TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 17

Chủ đề: [Kiếm Hiệp] Bạch Ngọc Điêu Long - Cổ Long, Thân Toái Mai (Mới nhất: Chương 11)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    3,839
    Xu
    1,498

    Mặc định [Kiếm Hiệp] Bạch Ngọc Điêu Long - Cổ Long, Thân Toái Mai (Mới nhất: Chương 11)

    BẠCH NGỌC ĐIÊU LONG

    Tác giả: Cổ Long, Thân Toái Mai
    Nguồn:www.tangthuvien.com




    Chương 1: Dạ tập, hay là dạ thám

    Dịch: vovong

    www.tangthuvien.com



    Mùng một tháng năm.

    Đêm, đêm không trăng.

    Mây lao đi vùn vụt, trên bầu trời thỉnh thoảng lại lộ ra những ánh sao le lói.

    Đêm như thế này, ai cũng đều biết là lúc nào cũng có thể có mưa rào rơi xuống, đêm như thế này, có ai còn ở bên ngoài mà không cùng thân hữu tụ tập ăn uống trong nhà cơ chứ?

    Có, trong một đêm như vậy, có một người, không những là ở bên ngoài mà còn đang phục trên mái nhà.

    Người này, toàn thân hắc y bó sát người, trên đầu quấn vải đen, dưới mũi cũng quấn vải đen, chỉ lộ ra chiếc mũi và một đôi mắt linh hoạt như mèo vậy.

    Đôi mắt này đang nhìn lén, nhìn lén một người, một người đang xuất thần ở trong phòng.

    Người đang xuất thần này, đôi mắt tuy đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hơn nữa phương hướng còn chính là nơi hắc y nhân kia đang nằm phục, nhưng chàng lại chẳng phát giác ra được cái gì.

    Bởi vì chàng đang trầm tư, bởi vì cả người chàng đều đang chìm trong cơn chấn động.

    Chuyện khiến chàng chấn động đã phát sinh đúng vào tối nay, ba canh giờ trước, biến hoá đột nhiên xảy tới đó là chuyện mà chàng có mơ cũng chẳng bao giờ mơ tới.

    Chuyện chàng trăm cay ngàn đắng truy cầu, trong biến hoá này, đột nhiên hoá thành mây khói, hơn nữa ngược lại còn muốn chàng xoay chuyển hoàn toàn chuyện mà mình đang truy cầu.

    Chàng bây giờ đang ở trong phòng, trong căn phòng của Đường gia bảo. Chàng trăm cay ngàn đắng tới Đường gia bảo là vì muốn giết chết sát phụ thù nhân của mình, nhưng, biến hóa xảy ra ba canh giờ trước cơ hồ đã nằm ngoài ý liệu, chàng phát hiện ra một bí mật, chàng không chỉ không thể giết sát phụ thù nhân của mình, ngược lại còn nhất định phải bảo hộ hắn.

    Điều này thực khiến chàng quá chấn động!

    Sau khi biết bí mật ấy, trở về căn phòng này, chàng vẫn luôn sững sờ ngồi đó. Đèn dầu do ai châm lên chàng cũng chẳng biết, chàng cứ ngồi như vậy, đối diện với hoa viên, toàn thân chìm đắm trong thống khổ và tăm tối.

    Sự tình sao lại biến thành như vậy? Chàng suy đi nghĩ lại, chàng bắt đầu hồi tưởng và phân tích lại toàn bộ sự kiện…

    *****

    Trên giang hồ cơ hồ chẳng có người nào không biết tới “Đại Phong Đường”. “Đại Phong Đường” tịnh không phải là một bang phái phổ thông, tổ chức của bọn họ to lớn mà nghiêm mật, thế lực trải khắp các nơi. Thế nhưng tôn chỉ của họ lại đơn giản phi thường, đơn giản tới mức chỉ có bốn chữ: “phù nhược sừ cường”.

    Cho nên “Đại Phong Đường” không chỉ khiến cho người ta sợ hãi mà đồng thời còn được mọi người tôn kính.

    Phụ trách chấp hành mệnh lệnh của “Đại Phong Đường” có ba người: Triệu Giản, Tư Không Hiểu Phong và Thượng Quan Nhận.

    Còn chàng, Triệu Vô Kị, chính là nhi tử độc nhất của Triệu Giản.

    *****

    Ngày sự tình phát sinh chính là ngày đại hỉ của chàng, chàng sắp lấy vợ, đó đúng là một hỉ sự to lớn của Triệu gia.

    Triệu phủ trên trên dưới dưới đều tràn ngập nụ cười của khách khứa, trên mặt Triệu Vô Kị cũng tràn ngập nụ cười, bởi vì người chàng sắp lấy là Vệ Phượng Nương nổi tiếng xinh đẹp hiền thục.

    Nhưng nụ cười của Triệu Vô Kị lại chẳng thể duy trì tới lúc bái đường.

    Trên đại sảnh lại không nhìn thấy phụ thân chàng, trên mặt Vô Kị vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, đi đến trong thư trai cũng không nhìn thấy phụ thân, chàng vẫn cười, bởi vì chàng thực sự đang quá cao hứng.

    Khi chàng đưa tay tách cái giá sách trên bức tường bên trái thư trai ra và tiến vào mật thất, nhìn thấy thân thể của phụ thân chàng, nụ cười trên mặt chàng mới bắt đầu biến mất.

    Bởi vì thân thể đó… không có đầu.

    *****

    Biết tới gian mật thất này chỉ có bốn người, ngoài Triệu Vô Kỵ ra chỉ còn Triệu Giản, Thượng Quan Nhận và Tư Không Hiểu Phong, bởi vì đó là phòng hội nghị, nơi xử lý đại sự cơ mật của “Đại Phong Đường”.

    Như vậy, hung thủ chỉ có thể là một trong hai người, không phải Thượng Quan Nhận thì là Tư Không Hiểu Phong.

    Nhưng, có thể sao? Thượng Quan Nhận, Tư Không Hiểu Phong, Triệu Giản, ba người này thân như huynh đệ, sao có thể có người có thể làm ra chuyện như vậy được?

    Nhưng, trừ Thượng Quan Nhận và Tư Không Hiểu Phong ra, còn có ai
    khác chứ? Bị hiềm nghi nhiều nhất là Thượng Quan Nhận, bởi vì buổi trưa hôm đó, chỉ có Thượng Quan Nhận thủy chung luôn ở cùng một chỗ với Triệu Giản.

    Hơn nữa, kể từ hôm đó, chẳng còn thấy tung ảnh Thượng Quan Nhận đâu nữa.

    Sau khi điều tra ra kết quả, quả nhiên là Thượng Quan Nhận đã sát hại Triệu Giản, hơn nữa còn cắt đầu Triệu Giản làm quà để đầu hàng Thục Trung Đường Môn.

    Thục Trung Đường Môn chính là đối đầu của “Đại Phong Đường”.

    Vì vậy, Triệu Vô Kỵ bất chấp tất cả, rời khỏi Triệu phủ, đi tới Tứ Xuyên Đường Gia Bảo, chàng quyết phải báo mối thù giết cha.

    Chàng bỏ mặc thê tử còn chưa bái đường, bỏ mặc muội muội thuần chân Triệu Thiên Thiên, bất chấp tất cả mọi phản đối, trong lòng chỉ có hai chữ báo thù.

    Nhưng, ít nhất chàng còn hiểu một chuyện: đánh không lại địch nhân thì ngươi sẽ chẳng thể báo được thù.

    Cho nên chàng dùng hết mọi biện pháp để đi học kiếm, không ngủ không nghỉ mà học, đến cả Vệ Phượng Nương khi đi tìm chàng nhìn thấy chàng cũng không nhận ra được, bởi vì chàng từ một thiếu niên phơi phới đã biến thành một nam tử u uất gầy gò, râu ria đầy mặt.

    Chàng học thành kiếm thuật, giả trang thành một sát thủ phiêu bạt khắp nơi, trà trộn vào Đường Gia Bảo.

    Trà trộn vào Đường Gia Bảo tịnh không phải là một chuyện dễ dàng, đầu tiên chàng giết Đường Ngọc, lại dùng đủ kế mưu bên cạnh Đường Khuyết, qua mấy chặng gian nan mới được Đường Khuyết xác nhận thân phận: Nhân sĩ ở Tích Khê, tên gọi Lý Ngọc Đường.

    Chuyện làm cho chàng cảm thấy khó hiểu nhất chính là Lý Ngọc Đường người Tích Khê vốn rõ ràng là giả mạo, sao người của Đường Gia Bảo đi điều tra lại xác nhận là có người như vậy chứ?

    Vấn đề kiểu như vậy chàng đều không suy luận kỹ càng, bởi vì cho dù đó là Đường Gia Bảo đang cố ý lừa gạt chàng, hoặc giả đã sớm khám phá ra thân phận của chàng, chàng đều cho rằng không quan trọng, quan trọng là cuối cùng chàng đã gặp được Thượng Quan Nhận. Hơn nữa còn tìm được cơ hội giết hắn.

    Không biết là may hay không may, khi chàng đâm một kiếm về phía Thượng Quan Nhận, con gái của Thượng Quan Nhận, Thượng Quan Linh Linh, lại hi sinh vì phụ thân, dùng cổ ngăn một kiếm đó lại.

    Lúc ấy, Vô Kỵ nhớ tới một chuyện, một chuyện mà chàng đáng lẽ nên sớm nhớ tới, Tư Không Hiểu Phong đã từng giao cho chàng một con Bạch Ngọc Lão Hổ, muốn chàng trước khi giết Thượng Quan Nhận nhất định phải hỏi cho ra bí mật về Bạch Ngọc Lão Hổ đó.

    Chàng đã quên chuyện đó, chàng đã bị hai chữ thù hận che mắt rồi.

    Giả như Thượng Quan Linh Linh không ngăn một kiếm đó, chàng nhất định đã giết chết Thượng Quan Nhận, báo được phụ cừu, nhưng giả như chàng thực sự làm như vậy, chàng có xứng với người phụ thân đã qua đời của mình không?

    Nguyên lai bí mật của Bạch Ngọc Lão Hổ chính là: Triệu Giản vốn đã mắc một loại bệnh không thể trị được, có cố trị cũng sống không quá được nửa năm, vì vậy, ba người bọn họ: Triệu Giản, Thượng Quan Nhận, Tư Không Hiểu Phong, liền quyết định một kế hoạch, một kế hoạch tiêu diệt địch nhân.

    Địch nhân lớn nhất của Đại Phong Đường là Đường Môn, phương pháp để tiêu diệt Đường Môn không phải là cường công mà là dùng trí tuệ, có cách nào so với cách phái người tiến vào nằm vùng, mà Đường Môn lại coi trọng người nằm vùng này, hữu hiệu hơn khi dò la bí mật của Đường Môn?

    Muốn tìm người như vậy, nhất định phải tìm một phản đồ, một người rất trọng yếu ở Đại Phong Đường, hắn phản bội Đại Phong Đường, đi đầu hàng Đường Gia Bảo, Đường Gia Bảo nhất định sẽ trọng dụng người đó, bởi vì người đó biết bí mật của Đại Phong Đường.

    Giả như người đó có thể mang theo đầu của Triệu Giản đi đầu hàng, người của Đường Gia Bảo nhất định càng không thể hoài nghi.

    Triệu Giản đã sắp chết, tội gì không chết cho tráng liệt?

    Cho nên toàn bộ kế hoạch đã định vào cái ngày thành thân đại hỉ đại cát của Vô Kỵ mà bắt đầu, kế hoạch đó có tên là Bạch Ngọc Lão Hổ.

    Trong kế hoạch đó, bọn họ giấu giếm không cho Triệu Vô Kỵ biết mà tiến
    hành, đó là một quyết định minh trí phi thường, bởi vì một khi Triệu Vô Kỵ biết phụ thân bị Thượng Quan Nhận sát hại, nhất định sẽ xung động, nhất định sẽ đi tìm Thượng Quan Nhận báo thù.

    Chỉ cần Triệu Vô Kỵ có hành động, bất kì tin tức nào cũng đều sẽ truyền tới Đường Gia Bảo, người của Đường gia nhất định sẽ càng tín nhiệm Thượng Quan Nhận hơn.

    Khổ là khổ cho Triệu Vô Kỵ, nhưng nó lại rất có lợi cho những người khác của Đại Phong Đường.

    Đương nhiên, có một chuyện mà bọn Thượng Quan Nhận lúc trước không ngờ đến, bọn họ cho rằng Đường Gia Bảo thủ vệ sâm nghiêm, cho dù Triệu Vô Kỵ có muốn tầm cừu cũng tuyệt đối không thể tiến vào Đường Gia Bảo được.

    Bọn họ không ngờ Triệu Vô Kỵ lại không những trà trộn vào Đường Gia Bảo, ngược lại còn làm tới tổng quản của Thượng Quan Nhận.

    Lúc đó, cả kế hoạch Bạch Ngọc Lão Hổ đã càng thêm có tính nguy hiểm,
    bởi vì Thượng Quan Nhận sau khi tiến vào Đường Gia Bảo, tuy rất được người của Đường gia tín nhiệm, nhưng, tình thế trong Đường Gia Bảo Thượng Quan Nhận còn chưa hoàn toàn rõ ràng, hơn nữa cho đến trước mắt, nhân vật linh hồn của Đường Gia Bảo Đường Ngạo, Thượng Quan Nhận còn chưa gặp qua.

    Tịnh không phải Đường Ngạo không muốn gặp lão, mà là lúc Thượng
    Quan Nhẫn còn chưa mang đầu Triệu Giản đến thì Đường Ngạo đã rời khỏi Đường Gia Bảo rồi, nghe nói là đi khắp nơi để bố trí mưu kế tấn công Đại Phong Đường.

    Còn bây giờ, Triệu Vô Kỵ đã trà trộn vào, tuy mấy lần người của Đường gia tiến hành điều tra thân phận của Vô Kỵ đều bị Thượng Quan Nhận che mắt hết. Nhưng, rốt cuộc người của Đường gia đối với thân phận của Triệu Vô Kỵ là biết mà giả vờ không biết, hay là thật sự không biết?

    Tại sao Đường Khuyết lại an bài Vô Kỵ làm tổng quản của Thượng Quan Nhận đây? Trong đó liệu có âm mưu hiểm trá gì không?

    Giả như người của Đường gia đã cố ý an bài, vậy bọn chúng nhất định sẽ phái người ngầm giám thị, nếu Vô Kỵ tìm Thượng Quan Nhận báo thù, điều đó sẽ chứng thực kẻ mạo danh Lý Ngọc Đường nhất định chính là Triệu Vô Kỵ của Đại Phong Đường.

    Mà quả nhiên sang ngày thứ hai Vô Kỵ đã liền đi tìmThượng Quan Nhận báo thù, nhưng lúc đó, Thượng Quan Nhận lại phát giác tịnh không có ai giám thị bọn họ, điều này biểu thị chuyện Vô Kỵ tìm Thượng Quan Nhận báo thù, Đường Gia chẳng hề biết đến.

    Giả như người của Đường gia đã xác định được thân phận của Vô Kỵ, cố ý
    lợi dụng chàng để thăm dò Thượng Quan Nhận thì sao?

    Bây giờ Vô Kỵ nên làm sao mới phải? Mới có thể tránh khỏi gây ra bất
    cứ sai sót nào? Nếu lúc Thượng Quan Nhận có nguy cơ, chàng nên bảo hộ lão, hay là mặc kệ không để ý tới?

    Chàng rốt cuộc có còn muốn giết Thượng Quan Nhận hay không? Mặc kệ thế nào, dù sao Thượng Quan Nhận cũng là người đã giết chết phụ thân chàng, bằng vào quan hệ thân cận giữa ba người, cho dù là phụ thân chàng đã tự đề xuất kế hoạch Bạch Ngọc Lão Hổ, Thượng Quan Nhận cũng không nên nhẫn tâm hạ thủ.

    Đại Phong Đường quan trọng, hay thủ túc tương tụ quan trọng? Cho dù thời gian tương tụ là rất ngắn.

    Nhưng nếu đổi lại suy nghĩ ở một góc độ khác, Thượng Quan Nhận thà gánh tội danh giết bạn phản bang, lão vì cái gì chứ?

    Chàng nên bội phục Thượng Quan Nhận, hay là nên trách lão?

    Chàng không biết, chàng thở dài một hơi, đứng dậy khỏi chiếc ghế, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

    *****

    Khi Vô Kỵ ngẩng đầu lên, hắc y nhân đang nằm phục trên mái nhà kia đáng lẽ phải co mình trốn tránh thị tuyến của Vô Kỵ mới đúng, nhưng hắn tịnh không làm vậy, là do hắn chẳng hề sợ hãi? Là hắn cho rằng màn đêm quá đen, Vô Kỵ không nhìn thấy hắn? Hay là hắn cố ý muốn để Vô Kỵ nhìn thấy?

    Vô Kỵ không nhìn thấy hắn, bởi vì chàng tuy ngẩng đầu lên nhưng đôi mắt lại đang lộ vẻ hoang mang.

    Mà lúc này hắc y nhân lại nhún người nhảy lên, bay xuống hoa viên phía bên phải Vô Kỵ, động tác này khiến người ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì y lúc nào khác không nhảy mà lại đi lựa ngay lúc Vô Kỵ ngẩng đầu lên mới nhảy xuống vườn hoa.

    Bên phải hoa viên đó thông tới phòng ngủ của Thượng Quan Nhận, hắc y nhân kia không những chọn lúc đó để hiện thân, hắn tựa như còn cố ý dùng cái gì đó làm gẫy mấy cành cây.

    Triệu Vô Kỵ nếu còn chưa cảnh giác, chàng đã không phải là Triệu Vô Kỵ mà là một người không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

    Chàng lập tức có phản ứng, giữ kiếm, thổi đèn, dựa sát tường mà đứng, nghiêng mặt lén quan sát bên ngoài.

    Mục tiêu hắc y nhân muốn tập kích hiển nhiên là Thượng Quan Nhận chứ không phải Triệu Vô Kỵ, sau khi hắn hạ mình xuống, người lại bật lên, bay ngang tới bên cửa sổ bên phải phòng ngủ của Thượng Quan Nhận.

    Vô Kỵ lao về phía hắc y nhân như một con thỏ, cự ly giữa bọn họ vốn không gần, nhưng động tác của hắc y nhân đó lại chậm hơn Vô Kỵ, cho nên khi hắc y nhân vừa nhảy lên hành lang trước cửa sổ, kiếm của Vô Kỵ đã đâm tới sau lưng hắn rồi.

    Chuyện kỳ quái đã xảy ra.

    Hắc y nhân xoay kiếm ngăn cản, lại mượn lực đâm trên kiếm của Vô Kỵ,
    thân hình bay sang bên trái, chân vừa điểm nhẹ lên lan can thân hình đã vọt lên mái nhà, đợi khi Vô Kỵ đứng vững thì hắc y nhân đó chẳng biết đã đi đâu mất rồi.

    Lúc song kiếm va vào nhau phát ra tiếng động, trong phòng truyền ra tiếng quát tức giận của Thượng Quan Nhận: “Kẻ nào?”

    Theo đó, lão cũng từ ô cửa sổ bên trái nhảy ra, điều này thực khiến cho
    trong lòng Vô Kỵ thầm tự bội phục, bởi vì liếc qua đầu tóc và y phục tán loạn của Thượng Quan Nhận là biết hiển nhiên lão đã đi ngủ rồi.

    Trải qua cả sự kiện một hai canh giờ trước, lại phải chiếu cố thương thế của con gái, Thượng Quan Nhận nhất định là rất mệt mỏi, vậy mà trong trạng thái mệt mỏi như vậy, phản ứng của lão, phán đoán lực của lão khi nhảy ra từ ô cửa sổ bên trái, cái nào cũng đều lộ ra kinh nghiệm không hề tầm thường.

    Thượng Quan Nhận vừa lao ra, chỉ nhìn thấy một mình Vô Kỵ thì liền hỏi: “Là ai?”

    Vô Kỵ lắc đầu đáp: “Không biết, một hắc y nhân bịt mặt, khinh công rất lợi hại.”

    Thượng Quan Nhận nói: “Vào trong nói tiếp.”

    Đèn đã thắp lên, Thượng Quan Nhận khoác ngoại bào vào, ngồi đối diện với Vô Kỵ.

    Vô Kỵ lộ ra vẻ suy tư nói: “Kẻ đó khinh công rất giỏi.”

    Thượng Quan Nhận không đáp lời.

    Vô Kỵ lại nói: “Hắn không nên phát ra tiếng động.”

    Thượng Quan Nhận hỏi: “Tiếng động gì?”

    Vô Kỵ đáp: “Khi hắn hạ mình xuống đất, không nên va chạm vào cành cây, hình như là hắn cố ý, cố ý hấp dẫn sự chú ý của ta.”

    Thượng Quan Nhận hỏi: “Tại sao? Không phải hắn muốn tập kích ta sao?”

    Vô Kỵ đáp: “Không đúng, động tác của hắn tuy có vẻ như muốn phóng qua cửa sổ, nhưng lúc ta đâm tới, hắn đưa kiếm về đỡ, rồi lại mượn lực từ nhát kiếm của ta mà đi, dường như là muốn tập kích ông để thăm dò phản ứng của ta.”

    Thượng Quan Nhận hỏi: “Ai có thể làm như vậy? Lẽ nào Đường Gia Bảo có người đã hoài nghi ngươi và ta?”

    Vô Kỵ đáp: “Ta nghĩ vậy.”

    Thượng Quan Nhận lại hỏi: “Vì sao?”

    Vô Kỵ đáp: “Ta nhớ Đường Khuyết từng nói với ta, hắn nói: đến Đường Gia Bảo tịnh không khó, muốn vào trong ‘Hoa Viên’ lại khó phi thường.”

    Thượng Quan Nhận nói: “Hoa Viên chính là đây.”

    Vô Kỵ: “Không sai, người có thể đến đây, ông là thượng khách, ta là sau khi thông qua mấy cuộc điều tra, gặp được tổ mẫu của Đường Khuyết, lại được Lão Tổ Tông cho phép mới được làm tổng quản của ông, được tiến vào đây, điều đó biểu thị, người vừa tiến vào nhất định là người của Đường gia.”

    Thượng Quan Nhận nói: “Chiếu lí mà nói, Đường gia đối với ngươi và ta không nên còn có nghi ngờ gì nữa, bởi vì chuyện có liên quan tới thân thế của ngươi, đến cả người được phái đi Tích Khê điều tra về ngươi cũng đã được ta mua chuộc, bọn chúng đối với thân thế của ngươi căn bản không nên có hoài nghi gì nữa.”

    Vô Kỵ cất lời: “Nhưng kẻ vừa tới tập kích rất hiển nhiên chỉ là đến để thăm dò, hắn thăm dò cái gì đây? Giả như bọn chúng hoài nghi ta là Triệu Vô Kỵ, vậy bọn chúng nhất định biết mục đích ta tới đây là muốn giết ông.”

    Thượng Quan Nhận: “Giả như người vừa tới là do Đường gia phái đến, hắn đại khái muốn biết, nếu hắn tập kích ta, ngươi có xuất thủ cứu giúp hay không. Nếu ngươi mặc kệ chẳng để ý tới, biểu thị ngươi chính là Vô Kỵ. Nếu ngươi tới cứu, biểu thị ngươi tịnh không muốn ta chết, vậy...”

    Vô Kỵ: “Điều này biểu thị ta là Lý Ngọc Đường thật, không phải Triệu Vô Kỵ.”

    Thượng Quan Nhận đã cười lên, đằng sau nụ cười của lão lại ẩn tàng một chút lo lắng, nhưng Triệu Vô Kỵ lại nhìn không ra.

    Rốt cuộc Thượng Quan Nhận còn lo lắng gì nữa đây?


    Hết chương 1

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Chương 2: Cuộc đối thoại của Đường Khuyết và Lão Tổ Tông*

    Dịch: vovong
    Biên tập: Ba_Van

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Đường Khuyết: “Báo cáo Lão Tổ Tông, con đã phát hiện hai việc.”

    Lão Tổ Tông: “Hai việc gì?”

    Đường Khuyết: “Thứ nhất, sau khi tiến vào hoa viên, đột nhiên bộ dạng Lý Ngọc Đường biến thành tâm sự trùng trùng.”

    Lão Tổ Tông: “Còn gì nữa?”

    Đường Khuyết: “Quả nhiên hắn đã xuất thủ cứu Thượng Quan Nhận.”

    Lão Tổ Tông: “Ồ?”

    Đường Khuyết: “Bây giờ chắc chúng ta không còn nghi ngờ gì về thân phận của hắn nữa chứ?”

    Lão Tổ Tông: “Ngươi khẳng định như vậy?”

    Đường Khuyết: “Phải a, hắn đã không muốn để Thượng Quan Nhận chết, điều đó biểu thị hắn không thể là Triệu Vô Kỵ.”

    Lão Tổ Tông: “Không muốn Thượng Quan Nhận chết là đủ để có thể kết luận hắn không phải là Triệu Vô Kỵ sao?”

    Đường Khuyết: “Lẽ nào còn có suy luận khác?”

    Lão Tổ Tông: “Đương nhiên là có.”

    Đường Khuyết: “Con không hiểu.”

    Lão Tổ Tông: “Có thể hắn không muốn Thượng Quan Nhận chết trong tay người khác.”

    Đường Khuyết: “Còn gì nữa không?”

    Lão Tổ Tông: “Có lẽ hắn không muốn Thượng Quan Nhận được chết thống khoái như vậy.”

    Đường Khuyết: “Lão Tổ Tông cao kiến.”

    Lão Tổ Tông: “Đừng có vỗ mông ngựa, ta thấy ngươi không tin ta lắm.”

    Đường Khuyết: “Con... Lão Tổ Tông, không phải chúng ta đã phái người đến Tích Khê điều tra, chứng thực đúng hắn là Lý Ngọc Đường sao?”

    Lão Tổ Tông: “Điều này do ai nói?”

    Đường Khuyết: “Chính Viên Tam, người do chúng ta phái đi, chứng thực.”

    Lão Tổ Tông: “Ngươi biết trong Đại Phong Đường có bao nhiêu người chúng ta đã từng mua chuộc không?”

    Đường Khuyết: “Bốn mươi bảy người.”

    Lão Tổ Tông: “Bọn ta có thể mua chuộc người của Đại Phong Đường, lẽ nào Đại Phong Đường không thể mua chuộc người của bọn ta?”

    Đường Khuyết: “Người muốn nói Viên Tam đã bị bọn chúng mua chuộc?”

    Lão Tổ Tông: “Ta không có nói.”

    Đường Khuyết: “Vậy ... “

    Lão Tổ Tông: “Ta chỉ nói là có thể có khả năng này.”

    Đường Khuyết: “Nhưng chuyện phái Viên Tam đi không có người ngoài nào biết mà.”

    Lão Tổ Tông: “Có.”

    Đường Khuyết: “Ai?”

    Lão Tổ Tông: “Thượng Quan Nhận.”

    Đường Khuyết: “Lão ta? Làm sao lão ta lại có thể làm như vậy chứ? Sao lão ta lại giúp Triệu Vô Kỵ che giấu thân phận được?”

    Lão Tổ Tông: “Cách nghĩ của bọn ta đều quá đơn giản, vạn nhất hắn không phải là Triệu Vô Kỵ thì sao?”

    Đường Khuyết: “Lão Tổ Tông, người làm con hồ đồ rồi.”

    Lão Tổ Tông: “Theo tin tình báo mà chúng ta thu được, Triệu Vô Kỵ quả thật muốn giết Thượng Quan Nhận trả thù cho cha, đúng không?”

    Đường Khuyết: “Đúng vậy!”

    Lão Tổ Tông: “Thượng Quan Nhận tới đầu hàng bọn ta, tại sao?“

    Đường Khuyết: “Bởi vì lão ta cho rằng Đại Phong Đường không chống đỡ được nữa, sớm muộn cũng sẽ bị chúng ta đánh tan, cho nên đã giết Triệu Giản để biểu thị thành tâm đầu hàng chúng ta.”

    Lão Tổ Tông: “Mong là thực sự như vậy.”

    Đường Khuyết: “Lẽ nào còn có gì là giả sao?”

    Lão Tổ Tông: “Chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút thì mới an tâm!”

    Đường Khuyết: “Vậy người vừa nói ... “

    Lão Tổ Tông: “Ta chỉ sợ Thượng Quan Nhận có ý đồ khác, tên Lý Ngọc Đường đó tới đây để phối hợp cùng lão nằm vùng.”

    Đường Khuyết: “Sao có thể chứ? Lý Ngọc Đường là do chúng ta phái tới làm tổng quản cho Thượng Quan Nhận mà.”

    Lão Tổ Tông: “Ta chỉ nói thế thôi, ý của ta là cách nghĩ của bọn ta quá cứng nhắc, bọn ta chỉ đoán hắn là Triệu Vô Kỵ, cố ý phái hắn đi hầu Thượng Quan Nhận để thăm dò hắn. Nhưng nếu hắn không phải là Triệu Vô Kỵ mà vừa khéo cũng lại muốn đến nằm vùng, vậy há chẳng phải là bọn ta đã sai lầm sao?”

    Đường Khuyết: “Con không tin là Thượng Quan Nhận đến nằm vùng.”

    Lão Tổ Tông: “Ta cũng không tin, nhưng gần đây đã xảy ra một chuyện khiến ta sinh lòng hoài nghi.”

    Đường Khuyết: “Chuyện gì?”

    Lão Tổ Tông: “Viên Tam thất tung rồi. Thư của hắn do bồ câu truyền về, nhưng người của hắn thì lại chưa về tới.”

    Đường Khuyết: “Ồ?”

    Lão Tổ Tông: “Cho nên ta đã hoài nghi Thượng Quan Nhận và Lý Ngọc Đường.”

    Đường Khuyết: “Đúng, giả như Viên Tam đã bị giết, người bị hiềm nghi nhiều nhất chính là Thượng Quan Nhận.”

    Lão Tổ Tông: “Không sai, có điều Viên Tam là người thích cờ bạc, có lẽ trên đường hắn đánh bạc đến quên cả về cũng không chừng.”

    Đường Khuyết: “Vậy...”

    Lão Tổ Tông: “Cho nên ta quyết định đợi thêm một ngày nữa, ngày mai nhất định có tin tức của hắn, không cần biết là bản thân hắn trở về hay là tin tức hắn bị giết truyền về.”

    Đường Khuyết: “Lão Tổ Tông đã phái người đi điều tra?”

    Lão Tổ Tông: “Hôm qua đã phái rồi.”

    Đường Khuyết: “Vậy bọn ta nên đối phó Lý Ngọc Đường như thế nào?”

    Lão Tổ Tông đáp: “Chẳng làm gì cả, đợi!”

    Đường Khuyết: “Đợi? Chúng ta đợi gì?”

    Lão Tổ Tông: “Đợi một người.”

    Đường Khuyết: “Một người? Ai?”

    Lão Tổ Tông: “Đường Ngạo.”

    Đường Khuyết: “Tại sao lại phải đợi đại ca?”

    Lão Tổ Tông: “Bởi vì phán đoán của hắn trước nay chưa từng sai lầm.”

    Đường Khuyết: “Con cũng chưa từng sai lầm mà, sao người lại cứ khăng khăng muốn đợi huynh ấy? Lẽ nào cũng có chuyện mà con không làm được sao?”

    Lão Tổ Tông: “Đi ngủ đi...”

    *Nguyên tác là: 唐缺和老祖母的对话, Cuộc đối thoại giữa Đường Khuyết và lão tổ mẫu, nhưng trong chương toàn là lão tổ tông nên mình mạn phép sửa luôn!

    Hết chương 2

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Nguyên tác: http://book.zhulang.com/5819/148209.html

    Thân mời các bạn góp ý, trao đổi, thông báo lỗi chính tả trong sợi
    http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=21837


    Cám ơn các bạn nhiều lắm!
    Lần sửa cuối bởi vo vong, ngày 10-02-2009 lúc 09:48.
    ---QC---
    Vì lười nên nhét nó vào đây cho dễ... tìm:Hidden Content

    Truyện pé watery CV: Hidden Content

    Truyện pé Mèo CV: Hidden Content
    truyện của pé Cốc : Hidden Content
    truyện của pé Dại : Hidden Content
    truyện của pé Nothing : Hidden Content

    Còn của ai nữa không nhỉ, cho vào đây nốt?Hidden Content


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2008
    Bài viết
    6,455
    Xu
    23,100
    BẠCH NGỌC ĐIÊU LONG

    Tác giả: Cổ Long, Thân Toái Mai
    Nguồn:www.tangthuvien.com




    Chương 3: Nhật ký của Vệ Phượng Nương

    Dịch: hoangtuden1979
    Biên tập: Ba_Van

    www.tangthuvien.com



    Đã chỉnh sửa một ít, xin mời!



    Chương 3: Nhật ký của Vệ Phượng Nương.

    Vòng quay cuộc đời thật không biết đâu mà lường. Vệ Phượng Nương, một cô gái xinh đẹp tốt bụng, không màng đến thế sự lợi danh, chỉ cần cưới một người chồng tốt, sống một cuộc sống bình thường là đã cảm thấy mãn nguyện, giờ đây lại gặp phải chuyện hết sức bi thảm, còn chưa kịp làm lễ bái đường thì phụ thân Vô Kỵ đã bị sát hại.

    Vô Kỵ không hề nhìn nàng đến một lần, thậm chí một câu cũng không lưu lại, lập tức rời nhà đi tầm cừu. Nhưng Vệ Phượng Nương biết rõ Vô yêu nàng, chỉ có một người yêu thật lòng như thế mới có hành động như vậy. Nàng biết vì sao Vô Kỵ không nhìn nàng lấy một lần, không nói với nàng lấy một câu: nhất định Vô Kỵ ngại nếu nàng nói một câu ngăn trở, chàng sẽ không thể đành lòng dứt áo ra đi.

    Thực ra Vô Kỵ đã nhầm, bất luận chàng làm gì, nàng đều ủng hộ. Chẳng những nàng không hề trách Vô Kỵ, mà không chút oán trách vận mệnh bất công; bởi vì nàng biết hạnh phúc phải tự tay giành lấy mới có, oán trách gì cũng vô dụng, không phải cứ oán trách là có được hạnh phúc.

    Do vậy nàng cùng em gái Vô Kỵ, Triệu Thiên Thiên, đi tìm chàng.

    Nhưng hạnh phúc dù phải truy cầu mới có, lại tịnh không nhất thiết cứ truy cầu là gặp được hạnh phúc. Trường hợp Vệ Phượng Nương cũng vậy, nàng không thể ngờ số mệnh mình có quá nhiều ngang trái như thế.

    Trên đường đi, nàng và Thiên Thiên tìm đến Cửu Hoa Sơn; trên đỉnh Cửu Hoa Sơn, nàng và Thiên Thiên lạc nhau, sau đó nàng gặp Tiêu Đông Lâu .

    Tiêu Đông Lâu có thể nói là một quái nhân, phải nhờ một cái giá bằng thép mới chống đỡ được thân thể, thế nhưng khí phách của ông thì không ai dám coi thường.

    Khi Tiêu Đông Lâu gặp Vệ Phượng Nương, ông đang dạy kiếm cho Vô Kỵ, nhưng lại tuyệt không cho nàng biết, chỉ nói rằng nàng cứ ở lại thì sớm muộn cũng có cơ hội gặp chàng.

    Do khí phách của Tiêu Đông Lâu thập phần tôn quý, Phượng Nương không mảy may nghi ngờ ông, sẵn sàng ở lại Cửu Hoa Sơn. Phượng Nương là người như vậy. Nàng nguyện ý ở lại Cửu Hoa Sơn, không hỏi thêm gì nữa.

    Đôi khi, nàng nhớ những món ăn quê nhà, chỉ cần nàng nói thích món gì, lập tức hôm sau có món ấy trên bàn. Nàng biết Tiêu Đông Lâu tuyệt đối không phải là người thường, bởi vì sơn động nơi ông ta trú ngụ tuy chưa sánh được với Hoàng cung, nhưng rượu ông ta uống lại là loại thượng đẳng. Thủ hạ của ông ta toàn là cao thủ thượng thặng, nhất là tên mù Đoạt Mệnh Canh Phu Liễu Tam Canh kia, lại đáng sợ gấp trăm lần người sáng mắt.

    Đối với quái nhân trong động kia, trong lòng nàng có vô vàn vấn đề muốn hỏi, nhưng đều để lại trong lòng, chỉ còn cách viết vào nhật ký.

    Viết nhật ký là thói quen lâu nay của nàng.


    * * *
    Ngày mùng Một tháng Năm.

    Cùng Tiêu Đông Lâu rời Cửu Hoa Sơn đã được mấy ngày.

    Mấy ngày qua, trong lòng mình cảm thấy bất an. Hôm nọ Tiêu Đông Lâu dẫn mình vào căn phòng sâu nhất trong sơn động, gặp một người. Người này đầu tóc bù xù, gầy ốm quắt queo, trầm mê trong kiếm thuật, lại chính là Vô Kỵ mà mình ngày đêm mong nhớ.

    Những ngày qua, trong lòng mình tình cờ xuất hiện ý nghĩ đó; nhưng hôm nay, sau khi vào trú tại khách điếm, mình đột nhiên nghĩ ra, sao hôm đó mình không gọi một tiếng “Vô Kỵ!” xem hắn phản ứng ra sao?

    Ôi, Vô Kỵ! Nếu người đó chính là chàng, mình quả thật đã bỏ lỡ cơ hội trùng phùng.

    Điều duy nhất an ủi mình là Tiêu Đông Lâu từng nói: khi nào Vô Kỵ học thành kiếm pháp, sẽ để cho hai đứa mình gặp nhau. Vậy nếu người đó quả thật là Vô Kỵ, thì mình gọi hay không, liệu có quan hệ gì? Sự hiện diện của mình là vô ích, lại còn quấy nhiễu tâm học kiếm của chàng.

    Ôi! Những điều mình nhớ lại gần nhất, tại sao toàn là ý nghĩ về Vô Kỵ?

    Tại sao tình cảm của mình đối với chàng ngày càng sâu đậm hơn?

    Mình biết Tiêu Đông Lâu rất tốt với mình, nhưng ông ta cũng nên biết rằng trái tim của mình đã thuộc về Vô Kỵ.

    Mấy ngày nay mình đều theo Đông Lâu, nhỡ Vô Kỵ nhìn thấy, không hiểu chàng sẽ nghĩ gì?

    Mình không biết; mình chỉ biết rằng lòng mình cảm thấy thanh thản.

    Viết một chút về những gì xảy ra hôm nay!

    Hôm nay đến một địa phương rất thú vị; ở đây có một vật gọi là “hoạt can” (kiệu), gồm hai chiếc ghế mây nối với hai cây tre, người ngồi trên ghế, được người khiêng kiệu khiêng lên núi.

    Đường núi rất khó đi, người khiêng kiệu lại đi vững chãi như bước trên đất bằng, thân thủ quả không đơn giản.

    Mình biết rằng kiệu tre đó là phương tiện đi lại của vùng Tứ Xuyên, điều này cho thấy mình đã vào đến Tứ Xuyên. Nhưng đến Tứ Xuyên để làm gì, mình không biết, chỉ biết rằng Tứ Xuyên là địa phận của Đường Môn, Thượng Quan đại thúc hiện giờ ở đó. Mình cũng biết nếu Vô Kỵ đã luyện thành kiếm pháp, nhất định chàng sẽ đến Đường Môn tầm thù.

    Tiêu Đông Lâu đến chỗ Đường Môn? Xem bộ dạng cao ngạo xuất thế, phong thái sinh hoạt đế vương của ông ta, lẽ ra ông không nên đến Đường Môn mới phải.

    Tuy nhiên, sau khi vào khách sạn, mình nghe thấy Liễu Tam Canh và một gã béo nói chuyện. Liễu Tam Canh: “Chúng ta đã tới.”

    Gã béo: “Lần này ngươi mang gì tới đây?”

    Liễu Tam Canh: “Một người.”

    Gã béo: “Người? Chúng ta không cần.”

    Liễu Tam Canh: “Người này cũng không thể giao cho ngươi, chỉ là người các ngươi nên gặp.”

    Gã béo: “Sao?”

    Liễu Tam Canh: “Các ngươi không phải đang tra xét thân phận của một người sao? Người chúng ta mang tới đây, chỉ cần hắn ra tay, liền điều tra ra ngay thân phận của kẻ kia.”

    Gã béo: “Người này là ai?”

    Liễu Tam Canh: “Hắn ta họ Vệ.”

    Gã béo: “Rất tốt. Thứ các ngươi cần, tối nay chúng ta sẽ mang đến.”

    Liễu Tam Canh: “Không cần thiết. Địa Tạng Bồ Tát bảo mọi sự để sau sẽ hay.”

    Gã béo: “Rất tốt, rất tốt, ha ha ha…”

    Liễu Tam Canh nói tới người họ Vệ, phải chăng chính là mình? Có thật thế không? Mình có thể chứng minh thân phận của ai đây?


    * * *


    Vệ Phượng Nương đương nhiên không biết gã béo đó chính là Đường Khuyết. Tiêu Đông Lâu tới là để lấy thuốc giải độc. Từ khi bị ám toán đến nay, năm nào ông cũng phải đến để lấy giải dược của Đường Môn, lại không phải tự mình phục dụng, mà là để cho “Cương thi”.

    “Cương thi” cũng là một người bị trúng độc, do nội công y quá thâm hậu nên có thể đem độc lực tụ tập lại một chỗ trên cơ thể, nhưng mỗi năm đều phải cần đến giải dược chỉ Đường Môn mới có.

    “Cương thi” có bản lĩnh đặc biệt, trong một thời gian ngắn có thể điểm liền một hơi tất cả các huyệt đạo lớn nhỏ trên cơ thể. Tiêu Đông Lâu mỗi năm cần được đả thông các huyệt đạo một lần để thông suốt kinh mạch, do vậy ông cần giải dược của Đường Môn để làm vật trao đổi với “Cương thi”.

    Mỗi lần đến Đường Môn, Tiêu Đông Lâu đều mang tới các vật quý để trao đổi lấy giải dược. Lần này, ông ta được tin Đường Môn đang truy tìm một người tên là Triệu Vô Kỵ, do đó mới dẫn Vệ Phượng Nương đến đây.

    Có phải Vệ Phượng Nương vừa gặp Triệu Vô Kỵ liền xúc động khiến người ta có thể xác định chính gã là Triệu Vô Kỵ hay không?

    Đương nhiên Vệ Phương Nương không biết điều này.

    Nàng chỉ viết tiếp trong nhật ký:


    * * *

    Bữa ăn tối diễn ra trong một bầu không khí nặng nề, không hiểu vì sao Tiêu Đông Lâu biểu lộ một vẻ mặt hết sức trầm lặng.

    Ăn xong miếng cơm cuối cùng, đặt đũa xuống, Tiêu Đông Lâu ưu tư nhìn mình. Sau một lúc lâu, ông ta mới cất tiếng: ”Vô Kỵ thực sự đã luyện thành kiếm pháp.”

    Ngay khi nghe đến hai chữ Vô Kỵ, tim mình đập mạnh hơn, cả người cơ hồ đứng phắt dậy. Mình muốn hỏi tất cả những gì ông ta biết, muốn hỏi Vô Kỵ ở đâu, nhưng mình biết nếu hỏi như vậy, ông ta sẽ không trả lời. Ông ta giống như người đang ghen, lại luôn muốn tỏ ra phong độ hơn người, nên mình tự kiềm chế, không hỏi câu nào, chỉ nhìn ông ta chăm chú.

    Mình nghĩ rằng ánh mắt của mình đã để lộ niềm mong mỏi, mình thấy ông ta có vẻ không vui, nhưng vẻ không vui đó chỉ thoáng qua một chút, lại biến mất.

    Rồi ông ta hỏi: “Nàng không hỏi vì sao ta biết được chuyện này?”

    Trước câu hỏi của ông ta, mình suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Tôi có hỏi hay không, ông cũng đều sẽ nói.”

    Tiêu Đông Lâu mỉm cười: “Nàng thật sự hiểu ta, quả là rất tốt.”

    Mình không dám nói thêm gì, chỉ chăm chú nhìn ông ta.

    Ông ta lại nói tiếp: “Bởi vì hắn đã sớm rời Cửu Hoa Sơn.”

    Mình há hốc miệng, ông ta biết mình định hỏi gì, lập tức trả lời: “Không sai, người nàng nhìn thấy trong sơn động chính là hắn; hắn tới Cửu Hoa Sơn để tìm ta, học kiếm thuật của ta. Hắn biết chỉ có thể học thành võ công tuyệt thế mới có khả năng trả phụ cừu, do đó hắn luyện kiếm cơ hồ không ăn không ngủ. Khi đó nàng không lên tiếng gọi hắn là đúng, nếu không hắn sẽ suy sụp, nhất định rơi vào tình trạng tẩu hoả nhập ma, có thể ảnh hưởng đến tính mạng.”

    Mình thực sự sợ hãi. Nếu ngày đó mình gọi tên Vô Kỵ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

    Hiện tại mình đã nhận ra Tiêu Đông Lâu quả là một người quá sức lợi hại.

    Ông ta thích mình, lại kiên quyết không sử dụng những biện pháp mạnh để cưỡng ép mình thích ông ta; ông ta biết trong tim mình chỉ có Vô Kỵ, lại cố tình dùng thủ đoạn thâm độc như trên để làm hại chàng. Mình hận ông ta.

    Dường như ông ta cảm nhận được trong lòng mình nghĩ gì, lại nói tiếp: “Nếu thích một người, nếu muốn giành được một người, đôi khi cần sử dụng đôi chút thủ đoạn. Hơn nữa, Vô Kỵ đối với kiếm thuật trầm mê như vậy, trong mắt ta, hắn không khác gì một phế nhân.”

    Những lời trên quả không sai, nhưng ông dùng thủ đoạn đó để đối phó với người mình yêu, làm sao mình có thể tha thứ. Tuy nhiên, mình không nói ra ý nghĩ này, chỉ yên lặng nhìn ông ta.

    Ông ta lại nói tiếp: “Ta không tưởng được rằng Vô Kỵ lại quyết tâm như vậy. Chúng ta rời Cửu Hoa Sơn chưa lâu, hắn đã rời đi, so với dự đoán của ta sớm hơn tới hai tháng.”

    Nghe tới đây, mình không thể không nảy sinh nghi ngờ, hỏi ông ta: “Ông cố ý dẫn tôi rời Cửu Hoa Sơn? Sợ rằng sau khi chàng luyện thành kiếm thuật sẽ gặp lại tôi?”

    Ông ta mỉm cười: “Nàng quá xem nhẹ ta rồi. Ta há phải hạng người như vậy? Hơn nữa, trước đây ta đã từng nói nàng không bắt buộc phải đi theo ta.”

    Tôi hỏi: “Vậy vì sao ông rời Cửu Hoa Sơn?”

    Ông ta cười khổ: “Nàng có biết rằng, mỗi năm, ta đều cần người giúp ta đả thông kinh mạch toàn thân? Nếu không, ta sẽ phải chết vì khí huyết không thông.”

    Ta trả lời không biết điều này.

    Ông nói: “Trong võ lâm hiện thời, chỉ duy nhất có một người mang danh hiệu ’Cương thi’ có khả năng một hơi đả thông kinh mạch của ta. Điều trùng hợp là, ông ta cũng bị trúng độc, mỗi năm đều cần giải dược, chỉ Đường Môn mới có thứ giải dược này.”

    Mình không nhịn được, hỏi tiếp: “Vậy tại sao phải rời Cửu Hoa Sơn sớm như thế? Chúng ta không phải đi lòng vòng mãi mới tới đây sao?”

    Ông đáp: “Nàng nghĩ rằng ta muốn đi lòng vòng? Nàng nghĩ rằng ta chỉ cần đến nơi, người của Đường Gia lập tức đưa giải dược cho ta vô điều kiện? Vừa qua, ta đi khắp nơi nhằm tìm kiếm những thứ quý giá có thể đổi lấy giải dược.”

    Mình hỏi ông ta đã tìm được chưa.

    Ông bảo đã tìm kiếm nhiều nơi, nhưng chưa tìm ra thứ phù hợp; cuối cùng được biết đã có một người lạ đến Đường Gia Bảo, người Đường Gia đang cố gắng xác minh thân phận của người này, vì họ nghi ngờ đó là Vô Kỵ.

    Ông nói: “Nàng có biết phương pháp nào hiệu nghiệm tức thì, có thể ngay lập tức chứng minh người đó phải là Vô Kỵ hay không?” Mình đáp: “Phải chăng là đem Thượng Quan đại thúc ra đối chứng?”

    Ông nói đó cũng là một biện pháp, nhưng nếu Thượng Quan Nhận, vì lý do gì đó không chịu ra mặt thì sao?

    Mình không hiểu vì sao đại thúc lại không chịu ra mặt, hay vì ông còn hoài niệm đến ân tình của cố nhân? Mình không bàn tiếp vấn đề này, chỉ hỏi: “Vậy còn biện pháp nào khác?”

    Ông ta đáp: “Nàng.”

    Ông ta vừa nói ra, mình giật mình kinh ngạc. Nhưng rồi nghĩ tiếp, cho dù Vô Kỵ gặp mình có thể giả bộ dửng dưng như gặp người lạ, nhưng mình gặp chàng, chắc chắn sẽ có phản ứng khác thường.

    Nghĩ đến đây, mình thấy Tiêu Đông Lâu thật là hèn hạ, nghĩ được biện pháp độc ác đó. Nhưng mình nghĩ lại ngay, nếu ông ta quả là loại tiểu nhân vô sỉ như vậy thì cần gì phải nói với mình, chỉ cần bắt mình mang thẳng đến Tứ Xuyên là xong.

    Không kìm được, mình hỏi ông ta: “Tại sao ông kể chuyện này cho tôi hay?”

    Tiêu Đông Lâu lại cười khổ, cơ hồ ông ta rất thích cười khổ, trả lời: “Ta sợ nàng sẽ ghét ta.”

    Ông ta nhìn mình rất lâu, lại nói: “Đầu tiên khi nghĩ đến việc dùng biện pháp này để đổi lấy giải dược, ta chỉ nghĩ đến bản thân ta, nhưng càng đến gần Đường Môn, ta lại càng cảm thấy bất an.”

    Mình hỏi vì sao.

    Ông ta đáp: “Vì điều này có thể coi là lợi dụng nàng; ta làm sao có thể lợi dụng nàng được? Tiêu Đông Lâu ta sao có thể lợi dụng một cô gái?”

    Mình hỏi: “Ông không muốn lấy giải dược sao?”

    Ông ta đáp: “Đương nhiên muốn.”

    Mình nói: “Vậy ông không lợi dụng tôi không được.”

    Ông ta đáp: “Bởi vậy ta phải nói trước với nàng, để nàng chuẩn bị tinh thần. Đương nhiên ta tuyệt đối không dám khẳng định người đó là Triệu Vô Kỵ. Nếu không phải thì quá tốt, còn nếu phải, ta hy vọng nàng có thể kiềm chế được tình cảm của mình.”

    Mình có thể kìm chế tình cảm sao? Đã lâu không gặp, trong lòng cảm xúc muôn vàn, làm sao mình có thể kìm nén được?

    Như hiểu được tâm sự của mình, ông ta bảo: “Nàng có thể không đi.”

    Mình nói: “Nếu tôi không đi, ông không thể có giải dược.”

    Ông ta đáp một cách chân thành: “Đương nhiên ta rất hy vọng nàng có thể đi, lại hy vọng nàng có thể khống chế tình cảm, đóng kịch trước mặt Đường gia.”

    Mình hỏi ông ta, như vậy chẳng phải cố tình đánh lừa Đường gia hay sao.

    Ông nói: “Việc này khó có biện pháp lưỡng toàn, đôi khi không sử dụng chút tâm cơ không được. Bất quá, để trong lòng ta cảm thấy thoải mái, để nàng không vì chuyện này mà hận ta, ta nhắc lại, nàng có thể không đi.”

    Mình kiên quyết đáp: “Tôi đi.”

    Mình không rõ vì sao khi đó mình quyết tâm như vậy; có phải vì ông ta đối với mình quá tốt, mình cần phải báo đáp hay không? Vì sao? Mình không biết, thực sự mình không biết.

    Lẽ nào đó là định mệnh? Định mệnh muốn mình xác minh xem người đó có phải Vô Kỵ hay không; mà số phận của kẻ đó lại phụ thuộc vào định mệnh đã được an bài của Phượng Nương mình.

    Ôi! Định mệnh, ngươi thật bất công! Tại sao ngươi bắt ta phải vậy?

    Trời đã sắp sáng, mình chợt nhớ ra quên chưa hỏi Tiêu Đông Lâu khi nào sẽ gặp người đó.

    Nếu người đó là Vô Kỵ, mình sẽ làm gì? Mình không biết, chỉ biết nhắm mắt nghe theo số phận an bài.


    * * *





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thân mời các bạn góp ý, thông báo lỗi chính tả trong sợi
    http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=21837


    Cám ơn các bạn nhiều lắm!



    Sẽ có chương 4 sau 24 giờ X 3 = 72g nữa
    Lần sửa cuối bởi Ba_Van, ngày 10-02-2009 lúc 15:34.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2008
    Bài viết
    6,455
    Xu
    23,100
    BẠCH NGỌC ĐIÊU LONG

    Tác giả: Cổ Long, Thân Toái Mai
    Nguồn:www.tangthuvien.com




    Chương 4: Lựa chọn của Đường Ngạo.

    Dịch: hoangtuden1979
    Biên tập: Ba_Van

    www.tangthuvien.com







    Chương 4: Lựa chọn của Đường Ngạo.

    Mùng Hai tháng Năm.

    Vừa rạng sáng, Đường Gia Bảo đã ồn ào lắm rồi, từ lúc sáng sớm Lão Tổ Tông đã phân phó thuộc hạ hôm nay bà muốn ăn sáng với Đường Ngạo.

    Lão Tổ Tông không tưởng được rằng cước trình của Đường Ngạo lại nhanh đến vậy, bà cho rằng nhanh nhất là sáng mai Đường Ngạo mới có thể về tới Đường Gia Bảo. Bà lại càng không ngờ rằng bữa sáng chưa chuẩn bị xong, Đường Ngạo đã về tới nơi.

    Gọi là tới nơi, chỉ là đến trước đại môn của Đường Gia Bảo, nhưng Đường Gia có thể ngạo thị giang hồ, tự nhiên là có chỗ sở trường. Từ điểm nhỏ nhặt này mà suy ra, có thể thấy sự lợi hại của Đường Gia Bảo như thế nào.

    Khi Đường Ngạo vừa bước qua cánh cửa đại môn của Đường Gia Bảo, tin tức đã đến tai Lão Tổ Tông, do trước đó Lão Tổ Tông đã đặt ra quy định bất luận có sự việc gì phát sinh, đều phải lập tức báo cho bà hay. Hiện giờ Lão Tổ Tông đã được đánh thức.

    Ngay khi Lão Tổ Tông được đánh thức, không đợi ra lệnh, đầu bếp đã lập tức chuẩn bị bữa sáng.

    Khi Đường Ngạo bước vào Hoa Viên, bàn ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn vừa bước vào “Đặc chu đình” phía bên trái Hoa Viên, đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lão Tổ Tông.

    Hắn vừa chào bà, ngồi xuống phía đối diện, liền có một đĩa bánh rán nóng hổi được đặt lên bàn.

    Lão Tổ Tông nhìn bộ dạng phong trần của Đường Ngạo, chỉ nói ba chữ: “Ăn đi đã!”

    Đường Ngạo không nói một lời, hắn biết tính khí của Lão Tổ Tông, bà bảo ngươi ăn, ngươi nhất định phải ăn no rồi mới nói chuyện, nếu ngươi trái ý, bà sẽ rất không vui. Do vậy, hắn với lấy đĩa bánh rán cuộn một lớp thịt với ớt đỏ, ăn một hơi liền tám chiếc, ăn tới mức mồ hôi toát đầm đìa, vẻ mệt nhọc đều tiêu biến, hiển lộ phong thái hết sức thoải mái.

    Lúc đó Lão Tổ Tông mới bảo: “Tinh thần không đủ, tư tưởng sẽ loạn.”

    Đường Ngạo gật đầu: “Con biết.”

    Lão Tổ Tông hỏi: “Chuyện của Thượng Quan Nhẫn, chắc ngươi đã biết?”

    Đường Ngạo: “Chính vì thế con mới đi suốt đêm về đây.”

    Lão Tổ Tông: “Ah! Ngươi đã phát hiện được bí mật gì sao?”

    Đường Ngạo: “Đúng vậy, đại khái con đã nắm được tình hình Đại Phong Đường. Ở bên ngoài con cũng đã thu xếp đầy đủ, chuẩn bị đến tết Đoan Ngọ là phát động đợt công kích đầu tiên.”

    Lão Tổ Tông: “Nếu vậy cần gì phải về gấp trong đêm? Để sáng mai về không được sao?”

    Đường Ngạo: “Hôm nay đã là ngày mồng hai, con về sớm được một ngày để có thể cùng Thượng Quan Nhẫn kiểm chứng lại kết quả điều tra của mình, xem có phải bên trong Đại Phong Đường có những nội tình chúng ta chưa biết hay không.”

    Lão Tổ Tông: “Kiểm chứng sớm thì chuẩn bị sớm, điều đó quả không sai. Khi cùng Thượng Quan Nhẫn kiểm chứng, ngươi nên để ý một chút.”

    Đường Ngạo: “Tại sao? Lẽ nào Lão Tổ Tông không tin y?”

    Lão Tổ Tông giải thích: “Ta vốn rất tin tưởng y, bởi y đã mang đầu Triệu Giản tới đây, biểu thị y thành ý muốn đầu nhập Đường Môn. Tuy nhiên, mấy hôm nay có phát sinh một số chuyện.”

    Đường Ngạo nghi hoặc: “Đã phát sinh chuyện gì?”

    Lão Tổ Tông đem chuyện Lý Ngọc Đường tham gia Đường Gia Bảo như thế nào, nhất nhất kể lại cho Đường Ngạo hay.

    Đường Ngạo nghe xong, hỏi lại: “Viên Tam đã báo tin tức gì chưa?”

    Lão Tổ Tông: “Vẫn chưa, nhưng chậm nhất là trưa nay người đi điều tra sẽ có tin đưa về.”

    Đường Ngạo: “Vậy chiều nay con sẽ gặp Thượng Quan Nhẫn.”

    Lão Tổ Tông: “Đúng vậy, cẩn thận một chút cũng không thừa. Lần này chúng ta phải nhất kích tiêu diệt toàn bộ thế lực của Đại Phong Đường, như vậy Đường Gia chúng ta mới có thể đứng lên xưng bá giang hồ được.”

    Đường Ngạo: “Lão Tổ Tông yên tâm, con nhất định hoàn thành sứ mệnh này.”

    Lão Tổ Tông: “Ta rất tin vào người. À, còn nữa, hôm qua Đường Khuyết có báo Tiêu Đông Lâu đã đến.”

    Đường Ngạo: “Đến lấy giải dược à? Con thấy chúng ta nên dứt khoát đem toàn bộ giải dược đưa y một lần cho xong, hà tất phải tham lam kỳ trân dị bảo của y làm gì!”

    Lão Tổ Tông: “Không phải ta chỉ tham châu ngọc của y. Ngươi cũng biết, trước kia chúng ta cần đồ trân quý của y để bán giá cao lấy tiền, rồi dùng số tiền đó để huấn luyện thêm người, tăng thêm thực lực. Nhưng sau đó ta đột ngột nảy ra một ý, ý tưởng này bây giờ đã thành hiện thực.”

    Đường Ngạo: “Ý tưởng gì?”

    Lão Tổ Tông: “Ngươi phải biết Tiêu Đông Lâu là nhất đại kỳ nhân, lúc trước y có thân phận và địa vị sánh ngang đế vương.”

    Đường Ngạo: “Con biết rõ lai lịch y.”

    Lão Tổ Tông: “Vì lẽ đó, ta từng nghĩ sẽ có một ngày y đến cho chúng ta những món bất ngờ .”

    Đường Ngạo: “Là lần này?”

    Lão Tổ Tông: “Đúng vậy.”

    Đường Ngạo: “Thứ gì vậy?”

    Lão Tổ Tông: “Một người.”

    Đường Ngạo: “Một người? Người nào vậy?”

    Lão Tổ Tông: “Vệ Phượng Nương.”

    Đường Ngạo: “Người vợ chưa làm lễ bái đường của Vô Kỵ?”

    Lão Tổ Tông: “Đúng vậy.”

    Đường Ngạo: “Y mang cô ta đến nhằm mục đích gì?”

    Lão Tổ Tông: “Hắn biết chúng ta đang xác minh một kẻ có phải là Triệu Vô Kỵ hay không, nên mang Vệ Phượng Nương đến.”

    Đường Ngạo mỉm cười: “Đây quả là một biện pháp hay.”

    Lão Tổ Tông: “Đúng vậy. Con có muốn gặp Tiêu Đông Lâu không?”

    Đường Ngạo: “Gặp. Trưa nay, con sẽ mời y đến Di Hương Lâu, chỉ mời một mình y.”

    Lão Tổ Tông cảm thấy kỳ quái: “Chỉ mời y? Không mời Vệ Phượng Nương?”

    Đường Ngạo: “Về chuyện này, con tự có cách thu xếp.”

    Lão Tổ Tông: “Được, tuỳ ngươi quyết định. Ngươi có cần làm việc gì nữa không? Nếu không, ngươi nên nghỉ ngơi một chút.”

    Đường Ngạo: “Con muốn mời Chu tiên sinh đến vẽ chân dung vị Lý Ngọc Đường kia, hạn đến trưa nay phải xong.”

    Vị Chu tiên sinh đó là Chu Tử Đơn, hoạ sĩ của Đường Gia, rất giỏi vẽ chân dung. Các yếu nhân của Đường Gia đều được người này vẽ chân dung, treo trong “Hoạ thất” của Đường Gia Bảo.

    Bởi vì Chu tiên sinh chỉ vẽ chân dung cho những yếu nhân trong Đường Môn, nên Lão Tổ Tông ngạc nhiên: “Tại sao phải vẽ chân dung hắn? Sao không đợi Vệ Phượng Nương gặp hắn rồi mới vẽ?”

    Đường Ngạo: “Lão Tổ Tông, con chưa thể tiết lộ được, để đến tối con sẽ báo cho bà rõ, được không?”

    Lão Tổ Tông cũng không khác gì các bà tổ mẫu hiền từ trong thiên hạ, có chút phật ý nhưng vẫn vui vẻ nói: “Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể hồ đồ. Bất quá nếu ngươi tự tin như vậy, chắc hẳn trong lòng đã có biện pháp.”

    Đường Ngạo cười: “Lão Tổ Tông là người hiểu con nhất.”

    Lão Tổ Tông nói: “Bớt nịnh bợ, đi nghỉ đi!”

    Ngủ một mạch đến gần trưa, Đường Ngạo tinh thần khoan khoái đi tới Di Hương Viên. Hắn vừa ngồi xuống, Tiêu Đông Lâu đã được hai người khiêng kiệu đưa đến.

    Sau mấy câu khách khí ban đầu, hai người nhập tiệc, vừa ăn vừa bàn chuyện trên giang hồ.

    Sau khi dùng trà, Đường Ngạo lấy bên mình ra một chiếc hồ lô, đưa Tiêu Đông Lâu: “Trong hồ lô này là giải dược, có thể dùng được sáu mươi sáu năm”.

    Tuy Tiêu Đông Lâu biết sẽ được giải dược cho “Cương thi”, nhưng không ngờ lại có thể dùng tới ngần ấy năm, trong lòng vô cùng hoan hỷ. Ông biết nhất định đây là kết quả của việc mang Vệ Phượng Nương đến, liền hỏi: “Khi nào ngươi muốn gặp Vệ Phượng Nương?”

    Đường Ngạo: “Ta không định gặp nàng.”

    Tiêu Đông Lâu hơi kinh ngạc, hỏi: “Ngươi không gặp nàng, vậy ai sẽ gặp?”

    Đường Ngạo: “Không ai trong Đường Gia Bảo sẽ gặp nàng.”

    Lần này Tiêu Đông Lâu ngạc nhiên thật sự, hỏi tiếp: “Không gặp? Vì sao?”

    Đường Ngạo: “Ta nghĩ không cần thiết.”

    Tiêu Đông Lâu: “Ngươi đã xác minh được kẻ đó không phải là Triệu Vô Kỵ?”

    Đường Ngạo: “Vẫn chưa.”

    Tiêu Đông Lâu: “Vậy…”

    Đường Ngạo: “Chỉ là ta không muốn dựa vào một người khách đàn bà để xác định thân phận người của Đường Môn.”

    Tiêu Đông Lâu lập tức trả hồ lô cho Đường Ngạo: “Trong trường hợp này, ta không thể nhận giải dược của ngươi.”

    Đường Ngạo ngồi yên, chăm chú nhìn Tiêu Đông Lâu.

    Tiêu Đông Lâu mỉm cười: “Ta rất cảm kích hảo ý của ngươi, nhưng bình sinh ta tuyệt không tự dưng tiếp nhận ân tình của người khác.”

    Đường Ngạo hơi do dự, có chút không biết phải làm thế nào mới đúng. Tuy nhiên, y cũng là nhân vật đầu não của Đường Gia Bảo, suy nghĩ một chút, bèn nói: “Ta hy vọng ông tiếp nhận.” rồi đẩy hồ lô thuốc trở lại.

    Tiêu Đông Lâu không nói gì, chỉ nhìn Đường Ngạo một cách thâm ý.

    Rốt cuộc, Đường Ngạo bảo: “Vậy cứ theo phương cách của ông đi. Tiếp nhận hảo ý của ông, tôi quyết định đêm nay sẽ để người đó gặp Vệ Phượng Nương.”

    Tiêu Đông Lâu cười nhẹ, cầm hồ lô thuốc lên: “Vậy thì đa tạ.”

    Đường Ngạo đáp: “Người cần cảm tạ phải là ta.”


    * * *



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thân mời các bạn góp ý, trao đổi, thông báo lỗi chính tả trong sợi
    http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=21837


    Cám ơn các bạn nhiều lắm!



    Lần sửa cuối bởi Ba_Van, ngày 10-02-2009 lúc 09:20.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    BẠCH NGỌC ĐIÊU LONG
    Tác giả: Cổ Long, Thân Toái Mai.
    Nguồn:www.tangthuvien.com



    Chương 5: Bí mật của bức chân dung
    Dịch: hoangtuden1979
    Biên tập: Ba_Van

    www.tangthuvien.com






    Chương 5: Bí mật của bức chân dung

    Khi Vô Kỵ nhìn thấy Đường Khuyết và Chu Tử Đơn bước vào, khuôn mặt của Đường Khuyết trông rất khó coi, như thể bà vợ mới cưới của hắn ta vừa bị ai đó dụ dỗ mang đi.

    Cũng khó trách, sáng nay Đường Khuyết dậy từ rất sớm, cứ nghĩ rằng Lão Tổ Tông sẽ mời hắn đến cùng ăn sáng, nghe qua thu hoạch của đại ca hắn, bản thân hắn cũng có thể đưa ra một chút ý kiến, nào ngờ Lão Tổ Tông đến gọi cũng không thèm gọi hắn một câu.

    Cả buổi sáng nay Đường Khuyết cảm thấy khó chịu, bữa ăn sáng cũng không buồn động tới. Nhưng điều khiến hắn thực sự tức giận lại là việc mời cơm Tiêu Đông Lâu. Nguyên trước buổi trưa, nhìn thấy đầu bếp làm cơm, không kìm được hắn bèn hỏi để mời ai, hoá ra lại là mời Tiêu Đông Lâu, đã thế lại chỉ làm cho hai người ăn, chứng tỏ đại ca Đường Ngạo căn bản không định mời hắn cùng dự. Hắn tức đến nỗi bộ mặt xám xịt không khác gì miếng gan lợn treo ngoài chợ. Càng khiến hắn nổi khùng hơn nữa là việc Lão Tổ Tông đột nhiên bảo hắn dẫn Chu Tử Đơn đi vẽ chân dung Lý Ngọc Đường. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là Đường Ngạo đã khẳng định Lý Ngọc Đường tuyệt không phải là Triệu Vô Kỵ, hơn nữa việc vẽ chân dung này biểu thị Vô Kỵ sẽ gia nhập Đường Gia Bảo, trở thành một yếu nhân của Đường Gia. Việc quan trọng như vậy, sao Đường Ngạo không thèm hỏi qua hắn một câu?

    Do vậy khi Vô Kỵ tò mò hỏi Đường Khuyết tại sao cần vẽ chân dung chàng, hắn không thèm giải thích, chỉ tức tối to tiếng: “Ngươi cứ ngồi cho người ta vẽ chân dung đi, Đường Gia Bảo không thích những người hỏi này hỏi nọ đâu!”

    Trông vẻ mặt của Đường Khuyết, Vô Kỵ không hiểu hắn cáu kỉnh như thế vì lý do gì, chàng cũng không giận, vẽ thì cứ vẽ thôi, sớm muộn cũng sẽ rõ nguyên nhân.

    Khi bức vẽ hoàn thành, chàng lập tức đi tìm Thượng Quan Nhận kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, Thượng Quan Nhận vui mừng vỗ vai Vô Kỵ: “Chúc mừng ngươi!”

    Vô Kỵ: “Vì sao? Không phải Đường Gia Bảo muốn mang chân dung của tôi đi cầu thân đấy chứ?”

    Thượng Quan Nhận khẽ cười: “Đương nhiên không phải.”

    Vô Kỵ hỏi: “Thế thì chúc mừng vì chuyện gì?”

    Thượng Quan Nhận giải thích: “Đường Gia Bảo có lệ vẽ chân dung của những nhân vật quan trọng trong Đường Gia, đem treo trong một căn phòng để mọi người có thể thưởng thức.”

    Vô Kỵ ngạc nhiên: “Ồ! Chắc Thượng Quan đại thúc cũng có tranh chứ?”

    Thượng Quan Nhận xác định: “Không sai. Như thế bọn họ đã tin tưởng thân phận giả của ngươi, lại sẽ trọng dụng ngươi.”

    Rất cao hứng khi được biết Đường Gia sẽ trọng dụng mình, Vô Kỵ lại càng cao hứng hơn khi Đường Ngạo mời chàng đến gặp.

    Tuy nhiên, cao hứng thì cao hứng, trong mấy ngày này, chàng đã học được cách không biểu lộ tâm tình hỷ nộ, để khi đối diện địch nhân vẫn có thể giữ được lãnh tĩnh và nhạy bén.

    Do đó, khi gặp Đường Ngạo ở trước đại môn, chàng đã bình tĩnh lại, cả cơ thể như một mũi tên đã kéo căng, tuỳ thời đều có thể phát ra sức mạnh tối đa.

    Vô Kỵ tiến vào đại sảnh, vừa gặp Đường Ngạo, chàng không khỏi ngầm tán thưởng. Đường Ngạo chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, đôi mắt sáng quắc đầy ngạo khí.

    Đường Ngạo nhìn thấy Vô Kỵ, liền hỏi: “Lý Ngọc Đường?”

    Vô Kỵ cung tay đáp: “Không sai, tại hạ Lý Ngọc Đường.”

    Đường Ngạo: “Hoan nghênh huynh tới Đường Gia Bảo.”

    Vô Kỵ: “Đây là vinh dự của tôi.”


    Đường Ngạo mời: “Chúng ta vào trong rồi nói.”

    Vô Kỵ: “Bên trong?”
    Đường Ngạo: “Đúng vậy, căn phòng phía trong.”

    Đường Ngạo đưa tay mời Triệu Vô Kỵ đi trước. Đưa Vô Kỵ đi được hai bước, Đường Ngạo phất tay một cái, lập tức một người hầu chạy đến, gã giao việc: “Đi mời Chu tiên sinh lại đây cho ta!”

    Vô Kỵ đến trước cửa thì dừng lại, Đường Ngạo mở cửa ra, Vô Kỵ bước vào nhìn quanh, cả căn phòng toàn treo những bức chân dung lớn.

    Đường Ngạo chỉ những bức chân dung trên: “Đây đều là những phần tử tinh hoa trong Đường Gia Bảo chúng ta.”

    Vô Kỵ cũng nhìn thấy chân dung Thượng Quan Nhận treo trên bức tường phía bên trái.

    Đường Ngạo nói tiếp: “Chân dung của huynh ở trên bàn.”

    Trước đó Vô Kỵ đã kịp xem chân dung của chính mình khi Chu Tử Đơn vẽ, do đó tuy chàng nhìn thấy bức tranh trên bàn, nhưng không vội vàng bước tới nhìn ngắm.

    Đường Ngạo lại chỉ chiếc ghế bên cạnh bàn: “Mời ngồi.”

    Vô Kỵ ngồi xuống, điềm nhiên nhìn bức chân dung của chính mình, gầy gò, râu ria lởm chởm, tuyệt không còn vẻ anh tuấn xưa kia.

    Đường Ngạo ngồi đối diện, hỏi: “Năng lực của Chu tiên sinh quả không tệ, đúng không?”

    Vô Kỵ tán thưởng: “Đệ nhất lưu!”

    Đường Ngạo giải thích: “Theo quy củ của Đường Gia, chỉ cần là phần tử tinh anh trong gia tộc, chúng ta sẽ cho vẽ tranh của người đó, treo trong căn phòng này.”

    Vô Kỵ lặng thinh nhìn Đường Ngạo.

    Đường Ngạo nói tiếp: “Nhưng chúng ta vẽ chân dung của huynh, không nhất định là để treo ở đây.”

    Vô Kỵ “Ồ” một tiếng, trong lòng có chút băn khoăn, tại sao hắn lại nói “không nhất định”, nhưng khuôn mặt chàng tuyệt không biểu lộ chút tình cảm gì.

    Đường Ngạo nói: “Đây là lần đầu tiên Đường Gia Bảo chúng ta vẽ chân dung người khác.”

    Vô Kỵ cười: “Đây cũng được coi là vinh dự của ta sao?”

    Đường Ngạo: “Có thể. Huynh muốn biết tại sao không?”

    Vô Kỵ: “Huynh sẽ nói với ta?”

    Đường Ngạo khẳng định: “Đương nhiên sẽ nói.”

    Lúc đó, Chu Tử Đơn bước lại, trong tay cầm vài cuộn tranh.

    Đường Ngạo chỉ vào một chiếc bàn lớn đặt sát tường, bảo: “Chúng ta đến kia, vừa xem vừa nói chuyện.”

    Chu Tử Đơn trải rộng từng bức tranh trên chiếc bàn lớn, tổng cộng có năm bức.
    Bức lớn nhất vẽ một người rất gầy, trong các bức tiếp theo, khuôn mặt trở nên béo mập hơn.

    Vô Kỵ nhận ra người trong hai bức tranh ngoài cùng là Đường Khuyết, nhân vật béo tốt nhất Đường Gia Bảo; còn ba bức tranh trong cùng, tuy có đôi nét giống Đường Khuyết, nhưng Vô Kỵ không dám khẳng định chính là hắn.

    Đường Ngạo giảng giải: “Năm bức chân dung này đều vẽ đệ đệ Đường Khuyết của ta. Bức trong cùng là hắn ta hồi mười năm trước, khi đó còn rất gầy, bức ngoài cùng là hắn ta cách đây một năm, đã có bộ dạng phì nộn như thế này.”

    Vô Kỵ không biết mục đích Đường Ngạo dẫn chàng xem những bức tranh này để làm gì, nhưng chàng biết rằng câu đố này sớm muộn cũng có lời giải, do đó chàng không chút khẩn trương, im lặng không nói gì.

    Đợi đến khi Chu Tử Đơn cuộn năm bức tranh lại, để một bên, Đường Ngạo quay trở lại chiếc bàn cũ, mang bức chân dung của Vô Kỵ trở lại, trải rộng trên bàn, đồng thời, Chu Tử Đơn cũng cầm giấy mực đến.

    Chu Tử Đơn để bút mực sang một bên, rút một tờ giấy trong cuộn giấy ra, đặt lên trên bức chân dung Vô Kỵ.

    Đường Ngạo giải thích: “Loại giấy này đã được điều chế đặc biệt, có thể nhìn thấu được bức tranh bên dưới.”

    Chu Tử Đơn lại lấy thêm hai tờ giấy, áp vào tờ giấy kia, cầm bút lên, nhìn Đường Ngạo.

    Đường Ngạo nói với Vô Kỵ: “Chu tiên sinh sở trường về tranh chân dung, do đó khả năng nhận diện vô cùng tinh tế. Dù huynh sau này béo lên đến mấy, căn cứ vào kinh nghiệm của mình, ông vẫn có thể vẽ ra được.”

    Vô Kỵ kinh hãi thầm nghĩ, nếu Chu Tử Đơn dựa vào khuôn mặt hiện nay mà vẽ được khuôn mặt đầy đặn trước kia, Đường Ngạo tài nào không nhận ra mình chính là Vô Kỵ. Bất quá, liệu Chu Tử Đơn có vẽ được chính xác không?

    Chỉ thấy cây bút trên tay Chu Tử Đơn múa lượn phát họa liên tục trên mặt giấy, bắt đầu từ dưới lên trên, mỗi tờ phóng to phần thịt của gương mặt một chút. Cuối cùng, trên tờ giấy sau chót, chân dung của một thanh niên anh tuấn, quý phái xuất hiện.(*)

    Vô Kỵ kinh sợ tới mức suýt nhảy dựng, bởi vì bức tranh trông rất giống chàng một năm về trước, tuy không hoàn toàn giống, nhưng ít ra cũng đạt bảy tám phần.

    Đường Ngạo hỏi Vô Kỵ: “Giống không?”

    Vô Kỵ hỏi lại: “Ta làm sao biết được?”

    Đường Ngạo căn vặn: “Sao huynh lại không biết?”

    Vô Kỵ giảng giải: “Từ bé ta đã gầy ốm như thế này, làm sao ta biết được khi béo lên sẽ trông như thế nào?”

    Đường Ngạo dấn tới: “Thật không?”

    Vô Kỵ hỏi ngược: “Huynh thấy ta giống cái gã tuấn tú đó sao?”

    Đường Ngạo khẳng định: “Ta thấy rất giống. Huynh đi theo ta.”

    Đường Ngạo cầm bức chân dung vừa phác thảo lên, bước về phía khách sảnh. Gã mở một cánh cửa phía bên trái bước vào, bên trong là một gian phòng chứa đầy tủ gỗ.

    Đường Ngạo vừa bước vào, vừa nói: “Trong các tủ này cũng chứa những bức chân dung, chỉ khác, chúng là chân dung những kẻ địch của Đường Gia Bảo.”

    Vô Kỵ không nói gì, đoán biết chân dung Triệu Vô Kỵ của Đại Phong Đường nhất định ở trong này. Chàng bước vào, nhìn thấy đằng trước mỗi tủ đều có dán tên các bang phái giang hồ, như Phi Phụng Bang, Thần Long Bang… đương nhiên có cả Đại Phong Đường.

    Quả nhiên Đường Ngạo bước tới trước chiếc tủ có chữ Đại Phong Đường, mở ngăn kéo thứ tư, rút ra một quyển trục, nói với Vô Kỵ: “Đây là chân dung Triệu Vô Kỵ của Đại Phong Đường.”

    Vẻ mặt Vô Kỵ vẫn thản nhiên như cũ, tuy trong lòng đã cực kỳ khẩn trương.

    Chỉ thấy Đường Ngạo tháo sợi dây đỏ buộc quyển trục xuống, buông ngón tay, cuộn tranh lập tức mở ra. Đường Ngạo mỗi tay cầm một bức tranh giơ lên, mắt chăm chú quan sát biểu hiện trên mặt Vô Kỵ.

    Khuôn mặt Vô Kỵ không có lấy một chút biến hoá, giống như đang thưởng thức hai bức tranh hết sức bình thường.

    Thế nhưng Chu Tử Đơn đứng đằng sau Vô Kỵ lại kinh hãi hô lên: “Một điểm cũng không sai, ngươi chính là Triệu Vô Kỵ!”

    Vô Kỵ hốt nhiên bật cười.

    Đường Ngạo hỏi: “Huynh còn cười được sao?”

    Vô Kỵ cười nhẹ: “Huynh không cảm thấy buồn cười ư? Huynh không thấy đây là sự việc hết sức hoang đường sao?”

    Đường Ngạo: “Ta không thấy vậy.”

    Vô Kỵ chỉ Chu Tử Đơn: “Chân dung Triệu Vô Kỵ của Đại Phong Đường là do ông ta vẽ, đúng không?”

    Đường Ngạo đáp: “Không sai.”

    Vô Kỵ: “Các người nhận định ta là Triệu Vô Kỵ, do đó trong khi ông ta vẽ, rất dễ dàng nghĩ đến tướng mạo của Triệu Vô Kỵ, khi vẽ ra, đương nhiên vẽ thành chân dung Triệu Vô Kỵ. Giả dụ các người nghĩ rằng ta là Hồ Đôn của Phi Phụng Bang, ta tin chắc rằng ông ta sẽ vẽ giống Hồ Đôn, huynh có tin không?”

    Đường Ngạo: “Ta tin, bất quá có điểm huynh nhầm rồi.”

    Vô Kỵ: “Điểm nào?”

    Đường Ngạo: “Chu tiên sinh trước đó không hề biết chuyện Triệu Vô Kỵ. Chúng ta chỉ nói với ông ta huynh là Lý Ngọc Đường, muốn ông ta căn cứ kinh nghiệm của mình mà vẽ ra chân dung của Lý Ngọc Đường khi mập thêm.”

    Vô Kỵ không nói gì, tình thế phát triển đến nước này chàng còn có thể nói gì được nữa?

    Đường Ngạo: “Huynh hiện tại đã thừa nhận mình là Triệu Vô Kỵ?”

    Vô Kỵ không trả lời, hỏi ngược lại: “Huynh đã nhận định như vậy, sao không sớm xuất thủ giết ta?”

    Đường Ngạo: “Có hai lý do. Thứ nhất, khi huynh bước vào, ta đã cảm thấy trong cơ thể huynh tồn trữ một luồng sát khí mạnh mẽ, ta không dám chắc một đòn có thể đánh bại huynh, mà nếu có đả bại được huynh thì cũng khó an toàn thoái lui. Cục diện lưỡng bại câu thương như thế, Đường Ngạo ta tuyệt đối không làm.”

    Vô Kỵ: “Ồ. Vậy nguyên nhân thứ hai?”
    Đường Ngạo: “Nguyên nhân thứ hai mới là nguyên nhân chân chính.”

    Hắn ngừng một chút, nói tiếp: “Ta chưa bao giờ ám toán bất kỳ ai, muốn giết người nào, ta nhất định đường đường chính chính cùng hắn ta quyết đấu.”

    Vô Kỵ: “Vậy huynh chuẩn bị quyết đấu với ta?”

    Đường Ngạo: “Đúng vậy.”

    Vô Kỵ: “Huynh quả quyết rằng ta là Triệu Vô Kỵ?”

    Đường Ngạo: “Bất kể huynh phải Triệu Vô Kỵ hay không, ta đều phải quyết đấu với huynh.”

    Vô Kỵ: “Tại sao?”

    Đường Ngạo: “Cùng thiên hạ anh hùng luận kiếm là sở nguyện bình sinh của Đường Ngạo ta.”

    Vô Kỵ: “Ta cũng tính là thiên hạ anh hùng?”

    Đường Ngạo: “Đương nhiên, chỉ riêng đảm lược của huynh đã quá đủ.”

    Vô Kỵ: “Huynh quá đề cao ta rồi.”

    Đường Ngạo: “Huynh chấp nhận sự khiêu chiến của ta không?”

    Vô Kỵ: “Ta có thể từ chối sao?”

    Đường Ngạo: “Tốt, chúng ta nhất ngôn vi định, chính ngọ ngày mùng Bảy tháng Bảy, trên đỉnh Thái Sơn.”

    Vô Kỵ: “Tốt, nhất ngôn vi định.”

    Đường Ngạo: “Do chúng ta đã ước định, ta cần nhắc huynh bảo trọng.”

    Vô Kỵ: “Câu vừa rồi của huynh ta chưa hiểu rõ. Tại sao huynh lại nhắc ta bảo trọng? Nếu không có sự tình gì đặc biệt, ai chẳng tự mình bảo trọng?”

    Đường Ngạo: “Huynh nói không sai. Vì ta biết được sẽ có sự tình đặc biệt phát sinh, nên mới nhắc huynh tự bảo trọng.”

    Vô Kỵ: “Sự tình đặc biệt gì vậy?”

    Đường Ngạo: “Những sự việc này xảy ra kế tiếp nhau. Đầu tiên, tối nay ta muốn huynh gặp một người.”

    Vô Kỵ: “Gặp một người? Ta nhất định phải gặp?”

    Đường Ngạo: “Đây là do ta đáp ứng một người khác, muốn để huynh gặp người kia.”

    Vô Kỵ: “Nếu ta không gặp?”

    Đường Ngạo: “Cũng không quan hệ gì, chỉ là ta sẽ thất tín với người đó. Bất quá, ta tin huynh nhất định muốn gặp người này.”

    Vô Kỵ không hỏi đó là người nào, chàng biết hỏi là vô ích, Đường Ngạo nhất định sẽ không nói, do đó chàng đáp: “Được, ta sẽ gặp.”

    Đường Ngạo: “Đa tạ. Chuyện thứ hai, sau khi gặp người đó, huynh phải một người một ngựa rời khỏi Đường Gia Bảo.”

    Vô Kỵ: “Huynh muốn nói Đường Gia Bảo không còn hoan nghênh ta?”

    Đường Ngạo: “Không phải, chúng ta rất hoan nghênh huynh tới làm khách, nhưng chúng ta chỉ sợ huynh một khắc cũng không muốn lưu lại.”

    Vô Kỵ: “Vì sao?”

    Đường Ngạo: “Vì ta cần phải báo cho huynh biết một chuyện, chuyện này huynh nghe xong, nhất định sẽ cảm thấy như kiến bò trên chảo nóng.”

    Vô Kỵ: “Lo lắng cũng vô ích. Ta đã đáp ứng huynh tối nay gặp một người, gặp xong ta sẽ đi, đi một mình.”

    Đường Ngạo mỉm cười: “Huynh rất thông minh, có thể cùng huynh quyết đấu một trận thật sự là khoái lạc lớn trong đời ta.”

    Vô Kỵ: “Bây giờ mọi sự huynh đều nắm trong tay, ta lại cảm thấy không vui chút nào.”

    Đường Ngạo: “Do đó ta muốn làm tất cả mọi sự đều tuyệt đối công bình, như thế mới có thể chính thức nhận rõ chân tướng.”

    Vô Kỵ yên lặng, Đường Gia Bảo trên giang hồ nổi danh về ám khí, độc dược và sự âm hiểm, nào ngờ lại có một nhân vật quang minh lỗi lạc như Đường Ngạo. Trong sự việc này có gì trá nguỵ không?

    Đang suy nghĩ về vấn đề này, câu tiếp theo của Đường Ngạo khiến chàng không chỉ kinh sợ suýt nhảy dựng, mà còn vô cùng hoài nghi thân phận đại thiếu gia Đường Gia Bảo của Đường Ngạo. Hắn nói: “Chúng ta chuẩn bị triển khai công kích quy mô lớn vào Đại Phong Đường, huynh không gấp rút trở về được sao?”

    Vì sao Đường Ngạo lại khơi khơi đem chuyện này nói ra? Nhất là sau khi chính miệng y vừa khẳng định chàng là Triệu Vô Kỵ? Phải chăng hắn thực lòng muốn một trận tử chiến công bình? Vô Kỵ không rõ, cần phải có thời gian để minh chứng chuyện này.

    Đến nước này, Vô Kỵ biết tiếp tục giấu diếm thân phận của mình là vô ích. Bởi như lời Đường Ngạo đã nói, khi nghe tin Đường Gia Bảo tấn công Đại Phong Đường, chàng tất phải quay về cùng các huynh đệ nghênh đón trường đại chiến sinh tử đó, tới khi ấy, còn ai không biết chàng chính là Triệu Vô Kỵ.

    Huống chi, việc chàng là Triệu Vô Kỵ hay không đối với Đường Ngạo chẳng chút quan trọng, bởi vì Đường Ngạo đã yêu cầu chàng rời Đường Gia Bảo. Bất kể chàng là ai cũng không còn tạo thành mối uy hiếp đối với Đường Gia Bảo nữa.

    Do đó Vô Kỵ đã sẵn sàng quay đi.

    Đường Ngạo lập tức chặn lại, nói: “Đừng vội! Ta đã cho huynh biết nhiều việc như thế, để công bằng, huynh cũng nên trả lời ta một câu.”

    Vô Kỵ: “Huynh hỏi đi.”

    Đường Ngạo: “Tại sao huynh chưa ra tay giết Thượng Quan Nhận?”

    Vô Kỵ: “Huynh tuy không ở trong Đường Gia Bảo, nhưng xem ra không chuyện gì không rõ.”

    Đường Ngạo: “Đường Gia Bảo có thể ngạo thị giang hồ tới nay, đương nhiên không phải là nhờ may mắn mà có.”

    Vô Kỵ: “Được, ta nói với huynh, ta chưa tìm ra cơ hội hạ thủ, huynh có tin không?”

    Đường Ngạo: “Đương nhiên ta tin. Thượng Quan Nhận là nhân vật không thể dễ dàng tạo cơ hội cho huynh.”

    Vô Kỵ: “Tuy nhiên, ta phải nói với huynh, ta sẽ không ngừng tìm kiếm cơ hội báo thù.”

    Đường Ngạo: “Ta hy vọng huynh nên lưu tâm tới cuộc đại chiến sắp tới một chút. Ta tuyệt không muốn đánh chiếm Đại Phong Đường cũng dễ dàng như cắt một miếng đậu phụ.”

    Vô Kỵ: “Vì sao?”

    Đường Ngạo: “Việc gì đạt được quá dễ dàng đều mất hết hứng thú. Đánh bại huynh quá dễ, chỉ chứng tỏ huynh thiếu năng lực phán đoán. Việc giết gà dùng dao mổ trâu như vậy không phải là chuyện tối ngu xuẩn ư?”
    Vô Kỵ: “Đây là lý do huynh bảo ta quay về?”

    Đường Ngạo: “Không sai.”

    Vô Kỵ: “Huynh tự tin mình chắc thắng sao?”

    Đường Ngạo: “Định mưu nhi động, nhất kích tất thắng, đây là nguyên tắc làm việc của mỗi người Đường Gia chúng ta.”

    Vô Kỵ: “Hay lắm, ta rất thích loại người như vậy.”

    Đường Ngạo: “Đáng tiếc chúng ta không thể trở thành bằng hữu.”

    Vô Kỵ: “Trên thế gian này thông thường không phải việc gì cũng như ý, có thể trở thành địch nhân của huynh cũng không tệ.”

    Đường Ngạo: “Không sai, có những người muốn trở thành địch nhân cũng khó!”

    Vô Kỵ: “Ta sẽ vĩnh viễn nhớ tới huynh với tư cách một địch nhân.”

    Đường Ngạo: “Huynh nói vậy có ý gì?”

    Vô Kỵ: “Nghĩa là ta cũng giống huynh, cũng tự tin sẽ giành chiến thắng. Đánh bại huynh rồi, ta chỉ còn cách nhớ tới huynh.”

    Đương Ngạo bật cười lớn: “Nói hay lắm. Bây giờ huynh sẵn sàng đi với ta chưa?”

    Vô Kỵ: “Đi đâu?”

    Đường Ngạo: “Ban nãy ta định tối nay mới đưa huynh đi, nhưng bây giờ lại đổi ý, muốn huynh đi bây giờ.”

    Vô Kỵ: “Huynh muốn ta đi gặp người huynh nói vừa nãy?”

    Đường Ngạo: “Không, tối nay mới gặp.”

    Vô Kỵ: “Thế tại sao huynh muốn ta đi bây giờ?”

    Đường Ngạo: “Vì ta muốn huynh đợi ở đó.”

    Vô Kỵ hơi ngạc nhiên: “Thực ra là huynh muốn cầm giữ ta?”

    Đường Ngạo: “Huynh có dám không?”

    Vô Kỵ: “Sao không dám? Tuy nhiên, ta muốn biết huynh sợ ta trong khoảng thời gian đó sẽ có hành động gì chăng?”

    Đường Ngạo: “Đúng vậy, ta sợ rằng trong thời gian đó huynh đột nhiên tìm ra cơ hội giết Thượng Quan Nhận, gây tổn thất lớn cho Đường Gia Bảo chúng ta.”

    Vô Kỵ: “Vậy chúng ta đi thôi.”

    (*) Thông thường, họa sĩ sẽ từ bản gốc, tạo nên bản F1, rồi mới đặt giấy bòng mờ lên bản F1 để tạo nên bản F2, …
    Ở đây, các tác giả để Chu Tử Đơn đặt một lúc nhiều tờ giấy bóng mờ trên bản gốc!

    * * *



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thân mời các bạn góp ý, trao đổi, thông báo lỗi chính tả trong sợi
    http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=21837


    Cám ơn các bạn nhiều lắm!
    Lần sửa cuối bởi BH mod, ngày 19-09-2009 lúc 17:17.

  8. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    BẠCH NGỌC ĐIÊU LONG
    Tác giả: Cổ Long, Thân Toái Mai.

    Chương 6: Đường Ngạo và Thượng Quan Nhận.
    Dịch: hoangtuden1979
    Biên tập: Ba_Van

    Đường Ngạo đang vô cùng khoan khoái, còn việc gì khoái trá hơn việc vạch trần thân phận của một người?

    Hắn tuyệt không lo ngại chuyện thả Vô Kỵ sẽ ảnh hưởng bất lợi đến cuộc chiến sắp tới; hắn tự tin vào khả năng phán đoán và năng lực của mình.

    Hắn đã mua chuộc được bốn mươi bảy nhân vật trong Đại Phong Đường, chỉ cần phát động công kích, rất nhiều nơi sẽ nội ứng ngoại hợp. Lại thêm Thượng Quan Nhận rõ chuyện của Đại Phong Đường như trong lòng bàn tay, trận chiến này hắn tự tin tất thắng.

    Như mèo vờn chuột, hắn thả Vô Kỵ trở về cũng chỉ để tăng thêm ý vị cho trận chiến sắp tới.

    Tuy nhiên, hắn đã quyết định tuyệt đối không sát hại Vô Kỵ trong trận chiến tới. Bởi vì hắn biết kiếm pháp của Vô Kỵ là do Tiêu Đông Lâu truyền thụ nên bất luận thế nào cũng phải để Vô Kỵ sống, để đơn đả độc đấu với hắn.

    Đường Ngạo thử hình dung cảm giác của Triệu Vô Kỵ lúc này, nhất định y rất sợ hãi, lưỡng lự. Đặc biệt là sau khi gặp người đó tối nay, y chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái do dự bất quyết.
    Sau đó hắn sẽ lưu người đó lại, càng khiến cho tâm lý Vô Kỵ thêm rối loạn, rơi vào cảnh không biết làm thế nào mới phải.

    Phân tâm chính là đại kỵ của người dùng binh.

    Đường Ngạo trong lòng khoái trá, chân bước về chỗ đã hẹn với Thượng Quan Nhận, chỉ cần quanh một ngả rẽ là tới nơi, đột nhiên hắn dừng lại.

    Bởi vì hắn chợt nảy sinh nghi vấn.

    Hắn đã xác định được Lý Ngọc Đường chính là Triệu Vô Kỵ, vậy tại sao Thượng Quan Nhận không nhận ra từ đầu?

    Hắn tuyệt đối không tin Thượng Quan Nhận lại không nhận ra Lý Ngọc Đường là Triệu Vô Kỵ.

    Vấn đề này lại nảy sinh ra một vấn đề khác.

    Vậy thì ai đã mua chuộc Viên Tam? Hay là ai đã giết Viên Tam, đưa tin tức giả về Đường Gia?

    Theo lời Lão Tổ Tông, việc phái Viên Tam đi điều tra, chỉ có ba người Lão Tổ Tông, Đường Khuyết và Thượng Quan Nhận biết.

    Liệu có phải là Thượng Quan Nhận? Vì sao ông ta lại làm như thế?

    Đường Ngạo quyết định phải làm rõ những nghi vấn này.
    Suy nghĩ cẩn thận xong, khôi phục vẻ tươi cười, hắn rẽ ngoặt, bước tới nơi đã hẹn.

    Thượng Quan Nhận đã ngồi đó. Sau khi hai người khách sáo vài câu, Đường Ngạo đột ngột đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã tìm ra thân phận của Lý Ngọc Đường.”

    Thượng Quan Nhận hơi giật mình: “Ồ?”

    Đường Ngạo buông một câu: “Hắn chính là Triệu Vô Kỵ của Đại Phong Đường.”

    Lấy lại vẻ lãnh tĩnh, Thượng Quan Nhận điềm đạm hỏi: “Hắn thừa nhận chứ?”

    Đường Ngạo: “Hắn thừa nhận.”

    Thượng Quan Nhận hỏi dò: “Vậy chắc chắn ngươi muốn biết tại sao ta không lật tẩy hắn ngay từ đầu?”

    Đường Ngạo xác nhận: “Đó chính là nghi vấn trong lòng tôi.”

    Thượng Quan Nhận giải thích: “Rất đơn giản, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, ta muốn kiểm chứng xem liệu Đường Gia có năng lực điều tra thân phận của hắn hay không.”

    Đường Ngạo: “Đa tạ tiền bối đã cho tôi cơ hội chứng minh năng lực của mình.”

    Thượng Quan Nhận tiếp: “Thứ hai là lý do của riêng ta. Ta muốn xem Triệu Vô Kỵ có bản lĩnh bao nhiêu mà dám đơn thương độc mã xông vào hang hùm.”

    Đường Ngạo hỏi: “Vậy tiền bối phát hiện được gì?”

    Thượng Quan Nhận trầm ngâm: “Ta nhận ra rằng Triệu Vô Kỵ đã thay đổi rất nhiều. Hắn ta từ nông nổi biến thành thâm trầm, gặp ta cũng giả như không biết. Ta biết hắn đang tìm kiếm cơ hội báo thù, nhưng đời nào ta lại cho hắn đắc thủ.”

    Đường Ngạo hỏi: “Tôi đã hứa cho hắn quay về, tiền bối cho rằng tôi làm điều đó đúng hay sai?”

    Thượng Quan Nhận khẳng định: “Chắc ngươi đã tất thắng nên mới thả hắn ra.”

    Đường Ngạo kiêu hãnh: “Đối với bản thân, tôi luôn tự tin.”

    Thượng Quan Nhận cười nhẹ: “Có lòng tin, phải có thêm kế hoạch chu toàn.”

    Đường Ngạo: “Do đó tôi mới tìm đến tiền bối, thỉnh tiền bối xem xét kế hoạch tấn công các cứ điểm Đại Phong Đường của tôi.”

    Thượng Quan Nhận phân tích: “Cho dù cứ điểm Đại Phong Đường khá nhiều, nhưng thực sự mạnh chỉ có bốn nơi; trừ các thành bảo của ta, Triệu Giản, Tư Không Hiểu Phong ba người, còn có Bàn Long Cốc. Mục tiêu công kích đầu tiên của ngươi là nơi nào?”

    Đường Ngạo: “Bàn Long Cốc.”

    Thượng Quan Nhận hỏi: “Tại sao ngươi chọn Bàn Long Cốc?”

    Đường Ngạo giải thích: “Thứ nhất, Bàn Long Cốc nằm ngay cạnh khu vực ảnh hưởng của Đường Gia, cũng là nơi xảy ra nhiều xung đột nhất. Sau khi xoá sổ cứ điểm Bàn Long Cốc, vùng đất hai trăm dặm nơi đó sẽ thuộc về chúng ta. Điều này rất có lợi đối với chúng ta. Tiến, chúng ta có thể trực chỉ tấn công vào đầu não của Đại Phong Đường; lùi, chúng ta có một khu vực chiến lược rất lớn làm vùng đệm.”

    Thượng Quan Nhận tán thành: “Rất có lý. Khi nào ngươi chuẩn bị tấn công?”

    Đường Ngạo trả lời: “Vào tết Đoan Ngọ, mùng Năm tháng Năm. Khi người Bàn Long Cốc đang ăn mừng lễ, chúng ta sẽ tấn công bất ngờ.”

    Thượng Quan Nhận khen lớn: “Tốt!”

    Đường Ngạo đắc ý mỉm cười: “Tôi muốn biết tình hình bên trong Bàn Long Cốc.”

    Thượng Quan Nhận bèn đem sự tình trong ngoài của Bàn Long Cốc phân tích, giảng giải toàn bộ cho Đường Ngạo hay. Đường Ngạo rất mãn ý, vì trước đó hắn đã mua chuộc được bảy người của Bàn Long Cốc, tin tức của những người đó đối chiếu với những lời của Thượng Quan Nhận hoàn toàn phù hợp. Đương nhiên báo cáo của Thượng Quan Nhận tường tận và phong phú hơn nhiều.

    Đường Ngạo càng tin Thượng Quan Nhận quả thật đã chân thành gia nhập Đường Môn, nên không đề cập đến chuyện Viên Tam, bởi vì hắn không còn hoài nghi ông nữa.

    Thượng Quan Nhận lại hiểu rất rõ, Đường Ngạo muốn dùng vấn đề này để xác minh sự trung thành của ông ta đối với Đường Môn, ông không thể không đem mọi sự nói ra. Tuy nhiên, trong tay ông ta còn một con bài chủ. Ông biết Đường Gia sẽ tấn công Bàn Long Cốc vào tết Đoan Ngọ, chỉ cần ông kịp thời báo động cho họ, Đường Gia chưa chắc đã giành được thắng lợi.

    Vấn đề là làm thế nào để báo tin cho người trong Bàn Long Cốc?

    Người phụ trách Bàn Long Cốc là Từ Cung, đã quen biết Thượng Quan Nhận nhiều năm qua, nhưng Từ Cung không biết gì về kế hoạch Bạch Ngọc Lão Hổ. Nếu để Từ Cung biết kế hoạch tấn công là do Thượng Quan Nhận tiết lộ, Từ Cung nhất định sẽ không tin, đã thế sẽ còn cho rằng đây là âm mưu.

    Hơn nữa, Từ Cung vốn nóng tính, nếu ông ta biết việc Đường Gia chuẩn bị tấn công, tất sẽ không kìm được mà đem chuyện đó truyền ra ngoài. Những gián điệp của Đường Gia trong Bàn Long Cốc hẳn sẽ biết tin tức đã bị tiết lộ, khi đó Đường Ngạo không nghi ngờ Thượng Quan Nhận mới là lạ.

    Đây quả là một vấn đề gai góc.

    Tuy nhiên, dù vấn đề có khó khăn thế nào, Thượng Quan Nhận nhất định phải báo cho người của Bàn Long Cốc biết. Ông tin rằng với sức mạnh của Bàn Long Cốc, chỉ cần có sự chuẩn bị trước, Đường Gia không dễ gì hạ được cứ điểm này.

    Thậm chí Bàn Long Cốc còn có thể dễ dàng phản công.

    Nhưng có cách nào để cảnh báo Bàn Long Cốc mà không tiết lộ thân phận nội gián của ông hay không?

    Nghĩ đến đây, Thượng Quan Nhận bất giác khẽ chau mày.

    Tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Đường Ngạo đã kịp nhận ra. Hắn hỏi: “Thượng Quan tiên sinh lo lắng về chuyện gì? Ngài cho rằng hành động lần này có điểm nào chưa chu toàn sao?”

    Phản ứng rất nhanh, Thượng Quan Nhận lập tức trả lời: “Không, ta chỉ không yên tâm đôi chút về Triệu Vô Kỵ.”

    Đường Ngạo hỏi: “Vì sao?”

    Thượng Quan Nhận giảng giải: “Ngươi đã bảo hắn ngươi sẽ tấn công Đại Phong Đường, lần này hắn ta quay về, ngộ nhỡ đến Bàn Long Cốc đầu tiên thì sao? Bàn Long Cốc hẳn sẽ khẩn trương chuẩn bị đối phó.”

    Đường Ngạo trả lời: “Thượng Quan tiên sinh lo lắng rất có lý, bất quá…” Hắn nói tới đây, trên mặt hiện lên vẻ cười tự đắc. Thấy nụ cười của Đường Ngạo, Thượng Quan Nhận bèn hỏi: “Ngươi đã có biện pháp đối phó rồi?”

    Đường Ngạo đắc ý: “Đúng vậy, tối nay tôi sẽ giở chút thủ đoạn lên Triệu Vô Kỵ. Khi hắn quay về, nhất định sẽ không đến Bàn Long Cốc trước.”

    Thượng Quan Nhận hỏi: “Ồ, ngươi tự tin vậy sao?”

    Đường Ngạo khẳng định: “Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Đối với mưu kế của mình, tôi thập phần tự tin.”

    Thượng Quan Nhận mỉm cười: “Vậy chúng ta có thể nâng cốc mừng công được rồi.”

    Đường Ngạo tự hào: “Một chút cũng không sai. Tôi tin rằng tiền bối chưa từng thăm qua Bách Hoa Lâu trong Đường Gia Bảo này.”


    Thượng Quan Nhận xác nhận: “Chưa hề.”

    Đường Ngạo mời: “Vậy xin thỉnh Thượng Quan tiên sinh tối nay đến Bách Hoa Lâu uống một ly.”

    Thượng Quan Nhận đồng ý: “Được.”

    Đường Ngạo cáo từ, sau khi quay người, trên khuôn mặt hắn chợt hiện lên nụ cười vừa đắc ý vừa âm hiểm. Do hắn đã quay lưng lại phía Thượng Quan Nhận, đương nhiên ông không phát hiện được nụ cười này.

    Thượng Quan Nhận chỉ bận tâm đến việc làm cách nào báo tin cho Bàn Long Cốc.

    Khi ông vừa trả lời Đường Ngạo rằng mình lo ngại về Vô Kỵ, lại ngay lập tức nghĩ rằng có thể lợi dụng việc Vô Kỵ quay về để làm vỏ bọc, đem tin tức Đường Gia chuẩn bị tấn công Bàn Long Cốc làm thành tin tức của chính Vô Kỵ.

    Nhưng lời của Đường Ngạo lại dập tắt hy vọng của ông.

    Thêm nữa, ông tin chắc không có khả năng lén gặp Vô Kỵ trước khi chàng rời đi.

    Ông phải làm thế nào?

    Ông bước tới bên cửa sổ, nhìn những bông hoa nở rộ ngoài vườn, không kìm được lo lắng trong lòng .

    * * *

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi BH mod, ngày 19-09-2009 lúc 17:25.

    ---QC---


  9. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status