TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 38 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 186

Chủ đề: [Tiên Hiệp] Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ (Mới nhất: Quyển 4 - Chương 189)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 11: Bình Nan Khai

    Dịch : doilabekho
    Biên Tập : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com

    CHÂN THÀNH CÁM ƠN doilabekho


    Bạn doilabekho dịch rất tuyệt vời ^_^

    Trên đường quay về Hàn Lập không có gặp nhiều người, vốn có mấy vị sư huynh trên đường đi nhìn thấy nó bước khập khiễng thì có chút kinh ngạc, nhưng rồi đối với nó cũng không có hỏi gì, xem ra không có nhiều người chú ý đến tên tiểu sư đệ như nó.

    Trở lại phòng thì cái chân càng lúc càng đau. Hàn Lập nhanh chóng ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng cởi bỏ giày tất để kiểm tra vết thương.

    Chổ sưng thật nhức nhối a ! Ngón chân cái phải đã sưng phồng, lớp da ở miệng vết thương đỏ hồng lên như màu quả ớt.

    Hàn Lập vội vàng đưa tay hướng về phía đầu giường, lật dưới gối lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đây là Mặc đại phu dày công điều chế ra thuốc trị ngoại thương, đối với ứ huyết, bầm tím, thậm chí chảy máu đều có tác dụng kì diệu, đây là nó không dễ dàng chút nào xin được của Mặc đại phu, vốn là nó dự định chuẩn bị cho Trương Thiết tu luyện " Tượng Giáp Công " sử dụng khi bị ngoại thương, không nghĩ tới chính mình lại sử dụng trước.

    Vừa mở nắp thì mùi thuốc tràn ngập khắp cả phòng. Hàn Lập khều nhẹ một ít dược phấn bôi vào đầu ngón chân, một loại cảm giác sảng khoái mát rượi lập tức truyền đến. Thật không hổ là Mắc đại phu bí chế dược, vừa dùng là thấy hiệu quả ngay lập tức. Y thuật của Mặc đại phu quả thực không cần phải nói gì thêm.

    Hàn Lập vội lấy một tấm vải sạch sẽ bọc ngón chân cái bị thương lại, sau đó mới mang giày tất vào.

    Chà ! Hoàn hảo. Lúc này cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều.

    Nó chậm rãi bước thử vài bước, rồi tự thấy hài lòng đối với phương pháp xử lý vết thương cấp tốc của mình.

    Bây giờ là lúc xử lý cái bình thần bí kia, thủ phạm đã làm nó bị trọng thương.

    Hàn Lập từ trong ngực lấy ra cái bình, rồi lại tìm một miếng vải, đem nó lau sạch sẽ, lúc này này hình dạng hoàn chỉnh của cái bình hiện ra trước mắt nó.

    Thể tích của cái bình không quá lớn, dùng một bàn tay là có thể bao trọn toàn bộ, so với bình thuốc của nó còn muốn nhỏ hơn một chút. Toàn thân cái bình đều là một màu xanh nhạt, trên mặt bình có mấy cái hoa văn màu xanh biếc, những cái hoa văn hình chiếc lá xem ra rất sống động, cảm giác khi sờ vào những hoa văn đó giống như cảm giác tiếp xúc thực sự với lá cây.

    Lấy tay ước lượng thử trọng lượng, thật nặng, nhưng vật này rõ ràng không phải do kim loại tạo thành, cũng không thể nói là bằng sứ bởi vì khi dùng tay sờ vào nó không có cái cảm giác lạnh lẽo của kim loại, cũng không có vẻ mặt ngoài bóng loáng của đồ sứ.

    Hàn Lập cẩn thận nhìn kỹ một lúc rồi đành lòng khẳng định là cái bình này do một loại nguyên liệu không biết nào đó tạo thành, cái loại màu xanh biếc này thoạt nhìn giống như là bản thân nó sở hữu màu sắc của thiên nhiên, không giống như là được người ta nhuộm màu.

    Thấy nắp bình được niêm phong chặt kín, Hàn Lập quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, lập tức mở cái bình ra nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì hay không.

    Nó một lần nữa cầm cái bình trên tay, dùng sức vặn mở nắp.

    Một lần, hai lần, ba lần… Nắp bình cùng thân bình giống như được tạo thành từ một khối, vẫn bất động không có chút dấu hiệu dịch chuyển.

    Hàn Lập lấy làm kinh hãi, lúc nhặt được cái bình thì cũng không thể mở. Nhưng lúc ấy vì đang lo lắng đến vết thương, không có sử dụng nhiều khí lực, cũng không để tâm làm tiếp. Vốn tưởng rằng bây giờ sử dụng toàn bộ sức lực thì có thể dễ dàng thành công, không ngờ là vẫn không thể làm được.

    Hàn Lập thử lại hơn mười lần nhưng vẫn không có chút dấu hiệu gì là thành công, tay đã bắt đầu ê ẩm nên đành ngừng lại.

    Nó vung vẫy cánh tay, lúc lắc cổ tay, vừa rồi dùng sức quá nhiều nên có chút đau đớn.

    Đem cái bình nhỏ cầm lên, quan sát cẩn thận một lần nữa nhưng đáng tiếc là không có phát hiện cơ quan bí mật nào.

    Hàn Lập lúc này phát sầu, không mở được nắp bình thì làm sao biết được bên trong có cái gì ?

    Hàn Lập cho rằng cái bình kỳ lạ này được phong kín như vậy chắc là bên trong phải có thứ gì đó quý giá.

    Hàn Lập lấy tay lắc lắc cái bình, nhìn nó ngây người ra một lúc, rốt cục quyết định để cho Trương Thiết vốn sức mạnh hơn mình nhiều thử xem có thể khai mở hay không. Phải biết rằng hiện tại Trương Thiết hai tay có thể nhấc hơn mười thùng nước, mà vẫn có thể di như bay lên xuống núi. Hiện tại cái chum to trong cốc đều là do nó mỗi ngày đổ đầy.

    Đã quyết định xong, Hàn Lập đi tới phòng của Trương Thiết ngồi chờ, trong lòng mong muốn Trương Thiết nhanh nhanh trở về.

    Cái cảm giác chờ người khác thật không dễ chịu. Hàn Lập cảm giác thời gian trôi đi quá chậm, qua một đoạn thời gian, mới nghe được tiếng kẽo kẹt khi Trương Thiết đẩy cửa vào nhà.

    Ngẩng đầu lên, Hàn Lập thấy Trương Thiết mặc một bộ bố sam mỏng, cả người trên dưới loáng thoáng toả ra nhiệt khí, đầu đầy mồ hôi bước đến. Hàn Lập biết là hiện tượng nó vừa luyện công xong nên cũng không hề cảm thấy kỳ quái

    Trương Thiết ngạc nhiên khi thấy Hàn Lập ở trong phòng mình, không đợi hắn mở miệng hỏi, Hàn Lập sớm đã không nhịn được bật dậy đưa cái bình ra trước mặt hắn.

    "Trương ca giúp ta mở cái bình này có được không ?"

    "Cái này ở đâu mà có vậy? Hình dáng rất đẹp mắt". Trương Thiết sửng sốt một chút rồi cầm lấy cái bình.

    "Tư! Tư! Tư!"

    " Hầy ! Thứ này cứng thật đó nha, thật khó mà mở ra được ! Rốt cục là cái gì tạo thành vậy ?"

    Trương Thiết không nói lung tung nữa, cầm lấy rồi hai tay dùng hết sức nhưng vẵn không thể mở được cái bình.

    "Không được, ta mở không ra, ngươi thử đi nhờ các sư huynh khác xem sao "

    Trương Thiết nhìn Hàn Lập lắc đầu vừa đưa cái bình cho nó vừa đưa ra đề nghị.

    "Ngươi cũng không được sao ?"

    Hàn Lập có chút nóng nảy, không kiềm chế được, bắt đầu đi lại xung quanh phòng.

    "A ! Chân của ngươi bị gì thế ?"

    Trương Thiết lúc này mới phát hiện ra dáng đi của Hàn Lập có chút không bình thường.

    "Không có việc gì, chỉ là vấp phải hòn đá"

    Hàn Lập cũng không biết tại sao, không muốn nói cho hắn biết sự thật về cái bình. Có lẽ bản năng muốn chuyện liên quan đến cái bình là chuyện bí mật nhỏ của riêng nó.

    Hàn Lập bây giờ tràn đầy tâm lý thất vọng, cũng không có tinh thần cùng Trương Thiết nói chuyện phiếm và về tiến độ luyện công của hắn, liền rời khỏi phòng, chuẩn bị trở về nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cái bình.

    Về tới phòng của mình, Hàn Lập để cái bình trên bàn rồi ra đứng một bên, dùng hai mắt nhìn chăm chăm cái bình, đồng thời cố gắng động não nghĩ ra một cái biện pháp giải quyết vấn đề.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 12: Tạp Bình Tử

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com




    “ Bịch!”

    Hàn Lập nắm chặt hai tay, trong đó một tay đập mạnh xuống mặt bàn.

    “Dùng công cụ đập cái bình này ra.” Lúc này Hàn Lập sau nhiều lần suy nghĩ đưa ra quyết định.

    Dùng phương pháp bạo lực để mở ra, lúc trước nó cũng đã từng nghĩ tới nhưng lúc đó không phải là biện pháp tốt.

    Cách làm này đơn giản mà lại dễ làm. Nhưng nghĩ đến cái bình xinh đẹp kỳ lạ như vậy mà không thể giữ nguyên hình dạng vốn có của nó, Hàn Lập trong lòng cảm thấy từng trận nhức nhối, rất không muốn như vậy. Nếu như vẫn còn có phương pháp nào khác để mở ra, Hàn Lập sẽ không bao giờ chọn dùng cái phương pháp thô bạo này.

    Hay là gọi những sư huynh khác đến giúp đỡ, may ra có thể mở được nó. Nhưng trong đáy lòng của Hàn Lập sớm đã xem vật này như là bảo vật của mình rồi, vạn lần không hề muốn người ngoài biết được. Vả lại, mỗi người trên núi đều có khả năng là chủ nhân của cái bình này, nếu biết được cái bình ở trong tay mình, rồi bức bách mình trả cái bình lại thì sao? Cái bình nhỏ này xinh đẹp thú vị như vậy, nó bây giờ tuyệt đối không bao giờ muốn đem cái bình đưa trả lại cho người khác.

    Hàn Lập bây giờ đã hoàn toàn bị cái bình nhỏ thần bí này làm cho mê mẫn rồi. Nó biết rằng cái bình này có thể là một cái bình không. Nhưng nó nguyện ý cá cược một phen, cá rằng trong bình này có cái gì đó so với bản thân cái bình thú vị hơn nhiều.

    Càng tưởng tượng, Hàn Lập trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu.
    Nó bây giờ nếu như không thể mở cái bình ra, tối nay sẽ không thể nào mà ngủ được.

    Đã quyết định như vậy, Hàn Lập bèn lén lút chạy đến phòng tạp vụ trong sơn cốc, từ trong đống công cụ tuyển chọn ra một cây búa nhỏ tương đối nặng, mang nó về trong phòng mình.

    Quay về tới phòng, nó từ trong góc phòng lôi ra một nửa viên gạch cứng màu xanh bỏ đi, lại ở trong phòng đào lên một chỗ đất trũng tương đối bằng phẳng rồi đem viên gạch màu xanh bỏ vào đấy, sau đó mang cái bình đặt nằm ngang vững chắc lên trên viên gạch màu xanh.

    Hàn Lập tay phải giơ cây búa nhỏ lên, đầu búa dừng ở trên không một chút, sau đó liền quyết đoán đập mạnh xuống chỗ gồ lên ( bụng cái bình ; tác giả chú thích) trên bình.

    “ Băng!”

    Bởi vì nó sợ dùng sức quá mạnh, sẽ làm hỏng vật ở trong bình, cho nên là lần đập đầu tiên đó nó chỉ gõ nhẹ lên thân bình thăm dò xem độ cứng của cái bình là bao nhiêu.

    Xem ra một chút dấu vết nứt ra cũng không có, Hàn Lập tâm lí yên tâm, xem chừng có thể đập mạnh xuống một chút được rồi.

    “ Băng!” Năm phần công lực.

    “ Băng!” Bảy phần công lực.

    “ Băng!” Mười phần công lực.

    “ Băng!” Mười hai phần công lực.

    Hàn Lập sử dụng sức lực càng ngày càng lớn, cánh tay giơ lên càng lúc càng cao, tốc độ đập xuống của cây búa càng lúc càng nhanh. Thậm chí, ở cái đập cuối cùng, một nửa cái bình đã bị lún vào trong viên gạch xanh. Nhưng toàn bộ cái bình vẫn không thay đổi gì, không có một dấu vết gì gọi là nứt hay vỡ ra cả.

    Hàn Lập kinh hãi, nhưng vẫn không tin liền dùng tay miết miết cái bình xem xem có chỗ nào bị nứt vỡ ra không, trên bề mặt bình không có ngay cả một vết ngấn nhỏ, Toàn bộ cái bình vậy mà vẫn cứ sáng bóng một màu xanh mơn mởn.

    Điều này thực sự đã vượt ra khỏi dự tính của Hàn Lập rồi.

    Hàn Lập lúc này đã thực sự khẳng định, cái bình này tuyệt đối không phải là một vật tầm thường, nhất định không phải do người ta cố ý bỏ đi, mười phần thì có đến tám chín phần do chủ nhân không cẩn thận mà để rơi mất. Hiện tại chắc là chủ nhân của nó đang ở trên núi tìm kiếm nó đây, bản thân mình nếu như muốn giữ lấy vật này, nhất định phải cẩn thận giấu kỹ, không được để cho người khác nhìn thấy cái bình này.

    Trong suy nghĩ của Hàn Lập, chỉ cần mình không chủ động ăn trộm, vật này mình nhặt được ở dưới đất thì đương nhiên thuộc quyền sở hữu của mình. Nếu vật này tầm thường thì có lẽ nó đã trả cho người bị mất, nhưng mà cái bình này thần bí như vậy. Sợ rằng là của đệ tử con nhà có tiền nào đó, hoặc là của nhân vật có địa vị và thân phận trên núi đánh rơi, mà Hàn Lập đối với hai loại người này không có một chút ấn tượng tốt nào.

    Gia đình Hàn Lập từ nhỏ đã rất nghèo khổ, cả nhà làm lụng vất vả cả ngày, vậy mà vẫn thường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Ở tại Thất Huyền Môn, nó thường thấy một loại người tiêu tiền như nước, ăn uống phung phí.( Thất Huyền Môn đệ tử nếu như không muốn ăn thức ăn bình thường trong Thất Huyền Môn, có thể dùng tiền để mua thức ăn ngon.  lời tác giả chú thích). Tại mỗi lần đó, Hàn Lập trong lòng không thoải mái chút nào. Hơn nữa những phú gia đệ tử này, ngày thường rất hay bài xích coi thường những đệ tử không có cùng nơi xuất thân với bọn chúng, rất hay dùng lời mỉa mai, sỉ nhục người khác, thậm chí hai bên còn có vài lần xung đột với nhau. Hàn Lập cũng đã từng tham dự một trong vài trận đánh nhau này, chỉ đáng tiếc là nó bị những phú gia đệ tử kia đánh cho mặt mũi sưng vù, không dám ra ngoài gặp người khác. Về sau, liên tục nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, mới khôi phục như bình thường.

    Về phần những người có chút thân phận địa vị trên núi, cũng không để lại cho Hàn Lập chút hình tượng tốt đẹp nào. Từ Vương hộ pháp thu lấy bạc hối lộ của Tam thúc, cho đến Vũ Nham kia nhờ vào quyền thế của Mã phó môn chủ trực tiếp tiến vào Thất Tuyệt đường. Tuy rằng chưa từng gặp qua vị đại nhân vật nào trên núi trên núi nhưng trong mắt của đứa nhỏ này hình tượng đại nhân vật đã bị rạn nứt không ít.

    Nếu là đồ vật của hai loại người này mất đi, Hàn Lập chẳng những không thèm trả, mà còn cẩn thận dấu đi.

    Nghĩ đến đây, Hàn Lập lập tức lấy một cái túi nhỏ mà nó thường đeo trên cổ xuống. Cái túi này là lúc nó từ nhà ra đi, mẹ nó đặc biệt dùng một miếng da thú khâu thành, không thấm nước, rồi lại dùng một cái răng nanh heo rừng chế thành cái phù bình an bỏ vào trong túi cho nó đeo, hi vọng có thể phù hộ cho nó bình an, tai qua nạn khỏi, vô bệnh vô tai.

    Hàn Lập mở miệng cái túi ra, mang cái bình và phù bình an bỏ vào chung một chổ, kéo miệng túi lại rồi lại tiếp tục đeo cái túi lên trên cổ.

    Làm xong tất cả, nó nhìn nhìn xung quanh, không có ai cả. Nó liền ưỡn ngực ra, đập đập vài cái lên chỗ hơi hơi phồng lên trên ngực, cảm thấy không làm cho ai chú ý mới thôi.

    Lúc này trong lòng nó mới thực sự yên tâm, không sợ sẽ có gì bất trắc xảy ra nữa, người mất cái bình chắc chắn sẽ không thể nào tìm ra.

    Hàn Lập lặng lẽ mang cây búa trả về nơi của nó, điệu bộ như chưa từng có gì xảy ra, trong Thần Thủ cốc chầm chậm dạo chơi một lát, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, nó mới mang cái chân bị thương trở về phòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 13: Dị Tượng Khởi

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com




    Bởi vì biết chân của Hàn Lập bị thương, nên Trương Thiết tự thân mang cơm đến phòng của nó, định bụng giúp nó dùng cơm.

    Hàn Lập nhìn Trương Thiết vụng về trong phòng mình, lúc thì dịch cái ghế, lúc thì kéo cái bàn, bận bịu cả buổi trời, cuối cùng cũng ăn được cơm, trong lòng nhịn không được có chút buồn cười, nhưng mà nó thật sự cảm động.

    Hai đứa ổn định xong cái bàn, liền ngồi lên nói chuyện, vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm với nhau đồng thời thỉnh thoảng cũng khoe với đối phương những tâm đắc khi luyện công của mình.

    Vừa nói đến “Tượng Giáp công” Trương Thiết liền trợn tròn mắt buồn bực không thôi.

    Hiện tại Trương Thiết đối với “Tượng Giáp công” quả thật vừa nghe đến tên đã sợ. Nó mặc dù chỉ mới tu luyện đến tầng thứ nhất, nhưng đã bị Mặc đại phù giày vò đến nỗi kêu khổ thấu trời. Chẳng những đúng giờ phải ngâm mình trong thuốc nước, mà còn phải chịu trận cho Mặc đại phu dùng gậy gỗ đánh vào người, nói là luyện cho gân cốt của nó cứng cáp.

    Phương pháp luyện công thô bạo này, làm cho nó có một đoạn thời gian mỗi đêm đều không thể nào ngủ được bởi vì khắp cả người đều sưng tấy cả lên, mỗi lần chạm phải giường gỗ là đau nhức vô cùng.

    Đối với nó mà nói, những ngày đó quả thực là một trường ác mộng.
    Mà đối với việc tu luyện bộ vô danh khẩu quyết của Hàn Lập, Trương Thiết trong lòng vô cùng hâm mộ. Hàng ngày, chỉ cần giống như lão hoà thượng, ngồi thiền niệm kinh tu hành, khi Hàn Lập nghe thấy những lời này, cũng chỉ biết im lặng nhìn Trương Thiết.

    Trương Thiết đối với “Tượng Giáp công” mấy tầng sau này lại càng hoảng sợ, Hàn Lập hoàn toàn hiểu rõ. Càng về sau mức độ đày đoạ càng lợi hại hơn so trước đây gấp bội, điều này làm cho Trương Thiết đứng ngồi không yên.

    Trương Thiết có thể kiên trì cho đến bây giờ, không hề bỏ cuộc, điều này thực sự làm cho Hàn Lập cảm thấy sùng bái vô cùng.

    Nếu đổi lại là nó, nó chắc chắn sẽ không bao giờ thèm luyện cái loại võ công tàn bạo này, cho dù có thể làm cho nó trong vòng một đêm liền trở thành cao thủ hạng nhất nó cũng vẫn giữ nguyên quan điểm.

    Hai đứa nó nói chuyện về công phu bản lãnh xong thì bữa cơm tối cũng đã ăn xong, Trương Thiết liền vội vàng thu dọn bát đũa, cáo từ đi ra về để cho Hàn Lập có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sớm.

    Hàn Lập đứng ở trước cửa, nhìn về hướng Trương Thiết đi về, sau đó liền vội vàng quay trở vào trong phòng, đóng chặt cửa lớn, cửa nhỏ, chỉ để lại một khe hở nhỏ trên cửa sổ để không khí lùa vào. Sau đó lấy cái bình trong túi ra chuẩn bị nghiên cứu lại một chút.

    Hàn Lập dẫu sao cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, làm đi làm lại một lúc, xem ra không còn manh mối gì nữa, liền cảm thấy chán nản. Mà do cái chân bị thương của nó nên tinh thần cũng có phần mệt mỏi, vô tình để cái bình ở phía mép giường, mê man rơi vào giấc ngủ.

    Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hàn Lập đang yên giấc ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh buốt từ một cánh tay truyền đến.

    Hàn Lập giật mình ớn lạnh, gắng gượng mở to hai mí mắt đang nặng trĩu, mơ mơ màng màng nhìn về phía cánh tay quấy phá của mình.

    Bổng chốc, nó lập tức ngồi thẳng dậy, há miệng thật to, nước dãi từ trên khoé miệng chảy xuống nó cũng không chú ý. Nó hiện giờ không có một chút nào buồn ngủ, hiện giờ nó đã hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ.

    Vài tia hào quang màu trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ, đang từ bên ngoài thông qua khe hở trên cửa sổ bay vào, tất cả đều tập trung trên cái bình mà nó đang cầm trên tay, hình thành từng hạt quang điểm màu trắng to bằng hạt gạo, làm cho toàn bộ cái bình bị một tầng nhàn nhạt hào quang màu trắng bao quanh bốn phía.

    Làn bạch quang này vô cùng nhẹ nhàng, không một chút chói mắt, mà lại có cảm giác lạnh buốt, nhất định là từ bên trong bạch quang mờ nhạt này truyền ra.

    Hàn Lập mạnh mẽ nuốt một ngụm nước dãi đã biến thành lạnh cóng, bỗng nhiên giật mình, liền đưa tay bỏ cái bình sang một bên rồi lăn mình qua phía bên kia giường nhảy xuống đất ẩn trốn.

    Cảnh giác quan sát một hồi, cảm giác dường như không có gì nguy hiểm nó mới cẩn thận tiến lại gần.

    Quang cảnh bạch quang bao quanh cái bình quả thực hết sức diễm lệ đến mê người, ngoài ra còn có vài phần sắc thái thần bí.

    Hàn Lập do dự một chút, rồi dùng ngón tay khều khều bên dưới cái bình, xem ra không có phản ứng gì cả, rồi cẩn thận từng li từng tí cầm cái bình lên. Mang nó đặt lên cái bàn, còn mình thì nằm dài trên giường, hưng phấn quan sát kì cảnh chưa bao giờ thấy qua.

    Hàn Lập nhìn không chớp mắt, tập trung tinh thần dán mắt vào bạch quang xung quanh cái bình khoảng một khắc cuối cùng cũng phát hiện ra chút ít huyền bí của nó.

    Cái bình này theo như biểu hiện ở xung quanh , thì nó đang không ngừng hấp thu những điểm sáng màu trắng đang bập bềnh ở xung quanh nó. Không, không phải là hấp thu, mà chính xác là những điểm sáng này đang ra sức bay vào bên trong cái bình, mỗi hạt đều tranh nhau mà bay vào giống như là tranh lấy sự sống.

    Hàn Lập có chút tò mò, liền lấy một ngón tay nhẹ nhàng thử chạm vào một hạt trong đó.

    Lạnh lạnh! Ngoại trừ lạnh ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

    Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn nhìn.

    Từng đợt, từng đợt những sợi ánh sáng màu trắng vẫn không ngừng từ ngoài khe cửa sổ hướng về phía cái bình, không có một chút kiểu dáng nào giống như muốn ngừng lại cả.

    Hàn Lập nhìn nhìn những cánh cửa đang đóng chặt xung quanh, sau đó nhìn về phía cánh cửa sổ.

    Trong đầu nó chợt chớp qua một cái, liền nhẹ nhàng đẩy cửa chính ra, thò đầu ra ngoài nhìn qua nhìn lại.

    Hoàn hảo, hiện tại bây giờ đang là lúc đêm khuya, ngoại trừ một vài tiếng vo ve của những con côn trùng mùa thu ngoài ra đều im ắng tĩnh mịch, xung quanh không có một ai cả.

    Hàn Lập co đầu lại quay trở về, quay người cầm lấy cái bình, bỏ nó vào trong cái túi trên ngực sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

    Chạy thẳng đến một chỗ vắng lặng, mênh mông tĩnh mịch lúc này mới ngừng lại.

    Dùng hai mắt nhìn qua nhìn lại xung quanh một vòng, khẳng định không có một ai khác ở đây. Liền cẩn thận, đem cái bình từ trong túi ra, nhẹ nhàng để xuống dưới mặt đất.

    Nguyên lai những hạt quang điểm ở xung quanh cái bình, khi bị nó bỏ vào trong túi một lát sau đã dần dần biến mất vô ảnh vô tung.

    Nhưng Hàn Lập cũng không lo lắng.

    Quả nhiên, một lúc sau, từng đạo từng đạo những sợi ánh sáng số lượng so với lúc ở trong phòng nhiều hơn rất nhiều, từ bốn phương tám hướng tập trung lại. Sau đó, không một tiếng động các hạt quang điểm chi chít xuất hiện tại xung quanh cái bình hình thành nên một vòng sáng tròn cực đại to cỡ cái chậu rửa mặt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 14: Chất Lỏng Thần Bí

    Dịch : doilabekho
    Biên Tập : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com

    CHÂN THÀNH CÁM ƠN doilabekho





    "wao!" Hàn Lập giương cao một cánh tay, nắm tay nắm chặt, hưng phấn kêu lên một tiếng.

    Lúc này tính cách của một đứa trẻ trong nó đã bộc lộ một cách không dấu diếm.

    Xem ra giả thuyết của nó là hoàn toàn chính xác, cửa sổ bị đóng chặt sẽ ngăn cản sự hấp dẫn của cái bình đối với những sợi bạch quang, chỉ có tại nơi rộng rãi thông thoáng không bị che phủ thì khả năng hấp thụ bạch quang của cái bình mới rõ rệt, và vòng sáng bao quanh cái bình càng lớn.

    Mặc dù không biết những tia sáng này từ nơi nào đến ? Cái bình hấp thụ những điểm sáng nhỏ này có ích lợi gì ? Nhưng nó cho rằng để hiểu rõ vấn đề này chắc là phải cần một khoảng thời gian dài.

    Khó có thể miêu tả được cảm giác vô cùng hưng phấn của Hàn Lập khi giải mã được bí mật của chiếc bình nhỏ này.

    Liên tục cho đến khi trời sáng dần, ánh sáng xung quang cái bình mới dần dần tan đi, khôi phục lại vẻ yên lặng ban đầu của nó.

    Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập một mặt đứng ở bên cạnh quan sát biến hóa của cái bình, mặt khác nó cũng luôn luôn theo dõi tránh không cho người khác phát hiện động tĩnh ở nơi này.

    Nó cúi người nhấc cái bình lên kiểm tra một chút.

    So với trước kia cũng không có cái gì bất đồng, nắp bình vẫn như cũ đóng chặt không thể mở ra.

    Hàn Lập thất vọng, nhưng nhìn sắc trời không còn sớm, không thể làm gì khác hơn là đem cái bình thu hồi lại một cách không cam lòng.

    Nó còn phải chạy về thạch thất nhập định luyện công.

    Trong những ngày kế tiếp, đêm đêm vào một khoảng thời gian nhất định, cái bình đều phát sinh dị tượng giống như vậy : vô số sợi ánh sáng, giống như con thiêu thân, bị cái bình hấp dẫn mà đến, tiếp theo liền biến thành rất nhiều điểm sáng nhỏ bị cái bình tham lam cắn nuốt.

    Đang lúc Hàn Lập tưởng rằng hiện tượng này mỗi ngày đều liên tục phát sinh thì đến ngày thứ tám biến hóa bắt đầu xuất hiện.

    Lúc Hàn Lập đi tới chổ cũ, sau khi bỏ cái bình xuống thì sự hấp thu các điểm sáng chỉ duy trì một thời gian ngắn ngủi khoảng nửa khắc rồi ngừng lại. Tiếp theo các hoa văn màu xanh biếc trên bình đột nhiên phát ra ánh sáng xanh biếc chói mắt. Trên mặt ngoài của cái bình thì hiện ra vài văn tự và kí hiệu màu vàng kim. Những ký tự này thật sự kỳ quái, kết cấu rất mềm mại, hoạ tiết lạ lùng, trong đó ẩn chứa một loại khí chất cổ xưa không thể nói thành lời, lấp lánh du động không ngừng trên mặt bình.

    Hiện tượng này cũng chỉ duy trì trong chốc lát rồi biến mất. Chỉ là trên thân bình lúc này vẫn còn lưu giữ lại mấy ký tự kỳ quái màu vàng kim mà thôi, tựa hồ như tất cả những sự kiện vừa rồi chưa bao giờ phát sinh.

    Trải qua mấy ngày nay, cái bình liên tục xuất hiện những hiện tượng quái dị, Hàn Lập đối với sự tình lần này đã không còn kinh hãi như lúc đầu. Nếu có thêm vài dị tượng phát sinh nữa thì cũng không làm cho nó ngạc nhiên bao nhiêu.

    Nó tuỳ tiện cầm cái bình lên, vô ý thức thử mở nắp bình ra.

    Rất nhẹ nhàng, không tốn chút sức lực nào, nó dễ dàng mở nắp bình ra cầm trên tay.

    Không thể tin được ! Hàn Lập giật mình nhìn cái nắp bình trong tay mình.

    Không một chút sức lực, không một chút kĩ xảo, cái nan đề mà mấy ngày nay mình không thể nào tháo gỡ, lúc này đây lại có thể như vậy dễ dàng giải quyết ?

    Đến khi Hàn Lập xác định được chuyện phát sinh trước mắt là chân thật, bí mật của cái bình đã phơi bày trước mắt mình, trong lòng nó cuối cùng cũng không kìm được kích động, ngay lập tức cúi đầu đưa mắt nhìn vào bên trong cái bình.

    Bên trong bình là một giọt chất lỏng màu xanh biếc to cỡ hạt đậu, đang chậm rãi chuyển động làm cho cả cái bình ánh lên một màu xanh biêng biếc.

    Đây là cái gì ?

    Hàn Lập có chút thất vọng, chính mình lao lực biết bao nhiêu mà kết quả chỉ là một loại chất lỏng không có gì thú vị.

    Nó chán nản, cầm lấy cái bình bỏ vào túi rồi xoay người đi về phòng, chút hưng phấn cùng kích động vừa rồi đều bay đi đâu đó lên chín tầng mây mất rồi.

    Mặc dù cái nắp bình đã được nó mở ra, nhưng kết quả không làm nó hài lòng chút nào.

    Hàn Lập chuẩn bị sau này nếu nhàm chán không có việc gì thì sẽ trở lại nghiên cứu bí mật của cái chất lỏng màu xanh này. Nói không chừng có thể làm cho nó ngạc nhiên không nhỏ.

    Việc trước mắt bây giờ chính là trở về làm một giấc thật tốt. Bù lại cho mấy ngày nay, mỗi buổi tối đều không có lúc nào được ngủ ngon, khiến cho hiệu quả luyện công vào ban ngày của nó rơi chậm lại, hơn nữa tinh thần không được sung mãn đã khiến cho Mặc đại phu có chút để ý.

    Từ ngày Hàn Lập trở thành đệ tử chân truyền của Mặc đại phu, cũng là sau khi đột phá tầng thứ nhất của bộ vô danh khẩu quyết, nó thấy mình không có động lực tu luyện cái khẩu quyết này. Huống chi hiệu quả mà bộ khẩu quyết này mang lại khi tu luyện lại không làm cho nó hài lòng, cho nên nó càng không có chút tinh thần nào tập trung tu luyện.

    Vì việc này, Mặc đại phu đã hung hăng giáo huấn nó một hồi.

    Tuy vậy trong thời gian tu luyện nó vẫn cứ mơ mơ màng màng buồn ngủ, mặt mày ủ rũ, một chút tinh thần cũng không có.

    Tình hình này làm cho Mặc đại phu có chút phát cuồng, còn tự hỏi rằng có phải là lão đã thu nhầm đồ đệ hay không ?

    Suy nghĩ lại vấn đề này, Hàn Lập cũng thấy chính mình có chút oan ức, chính nó cũng đâu có muốn chuyện đó nhưng tinh thần của nó cứ không theo ý muốn.

    Làm cho Hàn Lập không thể tưởng tượng được là ngày thứ hai, sau khi tỉnh giấc, nó lại một lần nữa toàn tâm toàn ý chủ động tập trung vào tu luyện một cách điên cuồng.

    Nguyên nhân làm cho nó thay đổi đến như vậy là bởi vì một câu nói nhẹ nhàng bay bổng của Mặc đại phu.

    "Mỗi khi khẩu quyết này tu luyện nâng cao lên được một tầng, thì ta mỗi tháng cấp cho ngươi số bạc gấp đôi." Mặc đại phu rốt cục cũng nhìn ra khát vọng đối với tiền tài của Hàn Lập. Từ gốc rễ căn nguyên đó đã tìm ra biện pháp đối phó, chỉ cần một câu nói vô cùng đơn giản, đã khiến cho nó hơn cả liều mạng mà cắm đầu tu luyện.

    Cuộc sống những ngày kế tiếp của Hàn Lập là liều mạng vì mục tiêu luyện thành thêm một tầng khẩu quyết nữa.

    Mỗi ngày từ sáng sớn đến giữa trưa, từ giữa trưa đến buổi tối, một ngày hai lần tiến vào thạch thất nhập định tu luyện. Quy luật cứ như thế mà lặp lại, cho dù sinh hoạt khô khan, đơn điệu, nhàm chán nó hết thảy đều không quan tâm.

    Mặc đại phu vì muốn làm cho nó chuyên tâm tu luyện, không muốn những sự tình bên ngoài ảnh hưởng đến nó, nên tạm thời đem Thần thủ cốc đối với bên ngoài phong bế lại, ngay cả xem bệnh cũng đều là tiến hành ở ngoài cốc, chuyện cơm áo hàng ngày không cho nó đụng vào, làm cho nó không có chút nào phải bận tâm.

    Chuyện cái bình cứ như thế bị Hàn Lập dần dần lãng quên đi.

    Thu đi, đông đến, xuân qua, hạ về.

    Thoáng chốc thời gian bốn năm đi qua, Hàn Lập hôm nay cũng đã mười bốn tuổi. ( Từ bây giờ sẽ thay đổi cách xưng hô đối với Hàn Lập, mười bốn tuổi rồi, không là nó hay đứa trẻ nữa ^_^).

    Hắn trở thành một thiếu niên thôn dã, kiên nghị, trầm mặc, nước da hơi ngăm đen. Nhìn bề ngoài thì hắn và những thiếu niên nhà nông bình thường không có gì khác biệt, càng giống nhau ở chỗ không làm người ta chú ý là không anh tuấn tiêu sái và cũng không phong lưu hào sảng.

    Chỉ là hàng ngày ngoài lúc tu luyện trong thạch thất, thỉnh thoảng hắn theo Mặc đại phu học một chút y thuật không thì ở trong phòng đọc sách, cứ như vậy cả toà sơn cốc nay đã trở thành thế giới của hắn. Và hắn cũng đã tu luyện thành công đến tầng thứ ba của bộ vô danh khẩu quyết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 15: Bốn Năm Sau

    Dịch : doilabekho
    Biên Tập : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com

    CHÂN THÀNH CÁM ƠN doilabekho






    Mặc đại phu cảm thấy rất hài lòng đối với việc Hàn Lập dành toàn bộ thời gian cho tu luyện.

    Nhưng đối với tiến độ tu luyện vô danh khẩu quyết của hắn thì vẫn còn nghi ngờ.

    Mấy năm gần đây, bệnh tình trên người của Mặc đại phu tựa như càng lúc càng nghiêm trọng. Mức độ ho khan mỗi ngày mỗi nhiều, thời gian ho cũng càng lúc càng kéo dài.

    Theo như những biến hoá trên thân thể của lão, Mặc đại phu đối với tiến độ tu luyện của Hàn Lập càng lúc càng quan tâm. Từ trong giọng điệu nhiều lần đốc thúc của lão, có thể nghe ra là nội tâm của lão đang rất nôn nóng.

    Mặc đại phu ắt hẳn là vô cùng xem trọng Hàn Lập, chẳng những theo ước định phát cho hắn số bạc nhiều hơn so với các đệ tử bình thường khác, mà ánh mắt nhìn hắn cũng hết sức kỳ lạ. Giống như là đang nhìn một kiện trân quý bảo vật, vạn phần yêu thích.

    Nhưng khi luyện đến tầng thứ ba của bộ khẩu quyết, cảm quan của Hàn Lập đã vô cùng nhạy bén, hắn vô tình phát hiện ra ở đằng sau ánh mắt thân thiện quan tâm, hình như còn có ẩn dấu một ít thần sắc tham lam, khát vọng khiến Hàn Lập không khỏi có một chút bất an.

    Thấy được điều này, Hàn Lập có chút dựng tóc gáy, cuối cùng hắn cũng hiểu được ánh mắt của Mạc đại phu nhìn mình không giống như là nhìn một người sống , mà có vẻ như là đang nhìn một kiện đồ vật.

    Điều này làm cho hắn tự hỏi không biết mình có thể có cái gì để Mặc đại phu quan tâm ? Đương nhiên là hắn không thể tự mình đưa ra câu trả lời chắc chắn.

    Hàn Lập thậm chí có lúc cho rằng, có lẽ chính mình luyện công có chút nhạy cảm, lúc trong bụng ngầm vụng trộm phỉ báng Mặc đại phu, thật sự là có chút vong ân phụ nghĩa.

    Nhưng chính hắn cũng không hiểu tại sao, hắn tận sâu ẩn trong đáy lòng, vẫn còn có một chút đề phòng đối với Mặc đại phu, mà theo thời gian trôi qua đi, loại đề phòng này càng lúc càng tăng lên mãnh liệt .

    Bây giờ có một vấn đề trọng đại xuất hiện trước mắt Hàn Lập, việc luyện công của hắn đã đạt đến giới hạn, hơn nữa mấy năm nay Hàn Lập tu luyện phần lớn là nhờ vào dược liệu, khiến cho trân quý dược liệu của Mặc đại phu đã cạn kiệt.

    Hiển nhiên là Hàn Lập không phái là ngút trời kỳ tài, không có dược vật phụ trợ thì tiến độ tu luyện của hắn lập tức bị đình trệ.

    Khiến cho Hàn Lập không khỏi xấu hổ khi đối diện với Mặc đại phu.

    Cơ hồ toàn bộ tâm huyết cùng gia sản của Mặc đại phu đều vì hắn tốt nhất tu luyện mà sử dụng, nhưng vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn.

    Điều này làm cho Hàn Lập hiểu được chính mình rất khó đối mặt với những câu hỏi đầy quan tâm của Mặc đại phu.

    Rất kỳ lạ, không biết tại sao võ công cực cao như Mặc đại phu mà vẫn không có cách nào hiểu rõ tình huống tu luyện của Hàn Lập, chỉ có thể thông qua việc bắt mạch mà biết được một ít tiến độ tu luyện của Hàn Lập. Cho nên trong thời gian này lão không hề biết được Hàn Lập đang gặp phải khó khăn.

    Cách đây không lâu, Hàn lập với nội tâm bất an, rốt cục cũng đến gặp Mặc đại phu thông báo tình huống của mình.

    Mặc đại phu nghe được Hàn Lập nói rằng hơn một năm nay tu luyện bộ khẩu quyết không có tiến triển gì thêm, da mặt vàng vọt của lão trở nên trắng bệch, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh, không bao giờ lộ ra biểu tình gì thì nay đã trở nên thập phần khó coi.

    Mặc đại phu cũng không trách cứ gì hắn, chỉ nói cho hắn biết là lão cần phải xuống núi một đoạn thời gian để tìm dược liệu. Trong thời gian này hắn ở trên núi không nên lơ là việc tu luyện vô danh khẩu quyết.

    Cách đây hai ngày, Mặc đại phu mang theo hành lý cùng dụng cụ hái thuốc, một mình rời khỏi Thất huyền môn.

    Sau khi lão rời đi, toàn bộ thần thủ cốc chỉ còn lại một mình Hàn Lập.

    Ngoài ra còn một vị sư huynh kiêm bạn tốt là Trương Thiết, hai năm trước luyện thành "Tượng giáp công" tầng thứ ba thì đột nhiên biến mất. Chỉ để lại một phong thư cáo từ, đại ý là muốn lịch lãm giang hồ. Điều này khiến cho Thất huyền môn một trận phong ba. Sau này nghe nói là Mặc đại phu ra mặt cầu xin, lúc này mới không có liên lụy đến người tiến cử cùng gia đình của hắn. Điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy quá đột nhiên, khó chịu mất vài ngày, về sau ngẫm lại thì mơ hồ cảm thấy là chuyện này không quá hợp lý, nhưng cũng không dám nói gì, mà cũng không có ai hỏi hắn nên chuyện này cũng chỉ dừng ở đó. Về sau, Hàn Lập đoán rằng Trương Thiết là do sợ tu luyện "Tượng giáp công" tầng thứ tư nên mới bất tri bất giác, lén lút rời đi.

    Ở trong cốc tu luyện vài ngày cũng không thấy có cái gì hiệu quả, hơn nữa Hàn Lập tính tình cũng còn là thiếu niên, liền rời khỏi Thần thủ cốc, trong Thái Hà Sơn đi lang thang loanh quanh.

    Đường đi trên núi vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ khiến Hàn Lập trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

    Từ mấy năm nay, vì tập trung tu luyện nên Hàn Lập giống như sống trong tù, không có một lần rời khỏi tiểu cốc.

    Phỏng chừng bên ngoài, đồng môn sư huynh đệ không còn ai nhớ tới Hàn Lập.

    Trên đường có gặp một ít tuần sơn đệ tử, nhìn thấy hắn mặc nội môn đệ tử phục sức, tướng mạo lại rất xa lạ, thì đều cảnh giác tiến đến gặng hỏi hắn, khiến hắn phải vất vả giải thích một hồi mới được thoát thân.

    Vì thế để tránh phiền phức vô nghĩa, Hàn Lập dứt khoát chọn những con đường nhỏ hướng về phía những khu vực yên tĩnh mà đi, tránh cho gặp thêm nhiều người khiến hắn khó xử.

    Quả nhiên dọc theo đường đi, cũng không có người khác đến làm phiền, tra hỏi. Khiến cho hắn trên đường tiêu dao, càng lúc đi càng xa.

    Nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ tuyệt nhiên không giống như trong ThầnThủ cốc, nghe được bao nhiêu là âm thanh ríu ra ríu rít của các loài chim nhỏ, nhất thời Hàn Lập dường như quên đi hết cả phiền muộn.

    Đột nhiên có tiếng binh khí va chạm, xen lẫn là tiếng hò hét trợ uy cùng chửi rủa của rất nhiều người từ bên dưới một vách núi loáng thoáng truyền đến.

    Ở một nơi hoang vu hẻo lánh như nơi này! Có nhiều người tụ tập một chổ! Lại còn có âm thanh đánh nhau nữa!

    Lòng hiếu kỳ của Hàn Lập nổi lên, cũng không hề sợ hãi sẽ có người hỏi thăm làm phiền, truy theo tiếng đánh nhau, chạy tới vách núi gần đó.

    Quang cảnh thật là lớn! Làm cho hắn không khỏi có chút ngây ngốc, kinh ngạc.

    Tại đây, bên dưới vách núi hoàn toàn bị cây cối che phủ, có hơn trăm người chen chúc trong một khu vực không lấy gì làm lớn, thậm chí tại lân cận còn có vài người đứng trên cây nhìn xuống.

    Ở bên trong nơi mọi người vây quanh, có hai ba mươi người đang tràn ngập địch ý đứng đối diện nhau.

    Bên trái nhiều người nhất có khoảng mười một mười hai người, bên phải ít hơn có khoảng sáu bảy người.

    Hàn Lập phát hiện, tất cả những người này, kể cả những người đang đứng xem, hay là những người phía bên trong đều cùng một lứa tuổi như mình.

    Hàn Lập trên mặt xuất hiện nét cười, thật là vừa khéo quá a !

    Tại những người đứng ở phía trong, hắn dễ dàng nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc.

    "Vạn Kim Bảo, Trương Đại Lỗ, Mã Vân, Tôn Lập Tùng … ah! Vương Đại Bàn, so với trước còn muốn béo hơn nhiều, thật không uổng công là con của đầu bếp, ăn tốt, dưỡng tốt a! Đằng kia là Lưu Thiết đầu ! Ha! Ha! Cái đầu đen như than trước kia vậy mà bây giờ cũng biến thành mặt trắng rồi." Hàn lập cũng nhảy lên một nhánh cây nhìn những khuôn mặt quen thuộc bên dưới tiến hành điểm danh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
Trang 3 của 38 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status