TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 38 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 186

Chủ đề: [Tiên Hiệp] Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ (Mới nhất: Quyển 4 - Chương 189)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 6: Vô Danh Khẩu Quyết

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com




    “Dậy nào” “Dậy nào”

    Một trận âm thanh loáng thoáng từ phía xa truyền đến kéo Hàn Lập từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra Hàn Lập liền thất kinh, một khuôn mặt to lớn đang dán sát vào trước mắt nó, cả người giật ngược về phía sau, lúc này nhìn kỹ lại khuôn mặt đang hù doạ nó thì ra chủ nhân khuôn mặt đó là thằng nhóc Trương Thiết.

    “ Mau dậy ăn chút gì thôi, ăn cơm tối xong còn phải đi gặp Mặc lão nữa. “ Trương Thiết lấy hai cái bánh bao còn nóng hổi đưa cho Hàn Lập.

    “ Ngươi kiếm thức ăn ở đâu ra vậy.” Hàn Lập ngây người một chút rồi cầm lấy thức ăn.

    “ Phụ cận sơn cốc có một căn nhà bếp lớn, ta thấy có người ở đó đang nhận lấy thức ăn, tiện thể cũng đến nhận một phần, ăn xong ta mới nhớ ra là ngươi chưa có ăn gì cả, lại giúp ngươi nhận thêm hai cái bánh bao nữa. “ Trương Thiết thật thà nhìn Hàn Lập cười cười.

    “ Đa tạ ngươi, Trương ca.” Hàn Lập trong lòng có chút cảm động, nhìn thấy Trương Thiết so với mình lớn tuổi hơn một chút, âm thanh “ Trương ca” không nén nổi buột miệng nói ra.

    “Không … Không có gì, ta ở nhà thường làm vậy mà, đi một chút cũng không sao, tại ngươi mới ngủ dậy nên trong lòng có một chút…một chút không tự nhiên, sau này ngươi có việc gì cần giúp đỡ cứ nói ra, ta mặc dù không có gì cả nhưng sức lực thì vẫn có một ít.” Trương Thiết tựa hồ như có chút thẹn thùng, trong lời nói có chút ấp úng.

    Hàn Lập bữa sáng bữa trưa đều chưa ăn, cũng cảm thấy đói lắm rồi, chỉ trong chốc lác, hai cái bánh bao lớn đã hoàn toàn biến mất.

    “ Thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi gặp Mặc lão thôi.” Hàn Lập phát ra hai tiếng “ợ” rõ to, nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, trong lòng tính toán thời gian, cảm thấy rằng đã đến lúc đi gặp Mặc đại phu rồi.

    Trương Thiết không có ý kiến gì, liền đi theo Hàn Lập đến phòng của Mặc đại phu.

    Trong phòng của Mặc đại phu, xung quanh bốn vách tường là hàng loạt các giá sách, trên mỗi giá sách có đầy ắp, chi chít các loại sách vở.

    “ Mặc lão!”

    “ Mặc lão!”

    Mặc đại phu đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế thái sư, đang chăm chú nhìn vào quyển sách cầm trên tay, dường như không có chút chú ý nào tới hai đứa trẻ đã đến khi hai đứa nó chào hỏi. Bọn Hàn Lập hai người dẫu sao cũng chỉ là trẻ con, nhìn thấy Mặc đại phu không để ý đến hai đứa mình, thì trở nên luống cuống, không biết phải làm như thế nào cho tốt, buộc lòng phải đứng ở bên cạnh mà chờ.

    Cho đến khi Hàn Lập đứng ở kế bên cảm thấy hai chân bắt đầu tê tê thì lúc đó Mặc đại phu mới thong thả bỏ quyển sách đang cầm ở trên tay xuống cái bàn bên cạnh, im lặng quan sát hai đứa nhỏ một lúc, liền cầm lấy tách trà nâng lên, uống một ngụm nhỏ, rồi mới chầm chậm mở miệng nói :

    “ Hai người các ngươi từ hôm nay sẽ là kí danh đệ tử của ta, ta sẽ dạy các ngươi một ít kiến thức hái dược luyện thuốc, cũng có thể dạy các ngươi một ít y thuật cứu người, nhưng nhất định không dạy các ngươi võ công.” Mặc đại phu trên mặt không có chút thay đổi, cầm lấy tách trà để xuống.

    “ Ta có một bộ khẩu quyết tu thân dưỡng tính muốn dạy cho các ngươi, mặc dù không thể giúp các ngươi đánh bại người khác, nhưng cũng giúp các ngươi có được thân thể mạnh khoẻ. Các ngươi nếu như quả thực muốn học võ công, có thể đi tìm mấy vị sư phụ để học, ta không có phản đối, nhưng mà nửa năm sau ta sẽ kiểm tra lại tình hình tu luyện khẩu quyết này, nếu như không đạt tiêu chuẩn , các ngươi cũng sẽ bị đưa ra ngoại môn làm ngoại môn đệ tử, hai đứa các ngươi nghe rõ rồi chứ? “ Giọng nói của Mặc đại phu đột nhiên thay đổi một cách nghiêm túc, xem ra ông ta đối với bộ khẩu quyết này coi trọng vô cùng.

    “ Nghe rõ rồi ạ.” Hàn lập hai người đồng thanh đáp.

    “ hai ngươi ra ngoài đi, sáng sớm mai quay lại đây.” Mặc đại phu hướng về phía hai đứa trẻ phất phất tay, ra hiệu cho hai đứa nó đi ra ngoài, rồi lại cầm lấy quyển sách lên đọc tiếp.

    Hàn Lập trước khi đi ra ngoài, nhịn không được bèn liếc mắt nhìn vào quyển sách trên tay Mặc đại phu, Hàn Lập chưa từng học qua chữ viết, trên quyển sách chỉ có ba chữ lớn màu đen, đáng tiếc là chúng có thể nhận biết nó, mà nó thì lại không thể nhận biết chúng.

    Đi ra khỏi căn phòng của Mặc đại phu, Hàn Lập không nhịn được nhẹ nhàng thở mạnh ra một hơi, mới vừa nãy ở trong phòng không biết vì sao, chính mình đến thở mạnh một chút cũng không dám thở, đầu óc cũng rất là căng thẳng, bây giờ đi ra phía sau lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bản thân cũng đã khôi phục lại bình thường.

    Hàn Lập ở nơi đó, mấy ngày liền đều hưng phấn không thôi, bởi vì bản thân cuối cùng cũng có thể xem như là Thất Huyền Môn đệ tử rồi, tuy rằng chỉ là kí danh đệ tử, nhưng chung quy vẫn hơn những đứa trẻ bị đưa về nhà, cho dù bản thân nửa năm sau không thể vượt quả khảo nghiệm thì cũng có thể trở thành ngoại môn đệ tử giống như Tam thúc của nó. Tam thúc trong mắt Hàn Lập đã là người có địa vị và thân phận phi thường rồi, cho nên trong lòng Hàn lập cũng không có quan tâm đến lần khảo nghiệm sau này, thậm chí từ trong đáy lòng của nó còn ẩn ước hi vọng mình không vượt qua được cuộc khảo nghiệm như vậy có thể đi xuống núi quay về gặp cha mẹ và muội muội đáng yêu nhất của nó.

    Những ngày sau, buổi sáng Mặc đại phu dạy cho bọn nó kiến thức về phương diện y dược, buổi chiều cho phép bọn nó đến một gian thư phòng cùng những đứa trẻ khác học cách đọc viết chữ và thập nhị chính kinh, kì kinh bát mạch, vị trí huyệt đạo toàn thân cùng một số kiến thức võ học cơ bản như xuống tấn và các kỹ năng cơ bản.
    Một tháng sau, Hàn Lập hai người và những đứa trẻ khác cuối cùng cũng tách ra, hai đứa nó cũng không có thời gian đi học những thứ trên nữa, bởi vì Mặc đại phu đã bắt đầu truyền thụ cho hai người bọn nó bộ khẩu quyết vô danh, việc luyện tập bộ khẩu quyết này chiếm dụng phần lớn thời gian của bọn nó. Mặc đại phu cũng nghiêm lệnh hai đứa nó không được mang bộ khẩu quyết truyền cho người khác, nếu như để lộ ra ngoài sẽ mang hai đứa nó trừng trị đồng thời còn đuổi ra khỏi sư môn.

    Thời gian này, Hàn Lập thông qua miệng lưỡi của những người khác đối với Thất Huyền Môn và Mặc đại phu cũng đã hiểu rõ kỹ càng. Thất Huyền Môn có một vị môn chủ tên gọi là Vương Lục là con cháu của “ Thất Tuyệt Thượng Nhân”, ngoài ra còn có ba vị Phó môn chủ, trong môn phân ra làm nội môn và ngoại môn hai đại bộ phận. Ngoại môn gồm có bốn phân đường là Phi Điểu đường, Tụ Bảo đường, Tứ Hải đường, Ngoại Nhận đường. Nội môn cũng có bốn phân đường là Bách Đoán đường, Thất Tuyệt đường, Cung Phụng đường, Huyết Nhận đường. Ngoài ra còn có một bộ phận riêng lẻ chỉ dưới Môn chủ và Phó môn chủ đó là Trưởng lão hội.

    Còn Mặc đại phu thì trước đây vốn không phải là đệ tử của Thất Huyền Môn, chẳng qua là cách đây nhiều năm, có một lần Vương Lục môn chủ khi đi ra ngoài vô ý rơi vào bẫy của địch nhân, bị kẻ thù dẫn người tập kích, thân mang trọng thương, mạng sống vô cùng nguy cấp, mọi người bên cạnh đều bó tay không thể làm gì. Vừa may gặp đúng vị Mặc đại phu này, kết quả Mặc đại phu diệu thủ hồi xuân, đưa thuốc khỏi bệnh, cứu sống Vương đại môn chủ một mạng. Vương môn chủ đối với Mặc đại phu tự nhiên vô cùng cảm kích, về sau còn biết được Mặc đại phu ngoài y thuật cao siêu còn có một thân tuyệt thế võ công, liền mời lão về môn nội. Lại còn chú tâm tìm kiếm trong núi một cái tiểu sơn cốc, đặc biệt cấp cho Mặc đại phu làm chỗ ở, cho nên Mặc đại phu an tâm ở lại Thất Huyền Môn, vì vậy trở thành Thất Huyền Môn Cung Phụng đường. Trong khoảng thời gian Mặc đại phu sống tại Thất Huyền Môn, đệ tử bản môn mặc dù chưa từng nhìn thấy qua bản lĩnh của lão, cũng không biết võ công của lão mạnh hay yếu, nhưng với y thuật cao siêu của mình, lão đã cứu giúp không ít tính mệnh của đệ tử trong môn, cho nên cho dù lão lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, ngôn ngữ ít ỏi nhưng vẫn nhận được sự tôn kính của các đệ tử trong môn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 7: Tu Luyện Nan

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com



    Hàn Lập dẫn năng lượng trong kinh mạch chầm chậm thu về đan điền, như vậy ngày hôm nay nó đã vận hành được bảy đại chu thiên tuần hoàn, nó hiểu rằng thân thể của mình đã đạt đến giới hạn có thể tiếp nhận rồi, nếu như tiếp tục vận hành thêm một lần đại chu thiên tuần hoàn nữa, thì kinh mạch của nó mười phần sẽ có đến tám chín phần bị vỡ ra một lần nữa, bản thân nó cũng không muốn nếm thử lại cái cảm giác sống không bằng chết đó chút nào. Hàn Lập nhớ đến cái cảm giác khổ sở khi lần đó kinh mạch bị vỡ ra một ít, sau lưng nó không chịu được phải xuất ra vài giọt mồ hôi lạnh.

    Hiện tại Hàn Lập nhập môn cũng đã hơn nửa năm rồi, khảo nghiệm chính thức nhập môn của kí danh đệ tử cũng đã kết thúc vào hai tháng trước rồi.

    Kí danh đệ tử có thể chính thức gia nhập nội môn chỉ có một tiểu bộ phận, đại bộ phận đệ tử khi khảo nghiệm đều không thể vượt qua cửa ải này, buộc lòng phải khăn gói đi xuống núi làm ngoại môn đệ tử.

    Những đứa trẻ không thể vượt qua khảo nghiệm này, phần lớn sẽ được đưa vào Tụ Bảo đường và Phi Điểu đường. Trong đó nếu có ai nổi trội, sẽ được huấn luyện thêm một lần nữa, nếu có tài năng sẽ có thể tiến nhập Ngoại Nhận đường nơi có quyền lợi tốt hơn. Đương nhiên Tứ Hải đường chính là ngoại môn phân đường có quyền lợi tốt nhất, đáng tiếc là Tứ Hải đường chỉ chiêu thu những nhân vật đã thành danh trên con đường võ lâm, không có một thân công phu bản lĩnh, thì đừng mong có thể tiến nhập, lại càng không nói đến những đứa trẻ miệng còn hôi sữa.

    Hàn Lập nhớ lại nội dung khảo nghiệm của những kí danh đệ tử khác vào hai tháng trước, trong lòng cho đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi.

    Đầu tiên là chạy một vòng trong phạm vi vài dặm quanh Thái Hà sơn, ngay sau đó tại một chỗ đất bằng có rất ít núi rừng, chia thành các tổ đội đấu lẫn nhau, sau cùng còn có vài vị sư huynh võ nghệ cao cường điên cuồng tiến công, nếu có thể chống đỡ được một số chiêu số nhất định sẽ có thể vượt qua khảo nghiệm. Mà cảm giác của Hàn Lập lúc này có thể xem như là cười trên nỗi đau của người khác .

    Hàn Lập và Trương Thiết không có tham gia cuộc khảo nghiệm khủng bố này, mà chỉ khảo nghiệm hai đứa tình hình tu luyện bộ khẩu quyết theo như lời Mặc đại phu đã nói trước đây. Hàn Lập chẳng hề nghĩ rằng việc vượt qua cuộc khảo nghiệm này lại dễ dàng đến như vậy. Cho đến bây giờ, Hàn Lập đối với tình hình tu luyện lúc đó vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch.

    Dựa theo lời Mặc đại phu nói, bộ khẩu quyết không rõ tên này chia làm nhiều tầng, hai người Hàn Lập chỉ cần tu luyện pháp quyết hoàn thành tầng thứ nhất, chỉ cần trong vòng nửa năm nếu hai người tại khẩu quyết tầng thứ nhất tu luyện thành công, Mặc đại phu sẽ cho hai người vượt qua khảo nghiệm, sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức của Mặc đại phu, và có đầy đủ quyền lợi giống như những nội môn đệ tử khác trong Thất Huyền Môn.

    Mà Hàn Lập từ trong miệng những người khác biết được, nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử có quyền lợi khác nhau rất nhiều, trong nửa năm qua nó cũng đã thấy rõ sinh hoạt của của những nội môn đệ tử, cho nên ý nghĩ trở thành ngoại môn đệ tử để trở về nhà đã hoàn toàn vứt bỏ đi rồi. Lúc đó nó đã tự ngẫm rằng, việc đi theo Thất Huyền Môn lĩnh một vài lượng bạc rồi nhờ người đem về gia đình so với toàn bộ những gì nó đã suy nghĩ trước đây quan trọng hơn nhiều, bởi vì gia đình của nó hiện nay nghèo khổ vô cùng, nó biết rằng với vài lượng bạc mà nó lĩnh được mỗi tháng, đời sống của cha mẹ anh chị em trong gia đình nó sẽ tốt hơn nhiều.

    Từ sau khi Mặc đại phu truyền xong bộ khẩu quyết, Hàn Lập liền ở lại trong phòng không đi ra ngoài, mang toàn bộ thời gian mà nó có ngày đêm tiến hành tu luyện không ngừng nghỉ. Bởi vì Mặc đại phu không hề chỉ điểm cho tụi nó bất cứ cái gì liên quan đến việc tu luyện, Hàn Lập chỉ có thể tự mình lần mò, tự mình tham khảo phương pháp tu luyện nội công cơ bản của Thất Huyền Môn gọi là “ Chính Dương kinh” của những đứa trẻ khác, sau đó tự mình lĩnh hội phương pháp tu hành.

    Dựa vào phương pháp tu luyện này, sau khi trải qua ba tháng tu luyện vất vả, làm cho Hàn Lập kinh ngạc chính là: Tự mình tu luyện bộ khẩu quyết này tốc độ thật sự chậm kinh người, bản thân đã dốc hết sức bình sinh mà cũng chỉ sinh ra được một sợi năng lượng nhỏ bé nguội lạnh lưu chuyển trong cơ thể, sợi năng lượng này nhỏ đến mức như có như không, nếu không cẩn thận xem xét bên trong, bản thân căn bản không thể phát hiện được nó.

    Cái này chẳng phải là nội gia chân khí mà mấy vị sư phụ thường hay nói đến sao? Hàn Lập đương nhiên cho rằng nó chắc hẳn phải là như vậy.

    Nhưng mà theo như những đứa trẻ khác tu luyện Thất Huyền Môn “ Chính Dương kinh” nói thì chân khí sản sinh ra trong cơ thể của chúng nó là một luồng khí nóng hổi vô cùng rõ ràng, vậy mà trong cơ thể mình lại sinh ra một luồng khí lạnh, đồng thời khi so sánh hiệu quả sau khi vận hành thì lại càng khác xa.

    Những đứa trẻ khác sau khi sử dụng chân khí “Chính Dương kinh” trong cơ thể, đã có thể một quyền chặt đôi một khúc gỗ nhỏ to bằng cái bát, có thể nhảy cao hơn một trượng, mà Hàn Lập sau khi vận hành chân khí quái dị này đem so sánh với trước khi vận hành dường như không có một chút thay đổi gì cả. Chỉ có một thay đổi duy nhất, tinh thần của bản thân dường như so với trước đây dồi dào hơn rất nhiều, ăn uống so với trước khi lên núi cũng nhiều hơn, không biết có tác dụng gì không. Nhìn những đứa trẻ cùng lên núi khác đại triển thần uy trước mắt, Hàn Lập có phần chán nản.

    Loại phát hiện ngoài ý muốn này, thiếu chút nữa làm cho Hàn Lập vứt bỏ hết bao nhiêu nỗ lực trong mấy tháng này của nó, nó cho rằng tư chất của mình quá kém, trong những ngày kế tiếp không thể thông qua khảo nghiệm của Mặc đại phu, nó thậm chí còn dự tính đến trường hợp phải xuống núi.

    Ngẫu nhiên vào một ngày, Hàn Lập trong lúc cùng Trương Thiết tu luyện biết được rằng: Trương Thiết từ khi tu luyện bộ khẩu quyết này cho đến bây giờ, trong cơ thể vậy mà lại không có chút nào biến hoá, không có một chút hiệu quả nào, cũng không có giống mình sinh ra một sợi chân khí.

    Việc ngẫu nhiên biết được sự tình này, làm cho Hàn Lập trong lòng yên tâm thu hồi ý nghĩ buông tha đi. Trong những ngày còn lại, sẽ bắt đầu tu luyện gian khổ hơn trước đây mới được.

    Không, so với trước đây phải nỗ lực hơn nữa, phải điên cuồng hơn nữa.

    Hàn Lập bây giờ, cứ mỗi khắc thời gian đều dùng để nhập định tu luyện. Vào lúc đi ngủ, Hàn Lập thậm chí còn tiến hành giữ nguyên tư thế tu luyện, hi vọng có thể kiếm được chút ít hiệu quả tu luyện. Đương nhiên cái phương pháp tu luyện điên cuồng này chỉ có thể thực hiện được trong vài ngày là kết thúc. Nguyên nhân là nó ban đêm ngủ không đủ, vì vậy không có cách nào duy trì được hiệu suất tu luyện vào ban ngày.

    Làm cho Hàn Lập buồn bực nhất chính là, Mặc đại phu từ sau khi mang bộ khẩu quyết này dạy cho hai đứa nó, liền đối với hai đứa nó không quản không hỏi, đối với tiến độ tu luyện, trắc trở trong khi tu luyện của bọn nó cũng không thèm hỏi, hình như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai đứa nó.

    Hàng ngày, Mặc đại phu cả ngày đều ôm lấy quyển sách có ba chữ màu đen đó mà khổ đọc. Dường như trong quyển sách đó có mặt ngọc, có nhà vàng. Lúc đầu, Hàn Lập và Trương Thiết thậm chí tưởng rằng Mặc đại phu không có ý định làm đại phu cứu nhân độ thế, mà khổ đọc sách vở để dự thi tú tài. Về sau, khi hai đứa nó biết đọc, biết viết liền có thể nhận biết ba chữ kia gọi là “Trường Sinh kinh” , là quyển sách nói về làm sao để tu thân dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ.

    Lúc này hai đứa nhóc mới tỉnh ngộ, Mặc đại phu không phải là muốn đi thi tú tài, mà muốn giống như lão rùa bất tử dưới sông, sống hàng ngàn hàng vạn năm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 8: Nhập Môn Đệ Tử

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com



    Trải qua gần nửa năm điên cuồng tu luyện, Hàn Lập cuối cùng cũng đứng trước mặt Mặc đại phu tiếp nhận khảo nghiệm.

    Trương Thiết luống cuống tay chân khẩn trương nhìn Hàn Lập, điều này cũng khó trách nó được, Hàn Lập trước đây từ miệng nó đã biết rõ, trải qua gần nửa năm tu hành, việc tu luyện bộ khẩu quyết vẫn không có thành công.

    Hàn Lập biết rõ Trương Thiết tu luyện bộ khẩu quyết này mức độ chăm chỉ cũng không hề dưới mình, nó mặc dù không có tu luyện một cách điên cuồng như mình, nhưng thời gian tu luyện cũng không hề ít, tuyệt đối có thể gọi là “căng căng nghiệp nghiệp, cần cần khẩn khẩn”. ( ý nói tu luyện một cách cần cù bù thông minh ^^).

    Nhưng kì quái thay, bộ khẩu quyết này đối với Trương Thiết không hề có một chút hiệu quả nào xuất hiện, bất kể nó có cố gắng như thế nào cũng đều không thể sinh ra bất cứ hiệu quả nào, xem ra nó và bộ khẩu quyết này không có duyên phận với nhau rồi.

    Trong lòng Hàn Lập cũng đang loạn cả lên, không hề có chút chắc chắn nào. Nó biết rằng, Trương Thiết này mười phần thì có đến tám chín phần không vượt qua được khảo nghiệm. Tuy rằng chính mình tại phương diện tu luyện có một chút ít hiệu quả, nhưng cũng chẳng hơn nó bao nhiêu.

    Bản thân mình tu luyện một cách liều mạng, kết quả cũng chỉ làm cho luồng năng lượng kì quái trong cơ thể so với trước đây dồi dào hơn một chút, nếu như nói trước đây luồng năng lượng chỉ nhỏ như sợi tóc, thì bây giờ nó đã biến thành một sợi to hơn sợi bông một chút, không biết dạng năng lượng này có thể vượt qua cửa ải của Mặc đại phu hay không, trong lòng Hàn Lập không có nắm chắc.

    “ Đều chuẩn bị tốt hết rồi phải không, mau đem thành quả tu hành của các ngươi cho ta xem nào.” Mặc đại phu hé mở đôi mắt, ngồi tại ghế thái sư lạnh lùng nhìn hai đứa nhỏ.

    “ Đã chuẩn bị tốt rồi.” Hai đứa bọn Hàn Lập gật mạnh đầu trả lời.

    Mặc đại phu chầm chậm từ trên ghế đứng lên, bỏ quyển sách bất li thân của lão lên trên bàn.

    “ Chìa tay ra.”

    “ Vận công cho ta xem.”

    Mặc đại phu một tay cầm lấy mạch môn trên tay phải của Trương Thiết, tay còn lại đặt trên đan điền của Trương Thiết.

    Qua thời gian khoảng một tuần trà mới mang hai tay đặt trên người Trương Thiết thu về, trên mặt không có biểu tình, quan sát Trương Thiết từ trên xuống dưới một cách kỹ lưỡng.

    Trương Thiết đỏ hết cả mặt, hai tay lúng túng đưa ra phía sau lưng, cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn Mặc đại phu chút nào, nó biết rằng Mặc đại phu nhất định đã biết bản thân nó đối với bộ khẩu quyết này không có một chút thành quả tu luyện nào cả sau này chắc sẽ không nhìn mình với ánh mắt dễ gần nữa rồi.

    “ Tới lượt ngươi.”

    Đáng kinh ngạc là, Mặc đại phu không có hành động nào giống như sẽ trách mắng Trương Thiết, chỉ là trong mắt có hơi chút lộ ra một tia thần sắc thất vọng, thoáng chốc liền đi đến trước mặt Hàn Lập.

    Mặc đại phu như cũ đưa tay nắm vào mạch môn trên tay phải của Hàn Lập.

    “ Lạnh quá, thật là lạnh quá thôi, không có chút nào giống tay của người sống hết.” Hàn Lập trong lòng có chút run rẩy.

    Trên tay của Mặc đại phu da dẻ có phần khô hanh, có không ít vết chai, đặt trên da của Hàn Lập làm nó có hơi chút nhoi nhói, đây là cảm giác đầu tiên của Hàn Lập khi bị Mặc đại phu nắm lấy tay.

    Có lẽ là do nhận được kích thích từ bên ngoài, năng lượng trong cơ thể của Hàn Lập không đợi Hàn Lập vận hành mà nó tự động vận hành lên, xuôi theo kì kinh bát mạch, thông qua những huyệt đạo ở khắp mọi nơi trên thân thể, từ đan điền đi lên não bộ, rồi lại lan ra tứ chi, rất nhanh vận hành được một vòng sau đó quay về đan điền. Mà cỗ năng lượng này một khi vận hành thì một chút khó chịu trên da của Hàn Lập cũng ngay lập tức tan biến đi.

    “A!” Mặc đại phu kìm lòng không được trong miệng la lên một tiếng, xem ra đã phát hiện ra cỗ năng lượng đó trong cơ thể của Hàn Lập rồi.

    “ Nhanh, tiếp tục vận hành lại bộ khẩu quyết thêm một lần nữa.” Mặc đại phu trên mặt mặc dù cố gắng kiềm chế, không ngờ vẫn lộ rõ vẻ hớn hở trên mặt, trong mắt xuất hiện một tia thần sắc cuồng nhiệt làm cho Hàn Lập có chút ngạc nhiên.

    “ Từ từ thôi, để ta xem xét kỹ càng.” Mặc đại phu ngay sau đó lại nói thêm một câu, giọng nói lúc bình thường lạnh lùng bây giờ cũng đã trở nên nóng vội, đặt một tay còn lại lên trên đan điền của Hàn Lập.

    Hàn Lập cảm thấy hai tay của Mặc đại phu hơi hơi có chút run run, xem ra tâm lí của lão vô cùng kích động, liền theo lời lão làm cho năng lượng trong cơ thể vận hành thêm một lần nữa.

    “ Không sai! Không sai! Chính là loại cảm giác này, chính là thứ ta cần. Không có sai! Không thể nào sai được! hahahaha…….”

    Mặc đại phu sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt đã không nhịn được nữa lên giọng cười lớn, hai cánh tay chết chóc của lão nắm chặt lấy hai vai của Hàn Lập, hai mắt trừng lên chăm chú nhìn vào Hàn Lập, giống như nhìn thấy một loại kỳ trân dị bảo hiếm có, trong ánh mắt dường như còn lộ ra vài tia thần sắc điên cuồng.

    Lỗ tai Hàn Lập không ngừng truyền đến liên tiếp âm thanh cuồng tiếu ha ha ha ha của Mặc đại phu, cảm thấy hai vai bị nắm lấy có chút đau đớn, nhìn thấy thần sắc điên cuồng bộc lộ ra trên mặt lão, trong lòng không nhịn được sợ hãi không thôi.

    “ Tốt, rất tốt.” Mặc đại phu từ thần sắc trên mặt của Hàn Lập, nhìn thấy nó có chút hoảng sợ, liền ý thức được bản thân mình đã quá hí hửng rồi lập tức chấm dứt cười lớn.

    “ Sau này cũng phải cố gắng nỗ lực giống như bây giờ, kể từ ngày hôm nay, ngươi chính là đệ tử chân truyền của ta.” Lão bỏ hai tay ra, vỗ vỗ vai của Hàn Lập khích lệ.

    Mặc đại phu trên mặt đã khôi phục lại bình tĩnh như trước đây, dường như toàn bộ hành động điên cuồng lúc nãy chưa từng phát sinh ra, chỉ là khi lão ngẫu nhiên nhìn về Hàn Lập trong ánh mắt có chút nóng bỏng, có thể thấy được thực ra bây giờ lão vẫn đang rất hưng phấn không thôi.

    “ Về phần ngươi …” Mặc đại phu cuối cùng cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Thiết.

    Trương Thiết sớm đã bị sự việc phát sinh ban nãy làm cho ngây ngốc rồi, nhìn thấy Mặc đại phu quay sang nói với mình, liền giật mình tỉnh lại.

    Nghĩ đến việc khảo nghiệm không qua, sẽ bị đuổi xuống núi, việc này thật sự nghiêm trọng đối với nó, Trương Thiết nhìn về phía ánh mắt của Mặc đại phu, không kềm nổi lộ ra vẻ mặt cầu khẩn.

    “ Ngươi tư chất không được tốt lắm, thời gian dài như vậy, mà lại không thể tu luyện ra được cái gì, làm đệ tử của ta thực sự có chút miễn cưỡng.” Mặc đại phu không ngừng lắc đầu của mình.

    Trong lòng của Trương Thiết, nhìn thấy lão lắc đầu, liền cảm thấy nặng trĩu.

    Từ trong lời nói của Mặc đại phu, hai đứa nó cũng nghe ra ý tứ không muốn thu hạ Trương Thiết của lão.

    Nhưng đột nhiên, Mặc đại phu dường như nghĩ ra được sự tình gì có hứng thú, nhìn về phía Trương Thiết ánh mắt lộ ra thần sắc kì quái.

    “ Nhưng ta vừa nãy kiểm tra căn cốt của ngươi, còn có một loại tâm pháp khác xem ra thích hợp với ngươi, ngươi có nguyện ý theo ta học không.” Mặc đại phu đột nhiên chuyển đề tài, ý tứ dĩ nhiên muốn cho Trương Thiết quá quan.

    Trương Thiết vừa nghe xong, sợ lão thay đổi ý định, ngay lập tức đáp ứng.

    “ Tốt, rất tốt. hai đứa đi ra đi, ngày mai ta sẽ truyền cho các ngươi tâm
    pháp mới.” Có thể thấy được tâm tình của Mặc đại phu hiện giờ rất tốt, một câu “ Tốt, rất tốt” chính là buột miệng nói ra.

    Hàn Lập hai đứa đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khảo nghiệm của ngày hôm nay biến đổi bất ngờ, phong hồi lộ chuyển, hai đứa vậy mà lại đều vượt qua khảo nghiệm, điều này làm cho hai đứa nó thật sự vui mừng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 9: Tượng Giáp Công

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com



    Hàn Lập hồi tưởng đến đây, trên mặt khẽ cười.

    Nó và Trương Thiết tại hơn nửa năm nay, bởi vì tính khí tương đồng, hơn nữa xuất thân gia đình lại tương tự nhau, cho nên rất tự nhiên hai đứa nó trở thành bạn thân của nhau.

    Hàn Lập chậm rãi đặt hai chân lên giường duỗi ra, dùng tay xoa bóp cẳng chân của mình, bởi vì ngồi thiền luyện công lâu dài khiến cho hai chân của nó có chút tê tê, sau một lúc huyết mạch cũng đã có phần thông suốt trở lại.

    Xoa bóp một thời gian, cảm thấy hai chân đã hoàn toàn khôi phục, Hàn Lập hài lòng từ trên tấm đệm đứng dậy, theo thói quen phủi phủi bụi bặm từ trên người , rồi bước xuống mở cửa thạch ốc đi ra ngoài.

    Quay đầu nhìn lại căn thạch ốc dùng để luyện công của mình, Hàn Lập có chút cười thầm trong bụng.

    Toà thạch ốc này toàn bộ là dùng đá hoa cương tên gọi Bích Đào Không tạo thành, cửa phòng lại dùng một khối đá màu xanh to đục đẽo mà thành. Người bình thường ở bên ngoài xông vào, nếu không dùng loại cự phủ to dùng để phá núi chặt bổ ít nhất ba khắc, đừng hòng đạt được mục đích.

    Loại tĩnh thất dùng để luyện công này, chỉ dành cho những người có thân phận địa vị trong Thất Huyền Môn như môn chủ, trưởng lão, đường chủ, cho dù là nòng cốt đệ tử của Thất Tuyệt đường cũng chưa chắc có được. Loại thạch thất này chuyên dùng cho những người tu luyện nội công cao thâm và phòng ngừa bị người ngoài quấy nhiễu, tránh đỡ bị tẩu hoả nhập ma. Chẳng biết Mặc đại phu dùng phương pháp gì mà khiến cho mấy vị trưởng lão đồng ý, ở trên vách núi trong Thần Thủ cốc đục đẽo ra một căn thạch thất giống như vậy.

    Khi căn thạch thất này hoàn thành, Mặc đại phu liền chỉ định giao cho Hàn Lập một mình sử dụng, quyết định này đưa ra làm cho Hàn Lập vừa mừng vừa sợ.

    Mặc đại phu đối với đứa đồ đệ này của mình có phần quá tốt rồi, từ ngày chính thức trở thành đệ tử của lão, Mặc đại phu mỗi ngày đều cấp cho nó phục dụng nhiều loại dược vật khác nhau, ngoài ra còn sử dụng một số loại dược thảo không biết tên đem bỏ vào trong thùng nước nóng để Hàn Lập ngâm mình trong đó. Mặc dù Hàn Lập không biết rõ tên gọi cũng như công dụng của những loại dược vật này, nhưng nhìn thấy Mặc đại phu mỗi lần đưa chó nó phục dụng dược vật, trên mặt lúc bình thường vô biểu tình thì lúc này lại bộc lộ ra vài cỗ thần sắc tiếc nuối, nên nó cũng hiểu rõ mức độ trân quý của những loại dược vật này.

    Hiển nhiên những loại dược vật này cũng có tác dụng rất lớn, tốc độ tu luyện của Hàn Lập rõ ràng được nâng cao lên không ít, tại cách đây không lâu cuối cùng cũng đột phá thành công, luyện thành tầng thứ nhất của bộ vô danh khẩu quyết.

    Chỉ là ngay tại lúc xuất quan, có một vài sợi kinh mạch yếu ớt bị rạn nứt ra, không nặng cũng không nhẹ. May mà Mặc đại phu y thuật cao minh, kinh mạch bị tổn thương cũng không quá nghiêm trọng, cộng thêm lão không tiếc hảo dược, mới không có để lại di chứng gì.

    Sau khi Hàn Lập thụ thương, biểu hiện của Mặc đại phu so với Hàn Lập còn khẩn trương hơn, tại toàn bộ quá trình trị thương đều đứng ngồi không yên, cuối cùng khi mà thương thế của Hàn Lập chuyển biến tốt hơn, lão mới thở dài ra một hơi.

    Loại biểu hiện này của Mặc đại phu, đã vượt xa khỏi cái loại tình cảm thầy trò thông thường, làm cho Hàn Lập trong lòng có chút cảm giác bất an. Nếu không phải Hàn gia chỉ có một mình Tam thúc ở bên ngoài, mà còn có người khác nữa, Hàn Lập có lẽ đã cho rằng Mặc đại phu chính là người bà con thân thích kia của mình.

    Hàn Lập sau khi ra khỏi thạch thất, duỗi người vươn vai, chầm chậm đi về chổ ở của mình, từ sau khi trở thành đệ tử chính thức, Hàn Lập và Trương Thiết đã dọn đi khỏi căn phòng trước kia rồi, mỗi người bây giờ đều có một căn phòng nhỏ riêng của mình.

    Lúc đi ngang qua phòng của Trương Thiết, Hàn Lập tiện thể ghé mắt vào xem.

    Quả nhiên Trương Thiết không có ở trong phòng, có lẽ đã đi xuống dưới thác nước của Xích Thuỷ Phong mà luyện công rồi.

    Từ lúc trở thành đệ tử chính thức của Mặc đại phu, Mặc đại phu vẫn kêu Hàn Lập tu luyện bộ vô danh khẩu quyết này, không có chút ý tứ nào sẽ truyền thụ loại công phu khác. Có lẽ là để an ủi nó, Mặc đại phu về phương diện y thuật lại truyền thụ cho nó hầu như không giữ lại gì cả, cái gì cũng dạy cho nó. Đối với những thắc mắc về phương diện y thuật của nó, Mặc đại phu đều trả lời đầy đủ, đồng thời còn cho phép nó tuỳ ý vào trong phòng của lão lấy các loại sách vở về phương diện y thuật để đọc.

    Mà đối với Trương Thiết, Mặc đại phu cũng chiếu theo những lời đã nói trước đây của mình truyền thụ cho nó một bộ công phu rất lợi hại.

    Môn công phu mà Trương Thiết tu luyện rất lạ lùng, dựa theo lời Mặc đại phu nói thì đây là một môn võ công hiếm thấy tên gọi là “Tượng Giáp công”, môn võ công này theo như lời kể của lão thì rất ít người biết được, thậm chí rất nhiều người ngay cả tên của nó cũng chưa từng nghe qua, càng không nói đến có người tu luyện nó.

    Môn võ công này cùng với các môn võ công tầm thường khác lưu truyền trong giang hồ có chút bất đồng, quá trình tu luyện các môn võ công thông thường đều có điểm chung là từ dễ đến khó, càng tu luyện lên tầng cao hơn càng khó luyện, nhưng nếu cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa thì cũng có thể tiến xa. Mà môn võ công này tổng cộng chia ra làm chín tầng, ba tầng đầu tu luyện rất dễ, trình độ khó dễ so với các môn võ công thông thường không có gì khác biệt. Khi bắt đầu tầng thứ tư thì đột nhiên khó khăn bắt đầu xuất hiện, đồng thời phải chịu đựng rất nhiều đau đớn và giày vò làm cho người ta khó mà tưởng tượng được , rất nhiều người tu luyện công pháp này không thể nào chịu đựng được loại thống khổ không phải dành cho con người này, đành phải đình chỉ tu luyện, thành ra tu vi đình trệ không thể tiến xa. Càng không nói đến việc tu luyện tầng thứ năm, thứ sáu loại thống khổ này sẽ tăng lên biết bao nhiêu lần.

    Thế nhưng công pháp này chỉ cần đột phá được tầng thứ sáu lên đến tầng thứ bảy, về sau sẽ tu luyện một mạch dễ dàng, thông suốt không trở ngại, nhưng mà mỗi tháng vẫn còn có vài ngày khi đến hạn phải chịu loại thống khổ chết đi sống lại này.

    Điều này làm cho một số ít người muốn tu luyện công phu này ngần ngại, đây cũng có thể xem như là nguyên chủ yếu làm cho công phu này hầu như thất truyền.

    Môn võ công này quả thật kỳ lạ, sau khi luyện đến cao tầng uy lực quả thực kinh người, nghe nói sau khi luyện đến tầng thứ chín, toàn thân giống như mặc bảo giáp, đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất cận, đừng nói đến chưởng kình quyền kình, ngay cả bảo đao, bảo kiếm cũng khó mà làm cho hắn bị thương.

    Càng làm cho người khác mê tít mắt chính là sau khi luyện môn công phu này, người bình thường có thể dần dần có được sức khoẻ như voi, tiến đến tầng cao hơn thì sức khoẻ lại càng thay đổi vô cùng lớn, có thể bắt sống ác lang, xé xác hổ báo, lợi hại vô cùng.

    Công phu này đối với người khác có thể nói là vừa thích vừa sợ, ngoại trừ vị cao nhân sáng lập công phu này ra, cũng chưa có ai có thể đem công phu này luyện đến tầng thứ chín. Truyền thuyết nói rằng, vị cao nhân này trời sanh không có cảm giác đau đớn nên mới có thể sáng tạo ra môn võ công biến thái này, và cũng đem môn võ công này phát huy đến đỉnh điểm.

    Mặc đại phu tuy rằng nguyên nguyên bản bản đem lợi và hại của công phu này nói cho Trương Thiết, nhưng Trương Thiết đối với chỗ có hại của công phu này không thèm để ý, chỉ khi nghe đến sự lợi hại của “Tượng Giáp công” , ngay lập tức không do dự đáp ứng tu luyện môn công phu này, mà xem ra môn võ công này dường như rất thích hợp với nó, sau hai tháng ngắn ngủi Trương Thiết đã tu luyện đến đỉnh cao của tầng thứ nhất.

    Trương Thiết lúc gần đây, vì đột phá được tầng thứ nhất “ Tượng Giáp công” , nghe theo lời của Mặc đại phu, mỗi ngày vào giờ ngọ đều ở dưới thác nước tại Xích Thuỷ Phong, chịu đựng dòng nước cực mạnh từ trên cao đổ xuống để luyện công.

    Dựa theo lời Trương Thiết nói, loại phương pháp này thực sự thần hiệu, khoảng cách từ tầng thứ nhất lên tầng thứ hai chỉ còn một ít nữa thôi, chỉ cần kiên cường luyện tập hơn nữa chắc chắn sẽ đột phá bình cảnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 10: Cái Bình Thần Bí

    Dịch : NGDTH
    Biên Tập : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com

    CHÂN THÀNH CÁM ƠN NGDTH




    Hàn Lập chậm rãi đi ra Thần Thủ cốc, dọc theo con đường nhỏ trong núi, theo thói quen hướng về phía ngọn Xích Thuỷ Phong mờ mờ nhạt nhạt ở phía xa đi tới.

    Nó bây giờ cũng không có chuyện trọng yếu gì phải làm cả, mấy ngày nay sở dĩ mỗi ngày đúng giờ liền chạy đến chỗ Trương Thiết , chẳng qua là muốn nhìn xem lúc Trương Thiết luyện công ở dưới thác nước, nhe răng nhếch miệng sẽ ra cái hình dạng gì.

    Môn “Tượng Giáp Công” này thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được, chỉ mới có tầng thứ nhất thôi mà đã phải chịu đựng sự hành hạ lớn như vậy, lên mấy tầng sau, không biết muốn luyện được phải tốn bao nhiêu lớp da thịt nữa.

    “Phỏng chừng Trương Thiết bây giờ sợ rằng đã có chút hối hận a! “Tượng giáp công” này bá đạo đến mức nào còn lâu bọn trẻ con chúng nó mới có thể tưởng tượng được. Hàn Lập vừa đi vừa suy nghĩ, cũng không để ý dùng chân tuỳ tiện đá vào lá cây cùng nhánh cây rơi trên mặt đất.

    “Đợi thêm vài ngày nữa, hai đứa sẽ cùng nhau đến gặp Mặc đại phu thỉnh cầu, đổi môn công phu khác cho Trương Thiết tu luyện, cho nó khỏi chịu khổ như bây giờ nữa.” Hàn Lập nghĩ tới đây, nó vì bằng hữu của mình có thể tìm ra được con đường thoát khỏi đau khổ hiện tại liền cảm thấy có chút phấn chấn.

    Hàn Lập ngẩn đầu nhìn cây cối hai bên đường, lúc này khí hậu đã cuối thu, tất cả cây cối nhánh cây đều trơ trụi, trên con đường nhỏ trải dày một tầng lá rụng cùng nhánh cây khô, đi ở bên trên cảm thấy mềm nhũn, rất không thoải mái.

    Lúc này, trên một ngọn núi cách đó không xa, mơ hồ truyền đến vài tiếng binh khí chạm nhau, thỉnh thoảng còn vọng lại vài tiếng hoan hô cổ vũ vang dội.

    Nghe thấy những thanh âm này, Hàn Lập lại nhìn sang toà sơn phong đó, tâm tình vốn có chút biến chuyển tốt vừa lại biến thành xấu đi.

    Đây chính là nơi các sư huynh sư phụ của Bách Đoán đường, hướng dẫn cho những sư đệ mới nhập môn tiến hành huấn luyện cách đấu (đánh nhau, vật lộn) có binh khí.

    Mỗi khi Hàn Lập nhìn thấy các đồng môn khác tụ tập lại một chổ, cùng nhau tiến hành huấn luyện với đao thật, thương thật, trong tâm có chút tư vị không cam lòng, bản thân cũng tưởng rằng sẽ được cầm đao, cầm thương hung hăng múa lấy vài đường. Nhưng đáng tiếc chính là, không biết tại sao từ sau khi chính thức bái nhập làm môn hạ của Mặc đại phu, Mặc đại phu nghiêm cấm nó tiếp xúc với những thứ này, không cho nó đi theo những vị sư phụ khác để học võ công, nói rằng sẽ gây trở ngại đến tiến độ tu hành bộ khẩu quyết của nó.

    Bởi vậy, Hàn Lập cũng chỉ có thể khao khát đứng nhìn, thỉnh thoảng bí mật mới có thể từ mấy đồng môn có giao hảo mượn được một vài món binh khí, chém qua chém lại vài cái để thỏa cơn thèm khát.

    Thiệt là, mình tu luyện bộ khẩu quyết này có được gì đâu? Đến bây giờ, chính mình cũng không thấy nó có cái lợi gì. Không giống như những đệ tử nhập môn cùng lúc với mình, đều là thân thủ càng luyện càng lợi hại, võ công thăng tiến một ngày ngàn dặm. Còn mình lại dậm chân tại chỗ, căn bản là nhìn không ra có cái gì biến hóa.

    Ngay cả như Trương Thiết tu luyện “Tượng giáp công” đã hai tháng, da cũng dày đến nổi có thể chịu đựng được công kích, khí lực so với lúc trước cũng lớn hơn rất nhiều.

    Nhưng nếu không được Mặc đại phu thu nhập làm môn hạ, chính mình chắc chắn không thể vượt qua kỳ thi kiểm tra kí danh đệ tử hai tháng trước, chứ đừng nói đến chuyện có thể ở lại trên núi, còn có thể gửi về nhà nhiều tiền như vậy.

    Không thể học cái khác, không học thì không học a!

    Hàn Lập một mặt trong bụng ôm oán, một mặt tự an ủi mình.

    Hàn Lập thu ánh mắt từ xa trở về, trong đầu vẫn còn đang càu nhàu, nhưng tinh thần lại càng không tập trung, ánh mắt vô thần nhìn hai bên đường, tự mình cũng không biết đang nhìn cái gì nữa.

    Đột nhiên, Hàn Lập húp một hơi khí lạnh, vẻ mặt trở nên quái biến, cơ hồ ngay sau đó cái miệng ngoác ra đến tận mang tai. Theo phản xạ, nó gập người xuống, dùng hai tay giữ chặt lấy ngón cái bàn chân phải, sau đó đau đớn ngã vật ra trên cỏ, loại đau nhức đột nhiên xuất hiện này, thoáng chốc đã làm Hàn Lập chịu không nổi, sắc mặt nó trắng bệch, một cổ đau nhức kịch liệt thỉnh thoảng từ ngón cái truyền tới.

    Xem ra dường như mình đã đá phải một khối đá phi thường cứng bị lá cây phủ lên trên này rồi.

    Hàn Lập cong người xuống, dùng hai tay ôm lấy cổ chân, một mặt vô ý thức tháo bỏ chiếc giày trên chân ra, dùng miệng ráng sức hướng về ngón chân thụ thương mà thổi thổi thật mạnh; một mặt trong lòng âm thầm lo lắng không yên, mình có bị thương nghiêm trọng lắm không, ngón chân cái có hay không bị huyết ứ lại, vì vậy sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại hàng ngày của mình.

    Qua cả nửa ngày, Hàn Lập mới thấy cơn đau dịu đi. Nó ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét xung quanh khu vực đầy lá cây phía dưới, nhất định phải tìm ra hung thủ gây ra vết thương cho mình.

    Trên mặt đất bốn phía tán loạn lá cây đều mang một màu khô héo tiêu điều, nó căn bản là không cách nào từ trong đám lá cây lộn xộn chồng chất này tìm được mục tiêu cần tìm kiếm.

    Hàn Lập nhíu nhíu mày, lấy tay quơ loạn trên mặt đất vài cái, nắm được một nhành cây tương đối thô dài, chống xuống đất, nhón gót chân, cẩn thận từ từ đứng lên.

    Sau đó không cam lòng, dùng nhánh cây trong tay, hướng về khu vực dày đặc lá cây chồng chất ráng sức vạch vạch vài cái .

    A! Một vật nhỏ bằng nắm tay bị nhánh cây khều ra.

    Hàn Lập cẩn thận quan sát một chút, thủ phạm vinh dự gây ra vết thương cho mình, là một vật phẩm có cổ dài hình dạng giống như cái bình, bề ngoài cái bình dính đầy bùn đất, hoàn toàn biến thành màu tro của đất, nhìn không ra một chút màu sắc vốn có của nó.

    Vốn dĩ Hàn Lập tưởng đây chỉ là một cái bình nhỏ, nhưng cầm trong tay rồi mới phát hiện trọng lượng không tương xứng, nặng trình trịch, vô cùng nặng.

    Chẳng lẻ do kim loại chế thành? Thảo nào cái đồ vật nhỏ thế này, lại làm có thể làm cho chân mình trở nên đau nhức như vậy, bất quá, cái bình do kim loại tạo thành này xem ra thật sự hiếm thấy.

    Hàn Lập bây giờ đối với cái bình nhỏ này có chút hứng thú, cảm giác đau đớn ở chân nhất thời quên đi mất.

    Nó lấy tay chà chà lớp bùn đất trên phần cổ bình, dần dần màu sắc vốn có của cái bình lộ rõ ra, một màu xanh biếc phi thường đẹp mắt, trên bề mặt bình còn có hoa văn hình lá cây màu lục vô cùng tinh xảo, trên đỉnh đầu của bình là một cái nắp xinh xắn chặt chẽ phong bế miệng bình.

    Bên trong không biết chứa đựng cái gì a, nó lấy tay đưa cái bình lên gần tai, nhẹ nhàng lắc nhẹ, cảm giác không ra có cái gì lay động trong đó.

    Nó cho tay đặt lên lắp bình, ra sức vặn vặn, không một chút động đậy.

    Hàn Lập lòng hiếu kỳ càng lớn, đang định làm lại từng bước thì đột nhiên, từ dưới chân truyền lên cảm giác đau buốt kịch liệt.

    Hỏng rồi! Mình sao lại thế này, chân mình cùng vật đó thân mật tiếp xúc hiện giờ đã tạo thành hậu quả vô cùng tệ hại.

    Mình mang vết thương này, xem ra không thể tới chỗ Trương Thiết được rồi, chính là nên về chỗ ở trước, tìm kiếm ít thuốc trị thương, sau đó hảo hảo nghiên cứu cái bình nhặt được ngoài ý muốn này.

    Nghĩ tới đây, Hàn Lập vì phòng ngừa bị người khác nhìn thấy, cũng không chê vật này quá dơ bẩn, liền bỏ cái bình vào trong ngực, quay đầu lại tập tễnh đi về.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ryukenshine, ngày 24-04-2009 lúc 10:40.
    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
Trang 2 của 38 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status