tâm thức mới. Quá khứ đã được hoàn toàn giũ sạch. Dù không còn trẻ thơ nữa, nhưng nếu bạn quan sát bạn thật kỷ lưỡng, bạn sẽ thấy đứa bé vẫn hiện hữu. Nó sẽ mang đến lắm phiền phức cho bạn! Nếu tâm hồn của bạn thuần túy là một ấu nhi thật sự, bạn sẽ không còn tạo nên những tác nghiệp dù số tuổi của bạn chồng chất.

    Tôi có nghe qua một câu chuyện như vầy: Mulla Narasruddin phải vào bệnh viện. Ông ta đã hơn tám mươi tuổi. Ba người con trai của ông không hề mang đến cho ông một món quà nào trong ngày sinh nhật của ông. Tất nhiên là họ có viếng thăm ông, nhưng không một ai đem tặng ông một món quà nào dù là rất nhỏ. Tuy ông đã tám mươi tuổi, nhưng ông vẫn hớn hở vui mừng khi ai mang tặng ông những món quà sinh nhật. Người con lớn nhất của ông cũng đã sáu mươi tuổi. Họ phải thấu hiểu điều đó, nhưng khi họ ghé thăm ông, họ lại đến với đôi bàn tay trắng. Ông giận dữ vô cùng và lòng tràn đầy thất vọng. Ông nói với sự mĩa mai. “Sao vậy? Các con đã quên mất ông già này rồi hay sao? Cả cái ngày sinh của ông già này mà các con cũng không nhớ nữa à? Hôm nay là sinh nhật của cha con đó các con ạ!”

    Bạn có thể thấy sự trẻ con của ông. Tuy ông đã là một ông già tám mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, nhưng vẫn khao khát một món quà như một đứa bé đang mong chờ món đồ chơi vậy.
    Một người con của ông nói, “Xin phụ thân thứ lỗi, chúng con tự nhiên quên mất tiêu rồi.”

    Mulla Narasruddin trả lời, “Ta nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho các con vì cái bệnh hay quên là cái bệnh chung của gia đình ta. Như ta đã từng quên kết hôn với mẹ của các con vậy.” Ông ta đã thật sự giận dữ.

    Các người con của Mulla Narasruddin nhìn ông tái mặt, “Phụ thân nói sao? Như vậy chúng con là …?”

    Ông trả lời, “Đúng rồi. Cho nên các con toàn là đồ bần tiện.”

    Cá tính trẻ con sẽ luôn hiện hữu trong bạn. Dù khóc hay cười, bạn vẫn sẽ thấy đứa bé này thấp thoáng. Khi quên hay nhớ, khi thi ân hoặc muốn cầu báo, đứa bé lại hiện ra. Đứa bé này hình như không bao giờ có thể trưởng thành được. Một người khó có thể trưởng thành nếu cá tính trẻ thơ đó không còn là một phần thể của bạn nữa. Nếu không, cá tính trẻ con này mãi mãi ảnh hưởng mọi hành động và mọi quan hệ tình cảm của bạn. Quá khứ ảnh hưởng mọi thực tại của bạn. Thực tại của bạn bị đè nặng bởi quá khứ. Nếu hàng muôn triệu âm thanh của quá khứ luôn luôn thao túng thân tâm, làm sao mà bạn có thể nhìn thấy Đạo?
    Bạn là ngọn núi của trí tuệ. Ngọn núi phải được tan chảy. Nó cần luôn được tan chảy từ nguồn suối tâm thức. Qua tâm thức, bạn có thể đánh thức quá khứ. Cũng như vậy, qua cơ cấu của tâm thức, nếu bạn sống thật, hoàn toàn trọn vẹn trong ý thức, quá khứ sẽ không bao giờ là một gánh nặng của bạn. Hãy nhận thức điều này. Quá khứ sẽ không bao giờ là gánh nặng nếu bạn sống ý thức! Nếu bạn đi chợ để mua một vật dụng gì, bạn bước đi từng bước trọn vẹn trong ý thức. Bạn mua vật dụng với sự ý thức. Bạn quán chiếu tư tưởng trong mỗi sinh hoạt. Bạn sẽ trở về nhà, tâm vẫn giử được chánh niệm, những sinh hoạt này sẽ không còn lưu lại trong ký ức. Không phải là tôi muốn bạn quên tất cả - nhưng tôi muốn tất cả sinh hoạt của bạn sẽ không còn là một gánh nặng nữa. Nếu bạn muốn nhớ, bạn có thể nhớ. Nếu bạn muốn quên, bạn cũng có thể quên. Những sinh hoạt của bạn không còn là những ràng buộc của nhân thế, và không còn là những gánh nặng kinh khủng trong cuộc đời của bạn. Nếu bạn tiếp tục hoạt động với tâm chánh niệm, bạn sẽ không còn lưu lại những vết tích của nghiệp lực. Nếu bạn sinh hoạt với cái tâm vô thức, những tàn tích của chúng nhất định sẽ lưu lại với bạn. Bạn sẽ không thể nào tỉnh thức trọn vẹn. Nếu nghiệp tác của bạn không được trọn vẹn. Có một ngày, chúng sẽ thức dậy và quấy nhiễu bạn. Lúc tuổi bạn còn thơ ấu, có một người lỡ làm hư đồ chơi của bạn, bạn khóc vô cùng thê thãm. Mẹ cố gắng an ủi bạn, dỗ ngọt bạn, kể cho bạn nghe một câu chuyện hay để đánh lạc hướng bạn. Thế là bạn quên mất bạn đã khóc. Cuối cùng, bạn cũng quên hết mọi sự. Vì tác nghiệp này đã không diễn tiến một cách đầy đủ, cho nên sẽ có một ngày nào đó, nếu có một người nào đó lại giật mất đi đồ chơi của bạn (hay chiếm đoạt bạn gái của bạn), bạn sẽ diễn tiến lại sự việc bằng cách bạn sẽ vô cùng đau đớn. Bạn sẽ kêu khóc. Quá khứ hiện hữu vì tiến trình của sự việc chưa được thực hiện một cách hoàn hảo, cho nên nó cần phải được thực hành một lần nữa. Hãy hồi tưởng lại những sinh hoạt trong quá khứ. Nếu bạn muốn quá khứ không còn đeo đuổi nữa. Tốt nhất, bạn nên sống lại với chúng một lần nữa (không còn cách nào khác ngoài cách này), nhất định bạn sẽ không còn bị nghiệp lực đeo đuổi. Nếu nghiệp lực vẫn còn đeo đuổi, chỉ có một cách duy nhất là bạn phải sống lại với chúng.

    Mỗi đêm, bạn hãy tự mình lội ngược dòng quá khứ khoảng một giờ đồng hồ. Bạn hãy sống một cách thật trọn vẹn qua từng diễn tiến của quá khứ. Bạn sẽ khám phá có những luồng tư tưởng sôi động trong bạn. Những tác nghiệp bắt đầu hồi sinh. Chúng sẽ làm cho tâm của bạn bị nhiễu loạn – Bạn không cần phải vội vã. Bạn cũng không nên tập trung nữa vời vào bất cứ xung đột nào đang lưu hành bên trong. Bạn có thể vô tình sẽ tạo thêm một cái Nhân nữa. Nếu có những tư tưởng hiển hiện, bạn cần phải chú ý một cách trọn vẹn. Khi tôi khuyên bạn sống lại với quá khứ, không có nghĩa là bạn chỉ thuần túy nhớ đến quá khứ. Bạn phải thật sự sống thật với hình ảnh của quá khứ. Nếu bạn chỉ nhớ đến quá khứ, bạn chỉ là một quan sát viên. Nếu vậy, sẽ vô ích thôi vì nó chẳng giúp gì được cho bạn. Hãy sống với nó một lần nữa để nó có thể diễn tiến hoàn hảo hơn! Nếu bạn hồi tưởng lúc bạn còn là một đứa bé, bạn không nên sống qua quá khứ với hình ảnh của một người bên lề, nhìn đồ chơi bị giật khỏi tay của đứa bé. Bạn phải là đứa bé đó mới được! Bạn hãy sống lại mỗi giây phút mà đứa bé bị kẻ khác giật mất đồ chơi. Bạn sẽ thấy bạn kêu khóc. Bạn sẽ thấy được hình ảnh mẹ bạn đang an ủi bạn. Mọi sự tiếp diễn như bao hình ảnh đã từng xảy ra trong bao nhiêu năm trước. Nhưng lần này, bạn cấu tạo hình ảnh mẹ của bạn không còn đánh lạc hướng bạn nữa. Bạn để mọi diễn tiến xảy ra trọn vẹn hơn. Khi mọi sự diễn tiến được hoàn hảo hơn, trái tim của bạn không còn mang cảm giác nặng nề nữa, vì tác nghiệp cuối cùng cũng đã được xả bỏ hết.
    Bạn là ngọn núi của trí tuệ. Ngọn núi phải được tan chảy. Nó cần luôn được tan chảy từ nguồn suối tâm thức. Qua tâm thức, bạn có thể đánh thức quá khứ. Cũng như vậy, qua cơ cấu của tâm thức, nếu bạn sống thật, hoàn toàn trọn vẹn trong ý thức, quá khứ sẽ không bao giờ là một gánh nặng của bạn. Hãy nhận thức điều này. Quá khứ sẽ không bao giờ là gánh nặng nếu bạn sống ý thức! Nếu bạn đi chợ để mua một vật dụng gì, bạn bước đi từng bước trọn vẹn trong ý thức. Bạn mua vật dụng với sự ý thức. Bạn quán chiếu tư tưởng trong mỗi sinh hoạt. Bạn sẽ trở về nhà, tâm vẫn giử được chánh niệm, những sinh hoạt này sẽ không còn lưu lại trong ký ức. Không phải là tôi muốn bạn quên tất cả - nhưng tôi muốn tất cả sinh hoạt của bạn sẽ không còn là một gánh nặng nữa. Nếu bạn muốn nhớ, bạn có thể nhớ. Nếu bạn muốn quên, bạn cũng có thể quên. Những sinh hoạt của bạn không còn là những ràng buộc của nhân thế, và không còn là những gánh nặng kinh khủng trong cuộc đời của bạn. Nếu bạn tiếp tục hoạt động với tâm chánh niệm, bạn sẽ không còn lưu lại những vết tích của nghiệp lực. Nếu bạn sinh hoạt với cái tâm vô thức, những tàn tích của chúng nhất định sẽ lưu lại với bạn. Bạn sẽ không thể nào tỉnh thức trọn vẹn. Nếu nghiệp tác của bạn không được trọn vẹn. Có một ngày, chúng sẽ thức dậy và quấy nhiễu bạn. Lúc tuổi bạn còn thơ ấu, có một người lỡ làm hư đồ chơi của bạn, bạn khóc vô cùng thê thãm. Mẹ cố gắng an ủi bạn, dỗ ngọt bạn, kể cho bạn nghe một câu chuyện hay để đánh lạc hướng bạn. Thế là bạn quên mất bạn đã khóc. Cuối cùng, bạn cũng quên hết mọi sự. Vì tác nghiệp này đã không diễn tiến một cách đầy đủ, cho nên sẽ có một ngày nào đó, nếu có một người nào đó lại giật mất đi đồ chơi của bạn (hay chiếm đoạt bạn gái của bạn), bạn sẽ diễn tiến lại sự việc bằng cách bạn sẽ vô cùng đau đớn. Bạn sẽ kêu khóc. Quá khứ hiện hữu vì tiến trình của sự việc chưa được thực hiện một cách hoàn hảo, cho nên nó cần phải được thực hành một lần nữa. Hãy hồi tưởng lại những sinh hoạt trong quá khứ. Nếu bạn muốn quá khứ không còn đeo đuổi nữa. Tốt nhất, bạn nên sống lại với chúng một lần nữa (không còn cách nào khác ngoài cách này), nhất định bạn sẽ không còn bị nghiệp lực đeo đuổi. Nếu nghiệp lực vẫn còn đeo đuổi, chỉ có một cách duy nhất là bạn phải sống lại với chúng.

    Mỗi đêm, bạn hãy tự mình lội ngược dòng quá khứ khoảng một giờ đồng hồ. Bạn hãy sống một cách thật trọn vẹn qua từng diễn tiến của quá khứ. Bạn sẽ khám phá có những luồng tư tưởng sôi động trong bạn. Những tác nghiệp bắt đầu hồi sinh. Chúng sẽ làm cho tâm của bạn bị nhiễu loạn – Bạn không cần phải vội vã. Bạn cũng không nên tập trung nữa vời vào bất cứ xung đột nào đang lưu hành bên trong. Bạn có thể vô tình sẽ tạo thêm một cái Nhân nữa. Nếu có những tư tưởng hiển hiện, bạn cần phải chú ý một cách trọn vẹn. Khi tôi khuyên bạn sống lại với quá khứ, không có nghĩa là bạn chỉ thuần túy nhớ đến quá khứ. Bạn phải thật sự sống thật với hình ảnh của quá khứ. Nếu bạn chỉ nhớ đến quá khứ, bạn chỉ là một quan sát viên. Nếu vậy, sẽ vô ích thôi vì nó chẳng giúp gì được cho bạn. Hãy sống với nó một lần nữa để nó có thể diễn tiến hoàn hảo hơn! Nếu bạn hồi tưởng lúc bạn còn là một đứa bé, bạn không nên sống qua quá khứ với hình ảnh của một người bên lề, nhìn đồ chơi bị giật khỏi tay của đứa bé. Bạn phải là đứa bé đó mới được! Bạn hãy sống lại mỗi giây phút mà đứa bé bị kẻ khác giật mất đồ chơi. Bạn sẽ thấy bạn kêu khóc. Bạn sẽ thấy được hình ảnh mẹ bạn đang an ủi bạn. Mọi sự tiếp diễn như bao hình ảnh đã từng xảy ra trong bao nhiêu năm trước. Nhưng lần này, bạn cấu tạo hình ảnh mẹ của bạn không còn đánh lạc hướng bạn nữa. Bạn để mọi diễn tiến xảy ra trọn vẹn hơn. Khi mọi sự diễn tiến được hoàn hảo hơn, trái tim của bạn không còn mang cảm giác nặng nề nữa, vì tác nghiệp cuối cùng cũng đã được xả bỏ hết.
    Bạn là ngọn núi của trí tuệ. Ngọn núi phải được tan chảy. Nó cần luôn được tan chảy từ nguồn suối tâm thức. Qua tâm thức, bạn có thể đánh thức quá khứ. Cũng như vậy, qua cơ cấu của tâm thức, nếu bạn sống thật, hoàn toàn trọn vẹn trong ý thức, quá khứ sẽ không bao giờ là một gánh nặng của bạn. Hãy nhận thức điều này. Quá khứ sẽ không bao giờ là gánh nặng nếu bạn sống ý thức! Nếu bạn đi chợ để mua một vật dụng gì, bạn bước đi từng bước trọn vẹn trong ý thức. Bạn mua vật dụng với sự ý thức. Bạn quán chiếu tư tưởng trong mỗi sinh hoạt. Bạn sẽ trở về nhà, tâm vẫn giử được chánh niệm, những sinh hoạt này sẽ không còn lưu lại trong ký ức. Không phải là tôi muốn bạn quên tất cả - nhưng tôi muốn tất cả sinh hoạt của bạn sẽ không còn là một gánh nặng nữa. Nếu bạn muốn nhớ, bạn có thể nhớ. Nếu bạn muốn quên, bạn cũng có thể quên. Những sinh hoạt của bạn không còn là những ràng buộc của nhân thế, và không còn là những gánh nặng kinh khủng trong cuộc đời của bạn. Nếu bạn tiếp tục hoạt động với tâm chánh niệm, bạn sẽ không còn lưu lại những vết tích của nghiệp lực. Nếu bạn sinh hoạt với cái tâm vô thức, những tàn tích của chúng nhất định sẽ lưu lại với bạn. Bạn sẽ không thể nào tỉnh thức trọn vẹn. Nếu nghiệp tác của bạn không được trọn vẹn. Có một ngày, chúng sẽ thức dậy và quấy nhiễu bạn. Lúc tuổi bạn còn thơ ấu, có một người lỡ làm hư đồ chơi của bạn, bạn khóc vô cùng thê thãm. Mẹ cố gắng an ủi bạn, dỗ ngọt bạn, kể cho bạn nghe một câu chuyện hay để đánh lạc hướng bạn. Thế là bạn quên mất bạn đã khóc. Cuối cùng, bạn cũng quên hết mọi sự. Vì tác nghiệp này đã không diễn tiến một cách đầy đủ, cho nên sẽ có một ngày nào đó, nếu có một người nào đó lại giật mất đi đồ chơi của bạn (hay chiếm đoạt bạn gái của bạn), bạn sẽ diễn tiến lại sự việc bằng cách bạn sẽ vô cùng đau đớn. Bạn sẽ kêu khóc. Quá khứ hiện hữu vì tiến trình của sự việc chưa được thực hiện một cách hoàn hảo, cho nên nó cần phải được thực hành một lần nữa. Hãy hồi tưởng lại những sinh hoạt trong quá khứ. Nếu bạn muốn quá khứ không còn đeo đuổi nữa. Tốt nhất, bạn nên sống lại với chúng một lần nữa (không còn cách nào khác ngoài cách này), nhất định bạn sẽ không còn bị nghiệp lực đeo đuổi. Nếu nghiệp lực vẫn còn đeo đuổi, chỉ có một cách duy nhất là bạn phải sống lại với chúng.

    Mỗi đêm, bạn hãy tự mình lội ngược dòng quá khứ khoảng một giờ đồng hồ. Bạn hãy sống một cách thật trọn vẹn qua từng diễn tiến của quá khứ. Bạn sẽ khám phá có những luồng tư tưởng sôi động trong bạn. Những tác nghiệp bắt đầu hồi sinh. Chúng sẽ làm cho tâm của bạn bị nhiễu loạn – Bạn không cần phải vội vã. Bạn cũng không nên tập trung nữa vời vào bất cứ xung đột nào đang lưu hành bên trong. Bạn có thể vô tình sẽ tạo thêm một cái Nhân nữa. Nếu có những tư tưởng hiển hiện, bạn cần phải chú ý một cách trọn vẹn. Khi tôi khuyên bạn sống lại với quá khứ, không có nghĩa là bạn chỉ thuần túy nhớ đến quá khứ. Bạn phải thật sự sống thật với hình ảnh của quá khứ. Nếu bạn chỉ nhớ đến quá khứ, bạn chỉ là một quan sát viên. Nếu vậy, sẽ vô ích thôi vì nó chẳng giúp gì được cho bạn. Hãy sống với nó một lần nữa để nó có thể diễn tiến hoàn hảo hơn! Nếu bạn hồi tưởng lúc bạn còn là một đứa bé, bạn không nên sống qua quá khứ với hình ảnh của một người bên lề, nhìn đồ chơi bị giật khỏi tay của đứa bé. Bạn phải là đứa bé đó mới được! Bạn hãy sống lại mỗi giây phút mà đứa bé bị kẻ khác giật mất đồ chơi. Bạn sẽ thấy bạn kêu khóc. Bạn sẽ thấy được hình ảnh mẹ bạn đang an ủi bạn. Mọi sự tiếp diễn như bao hình ảnh đã từng xảy ra trong bao nhiêu năm trước. Nhưng lần này, bạn cấu tạo hình ảnh mẹ của bạn không còn đánh lạc hướng bạn nữa. Bạn để mọi diễn tiến xảy ra trọn vẹn hơn. Khi mọi sự diễn tiến được hoàn hảo hơn, trái tim của bạn không còn mang cảm giác nặng nề nữa, vì tác nghiệp cuối cùng cũng đã được xả bỏ hết.
    Bạn muốn nói chuyện với cha, nhưng ông đã qua đời khá lâu lắm rồi. Bạn không còn cách nào tâm sự với ông được nữa. Bạn muốn cầu xin ông tha thứ cho những lầm lỗi mà bạn đã gây ra, nhưng vì tự ái bạn đã không cầu xin sự tha thứ này của ông. Bây giờ ông đã không còn tại thế nữa. Bạn không còn có thể nói lên những lời cầu xin này với ông. Mỗi ngày qua, bạn bị dày vò trong sự ân hận. Chính vì nỗi ám ảnh này, nó từ từ huỷ diệt đi bao nhiêu quan hệ tình cảm mật thiết của bạn trong hiện tại. Tôi thấu hiểu được điều đó. Thiền sư thường phải đóng vai trò của một người cha. Thật là không dễ dàng gì khi mọi người tìm đến tôi, và họ trải rộng tâm tư về những vấn đề có liên quan đến tình cảm giữa họ và phụ thân của họ. Mọi sự trở nên khó khăn hơn, vì ngoài họ ra, tôi cảm giác như những người cha cũng đang tìm đến tôi trong mối quan hệ này. Họ hận cha của họ, tất nhiên họ sẽ hận tôi. Nếu họ yêu quí cha của họ, họ cũng sẽ yêu quí tôi. Nếu họ tranh chấp với cha của họ, họ cũng tranh chấp với tôi. Nếu họ tôn trọng cha của họ (dù rất là hời hợt), họ cũng đối xữ với tôi y hệt như vậy. Cái Nhân lại bắt đầu luân chuyển. Bạn có thể quan sát mọi quá trình trong ý thức. Kể cả tương lai và quá khứ. Tuy cha của bạn đã qua đời, nhưng trong ký ức của bạn, ông vẫn còn sống. Bạn hãy nhắm đôi mắt lại. Bạn nhìn thấy có một đứa bé cố tình vi phạm những lỗi lầm để phản kháng cha của nó. Bạn muốn cầu xin sự tha thứ của cha, nhưng bạn không đủ can đảm để thốt nên lời. Bây giờ bạn đã có đầy đủ can đảm rồi. Bạn có thể trút hết nỗi lòng của bạn. Bạn có thể nói lên những điều mà bạn muốn nói. Bạn có thể đụng chân của ông, hay là bạn sẽ nỗi giận và đánh ông. Dù muốn dù không, bạn hãy chấm dứt mọi tác nghiệp bằng cách sống lại với cái Quả! Qua cách kiến tạo những diễn tiến của nhân quả trong sự hồi tưởng, bạn hoàn toàn ly khai mọi gánh nặng của Nhân. Căn bản của nhân quả là như vậy: Bất cứ những sinh hoạt nào xảy ra, hãy để chúng tiến triển một cách hoàn hảo. Bạn sẽ từ từ ly khổ.

    Mọi sinh hoạt của cuộc sống đều nên thực hiện trọn vẹn hơn. Tạo hóa vốn không thích những sự việc thiếu sự hoàn chỉnh. Cái Nhân sẽ lơ lửng nơi đó. Chúng sẽ chờ đợi. Chúng sẽ không bao giờ gấp rút. Chúng phải đợi chờ hàng triệu năm cho đến khi nào cái Quả xảy ra để đáp ứng với cái Nhân. Nếu bạn thử sống lại quá khứ khoảng một giờ trước khi bạn đi ngủ. Bạn sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy mọi kỷ niệm xưa bao nhiêu năm được khai quật, bạn sẽ kinh hoàng khi nhận thấy rằng mọi sinh hoạt của quá khứ vẫn tươi mát và sống động như chỉ mới xảy ra trong ngày hôm nay! Bạn sẽ hồi sinh qua hình ảnh của một đứa bé, một người yêu và có thể là qua hình ảnh của một người thanh niên. Ngọn núi nhân sinh mỗi ngày qua lại càng nhỏ bé đi. Ngọn núi nhân sinh thường là một gánh nặng. Ngọn núi nhân sinh này càng nhỏ bé, bạn càng được nhiều sự tự do. Tự do thật sự tìm đến bạn. Bạn sẽ thể nghiệm được căn cơ của sự sống. Bạn thấy có những khoảng trống vi diệu được mở rộng dần ra trước mặt của bạn. Bạn sẽ thấy bạn khao khát được sống. Bạn sẽ thấy những khoảng hư không vô cùng vi diệu tỏa sáng trước mặt của bạn. Bạn sẽ không còn thấy những nỗi ám ảnh đeo đuổi. Sẽ có một ngày bạn không thể nào hồi tưởng quá khứ nữa. Một khi bạn đã xả bỏ hết mọi nghiệp lực của quá khứ, bạn mới có thể đạt được Đạo mà thôi. Bạn sẽ phác giác ra bạn rất là dồi dào sinh lực. Mỗi bước chân của bạn bỗng nhiên thay đổi. Gót chân của bạn từng bước thênh thang như đang mê say trong điệu luân vũ. Mỗi sự va chạm của bạn cũng thay đổi. Đôi tay của bạn không còn là một đôi tay chết nữa mà tràn đầy sức sống. Sự sống tuôn chảy trong bạn vì không còn những trở ngại nào nữa ngăn chặn. Trong bạn, tình yêu có thể tuôn chảy dễ dàng, vô nhiễm và trong sáng. Bạn nhậy cảm hơn, mỏng manh hơn và cởi mở hơn.

    Nếu bạn có thể hòa hợp với quá khứ, bạn thấy bạn hoàn toàn sống thật trong mọi sinh hoạt của thực tại. Bạn sẽ thôi không quay ngược tìm lại quá khứ. Đôi chân của bạn không còn bị lôi kéo vào giòng quá khứ. Nếu một khi quá khứ không còn là một gánh nặng, bạn có thể hành trình tự do hơn và trọn vẹn hơn ngay trong hiện tại. Rặng Hy Mã Lạp Sơn như những ngọn núi cao ngất sẽ có những tấm bản đồ để hướng dẫn bạn tìm đến con đường sáng suốt của trí huệ một cách dễ dàng hơn. Bạn sẽ biết cách vượt qua lộ trình của nó. Mỗi con người là những ngọn núi Hy Mã Lạp Sơn khác nhau, vì vậy các thiền sư không thể nào thành lập mỗi bản đồ cho mỗi chúng sinh. Trên con đường tầm đạo, bạn phải tự mình tìm kiếm ngọn núi Hy Mã Lạp Sơn của bạn để bạn phải vượt qua. Mỗi người đều có ngọn núi Hy Mã Lạp Sơn riêng để họ đương đầu. Với những ngọn núi cao ngất này, khi chúng đụng chạm lẫn nhau, thường hay xảy ra những bất đồng và xung đột. Cái khổ của nhân sinh là phải sống qua những chuỗi ngày với cái tâm thường hay vật lộn trong điên cuồng. Bạn cảm giác và nghe thấy những xung đột xảy ra trong khắp các ngõ ngách của cuộc đời. Mỗi khi ai đến gần bạn, bạn sinh ra căng thẳng. Sự căng thẳng của bạn làm cho họ cũng trở nên căng thẳng. Vì vậy, không sớm thì muộn, sự xung đột nảy lửa sẽ xảy ra trong mọi quan hệ. Tình yêu đối với bạn có thể là một đặc ân, nhưng đối với người khác có thể đó là một sự xung đột. Nếu bạn kết thúc được chữ Nhân, chữ Quả sẽ không làm cho bạn bận tâm. Ngọn núi nhân quả sẽ biến mất đi. Bạn tuôn chảy thành một với vạn hữu...
    Còn nhiều quá ko post đc
    Tập đoàn XK: Nhà đầu tư nước ngoài



    Có được chiếc quần lành

    Hidden Content

    ---QC---


  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status