TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 38 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 186

Chủ đề: [Tiên Hiệp] Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ (Mới nhất: Quyển 4 - Chương 189)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định [Tiên Hiệp] Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ (Mới nhất: Quyển 4 - Chương 189)

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 1 : Tiểu thôn ven núi

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com

    Vài lời : Truyện này mình đang đọc convert, nhưng vi hiện nay rãnh rỗi nên ngồi dịch chơi. Ai ngờ việc đọc convert thì 1 chương mình đọc mất 5 phút . Mà khi dịch thì, ôi thôi, không thể dùng convert để dịch được, phải dịch từ tiếng trung và Hán Việt. Nhưng đã quyết tâm thì ráng theo, kết quả là ngồi từ 3h chiều đến bây giờ la 1h30 hic. Nhưng mà hiện giơ đang rất vui, vì tác phẩm đầu tay mà, lần đầu thì chắc ai chả như vậy. ^_^.

    Ai có nhu cầu dịch truyện này thì pm cho mình. Ông tác giả này câu giờ ghê lắm, mà hiện tai viết đến chương 6xx rồi, chắc là sẽ không bỏ dỡ giữa chừng. Mọi người ai dịch truyện thì chỉ yêu cầu dịch từ Tiếng Trung và Hán Việt, convert chỉ để tham khảo . Thân

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thơ hay do bác Everest sáng tác, xin được đưa vào đây:

    Phàm nhân tu tiên truyện

    Trăm năm trong cõi người ta
    Mấy ai may mắn sinh ra có tài?
    Phàm nhân hai tiếng nặng vai
    Nổi chìm trong cảnh đọa đày thế gian
    “Trời cho sang mới được sang
    Ghét trao phận bạc phí hoang một đời”
    Người xưa cóp nhặt mấy lời
    Đâu hay có kẻ cãi trời tu tiên
    Hồng trần thế sự đảo điên
    Quyết lòng cầu đạo tìm miền đất linh
    Tử sinh thâu tóm vào mình
    Từ nay tại chốn thiên đình xóa tên
    Tích xưa vang tợ sấm rền
    Mới hay ý chí vững bền thì nên


    ************************

    Thiên 1: Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chuyện rằng có gã họ Hàn
    Đơn danh chữ Lập, người làng Thanh Ngưu
    Xuất thân tầng lớp hạ lưu
    Bình phàm tướng mạo, điểm ưu chẳng nhiều
    Gia cảnh khốn khó tiêu điều
    Năm Hàn mười tuổi phải liều ra đi
    Tuổi thơ nào có biết gì
    Mặc cho số phận thôi thì đẩy đưa
    Trãi qua mấy bận nắng mưa
    Mặc phu thấy Lập cũng vừa mắt xanh
    Thất Huyền Môn định phận danh
    Ký danh đệ tử, tuổi xanh gửi vào
    Những cho rằng số Hàn cao
    Đâu ngờ dông bão ba đào từ đây
    Trường xuân công luyện hằng ngày
    Vô tri Lập đã miệt mài tu tiên!!!
    Ngụy Linh Căn vốn thật phiền
    Tu vi chậm tiến, thăng tiên xa vời
    Mặc phu quyết chí cãi trời
    Tiên đan dốc cạn đổi đời Lập ta
    Gian lao đâu kể tuổi già
    Bôn ba tầm thuốc đặng mà luyện đan
    Khéo khen cho gã họ Hàn
    Mắt tinh phát giác một tràng âm mưu
    Mặc phu nào phải nhân từ
    Chờ ngày giết Lập giải trừ chú phong
    Người bất chính, kẻ đề phòng
    Tiếc cho Mặc lão uổng công phen này
    Hàn Lập vốn thật cao tay
    Thâm tàng bất lộ giết ngay lão già…

    Từ nay số phận về ta
    Vang danh khắp cốc xưng là thần y
    Kết giao cùng với Lệ Phi
    Lúc thì cho thuốc lúc thì đối công
    Thất Huyền Môn trận bão dông
    Tu tiên lộ đạp lòng không đổi dời
    Gởi cho cha mẹ mấy lời
    Từ nay Hàn Lập trên đời vắng tên
    Tu tiên chí quyết vững bền
    Cầm thăng tiên lệnh tìm lên tiên bồng
    Quê xưa ký ức mênh mông
    Song thân còn đó mà lòng xót xa
    Phen này vạn dặm bôn ba
    Nhân sinh một kiếp cũng là hư vô…


    Everest.



    “Nhị lăng tử” (1) mở to đôi mắt ngái ngủ, nhìn lên trần nhà do cỏ tranh và bùn nhão kết thành, trên người đang đắp cái chăn bông cũ đã ố vàng, nhìn không ra hình dạng ban đầu,lại còn phảng phất toát ra mùi ẩm mốc nhàn nhạt.

    Kế bên người nó là một người nằm co ro, đang nằm ngủ hết sức say sưa, chính là nhị ca Hàn Chú của nó, từ trên người hắn thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngáy đều đều.

    Cách giường khoảng nửa trượng là bức tường do bùn đất trát thành, vì thời gian quá lâu, trên vách tường nứt ra vài khe nứt nhỏ kéo dài đến cửa, từ những vết nứt này, loáng thoáng truyền lại âm thanh trách móc cằn nhằn của người mẹ họ Hàn, thỉnh thoảng còn có âm thanh rít thuốc của người cha họ Hàn nghe “xoạch xoạch” “xoạch xoạch” thật vui tai.

    “Nhị lăng tử” chầm chậm nhắm lại đôi mắt, ép buộc chính mình phải cố gắng đi vào giấc ngủ, trong đầu nó biết rõ, nếu không đi vào giấc ngủ, sáng sớm mai không cách nào thức dậy được, như vậy sẽ không cách nào đúng hẹn lên núi nhặt củi với đám bạn.

    “Nhị lăng tử” họ Hàn tên Lập. Cái tên dạng tượng hình như thế này, cha mẹ nó thật sự không thể nghĩ ra, cái tên này là do phụ thân nó dùng thô lương (2) chế thành hai cái bánh ngô hấp, thỉnh cầu lão Trương thúc trong thôn đặt cho cái danh tự.

    Lão Trương thúc lúc còn trẻ, đã từng làm thư đồng vài năm cho người có tiền trong thành, chính là người duy nhất trong thôn còn biết chữ. Họ tên của các đứa trẻ trong thôn, quá nửa là do ông ta đặt cho.

    Hàn Lập bị người trong thôn gọi là “ Nhị lăng tử”, trong lòng mọi người không phải nó lỗ mãng hay ngu ngốc thật sự, ngược lại nó là đứa trẻ thông minh nhất trong thôn. Tuy nhiên, hầu hết các đứa trẻ trong làng, ngoài người trong gia đình nó ra, rất ít người gọi nó với cái tên chính thức là “ Hàn Lập”, mà “nhị lăng tử” “nhị lăng tử” chính là cách xưng hô từ trước cho đến bây giờ mà mọi người dành cho nó.

    Sở dĩ mọi người đặt cho nó cái biệt danh “ nhị lăng tử”, là bởi vì trong thôn đã có một đứa trẻ có biệt danh là “ lăng tử” rồi.

    Bất quá điều này cũng không là gì, trong thôn nhiều đứa trẻ khác cũng bị mọi người đặt cho các biệt danh như “ cẩu oa” “ nhị đản “ , những biệt danh này cũng chưa chắc so với “ nhị lăng tử “ của nó nghe hợp lỗ tai hơn.

    Vì vậy, Hàn Lập mặc dù không hề ưa thích cái biệt danh này, nhưng nó cũng chỉ có thể tự an ủi mình.

    Hàn Lập nhìn bề ngoài rất không ưa nhìn, da dẻ đen đúa, đúng như dáng dấp của một đứa trẻ con nhà nông đích thực. Nhưng trong nội tâm của nó, so sánh với những đứa trẻ cùng lứa tuổi thì trưởng thành hơn rất nhiều. Nó từ nhỏ đã hướng về thế giới phồn hoa sầm uất bên ngoài, đã từng ao ước có một ngày, nó có thể đi ra khỏi cái thôn lớn bằng cái bàn tay này ( tác giả so sánh cái thôn với bàn tay để biểu thị ), đi xem cái thế giới bên ngoài mà lão Trương thúc thường nói tới hàng ngày.

    Cái ý nghĩ này của Hàn Lập, nó không dám nói cho nhưng người khác nghe. Nếu không nhất định làm cho người trong thôn cảm thấy ngạc nhiên, một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, dám nghĩ đến việc mà ngay cả những người lớn còn không dám nghĩ đến trong đầu. Phải biết rằng, những đứa trẻ cùng trang lứa với Hàn lập, vẫn chỉ biết đuổi gà, bắt chó, đừng nói đến việc rời khỏi quê hương, đây là ý nghĩ quái đản nhất đối với các đứa trẻ cùng lứa của nó.

    Gia đình Hàn Lập có bảy người, hai người anh trai, một người chị gái, còn có một đứa em gái nhỏ, nó ở trong nhà đứng thứ tư, năm nay vừa đúng mười tuổi. Cuộc sống trong nhà rất bần hàn, cả năm cũng không có được bao nhiêu bữa no. Cả gia đình lúc nào cũng quanh quẩn trong vấn đề ăn no mặc ấm.

    Hàn Lập lúc này, đang nằm mơ mơ màng màng, tưởng ngủ mà không ngủ, trong đầu vẫn còn lưu lại ý nghĩ này : Lên núi, nhất định phải giúp muội muội đáng yêu của nó hái thật nhiều “hồng tương quả” loại trái cây mà muội muội nó thích nhất.

    Giữa trưa ngày hôm sau, Hàn Lập dưới ánh nắng chói chang, trên lưng vác một bó củi cao bằng nửa người nó, trước ngực còn có một túi đầy ắp “hồng tương quả”. Trong lúc đang từ trên núi về nhà, nó không hề biết trong nhà đang có một vị khách, người sẽ thay đổi vận mệnh cả đời của nó. Vị khách quý này, cùng với nó có huyết thống rất gần, chính là Tam thúc của nó.

    Nghe nói, Tam thúc của nó được người ta cấp cho làm đại chưởng quỹ tại một tửu điếm ở vùng lân cận trong thành. Chính là người tài giỏi mà cha mẹ nó thường hay nhắc đến. Hàn gia gần trăm năm trở lại đây, mới có một người có chút thân phận danh giá chính là vị Tam thúc này.

    Hàn Lập từ lúc nhỏ cho đến nay, có gặp qua vị Tam thúc này vài lần. Đại ca của nó được đi theo lão thợ rèn trong thành để học việc, chính là do vị tam thúc này giới thiệu. Vị Tam thúc này vẫn thường xuyên nhờ người mang cho cha mẹ nó thức ăn, vật dụng cũng như một ít chi phí, nói chung rất là chiếu cố đến gia đình nó. Vì vậy Hàn Lập đối với vị Tam thúc này có ấn tượng rất tốt. Nó biết rõ, cha mẹ nó tuy trong miệng không nói ra, nhưng trong lòng cũng rất là cảm kích.

    Đại ca của nó, chính là niềm tự hào của cả gia đình. Nghe nói làm thợ rèn học việc, không kể ăn ở, mỗi tháng còn được ba mươi đồng bạc, đến khi chính thức thành nghề, được người ta thuê mướn, số tiền kiếm được chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.

    Mỗi lần cha mẹ nó nhắc đến đại ca nó, lúc đó vẻ mặt rất là phấn chấn, thay đổi giống như một người khác. Hàn Lập tuổi tác tuy nhỏ, nhưng cũng hâm mộ không ngớt. Trong tâm trí nó, công việc tốt nhất cũng đã có rồi, chính là đi theo một vị sư phụ có tay nghe nấu ăn trong thành để học việc, sau đó trở thành một người nấu ăn nổi tiếng.

    Cho nên, khi Hàn Lập nhìn thấy một người mặc bộ quần áo mới toanh, khuôn mặt béo tròn, nhất thời nhớ lại hình dáng vị Tam thúc, trong lòng cực kì hưng phấn. Để bó củi tại phía sau nhà, bèn đi lên nhà trước, thẹn thùng bái kiến Tam thúc, âm thanh ngoan ngoãn : “ Tam thúc khoẻ không”, liền sau đó ngoan ngoãn đứng yên một bên, nghe cha mẹ nó và Tam thúc nói chuyện.

    Tam thúc mỉm cười nhìn Hàn Lập, quan sát kỹ nó một lúc, sau đó khen ngợi nó vài câu đại loại như “ngoan lắm” “ có hiểu biết”, sau đó quay sang nói với cha mẹ nó mục đích đến nhà hôm nay.

    Hàn Lập tuy tuổi còn nhỏ, không thể hoàn toàn hiểu hết lời Tam thúc nói, nhưng cũng đã hiểu đại khái ý định của Tam thúc.

    Hoá ra Tam thúc của nó làm việc ở tửu lâu thuộc quyền sở hữu của một môn phái giang hồ có tên gọi là “Thất Huyền Môn”. Môn phái này được chia làm ngoại môn và nội môn, mà cách đây không lâu, Tam thúc của nó chính thức trở thành ngoại môn đệ tử của môn phái này, có thể tuyển chọn các đứa trẻ tuổi từ bảy đến mười hai tuổi tham gia khảo nghiệm chiêu thu đệ tử của Thất Huyền Môn.

    Cứ năm năm một lần, “Thất Huyền Môn” tổ chức kiểm tra chiêu thu nội môn đệ tử, tháng sau sẽ bắt đầu tiến hành. Mà vị Tam thúc này có vài phần khôn khéo, tự thấy chính mình không có con cái, tự nhiên nhớ đến Hàn Lập vừa đúng tuổi tham gia.

    Cha của Hàn Lập vốn hiền lành nhút nhát từ trước đến nay, chưa bao giờ nghe qua những từ như “ giang hồ” “ môn phái”, nên trong lòng còn có chút do dự không quyết định được, tiện tay cầm lấy tẩu thuốc dùng sức rít một hơi “xoạch xoạch” “xoạch xoạch” (Chỗ này không biết dịch sao, ai rành giúp mình nhé : 的狠狠抽了几口 - đích ngoan ngoan trừu liễu kỷ khẩu) ngồi yên tại chỗ, im lặng không nói gì.

    Theo như lời Tam thúc nói, trong phạm vi mấy trăm dặm, “Thất Huyền Môn” là một môn phái lớn, đứng hạng nhất nhì quanh đây. Chỉ cần trở thành nội môn đệ tử, không những sau này có thể miễn phí học võ, ăn uống không cần lo lắng, mà mỗi tháng còn có hơn một lượng bạc tiền tiêu vặt. Hơn nữa, người tham gia khảo nghiệm, cho dù không thể trúng tuyển cũng có thể trở thành giống như Tam thúc của nó, chuyên lo việc làm ăn bên ngoài của “Thất Huyền Môn”.

    Nghe đến đoạn có thể mỗi tháng nhận được một lượng bạc, lại còn có cơ hội có thể trở thành người danh giá giống như Tam thúc, cha của Hàn Lập cuối cùng đã quyết định chủ ý đáp ứng lời yêu cầu của Tam thúc.

    Tam thúc nghe cha Hàn Lập đáp ứng, tâm lí rất là vui vẻ, liền lưu lại mấy lượng bạc, nói rằng một tháng sau sẽ đến mang Hàn Lập đi, tại thời gian này cho nó ăn nhiều thức ăn ngon, cho nó bồi bổ thân thể, để dễ dàng ứng phó khảo nghiệm. Sau đó Tam thúc chào cha Hàn Lập, xoa xoa đầu Hàn Lập, rồi lên đường trở về thành.

    Hàn Lập mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ lời Tam thúc nói, nhưng có thể tiến vào trong thành, có thể có nhiều tiền thì nó hoàn toàn biết rõ. Nguyện vọng từ trước đến nay của nó, lập tức có thể trở thành hiện thực. Trong mấy đêm liền, nó hưng phấn đến mức không ngủ được.

    Hơn một tháng sau, Tam thúc tiến vào trong thôn, chuẩn bị mang Hàn Lập đi. Trước khi đi, cha của Hàn Lập nhiều lần dặn dò nó, làm người phải trung thực, gặp chuyện phải nhẫn nhịn, không nên cùng người khác tranh chấp. Còn mẹ của Hàn Lập thì dặn dò nó phải chú ý đến thân thể, ăn cho no, ngủ cho đủ.

    Trong xe ngựa, nhìn hình bóng cha mẹ dần dần khuất xa, Hàn Lập cắn chặt đôi môi, kiên cường không để cho đôi mắt của mình rơi lệ. Nó mặc dù từ nhỏ, so sánh với những đứa trẻ khác trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, lần đầu tiên đi xa cũng khiến cho tâm lí của nó có chút thương cảm và bàng hoàng.

    Trong lòng trẻ thơ của nó đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến lúc kiếm được nhiều tiền sẽ lập tức trở về ở với cha mẹ không rời xa nữa.

    Hàn Lập chẳng bao giờ nghĩ được rằng, sau lần đi xa này, tiền bạc nhiều hay ít, đối với nó đã không còn ý nghĩa, con đường nó đang đi đã không còn là con đường của phàm nhân, nó đang đi trên đường tu tiên, chính nó sẽ mở ra con đường tu tiên của chính mình.

    Chú thích:

    (1) “nhị lăng tử” : Kẻ lỗ mãng, người thô lỗ (có ý châm biếm)
    (2) “Thô lương” : Gồm có ngô, khoai, sắn, đậu

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ryukenshine, ngày 22-01-2010 lúc 21:17.
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,tuansoibk,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 2: Thanh Ngưu Trấn

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com



    Đây là một toà thành nhỏ, toà thành này thực ra chỉ là một thị trấn lớn tên gọi là Thanh Ngưu Trấn. Chỉ có những người dân địa phương ít hiểu biết sống ở những vùng núi hẻo lánh xung quanh thành mới gọi là “Thanh Ngưu Thành” “Thanh Ngưu Thành”. Cách gọi phóng đại này cũng đã tồn tại vài chục năm nay rồi.

    Thanh Ngưu Trấn quả thực không lớn lắm, chỉ có một con đường chính hướng từ Đông sang Tây gọi là Thanh Ngưu nhai (1). Ngay cả khách sạn thì cũng chỉ có một toà Thanh Ngưu khách sạn. Khách sạn toạ lạc ở cuối đường phía Tây của thị trấn. Vì vậy khách vãng lai khi đến đây nếu không muốn ngủ ngoài trời, chắc chắn phải trọ tại khách sạn này.

    Lúc này, nếu nhìn ra ngoài nhất định sẽ thấy không ít xe ngựa đang từ phía tây tiến vào Thanh Ngưu Trấn. Rất nhanh đoàn xe đã đi đến trước cửa khách sạn Thanh Ngưu nhưng cũng không dừng lại mà đi thẳng vào trong trấn đến trước cửa Xuân Hương tửu lầu mới dừng lại.

    Xuân Hương tửu lầu không lớn lắm, thậm chí còn có phần hơi cũ, nhưng lại có một chút hấp dẫn từ phong cách cổ xưa của nó. Bởi vì lúc này đang là giờ ăn trưa, nên trong tửu lâu khách dùng cơm rất nhiều, hầu như bên trong không còn chỗ trống nào cả.

    Từ trên xe bước xuống một người đàn ông dáng vẻ mập mạp, khuôn mặt tròn có một ít râu và một đứa bé khoảng mười tuổi, da dẻ đen thui. Người đàn ông dắt đứa bé nghênh ngang đi vào bên trong tửu lâu. Có vài vị khách quen trong tửu lâu liền nhận ra lão mập, lão ta chính là “Hàn bàn tử” (2) chưởng quỹ của tửu lâu này. Còn đứa bé kia thì không ai nhận ra.

    “ Lão Hàn, thằng nhóc đen thui này lớn lên giống ngươi lắm đây, không phải ngươi trốn vợ sinh con riêng chứ.” Một người đột nhiên đùa nghịch nói.

    Lời này vừa nói ra, đám người bên cạnh lập tức hô hố cười to một trận.

    “ Hừ ! Nó là cháu ruột của đại gia ta, đương nhiên có vài phần giống ta rồi “. Lão mập chẳng những không tức giận mà còn có vài phần đắc ý.

    Hai người này đi liên tục ba ngày trời, vừa mới vào bên trong trấn chính là Hàn Lập và vị Tam thúc “ Hàn bàn tử” của nó.

    Hàn bàn tử thăm hỏi vài câu với mấy vị khách quen xong, liền dắt Hàn Lập đi ra phía sau tửu lâu, đi tới một cái sân nhỏ vắng vẻ.

    “ Tiểu Lập, con ở trong phòng này nghỉ ngơi cho khoẻ, bồi dưỡng tinh thần, đợi đến khi quản sự (3) nội môn đến, thúc sẽ gọi con. Giờ thúc phải đi ra ngoài thăm hỏi mấy vị khách quen.” Hàn bàn tử chỉ vào một căn phòng trong sân thân mật nói với nó.

    Nói xong liền vội vàng quay người đi ra ngoài.

    Ngay lúc vừa đi ra đến cửa, trong lòng lão dường như có phần không yên lòng, liền quay lại dặn dò một câu.

    “ Đừng đi lung tung nha, trong trấn nhiều người lắm, dễ đi lạc, tốt nhất đừng ra khỏi sân này”.

    “ Dạ !”

    Nghe rõ Hàn Lập lễ phép trả lời một tiếng lão mới thật sự yên lòng đi ra ngoài.

    Hàn Lập nhìn Tam thúc đi ra khỏi phòng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền lên giường nằm rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ mà không có một chút cảm giác sợ hãi của những đứa trẻ khi ở một nơi xa lạ.

    Đến tối, có một thằng nhỏ sai vặt mang thức ăn đến cho nó, mặc dù không phải cá to thịt lớn nhưng cũng xem như là ngon miệng. Sau khi ăn xong, thằng nhóc đó lại đi vào mang phần cơm thừa đem ra ngoài. Lúc này Tam thúc nó chậm rãi đi vào.

    “ Thế nào, cơm nước hợp khẩu vị của con chứ, có nhớ nhà chút nào không?”

    “ Dạ, có nhớ một chút ạ.” Hàn Lập trả lời rất khôn khéo.

    Tam thúc xem ra đối với câu trả lời của Hàn Lập rất hài lòng. Liền cùng nó bàn luận một ít chuyện gia đình . Lão cũng khoe khoang kể về những thú vui trong cuộc đời mà lão đã trải qua cho Hàn Lập nghe, dần dần Hàn Lập không còn cảm thấy gò bó, cùng lão bắt đầu cười nói vui vẻ.

    Cứ như vậy, liên tiếp hai ngày trôi qua.

    Ngày thứ ba, khi Hàn Lập ăn xong bữa cơm tối, đang đợi Tam thúc đến kể cho nó nghe chuyện giang hồ thì có một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa tửu lâu.

    Chiếc xe ngựa này toàn bộ màu đen, nước sơn đen ánh ra một màu đen sẫm. Kéo xe chính là con tuấn mã Hoàng Phiêu hiếm có. làm cho người ta chú ý nhất chính là một lá cờ nhỏ hình tam giác màu đen gắn ở bên sườn xe ngựa, trên lá cờ có một chữ “huyền”, chữ bạc viền đỏ, tự nhiên toát ra một cổ sắc thái thần bí khó tả.

    Nhìn thấy lá cờ nhỏ này, hầu như tất cả các tay lão luyện giang hồ trong phương viên vài trăm dặm quanh đây đều biết rõ, có nhân vật quan trọng của một trong hai môn phái bá chủ vùng này là “Thất Huyền Môn” giá lâm.

    “ Thất Huyền Môn” còn gọi là “ Thất Tuyệt Môn”, do một vị “Thất Tuyệt Thượng Nhân” tiếng tăm lừng lẫy hai trăm năm trước sáng lập ra. Đã từng hùng bá Kính Châu trong khoảng mười năm, thậm chí còn lan sang vùng phụ cận Kính Châu là Sổ Châu. Danh tiếng tại Việt Quốc cũng rất lẫy lừng. Nhưng từ sau khi “ Thất Tuyệt Thượng Nhân” mắc bệnh qua đời, thế lực của “ Thất Huyền Môn” đã sa sút đi rất nghiêm trọng, bị các môn phái khác liên thủ gạt bỏ ra khỏi thủ phủ Kính Châu thành. Trăm năm trước cả môn phái bị bức bách phải dời đi đến “Tiên Hà Sơn” là địa phương hẻo lánh nhất của Kính Châu. Về sau tại đây thâm căn bén rễ, rớt xuống thành tam lưu tiểu thế lực tại địa phương.

    Có câu nói rằng, lạc đà gầy tốt hơn so với ngựa lớn, Thất Huyền Môn dẫu sao cũng đã từng là một đại môn phái, tiềm lực không thể coi thường. Khi tới địa phương sông núi này, ngay lập tức không chế hơn mười thành trấn lớn nhỏ trong đó có cả “Thanh Ngưu Trấn”. Môn hạ đệ tử có đến ba bốn ngàn người, là một trong hai đại bá chủ của vùng này.

    Vùng này, có khả năng cùng “Thất Huyền Môn” tranh đấu duy nhất chỉ có một thế lực gọi là “ Dã Lang Bang”.

    Dã Lang Bang tiền thân là một đám mã tặc chuyên giết người cướp của trong thành Kính Châu, về sau bị quan phủ càn quét nhiều lần, một bộ phận tiếp nhận chiêu hàng của quan phủ, còn một bộ phận khác mã tặc sau đó trở thành Dã Lang Bang. Nhưng dòng máu mã tặc hung ác khoẻ mạnh, giết người không gớm tay cũng truyền xuống. Vì vậy Thất Huyền cùng Dã Lang Bang trong nhiều lần xung đột luôn ở vào thế hạ phong.

    Số lượng thành trấn mà Dã Lang bang khống chế mặc dù nhiều hơn, nhưng toàn bộ không thể kinh doanh. Nói về mức độ sung túc thì còn xa mới bằng các thành trấn do Thất Huyền Môn khống chế. Dã Lang Bang vô cùng thèm muốn các địa bàn giàu có của Thất Huyền Môn. Gần đây thường xuyên khơi mào xung đột giữa hai bên, điều này làm cho môn chủ Thất Huyền Môn đau đầu không dứt. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu làm cho Thất Huyền Môn mấy năm gần đây thường xuyên chiêu mộ nội môn đệ tử.

    Trên xe ngựa nhảy xuống một gã hán tử gầy nhom tuổi tầm hơn bốn mươi. Gã hán tử này động tác nhanh nhẹn, rõ ràng bản lĩnh không nhỏ, đối với nơi này dường như rất quen thuộc. Sải bước đi thẳng vào trong gian phòng của lão Hàn.

    Tam thúc của hàn Lập vừa thấy người này lập tức cúi người kính cẩn làm lễ.

    “ Vương hộ pháp, lão nhân gia ngài sao lại tự mình dẫn người đến đây vậy?”

    “ Hừ !” Vương hộ pháp hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh người.

    “ Khoảng thời gian này, đường xá không được yên ổn, phải tăng cường phòng vệ, trưởng lão chỉ thị cho ta tự mình đi lĩnh người, bớt nói nhảm đi. Đứa bé này là người do ngươi đề cử phải không?”

    “ Đúng vậy, đúng vậy, đây là đứa cháu ruột của thuộc hạ, rất mong Vương hộ pháp trên đường đi chiếu cố nó nhiều hơn một chút.”

    Hàn bàn tử nhìn thấy vẻ mặt của hán tử này có chút bực mình, nhanh chóng từ trên người lấy ra một cái túi nặng trịch len lén đưa qua, Vương hộ pháp nâng nâng cái túi, vẻ mặt có phần hoà hoãn xuống.

    “ Hàn bàn tử, ngươi biết cách làm người đó ! Cháu trai của ngươi đương nhiên trên đường đi ta sẽ chiếu cố một ít, thời gian không còn sớm nữa rồi, mau mau lên đường thôi.”



    Chú thích:

    (1) Thanh Ngưu Nhai: Đường/Phố Thanh Ngưu
    (2) Hàn bàn tử: Biệt hiệu của Tam thúc Hàn Lập có nghĩa là “lão Hàn mập”
    (3) Quản sự: quản gia, người quản lý

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ryukenshine, ngày 21-04-2009 lúc 18:11.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 3: Thất Huyền Môn

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com



    Trong xe mùi vị không được dễ chịu cho lắm, điều này cũng không trách được, thùng xe vốn chỉ có thể chứa được mười mấy người mà lại nhét vào gần ba mươi đứa trẻ. Tuy rằng dáng người của trẻ em nhỏ hơn nhiều so với thanh niên, nhưng cũng khiến cho chiếc xe chật chội không chịu nổi.

    Hàn Lập nhanh trí nép sát thân thể gầy còm của mình vào góc rìa phía trong thùng xe ( Thùng xe hình chữ nhật co 4 góc rìa, Hàn Lập ở một trong 4 góc đó), lén lút đánh giá những đứa trẻ khác trong xe. Đến tham gia nhập môn khảo nghiệm lần này, dựa theo cách ăn mặc trang hoàng và xuất thân của những đứa trẻ nổi bật lên ba loại người.

    Loại người thứ nhất ngồi ở tại chính giữa thùng xe, đang được phần lớn các đứa trẻ vây quanh, trong đó thiếu niên mặc áo gấm chính là loại người thứ nhất này.

    Thiếu niên này tên gọi là Vũ Nham ( không biết có liên quan gì đến cha Vũ Nham của CPGD không ^^), năm nay mười ba tuổi, chính là người lớn tuổi nhất trong xe. Đáng lẽ tuổi tác đã vượt quá quy định, nhưng do nó có một người chị họ gả cho một nhân vật nắm quyền trong Thất Huyền Môn, vấn đề tuổi tác tự nhiên không gặp trục trặc gì cả. Gia đình Vũ Nham có mở một toà võ quán, trong nhà tương đối giàu có, lúc nhỏ cũng có luyện qua một ít công phu quyền cước, mặc dù không hề cao siêu cho lắm, nhưng mà để đối phó với những đứa trẻ chưa tập qua võ nghệ bao giờ chỉ có một ít sức lực như Hàn Lập thì có lẽ là dư sức.

    Rất hiển nhiên loại người như Vũ Nham, gia đình vừa có tiền, vừa có thế, lại còn có một ít công phu quyền cước, tự nhiên tự phát trở thành “đại ca” của phần lớn những đứa trẻ trong xe.

    Một loại người khác chính là những đứa trẻ đang vây quanh ủng hộ Vũ Nham, những đứa trẻ này có hoàn cảnh xuất thân rất đa dạng, đứa thì gia đình bán chiếu, đứa thì cha mẹ đi làm thuê, đứa thì cha mẹ có tay nghề nấu ăn … vân.. vân. Nhưng đều có chung một đặc điểm đó là : Lớn lên trong thành trấn, tự nhiên ít nhiều gì cũng đã từng theo người trong nhà học được một ít cách quan sát vẻ mặt cùng cách thức có lợi thì làm. Vì vậy những đứa trẻ này luôn vây quanh Vũ Nham, bên trái hô lên một tiếng “ Vũ thiếu gia” bên phải hô lên một tiếng “Vũ đại ca”. Vũ Nham xem ra đối với những hành động này đã quá quen thuộc, nên cực kỳ hưởng thụ cách xưng hô này.

    Loại người cuối cùng chính là loại người giống như Hàn Lập, Loại người này đến từ nơi hoang vu hẻo lánh, gia cảnh đều tầm thường, trong nhà có gì ăn nấy, vô cùng nghèo khổ, loại người này ở trong xe là ít nhất, chỉ có khoảng năm sáu đứa, dáng vẻ đa phần là lo sợ, tay chân rụt rè, không dám mở miệng nói lớn, chỉ dám nhìn những đứa trẻ khác cười nói huyên thuyên. Thỉnh thoảng lại rộ lên âm thanh ồn ào náo động của những đứa trẻ kia đã tạo nên một khung cảnh đối lập rõ ràng.

    Xe ngựa xuất phát từ Thanh Ngưu trấn đi thẳng theo hướng Tây chạy như bay. Trên đường đi có đi qua vài địa phương, cũng tiếp nhận thêm vài đứa trẻ nữa. Cuối cùng vào lúc chiều tối của ngày thứ năm cũng đến được Thái Hà sơn. Tổng môn của Thất Huyền Môn được đặt tại đây.

    Tất cả các đứa trẻ sau khi xuống xe, đều bị quang cảnh ngũ sắc tuyệt đẹp lúc chiều tà ở Thái Hà sơn làm cho say mê. Cho đến khi Vương hộ pháp lên tiếng thúc giục, mọi người mới tỉnh lại tiếp tục đi lên núi.

    Thái Hà sơn trước đây có tên gọi là Lạc Phượng sơn, tương truyền rằng ngày xưa nơi đây có một con phượng hoàng ngũ sắc từ trên trời bay xuống hoá thành một dãy núi. Về sau người ta phát hiện tại vùng núi này vào lúc chiều tà cảnh sắc tuyệt đẹp đến phi thường giống như có ngũ sắc (ngũ sắc:Thái hà) che phủ, vì vậy người ta đổi tên ngọn núi này thành Thái Hà sơn. Đương nhiên , dãy núi này từ sau khi bị Thất Huyền Môn chiếm giữ , người ngoài tự nhiên không thể tuỳ ý lên núi thưởng thức cảnh đẹp ở nơi đây.

    Thái Hà sơn chính là dãy núi lớn thứ hai của Kính Châu, ngoại trừ toà Bách Mãng sơn, thì dãy núi này có diện tích lớn nhất. Chu vi vài chục dặm xung quanh Thái Hà sơn có nhiều rặng núi lớn nhỏ. Thái Hà sơn có khoảng mười mấy ngọn núi lớn nhỏ, mỗi ngọn đều hết sức hiểm yếu, vì vậy hầu hết các ngọn núi đều bị các phân đường trong Thất Huyền Môn chiếm cứ. Ngọn núi chính của Thái Hà sơn là “Lạc Nhật Phong” lại càng hiểm trở vô cùng, chẳng những dốc núi dựng đứng, mà đường lên núi cũng chỉ một con đường duy nhất có thể đi. Thất Huyền Môn tổng đường đặt tại phía sau ngọn núi này, đồng thời đây cũng là khu vực hiểm yếu, liên tiếp thiết lập mười ba trạm gác có cái thấy rõ, có cái ẩn dấu đi, có thể gọi là “vạn vô nhất thất, cao chẩm vô ưu”.(1)

    Hàn Lập vừa quan sát chung quanh vừa chạy theo một đứa trẻ đang đi phía trước, đột nhiên những đứa trẻ ở phía trước chợt dừng lại, kế đến truyền tới một âm thanh hào sảng.

    “ Vương lão đệ, sao bây giờ mới đến? So với thời gian dự tính thì trễ mất hai ngày rồi.”

    “ Nhạc đường chủ, trên đường đi có chút chuyện nên trễ một chút, đã làm phiền ngài lo lắng rồi.” Vương hộ pháp đứng trước đám trẻ cung kính hướng về một lão già mặt đỏ thi lễ. Vẻ mặt ngang tàng trên suốt đường đi được thay thế bằng vẻ mặt có vài phần nịnh hót.

    “ Đây là nhóm đệ tử thứ mấy được đưa lên núi vậy?”

    “ Nhóm thứ mười bảy.”

    “ Được rồi !” Vị Nhạc đường chủ này dáng điệu nghênh ngang nhìn vào đám nhóc Hàn Lập.

    “ Đưa đến Thanh khách viện (2), cho chúng nó nghỉ ngơi một đêm cho tốt. Sáng sớm ngày mai bắt đầu tuyển chọn đệ tử, đứa nào không qua được, lập tức cho người đưa xuống núi, đừng để phạm phải nội quy trên núi.”

    “ Tuân mệnh, Nhạc đường chủ.”

    Bước trên các bậc đá đi lên núi, tất cả các đứa trẻ đều hưng phấn không thôi, nhưng cũng không có đứa nào dám nói chuyện lớn tiếng. Mặc dù bọn chúng tuổi tác không lớn, nhưng đứa nào cũng hiểu rõ, địa phương này chính là nơi quyết định tương lai vận mệnh của chúng nó.

    Vương hộ pháp vừa tại đằng trước dẫn đường, vừa tươi cười chào hỏi những người mà gã gặp gỡ trên đường đi. Có thể thấy gã ở trong môn phái người quen cũng rất nhiều, quan hệ xem ra cũng không tệ.

    Dọc đường đi , đại bộ phận những người gặp được đều mặc y phục màu xanh, trên người hoặc lưng vác đao, hoặc vai đeo kiếm, thỉnh thoảng có một ít người đi tay không nhưng ở thắt lưng lại căng phồng ra, không biết cất dấu thứ gì trong đó, nhưng nhìn hành vi cử chỉ có thể thấy được người này bản lĩnh cao cường, chắc chắn công phu trên người cũng không tệ.

    Hàn Lập và những đứa trẻ khác được dắt lên đỉnh một ngọn núi tương đối thấp lùn, đỉnh núi có một gian nhà ở. Hàn Lập và đám trẻ qua đêm tại nơi này. Lúc đêm tối, trong giấc mơ, Hàn Lập mơ thấy mình thân mặc áo gấm, tay cầm kim kiếm, thân mang võ công tuyệt thế, cùng với con trai lão thợ rèn trong thôn mà trước đây nó đánh không lại đánh nhau một trận, uy phong biết bao, cho đến hai ngày sau vẫn nhớ lại mãi.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Vương hộ pháp không hề cho bọn nó ăn cơm sáng, trực tiếp dẫn bọn chúng đi xuống dưới chân núi đến phía trước một mảng rừng trúc rậm rạp kế bên sườn dốc. Tại nơi này, có vị Nhạc đường chủ mà hôm qua đã gặp qua và vài vị thanh niên đang đứng chờ.

    Chú thích:

    (1) Vạn vô nhất thất: không sơ hở tí nào, cao chẩm vô ưu: Bình chân như vại
    (2) Thanh khách viện: Nhà khách

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ryukenshine, ngày 24-04-2009 lúc 12:09.

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 4: Luyện Cốt Nhai

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com



    Nhạc đường chủ đứng trước mặt mọi người lớn tiếng nói : “ Mọi người nghe rõ đây, đi theo con đường nhỏ trong rừng trúc đi tiến về phía trước sẽ đến được Luyện Cốt nhai của Thất Huyền Môn. Đoạn đường đầu tiên chính là đoạn đường bên trong rừng trúc, đi nữa sẽ đến được một khu đất có vách đá nham thạch, đi tiếp nữa cuối cùng sẽ gặp một cái vách núi, nếu ai có thể leo lên được đến đỉnh núi trước lúc chính ngọ (1) sẽ có thể tiến nhập Thất Huyền Môn, ngược lại là không đạt. Mặc dù không thể trở thành đệ tử chính thức nhưng nếu biểu hiện tốt (ai dịch giúp đoạn này : 可圈可点之 – khả quyển khả điểm chi xử ) có thể thu làm kí danh đệ tử. “

    Hàn Lập hiển nhiên không hiểu rõ “ kí danh đệ tử ” nghĩa là gì, chỉ biết rằng bằng bất cứ giá nào phải đi lên phía trước leo lên ngọn núi kia là xong. Nó đưa mắt nhìn về hướng chỗ quan trọng nhất, chính là một cái sườn núi với dốc núi dựng đứng, rất nhiều rễ cây trúc dài ngắn không đồng đều mọc trên sườn dốc, dường như không khó khăn lắm.

    Hàn Lập nhìn sang những đứa trẻ khác, nó không muốn thua kém những đứa cùng lứa tuổi với nó. Mà những đứa trẻ đó cũng có cùng suy nghĩ như vậy, bầu không khí lúc này bất chợt trở thành căng thẳng.

    Nhạc đường chủ nhìn lên mặt trời đang toả sáng nói: “ Thời gian cũng đến rồi, chuẩn bị xuất phát thôi ! Không cần phải sợ hãi, các vị sư huynh trong môn phái sẽ ở phía sau bảo hộ các ngươi, sẽ không để cho các ngươi có nguy hiểm xuất hiện.”

    Hàn Lập quay đầu lại nhìn những thanh niên ở phía sau, hoá ra những người này gọi là sư huynh đây, đại khái nhất định là những đệ tử đã nhập môn lâu rồi. Nếu mình cũng được gia nhập, chắc chắn cũng sẽ được mặc loại y phục oai phong như vậy.

    Ngay lúc nó đang suy nghĩ vớ vẩn, thì hầu hết những đứa trẻ đã tiến vào trong rừng trúc, nhìn thấy cảnh tượng này, nó vội vàng chạy đuổi theo sau.

    Rừng trúc phải nói vô cùng rộng lớn, hơn ba mươi đứa trẻ, sau khi tiến vào trong rừng trúc liền phân tán ra. Theo sau Hàn Lập là một vị sư huynh cao gầy, người này mặt lạnh như tiền, chẳng nói câu nào chỉ lẽo đẽo theo sau nó. Hàn Lập có chút sợ hãi, không dám nói gì, chỉ cúi đầu gia tăng cước bộ, chầm chậm men theo sườn núi rảo bước lên phía trước.

    Mảng rừng trúc này xem ra cũng chẳng có gì, nhưng khi chạy một thời gian dài sẽ cảm thấy khó khăn, bước chân càng lúc càng nặng, dần dần Hàn Lập phải dùng tay bám vào thân trúc kéo thân mình di chuyển về phía trước, như vậy cũng giảm thiểu hao phí sức lực đi một ít.

    Kiên trì như vậy được một khoảng thời gian dài, Hàn Lập thật sự cảm thấy mệt mỏi quá sức, buộc lòng phải tìm một mô đất rồi ngồi xuống, sau đó không ngừng thở hổn hển.

    Hàn Lập tranh thủ quay đầu lại nhìn vị sư huynh cao gầy, mặc dù mặt đất dốc đứng rất khó đi, mà vị sư huynh này lại có thể đứng im không nhúc nhích, trên người một chút mồ hôi cũng không có thấm ra, đang đứng đó cùng những hàng trúc thẳng tắp xa xa tĩnh lặng nhìn về phía mình.

    Hàn Lập nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị sư huynh, trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu lại, đồng thời ngay lúc đó lại nghe được âm thanh thở dốc liên tiếp từ phía trước truyền đến, liền biết rằng đằng trước cũng có người giống mình đang nghỉ ngơi, Hàn Lập ngồi lại mô đất này thêm một chút rồi lại tiếp tục vội vàng đi lên phía trước.

    Sườn dốc xiêu vẹo càng lúc càng khó đi, Hàn Lập sức lực càng ngày càng ít đi. Bởi vì không thể đi trên sườn núi dựng đứng, Hàn Lập cũng chỉ có thể cúi xuống, dùng cả tay chân mà bò lên núi. Nói chung nhờ y phục trên người nó cũng dầy ( quần áo của người nghèo thường lấy bao bố dầy may thành chắc ^^) , nếu không các khớp xương cù chỏ và đầu gối có khả năng sẽ tổn thương nặng.

    Cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng trúc rậm rạp này, Hàn Lập chỉ cảm thấy rằng đoạn đường sau cùng này lại càng khó đi hơn, mặt đất nham thạch càng lúc càng nhiều, mà ngược lại cây trúc thì càng lúc càng ít.

    Hàn Lập cuối cùng cũng không thể sử dụng thân trúc để kéo mình đi lên phía trước nữa, đoạn đường sau cùng có thể xem như khó mà di chuyển lắm đây.

    Vừa ra khỏi rừng trúc, chỉ thấy trước mắt thật mênh mông, ngay phía trước là một ngọn núi đá to lớn vô cùng. Phía trên đã có vài thân thể gầy bé, đang chầm chậm leo lên phía trên, đằng sau bọn chúng cũng có vài vị sư huynh quần áo giống nhau, Hàn Lập ngay lập tức không chần chừ nữa, vội vàng chạy tới bức tường đá phía trước.

    Khối núi đá này, trên vách núi có vô số mảnh đá lồi lõm nhô ra, tầng tầng lớp lớp nham thạch xếp chồng lên nhau, bởi vì bị phong hoá lâu ngày, nên chỉ cần đụng chạm hơi mạnh một chút sẽ bị vỡ ra, mặc dù cũng có nhiều phiến đá vững chắc nhưng lại vô cùng sắc bén. Sau 1 khoảng thời gian tương đương một bữa ăn cơm, hai tay của Hàn Lập đã đầy các vết thương, chỗ y phục che khuỷu tay, đầu gối đã rách toát ra hết, bên trong da thịt đã bị cắt rách không ít, mặc dù các vết thương không to tát gì, nhưng mà một số mảnh đá vỡ nhỏ rướm vào bên trong da thịt, cảm giác thực sự là đau buốt không thôi.

    Bóng dáng những đứa ở đằng trước càng lúc càng xa dần, Hàn Lập nhớ lại lời dặn dò của cha mẹ và Tam thúc, chỉ có thể cắn chặt răng cố gắng leo lên trên.

    Nhớ lại lúc trước khi đi, cha của Hàn Lập và Tam thúc cũng đã có dặn dò với Hàn Lập, khảo nghiệm nhập môn sẽ rất gian nan, nếu không kiên trì đến cùng sẽ không thể gia nhập Thất Huyền Môn. Vào lúc này, trong tư tưởng của Hàn Lập đã không quan tâm đến việc có được gia nhập Thất Huyền Môn hay không, trong đầu chỉ có một cổ ngạo khí là không theo kịp những người khác thì không được.

    Hàn Lập ngẩng đầu nhìn về xa xa phía trước, hiện giờ đang trèo cao nhất chính là Vũ Nham, Vũ Nham dẫu sao cũng nhiều hơn Hàn Lập vài tuổi, lại còn đã từng luyện qua một ít võ công, thân thể so với những đứa trẻ khác cường tráng hơn nhiều, việc hắn đang đứng đầu không làm cho mọi người ngạc nhiên.

    Hàn Lập quay đầu liếc nhìn ra phía sau, đằng sau cũng có không ít thân ảnh đang di chuyển, Hàn Lập hít một hơi dài, tiếp tục tăng tốc leo lên phía trước.

    Sức lực đã xuất ra gần hết, nhưng khoảng cách với những người đằng trước vẫn không gần hơn chút nào, thân thể càng lúc càng nặng trĩu, mắt thấy mặt trời đang dần dần đi vào chính giữa bầu trời, mà Vũ Nham dường như đã leo lên đến phần cuối cùng của núi đá rồi.

    Chỗ đó là một vách núi dựng đứng, cao khoảng hơn ba mươi trượng, từ trên đỉnh vách núi đó thòng xuống mười mấy sợi dây thừng, trên dây thừng có nhiều chỗ nối to gần bằng cái nắm tay. Vũ Nham hiện tại chính là đang bám trên một trong các sợi dây đó, đang chầm chậm di chuyển từng chút một hướng về đỉnh núi.

    Hàn Lập nhìn về phía Vũ Nham, trong lòng có chút nản chí, nó biết rằng chính mình không thể nào đuổi theo những người ở phía trước, với lại thời gian cũng đã không còn nhiều lắm.

    Ý niệm này vừa hiện ra, thì bổng nhiên các vết thương ở khuỷu tay, đầu gối, đồng thời truyền lại đau nhức vô cùng, tay chân tự nhiên không có sức lực, toàn thân mãnh liệt chùng xuống dưới, chỉ còn một cánh tay đang run rẩy cố gắng bám vào mảnh nham thạch, Hàn Lập khiếp sợ tim đập như trống, vội vàng mang toàn thân ép sát vào trên vách đá, không dám động đậy chút nào.

    Một lúc sau, trong lòng đã bình tĩnh lại, dùng tay còn lại nắm chặt vào một khối đá nhô ra, kéo kéo xuống, cảm thấy khối đá này khá vững chắc, lúc này mới yên tâm trở lại.

    Hàn Lập vô ý thức quay đầu nhìn xuống dưới, thì nhìn thấy vị sư huynh nọ đang ưỡn nửa người ra hai cánh tay thì dang rộng, xem ra là đang trong tư thế bảo hộ Hàn Lập,nhìn thấy nó đã an toàn rồi, mới chậm rãi đứng thẳng người lên.

    Hàn Lập trong lòng cảm kích vô cùng, bản thân mình nếu như thật sự rơi xuống dưới, thì bao nhiêu cực nhọc gian khổ từ sáng đến giờ coi như lãng phí rồi, bèn nghỉ ngơi giây lát, lại chầm chậm di chuyển lên phía trước, hướng về phía một sợi dây thừng đang lắc lư cạnh vách núi.
    Cuối cùng cũng đến được chỗ một sợi dây thừng không có người trên đó, mặt trời cũng đã lên đến giữa bầu trời rồi, chỉ còn không đến nửa thời thần sẽ đến lúc chính ngọ(giữa trưa). Bây giờ Vũ Nham cũng đã leo lên đến đỉnh núi rồi, đang quay đầu nhìn xuống dưới, Hàn Lập leo đến chỗ sợi dây thừng thì vừa đúng lúc gặp Vũ Nham, nhìn thấy hắn đưa tay, móc ngón tay út chỉ chỉ xuống phía dưới núi, dáng vẻ khinh bỉ, sau đó ha ha cười to một trận rồi rời khỏi.

    Hàn Lập trong lòng tức giận một hồi, vội vàng nắm lấy sợi dây thừng leo lên phía trên.

    Thế nhưng, thân thể Hàn Lập từ trên xuống dưới không có một tí sức lực nào cả, bây giờ hầu như nắm chặt lấy dây thừng cũng không nắm được.

    Sau khi dốc hết phần lớn sức lực nó cũng leo đến được chỗ nối dây đầu tiên, nó ngồi dựa vào vách núi, liền cảm thấy toàn thân trên dưới đều mềm nhũn ra, ngay cả ngón tay cũng không động đậy được, nó cố sức quay đầu nhìn qua, ở đó cũng có một đứa nhỏ khác đang ngồi há to miệng thở dốc, xem ra cũng giống mình không còn sức lực gì nữa.

    Hàn Lập trong lòng chỉ biết cười khổ, bản thân đã quá xem nhẹ cuộc khảo nghiệm này rồi, quay đầu nhìn sang vị sư huynh lạnh lùng kia, xem ra bản thân cũng không rơi vào những người sau cùng. Hàn Lập do dự một chút, sau đó vẫn quyết định cố sức leo lên phía trước thêm một chút nữa, tuy rằng hồi nãy chính mình cũng không thể leo lên,nhưng nếu cứ ngồi im ở đây thì cũng không hay ho gì.

    Hàn Lập duỗi duỗi hai tay đã cứng đờ, cũng khôi phục được một ít khí lực, chầm chậm hướng về phía sợi dây thừng đang đong đưa, nhưng lúc này, hai tay của Hàn Lập đã không nghe theo sự sai khiến của nó, chủ yếu là không nắm chặt được sợi dây thừng, nó lại chầm chậm nắm lấy, nhưng vẫn cứ tiếp tục không có kết quả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ryukenshine, ngày 22-04-2009 lúc 10:56.
    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content


  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    491
    Xu
    0

    Mặc định

    PHÀM NHÂN TU TIÊN

    Tác giả : Vong Ngữ

    Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân

    Chương 5: Mặc Đại Phu

    Dịch : Ryukenshine

    Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com




    Một lúc sau, Hàn Lập bỗng nhiên thấy eo lưng thắt chặt, thân thể nhẹ hẳn đi, toàn bộ thân thể đột nhiên tự động hướng lên cao.

    Hàn Lập quay đầu nhìn lại, thì ra vị sư huynh đi theo sau mình, một tay ôm lấy lưng nó, tay kia và hai chân nhanh nhẹn leo lên trên, Hàn Lập lúc này chú ý thấy mặt trời cũng đã treo ở chính giữa bầu trời.

    Rốt cuộc chính mình cũng không thể hoàn thành đoạn lộ trình này, Hàn Lập trong lòng có một chút buồn phiền, chính mình đã dốc sức đến như thế, vậy mà vẫn cứ thua sút những người khác sao?

    Chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh vách núi, trước mắt đang có 6 đứa trẻ đang ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, mà Vũ Nham thì đang nói chuyện với một lão già hơn năm mươi tuổi khuôn mặt phúc hậu, thân mặc áo bào xanh thẫm, hai tay dắt ở sau lưng. Nhạc đường chủ và Vương hộ pháp thì đứng ở bên cạnh lão, kế bên hai người còn có vài người nữa, đang cùng nhau đứng chờ các vị thanh niên sư huynh kia mang những đứa trẻ đi chậm lên núi.

    Một lúc sau, toàn bộ những đứa trẻ đều được đưa lên núi, lúc này Nhạc đường chủ bước lên trước một bước, nghiêm nghị nhìn vào bọn trẻ.

    “ Lần này hợp cách có tổng cộng bảy người, trong đó sáu người tiến vào Bách Đoàn đường thuộc phân đường của ta, chính thức trở thành bản môn nội môn đệ tử. “ Gã chậm rãi nói.

    “ Riêng Vũ Nham, là người đầu tiên đi đến đỉnh núi, biểu hiện kiệt xuất, trực tiếp cho đi Thất Tuyệt đường học tập tuyệt kỹ của bản môn. “ Nhạc đường chủ quay đầu liếc nhìn lão già mặc áo bào xanh, lão già tay vuốt vuốt râu, hài lòng gật gật đầu với gã.

    “ Về phần những người khác …. “ Nhạc đường chủ quan sát những đứa trẻ còn lại, dùng tay phải nhẹ nhàng gãi gãi cằm, trầm ngâm một chút rồi cũng nói :

    “ Trương Thiết, Hàn Lập, hai ngươi tuy rằng không đi được tới đỉnh núi, nhưng biểu hiện nổi trội, xem ra có thể chịu được khổ cực khi luyện võ, các ngươi hai người trước tiên ở tại bản môn theo vài vị sư phụ đả hạ căn cơ ( căn cơ vững chắc) , nửa năm sau sẽ khảo nghiệm lại lần nữa, hợp cách sẽ chính thức trở thành nội môn đệ tử, không hợp cách sẽ đưa ra ngoại môn để ngoại môn đệ tử sắp xếp. “

    Hàn Lập liếc mắt nhìn sang đứa trẻ cùng đi ra với mình gọi là Trương Thiết, nó chính là người luôn theo sát mình, cũng tại chỗ mấy sợi dây thừng, sém chút nữa leo lên được trên đỉnh núi.

    “ Vương hộ pháp, những đứa còn lại cho mỗi đứa một vài lượng bạc, toàn bộ trả về gia đình. “ Nhạc đường chủ lạnh lùng nhìn những đứa trẻ còn lại.

    “ Tuân mệnh. “

    Vương hộ pháp bước lên một bước, cúi người lĩnh mệnh, sau đó mang những đứa trẻ không vượt qua khảo nghiệm đi xuống núi.

    “ Trương Quân, Ngô Minh Thuỵ, hai người các ngươi đem những đứa trẻ đã vượt qua khảo nghiệm đến phân đường của ta, đem bọn chúng chia ra giao cho Cố phó đường chủ và Lí sư phụ. “

    Lại có hai gã thanh niên nghe lệnh bước ra, mang bọn Hàn Lập phân thành hai tổ hướng phía dưới vách núi đi xuống, trong đó cũng có vị sư huynh lạnh lùng kia. Lúc chuẩn bị đi xuống núi, Hàn Lập nhịn không được đưa mắt nhìn sang Vũ Nham, phát hiện hắn vẫn đang cùng lão già mặc ào bào lam nói chuyện, không có dáng vẻ gì là lên đường chút nào hết.

    “ Hắn và các ngươi không giống nhau, hắn sẽ được đưa đi Thất Tuyệt đường làm nòng cốt đệ tử, một khi học hành thành tài, tối thiểu cũng sẽ là hộ pháp thân phận. “ một vị sư huynh cao gầy khác dường như nhìn ra được nghi vấn trong lòng Hàn Lập, chủ động tiến hành giải thích, nhưng trong lời nói của gã, dường như có không ít mùi vị thèm muốn và đố kị.

    “ Không phải ỷ vào biểu tỷ phu của mình là phó môn chủ sao, nếu như hắn không có vị biểu tỷ được gả cho Mã phó môn chủ làm Huyền phu nhân, bằng vào hắn, tuổi tác vượt quá yêu cầu nhập môn còn có thể tiến vào Thất Tuyệt đường sao? “ vị sư huynh lạnh lùng này nói xong, làm cho mọi người đều cảm thấy sau lưng có một cổ lãnh khí toả ra.

    “ Trương Quân, ngươi không muốn sống nữa sao, phó môn chủ là người chúng ta có thể tuỳ tiện bàn luận sao? Nếu như bị những đồng môn khác nghe được, ta với người đều không thoát khỏi diện bích trừng phạt !” Vị sư huynh cao gầy nghe được lời vị sư huynh lạnh lùng nói, lấy làm kinh hãi, vội vàng nhìn quanh một vòng, chỉ thấy ngoại trừ những đứa trẻ này, ngoài ra không thấy người nào khác, lúc này mới nói ra một câu.

    Vị sư huynh lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, tựa hồ như trong lòng cũng có chút kiêng dè, liền không nói nữa, Hàn Lập lúc này đây mới biết được vị sư huynh lạnh lùng tên gọi là Trương Quân. Đối với lời nói chuyện của bọn họ, Hàn Lập trong lòng chỗ rõ chỗ không, nhưng nó cũng lờ mờ hiểu được, Vũ Nham không phải dựa vào chân tài thực học mà tiến vào Thất Tuyệt đường, mà bởi vì trong môn có vị phó môn chủ là người thân thích giúp đỡ, nên mới có thể tiến vào dễ dàng.

    Trên đường lên núi, hai vị sư huynh trong lòng nghĩ về sự tình môn nội cảm thấy chán nản một chút, cũng không có tâm tình để nói chuyện, chỉ im lặng dắt bọn trẻ đi về phía trước, mà Hàn Lập và những đứa khác lại càng không dám nói, có lẽ trong lòng bọn nó đều đã ý thức được rằng Thất Huyền Môn và gia đình là hai nơi khác nhau hoàn toàn.

    Khi đang đi qua một mảnh rừng cây rậm rạp, từ trong rừng một ông lão chầm chậm đi ra, ông lão này khoảng sáu mươi tuổi, thân thể cao gầy, da mặt khô vàng, trên đầu tóc bạc dài đến vai, ông lão này vừa đi vừa cúi người ho khan, nhìn lão ho một cách khó khăn cực nhọc, dường như lão có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, làm cho người ta lo lắng vô cùng.

    Trương Quân hai người nhìn thấy ông lão này, không hề có chút thần sắc lo lắng nào, ngược lại vội vàng đi lên phía trước, cung kính thi lễ với ông lão.

    “ Mặc đại phu, lão nhân gia ngài khoẻ chứ, có việc gì cần phân phó cho đệ tử không ạ ? “ Vẻ mặt băng lãnh của Trương Quân hầu như biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt tràn đầy sự tôn kính, đối với gã mà nói, ông lão này so với Đường chủ thậm chí Phó môn chủ còn đáng tôn kính hơn.

    “ A, đây là những đệ tử mới vừa lên núi sao ? “ Ông lão cuối cùng cũng dừng ho, dùng giọng nói khàn khàn chậm chậm hỏi.

    “ Đúng vậy . Những đứa này gồm có sáu đứa đệ tử chính thức và hai đứa kí danh đệ tử. “ Trương Quân cẩn thận trả lời.

    “ Ta hiện tại nhân thủ không đủ, còn thiếu một đứa luyện thuốc đồng tử và một đứa hái thuốc đệ tử, hai đứa này đi theo ta. “ Vị Mặc đại phu này thuận tay chỉ về hướng Hàn lập và Trương Thiết hai đứa kí danh đệ tử, trong lời nói đầy ắp ngữ khí ra lệnh.

    “ Tuân mệnh, hai đứa kí danh đệ tử này, có thể được Mặc đại phu ngài vừa ý, quả là phúc khí của hai đứa nó, còn không mau lại bái kiến Mặc lão, nếu như có thể học được của lão nhân gia người một ít bản lĩnh y thuật, đó chính là vận may cả đời của hai ngươi đó ! “ Hai vị sư huynh không có một chút ý tứ phản đối nào, vị sư huynh cao gầy tên gọi Ngô Minh Thuỵ thậm chí còn trổ tài vỗ mông ngựa đối với ông lão.

    Hàn Lập và Trương Thiết thấy hai vị sư huynh không có ý kiến, tự nhiên cũng không phản đối gì, đi theo ông lão tiến vào trong cánh rừng.

    Ông lão này dắt theo hai đứa nhỏ, chầm chậm men theo con đường nhỏ trong rừng tiến về phía trước, lúc thì rẽ sang hướng Đông lúc thì rẽ sang hướng Tây, đột nhiên trước mắt hai đứa hiện ra một toà tiểu sơn cốc màu lục, cây cỏ xanh um tươi tốt, sinh khí tràn trề.

    Phía bên trái sơn cốc là một dải lớn điền viện (vườn thuốc) toả ra nồng nặc mùi thuốc, bên trong vườn có rất nhiều loại dược thảo mà Hàn Lập chưa bao giờ nghe tên, đồng thời phía bên phải có hơn mười gian phòng ốc lớn nhỏ tạo thành một mảng nhấp nhô. Nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ đường vào cổng, xem ra cũng không có một con đường nào khác đi ra bên ngoài.

    “ Đây là Thần Thủ cốc, ngoại trừ đệ tử trong cốc, những người khác nếu không có bệnh hoặc thụ thương thông thường sẽ không đến đây, hai ngươi về sau sẽ ở tại đây, trước tiên nghỉ ngơi một chút, buổi tối đi lên đại sảnh gặp ta, ta có vài lời muốn nói với các ngươi. “ Ông lão đứng ở trước mấy gian phòng, ngón tay chỉ vào một căn phòng nhỏ.

    “ Các ngươi sau này gọi ta là Mặc lão. “ Ông lão nói xong dừng một chút rồi lại nói tiếp :

    “ Gọi là Mặc đại phu cũng được.”

    Nói xong Mặc đại phu liền không quan tâm đến hai đứa trẻ nữa, từng bước từng bước vừa đi vừa ho tiến vào trong một gian phòng tương đối lớn.

    Hàn Lập sớm đã mệt mỏi lắm rồi, cũng mặc kệ thằng nhỏ tên là Trương Thiết kia, tự mình nhanh chóng đi vào trong phòng, liền leo lên giường gỗ, mê man rơi vào trong giấc ngủ, đối với hắn mà nói, mặc kệ chuyện ra làm sao bản thân nó hiện giờ cũng có thể xem như là một nửa đệ tử của Thất Huyền Môn rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    PHÀM NHÂN TU TIÊN TÔNG
    KHÁCH KHANH TRƯỞNG LÃO
    luyện khí kỳ tầng 2

    Hidden Content Gửi bởi LT72 Hidden Content
    Sát Hạch Tu Vi, Phàm Nhân Mò Ốc.

    [MEDIA]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6UB879||4&songID=0&autoplay=false&wmode=tra nsparent[/MEDIA]

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepnguyen,kelxxx,
Trang 1 của 38 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status