TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 16 của 16

Chủ đề: Tiên Hiệp Truyền Kỳ - Hậu Tru Tiên - Tác giả: Angelz (Post theo blog )

  1. #16
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 26 :
    Tiên cảnh
    Thần Phong bang - Mộc Phong đường
    Tiêu Linh Vũ và Tần Linh Linh đứng đó , mục quang dõi theo từng cử chỉ cảu Trình Thiên Ý .
    Sau một hồi khóc than thảm thiết , dường nhưu dòng lệ thương tâm đã khô cạn . Hắn gục xuống ,. thẫn thờ. Hắn thấy lòng mình trống trải , cảm giác cô đơn đè nặng , vây kín tâm hồn , dáng điệu mệt mỏi nặng nề .
    Tiêu Linh Vũ trong lòng cảm thấy bất nhẫn bước tới đỡ lấy Thiên Ý , gã thấp giọng an ủi :
    - Thiên Ý , Linh Linh nói đúng , đệ hãy cố nén niềm đau thương . Hãy cố gượng dậy , ta tin rằng đệ sẽ vượt qua được thôi . Từ nay chúng ta là gia đình mới của đệ.
    Tần Linh Linh cũng hùa theo sư huynh :
    - Đúng đó ,từ nay chúng ta sẽ là người một nhà . Ta sẽ coi ngươi như đệ đệ của mình , đỗi tốt với ngươi , yêu mến ngươi . Cho nên ....
    Cô bé hơi ngập ngừng :
    - Cho nên ... Ngươi cũng ko được buồn nữa nhé . Ngươi cứ giữ cái vẻ mặt đáng ghét kia là ta sẽ giận đó .
    Lời nói của Tần Linh Linh rất hồn nhiên , gương mặt cô bé hết sức chân thành .
    Tần Linh Linh hé môi cười , để lộ ra hàm răng nhỏ xinh , trắng muốt trông rất đáng yêu khiến mặt hoa thêm rạng rỡ .
    Lặng lẽ nhìn gương mặt xinh xắn đang tươi cười ấy , Trình Thiên Ý bất giác thấy lòng mình xao xuyến , ngượng ngùng lạ . Mặt hắn đỏ bừng lên nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc dịu dàng , ấm áp , ôn nhu khó tả .
    Chỉ là ... trên thế gian này vẫn còn có người thật sự quan tâm , thật sự yêu mến hắn sao ...
    Tiêu Linh vũ đưa tay xoa đầu hắn , nói bằng giọng trìu mến , quan hoài :
    - Thôi , đệ hãy còn bệnh , cần tĩnh dưỡng cho khỏe . Bọn ta ko quấy rầy nữa .
    Đoạn hắn kéo tay Tần Linh Linh
    - Tiểu sư muội , đi thôi . Chúng ta sẽ tới thăm Thiên Ý sau .
    Hắn lui gót , chậm bước ra khỏi tòa tiểu xá .
    Trình Thiên Ý còn lại một mình , tâm tư chóang ngợp bao cảm xúc lạ lùng . Nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn hắn chợt nhen nhóm lên một niềm hy vọng , một chút hạnh phúc ngọt ngào , êm dịu .
    Mấy ngày sau , Trình Thiên Ý đã hoàn toàn bình phục .
    Hôm nay , hắn dậy rất sớm , bước ra ngoài đi dạo một vòng để thay đổi ko khí . Dù sao thì vân động một chút còn dễ chịu hơn là chỉ nằm một chỗ . Cảm giác gò bó , tù túng , ngột ngạt quả thực chảng dê chịu chút nào . Nghĩ tới điều đó , hắn khẽ nhăn mặt.
    Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài , mấy ngày nay dù chẳng có ai ngăn cấm nhưng trong tâm tư hắn vẫn còn chút e dè , ngại ngùng .
    Không khí mát mẻ , êm dịu của buổi sớm bình minh khiến hắn thấy người nhẹ bẫng , cảm giác khoan khoái , dễ chịu đến khó tả .
    Cảnh vật nơi này thật kì lạ nhưng cũng chẳng kém phần tú mĩ . Khắp chốn mây trắng bồng bềnh , lững lờ trôi như mệt mỏi , như lười biếng . Sương khói thoang thoảng làm cho khung cảnh trở nên mơ hồ , hư ảo , kì bí tựa hồ như lạc vào chốn tiên thiên linh cảnh.
    Hắn vùa đặt chân xuống mặt đất , vân khí vội bao bọc , ôm ấp lấy hắn . Cảm giác mềm mại như chạm vào một miếng bông , êm ái , mát rượi mơn man trên da thịt Thiên Ý khiến hắn khe rùng mình . Từng chút , từng chút một , như một hơi thở ôn nhu , thơm ngát thấm dần vào thân thể hắn khiến tâm trí chợt thư thái , minh mẫn lạ lùng .
    Mặt hắn thoáng hiện sắc vui . Nó bao gồm niềm vui thích trẻ thơ xen lẫn chút ngỡ ngàng bừng lên trong đôi mắt trong veo ấy . Cảm giác dịu ngọt êm , ái chưa từng có bất ngờ xuất hiện , tinh tế lạ kì khiến hắn chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm mãi .
    Trước mắt Thiên Ý là một hồ nước nhỏ . Nước trong hồ trong vắt , lấp lánh phản chiếu ánh dương quang trông như một viên lam bảo ngọc lớn lung ling , rực rỡ . Chính giữa hồ là một bức tượng chim hạc lớn được tạc bằng hồng ngọc , đường nét chạm trổ tinh tế , hoa văn trên mình hạc tinh xảo , uyển chuyển , bay bướm như tích tụ linh khí của đất trời vạn vật.Xung quanh hồng hạc , vân khí bao trùm , nhìn xa thấp thoáng như hạc ẩn trong mây , khí chất thanh nhã , tao mặc vô cùng.
    Nước trong hồ dù chẳng chịu tác động của bất cứ một ngoại lực nào vẫn bắn vọt lên cao thành từng chùm tia nhỏ , óng ánh như tơ trời , hình thành một đóa kì hoa trong suốt lơ lửng giữa tầng không . Bọt nước bắn lên cao , vỡ vun trong không khú , được ánh dương quang chiếu rọi tán sắc ra hào quang 7 màu diễm lệ , tuyệt mĩ vô cùng .
    Trình Thiên Ý say sưa ngắm nhìn , bât giác như chìm đắm , mê mẩn tâm thần .
    Hắn khoan thai dạo bước trên thảm cỏ xanh mượt , mỗi bước chân chạm đất đều đem lại cảm giác như đứng trên mây khiến hắn rất thích thú. Nét mặt phấn khích pha chút đắc ý trẻ con. Hắn đang đứng giữa 1 hoa viên lớn , khắp nơi trồng toàn kì hoa dị thảo , đủ mọi màu sắc , đủ mọi dáng vẻ , đường nét thanh thoát , tỏa hương ngào ngạt làm cho tâm hồn bay bổng , thư thái lạ thường .Xung quanh hồ nước , đủ loại linh cầm tiên điểu tụ hội , quang cảnh tràn đầy sức sống , thanh nhã cẩm tú , tiên khí trập trùng , xinh đẹp , diễm lệ tựa cửu thiên tiên cảnh trong truyền thuyết.
    Trình Thiên Ý lặng người trước cảnh đẹp tuyệt thế , tráng lệ vô ngần hiện ra trước mắt . Hắn vừa trầm trồ lại vừa ngạc nhiên , ngỡ ngàng , lòng thầm thán phục nhân vật đã kiến tạo nên thần tiên linh cảnh thanh lệ , tao nhã này .
    Nhân vật đó ắt hẳn phải là một bậc tiên nhân đắc đạo , khí chất bất phàm , tiên phong đạo cốt chứ ko thể là một kẻ phàm nhân được.
    Trình Thiên Ý say sưa đến mức chẳng có gì xẩy ra có thể khiến hắn để tâm chú ý .
    Bất chợt một bóng người hiện ra phía sau hắn . Ngừơi đó bước tới gần đặt tay lên vai hắn lay nhẹ , gọi hắn , giọng có phần trách móc :
    - Thì ra ngươi chạy tới đây , làm ta tìm mãi .
    Thiên Ý giật thót , quay lại . Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt xinh xắn , đáng yêu của Tần Linh Linh . Nét mặt co bé lúc này thoáng chút hờn dỗi xen chút lo lắng càng bội phần tú mĩ
    Hắn hơi ngẩn người , một cảm giác ngọt ngào , ôn nhu len lỏi trong tâm trí . Hiển nhiên là xao xuyến trong lòng. Hắn cúi mặt đáp :
    - Ta ... Ta cảm thấy hơi ngột ngạt , bức bối nên ra ngoài đi dạo thay đổi ko khí một chút .
    Rồi hắn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tần Linh Linh hỏi :
    - Mà ... ngươi tìm ta có chuyện gì ?
    Ánh mắt dịu dàng của hắn khiến Tần Linh Linh hơi rúng động , nét mặt hiện vẻ lúng túng , cô bé ngập ngừng :
    - Sư phụ bảo ta đưa ngươi tới gặp người.
    Cô bé chỉ tay về phía toà tiểu xá nói tiếp :
    - Ta vào trong đó tìm ngươi mà ko thấy , ta sợ ngươi nghĩ quẩn rồi bỏ đi nên chạy ra đây tìm , ko ngờ lại gặp ngươi ở đây . Thật may quá .
    Thiên Ý thấy Linh Linh quan tâm tới mình , hắn cảm động , trên môi bất giác nở 1 nụ cười , trong lòng chợt thấy ấm áp . Hắn nói :
    -Chẳng phải ngươi đã nói đây là nhà của ta , ngươi sẽ coi ta như đệ đệ của mình . Ngươi đối tốt với ta như vậy , ta có thể bỏ đi được sao.
    Tàn Linh Linh , môi anh đào hé nở , gương mặt thêm phần rạng rỡ :
    - Ngươi phải giữ lời đó , ta chưa cho phép thì ngươi ko được bỏ đi đâu . Nếu ko ta sẽ giận đó .
    Trình Thiên Ý đáp :
    - Ta hứa ! Thôi ! Chúng ta đến gặp sư phụ ngươi đi kẻo người phải chờ lâu .
    Tần Linh Linh nói :
    - Ừ , chúng ta đi thôi .
    Đoạn cô bé nắm tay Trình Thiên Ý kéo hắn ra khỏi hoa viên .
    Hết chương 26
    Chương 27 :
    Sư môn
    Tần Linh Linh cùng Trình Thiên Ý đi về phía Tây hoa viên . Đây là hướng khách sảnh của Mộc Phong đường .
    Rời hoa viên , 2 người đi theo một con đường nhỏ rải sỏi trắng , 2 bên vệ đường trồng một loại cỏ mịn , êm như nhung .Trên thảm cỏ trồng mấy khóm hoa màu xanh thẫm trông rất lạ mắt . Cứ đi độ một trượng lại có một cụm hoa như vậy mọc quanh một cây thân mộc , tán lá xanh mướt , được cắt tỉa cẩn thận , kĩ lưỡng , uốn thành hình dáng linh cầm tiên giới .
    Mặt đất luôn phủ một lớp sương khói mỏng manh , cảnh sắc huyền ảo , thi vị, phong thái thoát tục , vô cùng xinh đẹp tao nhã.
    Con đường này chạy thành hình vòng cung dài độ hơn 2 chục trượng dẫn thẳng tới toà khách sảnh .
    Ngó thấy Trình Thiên Ý vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật với vẻ sau sưa trầm trồ , Tần Linh Linh chỉ mỉm cười ko nói jì .
    Phía xa , thấp thoáng một bóng mờ mờ . Tần Linh Linh giục Thiên Ý đi nhanh hơn , cô bé chỉ tay về phía trước nói :
    - Trước mặt chính là khách sảnh của Mộc Phong đường , sư phụ sư nương đang chờ chúng ta ở đó.
    Rồi ko chờ Thiên Ý trả lời , Tần Linh Linh kéo tay hắn chạy nhanh về phía khách sảnh .
    Đến gần khách sảnh , Tần Linh Linh đột nhiên dừng lại đột ngột , khiến Thiên Ý ở phía sau bị mất đà , đâm sầm vào người cô bé , khiên cả 2 ngã lăn ra đất .
    Kì lạ . Trình Thiên Ý ngã ra đất mà chẳng cảm thấy chút đau đớn nào .Mặt đất mềm mại , êm ái vô cùng . Hắn có cảm giác như mình chạm phải một miếng bông vậy .
    Chợt có một giọng nói vang lên , thanh âm có phần tức tối :
    - Tiểu tử kia , ngươi định nằm đó tới khi nào nữa .Còn ko mau đứng dậy. Ngươi đụng phải làm ta đau muốn chết .
    Người vừa nói là Tần Linh Linh , cô bé vừa bị Thiên Ý húych phải một cú khá mạnh .
    Trình Thiên Ý thầm nghĩ .
    "Rõ ràng là ngươi kéo tachạy , ngươi dừng lại đột ngột làm ta mất đà xô phải ngươi .Đâu phải lỗi do ta mà ngươi trách".
    Đang định cãi lại , mục quang Thiên Ý chợt chạm phải khuôn mặt ửng hồng của Tần Linh Linh , nét mặt cô bé hơi nhăn lại , xem chừng rất đau đớn.
    Chợt hắn cảm thấy mình thật có lỗi . Bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển trong đầu bỗng tan biến , nhãn thần hắn như bị thu hút bởi gương mặt xinh xắn dễ thương của Tần Linh Linh . Trình Thiên Ý như ngơ ngẩn , nhìn Tần Linh Linh ko chớp mắt .
    Tần Linh Linh thấy hắn đột nhiên trở nên kì dị như vậy , cô bé ko khỏi ngạc nhiên xen lẫn chút tò mò hỏi :
    - Ngươi ... ngươi làm sao vậy ?
    Trình Thiên Ý giật mình bừng tỉnh , thật sự hắn cũng chẳng biết mình đanh nghĩ gì nữa , có điều hắn cũng biết bộ dạng của mình vừa rồi hiển nhiên là hết sức khó coi .
    - Ta.... không .... ta .....
    Hắn cứ ấp a ấp úng ko nói được hết câu , sau đó thì ngừng bặt , nét mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
    Tần Linh Linh nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ pha chút tiếu ý . Cô bé bật cười , thanh âm chẳng chút nộ ý mà lại có mấy phần dịu dàng , ôn nhu , xem ra chẳng còn giận gi hắn nữa :
    - Ngươi trông điệu bộ ngớ ngẩn của ngươi kìa , thật chẳng ra làm sao cả .
    Đoạn cô bé chìa tay ra cho hắn :
    - Ngươi còn chưa chịu đứng lên sao , hay là phải đợi ta đem kiệu tới rước mới chịu đi .
    Trình Thiên Ý ngớ người , hắn nhận ra mình vẫn còn đang nằm dưới đất .Quả thật ,cảm giác bồng bềnh , êm ái khó tả như nằm trên mây khiến hắn rất thích thú , dễ chịu vô cùng , chẳng muốn đứng lên chút nào.
    Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay búp măng xinh xắn của Tần Linh Linh , từ từ đứng lên , theo chân cô bé vào khách phòng.
    * * * * *
    Đến cửa khách sảnh , Trình Thiên Ý ngước mắt nhìn . 2 cánh cửa lớn màu đen , bóng loáng toả mùi thơm ngan ngát . Chất gỗ thuộc hàng tuyệt phẩm. Có lẽ là Thiết Mộc Hương .Trên thân gỗ nổi nhiều vân xoáy , đường nét thanh lệ như nước chả mây trôi .Phía trên cửa treo một tấm hoành phi đề 4 chữ "Ngũ Hành Mộc đường" . Nét chữ cứng cỏi , mạnh mẽ , phong thái tôn qúy , oai nghiêm , khí chất cao ngạo , bất phàm.
    Tần Linh Linh bước vào trong sảnh .Trình Thiên Ý cũng bước theo . Hắn đảo mắt quan sát .Toà khách đường này khá rộng rãi . Phía cuối sảnh là một hương án , khói nhang phảng phất. Trên bệ thờ đặt một bức tượng thần . Vị thần này khí thế oai nghiêm , uy vũ bức người , nhãn thần sắc bén , mũi ưng cong khoằm , tướng mạo có phần hung dữ.Tay phải tượng thần là một cây quạt lớn , có cán dài có lẽ là Phong Thần phiến , tay trái cụp lại bắt thành pháp ấn . Vị thần này ko nói chắc người ta cũng biết đó chính là Phong Thần , tổ thần tối thượng của Thần Phong bang.
    Phía dưới bệ thờ là một chiếc đỉnh đồng đen bóng , lư hương toả mùi thơm thoang thoảng , rất dễ chịu . Giữa phòng gồ lên một bục cao .Trên đó đặt một bộ bàn ghế , hình dáng cổ xưa , chạm khắc long phượng , đường nét cầu kì , tinh xảo , thanh khí trang trọng , quý phái.
    Có 2 người đang ngồi đó trà đàm .Người thứ nhất ngồi bên phải là một trung niên nam tử , dung mạo anh tuấn , tiêu sái , chính khí lầm lẫm .Người này chính là Mộc Phong đường chủ , tên gọi Đường Thái Bạch. Người đối diện là một nữ nhân xinh đẹp , phong tư kiều mị ,ôn nhu. Chính là sư muội và cũng là ái thê của Đường đường chủ , tên gọi Lí Phi Hà.
    Trong thấy Tần Linh Linh , nữ nhân nét mặt thoáng hiện sắc vui , mục quang trìu mến , chan chứa yêu thương , bà cất tiếng hỏi , thanh âm dịu dàng như mẹ nói với con.
    - Linh nhi , con tới rồi hả . Chúng ta đang chờ con đây . Con đã đưa tiểu tử đó tới đây chưa ?
    Tần Linh Linh đáp :
    - Sư nương , con đã đưa hắn tới rồi .
    Đoạn cô bé quay sang Thiên Ý giục :
    - Thiên Ý , ngươi mau bái kiến 2 vị nhân gia đi
    Thiên Ý vội sụp xuống vái dài , miệng nói :
    - Hậu bối là Thiên Ý xin bái kiến 2 vị tiền bối .
    Đường Thái Bạch nhìn hắn nói :
    - Thiên Ý , ta đã nghe Tiêu Linh Vũ kể lại chuyện của con . Ta và sư muội đã bàn bạc và quyết định nhận con làm đệ tử nên con ko cần phải xưng hô khách sáo như vậy nữa. Có điều việc này là do ta tự quyết mà chưa hỏi con , chẳng rõ ý con thế nào ?
    Trình Thiên Ý ngẩng mặt lên đáp :
    - Tấm lòng yêu thương của 2 vị nhân gia , Thiên Ý xin tâm lĩnh .
    Lí Phi Hà liếc chồng , nét mặt lộ vẻ hài lòng , bà cất giọng dịu dàng :
    - Được rồi , Thiên Ý , con đứng lên đi.
    Trình Thiên Ý chưa vội đứng lên . Hắn cúi đầu lạy đủ chín lạy rồi mới chầm chậm đứng lên.
    Tần Linh Linh nét mặt hớn hở nói :
    - Sư phụ , sư nương , vậy là con có thêm một tiểu sư đệ rồi .
    Cô nhóc này vui mừng cũng là một điều hợp lí bởi từ trước tới nay ở Mộc Phong đường này , cô là người nhỏ tuổi nhất , thường hay bị các vị sư huynh trêu chọc nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu . Bây giờ có một tiểu sư đệ còn nhỏ hơn mình , tức là có người để bắt nạt , để cùng chơi đùa bảo sao cô không vui cho được.
    Tần Linh Linh quay sang Thiên Ý nói , giọng vờ như trách móc , giận hờn :
    - Tiểu sư đệ , ngươi ra mắt sư phụ , sư nương rồi còn vị sư tỷ này ngươi lại quên sao .
    Thiên Ý mặt mũi đỏ bừng ấp úng nói :
    - Ngươi ... à ko .... Sư tỷ ....
    Tần Linh Linh cười rất tươi , sắc diện cực kì vui vẻ . Cả 2 vị nhân gia cung bật cười truớc điệu bộ hoạt kê của Trình Thiên Ý. Đường Thái Bạch xua tay nói :
    - Tần Linh Linh , con đưa Thiên Ý tới phòng mới cảu hắn đi .
    Tần Linh Linh "dạ" một tiếng rồi ra dấu bảo Thiên Ý đi theo mình . Nhìn theo bóng 2 đệ tử đi khuất , Lí Phi Hà quay sang chồng :
    - Hiếm có khi nào muội thấy Linh nhi lại vui như vậy
    Đường Thái Bạch ko nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu đáp lời .Lão đưa mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của ái thê , ánh mắt dạt dào yêu thương .Lát sau , lão nói :
    - Cả muội cũng vậy , đã lâu lâưm rồi ta mới thấy muội vui như thế này.
    Gương mặt Phi Hà chợt ửng hồng trông càng kiều diễm , bà nguýt phu quân một cái , cười nói :
    - Huynnh cũng đâu khác gi muội . Tên tiểu đồ đệ này thực là kì lạ .
    Hết chương 27
    Chân đạo
    Thanh Vân môn - Triêu Dương Phong
    Tĩnh Pháp đường
    Hàn Phụng Thiên , thủ toạ Triêu Dương phong bước vào Tĩnh Pháp đường , theo say lão là Vũ Khinh Hồng , tiểu đổ đệ lão vừa mới thu nhận .
    Trong Tĩnh Pháp đường lúc này , hơn 30 đệ tử Triêu Dương phong đều có mặt . Hàn Phụng Thiên bước nhanh về phía cuối sảnh , an toạ trên chiếc ghế thủ toạ , lão cất giọng sang sảng :
    - Hôm nay , Triêu Dương phong chúng ta có thêm một đệ tử mới . Ta mong các con hãy hết lòng giúp đỡ hắn .
    Nói đoạn , lão quay xuống gọi :
    - Khinh Hồng , con lại gần đây .
    Vuc Khinh Hồng đang quỳ dưới đất nghe tiếng lão gọi vội đứng dậy , từ từ bước tới gần .
    Hàn Phụng Thiên chỉ các đệ tử đang đứng thành 2 hàng nói :
    - Đây là các sư huynh của con .
    Lão giới thiệu từng người một cho Khinh Hồng biết . Quả thật , trong phút chốc , để ghi nhớ hết được hơn 30 khuôn mặt , tuyệt ko phải là chuyện dễ dàng.
    Hàn Phụng Thiên lại tiếp :
    - Đỗ Vĩnh Kiệt , việc hướng dẫn , chăm lo cho Khinh Hồng ta giao cho con .
    Ko có tiếng người đáp lại .
    Lão bực bội quát :
    - Lão nhị , đại sư huynh của ngươi đi đâu rồi .
    Người được gọi là lão nhị bước ra . Đó là một hán tử to béo , thấp lùn . Khuôn mặt hắn nung núc những tảng thịt . Hắn vòng tay nói :
    - Thưa sư phụ , sáng hôm nay , tiểu sư muội bắt đại sư huynh dẫn ra sau núi chơi . Vì đã có lệnh của sư phụ nên đại sư huynh ko dám làm trái ,chỉ có điều tiểu sư muội lại khóc lóc , nằng nặc đòi đại sư huynh phải đưa đi . Đại sư huynh ko làm sao được đành phải chiều theo tiểu sư muội .
    Vị tiểu sư muội này là ái nữ của Hàn Phụng Thiên , là đệ tử Tiểu Trúc Phong . Lão ko muốn con gái gần gũi đám nam đệ tử Triêu Dương phong nên đã gửi gắm cô bé cho Tĩnh Hư sư thái - thủ toạ Tiểu Trúc phong dạy dỗ . Tuy ở bên Tiểu Trúc phong nhưng thỉnh thoảng cô bé lại đòi Tĩnh Hư sư thái đưa về Triêu Dương phong chơi đùa . Cô bé rất quý đại sư huynh Đỗ Vĩnh Kiệt nên thường bắt gã phải đưa cô đi chơi khắp nơi .Biết tính con gái , nên Hàn Phụng Thiên chẳng trách móc gì Đỗ Vĩnh Kiệt , lão chỉ cằn nhằn lấy lệ :
    - Hừ ! Cái con bé này thật là ...
    Rồi lão thấp giọng :
    - Lão nhị , con hãy đưa Khinh Hồng đi xem xét một vòng , tiện thể sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho hắn . Còn việc dạy hắn đạo pháp thì khi nào lão đại về , con hãy giao lại cho hắn .
    Đại hán béo núc kéo Vũ Khinh Hồng lật đật bước ra ngoài , đi về phía phòng ngủ của đệ tử .
    * * * * *
    Thần Phong bang - Mộc Phong đường
    Mộc Phong cư xá
    Tần Linh Linh kéo Trình Thiên Ý vào một căn phòng nhỏ . Đây là phòng dành cho đệ tử , ko rộng nhưng rất gọn gàng , ngăn nắp .Có lẽ là thường xuyên được chăm lo , quét dọn nên dù đã lâu ko có người ở nhưng vẫn sạch sẽ , ko chút bụi bặm .
    Đồ đạc trong phòng rất đơn sơ , cách bài trí đơn giản , ko cầu kì nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã .Giữa phòng là một bàn gỗ nhỏ dùng để tiếp khách . trong góc phải sát tường kê một chiếc giường , hình dáng giản dị , mộc mạc .
    Cạnh đó là một kệ sách nhỏ , chứa vài ba quyển sách . Có lẽ là thi thư , họa tập hay những thứ đại loại như vậy .
    Tần Linh Linh chỉ tay về phía chiếc giường , vui vẻ nói :
    - Từ bây giờ , nơi này sẽ là phòng của đệ . Mọi thứ trong phòng đệ cứ tuỳ tiện sử dụng.
    Trình Thiên Ý chợt hỏi :
    - Sư tỉ , vậy phòng sư tỉ ở đâu , chẳng lẽ sư tỉ lại ở chung với đám nam nhân bọn đệ sao.
    Tần Linh Linh đưa tay cốc nhẹ lên đầu hắn , mỉm cười trìu mến :
    - Tiểu sư đệ ngốc nghếch , ta là nữ nhi ,chẳng lẽ lại ở cùng đám nam nhân được sao . Phòng ta ở sát phòng sư nương . Cư xá này là dành cho nam đệ tử. Mộc Phong đường chúng ta ít đệ tử nên trống rất nhiều phòng.
    Trình Thiên Ý hỏi tiếp :
    - Vậy còn các sư huynh khác của đệ , họ cũng ở đây phải ko ? Vậy sao lúc nãy đi qua hành lang đệ chẳng thấy ai cả ?
    Tần Linh Linh nhìn hắn , ánh mắt rất mực hiền hoà , ôn nhu , cô bé đáp :
    - Ngươi làm như ai cũng lười biếng , ham chơi như ngươi ấy . Các vị sư huynh khác đều ở trong phòng , đóng cửa tu tập đạo pháp . Ngươi làm sao mà thấy họ được. Thật là ngốc quá .
    Cô bé nháy mắt với hắn , nói tiếp :
    - Mấy ngày nữa khi sư phụ truyền cho đệ đạo pháp , thì đệ cũng sẽ vất vả giống họ thôi đừng có mừng vội . Thôi , đệ nghỉ đi , ta về phòng đây.
    Nói đoạn , Tần Linh Linh quay mình , rảo bước ra khỏi phòng , điệu bộ rất nhí nhảnh , dễ thương.
    Còn lại một mình Thiên Ý trong phòng , hắn ngả người xuống giường , tâm trí nhu bị lấp đầy bởi dòng suy nghĩ miên man . Hắn cảm thấy mình đã gặp quá nhiều may mắn.Lát sau , cơn buồn ngủ ập tới , cảm giác nhẹ nhõm , dễ chịu vô cùng khiến hắn chìm sâu vào giấc ngủ.
    * * * * *
    Thanh Vân môn - Triêu Dương phong
    Vũ Khinh Hồng theo chân đại hán béo lùn đi về phía hành lang dẫn tới phòng ngủ đệ tử .
    Vừa đi đại hán béo lùn vừa giảng giải sơ qua về đường đi nước bước , kể sơ qua về các cơ quan kiến trúc , các địa danh trên ngọn Triêu Dương phong cho Khinh Hồng nghe . 2 người đi qua một đoạn hành lang dài , đến một căn phòng nhỏ nẳm ở cuối dãy. Thoạt nhìn , căn phòng này có vẻ nhỏ hơn so với phòng các đệ tử khác.Đại hán béo nói :
    - Hồng sư đệ , từ nay căn phòng này là phòng của đệ . Đích thân đại sư huynh đã quét dọn sạch sẽ để chào đón đệ. Nó hơi chật một chút nhưng chỉ có mình đệ ở , ta nghĩ đệ cũng sẽ cảm thấy thoâi mái , ko sợ ai làm phiền.
    Quả thật , Vũ Khinh Hồng cũng muốn ở một mình , hắn chẳng muốn ai làm phiền để còn có thời gian nghiên cứu đạo pháp trong "Thiên Thư tứ đại kì kinh" mà hắc y nhân đã vứt lại . Trong thâm tâm hắn vẫn biết rằng , kẻ thù đạo hạnh cao cường , nếu chỉ dựa vào Thanh Vân Thái Cực Huyền Thanh đạo chỉ e là ko đủ để đối phó. Nhưng môn quy Thanh Vân môn cấm đệ tử học lén đạo pháp của phái khác vì thế hắn cần một không gian riêng tư , ko sợ ai phát hiện hay làm phiền để có thể tu tập Thiên Thư đạo kinh này .Thanh Vân môn thực chất cũng chỉ là nơi bảo đảm sự an toàn cho hắn mà thôi .
    Vuc Khinh Hồng đáp , sắc mặt lạnh tanh , ko chút tình cảm :
    - Cảm tạ sư huynh đã quan tâm . Đệ thấy như vậy là quá tốt rồi , chẳng dám đòi hỏi gì thêm . Đệ đang mệt cần nghỉ ngơi 1 chút . Cảm phiền sư huynh vậy .
    Đại hán béo lùn biết ý , vội trở gót bước ra ngoài . Trước khi ra đến cửa , như sực nhớ ra điều gì , hắn quay lại nói , thanh âm đượm vẻ quan hoài :
    - Tiểu sư đệ , đệ cần gì thì cứ tìm ta , ta ở cách đệ 3 dãy phòng , phía bên trái.
    Vũ Khinh Hồng , nét mặt dịu đi đôi chút , hắn thoáng có chút cảm động :
    - Trần sư huynh , đệ biết rồi .
    Đại hán họ Trần mỉm cười tươi rói , hắn quay gót bước nhanh ra khỏi phòng.
    Vũ Khinh Hồng cũng chẳng buồn tiễn . Hắn ngồi xuống giường , thầm hồi tưởng lại những tao ngộ mình đã gặp trong thời gian qua.Người đầu tiên hắn nghĩ tới là Trương Đại Phong . Hán tử hiền lành , thật thà đến mức ngây ngô , đệ tử Phong Hồi Phong ấy là người mà hắn yêu mến nhất . Người thứ hai hắn gặp là thủ toạ Phong Hồi Phong Chu Diện Kiệt , sư phụ của Trương Đại Phong , người ấy đã cứu hắn thoát khỏi thảm án Hạnh Sa thôn.Đối với lão , Khinh Hồng luôn biết ơn và kính trọng.Người thứ 3 là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh , xếp hàng nhất lưu trong thiên hạ cả vể đạo pháp lẫn nhân phẩm chính là Vô Trần đạo trưởng - chưởng môn nhân Thanh Vân môn. Người cuối cùng hắn có ấn tượng là sư phụ hắn , Hàn Phụng Thiên , thủ tọa Triêu Dương phong nhất mạch.4 người này ít nhiều đều có ảnh hưởng đến cuộc đời hắn .
    Trương Đại Phong là người huynh trửơng mà hắn quý mến thật lòng.
    Chu Diện Kiệt là người hắn hết lòng tri ân , tôn kính .Ông đã cứu mạng hắn , cưu mang hắn . Với Khinh Hồng ông giống như là người cha thứ 2.
    Vô Trần đạo trưởng , nhân vật này với hắn đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ xen lẫn chút kính sợ , ngoài ra chẳng có gì khác .
    Còn sư phụ hắn , Hàn Phụng Thiên , dù chưa tiếp xúc nhiều với người này nhưng Vũ Khinh Hồng lại có một linh cảm xấu , một cảm giác bất an ,e dè rất khó giải thích .
    Hắn cứ chìm đắm trong suy tưởng , ko để ý có một bóng người đang bước vào phòng .
    Hết chương 28


    -----------------------
    "Chú ý: Các bạn làm ơn không post bài trả lời trực tiếp trong topic này. Để cảm ơn xin ấn nút thanks. Để phản hồi, góp ý, vòi vĩnh,... xin qua các topic phù hợp. Cảm ơn!"
    Lần sửa cuối bởi quangnm, ngày 13-01-2008 lúc 14:12. Lý do: Thêm chú ý - tác giả lần sau post truyện xin thêm giúp mình
    ---QC---


Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status