TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 38 của 38 Đầu tiênĐầu tiên ... 28363738
Kết quả 186 đến 186 của 186

Chủ đề: [Tiên Hiệp] Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ (Mới nhất: Quyển 4 - Chương 189)

  1. #186
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 3 - 4 : Phong Khởi Hải Ngoại

    Chương 189: Lôi Diệt

    Dịch : Ryukenshine
    Biên tập: Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com




    Mặc dù Hàn Lập đối với thân pháp cực nhanh của Phong Nhạc rất là khó hiểu, có rất nhiều nghi hoặc trong lòng.

    Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc truy căn tìm gốc, đành phải bất đắc dĩ thu lại phù bảo “Kim Quang Chuyên” vừa mới xuất ra, rồi đem “Kim Phù Tử Mẫu Nhận” trong tay vung lên, đem tất cả tử nhận đều phóng ra như đàn ong vỡ tổ, biến thành tám đạo cầu vồng phát ra kim quang khí thế hung hãn bắn về phía Phong Nhạc, thử xem không biết có thể dựa vào số lượng của những lưỡi kim nhận này mà giành được thắng lợi trong hỗn loạn hay không.

    Nếu đối phương vì vậy mà chịu đem tiểu đao thu hồi về, vậy là tốt rồi, tối thiểu còn duy trì được cục diện không thắng không bại, bất quá Hàn Lập đối với điều này cũng không có tin tưởng, đối phương đã có thanh danh lớn như vậy, khẳng định thực lực sẽ không chỉ có như vậy, cho nên tiến công lần này cũng là có ý thăm dò.

    Quả nhiên, Phong Nhạc nhìn thấy kim nhận của Hàn Lập bay tới, một chút kích động cũng không có.

    Gã hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, sau đó liền đem một đồ vật phát sáng ra, đây là một kiện pháp khí hình ô ( ô dù ) màu vàng.

    Phong Nhạc vẫn chưa đem cái ô này xuất ra, mà thong thả đợi đến khi tám đạo kim nhận đến gần trước thân thể mới đem cái ô này chống lên, kết quả là một quả cầu phát ra ánh sáng vàng giống như vòng bảo hộ đem toàn thân Phong Nhạc che khuất, kim nhận khi đụng tới quang cầu liên tục phát ra những âm thanh kỳ quái “phách” “phách”, sau đó quang cầu dễ dàng đem tất cả kim nhận bắn ngược trở ra.

    Đây cũng chính là một kiện pháp khí phòng ngự đỉnh cấp, với lại xem uy lực, có thể nói tuyệt đối vượt qua Phi Thiên Thuẫn của Hàn Lập.

    Sắc mặt Hàn Lập đại biến, khuôn mặt có chút tái nhợt. Mà Phong Nhạc thì lại đắc ý cười như điên.

    Việc này cũng khó trách, từ khi gã đạt được “Hoàng La Tán” này tới nay, cũng chưa từng bị người tu tiên thấp giai nào thương tổn được, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt kinh sợ của Hàn Lập, tự nhiên trong lòng gã vui sướng cực kỳ.

    Cái ô này, Phong Nhạc đối với nó còn coi trọng hơn phù bảo tiểu đao kia nhiều. Dù sao thì số lần sử dụng phù bảo là có hạn, một khi uy năng sử dụng hết thì sẽ trở thành tờ giấy vụn. Mà “Hoàng La Tán” này lại có thể cứu mạng gã vô số lần.

    Hàn Lập thở dài, kết ra pháp quyết, sau đó lấy tay chỉ, đem tất cả kim nhận thu trở về, rơi xuống tay phục hồi nguyên hình.

    Phong Nhạc không biết Hàn Lập có còn thủ đoạn gì nữa không, nhưng tự cho rằng mình không cần phải lo việc phòng ngự nữa, bắt đầu toàn tâm chỉ huy tiểu đao phát động thế công vô cùng sắc bén, thao túng tiểu đao liên tục giống như lôi đình, bay múa vây quanh bốn phía Hàn Lập, cố gắng tìm kiếm chỗ sơ sẩy của Hàn Lập, để mà chọt qua khe hở của tấm thuẫn hòng có thể tiến vào bên trong mà chém Hàn Lập.

    Nhưng Phong Nhạc không biết rằng, nói về lực phòng ngự và phạm vi phòng ngự thì có lẽ Phi Thiên Thuẫn không thể so với pháp khí hùng mạnh Hoàng La Tán của gã, nhưng nếu nói về tính linh hoạt thì tiểu thuẫn này tuyệt đối vượt xa tất cả các loại pháp khí phòng ngự khác.

    Kết quả, bất luận tiểu đao kia được Phong Nhạc thao túng bay múa uốn lượn thần diệu như thế nào cũng đều bị thuẫn này gắt gao chắn ở bên ngoài. Lúc này gã mới hiểu được, nếu không hoàn toàn đem thuẫn này phá huỷ thì đừng hòng tới gần được Hàn Lập.

    Trên mặt gã lộ ra vẻ hậm hực, đành phải dùng hoàng quang của tiểu đao từng chút một bào mòn hắc quang phòng ngự của Phi Thiên Thuẫn. Bất quá cho dù hắc quang trên thuẫn đã bị tan rã phần lớn, nhưng phần còn lại vẫn đủ để ngăn cản gã một đoạn thời gian.

    Mà vào lúc này, Hàn Lập thấy rằng thật sự không thể giành thắng lợi, đành phải cắn răng một cái làm ra một quyết định mà hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.

    Hắn đem kim nhận thu vào trong túi trữ vật, đổi lại lấy ra cái hồ lô màu xanh đen kia, rồi đem hồ lô giơ cao lên, từ miệng hồ lô phun ra bảy tám quả cầu màu đen, nhẹ nhàng bay về phía Phong Nhạc.

    Phong Nhạc tự nhiên là thấy rõ hành động của Hàn Lập, gã chợt ngẩn ra. Bởi vì cái pháp khí hồ lô này rất là bình thường, bất cứ người tu tiên thấp giai nào cũng biết vật ấy chính là pháp khí rẻ tiền, và hầu như cũng đều đã sử dụng qua vật giống như vậy.

    Bất kể vật chứa đựng những quả cầu kia có hình dạng thế nào, là hồ lô hay là chai lọ, thì những quả cầu được phun ra kia đều có một cái tên rất vang dội là “Hỗn Nguyên Châu”, nhưng uy lực của nó so với pháp khí thượng đẳng thì thật sự là quá nhỏ, chỉ có thể xếp vào loại pháp khi trung phẩm.

    Nhưng mà cũng bởi vì vậy mà trong lòng Phong Nhạc mới cảm thấy nghi ngờ.

    Gã không đợi những quả cầu đến gần người, liền đưa tay ra, một tấm linh phù Băng Mâu Thuật xuất hiện trong tay gã, sau đó phóng ra, linh phù lập tức hoá thành một cây băng mâu ( mâu là thương) trong suốt trắng toát, hung hăng nghênh tiếp.

    “Phách” một âm thanh thanh thuý vang lên, băng mâu sau khi đánh bay ba bốn quả cầu thì liền tan rã, những mảnh vụn băng trắng xoá giống như thiên nữ tán hoa, phiêu vũ trong không trung hình thành nên một làn mưa đá nhỏ, xinh đẹp vô cùng.

    Nhìn thấy tình cảnh này Phong Nhạc mới yên lòng mà đem lực chú ý tập trung lên người Hàn Lập. Bởi vì vào lúc này trong tay Hàn Lập đã có một cây cờ lớn màu xanh, trên mặt cờ là một con giao long đang nhe nanh múa vuốt, dường như đang muốn phóng ra ngoài.

    Knh nghiệm của Phong Nhạc cực kỳ phong phú, vừa nhìn thì đã biết, đây nhất định chính là một kiện đỉnh cấp pháp khí, là tinh phẩm trong tinh phẩm, uy lực của nó tuyệt đối không thể xem nhẹ.

    Mà Hàn Lập thì đang huy vũ cây cờ này, làm cho trên mặt cờ chậm rãi tụ tập linh quang màu xanh, cực kỳ đẹp mắt, thanh thế quả thật không nhỏ.

    Phong Nhạc mặc dù đối với Hoàng La Tán mười phần tin tưởng, nhưng với tính cách giảo hoạt cẩn thận của mình, gã vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cây cờ xanh này, sợ rằng pháp khí này có năng lực cổ quái gì có thể phá được pháp khí phòng ngự của gã.

    Về phần mấy viên Hỗn Nguyên Châu kia, chúng đã sớm được gã đây là thứ tạp nham mà đối phương thả ra để nhiễu loạn tầm mắt của gã, cho nên gã không thèm để mắt đến, mà với uy lực quá thấp của Hỗn Nguyên Châu, chắc chắn cho dù có dạo quanh Hoàng La Tán cả ngày trời cũng đừng hòng có thể làm cho pháp khí phòng ngự này lay động mảy may.

    Bất quá Phong Nhạc đối với việc Hàn Lập xuất ra kiện đỉnh cấp pháp khí kia cảm thấy rất là kiêng kỵ và buồn bực.

    Gã đoán Hàn Lập cùng với thiếu nữ đa bảo kia là giống nhau, đều là hậu bối đệ tử của một vị cao nhân nào đó, vì vậy tâm tư phải giết cho được Hàn Lập lại càng phát sinh mãnh liệt.

    Gã sợ nếu đối phương còn sống rời khỏi đây, lúc đó sẽ hậu hoạn vô cùng. Càng huống chi đối phương lại còn chính mắt trông thấy mình giết người đoạt bảo, đến lúc đó khiến cho trưởng bối của thiếu nữ đa bảo kia tìm đến, gã chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức lớn.

    Ngay vào lúc Phong Nhạc bị Thanh Giao kỳ của Hàn Lập hấp dẫn cùng với sát tâm dâng cao thì mấy viên Hỗn Nguyên Châu kia rốt cuộc cũng bay đến trước người hắn, đụng phải màn hào quang phòng ngự của Hoàng La Tán, sau khi phát ra vài tiếng thanh thuý thì mấy viên chạm vào trước liền bị bắn ngược ra ngoài.

    Phong Nhạc sau khi nghe được thanh âm này thì theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua.

    “Chỉ bằng những viên Hỗn Nguyên Châu này mà cũng muốn công kích ta, thật là không biết tự lượng sức mình! Không cần nói đến chúng nó, cho dù có là …..”

    “A! Viên này sao lại nhỏ như vậy, lại còn màu lam ….”

    Phong Nhạc vừa mới châm biếm vài câu, sau khi nhìn thấy một viên Hỗn Nguyên Châu bị văng ra thì bỗng nhiên phát hiện có một hạt châu màu lam lộ ra, hạt châu này chỉ to bằng viên dược hoàn, thể tích nhỏ hơn nhiều so với Hỗn Nguyên Châu.

    Phong Nhạc cảm thấy nao nao, gã còn chưa kịp nghĩ kế ứng phó thì hạt châu màu lam đã đụng phải vòng bảo hộ.

    “Trắng xoá! Một mảnh trắng xoá vô cùng chói mắt tuyệt đẹp!”

    Đây là những gì mà Phong Nhạc nhìn thấy trong thời khắc cuối cùng của gã trên thế gian này, sau đó cả người liền ấm áp, không còn biết gì nữa.

    Mà trong mắt Hàn Lập ở đối diện, chỉ thấy hạt châu màu lam khi đụng vào hoàng quang, ngay lập tức bộc phát ra một đoàn ánh sáng màu trắng bạc, một cách im lặng đem hơn phân nửa thân thể của Phong Nhạc bao trùm lấy. Một lúc sau thì bạch quang biến mất vô ảnh vô tung, lộ ra khuôn mặt kinh ngạc của Phong Nhạc, dường như gã vẫn bình yên vô sự.

    Hàn Lập trong lòng trầm xuống, hắn chưa kịp hành động thì một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể của Phong Nhạc giống như bụi cát, đột nhiên tan vỡ bay tan ra trong gió.

    Mà ở trên đất chỉ còn lại hai cái cẳng chân của gã cùng với đôi giày gã đang mang, cặp chân này đứng cô đơn trên mặt đất, quỷ dị một cách nói không nên lời.

    Hàn Lập sau khi chứng kiến quang cảnh này, chẳng những không sợ hãi, mà đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất, hít vào một hơi thật sâu, giữ trong lồng ngực một hồi lâu mới thở mạnh ra.

    Sau khi vận dụng đòn sát thủ mạnh nhất “Thiên Lôi Tử” cùng với việc tiến hành liên tiếp chuỗi hành động giả để che dấu, hắn rốt cuộc cũng tên Phong Nhạc này hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

    Nhưng trên mặt Hàn Lập không hệ lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại là vẻ cười khổ và tự giễu.

    Việc này cũng khó trách, lần này tiến vào cấm địa mới có ngày thứ hai, pháp khí của hắn đã hoàn toàn xuất ra hết, ngay cả đòn sát thủ cuối cùng cũng đã sử dụng, điều này làm sao có thể làm cho hắn cao hứng được chứ.

    Vừa nghĩ đến việc ba ngày sau còn phải gặp không biết bao nhiêu cao thủ giống như Phong Nhạc thì tâm tư mới vừa thả lỏng xuống của Hàn Lập lại trở nên vô cùng trầm trọng.

    Bất quá nếu như lần này không sử dụng Thiên Lôi Tử hắn chắc chắn sẽ không thể nào tránh khỏi kiếp nạn, lúc đó Phi Thiên Thuẫn đã hầu như không còn chống đỡ được nữa rồi. Với lại sau khi giết tên điên này sẽ có được pháp khí đỉnh cấp của đối phương, lại còn có đồ vật của thiếu nữ đa bảo kia nữa, hắn tuyệt đối sẽ không thiệt thòi, ngược lại còn có thể là một chuyến thu hoạch lớn, như vậy có thể nói là hắn chiếm được tiện nghi mới đúng.

    Hàn Lập sau khi suy nghĩ lại, tinh thần liền phấn chấn vội vàng nhìn về phía đối diện. Thế nhưng sau khi xem xét thì đột nhiên khuôn mặt của Hàn Lập liền trở nên mếu máo, cả nửa ngày cũng không nói ra được lời nào!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Phản hồi, góp ý Phàm Nhân Tu Tiên ở đây
    Đăng ký dịch Phàm Nhân Tu Tiên ở đây
    ---QC---
    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,Warrior989,
Trang 38 của 38 Đầu tiênĐầu tiên ... 28363738

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status