PHÀM NHÂN TU TIÊN
Tác giả : Vong Ngữ
Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân
Chương 11: Bình Nan Khai
Dịch : doilabekho
Biên Tập : Ryukenshine
Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com
CHÂN THÀNH CÁM ƠN doilabekho
Bạn doilabekho dịch rất tuyệt vời ^_^
Trên đường quay về Hàn Lập không có gặp nhiều người, vốn có mấy vị sư huynh trên đường đi nhìn thấy nó bước khập khiễng thì có chút kinh ngạc, nhưng rồi đối với nó cũng không có hỏi gì, xem ra không có nhiều người chú ý đến tên tiểu sư đệ như nó.
Trở lại phòng thì cái chân càng lúc càng đau. Hàn Lập nhanh chóng ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng cởi bỏ giày tất để kiểm tra vết thương.
Chổ sưng thật nhức nhối a ! Ngón chân cái phải đã sưng phồng, lớp da ở miệng vết thương đỏ hồng lên như màu quả ớt.
Hàn Lập vội vàng đưa tay hướng về phía đầu giường, lật dưới gối lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đây là Mặc đại phu dày công điều chế ra thuốc trị ngoại thương, đối với ứ huyết, bầm tím, thậm chí chảy máu đều có tác dụng kì diệu, đây là nó không dễ dàng chút nào xin được của Mặc đại phu, vốn là nó dự định chuẩn bị cho Trương Thiết tu luyện " Tượng Giáp Công " sử dụng khi bị ngoại thương, không nghĩ tới chính mình lại sử dụng trước.
Vừa mở nắp thì mùi thuốc tràn ngập khắp cả phòng. Hàn Lập khều nhẹ một ít dược phấn bôi vào đầu ngón chân, một loại cảm giác sảng khoái mát rượi lập tức truyền đến. Thật không hổ là Mắc đại phu bí chế dược, vừa dùng là thấy hiệu quả ngay lập tức. Y thuật của Mặc đại phu quả thực không cần phải nói gì thêm.
Hàn Lập vội lấy một tấm vải sạch sẽ bọc ngón chân cái bị thương lại, sau đó mới mang giày tất vào.
Chà ! Hoàn hảo. Lúc này cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều.
Nó chậm rãi bước thử vài bước, rồi tự thấy hài lòng đối với phương pháp xử lý vết thương cấp tốc của mình.
Bây giờ là lúc xử lý cái bình thần bí kia, thủ phạm đã làm nó bị trọng thương.
Hàn Lập từ trong ngực lấy ra cái bình, rồi lại tìm một miếng vải, đem nó lau sạch sẽ, lúc này này hình dạng hoàn chỉnh của cái bình hiện ra trước mắt nó.
Thể tích của cái bình không quá lớn, dùng một bàn tay là có thể bao trọn toàn bộ, so với bình thuốc của nó còn muốn nhỏ hơn một chút. Toàn thân cái bình đều là một màu xanh nhạt, trên mặt bình có mấy cái hoa văn màu xanh biếc, những cái hoa văn hình chiếc lá xem ra rất sống động, cảm giác khi sờ vào những hoa văn đó giống như cảm giác tiếp xúc thực sự với lá cây.
Lấy tay ước lượng thử trọng lượng, thật nặng, nhưng vật này rõ ràng không phải do kim loại tạo thành, cũng không thể nói là bằng sứ bởi vì khi dùng tay sờ vào nó không có cái cảm giác lạnh lẽo của kim loại, cũng không có vẻ mặt ngoài bóng loáng của đồ sứ.
Hàn Lập cẩn thận nhìn kỹ một lúc rồi đành lòng khẳng định là cái bình này do một loại nguyên liệu không biết nào đó tạo thành, cái loại màu xanh biếc này thoạt nhìn giống như là bản thân nó sở hữu màu sắc của thiên nhiên, không giống như là được người ta nhuộm màu.
Thấy nắp bình được niêm phong chặt kín, Hàn Lập quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, lập tức mở cái bình ra nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì hay không.
Nó một lần nữa cầm cái bình trên tay, dùng sức vặn mở nắp.
Một lần, hai lần, ba lần… Nắp bình cùng thân bình giống như được tạo thành từ một khối, vẫn bất động không có chút dấu hiệu dịch chuyển.
Hàn Lập lấy làm kinh hãi, lúc nhặt được cái bình thì cũng không thể mở. Nhưng lúc ấy vì đang lo lắng đến vết thương, không có sử dụng nhiều khí lực, cũng không để tâm làm tiếp. Vốn tưởng rằng bây giờ sử dụng toàn bộ sức lực thì có thể dễ dàng thành công, không ngờ là vẫn không thể làm được.
Hàn Lập thử lại hơn mười lần nhưng vẫn không có chút dấu hiệu gì là thành công, tay đã bắt đầu ê ẩm nên đành ngừng lại.
Nó vung vẫy cánh tay, lúc lắc cổ tay, vừa rồi dùng sức quá nhiều nên có chút đau đớn.
Đem cái bình nhỏ cầm lên, quan sát cẩn thận một lần nữa nhưng đáng tiếc là không có phát hiện cơ quan bí mật nào.
Hàn Lập lúc này phát sầu, không mở được nắp bình thì làm sao biết được bên trong có cái gì ?
Hàn Lập cho rằng cái bình kỳ lạ này được phong kín như vậy chắc là bên trong phải có thứ gì đó quý giá.
Hàn Lập lấy tay lắc lắc cái bình, nhìn nó ngây người ra một lúc, rốt cục quyết định để cho Trương Thiết vốn sức mạnh hơn mình nhiều thử xem có thể khai mở hay không. Phải biết rằng hiện tại Trương Thiết hai tay có thể nhấc hơn mười thùng nước, mà vẫn có thể di như bay lên xuống núi. Hiện tại cái chum to trong cốc đều là do nó mỗi ngày đổ đầy.
Đã quyết định xong, Hàn Lập đi tới phòng của Trương Thiết ngồi chờ, trong lòng mong muốn Trương Thiết nhanh nhanh trở về.
Cái cảm giác chờ người khác thật không dễ chịu. Hàn Lập cảm giác thời gian trôi đi quá chậm, qua một đoạn thời gian, mới nghe được tiếng kẽo kẹt khi Trương Thiết đẩy cửa vào nhà.
Ngẩng đầu lên, Hàn Lập thấy Trương Thiết mặc một bộ bố sam mỏng, cả người trên dưới loáng thoáng toả ra nhiệt khí, đầu đầy mồ hôi bước đến. Hàn Lập biết là hiện tượng nó vừa luyện công xong nên cũng không hề cảm thấy kỳ quái
Trương Thiết ngạc nhiên khi thấy Hàn Lập ở trong phòng mình, không đợi hắn mở miệng hỏi, Hàn Lập sớm đã không nhịn được bật dậy đưa cái bình ra trước mặt hắn.
"Trương ca giúp ta mở cái bình này có được không ?"
"Cái này ở đâu mà có vậy? Hình dáng rất đẹp mắt". Trương Thiết sửng sốt một chút rồi cầm lấy cái bình.
"Tư! Tư! Tư!"
" Hầy ! Thứ này cứng thật đó nha, thật khó mà mở ra được ! Rốt cục là cái gì tạo thành vậy ?"
Trương Thiết không nói lung tung nữa, cầm lấy rồi hai tay dùng hết sức nhưng vẵn không thể mở được cái bình.
"Không được, ta mở không ra, ngươi thử đi nhờ các sư huynh khác xem sao "
Trương Thiết nhìn Hàn Lập lắc đầu vừa đưa cái bình cho nó vừa đưa ra đề nghị.
"Ngươi cũng không được sao ?"
Hàn Lập có chút nóng nảy, không kiềm chế được, bắt đầu đi lại xung quanh phòng.
"A ! Chân của ngươi bị gì thế ?"
Trương Thiết lúc này mới phát hiện ra dáng đi của Hàn Lập có chút không bình thường.
"Không có việc gì, chỉ là vấp phải hòn đá"
Hàn Lập cũng không biết tại sao, không muốn nói cho hắn biết sự thật về cái bình. Có lẽ bản năng muốn chuyện liên quan đến cái bình là chuyện bí mật nhỏ của riêng nó.
Hàn Lập bây giờ tràn đầy tâm lý thất vọng, cũng không có tinh thần cùng Trương Thiết nói chuyện phiếm và về tiến độ luyện công của hắn, liền rời khỏi phòng, chuẩn bị trở về nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cái bình.
Về tới phòng của mình, Hàn Lập để cái bình trên bàn rồi ra đứng một bên, dùng hai mắt nhìn chăm chăm cái bình, đồng thời cố gắng động não nghĩ ra một cái biện pháp giải quyết vấn đề.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile