PHÀM NHÂN TU TIÊN
Tác giả : Vong Ngữ
Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân
Chương 6: Vô Danh Khẩu Quyết
Dịch : Ryukenshine
Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com
“Dậy nào” “Dậy nào”
Một trận âm thanh loáng thoáng từ phía xa truyền đến kéo Hàn Lập từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra Hàn Lập liền thất kinh, một khuôn mặt to lớn đang dán sát vào trước mắt nó, cả người giật ngược về phía sau, lúc này nhìn kỹ lại khuôn mặt đang hù doạ nó thì ra chủ nhân khuôn mặt đó là thằng nhóc Trương Thiết.
“ Mau dậy ăn chút gì thôi, ăn cơm tối xong còn phải đi gặp Mặc lão nữa. “ Trương Thiết lấy hai cái bánh bao còn nóng hổi đưa cho Hàn Lập.
“ Ngươi kiếm thức ăn ở đâu ra vậy.” Hàn Lập ngây người một chút rồi cầm lấy thức ăn.
“ Phụ cận sơn cốc có một căn nhà bếp lớn, ta thấy có người ở đó đang nhận lấy thức ăn, tiện thể cũng đến nhận một phần, ăn xong ta mới nhớ ra là ngươi chưa có ăn gì cả, lại giúp ngươi nhận thêm hai cái bánh bao nữa. “ Trương Thiết thật thà nhìn Hàn Lập cười cười.
“ Đa tạ ngươi, Trương ca.” Hàn Lập trong lòng có chút cảm động, nhìn thấy Trương Thiết so với mình lớn tuổi hơn một chút, âm thanh “ Trương ca” không nén nổi buột miệng nói ra.
“Không … Không có gì, ta ở nhà thường làm vậy mà, đi một chút cũng không sao, tại ngươi mới ngủ dậy nên trong lòng có một chút…một chút không tự nhiên, sau này ngươi có việc gì cần giúp đỡ cứ nói ra, ta mặc dù không có gì cả nhưng sức lực thì vẫn có một ít.” Trương Thiết tựa hồ như có chút thẹn thùng, trong lời nói có chút ấp úng.
Hàn Lập bữa sáng bữa trưa đều chưa ăn, cũng cảm thấy đói lắm rồi, chỉ trong chốc lác, hai cái bánh bao lớn đã hoàn toàn biến mất.
“ Thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi gặp Mặc lão thôi.” Hàn Lập phát ra hai tiếng “ợ” rõ to, nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, trong lòng tính toán thời gian, cảm thấy rằng đã đến lúc đi gặp Mặc đại phu rồi.
Trương Thiết không có ý kiến gì, liền đi theo Hàn Lập đến phòng của Mặc đại phu.
Trong phòng của Mặc đại phu, xung quanh bốn vách tường là hàng loạt các giá sách, trên mỗi giá sách có đầy ắp, chi chít các loại sách vở.
“ Mặc lão!”
“ Mặc lão!”
Mặc đại phu đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế thái sư, đang chăm chú nhìn vào quyển sách cầm trên tay, dường như không có chút chú ý nào tới hai đứa trẻ đã đến khi hai đứa nó chào hỏi. Bọn Hàn Lập hai người dẫu sao cũng chỉ là trẻ con, nhìn thấy Mặc đại phu không để ý đến hai đứa mình, thì trở nên luống cuống, không biết phải làm như thế nào cho tốt, buộc lòng phải đứng ở bên cạnh mà chờ.
Cho đến khi Hàn Lập đứng ở kế bên cảm thấy hai chân bắt đầu tê tê thì lúc đó Mặc đại phu mới thong thả bỏ quyển sách đang cầm ở trên tay xuống cái bàn bên cạnh, im lặng quan sát hai đứa nhỏ một lúc, liền cầm lấy tách trà nâng lên, uống một ngụm nhỏ, rồi mới chầm chậm mở miệng nói :
“ Hai người các ngươi từ hôm nay sẽ là kí danh đệ tử của ta, ta sẽ dạy các ngươi một ít kiến thức hái dược luyện thuốc, cũng có thể dạy các ngươi một ít y thuật cứu người, nhưng nhất định không dạy các ngươi võ công.” Mặc đại phu trên mặt không có chút thay đổi, cầm lấy tách trà để xuống.
“ Ta có một bộ khẩu quyết tu thân dưỡng tính muốn dạy cho các ngươi, mặc dù không thể giúp các ngươi đánh bại người khác, nhưng cũng giúp các ngươi có được thân thể mạnh khoẻ. Các ngươi nếu như quả thực muốn học võ công, có thể đi tìm mấy vị sư phụ để học, ta không có phản đối, nhưng mà nửa năm sau ta sẽ kiểm tra lại tình hình tu luyện khẩu quyết này, nếu như không đạt tiêu chuẩn , các ngươi cũng sẽ bị đưa ra ngoại môn làm ngoại môn đệ tử, hai đứa các ngươi nghe rõ rồi chứ? “ Giọng nói của Mặc đại phu đột nhiên thay đổi một cách nghiêm túc, xem ra ông ta đối với bộ khẩu quyết này coi trọng vô cùng.
“ Nghe rõ rồi ạ.” Hàn lập hai người đồng thanh đáp.
“ hai ngươi ra ngoài đi, sáng sớm mai quay lại đây.” Mặc đại phu hướng về phía hai đứa trẻ phất phất tay, ra hiệu cho hai đứa nó đi ra ngoài, rồi lại cầm lấy quyển sách lên đọc tiếp.
Hàn Lập trước khi đi ra ngoài, nhịn không được bèn liếc mắt nhìn vào quyển sách trên tay Mặc đại phu, Hàn Lập chưa từng học qua chữ viết, trên quyển sách chỉ có ba chữ lớn màu đen, đáng tiếc là chúng có thể nhận biết nó, mà nó thì lại không thể nhận biết chúng.
Đi ra khỏi căn phòng của Mặc đại phu, Hàn Lập không nhịn được nhẹ nhàng thở mạnh ra một hơi, mới vừa nãy ở trong phòng không biết vì sao, chính mình đến thở mạnh một chút cũng không dám thở, đầu óc cũng rất là căng thẳng, bây giờ đi ra phía sau lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bản thân cũng đã khôi phục lại bình thường.
Hàn Lập ở nơi đó, mấy ngày liền đều hưng phấn không thôi, bởi vì bản thân cuối cùng cũng có thể xem như là Thất Huyền Môn đệ tử rồi, tuy rằng chỉ là kí danh đệ tử, nhưng chung quy vẫn hơn những đứa trẻ bị đưa về nhà, cho dù bản thân nửa năm sau không thể vượt quả khảo nghiệm thì cũng có thể trở thành ngoại môn đệ tử giống như Tam thúc của nó. Tam thúc trong mắt Hàn Lập đã là người có địa vị và thân phận phi thường rồi, cho nên trong lòng Hàn lập cũng không có quan tâm đến lần khảo nghiệm sau này, thậm chí từ trong đáy lòng của nó còn ẩn ước hi vọng mình không vượt qua được cuộc khảo nghiệm như vậy có thể đi xuống núi quay về gặp cha mẹ và muội muội đáng yêu nhất của nó.
Những ngày sau, buổi sáng Mặc đại phu dạy cho bọn nó kiến thức về phương diện y dược, buổi chiều cho phép bọn nó đến một gian thư phòng cùng những đứa trẻ khác học cách đọc viết chữ và thập nhị chính kinh, kì kinh bát mạch, vị trí huyệt đạo toàn thân cùng một số kiến thức võ học cơ bản như xuống tấn và các kỹ năng cơ bản.
Một tháng sau, Hàn Lập hai người và những đứa trẻ khác cuối cùng cũng tách ra, hai đứa nó cũng không có thời gian đi học những thứ trên nữa, bởi vì Mặc đại phu đã bắt đầu truyền thụ cho hai người bọn nó bộ khẩu quyết vô danh, việc luyện tập bộ khẩu quyết này chiếm dụng phần lớn thời gian của bọn nó. Mặc đại phu cũng nghiêm lệnh hai đứa nó không được mang bộ khẩu quyết truyền cho người khác, nếu như để lộ ra ngoài sẽ mang hai đứa nó trừng trị đồng thời còn đuổi ra khỏi sư môn.
Thời gian này, Hàn Lập thông qua miệng lưỡi của những người khác đối với Thất Huyền Môn và Mặc đại phu cũng đã hiểu rõ kỹ càng. Thất Huyền Môn có một vị môn chủ tên gọi là Vương Lục là con cháu của “ Thất Tuyệt Thượng Nhân”, ngoài ra còn có ba vị Phó môn chủ, trong môn phân ra làm nội môn và ngoại môn hai đại bộ phận. Ngoại môn gồm có bốn phân đường là Phi Điểu đường, Tụ Bảo đường, Tứ Hải đường, Ngoại Nhận đường. Nội môn cũng có bốn phân đường là Bách Đoán đường, Thất Tuyệt đường, Cung Phụng đường, Huyết Nhận đường. Ngoài ra còn có một bộ phận riêng lẻ chỉ dưới Môn chủ và Phó môn chủ đó là Trưởng lão hội.
Còn Mặc đại phu thì trước đây vốn không phải là đệ tử của Thất Huyền Môn, chẳng qua là cách đây nhiều năm, có một lần Vương Lục môn chủ khi đi ra ngoài vô ý rơi vào bẫy của địch nhân, bị kẻ thù dẫn người tập kích, thân mang trọng thương, mạng sống vô cùng nguy cấp, mọi người bên cạnh đều bó tay không thể làm gì. Vừa may gặp đúng vị Mặc đại phu này, kết quả Mặc đại phu diệu thủ hồi xuân, đưa thuốc khỏi bệnh, cứu sống Vương đại môn chủ một mạng. Vương môn chủ đối với Mặc đại phu tự nhiên vô cùng cảm kích, về sau còn biết được Mặc đại phu ngoài y thuật cao siêu còn có một thân tuyệt thế võ công, liền mời lão về môn nội. Lại còn chú tâm tìm kiếm trong núi một cái tiểu sơn cốc, đặc biệt cấp cho Mặc đại phu làm chỗ ở, cho nên Mặc đại phu an tâm ở lại Thất Huyền Môn, vì vậy trở thành Thất Huyền Môn Cung Phụng đường. Trong khoảng thời gian Mặc đại phu sống tại Thất Huyền Môn, đệ tử bản môn mặc dù chưa từng nhìn thấy qua bản lĩnh của lão, cũng không biết võ công của lão mạnh hay yếu, nhưng với y thuật cao siêu của mình, lão đã cứu giúp không ít tính mệnh của đệ tử trong môn, cho nên cho dù lão lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, ngôn ngữ ít ỏi nhưng vẫn nhận được sự tôn kính của các đệ tử trong môn.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile