Khi năm tháng trôi qua, người ta tuổi sẽ tính ra ngày một lớn, nhưng mà tâm hồn không già. Cái làm cho tâm hồn già đi là những va chạm của cuộc sống.
Khi một người trong lòng có sự chán nản thì hay đóng cửa tâm hồn lại. Khi đó không còn nhìn mọi sự vật bằng ánh mắt tò mò, không tiếp xúc với xung quanh bằng đầu óc cởi mở. Khi đó người ta già đi rất nhanh. Đây là lý do người ''già'' thường hay bảo thủ.
Cái đáng tiếc không phải là những năm tháng đã trôi qua, mà là những bài học mà một người đã bỏ sót. Thời gian vốn là vô tận, chỉ có tuổi thọ là có giới hạn thôi . Xã hội vốn là trường tồn so với tuổi thọ một cá nhân. Những bài học trong cuộc sống có khi lặp đi lặp lại.
Kỳ quái là một người khi chưa học hết những bài học của một giai đoạn nào đó trong cuộc sống thì không thể học những bài học kế tiếp. Đây là lý do khi mình đọc truyện 'tinh thần biến' hay các truyện tả người tu chân được thăng cấp sau khi tiềm tu cứ cảm thấy có một chút thích thú.
Mình có một thời gian rất dài làm việc chung với những người giỏi hơn mình rất nhiều. Nói theo một câu tiếng anh nào đó thì là ' I walked among giants' (ta đi giữa những người khổng lồ.) May mắn là những người này rất tốt, luôn sẵn sàng truyền thụ cho mình kiến thức của họ. Tuy nhiên có khi vì một thái độ bảo thủ, một thoáng chốc 'già' nào đó của tâm hồn, mình lại không học được một ít kiến thức hay - thật đáng tiếc. Có khi bạn đồng sự 'người khổng lồ' của mình trước khi kết thúc cuộc nói chuyện để lại cho mình một vài câu nói về suy ngẫm. Có khi sao khi suy ngẫm mình lại học được một bài học suýt nữa đã bỏ sót. Lúc đó lại cảm thấy mình trẻ mãi không già.
Đây là một ít suy nghĩ cá nhân. Mời các bạn vào đóng góp